Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thanh Ly

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNKdDNx9Aa34WuiYMCsJjog4ALCy9uug8nlydJ7BaFJ9w3xlP_W5E-cfbGsyJfqqSQ0TU7AbDnKFZicXS-S46kdRKAoA_ISwlpFnnMHDaN8BvDGOUuPIxB_aThLr5GyhxCr5rvUedTYloEhByiqYx88=w215-h322-s-no-gm

Mục Thanh Ly
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vào ngày lễ cập kê của ta, Trì Cảnh Niên bất chấp áp lực từ gia tộc, dẫn theo ánh trăng sáng trong lòng hắn đến từ hôn.

Hắn nói: "Dù Vãn Vãn xuất thân nghèo khó, nàng ấy vẫn là người ta yêu nhất đời này, nàng đừng dây dưa nữa, chỉ làm xấu mặt mình thôi."

Cha mẹ sợ ta đau lòng, đưa ta đến Lạc Dương ba năm.

Khi trở lại kinh thành, Trì Cảnh Niên đã thành thân với Diệp Vãn Vãn được hai năm.

Trong tiệc tẩy trần đón ta trở về, Trì Cảnh Niên, người từng nguyện đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc để cưới Diệp Vãn Vãn, lại lạnh lùng chỉ vào mặt nàng ta mà quát lớn đầy chán ghét.

"Ai cho phép cô ra ngoài làm trò cười thế này! Mau cút về phủ ngay!"​
 
Mục Thanh Ly
Chương 1: Chương 1



Vào ngày lễ cập kê của ta, Trì Cảnh Niên bất chấp áp lực từ gia tộc, dẫn theo ánh trăng sáng trong lòng hắn đến từ hôn.

Hắn nói: "Dù Vãn Vãn xuất thân nghèo khó, nàng ấy vẫn là người ta yêu nhất đời này, nàng đừng dây dưa nữa, chỉ làm xấu mặt mình thôi."

Cha mẹ sợ ta đau lòng, đưa ta đến Lạc Dương ba năm.

Khi trở lại kinh thành, Trì Cảnh Niên đã thành thân với Diệp Vãn Vãn được hai năm.

Trong tiệc tẩy trần đón ta trở về, Trì Cảnh Niên, người từng nguyện đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc để cưới Diệp Vãn Vãn, lại lạnh lùng chỉ vào mặt nàng ta mà quát lớn đầy chán ghét.

"Ai cho phép cô ra ngoài làm trò cười thế này! Mau cút về phủ ngay!"

1.

Nghe tin ta về kinh, bạn thân khuê mật Vưu Lạc Tuyết chuẩn bị mở tiệc tẩy trần long trọng đón ta.

Nàng ấy là quận chúa của hoàng gia, lại có tình giao hảo nhiều năm với ta.

Năm xưa, khi Trì Cảnh Niên đòi từ hôn với ta, chính nàng ấy là người đầu tiên đứng ra bênh vực ta.

Cho nên xe ngựa của ta thậm chí không dừng trước cửa nhà mình mà đi thẳng một mạch đến phủ quận chúa.

Vưu Lạc Tuyết nắm tay ta, ngắm nghía từ trên xuống dưới, rồi có chút lo lắng hỏi:

"Thanh Ly, Võ An Hầu rốt cuộc chỉ có một đứa con trai là Trì Cảnh Niên. Dù năm xưa hắn hành xử quá mức hoang đường, vị trí thế tử cũng chỉ có thể do hắn kế thừa."

Ta ở Lạc Dương cũng từng nghe nói, Võ An Hầu đã tha thứ cho Trì Cảnh Niên, bây giờ hắn lại là vị thế tử hào hoa phong nhã như xưa.

"Vậy tỷ có còn..."

Vưu Lạc Tuyết sợ ta vẫn còn ôm hận trong lòng.

Mấy năm gần đây biên quan không được yên bình, hoàng đế lại phải nhờ cậy Võ An Hầu dẹp loạn, ta và Trì Cảnh Niên nếu tiếp tục đối đầu nhau, không phải là thượng sách.

Ta cười lắc đầu.

Ta đã không còn để ý đến chuyện xưa nữa rồi.

Huống hồ lần này về kinh, thực ra là vì chuyện hôn sự của chính mình.

Tiệc tẩy trần hôm nay có rất nhiều người đến, ngoài những phu nhân tiểu thư có giao hảo tốt với ta, đương nhiên cũng có không ít người đến xem trò cười, hóng hớt cho vui.

Ai nấy đều tươi cười hớn hở, vẻ ngoài xem ra cũng hòa hợp vui vẻ.

Tiệc được nửa buổi, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo.

Thế mà lại là Thế tử Võ An Hầu - Trì Cảnh Niên đến.

Mọi người lập tức im bặt, đồng loạt quay sang nhìn ta.

Ta không đổi sắc mặt, nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Trì Cảnh Niên đang bước vào đại sảnh.

Hắn phủi phủi tuyết trên vai, lập tức có nha hoàn tiến lên, cởi áo khoác ngoài cho hắn.

Ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng của hắn chạm phải ánh mắt ta.

Cả hai chúng ta đều có một thoáng thất thần.

Ba năm trước, hắn vì Diệp Vãn Vãn xuất thân hàn vi mà náo loạn đòi hủy hôn với ta, người xuất thân danh môn vọng tộc.

Ta nghĩ rằng chuyện liên quan đến hôn nhân đại sự, lại có nhiều người ở đây, nên giải quyết riêng sẽ ổn thỏa hơn.

Liền khuyên nhủ hắn:

"Hôn sự là do cha mẹ định đoạt, lời mối lái làm chứng, việc từ hôn nên do phụ mẫu làm chủ mới phải."

Diệp Vãn Vãn nép trong lòng Trì Cảnh Niên, chen ngang vào nói:

"Tiểu thư hà tất phải sỉ nhục kẻ vô phụ vô mẫu như ta, chẳng qua là tiểu thư không muốn buông tha cho chúng ta, viện cớ phụ mẫu để thoái thác thôi."

Diệp Vãn Vãn mồ côi cha mẹ, sống nhờ vào anh trai chị dâu.

Ả ta chỉ là thường dân áo vải, ngay cả con gái huyện úy cũng có thể giẫm đạp lên đầu ả.

Muốn bước chân vào hầu phủ, quả thực là vọng tưởng hão huyền.

Trì Cảnh Niên tin lời Diệp Vãn Vãn, cho rằng ta đang lùi một bước để tiến ba bước, muốn ngăn cản hắn theo đuổi tình yêu đích thực.

"Mục Thanh Ly, thu lại cái bộ mặt giả dối của nàng đi, nàng thừa biết phụ thân ta sẽ không đồng ý, nên mới nói vậy đúng không!"

Hắn lộ vẻ chán ghét, lời nói thốt ra càng thêm khó nghe.

"Đến con ch.ó bị đánh còn biết đường mà chạy, Mục Thanh Ly, sao nàng lại vô liêm sỉ đến thế, cứ ép ta phải nói cho rõ ràng ra?"

"Dù Vãn Vãn xuất thân nghèo hèn, nàng vẫn là người ta yêu nhất đời này. Thanh Ly nàng đừng tưởng mình thân phận cao quý, mà lên mặt làm bộ làm tịch!"

Nói xong, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, liếc xéo ta cười lạnh:

"Còn là khuê các tiểu thư gì chứ, cái dáng vẻ si mê quấn quýt này, chẳng khác gì gái lầu xanh."

Vài câu nói, gây ra một trận xôn xao náo động.

Cũng khiến cho tình giao hảo nhiều đời giữa Võ An Hầu phủ và Phủ Thái sư, triệt để đoạn tuyệt.

Ngày đó, hắn hủy hoại lễ cập kê của ta, biến ta thành trò cười cho cả kinh thành.

2.

