Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 310: Chương 310



Triệu Đại Cương nháy mắt với Tống Cẩn, lại nhướng mày về phía Kiều Trân Trân. Tống Cẩn nhanh chóng hiểu ý Triệu Đại Cương, ghé vào tai Kiều Trân Trân nói vài câu. Kiều Trân Trân cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

Sau đó, Tống Cẩn trao đổi ánh mắt với Triệu Đại Cương, Triệu Đại Cương cũng yên tâm. Hai người giống như điệp viên trao đổi mật hiệu, Kiều Trân Trân ở bên cạnh nhìn cũng thấy khá thú vị.

Ăn xong bữa tối, Kiều Trân Trân liền nói lại ý của Triệu Đại Cương cho mẹ Kiều. Chuyện này không thể dây dưa dài dòng, tránh để người ta suy nghĩ lung tung nên đã không có ý thì dứt khoát luôn.

Mẹ Kiều cũng hiểu đạo lý này: “Yên tâm đi, mẹ cũng không phải lần đầu làm mối cho người khác, chuyện này mẹ hiểu.”

Mẹ Kiều ở trong thôn cũng được coi là người già có uy tín nên thỉnh thoảng cũng giúp đỡ những thanh niên trẻ làm mối se duyên. Chỉ là lần này đối tượng có hơi đặc biệt mà thôi.

Kiều Trân Trân tưởng chuyện này đã qua, những ngày sau vẫn trôi qua như thường lệ. Lũ trẻ thì ồn ào náo nhiệt, người lớn cũng tích cực chuẩn bị đón Tết. Treo đèn lồng và đốt pháo, Tết năm nay mọi người đều rất vui vẻ.

Triệu Đại Cương và Tống Cẩn ở bên Bắc Kinh cũng có không ít bạn bè cần đi lại nên họ không thể về muộn quá. Mấy người bàn bạc, định mùng 3 Tết lên đường về.

Mẹ Kiều thu gom không ít đồ rừng và đặc sản của thôn cho Kiều Trân Trân mang theo. Những thứ này bên ngoài không mua được, mẹ Kiều còn đặc biệt chọn những thứ có hình thức đẹp mắt. Nếu Kiều Trân Trân ăn không hết, cũng có thể mang đi biếu người khác.

Sáng mùng 3 Tết, cả nhà họ Kiều đều dậy sớm, cùng nhau ăn một bữa sáng ấm áp. Sau đó anh cả Kiều và anh hai Kiều lái xe đưa cả nhà Kiều Trân Trân đến ga tàu ở thành phố.

Lúc sau nhóm người Kiều Trân Trân ra khỏi cửa, phát hiện không xa có một người đang đứng, nói chính xác là một người phụ nữ. Mẹ Kiều nhìn thấy người tới, theo bản năng quay đầu nhìn Triệu Đại Cương. Tiếp đó bầu không khí đột nhiên trở nên hơi ngại ngùng.

Kiều Trân Trân gần như trong nháy mắt đã bắt được ngọn lửa nhỏ của tin đồn, vốn đã định lên xe, lập tức quay người nhìn ra ngoài. Ngược lại Triệu Đại Cương là người đầu tiên nhanh như chớp lên xe.

Tống Cẩn vội vàng ngăn Kiều Trân Trân đang có ý xấu, bảo cô ấy đưa bọn trẻ lên xe ngồi cho ổn, còn mình thì chào tạm biệt ba Kiều và những người khác.

Người trong cuộc là mẹ Kiều lúc này đã rút khỏi đội đưa tiễn, lặng lẽ đi đến bên người phụ nữ. Còn sợ bà ta làm ra chuyện gì không đúng lúc nên nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ta, nói chuyện không đầu không cuối.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người tới chính là dì Quế Hoa, từ sau khi mẹ Kiều chuyển lời cho bà thì bà không đến nhà họ Kiều nữa. Nhưng không biết vì sao sáng nay lại đột nhiên đến.

Kiều Trân Trân không ngờ bà ta lại kiên trì như vậy. Trong lòng nghĩ, người già gặp được người mình yêu cũng điên cuồng thật.

Mấy người lên tàu, Triệu Đại Cương thỉnh thoảng lại nhìn vào cái rương trong tay Tống Cẩn. Mặc dù Tống Cẩn đã nhiều lần đảm bảo bên trong không phải tiền nhưng Triệu Đại Cương vẫn hoài nghi, bởi vì thời gian này vợ chồng Tống Cẩn không hề rời khỏi thôn Hồng Kỳ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 311: Chương 311



Tống Cẩn chỉ có thể nói tiền nhờ anh cả Kiều đi gửi, Triệu Đại Cương mới miễn cưỡng yên tâm hơn một chút. Nếu không, ông ta trên đường đi đừng hòng ngủ được, phải canh chừng cái rương này từng giây từng phút.

Cả nhóm trở về Bắc Kinh, việc đầu tiên là dọn dẹp nhà cửa. Mặc dù trước Tết đã dọn dẹp trong ngoài một lần nhưng giờ cũng đã hơn nửa tháng. Kiều Trân Trân cảm thấy có bụi, nhất định phải dọn dẹp lại toàn bộ, nếu không cô ấy ở không thoải mái.

Sau đó, Kiều Trân Trân chỉ huy Triệu Đại Cương và Tống Cẩn dọn vệ sinh, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng không thoát. Người duy nhất có thể chơi ở bên cạnh chỉ có bé Tống Hữu Hữu.

Theo quy định của chỗ Kiều Trân Trân, trong thời gian Tết bảo người khác làm việc nhất định phải lì xì. Vậy nên đợi họ dọn vệ sinh xong, Kiều Trân Trân đưa cho mỗi người một phong lì xì lớn.

Đợi Kiều Trân Trân phát lì xì cho mọi người xong, không ngờ ngay sau đó lại thấy Tống Cẩn cũng lấy ra một phong lì xì từ trong túi, đưa cho Kiều Trân Trân: “Vợ yêu, em cũng vất vả rồi, đây là lì xì cho em.”

Kiều Trân Trân rất bất ngờ, cô ấy không biết Tống Cẩn chuẩn bị cái này từ lúc nào. Hơn nữa sờ vào còn hơi dày, dày hơn nhiều so với cái cô ấy chuẩn bị.

Sau đó, Triệu Đại Cương cũng lấy ra một phong lì xì lớn: “Trân Trân, con vất vả rồi, đây là ba lì xì cho con.”

Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng theo sau, mỗi đứa lấy ra một phong lì xì đưa cho Kiều Trân Trân, nói: “Mẹ, mẹ vất vả rồi.”

Sau đó, Tống Tiểu Bảo nói với Kiều Trân Trân, đây là bố bảo chúng chuẩn bị. Bố nói mẹ bình thường chăm sóc gia đình rất vất vả, chúng ta cũng phải học cách quan tâm mẹ. Nhưng mà tiền bên trong không phải Tống Cẩn đưa, đều là tiền tiêu vặt mà Tống Tiểu Bảo và anh trai bình thường tự tiết kiệm.

Kiều Trân Trân nghe xong cảm động vô cùng, thấy sự trả giá của mình đã được mọi người công nhận, điều này còn vui hơn cả việc nhận được lì xì của họ.

Mọi người nghỉ ngơi ở nhà một ngày, sau đó mỗi người ra ngoài thăm hỏi họ hàng bạn bè.

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Đại Cương dẫn Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đến khu nhà ở của quân đội. Kiều Trân Trân thì dẫn Tống Hữu Hữu theo Tống Cẩn đi thăm Cố Học Trung.

