Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 781: Đi tìm khách cho cô


"Đỉnh đấy!"

Cùng lúc đó, một bên khác, Huyết Vô Tình lặng yên quan sát tình hình mỉm cười khen ngợi.

"Cha à, huynh ấy bị thương nặng thế rồi, sao cha còn khen?"

"Tiểu tử ngốc, chỗ thương thế đó chỉ là giả thôi!"

Huyết Vô Tình nhoẻn môi: "Theo như con nói, hôm đó Mục Vỹ cứu con, người của Thiên Luân Các sẽ không tha cho cậu ta nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự, vậy thì thực lực của cậu ta đã được chứng minh rồi! Cậu ta chẳng qua chỉ bày trò bị thương thôi!"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả. Lập tức truyền lệnh của ta, bắt đầu từ hôm nay, đối tác của mọi thương vụ của đảo Huyết Sát chúng ta sẽ là Thiên Bảo Các. Có lẽ ta thật sự nên gặp người thanh niên này một lần rồi!"

Khuôn mặt cương nghị của y nở nụ cười tươi rói, nhưng trong nụ cười này còn ẩn chứa sự tò mò và nghiền ngẫm.

"Mục Vỹ, tên Mục Vỹ à? Trùng tên trùng họ với Vỹ tôn giả thân thiết với lão tổ tông, lại còn có được Vạn Cổ Huyết Điển. Mọi bằng chứng đều quá khả nghi!"

Huyết Vô Tình có thể làm trụ cột cho đảo Huyết Sát không chỉ vì thực lực mà còn vì trí óc của y.

Nhất cử nhất động của Mục Vỹ đã thu hút sự chú ý của y rồi.

"Được rồi, không cần đỡ ta đâu!"

Sau khi trở lại Thiên Bảo Các, Mục Vỹ cười sặc sụa.

"Ngươi không bị thương?"

Bảo Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

"Thì cũng phải giả vờ cho người ngoài thấy để khỏi nghi ngờ ta giết hai tên đó chứ".

"Sao không nói sớm, mất công ta đỡ ngươi nãy giờ!"

"Gì mà vong ân phụ nghĩa thế cô nương? Ta giúp cô giành toàn bộ quyền giao dịch với bảy mươi hai hải đảo rồi, đỡ một chút thì chết à?"

"Ngươi..."

Bảo Linh Nhi tức tối lắm nhưng không nói được gì.

Quả thật Mục Vỹ đã cứu cô ấy một bàn thua trông thấy.

"Thôi được, phải công nhận ngươi đã giúp ta rất nhiều. Nhưng sau lần này, chắc chắn Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh các vẫn không chịu buông tha vùng đất màu mỡ này. Chúng sẽ không cam tâm rút lui đâu!", Bảo Linh Nhi cau mày nói.

"Vậy phải xem cô mang bao nhiêu bảo bối đến đây rồi!", Mục Vỹ bình tĩnh đáp: "Sắp tới hãy bán nhanh một lượng lớn linh đan và linh kiếm kèm chương trình khuyến mãi để ăn mừng Thiên Bảo Các trở thành đối tác thương mại độc quyền của bảy mươi hai hải đảo, cho tất cả mọi người đều thấy Thiên Bảo Các đủ năng lực đáp ứng nhu cầu của họ đi!"

"Lỡ Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các muốn dùng vũ lực thì..."

“Thì phải làm sao à?”

"Điều đó phụ thuộc vào việc cô mang bao nhiêu người đến đây, có thể đánh bại được chúng hay không!"

Mục Vỹ khoát tay.

"Xùy!"

"Rồi thôi, ta còn việc khác, không nói chuyện với cô nữa. Nghĩ cách nhận mấy đơn hàng lớn đi. Sắp tới, ngoài mặt thì ít nhất Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các sẽ rút lui, đây là cơ hội tuyệt vời để lôi kéo người của bảy mươi hai hải đảo đấy!"

"Ta hiểu rồi!"

Vừa nói xong, Mục Vỹ đi ngay.

"Ngươi đi đâu đấy?"

"Đi tìm khách cho cô!"

Cước bộ không dừng, Mục Vỹ nói mà không quay đầu lại.

Đương nhiên nói vậy thôi chứ thật ra hắn muốn đi gặp một người.

Ra ngoài Thiên Bảo Các, sau mấy lần xuất hiện rồi chớp lóe biến mất, trang phục và dung mạo của Mục Vỹ đã khác trước.

Hắn lại đến nơi từng gặp Huyết Nhất.

Mở cửa, vào viện, một người đã ngồi trong phòng khách chờ sẵn.

Huyết Vô Tình, đảo chủ đảo Huyết Sát!

"Xem ra ngươi không ngốc lắm, không làm lão tổ tông mất mặt!"

Mục Vỹ vào trong, ngồi vào bàn rồi cầm chén rượu trên bàn lên uống cạn một cách tự nhiên.

Vị rượu như đốt cháy cuống họng, nhưng sau khi thấy cố nhân, Mục Vỹ thấy ngực mình còn đau hơn.

"Cậu là ai?"

Huyết Vô Tình nhìn Mục Vỹ chằm chằm, thăm dò.

"Nếu như ta nói ta là Mục Vỹ, ngươi có tin không?", Mục Vỹ nở nụ cười cay đắng.

"Tin!"

Câu trả lời của Huyết Vô Tình làm hắn giật mình.

"Tin cái đầu ngươi, bản thân ta còn không tin nữa là!"

Mục Vỹ mắng rồi khổ sở nói: "Kể ta nghe về lão tổ tông các ngươi đi!"

"Được!"

Huyết Vô Tình không hỏi nhiều, bắt đầu kể.

"Năm xưa, lão tổ tông có một chiến hữu tên là Mục Vỹ..."

Mục Vỹ phất tay, không muốn nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ ấy: "Đừng kể mấy chuyện này, bắt đầu từ mười nghìn năm trước đi. Lão tổ tông các ngươi đã chết thế nào, và những chuyện xoay quanh đảo Huyết Sát những năm gần đây!"

"Sau khi Vỹ tôn giả đi, vì lão tổ tông thích ngắm biển nên đã tạo nên đảo Huyết Sát. Đảo Huyết Sát lúc ấy như mặt trời ban trưa, đến núi Huyền Không cũng phải kính trọng vài phần. Tuy nhiên, khi tin đồn chiến hữu của lão tổ tông bỏ mình trên đại thế giới Vạn Thiên, núi Huyền Không bắt đầu ấp ủ âm mưu".

"Nhưng trước giờ lão tổ tông luôn sống tự do tự tại, không gì ràng buộc, nghĩ gì làm nấy. Núi Huyền Không càng ngày càng lộng hành tại tiểu thế giới Tam Thiên, lão tổ tông khó chịu nên dạy dỗ một trận!"

"Lúc đó, có thể nói lão tổ tông là người mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên. Chẳng qua là lão tổ tông không thích tu luyện, suốt cả cuộc đời đều đắm mình trong nghiên cứu sức mạnh huyết mạch nên tốc độ tiến cảnh khá chậm. Dù vậy, lão tổ tông vẫn là chúa tể tiểu thế giới Tam Thiên. Nhưng..."

Gương mặt Huyết Vô Tình không còn bình tĩnh nữa mà trở nên xúc động: "Nhưng núi Huyền Không được người của đại thế giới Vạn Thiên chống lưng. Vỹ Minh ốc không mang nổi mình ốc, điên cuồng tìm kiếm Vỹ tôn giả. Lão tổ tông sau khi biết được tin dữ cũng nổi giận, xông vào núi Huyền Không, cuối cùng bị những cường giả trong đại thế giới Vạn Thiên liên thủ g**t ch*t!"

"Đủ rồi!"

Huyết Vô Tình chỉ mải nói, không chú ý tới Mục Vỹ run bần bật, chén rượu trong tay hắn đã bị bóp nát từ khi nào!
 
Mục Thần
Chương 782: Vỹ Minh vẫn còn


Lúc này, trong lòng Mục Vỹ lại tràn đầy đau đớn. Suốt cuộc đời, người mà hắn nợ nhiều nhất chính là vị huynh đệ này. Mỗi lần nhắc tới, tim hắn lại như bị kim đâm. Nhói đau.

Hắn chỉ muốn người có cơ duyên gặp Tru Tiên Đồ để rồi trùng sinh là đệ ấy chứ không phải mình!

"Ngươi có biết thế lực hậu thuẫn cho núi Huyền Không là ai không?"

"Ta không biết, nhưng ta biết núi Huyền Không được mấy thế lực kia chống lưng nên mới dám ra tay với lão tổ tông!"

Huyết Vô Tình vừa dứt lời thì Mục Vỹ bật cười.

Xem ra kẻ thù của hắn không phải chỉ mỗi mình núi Huyền Không mà còn có bọn lão quái sau lưng chúng nữa.

Trong cuộc chiến tranh đoạt Tru Tiên Đồ, bọn lão quái bày âm mưu cho lắm, buộc hắn phải tự phát nổ Tiên Nguyên của mình, chọn cách đồng quy vu tận.

May mà chỉ bị thương ngoài chứ linh hồn của hắn không bị hư tổn gì. Bọn này duỗi tay dài quá rồi.

Mục Vỹ hiểu rõ một điều, rằng mình đã hại đệ ấy.

Bọn chúng sợ, sợ Huyết Tôn sẽ trở thành Mục Vỹ thứ hai, xây dựng Vỹ Minh thứ hai, như vậy đất của chúng sẽ còn eo hẹp hơn nữa.

