Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mười Lăm Phút

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
524,482
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
399025126-256-k806833.jpg

Mười Lăm Phút
Tác giả: cuumerhycap
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Thích"
- Tôi thích cậu, HTY thích NUN
"Yêu"
- Hình như NUN thích HTY rồi, nhưng HTY lại yêu NUN mất rồi
"Thương"
- NUN thương HTY, nhưng HTY không thương NUN, không phải vì không đủ tình cảm, mà không đủ thời gian Tags: 1vs1boylovechualanhdammy​
 
Mười Lăm Phút
Chương 1: Tôi là một linh hồn


Nguyễn U Ngưng, con trai độc nhất của gia đình danh giá họ Nguyễn, được xem là "sinh ra từ vạch đích" với cuộc sống đáng mơ ước: biệt thự xa hoa và tương lai xán lạn.

Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ngoài hào nhoáng, cuộc sống của cậu là chuỗi ngày đầy bi kịch.

Ngày sinh nhật thứ 17 của cậu là một minh chứng đau lòng: thay vì niềm vui, cậu phải chịu đựng những vết bầm tím, lời chửi rủa khinh miệt và chiếc bánh kem bị vứt bỏ không thương tiếc.

Dù có một gia đình giàu có, nhưng cậu luôn sống trong sự cô đơn và là nạn nhân của bạo lực học đường, với những cú đấm, cú đá và lời miệt thị từ bạn bè.

Cậu có một gia đình giàu có, nhưng lại lớn lên trong sự trống vắng trong tim.

Cơn mưa tầm tã trút xuống như muốn rửa trôi tất cả.

Nhưng những vết bầm tím trải dài khắp cơ thể cùng những vệt bánh kem bị họ ác ý để lại trên áo đồng phục, và cả những lời lăng mạ nhục nhã thì vẫn còn đó.

Nguyễn U Ngưng lê từng bước nặng nề trên vỉa hè lạnh ngắt.

Cơn mưa như một bàn tay vô hình, xối thẳng vào người cậu, buốt giá đến tận xương tủy.

Cậu ôm chặt hai vai như thể cố che đi số phận bi thảm của mình, nhưng những giọt nước mưa cứ tuôn ra không ngừng.

Chiếc áo sơ mi trắng tinh giờ đã nhàu nát, những mảng màu hỗn độn của bánh kem và bụi bẩn bám chặt lấy da thịt.

Từng cơn gió lạnh luồn qua, khiến cậu run lên bần bật.

Cậu không biết liệu đây là sự khóc thương của ông trời dành cho một đứa trẻ bị bỏ rơi, hay chỉ là một sự trừng phạt vô nghĩa.

Trước mắt cậu, căn biệt thự nguy nga hiện ra, nhưng nó không còn là nơi để trở về nữa.

Nó là một ngục tù bằng vàng, nơi cậu bị giam cầm trong sự cô đơn, trong nỗi đau không ai thấu hiểu.

Cậu gục xuống bậc thềm, thẫn thờ nhìn những giọt nước mưa chảy dài trên kính cửa, tự hỏi liệu có ai, dù chỉ một người, có thể nhìn thấy những giọt nước mắt thật sự đang chảy dài trong lòng cậu không.Đẩy cửa bước vào, không gian trống vắng đến lạ, không có ai cả.

Cậu đã quá quen rồi.

Khi cậu còn đang lơ đãng với hoàn cảnh của mình thì một hộp quà đỏ rơi vào trong tầm mắt của cậu.

Dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật" được viết vội vã trên tấm thiệp bên cạnh, đây là quà sinh nhật mà ba mẹ đã chuẩn bị cho cậu."

Tài thật đấy, vậy mà còn nhớ ngày sinh nhật của tôi."

- Cậu nói một cách chán nản - "Lại là một món quà ngớ ngẩn nào nữa đây."

- Tay U Ngưng với lấy hộp quà rồi nhanh chóng xé nó ra.

Bên trong là một quả cầu tuyết cũ kĩ, có một mô hình người nhỏ nhắn đang vẫy tay chào" Gì vậy, đây là mua ở cửa hàng đồ cũ sao, nhỏ nhen thật đấy."

- Cậu ngưng lại chút như suy nghĩ gì đó rồi lại bật cười tự giễu - "Mà cũng phải, sống chết ra sao còn không quan tâm, nên tặng một món quà như vậy chắc nghĩ là tôi sẽ biết ơn lắm...Chết tiệt, trông nó thật ngứa mắt."

Cho dù buông ra nhiều lời cay độc như vậy, nhưng cậu cũng không nỡ vứt món quà ấy đi, dù gì cũng là quà của ba mẹ, cậu không nỡ.

Vậy là cậu lại đem nó lên phòng, đặt nó ở bàn học, cẩn thận lau bụi trên đó để trông sạch sẽ hơn, cảm thấy hài lòng rồi mới đem thân thể tàn tạ của mình vào phòng tắm rửa.Lúc sau cậu bước ra ngoài, trên người chỉ quấn khăn tắm quanh hông, cơ thể cậu hoàn toàn lộ rõ.

Những vết thương, vết bầm tím loang lổ khắp cơ thể, trên bả vai và bụng còn rõ những vết đỏ dài.

Ngoài ra, trên mặt cậu còn vài vết xước dài, giống như bị móng cào lên.

Trên người cậu chẳng còn nơi nào lành lặn.

Vội mặc vào bộ áo đã cũ nát, dù được gọi là "thiếu gia" nhưng ngoài ngôi nhà được coi là sang trọng ra thì trên người cậu chẳng có gì là đáng tiền.

Số tiền hàng tháng mà ba mẹ gửi đến cho cậu, cậu chẳng thèm màng tới, cậu không cần sự bố thí đó.Cậu ngồi yên ở một góc trong phòng, trong không gian lặng lẽ, cậu không cảm thấy thư giãn, không thấy bình yên, không gian càng im lặng thì cậu lại càng mất kiểm soát, những lời nói ác ý của các bạn học liên tiếp vang lên khiến cậu tức tối.

Choang
...

Leng keng
...

Cách
...

