Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
192558981-256-k928298.jpg

[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Tác giả: ankylap1412
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cô ấy là Rui
Cô ấy sở hữu trí tuệ của một thiên tài
Cô ấy thích nhìn những bông Oatudin hay những nhành Anh Thảo vừa chớm nở, trồng vô số cây Guerra, tặng Hoa Hồng cô trồng cho Mama
Cô ấy yêu làm vườn
Một cô bé dễ thương trong Nhà Grace Field
- Chào mừng đến với khu vườn của tôi!

Cho tôi biết mã số và tôi sẽ dẫn bạn đến "bông hoa sinh mệnh của bạn"!

NVC: Rui Boudelaire Mavolo Tags: mđhđn​
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Người làm vườn


Cô ấy là Rui.Cô ấy sở hữu trí tuệ của một thiên tài tuyệt hảo.Cô ấy thích nhìn những bông Oatudin hay những nhành Anh Thảo vừa chớm nở, trồng vô số cây Guerra tặng Hoa Hồng cô trồng cho Mama.Cô ấy yêu làm vườn.Một cô bé dễ thương năng động trong Nhà Grace Field..Nhưng có ai biết...Cô ấy là người đằng sau ván cờ đẫm máu này.Cô trồng những bông hoa sinh mệnh cho lũ trẻ, từng đứa bé loài người, từng con quỷ lớn nhỏ.Cũng bán những nhành hoa Vidar giết chết bất kì chủng loài nào, cho đám quỷ.."

Cho tôi biết con số hiệu."

Rui sẽ dẫn bạn tới nơi có bông hoa sinh mệnh thuộc sở hữu của bạn."

Quỷ hay người, chào mừng đến với khu vườn của tôi!".Những đứa trẻ chạy quanh quẩn trong lòng bàn tay.Bao nhiêu chiến lược, âm mưu, rồi tất cả lại trở về một hướng duy nhất.Chính là cô!Bởi...Cô là vật hiến tế của Hiệp Ước.Cốt lõi của Đa thế giới.Thợ xây của bảy bức tường.Chủ nhân của Miền Đất Hứa.Bất khả xâm phạm.Đỉnh cao nhân sinh.

- Rui Boudelaire Mavolo -

- Ồ không!

Tôi chỉ đơn thuần là một người yêu làm vườn thôi!
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
"Rui" - Rui Boudelaire Mavolo


Một ngày bình thường với những hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc sống.Những đứa trẻ dành hầu hết thời gian để chơi đùa cùng nhau, nhưng bọn chúng không phải anh chị em ruột.Người phụ nữ ấy, trên mọi phương diện, là mẹ của những đứa trẻ, dù cho họ không hề có quan hệ huyết thống.Đây là nhà Grace Field, một trại trẻ mồ côi.Tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi, hay tôi cho là vậy.- Emma!

Rui!- Tới liền!!——————————————————
Những ngày tháng xa xôi ấy,
tựa như một giấc mơ.

The Promised Neverland
——————————————————

[Đúng 6 giờ sáng, buổi sáng ở ngôi nhà ấy bắt đầu với những tiếng chuông vang lên.. ]

"Dong!

Dong!

Dong!"

- Dậy thôi mọi người ơi!

Buổi sáng đang chờ đấy!

[Cùng với tiếng kêu gọi quen thuộc mỗi sáng của cô bé nhỏ Emma.. ]

- Ứ ừ..., cho em ngủ chút nữa đi!

- ...!

.- Chờ!

Chờ đã!

- Ôi trời, thôi giỡn hớt và mặc quần áo vào đi!!

- Cô bé mang đôi kính tròn ngọt ngào la rầy Thoma.

- Đợi chút thôi!

- Chị Emma, chúng em không thắt được dây giày.

- Em không thể mang giày được!

Hu hu!

Hai nhóc nhỏ đầu tóc còn rối tít, mặt bừng đỏ bắt đầu oà khóc.- Bình tĩnh nào, cứ để chị lo, đừng khóc nhè như vậy chứ!

- Emma ngó quanh - Có ai thấy chị Rui không?

- Chắc chị ấy lại ở sau vườn!

Sáng nào chị ấy cũng dậy sớm ơi là sớm!

- Có lẽ cả đời chúng ta không được như chị ấy đâu!

- Ha ha!!

[Một buổi sáng nhộn nhịp như thường nhật.]

- Chào buổi sáng!

- Chào buổi sáng!

- Chào..!!

[Những đứa trẻ chạy đùa trên hàng lang, chào buổi sáng anh chị em của mình.]

- Chào buổi sáng, Don, Conny!

Và tất nhiên là Bernie bé nhỏ của chúng ta nữa!

- Chào buổi sáng!

- Chị Emma, chào buổi sáng!!

[Tại thời điểm này, chúng tôi có tổng cộng 39 người.]

- Tuyệt!

Vừa đúng giờ!

Éc!!!

Emma vừa bị Thoma và Lani đánh vào lưng một cái.

- Chị bị bắt rồi nhé!

Ha ha!!

- Bắt chúng em đi nếu như chị có thể!

Emma đen mặt: "Các em nói rồi đấy nhé!"

- Ta sẽ...

ĂN THỊT CÁC NGƯƠI!!

- BWAHAHAHA!!

- Họ lại thế nữa rồi!

Gilda lắc đầu.

Em nở nụ cười bất đắc dĩ, đẩy đẩy gọng đôi kính tròn.

[Tính cách, độ tuổi và sắc tộc của chúng tôi rất phong phú.

Vậy nên rõ ràng là bọn tôi không chung dòng máu rồi.

Mặc dù thế, tự bản thân mỗi người chúng tôi vẫn luôn trân trọng lẫn nhau]

- Hihi!

Chào buổi sáng, Ray, Norman!!

- Chào buổi sáng, Emma!

- Chào buổi sáng!

Norman cười cười nhìn cô bé tay bế cả hai đứa nhóc: "Ha ha!

Ai đó thật năng động vào buổi sáng kìa, thậm chí còn chưa ăn sáng!"

- Cậu là đứa bé 5 tuổi à?

- Ray bê một khay đầy cốc sữa ra bàn.

- NÀY!

Tớ cũng 11 tuổi như 2 cậu đấy nhé, chỉ là tâm hồn hơi trẻ chút thôi!

Sao cậu lại nói tớ như thế được chứ !?

- Emma này!

Mẹ đang rất cần giúp một tay đây!

- Éc!!

Mama!

Emma giật nẩy, xoay người lại.

- Ôi ôi, mama đừng nhìn!!

Con chỉ đùa thế thôi!

Con hứa sẽ cư xử chín chắn hơn!

Emma lao vào lòng người phụ nữ gọi là Mama mè nheo.

- Sao lại thế?

Mẹ yêu cái khía cạnh ấy của con mà!

- Cái khía cạnh 5 tuổi của con ấy ạ?!?

- Không không!

Cái khía cạnh mà luôn chu đáo, quan tâm tới mọi người trong gia đình cơ!

- Cám ơn mẹ!

Hì!

[Toàn bộ ngôi nhà ấy chính là một đại gia đình.

Trong khoảng thời gian 10 năm ấy, không một ai nghĩ đến việc nghi ngờ điều đó.. ]

- Emma!

Con ra vườn gọi chị Rui vào đi!

Tiện thể xin chị một bó hoa hồng vàng và vài ba cây sao Guerra nhé!

- Vâng ạ!

- Để con đi cho!

Emma cậu vào múc canh đi!

- Ray lên tiếng.

- Gì chớ?!!

- Thôi mọi người, con vào rồi không cần gọi đâu!

Giọng nói ngọt ngào đầy ôn hoà và quen thuộc khiến mọi người quay lại.

Trước cửa là một cô bé trạc 12, với một đầu lục lam nhàn nhạt ướm màu nắng đang lắc lư, miệng cười tươi.

Cô vận bộ làm vườn đã sớm sờn cũ, đầy đất bụi.

Một tay ôm xẻng và cái bay đất, tay còn lại ủ một bó hoa hồng vàng lớn còn rũ sương và ít cây sao Guerru màu ngọc biếc.

- Chị Rui!!

Chị về rồi ạ?

Lần nào chị cũng dậy sớm cả.

- Ừm!

Mama này, hoa đây ạ!

- Cảm ơn con nhé!

[Đó là những ngày rất đỗi bình yên, dung dị.]

- Chị Rui này, em chưa gọi mà sao chị lại biết mẹ cần hoa?

- Ừ thì sáng đầu thu nào mẹ cũng muốn cắm hoa hồng vàng cả!

Đều đặn chị mang cho mẹ 8 năm rồi!

- Ồ!

Từ lúc chị mới bắt đầu làm vườn ấy ạ?

- Ừm!

Thôi ăn sáng đi cô hai!

- Cô gái hiền hoà nhìn Emma, giọng thúc giục lại đầy dịu dàng.

- Vừa đúng giờ đấy!

- Mama lắc chuông - Ăn thôi nào!

- CẢM ƠN VÌ BỮA ĂN!

- Lũ trẻ cùng cầu nguyện.

.

[Chiếc giường bằng vải bông êm ái.

Những món ăn tuyệt hảo.

Bộ đồng phục trắng như tuyết.

Những con số nhận dạng trên cổ.]

Rui - Số hiệu: No.37194

Emma - Số hiệu: No.63194

Norman - Số hiệu: No.22194

Ray - Số hiệu: No.81194

[Và..

Hàng chuỗi những bài kiểm tra hằng ngày.

"Cho tương lai của chúng tôi", "Cho hạnh phúc sau này của chúng tôi", mama bảo những bài kiểm tra ấy là để thay thế cho trường học thông thường.]

.

Rui nhìn những đứa trẻ đang cố ép tai vào tai nghe, chực chờ câu hỏi.

Căn phòng vắng lặng tràn đầy sự hồi hộp.

Rui thở dài.

Lần nào đi xem cũng vậy!

Làm cô lo sợ theo!

- Rui!

Tới lượt con rồi đó!

- Đằng sau lưng cô, trong bóng tối, chập chờn hình bóng vị từ mẫu lúc nãy.

Âm thanh nhẹ nhàng mà trầm ấm, nhưng người nói lại khiến người ta khiếp đảm.

Trong tối, đôi con ngươi của bà trở nên đen láy, chúng đang xoáy chọc vào cô, dò xét.

- Vâng!

- Rui đáp nhẹ, tuyệt nhiên không quay đầu, lặng lẽ bước về phía bên trái căn phòng.

Ở đó có một cánh cửa khác.

Dẫn tới một căn hầm.Cô mở cửa, căn hầm tối om trở nên bừng sáng bởi ngọn đèn nhỏ, mang theo chút cổ kính mà âm lãnh.Rui một bước kiên định, tiến vào bên trong, rồi ngoảng mặt lại.Ngoài kia, Isabella trước khi đóng cửa, tặng cô một nụ cười hiền.Trong nhận thức của Rui, chỉ là một cái mỉa, đến mức đáng sợ.Đầy sự giả tạo.- Chúc con may mắn!

- Rồi bà nhẹ nhàng đóng cửa.- May mắn moi đâu ra?!

- Rui lầm bầm.Ánh sáng le lói từ cây đèn soi rọi đường đi cho cô.Tựa như nó là vật hữu hồn, ngày ngày phụ trợ cô làm nhiệm vụ.Rui cầm đèn, men theo bức tường đi thẳng, rồi khuất dạng sau ngã rẽ.Căn hầm còn vang dội tiếng bước chân, âm thanh nhỏ dần nhỏ dần.

——————————————————

"Bạn đã trải qua tư vị
bị vận mệnh trêu đùa chưa?"

