Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 80: Chương 80



Hàn Mai Mai cắn xong hạt dưa, lại bắt đầu bóc đậu phộng, là đậu phộng mặn xào ngũ vị hương do Kiều Trân Trân tự mình xào, bỏ thêm không ít nguyên liệu tốt, ăn vào rất thơm ngon.

Đối với việc phủ xanh môi trường Kiều Trân Trân cũng rất ủng hộ, đây dù sao cũng là một điều tuyệt vờ với nhân loại, bảo vệ sinh thái là chuyện tốt, chỉ là khi nghĩ đến khó khăn thực tế cần phải trải qua thì thật sự rất buồn rầu.

Buổi tối lúc ăn cơm, Kiều Trân Trân liền đem chuyện này nói với Tống Cẩn, Tống Cẩn cũng biết, bởi vì ở cuộc họp thường kỳ ở căn cứ cũng có đề cập qua.

Việc này vẫn là do căn cứ của bọn họ chủ trì, sau đó để chính quyền thành phố bên kia hỗ trợ phối hợp, đây cũng là một phần kế hoạch xây dựng căn cứ.

Căn cứ Côn Bằng thành lập gần một năm, nhưng mục tiêu xây dựng còn lâu mới hoàn thành được, xanh hoá môi trường xung quanh căn cứ cũng là một nhiệm vụ trọng yếu.

Quân đội đã xác định cơ sở nghiên cứu Côn Bằng là cơ sở nghiên cứu khoa học số một cả nước, và tất cả phương diện hỗ trợ đều phải theo kịp.

Về phần tại sao chọn một nơi cằn cỗi như vậy, ngoại trừ một ít yếu tốt, cũng là do nơi này đủ rộng hơn nữa dân cư cũng thưa thớt, không liên quan gì đến vấn đề di cư của dân, căn cứ muốn làm gì đó cũng có thể yên tâm mà làm, ký túc xá, tòa nhà nghiên cứu khoa học, phòng thí nghiệm, chỉ cần có điều kiện thì muốn xây bao nhiêu cũng được.

Nhiệm vụ phủ xanh được thực hiện theo từng giai đoạn, giai đoạn thứ nhất chính là trong vòng ba đến năm năm đem toàn bộ sáu ngàn mẫu đất hoang xung quanh cải tạo thành rừng xanh.

Thời gian vẫn rất gấp rút, bởi vì cây xanh sinh trưởng cũng cần phải có thời gian, hơn nữa hoàn cảnh bên này cũng rất khắc nghiệt không có gì bảo đảm trong lần trồng đầu tiên sẽ sống sót cả.

Vì thế căn cứ Côn Bằng còn đặc biệt thành lập một tổ công tác cho hạng mục xanh hóa, tổ trưởng phụ trách hạng mục này là phó bộ trưởng bộ hành chính Tạ Toàn, toàn bộ trọng tâm của công việc đều được đặt ở bên hạng mục này, còn chuyện bên bộ hành chính bên kia thì sẽ không quản nhiều.

Điều này cũng có nghĩa là, nếu làm tốt thì việc tăng lương thăng chức thì sẽ rất dễ dàng, nhưng nếu làm không tốt thì không chừng cả đời này sẽ như vậy luôn.

Tạ Toàn năm nay mới 37 tuổi, thuộc nhóm thanh niên trai tráng đương nhiên anh ấy vẫn muốn thăng tiến, cho nên đối với nhiệm vụ xanh hóa này rất coi trọng, nghe nói nhóm cây đầu tiên được mua đang trên đường vận chuyển đến rồi

Kiều Trân Trân không nghĩ tới căn cứ Côn Bằng lại có địa vị cao như vậy, còn nhận được sự hỗ trợ rất lớn từ quốc gia nữa, vì thế cô nghĩ rằng mình có nên làm chút gì đó hay không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, cô tìm được Hàn Mai Mai, nhờ cô ấy hỏi giúp một chút, xem có thể lấy danh nghĩa cá nhân để nhận thầu một ít đất hoang ở bên công xã hay không.

Lúc này, để hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, công xã Tiền Tiến đã thực hiện chế độ nhận thầu liên sản gia đình ở các đại đội sản xuất, Kiều Trân Trân muốn nhận thầu đất hoang, cũng tương đương với nhận thầu gia đình, điều này đương nhiên là có thể.

Mặc dù cô không phải xã viên của công xã Tiền Tiền, và thuộc về quyển quản lí trực tiếp của căn cứ, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng gì cả, dù sao việc này vẫn là do căn cứ Côn Bằng dẫn đầu.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 81: Chương 81



Nhưng bí thư Trương của công xã khi nghe Kiều Trân Trân nói chỉ nhận thầu năm mẫu đất hoang, thì vẫn có chút há hốc mồm: “Cái gì? Cô nói bao nhiêu? Năm mẫu đất sao, cô đang đùa tôi sao?”

“Vậy… mười mẫu đất thì thế nào?” Kiều Trân Trân nơm nớp lo sợ hỏi, vốn dĩ ban đầu cô chỉ tính nhận thầu thử một mẫu đất mà thôi, tuy rằng cô không quan tâm đến chút tiền mua hạt giống lắm nhưng trồng trọt rất mệt mỏi

Cuối cùng, hai bên ký kết một hiệp nghị nhận thầu 100 mẫu đất hoang, đại khái thì tương đương với mười sân bóng đá lớn, nhìn mảnh đất rộng lớn và cằn cỗi này, trong lòng Kiều Trân Trân có chút hoảng hốt, lớn như vậy, chỉ xới đất thôi cũng chẳng biết đến ngày nào rồi, cô thật sự nhịn không được, xúc động rồi, ôi da!