"Vậy tại sao lão tổ tông các ngươi bị chôn ở Trung Châu Đại Lục?"

"Trung Châu Đại Lục?", Huyết Vô Tình ngẩn người.

"Bao năm qua, núi Huyền Không ráo riết tìm mộ lão tổ tông để lấy đi Vạn Cổ Huyết Điển nhưng đến nay vẫn chưa thành công. Ta cũng không hiểu vì sao mộ của lão tổ tông lại ở Trung Châu Đại Lục!"

"Được, được lắm. Xem ra kiểu gì cũng phải lên núi Huyền Không một chuyến rồi!"

Mục Vỹ ngẩng đầu, nói: "Huyết Nhất đã thức tỉnh huyết mạch của lão tổ tông nhà ngươi, bây giờ ta sẽ truyền cho cậu ấy Vạn Cổ Huyết Điển, ngươi có thể bảo cậu ấy chuyên tâm tu luyện. Nhưng nhớ lấy, tuyệt đối không được để cậu ấy giao chiến với người khác. Bắt buộc phải như vậy. Trừ lúc nguy cấp!"

"Còn bây giờ, ta sẽ truyền toàn bộ ba tầng của Vạn Cổ Huyết Điển cho ngươi. Nhớ, chỉ được truyền cho người đáng tin cậy hoặc người trong nhà họ Huyết, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nếu không sẽ có tai họa diệt môn. Nhớ lời ta!"

"Hiểu rồi!"

Nói xong, Mục Vỹ nhắm mắt. Một đường máu dọc theo bàn tay tiến vào trong cơ thể Huyết Vô Tình.

"Hiện tại ta chỉ giúp ngươi được nhiêu đây. Phải nhớ kỹ, chừng nào nhà họ Huyết chưa có năng lực chống lại đảo Thiên Luân, ngươi không được phép để lộ thực lực của mình, Huyết Nhất lại càng không, rõ chưa? Vạn Cổ Huyết Điển là tâm huyết của lão tổ tông các ngươi nhưng chưa được đầy đủ. Luyện xong ba tầng cũng đủ để các ngươi tiến vào cảnh giới của lão tổ tông các ngươi rồi, lúc đó ta sẽ đến tìm ngươi, cho ngươi biết cần làm gì tiếp theo!"

"Ta hiểu rồi!"

Chẳng hiểu sao Huyết Vô Tình có cảm giác rằng người đứng trước mình không phải Mục Vỹ mà là trưởng bối. Một vị trưởng bối quan tâm y hết mực.

"Rốt cuộc người là ai?"

"Ngươi chỉ cần biết ta là Mục Vỹ thôi!"

Mục Vỹ khẽ cười: "Ngươi cứ xem như chuyện hôm nay chưa xảy ra, cũng chưa hề gặp ta. Trong tương lai, đảo Huyết Sát sẽ trở thành thế lực mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên, còn núi Huyết Không, kết cục của chúng sẽ là diệt vong. Chúng sẽ bị tiêu diệt trong tay Mục Vỹ này!"

"Cảm ơn... tiền bối!"

Tiền bối?

Nghe thấy cách gọi này, Mục Vỹ hơi sững sờ, im lặng một thoáng rồi đáp: "Chính xác hơn, ngươi nên gọi ta là Vỹ lão tổ!"

Huyết Vô Tình bần thần nhìn theo bóng lưng hắn thật lâu.

"Vỹ lão tổ?"

Mặt mày y tái mét: "Sao có thể, không thể được!"

"Cha, gì mà không thể thế ạ?"

"Huyết Nhất, con tới đúng lúc lắm. Sau này có gặp vị Mục Vỹ ấy nhớ phải gọi là Mục tiền bối. Nghe đây, chỉ hai cha con ta được phép biết đến Vạn Cổ Huyết Điển, tuyệt đối không được nói cho người ngoài, con hiểu chưa?"

"Dạ, con hiểu rồi thưa phụ thân!"

Nhìn theo hướng Mục Vỹ rời đi, Huyết Vô Tình chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay quá ảo diệu, kỳ lạ đến khó tin.

Từ mười nghìn năm trước, mỗi một thế hệ trưởng tộc của nhà họ Huyết đều tẩu hỏa nhập ma mà chết, không thể sống qua một nghìn tuổi, không thể tiến vào cảnh giới Vạn Thọ do không thể tìm ra nội dung bị mất của Vạn Cổ Huyết Điển!

Nhưng hôm nay, Huyết Vô Tình biết rằng ngõ cụt này sẽ được mở đường.

Ngày đảo Huyết Sát quật khởi đã đến!

Sau khi rời khỏi viện của Huyết Vô Tình, Mục Vỹ lang thang trên đường trong vô định.

Không hiểu sao tâm trạng hắn cực kỳ rối bời.

Hắn đã biết Huyết Kiêu bị thế lực chống lưng cho núi Huyền Không giết rồi.

Những kẻ đó dám ra tay với Huyết Tôn, vậy thì bây giờ tình hình Vỹ Minh như thế nào đây?

Tạ Thanh trước giờ luôn nóng nảy bộp chộp, nghĩ gì làm nấy, e là y tìm mình đến điên rồi!

Nhóm bốn người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ xem mình như đại ca.

Và cả sư phụ nữa, chắc là họ hận mình lắm!

Bây giờ sư phụ mà thấy mình và hai mỹ nữ bên cạnh chắc có khi xông tới xé xác mình quá!

Quan trọng nhất là... an nguy của cô ấy!

"Mong mọi người vẫn bình an, mong những kẻ đó đừng làm chuyện điên rồ! Nếu không, ta... nhất định sẽ khiến cả Cửu Trùng Thiên đổ máu, khiến bọn chúng hối hận suốt đời, đời đời kiếp kiếp vì tất cả những gì chúng đã làm!"

Mục Vỹ siết chặt hai quả đấm, ngẩng đầu trừng bầu trời một cách dữ dằn. Im lặng thật lâu.

Khát vọng về thực lực lại thôi thúc hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng cơm rồi vẫn phải ăn. Đã một nghìn năm trôi qua, chờ thêm chút nữa cũng không sao.

May mà hắn biết họ từng tới tiểu thế giới Tam Thiên tìm mình. Điều đó có nghĩa rằng Vỹ Minh vẫn còn tồn tại!
 
Mục Thần
Chương 783: Hai pho tượng


"Về rồi sao?"

"Ừm!"

Mục Vỹ gật đầu rồi ngồi xuống, khuôn mặt chất đầy tâm sự.

"Không muốn kể gì với ta sao?", Bảo Linh Nhi vẫn mặc kiểu trang phục làm bằng vải voan phác họa dáng người hoàn mỹ. Cô ấy hỏi.

"Không!"

Giọng hắn đanh thép: "Ta đã liên hệ đảo Huyết Sát rồi. Theo ta, không lâu nữa, họ sẽ phái người đến gặp Thiên Bảo Các để bàn chuyện hợp tác. Tuy đảo này đứng thứ sáu mươi hai nhưng có quan hệ rất mật thiết với những hòn đảo xếp dưới, chúng ta có thể tận dụng điều này để lôi kéo các đảo đó hợp tác với Thiên Bảo Các. Ta nghĩ cô có thể xử lý tốt chuyện này!"

"Không thành vấn đề. Thực ra hôm nay người của đảo Huyết Sát đã tới đàm phán về chuyện giao thương sau này rồi!"

"Nhanh thế?"

Mục Vỹ ngẩn người.

Hắn không ngờ Huyết Vô Tình tiến hành đàm phán với Thiên Bảo Các nhanh như vậy.

"À phải rồi, ngày mai ta cần đến đảo Huyết Sát một chuyến để khảo sát thị trường ở đó, tìm hiểu trước cho sau này dễ trao đổi với họ hơn. Ngươi đi với ta đi!"

"Được thôi!"

Ban đêm, Mục Vỹ ngồi trong phòng tu luyện.

Hôm nay là một ngày bận rộn, nhưng dù sao cũng không thể vì vậy mà lỡ thói quen tu luyện được.

Càng hiểu thêm về phần sau của Vạn Cổ Huyết Điển, Mục Vỹ càng nắm vững điều cốt lõi của nó.

Tốc độ tu luyện cũng tăng lên đáng kể, đây là điều nằm ngoài dự đoán của hắn.

Hiện giờ, có thể nói Mục Vỹ đã thành thạo tầng thứ nhất. Hắn cũng dần thử thực hiện một số võ kỹ tại tầng này.

Chúng là một trợ lực rất lớn để hắn che giấu thân phận của mình.

Mỗi một lần biến mất, mỗi một lần xuất hiện đều là một sự bất ngờ cho tất cả mọi người. Lần này cũng không ngoại lệ.

Mục Vỹ tin rằng khi mình rời khỏi Nam Hải và trở lại trung vực, có lẽ một vài người sẽ ngạc nhiên lắm đây!

Một đêm bình yên trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Mục Vỹ đến đảo Huyết Sát cùng Bảo Linh Nhi.

Hôm nay hai người ăn mặc đơn giản, chỉ báo cho Nhuế Cam đại sư biết chứ không nói với người khác.

Rời khỏi đảo Thiên Luân, hai người bắt đầu phi hành. Cảnh sắc trên biển làm Bảo Linh Nhi ngắm không biết mệt, không còn căng thẳng như lúc trước nữa.

"Đây có phải lần đầu cô tới đây đâu, sao vui thế?"