Võ An Hầu đích thân cầm roi hình trượng, ấn Trì Cảnh Niên xuống đất, giữa thanh thiên bạch nhật đánh cho hắn hai mươi roi, hả giận thay ta.

Trì Cảnh Niên bị đánh đến da thịt nát bươm, nhưng vẫn nghiến răng, không hé răng kêu một tiếng.

Chỉ là ánh mắt căm hận, dường như muốn thiêu đốt ta thành tro bụi.

Rõ ràng người đáng hận phải là ta mới đúng!

Cuối cùng, Diệp Vãn Vãn khóc lóc quỳ rạp xuống dưới chân ta.

"Là Vãn Vãn sai, Vãn Vãn nguyện ý rời xa Thế tử. Từ nay về sau, Vãn Vãn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tiểu thư để làm vướng mắt người nữa!"

"Cầu xin Mục tiểu thư đại nhân đại lượng, khai ân tha thứ cho Thế tử!"
 
Mục Thanh Ly
Chương 2: Chương 2



Ả ta vốn quen dùng những thủ đoạn này.

Ban đầu, ả cũng dùng bộ dạng đáng thương này, một thân áo trắng, xuất hiện trên quan đạo.

Xe ngựa phi nhanh không kịp hãm phanh, Trì Cảnh Niên anh hùng cứu mỹ nhân, bế xốc ả ta với thân hình gầy yếu lên.

Ả ta si ngốc ngắm nhìn Trì Cảnh Niên, nước mắt lã chã rơi xuống, còn chưa kịp nói gì, đã ngất lịm đi.

Ta có thể thấy trên gương mặt tái nhợt của ả, ngoài nước mắt còn có cả nụ cười.

Ả ta vốn quen dùng cái vẻ đáng thương này, đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió.

Ta nén nỗi chua xót trong lòng, giữ vững vẻ đoan trang của khuê nữ thế gia, hành lễ với Võ An Hầu.

"Thanh Ly tự biết trèo cao không nổi Võ An Hầu phủ, xin thành toàn cho Thế tử tìm bến đỗ khác."

Cuối cùng phụ mẫu quyết định hủy bỏ hôn ước giữa ta và Trì Cảnh Niên.

Ta không muốn hai nhà vì chuyện này mà trở thành kẻ thù không đội trời chung, lại nghĩ đến chút tình nghĩa xưa, ta mang thuốc trị thương đến thăm Trì Cảnh Niên.

Trì Cảnh Niên chật vật nằm sấp trên giường, khi nhìn thấy ta, trong mắt mang theo vẻ hả hê thỏa mãn.

"Mục Thanh Ly, coi như ngươi thức thời!"

"Nếu lúc đó ngươi dám làm khó dễ Vãn Vãn, ta nhất định sẽ sống c.h.ế.t không tha cho ngươi!"

Khó xử đến vậy, tình bạn thanh mai trúc mã giữa ta và hắn, đã tan vỡ thành từng mảnh vụn.

Sự rộng lượng và đoan trang của ta, giữ gìn được mặt mũi cho Phủ Thái sư, nhưng bản thân ta rốt cuộc vẫn bị Trì Cảnh Niên làm liên lụy đến thanh danh.

Đặc biệt là đám thuộc hạ của Trì Cảnh Niên, thậm chí còn cá cược xem ta đến khi nào sẽ hạ mình, cầu xin phục hồi hôn ước.

Ta không còn tham gia bất kỳ buổi tiệc nào nữa, suốt ngày ru rú trong phòng, ngay cả tiệc đạp thanh và tiệc sinh thần của tỷ muội cũng không đi.

Phụ mẫu nhìn thấy, đau lòng vô cùng.

Họ sợ ta u uất sinh bệnh, bèn đưa ta đến nhà ngoại ở Lạc Dương.

Chuyến đi này kéo dài suốt ba năm.

3.

Ta nhìn Trì Cảnh Niên, hắn đã sớm không còn vẻ ngông cuồng ngang ngược năm xưa.

Bộ cẩm bào đen tuyền càng tôn lên vẻ mặt tuấn tú như ngọc của hắn.

Hắn không giống Võ An Hầu thô kệch cục mịch, mà giống phu nhân Hầu gia đã qua đời hơn.

Ta cũng từng bị vẻ tuấn lãng của hắn hấp dẫn, vì có hôn ước với hắn mà đắc ý vui mừng.

Nghìn cánh buồm đã qua, vật đổi sao dời.

Trì Cảnh Niên khựng lại một chút trước ánh mắt của ta, ý cười leo lên khóe môi.

Hắn sải bước đi về phía ta.

Ta quay đầu nhìn Vưu Lạc Tuyết, sắc mặt nàng ấy cũng không tốt, bởi vì thiệp mời dự tiệc, vốn dĩ không hề gửi đến Võ An Hầu phủ.

Không mời mà đến, chung quy vẫn có phần thất lễ.

Trì Cảnh Niên trước tiên chắp tay hành lễ với Vưu Lạc Tuyết, sau đó giọng điệu thân mật hỏi ta:

"Muội muội về kinh sao không báo trước một tiếng? Ta cũng còn biết đường ra ngoại thành đón muội. Mấy hôm trước, kinh thành đổ tuyết lớn, đường đi khó khăn lắm."

Vẻ trách móc của hắn tựa như quay về ngày trước, khi giữa chúng ta chưa từng xuất hiện người thứ ba.

Ta hơi nheo mắt, trong lòng khẽ nổi lên một chút bực bội.

Trì Cảnh Niên không thể không biết, danh tiết của nữ tử quan trọng đến nhường nào.

Nữ tử bị từ hôn, dù lỗi không phải tại nàng, cũng sẽ phải chịu sự dị nghị và chế giễu của thế gian.

Bây giờ, hắn lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khiến ta không khỏi nghi ngờ mục đích của hắn.

Thấy ta mãi không lên tiếng, Trì Cảnh Niên cười khổ một tiếng, nói thẳng ra.

"Đều là do năm xưa ta quá trẻ người non dạ, quá l* m*ng, đã làm tổn thương nàng, tất cả đều là lỗi của ta."

"Cho nên hôm nay ta mặt dày mày dạn đến đây, chỉ mong cầu xin nàng tha thứ một lần."

Hắn vẫy tay, tiểu tư đi theo lập tức bưng lên một đôi đông châu.

Đôi đông châu này, là do Võ An Hầu dẹp loạn có công, hoàng đế đặc biệt ban thưởng, lấy nó làm quà tạ lỗi, không thể nói là không quý trọng.

Trì Cảnh Niên nâng đôi đông châu kia lên, trong mắt tràn đầy hy vọng.

"Thanh Ly, chúng ta thanh mai trúc mã lớn lên, bao nhiêu năm tình cảm như vậy, nàng sẽ tha thứ cho ta, đúng không?"

Ta đảo mắt nhìn xung quanh, có người đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Càng có không ít công tử thế gia nịnh bợ Võ An Hầu đứng lên phụ họa.

"Mục tiểu thư sao có thể là người so đo tính toán, Thế tử Võ An Hầu đa tâm rồi."

"Thế tử Trì văn võ song toàn, tài hoa ngút trời kinh thành. Nay nguyện ý hạ mình cầu hòa, Mục tiểu thư chắc chắn sẽ nguôi giận thôi."

"Chuyện cũng đã qua ba năm rồi, nhất tiếu mẫn ân cừu (cười xòa xóa bỏ oán thù) đi thôi! Mục tiểu thư cứ rộng lượng tha thứ cho Thế tử gia đây đi."

Trì Cảnh Niên trong tiếng phụ họa rầm rộ, cong môi cười đắc ý.

Ta lướt mắt qua từng gương mặt đang lên tiếng vì Trì Cảnh Niên.

