Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Năm Tháng Mang Anh Đi

Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 20



20.
“Tiểu Phù!” Diệp Chi Hằng đột nhiên ngẩng đầu, giọng khẩn cầu, “Chúng ta quay lại đi, được không? Cho anh thêm một cơ hội, anh không muốn bị dày vò như thế này nữa.”

Tôi trầm ngâm một lúc, giọng thành khẩn:
“Tình cảm là thứ rất kỳ diệu, không thể kiểm soát bằng ý chí con người.”

“Nếu tôi vẫn còn yêu anh như trước, cho dù anh đối xử với tôi thế nào, tôi cũng không nỡ rời xa.”

“Nhưng anh biết đấy, Diệp Chi Hằng, bây giờ tôi không còn yêu anh nữa.”

“Anh hiểu cảm giác đó không?”

“Là khi, anh không còn làm tôi xao động. Tôi không còn bất chợt nhớ đến anh, anh bị thương tôi cũng không lo, anh mệt mỏi tôi cũng không thấy xót xa.”

“Đối với tôi bây giờ, anh cũng như một người bạn bình thường.”

“Nên tôi không thể ép bản thân ở bên một người bạn bình thường mà mình không còn yêu.”

Đôi mắt Diệp Chi Hằng ngấn nước:
“Xin em đừng nói nữa, anh thấy mình như đang bị róc thịt từng chút một.”

“Em không yêu anh nữa… ai mà ngờ được sẽ có ngày hôm nay? Trước đây, anh dám ngang nhiên làm tổn thương em, chẳng phải vì chắc chắn em yêu anh sao? Tin rằng em sẽ không rời bỏ anh, mãi mãi không buông tay.”

“Giờ thì báo ứng đến rồi.”

“Tiểu Phù, em không yêu anh, không quay lại với anh là điều đáng. Anh chỉ xin em, đừng vội yêu người khác có được không? Anh muốn cố gắng hết sức, khiến em yêu anh thêm lần nữa.”

Tôi khẽ cười, nhợt nhạt:

“Dường như, tôi đã mất đi khả năng yêu. Giờ tôi không muốn phát triển quan hệ thân mật với bất kỳ người đàn ông nào, tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình.”

“Vậy là tốt rồi.”

Diệp Chi Hằng nhẹ nhõm, “Anh vẫn còn cơ hội.”
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 21



21.
Một năm sau, tôi nghỉ việc.

“Tại sao vậy?” Diệp Chi Hằng hỏi tôi.

“Chẳng phải trước đây anh đã nói rồi sao? Chi nhánh thành phố C là bàn đạp anh tặng tôi. Đã là bàn đạp, thì tôi đương nhiên phải tận dụng để nhảy đến nơi cao hơn, tốt hơn. Mở xưởng thiết kế riêng là dự định tôi đã có từ lâu. Tôi không muốn cả đời làm thuê cho anh, tự gây dựng sự nghiệp chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa, gia đình rất ủng hộ tôi ra làm riêng, anh trai tôi còn cho tôi một khoản vốn để khởi nghiệp.”

“Anh không trách em vì muốn tách ra làm riêng đâu, Tiểu Phù, em hiểu mà, em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ. Chỉ là… anh thấy có chút hụt hẫng. Em chưa từng nói với anh về kế hoạch tương lai của em.”

“Không cần thiết.” Tôi lạnh lùng đáp.

Diệp Chi Hằng dường như đã quen với thái độ của tôi, không hề tức giận.

“Anh trai em cho em vốn khởi nghiệp, anh cũng muốn góp một phần. Khởi nghiệp không dễ, đặc biệt là giai đoạn đầu, tốn kém lắm.”

“Không cần.” Tôi từ chối dứt khoát.

“À…” Anh ta ngập ngừng, “Em vừa rời công ty, Cố Hải Dương cũng nghỉ việc rồi. Cậu ta là để giúp em khởi nghiệp à?”

“Không.” Tôi lắc đầu.

Dù cậu ấy từng có ý đó, nhưng tôi đã từ chối.

Tôi nói: “Cậu ấy là một thiếu gia chính hiệu, gia đình không thiếu tiền. Cậu ấy ra ngoài làm việc, chỉ là muốn nhân lúc còn trẻ, sống vì lý tưởng của mình vài năm. Người nhà cậu ấy sẽ không để cậu ấy mãi ở bên ngoài, cậu ấy cũng phải về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình rồi.”

Diệp Chi Hằng thở phào: “Không đến chỗ em là tốt rồi.”
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 22



22.

Ngày khai trương xưởng thiết kế, rất nhiều bạn bè gửi hoa chúc mừng.

Trong đó có hai lẵng hoa đặc biệt nổi bật.

Một lẵng toàn hoa hồng phấn, một lẵng toàn hoa hồng đỏ.

Trợ lý nhỏ hỏi tôi: “Tổng giám đốc Nguyễn, hai lẵng này trông không rẻ đâu, có cần tách riêng không?”

“Không cần, ghi nhận lại rồi đặt chung với các lẵng khác đi.”

Một vài người bạn đích thân đến chúc mừng, họ cũng là những khách hàng tiềm năng trong tương lai của tôi.

Tôi mỉm cười bước tới tiếp đón.

Nắng rực rỡ chiếu rọi, lòng tôi cũng bừng sáng như ánh mặt trời.

– Hết –
 
Back
Top Bottom