Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 40: Chương 40



Thấy Tống Đại Sơn lạnh nhạt đứng đó không nói gì, Tống mẫu hạ quyết tâm “bụp bụp” một tiếng, quỳ xuống trước Tống Đại Sơn: “Đại Sơn à, nương cầu xin con, nương quỳ trước con còn không được sao?”

Tim Tống Đại Sơn nhảy lên một cái, trên đầu gân xanh hiện rõ, giọng nói không thể che được lửa giận bừng bừng: “Nương người làm gì vậy! Người nhanh đứng dạy!” Nói xong liền kéo nương hắn lên.

Tống mẫu giãy giụa, không để hắn chạm vào: “Ta không đứng, ngươi không đáp ứng ta sẽ không đứng dậy.”

“Nương!”

Nhìn thấy lão nương nuôi mình khôn lớn đang quỳ trước mặt không đứng lên, một khắc này trong lòng Tống Đại Sơn bỗng nhẹ nhàng kỳ lại, giống như có cái gì đó triệt để thoát ra từ trong thân thể, không còn bị ước thúc bó buộc nữa.

Một lúc sau, Tống Đại Sơn dùng ngữ điệu vô cùng bình tĩnh không gợn sóng nói: “Đứng dậy đi, nương, ta nhận trách nhiệm.”

Nhận cái trách nhiệm này, cũng giống như đã trả hết ơn dưỡng dục, những nhớ nhung quyến luyến với mẹ ruột từ giây phút này trở đi không còn nữa.

“Thật sao Đại Sơn? Con đáp ứng rồi!”, Tống mẫu vui sướng, còn không kịp lau nước mắt, lập tức đứng lên nắm lấy Tống Đại Sơn: “Đại Sơn à, nương biết con là đứa bé ngoan, con từ nhỏ đã hiếu thuận với nương nhất.”

Tống Đại Sơn không nhìn bất kỳ ai trong số họ, chỉ nhìn về phía Lê Mạn, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.

Vương Thúy Hoa đứng bên gào to: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, nhị đệ nhà ta nói hắn sẽ chịu trách nhiệm, các ngươi đừng tìm nhà chúng ta nữa, tiền ấy mà, tìm Đại Sơn mà đòi.” Câu cuối cùng là nói cho người nhà Lâm Dũng nghe.

Lê Mạn nhắm mắt, mạnh mẽ thở dài một tiếng.

Sự tình đã đến mức này, nàng cũng không muốn tranh luận gì nữa, chỉ đành chịu cái thiệt này, chỉ muốn nhân lúc mọi người còn ở đây, những gì muốn nói phải nói cho rõ ràng.

Lê Mạn nói với Tống mẫu lúc này đã ngừng khóc: “Nương, chuyện hôm nay ai nên chịu trách nhiệm, trong lòng người rõ ràng nhất, nếu người đã muốn con trai thứ của mình đến gánh vác mọi việc, vậy chúng ta sẽ chấp nhận, xem như hiếu kính người, nhưng nhà ta thực sự mời không nổi đại ca và tam đệ bọn họ đến làm giúp nữa, vì vậy, các ngươi về lo chuyện nhà mình đi, ở đây không cần các người giúp đỡ.”

Lời này rõ ràng là nói các ngươi đừng bao giờ tới nữa, Tống mẫu kinh ngạc mở to mắt nói: “Nhưng, nhưng mà.”

Lời nói của Tống mẫu bị Tống Đại Trụ đánh gãy, hắn vuốt mặt, bất lực nói: “Nương, Đại Sơn nếu đã không thích chúng ta giúp đỡ, vậy thì thôi đi, chúng ta đi về.”

Thấy con trai lớn nói như vậy, Tống mẫu giương mắt nhìn Tống Đại Sơn, thấy Tống Đại Sơn không để ý đến mình, lúc này mới cùng bọn họ trở về.

Thấy người Tống gia đi rồi, những thôn dân khác thấy không còn náo nhiệt gì để xem cũng lục đục trở về nhà làm việc, chỉ một lát đã tản về hết.

Lê Mạn cũng không nhìn Tống Đại Sơn đang đứng bên đó, đi thẳng về phía người nhà Lâm Dũng: “Thẩm, tẩu tử, các người hãy khiêng Lâm Dũng đại ca về nhà trước đã, bệnh này cần phải điều dưỡng tốt, tiền khám bệnh nhà chúng ta sẽ bỏ ra.” Nói xong liền móc một lượng rưỡi bạc cuối cùng trong người đưa cho nương của Lâm Dũng: “Đây là một lượng rưỡi, một lượng để khám bệnh, còn lại coi như đền bù tổn thất vì Lâm Dũng đại ca không thể làm việc, hôm nay đa tạ Lâm Dũng đại ca đã đến làm giúp chúng ta.”

Nương của Lâm Dũng cầm một lượng rưỡi bạc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói nữa. Tuy trong lòng bà biết số tiền này vốn không phải nhà Tống Đại Sơn phải trả, nhưng nếu nhà họ không đưa thì cũng không ai đưa, những người khác trong Tống gia không thể mong chờ được, nhà bọn họ cũng không thể tự bỏ tiền ra, vì thế vẫn cứ nhận lấy, sau đó bảo các hán tử trong nhà khiếng Lâm Dũng về.

Thấy người nhà Lâm Dũng khiêng người đi rồi, Lê Mạn cúi đầu nhìn hà bao trống không của mình, âm thầm thở dài một hơi.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 41: Chương 41



Đem hà bao trống rỗng thu lại, Lê Mạn cố gắng nâng cao tinh thần, quay đầu gọi mấy người đến làm giúp về ăn cơm trưa.

Dương Lan Hoa và Lý Tiểu Phượng gọi mọi người vào nhà ngồi, Lê Mạn đi theo sau, bên cạnh là Tống Đại Sơn đang trầm mặc.

“Lê Mạn, ta, ta, xin lỗi nàng, nàng yên tâm, đợi sửa nhà xong ta sẽ lên thị trấn tìm việc làm, nhất định sẽ nhanh chóng trả được tiền đã vay.” Một lúc sau, Tống Đại Sơn mới mở miệng nói.

Lê Mạn mím môi, thở dài một tiếng.

Đối với chuyện xảy ra lần này, nói nàng không tức giận thì không thể nào, trong nhà vốn dĩ đã không có tiền, sửa nhà còn phải tìm Triệu thúc vay, đùng một phát, một lượng rưỡi bạc cuối cùng để dùng sinh sống cũng không còn nữa, thật sự trở thành nghèo rớt mồng tơi, nợ tiền ngập mặt. Nhưng thời đại này lấy hiếu đạo làm đầu, trước mặt bao nhiêu người nương hắn lại quỳ xuống như vậy, hắn có thể không đáp ứng sao, nếu việc đã như vậy thì trách cứ có tác dụng gì, tiền hết rồi, từ từ sẽ kiếm lại được, nhịn một chút sẽ qua được cửa ải khó khăn này thôi.

