Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 330: Chương 330



Daniel nhìn Kiều Trân Trân với ánh mắt ngưỡng mộ. Mặc dù anh ta biết cô đã kết hôn và có hai đứa con (bây giờ là ba đứa), nhưng không thể phủ nhận rằng đối phương thực sự là một người phụ nữ phương Đông có sức quyến rũ.

Lần đầu tiên gặp nhau ở Trung Quốc, anh ta đã có thiện cảm, nhưng sau đó biết đối phương đã kết hôn, anh ta đã kịp thời từ bỏ. Sau khi về nước, cuộc sống xa hoa trụy lạc hàng ngày khiến anh ta dần quên đi cảm giác rung động đó.

Nhưng hôm nay khi Kiều Trân Trân xuất hiện, ánh mắt của anh ta lại bị thu hút. Hơn nữa Daniel nhận ra Kiều Trân Trân quyến rũ hơn trước, thời gian không để nếp nhăn trên mặt cô mà là hương vị động lòng người.

Vì vậy, Daniel mới phấn khích bỏ rơi bạn gái bên cạnh, vội vàng đi tới chào hỏi.

Mặc dù Kiều Trân Trân không thích xã giao, nhưng không có nghĩa là cô không biết ứng xử. Hơn nữa Daniel cố ý lấy lòng cô, Kiều Trân Trân không cần phải tìm chủ đề, Daniel là cao thủ tình trường nên có nhiều chủ đề để trò chuyện.

Sau khi nói chuyện được mười phút, Kiều Trân Trân thấy đối phương càng nói càng hăng hái, cô bắt đầu cảm thấy phiền phức.

Nói xong chưa, làm mất thời gian của bà đây, phiền phức!

Ngoại hình của Kiều Trân Trân và Daniel rất nổi bật, nên thu hút nhiều ánh mắt tại buổi tiệc, trong đó không chỉ có anh hai Giang, Hoàng Tam mà còn có Hạ Trân Châu và Vân Thư.

Hạ Trân Châu và Vân Thư cũng là những cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, lúc này bên cạnh họ có ba người đàn ông nước ngoài mặc vest, nhưng kém xa Daniel.

Một trong những người đàn ông thấy Vân Thư nhìn chằm chằm vào hai người ở giữa, chủ động giới thiệu cho cô ta về thân phận của Daniel.

Daniel thuộc gia tộc Norman, là một quý tộc hàng đầu có lịch sử hàng trăm năm ở Mỹ. Không giống như những kẻ nhà giàu mới nổi, gia tộc Norman là quý tộc thực sự, có nền tảng vững chắc về thương mại và chính trị.

Vì vậy, ở Mỹ chỉ cần tên người đó có chữ “Norman” thì không ai dám trêu chọc.

Vân Thư nghe người đó giới thiệu, sắp không giữ được nụ cười trên mặt, bàn tay cầm ly rượu nổi đầy gân xanh. Kiều Trân Trân là người phụ nữ đã có gia đình, mà lại mặt dày đến vậy. Cô ta ăn mặc lòe loẹt thì không nói, ra đến nước ngoài rồi vẫn quyến rũ đàn ông, thật là không thể chấp nhận được.

Hạ Trân Châu là người được giáo dục tốt, mặc dù tiếng Anh không thành thạo lắm nhưng giao tiếp cơ bản hàng ngày không có vấn đề gì. Vì vậy, cô ta nghe hiểu những gì người đàn ông nước ngoài bên cạnh nói.

Cô ta vốn đã ghen tị đến phát điên khi thấy Kiều Trân Trân mặc một chiếc váy đẹp, nhưng vì có nhiều người ở đây nên không thể nổi nóng. Bây giờ cô ta lại thấy một người có thân phận cao quý đến tán tỉnh, trong lòng cô ta ghen tị đến mức muốn bốc hỏa.

Rõ ràng là một đứa nhà quê, tại sao mọi người đều thích cô ta?

Kiều Trân Trân đang nghĩ cách thoát khỏi sự đeo bám của Daniel, thì đột nhiên cánh cửa chính của đại sảnh mở ra. Một người phụ nữ có dáng người uyển chuyển, khí chất cao quý dẫn theo một nhóm đàn ông cao lớn đi vào. Mọi người trong sảnh ngừng trò chuyện, nhìn về phía đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhóm người này xuất hiện như thể có nhạc nền đi kèm, đó là loại cực kỳ ngầu, đặc biệt là người phụ nữ đi đầu, khí chất bùng nổ, áp đảo mọi người trong sảnh.

Người đến là vợ của người đứng đầu Bộ Ngoại giao Mỹ, bà Samir. Bà ta đi thẳng đến vị trí chủ tọa, không thèm nhìn các quan chức Bộ Ngoại giao Trung Quốc, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Kiều Trân Trân thấy vậy, hiểu rằng đây không phải là lúc đi tìm anh hai Giang, cô nhanh chóng quay lại bên cạnh Thẩm Chấn Quốc.

Bà Samir đã đến, mọi người chuẩn bị nhập tiệc, các nhân viên phục vụ nhanh chóng hướng dẫn khách mời vào chỗ ngồi.

Vị trí chủ tọa là một chiếc bàn dài khoảng hai mét, bà Samir ngồi ở vị trí cao nhất, bên phải bà ta là thư ký, bên trái là người đứng đầu Bộ Ngoại giao Trung Quốc Khâu lão, tiếp theo là Thẩm lão. Bên cạnh Thẩm lão là Kiều Trân Trân, cô tham dự với tư cách là phiên dịch.

Vì bà Samir có thể sẽ nói chuyện với họ trong bữa tiệc tối nên đã đặc biệt sắp xếp một chỗ cho phiên dịch.

Khâu lão biết tiếng Anh, nên người phiên dịch này dường như được chuẩn bị riêng cho Thẩm lão.

Ban đầu, Bộ Ngoại giao đã chuẩn bị một người phiên dịch có năng lực và kinh nghiệm, với thân phận của Kiều Trân Trân thì không đủ tư cách để ngồi ở vị trí gần trung tâm quyền lực. Nhưng chỉ vì một câu nói của bà Samir là “Trung Quốc không có phiên dịch viên nữ sao? Mùi hôi trên người một đám đàn ông thật khó chịu”, nên Thẩm Chấn Quốc đã gọi Kiều Trân Trân đến.

Nhưng mọi người đều biết, xét về mùi cơ thể, người da trắng nặng mùi hơn người da vàng nhiều. Bà Samir nói như vậy trước mặt mọi người, thực ra chỉ muốn làm mất mặt đoàn đại biểu Trung Quốc mà thôi.

Khi Kiều Trân Trân ngồi xuống, bà Samir và những người dưới quyền của bà ấy vẫn vô tư cười nhạo họ, cảm giác ngột ngạt này thật khó chịu. Kiều Trân Trân thực sự muốn tiến lên tát bà già này hai cái.

Dù đây là bữa tiệc tiếp đón đoàn đại biểu Trung Quốc, nhưng rõ ràng bà Samir không có ý định chiều theo khẩu vị của người Trung Quốc. Các nhân viên phục vụ mang những món ăn phương Tây lên, thậm chí không hỏi bít tết chín mấy phần, mà trực tiếp mang bít tết chín ba phần lên. Vì bà Samir thích ăn chín ba phần nên mọi người chỉ đành ăn chín ba phần.

Nhìn miếng thịt bò vẫn còn máu, Kiều Trân Trân không thích, cô chỉ ăn bít tết chín bảy phần trở lên, tốt nhất là chín hẳn.

Khi tụ tập với bạn bè ở hiện đại, Kiều Trân Trân bị họ trêu chọc là không biết ăn bít tết. Nhưng Kiều Trân Trân không thèm quan tâm đến họ, thịt bò ăn vào miệng mình, ngon hay không do mình quyết định. Vì lòng hư vinh mà khiến mình ấm ức để chiều lòng người khác, xin lỗi, đó không phải là phong cách của Kiều Trân Trân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ thân phận và hoàn cảnh đã thay đổi nhưng khi đối mặt với đám người kiêu ngạo tự đại này, Kiều Trân Trân không định nhún nhường. Cô gọi người phục vụ đang bưng đồ ăn lên, dùng tiếng Anh Mỹ lưu loát mà có chừng mực nói: “Đổi cho tôi miếng bít tết chín bảy phần.”

Sau đó, cô không đợi người phục vụ phản ứng, quay đầu nói với bà Samir: “Bà Samir, nước Mỹ của các bà thiếu gas hay thiếu than củi mà ngay cả bít tết cũng không làm chín được? Loại thịt bò Tilgft này không phù hợp làm chín ba phần, khi ăn vừa dai vừa khô. Chỉ có những người sống thô lỗ như các bà mới ăn được, tôi phải đổi sang chín bảy phần mới miễn cưỡng nuốt trôi được.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 331: Chương 331



Nói xong, Kiều Trân Trân nhìn mọi người trên bàn ăn, dùng giọng điệu để họ nghe được, chậm rãi nói:

“Tôi nghe nói Mỹ nổi tiếng thế giới về lòng hiếu khách. Nếu đã mời chúng tôi ăn cơm, sao lại không mang những món tử tế ra? Không chỉ bít tết mà ngay cả rượu vang cũng không ngon, người giúp việc nhà tôi cũng không muốn uống.”