XoảngNhiều âm thanh vang lên, cậu đang rất tức giận mà đập phá đồ đạc - "Chết tiệt...khốn..."

- Cậu liên tục đấm mạnh vào tường, nước mắt cứ thế rơi, vừa tủi thân vừa ức chế, cảm giác mình không thể làm gì, vô dụng trong việc cứu lấy bản thân mình khiến cảm xúc của cậu ngày càng hỗn loạn.Cậu ngã phịch xuống giường, toàn thân rũ ra như một con rối đứt dây, mặc kệ những vết đau thể xác đang nhức nhối trên da thịt.

Những tiếng nấc nghẹn ngào vỡ òa ra, xé tan sự tĩnh lặng chết chóc của căn phòng.

Cậu chỉ muốn biến mất, muốn tan biến vào hư không để không phải đối mặt với bất kỳ ai, bất kỳ điều gì, và cả chính bản thân mình nữa.Đúng lúc đó, từ quả cầu tuyết trên bàn, một luồng sáng dịu nhẹ lan tỏa, rồi một hình bóng dần hiện ra.

Một chàng trai với nụ cười hiền lành, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào cậu.

U Ngưng bất giác ngừng khóc, ngẩng đầu lên.

Cậu dụi mắt, không tin vào những gì mình đang thấy.

Một ảo giác?

Một cơn ác mộng khác?

Cậu lùi lại, hoảng sợ, vội vàng trùm chăn kín người như một đứa trẻ đang trốn tránh quái vật.

"Ai...ai đấy, tên kia...ngươi là ai vậy, sao lại ở đây, ngươi..ngươi vào phòng ta bằng cách nào?"

- Giọng cậu run rẩy, đầy ngờ vực và khó hiểu - "Ảo giác, là ảo giác thôi, tôi không mê tín đâu nên ngươi mau biến mất đi, đừng có trêu chọc ta."

- Cậu vừa nói vừa chùm chăn chặt hơn, nhắm mắt lại như thể nếu cậu làm thế thì sẽ không gặp ảo giác nữa."

Haha, cậu nhát gan thế, là đàn ông phải mạnh mẽ lên chứ."

Dưới lớp chăn dày, U Ngưng có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ của người kia.

Giọng nói nhẹ nhàng, vừa êm tai vừa ấm áp.

"Này, bỏ chăn ra đi, tôi là khách đấy, cậu không được thất lễ như thế, phải chào đón tôi chứ?"

- Tiếng nói ấy lần nữa vang lên.

Lời nói ấy không làm U Ngưng bớt sợ hãi hơn, cậu vẫn chùm chăn kìn mít, nhưng trong lòng lại dấy lên một sự tò mò.

Cậu hé ra một khoảng trống nhỏ, đủ để nhìn thấy sự vật bên ngoài.

U Ngưng liếc nhanh một vòng rồi ánh mắt dừng lại trên người lạ mặt kia.

Khi nhìn thấy là một cậu trai tầm tuổi mình, cậu mới bớt sợ hãi, ít nhất không phải là trộm hay sát nhân.

Lúc này cậu mới có đủ dũng cảm để bỏ tấm chăn trên người mình ra, nhìn kĩ cậu trai ấy.Nếu ta coi Nguyễn U Ngưng là một bức tranh thủy mặc u buồn, thì Hoàng Tư Y lại chính là ánh nắng đầu tiên xuyên qua tấm kính.

Cậu là một thiếu niên 17 tuổi, sở hữu một ngoại hình vô cùng ưa nhìn và dễ thương, với tầm vóc nhỏ nhắn và nụ cười luôn nở trên môi.

Đôi mắt cậu long lanh, toát lên vẻ lanh lợi, hoạt bát, nhưng ẩn sâu bên trong lại là sự điềm tĩnh, dịu dàng.Sau vài phút im lặng, khi U Ngưng đã buông lỏng tay khỏi chiếc chăn, Tư Y nhẹ nhàng bước đến đến gần cậu.

Ánh sáng bạc nhạt nhòa của linh hồn khiến Tư Y trông như một bức tượng điêu khắc bằng thủy tinh.

U Ngưng vẫn ngồi trên giường, cảnh giác nhìn chằm chằm, không rời mắt khỏi từng cử động của người lạ.

Cậu vẫn còn chưa tin vào những gì đang xảy ra.Tư Y mỉm cười, nụ cười hiền lành không thể làm mờ đi sự gượng gạo đang bao trùm cả hai.

"Xin chào!"

- Giọng nói của Tư Y thật ấm áp - "Tôi là Hoàng Tư Y, tôi đến từ quả cầu tuyết đó, nhân vật đang vẫy tay chào đó là tôi đấy."

- Tư Y chỉ tay về phía chiếc hộp trên bàn, nơi quả cầu vẫn đang tỏa ra một luồng sáng mờ đầy ma mị.

"Tôi là một thực thể linh hồn, không phải người chết đâu nên đừng có sợ, tôi không làm hại cậu đâu mà lo."

U Ngưng vẫn im lặng.

Cậu không biết phải phản ứng thế nào.

Cậu có nên cười khẩy, hay nên la hét?

Lời nói của người này thật kỳ lạ, gần như vô lý.

U Ngưng đưa đôi mắt dò xét lên nhìn Tư Y một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại lùi sâu vào góc giường.Dường như hiểu được sự bối rối của U Ngưng, Tư Y tiếp tục - "Đã nói là không làm gì cậu rồi mà, đừng trốn tránh kiểu trẻ con thế chứ."

- Tư Y nhẹ nhàng ngồi xuống sàn, chân khoanh lại, tay chống cằm, như thể đang ngồi trước mặt một người bạn đã quen từ lâu.

Sự bình thản của Tư Y khiến U Ngưng ngạc nhiên, và sự gượng gạo dần tan biến, thay vào đó là một sự tò mò."

Tôi không hiểu...cậu đừng trêu tôi, đây là ảo giác thôi..."

- U Ngưng cuối cùng cũng cất lời, giọng vẫn còn hơi run rẩy.

Tư Y vẫn mỉm cười.

