Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
307012908-256-k632193.jpg

Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Tác giả: EmmaW8800
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

_TÊN TRUYỆN: Nam hậu khó sống
_THỂ LOẠI: 1x1, cao H, ngọt sủng, niên thượng, Hoàng đế phúc hắc cường công x Nam hậu dâm ngầm cường thụ, hỗ sủng, song khiết.
_VĂN ÁN:
Hoàng thượng lên ngôi cũng gần mười năm nhưng hậu cung vẫn trống rỗng đến nhìn mà sốt cả ruột.

Đây là chuyện từ xưa đến nay lần đầu mới thấy, nhưng mặc cho chúng triều thần liều mình lấy cái chết khuyên can thì hoàng đế vẫn như trước sống chết mặc bây, nhà trẫm không mượn quản khiến ai cũng nghẹn họng.

Từ đó xuất hiện tin đồn rằng phải chăng... hoàng thượng không muốn chạm vào nữ tử.

Vậy... vậy lập nam hậu cũng...

Cũng được?
!!!

CẢNH BÁO !!!

Truyện có dùng các từ ngữ trần trụi thô tục, nên nếu ai cảm thấy không quen xin dừng bước tại đây.

 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 1: Nam hậu


Thái tông Thịnh đế lên ngôi đã mười năm, mỗi lần nhắc đến ngài thì ai ai cũng đều thổn thức rằng: Trăm năm biển trời thay đổi cuối cùng cũng sẽ có một minh quân.Ý nói rằng đây là vị hoàng đế được Phượng Tiên chọn lựa, sẽ kế nghiệp những bậc đế vương trước kéo vận mệnh quốc gia đi lên bởi tài trị vì của mình.Thế nhưng nói đến điều bất mãn thì chắc hẳn là ngài ấy đến nay vẫn không có ai kế nghiệp.

Hậu cung vì thiếu hơi người mà vắng vẻ đến lạnh lẽo, các triều thần từ lấy cái chết khuyên can đến bất lực trầm mặc.Phải mất nhiều năm họ mới bàng hoàng chấp nhận một sự thật rằng...

Dường như bệ hạ không thích nữ tử.Vì để chứng thực phán đoán này nên thừa tướng đại nhân đã liều lĩnh tìm cơ hội đem sấp tranh vẽ các công tử thế gia tài hoa vẹn toàn, nổi tiếng khắp nước lên bàn của vua và...

Chờ nhận tin tức.Thái giám thiếp thân cười híp mắt nói: "Vất vả cho thừa tướng quá, sẵn đây bệ hạ có hỏi thăm về vị Lam công tử của nhà họ Lam ở phía Đông, chẳng hay..."

Thừa tướng ngoài mặc thì vẫn giữ nụ cười nhẹ tiêu chuẩn nhưng bên trong đã sấm gầm chín tiếng rồi.Hoàng.

Thượng.

Thích.

Nam.

Thật.

Kìa!!!!!!Chúng triều thần nhanh chóng bắt được một tia hi vọng về "người thương" của hoàng đế, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần.Nếu lúc đầu biết bệ hạ thích nam chắc hẳn hơn phân nửa triều đình sẽ phản đối, thế nhưng mà sau hàng loạt sự kiện "sống chết mặc bây, chuyện trẫm chớ quản" quyết liệt ấy, họ cũng dần cảm thấy hình như về việc nam hậu cũng không có gì không ổn cả.Còn vấn đề sinh hoàng tự thì không phải không có cách.Sau khi xác định hướng gió thuận thì chúng thần như tiêm máu gà, phân công nhau làm việc rất hăng hái.Vì thương sót hậu cung vô chủ lạnh lẽo như miếu hoang, vì lo lắng tính phúc cả đời của bệ hạ thân yêu, do thế đành phải để Lam gia chịu ít phiền toái rồi.Nói về Lam công tử này ấy à, là một vị tướng mạo khỏi bàn, tính tình thì rất được người xung quanh yêu mến.

Y nổi tiếng vừa hiền lành vừa tài giỏi, khắp phố lớn ngõ nhỏ nơi thành Đông ai mà chẳng muốn gả cho y.Thế nhưng đã qua tuổi lập gia thất vậy mà Lam công tử vẫn mình đơn gối chiếc, tuy tò mò nhưng không ai dám hỏi đến vấn đề riêng tư này.Mãi tận khi thừa tướng đại nhân Lý Gia Thuần đến thăm hỏi Lam lão gia thì một ít tiếng gió mới bắt đầu truyền ra.Lam gia năm đời đều kinh doanh, tuy không phải là gia tộc giàu số một số hai nhưng cũng được xếp vào bảng những gia tộc có tiền có thế lâu đời nhất đất thành đô này.

Bởi vậy thay vì phô trương theo phong cách "người nhìn người biết" thì họ lại sống giản dị gần gũi mà không mất đi sự quý phái cần có của giới thượng tầng.Lam gia hiện tại có ba công tử, một tiểu thư.

Đại tiểu thư vừa đến tuổi cặp kê đã được đính hôn.

Lam đại công tử chính là người trong bức họa được hoàng thượng hỏi thăm: Lam Lăng.Lý Gia Thuần trưng cái mặt già hơi đỏ ngồi uống trà trong phòng khách, thoạt trông thong dong nhưng lại rất đỗi ngại ngùng bắt chuyện với Lam lão gia.Lam Tề hỏi: "Chẳng hay thừa tướng đại nhân đi xa một chuyến đến thăm nhà ta không biết là có chuyện gì dặn dò chăng?"

"Ây, Lam lão gia quá lời rồi, ta nào dám dặn dò chi.

Chỉ là..."

Lý Gia Thuần đè thấp người xuống, nhỏ giọng: "Ta cũng không vòng vo với ngài, vị ở trong kia nhìn trúng Lam đại công tử của ngài nên ta mạo muội đến để hỏi thăm.

Mong quý gia quyến thông cảm cho sự đường đột này, chỉ là bọn ta gấp đến xoay vòng vòng rồi."

Lam Tề nghe xong thì sửng sốt, dường như không tin nổi vào tai mình, cái gì cơ?

Lam đại gì cơ?

CÔNG TỬ??Khoan đã, công chúa, quận chúa đều đã gả đi xa hết, còn lại người gọi là "vị ở trong cung" kia nói trước nói sau vẫn chỉ có một vị là hoàng đế đương triều Thái Phượng Tiêu mà thôi!!!"

Ngài...

Ngài đùa với ta đó sao, chuyện này hoang đường quá thể."

Lam Tề hơi run cầm lấy chén trà, cố bình tĩnh nói.Lý thừa tướng gấp đến nhấp nhổm, đáp: "Ta cũng biết là hoang đường, nhưng đã suốt mười năm rồi ngài cũng thấy đấy, khó khăn lắm vị ấy mới ưng ý một người, mong ngài suy xét kĩ"Hôm ấy cả hai nói từ trời sáng đến chiều tà, không ai rõ cụ thể cuộc trò chuyện ra sao nhưng việc một viên quan chức cao đến nhà cũng dậy lên cơn sóng không nhỏ.Lam Lăng đang cho chim ăn trong sân thì tì nữ đến báo rằng Lam lão gia cho gọi, y khẽ gật đầu rồi thong thả đi theo vào chính đường.Lam Tề ngồi trên bàn lớn, nhíu mi trông bộ khổ sở lắm, thấy con trai cả vào thì chợt thở dài một hơi, ông nói: "Lam Lăng à, khổ cho con quá."

Tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng Lam đại công thử vẫn nhu hòa như nước, nhẹ giọng cười, đáp: "Nếu có thể phân ưu vì phụ thân, đối với con không có gì gọi là khổ sở cả."

