Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Muội Muội Ta Là Trắc Phi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
409,328
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNXLJB4X68_RM2722qy7alQ9toKWlwegnqIVOTjZdDGT8HTXZ6Gd4WM8lZCcYwPA7LIOFlcdsesaZQ4lI-m5PXLY6KE64k6Q9tRoh5HYuZSG_gIl0W_R5RupZVU5hBU8X720sj_VDueEttVPhbVBUR7=w215-h322-s-no-gm

Muội Muội Ta Là Trắc Phi
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Muội muội ta dung mạo kiều diễm động lòng người, rất biết cách lấy lòng nam nhân.

Mẫu thân lại sắp xếp cho nó làm người bồi giá của ta, cùng ta vào Đông Cung.

Ai ai cũng khuyên can, một nữ nhân hồ ly như vậy chỉ biết tranh giành sủng ái với ta mà thôi.

Thế nhưng mẫu thân chẳng hề nao núng.

Trước khi xuất giá, muội muội ta cười rạng rỡ nói: "Người trong lòng Thái tử, mãi mãi sẽ là muội."​
 
Muội Muội Ta Là Trắc Phi
Chương 1



1

Sau khi ta trở thành Thái tử phi, mỗi ngày đều phải đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

Chu Cẩm luôn luôn cung kính đi theo sau ta. Rõ ràng chỉ là trắc phi, nhưng cách ăn mặc của nàng ta lại chẳng hề kém cạnh ta chút nào.

Hoàng hậu nhìn thấy ta, liền phân phó thái giám dâng lên một cái khay, bên trên là mấy bình thuốc bổ có đề chữ "cống phẩm".

"Bổn cung có chút đồ ăn bồi bổ cơ thể." Hoàng hậu thân mật gọi ta: "Tịnh Thu, con cứ cầm lấy mà dùng."

Ta tạ ơn Hoàng hậu, nghiêng đầu nhìn Chu Cẩm.

Chu Cẩm khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, thần sắc cùng cử chỉ không có gì không ổn. Hoàng hậu mỗi lần ban thưởng đều không có phần nàng ta, có khi ngay cả việc nàng ta quỳ xuống thỉnh an cũng bị cố ý lờ đi.

Làm như vậy đều là bởi vì ta. Ta tuy là Thái tử phi, lại hiếm khi được cùng phu quân của mình chung chăn gối. Thái tử Lý Hoài Viễn đối với ta tuy giữ đủ lễ nghi, nhưng lại lạnh nhạt với ta về mặt tình cảm.

Hắn đêm đêm cùng Chu Cẩm ngủ chung một chỗ, thành thân rồi mà số lần hắn ngủ cùng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Thành thân nhiều tháng rồi mà Thái tử chưa từng thân cận với Thái tử phi!"

Trong cung lời đồn nổi lên bốn phía, các phi tần trong hậu cung đều nói ta là một người đáng thương. Hoàng hậu đau lòng ta, nhiều lần khuyên nhủ: "Con phải biết tranh thủ cho bản thân mình, đường đường là Thái tử phi sao có thể để trắc phi đè đầu cưỡi cổ?"

Thấy ta không được Lý Hoài Viễn sủng ái, bà dường như còn sốt ruột hơn cả ta, mỗi lần gặp Chu Cẩm đều không cho sắc mặt tốt. Đối với việc này, Chu Cẩm chẳng hề để tâm. Nàng ta đang hưởng thụ sự thiên vị của Thái tử, người khác đối với nàng ta có tốt hơn nữa cũng không lọt vào mắt nàng ta.

Lúc này, Hoàng hậu ban thưởng xong, muốn giữ ta lại cùng dùng bữa trưa. Ngoài cửa có thái giám bẩm báo: "Thái tử điện hạ giá lâm!"

Lý Hoài Viễn đến tẩm điện của Hoàng hậu, chính là vì tìm Chu Cẩm.

"Nhi thần mấy hôm trước đã đáp ứng A Cẩm, hôm nay muốn dẫn nàng đi thả diều. Không ngờ nàng đến thỉnh an đã lâu mà chưa về, nhi thần không yên tâm, nên mới mạo muội đến làm phiền mẫu hậu."

"Con chẳng lẽ là lo lắng ta khắc nghiệt với nó sao?"

Hoàng hậu sắc mặt không vui nói tiếp: "Thái tử phi cũng chưa về, sao không thấy con quan tâm?"

Thấy Lý Hoài Viễn nhìn qua, ta lộ ra vẻ mặt uỷ khuất. Lý Hoài Viễn mỉm cười với ta một cách áy náy. Hắn không vì câu hỏi của Hoàng hậu mà luống cuống, chỉ bình tĩnh giải thích: "Mẫu hậu hiểu lầm rồi. Tịnh Thu làm việc ổn trọng, biết chừng mực, nhi thần vô cùng yên tâm. A Cẩm tuổi còn nhỏ, tính tình mềm yếu, nhi thần tự nhiên là phải quan tâm nhiều hơn."