Mặc dù cuối cùng vẫn phải ký hợp đồng nhận thầu, nhưng thật ra ở trong lòng bí thư Trương lại không muốn lắm, ông ta cảm thấy Kiều Trân Trân chỉ là muốn chơi đùa mà thôi, nhàn rỗi không có việc gì làm, lúc đưa ra một trăm mẫu đất này, cũng chỉ là thuận miệng nói.

Vốn dĩ cô chỉ muốn làm một mẫu đất thôi, đột nhiên nhìn thấy một trăm mẫu đất này, hẳn là sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ đối phương vẫn chấp nhận, vậy thì dứt khoát đưa cô một góc để gây náo loạn đi, dù sao đất hoang này có đẩy mạnh tiêu thụ thì cũng không được, ông ấy đang đang rầu rĩ đây này.

Sau khi ký hợp đồng, Kiều Trân Trân liền gọi điện thoại cho anh Giang, cô nhớ rõ trong nhà đồng chí Tiểu Âu ở trong cửa hàng của bọn họ hình như có mở một công ty hạt giống thì phải.

Nên cô muốn anh Giang hỏi giúp cô một chút, có hạt giống của loại cây nào có thể thích hợp trồng ở đây hay không, tùy tiện cái gì đều được, trước tiên cứ liệt kê hết thành một danh sách, sau đó cô sẽ đi đến thương thành trong không gian xem cây nào có số lượng phù hợp sau đó chỉ mua những loại có sẵn trong thương thành của không gian

Mùa này, hoàn cảnh này, có thể trồng được cái gì, đối với Kiều Trân Trân mà nói thì cô hoàn toàn là người ngoài ngành, cho nên vẫn nên để người chuyên nghiệp tư vấn một chút thì sẽ đáng tin hơn.

Kiều Trân Trân cảm thấy đất ở nơi này cằn cỗi như vậy, cho dù có trồng cái gì cũng không dễ dàng sống sót được, nếu khong thì nó đã không trở thành chủ đề khó khăn rồi, cho nên cô không có ý định sử dụng hết toàn bộ hạt giống mua sắm được ở ngoài thế giới thực, mà dự định dùng hạt giống mua được ở trong thương thành của không gian để thay thế một chút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Căn cứ vào kinh nghiệm trồng rau sau nhà để phán đoán, chất lượng hạt giống ở trong thương thành ở trong không gian rất tốt, cô gần như không quản gì nhiều nhưng chúng lại có thể lớn lên rất tốt.

Nhưng hoàn cảnh ở Thiểm Bắc và đại đội Hồng Kỳ vẫn rất khác nhau, cho nên kết quả như thế nào, cũng không thể hoàn toàn xác định được, nên chỉ có thể thử trước.

Bên anh Giang đã bắt đầu hành động rồi bên này Kiều Trân Trân cũng có việc bận rộn đó chính là thuê người trồng trọt nếu không, diện tích lớn như vậy, cô có thể làm sao bây giờ.

Về phần có nên cân nhắc mình có nên xuống đồng làm việc hay không thì đó là chuyện không có khả năng, có đánh c.h.ế.t cũng không có khả năng! Lúc cô ở đại đội Hồng Kỳ còn chưa xuống đồng làm việc bao giờ, chẳng lẽ còn đặc biệt chạy tới nơi này để xuống đồng làm việc sao.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 82: Chương 82



Chuyện thuê người liền giao cho Hàn Mai Mai, cô ấy làm công tác tuyên truyền tổ chức cũng quen biết rất nhiều thôn dân của các đại đội ở dưới, chỉ cần đưa ra giá cả hợp lý thì sẽ có người đồng ý đến làm thôi.

Kiều Trân Trân đem việc này nói cho Tống Cẩn, Tống Cẩn chỉ lo lắng rằng cô quá vất vả, còn những việc khác thì không có ý kiến gì.

Nhưng ở trong lòng anh cũng cho rằng Kiều Trân Trân chỉ đang đùa chơi mà thôi, nhưng thấy cô tích cực như vậy, Tống Cẩn cũng không tiện dội một gáo nước lạnh vào, sau khi thử qua một lần thì cô sẽ biết mà dừng lại thôi

Bên Hàn Mai Mai rất nhanh đã tìm được tám người nông dân đồng ý đến đây giúp đỡ, Kiều Trân Trân đồng ý mỗi tháng sẽ cho họ mười đồng, giai đoạn đầu gieo trồng và canh tác đất tương đối mệt mỏi nên còn tăng thêm hai đồng.

Nể tình trả tiền như vậy nên mọi người cũng rất nỗ lực làm việc, chờ xới đất xong nhóm cây được vận chuyển từ thành phố cũng đến, Kiều Trân Trân thuê một nhà kho ở bên công xã, để tạm thời lưu trữ hàng, sau đó nhân lúc thần không biết quỷ không hay gì mà đổi một nửa giống cây, bảo mọi người nhanh chóng gieo trồng.

Lần này bên thành phoó gửi đến cây cam thảo và cây du, những thứ này đều là những cây có thể chịu hạn và chịu lạnh, hẳn là có thể trồng thành công được, cho nên Kiều Trân Trân liền từ trong danh sách công ty hạt giống cung cấp chọn ra hai loại này để thử xem một chút.

