Tâm Linh Năm Ấy, Ngày Ấy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
352411968-256-k902133.jpg

Năm Ấy, Ngày Ấy
Tác giả: SauXinh201
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Năm ấy, ngày ấy là lần đầu tiên em bước chân về lại quê hương của mình.

Nơi đây thật vô vị, hoang tàn, và em gặp anh.

Lúc đó, một cô gái thành thị kiêu ngạo như em, ngạo mạn như em nào chịu động lòng, khuất phục trước tình cảm đơn sơ mà đằm thắm của anh?

Và cho đến mãi về sau này, em mới nhận ra được sự chân thành mà khẽ rung động.

Đã sẵn sàng giang rộng vòng tay mà đón lấy nhưng lúc ấy, khoảnh khắc ấy cũng đã quá muộn màng..."​
 
Năm Ấy, Ngày Ấy
Chương 1: Đội Tang


Bầu trời đã ngả xế tà, những áng mây cũng chuyển màu xám xịt.

Gió vì thế cũng thi nhau rít gào lồng lộng.

Không cần phải chờ đợi lâu, từng hạt mưa buồn cũng khẽ khàng trót xuống.Cơn mưa ấy không chỉ đem lại mát mẻ, ban phát sự sống cho muôn loài mà nó còn được coi là một niềm an ủi mà Thượng Đế dành tặng riêng cho những con người có trái tim tổn thương sâu sắc, nỗi niềm cần được chữa lành.Trong khoảnh khắc ấy, ở nơi nào đó đang có người lệ rơi và cần được an ủi, hay đơn giản chỉ là một cái ôm đơn thuần..Nhài vẫn quỳ sụp dưới sàn nhà lạnh lẽo, đầu tựa vào cỗ quan tài đang được đặt cạnh mình.

Hai cánh tay cô vẫn luôn trong tư thế giang rộng để có thể ôm trọn vẹn một lúc 3 cỗ quan tài vào lòng.Mắt Nhài nhìn đăm chiêu về phía cánh cửa sổ được mở tung, gió lùa vô phòng lạnh buốt giá.Đôi mắt vô hồn nhìn đăm chiêu ấy lại khẽ rơi lệ, lòng cô đầy nỗi niềm chẳng thốt lên lời.Cơ mặt Nhài co cứng lại nhưng hai dòng nước mắt vẫn mãi trực trào, đôi lúc lại tự rít lên một hơi đầy khó nhọc.- Để tao buộc khăn tang cho mày nhé!Duy nhất lúc này chỉ có cái Ly là quan tâm và ở bên cạnh cô suốt từ đêm qua tới giờ.Mấy cô dì chú bác trong họ hàng thân thích cũng tới từ rất sớm để lo ma chay.

Thế rồi vì lấy cớ lý do bận việc nên nhiều người vắng mặt.

Mới đó thôi mà một ngày nữa sắp trôi qua rồi..- Không cần, để..tao tự buộc...Lời Nhài nói ra khô khan như tiết trời hạn hán.

Nhài giật dải khăn trắng trên tay cái Ly buộc lên trán.Mái tóc óng mượt mọi ngày chẳng thấy đâu, nay lại được thay thế bằng một mái tóc rũ rượi, điêu tàn suốt mấy ngày qua.- Cái Ly ở lại với Nhài hộ cô chú nhé, cô chú còn nhiều việc trong nhà nên sáng sớm mai sẽ ghé lại!- Sao không ở lại an ủi cái Nhài vậy ạ?

Nó thực sự đang cần được người thân quan tâm hơn đó ạ?

Làm ơn, cô chú hãy ở lại!- Thì tao nói nhà tao cũng có việc riêng mà?

Bố mẹ, em trai nó chết tao cũng đau lòng lắm chứ!

Mày không ở lại với nó được thì thôi, mà còn lắm lời gì nữa?- Cô..Cô chú nói thế mà nghe được hả?

Nhài..Nhài...Cái Ly mặt đỏ bừng, nó định nói cho ra lẽ thì bị Nhài lấy tay chặn miệng.Nhài từ từ đứng dậy một cách đầy khó nhọc do cô đã quỳ suốt một đêm bên linh cửu bố mẹ và em trai.

Chân tay cô run cầm cập, tê cứng nhưng vẫn đưa lên chỉ thẳng mặt người cô, người chú bị chó tha lương tâm kia.- Cút!

Mấy người cút hết cho tôi, trước giờ gia đình tôi còn sống vui vẻ có bao giờ thấy mặt hai người tới đây đâu?

Hai người sợ gì chứ, giờ kéo nhau tới đây là có mưu đồ, thâm mưu gì..?- Á à con này láo, bố mẹ mày cưng chiều, không dạy được mày tử tế thì để tao dạy!Bà cô ấy tiến tới, định cho Nhài ăn một bạt tai thì bị ông thầy cúng ngồi kế bên dùng lời lẽ chặn lại.- Con bé nói đúng còn gì nữa?

Chúng mày suốt bao năm qua đám giỗ, lễ cúng có thấy tới đâu.

Còn không mau cút, đừng để tao dùng tới biện pháp nhờ người âm trị tụi bay!Nghe tới câu " nhờ người âm trị" mà bà ta bủn rủn hết cả chân tay.

Không chần chừ thêm giây phút nào, mụ kéo tay chồng rời đi không chút đoái hoài.- Còn con Nhài nghe thầy nói đây, bố mẹ với em trai mày chết cũng đâu đó gần một tuần rồi chứ ít.

Nên có lẽ, đêm nay phải tiến hành thiêu xác mau thôi!

Để lâu thì sinh ra nhiều yếu tố hệ lụy khác nhau.

Đến thầy cũng cảm thấy không ổn rồi!- Thầy...Xin Thầy cho con ở bên họ nốt một đêm nay nữa thôi?

Con..con không lỡ xa họ đâu mà!Nhài đã quỳ sạp dưới đấy tự bao giờ, cô bò tới bên vị thầy cúng, kéo kéo vạt áo gương mặt cầu khẩn.

Nước mắt Nhài lại ứa ra giàn giụa, cái Ly vẫn luôn chạy theo cô, vỗ về mà an ủi.Ly cũng buồn, khóc rất nhiều.

Cô vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc cô và Nhài đang theo học Đại Học Y trong Sài Gòn thì hay tin động trời.

Lúc nhận được cuộc gọi bất ngờ giữa đêm hôm khuya khoắt, Nhài đứng thất thần lặng người trong một khoảng thời gian rất lâu.

Có lẽ cô ấy lúc đó rất sốc, đến cái Ly cũng không hề tin đó là sự thật vì mức độ đau thương và kinh khủng của nó.

Một vị thanh tra nào đó trên thành phố Hà Nội gọi tới và thông báo rằng: phát hiện người thân của Nhài bị giết hại trong chính căn hộ tại gia.

Trên người các nạn nhân phát hiện nhiều nhát chém, nhát đâm của vật nhọn.

Một số của nả, đồ vật, tiền và vàng trong nhà bị lục sạch.

Tuy nhiên, bên phía điều tra không tài nào truy lùng ra bất kỳ một dấu vết nào cả.Không chần chừ, hai người ngay đêm hôm đó bay về Hà Nội.

Nói tới cái Ly cũng phải kể ra cho rõ ràng, cô bé chơi thân cùng Nhài suốt từ những năm tháng còn thơ bé.

Nhà hai đứa chỉ cách nhau độ vài trăm mét nên cái Ly lúc nào cũng chạy sang nhà Nhài chơi vì nơi đây giống như một thiên đường đồ chơi vậy, lại còn có người cùng chung chí hướng thì còn gì bằng.Và cho đến khi bước vào học Đại Học, cả hai cũng còn học chung lớp.

Có chuyện gì vui, chuyện gì buồn cả hai đều chia sẻ cho nhau cùng lắng nghe và cùng suy ngẫm.Nay nhà Nhài có đại tang, cái Ly còn có người mẹ bệnh tật ở nhà đang ngóng trông, đợi chờ cô trở về từng ngày nhưng Ly vẫn quyết định nhẫn nại mà qua đây cùng Nhài..Khi Ly đặt chân đến đây, bản thân nó cũng cảm thấy vô cùng khó chịu kèm chua sót khi chẳng thấy bóng dáng người thân thích nào của Nhài ở đây cả.Người qua kẻ lại, đến mấy bà cô hàng xóm nhiều chuyện mọi khi còn tới thắp cho bố mẹ, em trai Nhài vài nén nhang.

Coi như lời chia buồn, cũng như động viên Nhài phải cố gắng..

Ông bà bên nội ngoại của Nhài cũng chẳng còn ai, ông bà cũng ít con cái nên cũng chẳng mấy ai lui đến..- Thôi được rồi, nhưng thầy sẽ ở lại đây đêm nay để xem xét sự tình bởi con chắc vẫn còn nhớ lời thầy nói "oan hồn của người chết oan rất độc, âm khí mà họ toả ra tuy không quá lớn nhưng nếu có tương oan tương báo cũng ảnh hưởng ít nhiều tới kiếp luân hồi chuyển thế sau này"...Mắt Nhài đã đỏ hoe, đường gân máu hiện rõ như in.

Cô dường như đã khóc rất nhiều, khóc tới mức cạn kiệt nước mắt.Nhài lại tiến bên cỗ quan tài, khẽ hé mở một khoảng trống nhỏ rồi hôn lên trán người em trai đáng thương của mình.

Trên cổ cậu bé thủng một lỗ sâu hoắm, máu đã ngừng chảy và được các pháp y lau chùi sạch sẽ.

