Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 40: Chương 40



Bốn phòng ở tầng dưới, một phòng bếp một phòng khách, còn lại là hai phòng ngủ; tầng trên cũng có hai phòng ngủ, sau đó có một sân thượng rất lớn. Chủ nhà trước đây để rất nhiều chậu hoa trên đó để trồng hoa, nhưng bây giờ đều trơ trọi, hoa đã héo khô từ lâu.

Kiều Trân Trân đương nhiên thích biệt thự, ngoài việc bản thân ngôi nhà rất đẹp, nó còn không xa trường Đại học Bắc Kinh. Đi bộ chỉ mất nửa tiếng, đi xe đạp thì còn nhanh hơn.

Xem xong nhà, Kiều Trân Trân lập tức chốt luôn. Nếu không phải vì chưa mang đủ giấy tờ, thì có thể làm thủ tục luôn rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm sau Tống Cẩn phải đi học, nên Kiều Trân Trân tự mình đưa hai anh em Tống Đại Bảo đi làm thủ tục. Sổ đỏ chỉ ghi một mình tên Kiều Trân Trân, đây là điều vợ chồng cô đã bàn bạc từ tối hôm qua.

Cũng không phải Kiều Trân Trân cố tình tính toán, cô không đến nỗi hẹp hòi như vậy. Ghi một tên hay hai tên thì cô đều không sao cả, thậm chí ghi một mình tên Tống Cẩn cô cũng đồng ý. Chủ yếu là làm thủ tục ở đây phải có người ký tên, Tống Cẩn không có ở đây, thôi thì không làm phiền nữa.

Sau đó, Kiều Trân Trân còn nhờ Tiểu Lưu để ý giúp, xem có cửa hàng nào ở mặt phố không, cô cũng muốn mua. Tự nhiên gặp được một người hào phóng như vậy, trưa còn mời anh ta đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa thịt kho tàu, Tiểu Lưu đương nhiên vui vẻ nhận lời.

Tiểu Lưu còn giới thiệu cho Kiều Trân Trân hai bà thím chuyên dọn vệ sinh. Chiều hôm đó, Kiều Trân Trân dọn đồ đạc, chuyển từ nhà trọ vào đây.

Bên nhà trọ để lại một tờ giấy nhắn cho nhân viên phục vụ, đợi Tống Cẩn tan học về, biết đến nhà mới tìm người.

Khi Tống Cẩn về, Kiều Trân Trân đã dọn dẹp gần xong. Vệ sinh thì các bà thím đã giúp dọn dẹp vào buổi sáng, đồ đạc còn lại không nhiều, dọn một lúc là xong.

Sau đó, Kiều Trân Trân nhân lúc bọn trẻ không chú ý, còn lấy rất nhiều thứ từ không gian ra. Chẳng hạn như xoong nồi chảo bát, d.a.o thớt, khăn mặt, xà phòng, cũng như gối chăn để ngủ vào ban đêm. Đương nhiên còn có những đồ ăn như trứng gạo củ cải trắng cải bắp.

Đồ đạc đều là Kiều Trân Trân mới mua từ chỗ Hoàng Tam, đương nhiên không dám dùng đồ cũ ở quê. Nếu không Tống Cẩn hỏi đến, cô không thể giải thích được.

Đại Bảo còn thắc mắc, trước đây khi chuyển đồ không thấy những thứ này, Kiều Trân Trân nói với anh là chú Tiểu Lưu của cục Quản lý nhà đất đã giúp chuyển đến. Chiều hôm đó, cán bộ Tiểu Lưu thực sự đã đến chuyển một chuyến đồ, là thứ mà trước đây Kiều Trân Trân nhờ, chẳng hạn như nồi chuyên dùng để đun nước tắm.

Nhận được không ít lợi ích từ Kiều Trân Trân, Tiểu Lưu đương nhiên nhiệt tình giúp đỡ. Cái nồi này còn là anh ta lấy từ nhà mình, Kiều Trân Trân hào phóng đưa hai mươi đồng, Tiểu Lưu chỉ muốn thờ Kiều Trân Trân như thần tài.

May mà Tống Cẩn không có nhà, nếu không Kiều Trân Trân thực sự không dám ngang nhiên lấy đồ từ không gian ra như vậy.

Tống Cẩn đẩy xe đạp về, trên xe còn để đồ đạc anh chuyển về từ ký túc xá, xe đạp là mượn của thầy giáo.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 41: Chương 41



Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, không có nhiều tiết, khoảng bốn giờ chiều Tống Cẩn đã về đến nhà. Thấy nhà cửa đã dọn dẹp sạch sẽ, anh nhẹ nhàng ôm lấy Kiều Trân Trân, hôn lên mặt cô, nói: “Vất vả rồi, sao không đợi anh về cùng dọn dẹp. Anh còn tưởng phải đợi đến ngày mai mới chuyển vào được, nếu không thì chiều anh đã xin nghỉ rồi.”

“Tiểu Lưu, còn có hai bà thím mà Tiểu Lưu tìm đến cùng giúp dọn dẹp. Em không làm gì cả, không vất vả chút nào.” Kiều Trân Trân vui vẻ sờ bụng Tống Cẩn, khiến anh ôm chặt lấy cánh tay cô hơn, ánh mắt cũng ngày càng nóng bỏng.

Đúng lúc hai người đang đùa giỡn thì Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo chạy vào, lớn tiếng nói: “Ba ơi, chúng con cũng giúp dọn dẹp nhà rồi.”

“Con còn giúp mẹ nhổ hết cỏ dại trong chậu hoa trên tầng.”