Cam thảo không tốn quá nhiều tiền, chỉ là cây du này thật sự đắt, Kiều Trân Trân cũng không khỏi cảm thán, chi phí tốn cho việc trồng cây gây rừng cũng cao thật đấy, không phải là con số mà người bình thường có thể gánh vác được.

Kiều Trân Trân hừng hực khi thế bận rộn sắp xếp cho mọi người đâu vào đấy, sau đó, chuyện cô nhận thầu đất hoang ở công xã không biết thế nào lại lan đến căn cứ ở bên kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên trong căn cứ, ngoài đường hay là người thân của những người làm việc trong căn cứ đều biết, tất cả mọi người đều nói lần này Kiều Trân Trân làm như vậy rất là quá đáng, cho dù có chơi đùa gì đi chăng nữa thì cũng phải có giới hạn, việc làm này đúng là quá mức rồi.

Ngay cả tổ trưởng Tạ người phụ trách hạng mục phủ xanh này khi nghe được tin này cũng nói:”Đây quả thực là hồ nháo, cô ấy cho rằng đất hoang dễ nhận thầu như vậy nên làm ra mấy chuyện quá đáng như vậy sao, Tống Cẩn cũng chẳng biết khuyên nhủ một chút nữa chứ, đúng thật là.”.

Nửa tháng sau, trong đất của Kiều Trân Trân đã mọc lên một chồi xanh, chồi xanh ở trên mảnh đất vàng xám xịt này rất bắt mắt và thu hút sự chú ý rất lớn.

Một màu xanh tươi mát, tăng thêm sức sống mạnh mẽ cho mảnh đất hoang vu này nên đã thu hút rất nhiều người đến xem, ngay cả bí thư Trương ở công xã, còn có cả tổ trưởng Tạ của căn cứ cũng phải đến đây xem nhiều lần.

Mặc dù hơn một nửa còn lại không thể sống sót được, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng đang vui vẻ của mọi người.

Hơn nữa, bởi vì ở bên này Kiều Trân Trân đã đạt được thành tích đáng mừng, làm cho rất nhiều người đang quan sát cũng bắt đầu hành động, hơn nữa ở phía trên cũng tạo áp lực, cho nên đất hoang gần đó đều được mọi người nhận thầu hết.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 83: Chương 83



Kiều Trân Trân thấy vẫn còn trống hơn một mẫu đất, vì thế lại mua một số cây bách gai, thuộc loại cây nhỏ thường xanh, cũng là loài chịu lạnh chịu hạn, gỗ có thể dùng để làm nguyên liệu làm nội thất, rễ có thể làm thuốc. Cô cũng thay thế một nửa bằng hạt giống của thương thành trong không gian, sau đó trồng hết toàn bộ.

Còn những chuyện sau đó thì giao cho các đồng chí nông dân được thuê đến quản lý, tìm một người trong đó tên là Triệu Hữu Tài trực tiếp quản lý mọi chuyện, Kiều Trân Trân coi như phủi tay làm chưởng quỹ. Dù sao trồng trọt bón phân gì gì đó, Kiều Trân Trân cũng dốt đặc cán mai.

Nhưng Triệu Hữu Tài cũng không biết trồng cam thảo như thế nào, Kiều Trân Trân nói đây là một loại dược liệu Đông y, anh ta làm gì biết thuốc Đông y là gì đâu chứ, hỏi Kiều Trân Trân, thì Kiều Trân Trân liền kêu công ty hạt giống ở thành phố đã cung cấp một số cách trồng trọt, sau đó kêu Triệu Hữu Tài tự mình tìm cách.

Hôm nay, Kiều Trân Trân xách giỏ, chuẩn bị đến bãi đất trống đối diện khu nhà nhổ một củ cải trắng, buổi tối định làm miến cải trắng.

Đó là một mảnh ruộng nhỏ dô cô tự mình trồng trọt, nằm ngay tại khu cửa chính, chỉ cách khu tập thể một con đường cái mà thôi.

Rau dưa trong căn cứ không đủ, Kiều Trân Trân thường xuyên ngủ nướng dậy muộn nên không có mua được.

Bởi vì rau dưa rẻ, hơn nữa cũng là thứ thiết yếu cho cuộc sống cho nên mọi người trong khu nhà đều giành giật với nhau, đi trễ đương nhiên sẽ không có.

Vì thế Kiều Trân Trân liền định tự mình trồng, tuy rằng trong không gian có, nhưng dù sao cũng phải tự mình làm một chút.

Đối diện cửa chính của viện là khu đất hoang không có người ở, hỏi qua chủ nhiệm Hồ ở văn phòng cấp dưới thì ông ấy nói không có vấn đề gì cả nên cô có thể trồng rau ở đây, cô đã trồng một ít cải trắng, cà rốt, còn có hành và tỏi nữa.

Nhưng việc này cô làm lại bị một số người khác châm chọc, nói rằng Kiều Trân Trân không hổ danh là người nông thôn tới, thích trồng trọt khắp nơi đúng là xuất thân chân đất cả đời.

Kiều Trân Trân ở bên này thì cũng giống như trước đây, bình tĩnh trồng trọt, tùy tiện gieo chút hạt giống, nhớ tới thì tưới nước không nhớ ra thì mặc kệ.

