Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 251: Cùng vào bồn


Mục Vỹ trở về tiểu viện của mình, thấy Lâm Hiền Ngọc đang nghiêm túc đứng ngoài cửa viện như một cây trường thương.

Trong tiểu viện, Thanh Trĩ và Thanh Sương đang đứng trước cửa phòng chờ hẳn,

“Ta muốn tắm”.

"Vâng."

Mục Vỹ phân phó một câu, hai người gật đầu, bắt đầu chuẩn bị nước nóng, khăn lông và những đồ dùng khác.

Không lâu sau, trong nhà tắm bốc hơi nước, Mục Vỹ c** q**n áo rồi thong thả tiến vào bồn nước, khép mắt lại.

Ào...

Nhưng hẳn vừa tiến vào trong bồn thì tiếng nước vang lên, hai bàn tay ngọc ngà đặt lên vai hắn.

"Làm gì vậy!"

Mục Vỹ mở mắt, đứng bật dậy, nhìn thấy hai người phía trước thì há hốc mồm.

Giờ phút này, Thanh Trĩ và Thanh Sương đã cởi chiếc váy dài màu xanh trên người ra, mặt đỏ ửng, hơi cong người đứng hai bên trái phải trong bồn nước.

Trong hơi nước mờ mịt, cơ thể trắng như tuyết của hai người hơi hồng hồng, trông như hai chú thỏ ranh mãnh sổ lồng.

đ** g* b*ng đào trước ngực hai tỷ muội trắng nõn, đáng yêu, dáng người tuyệt đẹp, bầu không khí ám muội, hai tỷ muội xinh như hoa

Cái gì cũng tuyệt vời, trừ vẻ mặt của hai người họ.

"Thưa thiếu trưởng tộc, hầu hạ thiếu trưởng tộc tắm cũng là nhiệm vụ của hai tỷ muội thuộc hạt, trên gương mặt của Thanh Tí lúc này chỉ có sự thẹn thùng chứ không tỏ ra khó chịu.

Sau khi bị Mục Thanh Vũ giáo huấn, cô ấy đã hiểu mình chỉ là hộ vệ thiếp thân, Mục Vỹ chính là trời của hai tỷ muội họ, các cô ấy phải làm theo mọi yêu cầu của hắn.

"Hầu tắm đâu cần cởi hết đồ làm gì?", Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Mặc đồ vào nhanh lên!”

Hai tỷ muội nhìn nhau, mặc hai sa y thiếp thân đặt cạnh bồn vào.

Chẳng qua chiếc sa y đó dán sát người, như ẩn như hiện làm Mục Vỹ sắp chết đến nơi.

Tiểu đệ đệ bên dưới đã tràn trề sức sống, dựng thắng lên từ lâu, chỉ còn thiếu hai bước vượt qua, tiến tới.

Mục Vỹ ngồi xổm xuống che giấu chỗ khó xử đó đi, ho hai tiếng rồi nói: "Các ngươi... thôi, hầu thì hầu đi.

Hắn nhắm mắt, liều mạng hạ hỏa.

Mục Vỹ thấy lo lo nên cẩn thận chú ý, không để mình làm ra chuyện điên cưỡng gì.

Mặc dù hắn tự nhận mình không phải thánh nhân quân tử gì cho cam, nhưng hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương này rõ ràng chỉ đang phụng mệnh làm việc cho. hắn, quan hệ với họ thì thà đến thanh lâu cho thoải mái.

Thấy Mục Vỹ không điên rồ làm gì, Thanh Trĩ và Thanh Sương ngạc nhiên thấy rõ.

Hai người thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại có chút hụt hẫng.

Nếu Mục Vỹ liều lĩnh làm càn, họ thật sự không biết nên làm gì, nhưng Mục Vỹ lại thờ ơ, lẽ nào tỷ muội họ xinh đẹp như thế mà vẫn không dụ hoặc được hắn?

Trong lòng thì nghĩ vậy, Thanh Trĩ và Thanh Sương vẫn tiến tới, vươn bàn tay ngọc căm khăn tắm lên lau chùi cơ thể Mục Vỹ từ trên xuống dưới.