"Vì là lần đầu tới đây với ngươi đó!", Bảo Linh Nhi như cười như không.

"Úi trời, đừng cưa cẩm ta chứ. Cẩn thận ta nổi thú tính, biến thành sói đấy!", Mục Vỹ cười nói.

"Sao thế được!"

Bảo Linh Nhi cười khanh khách: "Lúc mới gặp, ta quyến rũ ngươi mà ngươi vẫn không động lòng đấy thôi. Khi đó ta không biết lý do, giờ thì hiểu hóa ra trong lòng ngươi đã chưa ba nữ nhân rồi!"

"Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã chắc là tri kỷ, vợ của ngươi rồi. Tiêu Doãn Nhi thì nhiều khả năng cũng sẽ thành thê tử của ngươi lắm, vì cô ấy đã thành một mối ràng buộc trong lòng ngươi rồi!"

Những lời bâng quơ của Bảo Linh Nhi làm Mục Vỹ ngỡ ngàng.

Thật vậy. Trong những tháng ngày nhung nhớ Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã, bóng hình Tiêu Doãn Nhi đã xuất hiện, chiếm lấy trái tim hắn từ khi nào không hay.

"Ta có vẻ đa tình nhỉ!"

"Không phải đa tình đâu. Tính ra thì nếu quen biết với nam nhân nào tài giỏi như ngươi, ta cũng sẽ đem lòng yêu đấy!", Bảo Linh Nhi bông đùa: "Hay ngươi cũng thu nạp ta cho đủ bộ tứ giai nhân đi? Thấy được không? Huống gì lấy ta là ngươi thành người thừa kế tương lai của Thiên Bảo Các đó nha!"

"Thôi. Cô thấy nợ tình của ta chưa đủ hả?", Mục Vỹ cười khổ: "Ta mà thêm một nữ tử nào khác nữa sẽ làm người ta yêu tổn thương thêm thôi. Ta đã làm tổn thương ba người rồi, không muốn gieo họa cho người khác!"

"Thôi thôi, ta đùa đấy!"

Bảo Linh Nhi cười xòa: "Gì chứ ta mà gia nhập hậu cung của ngươi, hai giai nhân tri kỷ của ngươi làm thịt ta là cái chắc!"

Nghe vậy, Mục Vỹ chỉ cười trừ.

Mỗi lần hắn gặp nguy hiểm luôn bị người khác cho là đã chết. Tuy lần nào xuất hiện trở lại, tất cả mọi người đều chấn động nhưng nỗi lo âu, sợ hãi mà người yêu, bằng hữu phải chịu đựng mới là điều làm hắn áy náy nhất.

"Đến rồi!"

Đi gần nửa ngày, một hòn đảo khổng lồ hiện ra trước mắt hai người.

Có điều, đập vào mắt trước hết không phải khung cảnh bao quát hòn đảo mà là hai pho tượng cao nghìn mét.

Hai pho tượng ấy đứng sừng sững trên đảo như hai người khổng lồ đang nghênh ngang nhìn về phương xa.

Một người trong đó có đôi mắt hừng hực ý chí chiến đấu. Người còn lại thì đầy tiêu sái, cũng ngẩng cao đầu nhìn phía trước.

Có điều, khi hướng mắt vào bức tượng đầy sắc bén và bừng bừng sức sống kia, người Mục Vỹ cứng đờ.

Bức tượng ấy có khuôn mặt thanh tú, giữa vầng trán ẩn chứa sự bền gan và kiên trì. Mái tóc dài thườn thượt được buộc sau gáy.

Hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn thẳng. Đôi mắt ấy đầy sự tò mò với cái lạ.

Người còn lại thì ít một phần chiến ý và cao ngạo, nhiều hơn mấy phần phóng khoáng, tự do.

Mục Vỹ vừa nhìn đã nhận ra hai người được tạc tượng là ai. Một trong đó là hắn một thời kiêu hùng mười nghìn năm trước, còn lại là huynh đệ tốt của hắn - Huyết Kiêu!
 
Mục Thần
Chương 784: Mục thúc thúc


"Nhìn kìa, nhìn kìa, Vỹ tôn giả và Huyết tôn giả đấy!"

Bảo Linh Nhi nhìn hai pho tượng, kích động nói: "Ngươi không biết đâu. Có lần đó người của Vỹ Minh tới tiểu thế giới Tam Thiên tìm minh chủ của họ, khi tới đây đã đặc biệt ra lệnh ai dám động vào hai pho tượng này sẽ truy sát vĩnh viễn. Từ đó đến nay, đảo Huyết Sát đã trải qua biết bao thăng trầm nhưng vẫn có thể tồn tại là nhờ có hai pho tượng này!"

"Sao tự nhiên kích động thế?"

"Đương nhiên ta phải kích động rồi!"

Bảo Linh Nhi mừng rỡ reo lên: "Huyết tôn giả tiêu sái, trước giờ đều không thích tranh đấu nên ngài như hiệp khách giang hồ vậy. Ai cũng kính phục ngài ấy. Vỹ tôn giả thì ân oán rõ ràng, kiêu ngạo với thiên hạ. Ai là nữ nhân đều thích hai người họ!"

"Ta thích nhất là Vỹ tôn giả. Ngài không những cái gì ra cái đấy mà còn vượt trội về cả thiên phú và thực lực, tạo ra kỳ tích từ tiểu thế giới Tam Thiên đến đại thế giới Vạn Thiên. Kể cả khi chết rồi vẫn là huyền thoại không ai sánh bằng. Nam nhân như thế mà đã có hai nghìn thậm chí hai mươi nghìn thê tử, ta cũng muốn nằm trong vòng tay của người đó chứ đừng nói là hai trăm người!"

Bảo Linh Nhi nhìn pho tượng say đắm thật lâu, không tài nào bình tĩnh nổi.

"Người cô nói là ta chứ đâu?", Mục Vỹ thình lình nói.

"Ngươi á? Thấy gớm!", Bảo Linh Nhi như vừa nghe thấy tin gì buồn nôn lắm: "Ngươi chỉ bằng một phần mười Vỹ tôn giả, à không, phải là một phần một trăm mới đúng!"

"..."

Bị người ta hạ thấp hơn bản thân trước kia, Mục Vỹ cạn lời thật sự.

Giờ phút này, đã có người chờ sẵn trên đảo Huyết Sát.

Đám người Huyết Vô Tình và Huyết Nhất đang đứng giữa hai pho tượng với vẻ mặt nghiêm cẩn.

"Đảo Huyết Sát biết thời biết thế quá nhỉ!"

Bảo Linh Nhi cười khẽ, hạ xuống.

Có điều Mục Vỹ sau lưng cô ấy lại chắp tay rồi lạy ba cái với bức tượng của Huyết Kiêu!

Thấy vậy, Huyết Vô Tình, Huyết Nhất và những người khác cũng vái lạy tượng Huyết Tôn.

Khung cảnh này làm cho Bảo Linh Nhi sửng sốt, tuy thấy là lạ nhưng cũng lạy theo.

Trước đây, mỗi lần đến đảo Huyết Sát, cô ấy chưa thấy đám người Huyết Vô Tình cung kính với pho tượng kia như thế lần nào.

"Hoan nghênh Bảo thiếu chủ đến đảo Huyết Sát của ta, mời!"

Huyết Vô Tình nhoẻn môi cười, chìa tay ra mời.

Có điều, Bảo Linh Nhi có cảm giác khi Huyết Vô Tình nhìn sang mình đã nhìn Mục Vỹ rất chăm chú. Chẳng hiểu mô tê gì cả.

Đoàn người vào đảo Huyết Sát. Mục Vỹ ngạc nhiên nhìn cảnh vật xung quanh.

Huyết Sát là một cái tên nghe rất tanh máu nhưng trên đảo là cả một rừng hoa thơm ngát cùng những con chim bay lượn trên trời. Núi giả, tảng đá có hình thù kỳ lạ nhiều như nấm. Trông chẳng khác gì thế ngoại đào nguyên.

Bảo Linh Nhi tới đây để đàm phán việc hợp tác với đảo Huyết Sát. Mục Vỹ thì được Huyết Nhất dẫn đường thăm thú khắp nơi.

"Mục thúc thúc, cha con đã nói cho con biết rồi. Người đừng lo, con sẽ giữ bí mật về Vạn Cổ Huyết Điển!"

Mục thúc thúc?

Cách xưng hô của Huyết Nhất làm Mục Vỹ sững sờ. Hắn không khỏi bật cười.

Tính ra hắn làm lão tổ tông của thằng bé này luôn cũng được nữa là.

"Ừ. Năm nay con 16 tuổi rồi đúng không?", Mục Vỹ hỏi: "Yên tâm tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển nhé, rồi thành tựu của con sẽ vượt qua cha con thôi!"

"Vâng!"

Huyết Nhất lễ phép đáp: "Gần đây Huyết Nhất luôn chuyên tâm tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển nhưng chỉ mới lĩnh ngộ được chút da lông của tầng nhỏ thứ nhất. Con thấy xấu hổ lắm!"

"Khụ khụ..."

Mục Vỹ vừa nghe vậy thì lúng túng ho khan.

Hắn tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển cũng phải hai, ba tháng mới hiểu nó nói cái gì, thế mà tiểu tử này chỉ mất mấy ngày, còn xấu với chả hổ.

"Con chỉ cần tập trung tu luyện là được, đừng bận tâm chuyện gì cả!"