- Rui Boudelaire Mavolo-
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Kiểm tra


|Độ tuổi 11, loại 1||Hãy trả lời tất cả những câu hỏi dưới đây trong vòng 10 giây ||Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ |Giọng máy móc vang đều đều ba câu.|Câu 1: Hãy chọn 1 hình trong những hình dưới đây mà không thể là một dạng của hình a |Bíp!|Câu 2: Đếm tổng số khối vuông trong hình dưới |Bíp!|Câu 3: Tìm số hạng thứ 50 của chuỗi sau |Bíp!|Câu 18: Chọn hình phù hợp với bản cắt lớp máy bay Catesian được mô tả bằng bất đẳng thức dưới đây |Bíp! |Câu 25: ... |Bíp!|Câu 32: ... |Bíp!|Câu 46: ... |Bíp!|Câu 59: Viết công thức có thể suy ra từ những điều kiện cho dưới đây |Bíp!|Câu 60: ... |BÍP!!|Câu hỏi loại 2 sẽ bắt đầu sau ít phút |Bài kiểm tra quá mức khó khăn đã kết thúc sau một tràng tiếng bíp từ bút máy.- Phù!- Chúng ta xong rồi!- Tớ mệt lả người![Tiếng than thở bắt đầu lên như mọi ngày.]- Tớ làm đúng một nửa đấy!- Một nửa á?

Ghê vậy!Bé Conny nằm dài ra bàn tiếp chuyện hai cậu bạn: "Cậu giỏi quá!

Tớ còn chả nghĩ được gì!

Tớ bị thế một thời gian rồi!"

Mama sau đó bước lên trước phát bài kiểm tra.Bà đọc tên từng người: "Emma, Ray, Norman!"

- Làm tốt lắm!

Ba đứa!

Các con lại đạt điểm tuyệt đối nữa rồi!Emma vui tới mức nhảy bật lên, ôm lấy Isabella.Cô bé luôn chẳng bận tâm tới mấy bài kiểm tra.Thứ em mong nhất chính là được mẹ khen mà thôi.Norman tới gần hai người họ:- Mama!

Chị Rui lại không làm bài kiểm tra?- Ừm!

- Chị Rui sướng nhất ấy!- Đúng thế đúng thế!

Ghen tị quá cơ!- Nào nào mấy đứa!

Chị ấy được mẹ nhờ chút chuyện, lát nữa chị ấy về chơi với các con!- Hoan hô!

- Emma sung sướng.Rõ là so với mẹ, cô em gái nhỏ này lại dành một phần tình cảm lớn hơn cho người chị cả của Nhà..[Sau mỗi buổi kiểm tra, lũ trẻ được giải lao và vui chơi thả ga.]- Á à!

Norman, cậu bị rồi nhá!

- Don cười khằng khặc.- Cậu thì sao Ray?

- Emma quay sang.- Tớ xin kiếu!

- Cậu nhóc nhỏ lạnh mặt lật sách.Có tiếng đóng cửa chuyên tâm học hành.Emma xụ mặt: "Chậc!

Cậu sẽ chết nếu như ra chơi cùng bọn tớ một lần à?"

- Được rồi!

Tớ bắt đầu đếm đây!

Norman lớn tiếng như nhắc nhở Emma vào chơi.1~ 2~ 3~Bọn trẻ tách nhau ra, ùa vào trong rừng.9~ 10!- Hầu hết bọn họ chọn khu rừng là nơi ẩn nấp nhỉ?

- Norman cười thầm.[Leo cây.

Trốn tìm.

Đuổi bắt.Lũ trẻ đã chơi những trò ấy ở khu rừng này từ khi còn nhỏ.Cái cây với cái lỗ trên thân nó.Thạch trận đó với điểm mù ở xung
quanh.Cánh rừng này bao phủ khắp ngôi nhà.Là nơi tất cả bọn trẻ nắm rõ như lòng bàn tay.Khu đất của ngôi nhà trải dài bao la.Nhưng bất chấp địa hình rộng lớn ấy, chỉ có hai nơi là lũ trẻ được dặn rằng không được bén mảng tới.Cánh cổng dẫn ra thế giới bên ngoài, và phía bên kia của hàng rào làm biên giới trong khu rừng.Không ai trong đám trẻ thắc mắc về các quy định đó.Một khi bạn đã sống dưới mái nhà này, đó là những quy định mà bạn phải tuân thủ.Chúng ta không được phép ra bên ngoài.Đó là lý do chưa ai trong bọn trẻ được tận mắt thấy thế giới bên ngoài.]Duy chỉ có một lần, Rui cùng ba đứa trẻ liều lĩnh đến chỗ cánh cổng.---

[Nó được khoá chặt, không có người ở, và đã bị bỏ hoang từ rất lâu]- Này!

Ba người tính làm gì khi ra bên ngoài?

- Emma tung tăng.Ray chỉ hờ hững đáp lại: "Chẳng biết nữa!

Cậu thì sao?"

- Tớ muốn cưỡi một con hươu cao cổ!- Ồ chúc may mắn với suy nghĩ đó!Norman lại gần những song sắt đã sớm gỉ: "Tớ không nghĩ chúng ta có thể mở cổng từ phía này."

- Họ đang bảo vệ chúng ta khỏi cái gì vậy chứ?

Chị biết không Rui?- Ừm..

Mẹ có nói...["Các con hiểu chứ?

Cánh cổng và hàng rào làm biên giới ngăn cách trong khu rừng, là cực kì nguy hiểm!

Vì thế các con phải tránh xa chúng!"]- Mẹ rõ ràng là biết rõ điều ấy!

- Ray lầm bầm.- Cậu nghĩ vậy sao?- Chậc, chán thật đấy!

- Emma bắt đầu mất kiên nhẫn.Rui khi ấy nhìn ba đứa em thiên tài bên cạnh.Chúng quá nhỏ để có thể chịu nổi sự thật.- Về thôi!

Trước khi chúng ta bị bắt gặp trái quy định!Bọn trẻ gật đầu đồng tình.Rui thấy Emma vẫn còn chập chừng.Rõ là em ấy mong nhìn thấy thế giới bên ngoài.|Emma!

Một khi em biết sự thật, chưa chắc em đã muốn ra đâu! |---

- Mẹ!

Isabella quay đầu, nụ cười của bà vẫn còn tươi rói.Bà nhìn đứa trẻ trước cửa phòng đầy âu yếm.Phải rồi, âu yếm..Như một bảo bối nhỏ vậy.Ai mà biết cô nhóc này lại là..- Mẹ!Căn phòng lần nữa vang vọng tiếng cô bé, cắt đứt mạch suy nghĩ của Isabella.Nhưng bà không tức giận, nét cười trên mặt bà càng tươi hơn: "Rui!

Con xong rồi à?

Lần này sớm nhỉ?"

- Vâng!

- Rui không mặn không nhạt đáp lại - Của mẹ đây!

Tuy nhiên lại ít hơn lần trước nhiều đấy!

Mama yêu dấu!

Chữ "ít" này của con, mama hiểu chứ?Isabella đương nhiên hiểu, bà hiểu rõ cái hàm ý sâu xa khi con bé nhấn giọng.Bà chỉ nhíu mày và quay về bàn làm việc.Chăm sóc con bé 12 năm ròng, bà biết năng lực của con bé là như thế nào.- Mẹ à!

Con để hoa ở bên tủ nhé?

Isabella không đáp lại, cô cũng biết đó là ngầm đồng ý.- Mama yêu của con à!

Thật sự không lo lắng sao?

Có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, liên quan tới mạng sống của mama thì sao?

- Rui cười cười, vươn tay lấy một cuốn sách trên kệ.Người phụ nữ bên kia vẫn không tiếng động.- Này mama, con nghĩ, nếu liên quan tới con, con sẽ không ngại ngùng mà trở mặt đâu!- RUI!

- Isabella xô ghế quay người, bà la lên - Ta không cho phép!- Mama, người nghĩ người vẫn thể cản được con sao?

- Rui vẫn một lời từ tốn nhẹ nhàng, thanh sắc cũng không thèm đổi.- Rui!

- Isabella cắn môi - Con thay đổi rồi!Rui không nói gì, cô lẳng lặng cầm quyển sách ra khỏi phòng.Mama, vốn dĩ con đã thay đổi từ khi ấy rồi!Nếu không phải vì các em, sẽ chẳng còn Rui ngày hôm nay đâu!Và cả, Mama nữa....Isabella lúc này đã ngồi bệt xuống đất.Tay bà ôm bó hoa Rui đem vào lúc nãy.Những bông hoa Oatudin nhỏ xinh, mang sắc tím biếc như đôi mắt của bà.Rồi.. mama khóc..Lặng lẽ khóc.- Mama!

Tiếng nói của cậu bé làm Isabella giật mình.Vội lau hàng lệ, bà ngẩng mặt nhìn lên.Ray đưa cho bà khăn tay: "Mama ổn chứ?

Hình như lúc này con thấy ch..

"- Ray!

Mama lúc này đã đứng dậy, bà đặt bó hoa lên bàn.Ánh đèn nhỏ le lói, chiếu vội nửa khuôn mặt bà.- Vâng?!

- Ray nhận ra có gì đó không ổn.Mama đang tức giận.- Từ ngày mai, mỗi đêm tới chỗ ta báo cáo tình hình bọn trẻ, rõ chưa?- V..

Vâng ạ!- Được rồi con đi chơi đi!- Con xin phép!Đợi Ray đi rồi, bà mới thở dài.Trước tấm gương Isabella đang đứng nhìn, người bên kia là một phụ nữ hiền hậu.Không!

Vốn tâm bà đã chết từ lâu rồi!- Rui con yêu!

Con không thoát được đâu!

Vì con chỉ là một con bé làm vườn thôi!Rồi bà cười thõa mãn.Con có dám đặt cược, thì mama cược theo con vậy!_ . _ . _ . _ . _ . _

|Một ván bài, không chỉ cần trí óc và sự nhạy bén mà đôi khi, may mắn cũng là một kỹ thuật tuyệt đối. |

"Ta là người nắm giữ
may mắn tuyệt đối."

- Rui Boudelaire Mavolo -
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Trò chơi đuổi bắt


- Thật sao?- Phải đó!

Cho đến bây giờ tớ vẫn chưa nhận được bất kỳ lá thư nào từ những người anh chị em đã chuyển đi của chúng ta!

- Gilda lầm bầm, họ đã hứa rồi mà.- Tớ cá là họ đã quên chúng ta rồi!- Aaaaaa!!

Tớ muốn được ra thế giới bên ngoài quá đi!

- Gilda tiếp lời cô bạn một cách hào hứng - Tớ muốn thử hết mọi loại quần áo đẹp.Anna đứng kế bên cũng gật gù đồng tình.Đáng thương thay những đứa trẻ vẫn còn dính với bộ đồng phục trắng muốt.Rõ là thế, chẳng gì ngạc nhiên khi những cô gái nhỏ mơ mộng của Grace Field luôn ao ước sắm cho mình những bộ váy đủ màu.- Em còn muốn thấy tàu hoả!- Xe tăng, xe tăng!- Ở bên ngoài có nhiều thứ mà ở đây không có nhỉ?[Chúng tôi biết về thế giới bên ngoài từ những cuốn sách, bộ tranh ảnh, tiểu thuyết, những bài báo học thuật...Bởi có vô vàn những thứ đó trong thư viện của Nhà.Khi nhìn vào chúng, thế giới bên ngoài như hiện hữu một cách rõ nét ngay trước mắt.Tất cả những gì cần làm là vươn tay ra phía trước.Và chạm đến nó.]|Giá như có thể.. |.- Cái quái?!

