Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPLyR6DhXykTL68nq6nW85NijiKvI14PK4hFcmpN1zjox41EqZTR7JvSLrF09Vy109l3jK-g6qfVUCAa27Fag3ePF0oomL8TcVULXbOiweysE9LrYc7yq32MsdS7J93wjtAKoW-LWCSViUqUm2Fu0yJ=w215-h322-s-no-gm

Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Tác giả: Khôi Chủng
Thể loại: Trọng Sinh, Cung Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta sinh ra đã chẳng phải dạng hiền lành.

Năm ba tuổi, ta dùng trâm cài tóc chọc mù mắt tiểu công tử nhà bên cạnh, chỉ vì hắn dám nhìn trộm mẫu thân ta tắm.

Năm năm tuổi, ta phóng hỏa đốt cả gánh hát, chỉ vì ta trông thấy bọn họ mua bán trẻ con.

Năm mười tuổi, ta lén dẫn người phế đi cháu trai của Ngự sử, ai bảo hắn dám giữa đường trêu ghẹo tỷ tỷ.

Những chuyện tương tự như thế, nhiều vô số kể...

Sau này, ta gả cho lương nhân, nhà chồng ai nấy đều lương thiện, khiến ta ở hậu trạch buồn chán đến chết đi được.

Trùng sinh trở về đúng ngày Đế vương ban hôn cho ta và tỷ tỷ, ta quả quyết đổi hôn với tỷ ấy.

Kiếp trước, tỷ tỷ gả vào phủ Quốc công chưa đầy hai năm đã hương tiêu ngọc vẫn.

Tỷ tỷ cũng trùng sinh, nước mắt lưng tròng nói: "Nhị muội, phủ Quốc công là đầm rồng hang hổ! Muội không thể gả qua đó được!"

Ta lại cực kỳ phấn khích, "Nhưng mà... tỷ tỷ, ta là kẻ xấu trời sinh mà."​
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 1: Chương 1



Nhận ra mình đã trùng sinh, ta ôm chầm lấy tỷ tỷ bằng xương bằng thịt đang sống sờ sờ trước mắt, chứ không phải một t.h.i t.h.ể gầy trơ xương.

Ta bẩm sinh đã là kẻ xấu xa, từ nhỏ đến lớn, đã làm quá nhiều chuyện đáng sợ.

Tổ mẫu mắng ta là nghiệt chướng, các vị cô mẫu thì nói, ta không nên được sinh ra trên đời này.

Thế nhưng phụ mẫu, còn có tỷ tỷ, lại lần nào cũng bao dung, thấu hiểu cho ta.

Phụ thân luôn nói: "Sắt Sắt không phải kẻ xấu, Sắt Sắt chỉ là yêu ghét quá rõ ràng mà thôi."

Kiếp trước, sau khi tỷ tỷ c.h.ế.t thảm ở phủ Quốc công, phụ thân đến tận cửa đòi lại công đạo, liền bị chiến mã của Quốc công gia đá trúng ngay tim, chưa đầy một tháng đã ôm hận mà chết.

Một ngày tốt lành

Mẫu thân đau buồn phẫn uất, sau đó cũng đi theo người.

Về sau, tuy ta đã báo được thù, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể tìm lại được những người thân yêu nhất.

Dù kiếp trước được c.h.ế.t già tại nhà, ta cũng là u uất mà ra đi.

Vì vậy, ta mới đề nghị đổi hôn.

Lúc này, tỷ tỷ lại lắc đầu, tỷ ấy khóc lóc nói: "Không được đâu... phủ Quốc công là long đàm hổ huyệt, ta sao có thể trơ mắt nhìn muội nhảy vào hố lửa chứ?"

Ta lại càng thêm phấn khích: "Tỷ tỷ đừng lo, muội là kẻ xấu trời sinh mà."

Thánh chỉ ban hôn, không thể thay đổi, nếu không đổi hôn, e rằng vẫn sẽ lặp lại bi kịch kiếp trước.

Ta một lần nữa bảo đảm với tỷ tỷ, nói: "Tỷ tỷ cứ nghe muội đi, kiếp trước sau khi tỷ đi rồi, muội đâu có tha cho cái nhà đó, chỉ tiếc là... vị phu quân chính trực kia của muội, cứ khăng khăng đòi xử lý công tâm, khiến muội không thể báo thù theo ý mình, thật sự không hả dạ chút nào! Lần này, muội phải dùng cách của riêng mình."

"Đúng rồi, phu quân kia của muội quá ngay thẳng lương thiện, hợp với tỷ tỷ nhất. Hắn suốt ngày chỉ thích ngâm thơ đối câu, a dua theo thói phong nhã, muội đã nhịn hắn cả một đời rồi, đời này không muốn nối lại tiền duyên nữa đâu."

Ta chỉ xem Ôn Sinh như người thân, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ.

Giao tỷ tỷ cho Ôn Sinh, ta rất yên tâm.

Cuối cùng, tỷ tỷ cũng bị ta thuyết phục.

Rất nhanh, ta và tỷ tỷ đã đến ngày xuất giá, ta đem tình hình đại khái của nhà họ Ôn nói hết cho người biết.

Mà kiếp trước, lúc ta thay tỷ tỷ báo thù, cũng đã nắm rõ tình hình của phủ Quốc công.

Giờ lành vừa đến, ta và tỷ tỷ mỗi người lên một cỗ kiệu hoa.

Quốc công gia Phó Hoài, có một hồng nhan tri kỷ cùng kề vai chiến đấu ở biên quan. Ngoài ra, Lão phu nhân còn sắp xếp cho hắn một thị thiếp, thị thiếp đó là nghĩa nữ của Lão phu nhân, giỏi nhất trò nối giáo cho giặc.

Ngoài hai phòng thiếp thất này ra, trong phủ còn có một tiểu cô nương chuyên quạt gió thổi lửa.

Nhưng mà...

Mâu thuẫn lớn nhất giữa hai nhà Sở, Phó, lại nằm ở hậu cung và tiền triều.

Cô mẫu của Phó Hoài, chính là Đức phi đương triều, bà ta sinh hạ Nhị hoàng tử.

Thế nhưng phụ thân ta lại thuộc phe Thái tử.

Lần ban hôn này của Đế vương, nào phải không phải là thuật cân bằng quyền lực.

Ta xem xét lại đủ mọi chuyện kiếp trước, bất giác, kiệu hoa đã đến phủ Quốc công.