"Không phải ảo giác, đây là sự thật, và tôi là một linh hồn."

Tư Y nhìn thẳng vào mắt U Ngưng, ánh mắt chân thành và dịu dàng, nhưng cũng rất cương quyết như thể khẳng định lời nói của mình.

"Muốn nói gì không?

Tôi có thể lắng nghe nếu cậu muốn" - Cậu chậm rãi trèo lên giường, đến chỗ mà U Ngưng vẫn đang co ro một góc.

"Này, làm gì đấy, đừng lại đây!"

- U Ngưng hốt hoảng chùm chăn kín lại như nãy, một tay quơ quơ như xua đuổi người kia"Nhìn này, tôi không thể chạm vào cậu."

- Câu nói của Tư Y cắt ngang những suy nghĩ rối rắm của U Ngưng"Đi ra, đi ra."

- U Ngưng vẫn kiên trì xua đuổiSau một lúc không thấy động tĩnh gì thì cậu mới chậm rãi bỏ chăn ra.

Thấy Tư Y ngay trước mặt thì có chút giật mình, nhưng trông đối phương không có ác ý cậu mới tạm thời buông lỏng.

"Thấy không, tôi không chạm được vào cậu nên không làm hại cậu đc đâu, đừng lo."

- Vừa nói Tư Y vừa quơ tay xuyên qua người U Ngưng như để chứng minhU Ngưng thấy bàn tay kia xuyên qua mình thì có chút hoảng hốt và ngạc nhiên, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại, tạm thời tin lời Tư Y nói là sự thật."

Được chưa, tin rồi phải không?"

- Tư Y bất lực trước cậu trai này.

U Ngưng ậm ừ, đưa tay ra thử, đúng thật, tay cậu hoàn toàn xuyên qua Tư Y.Sau khi chứng minh xong thì Tư Y xuống giường, cách xa U Ngưng một khoảng vì biết cậu vẫn còn đang rối bời.

"Tôi sẽ ngồi ở đây nhé, hãy bình tĩnh lại đi, tôi sẽ chờ."

- Tư Y cười nói, rồi cả hai lại rơi vào im lặng.Sau vài phút, thấy U Ngưng vẫn im lặng, Tư Y lại lên tiếng - "Sao rồi...bình ổn hơn chưa, có thắc mắc gì không?"

- "Không...không, tôi bình tĩnh rồi...xin lỗi, vì trước đó đã nặng lời..với cậu" - U Ngưng đáp nhưng giọng nói vẫn hơi rụt rè, có lẽ vì khoảng thời gian bị bắt nạt đã ảnh hưởng đến cậu không ít.

Tư Y mỉm cười, vừa định nói gì đó thì thấy cơ thể mình dần trở nên trong suốt, hình như thời gian đến giới hạn rồi - "Vậy ngày mai gặp lại nhé, tôi hết thời gian gặp cậu rồi."

- Cơ thể Tư Y biến mất ngay sau đó, quả cầu tuyết trên bàn cũng không còn sáng nữa, căn phòng lại trở nên im lặng và lạnh lẽo thường ngày.U Ngưng nằm xuống giường, nhưng giấc ngủ không đến.

Cậu cứ trằn trọc, suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra.

Cuộc đời cậu đã đủ rối bời với những cú đấm, những lời nói độc địa, giờ lại xuất hiện thêm một "linh hồn bí ẩn".

Mọi thứ thật mơ hồ, giống như một giấc mơ hoang đường, một cơn ảo giác do tổn thương mà ra.

Cậu không muốn nghĩ nữa, không thể nghĩ nữa.Sáng hôm sau, cuộc sống của U Ngưng lại trở về quỹ đạo tàn nhẫn vốn có.

Vết thương từ những trận đòn hôm qua vẫn còn đau nhức, nhưng cậu mặc kệ.

Cậu khoác chiếc áo đồng phục, cầm lấy cặp sách, gượng cười với chính mình trong gương rồi bước ra khỏi phòng.

Trước khi rời đi, cậu bất giác quay đầu lại nhìn chiếc bàn, nơi quả cầu tuyết vẫn đứng đó một cách lặng lẽ.

Dù vẫn còn hoài nghi, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu lại có một cảm giác khó tả, như đang chờ đợi điều gì đó.

Cậu nhanh chóng dứt khoát đóng cửa phòng, không muốn đối diện với những suy nghĩ rối ren ấy nữa.Tâm trạng cậu trùng xuống, bước chân nặng nề.

Cậu bước nhanh đến cửa chính, bàn tay run run chạm vào nắm cửa, định mở ra để đối mặt với một ngày đầy đau khổ nữa.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng và ấm áp, tựa như ánh nắng xuyên qua kẽ lá - "Đi học vui vẻ nhé, chúc cậu một ngày tốt lành."

U Ngưng giật mình, ngước nhìn lên.

Tư Y đứng ngay cạnh cậu, từ lúc nào cậu không hề hay biết.

Cậu trai ấy vẫn giữ nụ cười hiền hậu, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.

U Ngưng chưa từng được ai quan tâm như vậy, chưa từng nhận được một lời chúc nào chân thành như thế.

Cậu lúng túng, không biết phải phản ứng ra sao.

Tay cậu nắm chặt, rồi lại buông lỏng.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể ngượng ngùng cúi gằm mặt, bước nhanh ra khỏi nhà, không dám ngoảnh lại nhìn.

Phía sau, Tư Y vẫn đứng đó, nở một nụ cười nhẹ, rồi từ từ vẫy tay tạm biệt.

Cuộc sống thường ngày của U Ngưng là một chuỗi ngày tăm tối nối tiếp nhau, không có lấy một tia sáng hy vọng.

Ngay từ khi bước chân ra khỏi cánh cửa, cậu đã phải đối mặt với những ánh mắt dò xét, những lời xì xào bàn tán của người lạ.

Dáng vẻ tàn tạ, chiếc áo đồng phục còn vương vãi những vết bẩn từ trận đòn hôm qua, tất cả đều trở thành chủ đề bàn tán.Khi U Ngưng bước vào lớp, không khí yên ắng bỗng chốc vỡ tan.