Các cậu cũng bị bắt hết rồi sao?Don từ phía cánh rừng chạy ra chỗ bọn trẻ, thằng bé há hốc mồm kinh ngạc.- Ha ha!

Chuyện này luôn xảy ra mỗi khi Norman "bị" mà!- Cậu ấy cũng tóm được Don rồi!

- Gilda lắc đầu, liếc cậu bạn thở hồng hộc bên kia.Cô bé nhỏ Anna tiếp lời: "Vậy người cuối cùng còn lại..

"Là Emma.Thể lực kinh hồn luôn là thứ khiến cô bé thắng cuộc, hoặc bị bắt cuối khi hai cậu bạn thân oẳn tù xì thua.Vậy nên điều đó không là quá bất ngờ.Chỉ là một cuộc đối đầu 1 chọi 1 giữa Emma và Norman.- Để xem nào!Ray thừ người dưới gốc cây, kim dài đồng hồ chỉ điểm số 2.- Cậu ấy lại tóm được tớ rồi!!

Oa!

Emma sụt sùi úp người xuống đám cỏ.- Cậu đã cố tránh bị bắt trong khoảng..

10 phút!

Chậc!

Kỉ lục mới đấy!Ray nhìn cô bạn nhỏ chà.. nhầm, lăn đạp thảm thương đám cỏ.- Thôi đi!

Nghe như cậu đang mỉa mai tớ ấy!- UGHHH!

Tại sao chứ?

Sao Norman lại giỏi trò này thế?!

- Bây giờ thì cô bé chuyển hướng sang cậu bạn thân chất vấn.- Cậu ấy chưa bao giờ chạy đua thắng tớ, vậy mà tớ lại luôn thua việc đuổi bắt với cậu ấy!

- Tớ có câu này hỏi cậu đây!

Norman có điều gì mà cậu bây giờ chưa có?- Ờ thì.. không, không đếm xuể!Quái chứ!

Hỏi về Norman thì tính đếm cái gì!

Cái con người siêu thông minh, điềm tĩnh, có kế hoạch định trước.. bla bla bla...- Đó là chiến lược!

- Ray phun một câu bao nghiêm túc khiến Emma nghệch cả người.- Cậu hoàn toàn đúng về việc cậu ta không chọi lại cậu về khoản thể lực!- Nhưng cậu ấy luôn sử dụng cái đầu trong mọi giây, thế nên đánh bại cậu ấy chưa bao giờ là việc dễ dàng cả!- Phải đó!

- Rui bất ngờ hiện diện từ trên cây xuống làm bọn trẻ bất ngờ.Cô gật gù đồng tình hoàn toàn với từng chữ của cậu em trai mặt lạnh.- Chị Rui!

- Emma vui sướng chạy tới ôm lấy cô.- Thêm nữa, đuổi bắt là 1 trò chơi cho phép phương pháp sử dụng mưu kế hiệu quả nhất!

Mặc kệ cuộc hội ngộ kia văng màu hồng đến đâu, Ray vẫn tiếp tục bài diễn thuyết.- Mục tiêu sẽ di chuyển thế nào, nó sẽ tấn công mình ra sao?

Cái cậu cần là quan sát và phân tích tình hình, nhìn thấu và tiên liệu kế hoạch của đối phương, rồi dùng tất cả những thứ ấy để lập ra một kế hoạch tốt hơn.Ray nhận ra chị cả Rui có thể tiếp lời cậu, nên im lặng cho cô nói.- Em hãy nghĩ nó giống như ván cờ vua ấy!

- Rui cúi người nhìn vào đôi đồng tử lục biếc sáng trong của cô em gái nhỏ - Mọi ô cờ đều có thể tạo thành một ma trận, vậy nên phải tận dụng cơ thể để tối đa hoá mọi nước đi, vây lấy con mồi, chặt bỏ mọi con ngõ mà nó có thể thoát ra..Emma nhăn mặt: "Em cảm giác hai người đang nói về cái gì cao siêu hơn hẳn chứ không phải là trò đuổi bắt này!"

- Tóm lại là cái trò chúng ta chơi là một ván cờ vua!

- Norman chậm rãi tiến tới ba người - Cậu có thể giải thích từ từ khi ghi nhớ điều này đấy!- Vậy nên trò đuổi bắt mới có thể trở nên thú vị chút chứ!

Ha ha!

- Chị Rui ~ Emma ỉu xìu, chị ấy cũng thấy vậy ư?- Đó là lí do em ấy lại giỏi trò này đến vậy!Giờ thì Emma chả muốn hỏi gì nữa.Người chị yêu dấu của cô đã bị hai cậu bạn thuyết phục mất rồi!

Hu hu!Norman cười khúc khích nhìn Ray: "Tớ dám khẳng định Ray là một sách lược gia giỏi hơn cả tớ đấy!"

- Gì?!!- Này!

Cậu nói tớ quá rồi!Emma bây giờ mới thẩm thấu kiến thức: "Nhìn thấu và phản công lại kế hoạch của đối phương à..

Hmm...

"Cách đó không xa, lũ trẻ còn lại nhìn qua chỗ họ mà bàn luận.- Bốn người họ cứ như thánh á!- Những thiên tài với trình độ ngang nhau như thế!

Tớ còn nghe rằng đây là trường hợp đầu tiên của lịch sử Nhà đó!- Chắc hẳn mẹ phải rất hạnh phúc!

Họ là niềm tự hào của mẹ mà!- Không những thông minh mà còn nhanh nhẹn nữa!

Thật là quá ảo diệu!- Chuẩn!Ba người Norman, Ray và Emma là bộ ba tam giác vàng của Grace Field.Norman là thiên tài với bộ óc thông minh và nhanh nhạy hiếm có.Ray là bách khoa toàn thư di động, combo trí nhớ siêu việt.Emma sáng dạ với khả năng học hỏi tới mức khủng khiếp và sự dẻo dai linh hoạt đáng kinh ngạc.Còn về người chị cả của Nhà thì..Nói sao nhỉ?Rui là một người có thể tụ hội mọi tài năng của bộ ba kia.Sức mạnh, trí óc, thể lực, kỹ năng, định hướng, sự linh hoạt... cô đều không thiếu, thậm chí nó còn thuộc hàng ưu việt và tuyệt đối.Những món quà trời ban, khiến cá thể càng quá mức hoàn hảo.

Tỷ như là.. cái gì cô cũng biết, cũng làm được.Nhưng cái đặc biệt khi nhắc đến Rui là cô có tài làm vườn, thậm chí được mẹ cất nhắc cho xây cả nhà kính để trồng hoa.Ai đối với Rui cũng đều là sự ngưỡng mộ và tin tưởng.Bọn họ vẫn còn tìm một từ ngữ nào đó để có thể đánh giá trọn vẹn cô.- Chị ấy có lẽ còn hơn cả mama!

Ấy!

Em chỉ nghĩ thế thôi!- Không phải chỉ em nghĩ thế đâu!

- Gilda gật gù.- Phải đấy!

Em thấy chị ấy còn như mẹ thứ hai của chúng ta!

- Anna còn vui vẻ nghĩ tới chuyện hôm qua Rui thay mẹ nấu súp cho cả Nhà.Bọn họ chỉ ngửi mùi là không nhịn nổi luôn.Tên Don háu ăn một phát sạch sẽ 3 bát.- Bậy nào!

Chị ấy chỉ mới 12 tuổi!- Đừng nói như vậy chứ!- Với em thì chỉ có ngưỡng mộ chị ấy thôi!

- Cô em nhỏ Anna ôm ôm ngực.- Chị Rui tuần trước còn ôn bài cho tớ đấy!

- Cậu nhóc nhỏ Lani khoe với hai đứa bạn.- Mà chị ấy thông minh quá Mama không cần cho kiểm tra luôn nhá!- Thần linh hỡi!

Tớ phải ăn gì để được như họ chứ?- Ăn cơm mẹ nấu chứ gì!

Nhưng mà có vẻ hệ thần kinh của họ mới là cái được làm từ những thứ gì khác đấy!- Ha ha!- Thế cơ bản họ là những con quái vật trong nhà này!

- Don háo thắng chạy ra phát biểu - Người bình thường chúng ta rồi cũng sẽ có cách chống lại bọn họ, hơn cả họ!

Cứ chờ xem!Cậu nhóc tung tăng tới chỗ bốn người, hét toáng: "Norman, tớ tới báo thù đây!

Chơi lại nào!

Ha ha!"

- Lần này mọi người trừ Norman ra đều bị!

Bắt cậu ta nào!

Đồng loạt nghĩ: Ăn gian thật!Bộ ba nghĩ: Nhỏ mọn! x3Rui nghĩ: Thế mà nó cũng nói ra cho được!- Không vấn đề!

Các cậu cũng không bắt được tớ đâu!

- Norman cười trừ- Cậu nói rồi đấy nhé!- Nếu thế thì chị cũng chơi!- Huray!!

- Emma nhỏ vui vẻ bật nhảy.- C- Chị Rui ~ Thế thì em thua mất!Ray lồm cồm ngồi dậy: "Em nữa!"

Hai chữ này khiến Norman quay phắt lại:- Cả cậu nữa á?!Don nghe như thế lập tức khoái chí:- Ha ha!

Cậu tiêu đời rồi!

Conny, chúng ta sẽ bắt được cậu ta nhé?Bé nhỏ Conny ôm bạn thỏ yêu của mình, vui vẻ đồng ý: "Vâng!"

- Phải rồi!

Hôm nay là ngày cuối của Conny!- Lại một người nữa, làm chúng ta đau lòng quá!- Ừm![Không ai trong bọn trẻ sẽ ở lại đây mãi mãi.Trước khi lên 12, tất cả sẽ được sắp xếp rời nhà và gửi đến sống với bố mẹ nuôi.Bởi đó là một luật trong Nhà.Nhưng có lẽ vẫn có ngoại lệ.Là Rui.Nhưng vốn bọn trẻ cũng chả thắc mắc bao giờ.]Thế thôi!_ ' _ ' _ ' _ ' _ ' _ ' _

"Tôi chẳng bao giờ thừa nhận
mình theo đuổi tri thức,
mặc dù chính bản thân có thể
nâng nó lên tầm vóc vũ trụ.

Thứ tôi theo đuổi đơn giản là
ngoại lệ và sự bất tử."

- Rui Boudelaire Mavolo -
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Chia ly


Trong căn nhà kính, thấp thoáng bóng dáng nhỏ bé sau hàng cẩm tú cầu.- Hôm nay lại phải chuyển gấp một giỏ bông.

Hừ hừ!

Tên Lewis chết tiệt!

- Rui vừa cắt hoa vừa lầm bầm.Lấy gì mà nhiều thế không biết?!!

Lũ nghiệt súc chúng làm sao biết trồng một bông hoa khó như thế nào!Đang ngủ ngon lành, Mama yêu dấu dựng đầu cô dậy bảo lũ quỷ cần hàng.3 giờ sáng mà bắt cô ra đây lấy hoa.Này này!

Cô vẫn còn là trẻ con đấy!

