Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOWmagb111doJOfoD_OsfdN_zHRnapjVl_Wt9093ipKW2Ro_y3DabLkWlngMbmsp1aqB75JBeUIF8xBnNK8GDLqX5R7JNQhKfCxygYWFiCa2zbq_L7IFehNAk8780CX2p7-vzbGQargW_tQMZwmWwcW=w215-h322-s-no-gm

Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!
Tác giả: Mang Quả Gia Lạt
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi đã “dụ dỗ” một thực tập sinh mới vào công ty, là một nam sinh đại học.

Mấy chàng trai độ tuổi này đúng là tốt thật, trẻ trung, đẹp trai, sức lực dồi dào.

Chỗ nào cũng lớn, ngay cả tính khí cũng lớn. Hừm, biết làm sao được, một đứa con gái háo sắc như tôi đành phải nhẫn nhịn thôi.

Sau đó, anh trai tôi nói đã nhờ quan hệ sắp xếp cho tôi buổi xem mắt với thiếu gia của tập đoàn Thịnh Châu.

Vì muốn gả vào hào môn, tôi đau lòng chia tay với cậu nam sinh ấy.

Ánh mắt cậu lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Được thôi, Thẩm Chiêu Chiêu, chị đừng hối hận đấy!”

Đến hôm đi xem mắt, chủ tịch tập đoàn nhiệt tình giới thiệu cậu thanh niên trước mặt, dáng vẻ lạnh lùng cao quý.

Tôi sững sờ… Tại sao không ai nói cho tôi biết, nam sinh tôi từng “dụ dỗ” lại chính là thiếu gia của tập đoàn Thịnh Châu hả!​
 
Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!
Chương 1: Chương 1



Sau khi tốt nghiệp từ đại học thuộc Dự án 985, anh trai tôi vào làm ở tập đoàn Thịnh Châu, nhờ năng lực xuất sắc nên đã thăng tiến đến chức phó tổng.

Quả đúng là một người người làm quan, cả họ được nhờ.

Tôi vừa tốt nghiệp đã nhanh chóng được giới thiệu vào Thịnh Châu.

Ba mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ hai anh em đã nương tựa vào nhau, anh tôi chưa bao giờ để tôi chịu thiệt.

Chưa đến nửa năm sau khi vào công ty, anh lập tức đề bạt tôi làm tổ trưởng nhóm.

Chức vụ tổ trưởng này nói lớn thì không hẳn, nhưng cũng chẳng nhỏ chút nào.

Trong tay tôi quản lý hơn chục sinh viên mới tốt nghiệp.

Trong đó có Lục Kỳ Niên.

Một nam sinh đại học vừa mới ra trường.

Đúng là một lần gặp Lục lang, trọn đời này lỡ bước.

Vai rộng eo thon, thân hình chuẩn như bước ra từ truyện tranh, phối thêm gương mặt góc cạnh lạnh lùng, trông là biết rất “được việc”.

Ngay từ lần đầu gặp cậu ấy, tôi đã nảy sinh một suy nghĩ.

Tôi muốn “dụ” chàng trai này.

Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ gây khó dễ!

......

Tan giờ nghỉ trưa, tôi cầm tài liệu đứng trước bàn làm việc của cậu ấy: “Này Tiểu Lục, em làm giúp chị bản báo cáo này nha.”

Đây là lần thứ ba tôi bảo cậu làm bảng biểu.

Hai lần trước, cậu chẳng thèm ngó mà từ chối thẳng.

Làm một tổ trưởng như tôi thật mất hết mặt mũi.

Cậu chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục công việc trong tay: “Tôi không biết làm.”

Lần trước là từ chối tôi trong nhóm chat, giờ thì từ chối ngay trước mặt cả nhóm, thật sự khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu.

Tôi khẽ ho một tiếng để xua tan bầu không khí gượng gạo, định lấy anh trai mình ra dọa: “Chuyện này... Phó giám đốc Thẩm đang cần gấp...”

Cậu không lên tiếng, cũng không tiếp lời tôi.

Các tổ viên khác trong nhóm lén nhìn tôi.

Một cơn tức giận và bất lực dâng lên khiến tôi đỏ bừng cả mặt, nước mắt như muốn trào ra.

Cậu Trần ngồi cạnh cậu ấy khẽ nói: “Tổ trưởng, để em làm thay nhé.”

May mà còn có người cho tôi bậc thang để bước xuống.

Khoảnh khắc tôi xoay người trở lại văn phòng, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã.

Thằng nam sinh thối kia, kiêu ngạo cái gì chứ, rốt cuộc ai mới là thực tập sinh hả?

Đợi đến lúc chị đây thu phục được, để xem có ngày nào mà cậu không phải quỳ trên giường cầu xin chị không!

Hôm sau, tôi đóng dấu trực tiếp lên giấy chứng nhận thực tập của Tiểu Trần, đưa tận tay cho cậu ấy ngay trước mặt Lục Kỳ Niên.

Ánh mắt Lục Kỳ Niên từ giấy chứng nhận dời sang tôi, dừng lại rất lâu rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.

Hừ, ghen tỵ rồi chứ gì!

Chỉ cần cậu em ngoan ngoãn nói một câu dễ nghe là chị đây sẽ tha thứ ngay.

Tôi đứng đó khen Tiểu Trần rất lâu, khen đến mức không còn từ nào để nói, vậy mà cái chàng trai kia vẫn không chịu hé miệng.

Được thôi, Lục Kỳ Niên, cậu được lắm!

Chị đây chính là kiểu thích đàn ông có bản lĩnh!

Tôi tuân theo nguyên tắc “có việc tìm đại ca”, bèn đi tìm Thẩm Kỳ Bạch nhờ hiến kế.

“Anh à, anh từng bao giờ dùng quy tắc ngầm với cấp dưới chưa?”

Sắc mặt anh tôi thay đổi, cảnh giác đảo mắt nhìn quanh để chắc chắn không có ai nghe thấy.

Anh khóa cửa văn phòng lại, cúi đầu hạ giọng đầy vẻ mờ ám: “Cơm có thể ăn bậy, lời thì không thể nói bậy đâu.”

Tôi vội vàng giải thích: “Không không, em không có ý đó, ý em là em để ý một thực tập sinh, mà em không biết làm sao để cưa đổ cậu ấy hết.”

Khóe môi anh cong lên nụ cười nhạt: “Cái đó đơn giản, nhìn xem nhóc đó để tâm điều gì nhất thì cứ nhắm đúng cái đó mà ra tay.”