“Con rửa bát ở bếp, rửa hai lần, rửa sạch sẽ lắm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Hai đứa trẻ tranh nhau kể công, Tống Cẩn xoa đầu chúng, khen ngợi một lượt. Sau đó lại lấy ra một gói kẹo sữa nhỏ đưa cho chúng: “Các con đều là đàn ông trong nhà, làm tốt lắm. Đây là phần thưởng cho các con, cầm đi chơi đi, đến giờ ăn tối thì về.”

“Vâng ạ!”

Đám trẻ được đuổi đi, Tống Cẩn tiếp tục quay lại ôm Kiều Trân Trân, nhưng bị cô né tránh, nghiêm mặt quát: “Đồng chí Lão Tống, anh muốn làm gì. Bây giờ vẫn là ban ngày, anh chú ý hình tượng đi!”

Tống Cẩn thành thạo bắt lấy Kiều Trân Trân trơn như chạch vào lòng, sau đó trực tiếp bế ngang, đi vào phòng ngủ ở tầng một. Khi Kiều Trân Trân còn chưa kịp phản ứng, anh đã trực tiếp đè cô lên tường, cứ thế mà đè lên.

Không biết qua bao lâu, Kiều Trân Trân cảm thấy môi mình hơi đau, mấy cái cúc áo trên người cũng không biết từ lúc nào đã được cởi ra. Cô đẩy Tống Cẩn ra, giả vờ giận dỗi: “Anh là chó à, ngày mai em còn phải gặp người, ghét quá!”

Tống Cẩn đè nén ngọn lửa đen tối trong lòng, dựa vào cổ Kiều Trân Trân hít một hơi thật sâu: “Tối nay sẽ xử lý em!”

...

Tống Cẩn học rất bận, gần đây lại cùng thầy hướng dẫn tham gia một nhóm dự án nào đó, nên mỗi ngày hầu như không có thời gian rảnh. Chỉ có mỗi buổi tối Tống Cẩn vẫn kiên trì về nhà, không giống như những đồng nghiệp khác trong nhóm dự án, ngủ luôn tại phòng thí nghiệm.

Mặc dù mỗi ngày đều rất bận, nhưng tinh thần của Tống Cẩn lại rất tốt, Kiều Trân Trân mỗi ngày đều thay đổi món nấu đồ ăn ngon cho anh. Không chỉ vậy, đôi khi còn nấu nhiều hơn, để anh mang cho các đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm cùng ăn.

Vì vậy, các thầy cô và bạn học trong trường đều biết Tống Cẩn có một người vợ hiền lành, không chỉ xinh đẹp mà nấu ăn cũng rất tuyệt. Còn có một cặp song sinh, quả là một gia đình đáng ngưỡng mộ.

Tống Cẩn không có thời gian quản bài vở của Kiều Trân Trân nên nghĩ đến chuyện cho cô đăng ký lớp học thêm để chuẩn bị ôn thi đại học. Kiều Trân Trân bị ép đến mức không còn cách nào khác, chỉ còn cách năn nỉ làm nũng. Sau đó đồng ý rất nhiều điều khoản bất bình đẳng như bồi thường cắt đất, chẳng hạn như mỗi tối trước khi đi ngủ có thể thế này thế kia. Thậm chí Kiều Trân Trân còn chủ động dạy Tống Cẩn mở khóa nhiều tư thế mới, khiến Tống Cẩn mê muội, cuối cùng không còn ép Kiều Trân Trân đi thi đại học nữa.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 42: Chương 42



Như vậy, Tống Cẩn đã mãn nguyện, Kiều Trân Trân cảm thấy mình bị thiệt thòi rất lớn. Mặc dù cả quá trình cô cũng rất thoải mái, nhưng về mặt tâm lý lại cảm thấy không vui. Vì vậy, cô bắt đầu ép Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo học hành.

Tống Cẩn vẫn rất vui mừng về điều này, mỗi tối về nhà, anh còn tranh thủ thời gian kiểm tra bài tập cho hai anh em, đôi khi cũng dành thời gian ra đề cho hai anh em.

Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo:... Tại sao hai người đấu pháp, mà người bị thương lại là chúng con, chúng con chỉ là những đứa trẻ vô tội thôi mà...

Sau khi cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, Kiều Trân Trân lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền.

Đến Bắc Kinh được gần hai tháng, lúc này, mặc dù xu hướng chính sách của nhà nước đã trở nên rõ ràng. Nhưng dù sao cũng chưa có quy định chính thức, mọi người vẫn giữ thái độ chờ xem.

Cửa hàng vẫn không có tin tức, Kiều Trân Trân đành phải tiếp tục nghề tay trái là buôn bán, khách hàng đầu tiên chính là bà Vương hàng xóm nhà cô.

Bà Vương sống cùng với ông lão, nuôi hai đứa cháu trai gái. Con trai và con dâu đều là quân nhân, quanh năm ở ngoài, nhiều nhất là cuối năm mới về một lần. Cháu trai của bà Vương tên là Vương Vĩnh Quân, năm nay sáu tuổi, vừa học lớp một. Ngày đầu tiên Kiều Trân Trân chuyển đến đã quen biết với hai anh em Tống Đại Bảo, ba đứa trẻ chơi rất hợp nhau, giống như anh em ruột vậy.

Đôi khi Kiều Trân Trân cũng không hiểu, tình bạn của trẻ con đều dễ dàng thiết lập như vậy sao.

Em gái của Vương Vĩnh Quân tên là Vương Như Nguyệt, năm nay ba tuổi, thích nhất là theo anh trai đi chơi. Nhưng Vương Vĩnh Quân không thích chơi với con gái, thường bỏ mặc cô bé tự chạy ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Như Nguyệt cũng rất thông minh, cô bé biết anh trai thường đến tìm Tống Đại Bảo. Vì vậy thường nằng nặc đòi bà nội đưa đến nhà Kiều Trân Trân chơi, còn mang theo búp bê vải và đồ ăn vặt của mình tặng cho Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo.

