Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 801: Cảnh cáo


“Còn một lão già tên Vạn Quỷ lão nhân mà tiểu tử này từng kết giao ở Trung Châu nữa, không cần ta nói chắc hai người cũng biết lão ấy rồi!”

“Vạn Quỷ lão nhân ư? Huynh nói đùa hay thật vậy? Nếu đúng thì không phải Vô Cực Ma Tông đang phát rồ lên đi tìm ông ta sao!”

Bảo nhị gia khó tin nói.

Vạn Quỷ lão nhân là một nhân vật lớn nổi như cồn ở tiểu thế giới Tam Thiên từ hàng vạn năm trước, nhưng sau đó có tin đồn là ông ta đã phi thăng lên đại thế giới Vạn Thiên, sao giờ lại xuất hiện ở Trung Châu?

“Thật giả thế nào thì kệ đi, đệ có biết ba thiên chi kiêu nữ tài giỏi mới xuất hiện gần đây không? Cả ba cô gái này đều có quan hệ không bình thường với Mục Vỹ đâu!”

Bảo chủ cười lớn nói: “Điều tra những chuyện này quả thực rất phức tạp, chắc rất nhiều thế lực không biết gì, nhưng nếu Thiên Bảo Các chúng ta đã biết thì không thể giả vờ không biết được”.

“Cho nên ta buộc làm vậy với tiểu tử này, vì không thể gây thù chuốc oán với hắn được, thứ ta coi trọng là hiện tại của hắn, nhưng hơn thế nữa là tương lai”.

“Đệ hiểu rồi!”

Lãnh Kiếm liếc nhìn Mục Vỹ đã đi xa rồi lạnh lùng nói: “Sau này ta sẽ đọ kiếm chiêu với hắn, để xem kiếm tâm của ai lợi hại hơn”.

Lúc này, Mục Vỹ chưa biết bảo chủ đã biết rõ rất nhiều thông tin về mình.

Hiện giờ, Thiên Vận Đại Lục đã bị phong ấn, Mục Vỹ biết chỉ ai có thực lực đạt tới cảnh giới cao thâm như ma đế Tra Khắc mới có thể phá vỡ hư không rồi đưa hắn đến đây.

Còn những người khác muốn vào Trung Châu thì khó như lên trời.

Cho nên một thế lực bé nhỏ như Vỹ Minh không thể có sức uy h**p với họ được.

“Ngươi giỏi lắm Mục Vỹ, che giấu giỏi ghê! Đã tu luyện được Tiên Thiên Cương Khí, hơn nữa còn là Song Trùng Cương Khí mà dám lừa ta!”

Tiếng chất vấn của Bảo Linh Nhi đã kéo Mục Vỹ về lại thực tại.

“Ta cũng bất ngờ lĩnh ngộ được chân nguyên biến đổi về chất sau đó ngưng luyện Tiên Thiên Cương Khí khi bị Quân Chính Ân đuổi giết đấy chứ, còn Song Trùng Cương Khí thì có lẽ tại công pháp của ta khá đặc biệt.

“Công pháp đặc biệt ư?”, Bảo Linh Nhi hừ nói: “Cũng đúng thế thật, ba lão cường giả tài giỏi cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba hợp lại còn thua ngươi cơ mà”.

“Ba lão cường giả tài giỏi?”

Mục Vỹ cười khổ nói: “Ba bọn họ chỉ giỏi luyện đan, luyện khí thôi, cứ cường giả tài giỏi cái nỗi gì!”

“Ờ!”

Bảo Linh Nhi chắp tay sau lưng rồi ưỡn ngực nói: “Bỏ đi, ta không tính toán với ngươi nữa, ai cũng có bí mật mà. Ngươi yên tâm, giờ ngươi đã là hộ vệ thân cận của Bảo Linh Nhi ta rồi, nếu có ai dám động vào ngươi thì cha ta sẽ xử lý ngay”.

“Hơn nữa ngươi còn có tên này ở cạnh, thêm ba cường giả siêu việt của Thiên Bảo Các ta nữa là bốn, ngoài núi Huyền Không ra, kẻ nào muốn đối phó với ngươi thì cũng phải suy xét tới bốn cường giả này”.

“Ừm!”

“Đi thôi, đi xem đảo chủ của ba đảo suýt bị cha ta giết đang uất ức thế nào”.

Bảo Linh Nhi phủi tay rồi cười phá lên, sau đó thong dong bước đi.

Mục Vỹ đi theo sau, còn Diệp Thu thì im lặng đi cạnh hắn.

Lúc này, nhóm Luân Hồi Mệnh đang đứng ở đảo Thiên Luân chờ Bảo Linh Nhi tới.

Hôm nay thực lực mà Thiên Bảo Các thể hiện đã khiến cả Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các phải bỏ chạy, mà bảy mươi hai hải đảo vốn đã yếu hơn hai thế lực lớn đó nên đương nhiên không có sức chống trả.

“Bảo tiểu thư, hoan nghênh!”

Thấy Bảo Linh Nhi đến, Luân Hồi Mệnh lập tức bước lên, tươi cười hớn hở.

“Luân đảo chủ, ông giở mặt nhanh thế, ban nãy còn kêu gào muốn giết ta, mà giờ đã xếp hàng ra nghênh đón rồi?”

“Ta nào dám, tại Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các ép người quá đáng, hơn nữa chúng ta cũng đâu can dự vào chuyện này. Là hai môn phái trên bắt tay giở trò mèo, chứ bảy mươi hai hải đảo của chúng ta luôn ở thế trung lập mà”.

Bảo Linh Nhi cười lạnh nói: “Ông đừng làm vậy nữa. Lần này, ta đến là muốn triệu tập tất cả đảo chủ của bảyy mươi hai hải đảo. Từ giờ trở đi, các mối làm ăn ở đây đều do Thiên Bảo Các lo liệu hết. Mà ông cũng đừng luôn mồm lôi bảy mươi hai hải đảo ra nữa, đảo Thiên Luân của ông chưa đại diện cho tất cả các đảo được đâu!”

“Ta cũng nói luôn cho ông biết, trước ông thì đảo Huyết Sát cùng các đảo lân cận đã quyết định hợp tác với Thiên Bảo Các ta rồi. Từ nay, Thiên Bảo Các ta sẽ có sự quan tâm đặc biệt tới đảo Huyết Sát, đảo Thiên Luân của ông đừng ỷ thế mà bắt nạt người ta!”

“Vâng, nhất định rồi!”

Luân Hồi Mệnh không dám càn quấy nữa.

Một cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín như Bảo nhị gia đã đủ khiến ông ta sợ phát khiếp rồi.

Giờ cả bảo chủ và kiếm thánh Giết Chóc - Lãnh Kiếm đều đang ở đây thì sao ông ta dám vớ vẩn nữa.

“Có chuyện gì thì cứ nói với hộ vệ thân cận của ta. Luân Hồi Mệnh, nếu để ta biết được ông giở trò gì thì liệu cái mạng đấy”.

“Không dám, không dám”.

Thấy dáng vẻ bá đạo của Bảo Linh Nhi, Mục Vỹ im lặng mỉm cười

Bây giờ, một khi ba hải đảo là Thiên Luân, Bà La và Quỷ Khô đầu hàng thì các hải đảo khác chắc chắn không dám làm gì hết.

Nhưng đây không phải chuyện mà Mục Vỹ quan tâm.

Điều hắn mong chờ là cuộc thi bảng Thiên Mệnh mà bảo chủ nhắc đến.

Lần này xem ra núi Huyền Không lại định giở trò gì đó, nhưng không biết họ định làm với quy mô lớn tới đâu.

Cùng lúc đó, có một tin tức bắt đầu lan truyền chóng mặt ở khắp các thế lực lớn tại tiểu thế giới Tam Thiên.
 
Mục Thần
Chương 802: Không Thành


Để chuẩn bị mở cửa di chỉ Cổ Long, núi Huyền Không mời đệ tử thiên tài thuộc các phe phái lớn đến tham gia. Hễ ai có tên trên bảng Thiên Mệnh đều có thể đưa mười người đi cùng!

Di chỉ Cổ Long xuất thế vào mấy nghìn năm trước. Trong khoảng thời gian đó, tất cả thông tin về di chỉ đều bị núi Huyền Không ém nhẹm, những lực lượng khác muốn nhúng tay nhưng e ngại thế lực của họ nên không dám làm gì.

Chẳng một ai nghĩ rằng lần này núi Huyền Không lại là nơi để lộ tin tức về di chỉ Cổ Long và bằng lòng chia sẻ với người khác.

Núi Huyền Không nằm ngay trung tâm tiểu thế giới Tam Thiên.

Dưới chân núi có một thành trì rộng mênh mông với một loạt các cỗ xe ngựa và đoàn người liên tục ra vào.

Tòa thành này có tên là Không Thành!

Dân số Không Thành hằng năm đều duy trì ở con số vài trăm triệu, quá ít ỏi so với vô số thành trì lớn trong tiểu thế giới Tam Thiên.

Có điều vì liền kề núi Huyền Không nên nó không hề hiu quạnh mà ngược lại bao giờ cũng tấp nập và nhộn nhịp, người ra kẻ vào không dứt.

Giờ phút này, khi đứng trong thành trì và nhìn lên trên, có thể thấy những ngọn núi nguy nga và cao chót vót của núi Huyền Không.

Đúng với tên của mình, các ngọn núi vây quanh núi Huyền Không đều lơ lửng giữa trời một cách vững vàng.

Trạng thái lơ lửng ấy trông không có vẻ gì là sắp đổ. Người thường khó mà đánh sập chúng nổi.