Lam Tề nhìn đứa con lớn của mình thật sâu, không phải ông không đoán được mà là cố ý phớt lờ trong suốt nhiều năm qua.

Con trai ông không thích nữ tử, cũng không thấy gần gũi với bất kì nam nhân nào.Tuy quá tuổi lập gia nhưng ông vẫn cho là con trai không muốn vướng bận, nhưng nếu nguyên do thật sự là thích nam nhân, đúng thật là ông không có cách nào cấm cản được.Đã qua đi khoảng thời gian gấp gáp bồng bột, hiện tại thái thế yên bình, cơm ngon áo đẹp, chẳng thể nào vì chút chuyện này lại gây khổ sở cho thế hệ sau.Đêm ấy, hai cha con đã tâm sự suốt một đêm.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 2: Hồng bài


Cuối thành Đông có một con hẻm nhỏ, người dân nơi đây đều tự nhắc nhau rằng không thể tùy tiện bước vào bên trong bởi cuối hẻm là tòa thanh lâu của tên trùm khét tiếng Hoắc Nhị.Về tên này khi nhắc đến ai cũng ngao ngán mà lắc đầu, ngươi xem, hắn không phải dân gốc ở đây, nghe đâu mới đến lập nghiệp chưa đầy năm năm mà thóp lớn thóp nhỏ của các ông chủ ngầm đều bị hắn nắm hết.Hắn chọc các lão, các lão giận chó đánh mèo lên chúng dân vô tội, tiền thuế ngầm lên, luật rừng tăng,...

Ôi chao khổ không nói hết.Nhưng mà kể cũng lạ, nếu so về mười năm trở lại đây thì đúng thật là tệ nạn đã giảm đi đáng kể, mà thôi không nói nữa, trước mắt vẫn là vì hắn nên các lão trùm mới đánh thuế lậu cao, các tiểu thương lại khổ đến bao giờ đây chứ...

Huầy.Tòa thanh lâu này tuy nằm sâu trong con hẻm nhỏ nhưng được xây dựng vô cùng rộng lớn phô trương.

Nghe đồn nhân tình của mấy lão có quyền có thế đều được nuôi trong đó cả.

Muốn đụng vào á?

Sợ là chẳng còn tay mà phỏng đâu.Lam Lăng kéo thấp vành nón, chậm rãi bước đi trên đường nhỏ, tuy đã về chiều nhưng nơi đây vẫn sáng rõ như trước."

Công tử đến rồi, thật khéo là hôm nay tâm trạng của vị kia rất vui, mời ngài vào trong."

Một cô nương đang dựa vào thanh gỗ chắn ngoài hành lang soi móng tay thì chợt thấy bóng hình quen thuộc, vô cùng hớn hở báo tin cho y.Lam Lăng khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm mà bước vào bên trong, cô nương ấy nhún vai rồi lại ngắm nhìn đôi tay trắng nõn của mình.Khác với khung cảnh ồn ào náo nhiệt thường thấy ở các thanh lâu khác thì nơi đây lại yên tĩnh đến lạ lẫm, nghe đâu chủ tử không thích tiếng ồn, nếu có khách đến cũng tự biết ý mà nhẹ giọng lại thôi.Lam Lăng không cần ai chỉ dẫn mà tự mình bước lên bậc thang ở nơi chính sảnh, rẽ phải đến cuối đường, lại đi vào một hành lang nhỏ dát vàng tìm đến căn phòng xa hoa ẩn mình dưới hai ngọn nến đỏ.Y không gõ cửa mà đẩy vào luôn."

Ồ, xem ai đến kìa."

Một giọng nói trầm thấp pha chút giễu cợt phát lên.

Đây là căn phòng xa hoa nhất nơi này, cũng là nơi "hồng bài" dùng tiếp khách.Khác với vẻ thong dong thường ngày, lúc này Lam Lăng gấp gáp đến chịu không nổi, y vừa đi vừa cởi y phục, tiếng sột xoạt vang lên trong không gian tĩnh lặng.Người nằm nghiêng trên giường thấy vậy cũng không đứng lên mà thay vào đó là ngồi ngay ngắn đón mỹ nhân đã trơn bóng vào lòng.Lam Lăng thở hổn hển rút vào người hắn, vừa xoa vừa cố cởi ra lớp nội y mỏng tuột màu bạc của hắn."

Gấp gì chứ."

Người nam nhân đó ôm lấy y, xoay một cái đã đặt y dưới thân, không rõ vì phản chiếu của bức tường hay vì nguyên nhân khác mà trong mắt hắn lóe lên ánh đỏ thoạt trông vô cùng khát máu.Hắn nâng cặp đùi trơn nhẵn của Lam Lăng lên cao, sau đó tách hai chân y ra rồi chen người vào.Động tác của hắn thuần phục lại nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc tình triều của vị khách dưới thân được câu lên cao.Hắn dùng tay vẽ hai vòng lên đầu khấc vì hứng tình mà giần giật rỉ ra vài giọt dịch nhầy, rồi lại trườn xuống vẽ vòng lên lỗ nhỏ khép chặt sau cánh mông, trêu tức: "Ngài muốn ta phục vụ ở đây, hay nơi này?"

Lam đại công tử thường ngày vẫn là bộ dáng thiên tiên khó gần, xa cách lãnh đạm, nào ai biết y sẽ còn một mặt dâm đãng khó tin này.Lam Lăng cắn môi dưới, câu lấy cổ hắn và nói: "Bên trong ta đang rất nhớ ngươi.

Muốn được tắm."

Nam nhân nghe thế thì cười trầm khoái chí, hắn vỗ bem bép vào lỗ thịt đang mấp máy, nhanh nhẹn kéo tủ ngay bên dưới lôi ra một hộp mỡ bôi trơn thượng hạng.Như một nghệ nhân thực thụ mà rất có nghề xoa lên lỗ nhỏ đó, chầm chậm đút vào bên trong.Âm ấm lại nhớp nháp, đó là cảm giác sâu trong lỗ thịt.Tiếng thở dốc như ngầm thúc giục ấy, sao lại quên vị này thích chơi mạnh bạo chứ.Nam nhân cảm thấy đã nới lỏng một chút thì quả quyết tăng tốc, lép nhép thụt vào rút ra chớp mắt hơn trăm cái.

Mỡ đục cùng dịch dâm hòa với nhau tràn ra ngoài rồi lại bị đẩy vào trong, lớp thịt hồng như muốn lồi ra ngoài.Quá nhanh, cũng quá sướng!Lam Lăng túm chặt chăn ưỡn người lên rên rỉ ư a.Y thích nhất là cảm giác mạnh bạo này.Một ngón rồi hai ngón, ngón thứ ba không lâu cũng được cho vào.

Ba ngón tay nhanh đến mức tạo thành hư ảnh ra ra vào vào trong lỗ đít, biến chúng từ hơi chật hẹp thành mềm rục dễ bảo.Với đôi mắt tinh tường, nam nhân phát hiện ngay Lam Lăng sắp lên đỉnh, hắn vội túm chặt lấy gốc căn của y, sau đó quả quyết nâng thân dưới lên cao, dùng miệng bịt chặt lỗ, lấy lưỡi đâm thọc vừa nhột vừa sướng."

A...

Đừng, ta không xong rồi."

Tay trái hắn nắm lấy cây thịt của y, tay phải thì thay phiên với lưỡi ra sức đụ y đến phát điên.Khi cơn cực khoái lên tới đỉnh điểm, sự co giật bản năng sẽ xảy ra, nam nhân dùng thân giữ chặt cái người đang quíu lại trên giường, như bức ép y đến vỡ tan.Phải thêm một lúc sau hắn mới chậm rãi thả tay ra cho y bắn tinh.

