Siêu Nhiên [ĐN Harry Potter] chuyện tình của Sirius (Drop)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
395927438-256-k941762.jpg

[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
Tác giả: Vanie_23-7
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện lấy từ Chat GPT Tags: fanficsiriusviễntưởng​
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Ái nữ của Gia tộc Selwyn -*


🖤 Bạn - Ái nữ của Gia tộc SelwynBạn sinh ra trong một gia tộc thuần huyết lâu đời và quyền lực bậc nhất của giới phù thủy Anh Quốc - Selwyn.

Cái tên Selwyn không cần quảng bá.

Nó được viết bằng máu, truyền thống, và một niềm kiêu hãnh lạnh lẽo.

Trong các ghi chép cổ của giới quý tộc phù thủy, nhà Selwyn đứng ngang hàng với Black, Rosier, Lestrange và Malfoy - những dòng họ mà chỉ cần nhắc đến, mọi ánh mắt đều phải e dè.Là ái nữ duy nhất trong thế hệ hiện tại của gia tộc, bạn được nuôi dạy không khác gì một viên ngọc được cất trong lồng kính bằng băng: lộng lẫy, giá trị - nhưng tuyệt đối không được sai lệch khỏi khuôn mẫu.Từ nhỏ, bạn được dạy rằng:Thuần huyết là vinh quang.Cảm xúc là yếu đuối.Tình yêu phải phục tùng lợi ích gia tộc.Bạn được học từ những gia sư nghiêm khắc, rèn luyện cả về pháp thuật, lễ nghi, ngôn ngữ cổ và lịch sử dòng họ.

Mỗi bữa ăn là một buổi kiểm tra.

Mỗi lời nói là một bước đi trên dây.Nhưng điều khiến bạn khác biệt... là ở chỗ bạn luôn lặng lẽ quan sát thế giới bằng đôi mắt tự do hơn những gì bạn dám thể hiện.Dù bên ngoài, bạn là một Selwyn điển hình - lạnh nhạt, điềm tĩnh, và ít nói - nhưng bên trong, bạn không thể thỏa mãn với cuộc sống chỉ toàn khuôn khổ.

Bạn đọc sách Muggle, bí mật nghe nhạc của họ qua chiếc máy cassette lén lút mang từ tiệm đồ cổ Knockturn Alley.

Bạn đặt câu hỏi về "thuần huyết", về cái gọi là "cao quý", và đôi khi - bạn ước, giá như mình được sinh ra ở một nơi khác.Trong mắt người ngoài bạn có thể là một tiểu thư quý tộc nhưng có ai hay những người trong gia tộc chỉ coi bạn là món hàng để liên hôn.Kế hoạch của gia đình dành cho bạn đã được vạch sẵn từ khi bạn lên mười:Học giỏi.Cư xử hoàn hảo.Kết hôn với một phù thủy thuần huyết có địa vị - có thể là từ nhà Avery, Rosier, hoặc thậm chí...

Black.
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Lần Gặp Gỡ Đầu Tiên -*


Người đọc là nhân vật chính trong vai bạn Bạn không phải kiểu người nổi bật ở Hogwarts.

Dù là học sinh xuất sắc nhất, hay là người phá phách nhất.

Bạn chỉ muốn sống yên ổn trong thế giới đầy biến động của phù thủy.

Cho đến một buổi chiều tháng Mười, khi bạn đang ngồi đọc sách trong thư viện, anh bước vào - Sirius Black, học sinh năm thứ sáu nhà Gryffindor, kẻ nổi tiếng vì vẻ ngoài bảnh bao và vô số trò rắc rối.Bạn chỉ lướt nhìn anh một giây.

Nhưng anh thì khác - Sirius để ý đến bạn ngay từ lần đầu tiên ánh mắt anh chạm phải ánh mắt bạn.> "Em đang trốn ai à?"

- anh cất tiếng, nửa đùa, nửa tò mò khi thấy bạn ngồi một mình ở góc bàn xa nhất.

> "Không," bạn đáp, cố giấu sự lúng túng.

" trốn khỏi sự ồn ào."

Sirius mỉm cười.

Nụ cười của một kẻ biết mình quyến rũ và không ngại dùng nó.> "Vậy thì em vừa thất bại rồi.

Vì anh chính là ồn ào."

Bạn mím môi , rồi lại nhanh chóng nhìn xuống quyển sách.

Tim bạn đập nhanh - không phải vì lo sợ, mà vì ánh mắt xám tro của anh có gì đó thật khó dứt ra.Sirius không rời đi.

Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện bạn, chống cằm nhìn bạn như đang cố gắng giải mã điều gì đó phức tạp hơn cả lời nguyền cổ.> "Tên em là gì?" anh hỏi, giọng dịu đi.

Bạn do dự một chút, rồi trả lời.Anh khá ngạc nhiên vì bạn là 1 Selwyn nhưng cũng gật gù, lặp lại tên bạn một cách chậm rãi như đang nếm thử thứ gì đó ngọt ngào.> "Anh sẽ nhớ," anh nói.

"Tên em.

Và cả cách em nhìn anh như thể anh là bài kiểm tra môn Biến Hình vậy - vừa khó chịu vừa không thể tránh."

Bạn ngẩng lên, gương mặt không để lộ cảm xúc, nhưng Sirius đã cười khẽ và đứng dậy.> "Hôm nay anh làm phiền đủ rồi.

Nhưng mai - đừng trốn trong góc nữa.

Anh sẽ tìm được em thôi."

Anh quay lưng rời đi, để lại bạn với trái tim đập dồn và quyển sách đã hoàn toàn vô nghĩa trong tay.
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Ánh Trăng Trên Lầu Thư viện -*


Hogwarts mùa thu lạnh se, ánh trăng rải dài lên hành lang đá.

Đêm nay, thư viện vắng lặng - đúng như em mong.

Em không thích tiếng cười ồn ào trong phòng sinh hoạt chung, càng không ưa sự nhộn nhịp vô nghĩa trong những buổi tiệc nhà.Một góc sâu trong thư viện, giữa những kệ sách cao đến trần, em ngồi, tay lật từng trang sách cổ, đôi mắt trầm mặc.Cho đến khi - tiếng bước chân vang lên phía sau.Em không quay lại.

Thư viện là nơi tự do đến rồi đi.

Miễn là yên tĩnh.Nhưng giọng nói vang lên sau lưng khiến em thoáng dừng lại:> "Merlin ơi, người như em thật sự tồn tại trong Hogwarts à?"

Ngẩng lên, em thấy cậu ta: tóc rối nhẹ như gió, áo choàng Gryffindor phất theo từng bước.

Sirius Black - nổi tiếng đến mức em không cần giới thiệu.Em không đáp.

Chỉ liếc nhìn, rồi quay lại với trang sách.Sirius dường như không phiền.

Cậu kéo ghế, ngồi đối diện em, chống cằm nhìn em như đang quan sát sinh vật kỳ lạ nào đó.> "Bình thường, người ta ít nhiều cũng cười, hoặc đỏ mặt khi thấy tôi "> "Tôi không phải 'người ta."

- Em đáp, giọng trầm, nhẹ và tuyệt đối không tò mò.Cậu phá lên cười.

Không lớn, nhưng là tiếng cười thật sự - không phải kiểu Sirius Black dành cho fan hâm mộ hay mấy cô gái từ nhà Hufflepuff.> "Hình như tôi chưa giới thiệu bản thân mà nhỉ "> "Tôi Sirius.

Năm 6, Gryffindor.

Người nổi tiếng, đẹp trai, yêu chó, ghét gia đình." > "Đủ rồi."

