Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO6nafzeMY7H0bCKzMZSvH8xV8wjPR5-ar5XcU2EmR_AYd64KX28a4Ewq1HWFSdvFndPxydJfNGVZYExQ_TFZ6m9a0a3q_As9VGCQHaY2pM4OKlMVRcN3v8QBozdvcaDktDb4vtmrc-NpgFUXLqXHtD=w215-h322-s-no-gm

Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!
Tác giả: Na
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Sủng, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trong ngày cưới của tôi, “cô bạn thanh mai” của chồng bất ngờ xuất hiện trong bộ váy đỏ rực. Không chút ngần ngại, cô ta thản nhiên bước thẳng vào hôn trường như thể mình mới là nữ chính của buổi lễ.

“Anh Hàn, anh quên đêm trước khi đi nước ngoài, chúng ta đã thân mật đến mức nào rồi sao?” – cô ta nhìn tôi với ánh mắt thách thức, giọng điệu tự tin như thể chắc chắn rằng, chồng tôi cưới tôi chỉ vì tôi là người thay thế cho cô ta.

“Em biết mà, anh chỉ muốn tìm một kẻ thế thân cho em. Bây giờ em đã quay về… thì người phụ nữ này nên biến đi thì hơn!”

Tôi vẫn giữ im lặng, không nói một lời. Nhưng tôi cũng chẳng cần phải nói gì cả.

Sắc mặt Trình Hàn lập tức trắng bệch. Anh vội vàng nắm chặt tay tôi, hoảng hốt giải thích:

“Vợ ơi, đừng tin những lời cô ta nói! Em đẹp như tiên nữ giáng trần, còn cô ta—chỉ là một con cóc tưởng mình là thiên nga thôi!”

Ngay sau đó, anh quay sang nhân viên an ninh, lạnh giọng ra lệnh:

“Bảo vệ! Mau đưa cô ta ra khỏi đây ngay!”​
 
Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!
Chương 1


Còn chưa đến hai tuần nữa là đến ngày cưới của tôi và Trình Hàn.

Đột nhiên, trên WeChat Moments, Đường Uyển đăng một bức ảnh đầy ẩn ý.

Trong ảnh, một người đàn ông khỏa thân nửa người, ôm chặt một cô gái trong vòng tay.

Dưới góc ảnh còn lấp ló một chiếc giường với tấm nệm hai triệu có chức năng massage—cũng chính là tấm nệm mà tôi và Trình Hàn đã mua để chuẩn bị cho hôn nhân.

Bài đăng chỉ tồn tại vài phút rồi bị xóa đi ngay lập tức.

Nhưng ngay sau đó, cô ta lại đăng một bài khác với giọng điệu giả bộ đáng yêu:

“Ôi trời! Nhầm rồi! Chị đừng hiểu lầm nhé! Em chỉ giúp anh Hàn thử giường cưới thôi mà! Chị sẽ không giận em chứ?”

“Chị à, hôm đó anh Hàn quá mệt mỏi, em chỉ giúp anh ấy thư giãn một chút thôi! Chị đừng nghĩ nhiều nhé, bọn em chẳng làm gì cả đâu!”

Tôi cười lạnh, ánh mắt trầm xuống.

Trước đám cưới chưa đầy hai tuần, cô ta lại dám giở trò như thế này?

Trình Hàn vừa từ nước ngoài trở về không lâu, tôi biết mấy ngày trước anh có tham gia một bữa tiệc cùng hội bạn bè, mà Đường Uyển cũng có mặt ở đó.

Tôi vốn không định để tâm, nhưng cô ta lại chủ động khiêu khích, vậy thì…

Tôi cũng không ngại chơi với cô ta một ván.

Hôm đó, tôi cùng Trình Hàn đến gặp nhóm bạn của anh.

Ngay khi vừa bước vào, tôi lập tức thấy Đường Uyển.

Cô ta mặc một chiếc váy ren ôm sát, trang điểm tinh tế, trông vô cùng yểu điệu và đáng yêu.

Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta lập tức lóe lên, sau đó giả bộ kinh ngạc:

“Chị ơi, chị chính là vợ sắp cưới của anh Hàn sao? Chà chà, đúng là có nét giống em thật!”

Giống?!

Cô ta đang cố tình ám chỉ cái gì đây?

Trình Hàn không thèm để ý đến cô ta, mà trực tiếp rút từ túi áo ra một xấp thiệp cưới, đưa thẳng cho những người có mặt:

“Cuối tuần sau tôi kết hôn, nhớ đến dự.”