Hơn nữa, không ai biết rằng khả năng phòng ngự của núi Huyền Không mạnh nhường nào, vì thật sự không một người nào dám xông lên núi Huyền Không quậy phá một trận như hai vị tôn giả hiển hách mười nghìn năm trước.

Lúc này, tại một tửu lâu ở Không Thành, người trong này đang bàn tán xôn xao.

"Dạo này Không Thành náo nhiệt phết, một đống thiên tài trên bảng Thiên Mệnh chạy tới đây".

"Gì mà một đống, gần như là hết luôn ấy. Đó là di chỉ Cổ Long mà, ai không hứng thú chứ".

"Không biết lần này Hàn Thiên Nhẫn cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung sẽ làm gì nhỉ! Con ông ta chết rồi, lần này ta nghĩ tám mươi phần trăm là Tần Mộng Dao sẽ xuất chiến".

"Nhắc mới nhớ, không biết Mục Vỹ trên bảng Thiên Mệnh có tham gia không? Nếu như hắn dám xuất hiện, ta đoán Cửu Hàn Thiên Cung và Thánh Tước Môn sẽ không bỏ qua đâu!"

"Ngươi không biết chứ tiểu tử kia đầu quân vào Thiên Bảo Các rồi. Có bảo chủ che chở, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra!"

"Bảo chủ xuất quỷ nhập thần, khi lộ diện trở lại thì lôi kéo được kiếm thánh Lãnh Kiếm. Mà nghe đâu bảo chủ định gả con gái mình cho Mục Vỹ đấy".

"Thật không! Nếu tin này là thật thì chẳng phải Mục Vỹ tung hoành thiên hạ rồi còn gì. Cửu Hàn Thiên Cung muốn ra tay với hắn cũng phải cân nhắc cho thật kỹ!"

Tửu lâu nhiều người nên rất ồn, hai bóng người ngồi đối diện nhau trong góc khuất nhìn nhau cười khổ.

"Ta? Bị gả cho ngươi á? Ai đồn ác vậy trời?"

Bảo Linh Nhi phụng phịu bác bỏ. Cô ấy mặc chiếc váy dài đen tuyền làm nổi bật dáng người nuột nà.

Ngồi đối diện cô ấy chính là Mục Vỹ sau khi dịch dung.

Lúc này, trông hắn ít đi một chút văn nhã, ngược lại có vẻ hiếu chiến hơn trước.

"Không đúng sao?"

"Cha ta đúng là", Bảo Linh Nhi tỏ ra hậm hực: "Dù muốn bảo vệ ngươi nhưng cũng đâu nhất thiết phải đồn như vậy chứ..."

"Nói mới nhớ, nhóc đồ đệ bảo bối như khúc gỗ của ngươi đâu? Tiểu tử kia chẳng nói chẳng rằng, lại chạy đi đâu rồi?"

"Ở sau lưng cô đấy thôi?"

Bảo Linh Nhi nghe vậy quay phắt ra sau, chợt thấy bóng dáng màu xám lẳng lặng đứng sau lưng như một con ma. Cô ấy giật thót, suýt thì ngã xuống ghế.

"Đồ đệ ngươi làm cái gì mà cứ xuất quỷ nhập thần thế!", Bảo Linh Nhi vỗ ngực, chưa hết hoảng hồn.

Mấy ngày trước, sau khi xử lý chuyện hợp tác với bảy mươi hai hải đảo, cô ấy và Mục Vỹ cùng nhau vào Không Thành của núi Huyền Không.

Nhưng dạo gần đây, người thanh niên tên Diệp Thu kia bao giờ cũng thoắt ẩn thoắt hiện chẳng khác gì một con ma.

"Nó mạnh như thế, ta biết quản nó kiểu gì!"

Mục Vỹ chả quan tâm.

Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa tửu lâu bỗng trở nên ồn ào.

"Ơ? Người của Vô Cực Ma Tông đây mà!", thấy mấy bóng dáng mặc y phục đỏ như máu ở đằng kia, Bảo Linh Nhi nhíu mày nói.

Vô Cực Ma Tông?

Mục Vỹ chưa từng nghe qua cái tên này.

"Vô Cực Ma Tông tọa lạc tại khu vực trung tâm của tiểu thế giới Tam Thiên, được thành lập bởi Vạn Quỷ lão nhân từ thời mười nghìn năm trước. Sau này Vạn Quỷ lão nhân mất tích, Vô Cực Ma Tông nội loạn. Dù vậy, Vô Cực Ma Tông ngày nay vẫn nắm trong tay quyền thế rất lớn tại tiểu thế giới Tam Thiên".

Vạn Vô Sinh?

Quả là vậy, chẳng biết năm đó Vạn Quỷ lão nhân đã đi đâu sau khi hắn rời khỏi tiểu thế giới Tam Thiên.

Theo như lời Vạn Quỷ lão nhân kể lại thì ông ta bị người khác hãm hại, nhưng là ai thì lão già đó lại không nói.

Chưa kể, Tần Mộng Dao và những người khác cũng đã đến tiểu thế giới Tam Thiên, như vậy Vạn Vô Sinh cũng phải ở đây mới đúng, nhưng đến nay vẫn chưa nghe thấy tin tức gì về ông ta.
 
Mục Thần
Chương 803: Nghẻo sớm thôi


"Nam tử cầm đầu tên là Ma Vô Tình, được người ta gọi bằng biệt hiệu Vô Tình công tử, đứng thứ mười trên bảng Thiên Mệnh!"

Bảo Linh Nhi nhìn Ma Vô Tình có mái tóc dài đỏ au, nhỏ giọng nói.

Tuy vậy, cô ấy vừa nói xong thì Ma Vô Tình nhìn hai người với đôi mắt đỏ tươi như thể muốn nhìn thấu cả hai.

"Không biết núi Huyền Không chịu công khai là định giở trò gì đây. Xem ra toàn bộ đệ tử có tên trên bảng Thiên Mệnh rải rác khắp tiểu thế giới Tam Thiên đều góp mặt rồi".

Bảo Linh Nhi bĩu môi, nói với giọng tiếc nuối: "Trời ạ, ta còn muốn đánh bại một người trên bảng Thiên Mệnh đây, phải có tên trên bảng mới có tư cách vào di chỉ Cổ Long. Nhức đầu quá đi mất!"

"Với thực lực của cô thì đánh bại thứ hạng sau một trăm dễ lắm mà?", câu hỏi của Mục Vỹ đầy ẩn ý.

"Nào có chuyện đơn giản thế, mấy người xếp hạng dưới còn cạnh tranh gay gắt hơn nữa là! Ta nghĩ chắc sắp tới Không Thành sẽ náo nhiệt lắm đây!"

Bảo Linh Nhi cười nói: "Mấy người trên núi Huyền Không âm hiểm thật sự, đám người này tranh nhau đến bể đầu chảy máu cũng không thèm ngó ngàng, chỉ quan tâm đến thứ hạng trên bảng Thiên Mệnh của mình. Ta đoán chắc những ngày tới đây Không Thành sẽ như một mớ hỗn loạn cho mà xem".

"Ngươi cũng đừng đắc ý quá, thứ hạng của ngươi có được là do giết Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn Thiên Cung mà ra, ngay chót bảng, sẽ có kẻ khiêu chiến ngươi cho xem".

"Thích thì chiều!"

Mục Vỹ khoát tay, đáp: "Ta không ngại bị khiêu chiến đâu, ai thích thứ hạng của ta cứ lấy. Dù sao ta cũng là cận vệ của cô, chỉ cần được vào di chỉ Cổ Long là xong, còn lại ta không để bụng. Hiện tại, tiếng tăm càng lớn càng đem lại gánh nặng cho ta!"

Thấy Mục Vỹ ra vẻ không hám danh lợi, áp lực chồng chất, Bảo Linh Nhi thiếu điều đánh hắn một trận ra trò.

Số lượng anh kiệt, thiên tài tính trên toàn tiểu thế giới Tam Thiên đâu phải chỉ nằm ở con số trăm triệu, không biết bao nhiêu người muốn chen vào tốp ba trăm trên bảng Thiên Mệnh.

Tên này giết Hàn Thiên Vũ, vào được bảng Thiên Mệnh rồi, thế mà hắn coi như đó là gánh nặng trên thân vậy!

Ồn ào chỗ bọn Vô Cực Ma Tông đã lắng xuống. Không lâu sau, lại một trận huyên náo khác nổi lên.

Nhóm mười mấy người vừa đến tửu lâu mặc trường bào xanh nhạt, mái tóc dài bay phấp phới, khí chất xuất trần cùng với mùi đan dược thoang thoảng.

"Đệ tử Thiên Đan Tông!", thấy mười mấy người kia, Bảo Linh Nhi cười cười: "Chắc chắn trong đó cũng có Thiên Vũ công tử!"

Thiên Vũ công tử?

"Sao cái gì ngươi cũng không biết vậy hả!", thấy Mục Vỹ cứ đực mặt nhìn đám đệ tử thiên tài qua lại, cuối cùng Bảo Linh Nhi cũng có dịp cười vào mặt hắn.

"Thiên Đan Tông là đối tác thân thiết của Thiên Bảo Các chúng ta, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các. Nguyên nhân là vì Thiên Đan Tông chuyên sản xuất đan dược số lượng lớn, Thiên Bảo Các chúng ta thì buôn bán đan dược, chỗ này dễ hiểu mà đúng không? Khí Cụ Môn cũng giống Thiên Đan Tông. Trong này tụ hội các thầy luyện khí mạnh nhất và có thiên phú cao nhất tiểu thế giới Tam Thiên, đã nhiều lần hợp tác với Thiên Bảo Các".