Mặc dù như thế, những cái cây đó vẫn tồn tại một cách kiên cường, một mảnh nhỏ xanh mơn mởn, nhìn thôi đã thấy đẹp mắt rồi.

Sau đó, đã xảy ra một vụ việc trộm thức ăn.

Lúc mới bắt đầu, Kiều Trân Trân cũng cảm thấy không sao cả, trộm thì cứ trộm đi, nhưng sau đó, đồ ăn bị trộm càng ngày càng nhiều quả thật không kiêng nể gì mà vì thế cô liền tìm chủ nhiệm Hồ để khiếu nại.

“Chủ nhiệm Hồ, tất cả mọi người ở đây đều là hàng xóm láng giềng với nhau, bình thường ứng phó khẩn cấp, nhổ chút hành tây hay tỏi gì đó, tôi cũng không nói gì, nhưng gần đây thật sự là quá đáng lắm rồi, cải trắng trồng trong đất toàn bộ đều bị trộm đi, một chút cũng không để lại gì, cái này cũng quá khinh thường người khác rồi!” Kiều Trân Trân rất tức giận

Vân Mộng Hạ Vũ

Chủ nhiệm Hồ cũng cảm thấy tính chất của sự việc này rất nghiêm trọng, bình thường nếu mọi người muốn ăn, có thể tự mình đi mua, hoặc là cũng có thể xin Kiều Trân Trân cách trồng rồi học cách tự mình trông, dù sao mảnh đất đối diện đường cũng còn trống rất nhiều.

Tên trộm đồ ăn này cũng là một tên ngu xuẩn, sao lại trộm toàn bộ cải trắng trong đất đi, tốt xấu gì cũng để lại cho chủ nhân một chút chứ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 84: Chương 84



“Chủ nhiệm Hồ, nếu việc này không thể giải quyết được, thì tôi sẽ đến bên bộ đội cáo trạng việc ăn trộm cải trắng này không đơn giản như vậy, đây chính là tội trộm cắp!”

Kiều Trân Trân cảm thấy cho dù như thế nào đi chăng nữa phải giáo huấn người đó một chút, ở sau lưng nói xấu cô thì không nói gì lại còn tới trộm đồ ăn của cô.

“Đồng chí Kiều Trân Trân, cô cứ yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ xử lý một cách nghiêm túc!”

Sau đó, Chủ nhiệm Hồ tổ chức một cuộc họp cho toàn thể mọi người ở trong khu dân cư, lên án mạnh mẽ hành vi trộm cắp vặt này, cũng cố gắng khuyên Kiều Trân Trân đồng ý lần này tạm thời xem như lần này là một lời cảnh cáo với bọn họ, không truy cứu hành vi trộm cắp của cá nhân đó nữa.

“Ở trước cổng đại viện có cảnh vệ đang trực ban, ai trộm đồ ăn thì hỏi một chút thôi liền có thể tra ra được, đây thuộc về hành vi trộm cắp, là phạm tội.”

“Tuy nhiên, đồng chí Kiều Trân Trân đã dựa trên nguyên tắc tình đoàn kết hữu nghị, lần này sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu tái phạm, nhất định sẽ truy cứu đến cùng, hy vọng toàn thể các đồng chí trong gia đình, nâng cao nhận thức, không làm những chuyện xấu xa này nữa. “

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi họp xong, quả thật hành vi trộm thức ăn đã không còn xảy ra nữa, nhưng trong viện lại có người bắt đầu nói Kiều Trân Trân keo kiệt, ngay cả một chút cải trắng cũng phải so đo với người khác.

Kiều Trân Trân đã tình cờ thấy qua một lần, đó là người phụ nữ khi đến công xã họp chợ, đã ngồi ở trên xe để châm chọc khiêu khích cô.

Tên của cô ta là Chu Lệ Phương, chồng là chủ nhiệm của một xưởng vận hành, trong nhà đều là người nông thôn nhưng khi đến nơi này rồi thì tự cho mình là người thành phố, cô ta ghét nhất là ai nói cô ta là người nông thôn, cô ta cũng rất để ý đến cách ăn mặc, cô ta cũng chỉ qua lại với mấy người là người vợ thành phố trong tiểu khi này, còn đối với những người khác thì đều tự cao tự đãi hướng mũi lên trời.

Trong số tất cả mọi người thì người mà Chu Lệ Phương ghét nhất chính là Kiều Trân Trân. Một người phụ nữ chán ghét một người phụ nữ khác có thể hoàn toàn không cần lý do gì, chỉ là do khi lần đầu tiên nhìn thấy đã nhịn không được mà cảm thấy chán ghét rồi.

Bình thường đều nói xấu Kiều Trân Trân thì Chu Lệ Phương chính là người tích cực nhất, bản thân Kiều Trân Trân cũng đã tình cờ thấy vài lần. Lúc này đây cô cũng không tính nhượng bộ thêm nữa, mà trực tiếp đi cầm lấy tay của Chu Lệ Phương, lớn tiếng hô:

“Chu Lệ Phương, cô không chỉ trộm đồ của tôi mà còn đi khắp nơi tung tin đồn nhu vậy, đối với việc cô phỉ báng tôi như vậy thì chúng ta cần đến phòng bảo vệ một chuyến đi.”

“Hơn nữa, tôi còn phát hiện cô thường xuyên lén lút liên lạc với người bên ngoài, tôi nghi ngờ cô là đặc vụ, tôi muốn tố cáo cô!”