Sau đó, anh không chút do dự vòng tay ôm eo tôi, giọng điệu tràn đầy tuyên bố chủ quyền:

“Đây là vợ tôi.”

Nhưng Đường Uyển lại một tay kéo lấy tay tôi, ánh mắt long lanh như nai con vô tội:

“Chị à, chúng ta trông thật giống nhau đó! Không thì… chúng ta kết bạn WeChat đi?”

“Lỡ sau này anh Hàn bắt nạt chị, em còn có thể giúp chị ‘xử’ anh ấy nữa!”

Tôi khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Ồ? Nếu anh ấy ngay cả nhắn tin với em còn không nỡ, vậy thì sao có thể bắt nạt tôi được?”

Cô ta đột nhiên cứng đờ, sắc mặt tái đi một chút.

Bởi vì từ trước đến nay, Trình Hàn chưa từng chủ động nhắn tin với cô ta dù chỉ một lần.

Tôi tiếp tục cười nhẹ, giả bộ ngạc nhiên:

“Lạ thật, trước đây tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến cô là bạn thân.”

“Nếu hai người thật sự là bạn bè tốt, sao từ đầu đến cuối anh ấy chưa từng kể về cô?”

Tôi không nói dối, bởi vì đây là sự thật.
 
Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!
Chương 2


Trước giờ Trình Hàn chưa từng nhắc đến Đường Uyển với tôi, dù chỉ một chữ.

Ngay cả những lần tụ tập, nếu biết có sự tham gia của cô ta, anh cũng sẽ từ chối ngay lập tức.

Nhưng dù vậy, Đường Uyển vẫn cố gắng gượng cười, ánh mắt lóe lên chút gì đó đầy hả hê:

“Sao thế được? Chắc là anh ấy sợ chị ghen thôi!”

“Không sao đâu, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau thường xuyên mà!”

Tôi không hề đáp lại, nhưng trong lòng lại có một dự cảm rằng, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.

---

Tôi vừa ngâm chân trong thau nước ấm, vừa híp mắt tận hưởng, thoải mái đến mức không muốn động đậy.

Nước nóng làm chân tôi tê tê, từng giọt nước bắn lên, tạo thành những gợn sóng nhỏ xung quanh.

Theo phong tục, trước ngày cưới, cô dâu chú rể không được gặp nhau.

Trình Hàn lúc đầu miệng đầy hứa hẹn, bảo rằng sẽ ngoan ngoãn làm theo, nhưng đến nửa đêm, anh đã lén lút trèo vào phòng tôi.

Anh ôm tôi từ phía sau, giọng trầm thấp đầy lo lắng:

“Vợ ơi, sao thế? Ai chọc giận em à?”

Làm gì có ai chọc giận tôi?

Chỉ là tôi vừa lướt điện thoại, nhìn thấy một bức ảnh trên WeChat Moments, sắc mặt hơi trầm xuống.

Tôi nhướng mày, khẽ cong môi, nhàn nhạt hỏi:

“Anh tự nhìn đi.”

Chuyện là thế này:

Tối nay, có một tài khoản ẩn danh đăng một bức ảnh chụp lén.

Trong ảnh là một người đàn ông và một cô gái, ôm nhau trong bóng tối.

Mặc dù chỉ chụp một góc mặt nghiêng, nhưng nhìn qua thì… trông rất giống Trình Hàn.

Tôi ngay lập tức chụp lại màn hình, gửi thẳng cho anh.

Trình Hàn mở bức ảnh, ngây người một giây, sau đó lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt oan ức:

“Vợ ơi! Tuy là người trong ảnh hơi giống anh thật, nhưng không thể vì thế mà em đổ tội cho anh được!”

Tôi cười như không cười:

“Cũng may hôm nay em thấy bức ảnh này sớm, nếu không, có khi ngày mai đám cưới của chúng ta sẽ thành trò cười mất!”

Trình Hàn hít một hơi sâu, ra vẻ nghiêm túc đến mức muốn giơ tay thề độc.

Anh nắm chặt tay tôi, vội vàng nói:

“Anh thề, cả đời này, anh chỉ có một người vợ duy nhất! Nếu anh có làm gì có lỗi với em, thì…”

Tôi lập tức cắt ngang:

“Không cần thề, chỉ cần anh nhớ rằng, nếu anh làm gì có lỗi với em, em sẽ xử lý anh thẳng tay!”

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó lạnh nhạt nhìn về phía màn hình điện thoại, ấn mở tài khoản của kẻ đã đăng bức ảnh này.

