Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 340: Chương 340



Thẩm Chấn Quốc nghiêm mặt nhìn Kiều Trân Trân, nói: “Thật ra bộ ngoại giao cũng không có gì tốt, ngày nào cũng bị chèn ép, kinh phí cũng không nhiều. Nếu cô muốn đến, có thể đến bộ ngoại thương của chúng tôi. Dù sao cô cũng đang làm kinh doanh, bộ ngoại thương sẽ phù hợp với cô hơn.”

Thẩm Chấn Quốc đã sớm muốn chiêu mộ Kiều Trân Trân vào rồi. Trước đây là vì bộ phận của họ có hạn chế về trình độ học vấn nên tuyển dụng thấp nhất. Nhưng ông ta nghe Triệu Đại Cương nói Kiều Trân Trân đã đăng ký học một trường trung cấp ban đêm, sau khi tốt nghiệp sẽ là sinh viên trung cấp.

Trình độ như vậy vẫn còn kém một chút nhưng dù sao cũng tốt hơn học sinh trung học. Hơn nữa năng lực của bản thân Kiều Trân Trân đã bày ra ở đó, còn được bình chọn là một trong mười doanh nhân xuất sắc, ông ta lại nộp đơn xin đặc cách chuyên môn, vấn đề hẳn là không lớn.

Thậm chí Thẩm Chấn Quốc đã lên kế hoạch sẽ bồi dưỡng Kiều Trân Trân như thế nào rồi.

Triệu Đại Cương ở bên cạnh nghe thấy, cũng cảm thấy đề nghị này của Thẩm Chấn Quốc rất tốt. Mặc dù ông ta chưa từng thấy cảnh Kiều Trân Trân tranh luận với mọi người ở Mĩ nhưng ông ta vẫn hiểu rõ cô con dâu này ưu tú đến mức nào. Đôi khi, ông ta còn cảm thấy Tống Cẩn thật may mắn mới cưới được người vợ như Trân Trân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì vậy, Triệu Đại Cương cũng tham gia vào hàng ngũ thuyết phục Kiều Trân Trân: “Trân Trân, bộ ngoại giao và bộ ngoại thương đều rất tốt, bất kể con chọn bên nào, bố đều ủng hộ con.”

Tống Cẩn lại thấy rất rõ ràng, cũng rất hiểu tính cách của Kiều Trân Trân. Nhìn thấy cô ấy bây giờ có vẻ kích động như vậy, đó chỉ là đơn giản vì được mọi người công nhận mà cảm thấy vui mừng mà thôi, muốn cô ấy ngày ngày làm việc từ sáng đến tối thì không thể nào.

Công việc ở các đơn vị như bộ ngoại thương này cũng được coi là công chức cấp cao rồi. Nếu là người bình thường, đã sớm cảm tạ trời đất, hận không thể lập tức đến báo cáo để đi làm nhưng Kiều Trân Trân chỉ kinh ngạc lúc đầu, sau đó liền bình tĩnh lại.

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Thẩm lão, Kiều Trân Trân biết ông ta không phải đang khách sáo mà là thực sự muốn cô đến.

Nhưng vấn đề là Kiều Trân Trân không muốn đi, nếu không thì lúc trước cô đã đi thi đại học rồi, chứ không chọn đi làm kinh doanh.

Vì vậy, Kiều Trân Trân vội vàng từ chối: “Thẩm lão, cảm ơn chú và Khâu lão đã ưu ái tôi. Nhưng tôi rất hiểu tính cách của mình, thực sự không thích hợp đi con đường này, đến lúc đó gây phiền phức cho tổ chức thì không tốt.”

Thẩm Chấn Quốc thấy vậy còn muốn nói chuyện tử tế với Kiều Trân Trân. Triệu Đại Cương cũng khuyên cô suy nghĩ lại, chỉ có Tống Cẩn là ủng hộ quyết định của Kiều Trân Trân, còn giúp cô chặn Thẩm lão lại.

Buổi tối, Kiều Trân Trân tắm xong nằm trên giường, nhìn Tống Cẩn đang lau tóc ở bên cạnh, hếch mũi nói: “Người ta mà quá ưu tú thì không có cách nào, đi đâu cũng được mọi người tranh nhau muốn có.”

Tống Cẩn biết cô sắp bắt đầu khoe khoang rồi, cũng rất phối hợp, khen cô đến mức lâng lâng.

Ai nói thẳng nam không biết nói lời đường mật. Kiều Trân Trân phát hiện ra. Người ta không phải không nói mà là lo lắng một khi nói ra, người bình thường sẽ không chịu nổi
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 341: Chương 341



Cuối cùng, Kiều Trân Trân bị lời ngon tiếng ngọt làm cho đau lưng mỏi gối, hôm sau ngủ dậy muộn. Còn Tống Cẩn thì lại như yêu tinh nam hút đủ tinh huyết, mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn.

Kiều Trân Trân thấy lạ, chuyện này không phải là nữ nhân được hưởng nhiều hơn sao? Sao lần nào cô cũng cảm thấy mình bị Tống Cẩn vắt kiệt vậy?

Nếu Vương Mỹ Lệ nghe được tiếng lòng của Kiều Trân Trân, chắc chắn sẽ phải chế giễu cô. Cô cũng không nhìn xem sắc mặt hồng hào như hoa đào của mình đi, đừng ở đây mà khoe khoang nữa, cẩn thận bị đánh c.h.ế.t đấy!

Mặc dù dậy muộn nhưng Kiều Trân Trân vẫn đi dạo một vòng bên cửa hàng quần áo, sau đó tiện đường đến nhà máy ớt thăm Giang nhị ca, cuối cùng lại chạy đến nhà máy cơ khí tìm Tống Cẩn cùng ăn trưa.

Lúc ăn cơm, Tống Cẩn nói với cô, nhà máy nước ngọt bên cạnh họ có vẻ như muốn bán. Người của nhà máy nước ngọt còn đặc biệt đến hỏi anh có ý định mua lại không, dù sao thì mọi người đều biết hiệu quả của nhà máy cơ khí Tống thị rất tốt, biết đâu lại muốn mở rộng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dạo gần đây, Kiều Trân Trân vẫn luôn đau đầu vì chuyện nhà máy may. Mấy nơi cô đã đi xem thì hoặc là giá quá cao, hoặc là diện tích mặt bằng không phù hợp.

Nhà máy nước ngọt bên cạnh này có diện tích khoảng hơn mười vạn mét vuông, về kích thước thì rất phù hợp. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn phải xem bên kia định bán giá bao nhiêu, nếu quá đắt thì Kiều Trân Trân cũng không phải đứa ngốc.