Ta và tỷ tỷ tuy đã đổi hôn thư, nhưng dù sao cũng là Đế vương ban hôn, để phòng chuyện bị làm lớn đến ngự tiền, ta phải cùng Phó Hoài gạo nấu thành cơm trước đã.

Ôn Sinh là quân tử, tỷ tỷ lại là nữ tử kín đáo nội tâm, ta không trông mong bên đó thành sự trước được.

Vì vậy, ta đã lén bôi "hợp hoan tán" lên người từ trước.

Một là, có thể khẳng định chắc chắn hôn sự này.

Hai là, ta muốn trực tiếp tạo ra một vết rạn nứt giữa Phó Hoài và hồng nhan của hắn.

Một khi vết rạn đã xuất hiện, việc tan rã chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

2

Qua lớp khăn trùm đầu bằng lụa mỏng thêu kim tuyến đỏ, ta thấy ngoài cổng lớn phủ Quốc công đặt một chậu lửa cực lớn.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 2: Chương 2



Than hồng cháy rực, ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt.

Tỷ tỷ sợ lửa, phủ Quốc công cố ý bày ra trò này, muốn cho tỷ tỷ một đòn phủ đầu.

Kiếp trước, tỷ tỷ sợ đến hét toáng lên, còn chưa vào cửa đã bị người ta cười nhạo.

Lão phu nhân và hai vị thiếp thất, lại càng chế giễu tỷ tỷ nhát gan không biết giữ thể diện.

Một ngày tốt lành

Giờ đây, dưới ánh mắt của mọi người, ta đi đến bên chậu lửa, có bà tử thúc giục: "Tân nương mau mau bước qua đi."

Ta nhấc tà váy, không nói hai lời, trực tiếp nhảy qua, thế nhưng lúc đứng vững lại, cố ý loạng choạng một cái, ngã thẳng vào lòng Phó Hoài.

Phó Hoài chưa từng gặp ta, nhưng kiếp trước ta đã sớm gặp hắn rồi.

Dù cách lớp khăn trùm đầu, ta vẫn nhận ra được dáng người hắn.

Huống hồ, ngoài Phó Hoài ra, nam tử nào lại đứng ngay trước mặt tân nương chứ?

Ta ôm chặt lấy eo Phó Hoài.

Để hắn có thể ngửi thấy mùi hợp hoan tán trên người ta.

"Ôi da! Phu quân! May mà có chàng. Nếu không, hôm nay thiếp đã bị chê cười rồi."

Ta đã quá hiểu Phó Hoài.

Hắn đúng là từng lập chiến công, nhưng cũng rất tự phụ, tâm tính cực cao.

Đối phó với hắn, cách tốt nhất chính là tâng bốc để hại.

Lời này của ta vừa thốt ra, quả nhiên hắn thuận thế đỡ lấy eo ta, có lẽ do tác dụng của hợp hoan tán, bàn tay hắn khẽ dùng sức, vững vàng đỡ lấy ta: "Phu nhân đi chậm một chút."

Bên cạnh hắn còn đứng hai thị thiếp, sắc mặt hai người này chắc chắn khó coi cực kỳ.

Tiếp theo là bái đường, vào động phòng, mọi thứ thuận lợi hoàn thành lễ nghi.

Lúc này, vẫn chưa ai phát hiện ra ta không phải là đại tiểu thư nhà họ Sở.

Sau khi được đưa vào động phòng, Phó Hoài rõ ràng có chút rung động, nhưng vẫn đi ra ngoài tiếp đãi khách khứa trước.

Nhưng ta lại cố ý vô tình làm rơi khăn trùm đầu, để hắn nhìn rõ mặt ta.

Ta biết rõ dung mạo mình diễm lệ, Phó Hoài cũng không phải Liễu Hạ Huệ, bỏ qua hào quang của hắn, hắn cũng chỉ là một nam tử trẻ tuổi bình thường.

Là nam tử, chắc chắn sẽ yêu mỹ nhân.

"Phu quân, không cần để ý đến thiếp, chàng cứ đi lo việc của mình trước đi."

Ta cười duyên dáng, vẻ mặt vô hại.

Phó Hoài dù có ý kiến với nhà họ Sở, cũng không thể trút giận lên ta được.

Dù sao thì, không ai nỡ đánh người mặt tươi cười.

Khi xưa, tỷ tỷ chính là quá thanh cao, không biết tỏ ra yếu đuối nhún nhường.

Nhưng ta lại thấu hiểu sâu sắc đạo lý "trước để hắn thắng, sau để hắn chết".

Kẻ xấu thực sự, không chỉ xấu ở bề ngoài, càng không phải chỉ biết đánh đánh g.i.ế.c giết.

Từ năm mười mấy tuổi, cái xấu của ta đã chuyển thành chơi tâm kế.

Ta cực kỳ thích cái cảm giác xoay chuyển tất cả mọi người trong lòng bàn tay!

Yết hầu Phó Hoài khẽ động, đôi mắt sâu thẳm tối sầm lại, giọng khàn khàn nói: "Được."

Hắn đã nhìn rõ mặt ta, cũng đã hít phải hợp hoan tán.

Tiếp theo, dù hắn đang ở giữa tiệc rượu, trong đầu cũng sẽ chỉ toàn là hình bóng của ta.

Ta cho hạ nhân của phủ Quốc công lui ra, ra hiệu bằng mắt cho nha hoàn tâm phúc Thúy Nương.

Thúy Nương do một tay ta dạy dỗ, cũng chẳng phải dạng hiền lành.

Nàng rất nhanh đã động tay động chân vào rượu hợp cẩn, nến long phụng, chăn nệm.

Làm xong xuôi tất cả, Thúy Nương nói: "Nhị tiểu thư, chỉ cần Quốc công gia bước vào phòng lần nữa, tối nay ngài ấy đừng hòng rời đi."

Chủ tớ hai người trao đổi ánh mắt, thế như chẻ tre.

Quả nhiên, không lâu sau, Phó Hoài sải bước vào phòng tân hôn, hơi thở của hắn dường như có chút rối loạn, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vững vàng.

Ta kéo tay hắn, mời hắn uống rượu hợp cẩn. Chủ động nhiệt tình nhưng lại pha lẫn vài phần e lệ.

Nến cháy rực rỡ, ánh mắt Phó Hoài si mê, dừng lại trên môi ta.

3

Ta không nói thêm nửa lời, bây giờ vẫn chưa phải lúc để lộ thân phận.