Thân xác cậu bé đã có dấu hiệu phân hủy, mùi hương ấy toả ra kín phòng khiến cái Ly vừa buồn, nhưng cũng vừa khó chịu mà đưa tay lên be miệng.

Nhài khẽ bế em trai ra khỏi cỗ quan tài, đặt cu cậu nằm trên vai mình giống như điệu bộ đòi ru ngủ của thằng bé mọi hôm."

À..a...à...à.ơi..., bé..ơi..hãy..ngủ..cho..ngoan..à..a...à...à..ời...Giọng hát khản đặc, lạnh lẽo vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.

Cái Ly khẽ níu tay Nhài vì hành động này thì bị thầy cúng kéo ra.- Con cứ để con bé như vậy một lát đi.

Thầy lo cúng giỗ chạc, lễ vật cho nhà này suốt 30 năm nay rồi mà nhìn thấy cảnh này cũng không kìm được nước mắt...Con bé đúng là mệnh khổ mà...Cái Ly nhìn thầy mếu môi một cái rồi lại quay qua nhìn Nhài trong bộ dạng khờ dại kia mới đau lòng làm sao.."

Rốt cuộc kẻ nào đã ra tay sát hại bố mẹ, em trai của mình ra nông nỗi như này?

Bố mẹ của Nhài tuy sở hữu gương mặt trông có chút khó gần, tính cách cũng kiêu kì nhưng vẫn luôn quyên góp, giúp đỡ thầm lặng cho những con người có số phận hẩm hiu ngoài kia.

Vậy mà, kẻ nào nỡ..

Nhài vẫn bồng em trên lưng, đôi mắt cô giờ đây đã lấy lại chút thần sắc như người bình thường.

Cô nhớ lại những lời cảnh sát điều tra nói vào hôm gia đình cô bị sát hại, toàn bộ cam trong nhà bị ngắt.

Có lẽ kẻ sát hại gia đình cô là một tên sát nhân chuyên nghiệp, cảnh sát không thể truy lùng ra bất kì dấu tích nào của tên sát nhân ngoại trừ có vài hiện vật lạ trên hiện trường: vài ngọn tóc lạ, một đốt tay...

Những thứ ấy đều được đem đi xét nghiệm và đều cho ra kết quả không trùng khớp với các nạn nhân đã bỏ mạng."

Liệu mình có làm được gì với những thứ này không?

Pháp luật không thể tìm ra vậy tâm linh liệu có giúp được mình?..."

- Thôi không ổn rồi Nhài ơi, lại đây coi thứ này mau!Nhài giật mình, cô nghe thế thì nhẹ nhàng đặt em trai lại vào quan tài.

Cô với Ly tiến đến phía thầy cúng thì thấy một cảnh tưởng vô cùng dị hợm và hãi hùng.

Ba bức ảnh thờ của bố mẹ, em trai cô đang khóc ra máu?

Dòng máu đen kịt từ 2 hốc mắt chảy xuống khiến vị thầy cúng cũng có phần e dè, sợ hãi.- Không ổn rồi, để thầy gọi người tới khiêng xác gia đình cháu đem thiêu thôi...Oán niệm đang tích tụ...
 
Năm Ấy, Ngày Ấy
Chương 2: Hoả Táng


- Là...là sao thưa thầy?Nhài sửng sốt, cô tiến tới bên kệ thờ.

Ôm lấy ba di ảnh vào người rồi dùng gấu áo chùi lấy chùi để.

Thế nhưng dù đã chùi cọ mãi, ba di ảnh vẫn đậm đặc một dòng máu đen chảy dọc từ mắt xuống.Chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặc trên người cũng đã hoá đen ngòm tự bao giờ.

Vị thầy cúng lúc ấy đứng ngay đằng sau Nhài, ông khẽ bước lên cầm lấy ba di ảnh rồi đặt thành hàng trên bàn làm lễ, ông nói.- Có lau chùi nữa cũng không có hết được đâu, sớm biết chuyện sẽ sảy ra như vậy thầy cũng sớm đem xác người thân nhà mày đi thiêu thôi!Vừa dứt lời, vị thầy cúng ấy liền thò tay vào chiếc túi mà thầy đang đeo trên vai, lấy ra một tấm vải đen.

Thầy mở tung tấm vải rãi đều ra bốn góc, sau ấy thì đặt ba di ảnh vào trong rồi quấn lại, buộc chặt.Xong, thầy còn thắp đèn, đốt hương trầm.

Mùi hương toả ra nghi ngút, trầm lặng đúng như theo tên gọi của nó.

Thầy chắp tay ngang ngực, miệng lẩm bẩm những câu chú gì đó, có lẽ là những bài kinh Phật Pháp..."

Án ta phạ bà phạ, truật đà ta phạ, đạt mạ ta phạ, bà phạ truật độ hám"...Thầy thắp ba cây nhang, quỳ ngay thẳng.

Sau đó lại lấy ba cây nhang đặt cao ngang trán.

Miệng tụng.."

Nguyện đem lòng thành kính,Gởi theo đám mây hương,Phưởng phất khắp mười phương,Cúng dường ngôi Tam Bảo.Thề trọn đời giữ đạo,Theo tự tánh làm lành.Cùng Pháp giới chúng sanhCầu Phật từ gia hộ:Tâm Bồ-đề kiên cố,Xa bể khổ nguồn mê,Chóng quay về bờ giác..."

Tiếng thầy tụng vang vọng khắp căn nhà, giọng thầy trầm trầm ấm áp, lưu loát.

Nghe tới đâu, trái tim Nhài dường như được sưởi ấm và an ủi tới đó.Vị thầy cúng nhẹ nhàng đứng dậy, gương mặt ông có chút buồn buồn, lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán..- Vừa nãy thầy có tụng một đoạn kinh nhỏ trong bài kinh Cầu Siêu, nhưng e rằng với sức và tài đức của thầy là không đủ để giúp cho nhà con được.

Có lẽ, con cần phải tìm tới người này để nương nhờ sự giúp đỡ..- Chuyện này là sao thưa thầy?Nhài hỏi, mặc dù từ sinh thời tới giờ cô chưa từng tin rằng tồn tại tâm linh, ma quỷ trên thế gian thế nhưng khi nghe thầy nói câu nào cũng khiến cô lạnh toát cả sóng lưng..Nói rồi thầy lại thò tay vào chiếc túi đeo trên vai, lôi ra một quyển sổ tay nhỏ cùng chiếc điện thoại Nokia đã cũ sờn.

Thầy đặt quyển sổ tay vào lòng bàn tay Nhài, còn lật tới một trang giấy nào đó chi chít những nét chữ nghệnh ngoạc, khó hiểu..- Thầy còn nhớ cách đây đâu đó khoảng độ 11 năm về trước, bố mẹ mày mời thầy về đây để cúng cô hồn cho gia hộ.

Lúc ấy căn nhà này mới xây sửa nên còn mới lắm, vào lần thầy cúng cô hồn ấy, xuất hiện thêm một người phụ nữ còn khá trẻ trong nhà tự xưng là chị gái nuôi của mẹ mày con ạ.Vừa lần đầu nhìn thấy, thầy đã biết cô ta có căn đồng mà tài của cô ta lớn lắm.

Thời đó, kinh nghiệm cúng bái của thầy còn khá vụng về...Vị thầy cúng không nói thêm gì, ông khẽ cúi mặt trầm ngâm một lúc.- Sao..nữa thưa thầy?

Chị gái nuôi của mẹ cháu làm sao ạ...Nhài khẽ lấy tay lay lay vạt áo vị thầy cúng khiến ông giật mình, hoàn trí mà đáp lại.- À, thầy vừa cố lục lại tiềm thức thôi con ạ!

Thầy đang nói tới hồi đó thầy còn khá vụng về, lâu lâu lại quen mất một vài điểm nhỏ khi vẽ bùa chú.

Lần đó không nhờ cô ấy giúp thầy tìm ra điểm còn thiếu trên bùa thì có mà bây giờ đói ăn con ạ!- Vậy ý thầy đang muốn nói tới, là muốn con tìm tới người chị họ của mẹ con nương nhờ sự giúp đỡ ạ?- Ừ chính xác là vậy.

Bà ấy bây giờ nổi tiếng lắm, danh tiếng lan rộng tới cả Miền Nam.

Địa chỉ và tên của bà ấy thầy đã ghi hết trong quyển sổ tay này, thầy chỉ tin tưởng ở thời điểm hiện tại người này mới giúp được cho bố mẹ, em trai của con thôi!Khi con gặp được bà ấy, cứ nói thầy cúng A Dĩnh xin nương nhờ, con nhớ phải đưa quyển sổ tay này cho bà ấy nữa.Hãy tiến hành lên đường càng sớm càng tốt con nhé, để lâu hơn thầy e là...- Dạ, thưa thầy cứ nói!Nhài vẫn chăm chú lắng nghe từng lời mà thầy khuyên bảo.- E là..E là họ sẽ không thể quay đầu hướng Phật, mà không chịu từ bỏ chấp niệm, họ sẽ trở thành những oan hồn vất vưởng tồn tại trên thế gian xung quanh chúng ta, mãi không thể tìm thấy được con đường siêu sinh...Nhài nhắm chặt mắt, vò đầu bứt tai rồi khẽ đáp lại.- Dạ được thưa thầy, nếu có thể làm gì để giúp cho bố mẹ, em trai con.