Cảm nhận được thân thể bị tay của hai tỷ muội nhẹ nhàng lau qua, Mục Vỹ hé mắt ra nhìn, vừa thấy thân hình sau sa y ướt đẫm của họ thì cả người đã đỏ bừng lên.

"Khốn kiếp, tự làm tự chịu thôi!"

Thằng em sắp nổ tung rồi mà Mục Vỹ vẫn cố nhịn.

"Thức ăn dâng tận miệng rồi thì hóa cầm thú luôn đi Mục Vỹ! Kiếp trước, ngươi Là Tiên Vương, chỉ hai nữ tử thôi cũng có thể khiến ngươi khốn đốn như vậy là sao?"

Giờ phút này, hai bản ngã trong đầu Mục Vỹ đang không ngừng đấu tranh.

"Nhào lên đi! Nhìn hai tỷ muội này xem, sướng chết đi được!”

"Nhào cái gì mà nhào? Sao chẳng biết khống chế gì vậy hả? Vị hôn thê của ngươi vẫn chưa rõ tung tích kia kìa!"

Sau một hồi đấu tranh dài đằng đẳng, cuối cùng Mục Vỹ vẫn ngồi đàng hoàng, hưởng thụ sự hầu hạ của hai tỷ muội.

"Thiếu trưởng tộc, có phải người thấy khó chịu ở đâu không ạ?", Thanh Sương thấy người Mục Vỹ đỏ bừng thì ngẩng đầu lên, dò hỏi.

"Không, không, thoải mái lắm!"

Vừa cúi đầu đã thấy hai nụ hoa trước ngực thậm chí là vùng đen đen dưới nước của Thanh Sương, Mục Vỹ dùng hết sức bình sinh kiềm chế bản thân.

Nhào lên không được, nhìn thôi chắc cũng cho ha!

Mục Vỹ tự an ủi.

Mặc cho hai tỷ muội "đùa giỡn" mình, Mục Vỹ ngồi trong bồn, bắt đầu suy ngắm về những chuyện gần đây.

Hân hay lên kế hoạch cho mọi chuyện để không phải luống cuống tay chân nếu lỡ xảy ra bất trắc gì.

Mấy ngày gần đây, tu vi của Tiêu Khánh Dư tăng đột biến, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, mà đó chỉ là trò mèo với hắn thôi. Dạo này hẳn cũng hay nói chuyện với con kỳ lân.

Sau khi kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa xác nhận mình hoàn toàn không thể trốn thoát móng vuốt của Mục Vỹ, nó đã an phận hơn rồi.

Tô Hân Nhiên cũng đang dựa theo phương pháp hắn cung cấp cố gắng kiếm soát linh hỏa trong cơ thể, ngày nào lão Cam cũng kéo Tô Hân Nhiên đến, bắt cô ấy nghe mình giảng bài.

Lăng Vũ Nguyệt thì bái đại sư Mạt Vấn làm sư phụ, kỹ năng luyện đan được cải thiện đáng kể.

Những người khác sau khi dùng Thất Khiếu Thông Linh Đan thì cảnh giới cũng không ngừng tăng. lên.

Đây là khung cảnh Mục Vỹ muốn thấy.

Có điều, thấy bọn học trò tiến bộ, Mục Vỹ một thoáng lại nhớ về những người học trò ở học viện Bắc Vân của mình.
 
Mục Thần
Chương 252: Còn ba người


Tên quỷ chuyên gây chuyện Mặc Dương ngay tiết đầu tiên đã chống đối hắn, nay lĩnh ngộ kiếm ý, không biết đã đến cảnh giới nào rồi

Nhóc ngốc Tề Minh không biết có thể luyện chế phàm khí cực phẩm được chưa. Chắc cũng được rồi, có phụ thân cậu ấy - Tê Ngự Phong hướng dẫn và những khế văn hắn cho rồi mà.

Cả tiểu nha đầu Diệu Tiên Ngữ nữa, cô ta đã cùng ông nội rời khỏi thành Bắc Vân đi đến Thánh Đan Tông, không biết có còn chuyên tâm luyện đan không.

Ba học trò này là ba người Mục Vỹ nhớ nhất.

"Thiếu chủ!"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lâm Hiền Ngọc.