Lê Vĩnh Thắng của nhà máy nước ngọt vốn là một công nhân kỹ thuật của nhà máy đóng hộp Bắc Kinh. Sau này nhờ chính sách cải cách mở cửa tốt, ông ta cũng có chút vốn liếng nên muốn tự mình ra lập xưởng làm ăn.

Nhưng lý tưởng thì nhiều, còn hiện thực thì lại tàn khốc. Tuy Lê Vĩnh Thắng rất dũng cảm đi đầu nhưng ông ta lại dự đoán sai thị trường, cộng thêm hương vị nước ngọt sản xuất ra cũng bình thường nên hiệu quả kinh doanh năm này kém hơn năm kia.

Cũng không biết vị xưởng trưởng Lê này có phải quá xông xáo dũng cảm hay không. Có một người họ hàng của ông ta nói ở ven biển có mối làm ăn, mời ông ta đi làm nghề buôn bán tàu thuyền, ông ta suy nghĩ trước sau hơn một tháng, liền quyết định không làm thì thôi, làm thì phải làm cho trót nên quyết định bán nhà máy bên này đi, đến ven biển kia liều mạng làm một trận.

Nếu lại thất bại nữa, ông ta sẽ quay về ngoan ngoãn tìm một nhà máy để đi làm, không còn mơ mộng làm giàu nữa.

Kiều Trân Trân khá phục sự dũng cảm dám nghĩ dám làm của vị xưởng trưởng Lê này. Hơn nữa nghề buôn bán tàu thuyền trong tương lai có xu hướng phát triển rất tốt, cộng thêm người họ hàng kia của ông ta cũng có chút quan hệ, làm ba năm năm chắc chắn sẽ có thể làm nên chuyện.

Thậm chí ngay cả nhà máy nước ngọt bên này cũng không phải là không có cách cứu vãn. Mới chỉ mở được hai năm thôi, căn bản là không thể nhìn ra được điều gì, hương vị không ngon thì cải tiến là được, thị trường tương lai sẽ không nhỏ.

Tuy nhiên, bây giờ Lê Vĩnh Thắng đã quyết định bán rồi mà Kiều Trân Trân cũng định mua nên đương nhiên cô sẽ không nói nhiều lời thừa, bây giờ chỉ chờ Lê Vĩnh Thắng đưa giá thôi.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 342: Chương 342



Lê Vĩnh Thắng nghe nói Kiều Trân Trân muốn mua, cũng rất sảng khoái, không báo giá cao, trực tiếp đưa ra một mức giá thực tế. Mức giá này đã bao gồm cả máy móc thiết bị, vì thứ này khó bán lại, Lê Vĩnh Thắng cũng không có nhiều thời gian để tìm người mua khác, dứt khoát bán luôn, còn sợ Kiều Trân Trân không đồng ý, liền nói mấy chục vạn chai nước cam còn lại trong nhà máy có thể tặng không.

Nhiều nước ngọt như vậy, theo giá thị trường hiện tại là hai hào một chai, cộng thêm tiền chai, cũng được mấy vạn rồi.

Tuy nhiên, Lê Vĩnh Thắng yêu cầu phải nhận được toàn bộ số tiền trong vòng hai ngày, đối với người khác thì có thể hơi khó khăn nhưng đối với Kiều Trân Trân thì không phải là chuyện gì khó.

Ông chủ Lê đã thành thật như vậy, hơn nữa giá nhà xưởng cũng không đắt, Kiều Trân Trân cũng không trả giá nhiều, trực tiếp mua đứt.

Không cần đợi đến ngày hôm sau, ngay trong ngày làm xong thủ tục, Kiều Trân Trân đã thanh toán hết tiền cho người ta, điều này khiến Lê Vĩnh Thắng rất vui:

“Quả nhiên là bà chủ Kiều, làm việc thật sảng khoái!” Sau đó tặng luôn cả bàn ghế văn phòng trong nhà máy, dù sao bán lại cũng không được bao nhiêu tiền.

Kiều Trân Trân nếm thử số nước cam còn tồn kho, thấy hơi chua và hơi chát, chẳng trách không bán được. Cũng không biết lúc đầu Lê Vĩnh Thắng chọn công thức như thế nào.

Kiều Trân Trân nghi hoặc nhìn nửa chai nước ngọt trong tay, nói với Tống Cẩn bên cạnh: “Lão Tống, anh uống thử xem, có phải hỏng rồi không?”

Ngày sản xuất còn rất mới, đáng lẽ không bị hỏng nhưng sao mùi vị lại kỳ lạ như vậy?

Dưới ánh mắt chân thành của Kiều Trân Trân, Tống Cẩn mặt không biểu cảm uống một ngụm tồi nói: “Hơi chua, không hỏng.”

Mặc dù không hỏng nhưng Tống Cẩn cũng không muốn uống ngụm thứ hai. Bình thường hoa quả trong nhà họ ăn đều là Kiều Trân Trân trồng trong không gian, hương vị như nước cam lộ, ngon vô cùng, làm sao có thể so sánh với nước ngọt chua này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái gọi là, từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa đến tiết kiệm thì khó thật đúng. Khẩu vị của Tống Cẩn bây giờ cũng đã được nuôi dưỡng rồi.

Kiều Trân Trân nhìn chai nước ngọt còn thừa hơn nửa, thấy lãng phí là đáng xấu hổ, sau đó quay người muốn cho Tống Hữu Hữu uống.

Tống Hữu Hữu còn tưởng mẹ lại lấy cho mình thứ gì ngon, ngoan ngoãn há miệng ra để được đút, chỉ vừa uống một ngụm nhỏ, mặt đã nhăn lại như một ông lão nhỏ, còn liên tục nhổ nước bọt.

Khiến Kiều Trân Trân ở bên cạnh cười ha ha, còn muốn đút cho cô bé thêm một ngụm nữa nhưng Hữu Hữu sống c.h.ế.t không chịu há miệng nữa.

Tống Cẩn bất lực nhìn hành động trẻ con của Kiều Trân Trân, vội vàng cứu con gái khỏi tay mẹ ruột, sau đó anh dũng hy sinh uống hết phần nước ngọt còn lại trong một hơi.

Kiều Trân Trân chắp tay, nói: “Tống đại hiệp uy vũ, Kiều mỗ xin bái phục!”