"Thiên Vũ công tử là thầy luyện thánh đan hạ phẩm nổi tiếng của Thiên Đan Tông, luyện chế được thánh đan hạ phẩm bảy đạo đan văn. Trước khi ngươi luyện được thánh đan mười đạo đan văn, hắn đã được mệnh danh là thầy luyện thánh đan hạ phẩm giỏi nhất đấy!"

Bảo Linh Nhi vừa nhìn Thiên Vũ có phong độ nhanh nhẹn kia vừa giới thiệu.

"Ta qua đó chảo hỏi chút".

Là thiếu chủ Thiếu Bảo Các, đương nhiên cô ấy qua lại với Thiên Đan Tông khá nhiều lần.

Bảo Linh Nhi đứng dậy lại gần đoàn người Thiên Đan Tông, cười khúc khích: "Không ngờ gặp được Thiên Vũ công tử tại đây, hân hạnh".

"Bảo thiếu chủ!"

Thiên Vũ mặc trường bào xanh nhạt đầy hiên ngang tạo cho người nhìn ấn tượng về một thư sinh trắng trẻo, nho nhã và mang phong thái bậc thánh hiền.

"Bảo thiếu chủ, lần này núi Huyền Không làm hoành tráng thế này, chắc bảo chủ phụ thân cô nói cô giành một vị trí trên bảng Thiên Mệnh đúng không?"

"Đừng nói nữa, ta nhức hết cả đầu đây này!"

Bảo Linh Nhi ngán ngẩm trả lời: "Bây giờ ta đau đầu không thể chịu được đấy, hầy, đâu giống như công tử, đứng trong tốp 100 rồi nên chẳng cần lo lắng gì cả".

"Ha ha...", lời nói dí dỏm của cô ấy làm Thiên Vũ như có điều suy nghĩ. Thấy Mục Vỹ sau lưng cô ấy, y nhã nhặn hỏi: "Vị này là Mục Vỹ, cận vệ vừa được Bảo thiếu chủ chiêu mộ không lâu đúng chứ? Vừa là thầy luyện thánh khí hạ phẩm, vừa là thầy luyện thánh đan hạ phẩm, quả là trăm nghe không bằng một thấy!"

"Không những thế, nghe nói vị cận vệ này cũng là Mục Vỹ đã g**t ch*t Hàn Thiên Vũ, đứng thứ 297 trên bảng Thiên Mệnh. Mặc dù dịch dung nhưng chắc bản chất vẫn như cũ nhỉ?"

Má nó!

Vừa nghe xong, Mục Vỹ lập tức cảm giác được một đống cặp mắt trong tửu lâu đổ dồn vào mình.

Thiên Vũ này ngu thật hay giả ngu đây?

Nói vậy khác nào đẩy hắn ra đầu ngọn gió đâu.

Ai chẳng biết hiện nay Cửu Hàn Thiên Cung và Thánh Tước Môn đều treo giá một trăm triệu Linh Tinh trung phẩm để mua tính mạng của Mục Vỹ hắn.

Lại thêm hắn vốn đứng ở vị trí thứ 297 trên bảng Thiên Mệnh, tính ra kẻ muốn khiêu chiến hắn xếp hàng dài rồi còn gì!

"Thiên Vũ công tử hiểu lầm rồi. Vị Mục Vỹ này là cận vệ của Bảo Linh Nhi ta, không liên quan gì đến Mục Vỹ đó", Bảo Linh Nhi vội vàng giải thích: "Người đứng thứ 297 trên bảng Thiên Mệnh cũng không phải hắn nốt, Thiên Vũ công tử làm ơn đừng rước thị phi vào người ta!"

"Ha ha... đúng đấy Thiên Vũ, ngươi mà cứ không biết điều như vậy thì sớm muộn gì cũng nghẻo thôi!"

Trong lúc hai người nói chuyện, một bóng người vừa cười sặc sụa vừa đi vào tửu lâu.
 
Mục Thần
Chương 804: Các thiên tài tụ hội


Người vừa đến mặc trường sam màu xanh, bước chân sải rộng khỏe khoắn, vóc dáng cao to, tóc đen như thác nước khẽ bay theo chiều gió. Gã khoác ngoài một chiếc trường bào vàng nhạt, toàn thân bừng bừng sức sống.

Nhưng Mục Vỹ lại thấy dường như có một chút nóng nảy ẩn hiện trong thái độ nhiệt tình, tử tế ấy.

"Từ Triệu Mông!"

Thấy người tới là ai, Thiên Vũ hơi mất bình tĩnh.

"Từ đại ca!", trái lại, Bảo Linh Nhi thì mỉm cười. Trông cô ấy cực kỳ thản nhiên.

Những người ở đây nghe thấy cái tên Từ Triệu Mông đều thay đổi thái độ.

Thiên Đan Tông có đệ tử tài giỏi nhất là Thiên Vũ, thầy luyện thánh đan hạ phẩm với khả năng luyện chế thánh đan hạ phẩm bảy đạo đan văn, không ai có thể sánh bằng.

Khí Cụ Môn thì có Từ Triệu Mông. Thánh khí hạ phẩm là một thứ gì đó rất dễ dàng tạo ra với gã.

Quan trọng nhất, nghe nói người này sắp lĩnh ngộ bí quyết luyện chế thánh khí trung phẩm.

Có lẽ chưa đến một trăm năm nữa, thiên phú này sẽ giúp Từ Triệu Mông tìm tòi được bí mật của thánh khí thượng phẩm thậm chí là thánh khí cực phẩm.

Phải công nhận gã là thiên tài.

Thiên tài luyện đan giỏi nhất và thiên tài luyện khí giỏi nhất xuất hiện cùng một lúc làm xung quanh dấy lên một trận xôn xao bàn tán.

Dù ở đâu đi chăng nữa, thầy luyện đan và thầy luyện khí luôn là người có tiếng nói nhất. Đây là điều không thể chối cãi.

Từ Triệu Mông đi tới, cười sảng khoái với Bảo Linh Nhi: "Bảo thiếu chủ, lâu rồi chẳng thấy tăm hơi đâu, hóa ra là đi mời chào một thiên tài xuất sắc thế này, thảo nào gần đây không thấy muội đến Khí Cụ Môn của ta".

"Từ đại ca nói đùa, ai chẳng biết thánh khí hạ phẩm của huynh cực kỳ có linh tính chứ? Độ dẻo, độ cứng và khả năng cảm ứng chủ nhân của chúng đều vượt xa những thánh khí khác".

"Thôi, muội đừng mỉa ta. Cận vệ của muội mới là xuất sắc ấy, ta làm gì có cửa thắng. Đồng thời luyện đan và luyện khí giỏi, đúng là thiên tài của thiên tài!"

Từ Triệu Mông nhìn Mục Vỹ với vẻ khen ngợi.

"Mục Vỹ đúng không?", gã thấp giọng cười: "Thiên Bảo Các đúng là nhân tài vô số kể, nhưng nếu nói đến luyện khí thì Khí Cụ Môn ta mới là nơi được công nhận là đứng đầu tiểu thế giới Tam Thiên, không ai dám giành thứ nhì. Nếu ngươi có nhã hứng đến Khí Cụ Môn chơi, bọn ta nhất định sẽ chào đón ngươi thật nồng nhiệt!"

Câu vừa dứt, những người trong tửu lâu đều sửng sốt.

Từ Triệu Mông đại diện cho Khí Cụ Môn, nếu không ngoài dự đoán thì người này sẽ trở thành trụ cột của Khí Cụ Môn trong tương lai.

Thế mà lúc này gã lại mở lời thế này với Mục Vỹ, điều này nói lên Khí Cụ Môn muốn chiêu mộ hắn rồi còn gì?

"Từ đại ca, huynh làm cái gì vậy hả, muốn cướp người ngay trước mặt ta luôn à!"

"À thì... ha ha..."

Từ Triệu Mông cười trừ rồi tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ là mắt vẫn cứ nhìn Mục Vỹ.

Bên kia, Thiên Vũ im lặng trở lại vị trí của mình.

Y và Từ Triệu Mông được gọi là bộ đôi huyền thoại của tiểu thế giới Tam Thiên, cả thiên hạ không còn ai được như họ, thế mà bị Mục Vỹ từ đâu chui ra này vượt mặt lúc nào không hay nên đương nhiên trong lòng không vui rồi.

"Từ Triệu Mông, không ngờ tiêu chuẩn nhận nhân tài của Khí Cụ Môn các ngươi bây giờ thấp như vậy đấy!"

Giữa những tiếng xì xầm trong tửu lâu, một tiếng cười lạnh vang lên.

Giờ thì xem như cả tửu lâu có trò hay để xem rồi.

Vì ở ngay cạnh núi Huyền Không nên trước kia ngày nào cũng có vô số cường giả, thiên tài ra vào.

Nhưng chưa bao giờ đông như hôm nay.

Giọng nói ấy vừa truyền đến, nhiệt độ trong tửu lâu như hạ thấp mấy phần.

Vài bóng người chậm rãi bước vào.

"Hàn Phong Ngọc!"

Tất cả mọi người bật thốt khi thấy người đi đầu đội ngũ.

Quả thật, các thiên tài trên bảng Thiên Mệnh mà núi Huyền Không mời đến lần này cũng là thiên tài của cả tiểu thế giới Tam Thiên, nhiều vô số kể.

Hàn Phong Ngọc mặc võ phục màu bạc, đeo một dải lụa bên hông, dáng người vạm vỡ, cường tráng.

"Đương nhiên là Khí Cụ Môn của ta không thể mời chào được yêu nghiệt nào thông thạo cả ba lĩnh vực luyện đan, luyện khí và trận pháp như Cổ Phi Dương rồi. Ai như Cửu Hàn Thiên Cung các ngươi, thiếu cung chủ bị giết hại cũng dửng dưng được".

