Tôi rời khỏi xác con thỏ ba tai, không ngoái đầu lại.
Có điều gì đó trong tôi thay đổi – không rõ là sự chai lì hay... chấp nhận.Gió lại thổi, lần này tôi nghe được cả tiếng cánh chim trên cao, tiếng côn trùng rúc rích từ xa, và tiếng nước chảy nhẹ ở đâu đó phía trước.[...Kỹ năng "Thính Giác Cường Hóa" đang hoạt động.]
[Phát hiện nguồn nước cách đây 300m về phía đông nam.]
Nước.
Tôi không nghĩ mình đang khát, nhưng cơ thể lại khao khát cảm giác đó.
Tôi nhấc chân, rảo bước.Dòng suối hiện ra giữa thung lũng – trong veo và lấp lánh như một tấm gương.
Tôi cúi xuống, lần đầu nhìn thấy chính mình rõ ràng hơn: một sinh vật như cừu con, nhưng mắt to tròn và sâu thẳm, sừng uốn cong mềm mại, và những sợi lông trắng nhạt ánh hồng phấn dưới nắng.Đáng yêu.
Nhưng không hề yếu đuối.[...Phát hiện khu vực có mật độ ma lực dao động mạnh.]
[...Cảnh báo: Hiện tượng mana bất ổn cách đây 70m.]
"Một nơi như mạch phép động...?"
Tôi bước theo hướng đó.
Cỏ rậm dần, và không khí như rung lên.
Tôi cảm thấy đầu mình choáng váng.[...Kích hoạt cơ chế phòng vệ tự nhiên.]
[Mở khoá kỹ năng tiềm ẩn dựa theo điều kiện môi trường: Cảm Ứng Mana.]
[Kỹ năng "Cảm Ứng Mana" đã được thức tỉnh.]
Một luồng khí nóng tràn qua ngực tôi.
Tôi thở gấp, cảm giác như vừa mở mắt... bằng một giác quan mới.Mọi thứ xung quanh giờ như sáng bừng lên dưới một lớp "ánh sáng" vô hình: từng sợi cỏ, từng phiến đá, đều có một dòng năng lượng mờ ảo.
Tôi cảm nhận được mana đang chuyển động, cuộn xoáy, dày đặc nhất ở một khối đá lớn giữa rừng.Tôi tiến lại gần.Khối đá đó như một cái tổ – và trong tổ là một quả trứng.Trứng run nhẹ.
Tôi không biết vì sao, nhưng tôi hiểu: có thứ gì đó đang chuẩn bị ra đời.
Và nếu tôi ở đây... tôi có thể nuốt nó.Tôi đứng đó, phân vân.
Nhưng giọng nói lại vang lên:[...Khuyến nghị: tiếp xúc với nguồn mana để tiến hoá.]
Không đắn đo nữa, tôi chạm vào quả trứng.ẦM.Cả cơ thể tôi như bị kéo vào một giấc mơ khác.
Những hình ảnh không rõ ràng, tiếng thét, mùi máu, và rồi...
ánh sáng bùng lên.[Kỹ năng "Tiềm Thức Nuốt Chửng" được kích hoạt tạm thời.]
[Phát hiện kỹ năng di truyền: "Ảnh Vực Ngủ Say".]
[Tiến hành hấp thụ...]
Tôi tỉnh dậy bên cạnh mảnh vỏ trứng rạn nứt.
Không có sinh vật nào trong đó.
Nó đã tan vào tôi.Và trong tôi, kỹ năng mới đang thở.[Đã học kỹ năng "Ảnh Vực Ngủ Say" – tạo ra một vùng không gian nhỏ khiến sinh vật yếu hơn rơi vào trạng thái ngủ mê trong phạm vi ngắn.]
"...Mình đang trở nên mạnh hơn."
Tôi thì thầm.
Và một giọng nói khe khẽ trả lời:[Không chỉ mạnh hơn... mà còn đặc biệt hơn bất kỳ quái vật nào từng tồn tại.]
Tôi không biết câu đó đến từ đâu.