Cuối cùng, một phần số nước cam này được đưa vào căng tin của nhà máy thực phẩm, một phần được đưa vào căng tin của nhà máy cơ khí, số còn lại thì được mang hết đến cửa hàng quần áo để làm chương trình khuyến mãi. Ví dụ như mua đủ 99 đồng tặng hai chai nước cam, mua đủ 199 đồng tặng bốn chai, cứ thế mà tăng dần.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 343: Chương 343



Phải nói rằng, mặc dù nước ngọt này hơi chua nhưng được miễn phí thì vẫn có rất nhiều người thích, doanh số của cửa hàng quần áo cũng tăng lên không ít, thậm chí những gia đình có phụ nữ mang thai còn muốn lấy thêm vài chai về.

Ngay cả quản lý căng tin của hai nhà máy sau khi tiêu thụ hết lô hàng đầu tiên cũng chủ động đến hỏi còn không.

Kiều Trân Trân:... Cạo lông cừu một lần là được rồi, làm sao có thể cạo mãi được.

Nhà máy nước ngọt cũ còn khá nhiều máy móc thiết bị, những thứ có thể bán được, Kiều Trân Trân định bán càng sớm càng tốt. Nếu trong thời gian ngắn không bán được thì sẽ tháo dỡ hết, chuyển đến nhà máy cơ khí bên cạnh, nhiều vật liệu vẫn có thể tái sử dụng.

Hơn nữa, ngay cả tiền tháo dỡ cũng không cần phải trả thêm, công nhân của nhà máy cơ khí làm gì, họ không chỉ lắp ráp máy móc giỏi mà tháo máy móc cũng rất giỏi.

Là bà chủ lớn nhất của nhà máy, Kiều Trân Trân dùng người của mình thì cần gì phải trả thêm tiền.

Nhà máy nước ngọt mới mở được hai năm, rất nhiều thứ trong nhà máy vẫn còn khá mới, điều này cũng giúp Kiều Trân Trân tiết kiệm được một khoản tiền lớn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đợi đến khi nhà máy dọn sạch, Kiều Trân Trân tập hợp Mã Đại gia và mấy người thợ may già mà cô đã liên lạc trước đó lại để họp, để họ cùng nhau bàn bạc đưa ra một chương trình.

Từ khi biết Kiều Trân Trân định mở xưởng may, Mã Nhị Cáp đã chủ động học hỏi rất nhiều kiến thức liên quan đến lĩnh vực này. Mặc dù vẫn chưa biết may quần áo nhưng cũng không có quy định nào nói rằng người bán trứng trà phải tự mình đẻ trứng.

Hơn nữa, Kiều Trân Trân định vị Mã Nhị Cáp là thiên về quản lý hàng ngày của nhà máy. Vì vậy, chỉ cần anh ta quen thuộc với quy trình sản xuất quần áo là được, còn lại những công việc cụ thể sẽ giao cho những người chuyên nghiệp làm.

Trong số những người thợ may có một người tên là Thẩm Ngọc Phân, năm nay hơn năm mươi tuổi, giỏi may sườn xám và trung sơn trang, từng làm việc tại xưởng may Hồng Vũ hơn mười năm. Sau đó để con trai không phải xuống nông thôn, bà đã nhường vị trí cho con trai, còn mình thì về nhà trông cháu, thỉnh thoảng lén nhận một số việc riêng.

Sau khi cải cách mở cửa, Thẩm Ngọc Phân mới quang minh chính đại mở một tiệm may, giúp mọi người khâu vá hoặc may một số thứ như sườn xám, trung sơn trang.

Trước đây chính bà là người giới thiệu Kiều Trân Trân đến xưởng may Hồng Vũ để đặt hàng và xưởng Hồng Vũ cũng không làm Kiều Trân Trân thất vọng, chất lượng thành phẩm làm ra thực sự rất tốt.

Lần này Kiều Trân Trân muốn chính thức mở xưởng, tin tức vừa tung ra, mấy người thợ may từng hợp tác với Kiều Trân Trân đều có chút động lòng. Không vì lý do gì khác, chỉ vì Kiều Trân Trân trả tiền sòng phẳng.

Ngoài ra, còn có một lý do rất quan trọng nữa, đó là mọi người đều đã xem qua thiết kế của Kiều Trân Trân, thực sự rất đẹp. Trên thị trường cơ bản không thấy có mẫu nào giống vậy, ngay cả Thượng Hải luôn tự nhận là đi đầu về thời trang cũng chưa từng thấy những mẫu thiết kế này.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 344: Chương 344



Mọi người đều là những người thợ cả có kinh nghiệm mấy chục năm, con mắt rất tinh tường. Mọi người đều cảm thấy đi theo Kiều Trân Trân làm ăn chắc chắn sẽ không lỗ.

Lúc này Kiều Trân Trân đang cần người, đối với những người thợ cả giàu kinh nghiệm này, cô đương nhiên rất hoan nghênh.

Hơn nữa, những người này còn có mối quan hệ, có thể nhờ họ giúp liên hệ mua thiết bị, chẳng hạn như máy khâu, còn có việc tuyển người, những người thợ cả này cũng có thể giúp được.

Sau khi phân công một số công việc, Kiều Trân Trân để Mã Nhị Cáp phụ trách tiến độ chung, tất nhiên, giai đoạn đầu Kiều Trân Trân vẫn đích thân hướng dẫn ông ta trong một thời gian dài.

Mặc dù Kiều Trân Trân cũng là lần đầu tiên bước chân vào ngành này nhưng dù sao cô cũng đã trải qua hai kiếp, có tầm nhìn và hiểu biết hơn Mã Nhị Cáp rất nhiều.

Đợi đến khi Mã Nhị Cáp dần dần thành thạo, Kiều Trân Trân lại bắt đầu ngày đêm vẽ bản thiết kế, đợi đến khi nhà máy may chính thức đi vào sản xuất, cô chắc chắn sẽ tung ra một loạt mẫu mới để khởi động, tiện thể tạo thế cho nhà máy may.

Bên trường phổ cập cũng biết Kiều Trân Trân sắp mở xưởng may, hiệu trưởng Vương còn đích thân đến hỏi cô, đến lúc đó có thể giới thiệu một số học viên tốt nghiệp đến làm việc tại xưởng của cô không.

Bây giờ các trường đại học đều bao công việc. Mặc dù trường này chỉ là trường phổ cập, không bằng những trường đại học chính quy, không có quy định cứng nhắc là phải đảm bảo sinh viên tốt nghiệp có việc làm 100% nhưng để nâng cao danh tiếng của trường, hiệu trưởng Vương vẫn hy vọng Kiều Trân Trân có thể giúp đỡ.