Tống Đại Bảo không thích búp bê vải, cũng không thích chơi với con gái, nên không mấy để ý đến cô bé. Nhưng Tống Tiểu Bảo lại rất thích cô em gái nhỏ trắng trẻo mập mạp này.

Vì vậy có sự giúp đỡ của Tống Tiểu Bảo, Như Nguyệt cuối cùng cũng hòa nhập được vào nhóm nhỏ này. Có thể cùng nhau chạy ra ngoài chơi đùa, rồi lại chạy về trong tình trạng đầy bẩn. Mặc dù bị bà Vương mắng vài câu, nhưng Như Nguyệt vẫn rất vui vẻ, ngày hôm sau vẫn đến tìm Tống Tiểu Bảo dẫn cô bé đi chơi.

Cứ như vậy, Kiều Trân Trân trở nên quen thuộc với nhà bà Vương. Khi biết bà Vương muốn mua lương thực, Kiều Trân Trân thuận tiện bán cho bà hai trăm cân gạo, còn tặng kèm một số rau củ quả.

Những thứ sản xuất ra từ trang trại không gian, hương vị đương nhiên tốt hơn bên ngoài. Bà Vương có thể ở trong biệt thự nhỏ, đối với chất lượng cuộc sống cũng có yêu cầu. Vì vậy trở thành khách hàng thường xuyên của Kiều Trân Trân, còn giới thiệu thêm một số người hàng xóm thân thiết.

Luôn buôn bán nhỏ lẻ như vậy cũng không phải là cách, Kiều Trân Trân cuối cùng cũng nhớ đến Hoàng Tam, vì vậy tìm thời gian gọi điện thoại đến đó. Hoàng Tam nhận được điện thoại thì mừng đến phát khóc. Cô nương à, cuối cùng cô cũng nhớ đến anh già này rồi, anh già này ở đây sắp trông mong đến mòn mỏi rồi.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 43: Chương 43



Biết được Kiều Trân Trân bên này cuối cùng cũng muốn xuất hàng, Hoàng Tam không nói hai lời mà nhanh chóng đặt hàng. Nhưng vì hai người không ở cùng một thành phố, không thể giao dịch như trước đây, nên Kiều Trân Trân chỉ có thể gửi cho anh ta bằng đường sắt.

Hoàng Tam quả nhiên là người có bản lĩnh, ở ga tàu Bắc Kinh cũng có quan hệ, trực tiếp định một toa tàu. Kiều Trân Trân cũng không thể keo kiệt, trực tiếp đưa năm mươi nghìn cân hàng, bao gồm gạo, lúa mì, táo, cam, còn có bông. Ngoài ra còn có hai trăm cân nhân sâm núi mà trước đây vẫn chưa động đến cũng đều đưa cho Hoàng Tam.

Cái gì? Nhân sâm núi? Hai trăm cân? Hoàng Tam nghe xong còn hơi choáng, nhân sâm đều bán theo cân sao? Trước đây anh ta đã thu được không ít hàng tốt, nhân sâm, hơn nữa còn là nhân sâm hoang dã tự nhiên, nhưng đây là lần đầu tiên gặp.

Đợi vài ngày sau nhận được hàng, nhìn thấy nhân sâm núi chất lượng tốt như vậy, Hoàng Tam cảm thấy lần này mình lại kiếm được một khoản lớn. Sau đó lập tức gọi điện thoại cho Kiều Trân Trân, muốn hỏi xem còn không. Kết quả gọi đến là một bốt điện thoại công cộng, chỉ đồng ý để lại lời nhắn cho anh ta, không chắc chắn khi nào người đó có thể trả lời.

Kiều Trân Trân bên này vừa ký một hợp đồng thuê kho dài hạn mười năm, lần này giao hàng cho Hoàng Tam, khiến cô mệt đến thở không ra hơi, cô cảm thấy vẫn nên thuê một cái kho thì hơn. Đến lúc cần, có thể trực tiếp để xe của công ty vận chuyển đến lấy, cô không cần phải tìm cớ để chuyển từng chút một ở ga tàu nữa.

Cô vốn không muốn ký lâu như vậy, nhưng đối phương dường như không muốn bỏ qua con cá lớn này, nói không ký mười năm thì không cho thuê. Không còn cách nào khác, cái tiện nghi đưa tận tay này, không lấy thì phí. Kiều Trân Trân thuê với giá cực thấp, đối phương còn cười đắc ý. Nếu biết được vài năm sau giá nhà tiền thuê tăng vọt, không biết có hối hận đến xanh cả ruột không.

Nhìn vào kho hàng của mình, Kiều Trân Trân tiện tay để mười vạn cân bông vào trong kho. Bây giờ đã gần tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh, bông hẳn sẽ bán được giá tốt.

Vừa về đến nhà, Kiều Trân Trân đã gọi điện thoại cho Hoàng Tam, hỏi anh ta có cần bông không.

“Cần! Tất nhiên là cần! Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!”

Hai người thương lượng xong chuyện giao dịch bông, Hoàng Tam liền hỏi Kiều Trân Trân về chuyện thuốc. Kiều Trân Trân nghe xong, cảm thấy có hy vọng, dù sao thuốc cũng đắt, giá trị hơn lương thực. Cô không ngờ, Hoàng Tam lại có nhiều mối quan hệ đến vậy. Nghĩ đến mấy loại thuốc trong trung tâm thương mại không gian, cô tùy tiện báo cho Hoàng Tam vài loại. Chẳng hạn như sâm Ngọc Linh, nghệ tây, còn có linh chi, cùng với nhân sâm núi trước đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàng Tam nghe thấy nhiều loại như vậy, lập tức quyết định lấy hết. Kiều Trân Trân đồng ý thì đồng ý, nhưng thời gian giao dịch lùi lại một tháng, vì những loại thuốc này cô phải bắt đầu trồng lại từ bây giờ. Trước đây nghĩ không có tác dụng gì nên không trồng, hai trăm cân nhân sâm núi kia cũng chỉ vì thấy mới lạ, vui mắt nên mới có.