Những lời nói tương tự như vậy hắn đã nói không ít lần, nhiều lần dùng để ứng phó Hoàng thượng và Hoàng hậu. Nhưng người sáng suốt đều biết, trong lòng hắn vốn không có ta.
 
Muội Muội Ta Là Trắc Phi
Chương 2



Lúc này, Lý Hoài Viễn tuy đứng bên cạnh ta, nhưng ánh mắt hắn cứ hướng về Chu Cẩm không thôi. Cả hai nhìn nhau, tình ý dạt dào không chút che giấu. Nghe nói mẫu hậu muốn giữ ta lại dùng bữa, mắt hắn sáng lên: "Nếu vậy, xin phép mẫu hậu cho nhi thần đưa A Cẩm về trước."

Hoàng hậu thở dài, để hai người họ rời đi. Chu Cẩm hành lễ cáo lui, trước khi ra khỏi cửa còn liếc nhìn ta đầy ẩn ý.

Chứng kiến hai người khuất bóng ngoài cửa điện, Hoàng hậu đưa tay điểm nhẹ lên trán ta: "Ai gia biết con còn nặng tình tỷ muội, nhưng các con đã bước vào chốn cung cấm này, đều phải dựa vào bản lĩnh của mình mà sinh tồn."

Bà lại nói: "Con phải học cách mềm mỏng với nam nhân, để Thái tử thấy được điểm yếu của con, biết rằng con cũng cần được che chở. Ai gia mong con sớm ngày sinh hạ cho Thái tử người nối dõi."

Ta không nói gì, chỉ vâng dạ.

Trở về Đông cung, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của Lý Hoài Viễn và Chu Cẩm.

"Điện hạ đối xử với thiếp thật tốt, A Cẩm tài hèn sức mọn, có thể gặp được điện hạ thật sự là may mắn ba đời." Chu Cẩm nũng nịu.

"Không được tự hạ thấp mình, nàng bằng lòng cùng ta bên nhau trọn đời, đối với ta mà nói còn quý giá hơn bất cứ thứ gì." Lý Hoài Viễn dịu dàng đáp lại. Hai người cứ thế thản nhiên nói lời âu yếm trước mặt ta.

Hôm nay, hắn còn gác lại cả công việc, đặc biệt chuẩn bị diều để lấy lòng người đẹp. Loại đối đãi này, ta chưa từng có được.

Ta có thể gả vào Đông cung, hoàn toàn là nhờ tổ tiên có đức. Suy cho cùng thì các đời tổ tiên nhà ta đều từng làm thầy dạy vua. Đến đời tổ phụ, ông không muốn bị ràng buộc trong cung, bèn mở một thư viện ở kinh thành, thu nhận người tài khắp thiên hạ để truyền dạy học vấn.

Bách quan văn võ trong triều ngày nay, đều từng được tổ phụ dạy dỗ. Phụ thân ta không thích dạy học, may mắn nhờ phúc ấm của tổ tiên, trong triều vẫn có một chỗ đứng. Lý Hoài Viễn thân là Thái tử, cũng là từ nhỏ đã được đính hôn với ta.

Chu Cẩm và ta cùng phụ thân khác mẫu thân, ta là đích nữ do chính thất sinh ra, nàng ta là thứ nữ do thiếp sinh ra. Ấy vậy mà từ nhỏ đến lớn, ta là đích nữ, nhưng lại không sống sung sướng bằng Chu Cẩm.

Ta không chỉ bị những quy củ của gia đình quyền quý ràng buộc, cả ngày còn bị vây quanh bởi cầm kỳ thi họa. Còn Chu Cẩm, được di nương dùng những thứ tốt đẹp tìm kiếm khắp nơi, ngày ngày chăm sóc da dẻ, thân thể được nuôi dưỡng thơm tho mềm mại.

Di nương xuất thân chốn phong trần, am hiểu tâm tư nam nhân, luôn có thể phán đoán chính xác sở thích của nam nhân. Bà ta đem bản lĩnh này truyền thụ cho Chu Cẩm. Chu Cẩm vốn đã xinh đẹp xuất chúng, khí chất yêu kiều, chỉ cần dạy dỗ đôi chút, nhất cử nhất động của nàng ta đều có thể khiến nam nhân mê mẩn.

Lý Hoài Viễn từng vì công việc đến phủ ta làm khách, chỉ liếc nhìn Chu Cẩm từ xa, từ đó hồn xiêu phách lạc. Mẫu thân đem Chu Cẩm làm bồi thiếp cho ta, đây là chuyện Lý Hoài Viễn vui vẻ chấp thuận.
 
Muội Muội Ta Là Trắc Phi
Chương 3



Mùa thu sâu, cúc vàng trong cung nở rộ. Trong cung có vị Lưu quý phi thích náo nhiệt, đứng ra tổ chức hội thưởng hoa ở hậu cung. Ngoài các phi tần trong cung, quý phi còn mời nhiều nữ quyến trong nhà các đại thần, trong đó có mẫu thân của ta.

