Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,003
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMM6Bk6WA-Z2GjAkgiPabnGdNz7kTJmTG1nNHtOrmOVwFd-O0IBI3V9ewvBOSLn3RpKxq-MmaTyZUUUJApZqBM6VpM-fWPFpe28vHdqJPHfcfu4Xw3FjUVD7JXpNBSedVdMd-Vg1llqJNmQgYW4HU2A=w215-h322-s-no-gm

Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Tác giả: Bất Tri Đạo
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Đông Phương, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 不知道

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Cung Đấu, Chữa Lành, Phương Đông, Cưới Trước Yêu Sau, Ngọt

Team dịch: Đêm Đã Tàn Rồi

Giới thiệu

Tỷ tỷ ruột của ta đã đính hôn, nhưng vị hôn phu của tỷ ấy lại đầu quân cho hoạn quan, trở thành gian thần bị người người phỉ nhổ. Vì thanh danh trong sạch của Phương gia, tỷ tỷ đã đến phủ hắn để từ hôn. Thế nhưng tỷ ấy đi suốt đêm mà không về.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, người phu khuân đêm đã tận mắt chứng kiến đại tiểu thư Phương gia gieo mình xuống sông hộ thành. Cha mẹ đau đớn cho người tìm kiếm suốt ba ngày, mới vớt được thi thể của tỷ tỷ. Nhưng khuôn mặt tỷ ấy đã bị cá rỉa đến mức không còn nhận ra.

Ngày tỷ tỷ an táng, tên gian thần họ Ân tên Thôi kia lại đến nhà. Ai nấy đều nghĩ hắn đến trước linh cữu của tỷ tỷ để sám hối. Nào ngờ, hắn lại tươi cười nói với cha mẹ ta rằng: "Phương gia nợ ta một chính thê. Phương Giao đã chết, vậy thì để Phương Vũ thay thế. Nếu Phương Vũ cũng chết, ta nhớ các người còn một nữ nhi nữa tên là Phương Thiền."​
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 1: Chương 1



1.

Ta là Phương Vũ.

Lẽ ra, ta nên lập tức tìm đến cái chết, mới tỏ rõ được khí tiết trong sạch của Phương gia, không cùng bè cùng lũ với đám hoạn quan cấu kết.

Nhưng ta đã không làm vậy.

Ta cự tuyệt đề nghị vào chùa Bạch Vân làm ni cô của cha, vui vẻ nói: "Con nguyện ý gả cho Ân Thôi."

Trước mặt các vị trưởng lão trong tộc, ta nghiêm mặt nói: "Năm nay Ân Thôi mới hai mươi hai tuổi, đã là Cẩm Y Vệ Đồng tri chánh tam phẩm, nếu không phải tỷ tỷ nghĩ quẩn tự vẫn, con là một thứ nữ, nằm mơ cũng không dám mơ đến việc hắn làm phu quân của con."

"Huống hồ hắn dung mạo đường hoàng, con vừa gặp đã động lòng, đừng nói là làm chính thê, cho dù làm thiếp, con cũng cam tâm tình nguyện."

Lời nói của ta khiến các trưởng lão tức giận đến run người.

Nhị gia gia bảy mươi ba tuổi run rẩy chỉ vào ta, mắng: "Vô liêm sỉ! Phương gia sao lại sinh ra đứa con gái vô liêm sỉ như ngươi!"

Ông ấy có lẽ cảm thấy nhìn ta thêm một cái cũng làm ô uế mắt mình, bèn quay sang mắng cha ta: "Phương Đức Chiếu, nhìn con gái ngươi nuôi dạy xem, làm mất hết mặt mũi hai trăm năm của Phương gia!"

Cha nhìn ta trầm giọng nói: "A Vũ, Ân Thôi không phải lương phối, nếu con bằng lòng vào chùa Bạch Vân, sau này cha sẽ tìm cho con một người tốt hơn."

"Cha, người thật sự cảm thấy Ân Thôi không phải lương phối của con, hay là cảm thấy Ân gia không phải lương phối của Phương gia?" Ta ngẩng cao đầu nói, "Con nguyện ý gả cho Ân Thôi, nhất định phải gả cho hắn. Nếu cha thật sự coi trọng thanh danh của Phương gia thì có thể g.i.ế.c con."

Người Phương gia coi trọng thanh danh, nhưng Phương gia đời đời hiền lành, dù thế nào cũng không làm ra chuyện bức tử con gái.

Lời nói của ta khiến cha tức giận đến ngã ngửa.

Ông trừng mắt nhìn ta, quát lớn: "Phương Vũ! Con cứ muốn gả cho Thôi Ân như vậy sao? Dù từ nay đoạn tuyệt quan hệ với Phương gia, con cũng muốn gả cho tên gian thần đó?"

Bốp!

Một tiếng tát tai giòn giã vang lên.

Một ngày tốt lành

Má phải của ta nóng rát.

Cha là văn quan, ngày thường cùng với đích mẫu ngâm thơ vịnh phú, rất nho nhã, đây là lần đầu tiên ông đánh ta.

Ta không tránh né, quay đầu nhìn ông bằng ánh mắt kiên cường.

"Tốt, tốt lắm!" Khóe mắt ông ươn ướt vì tức giận, "Từ nay về sau, đừng gọi ta là cha nữa."

"Vâng, cha." Ta ngoan ngoãn đáp.

Ông càng tức giận hơn.

Ông không đánh ta nữa.

Ông không muốn nhìn thấy ta bèn lập tức gọi nha hoàn thân cận Cẩm Xuân đến thu dọn hành lý cho ta.

Ông tưởng rằng như vậy có thể dọa ta.

Thế nhưng, cho đến khi Cẩm Xuân nhét lung tung quần áo và trang sức của ta vào túi vải, ta vẫn không thay đổi ý định.

Ta vác túi vải, quỳ ở cửa lớn, bái biệt cha và đích mẫu.

Đôi mắt đích mẫu đỏ hoe vì khóc, khuyên ta đừng xúc động.

Cha hừ lạnh nói: "Nó đâu phải là xúc động, ta thấy nó bị mỡ heo che mờ tâm trí rồi, vì một nam nhân mà ngay cả cha mẹ cũng không cần."

"Cha nói vậy, con thật sự oan uổng, đâu phải là con không muốn nhận cha mẹ, rõ ràng là cha mẹ không muốn nhận con." Ta nhỏ nhẹ giải thích.

Cha tức giận quay người bỏ đi.

Đích mẫu nhìn ta thở dài: "A Vũ, ra khỏi cửa này rồi, con sẽ không thể quay đầu lại nữa. Vì Ân Thôi mà con chỉ mới gặp một lần, đáng giá sao?"