Hơn nữa, tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm cao cũng có lợi cho nhà trường, chẳng hạn như tiêu chuẩn cấp kinh phí của Bộ Giáo dục, trong đó có một chỉ tiêu đánh giá quan trọng là tỷ lệ việc làm này.

Ngoài ra, có thể vì họ là trường phổ cập, không phải trường đại học chính quy nên nhiều đơn vị quốc doanh không muốn nhận sinh viên tốt nghiệp từ trường của họ, còn nhà máy may của Kiều Trân Trân chỉ là doanh nghiệp tư nhân nhưng bản thân Kiều Trân Trân lại không phải người bình thường, cô là một trong mười doanh nhân tiêu biểu đã từng lên tivi.

Mặc dù không phải ai cũng biết mười doanh nhân tiêu biểu này là gì nhưng đối với nhà trường, đây vẫn là một chiêu quảng cáo rất tốt.

Nhà máy do mười doanh nhân tiêu biểu thành lập, chẳng phải tương đương với mười nhà máy tiêu biểu sao.

Học sinh của trường phổ cập của họ vừa tốt nghiệp đã có thể vào làm việc tại mười nhà máy tiêu biểu, đây quả là một điều đáng tự hào.

Vì vậy, hiệu trưởng Vương đã quyết định, dù thế nào cũng phải để Kiều Trân Trân đồng ý nhận sinh viên của trường họ.

“... Học sinh Kiều Trân Trân, tôi đã nói nhiều như vậy, em cũng nên hiểu chứ? Em cũng là một thành viên của trường. Bây giờ, trường cần em hỗ trợ.”

Hiệu trưởng Vương kéo Kiều Trân Trân nói chuyện cả buổi trời nhưng đối phương vẫn không đưa ra câu trả lời rõ ràng, nói đến cuối cùng, hiệu trưởng Vương có chút sốt ruột.

Kiều Trân Trân thấy bầu không khí đã có chút căng thẳng, phản ứng của hiệu trưởng Vương cũng giống như cô dự đoán, vì vậy cô nhân cơ hội đưa ra yêu cầu của mình:

“Hiệu trưởng Vương, ông cũng đã nói, tôi cũng là một thành viên của trường, tôi cũng nên cống hiến cho trường, chỉ là tôi có một lời thỉnh cầu, mong hiệu trưởng Vương cân nhắc.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 345: Chương 345



Khuôn mặt tròn trịa của hiệu trưởng Vương run rẩy vì phấn khích, có yêu cầu là tốt, chỉ sợ cô không có yêu cầu.

“Có chuyện gì, em cứ nói, chỉ cần trường có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng đáp ứng em.”

“Tôi muốn tốt nghiệp sớm...”

Theo quy định chung, trường phổ cập phải học hai năm, có một số chuyên ngành còn phải học ba năm mới tốt nghiệp, nếu bỏ học giữa chừng thì sẽ không được cấp bằng tốt nghiệp.

Không phải Kiều Trân Trân rất muốn có tấm bằng tốt nghiệp này, chỉ là đã chọn học thì tốt nhất vẫn nên lấy bằng tốt nghiệp.

Để phù hợp với trình độ của hầu hết học sinh nên nhà trường thiết kế tiến độ học tập khá chậm, Kiều Trân Trân lại học nhanh, những kiến thức đó đối với cô hoàn toàn không cần phải mất hai năm để học, vì vậy tốt nhất là có thể tốt nghiệp sớm.

Tất nhiên, Kiều Trân Trân vẫn sẽ tham gia kỳ thi tốt nghiệp như những học sinh khác, nếu không đạt yêu cầu thì đó là vấn đề của cô, cô cũng sẽ không ép buộc nhà trường cấp bằng tốt nghiệp cho mình.

Còn về việc hiệu trưởng Vương đề xuất nhận sinh viên của trường vào làm việc tại xưởng, đối với Kiều Trân Trân mà nói, đây cũng là một chuyện tốt. Dù sao cũng phải tuyển dụng nhân viên, sinh viên trường phổ cập ra trường, chuyên ngành phù hợp vào xưởng chỉ cần đào tạo một chút là có thể làm việc, tại sao lại không làm chứ.

Hiệu trưởng Vương còn tưởng Kiều Trân Trân sẽ đưa ra yêu cầu gì khó khăn, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ như vậy. Gần như ngay khi Kiều Trân Trân vừa dứt lời ông ta đã lập tức đồng ý, sợ chậm một bước Kiều Trân Trân sẽ đổi ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, hiệu trưởng Vương còn đặc biệt tìm Kiều Trân Trân ký một bản thỏa thuận đảm bảo nhận sinh viên tốt nghiệp của trường vào làm việc, một lần ký là mười năm. Hiệu trưởng Vương đây là muốn trói Kiều Trân Trân lại bên mình cả đời.

Có rất nhiều nhà máy có thể chưa đến năm thứ mười đã phá sản. Mặc dù Kiều Trân Trân rất tự tin vào nhà máy may của mình nhưng cũng không loại trừ khả năng cô mở vài năm thấy quá phiền phức thì bán lại. Đây cũng là chuyện không thể nói trước được, dù sao mục tiêu của cô cũng không phải trở thành nữ thủ phủ giàu nhất Trung Quốc.

Vì vậy, Kiều Trân Trân đã đặc biệt nói rõ khả năng này, hiệu trưởng Vương hoàn toàn không để ý, không mở thì không mở thôi, đến lúc đó ông ta cũng đã nghỉ hưu rồi, đến lúc đó cứ để hiệu trưởng tiếp theo lo.

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân vẫn rất thận trọng thêm một điều khoản vào thỏa thuận, để tránh trách nhiệm của mình, dù sao cũng là giấy trắng mực đen phải ký tên, không giống như lời hứa miệng, ý thức phòng ngừa rủi ro của Kiều Trân Trân khá mạnh.

Kiều Trân Trân hỏi thăm tiến độ bên chú Mã, nhà máy may dự kiến phải đến cuối năm mới có thể khai trương, hiệu trưởng Vương vừa vặn có thể sắp xếp sinh viên tốt nghiệp khóa này vào làm. Ngoài ra Kiều Trân Trân cũng dự định tốt nghiệp cùng khóa với những học sinh này.

Sau đó, hiệu trưởng Vương đích thân đưa Kiều Trân Trân đến phòng giáo vụ, phát cho cô một bộ sách giáo khoa năm sau, bảo cô về nhà tự học, nếu có chỗ nào không hiểu có thể đến trường hỏi thầy cô bất cứ lúc nào, cũng đưa cho cô một bản thời khóa biểu của khối lớp trên, để cô tự sắp xếp đến lớp nào học.