Ngày xưa, cũng chính những gương mặt này, chế giễu ta bị từ hôn, cười nhạo Phủ Thái sư không biết dạy con, thậm chí còn cá cược ta sẽ khóc lóc sướt mướt đến Võ An Hầu phủ làm ầm ĩ…

Bây giờ, bọn họ lại khuyên ta rộng lượng!

Ta dựa vào cái gì mà phải rộng lượng! Dựa vào cái gì mà phải tha thứ?

Nén cơn giận trong lòng xuống, trong ánh mắt mong chờ của Trì Cảnh Niên, ta nở một nụ cười rạng rỡ.

"Làm phiền Thế tử phải bận tâm. Ngược lại nghe nói Thế tử và Diệp Vãn Vãn cô nương đã thành thân được hai năm, toại nguyện như ý. Đại hôn của Thế tử, ta cũng chưa từng tặng chút quà mừng nào, đôi đông châu này xin Thế tử hãy thu về, coi như ta mượn hoa hiến Phật vậy."
 
Mục Thanh Ly
Chương 3: Chương 3



4.

Nụ cười trên mặt Trì Cảnh Niên cứng đờ.

Khi nghe thấy cái tên Diệp Vãn Vãn, hắn vô thức quay đầu đi, ngay cả nhịp thở cũng nặng nề hơn vài phần.

Vẻ khó nói nên lời của Trì Cảnh Niên, khiến ta có chút bất ngờ.

Đó chẳng phải là cô nương đầu quả tim của hắn sao?

Vì Diệp Vãn Vãn, Trì Cảnh Niên đánh đổi cả danh tiếng, mất đi trợ lực, thậm chí không tiếc đối đầu với gia tộc.

Sao bây giờ nhắc đến, lại có vẻ không muốn đề cập đến như vậy?

Ta lại nhìn về phía đám người vừa nãy đứng ra nói giúp hắn, bọn họ đều lúng túng ngồi trở về chỗ, lộ ra vẻ mặt như cười như không.

Vưu Lạc Tuyết khoát tay, bảo nha hoàn dẫn Trì Cảnh Niên đến chỗ ngồi trống rồi ngồi xuống.

Hắn im lặng nâng chén, hung hăng uống cạn một hơi.

Vưu Lạc Tuyết hừ lạnh:

"Biết thế này đã chẳng làm vậy."

Ta không đáp lời, Trì Cảnh Niên đã sớm phai nhạt khỏi thế giới của ta, không đáng để ta bận tâm.

Ta cùng mấy tỷ muội nói chuyện phiếm về Lạc Dương.

Nơi đó tuy không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng lại có thêm chút tự do và hơi thở cuộc sống.

Ban đêm cũng không có lệnh giới nghiêm, chợ Đông chợ Tây có thể náo nhiệt suốt đêm dưới ánh đèn rực rỡ.

Trong tiếng kể chuyện rôm rả của ta, Trì Cảnh Niên nghe rất chăm chú, hắn đột nhiên chen vào nói:

"Quả nhiên là phong thủy miền nam dưỡng người, Thanh Ly so với trước kia càng thêm tươi tắn hoạt bát rồi."

"Những năm chúng ta ở bên nhau, nàng luôn giữ cái dáng vẻ tiểu thư khuê các, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn trêu chọc một chút."

Lời nói của hắn không hề che giấu sự mập mờ, khiến bầu không khí náo nhiệt lại trở nên gượng gạo.

Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Trì Cảnh Niên dường như không phát hiện ra mình có gì không đúng, vẫn tự nhiên hồi tưởng.

"Có một năm đạp thanh, diều giấy của nàng bị mắc trên cây nhà ta, rõ ràng nàng chỉ cần nhón chân là với tới, lại khóc lóc chạy đến tìm ta…"

Ánh mắt mọi người đảo qua đảo lại giữa ta và Trì Cảnh Niên.

Ta ngước mắt, liền chạm phải ánh mắt mang theo ý cười của Trì Cảnh Niên.

Ta lạnh lùng nhếch mép, đối với những chuyện xưa cũ kia không thèm để ý.

"Một vài chuyện cũ rích, ta cũng không nhớ rõ lắm. Nếu Thế tử thích thả diều giấy, có thể cùng Thế tử phu nhân đạp thanh, thả thả diều giấy, tâm sự nỗi lòng."

"Đúng rồi, Thế tử hôm nay sao không dẫn theo Thế tử phu nhân? Người mà ngay cả lễ cập kê của ta cũng nhất định phải mang theo, bây giờ đại hôn rồi, lại giấu giấu diếm diếm, là sợ người ta cướp mất sao?"

Nói xong, ta che miệng cười khẽ, quay sang hỏi Vưu Lạc Tuyết:

"Thế tử phu nhân Võ An Hầu là người thế nào vậy? Ba năm trước có thể khiến Thế tử bất chấp tất cả, chắc hẳn bây giờ phải càng thêm xinh đẹp quyến rũ mới đúng."

Ánh mắt vốn dịu dàng của Trì Cảnh Niên trong nháy mắt lạnh xuống, những người xung quanh cũng im như thóc.

Nhưng Vưu Lạc Tuyết thân là quận chúa sao có thể sợ hắn, nàng ấy rất vui vẻ được xem Trì Cảnh Niên bẽ mặt.

"Vậy thì đúng là quá xinh đẹp quyến rũ rồi! Hình như muốn đem hết vàng bạc châu báu của cả Võ An Hầu phủ, đều dát lên người thì phải."

Có mấy vị phu nhân tiểu thư dường như nhớ ra chuyện gì đó, không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười thành tiếng.

5.

Nhắc đến Diệp Vãn Vãn, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Trì Cảnh Niên, không còn vẻ ngưỡng mộ và xu nịnh, ngược lại có thêm vài phần chế giễu, và hả hê khi thấy người khác gặp họa.

Sắc mặt Trì Cảnh Niên càng thêm khó coi.

Yết hầu hắn giật giật hai cái, mới miễn cưỡng nặn ra vẻ hờ hững.

"Nàng ấy không thích náo nhiệt, đang ở phủ học thêu thùa…"

Trì Cảnh Niên rõ ràng không muốn nhắc lại Diệp Vãn Vãn nữa, lập tức chuyển chủ đề, nhưng lại chĩa mũi nhọn về phía ta.

"Nói đến thêu thùa, Thanh Ly, nàng còn nhớ chiếc túi thơm năm xưa nàng tặng ta không?"

"Tay ngọc vấn vương tơ hồng, trọn tấm lòng buộc vào túi gấm… Tình cảm năm xưa của chúng ta, ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ."

Trì Cảnh Niên hướng về phía ta nở một nụ cười đầy ẩn ý, khiến người ta liên tưởng miên man.

Lần này hắn thực sự đã chọc giận ta.

Túi thơm không thể tùy tiện tặng người khác.

Năm xưa khi chúng ta đính hôn, hắn liền chạy đến nài nỉ ta, nhất định phải tự tay thêu một chiếc túi thơm tặng hắn, hắn muốn ngày ngày mang theo bên mình.

Ta nghĩ rằng hôn ước đã định, tự tay làm một chiếc túi thơm cho vị hôn phu của mình, cũng là lẽ đương nhiên.

Nào ngờ hôn sự lại xảy ra biến cố, chiếc túi thơm kia liền trở thành một thứ không rõ ràng.

Nhưng ta không thể hiểu được, Trì Cảnh Niên hết lần này đến lần khác, muốn dây dưa với ta, rốt cuộc là vì cái gì.
 
Mục Thanh Ly
Chương 4: Chương 4



Ta đương nhiên sẽ không ngốc nghếch đến mức thừa nhận trước mặt mọi người.

Ta đem chén trà mạnh tay đặt xuống bàn, phát ra một tiếng "bang" vang dội.