Lục Kỳ Niên quan tâm điều gì nhất nhỉ?

Chắc là giấy chứng nhận thực tập chứ còn gì.

Nhưng mới nãy rõ ràng cậu đâu có vẻ gì là quan tâm?

Vẫn là người anh trai tốt bụng của tôi chỉ điểm rõ ràng: “Ngốc! Em không ra mặt gây áp lực, thì tất nhiên nó sẽ giả vờ n.g.u rồi.”

He he, tôi ngộ ra rồi, quả nhiên vẫn là tài lái xe lão luyện có kinh nghiệm!
 
Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!
Chương 2: Chương 2



Tôi đến chỗ ngồi của Lục Kỳ Niên, định cho cậu một cú va chạm trực diện.

Vậy mà lại phát hiện cậu đang ngồi ở khu nghỉ bên ban công.

Hay lắm, dám trốn việc giữa giờ làm này.

Lần này thì tôi tóm được đuôi rồi nhé.

Tôi hùng hổ bước tới sau lưng cậu, vừa định mở miệng gọi thì đột nhiên cậu bật dậy, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt vì tức giận.

“Ba, rốt cuộc con có phải con ruột của ba không, cái gì mà nếu thực tập không qua thì đừng về nhà nữa?”

“Ba có biết ở ngoài này, con ăn cũng không no, ngủ cũng không yên không?”

Cậu ấy đang đeo tai nghe, thì ra đang gọi về nhà, mà nghe có vẻ chẳng vui vẻ gì.

Cậu giận đến mức đấm mạnh vào tường: “Mẹ, trong lòng mẹ chỉ có anh con, Lý Như Nguyệt tốt như vậy thì mẹ để anh con gả vào nhà họ Lý luôn đi!”

Xem ra gia cảnh của Lục Kỳ Niên không tốt, cha mẹ thiên vị, còn ép cậu ấy phải gả vào nhà gái.

Điều đó khiến tôi lập tức liên tưởng đến gia đình mình—mẹ mất sớm, ba tái hôn, tôi và anh trai phút chốc thành con ghẻ.

Mẹ kế thiên vị chỉ để phần ngon cho con gái ruột, còn chúng tôi thì bị mắng chửi đánh đập.

May mà anh tôi đỗ đại học rồi đưa tôi ra ngoài ở.

Tôi từng thấy buổi trưa cậu ấy cầm ổ bánh mì khô khốc, ăn kèm với ly cà phê công ty.

Nghe nói mới đến Thượng Hải cậu ấy không có chỗ ở, đành tạm ở chung với Tiểu Trần.

Quần áo trên người cậu ấy cũng không phải hàng hiệu, đến một chiếc Adidas, Nike hay thậm chí Metersbonwe cũng không có.

Có lần tan ca tôi còn thấy cậu ấy tranh thủ lấy mấy túi bánh mì miễn phí của công ty mang đi.

Càng nghĩ tôi lại càng thấy xót xa cho cậu ấy, cứ như một chú chó con bị bỏ rơi nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ vậy.

Tự nhiên trong lòng tôi trỗi dậy tâm hồn thánh mẫu, thôi thì để chị đây ra tay cứu vớt cậu vậy.

Tôi bước vội vài bước, giật lấy điện thoại trong tay Lục Kỳ Niên.

“Chú à, chắc chắn Lục Kỳ Niên sẽ qua được kỳ thực tập, đến lúc đó mấy người họ hàng nghèo nàn nhà chú đừng có bám lấy nữa đấy nhá.”

“Lục Kỳ Niên là người của cháu, chú hiểu chưa?”

Đầu dây bên kia gào lên giận dữ nhưng vô lực: “Cô là ai đấy, có phải định làm hư thằng nhỏ nhà tôi…”

Tôi nghiêng đầu, dứt khoát tắt máy — ngầu lòi liền!

Ánh mắt Lục Kỳ Niên tràn đầy ngỡ ngàng và chấn động.

Hẳn là hành động vừa rồi của tôi khiến cậu ấy cảm động lắm.

Chỉ sợ cậu ấy lập tức yêu tôi mất thôi!

Nhưng không ngờ đấy, dù nghèo mà cũng cứng đầu ra phết.

Cậu ấy giật lại điện thoại với dáng vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt đẹp trai đầy giận dữ.

Sao vậy, tôi bênh vực cậu mà cũng bị giận ngược à?

Tôi bày ra tư thế lãnh đạo: “Tiểu Lục à, vừa rồi ý chị là năng lực của em đủ để vượt qua kỳ thực tập mà.”

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, lạnh giọng: “Tuy chị là cấp trên của tôi, nhưng vừa rồi chị đã vượt ranh giới rồi.”

Vượt ranh giới? Tôi còn có thể vượt xa hơn nữa đấy, cậu muốn xem thử không?

Tôi nhớ lại lời anh tôi, quyết định không giả vờ nữa.

“Lục Kỳ Niên, thật ra với thực lực hiện tại của cậu, muốn qua kỳ thực tập cũng hơi khó đấy.”

Cậu ấy còn cố tình hỏi lại: “Thực lực của tôi có gì không ổn?”

Nói đến chuyện này là tôi nổi điên, chống nạnh đếm tội trạng của cậu chàng: “Ngày nào cũng đi làm muộn, lại còn không chịu tăng ca, em có biết công ty Thịnh Châu đề cao văn hóa ‘sói tính’* không hả?”

*Văn hóa sói tính là một loại văn hóa doanh nghiệp nhấn mạnh vào sự cạnh tranh, tinh thần đoàn kết, khả năng thích ứng và tính quyết đoán, tương tự như những đặc điểm của loài sói.

Tôi lập tức chuyển giọng: “Nhưng nếu em chịu theo chị thì chuyện em đi muộn và không tăng ca… Chị đây có thể mắt nhắm mắt mở.”

Nghe xong, sắc mặt cậu ấy càng lúc càng đen, xen lẫn cả nhục nhã, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Cậu nghẹn ra một câu đầy khó tin: “Chị… chị định dùng quy tắc ngầm với tôi à?”

Tôi gật đầu, có khi đưa giá thấp quá nên cậu ta không đồng ý?

Tôi vội nâng giá:

“Chỉ cần em đồng ý yêu đương với chị, mỗi tháng chị sẽ cho em 10 ngàn, như vậy em không cần phải ăn cái bánh mì khô không có tí dinh dưỡng nào ở văn phòng nữa.”