Tinh dịch cứ thế phun cao lên khuôn mặt của kẻ khốn nạn ấy.Sau khi bắn xong, Lam Lăng như bị rút cạn sức mà nằm thở hổn hển, nói không ra hơi.Nam nhân ôm lấy thân thể run nhè nhẹ của y, hắn vuốt mặt lấy hết đống tinh đặc đó rồi xoa vào lỗ đít đang mấp máy kịch liệt.Hắn xoay người của y khiến cả hai đều nằm nghiêng, vắt chân y lên thân hắn, từ phía sau vừa ôm vừa đẩy, cạ cạ căn cặc đang vừa cứng vừa nóng ấy ngay bên lỗ, liếm lộng tai y và hỏi: "Lam công tử có chuyện gì phiền lòng ư."

"Ưm...

Ta sắp phải rời đi."

Lam Lăng mò mẫm nắm lấy bàn tay đang vân vê đầu vú của mình, giải bày tâm sự thầm kín."

Trước khi đi, ta sẽ tìm cách chuộc thân cho ngươi...

Ngươi, ha...

Không cần phải hạ mình phục vụ ai cả."

Nam nhân nghe thế thì sửng sốt, hỏi: "Sao lại nói vậy?"

"Ta...

Sẽ thành vợ người, một kẻ xa lạ cao quý, mệnh trời không thể cãi, mệnh người cũng không thể thoát.

Điều có thể làm chỉ là muốn ngươi sống một đời sau này thảnh thơi."

Vừa dứt lời, cây cặc cứng nóng đã chui tọt vào trong, dìu dập như sóng.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 3: Người trong tâm


Từ những cú nhấp nhè nhẹ đến dồn dập, cả hai cứ quấn quít nhau như thể đêm nay là đêm cuối...

Nhưng có lẽ là vậy thật.Lam Lăng hoàn toàn thả mình, mặc cho người trên thân đẩy đưa, cam tâm tình nguyện đón nhận những cú thúc mạnh bạo của hắn.Đáp lại hắn bằng những cái ôm siết, những cái vuốt tóc mai buông bên vai.Người trong tâm là một kẻ phong trần sớm đã chẳng còn là chính hắn nữa.

Thế nhưng trong mắt y, hắn là nam nhân thuần khiết nhất thế gian này."

Ha...

Ứm, chậm một chút."

Lam Lăng bị cho nằm úp sấp xuống, mông chổng lên cao.Nam nhân vừa nhấp vừa đánh y, cánh mông căng tròn chớp mắt đã ửng đỏ nóng rát, nóng như nước mắt lăn dài hai bên má của vị khách nhân này.Hắn không nói gì, vẫn cứ làm việc nên làm.Căn cặc đâm sâu rồi rút ra, tiếng nước lép nhép quẩn quanh bên tai dâm mĩ cực điểm.Cái lỗ này đã bị hắn chơi không biết bao nhiều lần, từ thuở còn chặt hẹp cứng đầu đến mềm rục chín muồi.Ngoài đây, trong này bị hắn tưới tinh đến ngập tràn.

Có khi hắn chơi ác mà banh lỗ nhỏ ra, nhả nước bọt vào bên trong rồi ngoáy suốt cả đêm.Chúng chảy ra rồi lại bị đổ vào, bất cứ thứ gì như ngón tay hay cây thịt nếu được ngâm vào đều sẽ ấm như suối nước nóng.Bồn chứa tinh.Nam nhân vừa đánh vừa mắng thầm, may là mình bắt vào tay, nếu không thì y đã bị kẻ khác hành hạ đến chết vì quá dâm.Nào biết rằng rơi vào tay hắn kết quả cũng không khá hơn được bao nhiêu.Sau hàng trăm cú thúc nông sâu thì nam nhân cũng bắn tinh, hắn túm chặt eo nhỏ của Lam Lăng không để y thoát, ưỡn thẳng người thúc mạnh ba cái rồi "phụt", phun vào trong.Lam Lăng có thể cảm nhận rõ được lực bắn mạnh đến mức nào, ngỡ tưởng não y cũng bị xuyên thủng rồi.Tên này có một thói quen, đó là luôn ngâm bên trong cả đêm, và bây giờ càng không có ngoại lệ.Hắn nằm sấp lên người y để điều hòa chút hơi thở, cười khẽ: "Ta phục vụ công tử hài lòng chứ."

Lam đại công tử lúc này bị địt đến trắng mắt, nào còn tỉnh táo để nghe hắn thủ thỉ điều gì.Nam nhân nhún vai rồi lật người y lại, để y nằm trọn trên thân mình, cũng không quên tách hai chân y ra, dùng tay mò mẫm lỗ đít đang không ngừng trào tinh đẫm sậm nhớp nháp rồi đút ba ngón tay vào ngoáy tròn.Người nằm trên thân đã sức cùng lực kiệt chỉ yếu ớt rên rỉ vài ba tiếng rồi hôn mê.Hắn kéo căng vách lỗ, cầm cây hàng đút vào và ngâm bên trong, xong xuôi mới nghiêng người nhìn dung nhan vị khách quen này.Không rõ nhớ đến điều gì mà hắn lại cười khẽ rồi ôm siết lấy người vào lòng, thả mình nghỉ ngơi.Sáng hôm sau Lam Lăng tỉnh dậy trước, y vất vả nhổm mình lên khỏi cây cặc đang có hơi phản ứng, sợ rằng chọc người này tỉnh thì mình không thể rời đi được.Bên trong còn nhớp nháp quá.Y vội vàng thu xếp đâu ra đấy, trước khi đi còn nhìn người đang dang rộng tay chân trên giường lớn thật sâu, cuối cùng cắn môi nhẫn nhịn mà quay đầu."

Ối dà công tử phải rời đi rồi sao?"

Quản sự nơi đây là một tú bà với thân hình đẫy đà thường thấy, bà ta nhận ra hôm nay vị khách quen của mình hơi lạ, khác với dáng vẻ vội vàng rời đi trong quá khứ, lúc này trông y như nặng nề những tâm sự.Chợt y lên tiếng, giọng khản đặc: "Lời ta nới với bà ba tháng trước bà còn nhớ không?"

Tú bà ngẫm nghĩ, vị này khá kiệm lời, nếu là ba tháng trước thì chắc là câu nói sấm rền gì mà "ta muốn chuộc thân hồng bài" khiến bà sốc đến hoảng hồn tận năm ngày.Không phải chứ thiếu gia?Toan hỏi lại thì Lam Lăng đã đặt một bọc tiền dày cộp lên bàn tạo ra thanh âm khá lớn, thậm chí còn phát hiện tay y có hơi run rẩy."

Số còn lại ta sẽ cho người giao nhanh trong vòng hai ngày.

Hồng bài hắn...

Ngươi thả hắn ra đi."

"Việc này, việc này...

Ai dà công tử à, ngài không hiểu.

Không phải không đủ mà là vấn đề không thể."

Tú bà gấp đến xoay mấy vòng, nói thế nào cũng không suông, sao người này so với người kia càng làm bà khó xử."

Đó là tất cả những gì ta có rồi."

Lam Lăng khàn giọng nói, ẩn trong lời này còn pha chút ý cầu xin.Nếu là chuộc thân thì với số tiền này đã vượt mức rồi, nhưng...

Như đã nói, đây không phải vấn đề giá cả mà!!!Lam đại công tử mặc kệ bà ta, chỉ xoay người viết một phong thư không dài cũng không ngắn."

Phiền bà hãy giao cho hắn, sợ rằng từ nay kẻ nam người bắc, đông tây khó gặp."

Nói rồi khó khăn bước đi."

A!

Công tử, công tử."

