Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 60: Chương 60



Tuyển được người và mua xong các loại vật phẩm thiết yếu như cân và túi đóng gói, Kiều Trân Trân nhân lúc buổi tối để xếp dưa hấu rau dưa lên kệ hàng, sắp xếp thỏa đáng thì chờ ngày mai khai trương.

May mắn vận chuyển trái cây rau dưa chỉ cần cô vung tay lên là được, nếu thật sự muốn chuyển từng cái một thì cô đã sớm biến thành Barbie Kim Cương.

Hai ngày đầu khai trương tổ chức nhiều hoạt động tặng, ví dụ như một lần mua mười tệ tặng một quả táo, một lần mua hai mươi tệ tặng hai cân gạo nên làm ăn vẫn rất tốt.

Hơn nữa, hiện tại mở cửa buôn bán ít nên rất nhiều người cũng thích tham gia không khí náo nhiệt đi dạo loanh quanh. Lúc đi dạo thì không khỏi bỏ tiền ra mua,bởi vì đồ trong tiệm Kiều Trân Trân thật sự không tệ, còn được thử miễn phí. Người đã ăn thử thì không thể nhịn được không mua.

Mấy ngày nay Kiều Trân Trân ngoài việc tới hỗ trợ hoạt động, sau đó để cho hai cô gái tự mình làm việc. Hai người trẻ tuổi có sức sống nên rất nhanh đã bắt đầu thích ứng, nhất là ngày đầu tiên khai trương ông chủ còn tặng các cô mỗi người năm cân táo lớn làm phần thưởng khiến hai người làm việc càng hăng hái.

Quả nhiên là ứng với câu nói kia: nếu muốn ngựa chạy nhanh thì trước hết phải cho ngựa ăn đủ cỏ.

Sau đó, việc làm ăn của hai cửa hàng Kiều Trân Trân vẫn không tệ, vì thế lại mời một bà thím hơn bốn mươi tuổi tới hỗ trợ.

Thím họ Chu, chồng và con trai đều là người nhà máy máy móc. Con trai năm nay vừa kết hôn, con dâu cũng có công việc và tạm thời không sinh con, vì thế thím Chu không chịu ngồi yên liền nghĩ ra tìm chút việc vặt.

Đồ trong cửa hàng Kiều Trân Trân không chỉ có chất lượng tốt, giá cả còn thực tế, lượng cho cũng đủ. Có người mua mười cân gạo về, dùng cân nhà mình cân lại thì phát hiện có mười cân rưỡi thì rất vui. Không gạt già trẻ, giá cả hợp lý, tất nhiên làm ăn càng ngày càng tốt.

Hôm nay Kiều Trân Trân tới thị sát, cũng chỉ tùy tiện nhìn một chút, Tiểu Giang đi tới nói với cô: “Chị Kiều, anh hai em bảo em tới hỏi một chút, anh ấy có thể mở một quán trước cửa tiệm chúng ta để bán thịt heo hay không.”

Tiểu Giang ấp a ấp úng một câu, có chút ngượng ngùng. Cô ấy đã nghẹn mấy ngày rồi, thật sự là bị anh hai thúc giục không còn cách nào khác mới đánh bạo tới hỏi Kiều Trân Trân.

Ngược lại Kiều Trân Trân rất bội phục anh Giang này vì có thể nghĩ đến chuyện này. Bên cô bán lương thực rau dưa, không phải thiếu một người bán thịt heo sao. Về sau cô tự mình mua thịt ăn cũng tiện, vì thế rất hào phóng liền đồng ý.

Nhưng trong trao đổi thương nghiệp thì anh hai Giang vẫn phải đóng năm đồng phí diện tích cho một góc bán thịt ở cửa hàng lương thực mà Kiều Trân Trân đã vạch cho anh ấy. Như vậy anh ấy sẽ không phải lo dọn tới dọn lui quầy thịt nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng điều kiện vệ sinh phải được đảm bảo nghiêm ngặt, hơn nữa chất lượng thịt heo cũng phải đảm bảo, không được bán thịt heo bệnh chết, bốc mùi.

Những thứ này, đương nhiên anh hai Giang không phản đối, rất cảm kích với Kiều Trân Trân.

Sau khi sạp thịt heo của anh Giang được dựng lên, việc làm ăn trong tiệm lại khá hơn một chút. Anh Giang cũng là người biết điều nhưng lại ít nói lời nịnh nọt, vì vậy mỗi lần Kiều Trân Trân đặt thịt anh ấy đều chọn cho cô loại tốt nhất.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 61: Chương 61



Biết Kiều Trân Trân thích ăn ruột già giò heo cũng đều để lại cho cô một phần. Có đôi khi Kiều Trân Trân không rảnh đến cửa hàng lấy, anh ấy còn đích thân đưa tới cửa.

Đương nhiên Kiều Trân Trân đều là trả tiền những thứ này, nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, không chiếm lợi một phân tiền của đối phương. Dù sao cũng phải bán, anh Giang càng muốn bán cho Kiều Trân Trân.

Bọn Tống Cẩn cũng có thể thường xuyên ăn móng heo kho tàu ngon cùng với ruột già kho bí mật. Tống Cẩn còn có thể thường xuyên mang một phần đi cho thầy Cố Học Trung của anh. Đây cũng không phải nịnh bợ, giữa Tống Cẩn và thầy có cảm giác càng giống cha con hơn.

thầy Cố sư học phú ngũ xa, đầy bụng kinh luân, nhất là trong giới vật lý học thuật có địa vị tương đối cao.