"Thế tử Võ An Hầu có phải là nhớ nhầm rồi không? Người có thể thêu túi thơm cho ngài, chỉ có Thế tử phu nhân mà thôi. Chẳng lẽ Thế tử thấy Phủ Thái sư ta dễ bắt nạt, nên hết lần này đến lần khác tìm ta gây sự khó dễ?"

Ý tứ uy h.i.ế.p trong giọng điệu của ta đã quá rõ ràng, người ngốc đến đâu cũng nhìn ra ta nổi giận rồi.

Nhưng Trì Cảnh Niên lại dường như không cảm nhận được, hắn vội vàng đứng lên, rút chiếc túi thơm bên hông ra, trước mặt mọi người giơ lên trưng bày.

"Nàng xem này, Thanh Ly, cái này nàng còn nhận ra không? Ta vẫn luôn mang theo bên mình đó! Hình trúc trên này, là do một tay nàng tỉ mỉ thêu ra. Nàng nói mong ta trúc báo bình an, ý chí kiên cường bất khuất——"

Ngay khi ta sắp nổi giận, những người đang nhìn chằm chằm vào chiếc túi thơm đều bật cười thành tiếng.

Ta định thần nhìn kỹ, cũng không nhịn được.

Chỉ thấy trên chiếc túi thơm kia, dùng chỉ thêu màu đỏ tươi thượng hạng, xiêu xiêu vẹo vẹo thêu hai chữ "Vãn" (muộn).

Chữ xấu xí đến mức này, xuất phát từ tay ai, không cần nói cũng biết.

Những ngày tháng Diệp Vãn Vãn sống dưới tay anh trai chị dâu không dễ dàng gì, mỗi ngày ả ta đều phải làm việc nhà nặng nhọc, gà gáy đã dậy, mặt trời lặn mới được nghỉ ngơi.

Nữ công gia chánh tỉ mỉ như thêu thùa, ả ta làm sao biết làm.

Hai chữ này, e rằng vẫn là sau khi vào Võ An Hầu phủ mới học được.

Trì Cảnh Niên vẫn chưa nhận ra ánh mắt chế giễu của mọi người, hắn đang nhẹ nhàng v.uốt ve chiếc túi thơm, nhìn ta say đắm và chân thành.

"Thanh Ly, lần này nàng về, sẽ không đi nữa chứ. Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, thực ra là…"

Để tránh hắn nói ra những lời khiến người khác hiểu lầm, ta vội vàng lên tiếng cắt ngang.

"Thế tử nói sai rồi, tuy rằng ta từ nhỏ đã được mẫu thân dạy dỗ, học được chút ít thêu thùa may vá, nhưng trước mặt tuyệt tác này, Mục Thanh Ly xin cam bái hạ phong."

Vưu Lạc Tuyết là người đầu tiên vỗ tay, cười ha hả, không ít người lập tức hưởng ứng, cười ồ theo.

Ngay cả những người phải dựa vào Võ An Hầu phủ để sống, cũng phát ra tiếng "hì hì" cười ngắn ngủi.

Lời nói đầy ẩn ý của Trì Cảnh Niên bị nghẹn lại trong cổ họng, hắn nghi hoặc đảo mắt nhìn những người đang cười kia.

Giọng điệu chế giễu của Vưu Lạc Tuyết không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người có mặt nghe thấy.

"Mắt nhìn của Thế tử Võ An Hầu quả nhiên là đặc biệt, cứ nhìn chiếc túi thơm này mà xem, đúng là không phải người bình thường có thể thêu ra được. Thảo nào Thế tử đối với Thế tử phi nhất vãng tình thâm (một lòng một dạ), hóa ra là có sở thích đặc biệt như vậy a!"

Lập tức có người tiếp lời phụ họa:

"Đều nói Thế tử Trì yêu chiều Thế tử phi hết mực, xem ra lời đồn quả nhiên không sai."

"Cái trình độ thêu thùa này cũng đúng là độc đáo có một không hai, không phải phàm phu tục tử như chúng ta có thể thưởng thức được."

“Chắc là thích lắm ấy nhỉ, nếu không thì sao lại đeo mãi thế kia? Thiếp đây vụng thêu thùa, có dám vác ra khoe thiên hạ đâu, đúng là không bằng tình sâu nghĩa nặng của Thế tử.”

Trì Cảnh Niên lúc này mới sực tỉnh, vội vàng đưa cái túi gấm đang giơ cao trước mặt xuống nhìn kỹ.

Trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn từ đỏ bừng chuyển sang tái mét, rồi lại biến thành đen như than, ngay cả bàn tay cầm túi gấm cũng run rẩy không ngừng.

“Không, không phải cái này, ta vẫn luôn đeo cái ở thắt lưng cơ mà, rõ ràng là…”

Trì Cảnh Niên nắm chặt túi gấm, há miệng muốn giải thích điều gì đó.

Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, lại có người hầu chạy vào báo.

“Võ An Hầu Thế tử phu nhân giá đáo——”

Tiếng cười nói im bặt, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cửa.

Ngay cả trong lòng ta cũng dấy lên một chút tò mò.

Chỉ vài nhịp thở sau, một phụ nhân trang sức châu ngọc đầy người, được đám nha hoàn dìu đỡ bước vào.

6.

Trên đầu Diệp Vãn Vãn cài đầy trâm vàng nạm đá quý, ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh chói mắt.

Cứ ngỡ tượng Phật dát vàng ở chùa hoàng gia chạy ra ngoài kia đấy.

Ta quay đầu nhìn Vưu Lạc Tuyết bên cạnh, cuối cùng cũng hiểu ra nụ cười quái dị vừa rồi của nàng là có ý gì.

Quả nhiên xuất thân từ nhà nghèo hèn, bỗng chốc vinh hoa phú quý đổ xuống đầu, hận không thể đem hết những thứ có thể mặc, có thể đeo lên người.
 
Mục Thanh Ly
Chương 5: Chương 5



Diệp Vãn Vãn vừa bước vào đã đảo mắt nhìn quanh một lượt.

Ánh mắt dừng lại trên mặt ta, nàng ta rõ ràng khựng lại một thoáng, sau đó như gặp phải kẻ thù lớn, trừng mắt nhìn ta đầy ác ý.

Diệp Vãn Vãn thay đổi quá nhiều, suýt chút nữa ta đã không nhận ra.

Thật ra chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân” trên quan đạo, không phải lần đầu tiên ta gặp nàng ta.

Lần đầu tiên gặp mặt, ta và Trì Cảnh Niên đang ngồi trên thuyền hoa, chuẩn bị du ngoạn ngắm cảnh hồ.

Diệp Vãn Vãn xách theo giỏ hoa mới hái, lên thuyền rao bán.

Nàng ta ăn mặc rách rưới, búi tóc hai bên, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt lại to đến kinh ngạc.

Lúc ấy, vì quanh năm lao động vất vả, toàn thân nàng ta toát lên vẻ quê mùa, lam lũ.

Có lẽ lần đầu tiên đặt chân lên chiếc thuyền hoa lộng lẫy, nàng ta cúi gằm mặt, run rẩy nắm chặt giỏ hoa trong tay.

Đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ sợ sệt, dè dặt liếc nhìn nội thất xa hoa tráng lệ, trông chẳng khác nào một con vật nhỏ đáng thương.

Mấy công tử nhà quyền thế phong lưu ph*ng đ*ng, nhao nhao vây quanh Diệp Vãn Vãn trêu ghẹo.

Bọn họ từ trên xuống dưới chế giễu nàng ta, chẳng hề để ý đến vẻ lúng túng của nàng ta.

Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, quát mắng đám công tử bột kia.

Diệp Vãn Vãn rưng rưng nước mắt, cảm kích nói lời cảm tạ.

Nhưng đối tượng nàng ta cảm ơn lại không phải ta, mà là Trì Cảnh Niên đang đứng bên cạnh, dáng vẻ tuấn tú lịch lãm.

