Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 90: Chương 90



“Quý vị khán giả, trong khoảng thời gian chờ giám khảo chấm điểm thì chúng tôi cũng không thể để mọi người ngồi không như vậy được tôi đề nghị, mọi người có thể ngẫu hứng lên sân khấu biểu diễn một tiết mục. Tôi vừa mới xin lãnh đạo cơ sở và họ cũng đã đồng ý cho các đồng chí lên sân khấu biểu diễn tiết mục, giải thưởng mọi người có thể nhận được là một cái khăn tắm. Để tôi xem, ai là dũng sĩ đầu tiên, hoan nghênh mọi người giơ tay đăng ký, hoặc đề cử người bên cạnh mình cũng được.”

Tôn Điềm Điềm vừa dứt lời, thì trong hội trường đã xuất hiện những tiếng ồn ào, còn có không ít người lớn tiếng bảo Tôn Điềm Điềm tự mình lên trước.

Tôn Điềm Điềm thấy thế thì đương nhiên cũng hào phóng đồng ý, sau đó hát một bài “Anh hùng ca ngợi”. Vẻ ngoài của cô ta rất xinh đẹp, giọng hát lại ngọt ngào khi hát lại rất êm tai nên nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của tất cả mọi người, trong đó đa số đều là những nam đồng chí trẻ tuổi.

Chỉ là Kiều Trân Trân nghe xong liền cảm thấy có chút không thích hợp, nhất là khi Tôn Điềm Điềm vừa hát vừa nhìn về phía cô, ánh mắt còn rất thâm tình nữa.

Bài hát “Anh hùng ca ngợi” này hẳn là đang thể hiện nỗi nhớ và ngưỡng mộ của em gái đối với anh trai đã qua đời của mình, sao cô ta còn hát ra một chút ý vị thâm tình khó tả, sau đó cô lại nhìn về phía Tống Cẩn bên cạnh, Kiều Trân Trân thoáng cái liền hiểu mọi chuyện đang xảy ra.

Kiều Trân Trân:...Miệng của cô thật sự muốn phun ra một chút mùi thơm mà!

Tôn Điềm Điềm hát xong, lại bắt đầu cho mọi người đăng ký lên sân khấu biểu diễn, sau đó không biết ai hô một câu “Để Kiều Trân Trân lên đi”, cũng không biết là vô tình hay cố ý vốn chỉ là một câu thuận miệng âm thanh cũng khá nhỏ, nhưng Tôn Điềm Điềm lập tức nghe thấy:

“Tôi nghe được có người đề nghị, để đồng chí Kiều Trân Trân lên sân khấu biểu diễn, xem ra vị đồng chí này nhất định phải có tài năng hơn người rồi, vậy chúng ta có nên vỗ tay hoan nghênh vị đồng chí này lên sân khấu một chút hay không?”

Vừa dứt lời, ở dưới khán đài liền vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, thậm chí còn có người đang hô “Kiều Trân Trân, mau lên sân khấu nào”, cũng không biết là vô tình hay cố ý nhưng mà mọi người đều muốn xem Kiều Trân Trân lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.

Đã đến nước này rồi thì Kiều Trân Trân không hiểu nữa thì cô chính là một kẻ ngốc, ánh mắt cô nhìn về phía Tôn Điềm Điềm lộ ra vẻ lạnh lùng, Tôn Điềm Điềm cũng không yếu thế chút nào, hợp tình hợp lý đứng đối diện với cô, bày ra dáng vẻ giống như bắt buộc cô phải lên sân khấu.

Đây xem như là một sự khiêu khích trực tiếp, đương nhiên Kiều Trân Trân không thể nhịn được nữa, cô ném áo khoác cho Tống Cẩn cầm, ngẩng cao đầu và bình tĩnh bước lên sân khấu.

Dáng vẻ của cô rất ưu nhã không nhanh không chậm, tựa như là một vị nữ vương tôn quý, làm cho tất cả mọi người phải bái phục dưới sự uy nghiêm của cô vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tôn Điềm Điềm nhìn thấy sự trào phùng và khinh thường ở trong mắt cô, giống như đang nhìn một con rệp vậy, nhất thời cô ta cảm thấy giận dữ, một người nông thôn như cô thì cho rằng mặc một bộ quần áo xinh đẹp lên thì có thể thay đổi được sao, chờ lát nữa sẽ cho cô đẹp mặt.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 91: Chương 91



Tôn Điềm Điềm rất tin tưởng chắc chắn một điều, Kiều Trân Trân từ nông thôn đến thì chắc chắn sẽ không bằng mình, như vậy Tống Cẩn sẽ nhìn thấy được cô ta và Kiều Trân Trân khác xa như thế nào.

Kiều Trân Trân cầm micro, mỉm cười đối mặt với khán giả, nói: “Nếu mọi người đã nhiệt tình mời tôi như vậy, vậy tôi cũng hát một bài để góp vui thôi.”

Sau đó, Kiều Trân Trân liền dịu dàng hát một bài có tên là”Tôi và Tổ quốc của tôi”, bài hát này có giai điệu rất hay, tình cảm chân thành tha thiết, cho dù là hát hay chơi theo ban nhạc cũng rất êm tài.