Mục Vỹ cười nói: "Đảo Huyết Sát của con khác mấy đảo khác thật, y hệt thế ngoại đào nguyên".

"Từ xưa đến nay, đảo Huyết Sát luôn tuân theo lời răn dạy của lão tổ tông, không bao giờ thay đổi ạ", Huyết Nhất kính cẩn đáp.

"Ơ?"

Nhưng vừa nhìn sang, Mục Vỹ chợt nhận ra cách đảo Huyết Sát mấy dặm có một hòn đảo đen nhánh lẻ loi giữa biển rộng.

Trên đảo là một làn sương đen dày đặc, trông rất quái lạ.

"Đó là?"

"Đảo Niệm Thu ạ!"

Mặt Huyết Nhất bỗng tái mét. Cậu giải thích: "Thưa Mục thúc thúc, mặc dù hòn đảo này cách đảo Huyết Sát mười dặm nhưng vô cùng nguy hiểm. Nó cứ phát ra tiếng quỷ gào thét quanh năm suốt tháng, tồn tại được mười nghìn năm rồi. Phụ thân luôn dặn dò con không được đến gần nó".

"Vì sao?"

"Vì..."

"Huyết Nhất, Mục Vỹ, hai người đang nói gì thế?"

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên. Huyết Vô Tình và Bảo Linh Nhi cùng nhau đi tới, mỉm cười hỏi hai người.

"Không có gì đâu ạ! Mục thúc thúc mới khen đảo Huyết Sát có nhiều cảnh đẹp, thích nơi này lắm ạ!"

"Ồ? Mục Vỹ thích sao? Chi bằng ở lại đây với Bảo thiếu chủ ít ngày nữa nhé?", Huyết Vô Tình niềm nở hỏi.

Bảo Linh Nhi khước từ: "Không cần đâu. Dạo này Thiên Bảo Các rất nhiều việc, bọn ta phải về giải quyết nên cảm ơn nhé!"

...

Hai bóng người cùng nhau phi hành trên trời.

"Trông cô vui quá nhỉ?"

"Chứ sao!", Bảo Linh Nhi vui vẻ trả lời: "Đảo chủ đồng ý Thiên Bảo Các làm đối tác thương mại độc quyền của đảo Huyết Sát và cả các đảo thấp hạng hơn đấy. Lần này xem như Thiên Bảo Các chúng ta đứng vững tại bảy mươi hai hải đảo rồi".

"Đừng vui mừng quá sớm. Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu!"

"Không chịu bỏ cuộc thì sao? Chẳng lẽ tính ám sát ta?"

Vèo vèo vèo...

Bảo Linh Nhi vừa nói xong thì mấy tiếng xé gió vang lên.

Một đám bóng đen như tổ ong vò vẽ bay về phía hai người.
 
Mục Thần
Chương 785: Trên đường bị ám sát


"Cẩn thận!"

Mục Vỹ biến sắc, rút kiếm Tiềm Long ra chém. Tiếng kiếm xẹt qua không khí liên tục phát ra.

"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!"

Mục Vỹ nhìn một đống mũi tên nhỏ màu đen chi chít ở đằng trước, cười mà như khóc.

"Bảo tiểu thư, lâu rồi không gặp!"

Bốn bóng dáng sột soạt xuất hiện sau cơn mưa tên. Bốn người nọ đều mặc áo bào đen. Kẻ cầm đầu đeo tấm vải lụa đen che mặt, giọng khản đặc như một con vịt đực.

"Can Tà!"

Sự hiện diện của kẻ này làm Bảo Linh Nhi tái mặt.

"Không ngờ Bảo thiếu chủ còn nhớ ta đấy, vinh hạnh quá!", nam tử tên Can Tà cười to làm giọng càng khó nghe hơn.

"Chạy mau!"

Bảo Linh Nhi hốt hoảng, kéo Mục Vỹ muốn bỏ chạy.

"Sao Bảo thiếu chủ nôn nóng thế kia? Người quen cũ gặp nhau, phải ôn chuyện một lát chứ?", hai người vừa quay lại thì một giọng nói khác vang lên sau lưng.

"Điền Vân!"

Người thứ hai vừa xuất hiện làm Bảo Linh Nhi thảng thốt ra mặt.

"Hai kẻ này mạnh lắm!"

"Mạnh lắm sao?"

"Can Tà là sát thủ kim bài của Ám Ảnh Các, có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai. Quan trọng hơn, công pháp gã tu luyện là Khô Cốt Đao Pháp vô cùng tà ác. Điền Vân thì có cảnh giới Vũ Tiên tầng ba, là sát thủ của Lãm Kim Lâu, được mệnh danh là Tỏa Cốt Thủ, các chiêu thức của hắn ta đều rất tàn nhẫn".

Vừa nghe Bảo Linh Nhi nói xong, Mục Vỹ cũng biết tình hình rất nguy cấp.

Kẻ thì là Vũ Tiên tầng hai, kẻ thì là Vũ Tiên tầng ba, đã thế bảy, tám người đằng sau nhìn có vẻ cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên.

Xem ra Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các thèm muốn quyền giao thương với bảy mươi hai hải đảo lắm rồi nên mới quyết định tung đòn chí mạng!

"Giờ có chạy cũng không thoát, chuẩn bị đi!", Mục Vỹ cầm trường kiếm, nhún vai nói.

"Chuẩn bị gì cơ?"

"Giết người chứ gì!"

Câu vừa dứt, hắn vung kiếm Tiềm Long xông thẳng về phía Can Tà.

Đường kiếm tầm thường, chẳng gây ra được gợn sóng nào nhưng Can Tà vẫn không dám chủ quan.

Gã biết Mục Vỹ đã giết Tần Triết Thiên và Lâu Địch trong Vô Địch Huyễn Sát Trận.

Gã đâu dám khinh thường những thiên tài như hắn.

Can Tà giơ tay lên cao, một thanh đại đao thình lình hiện ra trong tay gã.

Đại đao dài ba mét, cán đao dài hơn hai mét. Một mặt lưỡi đao được khảm một cái vòng bạc, mỗi lần va trúng thân lưỡi đao lại phát ra âm thanh đinh đang trong trẻo.

"Chết đi!"

Can Tà hừ lạnh, tung kiếm xông tới.

"Keng!", đao và kiếm giao nhau. Hai bóng người vừa giao phong đã tách ra.

Mục Vỹ lùi một bước, đứng giữa không trung, người hơi loạng choạng.

Đao của Can Tà cứng thật!

"Mẹ nó. Tưởng đâu ngươi lợi hại lắm chứ, hóa ra là người ta tâng bốc quá đà. Tần Triết Thiên kia ăn hại quá, chẳng hiểu sao để bị ngươi giết được luôn, mất mặt quá đi mất".

Can Tà chửi thề, nhìn Mục Vỹ với vẻ mặt khinh khỉnh.

"Ta không lợi hại thật đấy, nhưng ngươi có biết hắn chết như nào không?"

Mục Vỹ cười khẩy, đặt kiếm Tiềm Long có hình thù kỳ lạ ra trước người.

Nhưng lúc này, trên thân kiếm là ba con hỏa long hình thành từ ba loại thiên hỏa có màu sắc khác nhau. Ba hỏa long uốn lượn trên kiếm Tiềm Long làm thân kiếm từ từ biến hóa.

Thân kiếm vốn có một độ cong nhất định.

Nhưng đáng ngạc nhiên là lúc này nó đang từ từ dài ra.

Kiếm Tiềm Long đen như mực liên tục kéo dài, cuối cùng huyễn hóa thành một thanh gươm dài ba thước.

Có vụ này nữa hả?

Can Tà đần mặt.

"Hắn làm ma dưới kiếm của ta, ngươi cũng không thoát!"

Giọng Mục Vỹ khinh thường thấy rõ. Hắn nâng kiếm tung đòn quyết định.

Bên kia, Bảo Linh Nhi đang giao thủ với nam tử tên Điền Vân. Tuy cô ấy có thực lực Vũ Tiên tầng thứ hai nhưng dẫu sao cũng là thiếu chủ Thiên Bảo Các, chí bảo chất đầy người.

Chí bảo nhiều đến mức không kiểu dáng nào giống nhau, đến nỗi Điền Vân không thể dùng hết sức để tấn công nữa mà.

Ngặt nỗi còn bảy, tám tên cao thủ cảnh giới Vũ Tiên đang đứng ngoài quan sát chờ cơ hội, thỉnh thoảng đánh lén làm hai người khá chật vật.

Mục Vỹ tập trung đối phó Can Tà nhưng vẫn không quên chú ý xung quanh.

Dần dần, hắn phát hiện bốn người đi theo Can Tà đang không ngừng đổi vị trí đứng, vây quanh trong lúc hai người đánh nhau.

"Trận pháp à..."

Nhìn thấy hành động của bốn người kia, Mục Vỹ nhếch mép, tia ranh mãnh hiện lên trong mắt.

Nhìn bên ngoài trông hắn vẫn như dồn mọi sự chú ý vào việc tấn công Can Tà, không có thời gian để mắt đến bốn người kia.

"Tứ Kiếp Linh Trận, mở!"

Giữa lúc đó, bốn kẻ nọ đồng loạt hô lớn.

Trong lúc nhất thời, bốn bàn tay quỷ bất chợt mọc lên tại bốn góc xung quanh vị trí đứng của hai người. Đây là một cái xương tay trắng toát. Nó toan chộp lấy Mục Vỹ.
 