Nhưng năm xưa ông bị ngược đãi, bị gán thành phần tử phản động xấu, bạn già cũng qua đời, con trai con dâu trước khi phản loạn đã ra nước ngoài, đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được.

Sau khi sửa lại án xử sai, thầy Cố đã được Đại học Bắc Kinh mời về dạy học, hiện giờ ở trong nước cũng chỉ còn lại có một mình thầy lẻ loi hiu quạnh.

Thầy coi trọng tài hoa của Tống Cẩn nên vẫn dẫn anh bên người dốc lòng dạy dỗ, có ý định coi Tống Cẩn thành thân truyền đệ tử, muốn truyền thụ cho anh toàn bộ học thức.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bản thân Tống Cẩn cũng dễ học và chịu cố gắng, đối với nhân phẩm học thức của thầy Cố sư là kính ngưỡng từ đáy lòng. Giữa hai người vừa thầy vừa bạn, tương trợ lẫn nhau.

Kiều Trân Trân đối với người có kiến thức chân chính như đại lão học thuật cũng là bội phục từ đáy lòng. Chỗ khác không giúp được gì nhưng mỗi lần làm món gì ngon đều chủ động để lại cho thầy Cố sư một phần.

Có đôi khi còn may cho thầy Cố vài bộ quần áo, đương nhiên không phải cô tự làm. Đến giờ cô còn chưa học được cách may nên cô mua nguyên liệu tốt giao cho tiệm may bên ngoài làm.

Thầy Cố cũng không già mồm cãi láo, đồ ăn ngon ông đều ăn và rất thích ăn.

Nếu như biết Tống Cẩn hoặc là những người khác trong phòng làm việc ăn vụng phần kia của ông còn có thể đến chỗ Kiều Trân Trân cáo trạng để Kiều Trân Trân làm cho một mình ông một phần.

Ông cũng sẽ nhận quần áo mới, chỉ là ông kiên trì muốn trả tiền, nếu không lại mất hứng.

...

Cuộc sống gia đình tạm ổn của Kiều Trân Trân bên này trôi qua có tư có vị, Tống gia bên kia không tốt đẹp như vậy.

Năm đó Tống Quảng Lương đứng sai đội ngũ, hiện tại chính sách quốc gia đột nhiên đảo ngược khiến ông ta có chút ứng đối không xuể, rất nhiều đồng nghiệp trong phe ông ta đều bị liên lụy không ít.

Ông ta làm người luôn luôn cẩn thận nên mới chịu đựng đến bây giờ. Nhưng bây giờ tình thế cũng không tốt lắm, vốn dĩ năm nay chắc chắn sẽ thăng chức nhưng cũng không có đoạn sau.

Không biết Tống Quảng Lương lấy được tin tức từ đâu rằng con trai ông ta Tống Cẩn ở quân bộ bên kia rất được hoan nghênh, quân bộ có ý ra sức bồi dưỡng.

Ông ta vẫn không móc nối được quan hệ với quân bộ, chủ yếu là quân bộ chướng mắt bọn họ nên giữa họ cho tới bây giờ đều là hai cái tuyến.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 62: Chương 62



Hiện tại hình thức càng ngày càng nghiêm trọng, đột nhiên Tống Quảng Lương biết đứa con trai chưa từng chú ý này của mình có con đường tốt như vậy thì tất nhiên muốn tới tìm hiểu, vì thế lại bảo Tống Nhu đi tìm Tống Cẩn.

Lần này còn đồng ý cho Tống Cẩn có thể mang cô vợ không lên được bàn kia về. Tống Quảng Lương cho rằng ông ta làm như vậy coi như là cho Tống Cẩn mặt mũi, hẳn anh sẽ thấy tốt thì nhận lời.

Tống Nhu đã sớm muốn đi tìm Tống Cẩn, chỉ là mẹ cô ta vẫn không cho. Lần này được mệnh lệnh của ba Tống, tất nhiên không ngần ngại chạy tới Bắc Đại.

Nhưng Tống Cẩn rất bận rộn, cô ta chờ ở cửa phòng học tan học của anh liền thấy anh từ xa một cái. Ngay cả cơ hội nói chuyện Tống Cẩn cũng không cho cô ta mà đi vào một tòa nhà khác.

Mà tòa nhà kia cô ta không vào được, ngay cả chờ ở cửa cũng không được phép. Bảo vệ canh gác vô cùng hung dữ, ánh mắt nhìn cô ta tựa như đang nhìn giai cấp địch nhân. Đáng sợ tới mức cô ta chạy nhanh, chỉ có thể đến tòa nhà nhỏ bên kia chờ.

Lúc Tống Nhu tới, Kiều Trân Trân vẫn chưa về, cô đang ở bên ngoài trông cửa hàng. Cô định mua một cửa hàng khác nên mấy ngày nay rất bận rộn.

Ngay cả buổi chiều bọn Tống Đại Bảo tan học cũng không rảnh quản mà bảo bà Vương hỗ trợ đón về nhà bà ăn cơm với bọn Tiểu Quân, rồi buổi tối Kiều Trân Trân về sẽ đi dẫn Tống Đại Bảo Tống Tiểu Bảo về.