Chỉ dùng ánh mắt chứa chan tình ý nhìn Phó Hoài, còn trái lòng tâng bốc, khẽ thì thầm: "Phu quân thật là đẹp trai, giống hệt như trong tưởng tượng của thiếp."
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 3: Chương 3



Phó Hoài dường như lập tức buông bỏ phòng bị.

Xem kìa, dù là nam tử thế nào đi nữa, phần lớn bọn họ đều giả dối và tự phụ.

Bị người ta khen bâng quơ một câu, đã không còn phân biệt được đông tây nam bắc.

Phó Hoài đã động lòng, lại đang độ tuổi khí huyết phương cương, hắn không có lý do gì để rời khỏi phòng tân hôn.

Quần áo, rượu nước, nến đỏ, hương trầm... tất cả đều bỏ thêm hợp hoan tán, Phó Hoài dù là thần tiên, tối nay cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay ta.

Ta không hề chủ động, Phó Hoài tự mình bắt đầu cởi bỏ y phục.

Hắn đúng là có thân hình của một võ tướng, vai rộng eo thon chân dài, dung mạo tuấn tú cương nghị.

Một ngày tốt lành

So với đám tiểu quan ở lầu xanh, hắn tự nhiên vượt trội hơn nhiều.

Nghĩ như vậy, ta cũng không thiệt thòi.

Màn trướng buông xuống, hơi thở Phó Hoài không ổn định, gò má ửng hồng, hắn gọi từng tiếng "Phu nhân".

Ta mở to mắt, nghe thấy tiếng sáo thổi từ ngoài cửa.

Tiếng sáo này không giống khúc nhạc Trung Nguyên.

Là Thẩm Như đang ở ngoài cửa gọi Phó Hoài.

Ta không khỏi cười lạnh.

Kiếp trước, Thẩm Như chính là dùng cách này gọi Phó Hoài đi, khiến tỷ tỷ đêm tân hôn đầu tiên đã trở thành trò cười, từ đó, bị cả phủ Quốc công trên dưới chế nhạo, không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa.

Thế nhưng giờ khắc này, Phó Hoài căn bản không nghe thấy tiếng động bên ngoài, ngũ quan của hắn đều bị d*c vọng khống chế rồi.

Dù Thẩm Như có thổi rách cổ họng, thổi đến mặt trời lên cao ba sào ngày mai, người trong lòng của nàng ta cũng sẽ không xuất hiện.

Thẩm Như hẳn sẽ rất khó chịu nhỉ?

Nhưng kiếp trước, hai người bọn họ cũng khiến tỷ tỷ đêm tân hôn phải lấy nước mắt rửa mặt mà.

Phó Hoài mất kiểm soát, đến nửa đêm sau, hắn ghé tai vui vẻ nói: "Phu nhân thật thơm, phu nhân quả nhiên khác biệt với những người khác."

Tự nhiên là khác biệt rồi...

Hai tiểu thiếp của hắn làm sao dám hạ nhiều hợp hoan tán mạnh như vậy.

Phó Hoài thức trắng đêm, lúc trời sáng, hắn cứ nhìn chằm chằm ta một lúc, rồi mới rời khỏi phòng tân hôn.

Sau khi hắn đi, ta mới từ từ mở mắt ra.

Nếu Phó Hoài không có hứng thú với ta, vừa rồi đã không nhìn chằm chằm ta như vậy.

Hắn có lẽ đã đi dỗ dành Thẩm Như rồi nhỉ.

Nam tử chính là bác ái như vậy, trong phòng ngoài phòng, đều là tình yêu.

Ta dứt khoát chợp mắt thêm một lát.

Cho đến khi Phó Hoài đích thân đến gặp ta, vẻ mặt hắn khó xử, dường như có chút lúng túng, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng trước mặt ta, hai tay hắn bối rối không biết làm sao, đành phải chắp tay sau lưng, nói: "Khụ khụ... cái đó... Phu nhân, hôm qua nàng và Sở đại tiểu thư lên nhầm kiệu hoa, nhưng giờ đây ván đã đóng thuyền, chỉ đành đ.â.m lao phải theo lao thôi."

Ta sững sờ ngồi dậy, hai tay níu chặt tấm chăn trên người, vừa vặn để lộ bờ vai đầy vết đỏ, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Cái, cái gì? Lại có chuyện hoang đường như vậy ư? Nhưng... Hoàng thượng ban hôn, sao có thể lên nhầm kiệu hoa được?"

"Ta... ta đi thôi."

Nghe vậy, vẻ mặt Phó Hoài cứng đờ, hắn có lẽ đã nghĩ đến đêm qua, mọi thứ đều là hắn chủ động, cũng là hắn dẫn dắt, càng là hắn không kìm được lòng mình.

Mọi chứng cứ trong phòng đều đã bị Thúy Nương dọn dẹp sạch sẽ.

Phó Hoài sẽ chỉ cho rằng, là do chính hắn thấy sắc nảy lòng tham.

Hắn đứng thẳng người, kẻ giả dối như vậy, tự nhiên sẽ giả vờ làm người chính trực, nói: "Phu nhân yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Nếu đã gây ra lỗi lầm lớn, thì chỉ đành đ.â.m lao phải theo lao thôi. Ta sẽ vào cung diện thánh, trình bày mọi chuyện."

Ta vùi mặt vào chăn, thầm cười trộm.

Nếu không phải là nữ tử Phó Hoài thích, hắn chỉ hận không thể đuổi đối phương ra khỏi cửa.

Giống như kiếp trước hắn đối xử với tỷ tỷ vậy.

Tỷ tỷ da mặt mỏng, nói không ra một câu tình tứ, lại không biết a dua nịnh hót, làm sao biết cách lừa gạt trái tim nam tử?
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 4: Chương 4



Phó Hoài tưởng ta đang khóc, hắn thậm chí còn kiên nhẫn dỗ dành mấy câu, rồi mới vào cung diện thánh.

Mà ta từ từ xuống giường, đi đến trước gương đồng, soi gương tự ngắm.

Phó Hoài không yêu ta là thật, đêm qua mất kiểm soát cũng là thật.

Nhưng "yêu" rốt cuộc là gì?

Chẳng sờ được, cũng chẳng thấy được.

Sự áy náy, lại là một vũ khí cực tốt.

Phó Hoài đêm qua trực tiếp viên phòng với ta, khiến hai cuộc hôn nhân này chỉ có thể sai tiếp sai, bề ngoài xem ra mọi chuyện đều do hắn gây nên.

Chỉ cần sau này ta hối hận, hắn sẽ cảm thấy áy náy.