"Chuyện gì?”

"Tổng phụ trách Tống Lập của học viện vừa phái người tới truyền lời, nói là có chuyện quan trọng cần thảo luận ạ."

"Ta biết rồi”.

"Ào" một tiếng, Mục Vỹ đứng dậy.

"Á..."

"Á..."

Hai tiếng thét duyên dáng đồng thời vang lên, Thanh Trĩ và Thanh Sương đỏ mặt nhìn thứ khổng lồ đầy khí thế đang sừng sững dưới thân Mục Vỹ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra

"Khụ khụ...”

Mục Vỹ lúng túng cười trừ rồi nói: "Hai ngươi ra ngoài trước đi, ta tự làm là được”

"Vâng!"

Hai dáng hình yểu điệu đứng lên, lắc vòng eo thon như rắn nước ngoan ngoãn rời đi.

Võ vào tiểu huynh đệ một cái, Mục Vỹ không nhịn được mắng: "Tém tém lại coi, nhìn ngươi kìa!"

Thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương đỏ mặt đi ra với mái tóc ướt nhẹp, Mục Vỹ cũng khoác áo tắm ra ngoài, Lâm Hiền Ngọc lúng túng cúi đầu.

"Đậu phông, ngươi đừng có hiểu lầm, ta không phải loại người đó!"

"Ặc, không đâu, không đâu. Nam nhân mà, thuộc hạ hiểu người, đôi lúc cần giải tỏa bản thân”, Lâm Hiền Ngọc làm vẻ mặt "người hiểu, thuộc hạ cũng hiểu”, vừa cười xấu xa vừa nói.

Thanh danh mất hết rồi!

Biết vậy hắn xử cả hai tỷ muội mơn mởn này luôn rồi!

Mục Vỹ đến học viện Thất Hiền, hai bên là Thanh Trĩ và Thanh Sương, Lâm Hiền Ngọc thì điềm tĩnh đi ở đăng trước.

Các giáo viên và học trò xung quanh rất kinh ngạc khi thấy cảnh này.

Đây có giống đi dạy học đâu, đi làm phú nhị đại thì đúng hơn!

“Mục huynh đệ, lâu rồi không gặp. Chuyện lần trước là do Tổng Lập ta không chu đáo mà ra, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu!"

Lần trước Mục Vỹ suýt thì bị giết trong Lôi Phong Viên, Tống Lập là tổng phụ trách, đương nhiên không tránh được tội.

Vậy nên khi vừa nhìn thấy Mục Vỹ, ông ta xin lỗi ngay lập tức.

Sau chuyện đó, hai vị đại sư vô cùng phẫn nộ, suýt chút nữa đã từ mặt tổng phụ trách khối sơ cấp là ông ta.

“Đâu có đâu có, chuyện lần trước không liên quan gì đến tổng chủ nhiệm Tống cả”.

"Mục huynh đệ yên tâm!", Tống Lập hạ thấp giọng: "Lần này ta đã điều động lực lượng của Lôi Phong Viện chúng ta, người của sáu đại viện khác muốn đến đây kiếm chuyện thì khỏi về!"

Ồ?

Nghe thấy lời nói của ông ta, Mục Vỹ hơi bất ngờ.

Hắn biết học viện Thất Hiền luôn tranh đấu với nhau xưa nay.

Kim Viện, Mộc Viện, Thủy Viện, Hỏa Viện và Thổ Viện bị năm gia tộc lớn nắm quyền, trở thành sân nhà của họ.

Còn ở Phong Hiền Viện và Lôi Phong Viện thì nhiều thế lực rắc rối, phức tạp.

Theo hẳn thấy, Phong Hiền Viện và Lôi Phong Viện có thể xem như hai viện khá yếu kém so với mặt bằng chung của bảy đại viện, nhưng nghe ý của Tống Lập thì có vẻ Lôi Phong Viện không sợ gây thủ chuốc oán với bất kỳ một viện nào.

“Mục lão đệ có điều chưa biết”

Tống Lập nói tiếp: "Viện trưởng của Lôi Phong Viện chúng ta là đại sư Hồng Trần. Đại sư chính là thầy luyện huyền khí cực phẩm, khắp thành Nam Vân chỉ có hai đại sư Mạt là có địa vị có thể sánh bằng đại sư thôi!"