Con sẵn lòng hy sinh tất cả, có mất bao nhiêu tiền con cũng chịu thưa thầy!Vị thầy cúng khẽ gật đầu, ông bước ra ngoài cổng mở sẵn chốt cửa rồi mở tung hai cánh cửa sang hai bên.Ngay sau đó không lâu có vài người lái ô tô rẽ hướng vào nhà Nhài.Những người ngồi trong xe toàn thanh niên trai tráng, họ nhảy xuống xe ngay sau khi vừa dừng lại.

Họ tiến đến mở cửa xe sau, khuân ra vô số những bó củi khô lớn..- Mấy đứa chịu khó khuân thật nhiều củi trong xe ra phía này.

Khuân xong thì ra đây xếp củi thành nhiều tầng, làm sao cho củi nó nhiều, nó dày một chút.

Như vậy, thiêu xác mới cháy hết được!Thầy cúng A Dĩnh bước đến, ông chỉ tay về phía góc vườn đã được quét dọn sạch sẽ, khô ráo tự bao giờ, kêu mấy thanh niên kia ra xếp củi ở đó.

Nhài đứng trong nhà nhìn ra ngoài, mắt cô vẫn đỏ hoen lệ.

Cái Ly vẫn đứng bên cạnh, vẫn luôn đặt tay vòng eo Nhài mà ôm lấy bởi cô muốn an ủi, vỗ về người bạn thân thương của mình.Mấy người thanh niên kia trông có vẻ ngoài khá mập mạp thế mà nhanh không tưởng.

Thoắt cái đã xếp đủ 3 tầng củi khô lớn thẳng hàng, ngăn nắp.Họ tiến vào trong nhà theo chân thầy A Dĩnh, khênh từng cái xác đặt nằm lên một tấm ván khá dày rồi khiêng ra ngoài.

Nhài chạy theo, muốn nắm chặt lấy tay họ thì bị thầy A Dĩnh nhẹ nhàng tách ra.- Thời gian không còn sớm, con cũng đừng quá đau buồn nữa.

Hãy mạnh mẽ lên nhé cô gái, thầy tin con làm được việc này mà!Ông nhìn cô, nở một nụ cười nhạt nhẽo, đượm buồn.

Xác từng người đã được đặt nằm ngay ngắn trên mấy tầng củi khô.

Thầy Dĩnh bước tới, miệng lại lẩm bẩm mấy câu kinh chú gì đó.

Sau ấy, một cậu thanh niên tay đã đốt đuốc tự bao giờ.

Cậu tiến tới bên, đưa đuốc cho thầy Dĩnh...Trong tích tắc, ngọn lửa mãnh liệt ấy bùng cháy lên dữ dội.

Rồi dần dần, tia cháy phản chiếu trong mắt Nhài và cái Ly nhỏ dần, nhỏ dần.Thầy Dĩnh bước lên vài bước, tất cả mọi người đứng lặng thinh một hồi khá lâu.

Đợi cho tới khi tàn tro đã nguội hẳn, thầy Dĩnh bước tới nhặt từng mẩu xương cốt từng người, lau cho sạch rồi nhét vào những hũ riêng biệt.Cơn mưa buồn vẫn rơi rả rích, phải cho đến khi thầy Dĩnh nhặt đầy ba hũ tro thì lúc này trời cũng tạnh mưa hẳn.

Thầy nhắc Nhài, cái Ly vào lại trong nhà, dặn.- Đây, còn một điều giờ thầy mới nhắc mày.

Khi nào mày tìm gặp bà ấy, nhớ phải đem ba hũ tro này đưa cho bả coi.

Bà ấy chắc vẫn còn nhớ ra tên, mặt mũi mẹ mày nên chắc chắn sẽ đồng ý giúp thôi!Dứt lời, thầy Dĩnh đặt ba hũ tro lên bàn cúng một cách thận trọng.

Thầy thu dọn lấy đồ nghề, chuẩn bị ra về.

Nhài thấy thế thì ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về phòng, lấy ra một chiếc túi mở ra thì toàn tiền là tiền.

Mệnh giá toàn 500 000 vnd, dúi vào tay thầy Dĩnh.- Đây là chút ít lòng thành con gởi thầy, mong thầy nhận lấy cho con vui lòng!Thầy Dĩnh lắc đầu, đặt lại chiếc túi ấy vào tay Nhài.- Thôi, tiền nong gì.

Giờ mày còn mỗi mình thì cất lấy cẩn thận, dùng tiết kiệm mà trang trải rồi sớm kiếm công ăn việc làm con nhé.

Hơn nữa, quan hệ giữa thầy với nhà mày còn thân thiết như người thân trong nhà.

Thầy nào nỡ lấy tiền của mày làm gì?Nhài vẫn quả quyết đặt chiếc túi ấy, còn buộc chặt vào tay thầy Dĩnh tự bao giờ.- Chắc thầy không biết chớ trước con học trong Sài Gòn cùng cái Ly cũng tự kiếm được tiền nuôi bản thân rồi.

Chút tiền này con gửi thầy đâu có là gì so với những việc thầy giúp cho gia đình con đâu ạ!Nhài nói một tràng dài, sau lại thở hồng hộc vì khát khô cả cổ họng..- Hahaha, thôi thì thầy nhận nhưng thầy lấy ra một nửa thôi nhé!

Giờ thấy con đã lấy lại được tinh thần, tâm trí cũng khiến thầy vui vẻ, an tâm nhiều phần nào rồi!Nói rồi ông rút ra một nửa nhỏ số tiền, tiến ra ngoài đưa cho đám thanh niên.- Các cậu cũng vất vả rồi, đây là chút lòng thành mà gia chủ muốn gửi gắm.

Giờ đã xong việc, chúng ta về thôi kẻo muộn!Đám thanh niên vâng vâng dạ dạ rồi kéo nhau lên xe phóng bi bi ra khỏi cổng.

Thầy A Dĩnh quay lại nhìn Nhài, nước mắt thầy bất chợt rơi xuống lăn dài trên gương mặt già nua, đứng tuổi càng khiến hiện rõ các nếp nhăn..- Chuyện của thầy ở đây đã xong xuôi cả, Và e rằng đây sẽ là lần cuối thầy đứng ở đây bởi thầy đã quá già rồi, già lắm rồi.

Thôi thì chúc con sớm vượt qua thảm cảnh này để bản thân hướng tới một tương lai sáng lạng của riêng mình, mong con có một đời bình an, an yên.

Chào hai con, thầy về đây!Nhài đã quỳ lạy dưới sàn nhà tự bao giờ, những câu nói cuối cùng thầy dành tặng cho cô càng khiến cô có thêm sự an ủi, lạc quan và mạnh mẽ hơn trong đường đời sắp tới.Cái Ly tiễn thầy Dĩnh ra ngoài cổng, ổng khẽ quay đầu ngắm nhìn gương mặt, tướng tá Ly rồi lắc đầu, gương mặt buồn buồn.- Lại là mắt biếc à, số mày cũng khổ không kém con Nhài đâu con ạ!

Con bé này, mày trong thời gian sắp tới e rằng nhà cũng có tang, vận xui của mày cũng lớn lắm đó nên cố gắng cẩn trọng trong mọi việc, mọi quyết định con nhé!Cái Ly ngỡ ngàng, nó cúi đầu vâng dạ rồi nhìn thầy bước lên ô tô lặng lẽ rời đi.

Ly bước vào trong nhà, nhưng đột xuất chẳng thấy Nhài đâu cả.

Không biết tự bao giờ, trong đầu cô vẫn luôn ấp ủ những điều xấu xa, dại dột mà Nhài có thể làm..- Nhài ơi, mày đâu rồi?- Hả, tao trong nhà tắm thôi!

Có đi đâu đâu!Giọng Nhài đáp lại rõ to khiến cái Ly giật mình, bất giác cười.

Ly hướng về phía nhà tắm, mặt sáp vào tường nhìn ngắm Nhài.- Mày cũng rửa mặt mũi chân tay đi, rồi tụi mình cùng ăn tối!- Tao mừng là mày còn nhớ đến ăn đấy, chứ không người chết vì đói sẽ là hai đứa mình chứ chẳng đùa...
 
Năm Ấy, Ngày Ấy
Chương 3: Tiếng Khóc Trong Đêm


Nhài bước ra ngoài, cô ngoắc ngoắc tay kêu cái Ly đi tắm giặt, thay đồ.

Ly khẽ gật đầu, cô bước tới bên chiếc vali, lôi ra bộ quần áo ngủ rồi bước vào nhà tắm.

Trong lúc đó, Nhài bước đến phía nhà bếp.

Cô lục lọi trong tủ lạnh một lúc rồi lôi ra vài thực phẩm còn sót lại.."

Trời, đến thức ăn nhà tao chúng mày còn lục ra ăn ngấu nghiến nữa là..."

Gương mặt Nhài cúi gằm xuống sàn nhà, hai dòng nước mắt lại khẽ buông xuống nhưng khuân miệng lại cười trong mếu máo.Cô đặt mấy thứ vừa kiếm được trong tủ lên bàn bếp, bày biện ra thớt, băm, thái, chặt, xẻo.

Từng nhát dao bổ xuống thớt như trút hết sự kìm nén, đau khổ, bất lực trong con người cô lúc bấy giờ.Cái Ly trong nhà tắm đang xả vòi Hoa sen nước rơi lã chã, thế nhưng cô vẫn nghe rõ tiếng băm chặt bên ngoài, gương mặt Ly lại thoáng chút đượm buồn, lắc đầu ngao ngán.Thời gian vẫn thoáng qua như cơn mưa đầu hạ, khi cái Ly tắm xong, quần áo chỉnh tề bước ra ngoài đã thấy Nhài ngồi bên bàn ăn ngủ gật gù.Cô bước đến, khẽ lay lay vào tay áo Nhài rồi gọi..- Nhài ơi, dậy ăn tối rồi hãng nghỉ.