Mục Thần
Chương 786: U Minh Quỷ Trảo


"Muốn bắt ta? Tưởng dễ ăn lắm chắc!"

Mục Vỹ để mắt tới động tĩnh của bốn người từ lâu. Lúc này vừa thấy bốn quỷ trảo chộp tới, hắn lập tức chém một nhát về phía Can Tà rồi mượn đà lùi ra sau.

"Trận pháp nhỏ thế này cũng đòi bắt ta, coi thường ta quá rồi đấy?"

Mục Vỹ đứng ở chính giữa trận pháp do bốn người tạo ra, giễu cợt.

"Chẳng lẽ ngươi có cách phá vỡ trận pháp?", Can Tà không tin Mục Vỹ nhìn ra được mắt trận của trận pháp này nằm ở đâu.

Võ giả bình thường đều công kích bốn người bày trận một cách loạn xạ. Nhưng một khi tấn công bọn họ, trận pháp sẽ được tăng cường và huyễn hóa ra nhiều quỷ trảo hơn.

Muốn nhìn ra được mắt trận nằm ở đâu để có thể phá vỡ trận pháp, ít nhất Mục Vỹ phải là thầy linh trận cao cấp.

Nhưng trong hai trận thi đấu trước đó, Mục Vỹ đã cho thấy thiên phú về cả luyện đan lẫn luyện khí của mình. Nếu như hắn còn tinh thông thêm trận pháp nữa thì khác nào quái vật đâu.

Thiên tài thạo cả ba lĩnh vực ư?

Gã chưa nghe nói có ai như vậy tại tiểu thế giới Tam Thiên bao giờ.

"Ngươi đang mong ta sẽ tấn công bốn tên đó để phá vỡ trận pháp chứ gì?"

Thấy Can Tà không nói một lời mà chỉ nhìn mình chằm chằm, Mục Vỹ cười nói: "Ngươi nghĩ vậy thật hả? Ngây thơ quá!"

"Dù gì… ta cũng là thiên tài mà!"

Câu vừa dứt, bóng dáng Mục Vỹ tung người bay thẳng lên cao, sau đó tung một kiếm.

Nhưng nhát kiếm ấy đâm vào khoảng không dưới chân hắn chứ không phải bay về phía bốn kẻ bày trận.

Rắc rắc rắc...

Kiếm bổ xuống, khoảng không dưới chân bỗng nứt ra rồi vỡ vụn như gương. Tiếng phụt vang lên, mặt mày bốn người kia tái mét, miệng hộc máu không ngừng.

"Phá được rồi?"

Can Tà đứng bên cạnh ngỡ ngàng bật thốt.

Mục Vỹ tìm được mắt trận bằng cách nào? Ăn may ư? Hay là do hắn biết trước rồi?

"Hừ, không dùng trận pháp vẫn giết được ngươi thôi!"

Can Tà lạnh mặt, bổ một đao xuống.

"Không dùng trận pháp thì ngươi chả là cái thá gì cả!"

Mục Vỹ cầm chắc kiếm Tiềm Long. Trong chốc lát, kiếm tâm tuôn trào. Can Tà như thấy một luồng sát ý dữ dội đổ ập lên người mình, vội vàng chuyển tấn công sang phòng thủ.

Vài giây sau đó, mọi thứ xung quanh chìm vào đêm tối, nhưng Can Tà chỉ biết đứng đực mặt tại chỗ, không cảm nhận được một tia sức mạnh nào.

Giây lát sau, bóng tối tản đi. Can Tà tái mặt nhìn xung quanh.

Bốn võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất chết hết cả rồi!

"Ngươi chán sống rồi đúng không!"

Không ngờ Mục Vỹ chẳng những nhằm vào mình mà còn giết cả bốn thuộc hạ, Can Tà bị Mục Vỹ sỉ nhục nên tức giận vô cùng.

"Bá Vương Đao!"

Gã khẽ quát. Làn sóng Thiên Cương Chi Khí vô cùng mạnh mẽ vây quanh người gã.

Thiên Cương Chi Khí là cương khí chỉ có võ giả tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai mới có thể luyện ra. Khả năng phòng ngự và tấn công đều ưu việt hơn những cảnh giới dưới.

Thứ Can Tà vừa phóng ra lúc nãy chính là Thiên Cương Chi Khí.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn thân Can Tà như hòa làm một thể với thanh đao.

Đây không phải đao thế, mà là tình cảm chân thành gã dành cho đao.

Có thể nói đây chính là võ đạo của riêng Can Tà. Gã chính là đao, đao chính là gã.

Mục Vỹ không quan tâm.

Can Tà có đao của mình, hắn thì có kiếm!

Kiếm tâm Tịch Diệt, kiếm xuất tùy tâm!

Chém!

Trong lòng quát khẽ một tiếng, kiếm Tiềm Long của Mục Vỹ vạch ra không biết bao nhiêu đạo kiếm khí chỉ trong nháy mắt.

Rất ít có kiếm khách nào lĩnh ngộ được kiếm tâm, bởi lẽ mỗi một chiêu kiếm đều sử dụng sức mạnh hết sức bá đạo và tàn nhẫn!

Nhưng đó cũng chính là kiếm đạo, là kiếm tâm của Mục Vỹ!

Trái tim hắn hướng đến đâu, kiếm chĩa tới đó!

Mục Vỹ đứng yên, vững vàng như núi, nhưng một khi đã hành động là nhanh như chớp.

Tiếng keng keng vang lên, Mục Vỹ và Can Tà giao thủ. Kiếm và đao va vào nhau phát ra âm thanh chói tai.

Trong lúc này, Mục Vỹ dần dần làm quen với kiếm Tiềm Long.

Nhưng quá trình này diễn ra rất nhanh, vì kiếm Tiềm Long vốn do hắn tự luyện chế, là kiếm bản mệnh từ lĩnh ngộ của hắn.

"Kiếm Lạc Cửu Trùng Thiên!"

Mục Vỹ quát lớn, tung một kiếm ra.

"Vù!", đao của Can Tà bị kiếm đánh bay. Trường kiếm của Mục Vỹ đã đâm trúng bụng gã. Chảy máu.

"U Minh Quỷ Trảo!"

Tuy nhiên, Can Tà vừa nghĩ rằng Mục Vỹ đã kết thúc thế công của mình thì hắn bất chợt dùng tay trái trảo một cái.

Quỷ trảo giá băng và đỏ như máu tóm lấy cái lỗ đầm đìa be bét trên bụng Can Tà.

Thiên Cương Chi Khí của gã đã bị đòn đánh vừa rồi của Mục Vỹ phá vỡ, vì vậy nên quỷ trảo này chạm trực tiếp vào người gã.

Sống hay chết quyết định trong khoảnh khắc.

Can Tà trợn trừng hai mắt nhìn Mục Vỹ, không muốn nhắm mắt lại.

Đến lúc này rồi mà gã vẫn nghi ngờ mình bị ảo giác.

"Ngươi... sao ngươi biết dùng chiêu thức của đảo Huyết Sát? Vạn Cổ Huyết Điển..."

"Ngươi biết cũng nhiều nhỉ!"

Mục Vỹ thu kiếm, cười khẩy đáp: "Ta còn biết nhiều lắm, mới thể hiện một phần cho ngươi thấy thôi".

Con ngươi Can Tà trợn trắng. Gã không thể kiểm soát cơ thể của mình được nữa, rơi ầm xuống đáy biển, không thấy tăm hơi đâu.

U Minh Quỷ Trảo là chiêu thức Mục Vỹ học được từ Vạn Cổ Huyết Điển. Trong khả năng sử dụng huyết mạch, Vạn Cổ Huyết Điển không chỉ mạnh về công pháp mà còn có võ kỹ vượt trội!
 
Mục Thần
Chương 787: Tới lượt ngươi


Mục Vỹ xoay người nhìn nhóm năm người Điền Vân đang giao thủ với Bảo Linh Nhi.

Mặc dù lúc này Bảo Linh Nhi không thể giết năm người kia nhưng nhờ có mang theo nhiều thiên tài địa bảo, Điền Vân có cao hơn cô ấy một cảnh giới cũng không làm gì được.

"Ngươi giết Can Tà rồi?"

Thấy Mục Vỹ chuyển hướng sang mình, Điền Vân chết trân.

Hắn ta biết thực lực của Can Tà cao đến đâu. Không ngờ Mục Vỹ giết được gã!

"Yên tâm, sau hắn là tới ngươi!"

Kiếm Tiềm Long của Mục Vỹ kêu một tiếng vang vọng rồi hừng hực sát khí đâm tới.

Vù!

Đúng lúc này, một âm thanh vút qua cắt ngang không khí. Ngay giây phút ấy, Mục Vỹ không nghĩ ngợi gì, lập tức xoay người chặn kiếm trước mặt.

Trong chốc lát, một hạt châu đen nhánh đập vào ngực. Hắn bị đẩy mạnh ra sau rồi rơi ầm xuống biển, từng gợn sóng dạt dào ra xung quanh.

Cú va đập này làm Mục Vỹ gần như không thở nổi.

Hạt châu đen như mực chuyển hướng theo đường cong, tiến thẳng tới trước người Mục Vỹ. Phong thái ưu nhã làm say lòng người.

Một người mặc áo bào trắng chợt hiện ra trên mặt biển.

"Quân Chính Ân!"

Bảo Linh Nhi vừa thấy bóng dáng mặc đồ trắng kia thì mặt cắt không còn một giọt máu.

"Mục Vỹ, ngươi sao rồi?"