Ngoài ra Kiều Trân Trân cũng đặt một số hàng ở chỗ Hoàng Tam, chẳng hạn như bao tải vải bố, còn có lọ thủy tinh các loại, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Tất cả đều gửi trực tiếp đến ga tàu Bắc Kinh, sau đó Kiều Trân Trân lại đến công ty vận chuyển thuê hai xe chở đến kho ngoại ô. Chở đến kho xong, chắc chắn phải thu vào không gian.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 44: Chương 44



Tìm xe đến giao hàng, cũng chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, tránh để người có lòng nhìn thấy cô chỉ xuất hàng chứ không nhập hàng, khó tránh khỏi nghi ngờ.

Lại kiếm được một khoản lớn, Kiều Trân Trân vui vẻ chạy đến cửa hàng quốc doanh bắt đầu mua sắm. Các cửa hàng ở Bắc Kinh vẫn tốt hơn nhiều so với ở thị trấn của họ, chủng loại cũng nhiều hơn rất nhiều, còn có rất nhiều hàng nhập khẩu, nhưng phải dùng ngoại tệ.

Ngoại tệ, Kiều Trân Trân vẫn có một ít, đều là đổi với bà Vương và những người bạn già của bà. Đừng nhìn những bà lão mặc quần áo giản dị, nhưng có thể ở trong biệt thự nhỏ, trong tay vẫn có tiền.

Đi đến quầy hàng nhập khẩu, hàng hóa còn khá nhiều, máy thu thanh, máy chơi game, bút máy... còn có đồng hồ. Nghĩ đến Tống Cẩn có một chiếc đồng hồ điện tử cũ nát đã dùng nhiều năm, Kiều Trân Trân quyết định hôm nay mua một chiếc tốt tặng anh.

Nhân viên bán hàng thấy Kiều Trân Trân xinh đẹp, khí chất cao nhã, chủ động chào hỏi: “Vị đồng chí này muốn mua gì?”

“Đồng hồ nam tốt nhất của các cô là loại nào?”

Phương Tiểu Mai nghe xong lời này, biết đối phương không đơn giản. Cô ở quầy nhập khẩu này cũng đã làm hơn nửa năm, chút nhãn lực nhìn người này vẫn có. Vì vậy lấy ra bốn năm chiếc đồng hồ cao cấp từ tủ sau lưng. Những hàng cao cấp thực sự này, bình thường đều được để trong tủ, sẽ không dễ dàng bày ra ngoài.

“Vài loại này đều là tốt nhất ở đây, cô xem cái này...” Phương Tiểu Mai nhiệt tình giới thiệu.

Ồ, vậy mà còn có cả Rolex, nhìn giá, chín trăm đồng, quả thực không rẻ! Nhưng nghĩ đến những chiếc đồng hồ danh tiếng đời sau động bất động là vài trăm đến vài chục triệu, thì chín trăm đồng này dường như cũng không quá đắt.

Kiều Trân Trân chỉ tay, trực tiếp đặt luôn chiếc đồng hồ nhập khẩu Rolex đắt nhất này. Sau đó lại xem thêm vài mẫu đồng hồ nữ, rồi lại bỏ ra hơn bảy trăm đồng mua cho mình một chiếc đồng hồ nữ Casio.

Dây đeo đồng hồ màu vàng nhạt đeo trên cổ tay trắng nõn của cô, trông khá đẹp. Kiều Trân Trân đang thích thú ngắm nhìn chiến lợi phẩm của mình, thì bên cạnh đột nhiên có một câu “It’s beautiful”, mà Kiều Trân Trân lại vô thức đáp lại một câu “Thank you”. Nói xong mới lập tức nhận ra không đúng, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy một anh chàng đẹp trai lịch lãm tóc nâu đang gật đầu chào cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh chàng đẹp trai này nhìn là biết ngay là con lai. Anh ta có mái tóc màu nâu xám và đôi mắt màu nâu vàng, đường nét khuôn mặt sâu, làn da trắng nõn. Không phải kiểu trắng nõn của người da vàng như Kiều Trân Trân, mà là kiểu trắng nõn của người da trắng.

Đôi môi hồng nhạt của anh hơi cong lên nở một nụ cười dịu dàng, nhìn vào mắt Kiều Trân Trân như chứa đầy ánh sao, sáng ngời rực rỡ.

Một cảnh đẹp như vậy, cảm giác như đang quay phim thần tượng thanh xuân, khiến Kiều Trân Trân có chút ngẩn người.

Nghe Kiều Trân Trân trả lời bằng tiếng Anh chuẩn giọng London, người đàn ông đột nhiên như được tiêm m.á.u gà, nhiệt tình trò chuyện với Kiều Trân Trân.

Người đàn ông tên là George, là sinh viên năm hai của Đại học Harvard, lần này đi theo đoàn khảo sát của Mỹ sang đây để trao đổi học tập. Hôm nay mới đến, buổi chiều không có việc gì nên đi theo bạn học ra ngoài dạo chơi, sau đó nhìn thấy Kiều Trân Trân.

Thấy cô rất xinh đẹp, nên dùng tiếng mẹ đẻ khen một câu. Nhưng không ngờ đối phương lại hiểu, thuận miệng đáp lại anh một câu, ngữ điệu phát âm còn chuẩn hơn cả phiên dịch người Hoa mà họ tiếp đón lần này. Điều này khiến George cảm thấy rất bất ngờ, vì vậy muốn tiến thêm một bước để làm quen với đối phương.