Ban đầu, Kiều Trân Trân định nói ngay cả con ch.ó nhà tôi cũng không uống, nhưng nghĩ lại cô vừa uống một ngụm nên đổi thành người giúp việc.

Khi Kiều Trân Trân nói những lời này, vẻ mặt cô kiêu ngạo, ánh mắt trong trẻo, giọng điệu châm chọc. Những người đối diện chưa từng thấy ai có thái độ như vậy, nếu không có bà Samir ở đây thì những người đó đã nổi giận từ lâu.

Bà Samir không ngờ một nhân viên phiên dịch nhỏ bé như cô lại to gan đến vậy, đột nhiên cảm thấy hứng thú, nói: “Ồ, vậy sao? Vậy cô nói xem, bò Tilgft có vấn đề gì? Rượu vang không ngon ở đâu?”

Mặc dù thái độ của nước Mỹ kiêu ngạo nhưng những thứ họ mang ra để đãi khách nước ngoài lại không hề keo kiệt, có lẽ để khoe khoang với khách nước ngoài nên những thứ mang ra đều là đồ tốt.

Nhưng bây giờ lại bị đối phương nói đồ của họ không ngon, làm sao bà Samir chịu được.

Lúc này, mặc dù bà Samir vẫn mỉm cười nhưng tay bà ta vô thức sờ vào xương quai xanh của mình.

Thư ký William ngồi dưới bà ta, nhìn thấy lập tức hiểu ra, bà Samir đang rất tức giận nhưng cố kiềm chế. Nếu người phụ nữ đối diện nói ra những câu khiến bà ta không hài lòng thì đoàn đại biểu Trung Quốc lần này thảm rồi.

Tuy nhiên, William không hề lo lắng, thậm chí còn háo hức muốn xem kịch hay, anh ta tưởng đây chỉ là một bữa tiệc tối buồn chán nhưng không ngờ lại gặp chuyện thú vị như vậy. Bản tính bạo lực trong lòng anh ta kích động.

Ánh mắt anh ta nhìn Kiều Trân Trân đầy vẻ xâm lược trắng trợn, chế giễu và khiêu khích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Kiều Trân Trân không hề sợ hãi, cô chậm rãi cầm ly rượu vang đỏ trước mặt lên, tao nhã lắc nhẹ, sau đó mới nói: “Mọi người nhìn bên trong ly rượu đi và màu sắc của rượu vang đỏ nữa...”

Sau đó, Kiều Trân Trân phổ cập kiến thức về rượu vang đỏ mà cô học được ở thời hiện đại một cách rành mạch, nghe là biết cô không cố tình hạ thấp ai.

Kiều Trân Trân không muốn hạ thấp họ, vì kỹ thuật sản xuất rượu vang đỏ hiện nay không bằng thời hiện đại. Đó là tinh hoa được đúc kết từ hàng trăm năm của các nhà máy sản xuất rượu vang đỏ ở Pháp, kỹ thuật hiện tại của Mỹ còn lâu mới bằng được.

Màn trình diễn này rất tuyệt, quả nhiên khiến họ ngây người.

Bà Samir nghe xong, gật gù tán thưởng, bắt chước Kiều Trân Trân, lắc nhẹ ly rượu rồi nhấp một ngụm, đúng là hơi chát. Trước đó bà ta chưa nhận ra nhưng sau khi Kiều Trân Trân giải thích, bà ta đột nhiên cảm thấy loại rượu này hơi khó uống.

Kiều Trân Trân lặng lẽ quan sát biểu cảm của bà Samir và những người khác, trong lòng cuối cùng cũng hơi thả lỏng.

Không phải Kiều Trân Trân không căng thẳng, dù sao đây là một sự kiện ngoại giao quan trọng giữa hai nước. Nếu cô làm hỏng thì sẽ có gánh nặng tâm lý, may mà tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 332: Chương 332



Còn về loại bò Tilgft thì đơn giản hơn, ở thời hiện đại, Kiều Trân Trân có một người bạn thích ăn bít tết, anh ta nghiên cứu rất kỹ về các loại bò và chất lượng thịt ở các bộ phận khác nhau. Kiều Trân Trân được nghe nhiều nên cũnng hiểu một ít.

Đối với bà Samir và những người nước Mỹ khác chưa từng tiếp xúc với nghiên cứu hệ thống thì giống như đang nghe kinh thánh vậy, vừa kỳ diệu vừa thiêng liêng.

Người Mỹ sùng bái kinh thánh, mà trong kinh thánh cũng có nhắc đến bò. Kiều Trân Trân trích dẫn một đoạn trong kinh thánh, nói đến món bít tết lên tầm cao thần thánh, chỉ thiếu điều nói rằng ăn vào sẽ gặp Chúa của họ.

Ban đầu những người Mỹ hơi tức giận nhưng sau khi nghe Kiều Trân Trân nói xong, họ nhìn cô ấy với ánh mắt vô cùng sùng bái, cho dù không sùng bái thì ít nhất cũng có sự ngưỡng mộ. Tóm lại, thái độ kiêu ngạo đã giảm đi, khiến cho Thẩm lão và Khâu lão ở bên cạnh đều cảm thấy khó tin.

Ban đầu, Kiều Trân Trân là phiên dịch viên của Thẩm lão. Nhưng bây giờ Kiều Trân Trân đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc tối. Vì vậy đành phải nhờ Khâu lão phiên dịch cho Thẩm Chấn Quốc, nếu không ông chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

Cuối cùng, dưới ánh mắt ẩn ý của Kiều Trân Trân, bà Samir đã yêu cầu nhân viên phục vụ đổi cho Kiều Trân Trân một miếng bít tết chín bảy phần. Nhưng những người khác thì không được may mắn như vậy, họ vẫn phải ăn miếng bít tết chín ba phần trước mặt, ngay cả bà Samir cũng ăn chín ba phần.

Tuy nhiên, bà ấy chỉ ăn một miếng rồi không ăn miếng thứ hai, sắc mặt rất khó coi.

William đoán được quản lý nhà hàng này có lẽ sẽ phải cuốn gói rời đi, khiến họ mất mặt trước đoàn đại biểu Trung Quốc còn giữ lại làm gì.

William còn nghĩ tầng lớp tinh hoa của Trung Quốc lại sống tốt hơn cả họ, rượu vang đỏ và bít tết đều kỹ tính, thật... đáng ghen tị.

Kiều Trân Trân:... Đồ kém cỏi, cứ ghen tị đi, thèm c.h.ế.t anh đi! Mặc dù tôi chưa từng uống rượu ngon và ăn bít tết ngon, nhưng việc đó không cản trở tôi khoác lác!

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau bữa tiệc tối, theo quy trình mọi người sẽ ở lại uống rượu, nhảy nhót, fù biết nhảy hay không, tóm lại không ai ăn xong là lau miệng bỏ đi.

Nhưng bà Samir dường như “bận rộn công việc”, ăn xong lập tức dẫn theo mấy cánh tay đắc lực của bà ta đi mất. Những người khác định đến gần bà Samir làm quen thấy vậy cũng tản đi.

Nhờ vậy Kiều Trân Trân cũng được rảnh rỗi, không cần phải luôn ở bên cạnh Thẩm Chấn Quốc để phiên dịch cho ông, cuối cùng cô cũng có thời gian đi tìm anh hai Giang nói chuyện.

Bên này, Khâu Viễn Sơn của Bộ Ngoại giao Trung Quốc vẫn đang hỏi Thẩm Chấn Quốc đã tìm phiên dịch viên ở đâu, đến cả bà Samir cũng phải chịu thua dưới tay cô. Cô không chỉ gan dạ hơn người mà còn mưu trí, ông chưa từng nghe qua những thứ mà cô vừa nói về rượu vang và bít tết.

Thẩm Chấn Quốc cũng kinh ngạc, bởi vì ông biết rõ về xuất thân của Kiều Trân Trân, ông không biết Kiều Trân Trân biết những chuyện đó từ đâu. Nhưng rõ ràng là những tên người Mỹ đó không nổi giận, điều đó đã nói lên nhiều vấn đề.

Sau đó, Thẩm Chấn Quốc hỏi Kiều Trân Trân học cách thưởng thức rượu vang và bít tết ở đâu, Kiều Trân Trân nói một phần đọc trong sách, một phần do cô bịa ra.

Vì thế mà Thẩm Chấn Quốc mắng cô một trận: “Cháu đúng là, trong trường hợp đó mà cháu dám bịa đặt lung tung, không biết nên nói cháu gan to gan hay liều lĩnh nữa.”

Khâu Viễn Sơn nhìn thấy thì cười to, còn nói: “Lão Thẩm, ông không cần căng thẳng, tôi thấy cách làm của đồng chí Kiều Trân Trân rất đã. Ông không thấy sắc mặt của Samir và William đều thay đổi sao, vừa hay dập tắt sự kiêu ngạo của bọn họ!”

Nghĩ đến cảnh những người đó chịu thua, tâm trạng của Khâu Viễn Sơn rất tốt. Ông là lãnh đạo của Bộ Ngoại giao, có nhiều năm tiếp xúc với Mỹ, thường xuyên cảm thấy bị trói tay trói chân, chịu nhiều uất ức. Kiều Trân Trân làm như vậy, cũng giúp ông trút giận.