4

Kiếp trước, tỷ tỷ không chỉ bị ăn đòn phủ đầu vào ngày đầu tiên vào cửa, đêm tân hôn bị bỏ mặc cả đêm, ngày hôm sau dâng trà cũng bị họ hàng thân thích nhà họ Phó gây khó dễ.

Nhưng ta thì khác.

Ta dứt khoát không đi dâng trà.

Bên Lão phu nhân sai người đến mời mấy lần, ta chỉ nói, hôn sự có biến, mọi chuyện còn phải tính kế lâu dài.

Lúc Lão phu nhân và tiểu cô nương khí thế hùng hổ chạy đến, ta đang cho người hầu mang theo từ nhà mẹ đẻ sắp xếp của hồi môn.

Hai mẹ con vốn còn định gây khó dễ cho ta, thấy ta một lòng một dạ chú tâm vào đống của hồi môn đầy sân, bà ta liền sốt ruột.

Thái độ Lão phu nhân hòa hoãn hẳn, thậm chí không trách tội ta bỏ lỡ lễ dâng trà: "Con dâu đang làm gì vậy? Có chuyện gì từ từ thương lượng mà."

Hừ, bây giờ mới biết thương lượng tử tế à?

Kiếp trước sao lại đối với tỷ tỷ không buông tha như thế?

Phó Hoài không viên phòng với tỷ tỷ, Lão phu nhân chỉ trách tỷ tỷ vô năng, vô đức. Ngay cả phu quân của mình cũng không quản được.

Ta làm ra vẻ mặt u sầu, nói: "Chuyện gả nhầm đã là ván đóng thuyền, ta vốn không nên gả vào phủ Quốc công, thôi thì mang của hồi môn rời đi vậy."

Phụ mẫu thương yêu ta và tỷ tỷ, mẫu thân lại là con gái nhà giàu nhất thành, của hồi môn của hai người bọn ta mỗi người đều là một trăm tám mươi gánh, nhìn khắp giới thế gia kinh đô cũng hiếm thấy.

Lão phu nhân vội vàng cười giảng hòa: "Chuyện đã đến nước này, chỉ đành đ.â.m lao phải theo lao thôi, con và A Hoài đã viên phòng rồi, sao có thể nói đi là đi được chứ. Danh tiết là chuyện quan trọng hàng đầu của nữ tử đấy!"

Nói rồi, Lão phu nhân liếc nhìn những chiếc rương hồi môn đầy sân.

Bà ta tỏ ra hòa nhã vui vẻ.

Nhưng kiếp trước bà ta đã nắm chắc tỷ tỷ là người giữ thể diện, sẽ không dễ dàng coi thường danh tiết, nên mới trăm bề áp bức, gây khó dễ cho tỷ ấy.

Nhưng ta thì khác, ta giỏi nhất là hư trương thanh thế.

"Danh tiết" là cái gì?

Có ăn được không?

Ta đang cảm thấy đau thương, thì Phó Hoài từ trong cung vội vã trở về phủ, hắn hẳn là đã nghe hạ nhân bẩm báo, bước chân như gió.

Ta nhân cơ hội nói: "Tối qua, thiếp không nhận ra Quốc công gia, sớm biết Quốc công gia có người trong lòng, thiếp sao có thể nhẫn tâm cướp đi tình yêu? Dù thiếp là chính thê, nhưng người không được yêu, mới là kẻ thừa thãi."

"Nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là lỗi của thiếp. Thiếp trước đây chỉ nghe nói Ôn công tử là bậc quân tử chính trực, bên cạnh không có thông phòng tiểu thiếp, tối qua lầm tưởng Quốc công gia là Ôn công tử, nên mới một lòng một dạ hướng về phu quân."

Ngụ ý là, tối qua ta tỏ ra tình tứ như vậy, chỉ vì tưởng người mình gả là Ôn Sinh.

Phó Hoài lập tức nhíu mày, đáy mắt dâng lên một tia không cam lòng.

Hắn đã thèm muốn thân thể ta, nhưng vẫn còn xa mới đủ.

Một ngày tốt lành

Ta muốn khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn, hắn càng muốn chinh phục trái tim ta, sẽ càng lầm tưởng rằng đã yêu ta.

Nam tử luôn bỏ ra nhiều tâm huyết và sự chú ý hơn cho những thứ khó có được.

Lão phu nhân nháy mắt ra hiệu với Phó Hoài.

Phó Hoài bề ngoài là quân tử chính danh, tuyệt đối sẽ không vô trách nhiệm.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 5: Chương 5



Hắn giỏi nhất là giả nhân giả nghĩa.

Vì thế, không thể nào để ta rời đi.

Phó Hoài đi đến trước mặt ta, vô thức hạ giọng dịu dàng, chính hắn cũng không nhận ra mình dịu dàng tình tứ đến mức nào, nói: "Phu nhân, ta đã bẩm báo Hoàng thượng, chuyện gả nhầm không thể thay đổi, chi bằng cứ đ.â.m lao phải theo lao. Nàng không cần rời khỏi phủ Quốc công, từ nay về sau, nàng chính là thê tử của Phó Hoài ta."

Ta chớp mắt, bất an nhìn về phía hai vị thiếp thất có mặt ở đó.

Thẩm Như là hồng nhan được mang về từ chiến trường, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ anh khí, bên hông còn đeo một cây roi. Ta nheo mắt, nghĩ đến những vết roi trên t.h.i t.h.ể tỷ tỷ kiếp trước...

Một thị thiếp khác tên Linh Lung, là nghĩa nữ của Lão phu nhân, cùng Lão phu nhân một lòng một dạ.

Ta mím môi, lại khẽ thở dài một tiếng, nói: "Sớm biết phu quân có hai người trong lòng, thiếp nhất định sẽ không gả đến đây. Nhưng bây giờ... thiếp phận làm chính thê, tự nhiên phải có lòng bao dung."

Ta trực tiếp chĩa mũi nhọn vào Thẩm Như và Linh Lung.

Một người là hồng nhan, người kia là thông phòng thuở thiếu thời, hai người bọn họ mới nên tranh giành đấu đá nhau.

Quả nhiên, Thẩm Như và Linh Lung liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều tỏ vẻ chán ghét đối phương.

5

Phó Hoài thừa nhận trước mặt mọi người, ta là thê tử của hắn.

Ta tự nhiên cũng phải thuận theo bậc thang mà xuống.

Nếu làm căng quá, trò chơi này sẽ không còn vui nữa.

Tuy nhiên, ta vẫn để lộ vẻ mặt u sầu.