Thầy Cố sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng được đoàn tụ với con trai và gia đình, cái Tết này chắc chắn sẽ không giống như bình thường, sẽ đặc biệt có ý nghĩa.

Khi Tống Cẩn đến, bên phía thầy Cố vừa vặn có khách, nói chính xác là khách của Văn Cầm. Là anh họ của cô ta, Lưu Trịnh và gia đình.

Thầy Cố vốn không có gì để nói với những người này nhưng vì thân phận của chủ nhà, cũng không tiện bỏ đi thẳng. Dù sao thì người ta nói là cố ý dẫn theo con đến chúc Tết trưởng bối, mình không thể nói hai câu rồi bỏ đi, như vậy là bất lịch sự.

Nhưng cứ trò chuyện gượng gạo như vậy, Cố Học Trung cũng thấy rất khó chịu. Vừa hay lúc này Tống Cẩn đến, Cố Học Trung như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kéo Tống Cẩn vào thư phòng. Bên phòng khách giao cho Cố Văn Lễ tiếp đón.

Kiều Trân Trân không tiện đi theo vào thư phòng, chỉ có thể bế con ngồi cùng Văn Cầm và những người khác trong phòng khách uống trà trò chuyện.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 312: Chương 312



Trong thời gian Tết, thường xuyên có đồng nghiệp bạn bè của thầy Cố đến chúc Tết, cho nên mỗi ngày Văn Cầm đều ăn mặc rất đẹp.

Giống như hôm nay, cô ấy mặc một chiếc sườn xám mùa đông màu đỏ sẫm viền vàng có thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng bên trên, trông đặc biệt sang trọng.

Kiều Trân Trân phát hiện, Văn Cầm này đặc biệt thích mặc sườn xám. Mấy lần gặp nhau, cô ta đều mặc sườn xám. Mỗi cái khác nhau, đều rất đẹp.

Văn Cầm thuộc kiểu phụ nữ khuê các điển hình, khí chất dịu dàng thực sự rất hợp mặc sườn xám, có chút phong cách hoài cổ thời Dân quốc.

Kiều Trân Trân cũng thấy Văn Cầm như vậy rất đẹp, chỉ tiếc người này lại có cái miệng vừa mở đã phá hỏng chút đẹp đẽ.

Chỉ nghe Văn Cầm ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, nói với Kiều Trân Trân một cách chua ngoa:

“Đồng chí Tiêu, sau Tết công ty của tôi sẽ khai trương, đến lúc đó cô đến góp vui nhé.”

Cái gì cơ? Công ty của cô? Kiều Trân Trân không biết Văn Cầm mở công ty từ lúc nào? Hơn nữa, cái giọng bố thí này là sao?

Sau đó, còn chưa đợi Kiều Trân Trân nói gì thì Lưu Trịnh đã giải thích một hồi cho Kiều Trân Trân.

Trong lời nói cố ý nâng cao thân phận của Văn Cầm, tổng cộng không nói được mấy câu, đã nhắc đến hơn mười lần “Em họ Văn Cầm là phó tổng giám đốc của công ty điện tử Vân Dực, thế này thế kia…”

Đã nhắc nhở rõ ràng như vậy, nếu Kiều Trân Trân vẫn không biết Văn Cầm làm phó tổng giám đốc, vậy thì cô ấy ngốc quá.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân nể mặt thầy Cố, rất qua loa phụ họa một câu: “Ồ, hóa ra cô làm phó tổng giám đốc rồi, chúc mừng.”

Kiều Trân Trân vừa dứt lời, Văn Cầm giả vờ ra vẻ khó xử, nói: “Văn Lễ luôn bảo tôi đừng vất vả đi làm như vậy. Tôi vốn cũng không muốn đi nhưng không có cách nào, công ty nhất định bắt tôi đi. Họ còn nói tôi là sinh viên đại học chứ không phải là loại thôn nữ, ở nhà chính là chôn vùi tài năng của tôi nên tôi đành miễn cưỡng đồng ý.”

Khi nói đến mấy chữ “Thôn nữ”, Văn Cầm còn cố ý dừng lại một chút, nhìn Kiều Trân Trân một cách đầy ẩn ý.

Kiều Trân Trân:... Tôi đã làm gì cô? Văn Cầm, não cô có vấn đề à!

Văn Cầm như vậy, đừng nói Kiều Trân Trân không ưa, ngay cả Cố Văn Lễ ngồi bên cạnh cũng thấy xấu hổ.

Từ sau khi Văn Cầm hợp tác với người tên là Thư gì đó mở xưởng, cô ta càng lúc càng kiêu ngạo. Có lúc ngay cả lời Cố Văn Lễ nói cũng không nghe, cái đuôi sắp vểnh lên trời nhưng Cố Văn Lễ cũng không có cách nào.

Kiều Trân Trân còn chưa ngồi ấm chỗ đã thấy không muốn ở lại. Nếu không phải lúc này Tống Cẩn đã theo thầy Cố vào thư phòng, cô đã bỏ về ngay lập tức.

Cố Văn Lễ đương nhiên cũng nhìn ra tâm trạng của Kiều Trân Trân, vội vàng rót nước cho cô ấy, ngượng ngùng nói: “Đồng chí Kiều Trân Trân, cô uống trà, uống trà.”

Kiều Trân Trân: Hừ!

Tống Cẩn từ thư phòng đi ra, lập tức cảm thấy tâm trạng Kiều Trân Trân không ổn. Mặc dù bề ngoài cô ấy vẫn ngồi trên ghế sofa cười nói vui vẻ, vừa dịu dàng vừa đoan trang nhưng Tống Cẩn vẫn cảm thấy khí chất trên người cô ấy không đúng.

Vì vậy, anh quay đầu từ chối lời mời ăn trưa của thầy Cố, dẫn theo Kiều Trân Trân và Tống Hữu Hữu rời khỏi nhà thầy.

Vừa nghe nói có thể đi, Kiều Trân Trân lập tức vui vẻ đứng dậy. Tống Cẩn an ủi nắm tay cô ấy.

Sau khi ra ngoài, Kiều Trân Trân kể lại chuyện vừa rồi cho Tống Cẩn nghe: “Sau này em sẽ không bao giờ đi cùng anh đến đây nữa, nhìn thấy Văn Cầm em cảm thấy mình sẽ ăn ít đi hai bát cơm.”

“Được, không vấn đề.” Tống Cẩn cũng không ngờ vợ của Văn Lễ lại như vậy, anh cũng không muốn Kiều Trân Trân chịu ấm ức. Không đến thì không đến, dù sao anh cũng chỉ đến thăm thầy Cố, không liên quan nhiều đến Cố Văn Lễ và Văn Cầm.

Sau đó Kiều Trân Trân và Tống Cẩn cùng nhau đến nhà anh hai Giang và Hoàng Tam chúc Tết, còn cùng nhau ăn trưa. Buổi chiều lại đến nhà bà Vương.

Quen biết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được con trai và con dâu của bà Vương. Nghe nói năm nay họ chuẩn bị điều về Bắc Kinh, cả nhà cuối cùng cũng được ở bên nhau không phải xa cách nữa, quả thực là một chuyện đáng mừng.

Sau rằm tháng Giêng, Tống Cẩn bắt đầu bận rộn, mỗi ngày không phải ở trong xưởng mày mò máy móc thì cũng ở trong văn phòng viết báo cáo nghiên cứu. Có một số chuyện Kiều Trân Trân cũng không tiện hỏi, hỏi là bảo mật, bây giờ cô ấy sợ hai chữ bảo mật này lắm rồi.