- Em ngắt lời, mắt vẫn nhìn sách.

- "Tôi không hỏi."

Cậu nheo mắt, ngả lưng ra sau.> "Lần đầu có người chặn đứng bài giới thiệu của tôi như thế.

Em Thú vị thật."

Em im lặng

> " Em ở Nhà nào vậy nhỉ ?

"Em ngẩng lên.

Ánh mắt như thể đang cân nhắc: liệu có nên trả lời?> "Ravenclaw."

Sirius gật đầu, mỉm cười, lần này không đùa nữa.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ cao, hắt lên gương mặt cậu thứ ánh sáng dịu dàng đến lạ.> " Được rồi, (Tên bạn).

Vậy bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ ngồi cùng bàn này mỗi tối.

Chỉ ngồi thôi.

Không ồn ào.

"Em nhướn mày.> "Để làm gì?"

Cậu mỉm cười - lần đầu tiên không ngông cuồng, không chơi bời, chỉ là một cậu trai có ánh mắt thật lòng:> "Vì tôi thấy yên trong cái yên của em."

Em không nói gì.

Nhưng trang sách trước mặt - dù chưa lật - cũng không còn là trọng tâm nữa.Và rồi, tối hôm đó, ở một góc lặng trong Hogwarts, hai tâm hồn khác biệt chạm nhau - không bằng những cái chạm tay, mà bằng im lặng.
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Những Ngày Yên Lặng -*


Đúng như lời cậu nói, Sirius xuất hiện trong thư viện mỗi tối.

Lúc đầu, em nghĩ cậu sẽ nhanh chán thôi - Sirius Black mà, ai chẳng biết cậu thay đổi mối quan tâm như thay áo choàng.Nhưng cậu không bỏ cuộc.Không hỏi han quá nhiều.

Không làm phiền em đang đọc sách.

Chỉ ngồi cạnh, thỉnh thoảng vẽ gì đó trong sổ tay hoặc chống cằm nhìn ra cửa sổ.Một lần, em liếc thấy cậu vẽ.Không phải những hình vẽ đùa giỡn như mấy tên Gryffindor vẫn vẽ lên bàn, mà là... một con chó đen.

Ngồi yên, quay lưng lại, lặng lẽ nhìn trăng.> "Là hình dạng của tôi khi biến hình."

- Sirius nói, dường như biết em đang nhìn.Em không hỏi.

Nhưng cậu vẫn nói tiếp.> "Tôi là Animagus.

Tự học với James và Peter.

Để ở cạnh Remus mỗi khi trăng tròn."

Một lát sau, cậu thêm:> "Bọn tôi đều có lý do để học những thứ điên rồ như thế."> "Còn em?

Sao em hay ở một mình?"

Câu hỏi ấy khiến em dừng lại một lúc.

Nhưng rồi, như thể nghĩ chuyện đó chẳng có gì to tát, em đáp:> "Vì tôi mệt với người."

Sirius khẽ bật cười - không phải cười nhạo, mà là cười như thể hiểu.> "Ừ.

Tôi cũng thế.

Nhưng tôi ồn ào hơn, để người ta không nhận ra."

Lần đầu tiên, em nhìn cậu kỹ hơn.

Cậu không giống với lời đồn - không hẳn là 'trai hư', không hẳn là 'kẻ ngông cuồng'.

Có gì đó trong mắt Sirius... như cậu đang cố giấu mình trong vỏ bọc náo nhiệt.Cậu quay sang, nhướng mày:> "Em đang nhìn tôi đấy à?"

Em cụp mắt:> "Chỉ là kiểm tra lại ấn tượng ban đầu."> "Và sao rồi?"

- Cậu nghiêng đầu, môi cong cong.> "Không tệ.

Nhưng ồn."

Sirius bật cười, nghiêng người, thì thầm:> "Cho phép tôi yên lặng bên em.

Đổi lại, em có thể phá vỡ yên lặng ấy bất cứ lúc nào."

Em nhìn cậu ta .

Không gật, không lắc.

Nhưng cũng không từ chối.Và từ hôm đó, nơi góc thư viện yên tĩnh ấy, một sự lặng thầm hình thành - không vội vàng, không ồn ào, nhưng chắc chắn như ánh trăng lặng lẽ chiếu qua cửa sổ mỗi đêm.
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Khi Sirius Biết Mình Rung Động - *


Sau hôm đó ở thư viện, Sirius giữ đúng lời.

Ngày nào anh cũng "tình cờ" xuất hiện gần chỗ bạn.

Lúc là ở sân trường, lúc là trong giờ học chung của Gryffindor và nhà bạn, lúc lại là ở sảnh ăn với lời gọi trêu:> "Ngồi một mình cô đơn lắm, qua đây ngồi với người đẹp trai nhất trường đi?"

Bạn không phải là người dễ bị Sirius Black làm cho xiêu lòng bằng vài câu nói hoa mỹ.

Nhưng bạn cũng không phủ nhận: anh khiến tim mình lệch nhịp nhiều lần hơn bạn muốn thừa nhận.Dù vậy, bạn không chạy theo anh như những người khác.

Bạn chọc lại anh, khiến anh phải cau mày vì không thắng được bạn trong trò đấu trí.

Bạn thản nhiên rời đi khi anh cười quyến rũ nhất - và cũng chính điều đó khiến Sirius không thể ngừng nghĩ về bạn.---Một chiều mùa đông, khi tuyết bắt đầu rơi dày ngoài sân, bạn bắt gặp Sirius ngồi một mình trong góc kín của tháp đồng hồ - nơi vốn bạn hay lui tới.

Anh không cười, không lên tiếng chọc ghẹo như mọi khi.

Chỉ là đôi mắt xám nhìn bạn, mệt mỏi.> "Lạ đấy.

Em cứ tưởng anh chỉ biết cười và gây rối."

- bạn ngồi xuống bên cạnh.> "Anh mệt," Sirius thở ra, nhẹ nhưng thành thật.

"Có những ngày như thế."

Bạn không hỏi thêm.

Không phải vì không tò mò - mà vì bạn biết, đôi khi người ta cần được im lặng cùng ai đó.Anh quay sang, lần đầu tiên nhìn bạn không qua lăng kính của kẻ trêu đùa.

Không phải ánh mắt của Sirius Black - mà là ánh mắt của một cậu trai mệt mỏi, bất an, và thèm được tin tưởng.> "Tại sao em không sợ anh ?"

- anh hỏi, khẽ như gió.> "Vì em thấy anh đang sợ nhiều hơn bất kỳ ai khác" bạn đáp, thành thật.Sirius sững người.Anh đã nghe nhiều lời khen, nhiều câu nói dối, nhiều tiếng cười ngưỡng mộ - nhưng chưa ai từng nhìn thấy anh rõ đến vậy.

Anh bỗng cảm thấy một điều gì đó rất lạ: không thể kiểm soát được bản thân.

Không thể kiểm soát trái tim mình.---Đêm đó, anh không về ký túc xá ngay.

Anh ngồi lại sau khi bạn đã rời đi, tay ôm đầu, mắt nhìn vào khoảng không mênh mông đầy tuyết.> "Chết tiệt thật..."

- Sirius lẩm bẩm.

- "Mình thích cô ấy rồi."
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Xao xuyến trước em -*


Hôm đó, mưa rơi nhẹ qua cửa sổ thư viện.

Hogwarts trở nên xám xịt và lạnh hơn bình thường.

Bọn học sinh rút hết về phòng sinh hoạt chung, chỉ còn Sirius và em vẫn ngồi ở góc quen thuộc - kệ sách phía sau khu Thần Sử học.Em đang đọc.