Khi Kiều Trân Trân hát, từng cử chỉ của cô rất tự nhiên và duyên dáng, không hề luống cuống chút nào, giọng hát cũng chứa đựng sự lưu luyến và ca ngợi chân thành đối với Tổ quốc.

Những người trong căn cứ này đều ôm ấp tình cảm sâu đậm nhất, thuần khiết nhất, cao thượng nhất đối với tổ quốc, từ rất lâu trước đây bọn họ đã quyết định vì xây dựng Tổ Quốc mà cống hiến cả cuộc đời của mình rồi, bọn họ đi tới căn cứ Côn Bằng một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy để làm việc, vất vả đủ thứ tăng ca làm thêm giờ, không phải là vì sứ mệnh thần thánh “Vì Trung Hoa quật khởi mà cố gắng” trong cảm nhận của bọn họ hay sao!

Kết hợp với tình cảm chân thành lúc mới vừa bắt đầu, rất nhiều người liền nhịn không được mà nhỏ giọng hát theo Kiều Trân Trân.

Bài hát này không có nốt quá cao hoặc quá thấp, giai điệu rất nhẹ nhàng và dễ nghe hầu như tất cả mọi người đều có thể bắt nhịp được, cuối cùng toàn bộ hội trường đều tràn ngập giai điệu của bài hát này, thậm chí có rất nhiều người khi hát còn khóc lên nữa.

Nhìn mọi người ngây thơ chất phác ở dưới khán đài, nội tâm của Kiều Trân Trân cũng vô cùng xúc động, sự phân cao thấp vừa rồi với Tôn Điềm Điềm giống như gió thoảng mây bây lướt qua vậy, đã không còn quan trọng nữa, hiện tại cô chỉ cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt, nhiệt huyết sôi trào, cũng bởi vì nhóm người dễ mến này

“Tôi dành tặng bài hát này cho các vị đang ngồi ở đây, các vị đã chiến đấu hết mình vì quê hương ngày một lớn mạnh, có lẽ, bởi vì nguyên nhân đặc thù nên mọi người không được nhiều người biết đến, nhưng niềm tinh sẽ vĩnh viễn trường tồn, tổ quốc sẽ không quên các vị, các vị chính là dũng sĩ, là anh hùng, là người đáng quý nhất trên thế giới này, cám ơn các vị rất nhiều!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân cúi đầu kết thúc, chậm rãi đi xuống sân khấu, rất nhiều khán giả đều kích động đứng dậy vỗ tay, tiếng vỗ tay cứ vang lên liên tục không dứt, vang đến tận mây xanh, cho đến khi Kiều Trân Trân ngồi xuống mới dừng lại.

Lúc này, kết quả chấm điểm của ban giám khảo cũng đã có, Tôn Điềm Điềm và Dương Tông Quốc cùng lên sân khấu tuyên bố, sau đó chính là trao giải, đọc diễn văn, cuối cùng là kết thúc buổi tiệc.

Việc làm lần này của Tôn Điềm Diềm quả thật khiến Tống Cẩn cảm nhận được sự khác biệt giữa mây và bùn, chẳng qua Kiều Trân Trân là “Mây”, còn Tôn Điềm Điềm là “Bùn”.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 92: Chương 92



Có chút chênh lệch cần so sánh mới có thể nhìn ra được, vốn dĩ mọi người còn cảm thấy Tôn Điềm Điềm hát không tệ, nhưng so với Kiều Trân Trân thì lập tức bị bỏ vào một gốc trong xó ngay.

Tôn Điềm Điềm tức giận đến đỏ cả mắt, đồng nghiệp bên cạnh còn tưởng rằng cô ta cảm động, nói một câu: “Cô cũng cảm thấy rất cảm động đúng không? Tôi nhịn không được mà còn khóc lên đây này.”

Tống Cẩn nắm c.h.ặ.t t.a.y của Kiều Trân Trân hàng ngàn lời nói đều chứa đựng trong ánh mắt thâm tình kia, Kiều Trân Trân mỉm cười, nếu không phải đang ở bên ngoài thì lúc này cô thật sự nhào vào lòng Tống Cẩn rồi, thật sự quá đẹp trai, trên thế giới này sao có thể có người đẹp trai như vậy cơ chứ, hơn nữa người này còn là chồng của mình nữa, thật sự cảm thấy sảng khoái quá đi mất!

Buổi tối tắm rửa xong nằm ở trên giường, Tống Cẩn ôm chặt Kiều Trân Trân ở trong lòng, trong đầu lại không có một chút d*c v*ng nào khác, thầm nghĩ ôm cô chặt như vậy tốt thật đấy, giống như chỉ cần ôm cô thì sẽ có được cả thế giới, đây chính là bảo bối của anh!

Tháng 3 năm 1981, mùa xuân đã đến, cũng là lúc mà các loại động vật giao phố với nhau...

Không đúng, mở đầu sai rồi, làm lại!

Đó là lúc vạn vật đều khôi phục lại trạng thái bình thường, đi tới bên công xã, văn phòng bí thư Trương, chật ních người, tất cả đều là đến phàn nàn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bí thư Trương cũng rất khó xử, ông ta cũng không biết vì sao, trên mảnh đất hoang của Kiều Trân Trân lại tràn trề sức sống như vậy, cảnh tượng xanh biếc dạt dào, nhưng đất của những người khác thì vẫn là một mảnh đất hoang sơ trụi lủi.

