Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,039
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOFS05khKxkNS_IQAmmcePEpQwmCMzjoXwQlLq9Ak8ZQSt-XrE5uYe_GGbt9N4ori_c5NumfQuHlYUfzlytXFvt3HjhyfzfgIoylu8lxJBCS_EGpvA0bxWaCiigyFLlcu5QrTdvhlJdCcyWjF0KxZV0=w215-h322-s-no-gm

Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi
Tác giả: Truy Phong Cản Nguyệt
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Xuyên Không, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi xuyên thành nam phụ thâm tình, tôi thành công cùng nữ chính tiến tới hôn lễ.



Nhưng ngày hôn lễ diễn ra, nữ chính lại kéo khăn trùm đầu xuống, vứt bỏ giày cưới, rưng rưng nước mắt chạy về phía nam chính: "Em yêu anh, đưa em đi.”



Tôi đứng trên bục, nhẹ nhàng nhếch môi: "Anh chọn ai?"



Ánh mắt nam chính tràn đầy d/ục v/ọng, lao lên bục: "Ngại quá, tôi tới cướp chú rể.”​
 
Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi
Chương 1: Chương 1



Sau khi xuyên thành nam phụ thâm tình, tôi thành công cùng nữ chính tiến tới hôn lễ.

Nhưng ngày hôn lễ diễn ra, nữ chính lại kéo khăn trùm đầu xuống, vứt bỏ giày cưới, rưng rưng nước mắt chạy về phía nam chính: "Em yêu anh, đưa em đi.”

Tôi đứng trên bục, nhẹ nhàng nhếch môi: "Anh chọn ai?"

Ánh mắt nam chính tràn đầy d/ục v/ọng, lao lên bục: "Ngại quá, tôi tới cư/ớp chú rể.”

1

Bùi Tri Lâm cõng tôi bỏ chạy nhanh đến nỗi khi hai chúng tôi đã ngồi trên xe thể thao mà họ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.

Suy cho cùng, theo quan niệm truyền thống, mục tiêu cư/ớp hôn của đàn ông phải là cô dâu.

Nhưng Bùi Tri Lâm thì khác, anh ấy rất đặc biệt, anh ấy là người bạn mà từ khi tôi biết nói chuyện tôi đã cố gắng làm hài lòng.

Đương nhiên hôm nay sẽ vì tôi mà liều mạng.

Tôi hài lòng nhìn đường nét góc nghiêng cực phẩm của Bùi Tri Hành, tiếng động cơ xe thể thao brừm brừm, chúng tôi chạy một mạch đến biệt thự của Bùi Tri Lâm ở ngoại ô.

Khoảnh khắc xe dừng lại, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được không khí tự do, hóa ra việc kết thúc cốt truyện nam phụ và thoát khỏi xiềng xích thật thoải mái.

Tôi nới tháo dây an toàn, không khỏi vui mừng vỗ vai Bùi Tri Lâm: "Cảm ơn anh Tri Lâm, sau này em sẽ ki/ếm thật nhiều tiền và nỗ lực báo đáp đại ơn đại đức của anh ngày hôm nay!"

Bùi Tri Lâm cười khúc khích, liếc nhìn tôi: "Vậy em định trả ơn anh thế nào?"

Giọng điệu rõ ràng là trêu chọc, nhưng tôi lại cảm thấy nguy hiểm không thể giải thích được, đây là bản năng của động vật nhỏ sao?

Ngay khi suy nghĩ này nảy ra, tôi liền hoàn toàn phủ nhận, đây là Bùi Tri Lâm, người đã ở bên tôi hai mươi ba năm, làm sao anh ấy có thể làm hại tôi được?

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tôi đã gặp phải ánh mắt sáng rực của Bùi Tri Lâm như muốn nuốt chửng tôi.

Tôi vô thức co người lại phía sau, nhưng phía sau có cửa xe, tôi không có cách nào lùi lại được.

Tin x/ấu hơn là khuỷu tay của tôi đã chạm vào một nút nào đó, tựa lưng của ghế phụ từ từ ngã về phía sau, còn tôi vì thân thể Bùi Tri Lâm đang đến gần nên chọn ngã theo ghế nằm xuống.

Khoảnh khắc tôi nằm im, phần thân trên của Bùi Tri Lâm đã hoàn toàn vươn tới, che phủ tôi một cách hoàn hảo.

Trực giác mách bảo tôi rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tôi không dám hỏi, huống chi là nghĩ đến, thậm chí tôi còn nhắm mắt lại.

Không ngờ, giây tiếp theo, lưng ghế bật ngược trở lại.

Bùi Tri Lâm nói với giọng điệu trêu chọc hiếm thấy: "Em sợ không đủ tiền trả nên giả vờ ngủ sao? Công chúa điện hạ ngủ trong rừng."

Khi âm thanh cuối cùng của anh vang lên, một cảm giác kỳ lạ từ gốc tai truyền đến, cảm giác như lông vũ ve vẩy.

Tôi tức gi/ận đến mức lập tức mở mắt phản bác: "Ai không trả nổi chứ? Anh ra giá đi!"

Tôi muốn xem Bùi Tri Lâm có thể gầm to đến mức nào.

Nụ cười của Bùi Tri Lâm càng tươi hơn, anh ấy từ từ tiến lại gần, tôi không tự chủ được mà thở nhanh hơn.

Sau đó anh ấy đưa tay gỡ bỏ cái ruy băng trên cổ áo sơ mi của tôi xuống.

Tôi hơi bối rối, rõ ràng nhiệt độ cơ thể là 36 độ nhưng tôi lại cảm thấy nóng nực qua lớp áo.

Bùi Tri Lâm ngơ ngác nhìn tôi, lắc đầu: “Lăng Nghi, thứ anh muốn bây giờ em cho anh không nổi.”

Không cho nổi? Điều duy nhất tôi trả không nổi bây giờ là chuyển khoản giá trị lớn, nhưng tôi không phải là người ăn quỵt!

Tôi cau mày, nghiêm túc nói: “Mặc dù hiện tại em không có nhiều tiền tiết kiệm nhưng em có thể trả trước năm triệu phần còn lại cho em n/ợ, được không?”

Nụ cười của Bùi Tri Lâm chợt cứng lại, do dự muốn nói nhưng lại thôi.