Đến khi hoàn hồn thì người đã đi được đoạn khá xa, chỉ chừa cho bà một bóng lưng hơi loạng choạng đầy khổ sở.Đau thương nhất là chuyện tình chốn thanh lâu phong trần, lúc nào cũng khiến lòng người thổn thức mà.Vừa xoay người đã bị khuôn mặt âm trầm của chủ tử chẳng rõ đứng ở đây từ lúc nào dọa đến xém chút nữa mất nửa cái mạng.Xem ra hôm nay không phải ngày may mắn gì để ra đường.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 4: Ta đi, ngươi đi


[Gặp ngươi ngày mưa lớn, rơi trên mái hiên là âm thanh, rơi vào lòng ta là nụ cười.

Đêm đầu tiên đầy hoang đường, ta biết mình đã khuất phục hoàn toàn rồi.

Với ngươi ta chỉ có thể xem là khách quen thân mật ngắn ngủi trong đêm xuân, nhưng với ta lại là cả một đời.

Không dám nói đời này vẹn toàn, chỉ mong một ngày nào đó bước ra khỏi chốn này, ngươi sẽ như ta, nhìn ngắm trời cao mây trắng tại một nơi thanh sạch chỉ có sắc màu của sự trong lành, không phải vàng son lụa đỏ chói mắt.]Đó là toàn bộ nội dung của bức thư viết vội mà vị khách quen trước khi tạm biệt đã để lại.Tú bà thấp thỏm lén nhìn chủ nhân đang trầm ngâm chống trán, nói thật thì bà sợ vị này hơn sợ cọp.Chợt nghe hắn nói: "Tiền đã giao tới chưa?"

"Thưa ngài đã được giao đến đầy đủ, chỉ là..."

Ngài cũng biết rồi đó.Nhưng bà không dám nói tiếp."

Được rồi, ngươi lui đi."

Sau khi bà ta lùi lùi ra đến cửa, trước lúc khép cửa lại thì nghe được tiếng cười của chủ nhân mình, nói sao nhỉ, vừa lạ vừa khó đoán.Bên này Lam gia đã họp bàn kĩ lưỡng, phía trên có ý, cộng thêm việc Lam Lăng cũng không phản đối, lúc này họ chỉ còn biết đợi một thánh chỉ mà thôi.Thừa tướng xác định rõ Lam đại công tử đã lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, bao nhiêu tranh ảnh khác đều bị cất xó, ngài chỉ giữ mỗi bức chân dung vị công tử nhã nhặn của Lam gia bên bàn ngắm nghía rất thường xuyên.Chỉ là...

Lý Gia Thuần không rõ lắm, lão tưởng hoàng thượng sẽ có vài động thái tiếp theo nhưng coi bộ yên ắng quá nhỉ?

"Ái khanh đã gặp qua Lam công tử chưa?"

Trên bàn lớn xếp những chồng tấu chương đã phê duyệt gọn gàng, lúc này cả hai mới dành chút thời gian bàn việc tư.Lý thừa tướng nghe bệ hạ hỏi thế thì mừng lắm, vội thưa: "Bẩm hoàng thượng thần đã gặp y một vài lần rồi ạ.

Đúng như đồn đãi, y quả là một vị công tử người gặp người thích, cả về tướng mạo lẫn tài hoa đều được công nhận."

Thái Phượng Tiêu nghe thế thì cười, nói: "Quả thật vậy, động thái của ngươi dạo gần đây không phải là trẫm không biết.

Cũng khá khen ngươi tận trung vì trẫm, chỉ lo sự đường đột này khiến y hoảng sợ."

Dường như bệ hạ đang thăm dò?Thừa tướng lựa lời nói: "May mắn cho thần Lam công tử là người hiểu lễ nghĩa nên không trách thần, theo ý của Lam gia thì...

Họ cũng không phản đối."

Đúng hơn là phản đối không được."

Đợt săn bắn mùa hạ sắp tới, lại phải phiền thừa tướng phân ưu với trẫm rồi."

Đây là một câu nói mở đường, Lý Gia Thuần mừng rỡ đáp vâng, rồi hăng hái về phủ mở cuộc họp bàn về sự kiện săn bắn sắp tới.Con cháu hoàng thất và những gia tộc lớn nhỏ khắp thành đô sẽ tề tụ về trong đợt sự kiện này, một cơ hội hiếm hoi để hoàng đế ngắm nhìn dung nhan thật của người thương, cũng để vị Lam công tử kia nhận định ngài ấy."

Săn bắn mùa hạ?

Con sao?"

Lam Lăng hơi ngạc nhiên hỏi lại, sự kiện một năm một lần này chủ yếu để cho các vị công tử thiếu gia gặp gỡ kết giao, vốn nên là Lam Đình, tam đệ của y tham dự.Lam lão gia đã được đánh tiếng từ trước, khe khẽ thở dài nói: "Con cũng biết là sẽ gặp ai tại sự kiện này rồi chứ?"

Nghe thế, Lam Lăng trầm mặt trong chốc lát rồi lại nở một nụ cười tiêu chuẩn thường ngày, đáp: "Con đã hiểu, thưa phụ thân."

Đêm xuống có chút mưa phùn không đáng kể, chỉ là hơi lạnh một xíu.Lam Lăng tựa người bên cạnh cửa sổ, nhìn đến ngẩn ra.Không biết hắn đang nơi nào, sống có tốt không?Chuyện xưa như mới thoáng qua, tái hiện rõ nét trong đầu y.Hôm ấy mưa đến mờ mắt, lớn đến mức khiến lòng người hoảng hốt, Lam Lăng chợt phát hiện y bị lạc, lạc sao khéo lại trúng thanh lâu.Ngay lúc định liều mình đội mưa chạy đi thì cánh tay bị ai giữ lấy, đó là một nam nhân xa lạ, hắn mặc thân hồng y lại không chói mắt chút nào.Khuôn mặt ấy lạnh nhạt nhưng hành động dùng khăn lau người cho y lại rất ôn nhu, hắn hỏi: "Trời mưa lớn như thế ngươi còn định đi liều mình, gấp đến vậy sao?"

Lam Lăng cả người chật vật nhưng vẫn chưa quên thói quen nở nụ cười xã giao của mình, đáp: "Đa ta công tử đã thăm hỏi, chỉ là trong nhà có chút việc nên ta cũng không thể nán lại lâu."

"Vậy thì dùng cái này."

Chỉ thấy hắn đưa cây dù lớn đủ để che hai người cho y, rồi không nói lời nào quay người vào trong."

Hôm ấy, mưa rơi trên mái hiên là âm thanh, rơi vào lòng ta là nụ cười"
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 5: Huynh trưởng gả đi


"Lão gia, nhị công tử và tam công tử đã về."

Một nô bộc đi nhanh đến nhà chính báo tin cho Lam Tề biết, ông sửng sốt rồi cùng gã ra đón hai nhi tử.Ngoài cổng lớn, đoàn người phong trần mỏi mệt đang đỡ nhau thu xếp hành lý.

Người có vóc dáng cao lớn là nhị công tử Lam Phi, còn người trẻ tuổi mặt mũi sáng choang bên cạnh là tam công tử Lam Đình.Cả hai thấy ông thì vội vàng đi đến thưa: "Bẩm phụ thân chúng con đã về nhà."

"Tốt, tốt, đường xa ngựa mệt, đều nhanh chóng nghỉ ngơi cho tốt."

Lam Đình ngó nghiêng, hỏi: "Phụ thân, huynh trưởng đâu rồi?"

"Ở hậu viện giải quyết ít sự vụ, các con cũng đến báo cho y biết một tiếng."

Cả hai gật đầu thưa vâng, trong nhà thì Lam Đình dễ thân nhất, chân chưa đến nơi mà đã nghe thấy tiếng, y la lên: "Huynh trưởng, bọn đệ về đến rồi đây!!!"