"Con từng nghe lão bà b*n n**c đường ở cuối phố nói, lấy chồng lấy chồng, mặc ấm ăn no. Ân Thôi vừa có tiền có quyền, lại còn đẹp trai. Lần này nếu con không nắm bắt cơ hội, e là sẽ hối hận cả đời."

Đích mẫu còn muốn khuyên thêm.

Cha lại lớn tiếng nói: "Tạ Ân, nàng còn nói gì với nó nữa? Để nó cút đi!"

Vừa dứt lời, người gác cổng đã hớt ha hớt hải chạy vào: "Lão gia, Ân... Ân đại nhân đến rồi."

Sắc mặt cha và đích mẫu đại biến.

Ta quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Ân Thôi sải bước tiến đến, mặc y phục Kỳ Lân thêu kim tuyến trên nền đen, bên hông đeo một thanh Tú Xuân đao, phía sau đi theo mấy tên đại hán cao to, ai nấy đều trông dữ tợn.

Hạ nhân Phương gia đều sợ hãi run rẩy, ngay cả đích mẫu cũng không nhịn được mà núp sau lưng cha.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 2: Chương 2



Cha vẫn thẳng lưng, như một cây trúc bất khuất.

Ông trừng mắt nhìn Ân Thôi, lạnh lùng nói: "Ân Thôi, Phương gia đã đoạn tuyệt quan hệ với Phương Vũ, ngươi còn muốn cưới nàng sao?"

"Đoạn tuyệt quan hệ với ai?" Ân Thôi hỏi lại.

"Phương Vũ!"

Ân Thôi nói: "Ra là đoạn tuyệt quan hệ với Phương Vũ à!"

Hắn nhấn mạnh chữ "Phương" trong tên Phương Vũ.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn ta, cười nói: "Phương nhị tiểu thư đối với Ân mỗ si tình như vậy, Ân mỗ sao có thể phụ tấm chân tình của Phương nhị tiểu thư?"

Hắn cúi người đỡ ta dậy, giữa cơn tức giận của cha, dẫn ta ra khỏi Phương gia, thuê một căn nhà gần đó cho ta ở.

"Điều kiện ở đây thật sự có chút tồi tàn, may mà chỉ là tạm thời, ba ngày sau, ta sẽ đến đón nàng, nàng cứ an tâm ở đây chờ gả, mọi chuyện cứ để ta lo." Ân Thôi nói với ta.

Ta có chút cứng người, cúi đầu, không dám nhìn hắn.

"Trước mặt bao nhiêu người nói thích ta, vì ta mà bị đuổi khỏi nhà cũng không sợ, bây giờ nhìn thấy ta, sao lại không dám nói câu nào?"

"Ngại ngùng sao?"

Sau một hồi tự hỏi tự trả lời, hắn để lại một bà lão chăm sóc ta, rồi rời đi.

Sau khi Ân Thôi đi, Cẩm Xuân vẫn luôn lẽo đẽo theo sau ta mới dám mở miệng nói chuyện với ta:

"Tiểu thư, người thật sự muốn gả cho Ân Diêm La sao?"

"Người thật sự vì Ân Diêm La mà không màng đến lão gia và phu nhân sao?"

Nàng vừa hỏi vừa khóc.

Ta nhìn nàng, nói bằng giọng điệu tê dại: "Gả cho Ân Thôi có gì không tốt? Đúng là Phương gia và hắn bất đồng chính kiến, nhưng chuyện trên triều đình, liên quan gì đến ta, một nữ nhi nhỏ bé?"

Ánh mắt Cẩm Xuân nhìn ta mang theo sự thất vọng: "Tiểu thư, chẳng lẽ người thật sự không nhìn ra, Ân Diêm La muốn cưới người, chỉ là để sỉ nhục Phương gia?"

"Phương gia ngay thẳng trong sạch, chính trực, Ân Diêm La cấu kết với hoạn quan, cưới người, chính là bôi nhọ thanh danh của Phương gia!"

Ta nhìn Cẩm Xuân, không nói gì.

Cẩm Xuân tức giận ném túi đồ của ta xuống: "Ta tuy là nô tỳ, nhưng cũng không thèm cấu kết với loại người như vậy, tiểu thư sau này tự cầu nhiều phúc!"

Nàng sải bước rời đi, không quay đầu lại mà về Phương gia.

Năm ta bảy tuổi, Cẩm Xuân đến bên cạnh hầu hạ ta, đến nay đã mười năm rồi.

Mười năm nay, nàng tận tâm tận lực chăm sóc ta.

Năm ta cập kê, nàng nói với ta, sau khi ta lấy chồng, nàng sẽ làm tì thiếp cho ta, chăm sóc ta cả đời.

Ta cứ tưởng cả đời này sẽ không bao giờ xa cách Cẩm Xuân.

Nhưng bây giờ nàng không cần ta nữa.

Cha không cần ta nữa, đích mẫu cũng không cần ta nữa.

Ta ngồi trong bóng tối dưới bệ cửa sổ, nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng tuôn rơi.

Một ngày tốt lành

Ta không phải kẻ ngốc, làm sao không biết Ân Thôi cưới ta là để sỉ nhục Phương gia?!

Nhưng chính vì biết, ta mới phải gả cho hắn.

Nếu ta không gả, Phương Thiền sẽ phải gả.

Tam muội năm nay mới mười ba tuổi, làm sao ta có thể nhìn nàng nhảy vào hố lửa này?

Nếu Phương Thiền cũng không gả, phía sau còn có Phương Quyên sáu tuổi.

Chẳng lẽ, nhiều nữ nhi Phương gia như vậy, đều phải vào chùa làm ni cô sao?

Một ngày trước khi tỷ tỷ đến Ân phủ Thôi từ hôn đã từng tìm ta.

Tỷ ấy hỏi ta: "Nếu là muội, muội có nguyện ý hy sinh tất cả vì Phương gia không?"

Ta nói ta nguyện ý.

Tuy ta là thứ nữ, nhưng cha và đích mẫu đối xử với ta và mẫu thân không tệ.

Bảy năm trước, kinh thành bỗng nhiên bùng phát dịch bệnh, rất nhiều nhà đưa thê nữ nhiễm bệnh đến trại bệnh dịch, trong đó toàn là người bệnh, khỏi bệnh mới được về nhà. Nhưng đa số mọi người đều c.h.ế.t ở đó.

Ta và mẫu thân không may nhiễm bệnh.

Cha và đích mẫu kiên quyết không chịu đưa chúng ta đến trại bệnh dịch, cho người dọn riêng một khu viện, ngày ngày sắc thuốc cho chúng ta uống.

Ta may mắn sống sót, mẫu thân thì không.

Trước khi chết, mẫu thân nói với ta, được làm thiếp Phương gia là vinh hạnh của bà.

Được làm con gái Phương gia, cũng là vinh hạnh của ta.

