Siêu Nhiên [ ĐN BnHA ] Ngoại Cảm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
359849027-256-k524495.jpg

[ Đn Bnha ] Ngoại Cảm
Tác giả: Leenz09092007
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Couple: Oc x Todoroki Shouto
Truyện thuộc thể loại đồng nhân, mạch truyện chậm rãi vì tác giả muốn độc giả từng chút một tiếp cận đến nội dung của truyện.

Văn phong có thể sẽ hơi lúng túng và không được mượt mà, mạch lạc, trôi chảy, độc giả thông cảm 3
Tác giả viết truyện này không nhằm mục đích thu lợi nhuận, chỉ đơn giản là để nâng cao lời văn và cũng như thỏa mãn nhu cầu của bản thân=))
Tính cách của nữ chính sẽ được lấy ý tưởng từ chính tác giả, mong độc giả nhận xét nhẹ nhàng một chút để đôi bên cùng vui.​
 
[ Đn Bnha ] Ngoại Cảm
Chapter 1: Ra đời


Từ lâu, đất nước Nhật Bản phồn hoa này đã tồn tại một gia tộc lớn mà luôn khiến người đời e dè, và thậm chí là....kính trọng..?Bề ngoài, gia tộc này là một nơi có gia giáo, những người được sinh ra và lớn lên trong gia tộc, đó chính là phúc hạnh của đời họ.

Từ đời trước cho đến đời sau luôn truyền miệng rằng "tổ tiên của gia tộc đã từng cứu nguy cho người dân Nhật Bản và từng hợp tác với chính phủ để vay bắt một nhóm tội phạm khủng bố trong suốt 15 năm".

Phải, đó là công lao của tổ tiên gia tộc Fujiwara và con cháu đời sau sẽ được hưởng phúc lợi từ phần công lao đó.Mãi cho đến sau này, khi trên thế giới xuất hiện kosei hay còn gọi là siêu năng lực.

Thì gia tộc Fujiwara lại một lần nữa làm rúng động thế giới với thứ kosei chỉ có người mang trong mình dòng máu của gia tộc mới có thể sở hữu.

Thứ kosei độc nhất, cũng là biểu tưởng đặc trưng cho gia tộc Fujiwara, kosei 'ngoại cảm'.Dù nói chỉ người mang dòng máu của gia tộc mới có được kosei ấy, nhưng không có nghĩa là ai trong gia tộc cũng có thể sở hữu.

Chỉ có người được chọn - kẻ sinh ra mang theo kí hiệu hình trăng khuyết, với vai trò là hậu duệ của gia tộc Fujiwara.Cho đến nay, chỉ có 6 người trong gia tộc Fujiwara sở hữu kosei 'ngoại cảm', đồng nghĩa với việc đã có 6 hậu duệ được sinh ra và bọn họ...tất cả đều là nam.Và rồi....cái đêm định mệnh ấy cũng đã đến.

Một đêm trăng tròn, đứa bé hậu duệ đời thứ 7 đã cất tiếng khóc chào đời, mang trên mình kí hiệu của một người hậu duệ, chỉ là hậu duệ này khác biệt hơn những hậu duệ trước kia, đứa bé là nữ.Nhìn đứa bé được bồng trên tay người hầu, gia chủ hiện tại của gia tộc đã rất kinh ngạc, hẳn rồi, vì từ lâu ông đã mong muốn có một đứa cháu gái, nhưng tất cả đứa cháu của ông đều là trai.

Lần này là cháu gái, nhưng sao lại là hậu duệ..?

"Con bé sẽ không được sống như một người bình thường, sẽ phải gồng gánh trên vai một trách nhiệm to lớn của cả gia tộc..."

- Người gia chủ kia đã thầm nghĩ như vậy khi nhìn đứa con trai mình đỡ lấy đứa bé từ tay người hầu.

Ông là Fujiwara Hajuuro, hậu duệ đời thứ 6 của gia tộc, hiện tại đang nắm quyền hành toàn bộ gia tộc với chức danh gia chủ.

Còn con trai của ông là Fujiwara Hajiro, chính là cha của đứa bé vừa được hạ sinh."