“Chân huynh bị thương nặng như thế, huynh còn muốn tìm việc gì làm? Còn chê chân mình chưa đủ hỏng hay sao? Tiền thì chúng ta từ từ nghĩ biện pháp là được.” Lê Mạn biết hán tử nông thôn thời đại này mỗi dịp nông nhàn sẽ lên thị trấn tìm việc làm công, nhưng đa phần đều là việc đòi hỏi sức lực, khiêng bao cát hoặc bao gạo gì đó, đều cần sức lực lớn, công việc như thế người bình thường còn chưa chắc làm nổi, huống hồ là Tống Đại Sơn chân bị khập khiễng.

Tống Đại Sơn cau mày: “Chân của ta tuy không được, nhưng ta có sức lực, không ảnh hưởng đến làm việc, ta có thể đi.”

Tống Đại Sơn vẫn chưa nói xong thì bị Lê Mạn ngắt lời: “Ta không đồng ý để huynh đi làm việc vặt, vì ta và Tiểu Bảo, huynh cũng phải quan tâm chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình, không được làm khổ mình.”

Thấy Lê Mạn thái độ kiên quyết, Tống Đại Sơn càng nhíu chặt lông mày, lời trong miệng cũng không nói ra nổi.

Lê Mạn có thể thông cảm cho quyết định lần này của Tống Đại Sơn, nhưng nàng không phải là thánh mẫu, không thể mãi để lũ sâu hút m.á.u người nhà đó lại đến hút m.á.u của họ lần nữa, nếu Tống Đại Sơn sau này còn không mạnh mẽ hạ quyết tâm, vậy nàng sẽ phải suy nghĩ xem có nên tiếp tục sống cùng Tống Đại Sơn nữa không. Vì thế, Lê Mạn không quan tâm đến tâm trạng lạc lõng của hắn, trực tiếp nói thẳng: “Đại Sơn ca, ta hy vọng chuyện hôm nay sẽ là lần cuối cùng, huynh coi bọn họ là người một nhà, nhưng người ta lại không hề nghĩ như vậy, nếu hai chúng ta cố gắng kiếm tiền rồi cuối cùng tiền lại chui vào túi kẻ khác, ta không muốn trải qua những ngày tháng như thế, vì vậy thái độ huynh đối xử với bọn họ sau này ra sao, ta hy vọng huynh có thể nói rõ ràng với ta.”

Lời của Lê Mạn cũng không khiến Tống Đại Sơn kinh ngạc, nàng là một nữ tử mà trong mắt không chứa nổi một hạt cát, điều này Tống Đại Sơn có thể nhìn ra được, hắn và nàng sẽ sống với nhau thật tốt, sẽ không để nàng chịu ủy khuất gì nữa, thông qua chuyện ngày hôm nay, chút kỳ vọng cuối cùng của hắn với người thân cũng đã bị dập tắt, từ nay về sau, hắn sẽ không để họ chiếm tiện nghi của hắn nữa.

“Lê Mạn, từ nhỏ cha ta mất sớm, là nương ta một mình nuôi lớn mấy anh em, lúc nhỏ ta đã nghĩ sau này nhất định sẽ hiếu thuận với bà ấy, nhưng mà nàng yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không mềm lòng nữa, hôm nay xem như hiếu kính nương đã nuôi lớn ta, về sau những gì nên đưa ta sẽ đưa, những gì không nên đưa thì một văn tiền ta cũng sẽ không cho thêm.”

Có những lời này của Tống Đại Sơn, trong lòng Lê Mạn cũng thở phảo nhẹ nhõm.

Tuy sự việc vừa rồi nháo cho mọi người đều không được vui vẻ, nhưng lúc những người đến giúp nhìn vào đồ ăn buổi trưa thì mắt bỗng sáng lên.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 42: Chương 42



Ở trong thôn, bình thường khi mời người đến giúp, những nhà khó khăn một chút đều trực tiếp nấu chút cháo gạo thô, phối thêm hai loại rau dưa là coi như xong, nhưng đầu năm mọi người đều không được dư dả, có thể ăn no là tốt rồi, mọi người cũng không trách móc gì nhiều, nhưng không ngờ đồ ăn hôm nay lại ngon như vậy, mỗi người còn được ăn hai cái màn thầu, làm cho những người làm việc cả buổi sáng đều hăng hái lên, từng người từng người chỉ mãi vùi đầu vào ăn, sau đó còn khen không ngớt.

Bởi bữa cơm thịnh soạn buổi trưa mà cảm nhận của những hán tử đến làm đối với Lê Mạn và Tống Đại Sơn tốt lên rất nhiều, trước đó có những người vì tình nghĩa cùng thôn mới đến giúp, lúc này đây mọi người đều thật lòng thật dạ giúp đỡ, làm việc cũng dốc sức hơn, đến khi trời sắp tối thì toàn bộ mái nhà đều đã được sửa xong, ngay cả phòng bếp, bận rộn một ngày cũng đã xây xong.

Trong thời gian hai ngày, toàn bộ phòng ốc đã được sửa xong, bếp lò trong phòng bếp cũng được đắp mới, nồi to trước đó bị vỡ một cái cũng được mua bù vào, lần này cả nhà ba người Lê Mạn một lần nữa dọn về nhà.

Dọn về nhà, chiếu theo lệ phải mời những người làm giúp ăn một bữa ngon, hôm qua Lê Mạn đã theo xe lừa lên thị trấn, mua sẵn những thức ăn dùng để làm cơm mời khách, sáng nay vừa sớm đã sang mời hai nàng dâu nhà Triệu gia sang làm đầu bếp, thuận tiện mời mọi người trong Triệu gia buổi trưa đến ăn cơm.

Đồ ăn hôm nay ngon hơn hai hôm trước rất nhiều, tuy hiện giờ trong tay không có tiền, nhưng đối với những người trong thôn đến làm giúp miễn phí hai ngày hôm nay, Lê Mạn đều vô cùng cảm kích họ, muốn tiếp đãi họ chu đáo, vì thế chút cơm canh này cũng không dự định làm quá keo kiệt, mà cố hết sức làm thịnh soạn, không chỉ mua thịt heo, còn mua một con cá, một con vịt, bữa trưa do hai nàng dâu nhà họ Triệu làm chủ, nấu một món thịt kho tàu, một món vịt kho tàu, một món cá nấu đậu phụ, sau đó phối thêm vài đĩa rau dưa, nấu thêm một nồi cơm tẻ to.