Lam Lăng từ trong xấp giấy bút ngẩng đầu lên, cười nói: "Người chưa thấy mà đã nghe được giọng rồi."

Khác với Lam đại công tử ôn nhã thì nhị công tử trầm tính ít nói, tam công tử dễ thân dễ gần, mỗi người một vẻ.Gia đình ít khi nào tề tụ đông đủ, không bàn đến đại tiểu thư đã xuất giá xa nhà từ lâu, ba vị thiếu gia cũng thường xuyên rời nhà để đi kiểm tra và quản lý các sản nghiệp trên khắp cả nước.

"Cái gì?

Gả cho hoàng đế làm nam hậu?!!!"

Lam Đình nghe tin dữ mà bật dậy, không thể tin nhìn phụ thân rồi lại nhìn sang huynh trưởng của mình.

Cớ vì sao y vừa rời nhà non nửa tháng mà đất trời đảo nghiêng đến nhường này rồi.Lam Phi cũng nhíu mày, hỏi: "Huynh không có chút ý kiến nào sao?

Ít nhất cũng nên có nghi hoặc."

"Đúng đúng!"

So với mọi người, Lam Lăng là kẻ trong cuộc lại bình tĩnh hơn rất nhiều."

Nghi chứ, nhưng mà thứ nhất, gia đình ta phụ thuộc rất nhiều vào triều đình, thứ hai trời nam biển bắc nơi nào không phải là của vua.

Thay vì phản ứng gay gắt thì bình thản chấp nhận vẫn hơn."

Đế nhan không dễ gặp, kinh thành đất rộng người đông, tứ phía còn khó biết nhau huống chi đến cái vị cao cao tại thượng trong cung cấm.Nam hậu tuy hiếm nhưng không phải không có tiền lệ, việc bệ hạ lên ngôi nhiều năm mà hậu cung vô chủ đã có không ít lời đồn đoán, nay chỉ chứng thực mà thôi.Vả lại đây không hẳn là không có lợi, gia đình y sẽ được triều đình bảo hộ, chỉ như vậy đã không còn cách nào chối từ cả.Lam Đình suy sụp ngồi lại xuống ghế gỗ, lẩm bẩm: "Sao lúc này ta lại hận chết dáng vẻ thong dong của huynh vậy chứ...

Huầy."

Lam Đình có điều chưa biết, chỉ vì một lời nói của hoàng đế mà hai chiếc thuyền chở hàng vẫn luôn trục trặc trên bến sông Bạch Phú đến tận lúc này lại suông sẻ chưa từng có.Lợi nhuận chỉ mấy ngày đã tăng nhanh đến choáng váng, các chủ sự phía dưới liên tục báo tin không còn bị côn đồ hay các phe phái giang hồ nào quấy nhiễu.

Lam đại tiểu thư Lam Ngọc viết thư có kể rằng việc làm ăn nhà trượng phu cũng thuận lợi đến khó tin, không rõ là vì sao, sợ rằng có trá nên đặc biệt báo lại cho phụ thân và các huynh.Chỉ bằng này thôi thì dù cho hoang đường cỡ nào Lam Lăng cũng chấp nhận.Chút tư tâm trên bàn cân sao có thể thắng lại lợi ích cả gia tộc, điều khắc khoải duy nhất trong lòng y là người ấy vẫn còn chôn thân nơi phong trần.

Nhưng nay dường như mọi thứ đã vẹn toàn, hắn cũng tự do rời khỏi đó, bao nhiêu tiền bạc của riêng tích cóp đều hóa hư không, đường đường là đại công tử nhà họ Lam lại trống khố chỉ trong một đêm.Chuộc thân người thương bằng tiền của riêng mình, đó cũng là một sự hưởng thụ.Lúc này tâm cũng đi theo hắn đến nơi y không thể biết, thân thì phó mặc cho người, giữ lại đây chỉ còn chút ý cười nhạt nhẽo mà y luôn treo trên môi.Sự kiện săn bắn mùa hạ sắp đến, lúc đó y sẽ nhìn thấy vị minh quân được đất trời chọn lựa tiếng tăm lẫy lừng này.

Bộ dạng hắn ra sao, tính tình hắn thế nào với y không quan trọng, nếu như có thể, y chỉ mong mình sẽ không làm ra sự mất mặt nào, mong rằng vị này sẽ không quá thất vọng với sự khác biệt giữa trong tranh và ngoài đời.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 6: Gặp mặt


Đại hội săn bắn sẽ được diễn ra ở rừng Trúc Minh nằm ở ngoại ô cách thành đô không xa, nơi đây có khá nhiều thú rừng nhưng không mấy hung tàn, bởi vậy nên vô cùng thích hợp cho mấy dịp như thế này.Trước một ngày Lam Lăng đã thu xếp xong xuôi đâu đấy rồi lên đường, y tìm một khách điếm gần đó để tá túc tránh cho việc đến trễ.Vừa đến ngoại ô, người xe như nước, ai nấy đều hăng hái chuẩn bị tham gia lễ hội xã giao lớn nhất này.

Đây không những là cơ hội cho các thiếu gia công tử của những gia tộc lớn nhỏ kết giao mà còn để họ biết mặt các vị quan lớn trong triều, quý nhân tề tụ.Lam Lăng rất hay xã giao nhưng thật ra y không hề thích điều đó, cả khuôn mặt đã cười đến cứng đờ, ngày mai có khi sẽ còn ác liệt hơn nên y cũng không mong mỏi lắm.Vừa về đến phòng nghỉ ngơi không bao lâu thì chợt có người tìm đến."

Mời vào."

Lam Lăng đứng lên chỉnh đốn lại chút y phục trên người rồi nói vọng ra cửa.Người đến dường như...

Là thái giám?Gã hơi khom lưng, mắt ngước lên cười nói: "Tiểu nhân xin ra mắt Lam công tử, chuyện là chủ nhân có lời mời, không biết Lam công tử nể mặt chăng?"

Y cười, đáp: "Mời ngài dẫn đường."

Trong lòng đã thở dài ba hơi, y vẫn đánh giá cao sức chịu đựng của mình quá rồi, nay đối diện trực tiếp y mới biết ra là mình đã quá mệt tâm.Phòng cho khách quý nằm trên tầng ba, cả lầu chỉ có một phòng lớn duy nhất, rất có phong thái của người bề trên.Kẻ dẫn đường khẽ gõ cửa sau khi được lệnh thì làm động tác mời, không có vào cùng y.Lam Lăng nhìn cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, y nghe rõ tiếng tim đập mạnh của mình, hóa ra y cũng sẽ sợ, sẽ lo.Trước mắt y là căn phòng được bày trí rất xa hoa lộng lẫy, khác với tưởng tượng vậy mà không một kẻ hầu người hạ gì, chỉ có thân ảnh thấp thoáng sau màn che dường như vẫn đang đợi y đến gần."

Tiểu dân bái kiến...

Bệ hạ."

Trầm mặc một lúc lâu Lam Lăng mới nghe được một tiếng "ồ" xem như đáp trả.Người đó hỏi: "Ngươi biết được thân phận của ta?"

"Chỉ mạo muội phỏng đoán mà thôi, có gì không đúng mong bệ hạ giơ cao đánh khẽ."

"Thôi đứng lên đi, lại đây."

Lam Lăng đứng lên, hai nắm tay của y đã sớm siết chặt đến trắng bệch, nhưng ngoài mặt vẫn không có chuyện gì mà đi bước nhỏ đến gần bên giường lớn, khi chỉ còn cách hai bước chân thì y dừng lại.Chợt một cánh tay vươn ra kéo Lam Lăng lên giường, đất trời chao đảo trong chớp mắt, đến khi định thần lại thì đối diện y là một chiếc mặt nạ bạc lạnh lẽo.Kẻ phía trên vuốt ve khuôn mặt hoảng hốt của y, giọng nói trầm khàn đánh giá: "Đúng như trong tưởng tượng, ngươi rất đẹp."