Những tiếng cười khúc khích, những cái nhìn chế nhạo chĩa thẳng về phía cậu.

Bàn học của cậu không còn là nơi để học, mà là một bãi rác hỗn độn.

Vỏ chai nước, giấy ăn đã qua sử dụng, và cả những mảnh vụn đồ ăn vương vãi khắp nơi.

Hơn cả những điều đó là những dòng chữ châm biếm, những lời lăng mạ được viết bằng bút xóa, bút mực, viết chồng chéo lên nhau như một lời nguyền rủa.Ghế ngồi của cậu cũng không thoát khỏi sự tàn phá.

Một lớp bụi bẩn dày đặc, cùng những vết bẩn khó hiểu bám chặt vào bề mặt.

U Ngưng đã quá quen với cảnh tượng này.

Sự cam chịu đã trở thành bản năng của cậu.

Chậm rãi, cậu lấy chiếc khăn đã được chuẩn bị sẵn trong cặp, lau sạch ghế ngồi của mình.

Sau đó, cậu vơ hết đống rác trên bàn, lặng lẽ đi ra khỏi lớp để vứt chúng vào thùng rác.Khi quay lại, cậu nhìn chằm chằm vào những dòng chữ nhục mạ trên bàn.

U Ngưng không dám xóa chúng đi.

Cậu biết, chỉ cần cậu xóa, chúng sẽ lại xuất hiện vào ngày mai, thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Cậu chỉ có thể chấp nhận, để chúng ở đó, như một lời nhắc nhở đau đớn về vị trí của mình trong thế giới này.

Cậu đặt cặp sách xuống, lặng lẽ mở sách ra, cố gắng chôn vùi cảm xúc vào từng con chữ, mặc cho tiếng cười chế nhạo của cả lớp vẫn vang vọng bên tai."

Này, chúng ta không nên bắt nạt thiếu gia như vậy nha, kẻo người ta lại lấy tiền đánh chúng ta đấy."

- Người lên tiếng là một cậu trai, cậu ta là Duẫn Chiêu Quân, là một thiếu gia như cậu, cũng là người khơi màu các bạn cùng lớp bắt nạt Nguyễn U Ngưng.

"Anh ơi, cẩn thận chứ, bắt nạt người ta là không tốt đâu nha, mà tên này có khi bị bắt nạt cũng đáng."

- Người tiếp lời là Bạch Thiên Cẩm, là người em của Chiêu Quân, cô cũng theo anh mình mà bắt nạt U Ngưng."

Này, mở mồm ra nói chuyện đi chứ, mày đâu bị câm đâu phải không?"

- Chiêu Quân vừa nói lại gác tay lên vai cậu, vẻ châm chọc - "Thiếu gia của chúng ta rất nhân từ, nên sẽ không để ý chuyện vặt vãnh này đâu nhỉ?"

- Nói rồi Chiêu Quân lấy chai nước gần đó mà đổ lên người U Ngưng, cô em gái Thiên Cẩm đứng gần đó đang dùng điện thoại quay lại cảnh này, cười đắc ý - "Tấm ảnh này sẽ lên hot search đó nha, mày sẽ nổi tiếng đo U Ngưng à, nên cảm ơn tao đi."

Mọi người trong lớp không những không ngăn cản mà còn hùa theo cười đùa, những ác ý của họ đối với cậu sẽ luôn không có điểm dừng.Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên chói tai, cắt đứt tiếng cười nhạo và những lời bàn tán xì xào.

Mọi người vội vã trở về chỗ ngồi, trả lại không khí im lặng giả tạo cho căn phòng.

Một cô giáo mới bước vào, cô là Linh Ngọc Khuê, cô giáo mới của trường, ánh mắt nghiêm khắc của cô lướt qua cả lớp rồi đột nhiên dừng lại ở vị trí của U Ngưng.Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Với bộ dạng tàn tạ, chiếc áo nhếch nhác, cậu là hình ảnh đối lập hoàn toàn với một ngôi trường danh giá.

Cậu cúi gằm mặt, sẵn sàng đón nhận những lời khiển trách.

"Em kia, em là U Ngưng phải không?"

- Giọng cô vang lên, tuy nghiêm khắc nhưng không hề có sự giận dữ - "Trông em đang không tuân thủ quy tắc đồng phục của nhà trường đấy.

Em mau đi làm sạch cơ thể rồi thay bộ mới đi."

- Cô hạ giọng nhắc nhở.

U Ngưng bất ngờ ngẩng đầu.

Lời nhắc nhở ấy, nếu ở một ngữ điệu khác, có lẽ đã trở thành một lời trách phạt.

Nhưng giọng điệu của cô giáo lại rất khác, đó lại là một sự quan tâm hiếm hoi.

Hôm nay là một ngày thật lạ.

Cậu đã nhận được lời chúc của Tư Y, và bây giờ là sự quan tâm của cô giáo.

U Ngưng cảm thấy bối rối, không quen với những cảm xúc này.

Nhưng cậu cũng không do dự, lặng lẽ đứng dậy rồi bước ra khỏi lớp.Khi U Ngưng trở về, một cảnh tượng bất ngờ đã chờ đợi cậu.

Bàn học của cậu, cái bàn vẫn còn vương những vết bẩn và dòng chữ lăng mạ lúc sáng, giờ đã sạch bóng.

Ghế ngồi cũng đã được thay bằng một cái mới, sáng bóng.

Những nét chữ đầy ác ý đã biến mất hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại.

Cậu sững sờ, ngạc nhiên nhìn mọi người, nhưng không ai dám nhìn thẳng vào cậu.

U Ngưng ngước nhìn cô giáo, ánh mắt tràn đầy sự ngỡ ngàng và khó hiểu.

Cô không nói nhiều, chỉ đáp lại bằng một lời giải thích ngắn gọn - "Em không nên học ở những nơi như thế."

- Giọng cô vẫn cứng rắn nhưng lại đầy sự quan tâm - "Đã là học sinh ở trường này thì phải được đối đãi tốt nhất."