Kết quả cô đụng phải Tống Nhu ngay tại nhà bà Vương. Không ngờ da mặt cô gái này đủ dày, vậy mà đợi đến bây giờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn cũng còn tăng ca ở phòng thí nghiệm của trường không về, Kiều Trân Trân ngại làm phiền bà Vương nên chỉ có thể đưa Tống Nhu về nhà.

Nhưng Kiều Trân Trân vẫn ở trước mặt Tống Nhu, nói với bà Vương: “Người này mặc dù là em gái của Tống Cẩn, nhưng khác cha khác mẹ. Quan hệ hai nhà không tốt lắm, lần sau không cần mời người ta vào ngồi, cũng không cần tương tác gì đâu ạ.”

Bà Vương có chút xấu hổ, bà thấy một cô gái nhu nhược đứng ở ngoài cửa, còn nói là em gái Tống Cẩn mới có ý tốt gọi vào nhà ngồi một lát, không ngờ quan hệ hai nhà không tốt.

Xem ra quan hệ không chỉ không tốt, phỏng chừng còn có thù. Bình thường Kiều Trân Trân đều tươi cười nghênh đón một cách hiền lành và hào phóng, lúc này lại không nể mặt như vậy, xem ra mình có lòng tốt làm chuyện xấu. Cam đoan lần sau không bao giờ phản ứng nữa.

Tống Nhu đứng ở bên cạnh cũng tức giận đến đỏ bừng cả mặt, cô ta không ngờ Kiều Trân Trân lại không nể mặt cô ta như vậy. Tuy cô ta và Tống Cẩn không phải anh em ruột, nhưng tốt xấu gì giờ cô ta cũng là đại tiểu thư Tống gia. Trong lòng cô ta thầm mắng Kiều Trân Trân là một người đàn bà chanh chua.

“Cô lại tới làm gì?” Về đến nhà mình, Kiều Trân Trân đuổi bọn nhỏ đi làm bài tập, không chút nể tình mà hỏi Tống Nhu.

“Ba hi vọng người một nhà hai người có thể trở về ăn bữa cơm.” Tống Nhu liếc mắt, vẫn nói rõ ý đồ đến đây.

Lần trước vẫn chỉ gọi một mình Tống Cẩn về, hiện tại biết dùng thủ đoạn mềm mà đổi thành người một nhà bọn họ. Không phải họ không chịu thừa nhận thân phận của mình sao.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 63: Chương 63



Mặc dù như thế, Kiều Trân Trân cũng không lạ gì việc ăn cơm nhà người khác, lại càng không quan tâm người khác có thừa nhận hay không. Gần đây cô bận rộn làm sự nghiệp, không rảnh chơi trạch đấu với bọn họ. Cô đang chuẩn bị đuổi Tống Nhu đi thì Tống Cẩn về.

“Sao cô lại ở đây?” Tống Cẩn nhìn thấy Tống Nhu liền nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn.

Tống Nhu tựa như không phát hiện, bước tới bên cạnh Tống Cẩn và dịu dàng nhỏ nhẹ gọi: “Anh Cẩn…”

Giọng này này ngọt đến hàm răng người chua xót, Kiều Trân Trân nổi da gà trong nháy mắt, sau đó trừng mắt liếc Tống Cẩn một cái: “Tự anh giải quyết đi!” Quay đầu đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Mỗi lần Tống Cẩn tăng ca về, Kiều Trân Trân đều chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn ngon. Làm nghiên cứu học thuật rất tốn đầu óc nên phải bồi bổ thật tốt.

“Anh Cẩn, ba thật sự rất nhớ anh, em... Chúng em cũng rất nhớ anh. Chỉ là về ăn bữa cơm, anh đi đi. Ba còn nói, có thể dẫn cả nhà anh cùng về.”

Lần này Tống Quảng Lương hạ mệnh lệnh nên Tống Nhu mới có thể đợi đến trễ như vậy, bằng không cho dù cô ta còn muốn nói chuyện với Tống Cẩn cũng đã sớm trở về.

Tống Cẩn cũng bị họ làm phiền, chủ yếu vẫn không hy vọng Tống Nhu luôn tới quấy rầy Kiều Trân Trân, vì thế liền đồng ý cuối tuần về ăn cơm trưa.

“Về sau cô đừng tới tìm chúng tôi. Lúc tôi xuống nông thôn đã từng nói tôi và Tống gia đã không còn quan hệ. Hiện tại họ Tống này của tôi là họ Tống của mẹ tôi, không phải Tống của Tống Quảng Lương.

Tống Cẩn nói chuyện vẫn không nể tình như thế, nhưng cuối cùng anh đã đồng ý về ăn cơm. Nhiệm vụ của Tống Nhu cũng đã hoàn thành.

Cô ta dịu dàng nhìn sườn mặt đẹp trai của Tống Cẩn, nhẹ giọng nói: “Anh Cẩn, em vô tội mà. Không phải khi còn bé chúng ta vẫn luôn rất thân sao. Anh đừng vô tình với em như vậy, em... em thật sự rất khổ sở...”

Nói xong còn để lại vài giọt nước mắt, hai mắt lưng tròng vào ban đêm như vậy có vẻ vô cùng quyến rũ đa tình khiến người ta mơ màng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dưới sự gia tăng của sự nam tính sắt thép và tình nam của khoa học kỹ thuật, Tống Cẩn hoàn toàn không cảm thấy Tống Nhu có gì đẹp mắt mà trực tiếp đuổi người đi. Có thể tất cả dịu dàng trong đời này của anh chỉ đối với một mình Kiều Trân Trân.