Vì vậy ta không cần suy nghĩ, liền nói với tỷ tỷ "Ta nguyện ý".

Tỷ tỷ nghe xong lời ta nói, liên tục nói ba chữ "Tốt".
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 3: Chương 3



Ngày hôm sau, tỷ tỷ liền đến Ân phủ Thôi từ hôn.

Lần gặp lại tỷ tỷ sau đó, là một t.h.i t.h.ể không còn nguyên vẹn.

Khi Ân Thôi đến cửa, ta vẫn chưa hết đau buồn vì cái c.h.ế.t của tỷ tỷ, nghe hắn nói muốn cưới ta, ta lập tức nhớ đến câu "Ta nguyện ý" mà ta đã nói với tỷ tỷ.

Ta có thể vì thanh danh của Phương gia mà chết, mà đi làm ni cô, nhưng nếu ta không gả, những muội muội phía sau ta thì sao? Thù của tỷ tỷ thì sao?

Ta nguyện ý hy sinh tất cả vì Phương gia.

Ta nguyện ý gả cho Ân Thôi.

Ba ngày tiếp theo, ta không gặp Ân Thôi, nhưng hắn liên tục sai người đưa đồ đến căn nhà nhỏ thuê tạm này.

Nào là kim ngân khí cụ, gấm vóc lụa là, nào là son phấn nước hoa, mỹ vị gia hào.

Tối hôm trước ngày thành thân, trong sân vang lên tiếng sỏi đá rơi xuống.

Ta ra ngoài xem xét, không thấy ai, nhưng trên mặt đất có thêm một cái túi thơm nhỏ, trong túi đựng vài thỏi bạc vụn và một đôi khuyên tai ngọc trai.

Trên túi thơm thêu một cây lan, là thủ công của tam muội Phương Thiền.

"Thiền nhi." Ta gọi nàng.

Bên tai chỉ có tiếng gió rít gào đáp lại.

"Thiền nhi." Ta gọi nàng liên tục.

Ánh trăng chiếu xuống người ta, ta lẻ loi đứng đó.

Ta vừa khóc vừa cười, quay về phòng.

Sờ túi thơm, trong lòng không một chút hối hận.

Đến giờ Mão, ta dậy thay quần áo, đã có thợ trang điểm do Ân Thôi sắp xếp đến trang điểm cho ta.

Se lông mặt, thoa phấn, búi tóc, vẽ lông mày, từ trên xuống dưới, từ trâm cài đến áo cưới, đều là do Ân Thôi sai người đưa đến, chỉ có hai viên ngọc trai trên d** tai, là do tam muội lén đưa cho.

Giờ Tỵ một khắc, Ân Thôi cưỡi ngựa cao to đến đón ta.

Bên cạnh hắn là đám Cẩm Y Vệ hung thần ác sát, ngay cả chim chóc cũng im bặt, huống hồ là bách tính xung quanh.

Hắn đến sớm như vậy, ta đoán lễ đón dâu sẽ không đơn giản.

Quả nhiên, sau khi đón ta, hắn vừa cưỡi ngựa vừa đi bên cạnh kiệu hoa, dẫn đầu đoàn đón dâu, vừa đi vừa đánh trống khua chiêng, vòng quanh Phương gia.

"Chúc mừng nhị tiểu thư Phương ngự sử nên duyên cùng Ân đại nhân, Phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, bách niên hảo hợp!"

Đám Cẩm Y Vệ gào to câu này vang trời.

Ân Thôi dẫn ta vòng quanh Phương gia ba vòng, vòng bao lâu thì bọn họ hô bấy lâu, hô đến mức tai và đầu ta ong ong.

Cuối cùng đoàn đón dâu dừng lại trước cổng lớn Phương gia.

Ân Thôi lớn tiếng nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu, hôm nay tiểu tế đón A Vũ đi, nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, sau này Ân gia và Phương gia là thông gia, đều là người một nhà, tiểu tế nhất định sẽ nể mặt A Vũ, chiếu cố đến tộc nhân Phương gia."

Cổng lớn Phương gia vẫn đóng chặt, không một ai lộ diện.

Nhưng ta biết, người nhà họ Phương phía sau cánh cửa kia, e là tức điên lên rồi.

Cho dù Phương gia không nhận ta, chỉ cần ta mang tên Phương Vũ, thì vẫn là "Phương" của Phương gia.

Dù cha có đuổi ta ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ với ta, Ân Thôi cưới ta vẫn có thể làm nhục Phương gia.

Cuối cùng, sắp đến giờ Ngọ, Ân Thôi sai người khiêng kiệu lên đường đến Ân gia.

Gió nhẹ lay động rèm kiệu, ta nhìn những cái đầu thỉnh thoảng thò ra từ các cửa hàng hai bên đường, không cần đoán cũng biết bọn họ đang nghĩ gì.

Phương gia thật không may, lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như vậy.

Ta nhắm mắt, thờ ơ.

Chẳng mấy chốc, kiệu hoa dừng lại, ta mở mắt ra, đã đến Ân gia.

Cha mẹ Ân Thôi mất sớm, người tổ chức tiệc cưới cho hắn là người của hoạn quan.

So với lễ đón dâu đơn giản, bên Ân gia lại trang hoàng lộng lẫy vô cùng.

Khách khứa rất đông, có hoạn quan, có gian thần, còn có những người đến nịnh bợ Ân Thôi.

Giữa những lời chúc phúc của những người này, ta và Ân Thôi bái đường.

Một ngày tốt lành

Từ nay ta là thê tử của một tên gian thần, những lời nhục mạ dành cho Ân Thôi, ít nhất cũng có bảy phần sẽ rơi vào ta.

Đêm dần khuya, tiếng cụng ly của khách khứa bên tiệc rượu càng lúc càng nhỏ.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân dừng lại bên ngoài tân phòng.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 4: Chương 4



Một giọng nói the thé vang lên: "Nam nhân có bốn niềm vui lớn, đứng đầu chính là đêm động phòng hoa chúc, Ân lão đệ, ta đây thì không thể vui vẻ được rồi, Ân lão đệ ngươi phải từ từ hưởng thụ đấy. Tiểu Phúc Tử, Tiểu Đức Tử, hai đứa bây hầu hạ ở ngoài cửa, nghe theo căn dặn của Ân đại nhân, chuẩn bị nước nóng cho Ân đại nhân."

"Làm phiền Tôn đại giám, hôm nay Ân mỗ vui vẻ, đám người phía dưới đều đã uống rượu, làm phiền người của Tôn đại giám để ý thêm một chút."

Là giọng của Ân Thôi.

Ta cắn răng.

Tôn đại giám ta biết, tên là Tôn Trung Lương, là đại thái giám được Hoàng thượng tin tưởng nhất, được gọi là Cửu Thiên Tuế. Hắn khét tiếng chuyên quyền. Mỗi lần nhắc đến tên hắn cha đều nghiến răng nghiến lợi.

