Rui chuồn êm về phòng ngủ.Giường của cô là cái bên cửa sổ, sát giường Emma.Cô lại gần đứa em gái nhỏ đang say giấc.Đưa tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt mềm mại ngập sữa, luôn tràn đầy sự vui vẻ.Emma..Bao lâu nữa đây?Chị phải đợi thêm bao lâu nữa đây?Quá lâu rồi!
Thật sự quá lâu rồi!Chị không muốn bản thân phải kiên nhẫn hơn nữa!Chị thực sự quá mệt mỏi!Nhanh chóng tìm ra nó đi!Mau lên đi!Đi tìm cái gọi là SỰ THẬT!.| Rui đau khổ.Rui mỏi mệt.Nhưng Rui vẫn níu giữ cái gọi là "hi vọng mong manh".Bởi vì Rui không muốn tuyệt vọng lần nữa.Vậy nên, Rui vẫn thổn thức chờ đợi cái ngày "WM" đã ấn định sẵn.. |.[Conny đi rồi]Lũ trẻ đứa nào cũng buồn bã quay vào nhà sắp xếp đồ đạc chuẩn bị lên giường ngủ.Rui không nói không rằng, bỏ đi lên phòng tắm lầu hai.Vốn dĩ Ray tính đi theo hỏi chuyện gì đó, nhưng lại thôi, vì thằng bé bận trông bọn trẻ.Vả lại, Mama cũng đã bảo đừng tò mò, cũng đừng bao giờ hỏi về cô chị này.Ray đang suy tính..Chị Rui là cá thể độc lập nhất House, không phụ thuộc vào Mama, cũng không xen vào lũ nhóc.Điều đó khiến cậu băn khoăn về kế hoạch của mình.Nếu như..Ray lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ khủng khiếp của mình.Nếu cậu còn tính toán gì đó nữa, đầu cậu sẽ nổ tung mất.Ray trở về phòng chính, tìm hai đứa bạn thân của mình..Emma được phân công quét phòng bếp."
Cạch!!"
Cây chổi từ tay Emma ngã xuống sàn gỗ.Emma trừng mắt, chạy vọt đến bên bàn, chộp lấy nó.- Bernieeeee?!?Sao lại có thể vậy chứ?
Sao em lại có thể bất cẩn như vậy sau khi nói những lời cảm động ấy chứ?!
Sao lại thế aaa?!!!?
Mình biết nó là đứa hay quên, nhưng thế này thì quá đáng thật!- M..
Mình nên làm gì đây?Gilda thở thườn thượt: "Tớ e là.. em ấy đã đi rồi!"
- Còn quá sớm để nói điều đó!Ray bước vào, liếc mắt nhìn Emma.Cậu nhanh như chớp chộp lấy một suy nghĩ to gan.