Tống Nhu nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng khó chịu như lửa thiêu. Giờ phút này, trong lòng cô ta thật sự rất hận!

Cuối tuần, Kiều Trân Trân tượng trưng mua chút bánh ngọt và xách giỏ trái cây đều mua ở công ty cung cấp. Những thứ trong nông trường của cô không muốn đưa cho những người đó ăn.

Một nhà bốn người cứ như vậy đi tới đại viện thị ủy Bắc Kinh.

Về cơ bản, người trong đại viện đều là nhân viên công tác của cơ quan chính phủ và người nhà. Trước cửa còn có vệ binh đứng gác, tuy vẻ ngoài phòng ốc nhìn bình thường nhưng hoàn cảnh vẫn vô cùng thoải mái.

Vệ binh không biết Tống Cẩn, xem ra Tống Cẩn đã lâu không tới. Cuối cùng vẫn là Tống Nhu đi ra đón, bọn họ mới có thể đi vào.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 64: Chương 64



Vừa đi vào, Kiều Trân Trân liền mất hứng nói: “Rõ ràng là được mời tới ăn cơm, kết quả người tới còn bị ngăn cản không cho vào. Lần sau không bao giờ tới nữa.” Mười phần mười một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, vênh váo tự đắc.

“Được, lần sau không tới nữa!” Tống Cẩn cưng chiều sờ đầu cô.

Tống Nhu ở phía trước dẫn đường, nghe nói như thế suýt nữa cắn nát răng. Cô ta cố ý đi ra muộn một chút vì ra oai phủ đầu Kiều Trân Trân, nào ngờ cô lại diễn xuất như này. Không phải là lần đầu tiên người nông thôn nhìn thấy cảnh vệ viên phải bị dọa đến không dám nói chuyện mới đúng sao.

Nghĩ mãi mà không rõ cô ta cũng không nghĩ nữa, chẳng qua nhìn thấy Tống Cẩn mỉm cười cưng chiều Kiều Trân Trân khiến trong lòng có chút không thoải mái. Thôn nữ như vậy làm sao xứng đôi với anh Cẩn phong quang tế nguyệt của mình.

Đi tới Tống gia, Điền Hồng mặc trang phục màu đỏ sậm quý khí bức người ngồi ở trong phòng khách tiếp đón bọn họ bày ra khí thế nữ chủ nhân. Tống Quảng Lương ở thư phòng, bảo mẫu đã đi lên gọi.

Vừa rồi cảnh vệ viên ở cửa đã gọi điện thoại tới hỏi thăm, bọn họ nhất định đã biết Tống Cẩn tới mà lúc này Tống Quảng Lương còn ở thư phòng thì rõ ràng muốn ra oai phủ đầu, còn bưng Phổ của phụ thân đại nhân.

Tống Cẩn ghét nhất gia đình giả vờ này. Anh mặt lạnh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và không nói một lời, thậm chí không chào hỏi, nhiều nhất là liếc nhìn Điền Hồng một cái.

Điền Hồng nhìn quen không trách, tao nhã đoan trang ngồi ở vị trí chủ nhân và gọi bảo mẫu dâng trà, nhưng cũng không nói chuyện với Kiều Trân Trân, rất rõ ràng là chướng mắt cô.

Tống Nhu thấy thế thì cười khinh miệt, cũng mặc kệ Kiều Trân Trân, im lặng ngồi ở vị trí tương đối gần Tống Cẩn.

Kiều Trân Trân thật sự cảm thấy đầu óc cả nhà này có vấn đề, rõ ràng chính mình bô bô gọi họ tới ăn cơm, người tới rồi lại tỏ thái độ như vậy. Đã như vậy, cũng không cần tới phản ứng với bọn họ, thật sự là bệnh không nhẹ.

Vì thế cô ngồi uống trà, sau đó bóc quýt cho Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo ăn.

Chỉ chốc lát sau, Tống Quảng Lương đi xuống, Điền Hồng lập tức nghênh đón với thái độ hòa ái dễ gần. Bà ta đích thân bưng trà rót nước cho Tống Quảng Lương rồi lại bảo Tống Cẩn ăn trái cây. Hoàn toàn khác với người làm bộ xa lạ ngàn dặm vừa rồi.

Kiều Trân Trân ở trong lòng trợn trắng mắt, căn bản khinh thường những tiết mục trạch đấu này. Cô đi theo con đường thảnh thơi nhàn nhã của Phật hệ.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Về rồi sao.” Tống Quảng Lương uống một ngụm trà, chậm rãi nói.

Tống Cẩn không nói gì, Kiều Trân Trân cũng không biết nói gì. Điền Hồng tựa hồ rất có kinh nghiệm, tiếp lời: “A Cẩn, từ sau khi con xuống nông thôn, ngày nào ba con cũng nhớ con. Biết sau đó con tham gia thi đại học trở về Bắc Kinh, ba con cũng rất vui. Cuối cùng vẫn là người một nhà, sau này phải thường xuyên về thăm.”