Nhưng tôi tin vào nó.Tôi – sinh vật không tên, đang dần khắc tên mình lên thế giới này... bằng chính giấc mơ của mình.Tôi rời khỏi khu vực tổ đá, bộ lông trắng lấm tấm bụi đất và vài vệt bùn, nhưng tim lại đập nhanh chưa từng thấy.
Cơ thể nhỏ xíu này có thể cảm nhận được mọi rung động của mana quanh mình — tôi nghe được tiếng cỏ thở, thấy được luồng khí chảy qua mạch suối.Những ngày tiếp theo, tôi lang thang giữa rừng.
Mỗi lần nghe thấy tiếng con gì cựa quậy, tôi lại rón rén tiến lại gần.
Một con sóc ánh lửa, một con dơi tai dài, một con ếch rừng có lưỡi độc — tất cả đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác, trước khi ánh sáng tím mờ len vào giấc mơ chúng.[Kỹ năng "Ẩn Hình Sơ Cấp" đã được sao chép thành công.]
[Kỹ năng "Kháng Độc" đã được sao chép thành công.]
[Kỹ năng "Thị Giác Đêm" đã được sao chép thành công.]
Cứ thế, tôi chầm chậm gom từng mảnh nhỏ về mình.
Một chút bén nhạy, một chút kiên nhẫn, một chút lặng lẽ...
Thỉnh thoảng tôi cũng thử Ảnh Vực Ngủ Say, dù vùng bóng tối đó chỉ nhỏ bằng một góc gốc cây, đủ để ru bầy kiến rừng vào giấc ngủ không tỉnh lại.Mỗi đêm, tôi cuộn mình dưới gốc cây to nhất.
Tai cừu đung đưa theo hơi gió đêm, sừng cọ nhẹ vào vỏ cây sần sùi.
Tôi nghe giọng nói không tên ấy đều đặn bên tai:[...Dữ liệu tiến hoá được lưu trữ.]
[...Linh hồn duy trì ổn định.
Mật độ mana bên trong tăng nhẹ.]
Đôi lúc tôi tự hỏi, bản thân mình sẽ tiến hoá thành thứ gì.
Một con cừu khổng lồ?
Một con quái vật đủ hình người?
Hay... một giấc mơ biết đi?Tôi không có câu trả lời.
Nhưng tôi biết rõ: tôi vẫn đang thiếu gì đó.
Không phải kỹ năng, không phải sức mạnh — mà là một thứ để tôi được gọi tên.
Một danh xưng, để tôi còn biết bản thân là ai.Đêm nọ, khi mưa phùn rơi mỏng, tôi lần theo tiếng bước chân lạ.
Một nhóm sinh vật hai chân, lưng đeo gùi gỗ, đuốc lập loè trong màn sương.
Mùi của họ rất khác.
Không hôi tanh như thú rừng.
Không ngai ngái như quái thú.
Mùi của con người.Tôi núp sau bụi cỏ, tai áp sát đất để nghe giọng họ.
Tiếng cười.
Tiếng gọi nhau.
Tiếng nồi cháo sôi lục bục.
Ngọt ngào.
Ấm áp.
Xa lạ nhưng kéo tôi lại gần.[...Đề xuất: quan sát.
Không được tiếp cận quá gần.
Mức độ nguy hiểm chưa xác định.]
Tôi khẽ lắc đầu.
Bụng tôi réo nhẹ.
Không phải vì đói mana, mà vì... lòng tôi co thắt như thể nếu không làm gì, tôi sẽ bị bỏ lại lần nữa.Tôi không biết họ là ai.
Tôi cũng chẳng biết liệu họ có ghét tôi hay không.
Nhưng tôi hiểu — những bước tiến hoá vụn vặt suốt mấy ngày qua chỉ để dẫn tôi đến đây: khoảnh khắc đầu tiên tôi sẽ chạm vào thứ gọi là "thuộc về".Cỏ rạp xuống dưới móng tôi.
Tai rũ khẽ vẫy trong gió đêm.
Một sinh vật cừu nhỏ trắng muốt, ánh mắt lam nhạt ướt sương, chậm rãi tiến gần ánh lửa bập bùng.Tôi, không tên.
Không ký ức đầy đủ.
Chỉ có một giấc mơ âm ỉ trong lồng ngực..