Hơn nữa chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, dù có xảy ra chuyện gì, ông vẫn xử lý được. Một quốc gia lớn như chúng ta mà không bảo vệ được một nữ đồng chí thì chẳng phải là chuyện cười sao!

Những ngày tiếp theo, Kiều Trân Trân thường xuyên đi với Khâu Viễn Sơn và Thẩm Chấn Quốc ra vào tòa nhà Bộ Ngoại giao Mỹ.

Lần công du của Bộ Ngoại giao, ngoài việc duy trì quan hệ ngoại giao giữa hai nước, họ còn muốn bán một số thứ cho chính phủ Mỹ, nhằm đổi lấy một ít ngoại tệ.

Bên phía Trung Quốc đưa ra một số tài nguyên khoáng sản quý hiếm, không còn cách nào khác, vì Mỹ không để mắt đến những thứ khác, chỉ đành lấy những tài nguyên này ra để trao đổi.

May mà Trung Quốc rộng lớn, tài nguyên khoáng sản phong phú, bán đi một ít cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển trong nước.

Tuy nhiên, khi kí hợp đồng, Kiều Trân Trân phát hiện ra hợp đồng bằng tiếng Anh, không có một chữ tiếng Trung nào. Trùng hợp hơn là, Kiều Trân Trân còn phát hiện ra một điều khoản vi phạm hợp đồng quan trọng, bên Mỹ đã sử dụng một từ ghép.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ ghép này được tạo thành từ ba từ, cách kết hợp này rất phổ biến trong cách sử dụng từ tiếng Anh. Nhưng từ ghép này lại hơi đặc biệt, vì khi kết hợp lại, nghĩa của nó hoàn toàn trái ngược với nghĩa gốc của từng từ.

Vì vậy, một sự kết hợp nhỏ sẽ khiến điều khoản này gây bất lợi cho chúng ta, nếu đối phương gian xảo hơn, chúng ta có thể sẽ mất trắng.

Lý do Kiều Trân Trân nhớ kỹ về từ này là vì khi cô mới vào nghề, cô đã phải chịu một tổn thất lớn. Vì từ này mà bị người ta lừa mất một đơn hàng lớn, cuối cùng không chỉ mất việc mà còn phải đền cho công ty mười nghìn đồng.

Đây là bài học xương máu, khắc cốt ghi tâm.

Không ngờ hôm nay Kiều Trân Trân lại gặp phải, năm đó tiếng Anh của Kiều Trân Trân ở bậc tám vẫn không phát hiện ra điều bất thường, lúc này Bộ Ngoại giao Trung Quốc cũng không có ai cảm thấy có vấn đề.

Ngay khi Khâu Viễn Sơn chuẩn bị ký hợp đồng, Kiều Trân Trân không kịp nghĩ xem hành vi của mình có lịch sự hay không. Cô nhanh chóng đi vòng ra sau lưng Khâu lão, nắm lấy tay cầm bút của ông, nói bằng tiếng Trung: “Hợp đồng có vấn đề, không thể ký!”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 333: Chương 333



Bên kia cũng có một phiên dịch viên, nghe Kiều Trân Trân nói, lập tức dịch câu này cho bà Samir.

Samir còn chưa kịp nói gì thì thư ký William của bà ta đã chất vấn Kiều Trân Trân có ý gì?

Kiều Trân Trân không để ý đến sự chất vẫn của Mỹ, tiếp tục giải thích bằng tiếng Trung cho Khâu lão và những đại diện khác của đoàn đại biểu Trung Quốc đang có mặt.

Khâu Viễn Sơn nghe xong, sắc mặt tối sầm lại, mặc dù thực lực của Trung Quốc hiện tại không bằng Mỹ, nhưng cũng không phải là quả hồng mềm cho người ta tùy ý nặn bóp.

Ông thấy Kiều Trân Trân nói nghiêm túc, trong lòng thực ra đã tin bảy tám phần, nhưng để chắc chắn, ông vẫn để hai chuyên gia của Bộ Ngoại giao kiểm tra lại hợp đồng một lần nữa.

Hai người đó vừa rồi đã xem rất kỹ, lần đầu tiên họ nhìn thấy từ ghép mà Kiều Trân Trân nói. Họ biết ba từ đơn, nghĩ nếu kết hợp lại chắc không có gì to tát, vì trong tiếng Anh có nhiều từ ghép như vậy. Họ nghĩ ý nghĩa không chênh lệch nhiều nên không thấy có gì không ổn.

Nhưng Kiều Trân Trân nói nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

Đoàn đại biểu Trung Quốc im lặng, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Phiên dịch viên bên kia cũng tận tụy, dịch hết những gì Kiều Trân Trân nói bằng tiếng Trung cho mọi người nghe.

Sắc mặt của bà Samir tối sầm lại thấy rõ, cấp dưới cố tình tạo ra lỗ hổng nhỏ này. Bà ta là người đứng đầu, mặc dù không nói nhưng trong lòng biết rõ, bà ta ngầm cho phép việc này.

Ban đầu họ nghĩ một từ khó như vậy, ngay cả người bản xứ cũng không hiểu rõ, không ngờ một phiên dịch viên nhỏ bé của đối phương lại dễ dàng nhìn ra, khiến tình hình trở nên hơi khó xử.

Khâu Viễn Sơn chưa nghĩ ra được cách giải quyết thỏa đáng thì thư ký William bên kia bắt đầu nói đỡ: “Thật xin lỗi, có lẽ do cấp dưới in nhầm. Đây không phải là một từ ghép mà là ba từ đơn, ý nghĩa vẫn giống như thỏa thuận trước đó của chúng ta.”

William quả không hổ là tay sai đắc lực của bà Samir, luôn kịp thời tìm ra một bậc thang cho cấp trên đi xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Samir thấy vậy, lập tức tỏ ý do bên họ sơ suất, lập tức gọi người đi in lại.

Những người có mặt đều hiểu rõ sự thật, nhưng không thể vạch trần chuyện này, làm lớn chuyện sẽ không gây bất lợi cho cả hai bên.

Khâu Viễn Sơn đành cắn răng nuốt trôi cục tức này.

Kiều Trân Trân cũng hiểu điều này, vì hiện tại đất nước đang thiếu ngoại tệ, có ngoại tệ mới mua được khoa học kĩ thuật của các nước khác, mới nâng cao sức mạnh quốc gia. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể chịu thiệt.

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân thấy Samir và những người khác có vẻ chột dạ, nên nhân cơ hội này đề xuất sử dụng mẫu hợp đồng song ngữ Trung - Anh. Nghĩa là một đoạn tiếng Anh, một đoạn tiếng Trung và thêm một điều khoản bổ sung ở cuối “Nếu có tranh chấp, hai bên sẽ căn cứ theo điều khoản bằng tiếng mẹ đẻ”, như vậy sẽ không ai bị thiệt.

“Bà Samir, điều này nhằm tránh hiểu lầm không đáng có do một từ có nhiều nghĩa, đồng thời bảo vệ tốt hơn lợi ích của cả hai bên, bà thấy sao?” Kiều Trân Trân nói bằng tiếng Anh, vì vậy những người trong đoàn đại biểu Mỹ đều hiểu được.

Ngược lại, bên Trung Quốc cần có người phiên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung cho những lãnh đạo không hiểu tiếng Anh, chẳng hạn như Thẩm Chấn Quốc. Khi Kiều Trân Trân bắt đầu nói, ông đã túm lấy phiên dịch viên phía sau và yêu cầu anh ấy dịch ngay.

Tiếng Trung là tiếng mẹ đẻ, nên anh ấy dịch nhanh hơn nhiều so với việc dịch từ tiếng Trung sang tiếng Anh. Vì vậy, khi Kiều Trân Trân nói xong, bên Trung Quốc cũng đã dịch xong.

Ngay khi Kiều Trân Trân đưa ra phương án này, Khâu Viễn Sơn lập tức bày tỏ lập trường, kiên quyết yêu cầu phía Mỹ thêm tiếng Trung vào hợp đồng. Samir thấy vậy, nhíu mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

William không muốn, lấy cớ nói bên họ đánh chữ tiếng Trung chậm, sẽ mất nhiều thời gian. Kiều Trân Trân lập tức nói cô sẽ sử dụng máy in bên họ, đảm bảo vừa nhanh vừa tốt.

Dù thế nào đi nữa, ý của đoàn đại biểu Trung Quốc rất rõ ràng, thêm tiếng Trung hoặc không ký nữa.

Thật ra, giá lô khoáng sản của Trung Quốc thực sự rất rẻ. Nếu bên Mỹ không bị nước vào não thì không thể bỏ qua, cộng thêm “hiểu lầm” vừa xảy ra, bên Samir rõ ràng đã sai.

Hai bên đấu trí đấu sức, cuối cùng đoàn đại biểu Trung Quốc giành chiến thắng, Khâu Viễn Sơn cười chào tạm biệt Samir và những người khác rồi rời đi.

Khi Samir và những người khác rời đi, họ quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, sau đó mắng mỏ cấp dưới.

Khâu Viễn Sơn và những người khác trở về khách sạn, ai cũng vui vẻ cười nói, buổi tối còn tự tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng.

Ăn tối xong, Khâu Viễn Sơn và Thẩm Chấn Quốc giữ Kiều Trân Trân lại, nói là để nói chuyện, thực tế là họ định sắp xếp cho cô về nước ngay.