“Cũng không cần chen chúc ngủ chung giường đơn với Tiểu Trần, em có thể dọn về ở với chị. Chị có căn hộ hai phòng rộng 120m², đủ để hai ta xây dựng hạnh phúc.”

“Nếu em sợ đồng nghiệp dị nghị thì chúng ta có thể không công khai. Đợi đến khi em chán rồi, có thể chủ động chia tay bất cứ lúc nào.”

Tôi vừa nói vừa vẽ ra tương lai tươi đẹp của chúng tôi, nào ngờ lại chọc giận cậu chàng đến tận xương.

“Thẩm Chiêu Chiêu, chị đang sỉ nhục tôi đấy.”

Cậu ấy tức tối bỏ đi, tôi còn tưởng là vì giá chưa đủ cao.

Vội vàng đuổi theo kéo cậu ấy lại, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị tăng giá thêm phát nữa.

Chủ yếu là tôi sợ nếu thỏa thuận không thành, cậu ấy tức quá nghỉ việc mất.

Trừ khi sau này cậu ấy đi làm nam người mẫu trong hội quán, nếu không thì coi như hết duyên.

“Đừng đi mà, hay là mai chị tìm phó tổng giám đốc Thẩm xin giấy chứng nhận thực tập cho em nhé?”

Bước chân cậu ấy khựng lại, trong đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sao, đôi môi mỏng khẽ mở: “Thật sao?”

Tôi gật đầu thật mạnh, sợ cậu ấy đổi ý: “Thật mà, thật mà!”

Bắt được rồi nhé!
 
Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!
Chương 3: Chương 3



Tôi cầm giấy chứng nhận thực tập của Lục Kỳ Niên đứng trước cửa văn phòng anh tôi.

Cảm thấy bản thân chẳng giống một cấp trên xấu xa dùng quy tắc ngầm với cấp dưới, mà giống cái kiểu theo đuổi người ta đến mức hèn mọn thì đúng hơn.

Nhưng thôi, làm "cún con" thì đã sao, đến lúc đóng cửa lại thì chưa chắc ai mới là người theo ai đâu!

Tôi cầm tờ giấy có đóng dấu đỏ chót đi ngang qua chỗ làm việc của Lục Kỳ Niên, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn: "Tiểu Lục, vào văn phòng chị một lát."

Cậu ấy ngoan ngoãn đi theo tôi vào.

Vừa đóng cửa lại, tôi liền đưa giấy chứng nhận ra trước mặt cậu ấy như thể đang tặng quà: "Ta-da!"

Cuối cùng gương mặt lạnh lùng suốt bao ngày qua cũng nở nụ cười rạng rỡ như nắng ấm mùa đông.

Đẹp trai quá đi mất!

Tôi tranh thủ lúc nóng, thử nắm tay cậu ấy.

Da cậu ấy trắng lắm, ngón tay thon dài, hai bàn tay chúng tôi đan vào nhau như một đôi tình nhân thân mật, mà cậu ấy cũng không hề phản kháng.

Trong lòng tôi sung sướng không nói nên lời.

"Vậy… tối nay chúng ta ăn một bữa đi, coi như ăn mừng?"

Cậu ấy lập tức thu lại nụ cười, nhìn tôi đầy cảnh giác: "Ăn mừng gì?"

Tôi vốn định nói ăn mừng ngày đầu tiên chúng ta bên nhau, nhưng sợ cậu ấy áp lực quá, nên sửa lời:

"Ăn mừng… em vượt qua kỳ thực tập hôm nay, chị mời em một bữa ra trò."

Cậu ấy lắc đầu từ chối.

Tôi hơi thất vọng.

Rốt cuộc ai mới là người nắm quyền ở đây, sao tôi cứ bị cậu ấy dắt mũi hoài vậy?

Đúng lúc tôi đang chán nản thì cậu ấy khẽ mở miệng: "Phải là tôi mời chị ăn mới đúng."

"Hay về nhà tôi đi, tôi nấu đồ ăn ngon cho chị."

Đồ ănngon?

Mắt tôi sáng lên, tức khắc đặt hai bộ đồ đôi tình nhân.

Tan làm, tôi theo địa chỉ Lục Kỳ Niên cho tới chỗ cậu đang thuê chung với Tiểu Trần để đón cậu ấy.

Cậu chàng đeo cái ba lô đen, thoăn thoắt chạy xuống.

"Đi thôi!"

"Còn hành lý của em đâu?"

Tôi nhìn dáng vẻ nhẹ tênh của cậu ấy, nghi ngờ cậu ấy chẳng có thành ý gì với chuyện dọn về sống chung.

Cậu ấy vỗ vỗ cái ba lô xẹp lép: "Tài sản của tôi đều ở đây cả rồi."

Tôi nhìn vẻ nghèo xơ xác của cậu thì chỉ muốn ôm vào lòng mà yêu thương một trận cho đã.

Tôi đạp mạnh chân ga chạy thẳng đến trung tâm thương mại, mua cho cậu ấy từ đầu đến chân hai bộ đồ mới.

Cậu ấy đang định lên tiếng từ chối thì tôi đã nhanh tay che miệng cậu ấy lại: "Đủ rồi, chị xót em mà, hôm nay tiêu bao nhiêu cứ để chị lo."

Đến khi cắn răng trả tiền xong, tôi cười không nổi nữa rồi.

Cái tên này nghèo nhưng sĩ diện không hề nhỏ.

Chọn hai bộ đồ hết tận 50 ngàn tệ.

Vậy mà còn bĩu môi nói: "Ở đây không có đồ đặt may, hai bộ này tôi miễn cưỡng mặc vậy."

Hai bộ 50 ngàn mà cậu còn miễn cưỡng giùm tôi nữa hả!!

Tôi nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của cậu ấy, thế mà lại chẳng giận nổi.

Về đến nhà, cậu ấy đi thẳng tới tủ lạnh, còn tôi thì xách bộ đồ đôi đi thẳng vào nhà tắm.

Bộ đồ đôi này đáng đồng tiền thật đấy, váy ngủ lụa đỏ rực viền ren đen, đường cong cơ thể tôi lấp ló lộ ra.

Hehe, đúng là không uổng công mấy buổi học ở phòng gym.

Tôi bước ra phòng khách với dáng vẻ của một chị đẹp vừa tắm xong, định tìm Lục Kỳ Niên

thì thấy cậu ấy đang tr@n trụi phần thân trên, mặc chiếc tạp dề màu hồng của tôi đứng trong bếp nấu ăn.