Thưa, phu nhân sau khi hạ sinh đứa bé đã kiệt sức ngủ thiếp đi và có gửi lời nhờ ngài đặt tên cho tiểu thư ạ!"

- Cô người hầu nhỏ tuổi vừa bước từ căn phòng ra lên tiếng."

Ừm..đứa cháu gái này của ta sẽ tên là Meiji, Fujiwara Meiji."

- Ông nhìn đứa cháu trong tay mình đứa con trai, mỉm cười nghĩ ngợi rồi cất tiếng."

Cái tên cha đặt thật ý nghĩa, là Minh Trị nhỉ?

Con bé chắc chắn sẽ luôn được soi sáng bởi người đi trước."

- Cha của đứa bé ấy vừa khóc vừa vui mừng nhìn đứa trẻ.Ngày X/X/XXX, đánh dấu một cột mốc lớn của gia tộc Fujiwara.
 
[ Đn Bnha ] Ngoại Cảm
Chapter 2: Sải cánh


Thời gian đã trôi qua, thấp thoáng đã 10 năm.

Đứa trẻ kia bây giờ đã 10 tuổi, hình thành nên một cô nhóc tinh nghịch, ngổ ngáo.

Nhưng cô nhóc này lại nắm quyền hành rất lớn, một tiểu gia chủ.

Cho đến khi gia chủ Fujiwara Hajuuro về hưu, thì Fujiwara Heiji là người quyền lực thứ hai của gia tộc.Vì là đứa cháu gái duy nhất, nên cô nhóc này rất được cưng chiều, từ gia chủ, cho đến các anh em trong nhà, và cả người hầu, cô bé luôn được mọi người yêu quý.

Hẳn rồi, vì một người con gái mà phải nắm giữ cả một trọng trách to lớn, thì sẽ rất khó khăn, cho nên trước khi bước vào thế giới đầy sự gian nan ấy, hãy để cô bé được hưởng thụ những gì nên thuộc về mình.Khung cảnh xung quanh biệt phủ bây giờ rất ảm đạm, bên ngoài dù hơi trống vắng và mang theo chút không khí lạnh lẽo, nhưng bên trong ngôi biệt phủ kia là những tiếng cười đùa không ngớt, một không khí tràn ngập sự ấm áp.Bọn họ có thể giàu sang hay quyền lực, nhưng tất thảy, gia tộc Fujiwara sẽ không vì vậy mà ghẻ lạnh lẫn nhau hay tranh giành tài sản, họ hiểu lý lẽ hơn bao giờ hết, chỉ là...một số thành phần sống 'bên trong' gia tộc thì lại không như vậy..?

____________________

Đứa bé chạy vụt ra cửa, ôm chầm lấy chân người ông của mình, rồi cất tiếng gọi.

- "Ô...Ông ơi!"

"Nào Meiji, con không nên ôm ông mạnh như thế đâu, sẽ ngã đấy."

- Mẹ của đứa trẻ ấy lên tiếng nhắc nhở, bà là Fujiwara Haran, chính là con dâu của nhà Fujiwara, người mà 10 năm trước đã hạ sinh Fujiwara Meiji.

"Haha...không sao đâu, bởi vì ta sẽ luôn nâng đỡ nó, sẽ không thể gục ngã được."

- Đó là một lời khẳng định, cũng chính là một lời hứa sẽ luôn bảo vệ đứa cháu gái của mình.

"Vâng, cha.

Chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nâng đỡ con bé, cho đến khi thời điểm đó xảy ra."

- Ông Fujiwara Hajiro, người đã im lặng nãy giờ nhìn đứa con, mỉm cười và lên tiếng.

*Rầm*

Đứa cháu gái nào đó vừa vui mừng vừa chạy nhảy xung quanh ông nội mình, bây giờ đã vấp chân ông và té🙂))

Fujiwara Hajuuro: "..." 🙂)

Fujiwara Haran: "..."

'-'

Fujiwara Hajiro: "..." ;-;

Người hầu và những người trong tộc Fujiwara còn lại: "..." chắc là không quê đâu...nhỉ?