“Bà lầm rồi, Điền phu nhân. Chúng ta đã sớm không phải người một nhà. Lúc trước đã nói rõ rồi. Quên đi, cũng đừng vòng vo nữa mà nói thẳng đi. Tìm tôi về có chuyện gì?”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 65: Chương 65



Tống Cẩn căn bản không muốn làm bộ làm tịch với họ, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong nhanh chóng rời đi.

Tống Quảng Lương bị lời nói của Tống Cẩn làm cho tức giận muốn chửi ầm lên, thằng nhóc này thái độ gì vậy giống hệt như tính tình của mẹ nó. Nhưng nghĩ đến việc còn phải hỏi anh nên ông ta phải kiềm chế lại và nói: “Ăn cơm trước đi.”

Cơm trưa vẫn rất phong phú, phỏng chừng Điền Hồng cũng có ý muốn cố ý khoe khoang, Kiều Trân Trân mặc kệ những thứ này và vẫn ăn vui vẻ như thường.

Con trai út Tống Vĩ Dân của Điền Hồng cũng chạy về trước khi ăn cơm một phút với đầu đầy mồ hôi, vừa trở về liền ồn ào hỏi trưa nay ăn cái gì ngon. Khi nhìn thấy mấy người xa lạ Kiều Trân Trân còn rất kinh ngạc, nhưng lại gọi Tống Cẩn một tiếng anh cả, thái độ không tốt không xấu.

Năm nay Tống Vĩ Dân vừa lên trung học cơ sở, chính là thời điểm nghịch ngợm gây sự. Điền Hồng cưng chiều con trai út, lại càng nuông chiều nó vô pháp vô thiên. Ở trong nhà này cậu ta chỉ sợ Tống Quảng Lương, những người khác đều không sợ.

Trên bàn cơm, cũng không gây ra chuyện gì không thoải mái, chỉ là Điền Hồng quá mức nhiệt tình gắp thức ăn cho Kiều Trân Trân và hai anh em Tống Đại Bảo khiến người ta có chút không được tự nhiên.

Kiều Trân Trân thật sự có chút bội phục Điền Hồng, rõ ràng rất chướng mắt cô lại có thể làm đến mức này ở trước mặt Tống Quảng Lương, cũng không dễ dàng.

Hơn nữa bà ta cũng rất thông minh, biết ở trong nhà này chỉ cần nắm lấy trái tim Tống Quảng Lương là đủ rồi. Về phần Tống Cẩn, Điền Hồng còn hy vọng anh vĩnh viễn không trở lại. Nhìn đứa con trai vợ trước này sinh ra, nhất là anh còn có một khuôn mặt cực kỳ giống mẹ khiến mỗi lần nhìn nhiều hơn một chút cũng vô cùng khó chịu trong lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, Điền Hồng còn không biết con đường làm quan của Tống Quảng Lương bị trở ngại, cũng không rõ mục đích thật sự Tống Quảng Lương tìm Tống Cẩn trở về nên bà ta còn đang lo lắng Tống Cẩn dính lấy.

Cơm nước xong, Tống Quảng Lương bảo Tống Cẩn đến thư phòng nói chuyện phiếm, Tống Cẩn trực tiếp từ chối: “Có chuyện gì thì nói ở đây là được, không có gì phải kiêng dè.”

Tống Quảng Lương không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo bọn Tống Nhu lảng tránh. Thật ra ông ta còn muốn bảo bọn Kiều Trân Trân lảng tránh nhưng Tống Cẩn kéo Kiều Trân Trân ngồi ở bên cạnh bất động. Chính Kiều Trân Trân cũng không có bất kỳ ý định lảng tránh nào, vô cùng thản nhiên nhìn Tống Quảng Lương.

Ở trong lòng Tống Quảng Lương thầm mắng một câu Kiều Trân Trân không hiểu quy củ. Điền Hồng thấy thế cũng ở lại và ngồi ở vị trí Tống Quảng Lương xuống tay, còn vô cùng săn sóc pha cho Tống Quảng Lương một ly trà mới.

Kết quả cuối cùng, cũng chỉ có hai chị em Tống Nhu và Tống Vĩ Dân lảng tránh.

“Nghe nói, con có liên hệ với quân bộ?” Tống Quảng Lương bắt đầu đi vào chủ đề.

Trong mắt Tống Cẩn hiện lên ánh sáng vẫn không tỏ thái độ gì, nói: “Tôi chỉ là một học sinh, cũng chỉ là lúc trước tham gia một tổ dự án do quân bộ chỉ đạo mà thôi, nào có liên hệ gì.”

“Thật sự không có? Vậy con có biết Triệu Đại Cương không?”

“Không biết.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 66: Chương 66



Tống Quảng Lương thấy Tống Cẩn trả lời không giống làm bộ, lại nói bóng nói gió hỏi rất nhiều vấn đề khác, cuối cùng xác định đứa con trai này quả thật không có quan hệ gì với bên quân bộ liền thả nó về.

Tống Cẩn dẫn vợ con đi ra, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh trào phúng. Quả nhiên, lão cẩu này ngửi thấy một chút mùi thịt liền muốn nhào tới, còn coi anh là thằng bé ngốc năm đó mặc cho người ta bài bố. Một ngày nào đó, anh sẽ bắt con ch.ó già này phải trả giá.

Về đến nhà, Kiều Trân Trân ôm Tống Cẩn vào trong n.g.ự.c và nhẹ nhàng nói: “Đồng chí lão Tống của em, cho phép anh tựa vào lòng em than thở một lát. Sau đó đừng đau khổ nữa.”

