Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mưu Lược Của Đích Nữ - Nhất Chích Khí Thủy Hùng

Mưu Lược Của Đích Nữ - Nhất Chích Khí Thủy Hùng
Chương 10: Chương 10



Vừa vào thu, tướng lĩnh trấn thủ Lan Ngọc Quan phát hiện nước Khương đang âm thầm tập kết quân đội gần biên giới.

Sau vài trận giao chiến, bọn họ tìm thấy trong doanh trại của tướng địch có một phong thư mang ấn ký của Hoài Vương Tiêu Duẫn.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Tin tức này vừa truyền về kinh, triều đình lập tức chấn động.

Dĩ nhiên, phong thư đó là giả.

Ấn ký trên thư được ta vẽ lại dựa trên ký ức ở kiếp trước.

Nhưng quan hệ giữa Tiêu Duẫn và Đại hoàng tử nước Khương lại là thật, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn âm thầm liên lạc với nhau.

Sứ thần của triều đình vừa sang nước Khương, còn chưa kịp đàm phán, thì Đại hoàng tử nước Khương đã chủ động giao ra toàn bộ thư từ qua lại với Tiêu Duẫn.

Dù gì đi nữa, so với việc hợp tác với một hoàng tử chưa chắc có thể đăng cơ, bọn họ càng thích nhân cơ hội này để gây rối nội bộ Đại Lương hơn.

Khi chứng cứ được trình lên, Hoàng Thượng còn chưa kịp xử trí, đã tức giận đến mức hôn mê.

Mà ngay lúc này, Tiêu Duẫn lại nhân cơ hội trốn chạy.

Thế là ngay đúng ngày Trung Thu, Hoàng Đế hôn mê bất tỉnh, Hoài Vương thì bị truy nã.

Cả kinh thành rơi vào hỗn loạn.

Chỉ có Tiêu Thuấn, người vô tư không lo nghĩ, vẫn nằng nặc kéo ta ra phố chợ để dạo chơi đêm Trung Thu.

Ta không lay chuyển được chàng, đành phải đi theo.

Dù triều đình gió tanh mưa m-áu thế nào, nhưng dân chúng như thể hoàn toàn không bị mấy chuyện này ảnh hưởng.

Phố chợ náo nhiệt vô cùng, dòng người chen chúc, đông đến mức ta không thể nhìn rõ đường đi.

Sợ bị lạc, ta vô thức nắm lấy ống tay áo Tiêu Thuấn.

Không ngờ chàng lại trực tiếp nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, để lòng bàn tay ấm áp rộng lớn của chàng bao bọc.

Tiêu Thuấn chỉ về phía một quầy hàng, vui vẻ nói: "Nhìn kìa, xâu hồ lô trông ngon quá, chúng ta mua một xâu đi."

Nhưng giọng điệu của chàng hôm nay lại có gì đó khác lạ.

Khoảng cách gần như vậy, ta thậm chí còn cảm nhận được bàn tay của chàng từ cổ tay đến cánh tay đều trở nên cứng đờ.

Ta thấy hơi buồn cười.

Rõ ràng là hoàng tử, trưởng thành rồi thì hẳn phải có không ít thị thiếp hầu hạ.

Vậy mà lại giống như một thiếu niên lần đầu tiên được nắm tay nữ tử vậy.

Nghĩ đến đây, ta bật cười khẽ, gật đầu: "Được, nếu chàng thích, chúng ta mua nhiều một chút."

Không biết vì sao, câu nói này lại khiến chàng có phản ứng kỳ lạ.

Cả người chàng bỗng nhiên cứng đờ, sau đó lập tức buông tay ta ra.

Chàng vội vàng nói: "Được, nàng đứng đây đợi một chút, để ta đi mua."

Nói rồi, chàng với vành tai đỏ ửng bước nhanh đến chỗ quầy hàng.

Ta định nhắc nhở chàng một tiếng, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, một bóng đen đột ngột che khuất tầm nhìn của ta.

Ngay sau đó, một bàn tay bịt chặt miệng mũi ta lại, còn sau gáy ta thì bị đánh mạnh một nhát.

Chưa kịp phản ứng, trước mắt ta đã tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.