“Cô nói bậy, tôi không có! “Chu Lệ Phương muốn thoát khỏi tay của Kiều Trân Trân, nhưng không ngờ sức lực của Kiều Trân Trân lại lớn như vậy, nên trong lúc nhất thời không thoát ra được.

Người phụ nữ đứng cùng Chu Lệ Phương bên cạnh thấy thế cũng nói: “Kiều Trân Trân, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được, đồng chí Lệ Phương làm sao có thể là đặc vụ được chứ.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 85: Chương 85



Kiều Trân Trân liếc nhìn cô ta một cách khinh thường, không chút khách khí trả lời: “Tôn Quế Hoa, cô cũng biết đạo lý không thể nói lung tung này được sao? Tôi thấy cô bình thường chẳng thèm giữ miệng chút nào, phun phân khắp nơi, tôi cũng lười để ý đến cô! Hơn nữa, cô có chứng cứ gì chứng minh Chu Lệ Phương không phải đặc vụ không? Hay là cô và cô ta là một nhóm, hai người các cô đều là đặc vụ?”

Tôn Quế Hoa bị lời nói của Kiều Trân Trân dọa cho nhảy dựng, bình thường cô ta và Chu Lệ Phương ở cùng một chỗ chỉ nói chuyện phiếm mà thôi nên tình cảm cũng không khắng khít gì cho lắm, cô ta mới không muốn vì Chu Lệ Phương mà mình bị lội vào vũng nước đục này.

Cuối cùng, Chu Lệ Phương bị Kiều Trân Trân kéo đến phòng bảo vệ.

Chuyện của Kiều Trân Trân và Chu Lệ Phương, tuy rằng Kiều Trân Trân nói rất nghiêm trọng, da hổ kéo rất lớn, nhưng rất rõ ràng đây chỉ là tranh cãi giữa hàng xóm láng giềng mà thôi. Loại chuyện này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ nên đưa đến bảo vệ khu phố xử lý là chuyện hợp lý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng chuyện làm đặc vụ này thì lại không giống như thế, mặc kệ là thật hay giả, đều phải dựa theo trình tự điều tra cẩn thận một phen.

Chu Lệ Phương và Kiều Trân Trân làm bị cáo và nguyên cáo, tất cả đều bị đưa đi thẩm vấn, sau đó Kiều Trân Trân trở lại còn Chu Lệ Phương thì ở lại, điều này làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

Ngay cả Tôn Quế Hoa trước tiên cũng phải phủi sạch quan hệ với cô ta: “Tôi và Chu Lệ Phương không quen biết gì cả, chỉ nói mấy câu mà thôi!”

Chuyện Chu Lệ Phương có phải đặc vụ hay không thì đương nhiên Kiều Trân Trân không biết, nhưng chuyện cô thấy cô ta lén lút gặp mặt người khác thì là thật.

Có một lần, Kiều Trân Trân ra thành phố giao hàng cho anh Giang, trong lúc vô tình thì bắt gặp được. Nhưng khoảng cách có hơi xa, góc độ cũng không tốt lắm, cho nên cô cũng không thấy rõ đối phương trông như thế nào, chỉ biết đó là một người đàn ông, trên người mặc đồng phục làm việc của xưởng cơ khí.

Ba ngày sau, Chu Lệ Phương đã được giải trừ hiềm nghi sau đó được thả trở về, cả người đều gầy đi một vòng trông có vẻ rất tiền tuỵ.

Theo lý thuyết, sau khi hiềm khi được giải trừ thì phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng điều tra ra sự thật thì lại không dễ nghe như vậy, bởi vì Chu Lệ Phương ở trong thành có mối quan hệ nam nữ rất lộn xộn.

Tuy rằng chỉ là nắm tay một chút thôi, không có tiếp xúc gì quá nhiều, nhưng ở cái thời đại bảo thủ này thì những chuyện như vậy thì quả thật đó đã là một điều gây sốc rồi.

Chồng của Chu Lệ Phương cũng cảm thấy rất xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào gặp người khác, về phần có ly hôn hay không thì đến bây giờ vẫn chưa nghe được tin tức gì. Chủ nhiệm Hồ đã đến nhà bọn họ nhiều lần, một là khuyên giải, hai là cảnh cáo.

Tuy rằng hiềm nghi Chu Lệ Phương là đặc vụ đã được giải trừ, nhưng hành vi ăn cấp và nói xấu của cô ta là sự thật, đều là cùng tốt cáo một lúc nên không thể điều tra cái này rồi lại không điều tra cái kia được, cho nên mọi chuyện phải được xử lý cùng lúc, tóm lại thì vẫn muốn cho người tố cáo một công đạo rõ ràng.

Nhưng sau đó Kiều Trân Trân cũng không truy cứu nữa, mà chỉ yêu cầu Chu Lệ Phương công khai xin lỗi cô là được.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 86: Chương 86



Lần này Chu Lệ Phương không chỉ rớt đài thê thảm mà còn phải nhận lỗi và nhận tội đầu sỏ gây ra mọi chuyện, cô ta tức giận đến mức sắp bệnh tim đến nơi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác mà chỉ yên lặng chịu đựng.

Kiều Trân Trân cũng không ngờ đến mọi chuyện sẽ phát triển thành ra như vậy, nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng coi như cho Chu Lệ Phương một bài học, đồng thời cũng cảnh cáo những người khác ở trong đại viện, không nên nói xấu sau lưng người khác, nếu không, không biết một ngày nào đó thì bản thân mình cũng sẽ bị giống như vậy

......