Sirius thì... rõ ràng là không đọc.Cậu nhìn mưa, tay xoay cây bút lông giữa các ngón.> "Em có bao giờ tưởng tượng nếu em là một cuốn sách, người ta sẽ xếp em ở đâu trong thư viện này không ?"

Em không ngẩng lên.> "Mục cấm."

Sirius bật cười - không kiểm soát.

Giọng cười vang vọng trong không gian tĩnh lặng.> "Trời ạ, em đúng là sắc hơn dao cạo."

Em liếc cậu, thoáng chút khó hiểu.> "Vì sao anh cứ đến đây mỗi tối?

Không nhàm à ?"

Cậu chống tay lên bàn, nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực dưới ánh sáng vàng nhạt.> "Vì tôi đã gặp quá nhiều người nói quá nhiều điều giả dối.

Nên khi có ai đó không nói gì cả... mà vẫn khiến tớ muốn ở lại, thì tôi không thể bỏ qua."

Em im lặng.Sirius chợt rút ra một mẩu giấy nhỏ, gấp gấp một hồi rồi đẩy qua bàn.> "Đây, cho em.

Bùa xua muộn phiền."

Em mở ra.

Một con chó gấp bằng giấy, có vẽ mặt ngu ngu, mắt lé và... một dòng chữ nguệch ngoạc:> "Hú hú, em đẹp trai hơn cả anh luôn đó nha."

- Chó nói.Lần đầu tiên, em bật cười.

Không lớn tiếng, nhưng đôi môi khẽ cong - một nụ cười thật, mỏng như sương, nhưng Sirius thấy nó còn chói hơn cả bùa Luminate.Cậu ngây người ra.Không nói được câu nào.Không còn cười đùa.Chỉ... nhìn em như thể vừa trúng phải lời nguyền gì đó.Em vẫn cúi đầu, vuốt nhẹ con chó giấy.> "Xấu thật."

- Em nói, giọng không lạnh như mọi lần.

"Nhưng... cảm ơn."

Sirius chống cằm, ánh mắt như muốn ghi lại nụ cười đó vào ký ức.> "Em vừa cười với tôi, (Tên bạn).

Tôi nên đi lưu niệm cái bàn này lại."> "Anh mà khắc chữ lên bàn, Madam Pince treo cổ anh."> "Không sao."

- Cậu cười.

- "Tôi chịu được hết, trừ việc em biến mất khỏi nơi này."

Em không nói gì.Nhưng lần đầu tiên, im lặng không còn là tường rào giữa hai người nữa.

Nó là không gian...

để điều gì đó lớn hơn bắt đầu đâm chồi.
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Ánh Lửa Trong Gió -*


Từ Góc Nhìn Của EmBuổi sáng thứ Bảy.

Trời sẩm màu.Professor Moody - phiên bản thật, chứ không phải Polyjuice trong tương lai - đang quát lớn giữa sân tập:> "Ghép cặp!

Hai người một đội!

Phối hợp sống sót khỏi trận địa mà tôi giăng sẵn!

Có ai đi lạc - coi như điểm trừ."

Tôi đứng ở rìa, chờ bạn cùng đội được chỉ định.Không mong gì nhiều.

Ravenclaw như tôi thường bị ghép với Hufflepuff - dễ phối hợp, ít ồn ào.Nhưng rồi...> "Black!

Và... (Tên bạn)!

Cặp cuối cùng!"

Tôi ngẩng lên.

Sirius - mái tóc đen hơi rối vì vừa chạy tới muộn - nhướn mày nhìn tôi, rồi cười nghiêng đầu như thể số phận đang cố làm điều buồn cười nhất với cả hai.> "Chào bạn chiến đấu lạnh như băng của tôi."

Tôi không đáp.Không cần.

Cậu ta vẫn đi cạnh tôi khi vào khu rừng mô phỏng - một khu mê cung bằng phép, đầy ảo ảnh và sinh vật do giáo sư tạo.---10 phút đầu: im lặng.Tôi dò đường, Sirius lặng lẽ đi sau.Không đùa.

Không hỏi.

Không làm phiền.Khi một con Boggart bất ngờ lao tới - hóa thành hình ảnh tôi ghét nhất: bản thân mình, thất bại, cô độc, bất lực - tôi chỉ kịp lùi một bước.

Nhưng Sirius đã chắn trước.> "Riddikulus!"

Tiếng cười vang lên khi Boggart biến thành một con mèo đội mũ của Snape.

Tôi đứng yên nhìn.

Sirius quay lại, không cười nữa.> "Tôi biết không được phép xen vào nếu em không yêu cầu."

"Nhưng lần này... tôi không thể đứng yên."

Tôi nhìn cậu.Không biết vì sao, lòng chợt ấm lên như đốm lửa nhỏ giữa khu rừng lạnh.---20 phút sau: quái vật giả tưởng xuất hiện.Một sinh vật kết hợp giữa Acromantula và Banshee lao tới - tất nhiên chỉ là phép thuật tạo ra, nhưng đủ khiến người yếu bóng vía ngất xỉu.Tôi và Sirius đứng quay lưng lại, đũa phép sẵn sàng.> "Sườn trái, em lo.

Anh đánh thẳng."

Tôi gật.Lần đầu tiên, tôi chiến đấu không một mình - và không thấy bị kiểm soát.

Sirius phối hợp không hề lấn át tôi, ngược lại... cậu để tôi dẫn.Cậu tin tôi.Và khi con quái vật gầm lên, tung lưới phép, Sirius không nghĩ - cậu đẩy tôi ra phía sau, chắn hết cú đánh đầu tiên.Cậu loạng choạng, áo cháy sém.> "Anh-đồ ngốc."

- Lần đầu tiên tôi thốt ra một câu đầy cảm xúc.

Sirius quay lại, cười rạn rỡ:> "Ít nhất em cũng lo cho tôi rồi."

Tôi cắn môi, vung đũa:> "Incarcerous!"

Dây phép trói chặt con quái vật.

Sirius nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh:> "Đẹp thật đấy, khi em giận thay vì im lặng."

> "Câm miệng."

- Tôi nói nhỏ.

Nhưng tay vẫn giữ chặt cổ tay áo cậu, kiểm tra chỗ cháy.

> "...Em lo cho tôi thật đúng không?"

Tôi không trả lời.Tôi chỉ đưa ngón tay chạm nhẹ vào phần da đỏ rát bên vai cậu - một động tác không ai từng thấy ở tôi.Cậu im.

Không đùa nữa.

Chỉ nhìn tôi.Và lần đầu tiên, tôi không lảng tránh.> "Nếu anh lại chắn đòn như vậy nữa..."

- Tôi nói khẽ.

- "...em sẽ tức thật."

Sirius nhếch mép, ánh mắt dịu lại như gió sau cơn giông.> "Tức là... em sẽ quan tâm đến tôi nhiều hơn?"

Tôi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhưng mềm:> "Tức là... em không muốn mất anh.

Nghe hiểu không?"

Cậu cười - lần này không phải cười ngông, mà là... cười hạnh phúc.---
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Tán tỉnh nàng thơ -*


Sau buổi huấn luyện hôm đó, Sirius Black trở nên... lạ.Không còn chỉ đi theo im lặng.

Cậu bắt đầu nói nhiều hơn - nhưng chỉ với em.Lời lẽ không còn lố bịch, mà... kỳ lạ thay, dễ khiến người ta nhớ.Như hôm đó, trong thư viện - khi tôi đang đọc sách về Tâm Lý Ma thuật.