Khi tỉnh lại, tay chân ta đều bị trói chặt.

Mắt bị bịt kín bởi một tấm vải đen, tuy không nhìn thấy gì, nhưng ta vẫn có thể nghe rõ hơi thở của một người khác trong phòng.

Không cần đoán cũng biết người đó là ai.

Ta nhếch môi, cất giọng trào phúng:

"Thật hiếm ai có cách tiếp đãi khách như của Hoài Vương điện hạ đây, đúng là vô cùng độc đáo."

Bị ta đoán trúng thân phận, Tiêu Duẫn dứt khoát không che giấu nữa. Hắn giật tấm vải đen ra khỏi mắt ta, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng.

"Không ngờ Vũ Vương Phi lại thông minh đến vậy, xem ra ta đã xem nhẹ nàng rồi."

Ta cũng mỉm cười đáp lại:

"Còn ta cũng không ngờ đường đường là Hoài Vương điện hạ lại dùng thủ đoạn thấp hèn như thế, xem ra ta cũng đã đánh giá ngài quá cao rồi."

Hắn nhíu mày, dường như có chút bất ngờ khi thấy ta không hề tỏ ra sợ hãi.

"Vậy Vũ Vương Phi có tò mò không, vì sao ta lại bắt nàng đến đây?"

Ta nhướng mày hỏi ngược lại:

"Chẳng phải điện hạ muốn dùng ta để uy h.i.ế.p Tiêu Thuấn, buộc chàng ấy giúp ngài đoạt ngôi sao?"

Tiêu Duẫn đột nhiên bật cười, nụ cười mang theo vẻ trào phúng. Hắn cười đến nỗi ôm cả bụng, rồi chợt hỏi ta:

"Nàng có biết không? Hai ngày trước, ta đã mơ thấy một giấc mộng."

Tim ta bỗng đập lỡ một nhịp.

Một linh cảm mơ hồ chợt xẹt qua trong đầu, khiến lòng ta bỗng dưng trở nên căng thẳng.

Quả nhiên, giây tiếp theo, ta liền nghe thấy hắn nói:

"Trong giấc mộng đó, Tứ đệ chếc trong loạn dân khi đi cứu tế. Ngũ đệ vì tự ý điều binh mà bị tước quyền. Còn nàng… đã trở thành chính phi của ta."

Tim ta như ngừng đập trong khoảnh khắc.

Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy giọng mình vang lên, có phần khô khốc:

"Chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, chẳng lẽ điện hạ lại xem là thật sao?"

Tiêu Duẫn không trả lời, chỉ chậm rãi cong môi, ánh mắt như hồ sâu không thấy đáy, chợt hỏi:

"Ồ? Chỉ là một giấc mộng thôi sao?"

Tiêu Duẫn hiển nhiên không tin đó chỉ là một giấc mộng bình thường.
 
Mưu Lược Của Đích Nữ - Nhất Chích Khí Thủy Hùng
Chương 11: Chương 11



Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước chậm rãi quanh ta hai vòng, giọng nói trầm thấp mang theo sự suy tư:

"Lúc đầu, ta cũng nghĩ đó chỉ là một giấc mộng. Nhưng nó quá chân thực, chân thực đến mức khiến ta không thể phân biệt đâu là thực tại, đâu là mộng cảnh."

Nói rồi, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o nhìn thẳng vào ta.

"Nàng có biết không? Đáng ra ta đã có thể bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Thế mà bây giờ, ta lại phải trốn chui trốn nhủi, lưu lạc đến bước đường này."

"Ta đã nghi ngờ Tứ đệ, cũng nghi ngờ Ngũ đệ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta mới nhớ ra, còn có một người… mà quỹ tích số mệnh của người đó hoàn toàn không giống với trong giấc mộng của ta. Người đó chính là nàng.”

Hắn nhìn ta chằm chằm, như muốn xuyên thấu từng lớp suy nghĩ trong đầu ta.

Ta khẽ siết chặt nắm tay, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, cười nhạt hỏi:

"Ồ? Trong giấc mộng của điện hạ, ta là người thế nào?"