Tóm lại là đã cho Kiều Trân Trân rất nhiều tự do. Kiều Trân Trân rất vui mừng, ôm một chồng sách lớn về nhà.

Ngày lễ Quốc khánh 11 tháng 10. Mặc dù thời điểm này mọi người chỉ được nghỉ 3 ngày nhưng không khí lễ hội vẫn rất nồng hậu, ví dụ như, số người ra ngoài mua sắm rõ ràng đã tăng lên không ít.

Thời tiết lúc này vẫn còn hơi nóng, mọi người vẫn mặc áo ngắn tay, tuy nhiên, cửa hàng quần áo của Kiều Trân Trân đã treo quần áo mùa thu.

Lần này ra mắt 10 mẫu quần áo nam nữ mùa thu mới. Trong hai cửa hàng đã dành riêng một khu vực nhỏ để trưng bày, hơn nữa, nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều mặc một bộ quần áo mỏng nhẹ trong số đó làm đồng phục, vừa bước ra đã vô cùng bắt mắt.

Lần khai trương trước, Kiều Trân Trân đã phát hiện ra, bây giờ mọi người đều rất thích chạy theo xu hướng. Họ không những không coi thường quần áo nhân viên bán hàng mặc, ngược lại thấy người khác mặc đẹp như vậy, liền nhịn không được cũng muốn mua một bộ về thử.

Không giống như người hiện đại, họ cho rằng đồng phục nhân viên bán hàng mặc sẽ làm giảm đẳng cấp của họ, cho nên dù họ mặc đẹp đến đâu, cũng tuyệt đối không muốn mua cùng kiểu với nhân viên bán hàng.

Nhưng người bây giờ thì không như vậy, họ rất giản dị chất phác, còn thích mặc giống người khác, căn bản không có khái niệm đụng hàng, dù sao thì xấu đẹp thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết nhưng mỗi người đều tin chắc rằng mình là người đẹp nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có lẽ đây chính là bức tường thời đại.

Hành động hào phóng này của Kiều Trân Trân khiến các cô gái và chàng trai làm việc tại cửa hàng thời trang Kiều gia vui mừng khôn xiết, lại có thể được tặng một bộ quần áo miễn phí, đây quả thực là công việc hoàn hảo nhất trên đời.

Mấy người mặc quần áo đẹp đẽ đi ra, tràn đầy sức sống thanh xuân, khiến Kiều Trân Trân, một bà cô gần ba mươi tuổi cũng thấy m.á.u huyết sôi trào, sau đó khen ngợi họ một hồi, đồng thời hứa nếu doanh số bán hàng trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh tốt sẽ phát thưởng cho mọi người.

Chỉ là Kiều Trân Trân phát hiện quần áo trên người một cô gái có vẻ hơi không vừa vặn, mặc dù đã mặc vào được nhưng lại có vẻ hơi bó.

Không đúng rồi, tháng trước cô gái này cũng mặc size nhỏ, không thấy cô ấy bó như vậy.

Vì vậy, Kiều Trân Trân liền hỏi cân nặng của cô ấy, trời ạ, chỉ trong một tháng đã tăng mười cân!

Vấn đề này có vẻ hơi nghiêm trọng. Mặc dù khi phỏng vấn, Kiều Trân Trân chỉ chú ý đến ngoại hình, không yêu cầu về cân nặng của họ, bởi vì thời đại này người béo thực sự không nhiều, cô cũng không ngờ cô gái này lại dễ tăng cân như vậy.

Mặc dù bây giờ tăng mười cân vẫn rất đẹp nhưng nếu một hai tháng nữa, mỗi tháng đều tăng mười cân thì... cảnh tượng đó quá đẹp, không dám nghĩ sâu xa.

Kiều Trân Trân vội vàng bảo cô ấy đi đổi sang quần áo size trung, như vậy nhìn vào thoải mái hơn nhiều.

Sau đó, Kiều Trân Trân triệu tập tất cả nhân viên lại, rất nghiêm túc nói với họ về tầm quan trọng của việc giữ gìn vóc dáng.

Kiều Trân Trân cũng nói thẳng với họ, họ không chỉ là nhân viên bán hàng, mà còn là người mẫu trình diễn của cửa hàng, béo một chút cũng được nhưng không thể quá béo, tránh đến lúc trình diễn không đẹp.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 346: Chương 346



Mặc dù Kiều Trân Trân không chỉ đích danh cũng không nói gì nặng nề nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cô gái vừa đổi sang quần áo size trung.

Cô gái thầm nghĩ, cô chỉ vì làm việc ở đây kiếm được chút tiền nên mới buông thả trong ăn uống, nếm thử hết những món trước đây muốn ăn nhưng không có tiền, còn ăn bốn bữa một ngày, thế nên mới vô tình tăng cân một chút thôi mà.

Mặc dù vừa rồi bà chủ còn khen cô mặc quần áo này đẹp nhưng những lời nói sau đó của bà chủ khiến cô gái không khỏi suy nghĩ nhiều, sợ bà chủ sẽ vì cô tăng cân mà đuổi việc cô.

Một công việc tốt như vậy, cô không thể không có, vì vậy cô gái quyết định vẫn chỉ ăn ba bữa một ngày thôi. Quả nhiên, nhờ vào chiến lược bán hàng này mà lợi nhuận của cửa hàng thậm chí còn tốt hơn cả ngày khai trương. Trương Đại Nha và những người khác ngày nào cũng cười tỉnh giấc. Mặc dù mệt nhưng có thể nhìn thấy hy vọng trong tương lai nên họ làm việc rất hăng hái.

Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, cửa hàng quần áo nữ đón ba vị khách, trong đó có hai nữ đồng chí và một nam đồng chí.

Nếu Kiều Trân Trân ở đây thì sẽ biết người đến chính là Vân Thư và Hạ Trân Châu, còn người đàn ông kia là anh trai của Hạ Trân Châu, Hạ Minh, cũng là vị hôn phu hiện tại của Vân Thư.

Trong cửa hàng hiện tại chỉ có Trương Đại Nha và hai nhân viên bán hàng khác, lúc này Kiều Trân Trân đang giúp đỡ ở cửa hàng quần áo nam.