Từ Triệu Mông thấy rất rõ sự châm chọc trong lời nói của Hàn Phong Ngọc nên phản pháo ngay tức thì.

"Ngươi..."

Cổ Phi Dương là ai?

Đầu bảng Thiên Mệnh, không rõ lai lịch, không rõ xuất thân, nhưng lần nào xuất hiện cũng để lại một truyền kỳ.

Mười năm trước, luyện chế thánh đan hạ phẩm chín đạo đan văn gây chấn động cả tiểu thế giới Tam Thiên.

Năm năm trước, thành công rèn thánh khí hạ phẩm. Điều này còn rúng động hơn nữa.

Hai năm trước, Cổ Phi Dương xuất hiện một lần nữa nhưng với tư cách là thầy linh trận, dùng linh trận trung cấp để giết một cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư.

Rất ít người có thể thông thạo cả ba phương diện luyện đan, luyện khí và trận đạo, nhưng Cổ Phi Dương lại làm được.

Đã thế còn đạt được thành tích cực kỳ hoành tráng. Mấu chốt là thực lực cao cường của hắn ta - đầu bảng Thiên Mệnh. Vị trí này không chấm trên tiêu chí luyện đan hay luyện khí mà căn cứ vào thực lực chân chính.

Xét từ khía cạnh nào, Cổ Phi Dương cũng là một người vô cùng lợi hại.

Một thiên tài hoàn hảo là thế nhưng cho tới nay chưa một ai biết người này đến từ đâu, nằm dưới trướng thế lực nào.

Tung tích của Cổ Phi Dương luôn là đề tài nóng hổi đối với đông đảo các thế lực lớn.

Có điều bao giờ người này cũng thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng có một manh mối nào để tìm ra hắn ta.
 
Mục Thần
Chương 805: Phát lệnh bài


"Kẻ nào dám giết thiếu chủ Cửu Hàn Thiên Cung ta nhất định sẽ bị chính tay người của Cửu Hàn Thiên Cung tiêu diệt. Không ai bảo vệ được hắn!", Hàn Phong Ngọc liếc nhìn Mục Vỹ bên cạnh Bảo Linh Nhi, lạnh lùng hăm dọa.

Phía Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các đã xác định được Mục Vỹ hay đi cùng Bảo Linh Nhi là Mục Vỹ từng xuất hiện tại Thiên Kiếm Sơn - một trong bảy lực lượng hàng đầu phía tây tiểu thế giới Tam Thiên.

Dù Mục Vỹ đang ngụy trang đi chăng nữa, việc điều tra ra thân phận thật sự của hắn trong âm thầm vẫn không hề khó khăn.

Nhưng trên mặt nổi lại có Thiên Bảo Các công khai che chở hắn, Cửu Hàn Thiên Cung không thể động thủ ngay trước mặt họ.

Hơn nữa, quan trọng hơn hết là cao thủ siêu cấp có khả năng đánh tay đôi với lâu chủ Lãm Kim Lâu và các chủ Ám Ảnh Các vừa lộ mặt bên cạnh Mục Vỹ.

Diệp Thu!

Người này cứ kè kè bên hắn, Cửu Hàn Thiên Cung bọn họ rất khó ra tay.

Chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ khiến Cửu Hàn Thiên Cung tổn thất một vài cường giả ngay.

Trong tiểu thế giới Tam Thiên, cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, tầng chín là lực lượng phải được bảo vệ tuyệt đối.

Nhóm người này đại diện cho căn cơ của một tông môn cường đại.

Nếu nói thiệt hại về võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai, tầng thứ ba chẳng là gì, thì việc mất đi cường giả từ cảnh giới Vạn Thọ, Vũ Tiên tầng năm trở lên là tổn thất cực kỳ nặng nề.

Dù gì bồi dưỡng ra một cường giả cảnh giới Vạn Thọ chẳng hề dễ dàng!

Để g**t ch*t Mục Vỹ, tổn thất cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng năm trở lên là điều không nên.

"Hàn Phong Ngọc, thật ra ngươi nên cảm ơn Mục Vỹ đó mới đúng, không vậy Hàn Thiên Vũ đã không chết, ngươi cũng đâu có cơ hội được nhận vị trí thiếu cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung?"

"Hừ, từ trước đến nay Cửu Hàn Thiên Cung ta chưa bao giờ thiếu nhân tài. Hiện tại Tần sư muội đã thức tỉnh thần phách, càng lúc càng mạnh hơn, một ngày nào đó, nhất định Mục Vỹ sẽ chết dưới tay Tần sư muội".

Phì...

Tuy nhiên, Hàn Phong Ngọc vừa nói xong thì có tiếng bật cười vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng nơi đây.

Hàn Phong Ngọc lập tức xấu hổ.

"Mục Vỹ..."

"À, khụ khụ... Ngại quá, tự dưng ta nghĩ đến một chuyện buồn cười nên không nhịn được!"

Đương nhiên thứ làm Mục Vỹ buồn cười là câu Hàn Phong Ngọc mới nói rồi.

Tần Mộng Dao giết hắn ư?

Nếu như Mộng Dao thật sự muốn giết hắn thì đó sẽ là trò cười lớn nhất thiên hạ.

"Ngươi..."

Hàn Phong Ngọc biết chắc người đang đứng sau Bảo Linh Nhi chính là Mục Vỹ, nhưng gã ta không dám lại gần.

Nói không chừng gã ta chưa kịp tới gần Mục Vỹ đã bị Diệp Thu đằng sau g**t ch*t rồi.

Không phải thời gian qua Cửu Hàn Thiên Cung chưa tính đến chuyện phái người tiếp cận Diệp Thu hay đi cạnh Mục Vỹ. Lần nào đến, những người đó cũng kèm một đống lợi ích nhằm lôi kéo y.

Nhưng kết quả là không một ai trở về phục mệnh.

Nó như một đòn cảnh tỉnh cho Cửu Hàn Thiên Cung hiểu rằng lung lạc Diệp Thu là điều không thể!

"Sao hôm nay chỗ này đông vui thế!"

Ngay lúc bầu không khí nơi đây trở nên căng thẳng, lại một giọng nói khác vang lên.

"Đại sư huynh Vạn Trận Tông - Trần Uyên!"

Mọi người lại bàn tán về kẻ mới đến.

Nghe nói Vạn Trận Tông không biết từ đâu tìm về một thiên tài trận pháp, đến cả tông chủ cũng nể trọng và đối xử với người đó như bảo bối. Không biết người đó có tham gia vào sự kiện này không đây.

"Trần Uyên, ngươi tới đúng lúc lắm. Đã có thiên tài luyện đan giỏi nhất - Thiên Vũ công tử của Thiên Đan Tông, thiên tài luyện khí giỏi nhất - Từ công tử đến từ Khí Cụ Môn, giờ lại thêm thiên tài trận pháp giỏi nhất - Trần Uyên công tử!"

Bảo Linh Nhi cười khẽ, trêu chọc.

Thiên Bảo Các là một trong ba ông trùm cầm trịch tiểu thế giới Tam Thiên, đương nhiên đã không ít lần giao lưu buôn bán và hợp tác làm ăn với ba tông môn lớn Khí Cụ Môn, Vạn Trận Tông và Thiên Đan Tông.

Thế nên Bảo Linh Nhi khá thân với ba người.

Không những thế, những người này còn có thứ hạng rất cao trên bảng Thiên Mệnh.

Thứ hạng trên bảng Thiên Mệnh từ một trăm trở lên hầu như đều bị núi Huyền Không chiếm chỗ, nhưng ba người này là một trong những thiên chi kiêu tử hiếm hoi không thuộc núi Huyền Không nhưng xếp hạng trước một trăm.

"Bảo thiếu chủ đừng trêu bọn ta. Vạn Trận Tông bây giờ do một mình Vương sư muội nắm quyền, bọn ta không dám làm gì".

Trần Uyên nở nụ cười đắng chát.

Tuy nhiên, câu này của gã đem lại một sự bất ngờ rất lớn cho người nghe.

Trần Uyên là thầy linh trận trung cấp tiếng tăm lừng lẫy của Vạn Trận Tông, khả năng thiết lập trận pháp cực kỳ cao siêu, rất ít người đua theo kịp.

Vương sư muội được gã khen không dứt miệng phải tài giỏi đến nhường nào đây?

Đương nhiên các đệ tử hạt nhân của những tông môn có mặt tại đây biết chuyện này, ai nấy cũng ngậm miệng giữ bí mật, chẳng qua trong lòng đều hiểu.

Ong ong ong...

Giữa những tiếng bàn luận, một loạt âm thanh vang lên.

Ngay sau đó, từng vòng sáng hạ từ núi Huyền Không xuống.

Những vòng sáng nọ nằm rải rác khắp Không Thành, một số bay ra tầm năm nghìn cây số rồi không thấy bóng dáng đâu.

Các vòng sáng có kích thước không giống nhau, nhưng trong mỗi vòng sáng đều chứa một tấm lệnh bài màu vàng lấp lánh.

Trong chốc lát, mỗi người trong tửu lâu đều cầm một chiếc lệnh bài trong tay.

Lệnh bài có màu vàng ươm, tỏa ra vầng sáng chói mắt. Quan trọng hơn là lệnh bài rực rỡ này đều xuất hiện trong tay mấy người Ma Vô Tình, Trần Uyên, Thiên Vũ, Hàn Phong Ngọc.

Không ngờ Mục Vỹ cũng được nhận lệnh bài nốt.
 
Mục Thần
Chương 806: Khiêu chiến


Ba con số được khắc thật to trên lệnh bài.