Tiêu Duẫn bỗng nhiên cong môi, đưa tay chạm nhẹ lên má ta, ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm:

"Nàng ấy hả… Trong giấc mộng của ta, nàng là chính phi của ta. Chúng ta tình thâm ý trọng, cuối cùng còn cùng nhau đăng cơ, ngồi lên vị trí Đế Hậu."

Ta vẫn không thay đổi sắc mặt, nhướng mày hỏi lại:

"Thế nên, chỉ vì ta gả cho Tiêu Thuấn, nên ngài đã cho rằng ta chính là người đã đẩy ngài vào bước đường này?"

Hắn chậm rãi nở nụ cười, bàn tay rời khỏi má ta, ánh mắt sắc bén như đao:

"Chỉ dựa vào một mình nàng? Nếu ta đoán không sai, phía sau nàng còn có người giúp đỡ đúng không?"

Hắn không nói thẳng, nhưng ta biết, hắn đã đoán ra được.

Hắn biết có người liên thủ với ta để phá hỏng kế hoạch của hắn, nhưng hắn lại không thể chắc chắc, có phải ta cũng có ký ức kiếp trước giống như hắn hay không.

Thế nên, hắn đang thử thăm dò ta.

Hắn muốn xác nhận xem ta có ký ức của kiếp trước hay không.

Nhận ra điều này, sự căng thẳng trong lòng ta bỗng dưng giảm đi đáng kể.

Ta nhìn thẳng vào hắn, khẽ cười:

"Vậy thì sao? Điện hạ bắt ta đến đây, chắc không chỉ để kể cho ta nghe những câu chuyện kỳ lạ này chứ?"

Tiêu Duẫn nheo mắt lại.

"Người đứng sau nàng… là Tứ đệ? Hay là Ngũ đệ?"

Ta không trả lời thẳng, chỉ nhếch môi cười nhẹ:

"Ngài đoán xem?"

Tiêu Duẫn cũng không phải hạng người ngu ngốc, hắn lập tức cười nhạo một tiếng:

"Muốn câu giờ chờ người đến cứu sao?"

Thấy ta không phủ nhận, hắn càng cười to hơn:

"Tiêu Thuấn chỉ là một kẻ ngu xuẩn không có tâm cơ, sớm đã bị dụ đi nơi khác rồi. Nàng còn trông mong tên đó tới cứu nàng sao?"

Ta cũng cười:

"Ngài đã biết ta có người giúp đỡ, vậy tại sao ngài lại nghĩ rằng người ta chờ là Tiêu Thuấn?"

Dường như để chứng minh lời ta nói, ngay sau đó, tiếng binh khí va chạm bên ngoài vang lên.

Rất nhanh, giọng của Tiêu Giác cũng vọng đến:

"Tam ca, mẫu hậu nói rồi, chỉ cần huynh thành thật khai báo, người nhất định sẽ cầu xin phụ hoàng tha cho huynh."



Khi Tiêu Giác dẫn người xông vào, lưỡi kiếm của Tiêu Duẫn đã kề sát cổ ta.

Hai huynh đệ cuối cùng cũng xé bỏ lớp vỏ bọc tình nghĩa đầy giả tạo mà lạnh lùng đối mặt với nhau.

Tiêu Duẫn cười khẩy:

"Thì ra là đệ à? Từ khi nào mà Tứ đệ và Vũ Vương Phi lại thân thiết đến vậy?"

Hắn không hề hay biết.

Kiếp trước, trước khi ngoại tổ phụ ta bị c.h.é.m đầu, đã từng thở dài nói với ta:

"Tiêu Duẫn lòng dạ hẹp hòi, vì tranh đoạt ngôi vị Thái Tử, ngài ấy tuyệt đối sẽ không tha cho Kỳ Vương. Hoài Vương tuy có tài, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt không phải là một vị minh quân."

"Đáng tiếc, Kỳ Vương không có ý định tranh giành ngôi vị Thái Tử này. Nếu Ung Vương còn sống, có lẽ mới là người thích hợp nhất cho vị trí đó..."

Ngay vào lúc đó, ta mới bừng tỉnh, hiểu ra dã tâm của Tiêu Duẫn.