Lam Lăng dùng định lực rất lớn để kiềm chế mình lại, y hơi nghiêng mặt lảng tránh, đáp: "Hoàng thượng quá khen."

"Lam đại công tử như lan như ngọc, xã giao thì dễ nhưng làm thân rất khó, ta muốn biết thêm về ngươi, có được không?"

Lam Lăng nhìn vào khoảng không, đáp: "Nếu hoàng thượng muốn biết điều gì ta sẽ chậm rãi nói hết cho ngài, xin hãy để ta ngồi dậy."

"Ngươi có biết sự khác nhau giữa nam tử và nữ tử là gì không?

Đó chính là gạt bỏ chút lễ nghĩa phức tạp này, chỉ chú ý đến cảm xúc."

Minh quân đều sẽ vô sỉ như vậy ư, thật đúng là mở mang tầm mắt.Lam Lăng còn nói được gì nữa, y cụp mắt lại không muốn nhìn đến.Ngón tay hơi lạnh cứ mãi vuốt ve sườn mặt y đến khoái trí, tiếp đó là những câu hỏi mà hắn đặt ra, càng hỏi, hơi thở xa lạ này càng sáp lại gần."

Ngươi đã ăn gì chưa?"

"Đường xa đến đây có mỏi mệt không?"

"Trong quá khứ đã lần nào vô tình gặp trẫm nhưng không để ý chăng?"

"Vì sao ngươi lại đẹp như vậy, vẻ đẹp khiến ta vừa nhìn đã khắc vào tâm, khảm vào cốt?"

Cuối cùng hai môi chỉ cách nhau chưa đến nửa lóng tay mà hơi thở đã sớm giao hòa.Lam Lăng rốt cuộc không chịu nổi nữa, tay siết thành nắm đặt lên trên ngực người đang đè mình, muốn đẩy lại không dám, chỉ có thể chật vật nói: "Xin bệ hạ tự trọng."

"To gan."

Giọng nói lại không mang chút ý quở trách nào, chỉ khẽ bao lấy nắm tay y rồi đè lên hai bên đầu, siết lấy không cho giãy sụa.Môi chạm nhau, lúc này hắn cảm nhận được sự run rẩy rõ ràng của người dưới thân, y không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài đã thể hiện.Lam Lăng dùng phản ứng khó kiềm chế của cơ thể nói cho hắn biết rằng y rất sợ, vô cùng vô cùng sợ hãi.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 7: Dâng trào


Đến khi cả người chỉ còn lại mỗi áo trong mỏng manh, đẩy một cái sẽ lộ ra cơ thể trần trụi.Lam Lăng siết chặt tay, mặt mũi trắng bệch.Đầu vú đón gió run rẩy dựng đứng bị ngậm lấy, sự ẩm ướt nhột nhạt khiến y hoảng hồn."

Bệ hạ.

Đừng...!"

Lúc này dù muốn phản kháng cũng muộn, y thấy rõ cái lưỡi đỏ tươi liếm lên đầu vú cứng như đá rồi cắn xuống, day vài cái khiến y rùng mình, cả người run đến khó kiềm chế.Lam Lăng bật khóc.Y co rúm người lại, nỗi sợ và tâm sự kín những ngày qua như thủy triều kéo đến, lúc này y sụp đổ mà khóc dưới thân kẻ đang cưỡng bức mình, nghiệt ngã thay kẻ này sẽ thành trượng phu trong tương lai.Hắn nói nam nhân khác nữ nhân ở chỗ không có lễ nghi rườm rà, sẽ không có chứng thực trinh tiết đêm tân hôn quan trọng, sẽ không có những cái ôm dịu dàng ủi an bởi sự đau đớn khi lần đầu phá thân.Nếu bị xâm nhập, ngươi là nam ngươi có thể chịu được, đúng chứ?Trong phòng im ắng chỉ còn mỗi tiếng khóc nhẹ nghẹn ngào, giống hắn nhưng không phải hắn.

Những cái chạm này đều khiến y khó chấp nhận được.Cơn xúc động qua đi, đến khi bình tĩnh lại thì sự giam cầm đã không còn, trên người y là tấm chăn dày ấm.Người kia ngồi bên mép giường, không nói gì cũng không nhìn y.Lam Lăng trùm kín đầu không muốn nhìn hắn nữa, qua một chút thì y nghe thấy tiếng "cạch", ra là người kia vừa rời đi.Y cuộn người nằm sâu vào trong, nhớ, thật sự rất nhớ hắn, đã quen với việc được nam nhân ấy đụng chạm, nay dưới tay người khác y khó mà thích ứng được.Nhưng mà...

Tránh được hôm nay, vậy mai thì sao?

Sau này sẽ thế nào đây?

Không ai trả lời cho y biết và y cũng không thật sự muốn biết.Đêm nay xác định là một đêm không yên giấc.Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Lam Lăng phát hiện bản thân đang nằm trong phòng của chính mình, trên người sạch sẽ không có chút dấu hiệu nào.

Nếu bỏ qua đầu vú sưng đỏ nhói đau thì chuyện xảy ra đêm ấy như một cơn mộng vội.Không có đủ thời gian để suy xét, điều cần làm bây giờ là chuẩn bị tham gia đại hội.Gạt đi những phiền lòng ấy, rồi lại cười nhẹ chuyện trò cùng các vị công tử thế gia, vẫn là Lam đại công tử như hoa như ngọc.Nghi thức năm nay đã được lượt bớt phần rườm rà nên chỉ đợi trong chốc lát thì cuộc săn bắn tự do bắt đầu.Ai nấy đều hăng hái phóng ngựa rong ruổi dưới những tán lá rậm rạp, tiếng cười nói ầm ĩ thoáng chốc lan ra khắp nơi.Chúng triều thần ngồi trên ghế cao quan sát và thấp giọng thảo luận, lâu lâu sẽ đưa ra những lời tán thưởng, mà người được khen nhiều nhất hiển nhiên là Lam đại công tử Lam Lăng.

Hầu hết đều là những lời nói ngọt tai cố ý để cho vị kia nghe thấy, dường như hắn còn rất thích thú mà gật gù.Lý Gia Thuần thấy vậy thì vuốt chòm râu bạc, cũng khá là hài lòng với kết quả này.So với những người khác thì tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung của Lam Lăng nói thật ra là không bằng, thắng ở chỗ y có tính toán từng đường đi nước bước rất nghiêm túc và kĩ lưỡng, chung trận suýt soát đứng hạng ba, xem ra vẫn ổn.Đến tận lúc mặt trời dần khuất bóng thì mọi việc đều xong xuôi ổn thỏa, người hầu sắp xếp đâu ra đấy cho từng vị khách thì chợt, một kẻ hỏi: "Các ngươi có ai thấy Lam đại công tử đâu không?"

Lúc này mới tá hỏa phát hiện ra bọn họ thế mà lạc mất vị khách quan trọng này!!!Đương lúc rối loạn thì thừa tướng đại nhân nghiêm giọng nói: "Không còn việc gì nữa thì thu xếp ổn thỏa đi thôi."

Còn về việc Lam công tử đang ở đâu thì chỉ cần vị kia biết là được.Sâu trong rừng có một gốc cây rất lớn, không rõ đã tồn tại bao lâu nhưng ban nãy khi cưỡi ngựa ngang qua đây, y chợt phát hiện hình dạng lá của cây này rất đỗi quen thuộc.Đó là hình trái tim nhọn có hai mặt hai màu, đây là "ngân phiếu" đầu tiên mà người kia dùng để chọc y vui.Ngày đó sau khi xong việc, y vẫn thủ thỉ bên tai rằng còn chút nữa thôi là đủ bạc để chuộc thân hắn.