297!

Mục Vỹ cười khổ nhìn con số ấy.

Xem ra vòng sáng này được núi Huyền Không phát ra để xác định các đệ tử thiên tài thuộc tốp 300 trên bảng Thiên Mệnh. Đây là ba trăm suất được phép vào di chỉ Cổ Long.

Tuy nhiên, núi Huyền Không phát từng lệnh bài khi còn ba ngày nữa là đến lúc họ công bố di chỉ Cổ Long được mở.

Quá rõ ràng, họ đang tuyên bố rằng chỉ cần có được lệnh bài bảng Thiên Mệnh là có thể vào di chỉ Cổ Long.

Còn về việc ai có thì phải xem ba ngày tới các đệ tử sẽ tranh giành nhau thế nào rồi.

"Đưa ta!"

Trong lúc những người khác còn ngẩn người, Bảo Linh Nhi bỗng thì thầm bên tai Mục Vỹ.

Hắn không hỏi lại mà chỉ giao lệnh bài cho cô ấy.

Nay di chỉ Cổ Long được mở, thiên tài có thứ hạng từ 300 trở lên trên bảng Thiên Mệnh được phép đưa mười tùy tùng đi cùng.

Mặc dù Mục Vỹ giết Hàn Thiên Vũ nên mới lấy được lệnh bài, nhưng bây giờ nếu nó xuất hiện trong tay hắn sẽ khiến rất nhiều người nghi ngờ.

Thà đưa Bảo Linh Nhi giữ giúp luôn cho rồi.

Tính ra thì hắn làm cận vệ cho Bảo Linh Nhi, chắc chắn sẽ có suất vào di chỉ.

Cạnh tranh trong di chỉ Cổ Long còn gay gắt hơn núi Thiên Tuyển nhiều.

Lần trước chỉ là cuộc chiến giữa bảy thế lực lớn phía tây tiểu thế giới Tam Thiên, lần này thì quy mô lớn hơn, thành cuộc tranh đoạt giữa các thiên tài khắp tiểu thế giới Tam Thiên.

"Các vị, chỉ còn ba ngày nữa thôi. Có lẽ ba ngày này các vị sẽ vất vả lắm, đừng để bị người ta cướp lệnh bài đấy, không là ê chề lắm!"

Bảo Linh Nhi cười khúc khích, quơ quơ lệnh bài của mình.

"Nếu bị người khác cướp lệnh bài cho thấy không tư cách được vào di chỉ Cổ Long, bọn ta cũng không còn mặt mũi nào để tham gia nữa!"

Thiên Vũ cười nhẹ, vẫn bình tĩnh như thường.

Nơi này là Không Thành thì đã sao, kẻ nào dám cả gan cướp đồ của y nghĩa là không để Thiên Đan Tông vào mắt rồi.

"Nhìn kìa! Có người khiêu chiến Cổ Phi Dương đầu bảng Thiên Mệnh, muốn cướp Thiên Mệnh Lệnh của hắn kìa!"

Một tiếng hét thình lình vang lên trong tửu lâu. Toàn bộ tửu lâu tức khắc sôi trào, những người trong đây vội vàng chạy ra ngoài.

Dù đứng trên đường cũng có thể nhìn thấy hai bóng người đứng chắp tay trên trời.

Trong đó có một người chắp hai tay sau lưng, trên mặt là nụ cười tươi tắn, mái tóc dài phấp phới theo gió trông cực kỳ phong lưu và tiêu sái.

Người còn lại thì mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc mượt mà như thác nước xõa tự nhiên ra đằng sau, khí chất cao cao tại thượng, ung dung và đầy sang trọng. Nhìn cô, ai nấy đều biết đây là một người lạnh lùng từ trong xương tủy cùng sự cao quý từ khi sinh ra đã có.

"Tần Mộng Dao!"

Vừa thấy bóng dáng kia, khắp các nẻo đường trong Không Thành đều trở nên náo nhiệt.

"Vị thiên tài đó của Cửu Hàn Thiên Cung, Tần Mộng Dao đây sao! Đẹp quá đi mất..."

"Đâu chỉ đẹp, cô ấy còn thức tỉnh thần phách Băng Hoàng nữa, thực lực cao khỏi phải nói. Ngươi không có cửa mơ tưởng cô ấy đâu".

"Nhưng dù mạnh đến đâu thì, khiêu chiến Cổ Phi Dương à... có hơi..."

"Cổ Phi Dương là thần thoại đấy! Chắc đệ tử có thể đánh bại hắn vẫn chưa sinh ra đâu nhỉ?"

"Ai biết được. Cổ Phi Dương mạnh thì mạnh đấy, nhưng Tần Mộng Dao này cũng không đơn giản đâu!"

Tuy nghe thấy lời bàn tán sôi nổi của những người bên dưới nhưng hai bóng người đứng trên cao không dao động chút nào.

"Cô là thiên tài của Cửu Hàn Thiên Cung, Tần Mộng Dao?", giọng nói Cổ Phi Dương đầy từ tính, cộng thêm nụ cười tươi rói của hắn ta làm nhiều nữ tử hét lên đầy cuồng nhiệt.

"Là ta!"

"Chắc cô biết ta chứ? Nếu cô chỉ muốn có Thiên Mệnh Lệnh để vào di chỉ Cổ Long thì không nhất thiết phải khiêu chiến ta đâu. Hàn Phong Ngọc trong Cửu Hàn Thiên Cung cô cũng có một cái lệnh bài đấy thôi, đủ dùng rồi. Chẳng lẽ cô muốn được nổi tiếng?"

"Ngươi nói đúng, ta muốn nổi tiếng!"

Tần Mộng Dao ngạo nghễ đáp: "Ta đang chờ một người đến tìm ta, vậy nên ta rất cần tiếng tăm. Nổi tiếng hơn thì huynh ấy sẽ dễ tìm ta hơn!"

"Ngốc thật!"

Câu trả lời của cô làm Mục Vỹ đứng bên dưới thầm mắng yêu, nở nụ cười ngán ngẩm.

Muốn biết tin tức về Tần Mộng Dao thì rất dễ, không ngờ cô làm vậy chỉ để hắn tìm được mình, ngây thơ quá đi mất.

Dù có đánh bại được Cổ Phi Dương hay không, tên tuổi Tần Mộng Dao nhất định vẫn được lan truyền ra khắp nơi.

Chuyện này chưa chắc đã tốt cho cô.

"Nổi tiếng để một người tìm cô?", Cổ Phi Dương ngẩn người một thoáng rồi cười khẽ: "Không sai, khiêu chiến ta quả thật sẽ giúp cô nổi tiếng, chẳng qua khả năng lớn hơn là cái chết đấy".

Dứt lời, hắn ta chém một đao xuống.

Thanh đao có tốc độ cực kỳ nhanh, thậm chí người và đao đã biến mất nhưng bóng dáng hãy còn đó, chưa kịp đi theo.

Keng...

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, đao của Cổ Phi Dương đã tiến sát Tần Mộng Dao.

Nhưng đao còn cách cô một lớp băng mỏng. Tần Mộng Dao đã cản được nó.

Soạt một tiếng, Cổ Phi Dương lùi ra sau thật nhanh.

Nhưng ánh mắt của hắn ta khi nhìn về phía Tần Mộng Dao đầy kiêng dè.

Sao cô có thể ngăn chặn đòn đao của hắn ta chứ!

Khung cảnh này làm đám đông reo hò nhiệt liệt.
 
Mục Thần
Chương 807: Không thể tưởng tượng nổi


Trong ba trăm thiên kiêu trên bảng Thiên Mệnh, số người có thể ngăn cản đòn tấn công của Cổ Phi Dương chưa được một nửa.

Vậy mà Tần Mộng Dao chặn lại nó một cách hời hợt như thế, đủ để thấy thực lực của nữ tử này nằm ở thứ hạng 100 trở lên.

"Hóa ra ngươi chỉ có vậy!"

Tuy nhiên, sau khi chặn một đao của Cổ Phi Dương, Tần Mộng Dao nói ra một câu làm ai cũng há hốc mồm.

Hóa ra ngươi chỉ có vậy?

Câu này là nói Cổ Phi Dương đấy ư?

"Xem ra cô chuẩn bị trước rồi mới đến đây. Quả nhiên không thể xem nhẹ uy lực của thần phách Băng Hoàng!"

Cổ Phi Dương đanh mặt, thanh đao trong tay lóe lên tia sáng buốt giá.

Thanh đao này do hắn ta tự mình luyện chế, là thần binh bản mệnh của hắn ta, được thiết kế có độ tương thích cực cao với đao ý mà hắn ta lĩnh ngộ được.

Cổ Phi Dương cứ tưởng nhát đao ban nãy đủ để giải quyết Tần Mộng Dao rồi, ngờ đâu bị cô hóa giải thật dễ dàng.

"Ngươi chỉ có cơ hội tấn công một lần, thất bại là thua rồi!"

Tần Mộng Dao dang rộng hai tay, trong đó là những mảnh băng vụn lấp lánh, ánh màu băng lam trong vắt say lòng người.

Dần dần, băng vụn nơi tay cô như hóa thành đóa sen băng nở rộ, lấp lánh ánh hào quang nhè nhẹ khiến ai cũng say mê.

Rắc rắc rắc...

Nhưng trong chốc lát, vầng sáng đầy thu hút ấy chợt hóa thành những cái gương băng nối liền nhau. Chúng phản chiếu Cổ Phi Dương, bắt giữ hắn ta từng chút một.

"Cô coi thường ta quá rồi!"