Thấy ta cuối cùng cũng không còn đòi rời đi, Lão phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, đâu còn nhớ đến việc phải cho ta một đòn phủ đầu nữa?

Tiểu cô nương chưa xuất giá, tuy không thích ta, nhưng nàng ta sớm đã nghe nói nhà ngoại ta là nhà giàu nhất thiên hạ, nàng ta đang nhòm ngó của hồi môn của ta đấy.

Nhưng không sao, ta chỉ sợ Lão phu nhân và tiểu cô nương không tham tiền thôi.

Một ngày tốt lành

Có lòng tham, thì sẽ có điểm yếu.

Phó Hoài ăn quen bén mùi, đêm qua hai người bọn ta triền miên tha thiết, ta bề ngoài thanh lịch, nhưng bên trong lại rất thoải mái.

Phó Hoài rất thích kiểu đó.

Đáng tiếc, giờ phút này, ta lại không nhìn thẳng vào hắn nữa.

Như vậy, càng khiến hắn bứt rứt không yên.

Hắn căn bản không có tâm trí đi an ủi hồng nhan tri kỷ, trực tiếp cùng ta về phòng.

Lúc chỉ có hai người, hàng mi ta khẽ rung động, vừa vặn rơi xuống hai giọt lệ trong veo, ta quay người sang bên, dùng mặt nghiêng đối diện với Phó Hoài: "Nghe nói Thẩm muội muội là nữ tử phu quân quen biết ở biên quan, hai người chắc hẳn đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện nhỉ, thật khiến thiếp ngưỡng mộ. Linh Lung còn là thanh mai của phu quân, hẳn cũng rất được lòng phu quân."

"Không giống như thiếp... Vốn dĩ, thiếp đáng lẽ là tiểu di tử của phu quân mới phải..."

Tỷ phu và tiểu di tử, tầng quan hệ này, luôn khiến người ta suy nghĩ miên man.

Phó Hoài nắm lấy vai ta, bắt ta đối mặt với hắn, lời lẽ của hắn nghe có vẻ rất chân thành, nói: "Phu nhân và ta là phu thê, nàng lại thấu tình đạt lý như vậy, tự nhiên sẽ thay ta quản lý tốt hậu trạch, Thẩm Như và Linh Lung đúng là đến trước nàng, nhưng xét về thân phận, còn xa mới bằng nàng."

Cũng đúng thôi...

Một người là con gái của một binh sĩ nhỏ ở biên quan, người kia là nô tài sinh ra trong nhà, cộng lại cũng không bằng thân phận đích nữ nhà họ Sở.

Thế mà kiếp trước, tỷ tỷ lại c.h.ế.t mòn trong hậu trạch.

Phó Hoài cũng không vô tội!

Sao bây giờ đổi thành ta, thái độ của Phó Hoài lại thay đổi như vậy?

Khóe môi ta cong lên thành một nụ cười dịu dàng quyến luyến, đột nhiên nắm lấy tay Phó Hoài, rồi cắn vào mu bàn tay hắn.

Phó Hoài ban đầu đau đớn, nhưng lại không đẩy ta ra, chỉ kinh ngạc hỏi: "Phu nhân, nàng làm gì vậy?"

Ta để lại một dấu răng trên mu bàn tay Phó Hoài, ngẩng đầu cười nói: "Phu quân, chàng xem, trên người chàng có dấu ấn của thiếp rồi, chàng là người của thiếp rồi."
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 6: Chương 6



Phó Hoài sững sờ một lúc, rồi liền bật cười.

Hắn mạnh mẽ tự phụ, trong xương cốt cũng mong đợi được người khác công nhận.

Ta trực tiếp tuyên bố chủ quyền, hiệu quả hơn nhiều so với việc làm nũng khóc lóc với hắn.

Hắn đúng là... con ch.ó của ta rồi nhỉ.

Ánh mắt Phó Hoài tối sầm lại, lại dễ dàng động lòng, tuy nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng của nha hoàn: "Quốc công gia, Thẩm di nương bệnh cũ tái phát, cầu Quốc công gia qua xem thử."

Nghe nói, Thẩm Như từng cứu Phó Hoài trên chiến trường, thay hắn đỡ một mũi tên.

Vết thương cũ của Thẩm Như ở trên chân, mỗi khi trời trở gió đổ mưa, nàng ta lại nói dối là bệnh cũ tái phát.

Kiếp trước, Thẩm Như dùng khổ nhục kế, ép đích tỷ giao ra cây nhân sâm núi trong danh sách của hồi môn.

Sau đó, Thẩm Như và Phó Hoài không những không cảm kích tỷ tỷ, còn oán trách người có lòng riêng, chậm chạp không chịu đưa nhân sâm ra, làm lỡ thời cơ chữa trị của Thẩm Như.

Phó Hoài vừa định mở miệng cáo từ, ta lại kéo tay hắn, nói: "Phu quân, thiếp ở đây có nhân sâm núi trăm năm, rất tốt cho bệnh cũ lâu năm, hẳn là Thẩm muội muội có thể dùng được."

Ánh mắt Phó Hoài nhìn ta, từ pha lẫn d*c vọng, đến giờ phút này đã có thêm vài phần tán thưởng.

Hắn chắc chắn cho rằng ta yêu ai yêu cả đường đi lối về, vì quan tâm hắn, nên ngay cả ái thiếp của hắn, ta cũng hết lòng quan tâm.

Nam tử luôn thích tự thêm thắt tình tiết cho mình, cũng luôn cho rằng, những nữ tử bên cạnh hắn đều thật lòng đối đãi với hắn.

Phó Hoài lúc này có lẽ cảm thấy, hắn quả thực lợi hại và vĩ đại, đến nỗi chính thê như ta không những không ghen tuông, mà còn thật lòng giúp đỡ hắn.

Phó Hoài chân trước mang nhân sâm núi rời đi, chân sau đã có người hầu mang đến vàng bạc châu báu.

Người hầu nói: "Phu nhân, Quốc công gia dặn dò nói, những thứ này đều là cho phu nhân."

Ta mỉm cười cho qua, thưởng cho người hầu này.

Khi không có ai, Thúy Nương che miệng cười trộm: "Một củ nhân sâm giả, lại đổi được tấm lòng của Quốc công gia, cũng đáng thật. Dù sao Thẩm di nương cũng là giả bệnh, cũng không ăn ra được tốt xấu gì."

6

Ngày hôm sau, hai vị thiếp thất mới chính thức dâng trà cho ta.

