Hogwarts mùa thu lạnh se, ánh trăng rải dài lên hành lang đá.
Đêm nay, thư viện vắng lặng - đúng như em mong.
Em không thích tiếng cười ồn ào trong phòng sinh hoạt chung, càng không ưa sự nhộn nhịp vô nghĩa trong những buổi tiệc nhà.Một góc sâu trong thư viện, giữa những kệ sách cao đến trần, em ngồi, tay lật từng trang sách cổ, đôi mắt trầm mặc.Cho đến khi - tiếng bước chân vang lên phía sau.Em không quay lại.
Thư viện là nơi tự do đến rồi đi.
Miễn là yên tĩnh.Nhưng giọng nói vang lên sau lưng khiến em thoáng dừng lại:> "Merlin ơi, người như em thật sự tồn tại trong Hogwarts à?"
Ngẩng lên, em thấy cậu ta: tóc rối nhẹ như gió, áo choàng Gryffindor phất theo từng bước.
Sirius Black - nổi tiếng đến mức em không cần giới thiệu.Em không đáp.
Chỉ liếc nhìn, rồi quay lại với trang sách.Sirius dường như không phiền.
Cậu kéo ghế, ngồi đối diện em, chống cằm nhìn em như đang quan sát sinh vật kỳ lạ nào đó.> "Bình thường, người ta ít nhiều cũng cười, hoặc đỏ mặt khi thấy tôi "> "Tôi không phải 'người ta."
- Em đáp, giọng trầm, nhẹ và tuyệt đối không tò mò.Cậu phá lên cười.
Không lớn, nhưng là tiếng cười thật sự - không phải kiểu Sirius Black dành cho fan hâm mộ hay mấy cô gái từ nhà Hufflepuff.> "Hình như tôi chưa giới thiệu bản thân mà nhỉ "> "Tôi Sirius.
Năm 6, Gryffindor.
Người nổi tiếng, đẹp trai, yêu chó, ghét gia đình." > "Đủ rồi."
- Em ngắt lời, mắt vẫn nhìn sách.
- "Tôi không hỏi."
Cậu nheo mắt, ngả lưng ra sau.> "Lần đầu có người chặn đứng bài giới thiệu của tôi như thế.
Em Thú vị thật."
Em im lặng
> " Em ở Nhà nào vậy nhỉ ?
"Em ngẩng lên.
Ánh mắt như thể đang cân nhắc: liệu có nên trả lời?> "Ravenclaw."
Sirius gật đầu, mỉm cười, lần này không đùa nữa.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ cao, hắt lên gương mặt cậu thứ ánh sáng dịu dàng đến lạ.> " Được rồi, (Tên bạn).
Vậy bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ ngồi cùng bàn này mỗi tối.
Chỉ ngồi thôi.
Không ồn ào.
"Em nhướn mày.> "Để làm gì?"
Cậu mỉm cười - lần đầu tiên không ngông cuồng, không chơi bời, chỉ là một cậu trai có ánh mắt thật lòng:> "Vì tôi thấy yên trong cái yên của em."
Em không nói gì.
Nhưng trang sách trước mặt - dù chưa lật - cũng không còn là trọng tâm nữa.Và rồi, tối hôm đó, ở một góc lặng trong Hogwarts, hai tâm hồn khác biệt chạm nhau - không bằng những cái chạm tay, mà bằng im lặng.