"Thảo nào..."

"Nào nào, gạt mấy chuyện này sang một bên, hôm nay ta tìm đến Mục lão đệ là vì kế hoạch chiêu sinh của học viện."

“Chiêu sinh?”

"Đúng vậy, viện trưởng Hồng Trần đã ra lệnh trong đợt chiêu sinh này, gần một trăm lớp sơ cấp, mấy chục. lớp trung cấp và mười mấy lớp cao cấp trong Lôi Phong Viện chúng ta đều phải tham gia, cố gắng thu nhận học trò, trọng điểm là những người có khả năng luyện khí."

"...."

Mục Vỹ nghe mà cạn lời.

Đại sư Hồng Trần này đúng là lấy việc công làm việc tư, nói là chiêu sinh nhưng thực chất là muốn tuyển được học trò biết luyện khí cho mình thôi.

“Được, ta biết rồi!"

"Mục lão đệ à, cậu nhất định phải chú trọng chuyện này nhé! Trong mấy đợt chiêu sinh thế này, nếu cậu có thể lôi kéo một, hai hạt giống tốt thì lớp chín sơ cấp sẽ được thăng cấp thành lớp chín trung cấp, giao ước giữa cậu và Trịnh Thành Vân cũng sẽ.

"Không sao đâu, ta không cần lôi kéo nhân tài vẫn thắng mà. Tổng chủ nhiệm Tống, ông yên tâm, cứ chờ thấy cảnh Trịnh Thành Vân tr*n tr**ng chạy mười vòng trên sân luyện võ của Lôi Phong Viện đi!"

Mục Vỹ cười ha ha rồi ra ngoài phòng giáo viên.

"Đám cháu trai này muốn chơi ta cũng phải cử một người lợi hại chứ, binh tôm tướng tép, có gì đâu mà đánh?"

Sau khi ra ngoài, hắn tự hỏi không biết bọn chim non lớp chín sơ cấp đã đến cảnh giới nào rồi.

"Thầy Mục!"

"Thầy Mục!"

Vừa vào phòng học đã bị mấy tiếng gọi nhiệt tình làm hết hồn, Mục Vỹ cúi đầu nhìn các học trò trong lớp, ai nấy đều đang nở nụ cười tươi rồi.

“Tí ta tí tởn, sao đây? Tiến vào cảnh giới Linh Huyệt cả rồi à?"

"Báo cáo thầy, lớp chín sơ cấp ta có tổng cộng một trăm lẻ tám người, một trăm lẻ năm người đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt, chỉ còn ba người là chưa đạt tiêu chuẩn".

Còn ba người?

Mục Vỹ nhíu mày.

Lý nào lại vậy! Thất Khiếu Thông Linh Đan là một đan dược thần kỳ, cấp bậc ít nhất là tam phẩm thậm chí còn là tam phẩm thượng đẳng cơ mà.
 
Mục Thần
Chương 253: Ba quái thai


"Ba trò đó là ai?"

"Hoàng Vô Cực, Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá ạ”

"Hả?"

Lớp trưởng Thiết Phong nói xong, Mục Vỹ lại nhíu mày.

Bình thường ba người này tự tin nhất, giờ lại thành cục tạ kéo chân cả lớp.

"Cảnh Tân Vũ, trò ra đây cho ta!"

Mục Vỹ khá ấn tượng về cậu nhóc này, thiên phú không thấp, mới 16 tuổi mà cơ bắp cuồn cuộn, cao đến một mét tám.

"Con bò nhà trò, ban đầu trò là đứa to mồm nhất lớp này, dám nói cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhỏ như con thỏ, thế mà giờ trò kéo thành tích cả lớp xuống là sao?"

“Ớ? Thầy Mục, không thể trách trò được!”

Cảnh Tân Vũ gãi đầu, đau khổ nói: "Mọi người ăn Thất Khiếu Thông Linh Đan vào đều có tiến triển rõ rệt, nhưng trò tăng đến tầng thứ chín của thân xác thì cảm giác tác dụng không ổn lắm, hết được rồi ạ."