"Ầm!", một người vùng ra khỏi biển. Mục Vỹ đã đi lên.

"Chưa chết được!"

Ngẩng đầu nhìn người ở phía đối diện, mặt hắn cực kỳ lạnh lùng.

May mà vừa rồi hắn phản ứng kịp và đang cầm kiếm Tiềm Long chứ không phải kiếm Phá Hư, chứ không là đòn tấn công vừa rồi đã lấy mạng hắn rồi.

Người phía trước mặc áo bào trắng, tóc trắng, hai tay thì chắp sau lưng, trông vừa phiêu dật vừa xuất trần.

"Quân Chính Ân? Đứng thứ 99 trên bảng Thiên Mệnh, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư!"

Mục Vỹ mới nghe Bảo Linh Nhi thốt lên cái tên này.

Thứ hạng của gã trên bảng Thiên Mệnh quả là ấn tượng, còn trẻ mà đã thuộc tốp 100 bảng Thiên Mệnh rồi. Đồng thời, gã cũng là một trong số ít những thiên tài không thuộc núi Huyền Không nhưng có thể đứng vững trên bảng Thiên Mệnh với thứ hạng trước 100.

"Hay cho một Mục Vỹ. Nhìn ngươi hay bị người ta khinh thế thôi chứ vẫn mạnh phết".

"Ta nghe mà không biết câu này là khen hay chửi ta đấy!"

Mục Vỹ đáp trả Quân Chính Ân, máu dần ứa ra khỏi khóe miệng.

"Đương nhiên là khen rồi!", Quân Chính Ân cười nói: "Ta muốn giết ai trước giờ toàn khen người đó, chưa lần nào châm chọc đâu. Ngươi thật sự làm ta ngạc nhiên lắm!"

"Vậy thì đa tạ ngươi đã coi trọng ta!"

Mục Vỹ lau máu bên khóe miệng, mặt lạnh như tiền.

"Mục Vỹ, chạy đi!"

Bảo Linh Nhi thất thanh: "Hắn đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư, không cần ăn nữa, thể xác và linh hồn thật dung hợp hoàn toàn, ngươi không đánh lại đâu!"

"Chạy? Lúc này ấy hả?", Mục Vỹ cười trong bất lực.

Nhưng vừa nói xong, hắn dùng lực linh hồn truyền âm cho cô ấy: "Ta sẽ ở lại cản hắn, cô đi đi. Rõ chưa?"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Bảo Linh Nhi ngẩn người, không đồng ý: "Ta không đi, đi thì ngươi phải đi, ta..."

"Cô bị ngốc hả? Bọn hắn đã dám chặn đường tấn công chúng ta nghĩa là chuẩn bị ra tay với Thiên Bảo Các luôn rồi. Giờ mà cô không về, Thiên Bảo Các sẽ bị lăm le dòm ngó đấy!"

Những lời này làm Bảo Linh Nhi sững người nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ đấu tranh.

Cô ấy biết Mục Vỹ nói đúng. Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các dám cả gan động thủ ở đây nghĩa là đã quyết tâm rồi. Thiên Bảo Các lúc này chắc chắn như rắn mất đầu.

Sau khi truyền âm bằng linh hồn, Mục Vỹ nhếch mép nhìn Quân Chính Ân.

"Vừa hay dạo này ta có tu luyện vài võ kỹ nhưng thiếu người luyện tay, ngươi tới đúng lúc lắm!"

"Ồ? Luyện tay sao?", Quân Chính Ân khinh khỉnh đáp trả: "Sợ là luyện tay xong lôi cả người vào luyện luôn!"

Câu vừa dứt, gã vung hạt châu đen ra ngoài.

Những tiếng nổ vang lên. Hạt châu đen chia làm hai, hai chia làm bốn, trong giây lát đã hình thành một vòng những hạt châu xoay quanh Quân Chính Ân, phát ra khí thế mãnh liệt.

Quá rõ ràng, đây là một thánh khí!

Quân Chính Ân đưa tay, hạt châu tức khắc liền lại thành một đường bắn về phía Mục Vỹ. Bản thân gã cũng xông tới theo.

"Hay lắm!"

Thấy Quân Chính Ân bắt đầu thế công, Mục Vỹ không tránh cũng không né, nghênh đón bằng thanh kiếm của mình.

Giờ đây, kiếm tâm Tịch Diệt hoàn toàn bùng nổ sức mạnh lĩnh ngộ đến ba tầng rưỡi. Nên biết rằng, mỗi một tầng lĩnh ngộ kiếm tâm đều là một cú bứt phá cực lớn.

"Cửu Long Triều Thiên Âm!"

Mục Vỹ rít gào, trường kiếm trong tay vung tới.

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên trên mặt biển phẳng lặng đằng sau hắn hết đợt này đến đợt khác. Một làn sóng cao trăm trượng cuốn về phía Quân Chính Ân.

"Kiếm tâm đây sao? Mạnh thật!"

Trên mặt Quân Chính Ân lộ vẻ tán thưởng nhưng bước chân không ngừng.

Hạt châu đen phân thân ra chín viên. Chín hạt châu ấy xếp trước mặt gã, hình thành một màn chắn bảo vệ toàn thân.

Tuy nhiên, Quân Chính Ân có thể tránh thoát uy lực nhát kiếm này của Mục Vỹ nhưng bọn Điền Vân thì không dám. Chúng vội vàng dừng mọi hành động tấn công Bảo Linh Nhi và tản ra thật nhanh.

"Chạy đi!"

Lần này, Mục Vỹ gầm với Bảo Linh Nhi.

Quân Chính Ân là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư, mạnh vô biên. Mục Vỹ không chắc mình có thể vượt qua khoảng cách ba tầng cảnh giới này không.

Ở cảnh giới Vũ Tiên, mỗi lần tu luyện đến cảnh giới cao hơn là một lần thay đổi về chất, chỉ chênh lệch một tầng thôi cũng khó đối phó chứ đừng nói là những ba tầng.

Bảo Linh Nhi nhìn Mục Vỹ, cắn răng cưỡi mười mấy món thánh khí quanh thân chạy đi trước.
 
Mục Thần
Chương 788: Niệm Thu Động


"Đuổi theo!"

Thấy Bảo Linh Nhi bỏ trốn, Điền Vân lớn tiếng ra lệnh.

"Ngươi khỏi phải lo, ta sẽ không đuổi theo cô ta đâu. Mục đích của ta là giết ngươi, cô ta thì sao cũng được!"

Quân Chính Ân giễu cợt nhìn Mục Vỹ.

"Giết ta? Tiếc ghê, cô ấy đi rồi là ta không bị bó buộc nữa, làm gì có chuyện đứng yên cho ngươi giết?"

Mục Vỹ đáp trả, nhìn gã với ánh mắt như nhìn một kẻ đần độn rồi xoay người chạy như bay.

Quân Chính Ân thấy Mục Vỹ cũng chạy trốn thì bật cười: "Yên tâm đi, ta đã bày trận trên toàn bộ nơi này cả rồi, Bảo Linh Nhi nhiều bảo bối có thể chạy thoát, nhưng ngươi thì tuyệt đối không..."

Nhưng gã chưa kịp nói hết lời đột nhiên thấy Mục Vỹ vung kiếm mấy lần. Đại trận trong hư không để lộ một cửa ra đủ cho một người đi.

Mục Vỹ đi thẳng vào trong, mất hút, đầu không ngoảnh lại.

Trong lòng hắn hiểu rằng, chỉ cần mình về đến đảo Huyết Sát là bình an vô sự rồi.

Có điều, không lâu sau khi rời khỏi đại trận, Mục Vỹ nhận ra đằng trước có mấy người đã xếp hàng chỉnh tề trên trời chờ mình.

"Chạy à? Để xem ngươi chạy được tới đâu!"

Nhìn thấy Mục Vỹ không còn đường nào để đi nữa, Quân Chính Ân trào phúng.

"Chạy được chứ!"

Hắn lia mắt thấy hòn đảo đen kịt bên dưới, không do dự phi thân xuống.

Hành động này hoàn toàn ngoài dự đoán của đám người.

"Nhìn cái gì? Còn không mau đuổi theo! Hắn chạy tới đảo thì bao vây cả hòn đảo lại cho ta! Để xổng thì mang cả mạng của các ngươi chạy theo hắn luôn đi!"

Bọn thuộc hạ mấy chục người sững sờ ra đó làm Quân Chính Ân giận dữ quát.

Sau mấy tiếng soạt liên hồi, mấy chục người bay xuống, đuổi theo Mục Vỹ.

Sau có truy binh, trước là ngõ cụt, Mục Vỹ thực sự chẳng còn cách nào tốt hơn.

Nghe Huyết Nhất nói hòn đảo đen một màu này vô cùng nguy hiểm.

Nếu không thì đảo Huyết Sát đã chẳng ra lệnh cấm không cho thế hệ sau lại gần từ đời này sang đời khác rồi.

Một tiếng ầm vang lên, Mục Vỹ đáp xuống đảo.

Ngay sau đó, hắn cảm nhận được lực linh hồn và mọi kĩ năng thăm dò của mình đã biến mất toàn bộ.

"Vậy thì tốt quá rồi. Mình không phát hiện được chúng, chúng cũng không phát hiện được mình!"

Mục Vỹ xông thẳng một đường vào núi, hành động dứt khoát không ngại ngần.

Giờ phút này, mấy chục người kia hạ xuống đảo rồi nhanh chóng chia nhau ra làm việc.