Rất nhiều người đều hận hắn, nhưng Hoàng thượng lại vô cùng tin tưởng hắn, không chỉ giao Vũ Lâm quân cho hắn, mà còn giao cả những tấu chương luận tội hắn cho hắn xử lý.

Ân Thôi chính là cấu kết với hắn mới làm được Cẩm Y Vệ Đồng tri.

Còn cấp trên trực tiếp của hắn, Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, không lâu sau khi Ân Thôi lên chức đã cáo bệnh về quê dưỡng bệnh. Cẩm Y Vệ trở thành nơi Ân Thôi một tay che trời, đi theo hắn g.i.ế.c không ít người.

Trong số những người bị g.i.ế.c có người già, có nữ nhân trẻ em, có triều thần, có thường dân.

Đều là những người Tôn Trung Lương muốn giết.

Cửa tân phòng bị đẩy ra, Ân Thôi bước vào.

Nhìn đôi giày da hươu dừng lại trước mặt ta, ta thấy may mắn vì khăn voan đỏ trên đầu chưa được vén lên, che đi vẻ chán ghét trên mặt ta.

Đợi đến khi Ân Thôi dùng cân đồng tâm câu lên khăn voan, ta đã chỉnh đốn lại cảm xúc, e lệ uống cạn chén rượu giao bôi với hắn.

"A Vũ" hắn nhìn ta, ánh mắt dò xét, khóe môi nhếch lên, dường như đang cười, "Nàng nói nàng thích ta, để ta xem nàng thích ta đến mức nào."

Lần đầu tiên ở gần Ân Thôi như vậy, ánh nến chiếu rõ khuôn mặt này, ta có chút lóa mắt.

Ai có thể ngờ, Diêm La sống lại có một khuôn mặt được trời cao ưu ái.

Người ta nói tâm sinh tướng, hắn là người xấu xa như vậy, đáng lẽ phải là tên xấu xí mới đúng.

"Phu quân." Ta gọi hắn bằng giọng nũng nịu.

Sau đó đưa tay cởi ngọc bội trên eo hắn.

Một đêm mưa gió, mưa bụi đọng thành giọt nước trên lá trúc, rơi xuống nh** h** lan.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã là giữa trưa, toàn thân ta đau nhức, bên cạnh không còn bóng dáng Ân Thôi.

"Phu nhân, nô tỳ Đào Chi, hầu hạ người rửa mặt chải đầu."

Một đại nha hoàn bước đến.

"Đại nhân đâu rồi?" Ta hỏi nàng.

"Hình bộ có phạm nhân vượt ngục, đại nhân đi xử lý, trước khi đi có dặn nô tỳ không được làm phiền phu nhân, đợi phu nhân ngủ dậy tự nhiên."

Nói xong, nàng cười với ta: "Phu nhân thật tốt số, có phu quân chu đáo như đại nhân."

Ta cố gắng mỉm cười, hỏi nàng trước khi được sắp xếp đến hầu hạ ta, nàng làm việc ở đâu.

Nàng nói trước đây nàng phụ trách mài mực cho Ân Thôi.

Xem ra là người được sủng ái.

Ta làm như vô tình, hỏi: "Ngày đó Phương Giao đến từ hôn, ngươi có nhìn thấy nàng không?"

Ta không có người nào có thể sai khiến, muốn điều tra cái c.h.ế.t của tỷ tỷ, thật khó khăn, chỉ có thể dò hỏi như vậy.

Ta tưởng nàng sẽ im lặng không nói.

Ai ngờ Đào Chi lại đáp ngay: "Lúc đó nô tỳ đang hầu hạ bên cạnh đại nhân, Phương đại tiểu thư đến tìm đại nhân, nói mình đã có người trong lòng, muốn từ hôn. Đại nhân không đồng ý, bảo người trong lòng của Phương đại tiểu thư đến nói chuyện từ hôn với ngài, hoặc là để Phương đại nhân tự mình đến nói. Phương đại tiểu thư liền rời đi."

"Nàng ấy ở trong phủ bao lâu?" Ta lại hỏi.

Đào Chi nói: "Không đến một khắc trà."

Ta nghi hoặc nhìn Đào Chi, Đào Chi như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, giải thích: "Đại nhân nói sau này nô tỳ là người của phu nhân, phu nhân hỏi gì nô tỳ đáp nấy, phu nhân bảo nô tỳ làm gì, nô tỳ liền làm đó."

Nàng ta trông rất chân thành.

Nhưng ta không thể tin nàng, có thể nàng chỉ là diễn xuất quá giỏi.

Theo lời nàng nói, tỷ tỷ không ở chỗ Ân Thôi lâu, sau khi rời khỏi Ân gia, rất có thể là đi tìm người trong lòng của nàng.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 5: Chương 5



Ân Thôi không liên quan đến việc tỷ tỷ tự sát, ngược lại người trong lòng của tỷ tỷ khả nghi hơn.

Nhưng tỷ tỷ đã đính hôn với Ân Thôi hơn ba năm trước, ta chưa từng nghe nói tỷ tỷ có người trong lòng nào.

Ta không hỏi thêm nữa.

Đào Chi lại đột nhiên nói với ta: "Phu nhân, người nhất định phải tin, đại nhân tuyệt đối không làm hại tỷ tỷ của người."

Thần sắc nàng ta vô cùng nghiêm túc.

Ta ừ một tiếng, không tỏ rõ thái độ.

Đến chiều, Ân Thôi trở về, ta vội vàng cất kinh vãng sinh chép cho tỷ tỷ đi, quay người cười với hắn.

Hắn sửng sốt một chút, trầm giọng nói: "Trước mặt người ngoài, nàng không được cười như vậy."

Nói xong, hắn lại sai nha hoàn trang điểm cho ta.

"Tôn đại giám đã giúp đỡ không ít cho hôn sự của chúng ta, tối nay ta đặt tiệc ở Ngọc Đức lâu mời hắn, nàng đi cùng ta."

Ta rụt rè hỏi hắn: "Phu quân, ta có thể không đi được không? Ta hơi sợ."

Hắn cười nói: "Ngay cả ta nàng cũng không sợ, hắn có gì đáng sợ chứ!"

Đúng vậy, trong miệng bách tính, Ân Thôi còn đáng sợ hơn Tôn Trung Lương nhiều.

Sự đáng sợ của Tôn Trung Lương là đối với quan lại triều đình, cho dù ngươi là đại quan nhất nhì phẩm, đắc tội hắn, ngày hôm sau hắn sẽ "tìm ra" tội danh của ngươi trình lên Hoàng thượng.

Nhưng sự đáng sợ của Ân Thôi, có thể dọa trẻ con kinh thành không dám khóc đêm.