Mấy món ăn vừa đặt lên bàn, những người được mời đến ăn cơm mắt đều sáng lên, nhìn đồ ăn còn thịnh soạn hơn cả món ăn tết, mọi người đều không bảo nhau mà nuốt nước miếng, những đứa trẻ đi cùng với người lớn đến đều nằm bò ra bàn nhìn chằm chằm vào đồ ăn không chớp mắt, gấp gáp không chờ được muốn ăn.

Lê Mạn thấy những đứa bé đáng yêu đó, mỉm cười nói mọi người không nên khách khí, cứ tùy ý ăn, sau đó lấy ra hai vò rượu mua trên thị trấn đặt lên bàn,

Lần này đã triệt để khiến các hán tử sôi sục lên, những hán tử này ngày thường cũng không có sở thích gì, phần lớn đều thích uống chút rượu, mấy người đàn ông tụ tập một chỗ với nhau, có chút đồ ăn, lại có chút rượu, vậy chính là hưởng thụ tuyệt đối, nhưng ngày thường không nỡ mua rượu uống, không dễ gì uống được, mà giờ nhìn thấy không chỉ có đồ ăn ngon, lại còn có rượu, có thể không hưng phấn sao, lập tức dựng ngón tay cái lên nói với Tống Đại Sơn: “Đại Sơn, thật tốt quá, có đồ nhắm lại có rượu, bữa cơm này ăn ngon lắm!”

Tống Đại Sơn cũng không biết Lê Mạn thế mà mua cả rượu, thấy bộ dạng vui vẻ của mọi người, hắn cũng cười, lập tức đứng lên rót rượu cho mọi người: “Nào nào nào, mọi người đều uống.”

Bữa ăn này náo nhiệt ăn mất hai tiếng đồng hồ, những người phụ nữ làm giúp sau bếp sớm đã ăn xong ở nhà bếp, phía trước những hán tử vẫn đang nâng ly cạn chén, hôm nay vui vẻ nên những người phụ nữ cũng không quản lý hán tử nhà mình, cho bọn họ uống đã, vì thế nhất thời Tống gia vô cùng náo nhiệt.

Lê Mạn cùng mấy vị tẩu tử đến làm giúp thu dọn xong nhà bếp, thấy đã không còn chuyện gì liền gọi bọn họ vào phòng ngồi tán gẫu.

Một người phụ nữ ngồi xuống sau, tò mò hỏi Dương Lan Hoa: “Lan Hoa, khi nãy nấu cơm ta đã muốn hỏi muội, trên người muội sao lại có mùi gì thơm vậy? Muội đeo thứ gì trên người đó?”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 43: Chương 43



Dương Lan Hoa nghe vậy sửng sốt, sau đó mỉm cười liếc nhìn Lê Mạn, đắc ý duỗi tay ra trước mũi của mấy người họ: “Ngửi thử xem, thơm không? Đây là hương cao đó.”

Người phụ nữ này tên là Tiền Hương Liên, nam nhân của nàng ấy đến làm giúp Tống Đại Sơn hai ngày, hôm nay Lê Mạn mời nàng ấy cùng hán tử nhà nàng cùng đến ăn cơm, bình thường quan hệ không tệ với Dương Lan Hoa, nhà mẹ đẻ hai người đều cùng một thôn, sau khi gả chồng thì vẫn ở cùng một thôn, vì thế thường thích ngồi một chỗ trêu đùa nhau, ai mua được đồ gì mới đều muốn đem ra khoe khoang với đối phương.

Vừa nghe thấy Dương Lan Hoa nói là hương cao, mắt nàng liền mở to: “Ngươi mua hương cao khi nào vậy? Đắt như vậy, ngươi cũng dám bỏ tiền mua?”

Dương Lan Hoa cũng không thừa nước đục thả câu nữa, trực tiếp đem chuyện Lê Mạn làm hương cao nói ra, nhất thời khiến cho những người phụ nữ khác cũng vô cùng hiếu kỳ, Tiền Hương Liên không nhịn được bảo Lê Mạn mang hương cao ra cho nàng ấy xem, nàng ấy cũng muốn mua.

Lê Mạn thấy mấy vị tẩu tử đều tỏ ra rất hứng thú, trong lòng nghĩ Lan Hoa tẩu tử thật sự luôn ghi nhớ tuyên truyền giúp nàng.

Lê Mạn đem mấy hộp hương cao còn lại mang ra, để trước mặt mấy vị tẩu tử cho họ xem.

Mấy người phụ nữ nhìn thấy hộp hương cao to như vậy, không chỉ màu sắc tươi đẹp, ngửi cũng thấy thơm ngát vô cùng, không kém gì những loại bán trong các cửa hàng son phấn, mà chỉ năm văn tiền một hộp, mọi người đều động lòng.

Tiền Hương Liên điều kiện trong nhà không tệ, vì thế không do dự nhiều, lập tức móc ra năm văn tiền mua một hộp, thấy Tiền Hương Liên mua rồi, một người phụ nữ khác cũng động lòng, bỏ ra năm văn tiền mua một hộp. Hai người phụ nữ còn lại cũng do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không nỡ bỏ tiền ra mua.

Lê Mạn thấy bộ dạng vui sướng của hai tẩu tử mua mua hương cao, nghĩ đến việc suy xét trong lòng hai ngày nay, dự định sẽ làm như thế này.

Sau khi các hán tử uống rượu xong, Lê Mạn và mấy vị tẩu tử đem bát đũa thu dọn, sau đó bát đũa mượn nhà ai thì mang trả nhà đó, sau đó nàng đơn độc giữ hai vị tẩu tử Triệu gia và Tiền Hương Liên giỏi ăn nói lại.

Lê Mạn trực tiếp nói ra dự tính của mình với ba vị tẩu tử: “Các vị tẩu tử, muội giữ mọi người ở lại là muốn hợp tác với mọi người làm chút chuyện kinh doanh nhỏ, không biết mọi người có hứng thú hay không?”

Nghe Lê Mạn nói hợp tác làm ăn, mấy người họ sao lại không hứng thù, lập tức thúc giục Lê Mạn nhanh nói ra suy tính của nàng.

Lê Mạn cười cười, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Các tẩu tử, các vị cũng biết muội có phương thuốc, có thể làm hương cao này, hương cao này các tẩu cũng thấy rồi, muội nghĩ các tẩu cũng biết loại hương cao này chắc chắn có thể bán được trong thôn, nhưng chỉ dựa vào một mình muội bán, thì bán cũng được mấy, muội cũng không có thời gian tìm từng người từng người để quảng cáo loại hương cao này, càng không nói đến những thôn khác, vì vậy muội muốn lấy giá bốn văn tiền một hộp hương cao bán cho các tẩu, các tẩu bán ra năm văn hoặc là sáu văn là tùy mội người, tiền lời ra là của các tẩu, mọi người thấy có được không?”