Đất của mọi người đều ở chung một chỗ, so sánh hai bên một chút thì cảm thấy có chút đột ngột, làm cho những người khác khi nhìn thấy cảnh này thì giống như có hàng ngàn con kiến đang cắn mình, khó chịu vô cùng.

Rõ ràng đều gieo trồng tưới nước bón phân giống nhau, thậm chí còn có mấy người còn mua hạt giống của công ty hạt giống mà Kiều Trân Trân đã mua, vì sao kết quả lại hoàn toàn khác nhau như thế?

Bọn họ tới tìm bí thư Trương phàn nàn, nhưng nỗi khổ của bí thư Trương thì nên nói với ai bây giờ chứ!

Vì thế vất vả lắm ông ta mới đuổi được mọi người về đồng ý ngày mai sẽ cho bọn họ một câu trả lời thuyết phúc, sau đó liền không ngừng nghỉ vội vàng chạy tới căn cứ Côn Bằng tìm Kiều Trân Trân.

Lúc bí thư Trương đến, thì vừa hay Kiều Trân Trân đang có khách, không phải ai khác mà chính là tổ trưởng của hạng mục xanh hoá của căn cứ, tổ trưởng Tạ Toàn, anh ta cũng vì những hạt giống đã c.h.ế.t khô mà tìm Kiều Trân Trân.

Lúc mới vừa được bổ nhiệm làm người phụ trách của tổ công tác chuyên môn này, trong lòng của Tạ Toàn vẫn tràn đầy tự tin chuẩn bị làm một kế hoạch thật lớn, còn mua về một đống hạt giống, dựa theo phương pháp trồng trọt khoa học tỉ mỉ chăm sóc, nhưng nào ngờ vừa qua năm mới xong nhìn lại thì đã héo hết chẳng còn chút hạt giống nào nữa cả.

Đã tốn không ít tiền và sức lực nhưng chẳng thu được một chút thành quả nào, thời gian chậm trễ còn không nói, đồng nghiệp trước kia ở bộ hành chí của anh ta còn chê cười, trong lòng của tổ trưởng Tạ cảm thấy rất khổ sở!
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 93: Chương 93



Hai người ở trong lòng đều chất chứa nổi khổ khó ta vừa nhìn thấy nhau liền có cảm giác tâm linh tương thông, còn xém chút nữa ôm đầu mà khóc rống lên.

“Đồng chí Tiểu Kiều, cô nhất định phải giúp người dân chúng tôi, vì nhận thầu đất hoang mà rất nhiều người đều vét sạch của cải, bây giờ ngay cả cơm cũng không có ăn.” Bí thư Trương ngồi trong phòng khách của nhà Kiều Trân Trân, vẻ mặt khổ sở, thật sự là sắp khóc lên đến nơi rồi.

Lão bí thư cả đời làm việc vất vả nên rất có tình cảm với mảnh đất này, hơn nữa, lúc trước cũng là một tay ông ta khuyến khích người dân nhận thầu đất hoang, bây giờ lại chẳng thu được một chút gì, vốn gốc không về, trong lòng ông ấy thật sự rất khó chịu.

“Đồng chí Kiều Trân Trân, cô là người của căn cứ chúng tôi, cũng nhất định phải giúp chúng tôi, tất cả mọi người sẽ rất cảm kích cô.” Tổ trưởng Tạ ngồi bên cạnh bí thư Trương, trong lòng cũng sốt ruột.

Kiều Trân Trân không phải là không muốn giúp đỡ, mà cô cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì bọn họ bảo cô đi tưới nước rồi chỉ cho mọi người biết cách trồng trọt như thế nào. Có quỷ mới biết phải trồng trọt như thế nào đấy! Cô cũng chưa từng xuống ruộng đấy được chưa! Chẳng lẽ trước khi đến đây mấy người không hỏi thăm một chút gì hay sao?

Thật ra bọn họ cũng đã hỏi thăm rồi mới đến. Người mà bọn họ hỏi thăm chính là Triệu Hữu Tài người quản lý công việc ở mảnh đất hoang của Kiều Trân Trân. Triệu Hữu Tài nói anh ta cũng không biết tại sao mảnh đất này lại không giống như những mảnh đất của người khác, anh ta đều làm theo sự sắp xếp của Kiều Trân Trân cả

Mọi người trở về suy nghĩ một chút, cảm thấy Triệu Hữu Tài chắc hẳn là sẽ không nói dối, quả thật anh ta trồng trọt giống như bình thường ở nhà, không có gì đặc biệt, cho nên, mấu chốt vẫn nằm ở chỗ Kiều Trân Trân.

Mảnh đất mà mình đang quản lý đang phát triển rất tốt và Triệu Hữu Tài cũng cảm thấy rất tự hào, sau đó luôn có nhiều người chạy đến hỏi anh ta trồng như thế nào.

Anh ta cũng kể hết những chuyện mà mình biết nhưng mọi người lại không tin, còn mắng anh ta là đang che giấu bí mật anh ta thật sự cảm thấy rất uỷ khuất, sau đó dứt khoát nói hết thảy đều là do nghe Kiều Trân Trân sắp xếp, cái gì anh ta cũng không biết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy bộ dáng vẻ của hai vị đồng chí vất vả đến như vậy, Kiều Trân Trân cũng gật đầu đồng ý giúp đỡ, sau đó đề nghị đi đến nơi đó xem thử rồi tính tiếp, hai người sợ cô đổi ý, lúc này liền sắp xếp xe đưa cô qua.