Sirius lặng lẽ ngồi cạnh, rồi đột nhiên nói:> "Nếu em là câu thần chú, chắc chắn sẽ là Petrificus Totalus."

"..."

"Vì mỗi lần nhìn em, tớ không cử động nổi."

Tôi nhìn cậu.

Cầm bút.

Không đáp.> "Câu đấy không hay à?

Chờ đã-để tôi nghĩ cái khác."

> "Anh mà nói thêm, em sẽ cho đúng câu đó vào mặt."

Cậu cười rạng rỡ, không sợ gì hết.

Còn tôi...

Tôi đã quen với cậu rồi ư?---Có lần, tôi đang ngồi một mình ở Vườn Kính số 3 - chỗ yêu thích vì ít ai lui tới.Sirius lại xuất hiện, không gõ cửa, không báo trước - cứ thế ngồi xuống cạnh, tay cầm... một cành hoa ăn thịt.> "Tặng em.

Loài này giống em đấy."

"...?"

"Xinh, im lặng, và chỉ há miệng khi muốn giết ai đó."

Tôi quay sang nhìn cậu.> "Nếu anh tán em bằng mấy ví dụ kiểu này..."

> "Thì sao?"

- Cậu cười, đôi mắt xám sáng như hồ buổi sáng sớm.

Tôi im một nhịp, rồi nói thật:> "Em không dễ rung động đâu "

> "tôi biết."

- Sirius nghiêng đầu.

- "Em không giống mấy người từng cười vì tôi.

Nhưng em là người đầu tiên khiến tôi muốn nghiêm túc."

Tôi nhìn xuống bàn tay mình.

Nhỏ hơn tay cậu - nhưng lạnh hơn.Cậu đột nhiên chạm nhẹ ngón út vào tay tôi.

Không nắm, không ép, chỉ là một va chạm rất khẽ.> "Cho tôi được làm em mỉm cười thêm lần nữa nhé?"

Tôi ngẩng lên.

Không cười.

Nhưng mắt tôi chắc chắn đã mềm lại.> "Thử xem."

- Tôi nói.

Và lần đầu tiên, Sirius không cười.

Chỉ nhìn tôi như thể thế giới này đã ngừng lại đúng khoảnh khắc tôi mở lòng - một chút thôi, đủ để gió lọt qua.---
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- nắm lấy và giữ chặt -*


Tối hôm đó, trời lạnh.

Gió thổi qua hành lang đá, thổi bay những tàn lá vàng cuối cùng rơi từ khu rừng cấm.Tôi ngồi bên bệ cửa sổ phía Đông của thư viện - nơi có thể nhìn thấy cả hồ đen phẳng lặng dưới ánh trăng.Không có ai.

Ngoại trừ tiếng bước chân mà tôi đã quen thuộc đến lạ.> "Lại trốn lên đây à?"

- Giọng Sirius vang lên nhẹ nhàng, không pha trò như mọi khi.Tôi không nhìn.

Vẫn để mắt vào mặt hồ mờ sương.> "Ừ."

Cậu ngồi xuống cạnh tôi.

Không hỏi, không chen vào khoảng lặng.

Chỉ để hai khuỷu tay tựa lên đầu gối, ngửa mặt nhìn trời.> "Tôi vẫn đang cố."

- Cậu nói, bất ngờ.

"Cố không làm phiền em, không làm em khó xử... không biến mọi thứ thành trò cười như tôi vẫn hay làm."

Tôi quay sang nhìn cậu.

Cậu không nhìn lại.

Gió khẽ làm tóc cậu rối.> "Vì em không giống ai cả."

- Cậu tiếp.

- "Và tôi không muốn đánh mất em chỉ vì không đủ kiên nhẫn."

Tôi siết chặt ngón tay trong tay áo.Im lặng.Tôi không giỏi nói ra cảm xúc.

Không quen thể hiện điều gì rõ ràng.

Nhưng đêm nay, giữa khoảng lạnh của đá, sương, và người con trai đang cố ngừng đùa vì tôi-tôi nghĩ mình có thể làm điều gì đó nhỏ thôi.Rất nhỏ.Tôi đưa tay ra.

Chạm nhẹ vào tay cậu.

Và nắm lấy.Không lời.Không nhìn nhau.Chỉ là lòng bàn tay này, âm ấm - đang nằm trong tay tôi.---Tôi cảm thấy Sirius khựng lại.

Đôi mắt xám của cậu quay sang, như thể không tin nổi.Tôi không buông.

Chỉ nhìn xuống.

Và nói:> "Đừng cố gắng không là chính mình."

"Tôi thích Sirius Black như trước-chỉ cần cậu thật lòng."

Một nhịp trôi qua.Sirius siết nhẹ tay tôi lại.

Rất khẽ, như sợ làm tôi đau, sợ tôi đổi ý.> "Em vừa mới... chủ động đấy."

- Cậu cười, nhưng không trêu chọc.>"Chuyện này...

đáng được khắc vào lịch sử Hogwarts."

Tôi thở ra một tiếng mỉm cười.Lần đầu tiên.Lần đầu tiên tôi cho phép bản thân để ai đó bước vào thế giới của mình.Và người đó - là Sirius Black.---
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Giữa Gió và Bụi Tro -*


Một buổi tối cuối thu, trời nổi gió lớn, Hogwarts chìm trong một cơn bão không khí - không phải bão thật, mà là cơn hỗn loạn giữa những lời đồn về một sinh vật nguy hiểm xuất hiện gần Khu Rừng Cấm.

Dumbledore tạm thời đóng lối vào rừng, nhưng vài học sinh tò mò vẫn tìm cách lẻn ra ngoài.Sirius nghe tin đồn rằng có người nhà Ravenclaw bị nhầm là mất tích sau giờ độc lập.

Một nữ sinh tóc dài, đi một mình gần khu sân sau...Và rồi Remus nói:> "Có lẽ là (Tên bạn).

Tôi nghe vài đứa nói thấy em ấy cầm sách ra khỏi tháp.

Cậu có muốn-?"

Nhưng Sirius đã không đợi nghe hết câu.

Cậu đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng sinh hoạt, tim đập thình thịch.

---Trời sẫm màu, gió rít qua những bức tường đá lạnh.

Khi Sirius tìm thấy em, em đang nằm dưới đất gần lối rừng, cổ chân sưng đỏ, bụi phủ trên áo choàng.

Cây đũa phép nằm cách đó vài bước chân.Cậu khựng lại nửa giây.Rồi chạy tới, quỳ xuống cạnh em:> "Em làm gì ở đây?

Merlin ơi-em có sao không?

Em bị thương à?

Nói gì đi!"

Em nhìn cậu, thở khẽ, nhưng vẫn tỉnh táo.> "...Em nghe thấy tiếng gì đó trong rừng.

Em nghĩ là học sinh khác gặp nạn..."

> "Thế là em đi một mình?"

Em gật đầu khẽ.> "...Không kịp nghĩ nhiều."

Sirius hít một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng tay cậu run lên khi nhẹ đỡ em ngồi dậy.> "Em lúc nào cũng như vậy.

Một mình.

Im lặng.

Mạnh mẽ đến ngốc nghếch..."

> "...Sirius-"

> "Đừng nói gì."

- Giọng cậu khàn hẳn.

- "Tôi chưa từng sợ thế này.

Không phải vì có sinh vật trong rừng.

Mà vì tôi tưởng... sẽ không tìm thấy em nữa."

Em im lặng.Cậu kéo em vào lòng - lần đầu tiên, Sirius Black ngừng nói.

Ngừng đùa.