Vậy nên, ngay từ ngày đầu tiên sau khi trọng sinh, ta đã lặng lẽ liên lạc với Ung Vương phủ, kết thành đồng minh với Tiêu Giác.

Hắn vào cung xin chỉ, thúc đẩy hôn sự giữa ta và Tiêu Thuấn.

Ta thay hắn bày mưu tính kế, chặt đứt cánh tay đắc lực của Tiêu Duẫn, chính là nhà họ Tô.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Trải qua kiếp trước, ta đương nhiên biết rõ, Tiêu Duẫn không có nền tảng vững chắc từ nhà ngoại, hắn chỉ có thể dựa vào nhà họ Tô mới dần dần đứng vững trên triều đình.

Nhưng Tô Thừa Vận vốn dĩ là một kẻ tham lam, Tiêu Duẫn muốn dựa vào ông ta để một bước lên trời, thì cũng có thể sẽ bị ông ta kéo xuống vũng lầy.

Đời này, ta đã sớm đề phòng, nhờ ngoại tổ phụ cử người đệ tử đắc lực nhất của ông là Thúy Bình đến bên cạnh ta.

Thúy Bình tâm tư kín kẽ, võ công cao cường. Tiêu Duẫn ngỡ rằng có thể lặng lẽ bắt ta giữa chợ mà không ai hay biết...

Nhưng trên thực tế, Thúy Bình đã sớm phát hiện.

Nàng ấy thậm chí còn bí mật bám theo, tìm ra nơi hắn giam giữ ta, rồi lặng lẽ truyền tin cho Tiêu Giác.

Việc Tiêu Giác đến bắt Tiêu Duẫn không có gì bất ngờ đối với ta.

Chỉ có Tiêu Duẫn là nhất thời không thể chấp nhận được sự thật ấy, giọng hắn trầm xuống, phẫn nộ chất vấn:

"Tại sao lại là đệ? Từ nhỏ phụ hoàng đã thiên vị đệ, hết mực sủng ái đệ, cớ gì mọi thứ tốt đẹp trên đời đều thuộc về đệ chứ?"

Hắn thậm chí còn ghé sát tai ta, nghiến răng hỏi:

"Tại sao… ngay cả nàng cũng chọn hắn?"

Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp, ta chứng kiến Tiêu Duẫn thất thố đến vậy.

Giọng hắn càng lúc càng kích động, ngay cả tay cũng bắt đầu run rẩy. Chỉ cần hắn mạnh tay thêm một chút nữa, lưỡi kiếm sẽ cứa sâu vào cổ ta.
 
Mưu Lược Của Đích Nữ - Nhất Chích Khí Thủy Hùng
Chương 12: Chương 12



Thế nhưng ta chẳng hề sợ hãi, trái lại chỉ khẽ nhướng mày, nhẹ giọng đáp:

"Nếu như ngài đã mơ về giấc mộng ấy, thì lẽ ra ngài cũng nên biết rõ lý do rồi chứ?"

Ta vừa nói dứt câu, Tiêu Duẫn liền sững người.

"Nàng nói gì? Nàng nói rằng… giấc mộng của ta là…"

Ta chậm rãi nhếch môi:

"Đúng vậy. Mọi chuyện mà ngài thấy trong giấc mộng, thực chất đều đã từng xảy ra."

Kiếp trước, Tiêu Giác qua đời quá đột ngột.

Sau khi Tiêu Giác mất, trở ngại duy nhất khiến Tiêu Duẫn kiêng dè chính là Kỳ Vương – người cùng với ngoại tổ phụ của ta đang trấn giữ ở biên giới Tây Nhung, nắm trong tay mười vạn binh quyền.

Vậy nên mùa thu năm ấy, khi Tô Oánh bày kế hãm hại ta, quân Khương đồng thời cũng phát động chiến tranh tại Lan Ngọc Quan.

Khi tin tức ngoại tổ phụ mắc trọng bệnh truyền về kinh thành, lòng ta nóng như lửa đốt.

Ta cầu xin Tiêu Duẫn cho phép ta đến biên cương để thăm người thân, chẳng ngờ hắn lại vui vẻ đồng ý.