Bí thư Trương và tổ trưởng Tạ đều rất tích cực, hai người tranh tới tranh lui, cuối cùng bí thư Trương thắng liền sắp xếp một cái xe kéo đến, không cần phiền tổ trưởng Tạ lại đến căn cứ sắp xếp xe Jeep đến nữa.

Ba người cộng thêm một tài xế, trước tiên sẽ đi đến căn cứ gần đó xem tình hình trước, sau đó mới đi đến bên công xã xem.

Nhìn ở phía xa xa thì chỉ thấy cát vàng trên mảnh đất hoang, còn mảnh đất của Kiều Trân Trân nhận thầu lại có một màu xanh biếc dạt dào.

Cây du mọc chồi non, xanh um tươi tốt; cây bách cao gần ba mươi cm, xanh mơn mởn rất đáng yêu.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 94: Chương 94



Loại cây phát triển tốt nhất và có diện tích trồng lớn nhất chính là cam thảo, cũng cao gần nửa người và có những bông hoa màu tím nho nhỏ, xa xa nhìn lại, làm cho tâm trạng người ta cảm thấy rất vui sướng.

Thật ra đã nửa tháng rồi Kiều Trân Trân không đến nơi này, nửa tháng trước cam thảo còn chưa nở hoa, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy hoa cảm thhảo, còn rất đẹp mắt như vậy, chủ yếu là một mảng lớn nối liền với nhau, so sánh với đất hoang bên cạnh, làm cho người ta có một loại cảm giác sức sống mãnh liệt khó tả.

Lúc trồng cam thảo và cây du, Kiều Trân Trân không có ở bên cạnh nhìn, những hạt giống trong không gian và hạt giống mua ở công ty đều trộn lẫn với nhau, Kiều Trân Trân cũng không phân biệt được, phần sống sót là phần nào.

Nhưng ở mẫu đất cuối cùng, thì Kiều Trân Trân có nhìn bọn Triệu Hữu Tài trồng xuống, cho nên cô biết những hạt giống sống sót bây giờ đều là những hạt giống ở trông không gian, những hạt giống mua ở công ty đều đã c.h.ế.t hết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân nghĩ thầm, xem ra, hạt giống trong không gian vẫn rất khác so với hạt giống thông thường, sức sống của chúng hình như rất mãnh liệt, cho dù trồng ở hoàn cảnh khắc nghiệt như thế nào đi chăng nữa đều phát triển rất tốt.

Xem ra phải nghĩ đến cách giúp bọn họ đổi hạt giống mới được, nếu không trồng loại nào c.h.ế.t loại đó thì thật sự huỷ đi hết sự tích cực của mọi người, hơn nữa, ngoại trừ căn cứ có kinh phí ra thì những người ở công xã làm gì có nhiều tiền mà thử như thế được nữa.

Vì thế Kiều Trân Trân lại gọi điện thoại cho công ty hạt giống ở thành phố đặt mua một lô hạt giống, lần này có rất nhiều loại khác nhau.

Các loại cây cao có thông dầu và bách trắc, các loại cây bụi có táo tàu và gai cát, các loại dược liệu thì có rễ bản lam và gai vàng, ngoài ra còn có một số giống táo khác, đều là các loại cây chịu rét chịu hạn thích hợp trồng ở khu vực Thiểm Bắc.

Lần này Kiều Trân Trân tốn không ít tiền nhưng bên căn cứ cũng chia sẻ một ít, bởi vì Kiều Trân Trân đã đồng ý với tổ trưởng Tạ đem toàn bộ cây bách và cây du đã sống sót trong đất hiện tại của cô dời đến bên căn cứ, cũng bảo đảm tỷ lệ sống sót.

Tuy rằng không biết Kiều Trân Trân dựa vào cái gì mà có thể bảo đảm tỷ lệ sống sót như vậy, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác dù sao cũng phải thử một chút

Về phần bên công xã, Kiều Trân Trân cũng nói, những người không muốn nhận thầu đất hoang có thể lui về để cô tiếp nhận phần còn lại. Những người vẫn còn muốn nhận thầu, có thể mua hạt giống từ chỗ Kiều Trân Trân, cô có thể bảo đảm tỷ lệ sống sót 50%, nếu không sẽ bồi thường toàn bộ.

Vì thế, Kiều Trân Trân nói dối mình có một loại dịch dinh dưỡng đặc thù, chỉ cần phun lên rễ một chút, là có thể nâng cao tỷ lệ sống sót.

Về phần dịch dinh dưỡng làm như thế nào thì cũng làm rất dễ, sau khi không gian thăng cấp liền lấy nhân sâm ngàn năm và linh chi ngàn năm ra, còn có tuyết liênn Thiên Sơn, Kiều Trân Trân dự định làm một ít rồi nghiền nát, sau đó khuấy đều trong nước xem như là dịch dinh dưỡng.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 95: Chương 95



Lượt xem: 53

Những thứ này đều là những dược liệu quý báu, đúng là rất dinh dưỡng, hơn nữa người bình thường còn không lấy được. Về phần những dược liệu này từ đâu tới, đương nhiên là do Hoàng Tam cung cấp. Hoàng Tam từ đâu đến chuyện này cũng không đơn giản như vậy.