Ngừng che giấu cảm xúc.Và khi cậu siết nhẹ vai em, em cảm thấy lồng ngực cậu phập phồng không ổn định.> "Em không được biến mất như thế nữa."

- Cậu nói, rất khẽ, nhưng rõ ràng như một lời hứa.

- "Vì tớ sẽ phát điên mất."
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- cái đuôi mang tên Sirius -*


Kể từ đêm ở gần rìa Rừng Cấm, mọi thứ thay đổi.Em vẫn là em - ít nói, chậm rãi, lạnh lùng như cơn gió đầu đông.

Nhưng giờ, phía sau em luôn có một kẻ không biết mệt: Sirius Black.Không còn là trò đùa hay tán tỉnh nửa vời, Sirius bây giờ là một phiên bản khiến cả Hogwarts hoang mang.

Ai mà nghĩ, "bad boy" của Gryffindor lại có ngày chạy theo một Ravenclaw ít nói, chỉ để chắc chắn rằng cô ấy đã ăn tối.> "(Tên bạn), hôm nay em ăn gì vậy?"

"Bánh mì."

"...Chỉ bánh mì?

Merlin ơi-tối nay tôi sẽ lén vào bếp lấy cho em súp bí đỏ."

---Giữa hành lang, thư viện, sân tập, hay thậm chí lớp Độc Dược - Sirius luôn xuất hiện, đôi khi không nói gì, chỉ ngồi cạnh.

Và nếu em đứng dậy - cậu đi theo.

Nếu em im lặng - cậu ngồi lặng lẽ.Nhưng điều lạ nhất là - em không thấy phiền.---Một hôm, tại sân sau Hogwarts.

Trời mưa nhẹ, học sinh đã về gần hết.

Em vẫn ngồi đọc sách dưới hành lang có mái hiên đá.Sirius xuất hiện, ướt sũng vì vừa chơi Quidditch xong.> "Tôi tưởng em về rồi."

> "Không."

- Em vẫn nhìn sách.

Cậu thở ra, ngồi cạnh, mùi mưa vương trên áo choàng, tay chống cằm nhìn mưa.> "Tôi nghĩ lại về hôm đó."

Em không hỏi "hôm nào", nhưng cậu vẫn tiếp.> "Lúc thấy em nằm đó.

Tớ chưa từng sợ như vậy.

Tôi đã quen với việc mất mát - mất lòng tin, mất gia đình.

Nhưng ý nghĩ mất em... không giống thế."

Em nhìn cậu.Lần đầu tiên, ánh mắt em không chỉ là bình thản - mà là mềm đi.> "Vậy nên... giờ anh biến thành cái bóng luôn à?"

Cậu cười.

Rất nhẹ.> "Nếu là cái bóng của em, thì tớ cam tâm."

Em cụp mắt, khẽ nói:> "Phiền lắm."

> "Biết."

- Sirius gật gù.

> "...Nhưng cũng được."

Cậu quay sang, hơi khựng lại.> "Em vừa 'cho phép à?"

Em không trả lời.

Nhưng lần này, cậu không cần.

Ánh mắt em nói đủ.Cậu chống cằm, nở nụ cười tinh nghịch:> "Vậy hôm nay, tớ là cái bóng cao cấp.

Có đặc quyền... che mưa cho em."

Sirius cởi áo choàng, kéo nhẹ sang phía em, che phần gió lạnh đang hắt vào từ hành lang.Em nhìn cậu một lúc.> "Ướt rồi còn tốt nghiệp không?"

> "Vì em, tớ thi lại cũng được."

> "Lại nói quá."

> "Không."

- Sirius cười nhẹ.

- "Với em, cái gì cũng thật."

---
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Làm Nũng trong vô thức -*


Hôm đó là một chiều mưa phùn.

Tôi thức trắng đêm vì làm bài luận môn Biến Hình.

Mắt cay xè, đầu đau âm ỉ.

Và buổi học Độc Dược hôm nay...

đúng là địa ngục.Đến giờ ăn tối, tôi vẫn ngồi lì trong thư viện, chống tay lên trán, nhìn chằm chằm vào dòng công thức không hiểu nổi.

Sách vở rải rác, mực dính cả lên ngón tay.Sirius xuất hiện, như thường lệ.

Tay cầm một cốc chocolate nóng, đặt xuống trước mặt tôi.> "Này, mặt em trông như thể đang cân nhắc việc đầu hàng thế giới rồi đấy."

Tôi không nhìn.

Chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng khàn khàn:> "Sirius..."

> "Ừ?"

Tôi dụi mắt, rồi...> "Giúp em làm phần cuối được không...?

Đầu em không chạy nổi nữa."

Giọng tôi nhỏ.

Mềm.

Lười biếng đến bất ngờ.

Như một tiếng mèo con rên vì mệt.Sirius đứng chết trân.Tôi vẫn không nhìn.

Nhưng không nghe tiếng đáp lại.

Tôi ngẩng lên - và thấy cậu đang nhìn tôi như thể vừa bị... trúng lời nguyền.> "Gì vậy?"

- Tôi cau mày.

"Không giúp thì thôi."

> "Không!

Không-giúp!

Anh giúp ngay!"

- Sirius vội vàng ngồi xuống, lật sách ra như lính sắp bị xử bắn.

"Chỉ là...

Merlin ơi... em vừa nũng nịu với anh đấy.

Em.

Với anh."

Tôi chớp mắt.> "Em không có."

> "Có."

- Cậu gật đầu rất chắc chắn.

- "Giọng như kem tan trong nắng.

Mắt long lanh.

Còn gọi tên anh trước nữa..."

> "...Thường ngày em toàn bảo 'tránh ra', 'im đi', 'câm miệng'..."

> "Bây giờ là 'Sirius ơi... giúp em...'"

"Tôi chết mất."

Tôi chống tay xuống bàn, nhướng mày:> "Vậy có giúp không."

> "Giúp!

Trời ơi, em nói thêm một câu nữa như vậy nữa thì anh lấy cả linh hồn ra cũng được."

---Sirius bắt đầu đọc hộ, giải từng bước.

Tôi chỉ nghe một nửa, còn một nửa là... nhìn tay cậu đang loay hoay chỉ dòng.Ấm.

Gọn.

Và luôn sẵn sàng che chở.> "Này."

- Tôi thì thầm, không nhìn cậu.

"Ngày mai có kiểm tra Độc Dược... anh kèm em tiếp được không?"

Cậu ngẩng lên.> "...Em lại vừa dùng giọng đó lần nữa."

Tôi chớp mắt, giả vờ không hiểu.> "Giọng gì?"

> "Cái giọng khiến anh muốn hủy bạn bè, bỏ học, đốt sách...

để chỉ ngồi nghe em nhờ vả cả đời."

Tôi cười.

Rất nhỏ.

Rất thật.Và Sirius... không nói gì thêm.

Chỉ cúi xuống, kéo tập giấy lại gần hơn, bắt đầu chép mẫu công thức cho tôi - miệng vẫn cười đến ngốc nghếch.---
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Sleep and forget all sorrow -*


Sirius kéo tôi về phòng sau buổi tuần tra đêm.Trời mưa.

Cả người tôi lạnh toát vì bị gió lùa khi đi qua hành lang phía Bắc.

Tay vẫn còn run nhẹ khi cởi áo choàng.Căn phòng cậu ngập mùi da, trà bạc hà và mùi gỗ cháy - thứ mùi ấm áp tôi đã quen từ rất lâu, mỗi lần cậu quàng áo mình lên vai tôi hay nhét bánh quy vào tay tôi sau giờ học.Tôi ngồi xuống giường cậu.