Suốt từ đêm qua tới giờ mày chưa có thứ gì lót dạ rồi đấy!Nhài từ từ mở mắt, cô ngáp một cái rõ to, rõ vô duyên, còn vươn vai rộng ra hai bên tỏ vẻ mệt mỏi.- Khiếp, vị tiểu thư đây trước mặt người ngoài đừng có hành xử như này nhé, tới lúc đó tiểu nữ không dám nhận người quen đâu, Hahaha!Cái Ly khẽ bật cười, Nhài thấy thế cũng bất giác mà cười theo.

- Tiểu thư cái khỉ khô gì chớ,...Hai người dọn bát đũa, rồi lại ngồi xuống bàn vừa ăn vừa tâm sự.

Bữa tối hôm đó Nhài nấu khá đơn giản, xơ xài do không có nhiều nguyên liệu, thực phẩm chế biến.

Và cũng do một phần về trình độ nấu ăn của cô khá kém cỏi, thiếu điều cũng có thể nói là dở tệ..- Thấy mày cười nói lại tao cũng mừng phần nào, tao cứ sợ mày sẽ không chịu được cú sốc này mà nghĩ quẩn...- Cũng phải cảm ơn mày nhé, không có mày bên cạnh trong thời gian này có lẽ tao cũng suy sụp mà nghĩ quẩn thật..- Đừng nói như thế, tao có mỗi mày là đứa chơi thân duy nhất từ bé đến giờ, lỡ mà mất đi mày nữa chắc tao không sống nổi quá!- Ừm, mà mốt tao với mày có ế chồng, thì chúng ta về chung một nhà cũng được ha, haha...- Thôi đi, xinh đẹp, kiều diễm như mày mà còn ế nữa chắc tao lấy chó làm chồng quá!Không biết tự bao giờ, cả hai người họ đã lấy lại được sắc thái của họ thường ngày, cùng bàn tán, cùng tâm sự chuyện buồn vui và tủi khổ.

Bỗng một hồi chuông điện thoại vang lên, chính xác nó phát ra từ chiếc điện thoại đang được đặt trong vali của cái Ly.

Ly bước đến, bấm vào công tắc nghe và không quên bật loa ngoài..- Alo, có phải cái Ly không?

Bác là bác Tuấn, hàng xóm cạnh sát vách nhà cháu đây!Ly nhìn Nhài, ngơ ngác rồi đáp lại đầu dây bên kia.- Dạ vâng đúng rồi bác, cháu là Ly con mẹ Thìn đây ạ.

Bác gọi cho cháu có việc gì không ạ?Ly hỏi, cô nhìn lên phía đồng hồ đã điểm 11h đêm.

Chợt, cả gương mặt Ly và Nhài khẽ cau lại, hiện rõ vẻ bồn chồn, lo lắng..- Ly này, mẹ cháu vừa mới lên cơn đau tim vào lúc 10h, hiện đã được đưa tới bệnh viện và đang nằm trong phòng cấp cứu chưa rõ thế nào.

Cháu đang ở bên nhà con Nhài đúng không?

Bác đang rảnh nếu cháu muốn về cùng mẹ thì bác phóng xe tới đón!- Dạ, bác tới liền đi ạ!

Ôi giời ơi...Ly tắt máy, cô khụy người xuống nền nhà thì được Nhài níu lấy.

Ngay khoảnh khắc này đây, có lẽ Ly sẽ trở thành đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Cha cái Ly mất cách đây đã gần 17 năm trời, lúc ấy mẹ Thìn đơn độc nuôi cái Ly ăn học.

Đến năm Ly lên cấp ba, mẹ Thìn lúc ấy mới bắt đầu trở đủ thứ bệnh trong người.

Cái Ly lúc ấy cũng nhận đi làm thuê sau mỗi giờ tan học để kiếm thêm thu nhập nuôi mẹ, cũng như nuôi chính bản thân cô.

Bố mẹ Nhài biết chuyện cũng vô cùng thương xót, họ coi Ly như đứa con gái thứ hai trong nhà vậy nên đã bỏ ra rất nhiều tiền của chạy chữa cho mẹ Thìn cũng như nuôi Ly ăn học suốt từ đó tới giờ.

Vừa mới đây thôi, Ly mất đi hai người ba mẹ nuôi đã vô cùng đau khổ.

Giờ mẹ Thìn mà còn bỏ cô lại một mình trên thế gian, cô biết đối mặt với quãng đời còn lại như nào đây...Cái Ly khóc mếu máo, cô liên tục kích động bám víu vào người Nhài mà hoảng loạn.- Tao phải đến với mẹ tao ngay thôi, mong mẹ không có mệnh hệ gì, mẹ mà không qua khỏi chắc tao không sống nổi quá Nhài ơi..- Mẹ Thìn sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu mà!Nhài ôm Ly vào lòng, an ủi và chấn tĩnh lại tâm lý cái Ly lúc bấy giờ.Được một lúc, ngoài cổng đã có ánh đèn pha của chiếc ô tô cổ cũ kĩ, bác Tuấn bước ra đón cái Ly lên xe đi tới bệnh viện..Nhài ngỏ ý muốn theo Ly tới bệnh viện xem xét tình hình của mẹ Thìn nhưng cái Ly nói Nhài nên ở nhà tịnh dưỡng và nghỉ ngơi.."

Cứ ở nhà nghỉ ngơi, cô gái à!

Mày đã quá mệt mỏi rồi!

Tao đến viện nếu có tin gì sẽ gọi về cho mày, hãy yên tâm.."

Chiếc ô tô cũ kĩ rời đi trong thầm lặng, Nhài vẫn đứng trong nhà, lưng tựa vào góc tường lạnh lẽo.

Đôi mắt vô hồn lại dõi theo bóng dáng chiếc ô tô chạy bon bon trước mặt, rồi từ từ khuất dạng trong màn đêm tĩnh lặng.Nhài quay lại bàn ăn, cô lấy điện thoại từ trong túi rồi bấm tìm những bức hình thân thương mà gia đình cô đã từng chụp từ trước đó.

Một tay cầm thìa xúc cơm ăn, một tay bấm điện thoại, cô liên tục chuyển sang vô số những bức hình khác, ngắm nhìn thật lâu, thật kỹ...Còn gì đau đớn hơn tâm trạng Nhài lúc giờ, mới đó thôi cô đã chính thức trở thành đứa trẻ mồ côi, không hơn không kém.

Còn cậu em trai nhỏ nhắn xinh xắn mà Nhài vẫn luôn thương yêu, cưng chiều hết mực..Cô vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình phải cố gắng hết mình trên mọi đường đi nước bước của cuộc đời, sau này dù có giàu hay nghèo vẫn luôn nhớ về công ơn dưỡng dục của cha mẹ, gia đình vậy mà giờ đây...

Ông trời ban cho cô vô số niềm hạnh phúc, điều kiện sinh sống khá giả thế nhưng lão cũng âm thầm lấy đi của cô quá nhiều " Tôi hận lắm, ông giời ạ!

Có giỏi thì đến lôi tôi theo với, ông hành động thật vớ vẩn, trớ trêu..."

Nhài nheo mắt nhìn qua khung cửa sổ, ánh trăng đã lẽo đẽo tới đỉnh trời cao tự bao giờ..Lặng lẽ kéo lấy vạt áo lau đi mấy giọt nước mắt khốn khổ ấy, Nhài đứng dậy bước tới bàn làm lễ.

Cô cầm lấy cuốn sổ tay của thầy A Dĩnh, nhẹ nhàng mở ra trang giấy đầu tiên.

Mấy trang giấy đầu chỉ xuất hiện vỏn vẹn vài nét bút nguệch ngoạc, giống như cách vẽ bùa chú gì đó mà cô cũng không quan tâm tới cho lắm.

Khi Nhài lật mở sang tới trang thứ 13, những nét bút xuất hiện khá chỉn chu nhưng dường như nét mực mới khô chưa lâu.."

Hà Nội,ngày 20/6/2023.

Gửi tới em, Lê Ngọc Hân.

Có lẽ trải qua khoảng thời gian đã quá lâu, em cũng đã dần quên đi hình dáng, cái tên A Dĩnh rồi chứ?

Ngày em rời đi, anh không hề tức giận hay oán trách em, thế nhưng xin cho anh mạo phạm được hỏi thăm tới cuộc sống hiện tại của em giờ thế nào?

Anh thì còn rất khoẻ, khoẻ như trâu ấy,Hahaha..Và anh cũng biết giờ đây em đang là một người thành đạt, nổi tiếng khắp hai miền về tài năng tâm linh của em, cũng coi như anh không cần lo lắng về kinh tế trong cuộc sống hiện giờ của em nữa..Cũng lâu lắm rồi ha, cũng tầm 4 năm rồi anh không gửi thêm bức thư nào cho em.

Tính đến ngày hôm nay, đã tròn 200 bức thư anh gửi tới em nhưng cũng không biết em có nhận được nó không nữa.

Nay anh lại viết, nhưng viết ở trong cuốn sổ tay này.

Anh muốn nương nhờ em giúp đỡ thêm một lần nữa có được không?

Nếu em đồng ý, hãy cố gắng hết mình giúp đỡ lấy cô bé đã tìm tới nhà của em nhé...

_ A Dĩnh _" Đây là.."

Nhài nheo mắt, cô mở sang trang thứ 14 thì thấy thêm rất nhiều chữ viết..- Lê Ngọc Hân, hiện đáng trú ẩn tại Bản Trại Hạ,xã Đồng Tiến, huyện Yên Thế, tỉnh Bắc Giang.