Kiều Trân Trân cũng chẳng sợ người khác đi kiểm tra đo lương rồi bắt chước làm theo, bởi vì số tiền làm ra dịch dinh dưỡng lớn như vậy, cũng không phải ai cũng có tiền vốn để làm.

Hơn nữa, tỷ lệ sống sót của Kiều Trân Trân bên này cũng không có nói cam đoan đến trăm phần trăm, tỷ lệ năm mươi phần trăm, cũng không phải là không thể tin được rồi.

Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, ba ngày sao, Kiều Trân Trân ký một hiệp đình nhận thầu hơn hai ngàn mẫu đất. Nhìn thấy số lượng này, Kiều Trân Trân có chút mơ hồ, nhiều như vậy sao?

Xem ra, có rất nhiều người sợ, không dám đầu tư tiền vào trong này nữa, nhìn thấy Kiều Trân Trân chịu tiếp nhận, bên công xã cũng không truy cứu phí vi phạm hợp đồng của bọn họ, bọn họ liền nhanh chóng chạy ngay.

Lời thì cũng đã nói ra rồi, Kiều Trân Trân cũng không có cách nào khác chỉ có thể kiên trì nhận lấy thôi.

Cũng may, bí thư Trương cũng là người thấu tình đạt lý nên phí nhận thầu hai ngàn mẫu đất này cực thấp, hơn nữa còn có thể trả theo từng kỳ, khoản phí nhận thầu đầu tiên chính là một năm sau mới trả.

Tương đương với lời nói đó chính là chờ những hạt giống trong đất lớn lên, sau đó lấy một phần lợi nhuận này để bù vào khoản tiền nhận thầu. Nhưng điều kiện tiên quyết là, cây trồng trong đất phải trồng cho sống được, nếu không quanh năm suốt tháng, vẫn là lỗ vốn.

Về điều này, Kiều Trân Trân hoàn toàn không lo lắng, kết quả thử nghiệm một trăm mẫu đất hoang lúc trước khiến cô rất yên tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chẳng qua, lập tức nhận thầu một chỗ lớn như vậy, lại phải thuê thêm người. Lần này bí thư Trương rất sảng khoái giúp đỡ cam đoan sẽ tìm được người thích hợp cho Kiều Trân Trân.

Triệu Hữu Tài không nghĩ tới anh ta lại đột nhiên được thăng chức như vậy, hiện tại đã phụ trách 2100 mẫu đất. Cho dù như thế nào tất cả mọi người đều gọi anh ta một tiếng anh Triệu, hoặc là anh Hữu Tài, người lớn tuổi hơn anh ta cũng phải gọi một tiếng người anh em Hữu Tài.

Kiều Trân Trân còn tăng lương cho Triệu Hữu Tài, một tháng mười tám đồng, ngày lễ ngày tết còn có phúc lợi, ví dụ như một ít tương ớt, hoặc là mấy cân thịt heo gì đó.

Triệu Hữu Tài cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn, mỗi ngày đều phải đi tuần tra rất nhiều lần, gặp phải nhiều loại người lười biếng, cũng không khách khí, trực tiếp khai trừ.

Đãi ngộ của bên Kiều Trân Trân rất tốt, bọn họ hỗ trợ làm việc cũng không quan tâm cây trồng trong ruộng có thể sống hay không, dù sao tiền công cũng vẫn như thế, dù sao cũng có rất nhiều người từ khắp nơi đều muốn đến đây làm việc.

Càng hài hước hơn chính là, còn có người rẽ trái rẽ phải nhận thân thích, tìm Triệu Hữu đi cửa sau vì muốn đến chỗ Kiều Trân Trân làm việc.

Những chuyện vụn vặt này, Kiều Trân Trân cũng mặc kệ, toàn bộ giao cho Triệu Hữu Tài xử lý, cho nên, quyền lực của Triệu Hữu Tài vẫn rất lớn.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 96: Chương 96



Triệu Hữu Tài đang sống một cuộc sống thoải mái, nhiệt tình mười phần. Kiều Trân Trân ở trong căn cứ cũng ăn ngon uống ngon, rất có tư vị.

Ở bên thành phố, anh Giang đối với sản nghiệp trên danh nghĩa của Kiều Trân Trân đã tiến hành điều chỉnh rất lớn.

Bây giờ sản phẩm kinh doanh tốt nhất chính là đồ hộp Kiều thị, mỗi ngày đều bán hết hàng, xưởng nhỏ kia đã không thể thỏa mãn nhu cầu cung cấp hằng ngày nữa rồi.

Việc làm ăn của cửa hàng hoa quả và cửa hàng lương thực và dầu khí so với trước đây đều đã sa sút ở một mức độ khác nhau, chủ yếu là do Kiều Trân Trân không có ở đây, rất nhiều loại đều không bán được.

Cho nên anh Giang liền dứt khoát đóng cửa tiệm hoa quả và cửa hàng lương thực dầu khí, toàn bộ đổi thành khu bán thức ăn phụ.