"Bái kiến Thái tử phi nương nương."

Mẫu thân trước tiên hành lễ với ta, lại quan sát ta một lượt, rồi nhàn nhạt gật đầu, cuối cùng cùng các phu nhân khác trò chuyện cười nói. Người luôn luôn bình tĩnh thản nhiên như vậy, mọi người đều nói tính tình ta giống người.

Không biết từ lúc nào Chu Cẩm đã đến gần bên mẫu thân. Khác với sự lãnh đạm với ta, mẫu thân rất nhiệt tình nắm lấy tay nàng ta, kéo nàng ta cùng người khác cười nói gì đó. Những phu nhân kia thấy Chu Cẩm, thần sắc có chút kỳ lạ.

"Nghe nói đại công tử Quốc Công phủ, từng đối với Thái tử trắc phi nhất kiến chung tình."

Lưu quý phi không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh ta: "Hiện giờ trắc phi nhập cung, vị đại công tử kia cả ngày chán ăn mất ngủ, vẫn không chịu lấy thê tử đâu!"

Ta nghiêng người nhìn Lưu quý phi: "Quý phi nói đùa rồi, Quốc Công phủ và Chu gia giao hảo, đại công tử chẳng qua chỉ coi A Cẩm như muội muội thôi."

"Nói với người ngoài như vậy thì cũng được rồi." Lưu quý phi cười tủm tỉm đến gần ta: "Chúng ta trong cung là người một nhà, ngươi hà tất phải giấu giếm bản cung?"

Thấy ta không trả lời, bà ta dùng giọng điệu trêu chọc tiếp tục nói: "Muội muội của mình được nam nhân yêu thích như vậy, Thái tử phi trong lòng có thấy bất bình không?"

Ta cười mà không nói.

Chu Cẩm không chỉ dung mạo hơn người, giọng nói cũng như hoàng oanh hót. Đại công tử Quốc Công phủ từng trên đường gặp Chu Cẩm, giúp nàng ta nhặt chiếc khăn bị gió thổi bay. Chu Cẩm mềm mại nói lời cảm tạ, khiến vị đại công tử này bị câu mất hồn.

Quốc Công phủ chê Chu Cẩm là thứ nữ, lại không dám đến chỗ phụ thân ta đề nghị cưới nàng ta làm thiếp, vì vậy căn bản không muốn thúc đẩy hôn sự này. Vị đại công tử kia mượn danh nghĩa hai nhà giao hảo, nhiều lần đến phủ ta, chỉ để gặp Chu Cẩm một lần. Lâu dần, hắn ta đối với Chu Cẩm càng thêm si mê.

Chuyện như vậy, kỳ thực không chỉ có Quốc Công phủ. Cả kinh thành, phàm là con cháu thế gia từng gặp Chu Cẩm, hầu như đều có ý muốn cưới nàng ta về nhà.

Di nương rất hài lòng, nói nữ nhi của mình trời sinh là khắc tinh của nam nhân. Thậm chí Ngũ hoàng tử do Lưu quý phi sinh ra, sớm ở lần đầu tiên gặp Chu Cẩm đã ngây người tại chỗ, nghe nói lúc riêng tư không ít lần nhắc đến vị tẩu tẩu này. Nếu gặp phải kẻ có ý đồ xấu, chuyện này khó đảm bảo không bị truyền thành chuyện xấu.

Địa vị của Lưu quý phi chỉ dưới Hoàng hậu, Ngũ hoàng tử lại vừa mới được phong vương, hiện giờ chính là lúc bà ta đắc ý nhất.

Bà ta cả ngày bày đủ kiểu cách, khí thế ngất trời như muốn sánh ngang với Hoàng hậu. Trong tình huống này, bà ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy Ngũ hoàng tử gục ngã trong tay một nữ nhân.
 
Muội Muội Ta Là Trắc Phi
Chương 4



Vườn hoa không lớn, người đông nên có vẻ náo nhiệt. Ta kiếm cớ thoát khỏi Lưu quý phi, đi dạo đến bên hồ nước. Cúc vàng bên hồ in bóng xuống mặt nước, khiến cho tầm mắt ta chỗ nào cũng thấy vàng rực. Ta đang đắm chìm trong cảnh đẹp, bỗng nhiên sau lưng bị đánh một cái thật mạnh. Tiếp đó, có một lực mạnh đẩy ta về phía trước. Ta mất thăng bằng, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy nước hồ lạnh lẽo ngập qua đầu.

"Cứu mạng!"

Nước hồ sâu hơn dự đoán, hai chân không thể chạm tới đáy. Ta không biết bơi, chỉ có thể theo bản năng vùng vẫy.

“Mau đến người! Thái tử phi rơi xuống nước rồi!"

Người trên bờ phát hiện ta rơi xuống nước, nhất thời hỗn loạn cả lên. Họ kêu la hốt hoảng, nhưng vẫn không có ai xuống nước cứu ta. Sức lực trên người ta càng ngày càng yếu, mắt thấy sắp chìm xuống.