Con nên tìm đến bà ấy thật sớm càng tốt, trường hợp của con thầy e rằng để chậm trễ hơn sẽ rất khó lường.

Vậy nhé, thầy chúc con sớm hoàn thành mọi chuyện và hãy cứ sống một đời an yên con nhé..Sau khi đọc hết mấy dòng chữ ấy, cô lại nhớ về một câu chuyện của thời thơ ấu mà mẹ cô từng kể....- Mẹ ơi, cho con về quê ngoại mẹ chơi được không ạ?Nhài ngước mặt lên nhìn mẹ, gương mặt ngây thơ tỏ vẻ mong muốn.

Mẹ cô khẽ lắc đầu, bà vẫn chăm chú làm công chuyện đang dang dở của mình và không trả lời lại Nhài lấy một từ.

Nhài lại quay qua kéo kéo vạt áo bố, giọng ngẹn ngào..- Bố à, bố biết quê ngoại của mẹ mà đúng không?

Con muốn đến đó chơi và muốn gặp mặt ông bà ngoại..Bố cô cũng lặng lẽ không nói lời nào, ông kéo áo vợ, giọng khẽ hỏi:- Kìa em, con nó hỏi.

Anh không biết nói với nó thế nào đâu!Mẹ cô chợt dừng lại công chuyện đang dở tay, bà cúi người áp hai bàn tay lên khuân mặt Nhài, nhỏ nhẹ:- Ừm, quê ngoại của mẹ ở Bắc Giang, thế nhưng ông bà ngoại đã đi về nơi xa từ rất lâu rồi nên mẹ không muốn đưa gia đình mình quay lại đó, giờ con đã rõ ý mẹ rồi chứ!

Con ngoan, phải ăn ngoan học thật giỏi sau lớn mẹ đưa gia đình mình về đó chơi..Gương mặt Nhài lúc ấy chợt buồn, cô bé đành ngậm ngùi tỏ vẻ hiểu chuyện mà đáp lại "Dạ"....Tiếng đổ chuông điện thoại vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong căn nhà lạnh lẽo, nó cũng đã kéo Nhài quay trở về hiện tại.

Nhài bắt máy, thì ra là cái Ly gọi..- Mẹ Thìn đã ổn định rồi nhé, tao mừng quá Nhài ơi!- Thật vậy sao, mừng quá.

Mong mẹ Thìn sẽ sớm hồi phục và quay lại cuộc sống thường ngày nhé!- Ừ, mà tao lại bận chút việc trong viện rồi.

Tao cúp máy nha, mày cứ nghỉ ngơi đi nhé!- Ừ, tao biết rồi..Cuộc gọi kết thúc, gương mặt Nhài lúc ấy có chút an lòng khi nghe tin báo từ cái Ly.

Cô lặng lẽ gập lại cuốn sổ tay rồi đặt lại lên bàn lễ.

Sau ấy lại bước vào bếp thu dọn bát đĩa đem rửa, đến đây Nhài lại khóc.

Cô lại nhớ hồi trước mẹ vẫn hay bế em vào đây trêu chọc, nghịch vòi nước khi Nhài rửa bát.

Lúc ấy mới vui vẻ, an yên làm sao..Sau khi đã rửa bát xong, Nhài lặng thinh bước lên lầu rồi bước vào phòng của mình, đổ người xuống chiếc giường êm ái.

Có lẽ, cô cũng đã quá mệt mỏi suốt mấy ngày qua rồi.

Nào là chuyện học hành, làm việc rồi thì âu sầu chuyện ma chay của gia đình.

Cô khẽ nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.."

Cơ thể nó báo rằng mày mệt mỏi quá sức chịu đựng rồi, nên cứ cho nó nghỉ ngơi đã.

Chuyện gì thì cứ để sớm mai tính sau vậy.."

Căn nhà mới hôm nào tràn ngập tiếng hò reo, đùa vui giờ nhìn lại vừa lạnh lẽo, đượm buồn làm sao.

Một cô gái nhỏ bé như Nhài tưởng chừng sẽ không chịu nổi mà nản trí tước đi quyền sống của mình thế nhưng khi nhìn qua những chuyện vừa rồi mới thấy cô đã cố gắng và mạnh mẽ tới nhường nào.

Họ nói cô sở hữu tính đa nhân cách cũng được, đa nhân cách thì đã sao chứ?

Cái tính đa nhân cách ấy cũng chỉ đang âm thầm giúp cô gái nhỏ bé ấy điều hoà lại tâm hồn, nhịp độ trái tim mà thôi...Nhài đã chìm sâu vào mộng mơ tự bao giờ, gương mặt cô lúc ngủ cũng chẳng khá lên tẹo nào, một gương mặt cũng xinh đẹp đấy thế nhưng do bị vùi dập quá mãnh liệt đã khiến vẻ đẹp ấy sút giảm rõ rệt và tệ hại...Để rồi một bóng người có cái lưng gù gù, đầu tóc trắng bạc phơ, tay chống gậy có dáng hình của một người phụ nữ lớn tuổi, xuất hiện bất thình lình trước đầu giường Nhài.

Bà lão ấy khẽ ngồi xuống bên giường, dùng tay lau đi hàng châu sa trên khuân mặt Nhài.

Còn vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng Nhài có chút quen thuộc, suy tư..."

Bà xin lỗi cháu gái của bà nhé, ngày hôm ấy bà chẳng thể làm gì để giúp và cứu sống họ được.

Khổ thân cháu gái nhỏ bé của tôi quá, bà xin lỗi..."

Bà lão ấy khóc sụt sùi, khuân mặt khốn khổ nhìn Nhài trằn trọc...
 
Năm Ấy, Ngày Ấy
Chương 4: Lời Chia Tay


Bà khẽ đưa tay lên mái tóc Nhài, vuốt ve rồi cúi người hôn lên trán một nụ hôn quen thuộc, ấm áp như những ngày cô còn thơ bé...Nhài chợt bừng tỉnh, mồ hôi mồ kê tuôn ra nhễ nhại, nước mắt cô tuôn ra thấm đẫm chiếc gối ôm được đặt ngay cạnh.Ngay vào khoảnh khắc ấy, bà lão mới đó cũng tan biến mất hút vào hư vô chỉ trong vòng không đầy một cái chớp mắt.

Nhài ngồi bất động, thất thần trên mặt giường.

Cô nhớ lại giấc mộng vừa rồi, giấc mộng khiến cô đau tới ruột thắt tim can, cảm xúc bị xáo trộn...- Papa, chị Nhài không về ăn sinh nhật của Gấu hả?Thằng cu em được Nhài đặt cho cái tên giả là " Gấu ".

Vì sao lại đặt là Gấu?

Bởi lẽ cũng do mong muốn của cô dành cho cậu em trai thiếu hụt dinh dưỡng, gầy trơ xương của mình ăn ngoan chóng lớn, khoẻ mạnh hoạt bát như những chú gấu mập mạp, đáng yêu.- Chị Nhài bận đi đánh quái vật, vài ngày nữa sẽ về chơi cùng Gấu.

Lúc ấy, chị Nhài của Gấu sẽ mua thật nhiều, thật nhiều đồ chơi cho Gấu nhá!Bố Nhài bồng cu cậu lên tay, lâu lâu lại đặt ngồi trên hai bả vai khoẻ khoắn của ông chạy nô đùa khắp căn nhà...Nhài dù rằng cũng biết mình đang mơ, thế nhưng giấc mơ này...Quả thực quá đắt giá, chắt dấu bao suy tư, nỗi niềm khiến Nhài có suy nghĩ muốn đắm chìm và chôn vùi tâm hồn lẫn thể xác tại nơi đây.

Nước mắt lại khẽ rơi, từng tiếng nấc trong thực tại khốn khổ ấy đều được thông qua ở hiện thực.

Bóng dáng Nhài lầm lũi bước vào căn nhà thân thương ấy trong cơn gió có phần hiu quạnh, u sầu.

- Mẹ, mẹ có nghe thấy tiếng con nói không?Hình ảnh mẹ Nhài vẫn cặm cụi, cắt tỉa những bông hoa ngũ sắc vừa mới chớm nở.

Bà đưa tay áo lên ngang mặt, lau đi những giọt mồ hôi chua chua, thấm ngẫm sự cần cù...- Con Nhài nó nói nó thích hoa.

Nó nói cứ được gọi là hoa trên đời nó đều thích.

Con bé còn nói mỗi loài hoa đều mang trên mình một vẻ đẹp riêng biệt, đối lập.

Nay mình trồng xuống đây những bụi hoa dày đặc, hoa đã nở tự bao giờ mà người muốn ngắm hoa đâu chưa thấy...Mẹ Nhài khẽ lắc đầu, gương mặt đọng lại chút đượm buồn.

Nhài tiến tới gần, muốn ôm thật chặt mẹ vào lòng.Thế nhưng ngay vào khoảnh khắc đó bóng dáng của mẹ dần hòa tan thành một làn khói trắng biến mất trong thầm lặng.

Nhài vươn tay với định ý tóm lấy làn khói ấy ôm vào lòng nhưng bất thành.Nhài khụy người xuống đất, bao quanh cô gái ấy giờ đây chỉ nồng nặc mùi của bóng tối.