Đối diện với lời cảm kích của cô gái hái hoa, Trì Cảnh Niên chẳng mấy để tâm khoát tay, rồi kéo ta đi.

Đi xa dần, ta quay đầu lại nhìn thì thấy nàng ta vẫn đứng nguyên ở đó chờ đợi.

Về sau, Diệp Vãn Vãn không biết từ đâu dò la được thân phận của Trì Cảnh Niên.

Nàng ta ngày ngày canh me ở những nơi Trì Cảnh Niên hay xuất hiện.

Chỉ cần Trì Cảnh Niên ra khỏi phủ, nhất định sẽ gặp Diệp Vãn Vãn tay ôm bó hoa tươi.

Đáng tiếc, thân là Thế tử cao cao tại thượng, Trì Cảnh Niên khó mà chú ý đến một cô gái hái hoa bình thường, áo vải thô sơ.

Trì Cảnh Niên hết lần này đến lần khác lướt qua Diệp Vãn Vãn, đôi mắt to tròn kia dõi theo bóng lưng Trì Cảnh Niên khuất dần, càng lúc càng ảm đạm.

Ta khi ấy còn quá ngây thơ, cũng coi sự chờ đợi của Diệp Vãn Vãn là nỗi lòng mong nhớ của thiếu nữ xuân thì, chẳng mấy chốc rồi cũng tan thôi.

Thậm chí có phần không để ý, bởi vì Diệp Vãn Vãn quá đỗi tầm thường, xuất thân của nàng ta, căn bản không xứng trở thành đối thủ của ta.

Nào ngờ, chính một nữ tử xuất thân thấp kém như vậy, lại bằng sự “khác thường” của mình, chiếm được sự ưu ái của Trì Cảnh Niên.

Anh hùng cứu mỹ nhân, luôn khiến trái tim thiếu niên nhiệt huyết sôi trào.

Rốt cuộc, Trì Cảnh Niên đã ôm Diệp Vãn Vãn đang hôn mê trong lòng, tiến vào Võ An Hầu phủ.

7.

Nay đã ba năm trôi qua, Diệp Vãn Vãn má hồng môi thắm, thân hình đầy đặn, đôi mắt to tròn kia sớm đã không còn vẻ sợ sệt, rụt rè ban đầu.

Chỉ là vì tầm nhìn hạn hẹp, khiến nàng ta không thể hòa nhập vào vòng giao tiếp của các tiểu thư khuê các.

Diệp Vãn Vãn bước lên hai bước, trâm cài và bộ diêu trên đầu va vào nhau kêu leng keng.

Bộ trang sức đầu quá nặng nề, khiến vai nàng ta run rẩy.

Vưu Lạc Tuyết ghé sát tai ta cười khẽ:

“Lần trước ở tiệc mừng thọ của Quý phi, ả ta cũng làm trò cười cho thiên hạ thế này đấy. Lần này đeo trên người còn nhiều hơn lần trước, chắc chắn là cố tình khoe khoang với tỷ đấy!”

Ta cong môi cười, ánh mắt rơi xuống người Trì Cảnh Niên.

Hắn đã bóp méo cả cái túi gấm trong tay.

Ánh mắt nhìn Diệp Vãn Vãn cũng tràn đầy vẻ chán ghét và tức giận.

Diệp Vãn Vãn không dám đối diện với Trì Cảnh Niên.

Nàng ta run rẩy bộ trang sức vàng ngọc kêu leng keng trên người, gượng gạo hành lễ với Vưu Lạc Tuyết, sau đó mới quay sang nở một nụ cười miễn cưỡng với ta.

“Tỷ tỷ, tỷ về rồi đấy à! Chúng ta đã lâu không gặp, hôm nào tỷ đến Võ An Hầu phủ chơi nhé.”

Nhắc đến Võ An Hầu phủ, trong đôi mắt to tròn của Diệp Vãn Vãn lóe lên một tia đắc ý.

Nhìn người phụ nữ trước mắt, chút khó chịu cuối cùng trong lòng ta cũng tan biến hoàn toàn.

Thứ chẳng ra thể thống gì như vậy, thật sự không đáng để ta bận tâm.

Ta mỉm cười gật đầu với nàng ta, giọng điệu lại chẳng hề khách khí.

“Phủ Thái sư chỉ có một mình ta là con gái. Ta không biết từ khi nào, mình lại có thêm một người muội muội nữa.”

“Mấy ma ma dạy quy củ ở Hầu phủ có phải lười biếng quá rồi không? Sao lại để Thế tử phu nhân ăn mặc thế này mà ra ngoài?”

Xung quanh vang lên tiếng cười khúc khích.
 
Mục Thanh Ly
Chương 6: Chương 6



Diệp Vãn Vãn c*n m** d***, không cam lòng phản bác:

“Năm đó Thế tử yêu thích Vãn Vãn, khiến tỷ tỷ mất mặt, bây giờ tỷ tỷ trách cứ ta cũng phải…”

Lời nàng ta còn chưa nói xong, đã bị Trì Cảnh Niên xông tới nắm chặt cổ tay.

Diệp Vãn Vãn đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng Trì Cảnh Niên không những không buông tay, ngược lại càng dùng sức mạnh hơn.

Gân xanh trên trán hắn nổi lên, cố gắng kìm nén cơn giận dữ, hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh tự chủ khi vừa bước vào.

“Nàng tới đây làm gì! Ta đã bảo nàng ngoan ngoãn ở trong phủ rồi cơ mà!”

Diệp Vãn Vãn đau đến mức không nói nên lời, thấy nước mắt nàng ta sắp rơi xuống, ta lạnh lùng lên tiếng ngăn cản.

“Đây là tiệc tẩy trần Quận chúa thiết đãi ta, Trì Thế tử dù muốn khoe oai phong, hay dạy dỗ phu nhân, cũng nên về Hầu phủ mà làm.”

Trì Cảnh Niên lập tức buông Diệp Vãn Vãn ra, quay sang xin lỗi ta.

Nhưng Diệp Vãn Vãn căn bản không lĩnh tình, nàng ta trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Trì Cảnh Niên, giọng điệu tràn đầy vẻ lấy lòng.

“Thiếp nghe nói Mục tỷ tỷ về rồi, mọi người ở đây mở tiệc đón gió cho tỷ ấy. Vừa hay sáng nay trang trại suối nước nóng có gửi đến ít lựu tươi, mang đến cho mọi người chưa từng ăn thử nếm cho biết.”

Nàng ta như hiến vật quý giơ lên một cái giỏ nhỏ xíu, chẳng hề xứng đôi với bộ trang sức lộng lẫy trên người.

“Huynh trưởng nói, lựu tượng trưng cho đa tử đa phúc, bảo chúng ta mau chóng sinh cho Hầu phủ một tiểu Thế tử đấy ạ!”

8.

Nhắc đến “tiểu Thế tử”, Diệp Vãn Vãn lại liếc nhìn ta một cái, hếch cằm lên đầy vẻ đắc ý.

Nhưng vẻ đắc ý của nàng ta không kéo dài được lâu, Trì Cảnh Niên giật lấy cái giỏ, hung hăng ném xuống đất.

Mấy quả lựu “lộc cộc” lăn lông lốc trên mặt đất.

Có vài người không nhịn được bật cười thành tiếng.

Võ An Hầu Thế tử là thân phận gì, Thế tử phu nhân của hắn lại xách theo một giỏ lựu, còn coi như bảo bối muốn mời mọi người nếm thử.

Rõ ràng, chuyện mất mặt như thế này, trong ba năm ta rời đi, hẳn đã diễn ra không ít lần.

Bởi vì Trì Cảnh Niên đã không còn để ý đến hình tượng nữa, lớn tiếng quát mắng:

“Ta đã nói hôm nay không cho phép nàng ra khỏi phủ, nàng điếc tai à! Tại sao cứ phải ra ngoài làm ta mất mặt xấu hổ!”