Chiếc tạp dề màu hồng đúng là "tất đen" của cánh đàn ông, phối thêm dáng người gầy nhưng cởi ra toàn cơ bắp…

Trời ơi cái lưng kia như cái tủ lạnh di động, eo thì thon, đúng chuẩn eo chó săn.

Khóe miệng tôi không kìm nổi nước bọt, suýt nữa thì chảy ra ngoài.

Tôi không tự chủ được mà vòng tay ôm lấy eo cậu ấy từ phía sau, cơ bắp dưới tay lập tức căng chặt.

Thìa trong tay cậu ấy "bõm" một tiếng rơi thẳng vào nồi, yết hầu khẽ lăn lên lăn xuống, tôi còn nghe được cả tiếng nuốt nước bọt.

"Ờm… ăn cơm chưa?"

Tôi vòng tay qua cổ cậu ấy, bật người một cái nhảy luôn lên người cậu.

"Ăn chứ, lên giường ăn…"

D*c vọng cuộn trào trong đôi mắt đẹp như sao của cậu chàng, rồi chúng tôi từ phòng bếp lăn lộn thẳng lên giường.

……
 
Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!
Chương 4: Chương 4



Tôi gắng gượng chống đỡ cái thân thể ê ẩm nhức nhối, chẳng có tẹo sung sướng nào.

Lục Kỳ Niên nằm bên cạnh tôi như thể rơi vào trạng thái hiền triết sau trận chiến.

Tôi tò mò quay sang hỏi: "Em là… lần đầu à?"

Trước đây tôi từng trốn trong phòng trà nghe trộm mấy đồng nghiệp tám chuyện, nhớ mang máng cậu ấy từng khoe với Tiểu Trần rằng mình có mấy cô bạn gái.

Tôi cứ tưởng là cao thủ tình trường, ai dè cuối cùng lại cho tôi một cú vỡ mộng to đùng.

Cậu ấy như bị lời tôi đâm trúng chỗ đau, sắc mặt lập tức thay đổi: "Thẩm Chiêu Chiêu! Là chị dụ dỗ tôi trước, giờ còn muốn sỉ nhục tôi?"

Ủa gì thế hả…

Tôi đâu có ý đó?

"Xin lỗi mà, tôi không có ý đó… Tôi cũng là lần đầu mà, mình cùng học hỏi, cùng tiến bộ, được không nào?"

Ai ngờ câu này làm cậu ấy càng giận hơn, định hất chăn định rời đi.

Tôi cũng phát cáu luôn — thực lực thì có hạn mà thái độ thì vô hạn luôn đấy.

Tôi liền ngồi hẳn lên người cậu ấy, tay bóp cổ, vung tay tát cho một cái.

Tôi lấy tư thế của kẻ bề trên vừa đùa giỡn vừa cảnh cáo: "Chậc, chó hoang không nghe lời thì phải bị đánh đòn."

Cậu ấy bị tôi đánh thì đơ người ra, nhưng hình như kiểu ăn này lại rất có tác dụng.

Lần này tôi đem hết kỹ năng học được từ mấy bộ truyện tầm phào ra thực hành một lượt.

Tôi cảm thấy mình như một vị khách làng chơi đi ép kỹ nữ mới vào nghề phải tiếp khách lần đầu.

Lục Kỳ Niên bị tôi hành đến mức không chịu nổi, mặt đỏ ửng một cách lạ thường, nghiến chặt răng, cả người căng như dây đàn cứ như đang kìm nén thứ gì đó vậy.

Cậu ấy mạnh tay lật tôi lại như lật trứng chiên, đẩy tôi đến hoa mắt chóng mặt.

Cuối cùng, tôi nằm bẹp trên giường thỏa mãn đến mức không nhúc nhích nổi.

Ừm, có tố chất, dạy dỗ được đấy.

Tôi và Lục Kỳ Niên đang lén lút yêu đương nơi công sở, về đến nhà thì chẳng kiêng dè gì cùng nhau nấu cơm.

Cuộc sống như thần tiên, hoàn toàn trái ngược với những ngày anh níu kéo tôi đến sống chết không

Tôi len lén nhắn tin cho Lục Kỳ Niên trong phòng trà nước.

[Bảo bối, tới phòng trà đi.]

Lúc nào anh cũng tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng hễ tôi hôn lên môi cậu… Thì chiếc lưỡi của anh còn chủ động hơn cả tôi.

Có lúc tôi thấy anh chàng này đúng là biết diễn.

Rõ ràng cũng rất hưởng thụ mà cứ giả vờ như thể tôi đang ép buộc anh ấy vậy.

Rồi sau khi hôn xong, tôi sờ lên cơ bụng của cậu, bóp một cái vào eo chó săn của cậu.

Anh khẽ rên lên, mặt còn đỏ bừng chưa kịp hạ nhiệt, vậy mà còn làm ra vẻ nghiêm túc dạy dỗ tôi: “Chiêu Chiêu, con gái nhà người ta đâu có ai không biết xấu hổ như em, lần sau không được thế nữa nhé.”

Rõ ràng tôi mới là người nắm thế chủ động, vậy mà tim cứ bị anh kéo đi không kiểm soát được.

Anh vừa về lại chỗ ngồi đã nhắn tin cho tôi: [Tối muốn ăn gì, lát nữa anh về nấu cho em.]

Tay nghề bếp núc của Lục Kỳ Niên khá lắm, cả hai kiểu nấu ăn anh đều giỏi hết á.

[Em muốn ăn sườn chua ngọt với tôm rang muối.]

[Ok.]

Anh trai tôi còn tới quan tâm tôi: “Kế hoạch ‘dụ trai trẻ’ của em tới đâu rồi?”

Anh ấy đứng bên kia nhìn chằm chằm vào mấy người trong nhóm chúng tôi.

Tôi vội vàng kéo anh đi: “Nhỏ giọng thôi, chuyện này mà để người ta biết thì đẹp mặt lắm đấy?”

Anh ấy gõ một cái vào đầu tôi: “Chơi chơi thì được, đừng có nghĩ tới chuyện động lòng. Người mà em lấy, anh đã nhắm sẵn rồi.”

Tôi hơi sốc: “Thời đại nào rồi mà anh còn định bao biện hôn nhân hả?”

“Thiếu gia nhà họ Thịnh ở Châu Thành, em có lấy không?”
 
Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!
Chương 5: Chương 5



Thiếu gia à? Chính là tổng giám đốc Lục đó hả… Đó là kim cương quý hiếm, lại còn đẹp trai bá cháy.

Của cải đầy trời và một chú cún con dễ thương, tôi thấy cái nào cũng đáng mơ ước.

Tôi ngập ngừng một lúc, hỏi anh trai: “Thế tổng giám đốc Lục có thích em không?”

Anh lại gõ tôi thêm một phát nữa: “Cái gì mà tổng giám đốc Lục, là em trai của tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc người ta đính hôn từ đời nào rồi người ơi.”

Tôi trở về đến căn hộ, thấy Lục Kỳ Niên đang bận rộn trong bếp.

Nghĩ tới việc phải chia tay anh, lòng tôi chua xót không nói nên lời.

Tôi ôm lấy eo anh, cảm thấy bản thân mình như con mèo đi ăn vụng.

Anh ấy vỗ vỗ tay tôi: “Rửa tay rồi ăn cơm nào!”

Cơm nóng, canh nóng, giường ấm… tôi thật sự không nỡ buông.

......

Công ty có mấy thực tập sinh mới.

Trong đó có một cô bé tên là Tề Tử Dao.

Tôi nhớ rõ như vậy là vì… con bé đó đang v3 vãn người đàn ông của tôi.

Tôi đã không ít lần nhắc nhở nó trong các buổi họp nhóm rồi, thế mà nó không những không dừng lại, còn lấn lướt hơn trước nữa!

Tôi đen mặt cố nén giận, nhìn con nhỏ kia đang kéo tay Lục Kỳ Niên ngoài ban công, miệng còn hét lên: “Anh Tiểu Niên ơi, anh đồng ý với em đi mà!”

Tôi rút điện thoại ra nhắn cho Lục Kỳ Niên: [Anh đang đâu? Tới văn phòng em một chuyến.]

Anh vừa đến là tôi đã chống nạnh chất vấn: “Sao anh lại thân thiết với con bé Tề Tử Dao mới vào kia thế?”

Anh lườm tôi một cái, biết ngay là tôi đang ghen, khóe môi cong lên thành nụ cười nhàn nhạt rồi tiến lại gần.

“Ghen rồi à?”

Tôi véo nhẹ cơ bụng anh, cảnh cáo: “Còn dám vậy nữa, em sẽ tìm một ‘anh trai tiềm năng’ khác thay anh liền.”

Lông mày anh khẽ nhíu lại, bóp cằm tôi: “Em dám?”

Tôi ngẩng đầu không chịu thua, anh liền cúi xuống cắn lấy môi tôi, đoạt lấy cả hơi thở.

Tôi nghi anh thật sự muốn hôn chết tôi, làm tôi nghẹt thở đến ngất luôn.

Phải mất một lúc lâu, đến khi đầu óc tôi choáng váng thì anh mới chịu buông ra.

Anh thở hổn hển bên tai tôi: “Không được tìm người khác, Chiêu Chiêu.”

Tôi cũng chẳng còn tỉnh táo, thuận theo lời anh mà gật đầu đồng ý.

Một mối quan hệ kiểu “trai tiềm năng bị dắt mũi” âm thầm chuyển hướng.

......

Lục Kỳ Niên như thường lệ hỏi tôi tối nay muốn ăn gì.

Tôi nhận được tin nhắn từ anh trai: [Chiêu Chiêu, chuẩn bị một chút, anh em mình chuẩn bị lên hạng rồi.]

Tôi?

Anh ấy tiếp tục nhắn: [Tám giờ tối nay ở khách sạn Hương Tạ, đi xem mắt với cậu ấm nhà họ Lục.]

Sao… nhanh vậy, tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.

Tôi nhìn qua tấm kính văn phòng, liếc sang Lục Kỳ Niên đang lười biếng chơi điện thoại.

Chậc chậc, không có tôi che chở, anh ấy biết phải làm sao đây?

Tôi phải tự trấn an mình rất lâu mới dám nhắn lại: [Tối nay có việc, em không về nhà ăn cơm được rồi.]

Anh ấy nhắn lại ngay: [Việc gì, đi đâu thế?]

Đọc tin nhắn mà tôi cảm thấy trong lòng tràn đầy áy náy với Lục Kỳ Niên.

Cái cảm giác tội lỗi chết tiệt này.

Tôi chột dạ nhắn lại: [Anh của em bảo tối nay đi xã giao cùng, sẽ về trễ, anh tan làm thì cứ về nhà trước đi nhé.]

Anh ấy nhắn: [Ừm.]

Tôi đi ngang qua phòng pha trà, nghe thấy Tiểu Trần đang trò chuyện với Lục Kỳ Niên.

Tiểu Trần: "Quản lý Thẩm biết cậu là cậu ấm không?"
 
Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!
Chương 6: Chương 6



Lục Kỳ Niên: "Suỵt, cậu đừng lỡ miệng, nếu cô ấy biết thì sau này tôi còn biết đối diện với cô ấy thế nào?"

Cậu ấm?

Lục Kỳ Niên từng làm cậu ấm ở hội sở sao?

Tim tôi lại nhói thêm một chút.

Cùng là hai chữ nhưng một bên là phú quý ngút trời… còn một bên là đầy thương tổn.

Thôi, nếu tôi thực sự được gả vào hào môn thì để anh tôi nâng đỡ Lục Kỳ Niên lên vị trí của tôi đi.

Ít nhất… để anh ấy không còn phải đến hội sở làm cậu ấm nữa.

Tôi thật không nỡ rời xa Lục Kỳ Niên, gọi anh ấy ra khỏi phòng pha trà.

Trước mặt người khác tôi sẽ giữ vẻ nghiêm chỉnh, nhưng sau khi đóng cửa… Tôi ép Lục Kỳ Niên vào tường văn phòng, tai áp sát lồ ng ngực anh ấy, ngón tay len qua lớp áo vuốt v3 hông anh.

Đây là điểm cấm của anh ấy.

Anh ấy khẽ rên một tiếng rồi giữ lấy tay tôi, đưa lên môi hôn.

Giọng khàn khàn pha chút d*c vọng: "Sao vậy, Chiêu Chiêu?"

Nghĩ đến việc cơ thể tuyệt vời này sắp không còn thuộc về mình nữa, tôi bỗng thấy nghèn nghẹn.

"Không, không sao, chỉ là… nhớ anh quá thôi…"

Anh ấy bật cười khe khẽ: "Về nhà rồi hẵng nghịch, ở đây là công ty."