Đột nhiên, một bóng dáng mảnh mai nhảy xuống nước. Nước b.ắ.n tung tóe vào mặt ta, ta không nhìn rõ đối phương là ai.

"Tỷ tỷ?" Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, nghe ra đầy tức giận: "Chu Tịnh Thu! Tỷ còn nghe thấy không? Cố lên!"

Thì ra là Chu Cẩm.

Nước hồ lạnh buốt thấu xương, ta toàn thân ướt sũng, hai mắt tối sầm ngất đi. Trong cơn mê man, ta thấy trước giường có hai bóng người. Ta cố gắng mở mắt, phát hiện là Hoàng hậu và Lưu quý phi.

Hai người ăn vận lộng lẫy, mỗi người mang theo không ít nô tỳ, khí thế hai bên ngang nhau. Phát hiện ta tỉnh lại, Hoàng hậu lập tức gọi thái y đến bắt mạch cho ta.

"Thái tử phi nhiễm lạnh, lại thêm kinh hãi, cho nên mới dẫn đến hôn mê. May mà hiện tại mạch tượng đã ổn định, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."

Nghe vậy, Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Lưu quý phi. Hai vị nương nương sắc mặt khác lạ, dường như có lời muốn nói. Ta trong lòng có dự cảm chẳng lành.

"Con đột nhiên rơi xuống nước, hôn mê một ngày." Lưu quý phi thở dài nói: "Chuyện này không hề nhỏ, bản cung thẩm vấn từng người có mặt hôm đó, mới biết là có người cố ý đẩy con xuống nước."

Ta hô hấp không thông, ho nhẹ hai tiếng: "Đa tạ nương nương, đã tra ra là kẻ nào to gan như vậy chưa?"

Hoàng hậu cau mày.

Lưu quý phi ấp úng, do dự mở lời: "Này... người thì đã tra ra rồi, nhưng mà... có lẽ là hiểu lầm."

Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh ta, nắm lấy tay ta: "Tịnh Thu, người đẩy con xuống nước, là cung nữ dưới trướng Thái tử trắc phi."

Tim ta chùng xuống: "Sao có thể? A Cẩm muội ấy đã cứu ta..."

Lưu quý phi ra hiệu bằng ánh mắt với thái giám phía sau. Rất nhanh, một cung nữ bị đưa đến trước mặt ta. Chính là Tiểu Thúy ngày thường hầu hạ Chu Cẩm.

"Thái tử phi tha mạng!" Tiểu Thúy vừa thấy ta liền hoảng sợ dập đầu: "Nô tỳ chỉ là nhất thời sơ suất, vô tình đụng phải Thái tử phi! Tuyệt đối không có ác ý!"

Ta nhướng mày nhìn nàng ta: "Trong hội thưởng hoa, ngươi không hầu hạ bên cạnh trắc phi, đi theo ta làm gì?"
 
Muội Muội Ta Là Trắc Phi
Chương 5



Tiểu Thúy ánh mắt lảng tránh: "Nô tỳ... trời trở lạnh, nô tỳ hồi cung lấy áo khoác dày cho trắc phi, lúc về vườn hoa thì nhận nhầm Thái tử phi thành trắc phi... a!"

Theo ý của Hoàng hậu, ma ma bước lên cho Tiểu Thúy một cái tát: "Ngay cả chủ tử của mình mà cũng nhận nhầm, đáng đánh!"

Tiểu Thúy bị cái tát này đánh cho cả người run rẩy.

Ta nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, lạnh lùng nói: "Ta nhớ rõ ràng, có người đã đẩy ta một cái."

Kiểu dáng y phục của ta và Chu Cẩm quả thực giống nhau, nhưng cũng không đến mức khiến người ta không phân biệt được. Hơn nữa Lưu quý phi đã nói, là có người cố ý đẩy ta xuống nước.

Tiểu Thúy ấp úng không nói nên lời. Lưu quý phi quát lớn: "Nô tài to gan! Ba vị chủ tử đều ở đây, ngươi còn dám nói dối?"

Tiểu Thúy vội vàng quỳ sấp xuống đất: "Nô tỳ biết tội! Mọi chuyện xấu đều do một mình nô tỳ làm, là nô tỳ bị ma quỷ ám ảnh! Không liên quan đến trắc phi điện hạ!"

Nói xong, nàng ta lại quỳ bò lên hai bước, dập đầu thật mạnh trước ta: "Nô tỳ nguyện ý nhận mọi hình phạt, xin người ngàn vạn lần đừng trách phạt trắc phi điện hạ!"

Có tật giật mình. Hoàng hậu đột nhiên vỗ mạnh xuống giường: "Trắc phi đang ở đâu? Mang đến đây!"

Tiểu Thúy quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy. Ta chú ý thấy nàng ta luôn lén lút quan sát Lưu quý phi.