Diệp Vãn Vãn như không hiểu mình đã làm sai điều gì, nàng ta sợ hãi nắm chặt vạt váy, ra sức biện giải.

“Thiếp, thiếp nghe nói yến tiệc là có thể phu thê cùng đến mà…”

Ta nhớ lại sau khi Võ An Hầu phu nhân qua đời, Hầu gia vẫn luôn không tái giá, Hầu phủ do ma ma từng là của hồi môn của Hầu phu nhân quản lý.

Hậu viện Hầu phủ thanh sạch, cũng là một trong những nguyên nhân cha mẹ ta nguyện ý gả ta cho Trì Cảnh Niên.

Bộ dạng bây giờ, xem ra Diệp Vãn Vãn đã nắm quyền quản gia rồi.

Nhưng không ai dạy nàng ta nên làm thế nào sao?

Nghe thấy mọi người cười nhạo và khinh bỉ Diệp Vãn Vãn không chút kiêng kỵ, ta vô thức nhìn sang Trì Cảnh Niên.

Hắn đối với vẻ lúng túng và sợ sệt của Diệp Vãn Vãn hoàn toàn thờ ơ, cứ như người bị chê cười không phải là người mà hắn đã cố sống cố c.h.ế.t cưới về vậy.

Bây giờ ánh mắt hắn nhìn Diệp Vãn Vãn, tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn và ghét bỏ.

Trì Cảnh Niên mặt mày u ám, hất tay Diệp Vãn Vãn ra, bước nhanh ra ngoài cửa.

Đi được hai bước, hắn lại quay trở lại, giơ cái túi gấm đã bị bóp méo lên, chất vấn Diệp Vãn Vãn:

“Cái túi gấm cũ của ta đâu? Nàng giấu nó ở đâu rồi? Mau trả lại cho ta!”

Diệp Vãn Vãn khẽ nấc lên.

“Thiếp, thiếp đã cố gắng luyện thêu thùa rồi. Cái này, nếu chàng không thích, đợi thiếp thêu cho chàng một cái đẹp hơn nhé.”

Giữa đôi lông mày Trì Cảnh Niên như đang tích tụ bão táp.

“Ta hỏi nàng cái túi gấm cũ đâu!”

Giọng Diệp Vãn Vãn càng lúc càng nhỏ.

“Cái kia cũ quá rồi, thiếp.. thiếp đốt… đốt đi rồi…”

Túi gấm nện thẳng vào mặt Diệp Vãn Vãn, Trì Cảnh Niên ngay cả chào hỏi cũng không thèm, sải bước rời khỏi yến tiệc.

9.

Yến tiệc kết thúc, ta về Phủ Thái sư.

Cha mẹ gặp ta, vô cùng vui mừng.

Nhìn thấy dáng vẻ hai người lén lau nước mắt, sự chán ghét của ta đối với Trì Cảnh Niên lại trào dâng.

Nếu không phải tại hắn, ta cũng chẳng đến nỗi phải rời xa gia đình ba năm trời, khiến cha mẹ phải lo lắng cho ta.

Hỏi han cuộc sống của ta ở nhà ngoại xong, mẫu thân liền đuổi phụ thân đi, kéo ta lại cẩn thận dò hỏi:

“Ly Nhi, con có còn vương vấn thằng nhóc Võ An Hầu phủ kia không?”

Ta giật mình, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

“Mẫu thân nói gì vậy? Năm đó ầm ĩ đến mức nào rồi! Lòng con dù rộng lượng đến đâu, cũng không dung thứ được cho sự sỉ nhục của hắn.”

Mẫu thân có chút do dự, cuối cùng cũng kể về những chuyện đã xảy ra sau khi ta rời đi.
 
Mục Thanh Ly
Chương 7: Chương 7



Sau khi hai nhà từ hôn, Võ An Hầu lại không cho Diệp Vãn Vãn vào cửa, còn lớn tiếng tuyên bố nếu như cưới Diệp Vãn Vãn, ông sẽ không nhận Trì Cảnh Niên là con trai.

Nhưng Trì Cảnh Niên khi đó, vì yêu mà mờ mắt.

Hắn không những dọn ra khỏi Hầu phủ, còn thề thốt nếu không cưới được Diệp Vãn Vãn, hắn sẽ không bao giờ quay về Hầu phủ nữa.

Hai cha con trở mặt thành thù.

Chưa đầy nửa tháng sau, Võ An Hầu đã vội vã ra tiền tuyến ở biên ải phía Bắc.

Trận chiến kia tuy thắng lợi, Võ An Hầu lại bị trọng thương.

Sau khi hồi kinh, hai cha con hiếm khi ngồi xuống tâm sự thâu đêm.

Cuối cùng, Võ An Hầu chấp nhận cho Diệp Vãn Vãn vào cửa, điều kiện là phải nhanh chóng sinh con nối dõi.

Trì Cảnh Niên tưởng rằng mình đã được như ý nguyện, nào ngờ ngày đại hôn, Võ An Hầu phủ lại xảy ra chuyện cười lớn đến trời long đất lở.

Nói đến đây, mẫu thân vốn luôn có giáo dưỡng tốt cũng không khỏi lộ ra vẻ hả hê cười trên nỗi đau của người khác.

“Anh trai chị dâu của Diệp Vãn Vãn biết em gái mình trèo cao được cành cây quyền quý, liền dẫn theo mấy đứa cháu, còn có một đám đông thân thích khác, chạy đến Võ An Hầu phủ uống rượu mừng.”

Còn chưa kịp bái đường, anh trai chị dâu của Diệp Vãn Vãn đã ầm ĩ đòi tăng thêm sính lễ.

Trì Cảnh Niên trong sính lễ vốn không hề bạc đãi Diệp Vãn Vãn, hắn thậm chí còn đem di vật năm xưa của Hầu phu nhân, một chiếc vòng ngọc phỉ thúy thượng hạng tặng cho Diệp Vãn Vãn.

Võ An Hầu hứa hẹn, sau khi bái đường sẽ tặng Diệp gia một căn nhà ba gian, cộng thêm một nghìn lượng bạc trắng.

Nhưng anh trai chị dâu tham lam của Diệp gia vẫn chê chưa đủ, lại sợ sau khi bái đường Hầu phủ lật mặt không nhận.

Thế là, trước mặt đông đảo tân khách, bọn họ nằm lăn ra đất ăn vạ.

Đại hôn của Võ An Hầu Thế tử, khách khứa đến dự toàn là những bậc quyền quý hiển hách, nào đã từng thấy qua cảnh tượng này.

Tiểu thư út nhà Thị lang bộ Hộ thậm chí còn bị dọa sợ đến mức tim đập nhanh, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.

Hiện trường hỗn loạn một mảnh.

Chuyện này còn chưa kết thúc.

Anh trai chị dâu Diệp gia còn ôm bài vị tổ tiên của cha mẹ Diệp Vãn Vãn ra, bắt Trì Cảnh Niên quỳ xuống dập đầu.

“Cậu cưới con gái Diệp gia, chính là con rể Diệp gia. Bái lạy nhạc phụ nhạc mẫu đã khuất, chẳng phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao!”

Trì Cảnh Niên chưa bao giờ nghĩ tới, một kẻ con trời ngạo nghễ như mình, lại phải quỳ lạy thứ dân đen hèn mọn.

Hắn sao có thể chịu quỳ.

Trong cơn giận dữ, Trì Cảnh Niên lỡ tay ném bài vị xuống đất, làm vỡ tan tành.

Anh trai chị dâu và đám thân thích Diệp gia nổi giận đùng đùng, nhao nhao hùa theo, kể tội Hầu phủ ức h.i.ế.p người quá đáng, còn làm ầm ĩ muốn đi nha môn cáo trạng Hầu phủ.