Người đăng không ai khác… chính là Đường Uyển.

Tôi vừa định nhắn tin hỏi thẳng, thì Trình Hàn đã giật lấy điện thoại, mở ngay WeChat của cô ta, nhấn vào bức ảnh rồi phóng to gương mặt người đàn ông trong ảnh.

Sau khi nhìn kỹ, anh cười lạnh một tiếng, mắng thẳng:

“Đường Uyển, cô bị bệnh à? Lấy một bức ảnh vớ vẩn rồi bảo là tôi? Trình độ Photoshop của cô đúng là tệ thật!”

Anh lập tức soạn tin nhắn gửi thẳng cho cô ta:

“Cả đời này tôi chỉ có một người vợ, đừng có sủa bậy. Với lại, nệm hai triệu hôm trước, cô còn chưa bồi thường đâu đấy! Nếu không trả tiền, tôi báo cảnh sát ngay!”

---
 
Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!
Chương 3


Đường Uyển không ngờ rằng Trình Hàn sẽ vạch trần ngay lập tức.

Cô ta vốn nghĩ rằng anh sẽ bí mật liên lạc với mình, ít nhất cũng sẽ có một chút chột dạ, nhưng kết quả lại bị vả mặt trước công chúng.

Nếu như cô ta được anh tin tưởng thêm một chút, có lẽ mọi chuyện đã đi theo hướng khác.

Nhưng đáng tiếc, Trình Hàn không phải là kẻ dễ bị thao túng.

Bên ngoài, anh lúc nào cũng vô tâm, hờ hững.

Nhưng thật ra, bản chất anh chính là một con chó săn cực kỳ trung thành—chỉ nhận chủ nhân duy nhất.

Và người đó, chính là tôi.

Trước khi gặp Trình Hàn, tôi đã luôn nỗ lực hết sức để học hành.

Bởi vì tôi hiểu rõ—nếu không có hậu thuẫn, không có gia thế, vậy thì chỉ có thể dùng thực lực để giành lấy tất cả.

Và rồi, trong suốt nhiều năm liền, tôi liên tục giành vị trí thủ khoa, đẩy Trình Hàn—kẻ luôn ngang nhiên đứng đầu—xuống hạng hai.

---

Từ lúc nào, cậu ta bắt đầu nhìn tôi chằm chằm đầy nguy hiểm?

Là khi tôi liên tục đánh bại cậu ta trong các cuộc thi?

Hay là khi tôi ngồi trên sân khấu vinh danh, còn cậu ta ngồi dưới, siết chặt tay đến mức nổi cả gân xanh?

Tôi không biết.

Nhưng tôi nhớ rất rõ, vào buổi tối ngày tốt nghiệp, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc liên hoan.

Tôi và mấy bạn học cùng nhau hát hò, cười đùa vui vẻ, thì đột nhiên bị một bàn tay túm lấy cổ tay, kéo đi một cách đầy bá đạo.

Tôi bị nhốt trong một phòng bao VIP.

Ngay khi định hét lên "Cứu mạng!", tôi liền bị một vòng tay rắn chắc ôm chặt.

Ánh mắt Trình Hàn nhìn tôi lúc đó vừa dịu dàng, vừa nguy hiểm, dưới đáy mắt còn ẩn chứa một thứ cảm xúc mãnh liệt đến đáng sợ.

Giọng anh khàn khàn, tựa như dồn nén rất lâu:

“Lộc Du Du, lần nào em cũng giành vị trí thứ nhất của anh…”

“Có phải em nên… bồi thường cho anh không?”

Tôi sững sờ.

Bồi thường cái gì chứ?!

Nhưng khi tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã ghì chặt lấy tôi, giọng nói như muốn cắn nuốt tất cả:

“Cả đời này, em chỉ được đứng cạnh anh, không ai khác ngoài anh!”

Tôi vẫn tin tưởng Trình Hàn, dù sau này, anh có thể bá đạo đến mức nào đi chăng nữa.

Ngay cả khi tôi đá anh một cú chỉ vì quá tức giận chuyện cái nệm hai triệu bị bẩn, anh cũng không chút tức giận, chỉ ôm chân r*n r* như một chú chó lớn bị chủ nhân ghét bỏ.

Mặt khác, Đường Uyển vốn định tung tin đồn để chia rẽ vợ chồng tôi, nhưng lại không ngờ rằng Trình Hàn sẽ thẳng thắn đối chất ngay lập tức.

Cô ta hoàn toàn không kịp trở tay.