Mấy người vừa nghe thì trong lòng cũng thầm nhẩm tính, nếu bán ra một hộp, có thể kiếm được một văn hoặc hai văn tiền, không cần chút chi phí gì, chỉ cần động đậy bờ môi mà thôi, duy chỉ sợ vạn nhất không bán được thì lại hủy trong tay mình.

Lê Mạn dường như biết những băn khoăn trong lòng bọn họ, lập tức nói thêm: “Mọi người không phải sợ mua về không bán được, mọi người có thể bán trước, bán một hộp lại lấy thêm một hộp từ chỗ muội, đưa tiền sau cũng được.”

Nghe Lê Mạn nói vậy, đến kẻ ngốc cũng biết vụ mua bán này họ kiếm lời rồi, mấy người đó không ngốc, ngược lại rất lanh lẹ, lập tức đáp ứng cửa mua bán này.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 44: Chương 44



Thấy mấy người họ đều đáp ứng cuộc mua bán này, Lê Mạn nói: “Thế nhưng, cửa mua bán này của chúng ta có vài điều cần phải nói trước, thứ nhất, chính là muội tạm thời chỉ dự tính cung cấp hàng cho các tẩu, nếu những người khác đến tìm, các tẩu không được dễ dàng hứa hẹn điều gì, người làm việc không chắc chắn sẽ chỉ tăng thêm những phiền phức không đáng có, thứ hai chính là, khi mọi người bán hàng, tốt nhất hãy định ra một cái giá bán thống nhất, không được tùy tiện định giá, nếu không có thể rước lấy nhiều phiền toái, mấy điều này, các tẩu thấy thế nào?”

Lê Mạn đều đã suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi nói những điều này, người lấy hàng phải chọn những người có nhân phẩm đáng tin, có đảm bảo, một khi loại người nào cũng có thể đến lấy hàng, cuối cùng mọi người có thể sẽ vì chiếm đoạt thị trường mà xảy ra tranh chấp, hơn nữa với những kẻ tâm thuật bất chính, khó đảm bảo họ sẽ không lén lút ngấp nghé phương thuốc của nàng, mà giá cả nên có một giá bán lẻ thống nhất, mọi người sẽ không có mâu thuẫn, người mua cũng sẽ không vì giá cả bất đồng mà có dị nghị.

Ba người Dương Lan Hoa cũng rất hiểu chuyện, họ cảm thấy những lời Lê Mạn nói rất có lý, vì vậy, ba người đều gật đầu đáp ứng, cuối cùng, Tiền Hương Liên trực tiếp móc ra tám văn tiền mua hai hộp: “Hai chị gái nhà mẹ đẻ ta chắc chắn sẽ thích, ta lấy hai hộp cho bọn họ, sau đó xem xem thế nào, nếu cần mua ta sẽ đến tìm muội.”

Dương Lan Hoa và Lý Tiểu Phượng thấy vậy, mắt thấy Lê Mạn còn thừa bốn hộp hương cao, họ cũng quyết định mỗi người lấy một hộp đưa cho bên nhà mẹ đẻ để giới thiệu, chắc chắn sẽ có thể bán được.

Lê Mạn lúc này còn thừa hai hộp hương cao, nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tiếp theo đây những vị tẩu tử này sẽ đến tìm nàng lấy hàng, vì thế phải làm thêm một ít, Trương lão thúc bên kia cũng cần đặt thêm vài cái hộp.

Nàng nói chuyện này với Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn lập tức đi tìm Trương lão thúc đặt thêm ba mươi cái hộp, sau đó chuẩn bị ngày mai đi cùng Lê Mạn vào núi hái chút hoa.

Nói đến việc vào núi, Tống Đại Sơn nghĩ một lát, hắn nói với Lê Mạn chuyện muốn đi thăm muội muội của mình, từ khi trở về đến bây giờ hắn cũng chưa đến thăm muội muội lần nào, lần này mưa to như vậy, không biết chỗ muội muội có bị ảnh hưởng gì không.

Lê Mạn có chút kinh ngạc, lần đầu tiên nàng biết Tống Đại Sơn vẫn còn một muội muội.

“Bên dưới ta còn có một muội muội, nhưng năm nó bảy tuổi thì bị bán đi.” Nói đến đây, Tống Đại Sơn thở dài nói: “Năm đó cha ta sinh bệnh qua đời, trong nhà vì lo tiền chữa bệnh cho ông mà nợ không ít tiền, nương một mình nuôi bốn anh em ta, cuộc sống rất cực khổ, cuối cùng, thật sự không chịu nổi nữa, nương liền đem muội muội ta bán cho kẻ môi giới.”

Lê Mạn biết thời đại này thường hay xảy ra việc bán con trai con gái, nhưng không ngờ muội muội của Tống Đại Sơn cũng bị bán, thời đại này, thường thì người ta sẽ không nỡ bán con trai, đều chọn bán con gái.

“Vậy sao muội muội của huynh lại ở trong núi? Bị bán vào núi sao?” Lê Mạn không hiểu hỏi.

“Năm đó kẻ môi giới đem muội muội bán lên thị trấn, nhưng ta một đường chạy theo chiếc xe ngựa đó, kẻ môi giới đó đuổi không được, đánh không đi, bị quấy nhiễu đến nỗi hoảng sợ, lúc đó liền nói chỉ cần hai lượng bạc thì ta có thể đem muội muội đi, nhưng khi đó trong tay ta đến một văn tiền còn không có, cũng không tìm được ai giúp mình,”

Khi Tống Đại Sơn kể lại những chuyện này, trong mắt hắn ánh lên vẻ hổ thẹn và bất lực sâu sắc, một lúc sau mới nói tiếp: “Ta và muội muội từ nhỏ thường vào núi chơi, chơi cùng chúng ta còn có con trai của một sơn dân trong núi, chúng ta quan hệ rất tốt, sau cùng không có cách nào, ta chạy đi tìm hắn bàn bạc, hắn liền đi cầu cha hắn, nương hắn mất sớm, cha hắn khi đó cũng vì săn thú bị thương mà sức khỏe không tốt, sợ sau khi c.h.ế.t để lại con trai một mình, vì thế đáp ứng, mua muội muội của ta về cho hắn làm con dâu nhỏ nuôi trong nhà.”

“Sau đó thì sao?”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 45: Chương 45



“Thúc và Thiết Tử đối xử với muội muội ta rất tốt, muội muội cũng không muốn về nhà, từ đó liền ở lại trong núi, ta cũng thường đến thăm muội muội, trước khi ta đi tòng quân thì hai người đó cũng đã thành thân, hiện giờ không biết thế nào rồi.”

Lê Mạn nghe vậy liền hỏi: “Vậy thái độ của muội muội đối với người trong nhà thế nào?”