Phó Hoài tối qua nghỉ lại ở viện của Thẩm Như, sáng nay nàng ta rõ ràng sắc mặt rất tốt.

Nhưng Thẩm Như đối với ta, vẫn luôn mang địch ý.

Nàng ta tự cho rằng mình và Phó Hoài từng trải qua sinh tử, căn bản không cam tâm làm thiếp.

Chỉ tiếc là, nàng ta mãi không có thai, không thể mẹ quý nhờ con. Xuất thân của nàng ta, cũng không đủ để chống đỡ cho nàng ta làm chính thê nhà thế gia.

Trước mặt Linh Lung, ta cố ý quan tâm nói: "Thẩm muội muội, muội thấy trong người thế nào rồi? Hôm qua, phu quân còn đặc biệt nhắc đến vết thương cũ của muội. Muội từng vì phu quân mà đỡ tên, xem như là ân nhân của phủ Quốc công rồi."

Nói rồi, ta liền thưởng hậu hĩnh cho Thẩm Như.

Linh Lung thì chỉ được một bộ trang sức cài đầu bằng bạc.

Nàng ta theo hầu bên cạnh Lão phu nhân, vẫn luôn quản lý việc vặt trong phủ, tự xem mình như nửa bà chủ, tự nhiên không chịu nổi bị đối xử khác biệt.

Lão phu nhân vẫn luôn để Linh Lung nắm giữ việc quản gia, cũng là để khống chế ta.

Nội trạch thế gia không ra thể thống gì như thế này, quả thực hiếm thấy.

Chẳng trách kiếp trước, tỷ tỷ lại bị dày vò đến chết.

"Tạ phu nhân." Thẩm Như mặt không biểu cảm, nàng ta căn bản không muốn thừa nhận, ta mới là thê tử của Phó Hoài. Tối qua nàng ta ở cùng Phó Hoài, chắc chắn đã nhìn thấy dấu răng trên mu bàn tay Phó Hoài rồi.

Sáng nay Thẩm Như vừa vào cửa, đã nhìn chằm chằm vào răng ta.

Một ngày tốt lành

Linh Lung cũng tạ ơn, càng không có sắc mặt tốt đẹp gì.

Nàng ta là nữ nhân đầu tiên của Phó Hoài, cũng là thông phòng duy nhất, mấy năm đầu, Phó Hoài chỉ sủng ái một mình nàng ta. Sau này có thêm Thẩm Như, số lần Phó Hoài đến viện của nàng ta ít đi trông thấy.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 7: Chương 7



Mà nay, lại thêm một ta nữa, cuộc sống của nàng ta càng không bằng trước kia.

Người ta một khi trong lòng bức bối, sẽ không có chuyện gì cũng kiếm chuyện, rất nhiều cảm xúc sẽ bị phóng đại lên gấp bội.

Một ngày tốt lành

Đêm đó, Phó Hoài đến phòng ta, ánh mắt hắn nóng rực, ta lại giả vờ không hiểu ý hắn, ngược lại còn đẩy hắn về phía Thẩm Như, nói: "Phu quân, Thẩm muội muội và chàng có tình nghĩa sống c.h.ế.t có nhau, mấy ngày nay lại đúng lúc bệnh cũ tái phát, phu quân vẫn nên đến xem nàng ấy đi."

Phó Hoài trước đây sủng ái Thẩm Như, là vì bên cạnh không có người tốt hơn.

Nhưng đêm tân hôn hắn đã mất kiểm soát, tự nhiên biết được mùi vị trong đó.

Tối nay, ta đẩy hắn về phía Thẩm Như, hắn chưa chắc đã có bất kỳ ý nghĩ lãng mạn nào với Thẩm Như.

Con người luôn là như vậy, đối với những thứ dễ dàng có được, lại xem như có cũng được không có cũng không sao.

Chán rồi, cũng sẽ trở nên nhàm chán.

Phó Hoài đi rồi, lúc hắn đứng ở hành lang, còn quay đầu nhìn thêm một cái, ta thì quay người sang bên, không để hắn nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

Hắn nhất định sẽ tự tưởng tượng ra, cảnh tượng tân nương buồn bã đau khổ thế nào.

Phó Hoài vừa đi, sắc mặt ta lập tức lạnh đi, ra hiệu bằng mắt cho Thúy Nương.

Có tiền mua tiên cũng được, Thúy Nương dùng bạc mua chuộc hạ nhân trong phủ, ở trước mặt Linh Lung khích bác một trận.

Đại loại như: Thẩm Như cậy sủng mà kiêu, dù Quốc công gia mới tân hôn, nàng ta cũng bá chiếm Quốc công gia không buông.

Lại ví dụ như, Thẩm Như âm mưu mang thai trước một bước, sau đó mẹ quý nhờ con, được nâng lên làm bình thê.

Nữ tử hậu trạch đều muốn leo lên cao, giống như Linh Lung loại tiểu thiếp quản gia này lại càng như thế, quyền lực làm mờ mắt người ta, dù cho... chỉ là quyền quản gia nho nhỏ.

Đêm hôm đó, Linh Lung liền lấy cớ "sổ sách không khớp" gây chuyện ở viện của Thẩm Như.

Phó Hoài có tức giận hay không, ta không biết, nhưng Thẩm Như nhất định sẽ tức điên lên.

Ta chỉ thích nhìn kẻ địch của mình tự g.i.ế.c lẫn nhau.

Ta yên ổn ngủ một giấc ngon lành, cho đến tận sáng hôm sau.

Hôm nay phải về nhà mẹ đẻ, ta có thể gặp tỷ tỷ rồi, nên sửa soạn trang điểm thật kỹ càng.

7

Lễ vật lại mặt được chuẩn bị rất phong phú.

Lúc Phó Hoài đến đón ta, đáy mắt hắn có quầng thâm, còn mơ hồ mang theo vài phần áy náy.

Đêm qua, hắn có lẽ bị Thẩm Như và Linh Lung làm phiền đến mức cực kỳ khó chịu.

Ta thì ngược lại, sắc mặt hồng hào, đôi mắt có thần.

Ta giả nhân giả nghĩa, quan tâm hỏi: "Phu quân sắc mặt không tốt lắm, có phải tối qua không ngủ ngon không?"

Phó Hoài nắm lấy tay ta, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Vẫn là phu nhân khiến người ta yên lòng."

Yên lòng ư?

Không...

Ta sẽ khiến phủ Quốc công gà bay chó sủa.

Hắn làm sao biết được, mọi chuyện đều do ta khơi mào.