Tống Cẩn buồn cười nhéo eo Kiều Trân Trân, nói: “Anh không buồn chút nào. Chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh cũng rất vui vẻ.” Nói xong liền hôn cô.

Kiều Trân Trân cũng mặc cho anh làm bừa, sau đó hai người lại hăng hái bế nhau lên giường, may mà bọn nhỏ đều đi ra ngoài tìm Tiểu Quân chơi.

...

Tống Cẩn thực sự bận rộn trong học kỳ này vì anh định tốt nghiệp sớm. Vì vậy anh có rất nhiều bài kiểm tra để làm, rất nhiều bài luận để viết và rất nhiều thí nghiệm để làm, cuối cùng anh ăn ở căng tin của trường vào buổi trưa và buổi tối.

Nhưng dù bận rộn, buổi tối cũng phải về ngủ, chỉ là có đôi khi mười hai giờ mới về, có đôi khi đến tận một hai giờ mới về.

Lúc về, bình thường Kiều Trân Trân và bọn nhỏ đều đã ngủ. Nhưng mỗi lần Tống Cẩn lên giường và ngửi mùi cơ thể chỉ thuộc về Kiều Trân Trân đi vào giấc ngủ liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Ngày hôm sau lại là một ngày tinh thần sung mãn.

Vì ủng hộ quyết định của Tống Cẩn, Kiều Trân Trân chỉ có thể mỗi ngày thay đổi cách nấu canh làm đồ ăn ngon đưa đến cho Tống Cẩn. Vì thế, giáo viên và bạn học cùng làm việc và học tập với Tống Cẩn cũng được hưởng ké một chút.

Mọi người bây giờ đã không còn ghen tị với việc Tống Cẩn thông minh hơn họ, chỉ ghen tị với việc Tống Cẩn có một người vợ hoàn hảo như Kiều Trân Trân.

Buổi trưa, ăn dưa hấu lớn Kiều Trân Trân đưa tới, người trong phòng thí nghiệm đều rất tự giác để lại không gian cho hai vợ chồng Tống Cẩn mà bưng bát ra ngoài ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn uống canh, thấy bên cạnh không có ai thì dùng thìa của mình đút một ngụm cho Kiều Trân Trân.

“Anh ăn nhiều một chút, không cần đút cho em, trong nhà còn. Trong khoảng thời gian này anh quá vất vả, trên mặt cũng không có thịt.” Kiều Trân Trân đau lòng cho người đàn ông của mình.

“Không vất vả. Ngày nào cũng ăn ngon như vậy, tinh thần của anh rất tốt. Yên tâm đi, chính em phải chú ý sức khỏe nhiều hơn, không cần quá vất vả. Việc cửa hàng bên kia cũng đừng quá quan tâm, giao cho anh Giang đi xử lý là được.”

“Em biết rồi. Yên tâm đi, quản gia công. Mau ăn cơm của anh đi.”

Trong khoảng thời gian này Kiều Trân Trân thật ra cũng rất bận rộn. Cô không chỉ mua một cửa hàng mới mà còn mua một nhà máy gia công hoặc có thể nói là một nhà máy nhỏ thì chính xác hơn vì chỉ có thể chứa được hai ba mươi người. Đây là do Hoàng Tam giới thiệu, giá cả thích hợp, Kiều Trân Trân liền mua lại.

Sau đó mời một số chú thím cần cù có khả năng xung quanh chuyên làm đồ hộp thực phẩm.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 67: Chương 67



Mặt khác còn đến nhà máy cơ khí đặt mua một cỗ máy gia công đồ hộp. Nhà máy quốc doanh thành tây kia cũng dùng loại này: cấu tạo máy móc này rất đơn giản, chủ yếu chính là quấy và đóng nắp, còn lại công đoạn vẫn phải thao tác nhân công.

Đồ hộp đều đặt mua trực tiếp từ nhà máy thủy tinh, còn đặc biệt đến nhà máy in ấn in nhãn đồ hộp Kiều thị, chủ yếu sản xuất tương ớt, cùng với dưa chuột ngâm tương, củ cải ngâm tương.

Nguyên liệu của Kiều Trân Trân tốt, cũng rất chú trọng vệ sinh, đồ hộp làm ra rất được ưa chuộng trên thị trường. Cửa hàng Kiều Trân Trân mới mua ở gần chợ nông sản chuyên dùng để bán đồ hộp ở đây.

Nếu có người cũng muốn bán đồ hộp Kiều thị thì cũng có thể, chỉ cần không cách cửa hàng Kiều Trân Trân quá gần.

Cùng lúc đó, Kiều Trân Trân còn chính thức mời anh Giang đến xử lý việc làm ăn cho cô.

Anh Giang hiện tại không bán thịt, quán thịt chuyển cho Kiều Trân Trân. Kiều Trân Trân lại rất chú ý người đến bán thịt, nhưng người quản lý thực tế vẫn là anh Giang. Anh Giang chính thức trở thành người đại diện của Kiều Trân Trân.

Kiều Trân Trân trả cho anh Giang một trăm đồng tiền lương một tháng. Phải biết rằng, hiện giờ lương Tống Cẩn cũng mới bảy mươi tám đồng một tháng, một trăm đồng là tiền lương cao thỏa đáng. Trừ cái đó ra, cuối năm còn chia hoa hồng cho anh Giang, tuyệt đối kiếm được nhiều hơn so với quán thịt của anh ấy.