Hắn nghe vậy thì cười, không biết lấy ra từ đâu một chiếc lá có hình thù rất lạ, nói rằng thế thì hắn sẽ cùng y tích cóp một phần để nhanh chóng ra khỏi đây và về bên nhau.Cây này nhiều lá như vậy, nếu hắn có ở đây thì chắc hẳn sẽ cười nói phát tài rồi.Lam Lăng bứt xuống hai chiếc lá, rồi đào một cái hố nhỏ dưới gốc cây chôn xuống.

Tạm biệt chân tình đã chết.Từ đầu đến cuối, mọi hành động của y đều được một ánh mắt dõi theo.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 8: Thánh chỉ


Sau sự kiện săn bắn đó, Lam Lăng cũng không có biểu hiện gì khác lạ, xem như việc đã xảy ra là nước chảy mây trôi qua rồi sẽ không nhắc lại.Đúng như dự đoán, thánh chỉ được ban xuống nhanh chóng.[Lam Lăng tài sắc vẹn toàn, xuất thân trong sạch, đi vào đế tâm, vĩnh kết đồng lòng, sắc phong nam hậu, ái ân một đời.]Lam gia quỳ xuống thỉnh thánh chỉ, dù cho đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi chuyện thật sự diễn ra ai cũng có chút khó tin.Lam Lăng tiếp nhận, cung kính bái lạy rồi nói vài câu xã giao với thái giám đưa tin, từ đầu đến cuối vẫn là vẻ mặt thong thả, ý cười đạm bạc.Giống như đối với y, đây không phải là chuyện chung thân đại sự cả đời mà chỉ như thay đổi chỗ ở, khiến cho người ta dù muốn an ủi hay nói nhiều thêm đôi câu cùng y cũng không tiện.Lam lão gia lại không yên lòng với việc gió yên biển lặng này, con ông bây giờ đã là một cái xác chỉ biết nghe theo.Hoàng thượng chưa gấp mà thừa tướng đã hoảng, ngoại trừ ban thưởng vàng bạc của quý ra thì trên dưới lớn nhỏ các việc vụn vặt đều một tay Lý Gia Thuần sắp xếp, có thể nói là tận trung hiếm thấy.Ngày cử hành đại hôn cuối cùng cũng đến.Trời còn chưa tỏ nhưng trên dưới Lam gia đã vắt chân lên cổ chạy túi bụi, kẻ làm cái này, người lo cái kia, kể cả Lam lão gia tuổi tác đã cao cũng phải xoay vòng lo liệu nhiều việc.Không khí bận bịu cũng giảm bớt phần nào sự ngột ngạt bao trùm Lam phủ mấy ngày nay.Lam Lăng là nhân vật chính nên đã dậy từ sớm để sửa soạn, y từ chối đánh phấn điểm son, cảm thấy như vậy quá mức lố lăng nên cũng chỉ dùng khăn ấm xoa mặt, chấm lên ấn đường một vệt đỏ rồi trùm khăn lên.Giờ lành, đoàn rước dâu dài như rồng rắn, vừa xa hoa vừa trang trọng đến trước cổng phủ Lam gia, trong ngoài một màu đỏ tươi vui mắt.Trên dưới Lam gia đã đứng đợi từ trước, Lam Tề thấy Lý Gia Thuần thì hàn huyên đôi câu sau đó dẫn đường cho đoàn người nối đuôi nhau vào cửa.Lam Lăng chỉ có thể ngồi trong phòng rồi được người cầm tay dẫn ra, trước khi đi, y khẽ dừng lại, xoay người quỳ xuống dập đầu.

Bởi thân phận khác biệt nên Lam gia chỉ có thể dừng tại đây, việc còn lại sẽ do người trong cung lo liệu.Lam Tề đỏ hốc mắt, nói ba tiếng tốt rồi tự tay dắt y lên kiệu hoa rộng lớn.Đoàn người rầm rộ đến nhanh mà đi cũng nhanh, khéo làm sao lại đi ngang qua con hẻm nhỏ.

Lam Lăng giống như có linh cảm, y chợt kéo khăn trùm lên nhìn thật kĩ con hẻm ấy.Lý Gia Thuần chỉ nghĩ là y muốn ghi nhớ hình ảnh phố phường trước khi nhập cung, bởi lẽ từ nay về sau sẽ không còn tự do rời khỏi nơi đó như trước nữa.Cửa cung rộng lớn uy nghi, mỗi nơi đoàn người đi qua đều được sắp xếp kẻ hầu người hạ, lại phải đi thêm một đoạn đường rất dài để đến chính điện đài cao làm lễ bái trời.Lam Lăng ngồi trong kiệu, mắt bị che mất chỉ có thể dựa vào sự dẫn dắt của người khác.

Có lẽ đã đến nơi nên cỗ kiệu không còn rung lắc nữa, đang đợi dẫn xuống thì chợt, một bàn tay với cổ tay áo đỏ thẫm trang quý vươn ra.Lam Lăng sửng sốt, hoàng thượng vậy mà tự mình đến dìu y đi...Y chỉ hơi khựng lại nhưng rồi vẫn bình tĩnh đặt tay lên, dựa vào sức đỡ của hắn mà bước ra khỏi kiệu.Kèn trống linh đình, diễn văn được các vị nhất phẩm hai bên văn võ đọc, đại biểu cho việc nam hậu này được trời đất chấp thuận, dân quan vừa lòng.Đại lễ diễn ra rất lâu với nhiều bước nghi thức rườm rà khiến một người luôn giữ vững bình tĩnh là Lam Lăng cũng có chút chịu không nổi.Không rõ từ khi nào mà đã chuyển thành mười ngón giao nhau, bàn tay rộng lớn ấy từ đầu đến cuối vẫn không buông y ra.Lam Lăng có cảm giác như hắn đang dùng hành động nhỏ này để biểu thị sự yêu thích và sẵn sàng làm điển tựa cho vị tân nam hậu.Đến khi kết thúc ấy vậy mà cũng đã dần tối, lúc này cả người y đã lã đi, mệt mỏi đến chẳng buồn nhúc nhích.Lam Lăng được đưa về tẩm điện của hoàng đế, y không còn tâm tư nào để suy xét vì sao không phải là điện dành cho nam hậu.Thái Phượng Tiêu bàn giao các việc khác cho chúng thần xong xuôi rồi quay về điện.Khi đứng trước cửa, hắn ngừng lại một chốc lát thì gọi thái giám thiếp thân Hỉ Tư đến gần, nói: "Cho lui hết đi, không có lệnh trẫm, đêm nay chớ làm phiền."

Hỉ Tư hiểu rõ trong lòng, gã thấp giọng lệnh cho các tì nữ lui ra, người thì chuẩn bị nấu nước, kẻ thì lo liệu thức ăn khuya chuẩn bị cho bất cứ yêu cầu nào của chủ tử.Thái Phượng Tiêu đẩy cửa bước vào, đi qua bức bình phong lớn là đến giường thì thấy một người đang nằm nghiêng ngủ đến khó chịu.Hẳn là y đã rất mệt.Thái Phượng Tiêu nhẹ nhàng kéo xuống tấm khăn trùm đang che mặt của y, lộ ra dưới mắt hắn là dung nhan tuấn mỹ lại thanh nhã của người ấy.Hắn thấy rõ vệt nước chưa kịp khô nơi khóe mắt, người này luôn trong ngoài bất nhất như vậy đấy.Đường đường là một hoàng đế cao quý, vậy mà động tác cởi bỏ lễ phục rườm rà lại vừa nhanh nhẹn vừa dịu dàng.Cho đến khi chỉ còn lại áo trong màu trắng tinh mỏng manh, hắn cười khẽ khi thấy người dưới thân run rẩy nhẹ.