____________________

Hậu duệ nhà Fujiwara khi lên 10, đều sẽ được đưa đi huấn luyện, từ kiếm đạo, võ thuật cho đến siêu năng lực.

Mục đích là để trở nên mạnh mẽ hơn, rèn luyện những kĩ năng cần thiết để có thể phù hợp làm một người gia chủ kế nhiệm.

Cũng như vậy, Fujiwara Meiji mỗi ngày đều phải đi huấn luyện, dẫu cho khắc nghiệt đến đâu, hậu duệ của gia tộc thì không thể gục ngã.

____________________

"Gập bụng thêm 50 cái nữa!"

"Vâng!!"

____________________

"Hít đất 80 cái cho ta!!"

"Vâng!!"

____________________

"Đấm mạnh lên!"

"Vâng!!"

____________________

"Vung kiếm thêm 200 lần nữa!'

"Vângg!!"

____________________

"Sử dụng kosei của con lên ta đi!

"...Vâng!!"

____________________

"Đứng dậy, đấu lại với ta một trận nào, con dễ dàng gục ngã vậy ư?!"

"...Vâng!"

____________________

"Meiji, đến đây nào."

- Ông Fujiwara Hajuuro ngồi trong nhà gọi với ra đứa cháu gái đang chăm chỉ luyện kiếm kia.

"Ông gọi con ạ?"

- Cô gái chạy đến bên người ông của mình.

"Con gái, mau ngồi xuống, chúng ta có chuyện muốn nói với con."

"Có chuyện gì vậy ạ?

Sao trông mọi người lạ thế?"

- Meiji vừa ngồi vừa thắc mắc, cả ba mẹ và ông nội của cô thật lạ, sao nay tự dưng lại nghiêm túc thế kia?

"Thời gian qua con đã tập luyện nhiều rồi nhỉ?

Bây giờ ta không còn gì để dạy cho con nữa, hãy ra ngoài và chiêm ngưỡng thế giới ngoài kia đi."

- Ông Hajuuro lên tiếng, xoa đầu đứa cháu gái của mình.

"Vâng?"

- Hình như cô có chút không hiểu rồi, tại sao lại không còn gì để dạy?

"Nghe này, con gái của mẹ" - Bà Haran ôm cô con gái nhỏ vào lòng, chiều chuộng nói - "Con đã rất chăm chỉ tập luyện rồi, bây giờ con cần phải ra ngoài thế giới ngoài kia, để nhìn ngắm mọi thứ, con cần học hỏi nhiều điều hơn.

Nhưng những điều ấy không thể học ở đây, con phải tự nhìn, tự hiểu thông qua thế giới rộng lớn kia."

"Dù con là hậu duệ của gia tộc, nhưng con không thể sống cả đời trong gia tộc được, điều đó chẳng khác gì là 'chim trong lồng' cả, như thế chẳng quyền lực chút nào, con phải là phượng hoàng, bay cao và tự do, chẳng phải quyền lực hơn sao, con gái?

- Cha cô nhóc lên tiếng.

"Cháu gái của ta, con có thể về đây bất cứ khi nào con muốn, gia tộc này luôn chào đón con mà, đến lúc con nên sải cánh và nhìn ngắm mọi thứ rồi."

- Ông Hajuuro cười nói.

"Thế giới ngoài kia...như thế nào ạ?"

- Một câu hỏi ngây ngô.

Phải rồi, hiện tại cô nhóc này đã 15 tuổi, nhưng trong suốt 15 năm cô chẳng bao giờ bước chân ra khỏi gia tộc, làm sao biết được ngoài kia trông như thế nào.

"Cái đó, con phải tự cảm nhận thôi, nếu con hòa mình được vào đó, con sẽ thấy nó sẽ thật tuyệt vời, nhưng khi con không thể chạm đến đó, con sẽ thấy nó thật nhạt nhẽo."

- Người mẹ nhìn đứa con ngốc nghếch của mình, ôn nhu giải thích.