Bà mẹ chồng tôi cũng không thèm làm lớn chuyện, nhưng ngay trong đêm, bà đã lặng lẽ bảo người đổi một tấm nệm mới.

Nhưng tôi biết rõ—

Càng như vậy, Đường Uyển sẽ càng không cam tâm.

Cô ta nhất định sẽ còn giở thêm nhiều trò hơn nữa.
 
Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!
Chương 4


3.

Ngày diễn ra hôn lễ, Trình Hàn bị ép phải mời rượu từng bàn nên mặt anh đỏ bừng, vừa cười vừa gật đầu liên tục.

Nhìn anh chật vật như vậy, tôi chỉ muốn đào một cái hố rồi trốn xuống cho rồi.

Đây mà là tổng tài lạnh lùng trong truyền thuyết sao?

Bộ dạng của anh bây giờ trông như một con Husky uống say vậy.

Đúng lúc này, khi hôn lễ chính thức bắt đầu, tôi vừa chuẩn bị xốc váy cưới, chờ ánh đèn chiếu xuống, sau đó sẽ theo đúng trình tự tiến đến bên cạnh chú rể.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhạc nền vang lên—

“A! Cuối cùng cũng thấy anh Hàn rồi!”

Một giọng nói chói tai vang lên.

Cả hội trường sững lại.

Từ bên ngoài, một cô gái mặc váy đỏ lao thẳng vào sân khấu.

Tôi đứng yên một giây, sau đó…

Nắm chặt tay, nghiến răng kèn kẹt.

Là Đường Uyển!

Khách mời bên dưới bắt đầu xôn xao:

“Cô ta là ai vậy? Sao lại không biết điều như thế?”

“Đây là đám cưới của người ta mà? Chạy lên sân khấu làm gì?”

Trên sân khấu, Đường Uyển lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt đỏ hoe, môi run rẩy, trông như một đóa sen trắng bị tổn thương sâu sắc:

“Huhu… Em không có ý phá hỏng hôn lễ của hai người! Chỉ là… em thực sự không cam tâm!”

“Chị Du Du, chị có thể nhường lại vị trí này cho em không?”

“Em biết anh Hàn không yêu chị! Anh ấy chỉ kết hôn với chị vì bị ép buộc thôi!”

Tôi: “…”

Cô ta uống lộn thuốc gì à?!

Tôi nắm chặt váy cưới, suýt chút nữa đã lao lên vả cho cô ta một trận.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Trình Hàn—người vốn đang ngơ ngác vì say rượu, đột nhiên giật lấy micro, giọng nói đầy khó chịu:

“Bảo vệ! Kéo con điên này xuống ngay cho tôi!”

Dưới sự hộ tống của bảo vệ, cuối cùng hôn lễ cũng hoàn thành thuận lợi.

Nhưng chưa đến bao lâu, đến tiết mục mời rượu, Đường Uyển lại gây chuyện.

Cô ta bước lên, bám lấy cánh tay Trình Hàn, ánh mắt đầy đau khổ:

“Anh Hàn! Sao anh có thể kết hôn với một cô gái không có tiền, không có quyền như thế này được?! Cô ấy hoàn toàn không xứng với anh!”

“Chẳng phải anh chỉ cưới cô ta vì một lý do đặc biệt thôi sao? Anh nói đi! Có đúng không?!”

Tôi cười nhạt, khoanh tay nhìn cô ta, giọng điệu đầy châm chọc:

“Sao? Cô đã quên tấm nệm hai triệu hôm qua rồi à?”

“Tôi không có tiền? Không có quyền?”

“Chị gái à, tôi là thủ khoa khối khoa học tự nhiên toàn quốc đấy. Ngày xưa các trường đại học danh giá như Thanh Hoa, Bắc Đại suýt nữa đánh nhau chỉ để giành tôi nhập học.”

“Sau khi tốt nghiệp, tôi vào ngành đầu tư tài chính, chỉ trong vòng hai năm đã được mệnh danh là bàn tay vàng trong giới đầu tư, ai cũng nể sợ.”

“Cô nói tôi không xứng với Trình Hàn? Xin lỗi, tôi thấy là cô mới không xứng đấy!”
 
Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!
Chương 5


Tôi chưa kịp nói xong, thì Đường Uyển lại tiếp tục gào lên, giọng nói càng thêm điên cuồng:

“Anh Hàn! Anh đã quên mất đêm cuối cùng trước khi anh ra nước ngoài rồi sao?!”

“Ngày đó, hai chúng ta đã hứa gì với nhau? Anh nói sẽ quay về tìm em, em đã chờ anh bao năm nay!”