Lên xe ngựa về nhà mẹ đẻ, Phó Hoài nhắc đến một chuyện: "Phu nhân, hiện giờ hậu trạch là do Linh Lung quản lý, nàng có cảm thấy tủi thân không?"

Ta lắc đầu mỉm cười, ánh mắt nhìn Phó Hoài, như nhìn một kẻ ngốc.

Nhà thế gia nào lại để thiếp thất quản lý việc nội trợ trong nhà?

Lão phu nhân cố ý giao quyền lực cho Linh Lung, chính là để áp chế ta mà.

Ta giả nhân giả nghĩa nói: "Linh Lung là nghĩa nữ của mẫu thân (mẹ chồng), dù là nô tài sinh ra trong nhà, nhưng cũng khác với thiếp thất bình thường, chàng chinh chiến nhiều năm, vẫn luôn là Linh Lung bầu bạn bên cạnh mẫu thân, Linh Lung là công thần đấy chứ. Để nàng ấy quản gia, vốn là không có gì đáng chê trách, thiếp sao lại tủi thân được?"

Phó Hoài lộ ra vẻ mặt vui mừng, nắm lấy tay ta, đặt trong lòng bàn tay hắn xoa nhẹ: "Có được người vợ như vậy, còn cầu mong gì hơn."

Ta cụp mắt xuống, buồn bã đau khổ: "Thiếp và phu quân vốn không nên có duyên phận này."
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 8: Chương 8



Phó Hoài nghe ra được ẩn ý trong lời ta, dỗ dành: "Nàng tuy lên nhầm kiệu hoa, nhưng ván đã đóng thuyền, vi phu sẽ đối xử tốt với nàng, đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Đối xử tốt với ta?

Thật là nực cười, ta cần hắn đối xử tốt ư?

Đến phủ họ Sở, tỷ tỷ và Ôn Sinh đã đến trước một bước.

Ta cố ý nhìn Ôn Sinh thêm vài lần.

Phó Hoài vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y ta.

Phụ mẫu đã chấp nhận chuyện lên nhầm kiệu hoa, nhưng vẫn chưa biết, tất cả đều do ta và tỷ tỷ cố ý làm ra.

May mà, ta và tỷ tỷ bề ngoài đều tỏ ra rất hài lòng với hiện trạng.

Trong bữa tiệc, Ôn Sinh vẫn luôn không dám nhìn ta, điều này rất phù hợp với con người hắn, hắn trước nay vẫn vậy, cưới ai sẽ đối tốt với người đó.

Kiếp trước, ta và hắn xem như tương kính như tân, nhưng những ngày tháng đó đối với ta mà nói, cũng thật sự quá nhàm chán.

Phó Hoài thỉnh thoảng gắp thức ăn cho ta, trông có vẻ rất chu đáo ân cần, tỷ tỷ hơi kinh ngạc.

Sau bữa tiệc rượu, tỷ tỷ và ta nói chuyện riêng.

"Nhị muội, Phó Hoài kia kiếp trước sủng thiếp diệt thê, đối với ta trước nay chưa từng có sắc mặt tốt, sao hắn lại đối với muội khác biệt như vậy?"

Một ngày tốt lành

Ta cười một cách cao siêu khó đoán, chỉ nói: "Bởi vì hắn tiện."

Tỷ tỷ: "..."

Kiếp trước, trước khi tỷ tỷ xuất giá, từng ôm ấp một bầu nhiệt huyết, tỷ ấy cũng từng có lúc thiếu nữ mơ mộng, tự nhiên sẽ đem lòng yêu mến vị tướng quân uy phong lẫm liệt.

Nhưng Phó Hoài không biết trân trọng tấm chân tình.

Hắn lại cứ thích sự giả dối của ta.

Ta hỏi: "Tỷ tỷ và tỷ phu đã viên phòng chưa?"

Hai má tỷ tỷ ửng hồng, ngượng ngùng lắc đầu: "Tạm thời chưa viên phòng. Nhưng mà, phu quân đối với ta rất tốt."

Ta trợn mắt trắng dã.

Kiếp trước, Ôn Sinh lề mề cả tháng trời, mới cuối cùng gạt bỏ được sự e thẹn của mình, bây giờ, tỷ tỷ lên nhầm kiệu hoa, hắn lại càng thêm bó tay bó chân rồi nhỉ.

Ta đề nghị: "Tỷ tỷ sao không chủ động một chút, Ôn Sinh không có nữ nhân khác, lại là một khúc gỗ mục."

Tỷ tỷ xấu hổ đến mức không biết làm sao.

Với tâm tính thế này của người, chẳng trách kiếp trước lại bị phủ Quốc công hành hạ đến chết.

Cho nên nói mà, nghề nào chuyên môn nấy, chuyện cưới gả lại càng như thế.

8

Sau khi lại mặt, ta cho người tung tin trước mặt Linh Lung, nói là Thẩm di nương đang tích cực chuẩn bị mang thai.

Thêm vào đó, kể từ đêm tân hôn, ta vẫn luôn đẩy Phó Hoài về phía Thẩm Như, khiến Linh Lung thật sự tưởng rằng Thẩm Như đang tốn công tốn sức tranh sủng.

Linh Lung tự nhiên không ngồi yên được. Nàng ta tuổi không còn nhỏ, thêm vài năm nữa càng khó có thai.

Thiếp thất không có con cái dựa dẫm, sớm muộn cũng thành quân cờ bị vứt bỏ. Lão phu nhân cũng không bảo vệ được nàng ta bao nhiêu năm.

Thúy Nương đến bẩm báo: "Phu nhân, Linh Lung di nương đã đến trước mặt Lão phu nhân khóc lóc rồi, Lão phu nhân liền răn đe Quốc công gia. Tối nay, Quốc công gia sẽ nghỉ lại ở viện của Linh Lung di nương."

Linh Lung dung mạo bình thường, cũng đã hai mươi ba tuổi rồi.

Phó Hoài sớm đã chán nàng ta.

Theo tin tức Thúy Nương dò hỏi được, Phó Hoài đã rất lâu không gần gũi Linh Lung.

Linh Lung muốn có thai, còn phải dựa vào một số thứ không ra thể thống gì.

Rất nhanh, Thúy Nương lại tra ra được một số chuyện, nàng nói thật với ta: "Phu nhân, Linh Lung quả nhiên sai người đi một chuyến đến lầu xanh nhà thổ, lấy về hương liệu trợ hứng."

Hừ, đây đều là trò ta chơi còn thừa lại.

Một số hương liệu dễ bị người ta nhận ra.