Tống Đại Sơn nói: “Muội muội tính cách mạnh mẽ, từ đó về sau không nhận người nhà nữa, chỉ qua lại lại ta.”

Lê Mạn gật đầu, trong lòng đối với vị muội muội chưa từng gặp này có chút tán thưởng.

Có thể nghe ra được Tống Đại Sơn và muội muội có quan hệ rất tốt, vì để gặp muội muội này, Lê Mạn nghĩ một chút, đi sang nhà Triệu thẩm bỏ ra mười văn tiền mua hai mươi quả trứng gà, sau đó lấy một hộp hương cao để trong giỏ, cả nhà cõng sọt đi vào núi.

Tống Đại Sơn đưa theo Lê Mạn, trên lưng cõng theo Tiểu Bảo, vượt qua một ngọn núi, đi hơn một tiếng đồng hồ mới thấy những mái nhà, đó là nhà của những sơn dân sống trên ngọn núi này.

Sơn dân ở đây không có ruộng đất, đều dựa vào săn b.ắ.n là chính, săn được thú thì mang lên thị trấn bán, sau đó mua đồ dùng sinh hoạt về, lúc săn được con mồi thì cuộc sống cũng không tệ, nhưng vào mùa đông hoặc khi thời tiết xấu thì cuộc sống sẽ khá khó khăn.

Tống Đại Sơn trực tiếp đưa Lê Mạn đến trước một ngôi nhà cỏ, thấy cổng lớn đang mở, hắn gọi thẳng vào trong: “Mai Tử, muội có nhà không?”

Một lúc sau, một nữ tử chải búi tóc phụ nhân vội vàng từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy Tống Đại Sơn, vành mắt lập tức đỏ lên, gấp gáp chạy về phía cổng: “Ca, huynh về rồi sao? Huynh thật sự đã về rồi sao?”

Tống Đại Sơn cười, nói với muội muội hắn: “Ca về rồi, hôm nay đưa tẩu tử và cháu trai đến thăm muội đây.” Nói xong tránh người ra, giới thiệu Lê Mạn với Mai Tử.

Mai Tử lúc này mới nhìn thấy Lê Mạn đứng sau Tống Đại Sơn, tuy nàng có chút không phản ứng kịp nhưng cũng lập tức gọi một tiếng “tẩu tử”, sau đó mời Lê Mạn vào nhà: “Tẩu tử, nhanh mời vào.”

Lúc này, Tiểu Bảo đang đứng trong lòng Tống Đại Sơn cũng gọi Mai Tử một tiếng “cô cô”, nó nhận ra người cô này, nàng trước đây từng đến thăm nó, còn cho nó kẹo ăn, nhưng dặn nó không được nói cho người khác biết, vì thế nó cũng không nói cho ai biết chuyện này.

Mai Tử đáp lại một tiếng, ôm Tiểu Bảo vào lòng, hôn nó một cái: “Tiểu Bảo hình như mập lên một chút nha.”

Tiểu Bảo nhận được khen thưởng, vui vẻ cười, nói với Mai Tử: “Cô cô, Tiểu Bảo mỗi ngày đều ăn rất no, bụng nhỏ “bụp bụp” đó.” Nói xong nó liền vỗ vỗ vào bụng mình.

Mấy người đều bị Tiểu Bảo chọc cho cười.

Mai Tử thấy nó hoạt bát, trên mặt cũng nhiều thịt hơn, trong lòng đại khái biết được chị dâu mới biết làm người, lập tức tăng thêm vài phần nhiệt tình với Lê Mạn.

Chỉ có điều nhìn thấy cái chân thọt của Tống Đại Sơn, Mai Tử không nhịn được rơi nước mắt, nghẹn ngào không thôi: “Ca, chân của huynh chân huynh là do đánh trận gây ra sao?”

Tống Đại Sơn gật đầu, vỗ đầu muội muội an ủi nàng: “Không sao, ca không sao rồi, đừng buồn.”

Chân đều đã bị thọt, còn nói là không sao, Mai Tử nghĩ lại những khổ cực mà ca nàng chịu đựng bao năm qua lại không nhịn được thương tâm, trong lòng càng hận người nhà nàng.

Thấy Tống Đại Sơn bất đắc dĩ, Lê Mạn tiến lên phía trước, năm lấy tay Mai Tử an ủi nàng: “Mai Tử, chân của ca muội có thể chữa khỏi được, trong thành có đại phu có thể chữa được, đợi ta và ca muội kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ đi khám chân cho huynh ấy.”

Lời của Lê Mạn khiến Mai Tử tìm thấy hy vọng: “Thật vậy sao? Còn có thể chữa khỏi? Vậy thì tốt quá rồi.” Vui mừng xong lại nghĩ chữa chân chắc chắn cần không ít tiền, nàng lại lo lắng nói: “Tẩu tử, chân của ca muội cần bao nhiêu tiền? Muội ở đây có một ít, hai người cầm trước để đi chữa chân cho huynh ấy.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 46: Chương 46



Lê Mạn nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của Mai Tử, trong lòng có chút an ủi, xem ra không phải tất cả người thân của hắn đều giống mấy người Tống gia kia, vẫn còn người thật lòng quan tâm đến Tống Đại Sơn.

Lê Mạn cười nói với Mai Tử: “Mai Tử, muội đừng lo, chúng ta rất nhanh sẽ góp đủ tiền chữa bệnh cho ca của muội, muội cũng không dễ dàng có được số bạc kia, hãy để lại mà sống cho tốt.”

Tống Đại Sơn cũng gật đầu nói: “Ca không giúp được gì cho muội, cuộc sống của muội cũng rất khó khăn, muội hãy yên tâm sống cùng Thiết Tử, không phải lo cho ca ca.” Tống Đại Sơn nói xong, nhìn quanh phòng ốc, phát hiện nhà cửa không bị làm sao thì yên tâm, hỏi: “Thiết Tử đâu?”

Mai Tử lau nước mắt nói: “Thiết Tử vừa sáng ra đã đi săn thú rồi, buổi trưa chắc sẽ về đến nhà, đúng rồi, ca, ca vẫn chưa trông thấy cháu ngoại mình đúng không? Nó vẫn đang ngủ trên giường, muội bế nó ra cho mọi người xem.” Nói xong nàng ấy liền vội vàng định vào gian trong bế con.

Lê Mạn vội vã ngăn Mai Tử lại: “Bé con vẫn đang ngủ thì để nó ngủ đi, đợi nó thức dậy chúng ta nhìn nó cũng giống nhau.”

Nghe Lê Mạn nói vậy, Mai Tử cũng ngượng ngùng cười “Ài” một tiếng, cũng không đi bế con lại nữa.