“Anh chỉ đang lấy cô ta để thay thế em thôi, đúng không?!”

“Cái gì? Cướp hôn ngay tại chỗ sao?!”

“Chuyện này quá k*ch th*ch rồi!”

Tiếng hét đầy kịch tính của Đường Uyển vang lên, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của khách mời xung quanh.

Trình Hàn nhíu chặt mày, khuôn mặt đầy khó chịu:

“Cô bị bệnh à? Cô nói cái gì mà tiếc nuối? Tôi với cô có quan hệ gì sao? Mấy năm nay tôi ra nước ngoài, đến một tin nhắn cô cũng không thèm gửi, giờ lại đến đây làm loạn?!”

Anh suýt chút nữa đá cô ta bay ra ngoài.

Đường Uyển nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy đầy đáng thương:

“Anh Hàn! Vì sao anh có thể yêu Lộc Du Du mà không yêu em? Nếu lúc trước anh đã có thể quên em, vậy vì sao lại chọn một người có gương mặt giống em như vậy?!”

“Bây giờ em đã quay về rồi, anh có thể tỉnh táo lại được không? Chúng ta mới là tình yêu đích thực mà!”

Cả hội trường xôn xao.

Tôi trầm mặc nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng.

Đúng là không thể phủ nhận—

Tôi và Đường Uyển có nét giống nhau.

Tôi từng nghe hội chị em bàn tán, họ còn đùa rằng tôi và cô ta trông như hai chị em họ.

Nhưng mà…

Thật buồn cười.

Lẽ nào chỉ vì có chút giống nhau, mà tôi lại trở thành "kẻ thay thế" trong miệng cô ta sao?

Trình Hàn thấy tôi không nói gì, lập tức cuống lên, sợ tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói của Đường Uyển.

Anh siết chặt tay tôi, vội vàng lên tiếng:

“Vợ ơi! Đừng nghe cô ta nói nhảm! Em xinh đẹp như tiên nữ thế này, cô ta chỉ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thôi!”

“Lại còn chơi trò ‘thế thân’ này nữa? Bây giờ vẫn còn người thích kiểu cốt truyện cẩu huyết này sao?”

Mẹ chồng tôi cũng vừa đến, sắc mặt bà khó coi, trầm giọng hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Tôi khẽ nhéo đùi mình, ép ra vài giọt nước mắt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút run rẩy:

“Mẹ ơi, không có gì đâu ạ.”

Nhân viên lễ cưới bên cạnh nhanh chóng giải thích toàn bộ sự việc.

Ngay khi nghe xong, Đường Uyển lập tức thay đổi chiến thuật, đôi mắt ướt át như mèo con, dịu dàng gọi một tiếng:

“Bác gái…”

Sau đó, cô ta còn liếc nhìn mẹ chồng tôi đầy hy vọng, có vẻ như muốn dựa vào bà để lật ngược tình thế.

Nhưng đáng tiếc—

Cô ta đã tính sai rồi.

Mẹ chồng tôi chỉ thản nhiên phất tay, ra lệnh:

“Bảo vệ, lôi cô ta ra ngoài!”
 
Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!
Chương 6


Ngay khi bảo vệ sắp kéo cô ta đi, Đường Uyển lại bất ngờ quay người, nhìn Trình Hàn đầy quyến rũ.

Cô ta mỉm cười, nụ cười có chút yêu mị:

“Anh Hàn, chỉ cần anh muốn, em vẫn có thể chờ anh.”

Trình Hàn sát khí bùng nổ, lạnh lùng nhếch môi:

“Muốn chờ thì chờ dưới địa ngục đi.”

Sau đó, anh bật loa, để cho toàn bộ hội trường đều nghe rõ:

“Hôm qua cô ta vừa mua một cái nệm hai triệu để lăn lộn với đàn ông khác, giờ còn đến đây diễn kịch với tôi sao?”

“Trả tiền nệm ngay đi! Nếu không tôi báo cảnh sát!”

Cả hội trường ồ lên.

Mặt Đường Uyển tái mét, há miệng định nói gì đó, nhưng Trình Hàn đã rút điện thoại ra.

“110 phải không? Tôi muốn báo án—”

Còn chưa kịp nói xong, Đường Uyển đã bị lôi ra khỏi hội trường.

Sau khi thấy Trình Hàn cầm điện thoại định gọi cảnh sát thật, Đường Uyển rốt cuộc cũng hoảng sợ thật sự.

“Chờ… chờ đã!”

Cô ta ấp úng, dường như đang cố gắng tìm một cái cớ hợp lý để xoay chuyển tình thế.