Đào Chi chải lại tóc cho ta, cài một cây trâm ngọc trai san hô lên búi tóc, trong gương đồng, ta trông dịu dàng, thanh tú mà vẫn đoan trang.

"Không đẹp." Ân Thôi bước đến, rút cây trâm ngọc trai san hô xuống, tự mình tìm trong hộp trang sức một cây trâm vàng Khổng Tước Tê Hà, cài lên cho ta, "Cây này đẹp hơn."

Hắn đến gần, một mùi m.á.u tươi thoang thoảng bay đến.

Hắn cử động tự nhiên, trông không giống bị thương, ta nhớ đến việc Đào Chi nói hắn đi Hình bộ, e là lại đi tra tấn bức cung tên xui xẻo nào đó rồi.

Ta quay đầu đi, nhìn mình trong gương.

Lộng lẫy đến mức lòe loẹt.

Một ngày tốt lành

Thẩm mỹ của tên Diêm La sống này, thật sự là... Ta miễn cưỡng cười nói: "Ừm, cây này rất đẹp... rất sang trọng."

Ta cứ thế đội cây trâm sang trọng lòe loẹt này đến Ngọc Đức lâu, gặp Tôn đại giám và đám nghĩa tử của hắn.

Ân Thôi dẫn ta đến kính rượu Tôn đại giám.

Ánh mắt Tôn đại giám rơi vào cây trâm Khổng Tước trên đầu ta, im lặng nhếch mép.

"Chỉ là nữ nhân tầm thường thôi." Tôn đại giám nhận xét.

Ân Thôi nói: "Ân mỗ cũng là phàm nhân tầm thường."

Tôn đại giám nói: "Vài ngày nữa là hội hoa đăng, ta sẽ đi cùng Hoàng thượng đến Thiên Ngọc tuyền, Ân phu nhân cũng đến, thế nào?"

Tim ta đập thình thịch, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Mấy năm nay, Hoàng thượng bị Tôn Trung Lương xúi giục, trở nên vô cùng hoang dâm. Thê nữ của quan lại trong triều, nếu bị Tôn Trung Lương để ý, hắn sẽ lấy danh nghĩa Hoàng thượng, xin cho người đó hầu hạ Hoàng thượng. Những nữ nhân đó, sau khi hầu hạ Hoàng thượng xong, lại hầu hạ Cửu Thiên Tuế, những nàng ấy hoặc là tự sát, hoặc là bị diệt khẩu, không ai sống sót trở về.

Nhưng ta dù thế nào cũng không ngờ, hắn lại để ý đến ta.

Ân Thôi và hắn không phải là người cùng phe sao? Ta mới vừa thành thân với Ân Thôi ngày thứ hai, sao hắn dám đưa ra yêu cầu này trước mặt Ân Thôi?

"Đừng sợ, ta sẽ đưa ngươi về bình an. Ân lão đệ và ta là người một nhà, ta sao có thể để hắn làm quả phụ chứ." Tôn đại giám nhìn ta với vẻ mặt cười như không cười.

Ta cầu xin nhìn Ân Thôi.

Nam nhân đều có tính chiếm hữu, hắn cũng không muốn đội nón xanh chứ?

"Đại giám đang đùa nàng đấy." Ân Thôi vỗ tay ta, nhìn Tôn đại giám, lạnh lùng nói, "Đại giám, A Vũ là thê tử của Ân mỗ, không phải mèo chó."

Tôn đại giám không vui nói: "Ân lão đệ cũng khó qua ải mỹ nhân."

Ân Thôi nói: "Chúng ta mới vừa thành thân."

Nói bóng gió là, chúng ta mới cưới, đang là lúc mặn nồng, cho nên mới che chở cho ta, đợi thêm một thời gian nữa, hắn chán ta rồi, Tôn đại giám muốn làm gì ta cũng được.

Ta lạnh cả người.

Tôn đại giám lại hài lòng cười ha hả, nhìn ta bằng ánh mắt d*m đ*ng, nói: "Tốt, tốt lắm, ngày còn dài."
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 6: Chương 6



Ta bắt đầu run rẩy, không biết là vì giận hay vì sợ.

Ân Thôi đẩy ta về phía bàn nhỏ sau lưng hắn, nói: "Nàng ngồi đó ăn đi, ta có việc cần nói chuyện với đại giám."

Ta vội vàng đứng dậy được Đào Chi dìu, đi đến bàn nhỏ phía sau.

Một tấm bình phong che khuất tầm nhìn của Tôn đại giám, ta thở phào nhẹ nhõm.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, có người tiến đến.

Người nọ mặt trắng không râu, giọng the thé, là một nghĩa tử của Tôn đại giám, tên là Phúc An.

"Ân phu nhân, nô tài đến rót rượu cho người."

Ánh mắt hắn nhìn ta khiến ta thấy ghê tởm. Ly rượu đặt trước mặt ta, ta không muốn động vào.

Đào Chi dịch sang trái mấy bước, chắn trước mặt Phúc An.

Phúc An nịnh nọt cười nói: "Ân phu nhân thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn Phương đại tiểu thư."

"Ngươi đã gặp tỷ tỷ ta sao?" Ta kinh ngạc hỏi.

Phúc An nói: "Ngày Phương đại tiểu thư đến Ân phủ đại nhân từ hôn, nô tài đang ở cổng Ân phủ, tình cờ gặp đại tiểu thư đi ra. Nô tài lo lắng cho sự an toàn của nàng ấy, nên đã hộ tống nàng ấy đến tận phố Sơn Hà. Biết trước nàng ấy sẽ tự vẫn, nô tài đáng lẽ nên ở bên cạnh nàng ấy cả đêm mới phải."

Là hắn hại tỷ tỷ ta!!!

Một ngày tốt lành

Tôn Trung Lương một tay che trời, nghĩa tử của hắn hành sự cũng không kiêng nể gì.

Phố Sơn Hà cách Ân phủ tận bốn dặm, hắn theo dõi tỷ tỷ ta xa như vậy, sao có thể là hộ tống nàng?

Tên hung thủ này!!! Tên ác nhân này!!!

Ta rút cây trâm Khổng Tước trên đầu xuống, nắm chặt trong tay.

"Ngươi lại đây nói chuyện." Ta gọi hắn.

Ta muốn g.i.ế.c hắn, báo thù cho tỷ tỷ.

Đào Chi lại đột nhiên bước tới, một lần nữa chắn trước mặt Phúc An.

Nàng nắm lấy tay ta, tranh cây trâm Khổng Tước với ta, dùng sức rất mạnh, nhưng trên mặt lại vẫn cười nói: "Phu nhân, để nô tỳ cài lại trâm cho người, nô tỳ sẽ cẩn thận, không cài lệch nữa."