Hạ Trân Châu vừa bước vào đã kinh ngạc nói: “Cửa hàng này trước đây tôi chưa từng thấy, chắc là mới mở nhỉ, quần áo ở đây khá đẹp.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vân Thư cũng thấy không tệ, không chỉ phong cách trang trí có vẻ rất cao cấp mà quần áo treo ở ngoài cô ấy cũng rất thích. Cô ấy liếc mắt đã thấy chiếc váy màu xanh lam trên người ma nơ gỗ ở vị trí nổi bật của cửa hàng, không chỉ kiểu dáng mới lạ mà màu sắc cũng đặc biệt đẹp. Quả thực là chiếc váy trong mơ của cô ấy.

Lúc đầu, Trương Đại Nha thấy cửa hàng trang trí quá xa hoa nên cô ấy còn đến các cửa hàng quần áo khác xem, chưa từng thấy một cửa hàng nào trang trí như thế này.

Nhưng Kiều Trân Trân đã nói, không trang trí xa hoa một chút thì làm sao bán được quần áo với giá cao. Định vị của cô là thương hiệu trung cao cấp, còn niêm yết giá rõ ràng, không cho trả giá, vì vậy tiền trang trí tuyệt đối không thể tiết kiệm.

Sau đó, Trương Đại Nha thực sự cũng phát hiện ra, có một số khách hàng vốn thấy giá đắt nhưng vẫn cắn răng mua, thậm chí còn có người quay lại mua tiếp.

Trương Đại Nha đã hỏi một khách hàng quen của cô, tại sao thấy đắt mà vẫn mua, còn một lần mua hai ba cái?

Nhưng người ta nói thế nào, người ta nói cửa hàng của các cô trang trí xa hoa như vậy, quần áo lại đẹp như vậy, nhìn vào là biết hàng cao cấp, hàng cao cấp thì chắc chắn đắt rồi, cái này gọi là đắt có lý do, vì vậy mua cũng không thiệt, tệ nhất thì tháng sau ăn bánh bao qua ngày.

Trương Đại Nha thực sự không thể không bội phục sự sáng suốt của Kiều Trân Trân, xem ra cô ấy vẫn còn nhiều điều phải học hỏi ở Kiều Trân Trân.

Vân Thư và Hạ Trân Châu thử hai ba bộ quần áo trong cửa hàng, bộ nào cũng thấy đặc biệt đẹp nhưng giá của mỗi bộ cũng không rẻ. Ví dụ như chiếc váy mà Vân Thư vừa nhìn đã thích kia lại có giá tới 109 tệ, so với mức giá hiện tại thì quả thực có thể coi là giá trên trời.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 347: Chương 347



Trương Đại Nha đoán rằng đối phương hẳn là lần đầu đến cửa hàng nên khi báo giá, cô ấy còn rất ân cần nhắc nhở rằng quần áo trong cửa hàng của họ đều niêm yết giá rõ ràng, không chấp nhận trả giá.

Trương Đại Nha có thể đảm bảo rằng khi nói câu này, giọng điệu của cô ấy rất ôn hòa, thực sự chỉ là muốn nhắc nhở khách hàng. Dù sao thì trên con phố này, những cửa hàng tư nhân không cho trả giá như họ vẫn còn rất ít.

Hơn nữa, cô ấy không chỉ nói với Vân Thư mà còn nói với tất cả những khách hàng lần đầu đến cửa hàng.

Nhưng Vân Thư rõ ràng đã hiểu lầm, bởi vì khi đối phương vừa báo giá, cô ta thực sự đã kinh ngạc đến ngây người. Vì vậy cô ta cho rằng đối phương khinh thường cô ta không mua nổi nên mới nói “Không chấp nhận trả giá.”

Đối với Vân Thư mà nói, đây chính là sự sỉ nhục tr*n tr**. Một người bán quần áo mà cũng dám khinh thường cô ta, thật là vô lý.

Tuy nhiên, Hạ Minh đang ở bên cạnh nên Vân Thư phải giữ gìn hình tượng thục nữ của mình, không tiện nổi giận trực tiếp. Cô ta quay sang nói với Hạ Trân Châu: “Trân Châu, người này đang sỉ nhục em không mua nổi quần áo đấy.”

Hạ Trân Châu nghe xong thì tức giận, trừng mắt nhìn Trương Đại Nha nói: “Cô là cái thá gì, chẳng phải chỉ là một đứa bán quần áo hôi hám thôi sao, khinh thường ai chứ! Ai nói tôi không mua nổi, mấy bộ tôi thử rồi thì gói hết lại cho tôi! Nhanh lên!”

Trương Đại Nha vốn định giải thích rằng cô ấy không hề khinh thường ai. Hơn nữa nhìn hai người cũng giống người thành phố, ăn mặc cũng không tệ, cô ấy nào dám khinh thường.

Huống hồ, cho dù là người nông thôn ăn mặc bình thường, cô ấy cũng không khinh thường. Bản thân cô ấy cũng là người nông thôn mà.

Còn những người ăn mặc tệ thì căn bản sẽ không bước vào cửa hàng của họ. Dù sao thì cửa hàng trang trí lộng lẫy như vậy, nhìn vào là biết đồ bên trong rất đắt, họ sẽ không tự rước lấy phiền phức vào người, lỡ làm hỏng thì họ cũng không đền nổi.

Nhưng lúc này Hạ Trân Châu đã tức giận rồi, căn bản không muốn nghe Trương Đại Nha nói nhảm. Cô ta tức giận gọi Trương Đại Nha nhanh chóng gói quần áo lại: “Nói ít thôi, nhanh chóng gói quần áo của tôi lại đi, nhanh lên nào, chậm chạp thế, còn bán quần áo gì nữa!”

Được rồi, bà chủ đã nói, khách hàng là thượng đế, nhanh chóng gói quần áo đi thôi.

Cuối cùng, Hạ Trân Châu đã mua ba bộ quần áo với giá 273 đồng, sau đó tức giận kéo Vân Thư đi. Hạ Minh là người cuồng em gái, không chỉ chủ động trả tiền mà còn đi theo sau xách túi.

Vân Thư thực sự ngây người, tôi nói như vậy là muốn cô làm khó họ, chứ không phải bảo cô chỉ lo mua quần áo, hơn nữa tại sao chỉ có cô mua quần áo, mấy bộ tôi thử thì sao? Tại sao Hạ Minh không giúp cô mua luôn mấy bộ đó?

Hạ Trân Châu:... Tôi đã nổi giận rồi, chị không thấy tôi tức giận hét lớn với người đó sao?

Nhưng bây giờ họ đã đi ra ngoài rồi, Vân Thư cũng không tiện nói muốn quay lại, chỉ có thể nhịn bực bội đi cùng Hạ Trân Châu.

Có câu nói rằng, thứ không có được mới là tốt nhất.