Đây là bóc lột sức lao động trẻ em nha!Rui cắt một bông Vidar tươi nhất trong bồn, vân vê trên tay, rồi lại đặt nó bên trên một giỏ hoa, kèm theo sợi ruy băng nhỏ xíu.- Bông Vidar đặc biệt này, dành cho cô bé nhỏ đáng yêu sắp chuyển đi, nhé?Câu hỏi.Cô dành cho người phụ nữ danh xưng Mama đang bên kia hàng cẩm tú mỉm cười sâu xa.Bà đứng đó, ngắm nó, ngay bên cạnh chân cô.Bông hoa sinh mệnh vàng rực rỡ.Thuộc sở hữu của Conny bé nhỏ.Đã héo tàn..Rui thở dài một cái, xốc giỏ hoa lên chiếc xe hàng ba bánh nhỏ, đi một lèo ra cửa chính.Phía sau không động tĩnh làm cô tò mò.Quay đầu lại, mama vẫn ở đó.Chỉ là, mama đã thay đổi chỗ đứng.Đôi tay Isabella nhẹ nhàng vuốt ve bông Oatudin tím biếc.Dưới ánh trăng, dàn Oatudin như sáng lên, sáng như màu mắt của bà.Rui ngẩn người.Hình như hôm nay Mama có chút vui nhỉ!Cô lắc lư cái đầu lục lam, ánh bạc màu trăng đêm, đằng hắng một tiếng:- E hèm!!

Mama, con muốn.. tăng giá hoa thêm một chút!Isabella ngước mặt nhìn cô con gái nhỏ phía trước, phì cười.——————————————————

[Tối.]Conny sắp chuyển đi.Bọn trẻ trong Nhà tổ chức tiệc chia tay cô em gái nhỏ.- Conny!

Em đã sẵn sàng rồi chứ?Giữa căn phòng ngập tràn ánh sáng ấm áp, bé gái nhỏ vận bộ trang phục khác với đồng phục của Nhà.Conny ngập ngừng: "Em không chắc nữa.

Quần áo của em.."

Quả thật rất đẹp!

Em chỉ biết ngắm bộ quần áo đẹp như mơ này qua những cuốn tạp chí trang phục mỏng dánh.Âu yếm Bernie bé nhỏ trên tay, Conny thủ thỉ: "Bernie nhỏ bé là độc nhất.

Trên thế giới này chỉ có mỗi một cậu ấy thôi!"

- Em sẽ tiếp tục cố gắng kể cả khi em rời khỏi Nhà.

- Conny vui vẻ chậm rãi nói - Cậu ấy là một người bạn mà Mama đã tự tay làm cho em!/ Chúc mừng xin nhật lần thứ 6 của con Conny! /Conny sung sướng nhớ lại những hồi ức quý giá của mình và mama, hình ảnh hiền từ, bà ngồi bên lò sưởi may Bernie.- Em không sáng dạ, cũng không giỏi giang như mọi người.. nhưng em vẫn muốn trở thành 1 người mẹ như Mama khi lớn lên!- Và khi ấy em sẽ không bao giờ rời xa những đứa trẻ của mình!

- Conny..Lời thủ thỉ của cô em gái nhỏ khiến lũ trẻ trong phòng sụt sịt rơi nước mắt.Chúng chẳng muốn Conny đi chút nào!Nhưng cũng không thể cản em ấy có một gia đình hạnh phúc có cả cha lẫn mẹ.Chúng chỉ đành trao cho em những cái ôm ngọt ngào, như một món quà tạm biệt.- Chị Rui không tới ôm Conny ạ?Chẳng biết từ lúc nào, Phil bé nhỏ đã ra ngoài cửa, đối mắt với Rui đang lấp ló ngoài đó.Cô gái nhỏ đang đứng dựa nhẹ vào tường, khoanh tay trước ngực, lờ đờ, uể oải.Thở nhẹ, đứng thẳng, đi vào phòng.Sau một loạt động tác không thừa, Rui tiến tới chậm rãi nhìn bọn trẻ, rồi hướng sự chú ý cuối cùng về cô em bé nhỏ sắp rời Nhà.Mấy đứa trẻ tự động dịch chỗ, nhường lối cho cô về phía Conny.- Chị Rui!

- Conny vui vẻ cười.Rui nhìn sâu vào đôi mắt em.Nó trong vắt, ngập nước, ánh lên sự hạnh phúc thực sự.Thuần khiết vô cùng!Trong Rui len lỏi sự áy náy, cắn rứt lương tâm.Lại thêm một đứa trẻ vô tội.Mà cô, lại chính là người sẽ gián tiếp hại chết con bé.Rui thầm nhớ lại, đây là đứa trẻ bao nhiêu rồi?8 năm qua, tính thêm Conny, cả thảy 33.33 đứa trẻ, ngần ấy năm, sự thật đen tối ấy vẫn chưa được vạch trần.Cô phải đợi thêm bao lâu nữa đây..Rui đắm chìm vào suy nghĩ của mình.Mấy đứa trẻ đang chờ đợi cô, khẽ lên tiếng:- Chị Rui!- A!

- Rui sững lại - Xin lỗi các em!

Chị lại suy nghĩ nhiều.Conny nhìn, rồi em dang hai tay hướng về phía cô.- Liệu.. chị có thể cho em một cái ôm được không?

Nhé?Rui không làm vườn, cô không bẩn nữa, cô sẽ không ngại ôm Conny.- Ừm!

- Ôn hòa hướng Conny mà ôm, cô ngọt ngào nói - Tất nhiên rồi, Conny bé nhỏ của chị!Nhớ sống thật hạnh phúc đấy!

Bởi khi em vui vẻ, chúng ta sẽ vui vẻ theo.

- Vâng ạ!

Conny sung sướng, chậm rãi hưởng thụ cái ôm ấm áp như mặt trời, lại dịu dàng tựa ánh trăng, mang theo mùi hương dịu nhẹ của hoa cỏ.Thứ mà em sẽ mãi nhớ!- Bảo trọng nhé , Conny![Tất cả lũ trẻ đều không biết mặt cha mẹ đẻ của mình, hay nơi chúng được sinh ra.Với chúng, việc tìm một gia đình mới để ổn định cuộc sống là một điều thật sự lý thú.Nhưng sau cùng...Sự chia ly luôn khiến mọi vật buồn tủi.Bao năm qua vẫn là lời chia tay ấy.Bọn Emma, cũng đã đều 11 tuổi.Ai mà biết, người tiếp theo có thể là 1 trong 3 đứa.]| Phải rồi!

Ai mà biết! |——————————————————

"Bởi vì sự thật, bởi vì còn sống,

cho dù đó là giả tạo, ta vẫn phải cười.

Bởi vì ta vẫn còn lũ trẻ!"

- Rui Bouderlaire Mavolo -
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Sợ hãi


Rui chuồn êm về phòng ngủ.Giường của cô là cái bên cửa sổ, sát giường Emma.Cô lại gần đứa em gái nhỏ đang say giấc.Đưa tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt mềm mại ngập sữa, luôn tràn đầy sự vui vẻ.Emma..Bao lâu nữa đây?Chị phải đợi thêm bao lâu nữa đây?Quá lâu rồi!

Thật sự quá lâu rồi!Chị không muốn bản thân phải kiên nhẫn hơn nữa!Chị thực sự quá mệt mỏi!Nhanh chóng tìm ra nó đi!Mau lên đi!Đi tìm cái gọi là SỰ THẬT!.| Rui đau khổ.Rui mỏi mệt.Nhưng Rui vẫn níu giữ cái gọi là "hi vọng mong manh".Bởi vì Rui không muốn tuyệt vọng lần nữa.Vậy nên, Rui vẫn thổn thức chờ đợi cái ngày "WM" đã ấn định sẵn.. |.[Conny đi rồi]Lũ trẻ đứa nào cũng buồn bã quay vào nhà sắp xếp đồ đạc chuẩn bị lên giường ngủ.Rui không nói không rằng, bỏ đi lên phòng tắm lầu hai.Vốn dĩ Ray tính đi theo hỏi chuyện gì đó, nhưng lại thôi, vì thằng bé bận trông bọn trẻ.Vả lại, Mama cũng đã bảo đừng tò mò, cũng đừng bao giờ hỏi về cô chị này.Ray đang suy tính..Chị Rui là cá thể độc lập nhất House, không phụ thuộc vào Mama, cũng không xen vào lũ nhóc.Điều đó khiến cậu băn khoăn về kế hoạch của mình.Nếu như..Ray lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ khủng khiếp của mình.Nếu cậu còn tính toán gì đó nữa, đầu cậu sẽ nổ tung mất.Ray trở về phòng chính, tìm hai đứa bạn thân của mình..Emma được phân công quét phòng bếp."

Cạch!!"

Cây chổi từ tay Emma ngã xuống sàn gỗ.Emma trừng mắt, chạy vọt đến bên bàn, chộp lấy nó.- Bernieeeee?!?Sao lại có thể vậy chứ?

Sao em lại có thể bất cẩn như vậy sau khi nói những lời cảm động ấy chứ?!

Sao lại thế aaa?!!!?

Mình biết nó là đứa hay quên, nhưng thế này thì quá đáng thật!- M..

Mình nên làm gì đây?Gilda thở thườn thượt: "Tớ e là.. em ấy đã đi rồi!"

- Còn quá sớm để nói điều đó!Ray bước vào, liếc mắt nhìn Emma.Cậu nhanh như chớp chộp lấy một suy nghĩ to gan.

Nhanh chóng thôi thúc bọn họ tới đó, sẽ rất mau thôi, để rút ngắn kế hoạch của cậu....Phòng tắm nửa chìm vào bóng đêm, nửa còn lại được mạ bởi ánh trăng vàng ươm xuyên qua ô cửa sổ, bị khung cửa thô bạo chặt đứt làm nhiều phần.Trời đêm gió mát, qua khe cửa mà ngân nga bản vĩ cầm du dương với giai điệu cổ điển bất hủ, tấu lên cùng trăng sáng bản giao hưởng với những nốt cao tuyệt đẹp mà chát chúa.Cô gái bé nhỏ như tắm ánh trăng, dưới sắc vàng vẫn không che đậy được nước da trắng như ngọc thạch, mịn như mây sớm.Một đầu lục lam ánh bạc, khẽ đung đưa, như muốn tận hưởng trọn khúc ca ngọt ngào mà bi tráng, tựa muốn đoạt hồn vạn chúng sinh của mẹ thiên nhiên vĩ đại.Đôi tai khẽ rung, cô phát hiện có tiếng bước chân ai đó đang chạy vội.Rui choàng khăn ra khỏi bồn tắm, nhoài mình tới gần cửa sổ.Hơi nóng làm kính mờ đi, phủ lên những giọt nước li ti óng ánh.Đôi tay trắng nõn nà như sữa, mềm mại như kem tươi, nhẹ như kẹo bông, thanh thoát đặt lên tấm kính, vuốt nhẹ một cái đã làm kính rõ đi một phần.Cứ như thế, Rui thấy rõ mồn một bên dưới.Là Emma và Norman.Hình như hai đứa nhỏ đang chạy tới Cổng.Đầu cô bắt đầu đặt câu hỏi vì sao.Vì sao đêm tối hai đứa nhỏ lại tới Cổng?Lẽ nào chúng bắt đầu nghi ngờ mama?Vì sao có mỗi hai đứa nó?Thằng nhóc Ray đâu rồi?Vì sao tới giờ tụi nhóc mới chạy ra?Muốn theo dõi, sao lúc nãy không đi sau Mama và Conny?Vì sao... ?Rui đột ngột ngừng suy nghĩ.Hàng chục câu hỏi chồng chất kia, đã có một câu trả lời cho tất cả.Sau khi cô nhìn thấy Bernie bé nhỏ trên tay Emma.- Ra vậy!

- Khuôn mặt Rui vẽ lên một nụ cười, mà cô cho rằng nó chưa bao giờ biểu đạt đúng tâm trạng của cô.Mama, nhìn xem!