“Anh Hàn… có cần thiết phải làm lớn chuyện như vậy không? Dù sao, em cũng chỉ muốn… thử một lần níu kéo anh mà thôi.”

Trình Hàn nhướng mày, lười biếng dựa vào tôi, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy trào phúng:

“Thế nào? Định để tôi xóa bài tố cáo cô trên mạng à?”

Đường Uyển không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cúi đầu cắn môi, lộ ra bộ dáng yếu đuối, đáng thương.

Lúc này, ba mẹ cô ta—cuối cùng cũng lên tiếng.

Ba Đường lên giọng khuyên bảo:

“Hàn à, con cũng biết mà, Uyển Uyển nhà bác còn trẻ, đôi khi làm việc hơi bồng bột.”

“Hơn nữa, Du Du à, con cũng không nên để bụng chuyện này làm gì.”

Tôi bật cười, giọng nói dịu dàng nhưng đầy châm chọc:

“Thật sao? Nói như vậy thì, nếu tôi đăng một bài lên mạng, tố cáo cô ta cướp chồng, thì cô ta cũng nên bao dung tôi một chút đúng không?”

Ba Đường: “…”

Đường phu nhân mất kiên nhẫn, quay ngoắt sang mẹ chồng tôi, giọng điệu đầy trách móc:

“Nghiên Uyển, chị dạy con kiểu gì vậy? Để nó cư xử hỗn hào với bậc trưởng bối thế à?”

Mẹ chồng tôi híp mắt, nhìn bà ta đầy nguy hiểm.

“Còn chị thì sao? Dạy con gái kiểu gì mà để nó đi giật chồng người khác ngay trong đám cưới?”

“Tôi còn chưa nói gì, chị lại quay sang trách móc con dâu tôi trước à?”

“Chị dạy con gái mình thành một con tiện nhân, lại mong người khác đối xử với nó như thiên kim đại tiểu thư à?”

Tôi: “…”

Trình Hàn: “…”

Bà mẹ chồng tôi… quá mạnh mẽ rồi!

Ba Đường thấy tình hình không ổn, lập tức kéo vợ mình ra sau, trầm giọng nói với Đường Uyển:

“Còn đứng đó làm gì? Mau về ngay! Đừng có làm mất mặt nhà họ Đường nữa!”
 
Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!
Chương 7


Đường Uyển cắn môi, cố gắng giãy giụa:

“Nhưng ba! Con không cam tâm! Anh Hàn vốn dĩ… vốn dĩ thuộc về con mà!”

Ba Đường không muốn tiếp tục mất mặt, ông ta cưỡng chế kéo cô ta đi, ép cô ta rời khỏi hội trường.

Nhưng trước khi đi, Trình Hàn vẫn không quên chuyện quan trọng nhất:

“Tấm nệm hai triệu, chuyển khoản ngay!”

Sau đó, toàn bộ số tiền được quyên góp vào trại trẻ mồ côi.

Tôi đứng trong góc nhìn Đường Uyển nước mắt ngắn nước mắt dài, khóe môi khẽ cong lên, nhàn nhạt nói:

“Đúng là ngu ngốc.”

May mắn thay, vì gia đình Trình Hàn kiểm soát truyền thông rất tốt, nên toàn bộ sự việc không bị lan truyền ra bên ngoài.

Nhưng nếu có lan ra…

Chắc chắn tiêu đề sẽ là:

“Thiên kim tiểu thư can đảm giành lại tình yêu, nhưng lại bị đánh bay ngay tại chỗ!”

4.

Hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi tiễn hết khách khứa, mẹ chồng tôi trực tiếp đưa tôi một tấm thẻ ngân hàng, vừa xoa tay tôi vừa thở dài nói:

“Con dâu à, nhân lúc tờ giấy đăng ký kết hôn còn chưa có mùi mực, thì cứ coi như đây là của hồi môn đi. Hôm nay con cũng chịu ấm ức rồi… Nhà họ Đường trước kia cũng xem như tử tế, nhưng bây giờ lại thành ra như vậy… Haizz!”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Trình Hàn đã nhanh tay nhận lấy tấm thẻ, nhét thẳng vào túi áo mình:

“Cảm ơn mẹ, nhưng vợ con đang vội đi lãnh chứng nhận kết hôn rồi!”

Tôi chỉ kịp chớp mắt một cái, còn chưa kịp thốt ra câu "Cảm ơn mẹ" đã bị anh kéo đi thẳng.

Tại cục dân chính.