Trở lại Ân phủ, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ân Thôi, ta bình tĩnh lại.

Bất kể Đào Chi ngăn ta lại vì mục đích gì, trong lòng ta đều cảm kích nàng.

Trong tình huống vừa rồi, ta một nữ nhi yếu đuối, không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Phúc An, ngược lại sẽ tự hại mình.

Báo thù cho tỷ tỷ, vẫn phải tìm cơ hội khác, tính toán lâu dài.

Hạ nhân mang nước nóng đến, ta cởi áo ngoài cho Ân Thôi.

Hắn đột nhiên ôm chầm lấy ta, vùi đầu vào vai ta như đang sợ hãi.

Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, ta lại cảm thấy không thể nào.

Hắn là Ân Thôi, là Ân Diêm La có thể dọa trẻ con không dám khóc đêm, hắn sẽ sợ cái gì chứ?

"A Vũ," hắn gọi tên ta, "Buổi tiệc ở Ngọc Đức lâu hôm nay là do Tôn đại giám đề nghị, ta không thể không dẫn nàng đi... Ta biết hôm nay đã làm nàng sợ, sau này sẽ không như vậy nữa."

Ta ngẩn người.

Ta không phân biệt được hắn đang giải thích hay đang dỗ dành ta.

Ta không truy cứu, cũng không có tư cách truy cứu, đưa tay ôm lại hắn, nũng nịu nói: "Phu quân, chàng nói phải giữ lời, sau này nhất định phải bảo vệ ta."

"Được, ta sẽ bảo vệ nàng." Hắn nói.

Hắn hôn lên má ta, Đào Chi dẫn đám hạ nhân lui ra, đóng cửa lại sau lưng ta.

Tôn đại giám nói Ân Thôi trước đây không có nữ nhân khác, xem ra là thật. d*c v*ng của hắn mạnh mẽ đúng là giống như một tên nhóc mới biết mùi đời.

Ta cố gắng chiều chuộng hắn.

Trước khi rời khỏi Ngọc Đức lâu, ta nghe thấy Tôn đại giám than phiền với Ân Thôi: "Tên lão già Phương Đức Chiếu đó, thật sự rất đáng ghét, thật muốn tru di cửu tộc hắn ta."

"Đại giám nhịn một chút đi, hiện tại hắn là nhạc phụ của ta, nếu thật sự g.i.ế.c hắn, phu nhân của ta chẳng phải sẽ khóc c.h.ế.t sao? Vậy ta sẽ phải làm quả phụ rồi." Ân Thôi cười nói.

Tôn đại giám cười nói: "Nếu Phương Đức Chiếu biết mạng sống của hắn là do tên gian thần mà hắn ghét nhất bảo vệ chắc chắn sẽ tức chết. Ta sẽ sai người đi nói cho lão già đó biết, để hắn nhớ cảm ơn vị hiền tế này."

Cơ thể Ân Thôi khao khát ta, đây là chuyện tốt, có thể bảo vệ mạng sống của ta, cũng có thể bảo vệ mạng sống của người nhà họ Phương.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 7: Chương 7



So với mạng sống, những thứ khác đều không đáng kể.

Lại qua một ngày, đến ngày tam triều hồi môn.

Đương nhiên là bị Phương gia đóng cửa không tiếp.

Ân Thôi mang theo hai xe quà, dẫn ta đi vòng quanh Phương gia ba vòng, sau đó trước mặt mọi người chất đống đồ trước cổng lớn Phương gia, chất cao đến nửa người.

Bách tính xung quanh xôn xao bàn tán, nhưng vì Ân Diêm La đang ở ngay trước mặt, nên không dám nói ra.

Ta cười trên mặt, nhưng trong lòng rất buồn.

Người nhà họ Phương đều là người chính trực, cha lại càng cổ hủ, ta chỉ mong đích mẫu có thể khuyên nhủ, đừng để cha tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.

Trên đường về phủ, gặp Phúc An đang làm việc ngoài cung.

Hắn ta tiến đến trước xe ngựa hành lễ với Ân Thôi.

Ta nín thở lắng nghe.

"Nghĩa phụ sai nô tài đến Lâm Hoa đường lấy chút trà, đưa đến chùa Bạch Vân ngoài thành, lấy tượng Phật ngọc trước đây cúng ở pháp trường từ trụ trì chùa Bạch Vân."

Tim ta đập thình thịch, cơ hội báo thù cho tỷ tỷ, chẳng phải đã đến rồi sao?

Sau khi Phúc An cáo lui, xe ngựa tiếp tục đi.

Một ngày tốt lành

Đi ngang qua cửa hàng vải, ta kéo tay áo Ân Thôi, nũng nịu nói: "Phu quân, ta muốn đi xem vải."

Ân Thôi nhìn ta, bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, cả người ta trở nên cứng đờ.

"Một lát nữa ta phải đến Hình bộ, không thể đi cùng phu nhân được, phu nhân sẽ không giận ta chứ?" Ân Thôi hỏi.

Ta thở phào nhẹ nhõm: "Không giận, không giận, có Đào Chi đi cùng ta là được rồi."

Ta không dám nhìn Ân Thôi, kéo Đào Chi xuống xe ngựa.

"Phu nhân thích gì, cứ bảo bọn họ đưa đến Ân phủ, trực tiếp lấy bạc từ chỗ quản gia." Ân Thôi nhìn bóng lưng ta nói lớn, giống như một người chồng chu đáo.

Ta thẳng lưng, dẫn Đào Chi vào cửa hàng vải.

Vừa rồi khi Phúc An nói chuyện với Ân Thôi, trong đầu ta lập tức nảy ra một kế hoạch g.i.ế.c hắn ta.

Hơi vội vàng, nhưng khả thi.

Chủ cửa hàng vải này là đồng hương với mẫu thân ta. Lúc ông ấy mới đến kinh thành, vợ ông ấy không quen khí hậu suýt mất mạng, là mẫu thân ta cho ông ấy một khoản tiền để chữa trị.

Ông ấy là người duy nhất ở kinh thành có thể giúp ta.

Ta nháy mắt với ông ấy, ông ấy lặng lẽ dẫn ta và Đào Chi lên phòng riêng trên lầu hai.

"Phu nhân muốn xem loại vải nào, tiểu nhân sẽ sai người phía dưới mang lên."

"Mang tất cả các loại vải lên xem, nếu vải vóc đầy đủ, chất lượng tốt, sau này sẽ đều đặt hàng ở cửa hàng của ông." Ta nói.

Chủ cửa hàng lập tức chạy đi dặn dò người phía dưới mang vải lên.

Người mang vải lên là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi.

Ta nhíu mày nói: "Trong cửa hàng chỉ có mình hắn thôi sao?"

Chủ cửa hàng nói: "Những người khác đi giao vải cho các phủ rồi."