Lời nói ấy, dù chỉ là một câu nói nghe có vẻ qua loa và bình thường, nhưng lại có sức mạnh hơn bất kỳ lời động viên nào.Cảm giác nhẹ nhõm, ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.

U Ngưng lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế mới, mở sách ra, và bắt đầu tiết học của mình.

Có lẽ, hôm nay không phải là một ngày tồi tệ.Sau tiết học, cô giáo vừa rời đi thì một quyển sách từ đâu bay vào đầu cậu.

Cậu đau điếng kêu lên, xoa xoa đầu rồi nhặt quyển sách vừa bị ném lên."

Này, mày tưởng mày được cô giáo chống lưng là oai à?"

- Câu nói chứa đầy sự tức giận ấy là của Duẫn Chiêu Quân"Thôi đi anh hai, tức giận không tốt đâu, lâu lâu để nó tận hưởng chút rồi mình lại đạp nó xuống đáy vực, như vậy mới vui đó, haha..."

- Thiên Cẩm vừa nói vừa bước đến chỗ U Ngưng, túm tóc bắt cậu ngưởng mặt lên - "Tao rất mong, muốn nhìn thấy mày giàn dụa nước mắt cầu xin ngừng lại, rồi cuối cùng sẽ không chịu được mà đi tới bước đường cùng, nghe vui lắm phải không?"

- Cô nở nụ cười khinh miệt, rồi lại ấn đầu cậu xuống bàn, vẻ mặt ghét bỏ như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu.

"Tch, mất hứng, bà giáo kia là người mới à?

Không biết tao là ai sao?"

- Chiêu Quân liếc mắt ra phía cửa, giọng ương bướng.

"Kệ bà giáo đó đi anh Quân à."

"Bà ta không biết anh là ai là không được rồi, phải bị dạy dỗ một trận."

"Cho cô ta nghỉ việc luôn đi."

"Thật đó, nếu có gì vui gọi bọn em với."

Lại nữa, đủ lời nói ác ý vang lên, tiếng cười vang khắp không gian lớp."

Này, các cậu không được nói như vậy, không được thất lễ với cô giáo."

- Giọng nói vang lên, có chút run run nhưng lại đầy sự cương quyết.

Người vừa lên tiếng là lớp trưởng Hồ Hạ Lam."

Vậy à?"

- Chiêu Quân cười khanh khách, ánh mắt đăm chiêu hướng về lớp trưởng Hạ Lam - "Bọn mày nghe thấy gì chưa?

Lớp trưởng của chúng ta nói không được thất lễ với cô giáo đấy."

- Nói rồi Chiêu Quân đến chỗ Hạ Lam, cúi đầu đến sát mặt cô, cười khẩy - "Nhỉ?

Lớp trưởng."

Lớp trưởng run rẩy, đôi mắt nhắm chặt, không dám đối diện với ánh nhìn sắc lạnh của Chiêu Quân.

Cậu ta chỉ nhìn cô một thoáng, rồi thu lại nụ cười châm biếm, cất bước rời đi.

Hắn đi thẳng, không ngoảnh lại.

Thiên Cẩm, cô em gái lạnh lùng, cũng không nói một lời.

Ánh mắt kiêu hãnh của cô ta liếc nhanh qua U Ngưng và lớp trưởng Hạ Lam, rồi nhanh chóng bước theo anh trai mình, như một cái bóng.Khi bóng lưng của hai người khuất dần ở cuối hành lang, Hạ Lam mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy, tiến đến bên U Ngưng.

Sự dịu dàng, quan tâm của cô trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lùng của anh em Chiêu Quân.

Hạ Lam nhìn thấy những vết bầm tím ẩn hiện qua lớp áo đồng phục đã sờn rách của U Ngưng, và cô không thể kìm được sự lo lắng.

"Chúng ta đi xuống phòng y tế thôi, cậu cần được sát trùng vết thương."

- Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.

U Ngưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Cậu đi theo từng bước chân của Hạ Lam, cố gắng bước đi nhanh để không ai nhìn thấy vẻ tàn tạ của mình.Đến cầu thang, họ thấy Chiêu Quân đang đứng ở đó, một tay gác lên lan can, tay còn lại cầm điếu thuốc đang cháy dở.

Làn khói trắng mỏng manh bay lên, quấn lấy gương mặt lạnh lùng của hắn.

Ánh mắt hắn nhìn vào một điểm vô định.Hạ Lam khẽ giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Khi đi ngang qua Chiêu Quân, cô chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở - "Cậu không nên hút thuốc, hại sức khỏe lắm."

- Giọng cô nhỏ, có chút rụt rè.

Cô kéo tay U Ngưng đi nhanh hơn, còn U Ngưng thì cúi gằm mặt xuống cũng nhanh chóng theo bước chân cô rời đi, Chiêu Quân với ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào bóng lưng hai người.

Ánh mắt đó không có sự giận dữ, cũng không có sự châm biếm, chỉ có một nỗi buồn vô định, một sự trống rỗng khó hiểu.

Họ tiếp tục đi, bỏ lại Chiêu Quân một mình, như một bức tượng đang chìm vào những suy nghĩ viển vông.Phải rồi, có một điều mà chỉ mình Duẫn Chiêu Quân biết, là Chiêu Quân thích Hồ Hạ Lam, cậu ta thích lớp trưởng.
 
Mười Lăm Phút
Chương 2: Khoảnh khắc lắng đọng


Tại phòng y tế, cô y tá nhẹ nhàng khử trùng và băng bó những vết thương trên tay U Ngưng.

Mỗi lần cô chạm vào, cậu đều khẽ rùng mình, nhưng không dám lên tiếng.

Cô y tá vừa làm, vừa mắng nhẹ - "Làm gì mà bầm dập hết thế này hả?

Phải biết tự bảo vệ mình chứ."

- Lời mắng ấy không hề có sự trách móc, mà tràn đầy sự quan tâm chân thành.

Cậu lại thấy lòng mình ấm lên, nhưng ngay lập tức, một cảm giác tội lỗi len lỏi trong tâm trí.Hạ Lam đứng cạnh đó, im lặng quan sát, ánh mắt cô đầy những suy tư khó nói.