Tôi liếc sang bên cạnh, thấy Trình Hàn ngồi thẳng tắp, gương mặt căng cứng đến mức nghiêm túc quá đà.

Bên cạnh có một đôi tình nhân đang thì thầm bàn tán:

“Người đàn ông này đến phỏng vấn à?”

Tôi bật cười thành tiếng.

Trình Hàn quay sang lườm tôi một cái, nhưng không nói gì.

Lúc chụp ảnh cưới, anh ôm tôi chặt đến mức gần như muốn dính cả người vào.

Sau khi có được giấy đăng ký kết hôn, anh ngay lập tức giành lấy, cầm trong tay như bảo bối rồi nhét thẳng vào túi áo mình, một giây cũng không rời.

Tôi tò mò hỏi anh đang làm gì, cuối cùng anh mới thừa nhận:

“Mấy cặp đôi khác đều có người đến chúc mừng, còn anh… chi ra hẳn một nghìn tệ thuê người đứng ngoài cổng vỗ tay cổ vũ!”

Khóe miệng tôi giật giật, đúng là bá đạo tổng tài chính hiệu mà!

Buổi tối, khi chúng tôi chuẩn bị tận hưởng đêm tân hôn, bầu không khí đã dần trở nên nóng bỏng…

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

Trình Hàn không thèm bắt máy, nhưng đối phương lại liên tục gọi đến.

Cuối cùng, khi cuộc gọi thứ năm vang lên, tôi đỏ mặt trốn vào trong chăn, nhẹ giọng nói:

“Anh cứ nghe đi, biết đâu là chuyện quan trọng.”
 
Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!
Chương 8


Trình Hàn nhíu mày, giọng điệu đầy bất mãn:

“Tốt nhất là có chuyện gấp thật, nếu không thì đừng trách anh!”

Vừa dứt lời, anh bấm nút nghe.

Chỉ mới nói được vài câu, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc:

“Đừng hoảng, tôi lập tức qua ngay!”

Tôi lo lắng hỏi:

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Trong công ty có chút việc gấp, anh qua đó xem một lát. Vợ à, nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, anh xử lý xong sẽ về ngay!”

Nói rồi, anh cúi người đắp chăn lại cho tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái rồi rời đi.

Tôi có chút bất an, dứt khoát không ngủ nữa, cầm điện thoại lên lướt WeChat.

Vừa mở ra, tôi liền thấy Đường Uyển đăng một bức ảnh mới.

Trong ảnh, cổ tay cô ta được băng bó cẩn thận, bên cạnh là một bóng dáng quen thuộc.

Dòng trạng thái đi kèm:

“Tha thứ cho sự nông nổi trước đây, từ giờ sẽ biết trân trọng người ở bên cạnh mình ~”

Dù không thấy rõ mặt người trong ảnh, nhưng tôi có thể chắc chắn bộ đồ người đó mặc chính là bộ vest Trình Hàn vừa mặc tối nay!

Chỉ trong vài phút, Đường Uyển đã nhắn tin riêng cho tôi:

"Cảm giác cô đơn ngay trong đêm tân hôn chắc không dễ chịu nhỉ?

5.

Tôi lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ hoang đường trong đầu.

Không thể nào.

Nếu Trình Hàn thực sự muốn ở bên Đường Uyển, thì chẳng có lý do gì anh ấy không cưới cô ta ngay từ đầu.

Dù hai nhà môn đăng hộ đối, nhưng ba mẹ anh chưa từng đồng ý chuyện này.

Nhưng ngay khi tôi còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Đường Uyển lại gửi đến một bức ảnh—một tờ giấy kiểm tra thai sản.

Ngay sau đó là một đoạn tin nhắn dài:

“Vì không thể mang thai, nên anh Hàn mới chọn chị—một người có gương mặt giống em để kết hôn.!”

“Bây giờ anh ấy đã có vợ, cũng không cần giấu giếm gì nữa.”

“Chị cứ tận hưởng khoảng thời gian này đi. Đợi đến khi con em chào đời, anh ấy sẽ ly hôn với chị ngay lập tức.”

“Dù sao, em cũng sẽ là mẹ của con anh ấy mà!”

Tôi chết lặng trong vài giây.

Rồi sau đó, lướt xuống dưới, lại thấy thêm một đoạn tin nhắn nữa:

“Đừng cố giữ lấy anh ấy nữa. Em biết anh Hàn thương trẻ con lắm. Nếu chị thật sự yêu anh ấy, thì nên biết điều mà buông tay đi.”