Những ngày bình yên và tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác, lại sắp đến tết âm lịch. Năm nay cả nhà Kiều Trân Trân quyết định ở lại căn cứ đón năm mới, không trở về đại đội Hồng Kỳ.

Nửa cuối năm Tống Cẩn có một đề tài nghiên cứu mới bây giờ chính là thời khắc nghiên cứu mấu chốt, mỗi ngày đều bề bộn rất nhiều việc, anh là người phụ trách chính của hạng mục, trọng trách đặt trên vai đương nhiên rất nặng nề có thời gian một chút là phải chạy đến phòng thí nghiệm ngay.

Một năm này, coi như là năm đầu tiên sau khi căn cứ Côn Bằng được thành lập, cho nên lãnh đạo của căn cứ quyết định, làm một bữa tiệc liên hoan thật hoành tráng, để cho các đồng chí vất vả công tác trong năm vừa qua nghỉ ngơi một chút, cũng như để cho những người nhà ở lại được hưởng niềm vui trọn vẹn.

Vì thế bộ đội còn mời một đoàn văn nghệ tới. Nhưng ngoài tiết mục do đoàn văn nghệ chuẩn bị thì các đơn vị và đoàn thể khác cũng phải chuẩn bị mấy tiết mục khác. Chương trình bên khu này thuộc sự phụ trách của chủ nhiệm Hồ.

Chủ nhiệm Hồ mở một cuộc họp để trưng cầu ý kiến của tất cả mọi người, có người đề xuất khiêu vũ, có người nói ca hát, cơ bản thì chỉ có hai loại hình này mà thôi, dù sao lúc này người biết nhạc cụ hoặc có sở trường đặc biệt thì cũng không nhiều lắm.

Vốn dĩ Kiều Trân Trân cho rằng cuối cùng sẽ chọn ca hát, dù sao ca hát cũng là đơn giản nhất, người biết khiêu vũ trong khu cũng không nhiều, nhưng chủ nhiệm Hồ hết lần đến lần khác đều không đi theo lễ thường, thật sự quyết định khiêu vũ, hơn nữa còn chuẩn bị thể hiện thật tốt để tranh thủ lấy được giải thưởng trở về.

Để khuyến khích mọi người đều tham gia thì lãnh đạo đã quyết định bình chọn giải thưởng cho chương trình. Đương nhiên, tiết mục của đoàn văn nghệ thì không tính dù sao người ta cũng là dân chuyên nghiệp còn bọn họ chỉ là giao lưu hữu nghị mà thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi quyết định xong sẽ làm gì thì bắt đầu chọn người

Dáng vẻ của Kiều Trân Trân rất đẹp nên chủ nhiệm Hồ đặc biệt mời cô tham gia, Kiều Trân Trân liên tục xua tay: “Tôi không được, tôi không được, cơ thể tôi rất cứng, hoàn toàn không thể khiêu vũ được đâu.”

Cuối cùng, chủ nhiệm Hồ chọn hai mươi cô gái trẻ xinh đẹp, Kiều Trân Trân vừa nhìn thì liền biết đây hoàn toàn là nhìn mặt chọn người, căn bản không có kiểm tra khả năng vũ đạo gì cả. Quên đi, dù sao chủ nhiệm Hồ vui là được, với lại tiết mục này cũng chỉ góp vui thôi mà.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 87: Chương 87



Nhưng chủ nhiệm Hồ không cảm thấy như vậy mà bà ấy cho rằng họ có thể đạt giải được, đối với việc này, bà ấy rất có lòng tin. Lúc còn trẻ khi còn ở đơn vị cũ chủ nhiệm Hồ cũng đã luyện tập vũ đạo rồi, lần này bà ấy định thay đổi sự rập khuôn đó một chút.

Kiều Trân Trân không phải diễn viên múa, cũng không tham gia vào những chuyện sau đó, mỗi ngày cô đều ở nhà ăn ngon uống đủ, chỉ chờ ngày liên hoan đi tham gia náo nhiệt một chút. Nói thật, cô còn có chút chờ mong, dù sao đầu năm nay cũng có ít tiết mục giải trí.

Buổi liên hoan được sắp xếp vào buổi chiều, sau khi mọi người ăn cơm trưa xong, liền đi qua đó rất sớm. Kiều Trân Trân vẫn đang ở nhà chọn quần áo và bọn trẻ của Kiều Trân Trân thì ở phòng khách chờ cô.

“Mẹ, mẹ nhanh lên một chút, tùy tiện chọn một cái mặc là được, đều rất đẹp mắt!”Tống Đại Bảo muốn nhanh chóng đi ra ngoài chơi nên luôn thúc giục.

“Con thì biết cái gì, cơ hội này khó có được như vậy, mẹ con nhất định phải làm cho mọi người bất ngờ, làm cho những nữ đồng nghiệp đang còn độc thân của cha con sợ hãi. “Nói xong, Kiều Trân Trân còn trừng mắt liếc Tống Cẩn một cái, còn Tống Cẩn thì chỉ mỉm cười với vẻ mặt cưng chiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, Kiều Trân Trân thay một chiếc váy cổ cao màu đen, phần eo hơi buộc chặt một chút, vạt áo mở ra, khéo léo khoe trọn đường cong của cơ thể. Cô còn đeo một sợi dây chuyền và áo len màu trắng, phối hợp với giày da cao gót màu đỏ, lộ ra cả người cao gầy, xinh đẹp động lòng người.