Lúc này, Mai Tử nhìn thấy chiếc giỏ mà Lê Mạn đặt trên bàn, lập tức không vui nói: “Ca, huynh và tẩu tử đến chơi lại mang gì đến vậy, huynh không nói muội cũng biết người nhà đó sẽ chẳng bao giờ cho huynh thứ gì tốt cả, cuộc sống của huynh cũng khó khăn, sao lại còn tiêu pha như vậy!”

Tống Đại Sơn lắc đầu nói: “Không phải ta đem tới, là tẩu của muội nhất định đòi mang tới.” Nói xong liền nhìn về phía Lê Mạn.

Lê Mạn cười: “Cũng không phải thứ gì tốt, chỉ là mấy quả trứng gà, còn có một hộp hương cao do chính tay tẩu tự làm, không đáng tiền mấy.”

Mai Tử trách móc: “Hai người lần sau tới đừng có làm vậy nữa, bằng không đừng tới thăm muội nữa.”

Lê Mạn và Tống Đại Sơn đều cười.

Mai Tử nói xong, lại rất hứng thú với hương cao của Lê Mạn, cầm ra xem xét, lại mở ra ngửi thử, lập tức có chút kinh ngạc: “Tẩu tử, đây là tẩu tự làm sao? Muội còn tưởng mua từ cửa hàng son phấn cơ đấy.”

“Là tẩu tự làm, muội thử dùng xem, nếu thích lần sau ta lại mang đến cho muội.”

Mai Tử phát hiện tẩu tử hiện giờ của nàng không giống với những thôn phụ khác.

Buổi trưa, Mai Tử nhất quyết giữ một nhà Lê Mạn lại ăn cơm, không từ chối được, ba người đều ở lại.

Nấiu cơm xong, Thiết Tử ra ngoài săn b.ắ.n cũng trở về, trong tay cầm hai con thỏ, một con gà rừng.

Thấy Tống Đại Sơn và Lê Mạn trong nhà, Thiết Tử lập tức kinh ngạc chào: “Ca, huynh trở về rồi à!”

Nói xong nhìn về phía Lê Mạn.

Mai Tử đứng bên nhắc cho hắn biết đó là tẩu tử, hán tử cao như núi này lập tức cúi đầu chào một tiếng: “Tẩu tử.”

Lê Mạn nhìn hán tử cao lớn tráng kiện đứng bên Mai Tử, cảm thấy người này rất xứng đôi với nàng ấy.

Mai Tử tuy bất hạnh nhưng cũng gặp may mắn, hiện giờ cuộc sống thanh bần nhưng xem ra rất hạnh phúc.

Lê Mạn và Mai Tử đem đồ ăn bày lên bàn, Lê Mạn đem hai tên nhóc đang chơi đùa vui vẻ tóm về ăn cơm, hai tên nhóc này thế mà lại có duyên, lần đầu tiên gặp mặt thì lập tức thân thiết với nhau, đến ăn cơm cũng ngồi cạnh nhau, làm người lớn bọn họ không nhịn được cười.

Ăn cơm xong, Lê Mạn và Tống Đại Sơn nói lời từ biệt, buổi chiều bọn họ còn phải đi hái hoa để làm hương cao..

Mai Tử lấy một con thỏ và một con gà rừng mà Thiết Tử săn được nhét vào cọt của Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn từ chối kiên quyết không nhận, nhưng Mai Tử nhất quyết đưa hắn, hai người giằng co, cuối cùng vẫn là Lê Mạn đứng ra làm chủ, nhận lấy mới xem như kết thúc.

Đây là tâm ý của muội muội, thu lấy rồi lần sau lại đem thứ gì tốt cho muội ấy không phải là được sao.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 47: Chương 47



Trên đường trở về, Lê Mạt và Tống Đại Sơn ở trong núi hái một sọt hoa hồng và hoa Chi Cẩn. Sau đó Lê Mạt phát hiện ở trên núi còn mọc lên mảng lớn hoa c*́c nhỏ, tâm tư khẽ động, lại hái thêm một rổ lớn hoa c*́c nhỏ trở về. Như vậy thì có thể làm hương cao hai mùi hương, một hương hoa hồng, một hương hoa c*́c. Mùi hương khác nhau thì khách hàng c*̃ng có cái để lựa chọn.

Cả nhà ba người vừa đi đến cửa nhà đã nhìn thấy Tiền Hương Liên đang ở trước cửa nhà nàng xuyên qua khe hở ở cửa nhìn vào.

Lê Mạt vội vàng tiến lên một bước, cất tiếng gọi: “Hương Liên tẩu tử, có phải tẩu tới tìm ta không?”

Tiền Hương Liên nhìn lại, thấy là Lê Mạt, lập tức “ai” một tiếng: “Lê Mạt muội tử, muội đây là đi đâu, sao giờ này mới trở về, ta đã đến nhà muội tìm muội hai chuyến rồi đấy.”

Lê Mạt bảo Tống Đại Sơn mở cửa, nhanh chóng đón người vào, hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì mà gấp như vậy?”

Tiền Hương Liên còn chưa kịp ngồi xuống đã lập tức mở miệng nói ra ý định: “Này còn không phải ngày hôm qua ta trở về nhà mẹ đẻ một chuyến đó sao, muội cho ta hai hộp hương cao, hai tỷ tỷ nhà mẹ đẻ ta rất nhanh đã yêu thích. Sau đó hai tức phụ c*̉a đệ ta nhìn thấy c*̃ng muốn, cho nên ta không chỉ định bụng đến tìm muội lấy hai hộp. Đây là chuyện thứ nhất, còn một chuyện quan trọng hơn nữa chính là, hôm qua ta nghe Lan Hoa tẩu tử nói trước đó muội trang điểm chải tóc cho Cầm Hoa nhà bọn họ, che đi vết sẹo trên mặt Cầm Hoa, một chút c*̃ng không nhìn ra, hơn nữa người còn thay đổi trở nên cực kỳ xinh đẹp. Cho nên ta về nhà c*̃ng tiện thể mở miệng nhắc đến chuyện này, ai biết đứa cháu gái lớn kia c*̉a ta lại để bụng, c*̃ng muốn vào lúc thành thân nhờ muội trang điểm cho nó.”

Lê Mạt vừa nghe là chuyện này, lập tức nói với Tiền Hương Liên: “Hương Liên tẩu tử, đây là hộp hương cao cuối c*̀ng còn dư lại c*̉a ta. Có điều hai ngày nữa ta sẽ làm cái mới, lần này không chỉ có hương hoa hồng mà còn có hương hoa c*́c, nếu tẩu không vội thì ngày mốt có thể tới đây lấy.”