Không có kế hoạch ở lại, chỉ... mệt quá để rời đi.> "Anh pha trà cho em."

- Cậu nói nhỏ, tay đã lục lọi bên bàn.

Tôi gật.

Rồi ngả người lên gối.Chỉ nhắm mắt một lát...

---Lúc tôi mở mắt, đèn đã tắt.

Chỉ còn ánh sáng dịu nhẹ từ lò sưởi.

Đồng hồ gõ một tiếng khẽ.Tôi nhận ra:- Mình nằm trên giường Sirius.- Mình đang quấn trong chăn.- Mình không nhớ đã tự làm điều đó.Và...- Sirius nằm bên cạnh.- Rất gần.Không chạm vào nhau.

Nhưng hơi thở cậu phả nhẹ lên tóc tôi.

Cậu quay lưng lại, như cố giữ khoảng cách - lịch sự, nhưng căng thẳng.> "Sirius..."

- Tôi thì thầm, vẫn chưa tỉnh hẳn.

Cậu khựng lại.> "...Em tỉnh rồi?"

> "Sao không gọi em dậy?"

> "...Trông em mệt.

Anh không nỡ."

"Với lại... có lẽ anh cũng ích kỷ."

- Giọng cậu trầm lại.

- "Anh chỉ muốn... nằm cạnh em một chút."

Tôi lặng đi.Sirius quay lại.

Dưới ánh lửa, tôi thấy rõ ánh mắt cậu - không có trò đùa, không có lớp mặt nạ thường ngày.Chỉ có một Sirius rất... thật.

Rất mong manh.

Và rất yêu.Tôi đưa tay lên.

Chạm nhẹ vào má cậu.Cậu nắm lấy tay tôi.

Siết khẽ.> "Nếu em không thấy thoải mái, anh sẽ ra ngoài ngay.

Anh thề."

Tôi lắc đầu.

Giọng lí nhí:> "Không cần."

"Ở lại đi..."

Sirius ngỡ ngàng nhìn tôi.> "Em chắc chứ?"

Tôi chui lại vào chăn, gối đầu sát hơn vào gối cậu.

Mắt vẫn nhắm, tôi thì thầm:> "...Em ngủ trong phòng anh."

"Vì em thấy an toàn ở đây."

---Đêm đó, không có gì hơn ngoài tiếng mưa.Chúng tôi nằm cạnh nhau.

Không ai ngủ ngay.

Nhưng không ai muốn nói gì thêm nữa.Bởi vì...

Chỉ cần như vậy thôi, cũng đủ thấy mình thuộc về nhau

---
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- ngượng chết mất -*


Tôi mở mắt trong ánh sáng nhạt của sớm tinh mơ.Trời đã ngừng mưa.

Lò sưởi vẫn đỏ hồng.

Căn phòng vẫn yên bình như đêm qua-ngoại trừ một điều: Tôi đang nằm sát vào người Sirius.Cậu vẫn ngủ, tóc rối bù, môi hé khẽ, tay vòng quanh eo tôi... như thể trong vô thức không muốn buông.Tôi chưa từng ngủ cạnh ai.

Cũng chưa từng nghĩ sẽ làm điều này ở Hogwarts, vào một đêm lạnh như vậy.

Nhưng... không có cảm giác gì gọi là "sai."

Chỉ thấy yên.

Bình yên đến mức tôi không muốn rời đi.---Tôi khẽ ngồi dậy, định sửa lại chăn cho cậu rồi lẻn ra ngoài... thì "cạch" - cửa mở.Giọng quen thuộc vang lên:> "Sirius, có thấy áo choàng của tớ ở-"

James Potter.Cậu đứng khựng lại.Mắt nhìn tôi.

Rồi nhìn Sirius.

Rồi nhìn tay cậu ấy vẫn đang ôm eo tôi.

Rồi nhìn lại tôi, đang ngồi trên giường với tóc rối và ánh mắt chưa kịp tỉnh ngủ.Im lặng.

2 giây.> "Ồ."

- James nói rất nhỏ.

Sau đó la lên

"ôi Merlin ơi cái gì thế này!!."

Rồi cậu quay đầu hét toáng ra ngoài:> "Remus!

Peter!

VÀO ĐÂY MAU!

Sirius cuối cùng cũng làm được chuyện đấy!!!"

> "Không phải như cậu nghĩ!!"

- Tôi vội bật dậy, kéo chăn trùm kín người.

> "Cái gì không như cậu nghĩ?"

- Remus bước vào, mắt vẫn ngái ngủ, nhưng vừa thấy cảnh trước mặt liền khựng lại, há hốc mồm"wtf,tôi đang nhìn thấy cái gì thế này "

Peter chạy sau cùng, suýt vấp vào James.

Nhìn thấy hai người trong phòng, cậu suýt đánh rơi cả cái bánh đang ăn dở.---Sirius vẫn ngủ.Tôi lườm sang.> "Anh tỉnh dậy ngay trước khi em xử anh."

Sirius ngáp.

Mắt nhắm, môi lẩm bẩm:> "...Gì vậy... em còn muốn ngủ mà..."

Rồi cậu choàng tay qua người tôi kéo lại gần.

Tôi ngã xuống giường.

Sirius mở mắt-và nhận ra ba cái mặt đang há hốc mồm nhìn chằm chằm.> "Chết tiệt."

- Cậu thở ra, tay che mặt.

James thì gần như nhảy lên:> "Là thật đúng không?

Hai người ngủ chung?

Cậu Sirius Black mà tôi biết thật sự không chỉ nói mồm nữa đúng không?"

> "Chúng tôi không làm gì cả!"

- Tôi bắn lại.

Remus mỉm cười, điềm tĩnh:> "Trông không giống làm gì.

Nhưng rõ là có gì."

Peter gật gù:> "Hai người trông như vừa trở về từ thế giới khác."

Tôi đỏ mặt.

Sirius lườm James:> "Nếu mấy cậu nói ra chuyện này, tôi sẽ biến áo ngủ của mấy người thành váy dạ hội đấy."

James giơ hai tay:> "Im miệng rồi!

Nhưng-trời ơi, cuối cùng cậu cũng dám yêu thật lòng!

Tôi cảm động lắm đây!"

---Khi họ rời đi, Sirius quay lại nhìn tôi, cười như chẳng có chuyện gì.> "Ừ thì... cũng đến lúc mọi người biết rồi nhỉ?"

Tôi lườm cậu.> "Em chỉ ngủ quên thôi."

> "Nhưng nếu lần sau em cố ý ở lại thì anh cũng không phản đối đâu."

- Cậu nháy mắt.

Tôi lấy gối đập vào mặt cậu.Sirius bật cười, kéo tôi lại gần - và hôn nhẹ lên trán tôi, lần thứ hai.

Nhưng lần này không lén lút.---
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Khi Sirius Bị Cảm -*


Trời lạnh cắt da.

Hogwarts chìm trong sương và gió buốt.

Dường như cả Lâu đài chỉ muốn co lại ngủ đông.Sirius không đến lớp.Lạ.Cậu là đứa lười, đúng.

Nhưng không bao giờ bỏ qua cơ hội "làm màu" trong tiết Biến hình hay ghẹo giáo sư Slughorn trong giờ Độc dược.

Thế mà hôm nay, bàn của cậu trống.Tôi cảm thấy... trống vắng theo.

---Tan học, tôi không vào Thư viện như thường lệ.

Thay vào đó, tôi bước lên cầu thang dẫn về phòng nam sinh.Gõ cửa.