Ví dụ như hạt dưa đậu phộng loại hàng xào này, còn có cả bánh đậu xanh, bánh gạo nhỏ, tai mèo cùng những món ăn vặt, đương nhiên còn có rất nhiều đồ hộp, ví dụ như quýt hộp, đào vàng hộp các loại. Nguyên liệu đều là do Kiều Trân Trân cung cấp, mùi vị đương nhiên cũng không tồi.

Sau đó nhà kho bên kia cũng bị đổi thành khu nhà máy chế biến thực phẩm, anh Giang mua tới mấy cái thiết bị, mời công nhân, chuyên môn sản xuất những món ăn phụ này. Bên xưởng nhỏ cũng tăng thêm nhân lực, chuyên sản xuất tương ớt gì đó.

Mọi việc đều thành ra như vậy Kiều Trân Trân căn bản không lo lắng gì cả, mà đều để cho anh Giang xử lý, cô đã được thông báo qua điện thoại trước sau đó chuyển cho anh Giang một số tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngược lại gần đây Hoàng Tam tương đối chịu khó tìm cô, không chỉ lấy được nhiều dược liệu từ cô, mà ngay cả các loại hoa quả cùng lương thực cũng lấy không ít.

Nhất là gần đây nhân sâm ngàn năm mới ra cùng với linh chi ngàn năm, giống như bán củ cải, mấy trăm cân mấy trăm cân xuất hàng ra bên ngoài, làm cho Hoàng Tam bận rộn như chong chóng, nhưng cho dù có kiếm tiền bận rộn cũng vui vẻ.

Thậm chí Hoàng Tam còn nói với Kiều Trân Trân bây giờ anh ta bắt đầu kinh doanh xuất nhập khẩu quốc tế, thành lập một công ty ngoại thương nghiêm túc, tên là “Tập đoàn Thịnh Thế”.

Kiều Trân Trân cảm thấy Hoàng Tam thật sự rất có đầu óc kinh doanh, tương lai chắc chắn sẽ là một con cá sấu lớn nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Để Kiều Trân Trân có thể thoải mái thuận tiện hơn một chút, Hoàng Tam còn đặc biệt thuê cho cô một nhà kho lớn ở vùng ngoại ô cách công xã không xa, chính là bởi vì Kiều Trân Trân luôn than phiền xuất hàng quá mệt mỏi, vận chuyển rất phiền toái, sợ cô bỏ cuộc không làm nữa, bảo cô chỉ để ý mỗi lần lấy hàng tới đó thôi, những chuyện còn lại cũng không cần cô quản.

Hoàng Tam và Kiều Trân Trân hợp tác lâu như vậy, tính tình cô như thế nào Hoàng Tam đều biết rất rõ. Bởi vì sợ mệt sợ phiền toái mà chuyện huỷ bỏ giao dịch đã xảy ra nhất nhiều lần, Hoàng Tam thật sự sợ cô nên chỉ có thể nghĩ hết mọi cách để giảm bớt gánh nặng cho Kiều Trân Trân.

Thậm chí có đôi khi, ngay cả đếm tiền Kiều Trân Trân cũng cảm thấy phiền toán, Hoàng Tam thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, anh ta chưa bao giờ cảm thấy nhiều tiền là phiền não cả.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 97: Chương 97



Kiều Trân Trân có khó hầu hạ hơn nữa, Hoàng Tam cũng phải dỗ dành cô cho thật tốt, ngay cả bạn gái anh ta thì anh ta cũng chưa từng dỗ dành như vậy, thiếu chút nữa là cung phụng Kiều Trân Trân giống như tổ tông.

Không còn cách nào khác ai bảo những món hàng trong tay Kiều Trân Trân đều là những món độc nhất vô nhị trên cả nước, ngay cả Hoàng Tam cũng chẳng biết những thứ này từ đâu đến.

Anh ta không hỏi thăm được từ những người bên cạnh, liền dứt khoát trực tiếp hỏi Kiều Trân Trân, đương nhiên, là giọng điệu đùa giỡn, không dám thật sự chọc giận cô, kết quả, Kiều Trân Trân liền trực tiếp trả lời một câu “Anh đoán đi”, nếu tôi đoán được thì còn cần phải hỏi cô hay sao.

Ngoài ra, Hoàng Tam còn mua cho Kiều Trân Trân một chiếc Jeep quân dụng, mặc dù là xe cũ của bộ đội để lại, nhưng qua quá trình cải tạo lại thì nhìn rất mới.

Đương nhiên, để tránh hiềm nghi thì Hoàng Tam chỉ nói là tặng cho Tống Cẩn, chỉ là Tống Cẩn vẫn luôn làm việc ở căn cứ, căn bản không có dùng đến xe, hơn nữa Tống Cẩn cũng không biết lái xe, cho nên, chiếc xe này là tặng cho ai, trong lòng Tống Cẩn cùng Hoàng Tam đều biết rất rõ ràng.

Vì thế, Kiều Trân Trân đã gây ra một sự chấn động khác cho mọi người ở trong khu tập thể.

Xe là Hoàng Tam tự mình lái tới, cũng là vì thuận tiện tới thăm Kiều Trân Trân. Lúc ấy Tống Cẩn vừa hay tan tầm, đụng phải Hoàng Tam đang đứng ở trước khu hỏi han bảo vệ, vừa thấy Tống Cẩn xuất hiện, Hoàng Tam liền lập tức đi đến chỗ anh.