Tiền Hương Liên nghe xong gật đầu: “Chuyện này không gấp, quan trọng là chuyện trang điểm cho đứa cháu gái kia c*̉a ta. Không đến mấy ngày nữa nó sẽ xuất giá, đang chuẩn bị đi mời nương tử trang điểm, ai ngờ hôm qua nghe ta nói đến chuyện c*̉a muội thì lập tức định ra muốn tìm muội trang điểm cho nó, còn nhờ ta nhất định phải mời muội đến ấy chứ.”

Nói đến đây, nàng ấy thở dài, chuẩn bị nói thẳng lời thật: “Sở dĩ đứa cháu gái này c*̉a ta muốn mời muội như vậy là bởi vì nghe nói muội có thể trang điểm cho tân nương tử nhìn xinh đẹp, điều này khiến nó cực kỳ động tâm. Đứa cháu gái này c*̉a ta lớn lên không phải quá đẹp, những thứ khác còn tốt, chỉ là khuôn mặt kia quá mức vuông vức, chải kiểu tóc gì c*̃ng không đẹp nổi. Bản thân nó lại rất thích chưng diện, c*̃ng thường xuyên vì khuôn mặt vuông này mà khóc, thế nhưng sinh ra đã như vậy rồi, có cách gì đâu chứ.”

Lê Mạt vừa nghe nói như vậy đã lập tức hiểu rõ.

Xem ra cháu gái lớn c*̉a Hương Liên tẩu tử trời sinh có khuôn mặt chữ Điền, xương cằm nhô ra, cho nên không dễ nhìn. Đến lúc đó chỉ cần dụng công trang điểm từ trên xuống dưới gương mặt, để cho mặt thọat nhìn biến nhọn, thêm vào kiểu tóc thích hợp, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.

Lê Mạt lập tức đồng ý với Tiền Hương Liên: “Tẩu tử, chuyện c*̉a cháu gái tẩu muội đồng ý, không biết ngày nàng ấy xuất giá c*̣ thể là ngày nào?”

Tiền Hương Liên nhìn Lê Mạt gật đầu, cười nói: “Ba ngày sau sẽ xuất giá, sáng sớm ngày đó ta sẽ đi qua bên ấy, muội đi theo ta c*̀ng nhau đi.”

Lê Mạt gật đầu, chuyện cứ quyết định như vậy, lại ước định cẩn thận sáng ngày mốt đến lấy hương cao xong, Tiền Hương Liên lập tức rời đi.

Ngày hôm sau, Tống Đại Sơn đi qua chỗ Trương lão thúc lấy ba mươi cái hộp gỗ làm theo yêu cầu về, làm ra mười lăm hộp hương hoa hồng, còn lại làm hương hoa c*́c.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 48: Chương 48



Để nguội chờ qua một đêm, ba mươi hộp hương cao đã xong, màu hồng phấn hương hoa hồng, màu da cam hương hoa c*́c, màu sắc rất dễ thương.

Tiền Hương Liên trông thấy hai loại hương cao, hết ngửi rồi lại ngửi, xem đi xem lại, không nhịn được liên tục gật đầu với Lê Mạt. Lần cuối c*̀ng Tần Hương Liên mới móc ra mười sáu văn tiền, mua hai hộp hương hoa hồng, hai hộp hương hoa c*́c, sau đó chốt hẹn sáng ngày mai c*̀ng nhau quay về nhà mẹ đẻ nàng ấy.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tiền Hương Liên đã quải một bao quần áo đến nhà. Lúc này Lê Mạt đã chuẩn bị sẵn từ sớm, cầm dụng c*̣ trang điểm lên lập tức theo Tiền Hương Liên đi.

Nhà mẹ đẻ c*̉a Tiền Hương Liên ở thôn bên cạnh, khoảng cách không tính là gần c*̃ng không tính là xa, đi bộ hơn nửa canh giờ, lúc hai người đến trời chỉ vừa mới hửng sáng.

Nhìn thấy Lê Mạt đi theo sau lưng Tiền Hương Liên, người nhà họ Tiền đã biết đây chính là nương tử trang điểm nghe nói tay nghề rất tốt đó, cực kỳ khách khí với Lê Mạt, không đợi nàng bước vào cửa đã đi ra đón, trong miệng liên tục nhắc đi nhắc lại: “Vất vả rồi vất vả rồi.”

Lê Mạt mỉm cười bắt chuyện với mọi người xong lập tức đi tới phòng c*̉a tân nương tử.

Trong phòng không có nam quyến, chỉ có nương c*̉a tân nương tử và mấy cô cô thẩm thẩm đang ở. Lê Mạt lần lượt chào hỏi từng người xong, lúc này mới nhìn về phía gương mặt c*̉a tân nương tử.

Đúng theo như lời Tiền Hương Liên đã nói, khuôn mặt c*̉a tân nương tử tương đối vuông vức, xương cằm nhô ra, ngoại trừ làn da ở bên ngoài hơi đen ra thì ngũ quan ngược lại không xấu, hoàn toàn có thể trang điểm xinh đẹp, c*̃ng không phải quá khó.

Lê Mạt hỏi nương c*̉a tân nương tử: “Tẩu tử, bây giờ có thể trang điểm được chưa?”

Đại tẩu c*̉a Tiền Hương Liên gật đầu: “Có thể có thể, còn khoảng gần một canh giờ nữa tân lang sẽ tới đón người.”

Lê Mạt khẽ gật đầu, bày hộp dụng c*̣ trang điểm nhỏ trên bàn, để tân nương tử ngồi vào chỗ sáng bên cửa sổ, bắt tay vào trang điểm cho nàng ấy.

Điểm chính c*̉a trang điểm cho tân nương tử là che khuyết điểm da và mặt, cho nên sau khi Lê Mạt trang điểm cho tân nương tử xong thì tập trung vào chỉnh sửa khuôn mặt cho tân nương tử.

Tất cả mọi người bên cạnh đều tập trung tinh thần quan sát động tác c*̉a Lê Mạt. Lê Mạt c*̃ng không sợ, để mặc cho mọi người nhìn. Nàng c*̃ng không sợ người ta học lóm thủ pháp trang điểm c*̉a nàng. Học thì cứ học, có điều ở thời điểm hiện đại đã có không ít người đi theo phía sau nàng học, nhưng cơ bản không ai có thể đạt tới trình độ c*̉a nàng. Trang điểm này là bộ môn kỹ thuật, thủ pháp khác nhau thì hiệu quả c*̃ng khác nhau, trong đó thiên phú cá nhân c*̃ng rất quan trọng, ở nơi này mọi người lại càng khó lý giải ý tưởng trang điểm c*̉a nàng, càng miễn bàn đến chuyện nhớ kỹ thủ pháp phức tạp c*̉a nàng.