Bóng tối ấy tựa như một tấm vải đen bao trùm, dính chặt lấy thể xác, tâm hồn Nhài.Càng đau đớn hơn khi những giọt nước mắt còn chưa kịp lăn dài trên gò má thì căn nhà, nơi chất chứa biết bao nhiêu là kỉ niệm của cô và mẹ cũng tan biết theo trước ánh mắt đầy ngỡ ngàng.Đau khổ chồng chất đau khổ, trái tim yếu đuối của Nhài giờ đây như đã đạt đến giới hạn đành tan vỡ theo từng dòng cảm xúc.Nhài hét lên một tiếng thấu trời, đau tới mức không thể nào đau hơn.

Màn đêm ấy ngày càng dày đặc, bản thân Nhài lúc này chợt cảm thấy khó thở, hơi thở và nhịp tim không được bản thân làm chủ..."

Cứu con với, con...con chưa thể chết nếu như chưa tìm ra kẻ giết hại mọi người.

Làm ơn"Nhài đã đứng dậy tự bao giờ, cô vò đầu bứt tai tỏ vẻ khó chịu, đau đớn dành giật lấy sự sống của mình.

Để rồi màn đêm kia bị thổi bay bởi một làn gió lạnh lẽo, căn nhà quen thuộc lại hiện ra trước mắt.

Nhài một lần nữa sống dở chết dở, không chần chừ cô bước ngay vào trong nhà...- Áaaa, trời ơi!Toàn bộ đồ vật, mọi thứ trong nhà bị lục lọi tanh bành.

Bàn ghế xô dịch, chiếc gương lớn treo đó bị đập vỡ vụn dải dác khắp sàn nhà.

Để rồi Nhài hướng mắt tới một góc nhà, nơi ấy xuất hiện mẹ của cô nằm bất động trên sàn nhà.

Máu me loang ra chảy như lũ, cơ thể mẹ bị đâm, chém nhiều vết thương to nhỏ.Mắt bà vẫn mở to trừng trừng, nhưng tuyệt nhiên là hai hốc mắt trống rỗng.Là vì sao?

Là bởi những kẻ giết người luôn sợ rằng linh hồn người chết sẽ quay về báo oán lại chúng nó nên đã sinh ra vô số khái niệm móc mắt, khâu miệng của người chết lại.Nhài muốn động vào người của mẹ, nhưng chỉ vừa mới chạm vào thì bà lại tan biến mất hút.

Cô lặng lẽ lê đôi chân mình bước đi vào sâu trong nhà, không cần đi quá lâu cũng đã phát hiện thêm xác của hai người còn lại.

Bố và em trai Nhài nằm lăn lộn trên sàn nhà.

Máu me ướt đẫm, lênh láng khắp một dãy hành lang.

Trên người họ cũng như mẹ Nhài, xuất hiện nhiều lỗ thủng to nhỏ...Nhài chợt bị hoàn hồn bởi những hồi chuông báo thức được đặt mọi hôm cho những ngày làm việc và đi học trong Sài Gòn.

Cô vò đầu bứt tai tỏ vẻ khó chịu, rồi lại nhìn sang chiếc điện thoại đã điểm 5h30' sáng tự bao giờ.

Gương mặt Nhài vẫn vậy, tuy nhiên cũng đã cải thiện sắc mặt tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Cô bước xuống giường, tìm lấy cho mình một bộ quần áo tạm bợ, cũ sờn được tìm thấy trong tủ quần áo rồi lặng lẽ bước vào nhà tắm đóng cửa một cái rầm...Tiếng nước chảy tí tách, Nhài cầm trên tay chiếc lược ngà mà mẹ đã tặng cho cô từ hồi bước vào sinh nhật tuổi 18, khẽ đưa lên trau truốt lại mái tóc rối của mình.Nhà Nhài tuy không thiếu thốn, khó khăn thế nhưng bất kì ai sống tại đây đều có chung một đặc điểm "sống tiết kiệm nhưng vui vẻ, không lãng phí"...Chỉ qua vài khắc, Nhài bước ra ngoài trong bộ dạng mới gọn gàng, giản dị thế nhưng vẫn đẹp dạng ngời.

Người ta cũng thường nói người đẹp vì lụa, thế nhưng người như Nhài dù có mặc rẻ rách vẫn tôn lên một nét đẹp không thể lẫn với ai bao giờ.

Cô khẽ cầm lấy một chiếc nịt, cột tóc mình thành kiểu đuôi gà.

Sau lại ngồi xuống giường, cầm điện thoại bấm gọi vào số của cái Ly...- Alo, sao dậy sớm thế.

Mà gọi tao có chuyện gì hả?Tiếng cái Ly ngáp ngắn ngáp dài, nó hỏi.- À, tao xin lỗi.

Nhưng giờ chúng mình gặp nhau được không?

Tao bao mày đi ăn sáng cũng như có việc muốn nói trước khi về quê!- Mày về quê vào hôm nay hả?

Có sớm quá không, với lại sức khỏe và tâm lý đỡ hơn nhiều chưa?- Thì chúng mình cứ gặp nhau đi, tao sẽ nói mày nghe!Hai người họ hẹn giờ và chỗ hẹn rồi cúp máy.

Nhài đứng vội dậy, cô bước xuống lầu lôi xình xịch chiếc valli lên phòng của mình.

Rồi lại tiến tới tủ quần áo, gấp vội vàng vài bộ đồ cũng như những đồ dùng cá nhân cần thiết cho chuyến hành trình trở về quê cũ.Cô cũng không quên những thứ tất nhiên là quan trọng nhất, đó là những hũ tro cốt của ba mẹ, em trai cô.

Nhài đặt họ vào một chiếc hộp gỗ lớn được sơn màu khá tinh tế, dịu.

Cô cũng xém quên mất tấm vải đen được thầy A Dĩnh gói chặt những di ảnh vào trong nhưng rồi lại chợt nhớ ra mà đặt vào trong hộp rồi khoá chặt.

Sau khi đã xong xuôi mọi hành lý để sẵn sàng lên đường, cô bấm gọi thuê tới một chiếc taxi nhỏ.

Người tài xế sẽ đồng hành cùng Nhài trong chặng đường về quê là một anh thanh niên còn khá trẻ, cũng có thể nói là anh ta có chút thân quen với gia đình Nhài hồi dạo trước.

Anh bước vào, bị đơ người trước vẻ đẹp trong trẻo tựa minh tinh điện ảnh của Nhài nhưng cũng nhanh chóng khuân đồ một cách thận trọng, nhẹ nhàng theo yêu cầu của cô...Sau khi đã sắp xếp hành lý lên xe một cách nhanh chóng và thuận lợi, Nhài khẽ đưa tay mân lấy cánh cổng được bọc mạ vàng quen thuộc, có chút đượm buồn..."

Con về quê nhé, con sẽ cố gắng hết sức để tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này mà báo thù và làm sáng tỏ cái chết của mọi người trước pháp luật.

Mọi người ở đó nhớ phù hộ cho con thật nhiều sức khoẻ, con xin vĩnh biệt"Nhài vừa nói vừa cúi người lạy lia lịa vào hướng trong nhà, cô khoá chặt cửa rồi bước vào xe trong cái chìa tay đầy sự an ủi của anh tài xế.Chiếc taxi lăn bánh đều đều trên đường, bóng dáng căn nhà thân thương ấy cũng dần khuất theo làn sương sớm mờ ảo.

Nhài lại khẽ buông rơi vài giọt lệ, giờ đây bản thân cô cũng đã tự biết rằng bản thân mình nên làm gì và không nên làm gì...Quả thật, khi những người thân yêu của chúng ta từ giã trần thế, bỏ lại chúng ta ở lại thực tại tàn khốc khốn khổ này mới khiến bản thân ta nhận ra những giọt nước mắt khóc cho cái được gọi là tình yêu sét đánh là hoàn toàn dư thừa.

Xe chỉ vừa đi được một lúc đã thả Nhài tới đúng điểm hẹn, cô quay sang nhắc anh tài xế đợi mình một khoảng thời gian ngắn rồi cô sẽ quay trở lại xe bắt đầu lên đường.Nhài mở cửa bước ra ngoài, mắt cô đã thấy cái Ly nhảy nhảy như con loăng quăng ở một quán ăn vỉa hè phía bên đường.

Cô khẽ cười mỉm.

Ngả tay với lấy mũ áo choàng lên đầu kèm kéo khẩu trang tới kín miệng rồi từng bước từng bước từng bước tiến về phía cái Ly.

Nhài bước đi chậm rãi, mặt lúc nào cũng trong tư thế cúi gằm bởi xung quanh cô rất đông người, họ ồ lên kéo nhau tới ngắm nhìn khi Nhài từ trong xe bước xuống.

"Uây, dáng đẹp quá mày ơi.

Cứ như người mẫu hoa hậu ấy trời ơi, tao chết mứt""Này chắc người nổi tiếng rồi, cao phải 2m quá"

...Thực chất Nhài cao 1m96, cô từng nói cô có làm thêm công việc trong Sài Gòn trong lúc còn học Đại Học để kiếm thêm tiêu vặt cho bản thân và thể hiện tính tự lập tuổi trẻ.

Vậy việc cô làm là việc gì?

Là người mẫu chứ sao nữa.

Không những chỉ là người mẫu mà Nhài còn rất có tiếng trong giới Beauty Girl Việt Nam cũng như lan rộng ra một vài quốc gia láng giềng.

Những con người có tâm tính tò mò kéo nhau tới rất đông, họ cứ đứng đó nhắm nhìn thân hình uyển chuyển như Xà nữ cùng chiều cao khủng của Nhài mà tấm tắc.

Một hồi sau, họ còn thi nhau đoán xem danh tính của cô là ai khi nhìn vào đôi mắt đắt giá ấy.