Lý Hoài Viễn bước vào trong điện, lại là vẻ mặt đầy vui mừng. Hắn đứng bên cửa hành lễ với Hoàng hậu và quý phi, sau đó xoay người đưa tay ra ngoài cửa. Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy hắn, thân ảnh mảnh mai của Chu Cẩm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Sắc mặt Chu Cẩm trắng bệch, nhưng tóc tai và y phục không hề rối loạn, cả người toát lên một vẻ đẹp bệnh tật khác lạ. Ánh mắt Lý Hoài Viễn dừng lại trên người nàng ta, tràn đầy sự thương xót.

Chu Cẩm hành lễ, dựa sát vào người Lý Hoài Viễn. "Thật tốt quá, thấy tỷ tỷ bình an vô sự, muội cũng yên tâm rồi."

Nàng ta vẻ mặt quan tâm, giọng nói nhỏ nhẹ: "Hôm qua thấy tỷ tỷ rơi xuống nước, thật sự dọa muội sợ c.h.ế.t khiếp."

Lý Hoài Viễn cưng chiều xoa đầu nàng ta: "Nàng cũng vậy, sau này không được liều lĩnh xuống nước như thế nữa."

Chẳng lẽ hắn thà nhìn ta c.h.ế.t đuối, cũng không muốn Chu Cẩm cứu người?

Ta muốn nói chuyện, vừa mở miệng lại không ngừng ho khan. Vẻ mặt Chu Cẩm cứng đờ, nàng ta lấy khăn che mặt, lùi về phía sau Lý Hoài Viễn.

Lý Hoài Viễn lập tức xoay người ôm lấy Chu Cẩm. Hoàng hậu hết sức bất mãn: "Thái tử phi thân thể yếu ớt, Thái tử chỉ quan tâm trắc phi, thật là không ra thể thống!"

Nói xong, bà lại quát lớn Chu Cẩm: "Trắc phi thân là muội muội của Thái tử phi, vậy mà dám ra tay với tỷ tỷ ruột, đáng tội gì!"

Chu Cẩm sững sờ.

Hoàng hậu vỗ về ta: "Tịnh Thu yên tâm, ai gia nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."

Ta điều hòa lại hơi thở, khẽ gật đầu: "Đa tạ mẫu hậu."
 
Muội Muội Ta Là Trắc Phi
Chương 6



"Mẫu hậu cẩn thận lời nói." Lý Hoài Viễn lộ vẻ không kiên nhẫn: "Chuyện này không liên quan đến A Cẩm, nàng ấy vì cứu Thái tử phi mà rơi xuống nước, cũng nhiễm phải phong hàn."

Hoàng hậu không nói gì, quay sang nhìn Tiểu Thúy. Tiểu Thúy nuốt nước bọt, nắm chặt vạt áo lộ vẻ rất căng thẳng. Chắc hẳn trên đường đến đây, đã có người báo tin cho Lý Hoài Viễn. Lý Hoài Viễn lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Thúy: "Ngươi nghĩ mình có mấy cái đầu? Còn không mau khai thật ra!"

Lưu quý phi đứng bên cạnh Tiểu Thúy, đá nàng ta một cái. Mặt Tiểu Thúy đỏ bừng: "Nô tỳ... nô tỳ là bị trắc phi điện hạ sai khiến, ở hội thưởng hoa đẩy Thái tử phi xuống nước..."

Lý Hoài Viễn sa sầm mặt: "Nô tài to gan, dám vu khống chủ tử! Người đâu! Mang thứ ăn cây táo rào cây sung này đến Thiên lao giam giữ!"

"Chậm đã." Hoàng hậu ngăn hắn lại: "Sự tình nguyên do còn chưa tra rõ, Thái tử không nên vội vàng xử lý, càng không nên bao che trắc phi."

Lý Hoài Viễn muốn phản bác, lúc này Chu Cẩm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cứu tỷ tỷ một mạng, suýt chút nữa cũng chôn thân xuống hồ."

Chu Cẩm lộ vẻ uất ức nói: "Nếu thiếp thật sự muốn hại tỷ ấy, hà tất phải cứu tỷ ấy?"

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta, cười lạnh một tiếng: "Có lẽ lúc xảy ra chuyện ngươi thấy hối hận, hoặc là ngươi vì muốn thoát khỏi hiềm nghi, cố ý dụ ta xuống nước rồi lại cứu."

Sắc mặt Chu Cẩm sa sầm.

Ta tiếp tục nói: "Ngươi cứu ta, còn suýt chút nữa tự mình gặp nạn, hành động này chắc hẳn khiến điện hạ càng thêm thương yêu ngươi rồi chứ?"

"Tuyệt đối không có khả năng." Lý Hoài Viễn nhíu mày, ánh mắt nhìn ta trở nên lạnh lùng: "A Cẩm không phải loại người như vậy, nàng không nên vì ghen tị mà vu khống nàng ấy."

Mọi người có mặt nghe xong, biểu cảm đều có chút khó hiểu. Ai cũng biết, ta là Thái tử phi xuất thân từ thế gia vọng tộc, trong cung không ai dám bất kính với ta.