Tôi hơi tiếc nuối: "Sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội này nữa…"

Anh ấy nâng mặt tôi lên, khóe miệng rũ xuống, nheo mắt hỏi: "Có ý gì?"

Tôi không dám nhìn thẳng anh ấy, vội chữa lời: "Bởi vì… em sắp thăng chức rồi, sau này không còn làm chung tầng với anh nữa… Nhưng mà em có đề cử anh lên thay vị trí của em, vui không nào?"

Sự cảnh giác của anh ấy chợt tan biến, nở nụ cười ngốc nghếch.

Đồ ngốc.

......

Sắp hết giờ làm, tôi nhìn qua cửa sổ văn phòng, thấy Tề Tử Dao lại gần Lục Kỳ Niên, nói gì đó với anh ấy.

Lần này tôi không ngăn lại.

Đợi anh ấy làm quản lý Lục, rồi cưới Tề Tử Dao.

Một nhà hai người, ba bữa, bốn mùa… cũng rất tốt.

Tôi thu lại ánh mắt đầy lưu luyến, chuẩn bị nghênh chiến trận lớn tối nay.

Buổi tối, tôi cố ý đến chỗ stylist làm một kiểu tóc ra vẻ cô chủ chanh sả.

Trong gương, từng cử chỉ của tôi đều toát lên vẻ tao nhã.

Tại sao tôi lại chắc chắn cậu ấm nhà họ Lục nhất định sẽ thích tôi?

Bởi vì lời anh tôi chưa bao giờ sai.

Chủ tịch Lục muốn tác hợp tôi với thiếu gia Lục, một mặt để giữ chân một nhân tài như anh tôi, mặt khác vì cậu con út của ông ấy ăn chơi lêu lổng, cần người quản giáo.

Nghe nói, cậu thiếu gia đó từ nước ngoài về mang theo một đống thói hư tật xấu.

Vậy thì càng tốt, tôi rành chuyện quản người khác nhất mà, nhất định thu phục được tên công tử bột ấy.

Tôi và anh trai đến nhà hàng đã đặt trước sớm hơn giờ hẹn.

Vừa bước vào, lại gặp ngay Tề Tử Dao.

Tề Tử Dao nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc, còn tôi cũng nhìn cô ấy đầy nghi hoặc.

Damn, chuyện gì thế này?

Một thực tập sinh bình thường sao lại mặc nguyên bộ Chanel mùa mới nhất, toàn thân sang trọng chẳng kém gì mấy tiểu thư nhà giàu thế??

Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm?

Tề Tử Dao chỉ vào tôi hỏi: "Chị… chị là quản lý Thẩm sao?"

"Tề Tử Dao? Sao em lại ở đây?"

Tôi nhìn sang anh trai đang cười nịnh nọt, lòng đầy nghi ngờ gãi đầu.

"Cô Tề, đây là em gái tôi – Thẩm Chiêu Chiêu, hôm nay đến gặp mặt thiếu gia Lục."

Tề Tử Dao thu lại vẻ kinh ngạc, quay đầu bật cười.

Cái người đó phát hiện ra chuyện giữa tôi và Lục Kỳ Niên rồi sao?
 
Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!
Chương 7: Chương 7



Tôi cũng cười xã giao chào cô ấy, rồi kéo anh trai ra góc khuất ngoài cửa.

"Tề Tử Dao có lai lịch như nào thế, không phải con bé đó là thực tập sinh trong công ty mình sao?"

Anh trai tôi: "Thực tập sinh gì chứ, người ta là cháu gái chủ tịch đấy."

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, anh ấy lại nói tiếp: "Hôm nay không chỉ tác hợp em với thiếu gia Lục, mà còn tác hợp anh với cô Tề."

"Hả?"

"Anh em mình cùng lúc gả vào hào môn, sau này sẽ trở thành người đứng trên người."

Từ nhỏ tôi và anh đã nếm đủ cay đắng vì không có tiền, nhưng tôi không ngờ khát vọng tiền tài và quyền lực của anh đã đạt đến mức này.

"Không phải, nỗi khổ của hào môn để một mình em chịu là đủ rồi, chẳng lẽ anh còn muốn hy sinh cả hạnh phúc của mình sao?"

Anh xoa đầu tôi: "Sao em biết là anh không thích cô Tề, ngốc quá."

Nói xong anh đi vào trong, tôi ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn.

Anh trai tôi bước vào phòng riêng, rất ga lăng kéo ghế cho Tề Tử Dao, sau đó mới gọi món.

Lúc này, tôi chợt nhớ đến Lục Kỳ Niên ở nhà.

Tim tôi lập tức nhói lên một nhịp.

Bảo bối nhỏ của tôi thật đáng thương.

Tôi sắp gả cho thiếu gia Lục, mà anh trai tôi cũng sắp cướp luôn Tề Tử Dao hay bám lấy anh ấy.

Tôi nhớ anh ấy da diết, bèn vào nhà vệ sinh gọi điện cho anh.

Nhưng chuông điện thoại lại vang lên ngay ngoài hành lang.

Tôi nhìn ra hành lang, bóng lưng đó… có chút giống Lục Kỳ Niên.

Tôi thoáng nghẹn thở.

Đầu dây bên kia cúp máy.

Tôi nhắn tin cho Lục Kỳ Niên: [Cưng à, anh đang làm gì thế?]

Lục Kỳ Niên: [Anh đang ăn tối với ba, lát nữa về nhà.]

Tôi sững người, lão già đó lại đến dây dưa với Tiểu Niên nhà tôi sao?

Tôi có hơi lo lắng, chuẩn bị đi giúp Tiểu Niên chống lưng.

Lục Kỳ Niên lại nhắn thêm: [Một lát anh sẽ về ngay.]

Nghe giọng điệu như không có gì, tôi mới yên tâm, tính lát nữa ứng phó qua loa buổi xem mắt rồi về.

Tắt điện thoại, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chắc bóng lưng đó chỉ là trùng hợp thôi.

Tôi đứng trước cửa phòng riêng, điều chỉnh lại nụ cười, chuẩn bị đón nhận cuộc sống hào môn.

Trong lòng nghĩ, cùng lắm thì lấy tiền của cậu hai nhà họ Lục nuôi Tiểu Niên nhà mình, cũng coi như bù đắp cho trai đẹp của tôi.

Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào…

Rồi luôn, tôi không cười nổi nữa.