Kiều Trân Trân đã hai lần đắc tội với bà Samir, dù người phụ nữ này luôn nói về tự do, dân chủ, khoan dung và hòa bình, nhưng thực ra lại là một kẻ vô cùng nham hiểm và có thù tất báo.

Khâu Viễn Sơn từng tiếp xúc nhiều lần với Samir, ông hiểu rõ về con người của Samir, vì vậy ông lo Samir sẽ gây bất lợi cho Kiều Trân Trân.

Vì vậy, để đề phòng, họ phải đưa Kiều Trân Trân về nước ngay bây giờ. Dù sao thì nhiệm vụ chính của chuyến công du lần này đã hoàn thành, sẽ sớm về nước, Kiều Trân Trân chỉ đi trước họ một bước mà thôi.

Kiều Trân Trân muốn nói không cần thiết, cô còn định nói chuyện thêm với Daniel để xem có cơ hội hợp tác hay không.

Sau bữa tiệc tối lần trước, Daniel đã hẹn gặp riêng Kiều Trân Trân một lần nữa. Lần đó Kiều Trân Trân sẽ đưa anh hai Giang đi cùng, mặc dù họ chưa nói rõ ràng về việc gì, nhưng Kiều Trân Trân cảm thấy với quy mô sản nghiệp của gia tộc Norman, họ vẫn có cơ hội hợp tác.

Nhưng nếu bây giờ cô về nước, để anh hai Giang lại một mình thì sợ rằng chuyện hợp tác sẽ chẳng còn hy vọng gì.

Ban đầu Kiều Trân Trân thấy Khâu lão và Thẩm lão lo lắng thái quá, nhưng khi cô nghĩ đến chuyện bị đặc vụ bắt cóc ở Vườn thú Bắc Kinh trước đây, Kiều Trân Trân không dám chủ quan nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay ở địa bàn của mình cũng bị bắt cóc, huống chi đây lại là địa bàn của người khác, kiếm được nhiều tiền đến mấy cũng phải có mạng để tiêu. Vì vậy, cứ để Daniel gì đó bay theo gió đi.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 334: Chương 334



Kiều Trân Trân lập tức nói: “Cháu xin nghe theo mọi sắp xếp của tổ chức!” An toàn là trên hết!

Thẩm Chấn Quốc thấy Kiều Trân Trân căng thẳng, an ủi cô: “Trân Trân, cháu đừng lo lắng quá, các bác chỉ đề phòng trước thôi, Samir chưa chắc đã làm gì đâu.”

“Cháu hiểu, cẩn thận vẫn hơn, cảm ơn tổ chức đã quan tâm đến cháu.”

Nói thật, Kiều lão và Thẩm lão nghĩ đến việc đưa cô về nước ngay lập tức, Kiều Trân Trân thấy hơi cảm động.

Sau đó, Kiều Trân Trân lập tức đến khách sạn khác để nói với anh hai Giang, hỏi anh ấy có muốn về chung với cô không, dù sao ban đầu họ cũng cùng xuất cảnh.

Mấy ngày nay, anh hai Giang và vợ chồng Hoàng Tam tham gia bốn năm buổi dạ hội hoặc tiệc rượu do Bộ Ngoại giao tổ chức. Ngoài việc uống rượu với một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, anh ấy không thấy có gì thú vị.

Chỉ có Hoàng Tam ông nói gà bà nói vịt trò chuyện rôm rả với đối phương, chẳng quan tâm đối phương hiểu được bao nhiêu.

Ban đầu anh hai Giang còn thấy khá mới mẻ nhưng sau vài lần, anh ấy thấy chán nản, thà về nhà uống rượu Nhị Oa Đầu và ăn bánh bao còn hơn.

Vì vậy, khi Kiều Trân Trân đến tìm anh ấy nói muốn về nước sớm, anh hai Giang lập tức nói muốn về chung với cô.

Sau đó, anh hai Giang nói tin này cho Hoàng Tam và Vương Mỹ Lệ, hai người cũng hết hứng thú với Mỹ, nên định về chung.

Cuối cùng, Bộ Ngoại giao đã thuê một chiếc máy bay riêng cho nhóm Kiều Trân Trân, đãi ngộ cao hơn hẳn lúc đến.

Hoàng Tam còn liên tục nói là nhờ phúc của Kiều Trân Trân, Kiều Trân Trân bảo anh ta khi về phải mời cô ăn một bữa thịnh soạn. Bây giờ cô rất nhớ món thịt kho tàu và cơm trắng, những ngày ở nước Mỹ chỉ ăn đồ Tây khiến cô phát ngán.

Nhóm Kiều Trân Trân trải qua hơn hai mươi giờ bay, cuối cùng đã trở về vòng tay của Tổ quốc. Khi ra ngoài sân bay, họ vẫn đi lối đi riêng. Vương Mỹ Lệ và những người khác đã mua nhiều hàng ngoại ở Mỹ, đi lối riêng tiết kiệm được khá nhiều thời gian và rắc rối khi kiểm tra. Vì vậy, Vương Mỹ Lệ ôm Kiều Trân Trân vừa hôn vừa cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không chỉ Vương Mỹ Lệ mua nhiều đồ, anh hai Giang cũng mua nhiều. Vì trong thời gian ở Mỹ, ba người họ hầu như đều đi cùng nhau, đi mua sắm cũng vậy. anh hai Giang nghĩ khó khăn lắm mới đến một lần, tất nhiên thấy thứ gì trong nước không có thì cũng muốn mua.

Còn Kiều Trân Trân, không phải đi theo Thẩm Chấn Quốc làm phiên dịch thì cũng bị Khâu Viễn Sơn mượn đi giúp đỡ. Cô vốn không có nhiều thời gian rảnh, chỉ có một buổi chiều duy nhất lại đi gặp Daniel, để bàn về hợp tác.

Vì vậy, cô vất vả xuất ngoại một chuyến, nhưng thời gian riêng tư ít đến đáng thương, chẳng mua được thứ gì tốt, nghĩ đến đây, cô lại muốn khóc.

Vương Mỹ Lệ thấy vậy, hào phóng nói có thể chia cho cô một ít đồ cô ấy mua, anh hai Giang cũng nói sẽ tặng cô một ít.

Mấy người đều quen nhau, Kiều Trân Trân không khách sáo với hai người họ, anh đưa cho tôi thì tôi nhận, càng nhiều càng tốt.

Kiều Trân Trân và những người khác vừa xách vali ra thì thấy Tống Cẩn đứng ở cửa ra chờ cô. Kiều Trân Trân không ngờ lại có bất ngờ như vậy, vì cô về nước gấp, hơn nữa để tránh bị nghe lén, cô không gọi điện thoại đường dài báo cho Tống Cẩn.

Tống Cẩn nói với cô, sau khi Kiều Trân Trân lên máy bay, Thẩm lão đã gọi điện thông báo. Dù sao thì lần này Kiều Trân Trân đã cống hiến sức mình cho đất nước, có đóng góp to lớn, hơn nữa Kiều Trân Trân lại là người do ông dẫn dắt, Thẩm Chấn Quốc sẵn lòng giúp đỡ.

Lần này Kiều Trân Trân đi ra ngoài gần mười ngày, thực sự rất nhớ nhà, quả đúng như câu nói, ổ chó nhà mình vẫn tốt hơn ổ vàng ổ bạc.

Khi nhìn thấy Tống Cẩn đẹp trai, Kiều Trân Trân lập tức vứt vali rồi chạy nhanh tới, nhẹ nhàng nhảy lên, bám chặt vào người Tống Cẩn.

Tống Cẩn hưởng thụ sự nhiệt tình của Kiều Trân Trân, anh nhanh chóng đưa tay ra ôm eo và m.ô.n.g của Kiều Trân Trân, để cô không bị ngã. Cho dù đang ở sân bay đông đúc, anh cũng không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, vì anh quá nhớ cô, mười ngày rồi!

Sau chuyến bay đường dài, cộng thêm việc phải điều chỉnh lại múi giờ, Kiều Trân Trân và mọi người đều hơi mệt. Bữa tiệc thịnh soạn của Hoàng Tam ghi nợ trước, Tống Cẩn đưa từng người về nhà nghỉ ngơi.

Sau khi Kiều Trân Trân về nhà, chị Triệu đã nấu cho cô một bát mì trứng thơm phức, đúng như câu nói, ra ngoài ăn sủi cảo, về nhà ăn mì. Từ nơi xa xôi trở về, phải ăn một bát mì ở nhà mới được.

Khi Kiều Trân Trân ngửi thấy mùi mì thơm phức, không nhịn được mà ch** n**c miếng, ăn rất ngon miệng, ăn xong mì cô vội vàng đi tắm rửa và thay quần áo.

Sau đó Kiều Trân Trân đột nhiên phát hiện nhà có vẻ hơi yên tĩnh, đúng rồi, Tống Hữu Hữu đâu? Con gái bé bỏng của cô đâu rồi?

Tống Cẩn thấy vậy, vừa giúp cô lau tóc vừa nói với cô, Hữu Hữu đã được Triệu Đại Cương đưa đến quân khu, lúc tan làm sẽ đưa về.

Khoảng thời gian Kiều Trân Trân mới đi, không biết sao Tống Hữu Hữu lại thế. Cô bé bình thường ngoan ngoãn, dễ nuôi nhưng Kiều Trân Trân vừa đi, cô bé thay đổi hoàn toàn, thử nhiều cách rồi mà không được.