Triệu Đại Cương thì có thời gian về ăn cơm hàng ngày, Kiều Trân Trân thay đổi cách nấu các món ăn ngon cho mọi người. Nào là súp, nào là cháo, mỗi ngày ăn khiến Triệu Đại Cương vô cùng thỏa mãn.

Ngay cả Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng vỗ tay khen ngợi, mỗi ngày được ăn những món ăn do mẹ tự tay nấu quả thực là chuyện đắc ý nhất trong đời.

Làm cho Triệu Mai cũng thấy ngượng ngùng, rõ ràng đây là công việc của cô ấy nhưng tài nghệ không bằng người, tay nghề nấu ăn của cô ấy thực sự không bằng Kiều Trân Trân. Tuy nhiên, đã đến làm việc thì không thể vì lý do này mà ăn cơm chùa một cách yên tâm thoải mái.

Vì vậy, hễ có thời gian là Triệu Mai lại để Kiều Trân Trân dạy cô ấy, Kiều Trân Trân cũng rất vui lòng.

Kiều Trân Trân không phải ngày nào cũng ở nhà, thỉnh thoảng cô ấy cũng đến nhà máy thực phẩm và nhà máy cơ khí xem xét.

Hôm nay, anh hai Giang đột nhiên thông báo cho Kiều Trân Trân, họ được chọn vào danh sách bình chọn Mười doanh nhân kiệt xuất của Bắc Kinh. Sau đó tối hôm đó, Tống Cẩn về cũng nói với Kiều Trân Trân, nhà máy cơ khí cũng được chọn.

Hơn nữa, Kiều Trân Trân là người nắm quyền kiểm soát thực tế của hai công ty nên đến lúc đó có thể sẽ hợp nhất để tính toán. Chủ yếu cũng là vì thân phận của Tống Cẩn đặc biệt, anh cảm thấy mình vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn, vậy nên chỉ có thể làm phiền Kiều Trân Trân ra mặt.

Cuối cùng cũng không biết đơn vị tổ chức tính toán bình chọn như thế nào. Dù sao Kiều Trân Trân cũng trở thành một trong Mười doanh nhân kiệt xuất, hơn nữa họ còn tổ chức một buổi lễ trao giải.

Kiều Trân Trân là người nhận giải, đương nhiên được mời tham dự. Không chỉ vậy, hơn một nửa số doanh nghiệp tư nhân cá thể của Bắc Kinh đều được mời tham dự.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chính phủ khá coi trọng hoạt động lần này. Một là để khuyến khích mọi người thúc đẩy phát triển kinh tế, phát triển mạnh mẽ các doanh nghiệp tư nhân. Hai là cũng là một lần tuyên truyền rất tốt nên còn mời các đài truyền hình lớn đến phát sóng trực tiếp buổi lễ trao giải này.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 313: Chương 313



Hoàng Tam là chủ tịch của Tập đoàn Thịnh Thế, chủ yếu kinh doanh hoạt động ngoại thương, cũng tham gia cuộc bình chọn lần này và cũng được trao giải. Chỉ là thứ hạng không cao bằng Kiều Trân Trân.

Kiều Trân Trân đứng hạng nhất, hơn nữa còn là doanh nhân nữ duy nhất trong số những người nhận giải.

Mặc dù Mười doanh nhân kiệt xuất không xếp hạng nhưng mọi người đều rất rõ ràng, tên được viết ở phía trước là người có điểm cao hơn.

Tên của Kiều Trân Trân được viết ở vị trí đầu tiên.

Theo sự sắp xếp của đơn vị tổ chức, Kiều Trân Trân cùng chín doanh nhân kiệt xuất khác còn chụp riêng một tấm áp phích được đặt ngay tại cửa lớn của hội trường, hơn nữa còn là vị trí dễ thấy nhất.

Văn Cầm là một trong những người đồng sở hữu của Nhà máy điện tử Vân Dực, đương nhiên cũng được mời tham dự hoạt động lần này. Sau đó cô ấy nhìn thấy bức ảnh của Kiều Trân Trân.

“Cô ấy... cô ấy sao lại được bình chọn vào Mười doanh nhân kiệt xuất?” Văn Cầm kinh ngạc chỉ vào bức ảnh, hỏi Cố Văn Lễ bên cạnh.

Cố Văn Lễ làm sao biết được, anh ta và Kiều Trân Trân không quen nhưng những người bên cạnh nghe thấy, lại chủ động bắt chuyện với cô ấy.

“Sao, cô còn chưa biết bà chủ Kiều sao? Bà chủ Kiều lợi hại lắm, cô ấy có ba bốn công ty dưới trướng. Hơn nữa ngoại trừ một siêu thị nào đó có quy mô nhỏ hơn một chút thì những công ty khác, chỉ cần tùy tiện lấy một công ty ra cũng đều như thế này.” Người đó hâm mộ giơ ngón tay cái lên.

Một người khác trước áp phích cũng tiến lại gần, hai người đoán xem bà chủ Kiều này rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

“Bao nhiêu? Ít nhất cũng phải một triệu chứ!”

“Tôi thấy không chỉ vậy, người ta còn làm cả hoạt động ngoại thương nữa.”

“Không phải là... hơn mười triệu chứ?”

...

Hai người đó nói rất hăng say, sớm đã quên mất Văn Cầm bên cạnh. Văn Cầm không thể tin được khi nghe những lời bàn tán của những người đó, cảm thấy bất bình. Tại sao một cô gái nhà quê lại có thể sở hữu một sản nghiệp lớn như vậy, nhất định không phải sự thật.

Hơn nữa, nghĩ đến trước đây mình còn khoe khoang với Kiều Trân Trân về chức vụ phó tổng giám đốc của mình, không biết người ta có đang cười nhạo mình sau lưng không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Văn Cầm cảm thấy Kiều Trân Trân cố ý, rõ ràng cô giàu có như vậy nhưng lại không nói cho cô ta biết ngay, chính là muốn xem cô ta làm trò cười.

Bây giờ cô ta rất muốn tìm Vân Thư để hỏi rõ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào, tại sao trước đây lại không biết gì cả.

Lúc này Vân Thư đang ở bên cạnh Bộ trưởng Vương của Bộ Thương mại, ở hậu trường hội trường nhiệt tình chào hỏi trò chuyện với các quan chức và những nhân vật lớn có tiếng tăm khác.

Họ nói nhiều nhất đương nhiên là người chiến thắng lớn nhất hôm nay là Kiều Trân Trân. Bất kể trong lòng họ nghĩ thế nào thì trên mặt mọi người đều khen ngợi Kiều Trân Trân không ngớt lời, không phải khen cô ấy thông minh thì cũng khen cô ấy có khí phách. Một người phụ nữ có thể đi đến bước này quả thực không dễ dàng.

Vân Thư từ lúc đầu kinh ngạc và không dám tin, đến cuối cùng đã có thể rất tự nhiên cùng mọi người nói về Kiều Trân Trân. Tuy nhiên, cô ta luôn mang theo nụ cười đắc ý nhất, không để lộ dấu vết nói với mọi người rằng Kiều Trân Trân thực ra chỉ là một cô gái nhà quê không học hành gì.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 314: Chương 314



Trong lời nói ra lời nói vào đều là sự coi thường Kiều Trân Trân. Thậm chí còn ám chỉ với người khác rằng Kiều Trân Trân là một cô gái nhà quê có thể đạt được thành tựu như vậy, có phải đã dùng thủ đoạn gì không bình thường hay không, dù sao thì Kiều Trân Trân này cũng khá xinh đẹp.