Thậm chí, hắn còn chu đáo sắp xếp để ta cùng đi với quan truyền chỉ điều động binh lực tiếp viện Lan Ngọc Quan.

Lúc đó, dù có nằm mơ ta cũng không thể ngờ, chiếu chỉ và quan truyền chỉ kia đều là cái bẫy mà Tiêu Duẫn đã bày sẵn.

Chỉ đến khi ngoại tổ phụ đánh bại quân Khương, thánh chỉ buộc tội được ban xuống, ta mới bàng hoàng nhận ra mình đã bị lợi dụng.

Ngoại tổ phụ sẽ không nghi ngờ ta, còn Tiêu Dực cũng sẽ không nghi ngờ ngoại tổ phụ.

Tiêu Duẫn chính là kẻ đã tận dụng điểm này để loại trừ chướng ngại cuối cùng trên con đường giành lấy ngôi vị Thái Tử.

Điều binh khiển tướng mà không có chiếu chỉ là tội tru di cửu tộc.

Dù Kỳ Vương bị tước binh quyền và miễn tội chếc, nhưng với cương vị đại tướng quân dưới trướng Kỳ Vương, ngoại tổ phụ đương nhiên không thể thoát khỏi sự trừng phạt.

Đến khi ấy, kẻ giả mạo quan truyền chỉ đã sớm treo cổ tự sát tại nhà, còn để lại một bức thư tuyệt mệnh buộc tội ta.

Ta không có lời nào để biện minh, cũng chẳng có nơi nào để kêu oan.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngoại tổ phụ và toàn bộ gia tộc Tống thị bị ch-ém đầu.

Mà ta, cũng bị Tiêu Duẫn ép uống một chén rượu độc, kết thúc sinh mạng.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Dù là nằm mơ cũng được, hay là trọng sinh cũng được, Tiêu Duẫn chắc chắn biết rõ những chuyện này.

Chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, hắn lập tức phản ứng lại, gằn giọng hỏi:

"Quả nhiên là ngươi?!"

"Chính ngươi đã liên thủ với Tứ đệ, bày kế để Tô Thừa Vận đi cứu trợ thiên tại, sau đó nhân cơ hội này để lật đổ nhà họ Tô!"

"Cũng chính các ngươi đã vạch trần ta thông đồng với Đại hoàng tử nước Khương, ép ta đi đến bước đường này!"

Khi con người rơi vào trạng thái kích động, họ sẽ rất dễ bị phân tâm.

Ta vốn định lợi dụng lúc hắn mất cảnh giác để tìm cơ hội thoát thân, nên cũng không phủ nhận.

"Đúng vậy."

Quả nhiên, ngay giây phút ấy, giọng hắn bỗng trở nên chao đảo.

"Ta sớm nên nghĩ đến! Ta sớm nên đoán ra là các ngươi!"

"Tam hoàng huynh…"

Tiêu Giác định mở lời khuyên nhủ hắn bình tĩnh lại.

Nhưng không ngờ, chỉ một câu của hắn lại khiến Tiêu Duẫn hoàn toàn bùng nổ.

Hắn đột nhiên siết chặt bàn tay, lưỡi kiếm lập tức cắt vào cổ ta, để lại một vệt m-áu mỏng.

Tiêu Giác tức khắc không dám manh động.

Tiêu Duẫn, không biết có phải do bị lời nói của ta k*ch th*ch hay không, mà cả người hắn bắt đầu run rẩy, thậm chí nói năng cũng bắt đầu trở nên lộn xộn.

"Đáng lẽ… kẻ đáng chếc là ngươi!" Là Tứ đệ! Là Ngũ đệ, là các ngươi! Đáng lẽ ta mới là Thái Tử!"

"Ta mới là Hoàng Đế!"

Mỗi một câu hắn thốt ra, lưỡi kiếm lại di chuyển.

"Đã như vậy… vậy thì cùng nhau chếc đi!"

"Biết đâu, chếc rồi chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu!"

Nói đoạn, hắn dốc toàn lực, định vung kiếm cắt đứt cổ ta.

Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, một mũi tên từ ngoài cửa bay vụt vào, xuyên thẳng qua cánh tay hắn.