Huynh trưởng của Diệp Vãn Vãn, càng chỉ vào mặt Trì Cảnh Niên mắng:

“Ngươi và con em gái nhà ta cũng như nhau thôi, đều là đồ không có mẹ nuôi dạy, tưởng rằng mình cao quý hơn người chắc. Đi, đến nha môn quan lớn kia phân xử cho ra nhẽ!”

Diệp Vãn Vãn ngơ ngác đứng ở đó, nàng ta nào đã từng gặp qua trận thế này, chỉ biết rơi nước mắt.

Sự hà khắc của anh trai chị dâu bao năm qua đã ăn sâu vào tim nàng ta, dù đã gả cho Thế tử cũng không dám phản kháng.

Võ An Hầu bị tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, thổ huyết tại chỗ.

Võ An Hầu phủ mất hết thể diện, trở thành trò cười cho cả Kinh thành Thượng Đô.

Còn có người đem chuyện lễ cập kê năm xưa của ta ra bàn tán, bọn họ đều cảm khái vạn phần.

“Nếu như năm đó cưới được tiểu thư Phủ Thái sư, sao đến nỗi thế này?”

10.

Dù sao thì lục lễ cũng đã xong, Diệp Vãn Vãn coi như đã gả vào Hầu phủ, tâm nguyện của Trì Cảnh Niên cũng đã thành.

Nhưng không được bao lâu, anh trai chị dâu Diệp gia đã cậy thế Võ An Hầu phủ, ỷ thế h.i.ế.p người, lừa gạt dối trá, không coi ai ra gì.

Nghe nói năm đầu tiên sau khi thành thân, Trì Cảnh Niên đã phải giải quyết vô số rắc rối do Diệp gia gây ra.

Huynh trưởng của Diệp Vãn Vãn vì khoe khoang, bị người ta để ý lừa đến sòng bạc, một đêm thua đến nỗi ngay cả vợ con cũng đem ra gán nợ.

Tẩu tử của Diệp Vãn Vãn ham tiền, mượn danh tiếng của Trì Cảnh Niên, ngang nhiên cho vay nặng lãi, bức không ít người phải ly hương tha phương.

Đám thân thích xa gần kia, càng là khắp nơi nợ nần, kế toán cuối năm tính ra, chi tiêu còn nhiều hơn mấy lần so với chi tiêu của Hầu phủ.

Nếu như chỉ có Diệp gia làm loạn, Trì Cảnh Niên có lẽ còn niệm tình cảm với Diệp Vãn Vãn, cắn răng chịu đựng.

Nhưng Diệp Vãn Vãn lại chẳng nên thân.
 
Mục Thanh Ly
Chương 8: Chương 8



Nàng ta cái gì cũng không biết, lại vừa vào cửa đã muốn nắm quyền quản lý Hầu phủ.

Nàng ta đối với ma ma hồi môn của Hầu phu nhân, cũng dùng đến thủ đoạn năm xưa từng dùng với ta.

Yếu thế, hãm hại, giả vờ vô tội…

Ma ma kia sao có thể không biết mấy trò vặt vãnh này, nhưng sự che chở và không phân phải trái của Trì Cảnh Niên, khiến ma ma kia lạnh lòng.

Bà ấy biết thân biết phận, cáo bệnh xin về quê.

Mẫu thân thở dài nói:

“Diệp Vãn Vãn nói ma ma kia trộm trâm cài của ả ta, sai người áp giải ma ma kia, đánh miệng một trăm cái. Ma ma kia cũng là người già trong Hầu phủ rồi, sau khi Hầu phu nhân qua đời, bà ấy tận tâm tận lực thu vén Hầu phủ, có khi nào bị đối xử như vậy đâu.”

“Bà ấy đi tìm Thế tử phân xử, lại bị Trì Cảnh Niên hạ lệnh, lại đánh thêm một trăm cái nữa.”

Võ An Hầu vào doanh trại đóng quân, ma ma họ Bạch vừa đi, Diệp Vãn Vãn có Trì Cảnh Niên chống lưng, nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân Hầu phủ.

Nhưng nàng ta ngay cả quản gia cũng không biết, huống chi là một Hầu phủ lớn như vậy.

Không ai còn dám đụng đến vận xui của Thế tử phu nhân nữa, đương nhiên cũng chẳng ai nói cho nàng ta biết, nên giao tiếp với các phu nhân khuê các ở Kinh thành như thế nào, nên xử lý sự vụ Hầu phủ ra sao.

“Cứ nói như lần trước ở yến tiệc mừng thọ của Quý phi, vị Thế tử phu nhân nhà Trì gia kia xem như mất hết mặt mũi. Đầu tiên là nhận nhầm Ngũ công chúa do Quý phi sinh hạ thành cung nữ, quát mắng công chúa ăn mặc lả lơi, muốn câu dẫn đàn ông.”

“Sau đó lại đưa nhầm lễ vật mừng thọ Quý phi, dâng lên tấm lụa gấm vốn dành tặng cho lão phu nhân Lâm gia. Nếu không phải Võ An Hầu lập nhiều chiến công hiển hách, Diệp Vãn Vãn ngày đó e là khó mà bước chân ra khỏi hoàng cung.”

Hoàng đế trước mặt mọi người cười nói, Võ An Hầu Thế tử cưới được một “hiền thê”.

Ai nghe cũng hiểu đó là lời nói ngược, nhưng Diệp Vãn Vãn lại coi là thật.

Nàng ta hớn hở tạ ơn, còn khen hoàng đế có mắt nhìn người.

Hoàng đế nghe xong mà bật cười, Trì Cảnh Niên quỳ rạp dưới đất, mồ hôi nhễ nhại.

Chưa kịp về đến phủ Hầu, Trì Cảnh Niên đã lần đầu tiên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Diệp Vãn Vãn. Hắn trách ả th* t*c vô lễ, không được dạy dỗ, trách ả chẳng khác nào con hề nhảy nhót, trước bao nhiêu người mà làm mất mặt phủ Hầu.

Nghe mẹ kể lại, tâm trí ta có chút xao động.

Khi xưa, lúc Trì Cảnh Niên chọn Diệp Vãn Vãn, hắn đã từng nói gì nhỉ?

À, phải rồi.

Hắn đã từng kiên quyết nói: “Mục Thanh Ly, nàng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, luôn khuôn phép giữ mình, thật là cứng nhắc và vô vị.”

“Nhưng Vãn Vãn thì khác, nàng ấy như hoa sen mọc từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dù sinh ra trong khốn khó, vẫn kiên cường bất khuất, rực rỡ chói ngời.”

Vậy mà Diệp Vãn Vãn bây giờ, chẳng lẽ đã không còn kiên cường bất khuất nữa rồi? Hay là đã không còn rực rỡ chói ngời nữa?

Thật nực cười hết chỗ nói.

Mẹ thấy ta không hề d.a.o động, cũng yên lòng phần nào.

“Nửa năm trước, thằng nhãi đó bắt đầu lui tới phủ chúng ta liên tục, hết dập đầu tạ tội với cha con, lại đến quỳ xuống sám hối, xem ra là hối hận rồi.”

“Nó còn bóng gió dò la tin tức về con, ý tứ trong lời nói, lại muốn bỏ vợ cưới vợ khác!”

Mẹ liếc nhìn ta một cái.

“Chúng ta sợ trong lòng con vẫn còn vương vấn nó, hồ đồ nghe theo lời nó…”

11.

Hóa ra cái gọi là tình yêu thủy chung son sắt, lời thề non hẹn biển, cũng chỉ kéo dài chưa đầy ba năm.

Ta cười khẩy một tiếng, Trì Cảnh Niên đúng là tính toán giỏi thật.

Thảo nào hắn ta lại bày ra bộ dạng kia trong yến tiệc, hết lần này đến lần khác nhắc lại tình xưa nghĩa cũ, hóa ra là muốn tính kế ta!