“Tống lão đệ, thật trùng hợp, tôi vừa định hỏi nhà cậu ở đâu, vậy mà đã thấy cậu rồi.”

Đối với việc Hoàng Tam đến, Tống Cẩn cũng không hoan nghênh lắm, nhưng trước khi Hoàng Tam đến đã gọi đến bên này, Kiều Trân Trân đã đồng ý, Tống Cẩn cũng biết nên lúc này đành phải dẫn người vào nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, chợt nghe Hoàng Tam nói muốn tặng cho anh một chiếc xe hơi nhỏ, chính là chiếc đỗ ở cửa kia, nhìn ánh sáng bóng loáng đẳng cấp như vậy, quả thực sáng mù mắt chó của một đám người qua đường.

Tống Cẩn:... Tại sao người đàn ông này luôn muốn tặng đồ cho vợ mình vậy chứ! Hơn nữa còn là tặng những thứ bây giờ mình mua không nổi! Cầu có thể có biện pháp nhanh nhất để g.i.ế.c được người này!

May mắn thay, cuối cùng Kiều Trân Trân cũng để lại chiếc xe này, nhưng khi cô đưa tiền, Hoàng Tam từ chối không được nên chỉ có thể nhận lấy tiền.

Nhưng tâm trạng của Tống Cẩn không như vậy, bởi vì anh phát hiện ra tiền của vợ mình càng ngày càng nhiều tiền, chỉ sợ rằng cả đời anh cũng chẳng theo kịp mà trở thành một người đàn ông ăn bám vợ rồi, ai da!
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 98: Chương 98



Hôm nay, vừa mới đi làm, chủ nhiệm Hồ của Ủy ban đường phố căn cứ lại nghe thấy mọi người bàn tán về Kiều Trân Trân, ai cũng đều ghen tị với số mệnh tốt của cô.

Không chỉ tìm được một người chồng xuất sắc như Tống Cẩn, mà anh trai thứ hai trong nhà còn làm ăn lớn ở Bắc Kinh, nghe nói là cái gì mà Công ty Đồ hộp Kiều thị, kiếm được nhiều tiền lắm.

Tiền mà Kiều Trân Trân tiêu mỗi tháng, thịt mà cô ăn còn nhiều hơn cả tiền cả nhà họ kiếm được trong một năm, trưa nay nghe nói còn hầm canh gà, Tống Đại Bảo còn nói là trong đó có bỏ nhân sâm.



Thật ra, chủ nhiệm Hồ đã nghe quá nhiều lời đồn đại về Kiều Trân Trân rồi, lần nào cũng tưởng là đã đạt đến đỉnh điểm nhưng rất nhanh lại có thêm một tin đồn mới, rồi lại làm mới lại mức độ phung phí của Kiều Trân Trân trong mắt mọi người.

Ví dụ như Kiều Trân Trân mua cả một con lợn, ở nhà ăn thịt đến mức nôn ra.

Ví dụ như Kiều Trân Trân mua một chiếc tivi, còn là loại màu, nghe nói là hàng mới từ Dương Thành chuyển đến.

Ví dụ như Kiều Trân Trân mua một chiếc xe Jeep lớn, đãi ngộ hiện tại của cô ấy giống như lãnh đạo lớn của căn cứ, đi đâu cũng có xe đưa đón.

Ví dụ như Kiều Trân Trân mở một nhà máy chế biến thực phẩm ở Công xã Tiền Tiến bên kia, bây giờ cô ấy đã trở thành hộ kinh doanh tư nhân, giống như anh trai thứ hai của cô ấy, làm Công ty Đồ hộp Kiều thị.

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Chủ nhiệm Hồ vốn không quan tâm đến những chuyện này nhưng hôm nay có người nhà chồng đến, nhờ cô ấy đi hỏi Kiều Trân Trân xem nhà máy chế biến thực phẩm ở Công xã Tiền Tiến kia còn cần người không, cháu trai lớn nhà chồng bà ấy muốn đến đó làm việc.

Chồng của chủ nhiệm Hồ họ Vương, tên là Vương Đại Cương, quê ở một đội sản xuất dưới quyền Công xã Tiền Tiến, hai người quen nhau khi học trung cấp, sau đó người đàn ông tiếp tục học lên vào căn cứ Côn Bằng, bà ấy cũng theo chồng đến đây.

Cháu trai nhà chồng năm nay cũng đã 18 tuổi, học hết lớp 8, trước giờ vẫn ở nhà làm ruộng, cũng không nghĩ đến chuyện ra ngoài tìm việc làm.

Sau đó, có một người trong thôn đến nhà máy chế biến của Công xã Tiền Tiến làm việc, lúc về không chỉ mặc một bộ quần áo mới, nói là đồng phục do nhà máy đóng hộp phát, còn mua hai cân thịt, toàn là thịt mỡ ngon tuyệt, lời nói ra vào đều khen ngợi nhà máy chế biến hết lời.

Điều này không chỉ khiến nhà họ Vương vô cùng ghen tị, mà cả dân làng cũng rất ngưỡng mộ, đáng tiếc là đã qua thời gian tuyển dụng, nhà máy chế biến bên kia nói là không cần người nữa.

Lúc này nhà họ Vương nghe ngóng được rằng ông chủ của nhà máy chế biến này là người nhà ở căn cứ Côn Bằng, thế là tìm đến chủ nhiệm Hồ, xem có thể nhờ bà ấy hỏi thăm giúp không.