Người sắp bị bắt thóp rồi!.Vỏn vẹn chưa đầy một phút, Rui khoát trên mình bộ đồng phục sạch sẽ, trắng tinh.Đâu lại vào đấy, hết sức ngăn nắp, cô trèo lên bệ cửa sổ, lấy đà phóng xuống dưới.Nhảy xuống từ cửa sổ phòng tắm lầu hai, Rui nhẹ nhàng tiếp đất, không chút xây xát, êm như cánh bướm.Từng bước chạy đều, giảm tiếng động đến mức tối đa, hướng đến Cổng.Gương mặt không giấu nổi nét lo lắng.Chỉ một chút bất cẩn, hai đứa nhỏ sẽ...Cùng lúc đó, hai đứa Norman và Emma đã tới nơi, lũ nhóc ngắm nghía cái xe tải trong sự hồn nhiên tột độ.Chúng nó đâu biết, mọi thứ xung quanh chúng bây giờ, đều như đang khựng lại.Thời gian chậm rãi đếm ngược từng giây.Vạn vật nín thở, tim đập chân run, sợ hãi đến tận cùng.Không gian bị sự im lặng bao trùm.Cái hồi hộp đều ép đến ngộp thở.Chờ được giải thoát, cho đến khi..Khi Emma vén cái màn sau xe tải lên.Lần này, đến lượt hai đứa trẻ.Hình ảnh Conny quá đỗi đau lòng, đang hiện hữu trước mắt của hai đứa trẻ 11 tuổi.Hết sức tàn nhẫn, ám ảnh chúng.Conny bé nhỏ, không còn nữa.Trên ngực em nở rộ đóa hoa ấy, rực đỏ, đẫm máu.Đóa hoa Vidar với cái ruy băng nhỏ xíu.Cái thời khắc ấy, Rui đã tới, lòng cô mang theo nỗi hối hận giày xéo tâm can.Đóa hoa ấy, đã từng trắng muốt khó tin, xinh đẹp bất ngờ, do chính tay cô chọn lựa cho nghi thức Gupna của Conny.Chỉ là bây giờ, nó vận bộ cánh đỏ chóe ấy, ướm đầy tội lỗi.Cơ thể bé nhỏ không còn một giọt máu, gương mặt đã sớm trắng bệch.Đôi mắt mở to, mang theo sự vấn vương, tiếc nuối, cầu cứu trong vô vọng.Có lẽ em đã khóc đấy, nhưng nước mắt em đã sớm khô rồi.Có lẽ em đã hét lên, hét đến chói tai, để cầu cứu đấy, nhưng thanh quản của em, đôi môi nhỏ của em, đã không thể cất lên một từ nào nữa.Có lẽ em đã nhớ lại mọi người đấy, từng đoạn hồi ức một, nhưng ký ức cuối cùng của em, lại vẽ nên hình ảnh của chị.| Chị Rui!

Em yêu chị nhất trên đời! |Rui đứng núp ở trước Cổng.Cô bần thần cả người.Cô đã quá sai khi chỉ nghĩ Conny là vật thúc đẩy Emma về phía Sự thật.Giờ đây trong cô cuộn trào từng cơn sóng dữ, hối hận không dứt, đau đớn tột cùng. tạo nên cái vòng lặp bi thương, khốc khổ, xót vạn nhân sinh.Trong đầu cô, vỏn vẹn đoạn ký ức duy nhất, hiện lên đột ngột.[Conny cầm trên tay những bông thạch thảo Chadré vàng rực rỡ.Những cánh hoa tròn trĩnh, bầu bầu mà mỏng manh, lại mang theo sự trẻ con, ngây ngô, hiếu động, đáng yêu đến kì lạ, của con người mà nó cấu hình nên sinh mệnh.Cô bé hai bím vàng hạnh, con ngươi màu nắng, mỉm cười trong sáng, thơ ngây như hồ nước mùa hạ, tâm tư trọn cái sắc dã quỳ.Em đứng cạnh cô gái kia, vận bộ làm vườn đã sờn cũ, đầy đất bụi, cúi đầu chăm chú cắt tỉa từng nhánh hoa.- Chị Rui này!

Chị nghĩ xem!

Khi nào thì em sẽ có gia đình mới nhỉ?Cô gái kia không ngẩn mặt, giọng vô thanh sắc, đáp lại: "Không lâu đâu!"

Em vẫn đứng đó, đợi cô gái, vẻ mặt vương chút mong mỏi buồn rầu.- Nếu có thể, em vẫn muốn chị làm chị gái của em!

Được chứ?Đáng buồn thay, khi người chị ấy vẫn quan tâm tới bông hoa trên tay mình, hơn lời đứa bé đang ở bên cạnh, rồi ỡm ờ một tiếng: "Ừ!"

Rui không hề trông thấy ngày đó, Conny em đã vui đến thế nào.Chỉ bằng một chữ đồng ý vô tình của cô.]Em chỉ muốn.."

Em chỉ muốn, chị thương em một chút, nhìn sang em một cái, khóc với em một lần, rồi lại cười với em nhiều hơn, chị nhé!"

Hãy yêu em hơn những bông hoa kia được không?Thứ cô bé mong mỏi từng ngày, chỉ đơn giản là nụ cười và cái ôm của Rui."

Rồi một ngày nào đó, chị có thể làm cho em một chiếc băng cài tóc bằng hoa, nha chị!"| Cho đến tận giờ phút em đi, chiếc băng cài tóc đó, em vẫn chưa tưởng tượng ra.

Nhưng trước khi em vượt thế gian này, em lại nhớ hình ảnh chị là rõ nét nhất! |.Conny, hệt như hiện thân của Rui năm xưa, chờ mong quá nhiều vào một người chị.Nhưng cuối cùng, sau tất cả, chỉ trở về với duy nhất một câu hỏi.Dưới ánh hoàng hôn kia, nếu em cất tiếng gọi, phải chăng người sẽ dịu dàng đến bên em, chị yêu dấu?

Sự thật cô mất đi quá nhiều, là không thể bị xóa bỏ.Gương mặt phá lệ chảy dòng nước mắt.---.---.---.---.---.---.---.---.---.---

"Cuộc đời chị là sa mạc cằn cỗi, cuộc đời chị là bóng tối ngập tràn,

vương giả đã định trước là cô độc, chị còn chẳng thể chết để được giải thoát."

- Rui Boudelaire Mavolo -
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Ác quỷ


- Có ai ở đó à?Cái giọng trầm đục, khàn khàn đến khó nghe, vọng khắp đường hầm.- Này!

Ngươi có nghe thấy tiếng gì vừa nãy chứ?Tiếp lời cái giọng đó, là nói tiếng nói the thé, chát cả lỗ tai, vang lên: "Ngươi chỉ tưởng tượng ra đấy thôi!"

- Chậc!

Nếu đó là một con mèo hoang, chúng ta đã có thể thịt nó rồi!- Trời ạ!

Ngươi đang nói sẽ ăn cả mèo luôn cơ á?!Cuộc đối thoại quá đỗi kì cục, hai đứa trẻ núp dưới gầm xe, lén ló mắt ra nhìn.Một hình ảnh kinh dị khác lại kéo đến, giáng thẳng vào đôi mắt sáng trong của chúng, vào trí óc thanh thuần của chúng, khiến chúng mãi không bao giờ quên được.Cái gì sao?Ồ!

Chỉ là hai con quỷ!Cao lớn gấp đôi người thường.HÌnh dáng quái dị đến tởm lợm.Mặt nạ chừa những con mắt lồi với cặp sừng trên đầu.Miệng lởm chởm răng sắc nhọn, da thịt sần sùi, nứt toác.

Móng tay móng chân bẩn thỉu, dài ngoèo, nhọn hoắc.Quá đỗi quen thuộc với Rui..Rui vẫn còn núp ở bên ngoài đường hầm, ngay trước Cổng.Nhưng hai đứa trẻ, đang trốn phía dưới cái xe tải chở hàng.Cô đã không kịp kéo bọn trẻ đi, nên đành đợi mọi thứ tiếp tục xảy ra.Cho dù Rui có từng biết bọn quỷ, thì quan hệ vẫn là buôn bán qua lại.Vậy nên có đi ra cứu bọn trẻ lúc này, chưa chắc có thể toàn mạng trở về..Hai con quỷ lúc này đã đi ra đằng sau chiếc xe tải tội lỗi ấy.Tên quỷ có cái giọng trầm đục ấy, giơ mấy cái móng dài bẩn thỉu, lôi Conny bé nhỏ đáng thương từ bên trong thùng xe ra.- Trông ngon quá!

Thịt người vẫn là tuyệt nhất!

A~Norman và Emma, bên dưới xe, tự bịt miệng bản thân để không thét lên.Chúng hoảng đến cực độ, bao nhiêu câu hỏi vây bủa đầu chúng."

Sao cơ?

Cái quái gì đang xảy ra thế?"

"Những tên này, đã giết Conny?"

"SAO CƠ?!"

"CHÚNG ĂN...

CON NGƯỜI??"

"LŨ QUÁI VẬT...

""CHÚNG CÓ HÌNH DÁNG CON NGƯỜI?!?"

"CHÚNG CỨ NHƯ...

"- Ác quỷ..

- Norman thì thào.Emma nghe xong, cả cơ thể cứng đờ......

A-ÁC QUỶ?!Cái này có phải..

điều mà Mama đã nói đến?| Cánh cổng và hàng rào làm biên giới ngăn cách trong khu rừng, là cực kì nguy hiểm.

Vì thế các con phải tránh xa chúng. |Emma, em đang sợ hãi.Liến thoáng một cái, em lại nghĩ."

Mama.

Thế bà ấy đâu rồi?

Bà ấy có an toàn không?"

- Chết tiệt!

Ta không thể ăn dù chỉ là đầu ngón tay của nó sao?

- Cái tên đang lôi Conny ra, phát lên cái giọng tởm lợm, rồi còn cả tiếng liếm mép rõ to.Rui thật sự rất bực tức.Bây giờ, cô chỉ muốn chạy ra, vặt cái đầu của hắn.- Đồ ngu!

Bấy giờ, con quỷ còn lại vặn cái hũ trong suốt đựng nước cực lớn mà hắn đã mang theo, thả trọn cô bé vào trong đó.- Đứa bé đó là hàng có giá trị cao đấy!

Không giống như thứ ta và ngươi dám ăn đâu!- Thịt người từ nông trại này, là toàn hàng cực phẩm mà, chỉ dành cho những tên lắm tiền thôi!Mồm hắn liên tục phát tiếng the thé chửi thằng đồng bọn, như vắt nước chanh vào màng nhĩ.Cái chất giọng ấy đi kéo xe mì quảng chó, dù ngon đi chăng nữa cũng không ai thèm ăn.NÔNG TRẠI?

THỊT NGƯỜI?Emma giơ đôi tay bé nhỏ của mình lên tầm mắt."

Thịt?"

Em trợn tròn mắt.| Em không chắc nữa.. quần áo của em. || Bảo trọng nhé! || Một người nữa lại lằm chúng ta chạnh lòng rồi! || Cậu muốn làm gì khi được ra thế giới bên ngoài? || ... |KHÔNG THỂ NÀO!!!BỌN MÌNH SỐNG CHỪNG ĐÓ THỜI GIAN RỒI CHỈ ĐỂ BỊ ĂN THỊT THÔI SAO?!?CHỊ RUI!