Anh ấy có nghĩ rằng tôi sẽ quỵt n/ợ không?

Tôi lo lắng l**m môi dưới, trấn an: “Em thực sự sẽ làm việc chăm chỉ để ki/ếm tiền!”

Bùi Tri Lâm hình như càng tức gi/ận hơn, má phồng lên, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không thiếu tiền!”

Tôi vừa định hỏi thế còn thiếu gì thì điện thoại trong xe reo lên, giọng nói gi/ận dữ của bố như x/é nát màng nhĩ của tôi:

"Lăng Nghi! Nhìn xem mày đã làm chuyện tốt gì, giờ để lại cho tao một mớ hỗn độn!"

"Mày có biết hôm nay mày đào hôn đã gây ra bao nhiêu tổn thất cho nhà họ Lăng không hả?"

"Lập tức quay về dỗ dành Vương tiểu thư cho đàng hoàng! Bắt buộc phải kết hôn!"
 
Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi
Chương 2: Chương 2



2

Từ xa xưa, tiền bạc làm lay động lòng người. Câu này không sai tí nào.

Nếu không, tại sao cha tôi lại sẵn lòng gọi cho đứa con sinh ra từ một cuộc hôn nhân kinh doanh kinh t/ởm như vậy?

Nhưng từ ngày quyết định đào hôn, tôi đã sẵn sàng không nể mặt ai, lập tức cười đáp lại:

"Tô không quay về đâu ông nên từ bỏ ý định này ngay đi."

"Nếu không được thì quỳ xuống mà c/ầu x/in Vương tiểu thư, không phải ông giỏi nhất là quỳ lạy sao?"

Lời đại nghịch bất đạo của tôi khiến ông ta hoàn toàn tức gi/ận, tiếng gào thét ầm ĩ vang dội:

"Tao nuôi mày lớn như vậy, để mày trả thì sao chứ? Cái thứ ti tiện đại nghích bất đạo!"

Tôi cười lạnh định m/ắng ông ta, nhưng Bùi Tri Lâm đã giữ cổ tay tôi với vẻ mặt lạnh lùng đến đ/áng s/ợ:

"Lăng Nghi sẽ không quay về, nếu là liên hôn thì tôi vẫn là sự lựa chọn tốt hơn."

Nói xong anh cúp máy.

Tôi không hiểu lắm logic của Bùi Tri Lâm.

Tôi bối rối hỏi: "Ý anh là gì?"

Anh giải thích: “Không có Vương tiểu thư, sau này sẽ có Trương tiểu thư Lý tiểu thư, nhưng nếu em đều không muốn, bố em nhất định sẽ dùng mọi th/ủ đo/ạn ép buộc.”

Nói đến đây, Bùi Tri Lâm nhìn tôi với ánh mắt sâu sắc: “Ngược lại, nếu em ở bên cạnh anh, em không những có thể bịt miệng bố em, mà còn yên tâm rằng em sẽ có không gian riêng để phát triển, đến thời điểm thích hợp em có thể thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, với tư cách là anh em tốt của em, anh đương nhiên sẽ không cản em làm điều đó."

Nghĩ vậy thực không sai. Kết hôn với Bùi Tri Lâm sẽ mang lại lợi ích lớn.

Không hổ là anh em tốt của tôi, vì tôi mà hy sinh danh tiếng và thời gian của mình đến mức này, tôi cảm động quá đi mất.

Trong mắt tôi tràn ngập sự chân thành, gật đầu liên tục: “Anh Tri Lâm, anh thật thông minh.”

Bùi Tri Lâm đột nhiên thở dài: "Nhưng trước khi chúng ta kết hôn, còn có một vấn đề khác vô cùng quan trọng, Vương tiểu thư nhất định sẽ không bỏ qua."

Vừa dứt lời, anh ta đã giơ điện thoại lên, trên màn hình hiển thị dòng hot search gần đây: [Lăng thiếu gia công khai đào hôn, Vương tiểu thư suy sụp chọn cách nối lại tình cảm với em chồng. ]

Đứa em chồng này, quả nhiên tôi hiểu không sai, hẳn là đứa em cùng cha khác mẹ của tôi, cách xử lý này của Vương Giai Giai thật sự rất phi thường.

Tất nhiên, tốc độ hắt nước bẩn cũng đ/ộc nhất.

Tôi vẻ mặt trịnh trọng nói: "Ca, em quay lại tr/ộm video giám sát anh. Anh yên tâm, tốc độ leo ống nước của em là đỉnh cao!"

Dù sao thời cấp ba, tôi mỗi ngày đều trèo ống nước đến nhà Bùi Tri Lâm nương tựa và chơi đùa.

3

Bùi Thi Lâm không chịu nổi mà chống tay lên trán, có chút tức gi/ận: "Yên tâm, anh đã lấy được video giám sát."

Tôi vỗ tay rôm rốp: “Mạnh quá”.

Bùi Tri Lâm thở dài, đặt điện thoại xuống, một tay trái một tay phải lên mặt tôi, dùng sức mà nắn mặt tôi: "Bảo bảo, em có thể cẩn thận hơn được không hả?"

Giọng tôi méo mó lộn xộn: "Tôi cảm thấy thật tuyệt khi có thể nghĩ ra kế hoạch đào hôn này!"

"Huống hồ, anh Tri Lâm, anh ở bên cạnh em, anh là bạn thân của em, anh chắc chắn sẽ ở cùng một phe với em."

Tôi đã nói điều này rất nghiêm túc. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã cảm thấy an toàn khi có anh ấy ở bên, mặc dù tôi không biết tại sao.

Bùi Tri Lâm cười nhạo lí lẽ của tôi và buông tay ra: "Đồ ích kỉ chỉ quan tâm đến bản thân mà không quan tâm đến người khác."

Nói xong, anh gọi điện cho trợ lý và sắp xếp để sự thật nhanh chóng được làm sáng tỏ.

Vương Giai Giai trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

Tiếp theo đó còn có cuộc điện thoại đi/ên cuồ/ng từ bố tôi, tôi cúp máy không chút do dự và dứt khoát tắt điện thoại, giải quyết triệt để.

Tôi cất điện thoại vào túi và xuống xe cùng Bùi Tri Lâm.
 
Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi
Chương 3: Chương 3



Vừa bước vào biệt thự đã bị Bùi Tri Lâm giữ tay lại.

Tôi có thói quen xòe tay ra đan vào mười ngón tay của anh ấy, đây là trò chơi nhỏ mà chúng tôi thường chơi mỗi khi anh ấy không vui.

Hửm? Có gì đó không đúng, sao đột nhiên anh lại không vui?

Tôi quay lại, gương mặt cười như không cười của Bùi Tri Lâm đã nói lên tất cả.

Rốt cuộc là tại sao? Tại sao lại gi/ận dữ trong khi khoảng cách chưa đầy trăm mét? Đàn ông thật thất thường.

Nhưng anh là Bùi Tri Lâm nên chỉ có thể dỗ dành: “Anh Tri Lâm, sao anh không vui thế?”

Bùi Tri Lâm không nói một lời nào kéo tôi ngồi trên ghế sofa: “Chúng ta còn thiếu một số thứ, em không nhận ra sao?”

Tôi thực sự không nhận ra!

Tôi thận trọng sáp lại gần: “Còn thiếu cái gì?”

Bùi Tri Lâm nhìn tôi, nhướng mày: "Em đồng ý liên hôn với anh, nhưng quên mất việc liên hôn cần phải thông báo chính thức, anh nhớ rõ ràng khi em cưới Vương Giai Giai đã chụp một bộ ảnh, còn tôi thì sao?"

Giọng điệu tủi thân không thể giải thích của anh ấy khiến tâm can tôi đ/au nhói.

Tôi không thể để Bùi Tri Lâm tủi thân, ý nghĩ này vang vọng trong đầu tôi, khi định thần lại, tôi đã đ/ập bàn nói:

"Vậy thì chúng ta sẽ làm thật hoành tráng nhất định phải để anh vượt qua Vương Giai Giai."

4

Bây giờ tôi tự hỏi liệu đầu óc mình có vấn đề gì hay bị mất trí hay không, tại sao tôi lại có h*m m**n chiến thắng ở nơi này và nói những điều ng/u ngốc như vậy?

Nhưng Bùi Chí Lâm lại rất vui vẻ, cười như tuyết tan mùa xuân.

Tôi mím môi tự nhủ rằng có khát vọng chiến thắng là chuyện tốt! Chứng tỏ tôi và Bùi Tri Lâm đều rất có động lực, nhất định phải như vậy.

Còn về những lần tim đ/ập nhanh không thể giải thích được thì chắc chắn là do tôi hiểu lầm.

Giây tiếp theo, Bùi Tri Lâm ấn mạnh tôi vào ghế sofa, hơi thở nóng hổi của anh phả vào một bên mũi tôi.

Chỉ cần tôi nghiêng đầu một chút thôi là chúng tôi sẽ hôn nhau.

Tôi không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào đôi môi của Bùi Tri Lâm, lần đầu tiên tôi nhận thấy môi anh ấy có màu nhàn nhạt như vậy.

Không có da ch*t, trông rất muốn hôn…

Đầu óc tôi hỗn lo/ạn cho đến khi một tiếng cạch vang lên và Bùi Tri Lâm hoàn toàn rời khỏi.

Anh ấy giơ điện thoại lên và vẫy nó trước mặt tôi, tôi mới tỉnh lại.

Sau khi nhìn kỹ hơn, trên màn hình xuất hiện bức ảnh họ hôn nhau: "Đợi sóng gió dịu đi,anh sẽ dùng bức ảnh này để đưa ra thông báo chính thức".

Tôi không biết nên phản ứng thế nào, nhưng lý trí mách bảo tôi rằng diễn xuất với anh em mình không cần phải làm lớn như vậy, phải không? Có lẽ nên từ chối.

Chưa kịp nói gì thì điện thoại của Bùi Tri Lâm reo lên:

"Thằng nhãi này, Lăng tổng tới phàn nàn với mẹ, sao con có thể phá hỏng đám cưới của tiểu Nghi?"

"Còn có chuyện liên hôn, con có biết đối với Bùi thị nó có ý nghĩa gì không? Dù sao thì con phải lập tức trở về nói rõ ràng cho mẹ."

Lời khiển trách gay gắt đo đến từ người mẹ thân yêu nhất của Bùi Tri Lâm.

Tôi dường như đã làm xáo trộn cuộc sống của Bùi Tri Lâm.

Trái tim đang đ/ập dữ dội từng chút bình tĩnh lại.

5

Tôi lo lắng đi theo Bùi Tri Lâm vào biệt thự. Chú Bùi và dì Bạch đang ngồi trên ghế sofa uống trà.

Vẻ mặt của họ vẫn bình thường nhưng tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.

Trước khi tôi kịp hiểu ra thì Bùi Tri Lâm không chút do dự nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đến chỗ họ.

Nhưng suy cho cùng, chúng ta phải đối mặt với hiện thực, chính tôi đã gây ra tai họa này, và Bùi Tri Lâm không được phép thay tôi gánh trách nhiệm.
 
Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi
Chương 4: Chương 4



Tôi không nhịn được, nắm ch/ặt tay Bùi Tri Lâm, tiến lên một bước:

"Chú Bùi và dì Bạch, tất cả đều là lỗi của cháu, là cháu nhờ anh Tri Lâm giúp đỡ vì không muốn kết hôn, Chú dì đừng trách anh ấy."

Nhưng chú Bùi chỉ liếc nhìn Bùi Tri Lâm và nói: "Đến thư phòng với ta."

Chuyện này là thế nào? Lẽ nào muốn đóng cử giáo huấn ư?

Tôi không ngừng lo lắng: “Chú Bùi, vậy cháu cũng…”

Tôi chưa kịp nói thì đã bị Bùi Tri Lâm ngắt lời, anh ấy nhìn tôi trấn an: “Không sao đâu, đợi anh quay lại nhé.”

Tôi nhìn bóng dáng Bùi Tri Lâm rời đi, trong lòng dần dần chìm vào tĩnh lặng.

Giọng nói dịu dàng của dì Bạch từ phía sau truyền đến: "Nghi Ngi, đừng lo, họ chỉ đang nói chuyện thôi, lại đây ngồi đi."