Nghe cô ấy nói vậy, có người không nói gì cúi đầu giữ im lặng, có người thì lộ ra nụ cười đê tiện. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, mọi người đều biết nên nói gì và không nên nói gì, không nói thêm nhiều nữa.

Vân Thư trong lòng tức giận nhưng trên mặt không thể không duy trì nụ cười, còn phải miễn cưỡng khen ngợi Kiều Trân Trân nên khó tránh khỏi lời nói có chút quá khích và bốc đồng.

Bộ trưởng Vương kéo cô ấy đến một góc không có người, nụ cười trên mặt lập tức thay đổi, tức giận nói với cô ấy: “Tiểu Vân, hôm nay cô bị làm sao vậy, sao lại nói năng lung tung thế? Đây là hoàn cảnh gì, cô phải chú ý chừng mực!”

Ông ta vốn không muốn dẫn Vân Thư đến, bởi vì hôm nay sẽ có rất nhiều nhân vật lớn xuất hiện. Ông ta cũng muốn thể hiện tốt một chút nhưng Vân Thư liên tục cầu xin ông ta, thời gian này cũng tặng không ít đồ tốt cho ông ta. Thêm nữa Vân Thư lại xinh đẹp, ông ta dẫn đi cũng có thể nở mày nở mặt, vì vậy mới đồng ý với cô ấy.

Không ngờ hôm nay Vân Thư nhiều lần nhắc đến việc Kiều Trân Trân có thể có quan hệ với một số nhân vật lớn, loại lời này có thể nói bừa bãi sao? Hơn nữa cho dù là sự thật, cũng không thể nói ở đây được. Nếu như truyền ra ngoài, chức bộ trưởng của ông ta cũng đừng hòng giữ được.

Vân Thư bị Bộ trưởng Vương trách mắng, trong lòng tức giận nhưng cũng hiểu rằng bây giờ mình không thể đắc tội với người này. Về sau có thể còn nhiều chuyện phải nhờ đến ông ta nên chỉ có thể cười trừ đảm bảo sau này sẽ chú ý hơn.

Bộ trưởng Vương nghi ngờ nhìn Vân Thư, đoán già đoán non: “Tiểu Vân, cô không phải có hiềm khích gì với Kiều Trân Trân chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vân Thư làm sao thừa nhận, chỉ nói: “Đương nhiên là không, những lời tôi nói đều là sự thật. Tôi chỉ không quen nhìn cách làm người của một số người mà thôi, tuyệt đối không có hiềm khích cá nhân gì.”

Bộ trưởng Vương tạm thời tin, cho dù Kiều Trân Trân có gia sản lớn đến đâu thì cũng chỉ là một ông chủ tư nhân. Với thân phận như vậy, Bộ trưởng Vương không để vào mắt.

Sĩ nông công thương cao thấp sang hèn. Mặc dù là cặn bã phong kiến nhưng có một số người trong xương cốt vẫn coi thường hộ cá thể, ví dụ như Bộ trưởng Vương.

Hậu trường hội trường lúc này thực ra đã giống như một buổi tiệc rượu tạm thời, không phải ai cũng có tư cách đến đây.

Buổi lễ trao giải này do cơ quan chính phủ tổ chức nên có rất nhiều quan chức đến. Ví dụ như Thẩm Chấn Quốc của Bộ Ngoại thương, hôm nay ông ta cũng đến. Hơn nữa còn cùng Kiều Trân Trân đi vào.

Ngay khi họ bước vào đã thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người, mặc dù mọi người vẫn giả vờ bận rộn với việc của mình nhưng ánh mắt ít nhiều đều liếc về phía họ.

Thẩm Chấn Quốc có giọng nói rất lớn, ông ta đang cười ha hả nói với Kiều Trân Trân: “Trân Trân, không ngờ cô âm thầm làm nên chuyện lớn như vậy. Quả thật là lợi hại, tôi đã coi thường cô rồi.”

Kiều Trân Trân khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, đều là nhờ chính sách của nhà nước tốt quá, tôi cũng chỉ hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước thôi.”

“Đúng vậy, chính sách của nhà nước thực sự tốt. Các doanh nhân các cháu phải nâng cao nhận thức tư tưởng nhiều hơn, góp sức xây dựng nền kinh tế đất nước.”

“Đó là điều đương nhiên, Thẩm lão cứ yên tâm, người khác tôi không dám đảm bảo nhưng Kiều Trân Trân tôi chắc chắn không có vấn đề gì.”

Thẩm Chấn Quốc gật đầu hài lòng, nói: “Tôi tin tưởng cô, có chuyện gì cũng có thể đến tìm tôi, số điện thoại đã cho cô rồi.”

Kiều Trân Trân gật đầu tỏ ý đã biết.

Hai người chưa nói được mấy câu thì Triệu Đại Cương đã đến. Theo lý mà nói, với tư cách là người của quân đội, ông ấy không cần tham gia loại tiệc tối này. Nhưng với tư cách là ba chồng của Kiều Trân Trân, để ủng hộ con dâu thì ông ấy vẫn phải đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên Triệu Đại Cương vẫn cân nhắc đến ảnh hưởng, không mặc quân phục mà mặc thường phục.

Nhưng Triệu Đại Cương có khiêm tốn đến đâu thì trong số rất nhiều nhân viên chính phủ có mặt tại hiện trường vẫn có người nhận ra ông. Một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết người có khí thế mạnh mẽ kia là ai.

Triệu Đại Cương và Thẩm Chấn Quốc, hai vị quan chức lớn này đều đang nói chuyện với Kiều Trân Trân. Triệu Đại Cương còn chủ động đưa cốc nước cho Kiều Trân Trân, thái độ trông rất thân thiết tự nhiên, có thể thấy mối quan hệ chắc chắn không bình thường.

Bản thân đây là một chuyện rất nhỏ nhưng liên tưởng đến những lời nói nửa thật nửa giả mà Vân Thư đã nói trước đó, một số người trong lòng nghĩ nhiều hơn. Nhìn Triệu Đại Cương bên kia bằng ánh mắt có chút khác biệt.

Thẩm Chấn Quốc trước đây cũng là người của quân đội, không chỉ quen biết Triệu Đại Cương mà mối quan hệ giữa hai người còn khá tốt. Ông đương nhiên cũng biết Triệu Đại Cương hiện tại là ba chồng của Kiều Trân Trân, còn trêu chọc nói rằng ông đã nhặt được một món hời lớn.

Triệu Đại Cương đắc ý nói: “Đây đều là số mệnh, không có cách nào, tôi chính là có phúc khí này, ha ha ha.”

Để tham dự lễ trao giải Mười đại doanh nhân kiệt xuất lần này, Kiều Trân Trân còn đặc biệt đặt may lễ phục. Ban đầu định đến trung tâm thương mại mua một chiếc váy đẹp nhưng đi mãi không thấy ưng ý, thế là tự mình thiết kế. Sau đó tìm thợ may lành nghề trong tiệm may giúp.

Không có người phụ nữ nào không thích làm đẹp, điều này cho thấy, trong nước về mảng thời trang nữ vẫn còn rất nhiều không gian phát triển.

May mà ban tổ chức đã thông báo trước, nếu không Kiều Trân Trân không có nhiều thời gian để chuẩn bị như vậy.

Cảm giác có tiền mà không mua được đồ đẹp thật là khó chịu.

Nhưng tay nghề của thợ may quả thực rất tốt, chiếc váy phong cách Hepburn này mặc trên người Kiều Trân Trân thực sự tôn lên khí chất của cô. Tôn lên khí chất cao quý của Kiều Trân Trân, như một nữ hoàng, đứng giữa đám đông là có thể nhìn thấy ngay.