Sao Lục Kỳ Niên lại ở đây?

Anh ấy đang ngồi cạnh Tề Tử Dao gọi món; Tề Tử Dao ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý.

Ngay lúc Lục Kỳ Niên ngẩng đầu, tôi vội quay người định chuồn nhưng lại bị anh trai tôi kéo lại.

"Chiêu Chiêu, sao lại định trốn thế hả?"

Anh giai yêu quý của em ơi, trên thương trường anh tinh tế biết nhìn sắc mặt để đoán lòng người, còn giờ đến ánh mắt cầu cứu của em gái cũng không nhận ra sao?

Tôi định kéo anh trai chạy cùng thì một chú trung niên phong thái phi phàm bước đến.

Chú ấy nhìn tôi, hỏi anh trai: "Tiểu Thẩm, đây là em gái cậu à? Nhìn rất đoan trang, cũng xứng đôi với con trai út nhà tôi đấy."

Tôi nuốt nước bọt.

Chắc đây là chủ tịch rồi.

Xong đời, bộ não vốn không giỏi lắm của tôi giờ rối tung như mớ bòng bong.

Tôi cười gượng, nhìn anh trai và chủ tịch xã giao trò chuyện.

Chủ tịch đi thẳng vào phòng riêng rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Kỳ Niên.

"Để tôi giới thiệu, đây là con trai út của tôi – Lục Kỳ Niên."

Tôi hít sâu một hơi lạnh.

Não tôi như CPU quá tải, sắp cháy rồi.

Lục Kỳ Niên là con út của chủ tịch?

Vậy còn bảo bối của tôi đâu?

Ý là… tôi đã “quy tắc ngầm” với thái tử gia nhà họ Lục sao?

Tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn trốn cho rồi.

Anh trai tôi khéo léo vô cùng: "Chiêu Chiêu, em và thiếu gia Lục add WeChat làm quen đi."

Tôi không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy giọng Lục Kỳ Niên lạnh nhạt vang lên: "Không cần đâu, tôi với quản lý Thẩm sớm đã quen nhau rồi."

Tôi biết anh ấy đang giận.

Mỗi lần không vui là anh ấy lại tỏ ra dửng dưng thế này đây.
 
Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!
Chương 8: Chương 8



Anh ấy nói tiếp: "Tôi thực tập dưới quyền quản lý Thẩm suốt ba tháng, học hỏi được rất nhiều, cũng coi như quản lý Thẩm vừa là thầy vừa là bạn của tôi."

Anh ấy nhấn thật mạnh mấy từ cuối.

Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt anh tối sầm, đôi mắt câu hồn ngày thường giờ sắc lạnh như mũi tên, sẵn sàng bắn chết tôi bất cứ lúc nào.

Không ổn rồi, lần này tôi thật sự phải chạy thôi.

Tôi vốn là người chịu áp lực siêu kém.

Hồi trước cứ đến kỳ thi quan trọng là tôi lại căng thẳng đến mức muốn… đi vệ sinh.

Tôi chào hỏi xong thì đi vào nhà vệ sinh.

Nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vội vã, tôi càng căng thẳng hơn.

Quay đầu lại… là Tề Tử Dao.

"Quản lý Thẩm, thì ra chị là em gái của Thẩm Kỳ Bạch à!"

Khuôn mặt thanh tú xinh xắn của cô ấy ghé sát lại gần tôi, tỉ mỉ quan sát.

Tôi không lên tiếng.

Cô ấy tiếp tục: "Anh Tiểu Niên nói anh ấy đang yêu đương trong công ty, em cố tình lén vào công ty để thay dì thăm dò. Nhưng mà anh ấy sống chết không chịu nói, cuối cùng em cũng nhìn ra được từ ánh mắt anh ấy nhìn chị. Không ngờ chị lại là em gái của Thẩm Kỳ Bạch."

Tôi liếc nhìn về phía phòng riêng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Dường như cô ấy nhìn thấu tâm tư tôi: "Buổi hẹn hôm nay không phải em sắp xếp đâu, là dượng của em nói muốn tìm đối tượng xem mắt cho anh Tiểu Niên, bảo em lừa anh ấy đến. Gặp chị là ngoài ý muốn đấy."

Ngoài ý muốn hay không thì tôi không rõ, nhưng tôi thì chẳng còn vui nổi.

Khuôn mặt tôi cứng đờ, gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Ôi người ơi, em không nhìn ra là người ta đang giận sao?"

Tề Tử Dao nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu… anh Tiểu Niên nhà bọn em dễ dỗ lắm…"

Ha… dỗ cái đầu cô ấy.

Ăn tối xong, chủ tịch đề nghị tôi và Lục Kỳ Niên đi dạo cùng nhau để bồi dưỡng tình cảm.

Thật thì không cần bồi dưỡng đâu, tình cảm của chúng tôi đã “bồi” đến mức sắp từ nở rộ thành lụi tàn luôn rồi.

Tôi ngồi ở ghế phụ chiếc Bentley, hoảng hốt nhìn anh.

Gương mặt lạnh như băng, cộng thêm logo Bentley càng mê hoặc lòng người.

Dù nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn yêu.

Tôi nhớ lại lời Tề Tử Dao vừa nói, càng nghĩ càng thấy là lạ.

Chẳng phải tên này cũng giấu tôi sao?

Tôi không nhịn được ưỡn thẳng lưng, thậm chí muốn chất vấn anh.

"Tại… tại sao anh lại lừa em?"

Anh cúi đầu cười mỉa ba giây, nụ cười làm tôi tê cả da đầu.

"Thẩm Chiêu Chiêu! Câu này phải là anh hỏi em mới đúng! Vậy mà em lại dám hỏi trước?"

Tôi căng thẳng đến mức nói lắp: "Em… em lừa anh… gì đâu…"

Anh: "Em không nói là đi xã giao với anh trai sao? Ở quê em gọi xem mắt là xã giao hả?"

"Nhưng… nhưng anh giấu em còn nhiều hơn…" giọng tôi càng lúc càng nhỏ.

Anh nghiến răng gật đầu liên tục, sau đó lập tức khởi động xe, nhấn ga tăng tốc.

Tôi sợ đến mức bám chặt tay nắm trên cửa.

"Đừng… Lục Kỳ Niên… đừng chạy nhanh vậy… em sợ."

Anh cười khẩy: "Em sợ? Mà còn dám lừa anh?"

Tôi không dám nói gì nữa, sợ anh càng tức hơn.