Tôi ngoan ngoãn ngồi đối diện với dì Bạch, đang định giải thích lại thì lại nghe thấy dì hỏi: “Tên tiểu tử Tri Lâm lừa cháu à?”

Lừa tôi? Tôi đáng giá gì mà lại lừa tôi? Lẽ nào là tiền? Nhưng vốn dĩ tôi nên đưa nó cho anh Tri Lâm.

Suy nghĩ một lúc, tôi lắc đầu quả quyết: “Anh Tri Lâm không hề lừa cháu, mà là cháu luôn gây rắc rối cho anh Tri Lâm.”

Không ngờ dì Bạch lại ôm trán cười khổ: “Nghi Nghi, cháu không thể cứ tin lời nó nói mà phải dựa vào hành động nữa, biết không?”

Tôi không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp gật đầu, khẳng định có thể làm được, dù sao thì tôi cũng không phải là kẻ ngốc không có chính kiến của mình.

Dì Bạch thấy tôi gật đầu, đứng dậy thở dài nhẹ nhõm:

"Cháu đi nghỉ ngơi trước đi, chạy một chuyến cũng mệt mỏi rồi, ta đến thư phòng xem thử hai người bọn họ."

Tôi ngoan ngoãn nhìn dì ấy rời đi, tôi từ chối sự dẫn đường của quản gia, quen thuộc đi vào phòng Bùi Tri Lâm và chờ đợi.

Đã hai tiếng trôi qua mà anh ấy vẫn chưa về phòng. Tôi buồn ngủ đến mức mở mắt không ra.

6

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, Bùi Tri Lâm đang ngồi xổm bên cạnh tôi, mặt vẫn đỏ và sưng tấy.

Anh ấy đã bị đ/á/nh!

Ý thức vốn đang mơ hồ của tôi chợt bừng tỉnh, tôi ngồi bật dậy: "Anh Tri Lâm? Em xin lỗi đã khiến anh bị đ/á/nh."

Nói xong, tôi lập tức đi tìm th/uốc trên bàn ở đầu giường, quay người lại thì thấy Bùi Tri Lâm cụp mắt xuống, lộ ra vẻ ủy khuất và bi thương.

Trong lòng tôi có chút chua xót, nếu sớm biết thì tôi đã đi cùng, như thế tôi sẽ là người bị đ/á/nh.

Đáng tiếc là tôi không biết sớm chỉ có thể nhanh chóng đứng bên cạnh anh, dùng tay ôm mặt anh nói: “Bôi th/uốc trước đi.”

Th/uốc mỡ màu trắng nhanh chóng lan đều, nhưng Bùi Tri Lâm lại nắm cổ tay tôi lại khi tôi định bỏ tay xuống :

"Bảo bối, mặt anh đ/au rát."

Trong giọng nói đáng thương của anh ẩn chứa một chút mê hoặc khó phát hiện.

Tôi cẩn thận tiến đến thổi hai lần: “Thổi hai lần có đỡ hơn không?”

Bùi Tri Lâm lắc đầu, tôi thật sự lo lắng nhưng vẫn nghe thấy anh nói: “Nghe nói hôn sẽ không đ/au nữa.”

"Em có thể hôn anh không?"

Nhưng hôn nhau chỉ có thể là giữa những người yêu nhau thôi phải không? Có vẻ không đúng lắm, nước ngoài cũng có má kề má, chị em thân thiết nhau cũng hôn nhau.

Huống hồ tôi và Bùi Tri Lâm có qu/an h/ệ tốt như vậy, Bùi Tri Lâm sẽ không lừa dối tôi chứ đừng nói đến việc làm hại tôi, thế thì hôn nhau cũng là chuyện đương nhiên!

Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Bùi Tri Lâm:

"Ca, cúi đầu xuống."

Anh ấy nghe theo cụp mắt cúi đầu xuống.

Lúc khoảng cách xích lại gần nhau từng chút một, tim tôi bỗng lo/ạn nhịp, đầu óc quay cuồ/ng.

Khoảnh khắc tôi nhắm mắt hôn anh, cảm nhận sự mềm mại, mịn màng như nhung cùng chút ẩm ướt xuất hiện.

Tôi bối rối mở mắt ra thì phát hiện mình đang hôn lên khóe môi Bùi Tri Lâm.

Tin tốt là những gì trước đây tôi nghĩ về đôi môi của Bùi Tri Lâm hôn rất tốt là sự thật.

Tin x/ấu, hình như tôi đã làm hoen ố sự trong sạch của Bùi Tri Lâm!

Tuy nhiên, rõ ràng tôi đã nhắm rất chính x/á/c nhưng tôi lại hôn cách rất xa khóe môi, chẳng lẽ là Bùi Tri Lâm cố ý sao?

Tôi nghi ngờ nhìn sang, chỉ nhận được một câu hỏi vô tội của Bùi Tri Lâm:

"Bảo bối, sao em lại hôn anh?"

Tôi cũng không biết, tôi hoàn toàn mơ hồ.

Tâm trí tôi quay như chong chóng.

Không có kết quả.

Tôi vừa định hỏi lại Bùi Tri Lâm thì bị tiếng chuông đột ngột vang lên c/ắt ngang.

Không phải của tôi mà là của Bùi Tri Lâm.

Anh chỉ liếc nhìn màn hình điện thoại rồi vừa trả lời cuộc gọi vừa bước vào phòng tắm.

Tôi không thể nghe được sao? Tại sao?

Trái tim đang đ/ập đi/ên cuồ/ng bình tĩnh lại, nỗi cay đắng dần dần lan rộng.

Đến khi định thần lại, Bùi Chí Lâm đã chuẩn bị rời đi:

"Bảo bối, hôm nay em nghỉ ngơi ở đây đi, anh có việc phải ra ngoài một chuyến, đừng rời khỏi Bùi gia nhé."

Tôi trầm mặc gật đầu và nhìn anh rời đi lần nữa.
 
Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi
Chương 5: Chương 5



7

Trằn trọc lại rơi vào giấc mộng, khi tỉnh lại lần nữa cũng không có tin tức gì về Bùi Chí Lâm.

Nhìn vào cuộc trò chuyện với anh ấy, tôi không khỏi có chút mơ hồ, tôi gõ liên tục rồi lại xóa, sau đó thoát khỏi phần mềm trò chuyện và bấm số của Bùi Tri Lâm.