Tống Cẩn dẫn theo các con ngồi ở hàng ghế khán giả, nhìn Kiều Trân Trân tỏa sáng trên sân khấu. Anh biết mình không nên đồng ý để cô mặc chiếc váy này ra ngoài, như này quá chói mắt. Ánh mắt của những gã đàn ông thối tha kia sắp dính chặt vào rồi, nhìn mà anh muốn đánh nhau.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 315: Chương 315



Hơn nữa, Kiều Trân Trân còn phải đại diện phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải, chỉ thấy cô thản nhiên đứng trên sân khấu nói lưu loát, thậm chí còn không chuẩn bị bản thảo. Quả nhiên có phong thái của một doanh nhân kiệt xuất, đèn flash của các phóng viên cứ bám theo Kiều Trân Trân chạy.

Cuối cùng cũng đợi được Kiều Trân Trân xuống, Tống Cẩn vội vàng giao con cho chị Triệu trông, còn mình thì chạy đến bên cạnh bục phát biểu lập tức khoác cho Kiều Trân Trân một chiếc áo khoác dài. Hận không thể bọc Kiều Trân Trân từ đầu đến chân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân nhìn anh bất lực, đây là lễ phục cô đặc biệt chuẩn bị cho lễ trao giải, cao quý, sang trọng và đẳng cấp mà cô còn chưa kịp khoe mẽ. Nhưng nhìn Tống Cẩn căng thẳng như vậy, trong lòng Kiều Trân Trân ngọt ngào, cũng mặc kệ anh.

Ngày hôm sau, ảnh của Kiều Trân Trân đã lên trang nhất của các tờ báo lớn, đài truyền hình cũng trực tiếp phát sóng thịnh huống lễ trao giải.

Mẹ Kiều còn gọi điện đến, nói trên tivi thấy cô, cả làng gần như đều thấy. Mọi người đều bàn tán về cô, tất nhiên đều là lời hay ý đẹp.

Bây giờ, dân làng không còn nói cô ăn bám lười biếng nữa, đều nói cô là phúc tinh của thôn Hồng Kỳ dẫn mọi người cùng nhau làm giàu.

Thôn Hồng Kỳ có không ít người làm việc trong nhà máy của nhà họ Kiều. Tiền lương trong nhà máy cao, phúc lợi tốt. Đến Tết nhất còn phát quà, những người xung quanh rất hâm mộ, vui hơn cả làm việc ở đơn vị quốc doanh.

Đặc biệt là, năm nay một số đơn vị quốc doanh có vẻ khó khăn hơn năm ngoái.

Nghe nói nhà máy bút chì ở thị trấn đã tuyên bố phá sản, toàn bộ công nhân đều nghỉ việc. Rất nhiều người đang bàn tán, những công nhân nghỉ việc đó còn đang tìm nhà máy và chính quyền gây chuyện.

Đặc biệt là những gia đình chỉ có một người đi làm, vốn dĩ cả nhà đều trông chờ vào đồng lương này để nuôi sống cả gia đình mà giờ đột nhiên nghỉ việc, không biết sau này sống thế nào.

Trước đây Lưu Tiểu Minh làm việc tại nhà máy bút chì, vẫn là công nhân thời vụ, anh ta nghe tin nhà máy bút chì phá sản, trong lòng cũng cảm thấy xót xa. May mà lúc đó anh ta quyết đoán từ chức ra ngoài theo em họ làm việc, nếu không, bây giờ anh ta cũng là một công nhân nghỉ việc rồi.

Lưu Nhất Đao bên kia cũng nhận được tin tức, lúc ăn cơm tối còn nói: “May mà lúc đầu Tiểu Minh ra ngoài sớm. Nếu không, một công nhân thời vụ như nó ngay cả trợ cấp nghỉ việc cũng không có.”

Kiều Yến Tử cũng cảm thấy sợ hãi: “Đúng vậy, anh xem những người nghỉ việc đó, có người còn bế con đến văn phòng ủy ban nhà máy làm ầm ĩ, nói là không sống nổi nữa. Nhưng làm ầm ĩ cũng vô dụng, nhà máy bút chì đã sớm không có tiền rồi, nghe nói lương tháng trước còn chưa trả, đúng là tạo nghiệt mà.”

Lưu Tiểu Quân nghe bố mẹ nói chuyện, trong lòng lo lắng, bởi vì tháng trước nhà máy in của họ cũng không trả lương. Mặc dù nhà máy nói tuần sau sẽ trả nhưng chuyện chậm trả lương như vậy đã xảy ra không chỉ một lần.

Anh ta lo lắng một ngày nào đó, mình cũng đột nhiên bị nghỉ việc thì phải làm sao.

“Mẹ, lần trước mẹ nói với chị họ cho chúng con góp vốn vào, rốt cuộc thế nào rồi?” Lưu Tiểu Quân vội vàng hỏi.

“Trân Trân nói, cửa hàng tạp hóa không lớn, không cần thêm người hợp tác. Nhưng nó sẽ nghĩ cách xem còn có thể làm gì khác không, lúc đó sẽ thông báo cho mẹ. Con phải tin Trân Trân, chờ tin tức là được.”

“Vâng, con tin em họ.” Quan trọng là không tin cũng không được, chỉ có thể tin, nếu không còn có thể làm sao.

Lưu Nhất Đao nhìn ra sự lo lắng của con trai, an ủi anh ta: “Con cứ yên tâm, Trân Trân đã trở thành Mười đại doanh nhân kiệt xuất rồi. Nó nói sẽ nghĩ cách thì chắc chắn sẽ nghĩ ra cách, con đừng vội như vậy.”

Trước đó vào dịp Tết, Kiều Trân Trân dẫn cả nhà đến chúc Tết cô út, Kiều Yến Tử nhân cơ hội đề cập đến chuyện này. Kiều Trân Trân thấy cửa hàng tạp hóa đã mở rồi, hơn nữa Lưu Tiểu Minh hiện tại là tổng giám đốc. Nếu Lưu Tiểu Quân cũng tham gia vào, sẽ trở thành cấp dưới của anh họ Kiều Minh.

Bây giờ cửa hàng tạp hóa mới thành lập, có thể chưa có gì. Nhưng nếu sau này quy mô lớn lên, anh họ Kiều Quân là anh trai lại ở dưới quyền em trai, khó tránh khỏi sẽ không vừa lòng nên tốt nhất là không ở cùng nhau.

Hơn nữa chuyện này do cô từ chối thẳng sẽ tốt hơn nên căn bản không thông báo cho Lưu Tiểu Minh, tránh cho anh em cô út nảy sinh mâu thuẫn.

Kiều Yến Tử và Lưu Nhất Đao cho rằng Kiều Trân Trân sẽ nói với Lưu Tiểu Minh, vì vậy họ cũng không nói nhiều.

Cho nên Lưu Tiểu Minh hoàn toàn không biết anh trai mình cũng muốn đến làm việc ở cửa hàng tạp hóa này.

Chỉ có vợ của Lưu Tiểu Quân là Tưởng Lệ Lệ nghĩ nhiều hơn một chút, bởi vì năm nay Lưu Tiểu Minh lại mở thêm một cửa hàng tạp hóa mới, gọi là cửa hàng Hảo Gia Tam. Việc kinh doanh tốt không gì sánh được, còn tuyển thêm mấy nhân viên bán hàng.