Không mua được chiếc váy, sau khi tối về nhà Vân Thư vẫn nghĩ đến chiếc váy xanh đẹp đẽ đó. Cô ta quyết định sáng sớm hôm sau sẽ đi mua nó.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 348: Chương 348



Nhưng khi Vân Thư cố tình cải trang đi mua vào ngày hôm sau, cô ta phát hiện chiếc váy đó đã bán hết rồi, hơn nữa đó còn là chiếc váy cuối cùng trong cửa hàng của họ, bà chủ tạm thời cũng không định nhập hàng nữa.

Cái cảm giác cầu mà không được này thật là khó chịu, Vân Thư suýt chút nữa tức đến mức m.á.u dồn lên não mà c.h.ế.t tại chỗ.

Cuối cùng cũng không biết Vân Thư bị sao nữa, cô thử một lúc mười mấy bộ quần áo trong cửa hàng, cả quần áo mùa hè và mùa thu đều thử, không ngờ bộ nào cũng đẹp lạ thường.

Vân Thư không thể không thừa nhận rằng quần áo của cửa hàng này thực sự rất hợp với cô ta, bộ nào cũng ưng ý. Để tránh xảy ra bi kịch như hôm qua, cô ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mua hết những bộ quần áo này.

Mua xong, Vân Thư còn tự nhủ trong lòng, Vân Thư tôi nên mặc những bộ quần áo như thế này, chỉ có những bộ quần áo đẳng cấp như vậy mới xứng với khí chất của cô.

...

Sinh nhật lần thứ 60 của Cố Học Trung sắp đến. Cố Văn Lễ và Văn Cầm quyết định tổ chức thật chu đáo cho ông. Vốn là Cố Học Trung thấy không cần thiết nhưng không thể cưỡng lại sự kiên trì của con trai và con dâu nên đành tùy ý họ.

Triệu Đại Cương có quan hệ tốt với Cố Học Trung, chắc chắn phải đến. Tống Cẩn là học trò cưng của thầy Cố đương nhiên cũng phải đến. Kiều Trân Trân tuy không thích Văn Cầm nhưng cô cũng có giao tình với thầy Cố, sinh nhật lần thứ 60 là một ngày sinh nhật lớn, không chỉ phải đến mà còn phải tặng một món quà lớn.

Kiều Trân Trân biết thầy Cố rất thích tranh của Tề Bạch Thạch, vì vậy đã tìm Hoàng Tam nhờ anh ta giúp tìm hiểu xem ở đâu có tranh của Tề Bạch Thạch.

Hoàng Tam quả nhiên là xuất thân từ tay buôn chuyên nghiệp, giỏi hơn nhiều so với Kiều Trân Trân là người nửa đường xuất gia kiếm cơm, tin tức rất nhanh nhạy, đến ngày thứ ba đã truyền tin cho Kiều Trân Trân, còn nói anh ta đã dẫn người đi xem rồi, hẳn là hàng thật.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì vậy, anh ta đã mua ngay tại chỗ, mất hơn tám nghìn đô la. Vì nếu anh ta không mua bức tranh, người đó sẽ lập tức rời khỏi Kinh thành và không bao giờ quay lại nữa, cũng không biết có phải đã đắc tội với ai không mà đi vội như vậy, một buổi chiều cũng không chịu đợi.

Kiều Trân Trân đương nhiên sẽ không để Hoàng Tam chịu thiệt, trực tiếp đưa cho anh ta một vạn đô la, số còn lại coi như tiền công, sau đó lấy bức tranh về.

Toàn bộ bức tranh được vẽ bằng bút lông sáu con tôm, bên cạnh còn có một hàng chữ viết bằng bút lông và một con dấu màu đỏ. Kiều Trân Trân không nghiên cứu những tác phẩm nghệ thuật này, ngoài việc thấy những con tôm được vẽ rất sống động, cô cũng không phân biệt được thật giả.

Vì vậy, khi Tống Cẩn và Triệu Đại Cương trở về vào buổi tối, Kiều Trân Trân vội vàng lấy bức tranh ra để họ giúp cô đánh giá.

Không phải là tiếc một vạn đô la, chủ yếu là vì bức tranh này sẽ được tặng cho thầy Cố. thầy Cố là chuyên gia nghiên cứu thư pháp và hội họa, nếu tặng một bức tranh giả thì thật ngại quá.

Thực ra Tống Cẩn cũng không nghiên cứu gì về tranh thủy mặc, anh chỉ rất quen thuộc với các loại mực máy nên cũng không giúp được gì.

Chỉ có Triệu Đại Cương xem rất lâu sau đó mới nói rất chắc chắn: “Là hàng thật.” Nói xong, còn có chút ghen tị với Cố Học Trung, vốn định tự mình viết một bức thư pháp tặng Cố Học Trung, bây giờ không cần chuẩn bị nữa, dứt khoát trực tiếp mừng tuổi bằng tiền mặt là được.

Kiều Trân Trân không để ý đến tâm tư nhỏ nhặt của Triệu Đại Cương, chỉ nghe ông ấy nói bức tranh này là thật, cô mới yên tâm.

Thực ra, từ khi Tống Cẩn nhận Triệu Đại Cương làm cha nuôi, Kiều Trân Trân cũng thường xuyên tặng quà cho Triệu Đại Cương. Hai năm nay vào ngày sinh nhật đều chuẩn bị quà rất chu đáo, ví dụ như sinh nhật năm nay của Triệu Đại Cương, Kiều Trân Trân đã tặng ông một chiếc đồng hồ cơ nhập khẩu trị giá ba vạn đô la.

Lúc đó, Triệu Đại Cương còn mang theo khoe khoang với những người anh em già của mình một hồi lâu, không phải khoe đồng hồ đắt tiền, mà là vì đây là quà của con trai và con dâu tặng.

Ngoài ra, quần áo trên người Triệu Đại Cương ngoài quân phục do đơn vị phát thì những quần áo, giày dép, mũ, găng tay khác đều do Kiều Trân Trân chuẩn bị cho.

Kiều Trân Trân và Tống Cẩn biết ông thích viết chữ thư pháp, còn sưu tầm rất nhiều bút lông và nghiên mực tốt tặng cho ông.

Không nói đến những chiếc bút lông làm từ lông động vật mà chưa từng nghe đến, chỉ riêng mấy chiếc nghiên mực đó cũng có giá trị không nhỏ, cái rẻ nhất cũng vài trăm đô la, cái đắt nhất lên đến cả nghìn đô la.