Tín hiệu máy bận vang vọng khắp phòng, chứng minh rằng tôi đã bị từ chối.

Tôi sững sờ, giây tiếp theo chuông điện thoại reo, tôi đầy mong đợi nhìn xem nhưng đó không phải là Bùi Tri Lâm mà là bạn tôi Từ Cảnh:

"Người của công chuyện cuối cùng cũng chú ý đến tôi ha?Trên mạng giờ đang náo lo/ạn, tớ đến đón cậu về nhà tớ, để tớ làm quần chúng ăn dưa được không?"

Tôi nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, ở bên cạnh Từ Cảnh chắc không có vấn đề gì.

Cúp điện thoại xong, tôi gửi địa chỉ cho Từ Cảnh nhưng nhận lại một câu: [Còn cần gửi sao? Trong vòng bạn bè ai không biết rằng muốn tìm cậu thì phải đến Bùi Tri Lâm? ]

Từ Cảnh rất hăng hái, nhanh chóng đưa tôi về căn biệt thự nhỏ.

Cậu ấy cầm cốc trà sữa, nháy mắt hỏi tôi: “Nói cho tớ biết, cậu và Bùi Tri Lâm đang bên nhau đúng không?”

Tôi không hiểu, tại sao cậu ấy lại hỏi như vậy? Liền phản bác lại: "Sao có thể được? Anh Tri Lâm chỉ đang giúp tớ thôi, đó chỉ là biện pháp tạm thời."

Để tránh cậu ấy hiểu lầm thêm những hành động tiếp theo của chúng tôi, tôi đã trực tiếp nói với cậu ấy về thông báo liên hôn chính thức .

Từ Cảnh ngơ ngác, ánh mắt thương hại nhìn tôi: "Nếu không được tớ sẽ m/ua cho cậu một ít melatonin nhé, thế này khiến cậu hiểu sai rồi."

Tôi không bị thuyết phục, bởi vì rõ ràng là Bùi Tri Lâm là người đề nghị trước: "Đây là cách mà anh Tri Lâm và tôi đồng thuận với nhau!"

Không ngờ Từ Cảnh lại càng kích động: "Không thể nào, CP của tớ không thể giả được, rõ ràng là Bùi Tri Lâm vẫn luôn thích cậu!"

Anh Tri Lâm thích tôi sao?

Một niềm vui khó tả tràn đến, nhưng lại bị kiềm chế bởi khung ký ức ẩn giấu trong tâm trí.

Tôi tránh ánh mắt Từ Cảnh: “Cậu không biết, anh ấy có người anh ấy thích chứ không phải tớ, tớ đã từng xem những bức thư tình anh ấy viết trước đây.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Từ Cảnh biến đổi đủ kiểu, liền ngậm chiếc khăn tay trong miệng khóc hu hu.

Tôi cũng muốn an ủi anh ấy, nhưng lại không thể mở miệng, sợ khi mở miệng giọng nói của tôi sẽ r/un r/ẩy.

Trong không khí dần dần tràn ngập sự buồn bã nhưng nhanh chóng bị phá vỡ.

Từ Cảnh đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào màn hình điện thoại trước mặt tôi: "Chuyện lớn rồi! Tại sao hai người họ lại ở cùng nhau?"

Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy bức ảnh chụp tông màu khá tối và hơi mờ, giống như đang ở trong một quán bar, Vương Giai Giai trong ảnh đang túm lấy cổ áo của Bùi Tri Lâm và kéo xuống.

Trông ám mụi như muốn hôn nhau.

Tim tôi lỡ một nhịp, hơi thở nghẹn lại.

Tôi muốn hỏi Bùi Tri Lâm có việc bận có phải là gặp Vương Giai Giai không? Nhưng tôi lại chống cự không cho bản thân nói ra những lời đó.

Từ Cảnh đã tức gi/ận trước, nhấc tôi lên khỏi ghế sofa rồi vừa bước ra ngoài vừa hét: "Tra nam! Bảo, chúng ta đi bắt gian!"
 
Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi
Chương 6: Chương 6



8

Từ Cảnh đưa tôi đến quán bar đó, hùng hổ đi đến số phòng bao do nhóm nhỏ cung cấp thông tin.

Không hiểu sao cửa phòng chỉ đóng một nửa, tôi và Từ Cảnh đứng ở góc đối diện nên có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong.

Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần nhìn vào bên trong, tôi không thể ngờ được những gì mình nhìn thấy bên trong.

Bùi Tri Lâm ngồi ở giữa sô pha, cổ áo hơi xòe ra với tư thế kiêu ngạo, trước mặt là một vệ sĩ mặc vest đen đang đ/è đầu Vương Giai Giai lên bàn, cử động một chút cũng không được.

Cảnh này trông rất giống một ông chủ xử lí những kẻ phản bội.

Còn cái khí chất ngang ngược của Bùi Tri Lâm càng khiến tôi nghi ngờ hơn, rõ ràng anh Tri Lâm của tôi luôn là người bao dung và hiền lành.

Tôi nghe rõ ràng Từ Cảnh đang nuốt nước bọt: “Bảo, tôi cảm thấy có lẽ hôm nay chúng ta đã đi nhầm chỗ.”

Nói xong, cậu ấy muốn kéo tôi đi, nhưng không ngờ Bùi Tri Lâm đột nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào chúng tôi.

Không hiểu sao cảm thấy tội lỗi.

Nhưng tôi cảm thấy tội lỗi vì điều gì chứ? hứ!

Tôi tập trung tinh thần lại trừng mắt nhìn Bùi Tri Lâm.

Bùi Tri Lâm cười nhẹ, nâng cổ áo đứng dậy, ấn tay vệ sĩ xuống:

"Vương Giai Giai, nếu như cô lại gây phiền phức cho Lăng Nghi, tôi không ngại giúp Vương tiểu thư dọn dẹp nhà cửa đâu."

Vương Giai Giai là con gái ngoài giá thú của nhà họ Vương, còn người đứng đầu là đại tiểu thư do vợ chính sinh ra.

Cô ta cũng là người đã b/ắt n/ạt tôi suốt một năm sau khi Bùi Tri Lâm ra nước ngoài, nhưng vì gia đình, cha tôi muốn tôi cưới cô ta và tôn thờ cô ta như một vị thần.