Cô biết những vết thương này không đơn thuần là do ngã, lý do U Ngưng lấy để đối phó với cô y tá quá mức hoang đường, nhưng lại không thể làm gì hơn, càng không thể vạch trần.

Sau khi băng bó xong, hai người cùng trở lại lớp.

Chiêu Quân và Thiên Cẩm vẫn chưa trở về, mọi người trong lớp cũng im lặng một cách đáng sợ, không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết.U Ngưng trở về chỗ ngồi của mình, một nơi mờ nhạt đến mức dường như không tồn tại.

Nhìn chiếc bàn sạch bóng, cậu thở phào.

Cả một ngày, cậu đã nhận được sự giúp đỡ từ cô giáo và lớp trưởng.

Dù chỉ là một thoáng, nhưng nó đã mang lại cho cậu cảm giác bình yên đến lạ lùng - "Không phải là một ngày quá tồi tệ" - cậu tự nhủ.Đúng lúc đó, một tiếng động mạnh vang lên.BỐP!Chiếc bàn của U Ngưng rung lên.

Cậu giật mình ngẩng đầu.

Trước mặt cậu là Chiêu Quân, với nụ cười cao ngạo quen thuộc và ánh mắt thích thú, đã đứng đó từ lúc nào không hay.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào U Ngưng, như một kẻ đi săn đang nhìn con mồi đã nằm gọn trong tầm ngắm.

"Tao có trò mới cho mày rồi."

- Giọng hắn trầm thấp, đầy vẻ ác độc - "Chốc nữa tao sẽ thử, còn giờ nể mặt lớp trưởng."

- Hắn đột ngột quay sang chỗ Hạ Lam, cô rụt rè, khẽ co người lại, đôi mắt né tránh ánh nhìn đáng sợ của Chiêu Quân.

Hắn tiếp tục: "Tao sẽ bỏ qua cho mày tiết này, kẻo bà cô kia lại làm tao mất vui."

Vừa nói xong, tiếng chuông vào lớp reo lên.

Chiêu Quân ung dung trở về chỗ ngồi, bỏ lại U Ngưng đang ôm đầu run rẩy.

Bình yên?

Không phải.

Cậu nhận ra, tất cả chỉ là một khoảng lặng ngắn ngủi trước cơn bão sắp ập tới.

Hôm nay không phải một ngày bình yên, mà là một ngày của nỗi sợ hãi tột cùng.

Tiết học trôi qua trong sự sợ hãi tột cùng của U Ngưng.

Mỗi giây, mỗi phút đều như một thế kỷ.

Cậu cảm nhận được ánh mắt của Chiêu Quân đang dán chặt vào lưng mình.

Thi thoảng, tiếng cười thích thú lại vang lên từ phía sau, như một lời đe dọa.

Cô giáo, dù nhận ra không khí bất thường, cũng chỉ có thể vờ như không biết.

Quyền lực của nhà họ Duẫn quá lớn, dù chỉ là mới nổi, nhưng đủ để át cả sự công bằng.

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vừa vang lên, U Ngưng đã bị Chiêu Quân kéo đi.

Hắn khoác vai cậu, cười nói vui vẻ như hai người bạn thân thiết.

Ngôn từ của hắn thì đầy rẫy sự đe dọa, nhưng từ xa nhìn vào, không ai có thể nhận ra được sự thật.

"Mày có biết tao đã chuẩn bị gì cho mày không?

Nó sẽ thú vị lắm, tao rất muốn nhìn thấy cái cảnh mày dãy giụa như một cá mắc cạn, mình sắp chết nhưng chẳng thể làm gì."

- Chiêu Quân ghé sát tai U Ngưng, giọng nói mang theo một sự lạnh lùng đến rợn người.

Dọc đường đi, U Ngưng nghe rõ từng lời Chiêu Quân nói, từng câu đều là một nhát dao cứa vào tâm hồn cậu.

Nhưng cậu không thể trốn chạy, không thể phản kháng.

Cậu chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, bước đi như một con rối vô hồn.

Khi đến một góc khuất ít người qua lại, U Ngưng thấy Thiên Cẩm đã đứng sẵn ở đó từ trước.

Cô ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm.

Bên cạnh cô là vài gã trai tráng, to lớn.

Thoạt nhìn, họ trông rất mạnh mẽ, nhưng U Ngưng biết rõ, tất cả chỉ là một lũ bắt nạt khác.

Ở gần góc tường, một đống đồ vật chất chồng lên nhau, những thứ mà có lẽ, chỉ dùng để đánh đập.

U Ngưng biết, cơn ác mộng đã bắt đầu.

Hôm nay, cậu không thể trở lại lớp được nữa, hoặc có thể, cậu sẽ không thể lết về nhà được.

Cậu cảm thấy tuyệt vọng, như thể số phận đã được định đoạt.

"Số cậu tận rồi" - một tiếng nói vô vọng vang lên trong đầu cậu.

Nguyễn U Ngưng biết rằng mình không thể trốn thoát.

Cậu đứng đó, như một con cừu non đứng trước bầy sói đói.

Khuôn mặt Chiêu Quân vẫn mang nụ cười cao ngạo, nhưng ánh mắt hắn không có chút vui vẻ nào, chỉ có sự lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Thằng nhóc này nghĩ nó có thể trốn được bọn tao sao?"

- Hắn cười lớn, rồi bất ngờ giáng một cú đấm thẳng vào bụng U Ngưng.

Cậu khụy xuống, không kịp phản ứng.

Cú đấm ấy như rút cạn toàn bộ không khí trong phổi, khiến cậu không thở nổi.

Chiêu Quân không dừng lại.

Hắn đá mạnh vào chân cậu, khiến U Ngưng hoàn toàn nằm rạp xuống đất, đôi mắt mờ đi vì đau đớn.

Lũ đàn em của Chiêu Quân cười hô hố, đứng vây xung quanh U Ngưng.

Chúng đá, chúng đấm, những cú đánh không có chút thương xót nào.

Cậu không dám phản kháng, không một lời van xin.