Đáng tiếc ta muốn gì được nấy, duy chỉ có tình yêu của Thái tử là không có được. Chu Cẩm thì trái ngược với ta, nàng ta dù sao cũng chỉ là quý thiếp đi theo bồi giá. Cho dù là Thái tử trắc phi, nàng ta ở trước mặt các vị phi tần cũng là người thấp kém.

Thế nhưng nàng ta lại có được sự sủng ái duy nhất của Thái tử. Trong cung đồn đại, ta ghen tị với Chu Cẩm nhưng lại bất lực. Chắc hẳn Lý Hoài Viễn cũng tin vào những lời đồn này.

"Lời này có phần bất công." Chu Cẩm lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong phòng: "Muội và tỷ tỷ ruột thịt tương liên, sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy? Huống hồ muội trong cung thế đơn lực bạc, sao dám phạm phải tội lớn như thế."

Nàng ta nắm chặt vạt áo Lý Hoài Viễn, khóe mắt ngấn lệ nói: "Điện hạ nói cũng có lý... biết đâu vở kịch này là do tỷ tỷ ghen tị, muốn có được sự quan tâm của điện hạ, cố ý hãm hại ta."

Ta muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy hô hấp không ổn định.
 
Muội Muội Ta Là Trắc Phi
Chương 7



Thấy ta vừa tức vừa sốt ruột, Hoàng hậu đầy mắt xót xa. Bà ra hiệu cho ta đừng nói chuyện, rồi quay sang mắng Chu Cẩm: "Với thân phận của ngươi, cũng dám chỉ trích Thái tử phi? Ngươi dưới phạm trên thật là vô phép tắc, bất kể Thái tử phi rơi xuống nước có phải do ngươi sai khiến hay không, đều phải nghiêm trị!"

Lý Hoài Viễn che chắn trước người Chu Cẩm, không cho ai đến gần: "Mẫu hậu không được! A Cẩm nàng ấy..."

"Im miệng! Dưới hại trên là tội lớn." Hoàng hậu nhìn Chu Cẩm, vẻ mặt chán ghét: "Trắc phi to gan lớn mật, coi thường cung quy. Ai gia thân là chủ hậu cung, không thể khoanh tay đứng nhìn."

Lưu quý phi vẫn luôn im lặng nãy giờ, lúc này bước lên định hòa giải. Ta nhìn ra được, trên mặt bà ta ẩn hiện ý cười.

Trong lúc tình thế đang căng thẳng , ta và Chu Cẩm chạm mắt nhau. Nàng ta nở với ta một nụ cười đắc ý. Sau đó, nàng ta từ phía sau Lý Hoài Viễn bước ra, quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu.

"Thần thiếp không biết lễ nghĩa, đáng lý phải bị phạt. Nhưng xin nương nương nể tình thần thiếp đang mang cốt nhục của Thái tử, xin hãy khoan dung."

Căn phòng trong phút chốc rơi vào im lặng. Lưu quý phi sững sờ, siết chặt chiếc khăn tay trong tay. Hoàng hậu thì trợn tròn mắt, biểu cảm có chút xúc động. Lát sau, bà nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói lộ ra sự không thể tin được: "Ngươi nói gì? Cốt nhục của Thái tử?"

"Thần thiếp có thai rồi ạ." Chu Cẩm đưa tay khẽ chạm vào bụng mình, cười tươi như hoa: "Đã được một tháng."

Sự việc xảy ra đột ngột, Hoàng hậu nhất thời không thể đưa ra quyết định. Chu Cẩm giải thích rằng, trước đó nàng ta không hề biết.

"Nước hồ lạnh lẽo, Điện hạ lo lắng cho thiếp, sai thái y đến khám cho thiếp." Chu Cẩm lộ vẻ thẹn thùng: "Không ngờ lại có tin vui này."

Lý Hoài Viễn nhìn nàng ta, tràn đầy vẻ vui mừng không giấu được.

Đối mặt với huyết mạch hoàng thất, phạm phải cung quy gì cũng có thể xử lý khoan dung. Lưu quý phi nhìn Tiểu Thúy, mở lời nói: "Nếu vậy, bản cung sẽ sai người giam giữ nô tỳ này lại, đợi thêm một thời gian nữa sẽ xử lý chuyện này."

Hoàng hậu gật đầu, trông có vẻ hơi mệt mỏi. Tiểu Thúy dường như cũng thở phào nhẹ nhõm. Ta chắc chắn hơi thở của mình đã thông suốt, thản nhiên nói: "Không cần làm phiền quý phi, Tiểu Thúy là người của Đông cung, lẽ ra phải do Đông cung xử lý."

Lưu quý phi biến sắc: "Sao có thể như vậy được?"

"Tiểu Thúy là nô tỳ của Đông cung, A Cẩm là trắc phi của Đông cung. Ta thân là Thái tử phi, càng là chủ nhân của Đông cung này."

Ta bình tĩnh nói: "Việc của Đông cung, Đông cung tự mình giải quyết."