Anh lao thật nhanh suốt quãng đường về trước nhà tôi, mở cửa xe rồi bình tĩnh nói: "Xuống xe."

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã tỏ vẻ không kiên nhẫn với dáng vẻ lề mề của tôi, bế thẳng tôi lên vai.

Tôi giãy giụa nhưng vô ích, anh ném mạnh tôi xuống giường.

Anh quỳ trên giường, từ trên cao nhìn xuống tôi.

"Nói đi, anh cho em một cơ hội giải thích."

Tính cách phản biện của tôi trỗi dậy: "Lục Kỳ Niên, rõ ràng là anh giả làm thực tập sinh lừa em trước, anh lừa em tận năm tháng, sao anh còn ra vẻ ban cho em cơ hội nữa hả?"

Anh hừ lạnh một tiếng, bắt đầu tháo thắt lưng: "Thẩm Chiêu Chiêu, em hết cơ hội rồi."
 
Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!
Chương 9: Chương 9



Anh lấy dây nịt trói tay tôi vào đầu giường, sau đó đi vào phòng tắm.

Ồ? Đây là định trừng phạt tôi? Hay là muốn thưởng cho tôi?

Trong lòng tôi bắt đầu cười ngu ngốc.

Anh tắm xong bước ra, mái tóc còn ướt sũng, từng giọt nước men theo yết hầu chảy xuống cơ bụng, bên hông quấn một chiếc khăn tắm.

Tôi nuốt nụ cười ngốc vào trong, định tiếp tục chọc giận anh.

"Lục Kỳ Niên, anh có ý gì hả?"

"Là anh giả vờ làm thực tập sinh nghèo túng nên em mới muốn 'bao nuôi' anh, nếu biết anh là thái tử gia của Thịnh Châu thì em chẳng thèm đâu nhé."

Anh ngẩng đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi: "Không thèm? Vậy mà còn chạy đến xem mắt với anh?"

Cái miệng tôi cứng hơn cả vịt quay Bắc Kinh: "Chẳng qua là vì tiền thôi chứ gì."

Anh giật khăn tắm ném thẳng lên mặt tôi: "Được thôi, em còn dám cứng miệng hả, lát nữa xem em còn cứng nổi không."

Ồ hô, để tôi nghênh đón cơn hạnh phúc dữ dội này nào.

Tôi và Lục Kỳ Niên từng làm mấy chuyện “yêu đương” rồi, nhưng mấy chuyện “hận thù” thì còn chưa làm lần nào đâu.

Anh… mặc quần vào.

Tôi: ?

Sau đó anh mở điện thoại tôi, ngay trước mặt tôi lần lượt dung hợp hết sạch phù văn trong Vương Giả Vinh Diệu.

Tôi gào thét chói tai.

Cuối cùng, ngón tay anh dừng lại ngay nút xóa tài khoản game.

Tôi nước mắt giàn giụa: "Bảo bối, em sai rồi, anh nể tình em đã giúp anh qua đợt thực tập, đừng bấm mà…"

Tôi dùng chân khều nhẹ tay anh, mong gợi lên chút yêu thương anh dành cho tôi.

Anh cười khẩy: "Sai ở đâu?"

Đồ Thiên Yết chó má, tôi thực sự chịu thua anh rồi.

Tôi lắp bắp nhận sai: "Em không nên bỏ anh đi xem mắt với thiếu gia nhà họ Lục. Thật ra trong lòng em chỉ có anh thôi, không tin anh xem, lúc đó em còn lén ra ngoài gọi điện cho anh mà."

Hình như anh hơi d.a.o động, tôi tranh thủ “rèn sắt khi còn nóng”: "Cưng à, thật ra là anh trai em ép em đi. Anh ấy nói nếu em không đi xem mắt thì sẽ tìm lý do sa thải anh, em sợ anh lưu lạc ở đầu đường xó chợ nên mới đồng ý mà."

Xin lỗi nhé, anh trai.

Có chuyện thì vẫn phải lôi anh ra chịu đòn rồi.

Lục Kỳ Niên tin lời ngon tiếng ngọt và nước mắt của tôi.

Anh tháo dây nịt đang trói tôi lại rồi trả điện thoại cho tôi.

Tôi đau lòng nhìn tài khoản game của mình, huhuhu, phù văn tôi tích cóp từ hồi đại học đến giờ, huhuhu.

Lần này tôi ngoan thật rồi.

......

Sáng hôm sau đến công ty, chủ tịch đích thân ban hành quyết định nhân sự.

Lục Kỳ Niên được bổ nhiệm làm phó tổng, địa vị ngang hàng với anh trai tôi.

Rồi là… Lục Kỳ Niên trở thành sếp của tôi, nhưng anh không hề gây khó dễ cho tôi.

Chỉ là anh thường xuyên gọi tôi vào văn phòng để âu yếm.

Anh đóng cửa lại rồi dở trò giống hệt tôi từng làm với anh trước đây, ép tôi vào tường hôn ngấu nghiến.

Tôi thở hổn hển nói: "Không thích hợp đâu, phó giám đốc Lục."

Anh khẽ cười: "Rất thích hợp, bây giờ là anh đang 'bao' em, cực kỳ thích hợp."

Thật ra tôi cảm nhận được, anh vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho tôi.

Sau khi làm phó tổng thì anh ấy cũng bận y xì anh trai tôi.

Không còn nấu ăn cho tôi nữa.

Thật đấy, là nấu ăn “thực sự” ấy.

Vài ngày sau, Lục Kỳ Niên gọi xe bắt đầu dọn đồ từ căn hộ của tôi.

Tôi ngồi trên ghế sofa nhìn mấy anh thợ chuyển nhà lần lượt bê đồ đạc của anh ấy đi.

Có rất nhiều thứ là anh dùng tiền tôi đưa mua về.

Tôi bỗng thấy hơi buồn.

Anh ấy… định chia tay tôi sao?

Trong lòng tôi trống rỗng, khó chịu vô cùng.

Mũi cay xè rồi, tôi không nhịn được mà gọi điện cho anh: "Lục Kỳ Niên, anh định chia tay em hả?"

Đầu dây bên kia hơi ồn ào, hình như anh đang xã giao: "Em nói gì?"

"Anh muốn chia tay thì ít nhất cũng nên nói thẳng với em một câu chứ. Dù chúng ta ở bên nhau chẳng rõ ràng… Nhưng em nghĩ chia tay thì cũng nên quang minh chính đại một chút."
 
Back
Top Bottom