Rõ ràng là có thể giao cửa hàng mới mở này cho Lưu Tiểu Quân quản lý nhưng Kiều Trân Trân đã từ chối. Còn về phía Lưu Tiểu Minh chắc chắn cũng không nói giúp Lưu Tiểu Quân, thậm chí có thể là Lưu Tiểu Minh không đồng ý để họ tham gia, chỉ là đẩy Kiều Trân Trân ra trước làm bia đỡ đạn mà thôi.

Tuy nhiên, không cần biết Tưởng Lệ Lệ nghĩ thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng tạp hóa Hảo Đa Gia. Hiện tại Lưu Tiểu Minh cũng không tự mình bán hàng nữa mà đã tuyển hai người đến cửa hàng giúp việc, còn anh ta thì chuyên tâm quản lý những việc khác của ba cửa hàng.

Về phía Kiều Trân Trân, thực ra cô đã nghĩ đến việc sắp xếp cho Lưu Tiểu Quân họ làm gì, thông qua buổi lễ trao giải doanh nhân lần này, Kiều Trân Trân cảm thấy cô có thể cân nhắc tiến quân vào ngành may mặc.

Cô muốn thành lập một thương hiệu quần áo của riêng mình, cô thậm chí đã nghĩ ra tên rồi, gọi là “Quần áo Kiều thị.”

Cũng coi như là một phần trong sản nghiệp của nhà họ Kiều.

Kiều Trân Trân còn biết vẽ bản thiết kế quần áo, mặc dù không chuyên nghiệp lắm nhưng kiểu dáng chung chắc chắn sẽ không tệ. Chỉ cần thuê thợ may chuyên nghiệp phân tích thiết kế thì chắc chắn không có vấn đề gì.

Vì vậy Kiều Trân Trân không chỉ tìm được một số thợ may chuyên nghiệp giúp thiết kế mà còn tự mình đăng ký học một lớp học về thiết kế quần áo vào buổi tối.

Hiện tại rất ít người dạy về lĩnh vực này, Kiều Trân Trân cũng phải tìm rất lâu mới tìm được.

Trước đây Tống Cẩn đã dùng không dưới trăm cách để khiến Kiều Trân Trân đi thi đại học nhưng Kiều Trân Trân không chịu. Bây giờ cô ấy lại chủ động đi đăng ký học lớp học buổi tối, điều này Tống Cẩn không ngờ tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ có thể nói rằng, phụ nữ khi theo đuổi cái đẹp sẽ k*ch th*ch động lực vô hạn của họ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 316: Chương 316



Hơn nữa, sau khi học xong lớp học buổi tối này, học viên sẽ được cấp bằng tốt nghiệp trung cấp.

Kiều Trân Trân cũng không ngờ, để mở một xưởng may, cô còn tiện thể nâng cao trình độ học vấn của mình. Mặc dù chỉ là trung cấp, không khác mấy so với trình độ tốt nghiệp phổ thông của cô nhưng ít nhất trong mắt cô là không khác.

Tuy nhiên, Vân Thư và Văn Cầm khi biết Kiều Trân Trân đi đăng ký học lớp học buổi tối lại cười nhạo cô sau lưng:

“Một kẻ mù chữ tưởng rằng đăng ký học một lớp học buổi tối nào đó là có thể thay đổi được sự thật là cô ta là một đứa nhà quê. Nhà quê chính là không có hiểu biết, những người học đại học chính quy sẽ không bao giờ công nhận bằng cấp của lớp học buổi tối.”

Đặc biệt là Văn Cầm, trong vòng bạn bè của cô ta, cô ta gần như đã tuyên truyền khắp nơi về việc Kiều Trân Trân là một đứa nhà quê. Bây giờ hầu như cả khu nhà công vụ đều biết người đứng đầu trong Mười đại doanh nhân kiệt xuất là người ở nông thôn rồi.

Tuy nhiên cách nhìn của người khác không giống Văn Cầm, bởi vì rất nhiều người trong khu nhà công vụ đều là người ở nông thôn ra. Thế hệ cha mẹ thì càng không phải nói, nhà nào mà chẳng có vài người họ hàng ở nông thôn.

Kiều Trân Trân là một cô gái nông thôn, chưa học hành gì nhiều nhưng lại có thể tự mình gây dựng một cơ nghiệp lớn như vậy, quả thực là một nhân tài.

Với một người như vậy, mọi người ngoài việc ngưỡng mộ và khen ngợi thì còn có thể làm gì, ngay cả ghen tị cũng không ghen tị được. Bởi vì mọi người không quen biết Kiều Trân Trân, ghen tị thường chỉ ghen tị với những người xung quanh mình. Còn những người như Kiều Trân Trân, hoàn toàn không liên quan đến cuộc sống của họ thì họ sẽ không để tâm đến.

Văn Cầm không đạt được mục đích làm nhục Kiều Trân Trân, tức giận đến mức mấy ngày không ra khỏi cửa. Như vậy thì khổ cho thím Lý, người giúp việc nhà cô ta rồi.

Văn Cầm ở nhà chỉ tay năm ngón sai khiến thím Lý làm nọ làm kia, còn luôn bới lông tìm vết, hành hạ bà đến phát điên.

Cuối cùng có một ngày, khi Văn Cầm lại sai khiến thím Lý đến bóp vai cho cô ta, thím Lý không chịu được nữa. Lúc này bà thường phải đi chuẩn bị nấu bữa tối, nếu lại đi bóp vai cho Văn Cầm thì chắc chắn sẽ không kịp nấu bữa tối. Đến lúc đó Văn Cầm chắc chắn lại mắng bà.

Mắng bà thì không sao nhưng nếu Văn Cầm lấy cớ đó để trừ lương bà thì sẽ là chuyện lớn nên thím Lý đã từ chối.

Nhưng Văn Cầm không quan tâm đến những lý do đó, cô ta cho rằng thím Lý là người giúp việc trong nhà còn cô ta là chủ, vậy thì thím Lý phải nghe lời cô ta.

Sau đó Văn Cầm vô tình đẩy thím Lý một cái, phải nói là mặc dù Văn Cầm tính tình không tốt, còn hay xét nét nhưng chắc chắn sẽ không tùy tiện động tay.

Dù sao thì việc động tay đánh người cũng làm tổn hại đến danh dự của cô ta là một người có học thức, lần này thực sự là vô tình.

Nhưng thím Lý lúc đó không đứng vững ngã xuống đất, lúc này vừa vặn Cố Học Trung và Cố Văn Lễ về đến, thím Lý nghĩ đến những ấm ức mà mình phải chịu đựng trong thời gian qua không nhịn được mà khóc òa lên.

Vừa khóc vừa nói: “Tôi đã gây ra tội nghiệt gì vậy, xã hội mới đã giải phóng rồi, vậy mà vẫn phải đến nhà địa chủ này làm người hầu.

Các người căn bản không coi tôi ra gì, không chỉ bắt tôi làm việc không hết, còn xúc phạm tôi. Tôi sống như vậy còn có ý nghĩa gì, chi bằng c.h.ế.t quách đi cho rồi...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Học Trung nghe xong, đây là đang ví nhà mình với địa chủ sao? Không thể được!

Vì vậy vội vàng đỡ thím Lý dậy, hỏi bà đã xảy ra chuyện gì?

Thím Lý nghĩ, dù sao cũng đã như vậy rồi, bà cũng không còn gì phải kiêng dè nữa, sau đó kể hết những chuyện Văn Cầm làm.

Cố Học Trung nghe càng lúc càng đen mặt, ngay cả Cố Văn Lễ đứng bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ thay cho vợ mình.