Nét mặt Cổ Phi Dương trở nên lạnh lùng. Hắn ta bước ra một bước với phong thái mạnh mẽ, cho thấy khí thế xứng đáng với danh hiệu đầu bảng Thiên Mệnh của mình.

"Loan Đao Phá Sơn Nhạc!"

Quát một tiếng, Cổ Phi Dương tàn bạo bổ một nhát.

Phút chốc, mưa gió kéo đến bao phủ cả bầu trời, những tiếng nổ dữ dội cùng tiếng gương băng bị đập nát vang vọng trong không gian như che trời lấp đất.

Những người bên dưới chỉ thấy một cú chém hùng vĩ như Thái Sơn hiện ra giữa trời. Đơn giản, nhanh gọn, nhưng cũng tràn trề sức mạnh cuồng bạo.

Uy thế của nhát đao này khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Tiếng vỡ vụn vẫn đang tiếp tục, nhưng đám đông dần nhận ra có một khí tức kỳ lạ nào đó đang len lỏi vào.

Đan xen giữa cơn bão lạnh thấu xương là năng lượng tàn bạo như muốn đóng băng tất cả mọi thứ trên thế gian.

Keng keng...

Trong giây lát, tiếng động vang trời làm người ta run sợ nổ ra.

Lúc này, hiện ra trước mắt bao người là một con phượng hoàng màu băng lam cao khoảng mấy trăm trượng. Toàn thân phượng hoàng ấy được bao trùm bởi màu trắng ánh xanh trong vắt của băng.

Trên đầu phượng hoàng, Tần Mộng Dao trong chiếc váy dài xanh lam đứng một cách ngạo nghễ, lạnh lùng nhìn Cổ Phi Dương với ánh mắt như nhìn một con kiến.

"Ta đã nói rồi, ngươi chỉ được tấn công một lần thôi!"

Nói xong, Tần Mộng Dao vung tay. Phượng hoàng băng trảo một cái, một lực ép khổng lồ cuốn lấy bốn phía.

Ầm ầm ầm!

Giờ phút này, phượng hoàng được bao phủ trong bộ lông trắng hoàn toàn triển lộ khí thế bậc nhất của nó. Một trảo trông thì nhẹ nhàng nhưng tiến tới Cổ Phi Dương rất nhanh.

Những cú bạo tạc nãy giờ khiến hai tai ai nấy đều ong ong. Bọn họ chỉ biết mở to mắt nhìn Cổ Phi Dương rơi xuống như một chiếc lá rời cành, bay về phương xa rồi mất tăm.

Máu đỏ cũng văng theo một đường, cực kỳ chói mắt.

Thua rồi!

Cổ Phi Dương thua rồi?

Tất cả mọi người đều chết trân trước cảnh này.

Đây là thực lực chân chính của Tần Mộng Dao ư?

Không ai dám tin điều vừa xảy ra trước mắt.

Đó là Cổ Phi Dương - người ôm trọn kĩ năng ba lĩnh vực luyện đan, luyện khí và trận pháp, là thiên tài của thiên tài cơ mà.

Nhưng vị trí nhất bảng Thiên Mệnh của người này mới là điểm đáng quan tâm nhất.

Nhất bảng Thiên Mệnh là khái niệm gì?

Thứ hạng này nghĩa là mạnh nhất trong mọi đệ tử có tên trên bảng Thiên Mệnh, hơn hết là thiên tài mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên. Đây là điều không ai có thể chối cãi.

Thế mà hắn ta lại thua dưới tay Tần Mộng Dao.

Trong lúc nhất thời, mọi đệ tử thiên tài đều nghẹn họng, mắt mở trừng trừng.

Có thực lực và thiên phú bậc này, nữ tử đó thay thế vị trí của Hàn Thiên Vũ thuộc Cửu Hàn Thiên Cung luôn cũng được.

"Hàn Phong Ngọc, thiên chi kiêu nữ của Cửu Hàn Thiên Cung ngươi đỉnh thật đấy, quả là... khiến người ta phải trầm trồ!", bọn Thiên Vũ ngơ ngác, không kìm nổi sự kinh ngạc của mình.

"Hả? À ừ, đúng vậy, đúng vậy..."

Hàn Phong Ngọc cũng chưa kịp hoàn hồn. Gã ta chưa hề nhận được tin Tần Mộng Dao sẽ khiêu chiến Cổ Phi Dương, càng không dám nghĩ đến chuyện cô sẽ đánh bại hắn ta!

Điều này có ý nghĩa gì?

Tất có khả năng Tần Mộng Dao sẽ trở thành tân cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung trong tương lai. Mà người cô yêu là Mục Vỹ, gã ta dám ra tay với Mục Vỹ khác nào tự đào hố chôn mình.

Rốt cuộc Tần Mộng Dao này lợi hại như thế từ khi nào?

"Mục Vỹ... Tần Mộng Dao mà ngươi luôn nhớ nhung là người này ư?", Bảo Linh Nhi truyền âm qua lực linh hồn, giọng nói cũng đầy khó tin: "Ngươi có biết cô ấy mới vừa làm gì không?"

"Làm gì?"

"Đánh bại Cổ Phi Dương, đồng nghĩa với việc cô ấy mạnh nhất trong lớp thiên tài dưới 100 tuổi của tiểu thế giới Tam Thiên, vô địch thiên hạ. Trận đấu này sẽ đưa tên tuổi cô ấy lên cao, không chỉ Cửu Hàn Thiên Cung cố gắng hết sức để bảo vệ cô ấy mà có thể núi Huyền Không cũng sẽ... mời chào cô ấy đấy!"

Bảo Linh Nhi nói xong, Mục Vỹ nhíu mày.
 
Mục Thần
Chương 808: Ta chưa muốn chết đâu


Mục Vỹ hiểu trong lòng Tần Mộng Dao đang nghĩ gì.

Có điều làm vậy chắc chắn sẽ đẩy Tần Mộng Dao ra đầu ngọn gió, gánh nặng cô phải chịu sẽ còn nguy hiểm hơn: cuộc chiến giữa các thế lực.

Mà trông có vẻ Tần Mộng Dao đã tính trước mọi đường đi nước bước rồi.

Cuộc chiến đã kết thúc nhưng dư âm vẫn còn.

Cổ Phi Dương, một thế hệ thần thoại trong lòng nhiều người đã thua. Một số cô gái trẻ không kìm được khóc nức nở.

Cổ Phi Dương từng là biểu tượng của sự vô địch, là chí tôn, là người mà tất cả thiên tài dưới 100 tuổi của toàn tiểu thế giới Tam Thiên ngưỡng mộ.

Sau khi đánh bại Cổ Phi Dương, Tần Mộng Dao không dừng lại, cũng không cướp đi lệnh bài của hắn ta mà bay đi như một con thiên nga kiêu hãnh.

Một thiên tài khác mang tên Tần Mộng Dao đã trỗi dậy. Không nghi ngờ gì nữa, điều này nói lên rằng danh hiệu thiên tài mạnh nhất Cửu Hàn Thiên Cung đã thuộc về cô.

"Không ngờ vợ cả của ngươi đỉnh thật đấy!", Bảo Linh Nhi vừa cười vừa trêu Mục Vỹ.

Tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có Thiên Bảo Các biết chắc Mục Vỹ là Mục Vỹ đó.

Võ giả của các thế lực khác chỉ đoán thôi chứ không dám chắc, nếu không thì bọn Hàn Phong Ngọc đã xông lên giết Mục Vỹ ngay khi thấy hắn đi bên cạnh Bảo Linh Nhi rồi.

"Đỉnh hay không ta không biết, nhưng ta biết cuộc thám hiểm di chỉ Cổ Long sẽ vui lắm đây!"

Mục Vỹ mỉm cười, xoay người rời đi.

Không ai biết mưu đồ của núi Huyền Không khi công khai tin tức di chỉ Cổ Long mở ra là gì.

Có một chỗ Mục Vỹ nghĩ mãi không ra, đó là vì sao núi Huyền Không khi công bố việc mở cửa của di chỉ lại quy định chỉ đệ tử thiên tài dưới 100 tuổi mới được phép vào.

Nhất định là có ẩn ý gì trong đó, nhưng lúc này Mục Vỹ chưa biết được.

Đối với võ giả, ba ngày rất ngắn ngủi, nhưng với một số người thì ba ngày tại Không Thành lại dài đến kỳ lạ.

Ba ngày qua, gần như lúc nào cũng xảy ra những trận ẩu đả trong Không Thành.

Thậm chí, ngồi trong tửu lâu ăn một bữa cơm người bàn bên cũng có thể là cao thủ trên bảng Thiên Mệnh.

Trong đám cao thủ này có thầy pháp trận, có thích khách, có cả thầy luyện đan lẫn thầy luyện khí tài năng.

Các cuộc chiến diễn ra trong thầm lặng, rất nhiều đệ tử có tên trên bảng Thiên Mệnh bị một đám thanh niên không biết từ đâu xuất hiện cướp đoạt lệnh bài.

"Không ngờ chỉ trong vòng ba ngày mà thứ hạng trên bảng Thiên Mệnh bị đổi đến bảy, tám mươi lần. Xem ra là do di chỉ Cổ Long quá cám dỗ, những thiên tài hay ẩn giấu tu vi không giấu mình được nữa, bắt đầu lộ diện rồi!"

Trong tửu lâu, Bảo Linh Nhi cười nói.

"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là những người đó muốn làm gì!"

Ba ngày qua, Mục Vỹ bảo Diệp Thu điều tra rất nhiều việc nhưng cuối cùng vẫn chưa tìm được thông tin gì về mục đích của núi Huyền Không.

Vù vù...

Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng vù vù vang vọng khắp Không Thành.