Sau đó cô bé chỉ bám lấy ông nội, ngoài ông nội ra, người khác chạm vào là khóc, khóc đến khàn cả giọng vẫn không ngừng.

Tiếp tục như vậy, sợ là giọng sẽ hỏng mất, nên Triệu Đại Cương đã gánh vác trọng trách chăm sóc Tống Hữu Hữu.

Triệu Đại Cương rất vui vẻ với điều này, còn đích thân học Triệu Mai cách thay tã và cho trẻ uống sữa, đi làm cũng mang theo bên mình, không hề thấy phiền phức.

Tuy nhiên, Tống Cẩn không dám nói với Kiều Trân Trân, có một lần Triệu Đại Cương đưa Tống Hữu Hữu đi sờ súng, là loại s.ú.n.g thật bên trong có đạn, chỉ chưa mở chốt an toàn mà thôi.

Triệu Đại Cương kể lại chuyện này một cách tự hào, nói Tống Hữu Hữu thấy người khác b.ắ.n s.ú.n.g mà không sợ, cách cô bé sờ s.ú.n.g trông giống như một tay s.ú.n.g cừ khôi, còn giỏi hơn cả hai anh trai của cô bé.

Lúc đó Tống Cẩn muốn hỏi ông, Tống Hữu Hữu là một đứa trẻ chưa mọc đủ răng, ba nhìn ra được con bé là tay s.ú.n.g cừ khôi ở chỗ nào, phải chăng ba đang phóng đại hơi quá rồi? Hơn nữa, đưa một đứa trẻ đến trường bắn, có phải không thích hợp không?

Nhưng Triệu Đại Cương lại thấy Tống Cẩn quá căng thẳng, trong khi Tống Hữu Hữu thì vui vẻ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn:... Một đứa trẻ con còn chưa nói rõ được chữ nào, nó hiểu cái gì.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 335: Chương 335



Ban đầu Tống Cẩn định bế Tống Hữu Hữu về tự chăm sóc nhưng rõ ràng con gái không định nể mặt bố đẻ, Tống Cẩn vừa bế cô bé lên là cô bé đã gào khóc thảm thiết. Vì vậy anh đành để Triệu Đại Cương tiếp tục chăm sóc, dặn đi dặn lại ông không được đưa cô bé đến trường b.ắ.n chơi nữa.

Triệu Đại Cương không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý nhưng vẫn đưa khẩu s.ú.n.g lục của mình cho Tống Hữu Hữu chơi, nhưng đã tháo hết đạn bên trong ra.

Vì vậy, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cọ nhiệt em gái để chơi với cô bé. Nếu như bình thường, Triệu Đại Cương sẽ không đưa khẩu s.ú.n.g lục quý giá của mình ra cho bọn trẻ chơi, có thể thấy trong ba đứa trẻ, Tống Hữu Hữu được cưng chiều nhất.

Kiều Trân Trân dọn dẹp xong thì đi ngủ để điều chỉnh lại múi giờ, mãi đến tối khi bọn trẻ và người lớn về, cô mới từ từ thức dậy.

Tống Đại Bảo và mọi người đã lâu không gặp mẹ, đều rất nhớ. Vì vậy, khi mẹ con gặp nhau lập tức ôm chầm thật chặt, Tống Hữu Hữu thấy vậy cũng vội vàng đòi xuống từ tay ông nội để đi ôm mẹ và anh trai.

Kiều Trân Trân ôm từng đứa trẻ hôn rồi lại hôn, như thể mãi mãi không hôn đủ.

Năm nay Tống Đại Bảo đã mười tuổi, vì học nhảy lớp tiểu học nên năm nay đã học lớp sáu. Cậu tự nhận mình là một người đàn ông đích thực, không còn là những học sinh tiểu học như trước nữa.

Trước đây mỗi khi ra ngoài cậu phải tuân theo “Nội quy gia đình”, phải hôn mẹ rồi mới chào tạm biệt. Nhưng từ khi lên lớp sáu, cậu cảm thấy mình đột nhiên trưởng thành và hiểu chuyện, không còn hôn mẹ nữa vì ngại.

Mỗi lần mẹ chủ động hôn cậu, cậu vừa vui vừa ngại.

Lần này bị mẹ ôm chặt hôn lâu như vậy, cậu đã đỏ mặt tía tai. Nhưng vì quá lâu không gặp mẹ, cậu không nỡ buông ra, nên dù không thoải mái nhưng cậu không nói gì.

Nhưng Tống Cẩn thấy vậy, lập tức giải cứu cậu: “Được rồi, hôn một cái là đủ rồi, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều lớn rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân thấy vậy trừng mắt nhìn Tống Cẩn: “Mới mười tuổi mà lớn gì, hơn nữa trẻ lớn hôn má thì có sao, anh không biết à? Ở nước ngoài, họ gặp nhau chào hỏi đều hôn má, dù là nam nữ già trẻ, vừa gặp mặt là ôm hôn.”

Kiều Trân Trân nói xong, cả nhà đều trợn tròn mắt, thầm nghĩ sao người nước ngoài vô liêm sỉ như vậy, vừa gặp mặt đã ôm hôn, sao không bay lên trời luôn đi.

Chị Triệu kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi, sao họ lại làm chuyện xấu hổ vậy!... Trân Trân, họ không làm gì em chứ?”

Trời đất chứng giám, Triệu Mai chỉ vô thức muốn quan tâm đến Kiều Trân Trân thôi, không có ý gì khác nhưng cô ấy vừa hỏi, sắc mặt Tống Cẩn lập tức đen lại.

Kiều Trân Trân thấy, thầm nghĩ không ổn rồi, bình dấm chua của Trung Quốc sắp đổ rồi, nên cô vội vàng giơ tay đảm bảo:

“Tất nhiên là không, là người Trung Quốc chính gốc, chúng ta có truyền thống văn hóa của mình, bắt tay là được rồi... Không, với người bình thường em còn không bắt tay, chỉ gật đầu thôi, đó gọi là gật đầu làm quen.”

Tống Cẩn nhìn Kiều Trân Trân, không nói gì nhưng Kiều Trân Trân lại thấy hơi chột dạ không dám nhìn về phía anh. Bây giờ cả nhà có mặt, Tống Cẩn ũng không tiện hỏi nhiều, tạm thời tha cho cô, đợi tối về phòng ngủ rồi tính sổ sau.

Triệu Đại Cương nhìn thấy từng cử chỉ của hai vợ chồng, thấy buồn cười, sau đó làm ra vẻ bình thường hô to: “Ăn cơm, ăn cơm thôi...”

Ăn cơm xong, Kiều Trân Trân kể cho gia đình nghe lý do tại sao cô phải về nước sớm, cũng không tránh bọn trẻ. Chúng đã lớn rồi, Kiều Trân Trân cho rằng cần phải nâng cao ý thức cảnh giác, đừng ngốc nghếch để bị người ta lừa.

Thực ra, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo vẫn còn nhớ rõ chuyện Kiều Trân Trân đột nhiên biến mất ở sở thú lần trước. Mặc dù ba nói mẹ đi công tác ở Thiểm Bắc. nhưng sau đó ba cũng “đi công tác” một thời gian, khi hai người trở về, trạng thái không được tốt lắm.

Lúc đó hai anh em Tống Đại Bảo đã cảm thấy chuyện này không đơn giản. Sau đó mẹ mời thầy dạy võ cho họ, bắt hai anh em học võ nghiêm túc, ngay cả việc đi học về cũng phải do thầy đưa đi, hai anh em biết chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó.

Hai anh em đoán già đoán non một hồi lâu vẫn không nghĩ ra đầu mối gì, không nhịn được nữa nên hỏi thẳng Kiều Trân Trân. Kiều Trân Trân thấy các con đã lớn, cũng nên biết chuyện, vì vậy không giấu giếm nữa mà kể chuyện mình bị bắt cóc cho hai anh em nghe.

Cô sợ các con bị dọa nên chỉ nói qua loa, đồng thời nhân cơ hội dặn dò hai anh em phải nâng cao cảnh giác, đừng ngây thơ bị người lạ lừa.

Từ nhỏ Tống Tiểu Bảo đã là một đứa tinh ranh, Kiều Trân Trân cũng yên tâm. Nhưng Tống Đại Bảo hơi thật thà, chất phác, nên Kiều Trân Trân thường dặn dò Tống Tiểu Bảo trông chừng anh trai.

Tống Đại Bảo:... Mẹ, con không cần mặt mũi à?

Khoảng thời gian đó, hai anh em theo thầy học võ rất chăm chỉ, cứ có thời gian là tự giác luyện tập vất vả, còn không thì yêu cầu thầy dạy thêm.

Đối với Kiều Trân Trân thì càng quấn quýt hơn, ai mà ngờ được đã có lúc chúng suýt nữa không còn mẹ.

Vì vậy, lần này khi Kiều Trân Trân nói xong về chuyện của Bộ Ngoại giao, cả nhà vô cùng lo lắng, ngược lại Kiều Trân Trân là người an ủi mọi người: “Mọi người yên tâm đi, bây giờ con đã về nước rồi, nên khá an toàn.”