Nhài hoảng hồn, tháo cả giày cao gót chạy như bay về phía cái Ly.

- Cười gì mà cười, thấy tao bị như vậy còn không tới giúp nữa.

Hừm!Ly ôm bụng cười như điên dại, cô kéo tay Nhài đi sâu vào trong một lối ngõ có phần tồi tàn, cũ nát.

- Ấy, mày đưa tao đi đâu đấy.

Tao không có nhiều thời gian đâu đấy!- Bộ không muốn lẩn tránh những ánh mắt rình rập của các Nhài con ngoài kia hả?

Đi một đoạn nữa sẽ có quán ngon, nào giữ chặt tay tao vào, tao bẻ lái đấy!Hai cô gái trẻ nắm lấy tay nhau chạy thoăn thoắt như bay, trên mặt ai cũng toả sáng những nụ cười mới tươi đẹp, thơ mộng làm sao.

Cái Ly bẻ lái sang hướng bên phải rồi dừng lại hẳn.

Hiện ra trước mắt họ là khung cảnh của một phiên chợ sớm có phần quê mùa thế nhưng đã vô cùng tấp nập người bày kẻ bán.

- Bà chủ, lấy cho tiểu nữ hai bát cháo hành thị Nở!- Đồ hâm hấp, cháo thịt rõ ràng!Bà cụ bán cháo nghe hai nàng thơ nói chuyện mà miệng cười khành khạch, lộ ra hàm răng được nhuộm đen kịt mới duyên dáng, điệu đà làm sao...- Đây đây, cháo thịt bằm hành hoa thị Nụ tới đây mời hai tiểu thư!Bà cụ đặt hai bát cháo nóng nổi xuống trước mắt cái Ly và Nhài.

Cái Ly vội kéo tay Nhài ngồi xuống chiếc bàn gỗ mọt đẽo đã gần sập trước mặt, cô bưng bát cháo lại gần chỗ Nhài rồi thổi thổi.

Nhài vẫn còn bị ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa khi lần đầu tiên được biết đến cũng như đặt chân tới một phiên chợ tại Hà thành mà lại đậm chất miền quê như vậy.Cô cúi người đeo lại đôi giày cao gót sao cho ngay ngắn, khi ngẩng đầu lên đã ăn chọn một thìa cháo vào miệng do cái Ly đút tới...- Nóng, nóng.

Trời ơi đồ quỷ cái mà!Thìa cháo mà cái Ly đút tới có phần bất ngờ khiến Nhài không chú ý mà ăn trọn.

Nhưng khi đã bình tĩnh lại, cô mới thấy nồi cháo do bà lão này nấu bằng công thức đơn giản mà lại ngon đến như thế khiến Nhài cầm thìa trên tay liên tục múc rồi thổi rồi lại bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành...- Thấy sao, có ngon không mày?Nhài vét sạch sẽ bát cháo trên tay, luôn miệng tấm tắc khẽ gật đầu.- Cụ à, cụ nấu bằng những nguyên liệu và công thức gì mà ngon thế.

Lấy cho cháu thêm bát nữa ạ!Bà cụ bán cháo đón lấy bát chiếc bát rỗng trên tay Nhài, múc đầy ụ.- Tao chẳng có công thức gì cả, từ thời cha sinh mẹ đẻ đã dạy nấu vậy rồi.

Hahaha!Nhài đón lấy, rồi lại ngồi phịch xuống ghế múc cháo thổi ăn.

Cô nhìn sang phía Ly, thấy nó cũng cặm cụi ăn mà miệng cười tủm, cười tỉm.Sau khi ăn xong, Nhài trả tiền cho bà cụ nhưng bản thân cô sững sờ trước giá thành của nó thật sự quá rẻ mạt.

Ba bát cháo mà chỉ có 12 000vnd, suy ra một bát có giá 4000...Họ chào tạm biệt bà cụ bán cháo rồi nghe theo lời đề nghị của cái Ly đi vòng quanh chợ dạo chơi một lúc cho khuây khoả cũng như nói những chuyện quan trọng mà Nhài đã nhắc tới.- Thế nào, mày tính bao lâu nữa thì mới quay vào Sài Gòn học tiếp đây?- Tao, tao...tao cũng không biết làm thế nào nữa Ly ạ...- Vậy ý mày là sao, nói rõ ra đi rồi tao sẽ phân tích và đưa ra giải pháp thích hợp cho!- Thì như thầy A Dĩnh đã nói, tao phải sớm tìm tới người chị gái họ của mẹ tao ở Bắc Giang để nương cầu sự giúp đỡ cho bố mẹ và em trai.

Vậy, giờ mà bỏ vào trong Nam thì còn gì là đạo hiếu của một người con nữa..."

Xin chào các độc giả, mình hôm nay mới ngoi lên và ra chương 4 được.

Rất tiếc vì không đồng hành từng ngày liền kề cùng mn đc, chân thành cảm ơn"
 
Năm Ấy, Ngày Ấy
Chương 5: Đường Trở Về


Cái Ly nắm lấy đôi bàn tay Nhài xao xuyến, tỏ vẻ an ủi.- Tao cũng biết mà, thế nhưng mày cũng không nên từ bỏ việc học giữa chừng như thế chứ?- Tao cũng suy nghĩ về việc đó rất nhiều, khóc rất nhiều.

Thế nhưng khi nhìn lại mọi chuyện một cách khả quan nhất tao lại thấy việc bỏ học bây giờ là đúng đắn và hợp cảnh nhất...- À mà, sinh viên Đại Học cũng được bảo lưu kết quả học mà nhỉ?

Tao chưa rõ việc này thế nào nhưng nào mày gọi cho giáo viên xem sao!- Ồ, tao cũng chưa nghĩ tới có chuyện được bảo lưu đó luôn á.

Phải thưởng cho mày mới được,Hahaha!Hai cô gái lại bước đi chậm rãi, từng bước chân nhè nhẹ được in dấu xung quanh khu chợ sớm ấy.

Tuy nhiên việc đi lại cũng không hề dễ dàng, bởi lối đi nơi đây hoàn toàn bằng đường đất cộng thêm ngày hôm qua mưa tuôn xuống xối xả khiến đất vữa ra, bầy nhầy...Nhài tiến đến một sạp bán tò he bên đường của một ông lão đầu đã hai thứ tóc, da mặt đã nhăn lại như trái táo khô.- Này là cái gì ông nhỉ?- Này được gọi là tò he, một loại đồ chơi của trẻ em miền quê thời xưa.

Tò he lão nặn hoàn toàn bằng nguyên liệu ăn được đấy, tiểu thư mở hàng cho lão nhé?- Dạ được, lấy cho hai cây!Ông lão gỡ hai chiếc tò he hình chó hình vịt được cắm xuống chiếc hộp xốp đưa cho Nhài.

- Bao nhiêu tiền ạ?- Mười nghìn!- Trời, sao ông không bán giá chát hơn một chút để còn có tiền mưu sinh, tiêu vặt thường ngày ạ?Cái Ly vẫn ngồi cạnh đó, cô cũng khá sửng sốt khi nghe tới giá của hai chiếc tò he vừa rồi.

Nhài trả tiền, sau đó hai người lại khoác tay nhau mà đi tiếp.- Hì, ăn không được ngon lắm nhỉ!- Ừ, tao nghĩ chắc bột không được ngon và mắc tiền nên vậy đó.

Thôi thì mở hàng cho họ tao cũng thấy vui vui trong lòng ngực!Đang cười nói rôm rả thì từ đâu một cậu bé tiến tới phía sau lưng Nhài, cậu nhỏ lắm chắc chỉ tầm năm đến sáu tuổi gì đó.Trên người cậu ta bận một bộ đồ quá khổ, chắc phải size người lớn lấy khoác tạm bợ mà che thân.

Đeo ngang hông là một chiếc rổ ngang có cài quai, bên trong chứa toàn những món đồ lặt vặt như bút, giấy, móc khoá...- Em bé muốn gì nào?- Chị mua cho em vài thứ đi ạ?Nhài xoay người hẳn về phía cậu bé, cái Ly cũng lẽn bẽn mà hướng người theo.Nhài ngồi xổm, sao cho gần bằng với chiều cao của cậu bé ấy.

Cô và cái Ly thò tay vào trong rổ lựa ra vài chiếc móc khoá nhỏ nhỏ xinh xinh rồi tính tiền, trả tiền.

Xong, Nhài còn móc ra một tờ tiền có giá trị khá cao đặt vào rổ của cậu bé thế nhưng lại bị cái Ly cầm lên dúi lại vào tay áo cô...- Ơ, sao mày lại lấy đi.

Tao cho bé chút tiền để mưu sinh, ăn uống thôi mà?- Tao hỏi này, mày cho tiền nó nhưng chắc gì nó đã được cầm đến mà mưu sinh với chả tiêu đến.

Mày cũng phải nghĩ đến trường hợp bố mẹ lợi dụng con cái, đẩy nó đi bán hàng rong rồi mang tiền về cho họ sài hoang phí chứ.

Nhìn cái cách ăn mặc và dáng hình bé tí tẹo của nó là tao không còn gì nghi ngờ rồi, thôi để tao cho nó tiền!Cái Ly rút trong ví vài tờ tiền có giá trị thấp hơn nhiều so với Nhài nhưng số lượng bỏ xuống theo đó cũng nhiều hơn rất nhiều.- Đây, chị cho này.