"Tìm mau, hai người một đội! Nghe đây, các ngươi không được tách ra, nếu không hắn sẽ giết các ngươi đấy!

"Rõ!"

Sau khi ra lệnh, Quân Chính Ân cũng chạy vào dãy tối tăm.

Gã đâu ngờ lại có một nơi thế này. Không thể dùng lực linh hồn để do thám, mọi bí pháp đều vô dụng, chỉ biết trông chờ vào mắt thường và hai tai.

Trong chốc lát, mấy chục người chia ra khoảng hai mươi đội vào núi từ nhiều phương hướng khác nhau.

Mười mấy người còn lại đứng trên trời trông chừng, đề phòng Mục Vỹ bỏ trốn.

Hòn đảo này có diện tích không quá lớn, chu vi chỉ khoảng mười cây số. Có điều trong đảo có rất nhiều hòn đá có hình thù kỳ lạ, nhìn đâu cũng thấy bụi gai, chính giữa chỉ có một ngọn núi nhỏ cao trăm mét, còn những nơi khác đều là hỗn thạch cao từ mười mét trở lên.

Mục Vỹ liên tục chạy về phía trước, cảm nhận được mấy người sau lưng đang ngày một gần mình hơn.

Với tốc độ này, dù không có lực linh hồn thì chúng vẫn sẽ nhanh chóng lục soát toàn bộ hòn đảo và tìm được hắn.

"Ơ? Có hang động kìa?"

Vừa đến chân ngọn núi cao một trăm mét ở chính giữa, Mục Vỹ bỗng phát hiện một sơn động.

"Niệm Thu Động!"

Hắn ngây ngẩn nhìn ba chữ rồng bay phượng múa to đùng trên cửa sơn động.

Nét chữ này quá quen thuộc với hắn.

Chữ của Huyết Kiêu!

Nhưng tại sao y để lại ba chữ "Niệm Thu Động" này ở đây? Niệm là nhớ ai? Người trong lòng ư?

Nhưng tiếng bước chân đã ngay sát sau lưng, Mục Vỹ không dám đắn đo lâu, nhanh chóng vào trong hang động.

"Tìm hết chưa?"

"Ta lục tung cả nơi này rồi vẫn không thấy, chỉ còn mỗi hang động này thôi!"

Ánh nhìn của mọi người tập trung vào cái hang.

"Niệm Thu Động? Hừ, đi vào!"

Quân Chính Ân lạnh lùng ra lệnh, sau đó dẫn bọn thuộc hạ vào trong.

Lúc này, Mục Vỹ đang men theo sơn động không ngừng tiến sâu vào lòng đất.

Trên đường đi là những viên Dạ Minh Châu được khảm vào tường chiếu sáng rực rỡ.

Ngoài ra còn có vô số Dạ Minh Châu bảy sắc lấp lánh, động lòng người.

Nhưng càng tiến sâu, Dạ Minh Châu trong sơn động càng nhiều, độ dốc cũng ngày càng lớn.

Độ dài của quãng đường làm Mục Vỹ tưởng chừng đang ở dưới lòng biển sâu vậy.

Khi đi gần được một canh giờ, Mục Vỹ rốt cuộc thấy phía trước là ngõ cụt.

Toàn bộ lối đi trong hang động sáng rực và xanh thăm thẳm.

Lúc hướng mắt về phía mặt đất ở đằng trước, Mục Vỹ hơi ngẩn người.

Dưới đất là một chưởng ấn sâu một thước. Nó nằm ngay trước lối ra vào của đường đi, không nghiêng không lệch.

Bước một bước qua chưởng ấn, Mục Vỹ vào động phủ.
 
Mục Thần
Chương 789: Người thanh niên kỳ lạ


Trong động phủ là một khoảng không gian xanh trong vắt, được chiếu rọi bởi một viên Dạ Minh Châu xanh ngời sáng.

Nhưng nhìn xung quanh mới thấy khắp nơi đều bị bao quanh bởi những lá chắn xoay tròn như một trận pháp.

Cá lớn hay cá bé ở gần đây đều kết đội kết bè bơi đến.

"Úi chà, cắn câu rồi!"

Mục Vỹ đang âm thầm quan sát tình hình thì một giọng nói vang lên đầy mừng rỡ. Một người thanh niên mặc áo tơi xám, đội nón duỗi tay. Thật đáng ngạc nhiên, thứ bị kéo ra khỏi đáy biển hun hút lại là một con cá khổng lồ, dài khoảng mười mét.

"Hê hê, hôm nay may quá trời. Bữa ăn hôm nay sẽ ngon lắm đây!"

Thanh niên vui vẻ giơ tay lên, trong chốc lát con cá dài mười mét đã bị rút hết xương và cạo hết vảy, biến thành một miếng thịt rơi vào lò luyện đan bên cạnh y.

"Phịch!", lửa nổi lên trong lò. Người thanh niên vung tay, nước biển hóa thành nước trong chảy vào lò.

Dùng lò luyện đan để nấu canh cá ư?

Hành động của y làm Mục Vỹ ngạc nhiên quá đỗi.

Cấp bậc của cái lò kia ít nhất cũng phải là thánh khí thượng phẩm, thế mà người thanh niên này dùng nó để nấu canh ăn!

"Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì uống một bát canh rồi rời khỏi đây đi. Ngươi không nên đến đây!"

Thanh niên không quay lại, thình lình nói một câu không đầu không đuôi.

"Tiền bối, ta đang bị truy sát nên đành chạy tới đây, quấy rầy tiền bối rồi, thật sự rất xin lỗi!", Mục Vỹ chắp tay, bình tĩnh nói.

"Ồ? Bị truy sát à?"

Thanh niên ngắm nghía nồi canh, tay bắt một con mực đen bóp cho mấy giọt mực rơi xuống rồi ném nó lại chỗ cũ.

"Hờ, giờ mới thấm vị này!"

Sau đó, thanh niên ngẩng đầu nói với Mục Vỹ: "Thôi được rồi, tới uống bát canh rồi đi đi. Ngươi không nên tới đây. Đáng lẽ ra ngươi đã chết khi dám vượt qua chưởng ấn đó rồi, nhưng nhị sư tôn từng trách ta sát niệm quá nặng nên tha cho ngươi đấy. Ăn canh rồi đi đi!"

Nhưng y nói được một lúc thì nhận ra người trước mặt bỗng ngây ra, không đáp lại mình.

"Có gì hay mà nhìn mãi thế?"

Thấy Mục Vỹ cứ nhìn mình chằm chằm, người thanh niên bắt đầu bực bội.

Nhưng Mục Vỹ không quan tâm, chỉ thẳng lưng nhìn y.

"Ngươi ở đây bao lâu rồi?"

Giọng nói của hắn ẩn chứa sự rung động, khó tin, và cả cảm xúc hồi hộp không thể cất thành lời.

"Tiểu tử kia, không muốn ăn thì đi nhanh đi".

"Ta hỏi ngươi ở đây bao lâu rồi!"

Giọng Mục Vỹ trở nên nặng nề.

"Chắc được mười nghìn năm rồi!", thanh niên thở hắt ra, cười khổ đáp: "Ở đây lâu quá, không nhớ nổi!"

"Sao ngươi lại ở đây?"

Thấy vẻ mặt kiên định của Mục Vỹ, y không giận mà tiếp tục trả lời: "Vì ta phạm lỗi, bị nhị sư phụ trừng phạt, giam cầm ở đây!"

"Nhị sư phụ của con tên là Huyết Kiêu, danh hiệu Huyết tôn giả. Còn đại sư phụ của con tên Mục Vỹ, danh hiệu Vỹ tôn giả, đúng không?"

Lúc nói ra câu này, Mục Vỹ vẫn nhìn thanh niên, người thì run bần bật.

"Sao ngươi biết? Ngươi là ai?"

Lời nói của hắn làm người thanh niên ngạc nhiên thấy rõ. Ngọn lửa dưới lò luyện đan yếu đi mấy phần.

"Vì ta là, là đại sư phụ của con, Mục Vỹ!"

Đến bây giờ Mục Vỹ vẫn không thể kiểm soát cảm xúc của mình, hắn hít thở thật sâu, cuối cùng vẫn chọn nói thật.

"Ngươi? Ha ha..."

Nhưng thanh niên nọ nghe vậy lại cười phá lên, hỏi: "Tiểu tử, ta không biết ngươi là ai, sao lại bịp ta thế kia? Bộ muốn chết lắm hả?"

"Ta muốn chết? Xem thử con có dám giết ta không đã!"

Mục Vỹ đi thẳng đến bên cạnh thanh niên, hừ lạnh: "Con tên Diệp Thu, con cháu nhà họ Diệp tại Thiên Vận Đại Lục. Thời đó, nhà họ Diệp là gia tộc danh giá nhất đế quốc Thiên Vân, không may đã bị tiêu diệt, bị tiêu diệt bởi núi Huyền Không đến từ tiểu thế giới Tam Thiên. Con may mắn trốn thoát, đến tiểu thế giới Tam Thiên".

"Con muốn báo thù nhưng không đủ mạnh. Lúc này, con gặp được một người tên Mục Vỹ. Con bội phục, ngưỡng mộ hắn, muốn bái làm thầy nhưng hắn không đồng ý. Huynh đệ Huyết Kiêu của hắn lại thấy con thành tâm nên nhận con làm đồ đệ".

"Mà rồi Mục Vỹ hối hận, muốn cướp đồ đệ với Huyết Tôn, Huyết Tôn cũng không chịu nên con bái cả hai làm thầy!"