Triệu Đại Cương trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nói: “Mọi người đừng tự dọa mình, dù Trân Trân có đắc tội với Samir gì đó thì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Trân Trân không có lợi ích mà đối phương muốn, những người đó sẽ không cử người đến Trung Quốc làm khó con đâu.”

Lời phân tích của Triệu Đại Cương rất đúng, trên thực tế bên Samir cũng nghĩ như vậy. Nếu Kiều Trân Trân còn ở Mỹ, bà ta sẽ tìm lý do gây khó dễ Kiều Trân Trân, nhưng bây giờ Kiều Trân Trân đã đi rồi, ngoài việc tức giận, Samir chẳng còn cách nào khác.

Còn việc có nên cử người đến Trung Quốc g.i.ế.c Kiều Trân Trân hay không thì cũng không khả thi lắm, đào tạo một sát thủ hay một điệp viên tốn rất nhiều chi phí, Kiều Trân Trân chưa đủ tư cách.

Kiều Trân Trân:... Cảm ơn bà đã không cho tôi tư cách này!

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Tống Cẩn cũng phân tích, nói vài cậu an ủi mọi người, bảo mọi người đừng suy nghĩ lung tung.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 336: Chương 336



“Thế nào? Mẹ có giỏi không, đến cả nhà ngoại giao Mỹ Samir cũng không làm gì được mẹ. Các con không thấy đâu, lúc đó mặt bà ta dài ngoằng.” Kiều Trân Trân cố tình pha trò khoe khoang, để điều chỉnh bầu không khí căng thẳng trong nhà.

“Tất nhiên rồi, mẹ lợi hại nhất!” Quả nhiên Tống Đại Bảo rất biết nịnh.

Tống Tiểu Bảo không chịu thua, thổi phồng khen ngợi Kiều Trân Trân, nói liên tục mười mấy phút không lặp lại, tài ăn nói này khiến Kiều Trân Trân cũng phải ghen tị.

Kiều Trân Trân cho rằng sáng hôm sau mình chắc chắn sẽ bị lệch múi giờ mà không dậy nổi, nhưng không ngờ lần này phản ứng của cô rất nhẹ, tám giờ rưỡi sáng cô đã dậy rồi.

Sau khi dậy, Kiều Trân Trân chạy ra sân tập Thái cực quyền một lúc, hít thở không khí trong lành của Tổ quốc, lập tức cảm thấy sảng khoái. Cuộc sống ở nhà vẫn sướng và thoải mái hơn!

Ăn sáng xong, Kiều Trân Trân chuẩn bị ra ngoài tìm Trương Đại Nha và những người khác. Hôm cô xuất ngoại, Trương Đại Nha và Mã đại gia đã đến, Kiều Trân Trân không kịp sắp xếp cho họ, đành để Tống Cẩn đi.

Ban đầu Kiều Trân Trân định để hai người họ ở nhà mình nhưng Tống Cẩn nói Trương Đại Nha không đồng ý. Vì vậy không còn cách nào khác, Tống Cẩn đành thuê cho họ hai căn nhà trong một khu nhà tập thể.

Gia đình Trương Đại Nha có ba người, nên thuê một căn hai phòng ngủ, Mã đại gia thuê một phòng đơn. Tống Cẩn trả tiền thuê nhà, trả một lần ba tháng.

Ban đầu Trương Đại Nha và Mã đại gia không muốn ở tứ hợp viện vì không muốn làm phiền họ, không ngờ Tống Cẩn lại lặng lẽ trả tiền thuê nhà, làm sao được.

Vì vậy, họ nhất quyết muốn trả tiền thuê nhà cho Tống Cẩn, nhưng bị Tống Cẩn từ chối, bảo họ đợi Kiều Trân Trân về nước rồi tự thương lượng với Kiều Trân Trân. Anh còn nói nếu Kiều Trân Trân biết anh không sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, chắc chắn sẽ mắng anh. Vì vậy Trương Đại Nha và những người khác đành tạm thời chấp nhận, định đợi Kiều Trân về rồi trả lại tiền thuê nhà cho Kiều Trân Trân.

Ngoài ra, Tống Cẩn còn đưa họ đến cửa hàng quần áo, cửa hàng đang trong quá trình cải tạo. Tống Cẩn bảo họ rảnh thì có thể đến đây làm quen với môi trường trước, những việc khác đợi Kiều Trân Trân về rồi bàn tiếp.

Kiều Trân Trân đến thẳng cửa hàng quần áo, nghĩ với tính cách của Trương Đại Nha và Mã Nhị Cáp chắc chắn sẽ không ngồi yên, nên lúc này khả năng cao họ đang ở trong cửa hàng.

Quả nhiên, Kiều Trân Trân vừa đến đã thấy ba người đang dọn vệ sinh cửa hàng, con trai của Trương Đại Nha là bé Trương Kim Bảo đang ngồi chơi trong thùng giấy bên cạnh.

Trương Đại Nha là người đầu tiên nhìn thấy Kiều Trân Trân: “Chị Trân Trân, chị về rồi à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy gần như có mừng đến muốn khóc, mấy ngày nay cô ấy rảnh rỗi đến phát ốm, biết Kiều Trân Trân đi khảo sát nước ngoài với cán bộ nhà nước, khiến cô ấy hoảng sợ. Cô ấy có cảm giác như Kiều Trân Trân đi khảo sát thiên đình với Tôn Ngộ Không vậy, khi Kiều Trân Trân về, cô ấy thấy cô không còn là người nữa mà là tiên nữ.

Mã Nhị Cáp và Vũ Thất Lang cũng vui mừng, Kiều Trân Trân về rồi, họ cảm thấy như tìm được chỗ dựa.

Kiều Trân Trân nhiệt tình trò chuyện với họ, hỏi thăm tình hình gần đây của họ và chia sẻ về kế hoạch sau này, để mọi người hiểu rõ, không lại mơ hồ mất phương hướng.

Vợ chồng Trương Đại Nha phụ trách bán hàng và quản lý hai cửa hàng. Mã Nhị Cáp phụ trách vận chuyển và phân phối hàng hóa, sau này khi xưởng may của Kiều Trân Trân xây dựng xong, Mã Nhị Cáp sẽ đến xưởng giúp đỡ.

Về phần vợ chồng Trương Đại Nha, nếu đến lúc đó muốn vào xưởng làm thì cũng được, dù sao cửa hàng cũng cần tuyển thêm nhân viên bán hàng.

Lúc này, việc cải tạo cửa hàng gần như đã hoàn tất, chỉ còn thiếu quần áo bày lên kệ. Sáng hôm đó Kiều Trân Trân đến chỗ thầy Lý để thanh toán tiền cải tạo cửa hàng.

Trưa hôm đó, Kiều Trân Trân mời Trương Đại Nha và những người khác đến nhà hàng nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh để ăn cơm. Cô gọi món vịt quay Bắc Kinh và một số món đặc sản, hết hơn một trăm đồng, khiến Trương Đại Nha và những người khác kinh ngạc, một bữa ăn ở Bắc Kinh đắt thật.

Kiều Trân Trân cười nói: “Đây là bữa đầu tiên, chúng ta phải ăn ngon. Sau này khi mọi ngườiị kiếm được tiền rồi, muốn ăn món gì thì ăn, không cần phải nhìn giá.”

Mã Nhị Cáp thích ăn vịt quay Bắc Kinh, ông giống Trương Đại Nha và Vũ Thất Lang, đều là lần đầu tiên ăn vịt quay. Khi miếng đầu tiên cho vào miệng, ông nghĩ nếu sau này ngày nào cũng được ăn một con vịt quay thì tốt biết mấy, Mã Nhị Cáp không ngờ rằng ước mơ này sẽ sớm thành hiện thực và tất cả do Kiều Trân Trân mang lại cho họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Buổi chiều, Kiều Trân Trân không rảnh rỗi, dẫn họ đến xưởng may Hồng Vũ.

Xưởng trưởng Mã của xưởng may Hồng Vũ đã chờ Kiều Trân Trân từ lâu. Lô hàng quần áo của cô đã xong nhưng mãi không thấy Kiều Trân Trân đến lấy hàng, nếu không phải Kiều Trân Trân đã trả trước 70% tiền hàng thì ông ta đã lo Kiều Trân Trân bỏ trốn rồi.

Chất lượng lô hàng quần áo này rất tốt, xưởng trưởng Mã nghĩ lần này xưởng may Hồng Vũ chắc chắn sẽ kiếm được một khoản kha khá.

Kiều Trân Trân và những người khác được xưởng trưởng Mã tiếp đón niềm nở, ông ta đích thân dẫn họ đến nhà kho xem hàng. Kiều Trân Trân hài lòng về thành phẩm, lập tức bảo Mã Nhị Cáp chịu trách nhiệm vận chuyển đến cửa hàng, ngày mai chuẩn bị bày lên kệ.

Trên cửa hàng có một gác lửng, dùng làm kho hàng, mặc dù không lớn bằng kho hàng thông thường nhưng đủ chứa vài nghìn bộ quần áo.

Xưởng trưởng Mã muốn thể hiện thiện chí, nói xưởng của họ có xe nên sẽ giao hàng miễn phí. Điều này ban đầu không có trong hợp đồng, Kiều Trân Trân biết xưởng trưởng Mã đang hướng tới hợp tác lâu dài, đôi bên cùng có lợi. Kiều Trân Trân không khách sáo, vui vẻ chấp nhận.