Xác thật đúng là như vậy, người bên cạnh nhìn xem c*̃ng có người có tâm tư muốn xem coi đến c*̀ng trang điểm ra làm sao, liệu có thần kỳ như đã nói hay không. Nào biết toàn bộ quá trình đều đã xem hết, mắt hoa cả lên, tư tưởng c*̃ng lẫn lộn, cuối c*̀ng ngẫm lại, c*̃ng không biết vừa rồi nhớ được cái gì, c*̃ng không hiểu vì sao lại phải vỗ vỗ quẹt quẹt như thế, lúc này tâm tư muốn học khéo tay toàn bộ đều đã thoái lui.

Lê Mạt bỏ ra nửa giờ xử lý hoàn tất trang điểm cho tân nương tử, sau đó tháo tóc c*̉a tân nương tử ra, một lần nữa chải một kiểu tóc Nguyên Bảo Kế, cố ý chừa lại một túm tóc ở hai bên, từ thái dương rũ xuống. Sau đó nàng dùng hai tay cuốn xoăn hai sợi tóc, rũ xuống tới hàm dưới, vừa vặn che khuất xương cằm. Ngoài ra phần đỉnh tóc được búi cao, từ chính diện nhìn vào hình dáng tổng thể gương mặt là hình trứng ngỗng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 49: Chương 49



Lúc đầu người nhà họ Tiền chỉ nghe Tiền Hương Liên quay về thuật lại chuyện Lê Mạt trang điểm lợi hại, nhưng c*̃ng không ai biết thật giả. c*̃ng có người âm thầm cho rằng nào có thần kỳ như vậy, người xấu chính là xấu, chẳng lẽ trang điểm xong lại không xấu nữa sao? Trong lòng rất nhiều người đều không tin tưởng, nhưng lại không chịu nổi tân nương tử nhà mình tin, còn đòi người ta đến trang điểm cho nàng ấy. Cho nên điều mà người nhà họ Tiền nghĩ chính là, dù sao đều phải mời nương tử trang điểm, mời ai c*̃ng được, không bằng chiều theo ý nguyện c*̉a tân nương tử nhà mình đi, cho nên lúc này mới đồng ý mời Lê Mạt đến.

Lúc Lê Mạt đến, mọi người nhìn tuổi tác c*̉a nàng hơi trẻ, lại không đánh phấn trang điểm, chút không tin tưởng trong lòng này lại càng sâu hơn, chẳng qua không có ai thể hiện ra ngoài mà thôi.

Thế nhưng bây giờ đã được lĩnh hội, nhìn khuôn mặt c*̉a tân nương tử, người nhà họ Tiền hoàn toàn cảm thấy xấu hổ vì những nghi ngờ trước đó.

Tiểu nương tử này thật là tuyệt vời, kỹ năng trang điểm này quả thật y như thần kỹ. Nếu không phải tất cả mọi người đều ở bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối thì có lẽ bọn họ sẽ thật sự nghi ngờ không biết liệu tân nương tử này có phải là nữ nhi c*̉a mình hay không.

Chỉ thấy khuôn mặt chữ Điền vốn khiến cho người ta có chút đau đầu đã biến mất, nhìn hoàn toàn là một khuôn mặt trứng ngỗng. Làn da kia c*̃ng vậy, trắng trắng nộn nộn, tựa như trứng gà bóc vỏ, còn có kiểu tóc kia nữa, c*̃ng không biết làm cách nào, y hệt như tiên nữ, thật là cái nào c*̃ng đẹp, nói một tiếng mỹ nương tử là đã khiêm tốn rồi.

Tân nương tử nhà mình c*̃ng lấy một cái gương ra soi, sau đó lập tức sa vào trong gương không thể tự kiềm chế, có nhìn thế nào c*̃ng không thấy chán, cứ cầm gương không buông tay. Lúc đầu mọi người c*̃ng có thể hiểu được, về sau nhìn nàng ấy giống như ngây dại, ai nấy đều cảm thấy dở khóc dở cười. Nữ nhi (cháu gái) này c*̉a nhà bọn họ chính là một người thích chưng diện, cái nguyện vọng mỹ nhân này cuối c*̀ng c*̃ng thực hiện được rồi.

Sau khi trang điểm cho tân nương tử xong, nhiệm vụ c*̉a Lê Mạt đã hoàn thành. Lúc đầu nhà họ Tiền muốn giữ nàng lại ăn cơm, nhưng trên bàn cơm Lê Mạt lại không quen ai, nàng c*̃ng không định ăn cơm ở đây, lập tức lên tiếng chào gia chủ rồi đi thẳng về nhà.

Trước khi đi Tiền gia đưa cho Lê Mạt một cái hồng bao, bên trong là mười lăm văn tiền.

Lê Mạt nhét số tiền lần đầu tiên trang điểm kiếm được vào trong hà bao, bên trong là mười lăm văn tiền, cứ dựa theo đường c*̃ đi về nhà.

Vừa mới đi được đại khái một khắc đồng hồ, ở ngã tư đường, Lê Mạt nhìn thấy Tống Đại Sơn đang ngồi ven đường đợi nàng, hắn thấy nàng tới thì mỉm cười.

Lê Mạt ngạc nhiên: “Sao chàng lại chạy đến đây?”

“Đi đường một chuyến phải hơn nửa canh giờ, hôm nay Hương Liên tẩu tử phải ở nhà mẹ đẻ hỗ trợ, khẳng định không rảnh đi c*̀ng nàng về. Ta lo nàng một mình đi đường xa như vậy, cho nên mới tới đây đón nàng.”

“Vậy sao chàng biết được lúc nào ta trở về? Chàng đến đây từ khi nào?” Lê Mạt nhìn mặt mày hắn bị phơi nắng đến đỏ lên, xem ra không phải vừa tới, không nhịn được hỏi.

Tống Đại Sơn cười cười: “Ta đoán cơm nước xong xuôi nàng sẽ trở về, cho nên mới tới nơi này sớm hơn nửa canh giờ, giờ này nàng đã ăn xong rồi sao?”

Tống Đại Sơn kéo lê cái chân què đi bộ nửa canh giờ tới đón nàng, lại đợi thời gian dài như vậy, một cảm giác ấm áp nói không nên lời chảy xuôi trong lòng Lê Mạt. Nàng chớp mắt, cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Tống Đại Sơn ừ một tiếng, đi c*̀ng Lê Mạt c*̀ng nhau quay về.

Lê Mạt thấy Tống Đại Sơn đi đứng khập khiễng, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu như có chiếc xe lừa thì tốt quá, bình thường còn có thể chở người. Nàng có lúc làm ăn trang điểm còn có thể chở nàng đi trang điểm, sau đó lại đón nàng về nhà, hắn c*̃ng có thể không cần đi bộ.

Giờ khắc này, Lê Mạt muốn mua một chiếc xe lừa hơn bao giờ hết.
 
Back
Top Bottom