CỨU CHÚNG EM VỚI!.Ray đã đọc xong quyển sách hồi sáng.Cậu ra khỏi phòng ngủ, lấy một cây đèn, lượn qua bọn nhóc tới thư viện Nhà.Thư viện rộng lớn sáng lên nhờ ngọn nến le lói.Tràn ngập sách, ôm trọn kiến thức cả vũ trụ.Ray chầm chậm đi đến dãy trái, bỏ cuốn sách vào giữa đống sách ở ô thứ ba, hàng số năm, kệ thứ nhất.Mắt cậu vô tình quét cả khoảng không chứa cái tủ nhỏ ba ngăn cách đó không xa.Trên tủ đặt một chiếc bình bông lớn, đựng đầy những bông Oatudin ánh tím huyền bí, mê hoặc.Ray chợt nhớ tới người chị cả của Nhà.Chị Rui đi đâu rồi?.[Ở đường hầm]Lại thêm sự xuất hiện của một con quỷ khác.

Tên quỷ, từ trong bóng tối, ló cái đầu ra, có vẻ cao lớn hơn hai con kia nhiều.- Gupna?

- Hắn hỏi.- Sắp xong rồi!

- Thằng quỷ bán mì quảng chó đáp lại.- Lại là 6 tuổi!

- Con quỷ mới từ từ đi ra, lộ nguyên người.Cơ thể quấn áo choàng màu tối một cách đàng hoàng, trông sang hơn hai con quỷ nhếch nhác lúc đầu kia.Tên quỷ ấy là thủ lĩnh của nhánh vận chuyển nhỏ loại C, với nhiệm vụ thống kê hàng hóa.Rui ló đầu vào, nhận ngay mặt hắn.Bàn tay khẳng khiu đầy móng nhọn, lia lên xấp giấy cầm trên cánh tay.- Như thường lệ.

Nhưng có vẻ như, không lâu nữa, chúng ta có thể thu thập được hàng chất lượng cao trong tương lai đấy!Tên quỷ mặc đẹp lúc lắc cái đuôi đầy gai , vẻ khoái chí khi nhìn thấy ba cái tên đầu danh sách.No.22194, age 11, average 300.No.81194, age 11, average 300.No.63194, age 11, average 300.Phải rồi!Rui nhớ lại, lúc bản thân nhòm trộm bảng xếp hạng của Mama.Từ trên xuống dưới tờ giấy, không hề có cô, như chưa từng xuất hiện cái tên "Rui".Vậy nên xếp top đầu Nhà chỉ có...Tên quỷ phe phẩy xấp giấy, miệng ra lệnh:- Chuẩn bị ba đứa có điểm số cao nhất cho vụ "gặt hái" sắp tới của chúng đi!- Vâng!Một giọng nói trầm ấm, quá đỗi quen thuộc."

Là Mama!!!"

Emma và Norman sững sờ.Cùng lúc đó Rui ở bên ngoài.Cô biết rằng hai đứa nhỏ đã chạm tới nút thắt của kế hoạch.Một nụ cười nhếch mép.Cái cười ấy, trong suốt 12 năm qua, đủ nhất để nói rõ tâm trạng của cô hiện giờ."

Mama!

Tuyệt chưa kìa!

Người đã bị bắt thóp rồi!"

- Đã rõ ạ!Isabella đứng đấy, nghiêm túc một cách kì lạ.Đứng thẳng người, hai tay bà áp vào nhau đặt ở phía trước.Bà như một con robot biết nói, với đôi mắt tím đục, trừng trừng tất cả.Không một biểu cảm rõ ràng.- Con mồi đã vào tròng, bọn ta tin ở ngươi đấy!- Đừng lo!

Cứ để tôi xử lí!

- Isabella nhả ra mấy chữ không ngữ điệu.- Vậy thì đi thôi nào!

- Hắn phất tay cho hai tên kia mang "hàng" bỏ vào thùng xe.Hai con quỷ, một thằng quỷ ngu, một thằng bán mì quảng chó.Lớ ngớ hậu đậu, chúng lật đật trèo lên hai ghế lái.- Khoan đã!

- Hắn gọi lớn - Ta ngửi thấy mùi gì đó!Hắn ngó xuống gầm xe tải....Hai đứa trẻ chạy như cướp đuổi, trên con đường mòn về Nhà.Chạy trong sợ hãi.Chạy trong tuyệt vọng.Chạy trong đau đớn.Trong một đêm.Emma té ngã.Em cố đứng dậy, nhưng đôi chân đã ê buốt, khuỵu xuống.Trán em vươn đầy mồ hôi lạnh.- Này Norman!

- Emma thở hắt - Lũ ác quỷ đó.. chúng còn kia khủng hơn những gì tớ mường tượng nữa...- Mọi người... những đứa con nuôi..."

Vận chuyển?"

"Trang trại?"

- Mama..

Mama tốt bụng mà chúng ta biết.. mới là thật phải không...?Emma run rẩy, hơi thở mạnh ngắt quãng lời em nói.- Đứa trẻ trong xe tải... không phải là...

Conny, đúng không...?Lòng em từng giây phút đều như sợi dây chão được căng lên, nhiều lần.Con tim em từng nhịp đập, lúc nhanh, lúc chậm, lúc như muốn dừng lại.- Phải không, Norman?...Bản thân em hiểu rõ hơn ai hết.Đôi mắt em tinh tường hơn ai hết.Trí nhớ em rõ ràng hơn ai hết.Giờ đây, em lại muốn nghe một lời nào đó từ người bạn thân, có thể khiến em đủ an tâm hơn.Em đang khẩn cầu Norman.Em đang cầu cứu Norman.Nhưng...- Đấy.. thật sự là Conny, Emma ạ!

- Norman nhìn cô bạn mà xót xa.Chính cậu cũng đã bị kinh hãi đến chừng nào.Bởi cái gọi là...Sự thật.Cái đau đớn nhất.Conny chết trước mắt em.Nỗi đau ấy, giáng thẳng vào em.

Làm con tim em muốn ngừng đập, ruột gan em quặn lên, đôi mắt khô khốc, đỏ au.- Ughh...- AAAAAAWWWHH!!!!![Một sự việc đơn lẻ cũng có thể đảo lộn toàn bộ khái niệm của bạn về thực tại.Đây.. là một trang trại.Lũ trẻ.. là thức ăn.]- Hãy chạy thôi, Emma!

Chúng ta phải rời khỏi nơi này!Norman đang cố giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể: "Nghe này Emma!"

- Tớ không biết thế giới bên ngoài ra sao, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác nếu như muốn sống!- Sẽ ổn thôi!

- Đôi tay run run choàng qua cơ thể gầy gò của Emma - Nếu là cậu, tớ và Ray, chúng ta nhất định sẽ..- Cậu có nghĩ... là có thể đưa họ đi cùng chúng ta không?

- Emma vẫn cúi đầu, nức nở không ngừng - Nếu chúng ta để họ lại...Đôi tay em bám chặt hai cánh tay Norman, em nghẹn ngào: "Họ sẽ có kết cục như thế.. mà không hề nghi ngờ gì cả!!"

Hình ảnh Conny tái nhợt, mắt mở lớn, chạy xẹt qua đầu hai đứa.- Chúng ta không thể cứ thế mà bỏ họ ở lại!!- Tớ không muốn.. tớ không muốn bất kì anh chị em nào của chị phải chết thêm nữa!Emma, linh hồn em lại bấn loạn.Sợ hãi ngập tràn cơ thể em.- Chuyện là khả thi đấy!

- Bàn tay Norman lặng lẽ đặt lên đầu Emma, ấm áp trấn an - Sẽ ổn thôi!

Chúng ta sẽ thoát khỏi đây thành công cùng mọi người.Emma sụt sùi, mắt ngập nước mở to nhìn cậu bạn.- Cậu nhớ không, chúng ta còn một đồng minh tuyệt vời đấy!

- Norman nhìn em, cười rõ tươi.Hai đứa trẻ ở đó, giữa vùng đất cỏ trống, được dát ánh sáng vàng dịu nhẹ của trăng.Rui xuất hiện, nơi gốc cây cũ, bước lại gần hai đứa em của mình.Một đầu lục lam lắc lư, mỉm cười ngọt ngào.Nụ cười ấy, khiến hi vọng của chúng sáng hơn.Hơn rất nhiều..- Đừng mãi khóc lóc nữa!- Không có người lớn nào đáng tin cả.

- Vậy làm sao chúng ta có thể chạy trốn khỏi những con quái vật ấy?- Đó là sách lược!- Nghĩ đi nào!

Nó giống trò chơi đuổi bắt vậy!Nhưng lần này chị chưa được chơi.Vậy nên hãy tự đi tìm đi, các em thân yêu ạ!- Đi tìm, cách để tất cả cùng sống sót![12/10/2045: Conny]___.___.___.___.___.___.___

"Cái chết và nỗi khao khát bất tử

luôn tràn ngập mọi ngõ ngách trong tâm trí chị,

một phút giây chị khao khát được sống,

lại là phút giây chị chết đi."

- Rui Boudelaire Mavolo -

Spoil next chapter: Mộng xưa| Nỗi tuyệt vọng luôn xảy đến bất ngờ... |- Tạm thời đừng tiết lộ bất cứ thứ gì cho ai hết!- Trước mắt, hãy cứ tìm cách thoát khỏi nơi này đã!Hai đứa trẻ tính bỏ trốn thử, vào buổi sáng.Đôi chân run rẩy của những chú cừu con.Sự bình tĩnh kia khó mà giữ nổi.Một đứa trẻ lạc bầy bọn.Bên kia cánh rừng, ngôi nhà và mẹ.Đồ ăn đầy đủ, vui chơi thỏa chí, giờ giấc nghiêm ngặt.- Cho đến khi các em giải đủ các mật mã, chị sẽ tham gia cuộc chơi này!End.
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Mộng xưa


"Tok!

Tok!"

- Conny?- Conny?Emma cầm Bernie bé nhỏ trên tay, chạy khắp nơi đi tìm Conny.Bởi vì Nhà Grace vắng tiếng cười khúc khích quen thuộc kia.- Conny?Không gian trước mặt em bỗng thay đổi.Em đang ở một nơi nào đó, xa lạ và tối tăm.Emma muốn quay lại, nhưng em còn đang tìm Conny.Đôi rèm đỏ che phủ một nửa con đường đi.Phía bên kia ánh lên thứ ánh sáng mị hoặc, huyền huyền ảo ảo.Khí lạnh tràn bên dưới đôi chân em, tới mắt cá chân em.Emma rùng người.Em ôm chặt Bernie, từng bước đi tới phần được chiếu sáng bên kia tấm rèm.Một bàn tiệc đã được bày sẵn ở đó.Hắt chút ánh sáng lập lòe, trong bóng tối dần dần hiện lên rõ ràng.

Rượu vang, bánh mì, sữa, và..Một món ngon nào đó được trình trên cái đĩa to chính giữa.Cái gì thế nhỉ?Em cả gan, từng chút lại gần hơn.

"Tok!

Tok!"

Emma cảm nhận đôi chân của mình đang tê liệt.Đôi mắt em đang dại đi.Cổ họng em như bị nghẹn ứ lại.Con tim em, từng hồi đập chậm dần.- Co..

Conny?Trên cái đĩa sang trọng ấy, trọn vẹn một hình ảnh.Hai bím màu hạnh.Đôi con ngươi màu nắng.Bộ đồng phục trắng như tuyết.Thiên sứ bé nhỏ mang tên Conny.Làn da gồm sứ, con ngươi nhạt màu.

Lồng ngực ôm trọn đóa hoa đỏ chóe tội lỗi.Thân xác hiện hữu, linh hồn không còn."

Tok!"

Emma quay phắt lại.