Vương Giai Giai không nói gì.

Bùi Tri Lâm không còn chú ý đến cô ta nữa mà bước nhanh về phía tôi, sau khi đứng trước mặt tôi, anh ấy đưa tay ra tách ngón tay của Từ Cảnh và tôi ra, rồi quay sang phía mình chiếm giữ.

Khóe môi anh cong lên, giọng điệu ôn hòa: "Sao em lại ở đây?"

Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi vô thức buột miệng nói ra mấy lời tẩy n/ão của Từ Cảnh: “Em tới đây để bắt gian…”

Sau khi kịp phản ứng, toàn thân tôi nóng bừng.

Nụ cười của Bùi Tri Lâm không thay đổi, anh ấy chỉ nhìn tôi với đôi mắt như đang giấu móc câu:

"Nhưng anh đâu có gian để em bắt, anh rất biết giữ nam đức, em hiểu lầm anh, em bồi thường anh thế nào đây?"

Hửm? Tại sao tôi lại mắc n/ợ anh ấy chỉ sau vài lời nói?

Những ngón tay đan vào nhau, tôi siết ch/ặt Bùi Tri Lâm: "Anh làm em hiểu lầm trước! Chính anh mới là người bù đắp cho em!"

Nói xong tôi cảm thấy rất tự hào, đây chính là dùng cách đối xử của người khác để đối phó với chính họ.

Bùi Tri Lâm còn muốn nói thêm gì nữa thì bị Từ Cảnh c/ắt ngang: “Ồ, sao không phải là bóng đèn luôn đi?”

Anh cười nhẹ, như mất hết động lực: “Xong cả rồi, chúng ta về nhà thôi… Nhân tiện đưa Vương tiểu thư về nhà.”

Tôi đ/è nén sự nghi ngờ trong lòng, theo anh ấy ra ngoài, nhưng lại nghe thấy tiếng gào thét của Vương Gia Giai từ phía sau:

"Lăng Nghi, anh có biết Bùi Tri Lâm đã làm gì sau lưng anh không?"

"Anh không biết gì cả, đồ ngốc!"

“Lúc nảy thật quá đơn giản khi để cô quỳ xuống l**m giày của tôi.”

M/áu khắp người tôi như ngưng tụ lại, sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn Bùi Tri Lâm.

Bùi Tri Lâm nghiêng người nói: “Bịt miệng cô ta lại, đưa cô ta cho Vương đại tiểu thư.”

Lần này đến lượt Vương Giai Giai sợ hãi.

Nhưng tôi không quan tâm, cả tâm trí và cảm xúc của tôi đều đang gào thét muốn bỏ chạy.

Giây tiếp theo, Bùi Tri Lâm bế tôi lên và nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
 
Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi
Chương 7: Chương 7



9

Sau khi tách khỏi Từ Cảnh, Bùi Tri Lâm đưa tôi về căn hộ nơi anh thường ở.

Tôi rúc vào một góc ghế sofa, hồi lâu mới điều chỉnh được bản thân, cố gắng không cười quá khó coi, hỏi Bùi Tri Lâm:

"Cuộc gọi mà anh nhận được ngày hôm qua là từ Vương Giai Giai sao?"

Bùi Tri Lâm đưa cốc nước cho tôi và gật đầu.

Có vẻ như anh ấy đã biết hết chuyện đó và đã từng xem những bức ảnh mà tôi vô cùng gh/ét bỏ.

Tôi ngơ ngác hỏi anh: “Anh thấy hết rồi phải không?”

Bùi Tri Lâm không nói gì, ngồi xuống bên cạnh tôi, dùng sức kéo thẳng người tôi lên, vòng cánh tay thon dài vòng qua eo tôi.

Tôi gục đầu vào vai anh lặng lẻ khóc.

Bùi Tri Lâm đưa tay v**t v* từ sau gáy đến lưng của tôi hết lần này đến lần khác:

"Sẽ không có lần sau đâu, bảo bối đừng sợ."

"Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa."

Nỗi buồn được thay thế bằng nhịp tim đ/ập nhanh và một chút vui mừng, tiếng khóc ngừng lại lúc đôi mắt sưng húp như quả đào.

Bùi Chí Lâm đưa tay vuốt tóc tôi, sau đó bất đắc dĩ đi vào phòng tắm giúp tôi chuẩn bị khăn nóng.

Tôi ngượng ngùng nhấc điện thoại lên định phân tán sự chú ý, lại phát hiện mình nhận được mấy tin nhắn của Vương Giai Giai:

[Anh nói xem, nếu Bùi Tri Lâm biết anh đã c/ắt bức thư tình anh ấy viết cho tôi thì sẽ thế nào? ]

[Tôi đã nói với anh ấy rồi. ]

Bức thư tình đó được Bùi Tri Lâm viết trước khi anh ra nước ngoài. Anh nói với tôi rằng đó là bức thư gửi cho một người duy nhất trong lòng anh.

Nam chính yêu nữ chính, còn người làm anh em tốt của nam chính là tôi, lẽ ra phải đưa thư cho Vương Giai Giai nhưng lại bị một trận mưa lớn làm nó nhàu nát.

Đó là lý do tại sao Vương Giai Giai b/ắt n/ạt tôi.

Bây giờ Bùi Tri Lâm cũng đã biết chuyện, anh ấy sẽ làm gì tôi? Tôi không dám nghĩ.

Tôi như ngồi trên đống lửa, nhất thời hoảng hốt.

Nhưng vừa mang giày vào, tôi đã nghe thấy giọng nói tức gi/ận của Bùi Tri Lâm từ phía sau truyền đến:

"Em muốn đi đâu?"

10

Tôi rùng mình, cắn ch/ặt môi dưới không dám nói.

Giây tiếp theo, Bùi Tri Lâm cười lạnh và bế tôi lên.

Nỗi sợ bị mất trọng lượng khiến tôi ôm ch/ặt lấy anh ấy:

"Ca? Anh có thể thả em xuống được không?"

Bùi Tri Lâm dường như không nghe thấy tôi cho đến khi bế lên được rồi thì lại khiến tôi ngã xuống giữa giường.

Tôi cố gắng đứng dậy nhưng Bùi Tri Lâm mạnh tay lật người tôi lại.