Về bảo bố mẹ sắm cho quần áo mới đi nhá, thời tiết lạnh nóng thất thường lắm.Còn nếu lần sau chị gặp mà vẫn thấy nhóc khoác tạm bợ cái áo rách rưới này thì lúc ấy sẽ là một viễn cảnh khác đấy, nhóc ạ!Cậu bé kia sau khi đã nhận được tiền thì cúi đầu chào, lẽn bẽn rời đi im lặng.

Nhài và cái Ly khẽ nhíu mày, rồi lại khoác tay nhau bước đi trong phiên chợ đã có phần tấp nập người bán kẻ mua.

Đi được thêm một khoảng thời gian khá lâu, nhìn lại đồng hồ đã điểm 7h sáng.

Nhài cùng Ly lại luồn qua lối ngõ tồi tàn lúc đầu rồi chui tọt ra bên ngoài.- Tao đi nhé, việc học thì mày cứ lo thu xếp mà vào trong ấy trước.

Nào xong xuôi mọi việc, tao sẽ vào trong đó cùng mày sớm nhất có thể.

Bảo trọng!- Mày cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy, chưa gì mới xa nhau có một đêm thôi mà tao đã nhớ mày nhiều đến thế.

Bảo trọng!Nhài vẫy tay chào tạm biệt cái Ly, cô quắc quắc tay gọi anh tài xế đang đậu xe bên đường vẹo tới nơi đây.

Nhài ngồi lên xe, nhưng mắt lúc nào cũng hướng về phía cô bạn thân chí cốt đang đứng bên ngoài.

Xe đã bắt đầu khởi hành, dòng người xơ bồ xen lẫn khung cảnh nắng sớm Hà thành mới lung linh, diễm lệ làm sao.

- Em tên Nhài đúng không nhỉ?- Dạ vâng, em tên Nhài!- Em mới từ trong Nam ra Bắc hả?- Dạ, đúng là vậy anh à!- Khổ thân em, mất đi những người thân yêu nhất của mình.

Anh dạo trước hồi còn là tài xế riêng của bố em ấy, lần nào trở sếp về nhà cũng đều được mẹ em mời ở lại cơm nước.

Còn thằng cu bé tí teo nữa, lúc nào anh đến cũng đòi bế, đòi đi mua bim bim.Haiz...Trên khoé mắt anh tài xế chợt tuôn ra những giọt lệ muộn màng nhưng vẫn vô cùng ấm áp.

Giờ đây, cô ngồi ghế ngay cạnh anh.

Đầu tựa lên góc cửa xe mặt bồn chồn, day dứt.

Tự nhận thấy mình có phần hơi xúc cảm, anh tài xế lẽn bẽn bật lên một bản nhạc vàng sôi động, phá tan bầu không khí ủ rũ vừa mới đây do anh khơi gợi.- Anh tên Trí phải không nhỉ.

Minh Trí thì phải?- Ừ, anh tên Trí.

Vũ Minh Trí ấy!- À, tên người con trai đầu tiên khiến em động lòng, đem tới cho em niềm hy vọng vào thứ gọi là tò tình đơn phương tuổi trẻ.

Hahaha!- Giờ em vẫn nhớ tới à, hơn 6 năm rồi chứ ít!- Nhớ chứ, cảm giác biết yêu đầu đời sao quên cho được.

Hồi ấy anh đẹp trai lắm ấy, hợp gu em nữa!- Bộ giờ không còn đẹp trai nữa hả?- Giờ vẫn đẹp, nhưng vẻ đẹp này đã dành trọn cho cô gái may mắn khác rồi.

Hahaha!- Em tinh tườm thật đấy, chưa gì đã liếc tới nhẫn cưới trên tay anh rồi!- Sời, liếc là nghề của em rồi.

Mà anh cưới vợ lâu chưa, sao không mời em tới dự?- Anh vừa mới cưới hồi bốn tháng trước, cô vợ ở nhà cũng đang có mang tháng thứ ba rồi.

Tại hồi đó em đang theo học trong Nam mà, có mời chưa chắc đã về được.

Mà có khi mời tới, tiểu thư đây khóc cho lún rạp quá.

Hahaha!- Không đời nào nhé, em hết thương anh từ lâu lắm rồi.

Mơ đi!- Có mơ cũng không mơ được về em, tại em là chị Hằng trên trời cao.

Anh là thứ dân sao với tay tới được!- Đồ khùng, bao nhiêu năm nói chuyện vẫn khùng như vậy.

Nhưng vui,hihi!Một nam một nữ cứ thế nói về những chuyện cũ một cách vui vẻ, cười nói rôm rả.

Xe vẫn chạy miệt mài trên đường dài, đi qua biết bao nhiêu mặt phố, lối mòn.

Nhài lúc tỉnh lúc thức bởi cô cũng dặn anh phải tới được Bắc Giang càng sớm càng tốt.Đến trưa, họ nghỉ xe một lúc khá lâu để ăn uống, nghỉ ngơi.

Xong, họ lại tiếp tục lên đường trong sự nhộn nhịp giữa hai con người từng có hoài niệm sẽ đến được với nhau nhưng bất thành.

Khi xe rẽ hướng tới một đoạn đường vắng, tấp nập nơi ấy là một loạt những đứa trẻ gầy trơ xương, ốm yếu như những bộ hài cốt chìa tay xin miếng ăn, miếng uống.- Nhìn tới mới nhớ, lần nào có đợt đi công tác qua đoạn đường này.

Bố mẹ em đều bỏ tiền mua bánh trái, nước uống giúp đỡ cho những đứa trẻ tội nghiệp ấy.

Haiz...- Vậy giờ chúng ta đi mua đồ tiếp trợ cho những đứa trẻ ấy thôi nào!Nhài nhìn anh trong ánh mắt của sự thánh thiện, sáng loá.

Anh gật gù, quay đầu xe về phía một tiệm tạp hoá mua lấy rất nhiều bánh trái, nước uống bỏ lên xe.

Khi đi tới đoạn đường vắng vừa rồi, họ dừng lại rồi khuân đồ trong xe phân phát cho những đứa trẻ có hoàn cảnh tội nghiệp ấy.

Cô còn rút ra vài tờ tiền có giá trị lớn đưa cho đứa trẻ lớn nhất trong đám, dặn dò rồi hỏi thăm đủ thứ mới biết các cô bé, cậu bé ấy đều là anh chị em trong nhà.

Nhà bố mẹ họ tuy nghèo nhưng lại được cái đông con.

Những đứa lớn cũng bỏ lên trung tâm Hà thành kiếm công ăn việc làm phụng dưỡng cha mẹ già đang ốm đau bệnh tật, cũng nuôi ăn học những đứa em đáng thương nheo nhóc trong nhà.

Sau khi đã trao đủ yêu thương và niềm thương cảm cho những hoàn cảnh ấy, cô cùng anh trở lại xe tiếp tục hành trình về tới quê hương của mình.Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vạn vật như mây trôi, ánh trời cũng ngả xế tà tự bao giờ.

Hiện giờ, anh tài xế tên Trí đã đưa Nhài đến được địa điểm Nhã Nam - Bắc Giang.

Anh nói chỉ cần đi khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ tới được địa điểm mà Nhài liệt kê sẵn.

Nhài đã chìm vào mộng mơ tự bao giờ, anh tài xế vội cởi áo khoác đang mặc trên người choàng lên người cô bởi thời tiết giờ đây chuyển lạnh thất thường mặc dù mới kết thúc cái hè nóng nực chưa được bao lâu.

Xe vẫn tiếp tục khởi hành một cách nhanh chóng, thời gian trong nửa tiếng đồng hồ cũng đang dần trôi qua với một tốc độ bào mòn.Nhưng vào thời điểm ấy, anh tài xế nhận được một cuộc gọi từ người thân của mình.

Nhài nghe tiếng chuông nên cũng chợt bừng tỉnh, cô cũng ngồi im lặng, lắng tại nghe cuộc gọi bất chợt vừa gọi tới...- Alo, Trí này.

Mày về với vợ mày ngay đi, nó đi đứng thế nào mà ngã trong nhà tắm ấy.

Mau, tình hình bác sĩ nói khá nguy cấp!- Dạ,...dạ!Anh tài xế lặng thinh người, rồi lại khẽ quay sang nhìn Nhài.- Thôi thì để anh trở em thêm một đoạn đường nữa, sắp đến địa điểm em yêu cầu rồi!Nhài chạm vào cánh tay anh, vỗ nhè nhè.- Thôi, anh nên về với vợ đấy.

Đến đây, em sẽ bắt tạm một xe khác đi tiếp vậy!- Nhưng mà em coi, nơi đây hoang vu hẻo lánh thế này.

Có thấy chiếc xe nào chạy qua đây lần nào đâu?Anh tài xế vẫn tiếp tục di chuyển xe tiến thẳng về con đường phía trước mặt.

Khi đã trông thấy được ánh đèn tấp nập của phố phường - nhà dân, Nhài kêu anh dừng xe tại đây bởi cô muốn anh trở về lo cho vợ mình càng sớm càng tốt.

Cô bước xuống xe, đứng sát một lề đường khá vắng vẻ.

Anh cũng bước xuống, khuân chuyển hành lý của Nhài một cách thận trọng và đặt ngay cạnh chân cô.Nhài rút tiền trả anh nhưng anh lặng lẽ từ chối, anh dúi tiền vào lại tay cô rồi chào tạm biệt thân ái bằng một cái cúi đầu.

Sau, lại ngồi lên xe rời đi trong tĩnh lặng..."

Xin chào những độc giả thân yêu, lại là mình đây.

Do lịch đăng cũng rất thất thường nên mong mọi người thông cảm cho mình, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và mình xin cảm ơn đã luôn đồng hành, thân ái"
 
Back
Top Bottom