U Ngưng đã quá quen với điều này, cậu biết, chỉ cần cậu kêu đau, nó sẽ khiến bọn họ sẽ như bị đứt xích mà đánh đập cậu tàn tạ hơn.

Cậu cuộn tròn người lại, ôm lấy đầu để che chắn những cú đánh mạnh nhất.

Cậu chỉ muốn mọi chuyện kết thúc thật nhanh, nhưng ông trời lại chưa từng đứng về phía cậu.

Tiếng cười chế giễu của Chiêu Quân vang lên trong không khí - "Nhìn thấy không?

Mày như một con chó yếu đuối bị vứt lại trong góc hẻm, một con cá đang nằm trên thớt sắp bị xẻ thịt."

- Hắn cúi xuống, nắm lấy tóc U Ngưng, kéo mạnh đầu cậu ngẩng lên.

"Mày có biết trò chơi mới của tao là gì không?

Nó rất bình thường thôi."

- Hắn dừng lại chút, Chiêu Quân ra hiệu cho một trong số những kẻ đàn em.

Tên đó tiến đến, mở chiếc túi mà U Ngưng đã thấy từ trước.

Bên trong, một sợi dây thừng thô ráp và một đôi găng tay bằng da cứng cáp - "Chẳng là tao mới học được mấy buổi boxing, tuy găng tay này không phải loại mà mấy giải đấu thường dùng, nhưng cái này sẽ đau hơn đấy."

- Chiêu Quân cười toe toét, đeo đôi găng tay vào, rồi hắn ra hiệu cho lũ đàn em.

Chúng giữ chặt lấy U Ngưng, dùng sợi dây thừng buộc chặt hai tay cậu, siết mạnh đến mức những vết hằn đỏ ửng in hằn trên da.

U Ngưng cắn chặt môi, uất ức nhưng chảng thể làm gì, những giọt nước mắt nóng hổi vẫn chảy dài, hòa lẫn với máu tanh loãng trên mặt.

Thiên Cẩm vẫn đứng đó, lạnh lùng quan sát.

Cô ta không hề can thiệp, cũng không có bất kỳ biểu cảm nào.

Ánh mắt cô vô cảm như thể đang xem một vở kịch nhàm chán.

Cứ thế, những vật sắc trên đôi găng tay theo từng cú đấm của Chiêu Quân liên tiếp trút xuống người cậu, nỗi đau thể xác hòa lẫn với nỗi tuyệt vọng trong tâm hồn U Ngưng.

Cậu chỉ ước gì, tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng.

Rằng khi tỉnh lại cuộc sống của cậu sẽ không phải là những cơn ác mộng.

Mà cho dù cậu có thể tỉnh lại và đây là mơ, thì có lẽ cậu cũng sẽ bị sự cô đơn và lạnh lẽo từ sự vô cảm của gia đình giết chết thôi.

Đúng như U Ngưng đã dự đoán, cậu bị đánh đến bầm dập, tơi tả, thân thể không còn một chỗ lành lặn.

Sau khi hành hạ cậu đến thỏa mãn, Chiêu Quân không hề khoan nhượng mà còn giẫm mạnh lên ngực cậu một cái, khiến cậu gần như tắt thở.

Bọn chúng cười đùa rôm rả, nói những câu bông đùa vô nghĩa, rồi bỏ đi.

Đối với chúng, việc vừa đánh một người đến tàn tạ chẳng khác gì một trò chơi thú vị, một việc quá đỗi bình thường.

Lúc này, khi chỉ còn lại mình cậu trong góc khuất, Thiên Cẩm mới từ từ đi đến.

Gương mặt cô ta bấy giờ mới nở một nụ cười hiếm có, nhưng lại không hề mang sự ấm áp, mà chỉ có sự lạnh lẽo, độc ác.

Cô ta giơ điện thoại lên, lạnh lùng chụp một tấm ảnh.

"Tao đã phải cố nhịn cười khi mày bị đánh đấy."

- Giọng Thiên Cẩm nhỏ xuống, nhưng vẫn đầy sự châm chọc - "Chẳng biết anh tao vì điều gì mà nãy la rầy tao một trận luôn, nên tao không góp vui được."

Đôi mắt cô ta liếc nhìn vết máu trên miệng U Ngưng, rồi lia qua thân thể tàn tạ của cậu, giọng nói chợt lạnh đi vài phần - "Mày sống dai thật đấy.

Vậy mà cũng không chết cơ.

Chắc giờ anh tao cũng bớt giận rồi, tao cũng chẳng phải tỏ ra như vậy nữa."

Dứt lời, Thiên Cẩm quay lưng, bỏ mặc U Ngưng ở đó rồi đi theo anh trai mình.

U Ngưng nằm đấy, chưa bất tỉnh.

Cậu cảm nhận rõ máu vẫn đang chảy ra từ khóe miệng, từ vết thương trên trán, nơi khóe mắt, còn cả những vệt xước dài trên cánh tay và bụng.

Hơi thở cậu thoi thóp, khó khăn.

Trong tâm trí cậu, chỉ còn lại những câu hỏi.

"Có khi nào cậu thật sự sẽ chết không?

Ai sẽ cứu cậu đây?

Liệu chốn địa ngục này, cậu còn phải trải qua bao nhiêu lần nữa?"

Đến cuối cùng, cậu không còn sức để suy nghĩ nữa.

U Ngưng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.

Có lẽ, đối với cậu, cái chết chính là một sự giải thoát.

Một sự giải thoát khỏi nỗi đau, khỏi sự cô đơn, khỏi tất cả những thứ đã dày vò cậu suốt bấy lâu.

Cậu buông xuôi, phó mặc số phận.

.....

Lần nữa cậu mở mắt ra, không phải xuyên không hay trọng sinh đâu, cậu tỉnh lại rồi, cậu đang nằm trong phòng y tế của nhà trưởng.

Mí mắt cậu nặng trĩu, khó khắn nhìn cảnh vật xung quanh.

Không gian trắng xóa, yên tĩnh đến lạ.

"Em tỉnh rồi sao?

Còn đau không?

Đã đỡ hơn chưa?"