Tiêu Duẫn đau đớn kêu lên, lập tức mất hết sức lực.

Ta nhân cơ hội ấy, xoay người đẩy mạnh hắn về phía vòng vây của Tiêu Giác.

Chỉ đến lúc này, dây thần kinh căng như dây đàn của ta mới dần thả lỏng.

Ta ngước mắt nhìn về phía mũi tên vừa b.ắ.n đến.

Và ngay giây phút ấy, ta bắt gặp Tiêu Thuấn với đôi mắt đỏ rực như m-áu, gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn, cánh tay vẫn còn siết chặt dây cung, mũi tên nhắm thẳng vào trái tim Tiêu Duẫn.

Mũi tên thứ hai của Tiêu Thuấn xuyên thẳng vào n.g.ự.c Tiêu Duẫn, suýt chút nữa đã lấy mạng hắn.

May thay, Tiêu Duẫn không chếc, được thái y cứu một mạng, sau đó bị áp giải vào Đại Lý Tự, chờ Hoàng Thượng tỉnh lại rồi xử lý.

Cục diện đã được an bài, Tiêu Giác cũng dần trở thành khách quen của Vũ Vương Phủ.

Mọi chuyện dường như đã yên bình trở lại.

Chỉ có Tiêu Thuấn — kể từ sau hôm ấy, suốt một tháng ròng, chàng chưa từng đoái hoài gì tới ta.

Dù ta hỏi chuyện, dù ta giả vờ đáng thương, dù ta cố gắng chọc ghẹo chàng, chàng vẫn chưa từng nói một lời.

Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn ta một cái.
 
Mưu Lược Của Đích Nữ - Nhất Chích Khí Thủy Hùng
Chương 13: Chương 13



Ta lần đầu tiên gặp phải tình huống này, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Mãi đến khi Tiêu Giác không chịu nổi nữa, vừa tức giận vừa châm chọc một câu:

"Nếu Lục đệ đã không thích Lục đệ muội, chi bằng để ta thay đệ xin mẫu hậu ban chỉ hòa ly?"

Sắc mặt Tiêu Thuấn cuối cùng cũng thay đổi.

Nửa đêm hôm ấy, chàng lặng lẽ lẻn vào phòng ta.

Chàng vào phòng nhưng cũng không hề lên tiếng, cứ như ma quỷ, trốn ở trong góc, trợn mắt nhìn ta.

Ta đang ngủ say, nhưng cảm giác sau lưng lạnh toát, liền giật mình mở mắt, suýt nữa đã bị dọa cho chếc khiếp.

Dù vậy, chàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhìn chằm chằm ta mà không nói một lời.

Gặp tình huống này, dù đã sống hai kiếp, ta vẫn cảm thấy bất lực không thôi, không nhịn được mà thở dài hỏi:

"Rốt cuộc chàng đang giận chuyện gì?"

Tiêu Thuấn cuối cùng cũng mở miệng.

"Nàng rõ ràng thích Tứ ca, tại sao vẫn gả cho ta?"

Ta hơi sững sờ, cũng không hiểu nổi.

"Ta khi nào có tình ý với Ung Vương điện hạ?"

"Nàng không thích huynh ấy, vậy tại sao lại giúp huynh ấy? Tại sao Thúy Bình truyền lời cũng là truyền cho huynh ấy trước, mà không phải là ta? Nàng có biết không, nếu ta đến muộn một bước, thì có lẽ ta đã không còn gặp được nàng nữa rồi!"

Rõ ràng là lời trách móc, nhưng khi thốt ra từ miệng chàng, lại mang theo vài phần tủi thân.

Không biết vì sao, trong đầu ta chợt hiện lên biểu cảm của chàng khi giương cung b.ắ.n tên ngày đó.

Khi ấy, có lẽ chàng thực sự muốn giếc chếc Tiêu Duẫn.

Đôi mắt đỏ ngầu, dáng vẻ tựa như La Sát đến từ địa ngục, quả thật không khác gì những lời đồn về sự khát m-áu và tàn nhẫn của chàng.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện, chỉ đơn thuần giống như chàng nói, dáng vẻ ấy xuất hiện là bởi vì chàng sợ rằng sẽ không thể gặp lại ta nữa — lòng ta liền trở nên mềm nhũn.