Nhanh chóng thôi thúc bọn họ tới đó, sẽ rất mau thôi, để rút ngắn kế hoạch của cậu....Phòng tắm nửa chìm vào bóng đêm, nửa còn lại được mạ bởi ánh trăng vàng ươm xuyên qua ô cửa sổ, bị khung cửa thô bạo chặt đứt làm nhiều phần.Trời đêm gió mát, qua khe cửa mà ngân nga bản vĩ cầm du dương với giai điệu cổ điển bất hủ, tấu lên cùng trăng sáng bản giao hưởng với những nốt cao tuyệt đẹp mà chát chúa.Cô gái bé nhỏ như tắm ánh trăng, dưới sắc vàng vẫn không che đậy được nước da trắng như ngọc thạch, mịn như mây sớm.Một đầu lục lam ánh bạc, khẽ đung đưa, như muốn tận hưởng trọn khúc ca ngọt ngào mà bi tráng, tựa muốn đoạt hồn vạn chúng sinh của mẹ thiên nhiên vĩ đại.Đôi tai khẽ rung, cô phát hiện có tiếng bước chân ai đó đang chạy vội.Rui choàng khăn ra khỏi bồn tắm, nhoài mình tới gần cửa sổ.Hơi nóng làm kính mờ đi, phủ lên những giọt nước li ti óng ánh.Đôi tay trắng nõn nà như sữa, mềm mại như kem tươi, nhẹ như kẹo bông, thanh thoát đặt lên tấm kính, vuốt nhẹ một cái đã làm kính rõ đi một phần.Cứ như thế, Rui thấy rõ mồn một bên dưới.Là Emma và Norman.Hình như hai đứa nhỏ đang chạy tới Cổng.Đầu cô bắt đầu đặt câu hỏi vì sao.Vì sao đêm tối hai đứa nhỏ lại tới Cổng?Lẽ nào chúng bắt đầu nghi ngờ mama?Vì sao có mỗi hai đứa nó?Thằng nhóc Ray đâu rồi?Vì sao tới giờ tụi nhóc mới chạy ra?Muốn theo dõi, sao lúc nãy không đi sau Mama và Conny?Vì sao... ?Rui đột ngột ngừng suy nghĩ.Hàng chục câu hỏi chồng chất kia, đã có một câu trả lời cho tất cả.Sau khi cô nhìn thấy Bernie bé nhỏ trên tay Emma.- Ra vậy!
- Khuôn mặt Rui vẽ lên một nụ cười, mà cô cho rằng nó chưa bao giờ biểu đạt đúng tâm trạng của cô.Mama, nhìn xem!
Người sắp bị bắt thóp rồi!.Vỏn vẹn chưa đầy một phút, Rui khoát trên mình bộ đồng phục sạch sẽ, trắng tinh.Đâu lại vào đấy, hết sức ngăn nắp, cô trèo lên bệ cửa sổ, lấy đà phóng xuống dưới.Nhảy xuống từ cửa sổ phòng tắm lầu hai, Rui nhẹ nhàng tiếp đất, không chút xây xát, êm như cánh bướm.Từng bước chạy đều, giảm tiếng động đến mức tối đa, hướng đến Cổng.Gương mặt không giấu nổi nét lo lắng.Chỉ một chút bất cẩn, hai đứa nhỏ sẽ...Cùng lúc đó, hai đứa Norman và Emma đã tới nơi, lũ nhóc ngắm nghía cái xe tải trong sự hồn nhiên tột độ.Chúng nó đâu biết, mọi thứ xung quanh chúng bây giờ, đều như đang khựng lại.Thời gian chậm rãi đếm ngược từng giây.Vạn vật nín thở, tim đập chân run, sợ hãi đến tận cùng.Không gian bị sự im lặng bao trùm.Cái hồi hộp đều ép đến ngộp thở.Chờ được giải thoát, cho đến khi..Khi Emma vén cái màn sau xe tải lên.Lần này, đến lượt hai đứa trẻ.Hình ảnh Conny quá đỗi đau lòng, đang hiện hữu trước mắt của hai đứa trẻ 11 tuổi.Hết sức tàn nhẫn, ám ảnh chúng.Conny bé nhỏ, không còn nữa.Trên ngực em nở rộ đóa hoa ấy, rực đỏ, đẫm máu.Đóa hoa Vidar với cái ruy băng nhỏ xíu.Cái thời khắc ấy, Rui đã tới, lòng cô mang theo nỗi hối hận giày xéo tâm can.Đóa hoa ấy, đã từng trắng muốt khó tin, xinh đẹp bất ngờ, do chính tay cô chọn lựa cho nghi thức Gupna của Conny.Chỉ là bây giờ, nó vận bộ cánh đỏ chóe ấy, ướm đầy tội lỗi.Cơ thể bé nhỏ không còn một giọt máu, gương mặt đã sớm trắng bệch.Đôi mắt mở to, mang theo sự vấn vương, tiếc nuối, cầu cứu trong vô vọng.Có lẽ em đã khóc đấy, nhưng nước mắt em đã sớm khô rồi.Có lẽ em đã hét lên, hét đến chói tai, để cầu cứu đấy, nhưng thanh quản của em, đôi môi nhỏ của em, đã không thể cất lên một từ nào nữa.Có lẽ em đã nhớ lại mọi người đấy, từng đoạn hồi ức một, nhưng ký ức cuối cùng của em, lại vẽ nên hình ảnh của chị.| Chị Rui!