Đã mở cửa hàng thì không thể chỉ bán mười hai mẫu quần áo, nên Kiều Trân Trân chọn thêm một số mẫu quần áo nam nữ khác tại Hồng Vũ.

Hai cửa hàng của Kiều Trân Trân nằm trên một con phố và cách nhau không xa, cô định để một cửa hàng bán quần áo nữ và một cửa hàng bán quần áo nam. Trương Đại Nha và Vũ Thất Lang mỗi người quản lý một cửa hàng, sau đó mỗi cửa hàng tuyển thêm hai nhân viên bán hàng.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 337: Chương 337



Sau khi bàn bạc xong, Kiều Trân Trân chuẩn bị về, Mã Nhị Cáp ở lại đây đợi họ xếp lên xe rồi giao hàng, vợ chồng Trương Đại Nha về cũng không có việc gì làm, ở lại giúp Mã Nhị Cáp.

Kiều Trân Trân thấy nhân viên tích cực và chủ động, không quản họ nữa, chào xưởng trưởng Mã rồi đi về.

Khi Kiều Trân Trân đi rồi, xưởng trưởng Mã lấy t.h.u.ố.c lá quý của mình đưa cho Mã Nhị Cáp một điếu, nói: “Anh Mã, chúng ta cùng họ, biết đâu năm trăm năm trước là người một nhà.”

Mã Nhị Cáp thấy ông ta như vậy thì biết người này muốn làm quen với mình, Kiều Trân Trân đã giới thiệu với họ, đây là xưởng trưởng xưởng may. Một lãnh đạo lớn chủ động làm quen khiến Mã Nhị Cáp thấy hơi khó tin.

Tuy nhiên, Mã Nhị Cáp có khuôn mặt vô cảm, mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng bên ngoài vẫn không lộ cảm xúc gì.

Xưởng trưởng Mã thấy người này có vẻ khó gần nhưng đối phương đã nhận t.h.u.ố.c lá của ông ta, nên ông ta nói tiếp: “Anh Mã, Kiều tổng của các anh định tự mở cửa hàng quần áo sao?”

“Đúng vậy, ngay ở phố đi bộ, đã cải tạo xong rồi.” Việc này Kiều Trân Trân đã nói, Mã Nhị Cáp thắc mắc tại sao xưởng trưởng Mã lại hỏi.

Xưởng trưởng Mã: “Kiều tổng là một trong mười doanh nhân xuất sắc, nhà máy thực phẩm và nhà máy cơ khí của cô ấy đều làm ăn tốt, sao lại nghĩ đến việc mở cửa hàng quần áo? Không lẽ sau này còn muốn mở xưởng may sao?”

Hóa ra, đây mới là điều mà xưởng trưởng Mã muốn hỏi. Các ngành nghề mà Kiều Trân Trân đang kinh doanh hiện nay đều khá tốt, không có lý gì lại chỉ mở hai cửa hàng quần áo nhỏ, ông ta lo Kiều Trân Trân sẽ tự mở xưởng may, sau đó bỏ ông ta.

Ông ta đã xem qua những mẫu quần áo của Kiều Trân Trân, nếu những thiết kế sau này vẫn duy trì được trình độ như vậy thì xưởng may Hồng Vũ sẽ không thể cạnh tranh. Hơn nữa mọi người đều ở Bắc Kinh, đến lúc đó, chẳng phải Hồng Vũ sẽ rơi vào đường cùng sao?

Mã Nhị Cáp mới đến, chưa trưởng thành như những doanh nhân tinh anh sau này. Ông bị xưởng trưởng Mã dụ dỗ hút thêm vài điếu thuốc, đầu óc đã mơ hồ, sau đó nói thẳng sau này Kiều Trân Trân thực sự có ý định tự mở xưởng.

Xưởng trưởng Mã nghe xong, trong lòng bắt đầu lo lắng, nghĩ đến việc sau này xưởng may Hồng Vũ của họ sẽ ra sao.

Kiều Trân Trân về đến lập tức ngủ ngay, vì cô vẫn bị ảnh hưởng của chênh lệch múi giờ.



Năm ngày sau, cửa hàng thời trang Kiều chính thức khai trương, trước cửa treo đèn kết hoa, mời đội múa lân để tạo không khí náo nhiệt. Ba ngày đầu khai trương có hoạt động khuyến mãi giảm giá, Kiều Trân Trân và Mã Nhị Cáp đều đến cửa hàng phụ giúp.

Cửa hàng quần áo nữ tuyển nhân viên bán hàng nữ, cửa hàng quần áo nam tuyển nhân viên bán hàng nam. Kiều Trân Trân cho họ mặc một bộ quần áo mới trong cửa hàng làm đồng phục, sau đó sẽ tặng luôn bộ quần áo này cho họ.

Các nhân viên bán hàng đều vui mừng, bộ quần áo này có giá niêm yết là bảy tám mươi đồng một bộ, cao hơn cả tiền lương một tháng của họ, vậy mà lại được tặng, quả là một món lợi lớn.

Kiều Trân Trân đích thân tuyển dụng nhân viên bán hàng, đặc biệt chọn những người đẹp trai xinh gái, dáng người cao ráo, chỗ nào cần gầy thì gầy, chỗ nào cần có thịt thì có thịt, dáng người đẹp. Họ mặc quần áo vào, trông như người mẫu trình diễn, hiệu quả này tốt hơn nhiều so với mấy người mẫu bằng gỗ trong cửa hàng.

Bộ quần áo đồng phục mà họ mặc hôm đó chính là sản phẩm bán chạy nhất trong cửa hàng, đã cháy hàng.

Kiều Trân Trân vội gọi Mã Nhị Cáp kịp thời bổ sung hàng. May là bên Hồng Vũ thấy mẫu mã đẹp, đã sản xuất với số lượng lớn để bán buôn cho các đại lý khác kiếm thêm tiền, nếu không đặt hàng lại sẽ mất khá nhiều thời gian.

Ngày đầu tiên khai trương, Trương Đại Nha suýt nữa mệt đến nỗi không thể thẳng lưng. Tuy nhiên, dù có mệt đến mấy cô ấy vẫn vui vẻ, cô ấy không ngờ người dân Bắc Kinh lại mua quần áo cuồng nhiệt đến vậy, những bộ quần áo đắt mà họ mua không thèm chớp mắt.

Trước khi khai trương, khi Kiều Trân Trân định giá cho từng bộ quần áo, Trương Đại Nha còn thấy giá đó có phải hơi cao không. Hơn nữa họ không cho mặc cả, chỉ lo đến lúc đó sẽ không bán được.

Nhưng mới chỉ là ngày đầu tiên, Trương Đại Nha lại thấy giá có phải hơi thấp không, nếu không tại sao lại có nhiều người tranh nhau mua.

Lúc Kiều Trân Trân đóng cửa hàng, cô phát tiền thưởng cho từng nhân viên bán hàng, khen thưởng họ vì thành tích xuất sắc ngày hôm nay, tiếp tục cố gắng vào ngày mai.

Sau đó, Kiều Trân Trân lái xe đưa vợ chồng Trương Đại Nha và Mã Nhị Cáp về tứ hợp viện ăn cơm. Cả ngày hôm nay Trương Kim Bảo ở tứ hợp viện để chị Triệu trông nom, vì Kiều Trân Trân đoán hôm nay sẽ rất bận, đưa một đứa trẻ nhỏ đến cửa hàng có thể sẽ bất tiện.

Trương Đại Nha thấy khó xử, chị Triệu trông giúp đứa trẻ một hai ngày thì không sao nhưng không thể để ở đây mãi được chứ?

Kiều Trân Trân nhận ra suy nghĩ của Trương Đại Nha, cô nói: “Em yên tâm, không phải lúc nào công việc kinh doanh của cửa hàng sẽ như hôm nay. Đây là ngày đầu tiên, lại có hoạt động khuyến mãi nên mọi người thấy mới lạ nên mua nhiều hơn. Sau ba ngày khai trương n, doanh số bán hàng ít nhất sẽ giảm một nửa, các em phải chuẩn bị tâm lý, đừng để bị sốc.”

Trương Đại Nha và những người khác: “Giảm một nửa? Cũng... nhiều quá rồi nhỉ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người lộ vẻ lo lắng, giảm một nửa liệu còn sống nổi không? Có bị lỗ không?

Kiều Trân Trân nhìn vẻ lo lắng của họ, không nói gì, đợi ăn cơm xong, lấy doanh số bán hàng hôm nay ra tính toán.

Ôi trời, hai cửa hàng hai thùng tiền, trải đầy một bàn, chất thành một ngọn núi nhỏ, cảm giác thật choáng ngợp. Trương Đại Nha và những người khác không biết nói gì, đây là số tiền họ kiếm được trong một ngày sao?

Trương Đại Nha: “Thất Lang, anh véo em một cái đi, xem đây có phải là thật không?”

Tống Cẩn và Triệu Đại Cương đã chứng kiến vào dịp Tết năm ngoái, nên khả năng chịu đựng tâm lý khá tốt, bình tĩnh ngồi giúp đếm tiền.

Trong này có tờ mười đồng, tờ năm đồng, tờ một đồng, thậm chí còn có nhiều tiền giấy và tiền xu. Cho dù chúng là tiền, Kiều Trân Trân không muốn chạm vào, cô thấy phiền phức và bẩn.