Ra là có một chú rùa đang sợ hãi, rõ là đã tỉnh giấc nhưng vẫn kiên quyết nhắm chặt mắt lại mặc người sai sử.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 9: Đêm tân hôn


Nắm tay siết chặt dần thả lỏng rồi vô lực buông nơi mép giường.Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, nếu lúc này kháng cự lại trông quá đỗi nực cười.Rùa nhỏ Lam Lăng chợt ngẩng đầu ra khỏi mai, nhìn vị trượng phu của mình.Sở dĩ gọi là dòng dõi hoàng tộc cao quý bởi một người sinh ra trong Thái gia đều được đất trời lựa chọn, tướng mạo, tài hoa đúng là chẳng thể chê.Chỉ là khi tay y chạm trực tiếp lên khuôn mặt ấy lại cảm thấy không thực.

Xúc cảm vẫn nhẵn nhụi mềm mại là thế, nhưng vì sao cứ như hoa trong gương, trăng trong nước, chân thật lại không tài nào chạm được.Thái Phượng Tiêu đột nhiên thấy y chủ động như vậy thì hơi bất ngờ sửng sốt trong chớp mắt, sau đó nương theo cánh tay trắng nõn ấy ve vuốt sâu vào trong lớp áo mỏng, chạm đến đầu vai khẽ run."

Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì ngươi hẳn cũng biết."

Thái Phượng Tiêu nắm eo y hơi kéo về phía mình, thấp giọng nói bên tai.Lam Lăng co rúm lại, khẽ rụt tay về.Nam tử sẽ không có chuyện "máu trinh", vì thế khó mà xác định được liệu đó có phải lần đầu hay không.

Lam Lăng cũng không dại tự đâm đầu vào tổ ong, y nghĩ nếu hắn biết nam hậu ngàn chọn vạn tuyển này đã sớm đưa thân cho người khác thì e rằng cuộc sống nơi cấm cung của y sẽ gặp chút rắc rối.Bản thân y lại không cảm thấy lừa gạt trượng phu về việc này là có gì sai trái, cuộc hôn nhân từ một phía không có rung động, không có tình cảm, chỉ dùng những thờ ơ để đối diện với nhau thì y sẽ không bao giờ đặt tâm tư của kẻ này vào lòng.

Lam Lăng nằm ngửa ra, cố gắng thả lỏng cơ thể, y sẽ quên đi hết những va chạm ái ân trong quá khứ, trở thành cái xác không hồn biết nghe lời, mặc kẻ trên thân cởi nốt lớp che chắn cuối cùng, phơi ra cơ thể trần trụi dưới mắt hắn.Vừa ngây ngô pha chút thành thục.Hai đầu vú được dạy dỗ kĩ lưỡng vẫn luôn không nghe lời như trước, chỉ cần gió vuốt nhẹ đôi ba cái đã vội run rẩy dựng đứng lên, trông như búp hoa đang đợi người đến để bung nở.Tuyệt đẹp.Dưới ánh nến đỏ lộng lẫy, hai viên thịt châu này vẫn cứ hiên ngang cứng ngắc, mời chào người đến cắn mút.Thôi không ổn rồi.Đến tận lúc này Lam Lăng mới hoảng hồn nhận ra một điều cơ thể y vậy mà lại ngây thơ thành thật hơn y tưởng rất nhiều!!!Thái Phượng Tiêu nhìn thấy trọn vẹn một màn này, chẳng hiểu sao hắn chợt che miệng lại...

Rồi xoay đầu "phụt" một tiếng bật cười.Lại thành trò cười cho tên hoàng đế vô liêm sỉ này rồi!Lam Lăng tức giận đến mức không suy nghĩ kĩ càng gì đã tát lên một bên vú của mình, đến khi định thần thì cả hai đều sủng sốt.Tiếng "chát" nhè nhẹ vang lên trong đêm tối tĩnh mịch lại rõ ràng vô cùng.Rất hợp ý, cơ thể này của y thích nhất là mạnh bạo.Đầu vú bị tát càng sưng lên, run rẩy ửng đỏ, cứ như nếu không bị hung hăng cắn mút một trận sẽ không cam lòng.Chết tiệt.

Chết tiệt.

Chết tiệt!!!Thái Phượng Tiêu cười đủ, lúc nãy mới khụ hai tiếng rồi lại áp người lại gần."

Mong chờ đến vậy sao?"

Lam Lăng hơi khó thở, không rõ là tức giận hay tức ngực, y nói: "Ta không...

Không như ngươi nghĩ đâu."

Ta còn hơn thế nữa.Câu cuối vội nuốt sâu xuống cổ họng, lúc này nên làm gì nhỉ.

Lăm Lăng cố nhớ lại đêm đầu tiên của mình và người ấy, chợt bàng hoàng nhận ra đêm đó y lại là người chủ động nên nào biết dáng vẻ "đơn thuần, ngây thơ" của những kẻ chưa trải sự đời ra làm sao đâu cơ chứ.Đương lúc bối rồi thì chợt, bên vú bị tát sưng lúc nãy truyền đến hơi ấm, sự mềm mại bao trùm lấy đỉnh đầu.

Viên thịt sưng đỏ ấy được ngậm bởi hai cánh môi mềm, thoáng chốc nó đã tắm trong nước bọt cao quý của hoàng đế.Người đánh kẻ xoa, trông rất hợp nhau.Lam Lăng lấy tay che mặt, không muốn nhìn đời nữa.Cơ thể y đã lâu không được ve vuốt, lúc này mặc kệ tâm trạng chủ nhân thế nào cũng một mực đón ý hùa theo.Y hận chết nết dâm đãng này của mình."

Ứm...."

Một cánh tay rắn chắc thuận theo sự rướn người của Lam Lăng mà khẽ nâng y lên cao, tiếng cắn mút dâm mĩ phát ra càng lúc càng rõ ràng.Chỉ là hoan ái theo lễ nghĩa, thân dù có đạt cao trào thì tâm vẫn bình lặng như nước mà thôi.

Nghĩ thông rồi thì không còn xoắn suýt nữa, Lam Lăng mặc cho người trên thân muốn gì lấy đó.Bên này chưa thỏa đã nhả ra khiến vị nam hậu "lần đầu trải nghiệm chuyện đó" bất mãn nhíu mày.Chỉ thấy Thái Phượng Tiêu nhìn nhìn đầu vú bị lẻ loi từ nãy đến giờ, trước ánh mắt kinh ngạc của Lam Lăng, hắn chợt cắn xuống rồi mút mạnh khiến y điếng người.Phải làm sao đây, sướng như vậy...Bàn tay đang buông lơi chẳng rõ từ khi nào đã đặt trên cái đầu cao quý của hoàng đế bệ hạ, kéo ghì hắn vào vú mình, ngầm ra lệnh.Thái Phượng Tiêu bị y siết cho nghẹt thở, chẳng lẽ muốn dùng cách này để hắn chết quách trên người y hay sao đây.Đôi mắt phượng hơi nhìn lên bắt gặp khuôn mặt đỏ ửng đang dần bị tình dục chi phối, đây là dáng vẻ sắp trở nên điên cuồng.Lam đại công tử người gặp người thích, treo bên miệng nụ cười tiêu chuẩn xa lạ, như một vị cao nhân tốt đẹp không nhiễm bụi trần nhưng thật ra lại là một tên nô lệ trung thành của tình dục.Hai bên vú bị ngậm cắn mạnh đến nhói đau, cản giác châm chích co giật bao trùm lấy Lam Lăng.Muốn nữa...
 
Back
Top Bottom