- Một giọng nói vừa quen vừa lạ, ấm áp mà dịu dàng.

Đó là giọng nói của cô Linh Ngọc Khuê, là người đã giúp cậu trong tiết học trước đó.

Cậu muốn mở lời đáp lại cô, nói rằng em đã đỡ hơn trước, nhưng cậu không thể thốt ra thành lời, miệng cậu khô khốc, giọng nói lạc đi không thể nghe rõ.

Cậu cảm thấy xấu hổ vì đã để cô thấy bộ dạng tàn tạ của mình, nên chỉ có thể gật đầu nhẹ như lời cảm ơn.

"Em bị như vậy lâu chưa?

Vì sao không nói với ba mẹ hay thầy cô?

Em càng chịu đựng thì em sẽ càng bị bắt nạt, em biết không?"

- Giọng của cô chứa nhiều phần trách móc, nhưng lại rất nhẹ nhàng như thể sợ cậu tổn thương lần nữa.

Cô giáo sờ nhẹ lên trán cậu, chạm nhẹ vào những vết thương nơi gương mặt và bả vai, rồi đặt tay thử lên bụng cậu nơi bị Chiêu Quân đánh cho bầm tím, xác định cậu đã thật sự đỡ hơn thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đây là trường học, các em đều nên được đối xử bình đẳng, em nên nói cho ba mẹ em biết việc này, đừng cố giấu như vậy, cô sẽ báo lại với thầy hiệu trưởng để xử lý kẻ bắt nạt."

- Cô nhìn cậu, thở dài rồi nói tiếp - "Em nghỉ ngơi đi, cô sẽ không làm phiền em, em đã ngất được 1 tiếng rồi đấy, nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy về nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé, cô sẽ viết giấy thông báo nghỉ cho em."

- Cô giáo dặn dò xong cũng rời đi, bây giờ căn phòng chỉ còn lại cậu.

Hiện tại cả người cậu đều băng bó, gương mặt dán nhiều băng cá nhân, thật sự cậu không có chỗ nào trên người là lành lặn.

U Ngưng nằm đó, nhìn chằm chằm trên trần nhà, suy nghĩ vu vơ...

Rốt cuộc, hôm nay là một ngày tồi tệ khi cậu bị nhóm của Chiêu Quân đánh cho bầm dập cả người và phải nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian, hay là một ngày tốt đẹp khi cậu không còn một mình nữa mà giờ đây đã có những người đứng lên để bảo vệ cậu.

Cậu đắn đo, đắm chìm vào hai luồng suy nghĩ ấy, rồi cũng mệt mỏi thiếp đi, chắc phải nghỉ ngơi dài ngày, nên cậu sẽ ngủ để dưỡng sức còn trở về nhà.

Nơi mà có một người bạn mới, một người nói "Chúc cậu một ngày tốt lành" đang đợi cậu trở về.

Tích tắc tích tắc...

Đồng hồ trên tường điểm 12 giờ trưa.U Ngưng mở mắt, thế giới trước mắt cậu mờ ảo.

Cậu gượng dậy, lê từng bước chậm chạp ra khỏi căn phòng.

Hành lang vắng tanh, chỉ có tiếng bước chân của cậu vang lên đơn độc.

Mọi người chắc hẳn đã xuống căn-tin ăn trưa.

Cậu không nghĩ ngợi nhiều, cứ đi thẳng về lớp, lấy chiếc cặp sách của mình rồi lặng lẽ rời đi.

Đứng ở cổng trường, U Ngưng nhìn chính mình qua tấm kính ở cửa phòng bảo vệ.

Hình ảnh phản chiếu của cậu thật thảm hại: những dải băng y tế trắng toát quấn dày quanh cánh tay, vết bầm tím lốm đốm trên bả vai đã được băng lại, nhưng vết xước nơi khuôn mặt, nhiều vết đỏ trên chân và bụng kéo dài cả một mảng.

Cậu trầm ngâm một lúc, rồi đưa tay bắt một chiếc taxi.Ngồi trên xe, người tài xế thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, ôn tồn hỏi thăm - "Cháu bị làm sao vậy?"

- Giọng ông trầm ấm, đầy sự lo lắng - "Con người thật đáng sợ, cháu nhỉ?"

U Ngưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Người tài xế cứ thế mà tâm sự, giọng ông đầy tiếc nuối và thương xót."

Mong cháu đừng nghĩ quẩn, cháu chỉ là thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn, tương lai cháu còn rộng mở, đừng vì những vấp ngã tuổi trẻ mà buông bỏ chính mình."

- Ông nói, như thể đang nói với chính mình.Đến nơi, người tài xế không nhận tiền.

"Cháu giữ lấy đi."

- Ông nói - "Và nhớ giữ gìn thân thể, nghỉ ngơi cho tốt."

Nói rồi, ông phóng xe đi, bỏ lại cậu với một sự tử tế mà cậu chưa từng được nhận.U Ngưng đứng đó, nhìn chiếc xe khuất dần ở cuối đường.

Một tiếng thở dài lặng lẽ thoát ra.

Thương hại?

Hay là lo lắng thật sự?

Cậu không biết.

Nhưng cậu cũng không muốn quan tâm nữa.

Cậu bước vào nhà, ném chiếc cặp lên sofa, và lê bước lên phòng.

Mở cửa ra, cậu thấy quả cầu tuyết vẫn ở đó, lấp lánh như một ngôi sao nhỏ trong góc phòng.

Trong lòng cậu chợt thấy nhẹ nhõm đến lạ.

Nhưng sự mệt mỏi đã chiến thắng tất cả.

Cậu nằm phịch xuống giường, thiếp đi ngay lập tức.Trong bóng tối, một ánh sáng mờ ảo quen thuộc từ quả cầu tuyết lại bừng lên.

Hoàng Tư Y xuất hiện.

Vẫn là đôi mắt trong veo, nụ cười ấm áp đó.

Giọng nói nhẹ nhàng của cậu vang lên, xóa tan sự tĩnh lặng của căn phòng: "Xin chào cậu, một ngày tốt lành."
 
Back
Top Bottom