“Nhân tiện, nếu chị đồng ý ly hôn sớm, bên em có thể bồi thường một khoản tiền rất hậu hĩnh.”

“Dù sao chị cũng chẳng có gì cả, chỉ có chút nhan sắc giống em thôi.”

Tôi cười lạnh, siết chặt điện thoại trong tay.

Nhìn dòng tin nhắn đầy ngạo mạn và dối trá, tôi không thể nào nhịn được nữa.

Trình Hàn thương trẻ con sao?

Điều này đúng.
 
Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!
Chương 9


Ngay từ lúc cầu hôn tôi, anh đã hùng hồn nói:

“Sau này, chúng ta sẽ sinh một đứa con gái và một đứa con trai.”

“Con gái sẽ giống em, anh sẽ mua thật nhiều váy công chúa cho con.”

“Còn con trai thì phải dạy dỗ thật nghiêm khắc, để nó bảo vệ mẹ nó!”

Nhưng, Đường Uyển dựa vào đâu mà nói rằng anh sẽ ly hôn với tôi chỉ vì đứa bé của cô ta?

Nếu quả thật có chuyện đó, vậy thì công ty của nhà Đường sẽ giải thích thế nào?

Dù sao, Đường Uyển vẫn còn đang thực tập ở công ty của Trình Hàn, mà cha cô ta còn nhờ vả Trình Hàn giúp đỡ.

Tôi lập tức gọi điện thoại:

“Chồng à, anh đang ở đâu?”

Giọng nói bên kia ồn ào, dường như anh đang bận rộn xử lý công việc.

Chưa kịp nói thêm gì, anh đã vội đáp:

“Anh đang bận, để lát nữa nói nhé.”

Sau đó, anh cúp máy.

Bàn tay tôi lạnh ngắt.

Tôi ngồi thẫn thờ một lúc lâu, đầu óc rối bời.

Nhưng ngay sau đó, màn hình điện thoại sáng lên.

Là tin nhắn từ một nhóm bạn học cũ, cả nhóm đang bàn tán về một sự kiện đặc biệt.

Hoá ra là một diễn đàn lớn vừa mở một cuộc bình chọn "CP thần tiên", trong đó có một cặp đôi vô cùng nổi bật.

Mà nhân vật chính… lại chính là tôi và Trình Hàn.

Có người còn đào lại những video cũ, khi tôi còn đang bày tỏ quan điểm phản đối yêu đương trong lớp, thì Trình Hàn ngay lập tức ném cho tôi mấy cái tin nhắn tỏ tình liên tục.

Bình luận dưới bài viết toàn là những câu cảm thán như:

“Chuyện tình của hai người họ đúng là truyền kỳ! Không ai dám chen ngang đâu!”

“Trời ạ! Đúng kiểu bá đạo tổng tài, yêu không lối thoát luôn!”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, chợt nhớ đến những hành động bá đạo của Trình Hàn trước đây.

Mỗi lần có ai dám tiếp cận tôi, anh luôn chặn đứng họ ngay lập tức, không cho ai có cơ hội tiếp cận.

Anh thường ép tôi vào tường, sau đó hung hăng cúi đầu cắn môi tôi, gằn từng chữ:

“Lộc Du Du, em dám để mắt đến thằng đàn ông khác thử xem? Anh sẽ xử em ngay lập tức!”

6.

Khi Trình Hàn về đến nhà, trời đã tờ mờ sáng.

Tôi đang mơ mơ màng màng thì cảm nhận được một bên giường lõm xuống, ngay sau đó liền rơi vào vòng tay quen thuộc.

"Anh về rồi à?" Tôi trở mình, chạm phải gương mặt anh.

"Vợ ơi, anh có làm em tỉnh giấc không?" Trình Hàn siết chặt vòng tay, giọng nói trầm thấp mang theo chút mệt mỏi.

“Ừm… Sao giờ này anh mới về? Công ty có chuyện gì à?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt anh lập tức tối sầm, cả người đầy vẻ bực bội:

“Vợ ơi, em nghe anh nói này, ngàn vạn lần đừng tin lời Đường Uyển.”

Tôi ngước mắt nhìn anh, chờ anh giải thích.

Thấy tôi không truy hỏi, Trình Hàn thở phào, ôm tôi chặt hơn rồi nói:

“Hôm qua đúng là công ty có chuyện, nhưng sau đó con nhỏ Đường Uyển đó lại giở trò, chạy đến uy h**p ba anh, nói rằng nếu không giúp cô ta thì sẽ rút vốn đầu tư.”
 
Back
Top Bottom