Cố Học Trung và Cố Văn Lễ mặc dù xuất thân không tệ nhưng những năm đó bị bức hại, cũng đã phải chịu không ít khổ sở mới vượt qua được. Chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình cũng bị người ta mắng là địa chủ. Con dâu/vợ còn ở nhà ngày ngày bóc lột, chửi mắng người khác.

Cố Học Trung lập tức cúi đầu xin lỗi thím Lý, đồng thời bù lại toàn bộ số tiền lương mà Văn Cầm đã trừ trước đó cho thím Lý, còn tặng thêm năm mươi đồng tiền để bồi thường.

Thím Lý thực ra đối với người đàn ông chủ gia đình này có ấn tượng khá tốt, chỉ có Văn Cầm này là quá khó ở. Bây giờ thái độ của Cố Học Trung lại thành khẩn như vậy làm thím Lý thấy ngại.

Nhưng thím Lý cũng biết, sự việc đã phát triển đến mức này, bà chắc chắn không thể ở lại nhà này được nữa. Nếu không thì không biết còn bị Văn Cầm đi giày vò thế nào nên đã khéo léo xin từ chức với Cố Học Trung.

Cố Học Trung cũng hiểu được nỗi lo lắng của thím Lý nên chỉ giữ lại một chút rồi đồng ý. Tối hôm đó thím Lý vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, sợ rằng mình đi muộn sẽ bị Văn Cầm làm khó dễ.

Cố Học Trung nhìn thím Lý như tránh thú dữ chạy khỏi nhà mình, khuôn mặt già nua vừa xấu hổ vừa tức giận. Vốn định dạy dỗ Văn Cầm một trận nhưng nhìn thấy bộ dạng ấp úng của Văn Cầm thì không muốn nói một lời nào, chỉ có thể trút giận lên Cố Văn Lễ, còn đá anh ta một cái thật mạnh.

Cố Văn Lễ:...
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 317: Chương 317



Cố Văn Lễ trở về phòng ngủ, nói một tràng với Văn Cầm: “Tiểu Cầm, em... sao em lại trở nên như vậy?”

Văn Cầm khóc như mưa, mặc dù vừa rồi ba chồng không mắng cô ta nhưng ông đã nổi giận với chồng khiến Văn Cầm cũng sợ hãi. Lúc này cô ta không dám cãi lại, chỉ vừa khóc vừa giải thích rằng mình không cố ý.

Sau đó, để được ba chồng và chồng tha thứ, Văn Cầm ngoan ngoãn ở nhà giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng nhưng lại khiến mình kiệt sức vì mệt mỏi.

Nhưng dù mệt đến đâu, Văn Cầm không dám nhắc đến chuyện thuê người giúp việc vào lúc này, chỉ còn cách cắn răng chịu đựng. Nhưng mỗi tối cô ta vẫn không nhịn được mà khóc lóc kể lể với chồng là Cố Văn Lễ.

Cố Văn Lễ chỉ lắng nghe, không dám quyết định điều gì, vì ông già đá anh ta một cái đến giờ vẫn còn hơi đau.



Kiều Trân Trân đã học bổ túc buổi tối ở trường được một tháng, cô tự mua nhiều sách về thiết kế thời trang để học, cộng thêm sự giúp đỡ của thợ cả, hiện tại cô đã vẽ được mười hai mẫu thiết kế. Tất cả đều là trang phục mùa hè, trong đó có bốn mẫu trang phục nam và tám mẫu trang phục nữ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thợ cả đã may thủ công từng mẫu thử, mỗi mẫu một kiểu. Trang phục nam do Tống Cẩn mặc thử, trang phục nữ do Kiều Trân Trân tự mặc thử, hiệu quả hoàn hảo, Kiều Trân Trân nhìn thấy vô cùng hài lòng.

Vì mọi thứ đã sẵn sàng, Kiều Trân Trân chuẩn bị làm việc lớn.

Đầu tiên, cô thuê hai mặt bằng trên con phố sầm uất nhất của Bắc Kinh, sau đó nhờ sư phụ Lý trang trí đơn giản, đồng thời thuê thợ mộc làm một số ma-nơ-canh.

Về những bản thiết kế thời trang, Kiều Trân Trân gửi đến Xưởng may Hồng Vũ ở Bắc Kinh để sản xuất. Mỗi mẫu chia thành ba cỡ lớn, vừa và nhỏ, tạm thời may trước một nghìn bộ mỗi cỡ.

Xưởng may Hồng Vũ là một doanh nghiệp nhà nước lâu đời, chuyên sản xuất quần áo may sẵn, đã có lịch sử gần ba mươi năm. Trước đây họ từng là ông lớn trong ngành may mặc, ví dụ như đồng phục của các đơn vị nhà nước lớn, hầu hết do Hồng Vũ sản xuất.

Tuy nhiên, những năm gần đây, sau khi cải cách mở cửa đã xuất hiện nhiều xưởng may nhỏ, đặc biệt là ở Giang Tô, Chiết Giang và Quảng Châu. Quần áo sản xuất ở đó không chỉ có kiểu dáng mới lạ mà giá cả cũng rẻ hơn, vì vậy đã chiếm lĩnh được không ít thị phần.

Một năm gần đây, ngay cả đơn hàng may đồng phục cho Nhà máy cơ khí ở Bắc Kinh cũng bị một xưởng may tư nhân ở Giang Tô cướp mất, khiến Hồng Vũ đã thiệt hại một khoản doanh thu lớn.

Nhưng Nhà máy cơ khí không còn cách nào khác, hiệu quả hoạt động của nhà máy những năm gần đây không tốt, tất nhiên phải cắt giảm chi phí, tiết kiệm được khoản nào thì tiết kiệm.

Hồng Vũ không thể làm gì được, dù có khiếu nại lên chính quyền thành phố thì các nhà lãnh đạo không dám và không muốn can thiệp. Nhà nước đang khuyến khích tự chủ kinh doanh và kinh tế thị trường, Hồng Vũ lại muốn làm theo mô hình bao cấp như trước thì làm sao được.

Vì vậy, lãnh đạo Xưởng may Hồng Vũ bắt đầu tích cực mở rộng hoạt động kinh doanh, nếu không hàng chục nghìn người trong xưởng phải sống như thế nào
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 318: Chương 318



Những đơn hàng cá nhân như của Kiều Trân Trân có khối lượng công việc không lớn, trước đây họ không thèm nhìn, thậm chí đối phương còn không thể vào được cửa nhà xưởng. Nhưng bây giờ chỉ cần kiếm được tiền và có lợi nhuận, họ sẽ không từ chối.

Dù muỗi nhỏ nhưng vẫn có thịt, bây giờ sắp không có cơm ăn rồi, thì đâu còn tư cách để kén chọn nữa.

Ban đầu Kiều Trân Trân không định tìm Hồng Vũ, mà do một người thợ cả dưới trướng cô giới thiệu. Dù lãnh đạo của Xưởng may Hồng Vũ hơi cổ hủ, không linh hoạt, nhưng kỹ thuật của xưởng họ rất tốt, kiểm soát chất lượng cũng khá nghiêm ngặt, nên Kiều Trân Trân mới đồng ý thử.

Chủ nhiệm Hồ phòng kinh doanh đích thân tiếp đón Kiều Trân Trân, với đơn hàng có khối lượng như vậy không cần chủ nhiệm Hồ ra mặt, một nhân viên kinh doanh bình thường cũng xử lý đượ. Nhưng Kiều Trân Trân là một trong mười doanh nhân xuất sắc nhất, nên chủ nhiệm Hồ vẫn phải nể mặt.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy bản thiết kế mà Kiều Trân Trân đưa ra, trực giác kinh doanh nhạy bén của chủ nhiệm Hồ lập tức nhận ra điều khác biệt, chứng tỏ không phải ngẫu nhiên mà ông được làm chủ nhiệm.