"Võ giả nào có được Thiên Mệnh Lệnh có thể dẫn thêm mười người cùng đi vào núi Huyền Không. Nhớ lấy, cả mười người đó đều phải không quá 100 tuổi, bây giờ lập tức xuất phát".

Sau tiếng vù vù, một giọng nói đầy trang nghiêm truyền đi khắp Không Thành.

"Đi thôi!"

Bảo Linh Nhi nhoẻn môi, dẫn Mục Vỹ và những người thuộc Thiên Bảo Các rời khỏi đây.

"Diệp Thu, thời gian này con quay về bảy mươi hai hải đảo, trông chừng đảo Thiên Luân và hai đảo lớn kia để lỡ bọn chúng có giở trò gì còn đối phó kịp, tiện thể trông chừng đảo Huyết Sát, bảo vệ Huyết Vô Tình và Huyết Nhất luôn".

"Vâng!"

Mặc dù hiện giờ Huyết Vô Tình đã xếp thứ 280 trên bảng Thiên Mệnh nhưng y không tham gia cuộc tầm bảo tại di chỉ Cổ Long lần này.

Điều đảo Huyết Sát cần nhất hiện giờ là sự phát triển ổn định. Sau khi có được phần còn lại của Vạn Cổ Huyết Điển, chắc chắn thực lực của Huyết Vô Tình và Huyết Nhất sẽ tăng đáng kể. Nhưng dù hai người trở nên mạnh hơn thì nền tảng đảo Huyết Sát chưa đủ vững chắc vẫn là sự thật, cần trải qua từng bước một vì một tương lai vững mạnh.

Chẳng qua, chưa chắc thời gian này không có người có mưu đồ bất chính với đảo Huyết Sát.

Nhìn núi Huyền Không nguy nga, cao vút ở đằng xa, Mục Vỹ cười khổ.

"Chút nữa là đến núi Huyền Không rồi, lưu ý mấy điều này nhé. Mười nghìn năm trước, Vỹ tôn giả và Huyết tôn giả từng đại náo núi Huyền Không, trừ hai người này ra, mười nghìn năm qua chưa từng có ai dám cả gan xông vào đó".

Bảo Linh Nhi nghiêm túc nói: "Mặc dù đúng là Vạn Trận Tông có khả năng phòng ngự mạnh nhất thiên hạ nhưng đại trận của núi Huyền Không cũng không thể khinh thường. Trận pháp của Vạn Trận Tông chuyên về phòng ngự, trận pháp của núi Huyền Không thì thiên về công kích".

"Khỏi lo, ta chưa muốn chết đâu".

Mục Vỹ mỉm cười tự đắc.

Với thực lực hiện giờ, hắn mà xông vào núi Huyền Không như mười nghìn năm trước là chưa kịp vào đã bay đầu rồi.

Mấy tiếng soạt soạt soạt vang lên, đội ngũ mấy nghìn người vào núi Huyền Không.

Mỗi một đệ tử có tên trên bảng Thiên Mệnh đều dẫn thêm mười người đi cùng. Mười người này cũng là đệ tử thiên tài thuộc các môn phái. Nhìn bao quát toàn bộ hầu như không có võ giả nào dưới cảnh giới Vũ Tiên.

Núi Huyền Không được tạo thành bởi trên dưới một nghìn ngọn núi với những kích thước khác nhau.

Những ngọn núi cao vạn trượng này lơ lửng như được một thứ sức mạnh vô cùng vô tận chống đỡ.

Truyền thuyết kể rằng, mặc dù núi Huyền Không lơ lửng trên bề mặt mặt đất nhưng cực kỳ ổn định, thậm chí còn vững chắc hơn một số tông môn lớn mạnh được thiết lập vô số đại trận nằm giữa núi non.

Hiện tượng kỳ lạ này làm tất cả mọi người đều tấm tắc.

Có điều, không hiểu sao lần này núi Huyền Không lại quyết định mở ra cho người ngoài vào. Quả thật là cả trăm nghìn năm mới có một lần.

"Không hổ là núi Huyền Không, thiết lập trận pháp nào cũng là linh trận cao cấp nhất. Ít nhất phải là thầy linh trận cao cấp mới tạo ra được những đại trận này!", sau khi đại trận mở ra, đoàn ngươi nối đuôi nhau vào núi Huyền Không, Mục Vỹ nhỏ giọng nói.

"Đương nhiên rồi!"

Bảo Linh Nhi cười đáp: "Tương truyền, toàn bộ đại trận hộ sơn của núi Huyền Không đều đến từ bên trên đấy!"

Cô ấy vừa nói vừa chỉ lên trời.

Có nghĩa là đại thế giới Vạn Thiên!
 
Mục Thần
Chương 809: Di chỉ mở


Trên đường đi, họ nhìn thấy một rừng hoa thơm ngát, những chú chim hót vang lanh lảnh chao lượn xung quanh dưới tiết trời ấm áp. Lượng linh khí dồi dào trong đất trời cũng khiến người ta sảng khoái tinh thần.

Có núi Huyền Không để so sánh nên Mục Vỹ đột nhiên cảm giác Thiên Kiếm Sơn vốn tiếng tăm lẫy lừng cứ như ăn mày vậy.

Nhìn vào dãy núi này thôi cũng đủ thấy được khoảng cách giữa hai bên rồi.

"Vị này là Mục Vỹ dúng không?"

Hai người đang đi thì một giọng nói vang lên.

Chu Tử Kiện?

Cừu Xích Viêm?

Mục Vỹ mỉm cười nhìn hai người đang lại gần.

"Mục Vỹ, phụ thân ta đã nói dù thế nào đi chăng nữa, ngươi vẫn là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn ta, cho dù phụ thân ta có chối bỏ ngươi thì ta cũng sẽ không làm vậy!", Chu Tử Kiện truyền âm bằng lực linh hồn để chào hỏi.

"Đa tạ!"

"Không khách sáo. Nếu không nhờ có ngươi thì bây giờ ta vẫn là một kẻ tàn phế rồi, Song Thủ Kiếm của ta đã dần đạt đến trình độ đại thành, nay ta đến núi Huyền Không là để tìm người. Cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội khiêu chiến những người đó!"

Nghe thấy những lời đầy kích động của Chu Tử Kiện, Mục Vỹ nhẹ gật đầu.

Vài năm trước, y từng là đệ tử của núi Huyền Không, chẳng hiểu sao bị đuổi đi, hai tay thì bị đánh gãy.

Đây là một mối sỉ nhục vô cùng to lớn đối với Thiên Kiếm Sơn, nhưng núi Huyền Không thật sự quá ngang ngược, ngay cả Thiên Ngọc Tử cũng không thể báo thù cho con trai của mình.

Mục Vỹ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng cũng yên tâm phần nào khi thấy Chu Tử Kiện có vẻ cực kỳ tự tin.

"Tử Kiện!"

Mấy người vừa hạ xuống quảng trường trên một ngọn núi thuộc núi Huyền Không thì một giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng vang lên.

"Vu Dương!"

Chu Tử Kiện rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó, rồi y nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

"Tử Kiện, ta biết ngay huynh sẽ đến mà, ha ha..."

Người này mặc cẩm phục màu đen, cao những một mét chín nhưng tổng thể trông rất gầy, đôi mắt thì đầy sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Vu Dương, không ngờ là Vu Dương. Người này đứng thứ 97 trên bảng Thiên Mệnh luôn đấy, mạnh lắm!"

"Hắn là Vu Dương sao? Nhìn thế thôi chứ nóng tính lắm đấy, cẩn thận bị ăn đòn".

"Nhưng sao hắn quen biết với Chu Tử Kiện? Lúc bị đuổi ra khỏi núi Huyền Không, Chu Tử Kiện bị cô lập hoàn toàn, còn bị núi Huyền Không mắng là thứ cặn bã nữa là!"

"Ai biết, chắc qua mỉa mai hắn thôi!"

Sự hiện diện của Vu Dương làm đám đông trở nên náo nhiệt.

"Chào mừng các vị vào núi Huyền Không!"

Đúng lúc này, không gian trở nên dao động, mấy bóng người xuất hiện trước mắt bọn họ.

Người đi đầu có mái tóc lẫn bộ râu đều bạc phơ, khoác đạo bào trông rất tiêu sái và xuất trần.

Bên trái người này là một thanh niên lạnh lùng mặc trường bào trắng, lưng thẳng, đôi môi mỏng càng làm tôn lên vẻ thờ ơ của gã ta. Người ngoài nhìn vào đều bất giác tránh xa.

Bên phải là một nữ tử có dáng người cao gầy, tóc được búi lên, phần xõa dài bên dưới hơi phất phơ theo gió, nét mặt đầy hờ hững.

Nhưng nữ tử ấy chỉ mải nhìn một bóng dáng trong đám đông, sự đau xót ẩn hiện trong mắt.

"Ồ? Nhìn có vẻ Cổ Trúc và Chu Tử Kiện có gì đó với nhau đấy!"

Đứng trong đám người, Bảo Linh Nhi vừa cười nói vừa nhìn nữ tử đẹp tuyệt trần nọ.

Mục Vỹ cũng nhận ra cô ấy đang nhìn Chu Tử Kiện bằng đôi mắt ẩn chứa sự trông mong, áy náy, tự trách và mừng rỡ.

"Tử Kiện, chuyện năm đó Cổ Trúc cũng bất đắc dĩ thôi, huynh đừng trách cô ấy, thật ra trong lòng cô ấy..."

"Ta trách cô ấy làm gì chứ, người ta phải trách còn chưa xuất hiện đâu!"

Chu Tử Kiện nhếch mép, thờ ơ trả lời.

Cùng lúc đó, đám đông như đàn ong vỡ tổ.