Khi mở miệng, ngay cả giọng nói của ta cũng vô thức dịu đi vài phần.

“Nếu ta thực sự có tình ý với Ung Vương, vậy thì tại sao ta lại gả cho chàng?”

Câu nói này đã khiến Tiêu Thuấn á khẩu.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Chàng hơi sững người, rồi lại hỏi ngược lại từ điểm xuất phát:

“Đúng vậy, rõ ràng ngay cả chuyện khi còn nhỏ nàng từng nói muốn gả cho ta cũng đã quên mất, vậy tại sao nàng vẫn gả cho ta chứ…”

“Đúng vậy, rõ ràng ta…”

Ta buột miệng nói được nửa câu, rồi mới giật mình nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ta không khỏi cau mày.

“Lúc nhỏ ta đã nói vậy khi nào…”

Chưa nói dứt câu, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một số hình ảnh.

Ta sững người, dường như mơ hồ nhớ ra mình đã từng nói như thế.

Đó là vào năm ta 8 tuổi, đúng năm mà mẫu thân ta qua đời.

Năm ấy, sau khi bị Thích thị và Tô Oánh đuổi ra khỏi chính viện, ta đã dọn vào phòng chứa củi.

Từ đó về sau, dường như bọn họ đã quên mất sự tồn tại của ta. Đến cả đêm Giao thừa, cũng chẳng ai gọi ta để cùng ăn bữa cơm tất niên.

Có lẽ vì khung cảnh vui vẻ ấm áp ấy quá chói mắt, ta không muốn nhìn thấy, bèn lén lút nhét hai đồng tiền vào trong người, rời khỏi phủ.

Đêm ấy, chợ đêm trong kinh thành vô cùng náo nhiệt.

Người rất đông, đông đến mức ta không nhận ra mình đã bị móc mất túi tiền.

Mãi cho đến khi ta đứng trước quầy hàng bán kẹo hồ lô, phát hiện hai đồng tiền duy nhất đã không cánh mà bay, ta mới nhận ra.

Những xâu kẹo hồ lô đỏ au, trông thật đẹp mắt.

Khi mẫu thân ta còn sống, người thường mua cho ta mấy xâu.

Lúc ấy, người hay dỗ dành ta ăn, nhưng ta lại không thích vị chua của quả sơn trà dưới lớp đường ngọt.

Thật ra, không mua được cũng chẳng sao, bởi vì ta cũng không thực sự muốn ăn.

Thế nhưng, ngay khi ta chuẩn bị xin lỗi chủ quán, giọng nói của thiếu niên bỗng vang lên bên cạnh.

“Ta thấy ngươi đứng ở đây rất lâu rồi, ngươi thích kẹo hồ lô sao?”

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên mặc y phục vô cùng hoa lệ đang đứng ở bên cạnh.

Mắt của chàng rất đẹp, đôi con ngươi màu mực còn ánh lên một tia xanh lam, không hề giống người Đại Lương một chút nào.

Ta không khỏi cảnh giác, chỉ ngẩn người nhìn chàng mà không nói gì.

Thấy ta không đáp, chàng tưởng ta chưa nghe rõ, bèn hỏi lại một lần nữa:

“Ngươi có thích không? Ta có thể tặng ngươi một xâu.”

Ta lắc đầu: “Mẫu thân ta thích.”

Chàng lại hỏi: “Vậy mẫu thân ngươi đâu?”

“Mẫu thân ta mất rồi…”

Sau khi ta nói xong câu này, thiếu niên rõ ràng sững sờ.

Chàng dường như nghĩ rằng mình đã chạm vào nỗi đau của ta, hồi lâu sau mới ngượng ngùng nói:

“Xin lỗi…”

Khi ấy, có lẽ vì biểu cảm của chàng quá chân thành, ta bất giác hạ xuống sự phòng bị, khẽ lắc đầu:

“Không sao đâu.”
 