Chủ nhiệm Hồ làm việc trong ngành may mặc hơn hai mươi năm, nên ông có thể đánh giá được một mẫu trang phục có triển vọng hay không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Với thiết kế và kiểu dáng như vậy chắc chắn sẽ bán chạy, thậm chí chủ nhiệm Hồ còn muốn tự bỏ tiền mua lại những bản thiết kế này, hoặc thuê Kiều Trân Trân làm nhà thiết kế thời trang cho xưởng của họ. Nhưng ai cũng biết, một bà chủ Kiều làm sao có thể đến xưởng của họ được.

Nhưng ông thực sự thèm muốn những bản thiết kế này. Nếu có chúng, chủ nhiệm Hồ tin rằng Xưởng may Hồng Vũ của họ chắc chắn sẽ giành lại vị thế ông lớn trong ngành may mặc, nên ông lập tức báo cáo việc này cho xưởng trưởng là Mã Hữu Minh.

Xưởng trưởng Mã nghe xong cũng thấy hứng thú, vội vàng đi với chủ nhiệm Hồ gặp Kiều Trân Trân. Sau khi xem bản vẽ của cô, ông cũng nảy sinh ý định giống như chủ nhiệm Hồ.

Kiều Trân Trân thấy họ nhiệt tình, trong lòng hơi lo lắng đối phương sẽ ăn cắp thiết kế của mình. Cô liên tục nhấn mạnh phải ký thỏa thuận bảo mật, nếu không sẽ không giao cho họ làm.

Thực ra việc quần áo bị nhái lại rất dễ dàng, nếu người khác thực sự có ý định, họ chỉ cần mua vài bộ về, nhờ một thợ cả tháo ra là có thể làm ra một bộ y hệt.

Nhưng dù sao vẫn có một khoảng thời gian chênh lệch, Kiều Trân Trân chỉ cần Xưởng may Hồng Vũ đảm bảo giữ bí mật trước khi cô đưa sản phẩm ra thị trường là được.

Đạo nhái quần áo cũng cần có thời gian, đến khi họ làm được hàng giả thì Kiều Trân Trân đã bán được gần hết rồi.

Vì vậy quần áo mỗi mùa phải ra mẫu mới, nếu không thị trường khốc liệt sẽ dạy cho bạn cách làm người.

Hơn nữa, để duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với Xưởng may Hồng Vũ, Kiều Trân Trân đồng ý với xưởng trưởng Mã rằng sau khi quần áo bên cô được tung ra thị trường, những mẫu quần áo này được bán buôn cho người khác. Nhưng giá tuyệt đối không được thấp hơn 55% giá bán lẻ, như vậy sẽ giúp ổn định thị trường ở một mức độ nhất định.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 319: Chương 319



Hơn nữa, mức giá 55% này đã được tính toán. Nếu quần áo bán chạy, khả năng cao sẽ bị làm nhái nhưng việc tháo ra cũng cần chi phí và thời gian. Nếu lấy hàng từ Hồng Vũ tương đương với chi phí làm hàng nhái thì làm hàng nhái để làm gì, lấy trực tiếp từ Hồng Vũ là được rồi, tranh thủ làn sóng này để bán một đợt.

Đây là một bài toán đơn giản, đứa ngốc cũng làm được.

Hành động của Kiều Trân Trân đã đi trước một bước so với những kẻ bán hàng nhái, tự nhái hàng của mình, khiến người khác không còn đường đi. Hỏi bạn, bạn có phục không?

Xưởng trưởng Mã thấy đối phương đã nói đến mức này, cũng hiểu Kiều Trân Trân chắc chắn sẽ không bán riêng bản thiết kế, chỉ đành cắn răng ký hợp đồng và thỏa thuận bảo mật.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước khi Kiều Trân Trân đi, xưởng trưởng Mã vẫn hỏi cô: “Kiều tổng, cô không muốn suy nghĩ lại việc bán cho chúng tôi vài bản thiết kế sao?”

“Thật sự xin lỗi, xưởng trưởng Mã, những bản thiết kế này có tính liên tục, là một chủ đề khái niệm, thiếu một bản sẽ không hoàn chỉnh, nên tôi không thể bán được. Nếu có cơ hội, lần sau tôi có bản thiết kế phù hợp, nhất định sẽ đến tìm ông.”

Giám đốc Mã: “Vậy cô nhất định phải đến tìm tôi sớm nhất nhé, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ!” Bị một người có thể làm ba mình gọi là “Cô”, Kiều Trân Trân không quen lắm nhưng xưởng trưởng Mã vốn đã khách sáo như vậy, cô cũng không có cách nào khác.

Dù không mua được bản thiết kế nhưng vẫn có được một vụ làm ăn. Hơn nữa Kiều Trân Trân còn nói lần này làm trước một lô hàng để xem phản ứng của thị trường, sau này rất có thể sẽ đặt thêm đơn hàng. Quan trọng hơn là sau này họ còn có thể bán buôn cho người khác.

Nghĩ như vậy, đơn hàng này cũng không phải là nhỏ, trong lòng xưởng trưởng Mã và chủ nhiệm Hồ dần thoải mái hơn.

Bên Kiều Trân Trân tiến hành suôn sẻ, thị trấn Trường Phong cũng không rảnh rỗi.

Ngay khi Kiều Trân Trân định thành lập thương hiệu thời trang Kiều, cô đã gọi điện cho Lưu Tiểu Minh, bảo anh ấy đi thông báo cho Lưu Tiểu Quân. Lần trước họ nói muốn ra ngoài làm ăn còn tính không, nếu còn thì bảo Lưu Tiểu Quân chuẩn bị.

Chủ yếu là vì nhà dì út không có điện thoại nên Kiều Trân Trân không thể trực tiếp thông báo cho Lưu Tiểu Quân, chỉ còn cách gọi điện đến cửa hàng tạp hóa Hảo Đa Gia, rồi bảo Lưu Tiểu Minh chuyển lời.

Tối hôm đó, Lưu Tiểu Quân đã gọi điện lại cho Kiều Trân Trân, nói anh ấy đã quyết định, chắc chắn sẽ ra ngoài làm ăn!

Quan trọng là bây giờ anh ấy không ra ngoài không được, vì xưởng in của họ sắp cắt giảm nhân sự. Mặc dù không tuyên bố phá sản như xưởng bút chì, nhưng họ quyết định cắt giảm một phần ba nhân sự, tình trạng này có lẽ cách ngày phá sản không còn xa nữa.

Lưu Tiểu Quân là nhân viên chính thức của xưởng in, thành tích công việc tạm ổn, nên đợt danh sách đầu tiên không có tên anh ấy. Nhưng dù không có tên anh ấy trong đợt danh sách này, lỡ như đợt sau có thì sao, đây là chuyện khó nói trước được.

Đúng lúc đó Kiều Trân Trân gọi điện hỏi anh ấy có thực sự muốn ra ngoài làm ăn không, vậy thì anh ấy còn do dự gì nữa. Hơn nữa nhìn tình hình làm ăn khấm khá bên em trai Lưu Tiểu Minh, anh ấy đã không thể ngồi yên được nữa.

Ngay ngày hôm sau, Lưu Tiểu Quân chủ động đến tìm lãnh đạo xưởng, nói mình chủ động từ chức, nhường vị trí cho người cần hơn.
 
Back
Top Bottom