Không ai trả lời.

Tôi đẩy nhẹ.Cửa không khóa.

Và Sirius nằm đó - cuộn tròn trên giường, mặt đỏ bừng, tóc rối tung, và chiếc chăn mỏng gần như rơi khỏi mép.> "Anh bị sao vậy?"

- Tôi hỏi khẽ.

Cậu hé mắt.

Mắt đỏ hoe, giọng khàn:> "...Không sao.

Chỉ là cảm chút thôi."

> "Không sao mà nằm bẹp như cái bánh bao sắp chín à?"

Tôi bước lại gần, sờ trán cậu - nóng đến đáng sợ.> "Sốt rồi.

Anh dậy em pha thuốc."

Cậu nắm tay tôi lại, giọng lười biếng:> "Không cần đâu... chỉ cần em ngồi đây là khỏi rồi."

Tôi không phản ứng.

Rút tay ra, rót nước, lấy thuốc trong túi, đỡ đầu cậu dậy.> "Uống đi."

Sirius ngoan ngoãn hơn tôi tưởng.

Cậu uống xong, ngã lại xuống gối, rên rỉ:> "Em đang khiến anh muốn ốm cả tuần luôn đấy."

Tôi ngồi xuống bên mép giường.

Tay cậu lần mò tìm tay tôi dưới lớp chăn.

Nắm lấy.> "Hồi nhỏ, mỗi khi bị sốt, anh thường bị bỏ mặc.

Không ai ngồi cạnh.

Không ai hỏi 'sao rồi'.

Không ai... như em cả."

Tôi siết nhẹ tay lại.

Rồi vươn người ra, đặt một nụ hôn lên trán cậu.> "Ngủ đi.

Em ở đây."

Sirius không đáp nữa.

Chỉ mỉm cười rất nhẹ.

Một nụ cười như cậu đã được nghe một lời phép thuật yên bình nhất.

---Tối hôm đó, cậu ngủ say như mèo.

Tôi ngồi cạnh, tay vẫn nằm trong tay cậu.Cậu không cần thuốc.

Cũng không cần lời an ủi.

Chỉ cần một người-và chỉ một người-ngồi yên ở đó, không rời đi.Và may mắn thay... hôm nay người đó là tôi.
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Khi Cơn Sốt Tan -*


Sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên len vào khe cửa sổ phòng ký túc xá nam sinh.Tôi thức dậy trước.

Lưng tê cứng vì cả đêm ngồi gục bên mép giường.

Bàn tay vẫn nắm lấy tay Sirius, giờ đã dịu mát hơn rất nhiều.Cậu ấy không còn sốt.Một giấc mơ nhẹ, một hơi thở đều, một gương mặt... bình yên đến lạ.Tôi ngồi ngắm cậu vài giây.

Có gì đó ấm áp len vào giữa lồng ngực tôi - không phải do ánh nắng, mà do cái cách cậu không buông tay tôi cả trong giấc ngủ.

---> "Em nhìn anh như vậy... là đang âm thầm yêu đấy à?"

Tôi giật mình.

Sirius mở mắt từ lúc nào không hay.

Giọng cậu khàn khàn, nhưng ánh nhìn tinh quái đã quay trở lại.> "Tỉnh rồi thì ngậm miệng lại."

> "Sao cơ?

Sau tất cả sự chăm sóc ngọt ngào ấy, anh không được quyền đùa một câu à?"

Tôi rút tay ra, nhưng Sirius giữ lại - chặt hơn lần trước.> "Đừng đi."

Câu nói ấy... không nghịch ngợm, không lém lỉnh.

Chỉ là rất thật.Tôi khựng lại, nhìn cậu.

Lần đầu tiên, ánh mắt Sirius Black không tránh né khi đối diện với tôi lâu đến vậy.> "Anh muốn em biết... là chưa ai từng chăm sóc anh như thế cả."

"Không phải vì em tốt bụng - anh biết em chẳng dễ gì mềm lòng với ai.

Mà vì... em chọn làm vậy với anh."

Tôi quay mặt đi, né tránh ánh mắt của cậu.

Nhưng Sirius chẳng buông tha.> "Đừng nghĩ anh không nhận ra.

Cái cách em lặng lẽ pha thuốc, cách em ngồi cả đêm không ngủ.

Và cả cái hôn nhỏ lên trán... nghĩ anh ngủ say không biết à?"

> "Anh sốt rồi, ảo giác thôi."

> "Không.

Tỉnh lắm.

Tỉnh đến mức muốn kéo em xuống giường luôn ấy chứ."

> "Anh mà chọc em nữa là em bỏ đi đấy"

Sirius bật cười, nhưng rồi lại thở dài.

Giọng cậu dịu đi:> "Cảm ơn em.

Thật đấy."

> "Không cần cảm ơn."

> "Vậy... cho anh đền bù?"

Tôi liếc cậu:> "Bằng gì?"

> "Một ngày hẹn hò.

Ở Hogsmeade.

Không bạn bè, không ồn ào.

Chỉ có anh, và em."

Tôi không nói gì, nhưng lòng lại xao động một cách kỳ lạ.Cậu mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:> "Nếu em không từ chối... thì lần đầu tiên trong đời, Sirius Black này sẽ nghiêm túc hơn tất thảy."

---
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Buổi Hẹn Hò Ở Hogsmeade -*


Ngày Chủ Nhật, trời vừa se lạnh vừa nắng đẹp hiếm hoi.

Tuyết tan nhẹ, để lộ những lối mòn nhỏ đầy lá mục trên đường đến Hogsmeade.Tôi không mong đợi gì nhiều.

Chỉ nghĩ rằng Sirius sẽ dắt tôi đi loanh quanh vài cửa tiệm, rồi kết thúc bằng ly bơ bia nóng.Nhưng...

---> "Cho em nè."

- Sirius dúi vào tay tôi một cành ô rô nhỏ, được gói bằng ruy băng đỏ.

> "...Gì vậy?"

> "Tặng trước buổi hẹn, cho giống người ta."

> "Anh nghĩ em cần mấy thứ hình thức này?"

> "Không."

- Cậu cười, hơi cúi xuống nhìn tôi.

- "Anh cần."

Tôi cứng người.

Không vì bông hoa.

Mà vì ánh mắt cậu - thành thật đến không ngờ.

---Sirius không kéo tôi đi những chỗ đông đúc.

Thay vào đó, cậu dắt tôi vào một quán trà nhỏ nằm khuất sau dãy nhà chính, nơi chỉ có vài bàn gỗ, lò sưởi nho nhỏ, và tiếng nhạc cổ điển văng vẳng.> "Anh từng đến đây chưa?"

> "Chưa.

Lần đầu.

James bảo ở đây yên tĩnh quá, 'không hợp gu'.

Còn anh thì..."

- Cậu liếc tôi - "...chọn nơi giống em hơn."

Tôi không đáp, chỉ nhìn ra khung cửa kính, nơi tuyết đang lặng lẽ rơi.Sirius chống cằm, nhìn tôi chằm chằm như thể đang... ngắm một thứ gì đó rất quan trọng.> "Em biết không... khi em im lặng, anh không thấy khó chịu.

Chỉ thấy... muốn nghe thêm.

Dù là một câu nhỏ."

> "...Anh đang tán tỉnh."

> "Anh đang thật lòng."

Tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu.> "Vậy anh muốn gì ở em?"

Sirius ngừng lại.

Không đùa.

Không lấp liếm.> "Anh không biết mình là người tốt.

Anh từng hôn vài người, từng nói những lời dễ nghe.

Nhưng khi ở cạnh em..."