Hơn nữa lúc bán thịt cả ngày đầy dầu mỡ. Còn bây giờ là mang giày da đeo đồng hồ đeo tay, còn cầm tiền lương cao, so với lãnh đạo cơ quan đơn vị đi làm cũng không kém.

Anh Giang cảm thấy mình trở nên nổi bật, quyết tâm theo Kiều Trân Trân làm cả đời.

Anh Giang phẩm hạnh thuần hậu, lại có thể ăn nói tử tế, kiên định chịu làm. Kiều Trân Trân rất yên tâm với anh ấy mà giao ba cửa hàng, một nhà xưởng, và cả nhà kho ban đầu kia cho anh Giang xử lý. Kiều Trân Trân ngoài việc thỉnh thoảng đến nhà kho bên kia xuất hàng, cũng chỉ xem sổ sách gì đó.

Để thuận tiện cho việc vận chuyển hàng hóa, Kiều Trân Trân mua một chiếc xe tải cũ mà công ty vận tải đào thải để cho anh Giang lái. Vì thế anh Giang còn đi học lái xe.

Bản thân Kiều Trân Trân cũng biết lái xe, nhưng cô biết lái xe hơi nhỏ, xe tải hơi khác một chút. Vì thế cô cũng đi học cùng anh Giang, thuận tiện cầm bằng lái xe về để sau này nếu có cơ hội, còn có thể mua một chiếc xe nhỏ để lái, coi như là có bằng lái.

Trong tay nhiều tiền, Kiều Trân Trân lại định mua một ít tài sản cố định.

Sau đó dưới sự đề cử của cán sự Tiểu Lưu, mua một tứ hợp viện hai vào hai ra, thêm hai phòng nhỏ trong hai tòa nhà chung cư.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tứ hợp viện thì cô để yên, vốn là không có ý định mua bởi vì hiện tại ở tiểu dương lâu rất thoải mái cũng rất thuận tiện. Chỉ là đúng lúc gặp Tiểu Lưu ở một bên liều mạng đề cử nên cho anh ta chút mặt mũi, thuận tiện liền mua.

Tòa nhà chung cư dùng để cho thuê, tiền thuê một tháng cũng chỉ tám chín tệ. Kiều Trân Trân không thèm để ý, cũng ném cho anh Giang xử lý. Thật ra cũng chỉ là mỗi tháng đi một chuyến đi thu tiền thuê mà thôi, rất đơn giản.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 68: Chương 68



Cuộc sống mỗi ngày đơn giản mà phong phú, Kiều Trân Trân cảm thấy mình rất hạnh phúc: ông xã đẹp trai tiến bộ, con trai đáng yêu nghe lời, mình có tiền có nhàn, mỗi ngày nhàn nhã, quả thực khoái hoạt như thần tiên.

Lúc nghỉ hè, Kiều Trân Trân còn dẫn hai anh em Tống Đại Bảo về thôn Hồng Kỳ một chuyến nhưng Tống Cẩn không về. Vì tốt nghiệp sớm mà anh đã vội vàng điên rồi, nào có nghỉ hè gì đáng nói.

Chớp mắt đã đến Tết Nguyên đán 1980.

Tết âm lịch năm nay cũng là đến Kiều gia đón tết cùng mọi người. Buổi tối cơm nước xong về nhà mình ngủ, Tống Cẩn liền nói với Kiều Trân Trân dự định năm sau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiện tại anh đã lấy được bằng tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu sinh và học vị tiến sĩ, nhưng phương thức có chút khác nhau. Anh không cần đi học ở trường học cùng những bạn học khác, chỉ cần tham gia thi đúng hạn và đệ trình luận văn là được.

Vì vậy anh định đi theo giáo viên trợ giúp sự nghiệp nghiên cứu khoa học, địa điểm làm việc có thể ở vùng Cam Ninh tỉnh Thiểm Bắc.

Điều này có nghĩa là nếu Kiều Trân Trân không muốn đi cùng anh thì họ có thể sẽ ở riêng hai nơi, điều này khiến lòng anh vẫn có chút do dự.

Tống Cẩn cũng biết tâm tư của mình như vậy không khỏi có chút không quả quyết, không giống tác phong trước sau như một của anh. Anh nên giống như lão sư, vì tổ quốc vì nhân dân dâng hiến toàn bộ sức lực và nhiệt tình của mình.

Nhưng anh luyến tiếc Kiều Trân Trân, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cô, mỗi ngày đều muốn ôm cô. Vì vậy lúc trước anh bận rộn trong phòng thí nghiệm cũng vẫn phải về ngủ.

“Trân Trân, em đi cùng anh đi, được không?” Tống Cẩn ôm Kiều Trân Trân, nhẹ giọng khẩn cầu bên tai cô.

“Đương nhiên là cùng đi rồi, anh nghĩ gì vậy. Chỉ là bên anh có thể dẫn theo người nhà không?” Kiều Trân Trân nghe xong, không chút do dự liền đồng ý.

“Đương nhiên có thể. Anh hỏi rồi, bên kia có khu gia thuộc viện.” Tống Cẩn ôm chặt Kiều Trân Trân không buông tay, sau đó lại nhịn xuống hôn cô.