"....Vâng, con sẽ cảm nhận mọi thứ như lời mọi người, khi trở về, con sẽ kể cho mọi người nghe ạ!!"

- Cô nhóc vui vẻ đứng dậy.

"Vậy...con đi soạn đồ đây!"

"Ừm, đi đi, bọn ta đã chuẩn bị cho con một ngôi nhà nhỏ gần trường Yuuei, hãy đến đó, con sẽ có thêm những người bạn tuyệt vời."

"Vâng"
 
[ Đn Bnha ] Ngoại Cảm
Chapter 3: Gặp gỡ


Lần đầu tiên trong cuộc đời em được nhìn thấy sắc màu của thế gian.

Khoảnh khắc em nhìn thấy mọi thứ bên ngoài biệt phủ của gia tộc, nhìn thấy những con người không thuộc gia tộc Fujiwara, nhìn thấy đường phố nhộn nhịp và những tầng nhà xếp thẳng đứng...em thật sự đã bỡ ngỡ.

Bởi lẽ nó quá đỗi tuyệt vời, âm thanh từ mọi thứ xung quanh như hòa vào một nhịp, tạo nên một khung cảnh thật mĩ miều, em biết...em đã phải lòng thế giới này rồi.Thênh thang bước đi trên con đường đầy ắp người qua lại, em nhìn ngắm mọi thứ xung quanh thật kĩ càng, như thể muốn khắc sâu thế giới này vào lòng em, em muốn ghi nhớ hình ảnh ở nơi đây.Em thấy nhiều thứ, em tò mò nhiều thứ, em muốn tìm hiểu nhiều thứ và hơn hết, em muốn hiểu rõ con người nơi đây.

Trong trí nhớ, em đã từng được nghe ông nội của mình kể về con người ở thế gian này, ông bảo có người tốt, cũng có kẻ xấu, suy cho cùng con người luôn mang trong mình hai bản chất: tốt và xấu.

Và thứ để kích động đến bản chất ấy, là hoàn cảnh xung quanh họ.

Em cảm thấy thật khó hiểu, và sẽ nhanh thôi...em sẽ tìm ra câu trả lời cho chính bản thân mình.Hành lý của em đơn giản chỉ là một chiếc balo không quá lớn, cũng không quá nhỏ, nó vừa tầm để đựng đủ những vật dụng cần thiết, những thứ còn lại em sẽ mua sau.

Đôi chân em thẳng tắp bước về phía trước, ngũ quan tinh xảo đủ khiến cho những người lướt qua em đều phải ngó lại nhìn....'đáng yêu'...đó có lẽ là những gì họ nghĩ khi nhìn vào em.Lẽ dĩ nhiên khi em có vẻ ngoài rất tuyệt hảo, mái tóc của em khá dày và dài xuống tận ngang eo, được tết gọn thành hai bím vắt qua vai.

Đôi mắt sắc sảo mang một chút ánh kim, trái ngược hoàn toàn với ngoại hình đáng yêu của em, đôi mắt này bộc lộ nên sự uy nghiêm của một người thuộc gia tộc lớn.

Đôi môi hồng đang hé mở vì xúc cảm bỡ ngỡ trên khuôn mặt em.Mặc trên người một bộ cổ phục đơn giản màu trắng xanh, dài qua đùi một chút, lộ ra đôi chân nhỏ đang bước đi.Gương mặt em sáng ngời, đủ để chứng tỏ em đang vui sướng biết nhường nào, bởi lẽ nơi đây có quá nhiều thứ thú vị.

Rất nhiều trò chơi, món ăn ngon, những thứ kì lạ mà em chưa từng được thấy khi ở trong biệt phủ.Em cảm thấy, lòng tham cùa mình nổi lên rồi, em muốn thử chơi những trò chơi kia, muốn nếm thử những món ăn trông ngon mắt ấy.

Em muốn biết cảm giác của nó như nào, và trước tiên, có lẽ em nên đi ăn vì đã sáng giờ em chưa ăn gì rồi.

Nghĩ là làm, đôi chân trắng nõn kia rẽ ngay vào một quán ăn trông khá nhỏ nhưng lại toát lên một vẻ ấm cúng vô cùng.