Đầu gối của anh ấy kẹp ch/ặt đùi tôi, khiến tôi không thể cử động được chút nào, bàn tay anh ấy ngày càng trở nên quá giới hạn, bàn tay to lớn giữ ch/ặt 2 cổ tay tôi cố định một chỗ.

Hơi thở nóng rực vén mái tóc dài quanh tai tôi: “Bảo bối, em biết hết rồi.”

"Đừng nghĩ tới việc chạy trốn."

Tôi thực sự sợ hãi: “Anh Tri Lâm, em xin lỗi, em không cố ý đâu.”

Tôi cố gắng thoát khỏi xiềng xích của anh ấy nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một tiếng “tách” nặng nề.

Cái cảm giác lạnh chạm vào mắt cá chân khiến tôi rùng mình.

Tôi quay người lại nhìn xuống, sợi dây xích thò ra từ cuối giường đã hoàn toàn trói ch/ặt tôi, khóa ch/ặt tôi trong tấc vuông này.

Bùi Tri Lâm nh/ốt tôi lại.

Anh ấy bị đi/ên à?

Hơi thở của tôi trở nên nhanh hơn.

Chẳng lẽ vì bức thư tình này mà anh ấy muốn trừng ph/ạt tôi như Vương Giai Giai sao?

Tình anh em bao năm qua của chúng tôi không thể so sánh được với tình yêu giữa nam nữ chính đã trời định yêu nhau sao? Vậy tại sao trước đây lại giúp tôi? Cho tôi hy vọng rồi lại khiến tôi thất vọng?

Tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng sự khác biệt về hình thể quá lớn và tôi không phải là đối thủ của Bùi Tri Lâm.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể buông tha chính mình, m/ắng anh ấy: “Chỉ vì em không gửi thư tình cho Vương Giai Giai khiến hai người bỏ lỡ nên anh muốn làm như vậy với em sao?”

"Em biết là em sai rồi, em có thể xin lỗi và bù đắp, anh có thể ngừng làm như vậy với em được không?"

Tôi c/ầu x/in anh ấy nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, nhưng lực kiềm chế tôi dần dần được giảm bớt.

Tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn Bùi Tri Lâm, môi hơi hé mở, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
 
Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi
Chương 8: Chương 8



11

"Bùi Tri Lâm, rốt cuộc anh muốn gì? Anh có thể cho em thả lỏng không?"

Không khí im lặng quá sức chịu đựng nên tôi phải thấp giọng hỏi anh ấy.

Bùi Tri Lâm không nói gì sau khi rời khỏi người tôi, mở cửa bước ra ngoài.

Anh ấy lại muốn ki/ếm chuyện gì đây? Muốn chuẩn bị dụng cụ tr/a t/ấn mới sao?

Tôi nhìn sợi xích ở mắt cá chân và quyết định ở lại.

Một lúc lâu sau, Bùi Tri Lâm quay lại với một bức ảnh trên tay.

Anh cúi đầu xuống, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh nên đành phải bám ch/ặt vào tấm ga trải giường bên dưới anh.

Một giây sau, Bùi Tri Lâm đi đến mép giường, quỳ một gối xuống.

Bức ảnh rơi xuống trước mắt tôi.

Bùi Tri Lâm mười tám tuổi lén hôn lên trán tôi trong lớp học.

Anh nói với tôi với giọng gần như c/ầu x/in:

"Không có ai khác, từ trước đến nay chỉ có em."

"Anh còn tưởng Vương Giai Giai gửi bức ảnh này cho em nên em muốn từ chối anh."

"Lăng Nghi, đừng đi."

Bùi Tri Lâm ngước mắt lên nhìn tôi, anh ấy đang dụ dỗ tôi vui vẻ cùng anh ấy.

Khí tức nguy hiểm quá mạnh, bản năng của một con thú nhỏ khiến tôi lùi lại.

Bùi Tri Lâm đến gần tôi chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là hơi thở của tôi và anh ấy hòa vào nhau.

Tôi hít một hơi thật sâu: “Nếu em không chấp nhận thì anh định làm gì?”

Bùi Tri Lâm nhẹ nhàng lui lại.

Tôi hơi hụt hẫng, anh ấy sẽ bỏ cuộc à?

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên tìm anh, nhưng lại nhìn thấy bàn tay nổi gân xanh của Bùi Tri Lâm đang ôm lấy mắt cá chân bị khóa, vén quần lên, từng chút một để lộ làn da trắng nõn.

Sau đó, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn như một con thú, đi theo dấu vết ướt át, để lại những dấu vết.

Đau và ngứa.

Tôi chống cự, ngồi dậy tiến đến trước mặt anh, bịt mắt anh lại, ngăn cản hành động của anh:

"Anh sẽ không rời đi, anh rất thích em."

Bùi Tri Lâm thậm chí còn phấn khích hơn, lần này còn để lại nhiều dấu ấn hơn.

Tôi bị tr/a t/ấn cho đến khi tôi buồn quá nên chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, sợi xích quanh mắt cá chân mình vẫn chưa được tháo ra.

12

Tôi ngồi dậy với cái eo đ/au nhức, đ/á vào cơ bụng của Bùi Tri Lâm: "Cởi ra cho tôi!"

Nào ngờ Bùi Tri Lâm lại quay lại xoa đầu tôi.

Tôi hết m/ắng mỏ rồi van xin nhưng cuối cùng tôi vẫn không được tự do.

Với đôi môi đỏ mọng và sưng tấy, tôi chỉ vào phòng tắm và thử lần cuối:

"Tôi cần đi vệ sinh, anh có thể để tôi đi trước được không?"

Bùi Chỉ Lâm cười lắc đầu: "Không được, bảo bối còn muốn chạy."

Tôi lo lắng: “Vậy tôi đi vệ sinh bằng cách nào?”

Anh nhấc chăn bông đứng cạnh giường, từ từ rút ra sợi dây xích dài giấu dưới gầm giường.

Tôi ch*t lặng, chẳng trách tối qua tôi không có cảm giác bị kéo, hóa ra phía dưới lại có đoạn dài như vậy.

Tôi khó tin nhìn anh nhưng lại được Bùi Tri Lâm bế vào phòng tắm.