Anh không ngờ Kiều Trân Trân không chút do dự liền đồng ý cùng anh đi qua chịu khổ, hoàn toàn không lưu luyến Bắc Kinh phồn hoa và thoải mái, toàn tâm toàn ý ủng hộ lý tưởng của mình. Có vợ như thế còn cầu gì nữa.

Nhưng Kiều Trân Trân cũng không thể lập tức đến đó. Dù sao trong nhà còn nhiều chuyện phải xử lý như vậy, chuyện bọn nhỏ đi học cũng phải sắp xếp tốt. Vì thế, Tống Cẩn đi theo giáo viên đưa tin trước, Kiều Trân Trân dẫn bọn nhỏ ở Bắc Kinh xử lý công việc tiếp theo.

Cửa hàng vẫn phải tiếp tục mở, chỉ là muốn anh Giang bên này hao tâm tổn trí làm việc. Anh Giang tỏ vẻ hoàn toàn không thành vấn đề. Vấn đề cung cấp hàng về sau, Kiều Trân Trân chỉ có thể nghĩ cách khác.

Chuyện trường học của bọn nhỏ cũng nhanh chóng làm xong thủ tục. Trước khi đi, Kiều Trân Trân còn ăn một bữa cơm chia tay với Hoàng Tam, anh Giang, bà Vương.

Bên Tống Cẩn là một căn cứ quân sự mới thành lập không lâu, tên là Côn Bằng trực thuộc quân bộ quản hạt nhưng chủ yếu phụ trách công tác nghiên cứu khoa học, không tham dự hành động quân sự.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 69: Chương 69



Địa điểm nằm trong địa phận Thiểm Bắc, vị trí hẻo lánh, người ở hiếm tới. Hoàn cảnh tự nhiên không khá hơn chút nào, khắp nơi đều là sa mạc sa mạc khiến người ta có một loại cảm giác thê lương.

Căn cứ Côn Bằng bảo mật cấp bậc rất cao, quy mô cũng rất lớn. Trước mắt từ trên xuống dưới cộng lại tổng cộng có mấy ngàn người, cái này còn không tính bệnh viện và trường học phụ thuộc, hơn nữa còn đang liên tục khuếch trương bên trong.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên này còn có một đội bộ đội chuyên môn phụ trách công tác bảo vệ, ra vào đều có biện pháp an ninh nghiêm ngặt.

Ở căn cứ bên cạnh chính là một khu người nhà, đi bộ năm phút, cửa cũng là có binh sĩ trông coi trực ban, không phải tùy tiện người nào cũng có thể đi vào.

Người nhà giống như Kiều Trân Trân muốn tới cũng phải trải qua thẩm vấn chính trị nghiêm khắc. Nếu có vấn đề, vậy thì không phải đơn giản là đuổi về mà là phải bắt đến thẩm vấn.

Thời kỳ đầu cải cách, đừng nhìn bề ngoài có cảnh tượng phồn vinh, thật ra các loại phần tử vũ trang phản động hoạt động thường xuyên. Cho tới giờ chiến tranh cũng chưa từng dừng lại, chỉ là chuyển dời đến địa phương người bình thường nhìn không thấy.

Lúc căn cứ mới thành lập còn bắt được một nhóm đặc vụ, sau đó trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t ngay trên sân thể dục cách khu nhà không xa.

Khi Tống Cẩn nói với cô những điều này, Kiều Trân Trân vẫn hoảng sợ, cô từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh hòa bình và chưa từng nghĩ mình lại gần chiến tranh như vậy.

Vấn đề đi học của bọn nhỏ cũng được giải quyết rất nhanh, ngay ở trường tiểu học căn cứ, trẻ con khu nhà cơ bản đều ở bên đó học tập.

Kiều Trân Trân chỉ biết thân phận Tống Cẩn là kỹ sư cao cấp, về phần cụ thể là làm gì thì cô hoàn toàn không biết gì cả.

Tống Cẩn cũng không thể nói cho cô biết, đây là nội dung bảo mật.

Ngày hôm sau Kiều Trân Trân vừa tới thì có một chính ủy Lý của bộ đội và chủ nhiệm Hồ của văn phòng đại diện đường phố căn cứ tới cửa truyền đạt “Quy tắc bảo mật người nhà” cho cô.

Đúng vậy, người nhà cũng phải tuân thủ quy tắc bảo mật, nếu người nhà phạm sai lầm sẽ trực tiếp liên lụy người nhà mất việc. Tình tiết nghiêm trọng mà nói thì không chỉ đơn giản là mất việc như vậy.

Thấy căn cứ bên này tư thế lớn như vậy, Kiều Trân Trân cẩn thận cam đoan, mình tuyệt đối sẽ nghiêm khắc tuân thủ “Quy tắc bảo mật người nhà”, toàn tâm toàn ý ủng hộ công việc của chồng, đề cao giác ngộ, không bôi đen tổ chức, không kéo tổ chức lui về phía sau.

Lý chính ủy và chủ nhiệm Hồ rất hài lòng với thái độ của Kiều Trân Trân, không hổ là người văn hóa đã đọc sách, giác ngộ rất cao, dễ ở chung hơn nhiều so với những người nhà miệng đầy lời th* t*c không nói đạo lý.

Lúc đi, Kiều Trân Trân còn gói cho mỗi người bọn họ một ít khoai lang khô tự mình phơi nắng, mềm dẻo, độ ngọt vừa phải, người ăn rồi đều nói được.
 
Back
Top Bottom