"Bạch Tuyệt, đứng nhì bảng Thiên Mệnh, đệ tử đệ nhất núi Huyền Không, thiên phú siêu quần, không ngờ lại gặp hắn tại đây!"

"Nghe nói thực lực của ba người đầu bảng Thiên Mệnh không chênh lệch nhau mấy. Sở dĩ Bạch Tuyệt đứng sau Cổ Phi Dương là vì Cổ Phi Dương tinh thông cả ba lĩnh vực trận pháp, đan dược và luyện khí, nhưng rốt cuộc ai mạnh hơn phải so tài một trận mới biết được".

"Bạch Tuyệt là thiên tài mạnh nhất núi Huyền Không, làm gì có chuyện đơn giản thế. Từ trước đến giờ, đệ tử núi Huyền Không luôn ngang tàng, hiếm khi thấy họ trượt tay lắm. Giờ có thể chiêm ngưỡng thật kỹ rồi!"

"Cổ Trúc kia xếp thứ 17 trên bảng Thiên Mệnh lận, thực lực rất cao, không thể xem thường".

"Đúng đấy, xem ra chuyến tầm bảo ở di chỉ Cổ Long lần này sẽ cạnh tranh gây gắt lắm đây!"

"Chúng ta cũng nên cố gắng thôi, mặc dù thua kém họ nhưng nếu có được cơ duyên thì vẫn có cơ hội công thành danh toại".

"Đúng vậy!"

Thấy người của núi Huyền Không xuất hiện, tiếng xì xầm lại dấy lên.
 
Mục Thần
Chương 810: Yêu quái lông xanh


"Tất cả hãy yên lặng!"

Ông lão râu tóc bạc phơ khoát tay, khẽ mỉm cười: "Di chỉ Cổ Long là tuyệt địa đột ngột xuất hiện tại núi Huyền Không ta. Có điều nơi này cực kỳ quái lạ, suốt hàng nghìn năm qua núi Huyền Không vẫn chưa thể tìm hiểu mười mươi, vậy nên hôm nay công khai mở di chỉ Cổ Long để mời các vị tới đây tham gia".

"Đương nhiên, các vị lấy được những gì trong di chỉ Cổ Long thì tất cả những thứ đó sẽ thuộc về các vị. Đệ tử núi Huyền Không ta cũng sẽ vào đó".

"Nhưng lão phu nói trước, tuyệt địa trong di chỉ Cổ Long nguy hiểm trùng trùng, do đó các vị phải chú ý bảo vệ tính mạng của bản thân, tuyệt đối không được khinh suất. Núi Huyền Không không chịu trách nhiệm về cái chết của bất kì ai".

Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.

Quy định này quá hợp lý rồi.

"Trong di chỉ Cổ Long đâu đâu cũng có nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn chút thôi là điều các vị phải đối mặt có thể chính là cái chết. Nơi nào có bảo bối thì có nguy cơ, ngược lại cũng vậy. Còn lại lão không nói nhiều nữa, mong các vị hãy cố gắng hết sức!"

Dứt lời, ông lão giơ tay lên.

Vù vù...

Ong ong ong...

Một cột sáng dựng lên giữa lòng bàn tay ông ta. Ngay sau đó, hàng vạn chùm tia sáng đâm thẳng vào không trung. Chúng nhập làm một và soi sáng cho vị trí đứng của ông lão.

Tiếng ong ong càng lúc càng lớn. Trong chốc lát, một vầng sáng chói lóa dần hiện ra trên đầu mọi người.

Vầng sáng ấy không ngừng mở rộng, âm thanh lạ vang lên liên tục.

"Các vị, bắt đầu thôi!"

Lão vừa nói xong thì một loạt các tiếng sột soạt truyền đến. Mấy trăm bóng người bay ra từ các đỉnh núi thuộc núi Huyền Không vào di chỉ Cổ Long.

"Những người đó chính là đệ tử núi Huyền Không, mấy trăm người thì có đến mấy chục người có mặt trên bảng Thiên Mệnh, đúng là mạnh thật".

"Dĩ nhiên rồi!"

Bảo Linh Nhi cười đáp: "Bây giờ chúng ta cũng vào thôi!"

"Được!"

Á...

Tuy nhiên, Mục Vỹ và Bảo Linh Nhi đang chuẩn bị tiến tới lối vào thì hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Có chuyện gì vậy?"

"Ai chết à?"

"Sao lại chết?"

Khung cảnh này làm ai nấy đều kinh ngạc.

"Yêu cầu của núi Huyền Không ta là võ giả dưới 100 tuổi mới được vào. Nếu vượt quá số tuổi này, di chỉ Cổ Long sẽ bài xích và xé nát người đó, dù đó là một cường giả siêu cấp đi chăng nữa!", ông lão tóc trắng quát.

Thì ra là như vậy!

Xem ra ở đây nhiều võ giả muốn đục nước béo cò lắm.

"Thời gian cửa vào mở có hạn, các vị tăng tốc đi. Cửa ra không cố định nên có thể mọi người sẽ rơi xuống ở Nam Hải, cũng có thể xuống một nơi hoang vu nào đó. Cái này hoàn toàn phụ thuộc vào vận may!"

Ông lão vừa dứt lời, các võ giả bên dưới tức tốc vọt đi làm gây ra tiếng sột soạt hết đợt này đến đợt khác.

Thế này khác gì đánh bạc đâu, nhưng đối với võ giả, tu luyện chính là đánh bạc, tiền đặt cược là chính mạng sống của mình!

Sợ chết ư?

Thế thì đừng mơ đến việc trở thành người mạnh nhất nữa.

"Tử Kiện, sau khi vào di chỉ Cổ Long, vì không gian không cố định nên tất cả mọi người sẽ bị tách ra ngẫu nhiên, huynh vào trong đó phải cẩn thận, có ta ở ngay sát huynh nên không sao đâu!"

"Lo gì. Tiểu tử thúi này, ta đâu có yếu ớt vậy!"

Chu Tử Kiện vỗ cái bốp vào vai Vu Dương rồi cười sảng khoái đi vào cửa vào.

"Cổ Trúc!"

Cùng lúc đó, một bên khác, Bạch Tuyệt lạnh lùng cảnh cáo Cổ Trúc: "Cô đừng quên lời dặn của Huyền Vô Tâm, không muốn hắn chết thì tốt nhất là nên tránh xa hắn ra!"

Những lời này làm đôi mắt đong đầy chờ mong của Cổ Trúc trở nên ảm đạm.

"Ta biết rồi!"

Một lúc sau, Cổ Trúc gượng gạo ngẩng đầu, nở nụ cười buồn bã với Bạch Tuyệt: "Dù đã đi nhưng Huyền Vô Tâm vẫn mang một sức mạnh phi thường khiến các ngươi sợ hãi, e dè. Bạch Tuyệt nghĩa là mặc kệ sinh tử, chỉ xem mệnh trời, vậy mà ngươi vẫn sợ sệt khi gặp y, uổng cho danh hiệu Bạch Tuyệt của ngươi quá!"

"Đương nhiên ta phải sợ rồi!"

Giọng điệu của Bạch Tuyệt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Trong thiên hạ có ba loại võ giả, một là tầm thường, hai là thiên tài, loại còn lại chính là yêu nghiệt. Y thì đã vượt quá phạm trù yêu nghiệt rồi. Ta thừa nhận ta sợ y!"

Nghe gã ta nói vậy, Cổ Trúc lại mỉm cười chua xót, nhẹ nhàng rời đi.

Hiện giờ chỉ còn lại một số võ giả muốn đục nước béo cò ở đây. Quảng trường bỗng trở nên trống trải lạ thường.

"Làm gì có chuyện bảo bối trong di chỉ Cổ Long muốn lấy là lấy!"

Ông lão tóc trắng nhìn cửa vào dần khép lại, nở nụ cười cay đắng rồi cũng phi thân sang nơi khác.

Cùng lúc đó, đám Mục Vỹ vừa bước chân qua ngưỡng cửa thì đất trời đảo lộn, những người xung quanh bỗng biến mất.

Ngay sau đó, Mục Vỹ rơi xuống, đứng giữa một đại lục hoang vu.

Nơi đây hoàn toàn im ắng, chẳng có một tiếng động nào.

Mặt đất dưới chân hết sức vững chắc. Khi giẫm lên nó, Mục Vỹ thấy lòng bỗng trống vắng đến lạ.

Trống rỗng, hụt hẫng, cô độc!

Một phút giây nào đó, Mục Vỹ chợt có cảm giác địa vực này không còn nằm trong tiểu thế giới Tam Thiên mà như đang ở tại... hư không vô tận!

Á...

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên cách nơi Mục Vỹ đứng nghìn mét.

Mục Vỹ không do dự, nhanh chóng chạy về hướng âm thanh phát ra.

"Trời đất ơi!"

Song, khi đến nơi, đập vào mắt là cảnh tượng ghê rợn đến mức khiến Mục Vỹ điếng người.

Trên nền đất là mười mấy người nằm la liệt trên vũng máu nhầy nhụa.

Hàng loạt những con quái vật màu xanh lục bám trên mười mấy xác chết cách đó ba mét và cào cấu xương, da thịt của họ ra gặm nhấm ngon lành.

Con nào con nấy đều to xác nhưng lại gầy như cây sào. Những con quái vậy lông xanh ấy uống từng ngụm máu, ăn từng thớ thịt, cắn từng khúc xương của bọn võ giả nọ, không chừa thứ gì.

Chúng đang ăn sống!

Đến Mục Vỹ cũng thấy dạ dày nhộn nhạo, muốn nôn thốc nôn tháo.
 
Back
Top Bottom