Vì để cho hợp hơn mà Kiều Trân Trân còn buộc tóc cao lên, ở trên còn buộc một cái nơ màu đỏ, để cho hợp với đôi giày cao gót của mình, hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp của cô cùng với làn da trắng nõn đã làm cho mọi người nhìn đến ngây người rồi.

Trong mắt Tống Cẩn liền loé lên ánh sáng rực rỡ, cũng chẳng nhìn thấy người hay vật bên cạnh nữa, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại mỗi mình Kiều Trân Trân thôi vậy.

“Bộ này tạm được chứ? “Kiều Trân Trân đi một vòng sau đó nhìn về phía ba cha con.

“Mẹ, bộ này đẹp quá đi mất, con rất thích!”

“Mẹ, mẹ quả thực chính là tiên nữ hạ phàm!”

Hai anh em đặc biệt vui mừng cứ liên tục nhảy quanh Kiều Trân Trân, Kiều Trân Trân đắc ý nhìn thoáng qua Tống Cẩn.

“Đối cái khác đi.” Sau khi sự bất ngờ qua đi thì Tống Cẩn cau mày nói. Lần liên hoan này có rất nhiều người anh không muốn dáng vẻ xinh đẹp này của Hồ Trân Trân lại bị những người khác nhìn thấy được.

“Vì sao? Không đẹp sao? “Kiều Trân Trân cảm thấy khó hiểu nên hỏi.

“Chính là bởi vì quá đẹp mắt, cho nên phải đổi bộ khác.”

Kiều Trân Trân vừa nghe liền biết người đàn ông này đang ghen, trong lòng âm thầm đắc ý, nhưng cái này cũng chẳng thể thay đổi được có đôi khi phải tạo ra cảm giác nguy cơ k*ch th*ch đàn ông một chút, đừng tưởng rằng mỗi ngày chúng ta ở nhà không đi làm thì chính là những người vợ với khuôn mặt vàng vọt mà không ai muốn

Cuối cùng, Kiều Trân Trân khoác lên mình một chiếc áo khoác dạ màu nâu nhạt, sau đó liền đi ra cửa.

Tuy rằng Tống Cẩn không vui nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, vì có thể xứng đôi với Kiều Trân Trân và thể hiện được chủ quyền của mình, mà anh cũng chọn áo khoác dạ âu phục để thay, còn cẩn thận sửa sang lại kiểu tóc một chút.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 88: Chương 88



Không cần nói nhiều khi vừa bước vào hội trường, một nhà bốn người bọn họ đã trở thành tiêu điểm của sự chú ý trong mắt mọi người.

Nam thì anh tuấn đẹp trai, nữ thì xinh đẹp động lòng người, hai đứa đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu, bốn người đứng ở đó không cần làm gì cũng trở thành khung cảnh tuyệt đẹp nhất trong hội trường này rồi.

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh hướng về phía đây, Tống Cẩn lạnh lùng, ôm bả vai Kiều Trân Trân, đưa cô đến chỗ ngồi, bây giờ anh có chút hối hận, vì sao lúc nãy khôngkiên trì thêm chút nữa cơ chứ, thật muốn móc hết con mắt của mấy người kia ra mà.

Cho dù có là vợ chồng kề vai sát cánh ở nơi công cộng như vậy là một hành động rất thân mật, trước kia, Tống Cẩn rất khinh thường làm những việc như vậy, nhưng hôm nay chính anh lại cố tình làm như vậy, sau khi ngồi xuống còn nắm tay Kiều Trân Trân không chịu buông ra.

Có mấy đồng nghiệp nam muốn tới chào hỏi, nhưng vừa nhìn sắc mặt của Tống Cẩn, cũng đều rời đi ngay lập tức.

Kiều Trân Trân rất vui vẻ cùng bọn nhỏ nhìn khắp xung quanh, còn lấy khoai lang khô đã chuẩn bị sẵn ra ăn, dáng vẻ hoàn toàn giống như muốn xem kịch.

“Anh cũng muốn ăn.” Tống Cẩn đột nhiên nói.

“Đây! “Kiều Trân Trân đưa một miếng qua, nhưng Tống Cẩn không nhận, mà chỉ cúi đầu cắn một miếng ở tay Kiều Trân Trân.

Khoảng cách của hai người vốn dĩ đã rất gần nhau rồi, lúc này Tống Cẩn đến gần, miệng của anh thiếu chút nữa đã đụng tới gò má Kiều Trân Trân, thoáng chốc Kiều Trân Trân liền đỏ mặt, cái này...... Coi như là đang trêu mình đúng không?

Tống Cẩn làm xong một loạt hành đoọng này liền bình tĩnh ngồi xuống, miệng chậm rãi nhai đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn nhìn Kiều Trân Trân một cái, cảm xúc trong mắt rất đường hoàng nhưng cũng có chút tuỳ ý, không có chút che giấu nào cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh đủ rồi! Chú ý một chút đi! “Kiều Trân Trân bị nhìn đến ngượng ngùng, hung hăng trừng Tống Cẩn một cái, Tống Cẩn mỉm cười, không nói lời nào.

Tuy gia đình của Kiều Trân Trân ngoòi ở góc bên phải của khán phòng nhưng họ rất gây sự chú ý rất lớn, cho dù là ở đâu cũng sẽ bị người khác chú ý, từ lúc bọn họ bước vào cửa, đã có rất nhiều ánh mắt không rời khỏi bọn họ rồi.