Nhìn bề ngoài, sợi dây này đủ dài để tôi có thể di chuyển quanh phòng.

Âm mưu tình yêu cưỡ/ng ch/ế gì thế, tôi đã ngốc hoàn toàn luôn rồi.

Có điều gì đó không ổn, thật sự có điều gì đó không ổn, tôi không hiểu nổi điều gì đã khiến Bùi Tri Lâm có ảo tưởng, khiến anh ấy làm điều này.

Trở lại giường, tôi chủ động vòng tay qua cổ Bùi Tri Lâm: “Anh Tri Lâm, anh nói thật đi.”

Vẻ mặt kiên nhẫn của anh ấy đã x/á/c nhận sự nghi ngờ của tôi.

Tôi kiên trì xoa tai và thái dương anh ấy cho đến khi anh ấy nói:

"Thì ra anh thích ở bên cạnh Vương Giai Giai."

Những chii tiết mà tôi đã bỏ qua và giấu kín trong ký ức tràn đến.

Trước khi xuyên không, tôi luôn bị buộc phải làm theo cốt truyện. Mãi cho đến khi Vương Giai Giai từ chối gả cho tôi, tôi mới có thể rũ bỏ được mọi thứ.

Nhưng trong mắt Bùi Tri Lâm, những hành vi đó không được lựa chọn.
 
Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi
Chương 9: Chương 9



13

Tôi vùng ra khỏi vòng tay anh, chủ động bước đến bên cửa sổ, kéo ch/ặt rèm để ánh sáng không lọt vào.

Sau đó, quay lại với anh, tắt đèn và làm thỏa mãn Bùi Tri Lâm trong bóng tối.

Trong lúc tâm h/ồn đang r/un r/ẩy, tôi đã thú nhận thân phận của mình và nhận được cái ôm thật ch/ặt của Bùi Tri Lâm.

Tôi không còn biết ngày và đêm là gì nữa.

Khi tỉnh dậy lần nữa, trên mắt cá chân chỉ còn một vết đỏ, còn Bùi Tri Lâm bên cạnh đã biến mất.

Tôi theo mùi thức ăn đi vào phòng khách, Bùi Chỉ Lâm đang mang bữa sáng ra ngoài.

Tôi chạy tới ôm lấy không chút do dự.

Tôi chỉ không ngờ rằng bữa ăn ngon vẫn chưa vào miệng.

Tôi đã nhận được cú điện thoại đe dọa từ người bố cao cao tại thượng:

"Lăng Nghi, cánh của mày cứng rồi phải không? Mày có biết nếu không có tao thì mày đã ch*t từ lâu rồi không! Có phải tao sinh ra mày, nuôi mày chỉ để chọc tức tao thôi không?"

"Bây giờ, hoặc là tao ngăn cản mày rồi để mày tự mình lo liệu, hoặc là để Bùi gia đầu tư một tỷ vào chúng ta, chẳng phải mày rất giỏi lấy lòng Bùi tiên sinh sao? Vậy thì lên giường c/ầu x/in hắn đi! Mày có nghe rõ không?"

"Nếu mày không nghe lời, tao sẽ rải tro của mẹ mày!"

Tôi đã nói mà, ông ta chưa bao giờ làm gì mà không có lợi, càng sẽ không tìm tôi, hóa ra là ông ta muốn lợi dụng tôi để hút m/áu Bùi gia.

Nhưng ông không biết rằng tôi đã chuẩn bị mọi thứ trước khi quyết định đào hôn.

Tôi đã chuyển tro cốt của mẹ tôi đến nơi an toàn và việc ông đề nghị dừng phí sinh hoạt không khiến tôi đ/au lòng.

Nhưng đúng lúc tôi đang định phản bác thì Bùi Tri Lâm lại nổi gi/ận: “Lăng Nghi là người yêu của tôi, dù miệng ông có bẩn thỉu đến đâu, tôi cũng không ngại vì Lăng Nghi mà rút mấy dự án.”

Tôi mở to mắt nhìn Bùi Tri Lâm.

Bùi Tri Lâm đầu tư cho Bùi gia dự án khi nào?

Anh bất lực nói với tôi: “Đào hôn.”

Hóa ra là để xoa dịu nhà họ Lăng.

Tôi thở dài, nhận cuộc gọi: “Ông có thể dừng lại bao lâu tùy thích. Tôi không phụ thuộc vào thức ăn của ông, anh cũng không thể tìm thấy tro cốt của mẹ tôi, tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền nuôi dưỡng trước đây cho anh, sau này không liên qua gì đến nhau nữa.”

Một ông bố cặn bã, lừa dối vợ khi mang th/ai, để nhân tình b/ắt n/ạt con của vợ cả, không thừa nhận cũng không sao.

Bỏ qua tiếng gầm gừ ở đầu bên kia điện thoại, tôi cúp điện thoại và nói với Bùi Tri Lâm:

"Anh rút dự án về đi, đừng để Lăng gia lợi dụng!"

Không ngờ, Bùi Tri Lâm đột nhiên vẻ mặt cay đắng: “Nhưng, anh đã thỏa thuận với bố mẹ anh, đó là quà đính hôn dành cho em.”

Tôi chợt nhớ lại ngày anh bị đ/á/nh:

“Không phải vì anh giúp em thoát khỏi cuộc hôn nhân mà là vì món quà đính hôn?”

Dù có hỏi thế nào thì cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bùi Tri Lâm thấy tôi mê man, cuối cùng cũng ân cần giải thích, nhưng trông anh ấy có vẻ không thoải mái.

Anh nói: "Không, anh bị đ/á/nh vì họ nói anh tấn công em. Em biết đấy, dì Lữ và mẹ anh là bạn thân, còn em là bắp cải nhỏ mà bố mẹ anh đã nuôi lớn lên..."

Vâng, tôi đã bị chính con lợn của mình đ/âm.

Đợi đã, tôi đã nhận ra muộn màng, hóa ra lúc đó Bùi Tri Lâm đang lừa tôi thật ư?

Tôi nghiến răng đ/á/nh hắn:

"Bùi Tri Lâm, anh thật không biết x/ấu hổ!"

Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Tôi chỉ có thể tiếp tục thích nghi, ai muốn tôi theo anh đến cuối đời nào?

Hoàn
 
Back
Top Bottom