Sau khi tan làm, chủ nhiệm Hồ đến nhà Kiều Trân Trân, Kiều Trân Trân đang nấu cơm, thấy chủ nhiệm Hồ đến thì vội vàng mời vào, rót cho bà ấy một cốc nước.

Nhìn hai món ăn đã nấu xong trên bàn, chân giò hầm sốt đỏ! Cá lóc hấp! chủ nhiệm Hồ không tự chủ được mà nuốt nước bọt, không khỏi cảm thán, đồ ăn nhà Kiều Trân Trân này thật ngon, thật ra bà cũng rất thèm, chỉ là thấy hơi tốn kém.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 99: Chương 99



“Trân Trân, nghe nói cô mở một nhà máy chế biến thực phẩm ở Công xã Tiền Tiến, nhà chồng tôi nhờ tôi đến hỏi, còn cần tuyển người không? Có một đứa cháu trai muốn đến làm việc.”

Bây giờ mọi người nói chuyện đều khá thẳng thắn, người tinh ranh như Hoàng Tam vẫn còn khá ít, chủ nhiệm Hồ trực tiếp nói rõ mục đích đến.

“Bên đó đều do xưởng trưởng Trương quản lý, thực ra tôi không quản lý nhiều, nhưng nhà máy mới mở chưa được bao lâu, đang là lúc bận rộn, hẳn là vẫn cần người.”

Kiều Trân Trân đã quen làm bà chủ bù nhìn, nhà máy đóng hộp bên kia đã nhờ người nhà của bí thư Trương quản lý, cô căn bản không lo lắng nhưng nếu thực sự muốn sắp xếp một hai người vào thì hẳn cũng không thành vấn đề, dù sao cô cũng là bà chủ lớn đứng sau.

Chủ nhiệm Hồ kể cho Kiều Trân Trân về tình hình của cháu trai nhà chồng, Kiều Trân Trân bảo anh ta ngày mai đến tìm xưởng trưởng Trương, cô sẽ ăn cơm xong rồi gọi điện thoại nói một tiếng.

Nhưng mà Kiều Trân Trân nói mình cũng không đảm bảo chắc chắn được, bởi vì người thực sự quản lý và làm chủ ở nhà máy vẫn là xưởng trưởng Trương, một ông chủ tốt thực sự phải biết nắm bắt đúng mức.

Chủ nhiệm Hồ đương nhiên hiểu được điều này, vẫn cảm ơn Kiều Trân Trân tử tế, lúc đi, Kiều Trân Trân lại lấy cho bà hai lọ củ cải muối, đều là sản phẩm của nhà máy chế biến ở Công xã Tiền Tiến.

Chủ nhiệm Hồ khá ngại ngùng, vốn dĩ là bà đến nhờ người ta giúp việc, không tặng quà thì thôi, ngược lại còn lấy đồ của người ta.

Nhưng mà, Kiều Trân Trân nhiệt tình, nhất quyết bắt cô ta nhận, chủ nhiệm Hồ cảm thấy tính tình Kiều Trân Trân thực ra khá tốt, ngoài việc thích tiêu tiền thì chẳng có tật xấu gì lớn.

Nhưng mà cho dù có thích tiêu tiền thì kỹ sư Tống cũng nuôi nổi, bà nghe chồng mình nói kỹ sư Tống hoàn thành một dự án lớn, căn cứ đã thăng chức cho cậu ấy.

Mới đến căn cứ bao lâu chứ, đã hoàn thành một dự án lớn, rất nhiều người đến trước kỹ sư Tống mà vẫn chưa có thành quả gì, quả nhiên là sinh viên giỏi từ Đại học Bắc Kinh, đúng là có tài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Để thuận tiện cho việc quản lý, căn cứ đã phân chia thành ba viện nghiên cứu theo hướng nghiên cứu khác nhau, kế hoạch ban đầu là thành lập mười hai viện nhưng hiện tại, rõ ràng là thiếu nhân tài, nguồn lực và thiết bị sau này cũng tạm thời không theo kịp, cho nên trước mắt chỉ thành lập ba viện.

Viện nghiên cứu thứ nhất mà Tống Cẩn ở, chủ yếu nghiên cứu về động lực và năng lượng. Tống Cẩn đã có một ý tưởng từ rất lâu trước đây, cũng đã tự mình nghiên cứu và thiết kế, sau khi đến căn cứ, anh ấy tự mình dẫn dắt nhóm nghiên cứu chuẩn bị làm một trận lớn.

Trải qua vô số lần điều chỉnh thiết kế và thử nghiệm đi thử nghiệm lại vào đầu năm nay, cuối cùng cũng đã thành công.

Sau khi báo cáo toàn bộ dữ liệu và thành quả nghiên cứu lên tổng bộ ở Bắc Kinh, cấp trên để khen thưởng nhân tài, đã thăng chức cho Tống Cẩn, hiện tại anh ấy đã là phó viện trưởng viện nghiên cứu thứ nhất, có thể coi là người trẻ tuổi nhất trong đội ngũ lãnh đạo cấp cao, các thành viên trong nhóm nghiên cứu mà anh ấy dẫn dắt cũng đều được thăng một cấp tương ứng.
 
Back
Top Bottom