Thực ra Kiều Trân Trân không quen với sự nhiệt tình đột ngột như vậy. Hơn nữa cô cũng không muốn người khác biết mình biết tiếng Anh, may là xung quanh không có người quen, vì vậy vội vàng ngắt lời George rồi tìm cớ đi mất.

A Lý đi vệ sinh về thì thấy George nhìn theo một bóng lưng luyến tiếc, trên mặt lộ vẻ thất vọng mới hỏi anh ta làm sao vậy.

George nói: “Có lẽ tôi đã gặp được nữ thần của mình.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 45: Chương 45



Kiều Trân Trân hoàn toàn không để bụng chuyện trước quầy nhập khẩu. Sau khi về nhà, cô hầm luôn một con gà mái già, bỏ thêm đảng sâm, củ từ, táo đỏ và cả cẩu kỷ để bồi bổ thân thể cho Tống Cẩn. Anh bận rộn cả ngày cả đêm nên Kiều Trân Trân lo lắng sức khoẻ anh không chịu được.

Ngoài hầm canh, cô còn xào cà tím với thịt băm, luộc thịt, xào mướp là xong một bữa cơm tối cho gia đình.

Hai anh em Tiểu Quân và Tiểu Như Nguyệt hôm nay cũng ăn cơm ở đây. Bốn đứa nhỏ thường xuyên chơi với nhau nên tình cảm càng ngày càng tốt, hai anh em Tiểu Quân thường xuyên ở lại ăn cơm tối.

Bà Vương cảm thấy hơi ngại nên thường xuyên tặng một ít sữa bột hoặc kẹo. Hai đứa còn thường xuyên nói dì Kiều không chỉ tốt mà còn nấu ăn ngon nên không muốn về ăn cơm khiến bà Vương cũng không biết nói cái gì cho phải.

Kiều Trân Trân thì không sao cả, chẳng qua là thêm hai đôi đũa. Hơn nữa hai anh em Tiểu Quân lễ phép và biết giữ vệ sinh, còn là bạn tốt của Tống Đại Bảo, ăn mấy bữa cơm cũng không có gì. Mấy đứa ăn cơm xong cũng có thể cùng nhau làm bài tập.

Tuy hai anh em Tống Đại Bảo chưa đi học, nhưng Kiều Trân Trân thường xuyên lấy sách giáo khoa của Tiểu Quân dạy chúng kiến thức năm nhất. Vì vậy buổi tối, ba cậu bé đều phải làm bài tập.

Nhân tiện, Kiều Trân Trân cũng sẽ phụ đạo cho Vương Vĩnh Quân một chút, và cũng cho Tiểu Quân bài thi hoặc đề mục Tống Cẩn ra.

Bà Vương rất hài lòng với việc này. Tống Cẩn là sinh viên giỏi của đại học Bắc Kinh, trông Kiều Trân Trân cũng giống một người có văn hóa. Có họ dạy cháu trai mình khiến bà rất vui vẻ.

Quan trọng hơn là thành tích thi tháng này của cháu trai thật sự đã tăng lên nhiều. Tiểu Quân còn nói ngay cả một số thầy cô của cậu bé còn không giải được bài thi chú Tống hàng xóm ra đề.

Về phần Tiểu Nguyệt Như, cô bé thấy các anh làm bài tập, vì thế cầm quyển vở vẽ tranh lung tung ở bên cạnh để góp vui.

Buổi tối lúc đi ngủ, Kiều Trân Trân lấy ra một cái hộp như hiến bảo.

Tống Cẩn tựa vào đầu giường, buông sách trong tay xuống và nhìn thoáng qua Kiều Trân Trân một cách dịu dàng rồi hỏi: “Đây là cái gì thế?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Quà tặng cho anh.”

Mở hộp ra thì đập vào mắt là một chiếc đồng hồ nam rất đẹp, vừa nhìn một cái là biết giá trị xa xỉ: “Đây là...”

“ Anh cảm động lắm đúng không, có yêu em hơn chút nào không?” Kiều Trân Trân giảo hoạt làm mặt quỷ với Tống Cẩn.

Tống Cẩn kéo cô vào trong n.g.ự.c và hôn một cái thật sâu: “Em không tặng quà cho anh thì anh cũng rất yêu em. Càng ngày càng yêu.”

Kiều Trân Trân thật sự chịu không nổi lời tâm tình của Tống Cẩn. Giọng anh trầm và hấp dẫn khiến người khác không thể kiềm chế nổi. Hơn nữa, dưới ánh đèn mờ, dường như Tống Cẩn trở nên đẹp trai hơn. Vì thế Kiều Trân Trân quyết định nghe theo bản năng mà chính pháp hoá Tống Cẩn ngay lập tức.

Đến khi hai người thở hổn hển dọn dẹp sạch sẽ và nằm ở trên giường thì Kiều Trân Trân lại bò dậy và lấy một cái đồng hồ khác ở trong ngăn kéo bên cạnh và vui vẻ đưa cho Tống Cẩn xem: “Em cũng mua cho mình một cái. Anh xem có đẹp không? Có phải rất hợp với da của em không?”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 46: Chương 46



Tống Cẩn cầm lấy tay Kiều Trân Trân và hôn một cái rồi nói: “Ừ, đẹp, đẹp lắm.”

“Đẹp chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng đẹp.”

“Không được, anh qua loa lấy lệ. Em muốn trừng phạt anh!”

“......”

Hai người lại đùa giỡn ở trên giường một hồi lâu, chẳng giống người đã làm cha mẹ chút nào. Quả thực họ còn ngây thơ hơn so với Tống Đại Bảo, khó trách Tống Tiểu Bảo vẫn cảm thấy vô cùng bất an đối với địa vị của mình ở trong lòng mẹ.