"Năm đó, Vỹ tôn giả một mình đến đại thế giới Tam Thiên, lo lắng cho con nên nhờ Huyết Tôn chăm sóc nhưng con nằng nặc đòi đi theo. Vỹ tôn giả ra điều kiện rằng chỉ khi nào con đến cảnh giới Vũ Tiên tầng mười mới được đi tìm hắn".

"Ta nói có đúng không?"

Mục Vỹ quát người thanh niên.

"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta là đại sư phụ của con, Vỹ tôn giả, Mục Vỹ!"

"Không thể nào!", Diệp Thu không tin: "Đại sư phụ tu vi thông thiên, còn ngươi thì mới cảnh giới Vũ Tiên tầng một, sao là người được?"

"Sao lại không được!"

"Hừ, cáo già nào sống mười nghìn năm cũng biết mấy chuyện đó, ngươi cũng vậy thôi, đừng có đứng đây nói bậy nữa!"

Mục Vỹ chỉ biết gượng cười nhìn Diệp Thu.

Quả là vậy, mấy lão già sống ở thời mười nghìn năm trước đều có khả năng biết những chuyện này.

"Thôi được, đã vậy thì ta sẽ nói chuyện người ngoài không biết mà chỉ có con biết, Mục Vỹ biết, Huyết Tôn biết, có chuyện cả Huyết Tôn cũng không biết luôn!"

Mục Vỹ thở ra một hơi, vẻ đau đớn hiện trên mặt.
 
Mục Thần
Chương 790: Nhận ra nhau


Có nhiều chuyện Mục Vỹ đã chôn sâu trong ký ức, thật sự không muốn nhớ lại.

“Năm xưa, con vừa gia nhập môn phái của Huyết Tôn thì được đệ ấy dạy cho U Minh Quỷ Trảo, nhưng học ba tháng mà con không lĩnh ngộ được gì. Song, một khi đã hiểu ra thì thoáng cái là tu luyện thành công ngay!”

“Để được gia nhập vào môn phái của ta mà sáng sớm hôm nào con cũng tới gấp chăn cho ta. Con biết ta thích ngủ nghiêng sang trái nên luôn chú ý điều chỉnh vị trí khi gấp chăn. Vì con sợ ta ngủ nghiêng bên đó sẽ đè một bên gối xuống, làm hai bên mất cân bằng”.

“Con biết ta thích uống trà Cửu Diệp Tuyết Liên trên đỉnh núi trước mỗi lần suy nghĩ vấn đề, vì ta từng nói loại trà này rất thơm, có thể khiến ta tĩnh tâm. Có một lần hết trà, con chẳng ngại xa xôi đi cả đêm để hái về cho ta, sau đó còn pha cho ta uống, nhị sư phụ của con đã kể cho ta nghe chuyện này!”

“Ngày xưa…”

“Sư phụ!”

Diệp Thu không thể đứng vững được nữa, quỳ bụp xuống đất.

Đôi mắt của y đã đẫm lệ.

“Không phải con không tin ta à? Để ta nói tiếp!”, Mục Vỹ nước mắt lưng tròng, cười nói: “Con thức tỉnh Chí Thánh Quỷ Thể, bị vạn quỷ quấn lấy một ngày một đêm và chịu đau đớn như bị côn trùng đục khoét. Nhị sư phụ của con đã tiêu hao máu huyết để áp chế con, cuối cùng ta đã dùng tu vi nghìn năm của mình để đả thông kinh mạch cho con nên con đã tăng liền ba tầng cảnh giới”.

“Con còn nhớ ta đã nói gì không? Ta nói cái mạng nhỏ của con không phải của riêng con, mà còn là của hai người sư phụ chúng ta nữa. Con mà dám chết thì ta sẽ lôi con từ dưới âm phủ về rồi tẩn chết!”

“Đại sư phụ!”

Diệp Thu dập đầu lia lịa xuống đất, đôi mắt đã đỏ hoe.

“Sư phụ, đồ nhi nhớ, nhớ hết ạ!”

Giọng nói của Diệp Thu đã khàn đặc, nước mắt không ngừng tuôn rơi, y gào lên: “Đồ nhi nhớ năm xưa đã bị lão hồ ly của núi Huyền Sơn hạ độc và không thể chữa trị, chính sư phụ đã dùng máu thịt của mình để luyện thành đan dược trị độc cho đồ nhi, còn nhị sư phụ thì đánh đến tận núi Huyền Không và giết lão già độc ác đó!”

“Đồ nhi chưa từng quên những chuyện này, chưa bao giờ cả!”

Diệp Thu đã khóc sướt mướt, gào lên với giọng thổn thức, như muốn dốc hết mọi sự cô đơn và tủi hờn cùng nhớ nhung của bao năm qua ra.

“Đứng dậy đi, đồ đệ ngoan!”

Một lúc lâu sau, Mục Vỹ mới lau nước mắt và đỡ Diệp Thu dậy.

“Sao con lại ở đây? Cả vạn năm rồi!”

“Sau khi người rời khỏi tiểu thế giới Tam Thiên, con đã cố đột phá mười tầng cảnh giới Vũ Tiên để tăng tu vi, vì vậy… đã liên tục giết người để hoàn thành Chí Thánh Quỷ Thể của mình. Sư phụ cũng biết đấy ạ, Chí Thánh Quỷ Thể của con vốn dùng quỷ hồn để nâng cao tu vi mà, với lại con chỉ giết những kẻ đáng chết thôi!”

Diệp Thu giải thích: “Nhưng sau này, nhị sư phụ bảo con đã trở nên tồi tệ vì muốn nâng cao tu vi, vì thế đã dẫn con vào hang động này và lập chưởng ấn nói, nếu không được hai sư phụ cho phép mà dám vượt qua chưởng ấn này thì sẽ không bao giờ coi con là đồ đệ nữa”.

“Con cứ tưởng nhị sư phụ chỉ tức giận nhất thời thôi, vì thế chưa từng dám rời đi nửa bước, thế rồi một vạn năm đã trôi qua…”

Nghe đến đây, Mục Vỹ ngẩn người.

Diệp Thu đã chờ cả chục nghìn năm chỉ vì một câu nói của Huyết Kiêu.

Nhưng hắn là người hiểu rõ hơn ai hết vì sao Huyết Kiêu lại làm vậy.

“Đại sư phụ, người đến rồi, nhưng nhị sư phụ đâu ạ? Người đang ở đại thế giới Vạn Thiên mà phải quay về đây, có phải nhị sư phụ lại giận con chuyện gì rồi không ạ?”, Diệp Thu vội hỏi: “À, sao người lại thay đổi diện mạo, hơn nữa khí tức cũng khác hẳn, còn thực lực thì, người đang che giấu thực lực ạ?”

“Diệp Thu, Diệp Thu!”

Thấy vẻ nghi hoặc của Diệp Thu, Mục Vỹ nói: “Ta phải nói cho con biết chuyện này, con phải nghe cho kỹ, rõ chưa?”

“Đại sư phụ nói đi ạ!”

“Ta của kiếp trước đã đến đại thế giới Vạn Thiên và đi từng bước l*n đ*nh cao, sáng lập Vỹ Minh trở thành một thế lực mạnh mẽ của nơi đó. Nhưng sau này, vì lấy một món bảo bối mà ta đã chết mất xác và nổ Tiên Nguyên. Dù thể xác đã biến mất, nhưng linh hồn của ta vẫn tồn tại, sau đó may mắn sao đã hồi sinh vào thân xác của cậu thanh niên trùng tên họ này!”

“Sư phụ xuất phát từ đế quốc Nam Vân đến Trung Châu Đại Lục rồi tới tiểu thế giới Tam Thiên. Nhưng bao năm đã trôi qua, vật còn người mất, Huyết Kiêu thì…”

“Nhị sư phụ làm sao ạ?”

Diệp Thu căng thẳng hỏi, y đang lo Huyết Kiêu không tha lỗi và vẫn giận mình.

“Huyết Kiêu, đệ ấy… đã mất rồi!”

Uỳnh…

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một luồng sức ép trong hang động chợt nổ tung, thậm chí đến đại trận cũng lung lay chực tan vỡ.

Mục Vỹ bị b*n r* một phía, xương cốt toàn thân kêu răng rắc như bị gãy, sau đó hắn hộc ra một ngụm máu tươi.

“Diệp Thu!”

Mục Vỹ hô lên khi thấy cảnh tượng này.

“Đại sư phụ!”

Diệp Thu nhất thời nổi giận, không kiềm chế được bản thân, nhưng y không ngờ Mục Vỹ của bây giờ đã hoàn toàn khác trước.

“Đại sư phụ, là lỗi của con, con…”

“Ta không trách con!”

Mục Vỹ cười khổ rồi lau máu trên khoé miệng, nói: “Năm xưa, nhị sư phụ nhốt con ở đây là vì biết ta mà chết thì núi Huyền Không sẽ tới báo thù nên mới không muốn làm liên luỵ tới con. Đệ ấy biết rõ, nếu chưa được phép thì con sẽ không dám rời khỏi đây, đệ ấy tin rằng chờ con rời khỏi nơi này thì chắc sẽ an toàn rồi!”

“Nhưng có lẽ đệ ấy không ngờ là con đã chờ ở đây cả vạn năm!”

Giọng nói của Mục Vỹ có vẻ bất đắc dĩ và tang thương.
 
Back
Top Bottom