Vì vậy, ta nhân cơ hội nhíu mày nói: "Vậy thì dựng một tấm bình phong, Đào Chi ở đây xem vải, ghi chép lại, tốt hay không, đều phải ghi chú rõ ràng phía sau tên vải, ta sang bên kia uống trà."

Ta dặn dò Đào Chi: "Thời gian không còn sớm nữa, ngươi nhanh tay lên, đừng để lỡ giờ về phủ."

"Vâng." Đào Chi đành phải đồng ý.

Ta đứng dậy đi ra sau bình phong, lập tức có một nữ nhân đi ra từ cửa bí mật, thay ta ngồi vào bàn. Bóng phản chiếu lên bình phong, Đào Chi sẽ không nghi ngờ ta đã rời khỏi cửa hàng vải. Còn ta, thay một bộ quần áo khác rời khỏi cửa hàng vải qua cửa bí mật, đi đường tắt đến Lâm Hoa đường.

Trong tay áo ta giấu một con d.a.o găm, tẩm thuốc độc, chỉ cần có cơ hội đ.â.m Phúc An bị thương, hắn chắc chắn sẽ chết. Thù của tỷ tỷ, coi như đã báo.

Ta đội mũ trùm đầu, chạy nhanh.

May mà, Lâm Hoa đường cách cửa hàng vải không xa, khi ta đến nơi, Phúc An vẫn chưa rời đi.

Ta trốn trong con hẻm nhỏ bên ngoài Lâm Hoa đường, đây là một con hẻm cụt, bây giờ giữa trưa nắng gắt, bên trong sẽ không có ai.

Đợi đến khi Phúc An lấy trà đi ngang qua, ta cố ý hạ thấp giọng, gọi: "Phúc tổng quản, đại giám có việc gấp cần dặn dò, sai nô tỳ đến truyền lời cho ngài."

Phúc An dừng bước, quả nhiên đi vào con hẻm.

Ta quay lưng về phía hắn ta, tay nắm chặt con d.a.o găm, chờ hắn ta đến gần.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 8: Chương 8



Hắn ta trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai? Đại giám có lời gì mà phải để ngươi chạy đến đây?"

Ta không trả lời, nghe thấy tiếng bước chân đến phía sau, lập tức quay người đ.â.m về phía hắn ta.

Trong mắt Phúc An lóe lên vẻ kinh hãi, hắn ta muốn lùi lại, nhưng đã không kịp nữa, con hẻm chật hẹp, dù sang trái hay sang phải, cũng không thể tránh được con d.a.o găm tẩm độc.

Tỷ tỷ, thù của tỷ, sắp được báo rồi.

Trong lòng ta lóe lên một tia khoái ý, động tác trên tay càng thêm nhanh chóng.

Ai ngờ Phúc An đột nhiên nhảy lên tường.

Hắn ta biết khinh công.

Ta mất thăng bằng, ngã xuống đất, hắn ta thì trực tiếp nhảy xuống từ trên tường, giẫm một chân lên lưng ta, đưa tay giật mũ trùm đầu rồi lật mặt ta lại.

"Hóa ra là Ân phu nhân." Hắn ta cười lạnh, "Ân đại nhân và nghĩa phụ thật sự đã đánh giá thấp người."

Ta đã khinh địch.

Ta không dám nghĩ, hành động này của ta sẽ mang đến tai họa gì cho Phương gia.

Đúng lúc ta tuyệt vọng, trên người đột nhiên nhẹ bẫng, phía sau vang lên một tiếng bịch.

Một bàn tay mạnh mẽ xuất hiện trước mặt ta, ta đưa tay nắm lấy nó, mượn lực đứng dậy.

Ta nhìn chủ nhân của bàn tay, giật mình.

Hắn đội nón che mặt, gió thổi tung lớp vải mỏng, đập vào mắt là một khuôn mặt đầy sẹo.

Phúc An bị đá văng ngã xuống đất cũng đang nhìn mặt hắn.

"Phàn Nhiễm!" Phúc An gọi to tên hắn, "Ngươi biết ta là ai không? Tôn đại giám là nghĩa phụ của ta, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Nam nhân cười lạnh một tiếng, sải bước tiến lên, mặc kệ Phúc An giãy giụa, dứt khoát bẻ gãy cổ hắn.

"Phương nhị tiểu thư, còn đi lại được không?" Hắn ngồi xổm trước t.h.i t.h.ể Phúc An, ngẩng đầu nhìn ta.

"Được." Giọng ta hơi khàn.

Hắn nói: "Nếu còn đi lại được, xin Phương nhị tiểu thư nhanh chóng rời đi, ta sẽ xử lý tốt hậu quả."

Ta cảm ơn hắn, rồi nhanh chóng rời khỏi con hẻm.

Trở lại cửa hàng vải, Đào Chi vẫn đang kiểm kê vải. Ta thay lại bộ quần áo ban đầu, ngồi vào bàn trà, như chưa từng rời đi.

Phàn Nhiễm, ta thầm đọc trong lòng.

Ta đã từng nghe qua cái tên này.

Bốn năm trước, có một vị tú tài nghèo ở kinh thành sau khi thi trượt, say rượu đi ngang qua nhà kho làm đổ chân đèn, hắn không hề hay biết, về phòng ngủ, sau đó lửa bốc cháy, cả nhà họ Phàn đều bị thiêu rụi. Đợi đến khi hắn chạy thoát ra ngoài, tuy giữ được mạng sống, nhưng khuôn mặt đã bị thiêu hủy.

Còn cả nhà già trẻ lớn bé của hắn đều c.h.ế.t trong vụ hỏa hoạn đó.

Tại sao hắn lại xuất hiện ở đó, lại cứu ta?

Còn nữa, làm sao hắn biết, ta là Phương nhị tiểu thư?

Chọn đại vài súc lụa Lục Thiến sa, ta gọi Đào Chi rời đi.

Lưng vẫn còn hơi đau, may mà không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Vừa ra khỏi cửa hàng vải, ta đụng phải một cô nương mặc áo hồng.

"Không có mắt à, đụng vào tiểu thư nhà ta..." Giọng the thé của nha hoàn dần nhỏ lại sau khi nhìn rõ ta là ai.

"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Phương nhị tiểu thư à!" Cô nương áo hồng mỉa mai nói, "À, không đúng, là Ân phu nhân."

Ánh mắt nàng ta rơi vào súc vải trên tay chủ cửa hàng, nói móc mỉa: "Phải nói là Ân phu nhân biết chọn đồ thật, nếu vẫn là Phương nhị tiểu thư, với sự thanh liêm của Phương đại nhân, loại lụa Lục Thiến sa này đừng nói là mua vài súc may áo, mà mua một thước làm khăn tay cũng tiếc."