Đêm khuya, Tống Cẩn nhìn khuôn mặt Kiều Trân Trân đang ngủ say và nhẹ nhàng hôn một cái sườn mặt của cô, sau đó thở dài một hơi: aizzzz, vợ quá nhiều tiền khiến chồng thật sự rất áp lực.

Vốn Tống Cẩn nghĩ sau khi hoàn thành hạng mục lần này có thể có một khoản tiền thưởng sẽ mua cho vợ một món quà tốt một chút. Nhưng so với vợ...... Quên đi, không nói cũng được, cách mạng chưa thành công thì đồng chí vẫn cần cố gắng!

Tháng 12, tổ dự án của Tống Cẩn rốt cục kết thúc mỹ mãn. Tất cả thành viên tổ dự án luận công ban thưởng, Tống Cẩn nhận được ba trăm hai mươi đồng tiền thưởng. Vì thế anh tìm một ngày cuối tuần đưa đứa nhỏ đến nhà bà Vương nhờ trông hộ rồi vợ chồng son chuẩn bị hưởng thụ thế giới hai người.

Hẹn hò lãng mạn, đi dạo công viên, áp đường, xem phim.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng, công viên không có gì hay để đi dạo. Chẳng bằng đi dạo trong Bắc Đại: học phủ trăm năm, nội tình thâm hậu. Đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây của trường học, lúc nào cũng có thể cảm thấy được một bầu không khí học thuật nồng hậu.

Tống Cẩn thấy vẻ mặt say mê của Kiều Trân Trân thì nhân cơ hội đề nghị: “Nếu em đã thích đại học Bắc Kinh như vậy thì sang năm tham gia thi đại học, cũng đến đại học Bắc Kinh học tập, chẳng phải là tốt hơn sao.”

“Anh quên rồi à, Bộ Giáo dục ra quy định mới là kết hôn không thể tham gia thi đại học nữa, trừ phi ly hôn. Thế nào? Anh muốn ly hôn với em...” Giờ Kiều Trân Trân cũng không lo lắng Tống Cẩn ép cô thi đại học, bởi vì cô có Thượng Phương Bảo Kiếm của Bộ Giáo dục.

Còn chưa nói xong, Tống Cẩn đã cúi đầu đè xuống sau đó hung tợn cắn nhẹ môi Kiều Trân Trân: “Không được nói hai chữ kia nữa.”

Kiều Trân Trân kiễng chân và cắn lại cằm Tống Cẩn, nói: “Vậy anh không được ép em thi đại học nữa!”

“Được được được, em kiêu ngạo.” Tống Cẩn xoa đầu cô rồi cười khẽ một tiếng. Thật sự là không có cách nào với cô: vợ của mình mà, còn có thể làm sao, cứ cưng chiều thôi.

Vì cuộc hẹn hôm nay, Kiều Trân Trân cố ý ăn mặc đẹp một chút. Cô mặc một chiếc váy dạ màu nâu đậm chớm dài đến đầu gối, mặc thêm quần tất màu da bên trong và bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài cùng màu, đeo thêm đôi giày nhỏ màu đen. Trông cô rất thông minh và thần thái.

Mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa buông xõa, thỉnh thoảng tiện tay vuốt nhẹ một cái là thấy rõ phong thái quyến rũ ngút ngàn. Tuy không trang điểm, nhưng khuôn mặt trẻ trung vốn tràn đầy collagen dưới ánh nắng nhạt và ấm áp của mùa đông khiến Kiều Trân Trân toát lên một vẻ ấm áp và tỏa sáng, bất giác thu hút ánh mắt của mọi người.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 47: Chương 47



Tống Cẩn nhìn chằm chằm Kiều Trân Trân xinh đẹp động lòng người trước mắt khác hoàn toàn người bạn học bình thường làm thí nghiệm hay nói chuyện cẩn thận.

Bầu không khí vốn đang lãng mạn thì đột nhiên bị một giọng nói cao vút chen ngang: “Ơ, nữ thần của anh, không ngờ lại gặp em ở đây. Anh vui c.h.ế.t mất.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân còn chưa kịp phản ứng, Tống Cẩn cũng đã kéo cô ra phía sau, sau đó tỏ vẻ thờ ơ nói với người tới: “George, đây là vợ tôi. Đây là Hoa Quốc, xin anh chú ý từ ngữ lúc nói chuyện!”

George như thể mới chú ý tới sự tồn tại của Tống Cẩn. Nhìn tay hai người nắm chặt, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đồng thời trong lòng cảm thấy một tia khổ sở.

Anh nhìn Kiều Trân Trân một cách đáng thương trước khi nói với Tống Cẩn: “Anh Tống, tôi... tôi không có ý gì khác chẳng qua là đột nhiên nhìn thấy... nên hơi mất kiểm soát chút.”

Ở trong nước rất hiếm có người có thân phận và dung mạo như George nên Kiều Trân Trân nhớ rõ anh ta, chỉ là không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp gặp phải ở đây, hơn nữa hình như người này còn quen biết Tống Cẩn.

Hơn nữa vẻ mặt và lời nói này của George, cái gì gọi là kìm lòng không đặng chứ, nghe như kiểu anh ta bị bội tình bạc nghĩa vậy. Có trời mới biết Kiều Trân Trân mới gặp anh ta có một lần, còn không được tính là quen biết gì cho cam!

“Em không biết anh ta!” Kiều Trân Trân vừa dứt lời thì nắm lấy tay Tống Cẩn giải thích.

Tống Cẩn đương nhiên là tin tưởng Kiều Trân Trân. Nhưng George nghe vậy cũng rất đau lòng, sau đó kể chuyện bọn họ gặp gỡ lãng mạn ở cửa hàng quốc doanh ra.