Mưu Lược Của Đích Nữ - Nhất Chích Khí Thủy Hùng
Chương 14: Chương 14 (Hoàn)



Có lẽ do vẫn cảm thấy áy náy, giọng điệu của thiếu niên đầy hào sảng:

“Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn gì? Chỉ cần là thứ ta có thể mua được, ta chắc chắn sẽ mua tặng ngươi.”

Ta trầm tư trong chốc lát, rồi nói:

“Vậy huynh có thể tặng ta một vị phu quân không?”

Khi ấy, ta vẫn chưa thực sự hiểu rõ “phu quân” là gì.

Nhưng vẫn nghiêm túc giải thích khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của chàng:

“Mẫu thân ta nói, trên đời này thứ khó có được nhất chính là một vị phu quân tốt. Ta muốn một vị phu quân tốt, huynh có thể tặng cho ta không?”

Chàng dường như có chút khó xử, gãi đầu nói:

“Chuyện này e là không được…”

Nhưng khi thấy nét mặt thất vọng của ta, chàng lập tức đổi giọng:

“Nhưng mà, đợi sau này ngươi lớn lên, ngươi có thể gả cho ta. Ta nghĩ ta có thể trở thành một vị phu quân tốt.”

Có lẽ vì giọng nói của chàng quá chân thành, hoặc cũng có thể vì nụ cười của thiếu niên quá đỗi mê hoặc.

Ta gần như không cần suy nghĩ, liền đáp:

“Được!”

Đêm đó, thiếu niên đưa ta về cửa sau của Tô phủ.

Lúc chia tay, chàng dường như có nói gì đó, dặn ta phải nhớ kỹ lời chàng nói.

Nhưng khi ấy Thích thị đã đứng chờ ở cửa sau, vừa nhìn thấy ta liền mắng chửi om sòm.

Giọng bà ta quá lớn, đến mức lời của thiếu niên lúc đó, ta hoàn toàn không nghe rõ…

Cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Cuộc gặp gỡ tình cờ lúc nhỏ, và những lời nói còn chưa đến mức gọi là lời hẹn thề, thế nên ta chưa từng để tâm.

Theo năm tháng trưởng thành, ngay cả thiếu niên ta gặp đêm hôm ấy, ta cũng đã quên mất.

Nhưng không ngờ, chàng lại luôn ghi nhớ.

Khuôn mặt tủi thân của Tiêu Thuấn trước mắt dần trùng khớp với hình ảnh thiếu niên ở trong ký ức.

Ta không kìm được, lòng càng thêm mềm nhũn, sống mũi cũng cay cay.

Không muốn để chàng phát hiện ra sự khác thường, ta không đợi chàng phản ứng, chỉ lặng lẽ dịch vào trong giường, vỗ lên chỗ trống ở bên cạnh, ra hiệu:

“Chàng lên đi.”

Tiêu Thuấn có vẻ động lòng, nhưng vừa đi được hai bước lại dừng lại, biểu cảm do dự.

Ta cũng không khuyên, chỉ trực tiếp nằm xuống.

Qua thật lâu, cuối cùng ta mới cảm nhận được mặt giường bên cạnh hơi lún xuống.

Cảm giác được hơi ấm bên cạnh, cùng cơ thể của phu quân đang cố giữ khoảng cách nhưng vẫn có chút cứng nhắc, lòng ta càng mềm mại hơn.

Cuối cùng không nhịn được, ta xoay người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán chàng, rồi rúc vào lòng chàng.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

“Xin lỗi.”

Giọng ta rất nhẹ.

Là vì ta đã quên chàng.

Cũng vì ta chưa từng để tâm đến cảm xúc của chàng.

Chàng im lặng hồi lâu.

Đến khi ta tưởng chàng không nghe thấy, chàng đột nhiên siết chặt vòng tay ôm lấy ta.

Tiếp đó, là giọng điệu có phần bá đạo của chàng.

“Lần này ta tạm thời bỏ qua, nhưng không được có lần sau. Dù sao nàng đã gả cho ta, thì nàng chỉ có thể là của ta.”

Ta lại rúc sâu hơn vào lòng chàng, chậm rãi cong môi, gật đầu đáp:

“Được.”

- Hoàn -
 
Back
Top Bottom