Đối diện em là cái hàm lớn đầy răng lởm chởm.Sắp rồi.."

Phập!"

- !!![Sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn.Theo thực tế, đây là một nông trại.Và chúng tôi là.. ] |Thức ăn!! |——————————————————
Nỗi tuyệt vọng luôn xảy đến bất ngờ.

The Promised Neverland
——————————————————

Emma hoảng hồn, bật dậy trong đêm.Nhẹ nhỏm khi bản thân đang nằm ở trên giường.Một cơn ác mộng khủng khiếp, quá sức khủng khiếp.Căn phòng chìm vào bóng tối tĩnh mịch.Xung quanh là các bạn em.Là gia đình em.Họ vẫn đang ở đây, cùng với em.Emma run rẩy, em ôm mặt, nấc lên từng tiếng vô thanh.- Emma?Tiếng gọi tên em, thân thuộc, nhè nhẹ như tiếng nước suối chảy vào lòng.Emma ngẩng lên.Một tíc tắc nào đó, em nhận ra.Em vẫn còn người đó.- Chị..

Rui!Emma ngập ngừng gọi lại, đôi mắt em còn đỏ au.Em nhoài người qua giường Rui kế bên, chui vào chăn của chị.Rui lặng lẽ nhìn, ngồi dậy và xích vào trong tường, nhường chỗ cho Emma.

Nhìn thấy đứa em gái nhỏ của mình như vậy, bản thân cô tự bảo mình đừng lên tiếng nữa.Có vẻ em ấy vẫn còn sốc, chuyện của Conny.Nhưng...- Em gặp ác mộng à?Trong chăn ló ra cái đầu cam xoăn tít, gật gật mấy cái.Thở dài, Rui nằm xuống.Đôi tay choàng qua lưng em, vỗ vỗ an ủi.- Chị Rui!

Em đang rất sợ!- Chị biết!Emma lại thút thít.- Ngủ đi thôi!"

Hức!"

Emma lại không kìm được, bật ra một tiếng nức nở.- Đừng lo!

Chị vẫn ở đây mà!"

Hức!"

- Chị sẽ bảo vệ em, được chứ?"

Hức!"

- Ngoan nào!

Ngủ đi, em gái yêu dấu của chị!"...!"

Tiếng nấc nhỏ dần, căn phòng lại quay về khoảng im lặng, hòa vào bóng đêm tịch mịch.Emma đã ngủ.Nhưng nửa cái gối em nằm, ướt những giọt nước mắt nóng hổi.Rui vén lại chăn, dịu dàng hôn lên trán em.| Ngủ đi!

Rồi tất cả sẽ ổn thôi! |.Rui đột ngột trừng to mắt.Trước tầm nhìn là trần nhà quen thuộc.Chút ánh trăng mỏng đứt đoạn chiếu lên.Vẫn là cái mùi vị giả tạo om đáng sợ ấy.Chẳng hiểu sao, lại khiến cô, an tâm hơn một chút, mà thở phào nhẹ nhõm trong lòng.Đồng hồ vang tiếng tích tắc nhè nhẹ trong căn phòng bọc trùm im lặng.

3 giờ đúng sáng.Cô thở dài, đưa tay ra sau vuốt gáy đã đẫm mồ hôi lạnh.Lại là giấc mơ đó...Sa mạc rộng mênh mang, hắt hiu ánh sáng xanh tinh khiết của mặt trăng.Trong đêm, không gian chốc chốc thoảng gió lạnh buốt.Cô gái nhỏ với đôi chân trần, từng bước chạy vội vã theo cánh hoa rơi trên mặt cát.- Chạy sao?Một tiếng nói vang lên, quá đỗi quen thuộc, lại thập phần mang theo hàn khí chết chóc.Ám ảnh, rối loạn, điên cuồng.Rui quay phát lại, bắt trúng cái hình ảnh kia, mà trải qua bao nhiêu kiếp người, cô cũng chẳng thể nào quên.- ÁC NỮ!!Tanya nhếch mép.Thiếu nữ trạc 18, đứng trên đỉnh đồi cát, ngược ánh trăng.Mái tóc trắng màu xương cốt.Con ngươi ủ sắc tím biếc.Ngạo mạn, bất cần.Đôi tay hững hờ thanh đao bạc, nhẹ nhàng vung đôi ba đường, cắt đứt không trung.- Dù ngươi có trốn đi đâu chăng nữa, hủy hoại bản thân mình đến nhường nào đi chăng nữa, nhưng sự thật trần trụi vẫn còn đó đấy thôi!- Dừng lại đi!- Dòng máu gia tộc, ngươi chẳng thể nào thoát khỏi nó!

- Làm ơn dừng lại đi!

Tại sao ngày ấy ngươi lại không giết ta kia chứ!Rui.Rui đang bấn loạn.Sau giây phút ấy, Rui đã trở nên vặn vẹo.Đôi mắt đục ngầu, con tim Rui đập nhanh hơn bao giờ hết.- Hừ!

- Tanya nhíu mày - Nếu chẳng phải dòng chính can thiệp, đầu ngươi đã rơi từ khi ấy rồi!- Sao nào?

Bao nhiêu năm qua, nhưng ngươi vẫn nhớ con nhỏ máu bùn ấy sao?- Chị của ta không phải là máu bùn vớ vẩn gì đó!

Thôi ngay đi!- AHAHAHAAA!Tanya, cô cũng đang bắt đầu điên loạn.Đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, một mong muốn duy nhất.Châm chọc Rui, tra tấn tinh thần Rui, mau chóng thấy được vẻ tuyệt vọng tận cùng của Rui.Nở nụ cười vặn vẹo, Tanya ngay lập tức thay đổi hình dạng bản thân.Đôi đồng tử Rui co rút.Phản chiếu mặt gương trong vắt ấy, là hình ảnh thiếu nữ gầy gò mà xinh đẹp, dịu dàng thoát tục.

Đôi môi vẽ cái cười ấm áp thân thuộc.Mái tóc như tơ lụa biển cả, đôi đào thủy ngập nước.Rui run rẩy, khụyu xuống.- Chị Yui...- Chào buổi sángggg!!- Ê Phil, đừng có chạy!

- Gilda hổn hển rượt theo cậu em trai nhỏ.[Lại một buổi sáng như bao ngày.Những đứa trẻ chạy nhảy khắp hành lang.Vui đùa hồ hởi, ngây thơ nghịch ngợm, trước cái hàm khổng lồ vô hình.Thời gian đang đếm ngược từng giây lẻ.Lũ nhóc vẫn hồn nhiên, ăn để tẩm bổ, cho một cơ thể bọc thịt thơm ngon, béo ngậy.]- Cái này đặt ở đây ạ?- Đúng rồi!Emma quay lại.- Mark!

Xếp ra dĩa đi con!- Vâng ạ!!!"

Một buổi sáng thường lệ.Vẫn là nụ cười ấy.

Như thể tất cả chỉ là một giấc mơ."

- Emma, chào buổi sáng!Norman bước vào phòng ăn, vẫy chào em, nở nụ cười rõ tươi.Một lần nữa, Norman khiến em sững sờ.Nhưng rồi..- Chào buổi sáng, Norman!

"Nhưng đáng tiếc là không."

Một lớp mặt nạ đầu tiên đánh dấu việc chấp nhận sự thật..- Nghe đây Emma, Norman!

Các em phải tỏ ra như chúng ta chưa nhìn thấy gì!- Tối hôm nay, các em đã phá luật và đến chỗ cánh cổng!

Nhưng vẫn phải giả vờ không hề hay biết, rõ chứ?Ba đứa trẻ ngồi giữa con đường rợp cỏ, rộng thêng thang.Hằng hà sa số đèn sao treo ngập trời, mặc sức tỏa sáng cùng trăng lạnh.- Nhưng mà.. bé Berne!!

- Emma sực nhớ lại.Lúc em hoảng sợ bỏ chạy, đã đánh rơi Bernie dưới gầm xe.- Đúng!

Mama sẽ nghi ngờ khi nhìn thấy nó..

- Norman chựng lại.- Nhưng như thế chưa đủ để biết đó là ai!

- Rui nghiêm mặt - Chuyện các em đã làm, thứ các em đã khám phá và cả kế hoạch sắp tới...PHẢI GIỮ BÍ MẬT BẰNG MỌI GIÁ!.- CẢM ƠN VÌ BỮA ĂN!

- Tiếng đồng thanh non nớt vang đều đều khắp căn nhà rộng lớn.Từ nhưng bữa ăn.[Đừng bộc lộ cảm xúc thật, nếu không Mama sẽ để ý đấy!]- Bíp!!

Đến những bài kiểm tra.[Tạm thời ta sẽ không tiết lộ cho ai hết!]- Yah!Và những trò nô đùa, chạy nhảy.[Hãy đi tìm ra cách để thoát khỏi nơi này!].- Chị Rui!

Em có câu hỏi muốn dành cho chị!- Chuyện gì sao?- Lũ quỷ!

Và cả Mama!

Trông chị rất bình thường khi tụi em nói..- Ồ..!- Có phải, chị đã biết từ trước rồi?- Em đoán xem?- Chị!!

Nếu như.. nếu như..- Nếu như chị cũng như mẹ?Đứa trẻ im lặng. cúi gằm mặt.Thiếu nữ đứng ngược sáng.Đôi con ngươi lục bảo, trong bóng tối biếc xanh hơn bao giờ hết.- Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hãy luôn nhớ rằng, mấy đứa.. vẫn luôn là gia đình của chị!Norman lặng người.Cậu ngước nhìn cô gái, bắt gặp ánh nhìn vô hồn ấy.Nhưng trong sâu thẳm lại tồn đọng đau thương và phẫn uất đến tột cùng.Và, có gì đó nói lên sự chờ đợi mỏi mòn đến kì lạ.- Từ bây giờ, đây chính là điểm khởi đầu của trò chơi trốn tìm mà các em bắt buộc phải tham gia!Nhẹ cười, cô gái nhỏ vuốt lọn tóc xuôi chiều gió.Thủ thỉ vài lời.Norman tròn mắt, nhìn người chị của mình xoay người, từng bước vào Nhà, rồi khuất dạng hẳn.- Chị...Hai đứa trẻ tính bỏ trốn thử, vào buổi sáng.Đôi chân run rẩy của những chú cừu con.Sự bình tĩnh kia khó mà giữ nổi.Một đứa trẻ lạc bầy bọn.Bên kia cánh rừng, ngôi nhà và mẹ.Đồ ăn đầy đủ, vui chơi thỏa chí, giờ giấc nghiêm ngặt.Trong ngôi nhà kính, thiếu nữ ôm bó hồng hạc tiên mỉm cười sâu xa.- Cho đến khi các em giải đủ các mật mã, chị sẽ tham gia cuộc chơi này!——————————————————

"Khi hạnh phúc bắt đầu đổ vỡ,

tuyệt vọng bắt đầu tràn đầy,

luôn vỏn vẹn một mùi máu

của bi kịch tận cùng."

- Rui Boudelaire Mavolo -
 
[Đn The Promised Neverland] Người Làm Vườn Sinh Mệnh
Lối thoát


[Đêm.]"Knock!

Knock!"