Kiều Trân Trân:... Cuộc gặp gỡ lãng mạn c.h.ế.t tiệt!

Kiều Trân Trân không nói gì liếc mắt một cái, anh chàng đẹp trai này trông rất đẹp trai mà không ngờ lại dở hơi, chẳng hiểu cái gì cả.

“George, đây là Hoa quốc khác nước Mỹ của anh. Theo phong tục của chúng tôi thì loại gặp mặt của hai người chỉ tính là có duyên gặp gỡ một lần, còn chưa thể tính là bạn bè. Hơn nữa, Trân Trân là vợ tôi. Tôi không thích thái độ của anh với cô ấy, vì nó làm chúng tôi cảm thấy phiền. Hy vọng anh cẩn thận trong lời nói và việc làm.”

Mặt Tống Cẩn đã đen như than đá, lời nói ra cũng lạnh lùng, nhưng George hoàn toàn không cảm nhận được. Hơn nữa sau khi Tống Cẩn nói xong, anh ta còn cảm thán một câu: “Thì ra cô tên Trân Trân, tên hay thật đấy. Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn làm bạn với cô mà thôi.”

!!!

Tống Cẩn đã không muốn nói nhảm nữa mà kéo Kiều Trân Trân chuẩn bị rời đi, George thấy thế thì định theo sau.

“George, tôi không muốn làm bạn với anh. Tôi đã kết hôn rồi mà Tống Cẩn chính là chồng tôi. Chúng tôi rất yêu nhau, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm gì. Tôi không cần người bạn như anh, đừng đi theo chúng tôi nữa.”

Kiều Trân Trân nói không hề nể mặt nữa mà ánh mắt cũng lạnh như băng, George sợ tới mức sững sờ tại chỗ không dám nhúc nhích.

George: Nữ thần thật hung dữ...... Nhưng mà dáng vẻ tức giận cũng thật quyến rũ! Aaaaaaaaa!

Khúc nhạc đệm nhỏ như vậy cũng không ảnh hưởng đến cuộc hẹn của hai vợ chồng. Tống Cẩn cũng biết đây là tình đơn phương của George, nhưng khi đi qua một phòng học không người thì anh vẫn kéo Kiều Trân Trân áp sát cô vào tường và hôn nồng nhiệt kiểu Pháp, thật lâu sau mới lưu luyến không rời tách ra.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 48: Chương 48



“Đồng chí Tống, đây là trường học của anh, anh không sợ bị người khác nhìn thấy à.” Kiều Trân Trân vuốt đôi môi sưng đỏ, hờn dỗi nói.

“Anh hôn vợ mình, sợ cái gì.” Giờ da mặt Tống Cẩn càng ngày càng dày.

Sau khi giúp Kiều Trân Trân sửa sang lại góc áo vừa mới làm loạn, Tống Cẩn kéo cô tiếp tục thế giới hai người bọn họ, trạm kế tiếp dạo đường lớn.

Chỉ là sau khi bọn họ đi, dưới một bóng cây bên ngoài cửa kính phòng học, hai nữ sinh mặt đỏ tới mang tai xuất hiện và không dám tin vào mắt mình, vừa rồi...... Vừa rồi đó là Tống Cẩn?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong đó một nữ sinh mắt đã ngấn lệ, cắn chặt môi, móng tay cào vào lòng bàn tay đến nỗi chảy ra chút m.á.u cũng không hề phát hiện.

Dạo đường lớn, đương nhiên không phải thật sự đi tới đi lui trên đường. Giờ trên đường chẳng có gì thú vị nên họ đi tới khách sạn quốc doanh ăn trưa sớm.

Nếu là hẹn hò, đương nhiên phải xa xỉ một chút: ngoài sư tử đầu là món sở trường nhất của đại sư phụ, còn gọi một con cá trích kho tàu, sườn hầm khoai sọ, cuối cùng còn gọi một phần sủi cảo rau hẹ trứng gà, mì trắng tinh khiết.

Tống Cẩn vừa ăn sủi cảo, vừa dùng ánh mắt rõ ràng nhìn Kiều Trân Trân: “Đây là em gọi.”

Kiều Trân Trân lúc đầu còn không hiểu, đến khi nhận ra thì Tống Cẩn đã ăn xong sủi cảo.

“Không phải chứ, đồng chí Tống. Anh vẫn là bạn học Tống Cẩn cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả nút áo sơ mi cũng phải đóng đến nút áo cuối cùng sao? Sao lại cảm giác hôm nay động một chút là lái xe.”

Ăn cơm xong, hai người đi xem phim, là phim cũ “Địa lôi chiến”.Kiếp trước Kiều Trân Trân từng xem bộ phim này qua sáu kênh điện ảnh trung ương. Lúc ấy đã cảm thấy rất đã nghiền, không ngờ bây giờ còn có thể xem lại một lần nữa ở rạp chiếu phim thập niên bảy tám mươi. Cảm giác này thật đúng là ngạc nhiên.

Tống Cẩn không biết mua ở đâu một gói hạt dưa và đậu phộng, hai người liền soát vé vào sân.

Tuy cảm xúc của bộ phim ở đây không bằng màn ảnh lớn đời sau, nhưng cảm giác của bộ phim thật sự rất kỳ diệu. Kiều Trân Trân nhìn cái đã mê mẩn, Tống Cẩn thì ở một bên giúp Kiều Trân Trân bóc hạt dưa đậu phộng.

Lột một viên Tống Cẩn liền đút vào miệng Kiều Trân Trân. Anh nhìn Kiều Trân Trân nhìn chằm chằm màn hình bất động, miệng lại ăn đồ ăn vặt mình bóc, Tống Cẩn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Vẻ mặt Kiều Trân Trân há miệng chờ đợi được bón đồ ăn khiến trong lòng Tống Cẩn ngứa ngáy, rất muốn ấn cô vào trong n.g.ự.c mà ôm ấp một phen.