Nàng ta tên là Tần Dao, là đích nữ của Tần Thượng thư. Tần Thượng thư và cha ta vốn không hợp nhau, Tần Dao liền không hợp với tỷ tỷ ta Phương Giao.

Ta là thứ nữ, nàng ta đương nhiên càng xem thường, mỗi lần gặp mặt, đều sẽ mỉa mai ta vài câu.

Bây giờ ta đã là Ân phu nhân, nàng ta kiêng dè Ân Thôi, ngược lại đã bớt đi nhiều.

Ta cười nói: "Tần tiểu thư muốn mua sao? Cho cô một súc."

Một ngày tốt lành

Tần Dao tức đến mặt mày tím tái.

Lục Thiến sa là loại vải đắt nhất của Giang Nam Chức tạo phủ mùa hè năm nay, nhà họ Tần mua được, nhưng Tần Dao là một cô nương chưa xuất giá, trong tay không có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy.

Ta cười nhướng mày với nàng ta, rồi sai Đào Chi bỏ vải vào xe ngựa.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 9: Chương 9



Về đến Ân phủ, Ân Thôi đã trở về từ Hình bộ.

Sắc mặt hắn có chút khó coi.

Tim ta đập thình thịch, nghĩ đến cái c.h.ế.t của Phúc An... Có Phàn Nhiễm xử lý hậu quả, chắc là chưa bị phát hiện nhanh như vậy chứ?

May mà, sau khi nhìn thấy ta, sắc mặt hắn đã dịu đi nhiều.

"A Vũ," hắn vẫy tay với ta, "Bôi thuốc cho ta."

Lúc này ta mới chú ý đến chiếc khay bên cạnh hắn, trong khay đựng thuốc trị thương thượng hạng.

Đào Chi dẫn người lui ra ngoài, ta cẩn thận cởi áo ngoài và áo trong cho Ân Thôi, lúc này mới phát hiện trên vai hắn có một mảng sưng đỏ.

"Sao lại bị thương?" Ta vừa bôi thuốc cho hắn, vừa thuận miệng hỏi một câu.

Chẳng lẽ có người ám sát hắn?

Nhưng vết thương này rõ ràng là do bị đánh bằng chưởng lực. Ám sát thì dùng chưởng làm gì, phải dùng đao chứ!

Tên này, còn ngu ngốc hơn cả ta.

"Gặp người vượt ngục, không cẩn thận bị va phải." Ân Thôi thản nhiên nói, ánh mắt hắn rơi vào thuốc trị thương, khóe môi nhếch lên, "Loại thuốc này là do quân y trong quân Tây Bắc bào chế, sau khi bôi lên, phải ấn mạnh một chút mới có hiệu quả, hôm nay bôi, hai ba ngày sau sẽ không thấy dấu vết nữa."

Trong lòng ta khẽ động.

Lưng ta cũng bị thương, vốn còn đang nghĩ làm sao để Ân Thôi không phát hiện ra khi ân ái, bây giờ hắn bị thương, tay không tiện, vừa hay có thể tránh được việc ân ái.

Số thuốc trị thương còn lại này, ta vừa hay có thể dùng, trên người hắn có mùi thuốc trị thương, vừa hay che đi mùi thuốc trên người ta.

Nghĩ vậy, động tác trên tay ta bất giác nhẹ nhàng hơn, vốn định đổ cả lọ thuốc tốt lên vai Ân Thôi, lại bị ta tiết kiệm được hơn nửa lọ.

Sau khi bôi thuốc xong, Ân Thôi liền đến thư phòng, ta tranh thủ thời gian, bôi thuốc lên lưng mình.

Quả nhiên là thuốc tốt, ba ngày sau, ta quay lưng về phía gương đồng, đã không còn thấy chút dấu vết bầm tím nào nữa.

Vết thương trên lưng vừa khỏi, liền đến hội hoa đăng.

Hoàng thượng đến Thiên Ngọc tuyền, Tôn đại giám đi cùng, Ân Thôi phụ trách an ninh.

Hội hoa đăng là lễ hội thường niên của Đại Diễn, Trưởng công chúa cũng tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa ở biệt viện của mình. Khác với tiệc rượu linh đình ở Thiên Ngọc tuyền, tiệc ngắm hoa ở biệt viện Trưởng công chúa lấy thơ ca làm chủ đề, chỉ cần có lòng, có thể đưa ra thiếp mời tử tế, ai cũng có thể tham gia.

Đây là quy củ mười mấy năm nay rồi.

Ban đầu, Trưởng công chúa mượn tiệc ngắm hoa của hội hoa đăng để tìm kiếm nhân tài cho triều đình, mấy năm nay Tôn Trung Lương nắm quyền, Hoàng thượng hôn quân, tiệc ngắm hoa này chỉ đơn thuần trở thành nơi mọi người ăn uống vui chơi, kết giao quan hệ.

Nhà họ Phương thanh cao quen rồi, xưa nay không tham gia.

Ta vốn cũng không định tham gia, nhưng ngày nào cũng bị giam cầm ở Ân gia, gặp toàn là Ân Thôi hoặc Đào Chi cùng đám người hầu, ta không biết chút tin tức nào bên ngoài.

Phúc An là nghĩa tử được Tôn Trung Lương yêu thích nhất, hắn chết, nhất định sẽ gây ra sóng gió. Ta muốn đến tiệc ngắm hoa, xem có thể nghe ngóng được chút gì không.

Vì vậy, ta dẫn Đào Chi ra ngoài.

Các phu nhân tiểu thư ở đó chắc chắn là khinh thường ta, nhưng Ân Thôi hung danh lừng lẫy, bọn họ cũng không dám công khai bài xích ta, ngược lại phải cố nén ghét bỏ mà xã giao với ta.

Ta biết bọn họ khó chịu, cũng không làm khó họ, chủ động ngồi ở góc uống trà, nghe họ nói chuyện.

Không ai nhắc đến Phúc An.

Cũng đúng, là ta nóng vội rồi, Phúc An là nghĩa tử của Tôn Trung Lương, làm sao những nữ quyến này dám công khai bàn tán chuyện của hắn chứ?

Nha hoàn bên cạnh rót thêm trà cho ta, ta bưng lên, định uống một hớp rồi rời đi.

Một ngày tốt lành

Trà vừa vào cổ họng, ta nghe thấy một tiếng cười duyên, ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy Tần Dao và vài vị tiểu thư khác đang cười chỉ trỏ về phía ta. Tim ta đập thình thịch, nhìn nha hoàn rót trà cho ta, nàng ta chạm mắt với ta, vẻ mặt hoảng sợ và bối rối, chưa đợi ta mở miệng, đã quay người bỏ chạy.

Cùng lúc đó, một luồng nóng ran và ngứa ngáy lan ra khắp người ta.
 
Back
Top Bottom