“Cô thấy không? Một nhà bốn người bọn họ cũng quá đẹp rồi!”

“Cái này gọi là không phải người một nhà, không vào một nhà, trời đất tạo thành một đôi.”

“A, tôi ghen tị quá đi mất!”

“Yên tâm, không chỉ có một mình cô ghen tị đâu.”

......

“Kiều Trân Trân này cũng không biết xấu hổ chút nào, ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài, cô ta là muốn câu dẫn ai a!”

“Ngay cả cổ cô ấy cũng không có để lộ ra, chỉ lộ mặt mà thôi......”

“Rốt cuộc cô người từ đâu đến vậy chứ!?”

“Được được được, tôi câm miệng.”

......

Hôm nay Tôn Điềm Điềm phụ trách việc chủ trì đoàn văn nghệ, khi nhìn thấy Tống Cẩn vào cửa cô ta cảm giác tim mình đập rất nhanh ngay cả đầu óc cũng trở nên mơ hồ.

Nam MC bên cạnh đang nói chuyện với cô ta nhưng cô ta cũng chẳng để ý, ánh mắt không tự chủ được mà di chuyển theo người kia, hai má ửng đỏ lên, ánh mắt mê ly, cứ như thế trái tim của cô ta đã lạc mất.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 89: Chương 89



Sau đó, liền nhìn thấy người đàn ông dịu dàng ấy mỉm cười với người phụ nữ bên cạnh với ánh mắt rất thâm tình, Tôn Điềm Điềm lập tức cảm thấy mình hít thở không thông nữa rồi, trong người cô ta tràn ngập lửa giận nhưng không có chỗ phát tiết, giống như cô ta muốn thiêu rụi người đó thành tro tàn vậy..

Nam MC Dương Tông Quốc đứng bên cạnh cũng nhìn theo ánh mắt của Tôn Điềm Điềm, vừa hay nhìn thấy Kiều Trân Trân đang cho Tống Cẩn ăn khoai lang khô, lại nhìn dáng vẻ của Tôn Điềm Điềm, trong lòng liền hiểu.

Lúc trước anh ta còn có chút thích Tôn Điềm Điềm, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của cô ta lại cảm thấy có chút chướng mắt, nên cố ý nói: “Đó là Tống Cẩn của viện nghiên cứu số 1 sao, cũng là một nhân tài kỹ thuật nổi tiếng trong căn cứ Côn Bằng, nghe nói cấp trên rất coi trọng anh ta, tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn đấy.”

“Anh biết anh ấy sao?” Tôn Điềm Điềm nghe vậy liền bám lấy Dương Tống Quốc hỏi, sau lại đột nhiên ý thức được hành động của mình có chút không ổn nên liền buông ra, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Cô quên rồi sao, cậu tôi cũng là người của căn cứ Côn Bằng, Tống Cẩn này ở trong căn cứ xem như là một người nổi tiếng, tôi có nghe cậu tôi nhắc tới.”

“Vậy người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai?”

Dương Tông Quốc cười lạnh một tiếng, anh ta cảm thấy Tôn Điềm Điềm lúc này rất buồn cười, đều đã rõ ràng như vậy rồi ngoại trừ vợ chồng ra thì còn có thể là ai nữa chứ.

“Là vợ anh ta, từ nông thôn tới, nghe nói thanh danh ở viện không tốt lắm.”

“Thanh danh không tốt? Cô ta làm cái gì sao? Cũng đúng, dáng vẻ của cô ta giống như hồ ly tinh vậy, vừa nhìn đã biết không phải là người an phận rồi.” Tôn Điềm Điềm vừa nghe thanh danh của Kiều Trân Trân không tốt, trong lòng liền xuất hiện một chút phấn khích giống như là đang an ủi cô ta vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dương Tống Quốc đột nhiên cảm thấy chán nản, không muốn dây dưa với Tôn Điềm Điềm nữa, liền nói: “Tôi cũng không biết, quên đi, mặc kệ những thứ đó đi, dù sao chúng ta vẫn nên đối chiếu lời thoại một chút, để tránh cho lúc lên sân khấu phạm phải sai lầm.”

Tôn Điềm Điềm thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa mà giữ vững tinh thần bắt đầu đối chiều lời thoại với Dương Tông Quốc, cô ta quyết định, hôm nay nhất định phải thể hiện thật tốt, để cho người đàn ông kia nhớ kỹ mình, cô ta chính là một cành hoa của đoàn văn nghệ này, đi tới đâu cũng được hàng ngàn người chú ý, người đàn ông tên Tống Cẩn này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Chương trình liên hoan vẫn được sắp xếp rất tốt, bầu không khí ở hiện trường cũng rất náo nhiệt, Kiều Trân Trân ngồi ở phía dưới xem đến say mê, có đôi khi nhìn thấy người đẹp, còn hỏi Tống Cẩn có biết người này hay không.

Những người đẹp này, chẳng phân biệt nam nữ, Kiều Trân Trân đều thích, ví dụ như hai người dẫn chương trình này, Kiều Trân Trân cảm thấy bọn họ rất đẹp.

Chương trình sắp kết thúc, ban giám khảo còn đang chấm điểm và tính điểm cho chương trình tham gia tuyển chọn, thì Tôn Điềm Điềm đột nhiên cầm lấy microphone, đi tới giữa sân khấu.
 
Back
Top Bottom