Khi Kiều Trân Trân mua, cô còn lo bị người ta lừa nhưng đối phương nói rất chắc chắn, đảm bảo nhiều lần, Tống Cẩn cũng ở bên cạnh nói, nghiên mực tốt thực sự đáng giá, Kiều Trân Trân mới móc tiền ra mua.

Khi Triệu Đại Cương nhận được, ông lại khoe khoang đắc ý một hồi lâu, còn đặc biệt viết một vài bức thư pháp treo ở nhà và văn phòng của mình.

Kiều Trân Trân lại gần ngửi, có một mùi mực nhàn nhạt, tiền này không uổng phí. Tất nhiên, trước mặt Triệu Đại Cương, họ chỉ có thể nói chữ của ông viết đẹp, chứ không thể chỉ nói mực này tốt.

Chỉ là ông lão này càng già càng trẻ con. Đặc biệt là ông và Cố Học Trung vẫn luôn là kiểu ở chung cãi cọ và đấu khẩu với nhau. Vì vậy khi thấy Kiều Trân Trân vất vả tìm kiếm bức tranh nổi tiếng cho Cố Học Trung, trong lòng ông có chút không thoải mái.

Đến ngày sinh nhật của thầy Cố, Triệu Đại Cương và Tống Cẩn ăn sáng xong thì đến khu nhà của chính phủ.

Tiệc mừng thọ được tổ chức tại một nhà hàng lớn bên ngoài, những đồng nghiệp và bạn bè có quan hệ bình thường sẽ đến trực tiếp vào buổi trưa nhưng những người có quan hệ tốt với thầy Cố như Triệu Đại Cương và Tống Cẩn đều đến nhà thầy Cố nói chuyện và uống trà trước, đến giờ ăn trưa thì cùng nhau đến nhà hàng.

Khi Triệu Đại Cương đến, Kiều Trân Trân thấy Vân Thư cũng ở đây, đang ngồi trên ghế mây ở ban công nói chuyện với Văn Cầm, bên cạnh còn có hai người đàn ông, một là anh họ của Văn Cầm là Lưu Trịnh, người còn lại Kiều Trân Trân chưa từng gặp, không quen biết.

Kiều Trân Trân suýt quên mất, hai người này còn hợp tác mở một công ty, hình như tên là gì đó điện tử, dù sao thì cô cũng không nhớ rõ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 349: Chương 349



Kiều Trân Trân đi theo Triệu Đại Cương và Tống Cẩn đến chúc mừng và tặng quà sinh nhật cho ông lão, tiện thể tặng luôn quà mừng.

Cố Học Trung nghe nói là tranh của Tề Bạch Thạch, liền quyết định mở ra xem ngay.

“Thì ra là 《Mực tôm》, tốt lắm tốt lắm, tôi rất thích món quà này, ha ha ha!”

《Mực tôm》 là một bức tranh nổi tiếng nhất của Tề Bạch Thạch. Cố Học Trung là một người hâm mộ trung thành của ông, đã tìm bức tranh này rất lâu, không ngờ lại tình cờ được Kiều Trân Trân tìm thấy. Đúng là vô tình cắm liễu liễu nở hoa, khiến ông có chút ghen tị với vận may của Kiều Trân Trân.

“Thầy Cố, thầy thích là được rồi, bây giờ nó là của thầy, không cần phải ghen tị với vận may của cháu.” Kiều Trân Trân thấy thầy Cố thích như vậy, hẳn là bức tranh này là thật.

Không phải Kiều Trân Trân không tin vào phán đoán của Triệu Đại Cương, mà là trong nhận thức của cô, Triệu Đại Cương không có nghiên cứu gì về tranh và đồ cổ. Nhưng thầy Cố thì khác, chuyên ngành của ông tuy là vật lý nhưng nghiên cứu về đồ cổ và thư pháp cũng rất giỏi.

Vì vậy, chỉ khi được thầy Cố gật đầu, Kiều Trân Trân mới có thể hoàn toàn yên tâm. Tất nhiên, lời này không thể nói cho Triệu Đại Cương nghe, kẻo ông lão này lại không vui.

Cố Học Trung nhận được một món quà sinh nhật tốt như vậy, nhất định phải mời Kiều Trân Trân uống một ấm trà ngon, vì vậy đã lấy loại trà ngon nhất mà mình cất giữ để đãi họ. Loại trà này ngay cả ông cũng không nỡ uống, có thể thấy ông coi trọng Kiều Trân Trân như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn Triệu Đại Cương và Tống Cẩn, đó là nhờ phúc của Kiều Trân Trân, hôm nay hai người họ được hưởng ké.

Chỉ tiếc là Kiều Trân Trân không phải người sành trà, loại trà ngon như vậy đối với cô cũng không khác gì tách trà vừa nãy. Tuy nhiên, thấy thầy Cố trân trọng như vậy, Kiều Trân Trân cũng không thể không nể mặt, chỉ có thể liên tục gật đầu nói: “Trà ngon, trà ngon!”

Trên ban công, Vân Thư mặc bộ đồ thu mới mua từ cửa hàng quần áo của Kiều, ngồi duyên dáng trên ghế mây, Hạ Minh mặc một bộ vest ngồi bên cạnh cô.

Hai người, một nam đẹp một nữ xinh, trông rất đẹp đôi. Vân Thư cũng rất hài lòng với biểu hiện của Hạ Minh hôm nay, coi như đã giúp cô ta kiếm được không ít thể diện. Hơn nữa anh ta còn rất lịch thiệp, đặc biệt quan tâm đến cô ta, Văn Cầm vừa gặp mặt đã khen họ là một đôi trai tài gái sắc trời sinh.

Sau đó, Vân Thư còn cố ý vô tình tiết lộ rằng bố của Hạ Minh là người đứng đầu tổ chức một bộ của nhà nước, vẻ mặt ngưỡng mộ của Văn Cầm càng rõ ràng hơn. Điều này khiến Vân Thư rất thích thú, cô ta biết rằng lựa chọn Hạ Minh là đúng.

Lưu Trịnh đã là khách quen của Văn Cầm, anh ta cũng quen biết Vân Thư, chỉ là không thân lắm, chủ yếu là vì Vân Thư không muốn kết giao với loại người tầm thường như anh ta, bây giờ có thể ngồi nói chuyện với nhau, vẫn là nể mặt Văn Cầm, dù sao đây cũng là nhà của Văn Cầm.

Bây giờ Lưu Trịnh đang thầm nghĩ, nếu anh ta nhớ không nhầm thì vị hôn phu của Vân Thư không phải tên là Lục Minh sao?
 
Back
Top Bottom