"Anh không muốn đùa nữa."

"Anh muốn em tin - rằng dù anh có là Sirius lắm rắc rối, thì khi đứng trước em, anh vẫn sẽ nghiêm túc như một tên ngốc lần đầu biết yêu."

---Tôi không biết nói gì.

Chỉ cúi mặt, cảm giác má mình hơi nóng.Cậu không chạm vào tôi.

Không cố gắng nắm tay.Chỉ lặng lẽ đẩy sang một ly trà nóng - và chờ đợi.Không ép.

Không thúc.Lần đầu tiên, Sirius Black không cần "chiến thắng", chỉ cần ở lại trong ánh nhìn của bạn thêm một chút thôi.

---Kết thúc buổi hẹn, chúng tôi ra ngoài khi trời nhá nhem tối.

Cậu quàng khăn lại cho tôi, kéo nhẹ một đầu, thì thầm:> "Cho anh một đặc quyền nhé?"

> "Gì?"

> "Lần sau... khi em muốn đi đâu, cần gì, hoặc chỉ đơn giản là nhớ ai đó-hãy nói với anh trước tiên."

Tôi nhìn cậu.

Sirius không đùa.Tôi gật nhẹ.

Và đó là câu "đồng ý" đầu tiên, không cần nói ra.

---
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Christmas does not go home -*


Sáng 24 tháng Mười Hai, hành lang Lâu đài trống vắng đến lạ.

Tiếng bước chân vọng rõ từng nhịp.

Những bức chân dung cũng yên tĩnh hơn thường lệ, như đang ngủ đông.Tôi ngồi một mình trong Phòng sinh hoạt chung, cuộn chăn, đọc sách bên lò sưởi.

Cũng không thấy cô đơn lắm – vốn đã quen với yên lặng rồi.Cho đến khi cửa mở ra.> “Em không về nhà à?” – Sirius bước vào, khoác áo len màu xám, tay cầm hai cốc bơ bia bốc khói.

> “Không” tôi đáp khẻSirius nhướng mày hỏi :> “Em không muốn gặp gia đình sao? ”

>“ Ừm” .

Dù sao về nhà cũng chỉ quanh quẩn mấy cái nghi lễ chết tiệt, còn gia đình ư?

Họ có quan tâm đâu ,về hay không về cũng chẳng quan trọng mấy.

Tôi ngẩng đầu.> “Anh cũng không về?”

> “Không.” – Cậu ngồi xuống bên cạnh. – “Người duy nhất anh muốn ở cạnh dịp Giáng Sinh là em, mà em lại ở đây.

Anh theo thôi.”

Tôi hơi giật mình.

Không vì lời nói, mà vì… giọng cậu nhẹ đến lạ.> “Không định đi chơi với đám James à?”

> “Bỏ đi.

Giáng Sinh năm nay là lần đầu anh muốn yên tĩnh.” – Cậu nháy mắt. – “Với một người ít nói, lạnh như băng và luôn giả vờ không cần ai.”

Tôi huých nhẹ cậu bằng khuỷu tay.

Sirius cười khẽ, rồi bất ngờ đặt một món gì đó nhỏ vào lòng bàn tay tôi.Là một hộp nhung đỏ.

Bên trong là một chiếc trâm cài áo hình chòm sao Canis Major, nơi ngôi sao sáng nhất – Sirius – nổi bật nhất.> “Anh không mua vì nó đẹp.” – Cậu nói, mắt nhìn nghiêng. – “Anh mua vì nó giống tên anh.

Để mỗi khi em nhìn vào, em sẽ nhớ là có một người luôn đi theo em, như sao hộ mệnh.”

Tôi không nói gì.

Chỉ siết nhẹ hộp nhung trong tay.> “Em không có quà cho anh.”

> “Anh đâu cần.”

> “...Vậy nếu có thứ gì em tặng được thì sao?”

> “Là gì?”

Tôi hơi nghiêng đầu, chống cằm, nhìn cậu:> “Một đêm.

Không ai làm ồn.

Không ai chen vào.

Chỉ có em và anh, ngồi cạnh nhau.”

Sirius im vài giây.

Rồi cậu cười, không phải kiểu nửa miệng hay nghịch ngợm – mà là nụ cười sâu, ấm, và rất người:> “Anh nhận.”

---Đêm Giáng Sinh, cả hai ngồi bên hồ Black Lake, tuyết rơi nhẹ.

Không ai nói nhiều.

Chỉ có hai bàn tay chạm nhau dưới lớp khăn len, và một ánh nhìn khiến mọi lời chúc trở nên thừa thãi.Giáng Sinh đầu tiên bên nhau.

Không hoa lệ, không rượu vang.

Chỉ có hai người, và một lời hứa không cần nói ra.
 
[Đn Harry Potter] Chuyện Tình Của Sirius (Drop)
*- Đêm Giáng Sinh Hogwarts -*


Hogwarts mùa đông như chìm vào giấc ngủ.Phòng sinh hoạt chung chỉ còn ánh lửa nhảy múa trên tường, phản chiếu bóng hai người đang nằm bên nhau trên chiếc ghế dài gần lò sưởi.Tôi cuộn mình trong tấm chăn, Sirius nằm sát bên cạnh, cánh tay vòng ra sau gáy tôi làm gối.

Không ai nói gì trong vài phút đầu.Lâu đài yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng lách tách của củi cháy và gió nhẹ lùa qua khe cửa sổ.> "Em có lạnh không?"

- Cậu hỏi, giọng nhỏ xíu như sợ phá vỡ khoảnh khắc.

> "Không.

Nhiệt cơ thể anh đủ làm máy sưởi rồi."

Sirius khẽ cười.Cậu xoay mặt sang, cằm tựa vào đỉnh đầu tôi, hơi thở ấm áp phả xuống trán.> "Lúc nhỏ, Giáng Sinh là khoảng thời gian anh ghét nhất."

- Giọng cậu trầm hơn thường lệ.

- "Nhà anh... chẳng bao giờ ấm.

Chỉ có những ánh mắt soi mói, những quy tắc cứng nhắc, những bữa tiệc lạnh lẽo và những món quà đắt tiền nhưng vô hồn."

> "Em cũng không có kỷ niệm gì đẹp lắm."

Tôi không cần nói rõ, Sirius cũng không cần hỏi thêm.

Chúng tôi đều hiểu cảm giác cô đơn ngay cả khi không ở một mình.

---> "Nhưng năm nay..."

- Cậu siết tôi nhẹ hơn - "Lần đầu tiên anh thấy... anh không cần gì thêm."

Tôi quay sang nhìn cậu, thấy Sirius đã nhắm mắt.

Gương mặt không còn vẻ ngạo nghễ như thường, chỉ là nét thanh tú mơ màng như trẻ con.Tôi không biết điều gì khiến cậu tin tưởng tôi đến mức này - nhưng khoảnh khắc đó, tôi thấy mình muốn ở lại.

Muốn giữ lấy.Một tay tôi khẽ luồn dưới áo len cậu, đặt lên ngực trái, nơi trái tim đập chậm rãi và đều đặn.> "Tim anh đập nhanh hơn bình thường."

> "Vì em chạm vào đấy."

> "Anh lúc nào cũng biết cách trả lời trơn tru như vậy à?"

> "Không.

Chỉ khi em là người hỏi."

---Chúng tôi nằm im.

Tay nắm tay dưới lớp chăn.

Không ai ngủ.Chỉ là... lần đầu tiên trong đời, cả hai đều không mơ đến điều gì khác - vì hiện tại đã đủ dịu dàng.

---
 
Back
Top Bottom