Cuối cùng chiếu xong cả bộ phim, Kiều Trân Trân ăn uống no đủ và xem một bộ phim hay là cảm thấy mỹ mãn. Tống Cẩn nhân lúc màn đen mà nhanh chóng hôn một cái ở khóe miệng Kiều Trân Trân cũng cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng khổ cho thanh niên ngồi ở phía sau bọn họ xem phim. Khó khăn lắm chàng trai mới nhân dịp cuối tuần nghỉ ngơi mà dẫn đối tượng đến xem phim, vốn định bồi dưỡng tình cảm, kết quả bị thao tác lẳng lơ này của Tống Cẩn trực tiếp biến anh ta thành cặn bã.

Bạn gái còn nổi giận nói: “Anh nhìn người ta yêu đương đi. Không chỉ có cho bóc hạt dưa đậu phộng, còn mát xa đ.ấ.m chân, cẩn thận nâng niu. Anh nhìn lại anh xem, còn không nỡ mua hạt dưa cho tôi!”

Chàng trai: Oan uổng quá! Tiền lương mỗi tháng đều giao cho em, anh không có tiền!

Kiều Trân Trân: Cô bé, sợ là mắt cô mù. Đây đâu phải mát xa đ.ấ.m chân, đó là người ta muốn sàm sỡ, đùa giỡn lưu manh!
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 49: Chương 49



George và A Lý là sinh viên Mỹ được đưa đến trao đổi ở đại học Bắc Kinh: một người ở khoa vật lý, một người ở khoa tiếng Trung.

Nhưng trước khi đến trao đổi, George đã quen biết Tống Cẩn ngay trong cuộc thi vật lý quốc tế mà Tống Cẩn tham gia. George đạt giải nhất, Tống Cẩn đạt giải ba, hai người đều là niềm tự hào của quốc gia mình.

George nhỏ tuổi hơn so với Tống Cẩn. Trông anh ta trưởng thành già dặn là do ở nước ngoài phổ biến tướng mạo già dặn. Trên thực tế, năm nay George mới mười tám tuổi, hoàn toàn xứng danh thiếu niên thiên tài.

Trên tạp chí vật lý nổi tiếng của Mỹ, anh ta còn xuất bản rất nhiều bài luận văn có ý nghĩa vượt thời đại.

Tống Cẩn cũng là thiên tài. Thiên tài đấu với thiên tài khiến mọi người có cảm giác anh hùng tiếc anh hùng, chính là loại cảm giác vừa tôn trọng và ngưỡng mộ đối phương, vừa muốn đánh bại đối phương.

Nhưng liên quan đến Kiều Trân Trân thì không phải như vậy, giờ Tống Cẩn chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t George, hoặc là khiến anh ta nhanh chóng cút về Mỹ.

Sáng sớm hôm nay, George đã tới tìm Tống Cẩn và ra sức kể ra tình cảm rồi lời ca ngợi và ngưỡng mộ của mình đối với Kiều Trân Trân, không hề cảm thấy lời này nói với chồng người ta có ổn hay không.

George còn khuyên Tống Cẩn không nên quá bảo thủ, phải học được sự dân chủ, mở rộng ý chí. Cho dù phụ nữ đã kết hôn rồi thì vẫn có thể kết giao bạn bè bình thường.

Nếu không vì quan hệ ngoại giao hai nước cố kỵ đến thân phận nhạy cảm của George thì giờ George tuyệt đối không có khả năng còn đứng. Nhưng Tống Cẩn cũng không nể tình mà trực tiếp cho George một quyền vào sườn lưng anh ta, như vậy sẽ không lưu lại dấu vết.

George đau đến nhe răng nhếch miệng, ôm bụng ấm ức nói: “Tống, anh thô lỗ như vậy thì sao Trân Trân có thể thích anh.” Vì thế Tống Cẩn lại cho anh ta mấy quyền cho đến khi anh ta học được cách im lặng mới thôi.

Chẳng qua có vài người thiếu giáo huấn, mặc dù nói quân tử động khẩu không động thủ nhưng đôi khi động thủ thật sự hiệu quả hơn nhiều so với động khẩu.

Nhưng Tống Cẩn cũng biết được một thông tin từ bên George mà lúc trước anh không biết, chính là Kiều Trân Trân biết tiếng Anh.

Sau đó, Tống Cẩn hỏi Kiều Trân Trân thì cô nói là mình ở nhà học ở sách giáo khoa tiếng Anh mà Tống Cẩn để lại để sau khi học xong sẽ dễ dạy bọn Tống Đại Bảo hơn.

Dù sao Tống Cẩn bận rộn như vậy, Kiều Trân Trân chỉ muốn chia sẻ một chút vấn đề giáo dục con cho anh.

Tống Cẩn còn bảo Kiều Trân Trân đọc cho anh một đoạn văn tiếng Anh nhỏ, Kiều Trân Trân đã cố gắng làm bộ như mới bập bẹ. Nhưng kiếp trước tiếng Anh của cô đã gần thành tiếng mẹ đẻ thứ hai của cô, giao lưu trong công việc cũng dùng toàn tiếng Anh nên dù cố ý giả vờ thế nào thì rất nhiều thói quen khi phát âm vẫn còn.

Vò vậy sau khi Tống Cẩn nghe Kiều Trân Trân làm bộ lắp bắp đọc xong vẫn rất kinh ngạc, đồng thời cũng khiến Tống Cẩn cảm thấy Kiều Trân Trân từ bỏ việc học đại học là một chuyện vô cùng đáng tiếc.
 
Back
Top Bottom