Chiếc chuông trên cửa reo lên khiến cho Meiji giật mình, đôi môi nhỏ khẽ ré lên một tiếng.

Dù âm thanh khá nhỏ, nhưng vì quán ăn này rất yên ắng nên chỉ cần một tiếng động nhỏ, cũng đủ để cho tất cả mọi người bên trong nghe được.Nhìn thấy phản ứng đó của em, chị nhân viên trong quầy bật cười, thậm chí là những vị khách trong quán cũng vậy."

Có cái lỗ nào cho mình chui xuống không nhỉ?

Quê thật ý...🙂)" - Fujiwara-nhục nhã-Meiji đang thầm khóc trong lòng nhiều chút."

Cô bé, em hãy ngồi bàn số 10 bên kia nhé, chị sẽ mang menu ra cho em ngay" - Chị nhân viên này có vẻ khá để ý đến con người em, đúng hơn là cách ăn mặc.

Nó khá cổ trang, nên chị nghĩ em là lần đầu tiên đi đến quán ăn như này, hay thậm chí là thành phố.

Nên chị ấy đã nhiệt tình hướng dẫn em, chị thật sự tò mò về cô bé dễ thương đến quán vào buổi sáng này rồi."

Vâng" - Đáp một tiếng, em đi theo hướng tay chị ấy chỉ rồi cũng đến một bàn có số 10, ngồi xuống, sau khi có menu mà chị nhân viên đưa ra, em đã chọn ngay một phần mì soba lạnh, trông nó có vẻ ngon.

Gọi đồ ăn xong, em để ý thấy bàn kế bên có một cậu chàng với mái tóc khá đặc biệt...hai màu?Quào, đây là lần đầu em thấy người có tóc hai màu mà còn chia đều ra hai bên như vậy đấy, đẹp thật nhỉ?

Đến cả gương mặt dù có một vết bỏng thì vẫn không thể xóa bỏ sự đẹp trai kia nữa.

Hình như nhận thấy có người nhìn mình, cậu chàng kia đang ăn cũng phải ngước lên nhìn.

Cả hai chạm mắt và em đã giật mình, khá bối rối khi đã thất lễ nhìn vào người khác khi đang ăn như vậy."

Xin...xin lỗi nhé!"

- Em nhỏ giọng - "Vì lần đầu thấy người có mái tóc như cậu, nên tôi đã tò mò và thất lễ khi nhìn chằm chằm vào cậu như vậy...thật sự xin lỗi nhé."

"..."

"..."

- Sao im ru vậy?

Sao không nói gì cho em đỡ quê đi..."

Ừm..không sao."

- Cậu ta trả lời rồi cũng tiếp tục ăn.Em cũng không để ý nữa, vì đồ ăn em gọi đã được mang ra rồi, hấp dẫn biết bao~'Thưởng thức thôiii..' - Em nghĩ thầm và rồi cũng tách đũa và ăn."

Ngon chết đi được" - Nếm thử một chút, em vui sướng vì được ăn đồ ăn ngon, vẻ mặt thỏa mãn, cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

Em chính thức trở thành một fan cứng của mì soba.Phản ứng của em cũng gây chút động tĩnh đến bàn bên cạnh, cậu chàng kia ăn xong rồi cũng nhìn qua em, hẳn rồi vì cậu ta cũng thích mì soba lạnh, và em...đang thích thú khi ăn mì soba lạnh, suy ra em và cậu ta chung chí hướng.Không hiểu sao nhưng ăn xong rồi cậu ta vẫn ngồi lại nhìn em ăn một chút, vì em quá tập trung khi ăn nên có lẽ không nhận ra ánh mắt này.

Mãi đến khi em ăn xong, đứng lên tính tiền và rời đi, thì cậu ta mới rời đi.Không phải yêu vì cái nhìn đầu tiên đâu, chỉ là thấy có người ăn mặc khác biệt và cũng thích mì soba lạnh giống cậu nên cậu mới ngồi nhìn tí thôi, đừng tưởng bở 🙂))
 
Back
Top Bottom