Em yêu chị nhất trên đời! |Rui đứng núp ở trước Cổng.Cô bần thần cả người.Cô đã quá sai khi chỉ nghĩ Conny là vật thúc đẩy Emma về phía Sự thật.Giờ đây trong cô cuộn trào từng cơn sóng dữ, hối hận không dứt, đau đớn tột cùng. tạo nên cái vòng lặp bi thương, khốc khổ, xót vạn nhân sinh.Trong đầu cô, vỏn vẹn đoạn ký ức duy nhất, hiện lên đột ngột.[Conny cầm trên tay những bông thạch thảo Chadré vàng rực rỡ.Những cánh hoa tròn trĩnh, bầu bầu mà mỏng manh, lại mang theo sự trẻ con, ngây ngô, hiếu động, đáng yêu đến kì lạ, của con người mà nó cấu hình nên sinh mệnh.Cô bé hai bím vàng hạnh, con ngươi màu nắng, mỉm cười trong sáng, thơ ngây như hồ nước mùa hạ, tâm tư trọn cái sắc dã quỳ.Em đứng cạnh cô gái kia, vận bộ làm vườn đã sờn cũ, đầy đất bụi, cúi đầu chăm chú cắt tỉa từng nhánh hoa.- Chị Rui này!
Chị nghĩ xem!
Khi nào thì em sẽ có gia đình mới nhỉ?Cô gái kia không ngẩn mặt, giọng vô thanh sắc, đáp lại: "Không lâu đâu!"
Em vẫn đứng đó, đợi cô gái, vẻ mặt vương chút mong mỏi buồn rầu.- Nếu có thể, em vẫn muốn chị làm chị gái của em!
Được chứ?Đáng buồn thay, khi người chị ấy vẫn quan tâm tới bông hoa trên tay mình, hơn lời đứa bé đang ở bên cạnh, rồi ỡm ờ một tiếng: "Ừ!"
Rui không hề trông thấy ngày đó, Conny em đã vui đến thế nào.Chỉ bằng một chữ đồng ý vô tình của cô.]Em chỉ muốn.."
Em chỉ muốn, chị thương em một chút, nhìn sang em một cái, khóc với em một lần, rồi lại cười với em nhiều hơn, chị nhé!"
Hãy yêu em hơn những bông hoa kia được không?Thứ cô bé mong mỏi từng ngày, chỉ đơn giản là nụ cười và cái ôm của Rui."
Rồi một ngày nào đó, chị có thể làm cho em một chiếc băng cài tóc bằng hoa, nha chị!"| Cho đến tận giờ phút em đi, chiếc băng cài tóc đó, em vẫn chưa tưởng tượng ra.
Nhưng trước khi em vượt thế gian này, em lại nhớ hình ảnh chị là rõ nét nhất! |.Conny, hệt như hiện thân của Rui năm xưa, chờ mong quá nhiều vào một người chị.Nhưng cuối cùng, sau tất cả, chỉ trở về với duy nhất một câu hỏi.Dưới ánh hoàng hôn kia, nếu em cất tiếng gọi, phải chăng người sẽ dịu dàng đến bên em, chị yêu dấu?
Sự thật cô mất đi quá nhiều, là không thể bị xóa bỏ.Gương mặt phá lệ chảy dòng nước mắt.---.---.---.---.---.---.---.---.---.---
"Cuộc đời chị là sa mạc cằn cỗi, cuộc đời chị là bóng tối ngập tràn,
vương giả đã định trước là cô độc, chị còn chẳng thể chết để được giải thoát."
- Rui Boudelaire Mavolo -