Tiểu Thúy đột nhiên hoảng loạn, nàng ta ngẩng đầu, luống cuống nhìn qua nhìn lại giữa ta và Lưu quý phi.

"Dù sao cũng là chuyện xảy ra ở hội thưởng hoa." Lưu quý phi vẫn không bỏ cuộc: "Bản cung có trách nhiệm cho Thái tử phi một lời giải thích, hơn nữa..."

Bà ta liếc nhìn Chu Cẩm: "Nếu giao cho Đông cung, e rằng sự việc sẽ không dễ dàng sáng tỏ."

Lý Hoài Viễn sa sầm mặt: "Quý phi nương nương có ý gì đây? Là đang lo lắng Đông cung bức cung phi pháp sao?"

Sắc mặt Chu Cẩm cũng không tốt lắm.
 
Muội Muội Ta Là Trắc Phi
Chương 8



Nàng ta khẽ kéo áo Lý Hoài Viễn, nhỏ giọng khuyên hắn bớt giận.

"Quý phi không cần lo lắng." Ta nhịn xuống sự khó chịu, ngồi thẳng dậy: "Chuyện này liên quan đến ta và A Cẩm, coi như cũng là chuyện nhà, nương nương vẫn là đừng nhúng tay vào thì hơn."

Lưu quý phi không cam lòng, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Hoàng hậu cắt ngang.

"Được rồi! Thái tử phi quản lý việc hậu cung của Đông cung, nô tỳ này giao cho Tịnh Thu xử lý."

Hoàng hậu đứng dậy, xoa đầu ta: "Con trước tiên giam giữ người này lại, đợi dưỡng thương xong rồi hãy thẩm vấn." Ta vội vàng gật đầu.

Hoàng hậu rời đi, Lưu quý phi cũng không tiện ở lại nữa. Chu Cẩm nói thân thể không khỏe, Lý Hoài Viễn lập tức đưa nàng ta về tẩm điện. Trong căn phòng rộng lớn, ngoài cung nhân hầu hạ ta, chỉ còn lại Tiểu Thúy sắc mặt trắng bệch. Ta sai người lấy áo choàng khoác lên, đứng dậy đi đến trước mặt Tiểu Thúy.

"Ngươi muốn tự nói, hay là đợi ta sai người cạy miệng ngươi ra?"

Tin tức Chu Cẩm mang thai truyền khắp hậu cung, đương nhiên kinh động đến Hoàng thượng. Hoàng thượng vô cùng vui mừng, hoàn toàn không để ý đến chuyện Chu Cẩm hãm hại ta rơi xuống nước trước đó, mà còn ban thưởng cho nàng ta châu báu lụa là.

Trong cung bàn tán xôn xao, đều nói Chu Cẩm sắp sửa lật ngược tình thế trở thành chính cung rồi, chắc hẳn Hoàng hậu sau này sẽ đối xử tốt với nàng ta hơn không ít chứ?

Không ai ngờ tới, Hoàng hậu vì chuyện này mà tức đến đau đầu hoa mắt: "Hồ đồ! Cả triều văn võ đều đang nhìn kìa! Trưởng tử của Thái tử sao có thể do trắc phi sinh ra được?"

Chỉ là một đứa con trưởng cũng thôi đi, vậy mà mặc cho Hoàng hậu gây áp lực thế nào, Lý Hoài Viễn đến bây giờ cũng không có ý định động vào ta. Thật là si tình!

Sau khi Lý Hoài Viễn cố ý sắp xếp, ta đã rất lâu không gặp Chu Cẩm. Hắn thậm chí còn chủ động tìm ta: "Tịnh Thu, ta sẽ cho nàng vinh hoa phú quý mà Thái tử phi nên có, nhưng trong lòng ta mãi mãi chỉ có A Cẩm."

Lại qua một khoảng thời gian, ta nghe nói trong số các phi tần hậu cung, có người cố ý kết giao với Chu Cẩm. Những phi tần này đối với ta không còn tôn trọng như trước kia, gặp ta luôn dùng giọng điệu trêu chọc mà mỉa mai vài câu. Rõ ràng, trong mắt mọi người ta đã thất thế.

Việc này tuyệt đối không thể được.

Ta tìm đến Hoàng hậu, thỉnh cầu bà: "Xin mẫu hậu làm chủ, đem hài tử của A Cẩm cho con nuôi."

Chu Cẩm hạ sinh một hoàng tử kháu khỉnh, đặt tên là Lý Dung Đức. Nàng ta còn chưa kịp ôm lấy con, đứa bé đã được đưa đến tẩm điện của ta.

Nghe nói nàng ta vì chuyện này mà khóc lóc ầm ĩ, vốn đã suy yếu, nay lại càng thêm bệnh nặng, nằm liệt giường.

Lý Hoài Viễn đến tìm ta, khuyên ta đừng quá tuyệt tình. Ta đem đứa bé đã được dỗ ngủ giao cho cung nữ, dặn dò mang xuống.