Hắn ta hối hận, vậy là những tổn thương ta phải chịu, có thể xóa bỏ hết sao?

Ta lắc đầu, nhìn mẹ, trầm giọng nói:

“Lần này con về, thật ra là muốn báo với cha mẹ, ngoại tổ phụ đã định hôn sự cho con rồi.”

Mẹ giật mình, lập tức đứng dậy, kéo ta đi ra ngoài.

“Sao con không nói sớm chứ! Chuyện lớn như vậy, mau đi tìm cha con, rốt cuộc là nhà ai, con đã gặp mặt chưa? Có vừa ý không? Người ta khi nào lên Kinh thành…”

Ta bị mẹ kéo đi, nghe bà lải nhải không ngừng, trong lòng lại thấy bình yên lạ thường.

Cha biết ngoại tổ phụ đã chọn được người cho ta, ngược lại không hề hoảng hốt.

“Nhà nhạc gia là vọng tộc trăm năm ở Lạc Dương, nhất định sẽ không để con gái chúng ta chịu thiệt thòi.”

Ta ghé vào tai cha nói nhỏ một cái tên, vẻ điềm tĩnh vững vàng của cha lập tức tan thành mây khói, nhảy dựng lên cao ba thước, đến nói chuyện cũng lắp bắp.

“Cái, cái này sao được? Dù tuổi tác tương đương, nhưng bối phận … ”

Mẹ ngược lại hai mắt sáng rỡ, vỗ tay cười nói:

“Quả thật là một người tốt, con đã gặp mặt chưa? Người đó, con có vừa ý không?”

Ta cảm thấy mặt mình nóng lên, khẽ gật đầu.
 
Mục Thanh Ly
Chương 9: Chương 9



Lý Thừa Chiêu là con trai út của Tiên Hoàng, còn nhỏ hơn đương kim Thánh Thượng tận ba mươi tuổi.

Tiên Hoàng băng hà, ngài liền đưa mẹ ruột là Vân Thái Phi đến Lạc Dương – đất phong của mình.

Những ngày đầu mới đến Lạc Dương, biểu tỷ sợ ta nhớ nhà, thường dẫn ta đi hội miếu náo nhiệt.

Đang lúc hứng thú dâng trào, ta thấy một đám công tử bột vây quanh một người.

Thiếu niên kia vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, dáng người thẳng tắp như cây tùng cây bách trên núi, dường như chẳng hề hứng thú với bất cứ chuyện gì trên đời.

Có lẽ là vì đã rời khỏi Kinh thành, không còn bị gò bó, ta cũng bỏ đi cái vẻ khuôn phép giữ mình thường ngày.

Vào khoảnh khắc một tên công tử bột đặt tay lên vai thiếu niên kia, ta xông tới tát hắn văng sang một bên.

Ta hiên ngang che chắn trước mặt thiếu niên.

“Ta cảnh cáo các ngươi, đừng tưởng người đông thì có thể ức h.i.ế.p người khác!”

Tất cả mọi người đều ngây ra, nhìn ta như nhìn quái vật.

Trong mắt thiếu niên kia càng thêm kinh ngạc, còn có thêm một loại cảm xúc khó tả.

Sau này ta mới biết, người đó lại là Phúc Vương Lý Thừa Chiêu.

Người bị ta đánh, cũng là công tử thế gia có m.á.u mặt ở Lạc Dương.

Danh tiếng “hổ báo” của ta, lặng lẽ lan truyền trong giới thế gia Lạc Dương từ đó.

Đầu năm nay, Lý Thừa Chiêu cập kê, Vân Thái Phi liền bắt đầu lo lắng chuyện hôn sự cho ngài.

Xem mắt hết nhà này đến nhà khác, Lý Thừa Chiêu vẫn không chịu ưng ý, Vân Thái Phi bực mình, hỏi ngài muốn người như thế nào.

Lý Thừa Chiêu đỏ mặt nói, đã để ý đến cháu gái ngoại của Nhữ Dương Chu Thị.

Thái Phi mừng rỡ, lập tức mời người làm mối đến cửa.

Ta và Lý Thừa Chiêu được sắp xếp gặp mặt vài lần.

Ngài đứng dưới tàng cây, không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

“Nàng đã từng đánh bọn họ, vậy thì không được đánh ta đâu đấy.”

Ta vội vàng gật đầu, lúc đó quả thật là l* m*ng quá. Biết ngài là Phúc Vương, sao ta có thể dám động tay động chân nữa chứ.

Nhưng Lý Thừa Chiêu dường như hiểu lầm cái gật đầu của ta.

Ngài về liền nói với Vân Thái Phi, nhất định không cưới ai khác ngoài ta.

Vân Thái Phi cũng rất vừa lòng với ta, thúc giục ngoại tổ phụ ta mau chóng định liệu hôn sự.

“Ngài ấy đã lên đường đến Kinh thành rồi, nói là muốn vào cung xin một đạo thánh chỉ tứ hôn trước.”

Cha mẹ nghe Lý Thừa Chiêu coi trọng ta như vậy, cũng đều vui mừng khôn xiết.

12.

Ta về phủ chưa được mấy ngày, Trì Cảnh Niên đã lấy đủ mọi lý do đến tận cửa không biết bao nhiêu lần.

Ta lần nào cũng không gặp mặt.

Nhưng chân mọc trên người Trì Cảnh Niên, hắn muốn đi đâu ta cũng chẳng quản được.

Trong Kinh thành thậm chí đã có vài lời đồn đại, nói Võ An Hầu phủ muốn nối lại tình xưa với Phủ Thái sư.

Cha mẹ tức đến mất ngủ, hết lần này đến lần khác đếm đốt ngón tay, tính toán ngày Lý Thừa Chiêu đến Kinh thành.

Nếu có thể, ta hoàn toàn không muốn dây dưa gì đến Võ An Hầu phủ bọn họ nữa.

Linh cữu của Lâm lão phu nhân sau khi dừng lại bảy tuần bốn mươi chín ngày, sẽ được đưa đi an táng trước sự chứng kiến của đông đảo tân khách.

Trì Cảnh Niên và Diệp Vãn Vãn đương nhiên cũng nằm trong danh sách được mời.

Dù không muốn đến đâu, hôm nay cũng sẽ phải chạm mặt.

Hôm nay Diệp Vãn Vãn ăn mặc ngược lại rất giản dị.

Ả cũng không ngốc đến mức, trong tang lễ của người khác mà ăn diện lòe loẹt.

Sau khi tế điện xong, ta liền cáo từ chủ nhà.

Đang chuẩn bị rời đi, lại bị Trì Cảnh Niên chặn lại.

Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt là vẻ ai oán không tan.

“Thanh Ly, sao nàng không chịu gặp ta?”

Nể tình tân khách đến viếng còn không ít, ta không tiện nổi giận, qua loa đáp hắn.

“Con gái khuê các chưa xuất giá, sao có thể tùy tiện gặp gỡ nam nhân?”

Trì Cảnh Niên vội vàng tiến lại gần ta một bước.

“Ta sao có thể là nam nhân xa lạ được chứ? Nàng và ta đã từng có hôn ước, nếu năm xưa người ta cưới là nàng…”

Ta nghiêm giọng ngắt lời hắn, trong giọng nói mang theo sự chán ghét, đến chính ta cũng nghe rõ mồn một.

“Thế tử thận trọng lời nói! Hôn ước giữa ta và Thế tử đã hủy bỏ từ ba năm trước, Thế tử chẳng lẽ đã quên rồi sao? Thế tử vì hồng nhan nhất nộ, quả thật là giai thoại lan truyền khắp Kinh thành.”

Đáng tiếc là hôn sự giữa ta và Lý Thừa Chiêu vẫn chưa hoàn toàn định đoạt, không tiện đem ra nói ở nơi này.
 
Back
Top Bottom