- Vào đi!Cánh cửa hé mở, Norman và Emma nhẹ nhàng bước vào.Rui đang ở bên trong, nằm ngửa trên chiếc bàn gỗ dài mà đọc sách.Ánh sáng lung linh của cây đèn từ, chiếu vội sườn mặt tinh tế của cô gái nhỏ.Để ý tới sự hiện diện của hai đứa em, đôi bàn tay từ tốn đóng sách lại.Hai đứa trẻ mắt nhìn ráo hoảnh, liếc dọc ngang căn phòng.Lần đầu tiên chúng đặt chân vào căn phòng này, căn phòng riêng của Chị Cả.Cách đây bốn năm về trước, vì một số nhu cầu riêng của Rui, Mama đã sắp xếp lại căn phòng này, ở tầng hai, vốn là một phòng chứa chăn đệm.Căn phòng khá nhỏ, chưa bằng một nửa phòng tắm của Nhà, nhưng bù lại nó rất sạch sẽ và thoáng mát, thậm chí có cả cửa sổ ngập ánh trăng.Chút hương thơm hoa cỏ nhẹ đung đưa trên chóp mũi lũ trẻ, êm ái, thanh dịu.Nội thất trong phòng đơn giản là một chiếc bàn gỗ dài, cái ghế đệm êm, một cái kệ chứa khá nhiều sách.Còn có một cái tủ gỗ nhỏ có gương ở trong góc phòng, ắt hẳn treo bộ đồ làm vườn.Trên tường là những con hạc tiên bằng giấy màu, đính trên đó theo thứ tự chéo dọc ngang, hệt những quân cờ caro, và cả những bức tranh của lũ trẻ trong Grace Field vẽ tặng.Một cô gái yêu làm vườn như cô, chẳng thể nào không nói tới hoa được.Khắp căn phòng, từng góc nhỏ, trên bệ cửa sổ, trên kệ sách, trên chiếc bàn gỗ dài, được bài trí bằng những lọ hoa nhỏ xíu, đủ loại hoa và ngập tràn sắc màu.Khỏi phải nói, hai đứa nhóc kia đã ghen tị đến thế nào.Rui lặng lẽ nhìn Norman và Emma đánh giá căn phòng nhỏ của mình.Ừm...Có chút ngột ngạt, và khá ngại ngùng.Giống như bí mật nhỏ bị bật mí vậy.Chẳng đợi hồi lâu, cô lấy lại sự chú ý của hai cô cậu nhỏ.- Các em..

đã phát hiện ra được gì rồi?Norman và Emma mệt mỏi nhìn chị.- Sáng nay em dậy có chút sớm hơn bình thường!

- Emma cười cười mở lời - Nhưng mà, có sớm mấy em cũng chẳng thấy chị đâu cả!

Hì!Đêm hôm qua, Emma nhớ rõ mình gặp ác mộng, về Conny, nên em đã trèo qua giường chị Rui ngủ.- Và.. sáng nay, lần đầu tiên em mới để ý!- Những cửa sổ trong nhà đều được lắp rào chắn mắt cáo.

Các chốt cố định khung cửa không thể với tới từ bên trong!- Và trên hết, đầu vặn đã bị cạo nhẵn!Rui gật gù: " Những dấu hiệu nhỏ ở mọi nơi, thận trọng ẩn giấu trong cuộc sống hằng ngày của các em!

Hãy quan sát cho hết!"

- Con mồi lúc nào cũng được thõa mãn.

Bộ đồng phục trắng tinh dễ dính bẩn.

Và hoạch định giờ giấc khắc khe..- Tất cả đều chỉ nhằm mục đích bảo quản chất lượng "độ ngon" của chúng ta!Rui nhả từng chữ chậm rãi, lại như từng đòn búa đánh vào sự lo sợ của hai đứa nhỏ.Cô ngẫm lại.Nói "chúng ta" là thế, nhưng vốn trong danh sách thức ăn của Field, chẳng xuất hiện cái tên "Rui" bao giờ.Việc này cô không nên nói cho bọn nhỏ thì hơn.Norman vẫn có điều thắc mắc: "Nhưng còn các bài kiểm tra?"

- Nếu là gia súc, thì cần gì phải được đào tạo?- Nói thẳng ra thì việc giáo dục chúng ta sẽ gây nguy hiểm cho lũ quỉ.

- Nó giống như... tuổi tác và điểm số có liên quan đến thứ hạng của thức ăn - Emma ngắt lời cậu, nhíu mày hỏi - Nhưng tại sao?

Đâu phải đạt điểm cao thì thịt mình... sẽ ngon hơn?- Tớ không biết..Rui nhìn hai đứa nhỏ đang phân bua liên tục, cười nhẹ.Ngôi nhà.. thế giới của chúng ta..Cứ tưởng mình đã hiểu rõ mọi thứ, nhưng thật ra chẳng biết gì hết.Một chút cũng không nắm được, hiện tại bên ngoài trông như thế nào, có ra làm sao hay không.- Là não đấy!

- Cô điềm nhiêm cười cái nhẹ.Hai đứa bé trố mắt nhìn Rui, sửng sốt và bàng hoàng.- Chị Rui!

- Norman túa mồ hôi - Chị có thể nào đừng cười được không?- Trông chị đáng sợ quá!

Oaaa!!

- Emma tái mét.Rui nghe cáo trạng dữ dội quá cũng lo lo về hình tượng của bản thân.Nhẹ ôm hai đứa trẻ, cô vươn tay với lấy cái đèn trên bàn rồi ra hiệu cho chúng ngồi xuống sàn với mình.Chờ một hồi lặng cho việc ôm ấp, cô từ tốn cất lời: "Thử nghĩ xem có lạ không, ta đang ở giữa thế kỉ 21, nhưng trong Nhà không hề có tivi hay radio nào cả!

Trong cái lồng này chỉ có những đồ cổ đã lỗi thời từ lâu!"

Những thứ ta biết chỉ là...[Thế giới biệt lập này là mô hình khu vườn thu nhỏ được tạo nên bởi lũ quỷ.]- Thế giới thực, bên ngoài kia, là thứ ta không hề biết đến!- Vậy nên điều duy nhất các em cần làm là tìm hiểu thêm về nó, và bỏ trốn!Rui nói được câu thì thở dài, chốc chốc lại nói tiếp.Bỏ trốn và đi tìm, là hai hành động căn bản của trò chơi này.Một trò chơi đo trí thông minh, sự nhạy bén, sức chịu đựng, và sự hi sinh...- Chúng em đã nghĩ điều này vào chiều nay!- Ồ!- Tụi em muốn xác định tất cả những gì mình biết, và hành động trước cả Mama khi bà ấy có thể!- Đã có rất nhiều người rời đi!- Trước Conny là Hao rời đi.

Trước Hao là Cedi.

Trước nữa là Main, Gagi, Eddy và Sara.- Còn có chị Wendy, anh Lee và bé Zeg nữa!- Dựa theo ngày tháng bọn họ được đưa đi, có thể giả định đợt lấy hàng kế tiếp sớm nhất là hai tháng nữa.

Đó là khoảng thời gian duy nhất ta có thể đưa mọi người thoát khỏi đây!Norman, thằng bé có thể đã đắn đo nhiều.Những đứa trẻ trong Nhà thường không để ý tới ngày tháng lắm.Nhưng đứa nhỏ này, chỉ trong một buổi sáng, nó đã lôi lại được thời gian các đợt giao hàng của Mama.Quả là trời cho trí thông minh không để thừa.- Chúng em có bàn nhau...- Về lối thoát?- V-vâng!- Hướng tới cánh cổng hay là khu rừng ?Norman và Emma cùng gật đầu.Rui nhẹ hỏi: "Thế các em đã quyết định như thế nào?"

- Tất nhiên là khu rừng rồi!!

- Emma xông xáo - Chúng em sẽ chạy trốn qua khu rừng vào buổi sáng!

Rồi..Emma im bặt.Em cảm giác chị Rui có vẻ không thõa mãn với ý định của mình.- Mấy đứa băng qua hàng rào chưa?- Rồi ạ!Giọng chắc nịch, Norman nhìn thẳng vào Rui.Hai đứa nhóc đã làm một chuyện cấm kị, trái với luật Nhà.Một lần nữa.- Hmm, không tệ!

Thế ở đó có gì?- Một bức tường!

- Emma lẩm bẩm, quay phắt qua nhìn cô - Quá trời cao luôn, bề ngang của nó tầm 2 - 3m ấy!- Nhưng mà phẳng tắp và rất trơn, rõ ràng là không thể leo lên được!- Và?- Chúng em tính tìm dây thừng và leo lên!Rui lúc này đã đứng dậy, vừa nghe vừa cất bước về phía tủ, ngón trỏ xinh đẹp nhẹ vuốt qua hàng sách.Dường như cô chẳng bận tâm về đáp án.Hỏi cho có.Này!

Vốn dĩ những điều đó cô đã nắm sẵn trong bộ não!Còn có hàng tá kế hoạch tuyệt hảo.Chỉ là chưa thực hiện thôi.- Em có chuyện muốn hỏi chị!Norman ngập ngừng, bắt về sự chú ý của hai chị em.- Em muốn hỏi chị về Mama, và trò chơi trốn tìm của Nhà!Rui nhướn mày.- Mama?- Vâng ạ!- Vốn đã có chuyện rất lạ xảy ra lúc chiều!Emma nhăn nhó, em tái mặt kể lại.- Chuyện chúng em chạy tới bức tường sau khu rừng, sau đó vội về tập hợp!- Nayla không về kịp!

Chỉ có Mark khóc lóc kể em ấy bị lạc trong rừng, thằng bé tìm không ra!- Nhưng mà..

Mama đã đi kiếm, chỉ trong chốc lát, bà trở lại với Nayla ngủ trong tay!

Rất nhanh!- Chị Rui!

- Norman nhìn cô - Em nghĩ, hẳn chị đã biết chiếc đồng hồ bỏ túi của Mama rồi!Giọng chắc nịch mà non nớt khiến Rui bật cười.- Tinh ý đấy!Rui xoay người, lướt mình về phía cửa sổ ngập ánh trăng non.- Quả là các em đã tìm được rất nhiều chi tiết!

Nhưng tìm là không đủ!Rui chập chừng, nhớ lại khoảng thời gian mình còn mới cầm cuốc, trong vòng hai ngày đi lòng vòng đã tìm thấy toàn bộ gợi ý.- Phải nhanh lên thôi!

- Cô lầm bầm, chỉ cho hai đứa nhỏ nghe loáng thoáng.Rui tựa đầu vào ô kính, ngước nhìn một trời sao ngoài kia lung linh tuyệt sắc.- Việc giúp các em nằm ngoài khả năng của chị, có lẽ các em phải tự hành động thôi!- Tụi em..

- Emma lên tiếng, lại phát hiện Rui chưa nói xong, câu còn lại đành nuốt ngược trở về.- Sắp tới có một đứa bé chuyển vào đây!

Phải tìm cách tiếp cận nó, các em sẽ tìm được đáp án cho cái đồng hồ kia!- Dạ!!Hai đứa trẻ đồng thanh đáp lại.- Ừm!

- Rui gật đầu, ra hiệu cho hai nhóc về phòng ngủ.Norman len lén nhìn Chị Cả.Đây mới là mệnh lệnh.Bởi Rui mới là chỉ huy của những đứa trẻ.Và Emma cũng chẳng còn thắc mắc gì.Những đứa trẻ nghe tiếng chuông rung, theo quy củ liền trở về phòng ngủ chung.Rui lẳng lặng xuống lầu, gõ cửa phòng Mama, rồi mở cửa.Người phụ nữ gương mặt vẫn treo nụ cười phúc hậu hơn bao giờ hết, ngồi trên cái ghế đẩu, hai tay dịu dàng để trước ngực, từ tốn cất lời:- Con yêu!

Con tới rồi!Rui nhìn Isabella mà không đáp, tay vươn ra sau, đóng cửa."

Sầm!!"
 
Back
Top Bottom