Đồ của lầu xanh nhà thổ, làm sao thoát khỏi mắt Phó Hoài?

Hợp hoan tán ta dùng, là thứ tốt ngàn vàng khó cầu.

Đêm đó, Phó Hoài quả thực đã đến viện của Linh Lung, nhưng chưa đầy một lát, Phó Hoài đã sải bước rời đi, lại trực tiếp đến trước mặt ta.

Hắn ánh mắt trĩu nặng, đáy mắt đỏ ngầu, hơi thở rối loạn, ôm chầm lấy ta, vội vàng gọi: "Phu nhân, ta rất nhớ nàng! Mấy ngày nay nàng cứ luôn đẩy ta ra, tối nay ta ở lại được không?"
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 9: Chương 9



Nhưng ngay lúc hai người bọn ta sắp sửa thân mật, ta đẩy hắn ra, giả vờ ghê tởm bịt mũi lại.

Ta không nói nhiều, nhưng đủ để Phó Hoài hiểu.

Phó Hoài giải thích: "Phu nhân, Linh Lung nàng ta... lại dám hạ thuốc với ta."

Ta há hốc miệng, vẻ mặt như bị dọa sợ, nói: "Cái gì? Lại có chuyện này ư? Nhưng, nhưng mà... thiếp thật sự không thích mùi này. Thiếp dù có độ lượng đến đâu, cũng không thể chấp nhận trên người phu quân dính mùi của nữ tử khác."

Một ngày tốt lành

Phó Hoài lập tức hiểu ra, hắn lộ vẻ áy náy cười cười: "Vi phu đi tắm ngay đây."

Kể từ đêm tân hôn, Phó Hoài dù muốn ở lại, cũng bị ta tìm lý do thoái thác.

Tối nay, hắn có lẽ sẽ không rời đi.

Ta vẫy tay, bảo Thúy Nương đi làm một việc: "Đi báo cho Thẩm di nương biết, Quốc công gia bị Linh Lung hạ thuốc xong, lại đến viện của ta."

Thúy Nương lập tức làm theo.

Phó Hoài rất nhanh từ phòng tắm bước ra, hắn rất vội vàng, nhưng cũng dè chừng ta.

Nguyên nhân không gì khác, chính hắn cũng cảm thấy, chưa hoàn toàn chiếm được trái tim ta, hắn tự nhiên sẽ cẩn thận dè dặt.

Không lâu sau, Thẩm Như quả nhiên khí thế hùng hổ tìm đến.

Nàng ta gọi mấy tiếng ngoài cửa, đáng tiếc, Phó Hoài không có tâm trí để ý.

Ta cố ý khóc thành tiếng, giọng nói uyển chuyển mềm mại, nghe đến nao lòng.

Phó Hoài rất hưởng thụ.

Nhưng Thẩm Như ngoài cửa có lẽ sắp phát điên rồi.

Phó Hoài trúng thuốc, trực tiếp đến tìm ta, mà không phải đi tìm nàng ta, điều này có nghĩa là gì? Thẩm Như trong lòng rõ hơn ai hết.

Sáng sớm hôm sau, Thúy Nương liền đến bẩm báo: "Phu nhân, đêm qua, Thẩm di nương mang roi đến gặp Linh Lung, còn đánh cả Linh Lung nữa."

Ta bật cười thành tiếng.

Linh Lung muốn là quyền thế địa vị.

Nhưng Thẩm Như, lại muốn con người Phó Hoài. Nàng ta ngây thơ cho rằng, Phó Hoài thuộc về nàng ta, và tình cảm giữa nàng ta và Phó Hoài, là người khác không thể chen chân vào.

Thẩm Như không thể trực tiếp tìm đến gây sự với ta, nhưng nàng ta có thể nhắm vào Linh Lung.

Nhưng Linh Lung lại là tâm phúc của Lão phu nhân, như vậy, nội trạch nhất định sẽ "náo nhiệt" lên.

Cũng chẳng trách Phó Hoài sáng sớm đã bị Lão phu nhân gọi đi.

Hắn lúc này, chắc chắn đang đau đầu nhức óc lắm nhỉ.

Nhưng mà... ta còn phải thêm một mồi lửa nữa.

Ta cười hỏi: "Tiểu cô nương kia của ta, đã cùng tình lang hẹn hò riêng chưa?"

Thúy Nương đáp: "Phu nhân liệu sự như thần, nhị tiểu thư trong phủ quả thực đêm khuya hẹn hò với một nam tử."

9

Kiếp trước, tỷ tỷ phát hiện tiểu cô nương bị tên công tử ăn chơi mê hoặc, người tốt bụng nhắc nhở Lão phu nhân và Phó Hoài.

Cũng thành công ngăn cản bi kịch của tiểu cô nương.

Thế nhưng cả phủ Quốc công trên dưới không những không cảm kích người, ngược lại còn căm ghét người.

Chỉ vì, tỷ tỷ đã chứng kiến chuyện xấu hổ của phủ Quốc công.

Lần này, ta mới không thèm lo chuyện bao đồng.

Mỗi người đều nên đi đến vận mệnh đã định sẵn của mình.

Kẻ ngu thì nên làm chuyện ngu ngốc, đi trên con đường không thể quay đầu lại.

Ta dặn dò Thúy Nương, nói: "Bên nhị tiểu thư, khi nào chuyện làm lớn lên, thì báo cho ta biết."

Tên công tử ăn chơi nhà họ Chu nổi tiếng phong lưu ph óng đãng, dung mạo quả thực tuấn tú, giỏi nhất là lời ngon tiếng ngọt.

Nhưng kẻ bỏ trốn chỉ làm thiếp mà thôi.

Chu công tử nếu thật sự có lòng, sao lại lén lút hẹn hò với tiểu cô nương?

Hôm nay, lúc ta đến viện của Lão phu nhân, Thẩm Như đang bị phạt trượng hình.

Linh Lung bị nàng ta quất mấy roi, giờ phút này, sắc mặt trắng bệch, nàng ta đứng hầu bên cạnh Lão phu nhân, khóc lóc r3n rỉ.

Phó Hoài mặt mày rầu rĩ.

Ta khuyên: "Thẩm di nương trên người có bệnh cũ, không chịu nổi trượng hình, xin mẫu thân giơ cao đánh khẽ, phạt nàng ta đi chép kinh thư đi ạ."

Thẩm Như không thể gục ngã trực tiếp như vậy được, ta còn trông mong nàng ta lật đổ Linh Lung mà.
 
Back
Top Bottom