"Chàng đã nói sẽ cho thiếp vinh hoa phú quý, vậy thì trưởng tử lẽ ra phải do thiếp nuôi nấng." Ta mỉm cười nói: "Chàng không muốn đứa trẻ này được lập làm đích trưởng tử sao?"
 
Muội Muội Ta Là Trắc Phi
Chương 9



"A Cẩm không giống như nàng, nàng ta từ khi vào cung vẫn luôn bị ức h**p, nhờ đứa bé này mới được coi trọng." Lý Hoài Viễn lộ rõ vẻ bất mãn: "Nay nàng làm như vậy, chẳng phải là đẩy nàng ta vào chỗ c.h.ế.t hay sao?"

Trong lòng hắn ta chỉ có Chu Cẩm, ta chẳng là gì cả.

Tốt lắm.

Ta không hề nhượng bộ, lạnh lùng nói: "Việc này đã được phụ hoàng và mẫu hậu cho phép, nếu điện hạ có ý kiến gì, cứ việc thỉnh cầu rồi hãy đến."

Không chỉ Lý Dung Đức, chỉ cần một ngày ta chưa có con, thì những đứa trẻ do Chu Cẩm sinh ra đều sẽ do ta nuôi dưỡng.

Đây là lời hứa của mẫu hậu. Đối với chuyện này, Lý Hoài Viễn không có khả năng thay đổi.

Trong cung không thiếu kẻ a dua nịnh hót. Chu Cẩm mất đi đứa con, người trong cung tự nhiên hiểu rõ nàng ta đã thất bại. Những kẻ trước đây vây quanh nàng ta giờ đều tản ra.

May mà Lý Hoài Viễn vẫn si mê nàng ta như trước, hai người vẫn ân ái như thường.

Ta không quan tâm đến hai người bọn họ, chuyên tâm nuôi nấng hài tử. Cục cưng này cũng khá đáng yêu.

Lý Dung Đức vừa tròn một tuổi, trong triều xảy ra một chuyện lớn.

Nửa tháng trước đó, ta nhận được thư nhà. Nội dung chỉ là những chuyện vụn vặt trong nhà, nhưng có một số chữ được viết rất khác lạ. Ghép những chữ này lại, ta được một câu: "Lưu phi có dị tâm, cần phải cẩn thận."

Lưu phi, chính là Lưu quý phi.

Nửa tháng sau, ta đi vào một mật thất trong Đông Cung. Trong căn phòng tối, ánh nến leo lét, Tiểu Thúy ngồi thẫn thờ trên giường rơm. Vừa nhìn thấy ta, nàng ta lập tức đứng bật dậy: "Thái tử phi..."

Ta mỉm cười xoa đầu nàng ta: "Thời điểm đã đến, chúng ta đi thôi."

Trên đường đi, ta quay đầu nhìn Tiểu Thúy. Khuôn mặt nàng ta tràn đầy quyết tâm, như thể sắp phải đi chịu chết. Ta nhịn không được bật cười, khiến những người xung quanh tò mò nhìn sang.

“Đừng sợ, ta nói được làm được, nhất định sẽ đối xử với ngươi tốt hơn Lưu quý phi nhiều."

Tiểu Thúy rụt rè gật đầu. Ta mang theo nàng ta cùng mấy thị tòng, một đường đi thẳng đến trước Thái Hòa điện. Lý Hoài Viễn và Chu Cẩm cũng ở đó, xem ra đã chờ từ lâu.

Hai người nhìn thấy ta và Tiểu Thúy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tiểu Thúy bịch một tiếng quỳ xuống.

"Phụ hoàng vừa tan triều sớm, đang bàn chuyện quan trọng với các đại thần." Lý Hoài Viễn liếc nhìn Tiểu Thúy, nhíu mày hỏi: "Thái tử phi nhất định muốn ta và A Cẩm đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ta ra hiệu cho hắn im lặng, lắng tai nghe.

Cửa điện Thái Hòa đóng chặt, từ bên trong vọng ra tiếng la hét ầm ĩ.bGiọng nói này nghe rất quen, rõ ràng là của một nữ nhân.

"Ta ở trong hậu cung bao nhiêu năm nay, luôn cố gắng hòa thuận với mọi người, không có công lao cũng có khổ lao..."

Lý Hoài Viễn đầy vẻ khó hiểu.

Ta nhìn Chu Cẩm - người đã lâu không gặp, khẽ mỉm cười với nàng ta.

Chu Cẩm sững người, ánh mắt có chút d.a.o động. Lúc này, từ trong điện truyền đến tiếng đồ vật bị đập phá, tiếp theo là một tiếng quát đầy giận dữ của hoàng thượng: "Câm miệng!"

Ta cong môi, nói với thái giám đứng ở cửa: "Làm phiền công công vào bẩm báo, Thái tử phi Chu Tịnh Thu cầu kiến, mang đến bằng chứng Lưu quý phi gây rối hậu cung."
 
Back
Top Bottom