Những người khác: Cô dám chê sao? Có phải hơi quá đáng rồi không...

Kiều Trân Trân cũng thấy mình có vẻ không biết điều, đây đều là tiền thật mà!
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 338: Chương 338



Doanh thu ngày đầu tiên của cửa hàng quần áo lên tới chín nghìn, chỉ thiếu hai mươi đồng nữa là đủ một vạn, hai phần ba là do cửa hàng quần áo nữ đóng góp. Xem ra từ xưa đến nay, sức mua của phụ nữ vẫn luôn mạnh mẽ. Thành tích này khiến cho Trương Đại Nha và mấy người khác đều kinh ngạc.

Nói thật, Kiều Trân Trân cũng hơi bất ngờ. Cô tưởng nhiều lắm chỉ được năm nghìn. Hiện giờ sức mua của người dân mạnh hơn cô tưởng tượng nhiều.

Sau đó, Kiều Trân Trân liền dạy Trương Đại Nha và Vũ Thất Lang cách ghi chép sổ sách. Dù sao thì hai người là quản lý cửa hàng, sau này doanh thu hàng ngày sẽ do hai người chịu trách nhiệm. Trước đây Mã Nhị Cáp là kế toán, có thể hỗ trợ bên cạnh, tuy nhiên những khoản tiền nhập hàng đều do Mã Nhị Cáp phụ trách.

Doanh thu hàng ngày ngoài việc để lại một phần tiền lẻ sử dụng trong cửa hàng thì số còn lại đều phải kịp thời gửi vào ngân hàng, việc này cũng do Mã Nhị Cáp phụ trách.

Kiều Trân Trân không định bỏ quá nhiều tâm sức vào những chuyện vặt vãnh của cửa hàng quần áo, dù sao thì cô cũng không muốn làm mình quá mệt.

“Các người phải nhanh chóng trưởng thành. Giai đoạn đầu có thể sẽ có nhiều điều không quen nhưng vượt qua được giai đoạn này thì sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn. Lúc rảnh rỗi mọi người phải học tập và suy nghĩ nhiều hơn.” Các người học giỏi rồi thì tôi mới có thể tiếp tục làm bà chủ bù nhìn.

Kiều Trân Trân cảm thấy kế hoạch của mình rất hoàn hảo!

Trương Đại Nha và mấy người khác bị k*ch th*ch bởi đống tiền đủ màu sắc trước mắt, từng người đều vỗ n.g.ự.c đảm bảo sẽ làm việc thật tốt.

Hiện tại, Trương Đại Nha và Mã Nhị Cáp đều theo Kiều Trân Trân làm việc dưới hình thức làm công. Họ không chủ động đề cập đến chuyện góp vốn, Kiều Trân Trân cũng không đề cập đến, bởi vì cho dù cô có đề cập đến thì Trương Đại Nha và Mã Nhị Cáp cũng chỉ có thể lấy ra vài trăm đến vài nghìn đồng mà thôi.

Số tiền này đối với Kiều Trân Trân hiện tại thì hơi ít nên cô không đề cập đến chuyện để họ góp vốn.

Tuy nhiên hiện tại Kiều Trân Trân cũng không bạc đãi họ. Tiền lương cô định cho họ đều theo mức cao nhất của ngành. Ngoài tiền lương ra, còn có tiền hoa hồng, cuối năm còn phát thưởng, cộng lại cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.

Kiều Trân Trân còn định ba năm sau, nếu như nhà máy may mặc làm ăn phát đạt, sẽ chia cho họ một tỷ lệ cổ phần nhất định. Trong ba năm này nếu như họ có ý tưởng gì, ví dụ như muốn tự lập nghiệp thì Kiều Trân Trân cũng sẽ không miễn cưỡng, thậm chí còn có thể cung cấp nguồn hàng cho họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn về Lưu Tiểu Quân ở trấn Trường Phong, Kiều Trân Trân hoàn toàn áp dụng mô hình đại lý, tức là Lưu Tiểu Quân lấy hàng từ chỗ cô đi bán, lãi nhiều lãi ít đều là của anh ta, chỉ là giai đoạn đầu để thể hiện sự ủng hộ, Kiều Trân Trân đã cho anh ta nợ ba tháng tiền hàng.

Tương đương với việc, ba tháng đầu Lưu Tiểu Quân chỉ cần bỏ tiền ra để trang trí và thuê cửa hàng là đủ, mà số tiền này lại do Kiều Trân Trân cho anh ta vay. Cho nên có thể nói, Lưu Tiểu Quân hoàn toàn có thể nói là đang làm ăn không cần vốn.

Đã nghỉ công việc ở nhà in, điều kiện mà Kiều Trân Trân đưa ra lại hậu hĩnh như vậy, Lưu Tiểu Quân còn có gì không đồng ý nữa, đương nhiên là xắn tay áo lên cố gắng làm
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 339: Chương 339



Mỗi tháng Mã Đại gia sẽ phụ trách giao hàng cho Lưu Tiểu Quân. Cửa hàng ở trấn Trường Phong nhỏ, kiểu dáng quần áo không cần nhiều như ở Kinh Thành. Kiều Trân Trân bảo Mã Đại gia gửi những kiểu dáng bán chạy nhất ở cửa hàng đến đó.

Cửa hàng ở trấn Trường Phong khai trương muộn hơn ở Kinh Thành gần nửa tháng, chủ yếu là vì Lưu Tiểu Quân không nỡ bỏ nhiều tiền ra để trang trí, rất nhiều chỗ đều do anh ta tự làm. Thỉnh thoảng Lưu Nhất Đao cũng đến đây giúp anh ta quét vôi. Chỉ có những phần điện nước là họ không biết làm, mới tìm đội trang trí bên ngoài.

Mặc dù Kiều Trân Trân đã cho anh ta vay một vạn đồng nhưng Lưu Tiểu Quân cảm thấy sau khi cửa hàng mở ra, chắc chắn còn rất nhiều chỗ phải dùng tiền, thêm vào đó anh ta lại không có tiền lương, trong lòng hơi lo lắng nên mới nghĩ cách tiết kiệm một chút.

Về chuyện này, Kiều Trân Trân hoàn toàn không biết, chỉ nghĩ rằng bên đó trang trí chậm mà thôi. Nếu biết thì cô sẽ nói, nửa tháng thời gian này có thể bán được bao nhiêu quần áo, số tiền tiết kiệm được còn không đủ nhét kẽ răng, đây chính là điển hình của việc mất cả chì lẫn chài.

Tuy nhiên, bên đó là do Lưu Tiểu Quân tự chịu lỗ lãi, lại còn cách xa như vậy, Kiều Trân Trân cũng không nhúng tay vào.

...

Bên kia, đoàn đại biểu do Khâu Viễn Sơn dẫn đầu cuối cùng cũng kết thúc hành trình và trở về. Thẩm Chấn Quốc còn đặc biệt chạy đến tứ hợp viện này để thăm Kiều Trân Trân.

Thẩm Chấn Quốc uống rượu, cười ha hả nói: “Lần này chúng tôi thu hoạch không nhỏ. Về cơ bản những đơn vị đi theo đều đã đàm phán được một số hợp đồng dự án. Ngoài một vài đơn vị thực sự không có nhu cầu gì thì ít nhất mọi người đều ký một hợp đồng xuất khẩu. Đây là một khoản ngoại tệ không nhỏ đấy.”

Chỉ là những lời này, Kiều Trân Trân nghe vào tai thì tâm trạng lại không được tốt lắm, cảm thấy như bỏ lỡ cả trăm triệu.

Bộ ngoại thương này cũng làm việc quá không hợp lý rồi, đơn hàng lớn của mình đã giải quyết xong, mới có tâm tư giúp các đoàn thương mại bên dưới kiếm việc làm. Nhưng lúc đó Kiều Trân Trân đã về nước rồi nên cô không nhận được bất kỳ lợi ích nào, tiện thể còn liên lụy đến Hoàng Tam, dù sao thì Hoàng Tam cũng là vì cô mới quyết định về nước sớm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những người khác đều nhận được đơn hàng, chỉ có hai người họ là không có gì, nghĩ đến trong lòng lại lạnh. Chuyện như vậy vẫn không nên nói cho Hoàng Tam biết, tránh cho anh ta không chịu nổi.

Thẩm Chấn Quốc nhìn ánh mắt có chút oán trách của Kiều Trân Trân, liền hiểu được suy nghĩ của cô. Không biết có phải vì tâm lý muốn bù đắp hay không, ông ta hứa sau này trong số rượu tiếp khách của bộ ngoại thương sẽ thêm rượu Trường Phong vào. Không chỉ vậy, bên phía Khâu lão cũng đồng ý đưa rượu Trường Phong vào danh sách vật tư tiếp khách của họ.

Chuyện này vẫn là do Khâu Viễn Sơn chủ động đề xuất. Ông ta đã hỏi Thẩm Chấn Quốc về tình hình cá nhân của Kiều Trân Trân, dường như có ý định kéo cô đến bộ ngoại giao làm việc.

“Không phải chứ? Muốn tôi đến bộ ngoại giao sao?” Kiều Trân Trân cảm thấy được quan tâm mà lo sợ, không ngờ Khâu lão lại coi trọng cô như vậy.
 
Back
Top Bottom