"Tên nhãi trò bị bất lực à?”

Mục Vỹ xuống bục giảng, lấy một quyển sách vỗ vào đầu cậu ấy rồi hỏi: "Người cao to khỏe khoản thế này mà lại hết được rồi, nói cho ta nghe có chuyện gì?"

“Thưa thầy Mục, sau khi trò uống Thất Khiếu Thông Linh Đan thì cảnh giới chỉ tăng lên một tăng rồi chững lại, trò thấy dược hiệu... hình như hết rồi ạ!"

"Trò cũng vậy, trò cũng vậy!"

"Trò cũng thấy vậy!"

Hiên Viên Giá và Hoàng Vô Cực đang đứng một bên cũng vội giải thích.

Dược hiệu... hình như hết rồi?

Đùa gì thế!

Thất Khiếu Thông Linh Đan do chính tay Mục Vỹ luyện chế nên hắn biết rất rõ dược hiệu của nó mạnh đến mức nào

"Hết đúng không?"

Mục Vỹ trừng mắt, lấy ba viên Thất Khiếu Thông Linh Đan ra rồi híp mắt nói: 'Ăn đi, để xem các trò ăn được bao nhiêu”.

Cảnh Tân Vũ và hai người kia nhìn nhau, nhận lấy đan dược rồi nuốt vào.

Chốc lát sau, Cảnh Tân Vũ mở mắt nhìn Mục Vỹ.

"Lại hết?"

"Vâng!"

"Ăn tiếp đi... Hôm nay ta cho trò xem đan dược như kẹo mà ăn, không thăng cấp, ta lột da trờ”.

Đáng lý ra dược hiệu của Thất Khiếu Thông Linh Đan đủ để mấy nhóc con này hấp thu và đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ hai, tầng thứ ba.

Nhưng biểu hiện của ba đứa Cảnh Tân Vũ này quá bất thường.

Hoàn toàn vượt qua lẽ thường!

Sau khi ba người liên tục uống mười viên Thất Khiếu Thông Linh Đan, vẻ nghỉ ngờ trên mặt Mục Vỹ đã bị thay bằng thẳng thốt.

Có thể dùng Thất Khiếu Thông Linh Đan không ngừng nghỉ chứng minh cơ thể của họ rất mạnh mẽ.

Nhưng rõ ràng ba người này khác.

Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá là người cuồng cơ bắp điển hình, toàn thân tràn trề sức mạnh như chực chờ bộc phát.

Hoàng Vô Cực thì không phải, cơ thể cậu ta rắn chắc là do bị bắt nạt, bạo lực suốt mấy năm qua.

Mỗi lần bị đánh, thể xác cậu ta lại mạnh hơn một phần.

Trong ba người này, cơ thể của Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá về bản chất là giống nhau, thuộc kiểu tấn công nhanh và mạnh, tràn trề năng lượng và tính bùng nổ.

Trong khi Hoàng Vô Cực thì giống một cánh cửa sắt, một bức tường thành hơn, hùng hậu mà vững vàng.

"Ba trò ở lại, các bạn khác đã đột phá đến cảnh giới Linh huyệt tăng thứ nhất và mở huyệt Hợp Cốc thì nghiêm túc cảm nhận sức mạnh đi. Dược hiệu của Thất Khiếu Thông Linh Đan ta cho các trò uống không phải chỉ có vậy đâu”.

"Rõ!"

Được Mục Vỹ căn dặn, hơn một trăm học trò lũ lượt rời khỏi phòng học.

Trong chớp mắt, chỉ còn lại bốn người Mục Vỹ, Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực và Hiên Viên Giá

"Ba nhóc thối các trò, ta biết ngay ba đứa trò không dễ chăm mà!”

Mục Vỹ nhìn ba người, từ từ lấy ba cuốn võ kỹ ra khỏi áo.

Thấy võ kỹ, ba người lập tức sáng mắt.

Họ đã nghe Tiêu Khánh Dư và Cổ Vũ Phàm kể rằng Mục Vỹ có rất nhiều võ kỹ thần kỳ.

Cổ Vũ Phàm vốn bị cụt một tay, không thể luyện khí, thế mà bây giờ đang luyện chế phàm khí hạ phẩm.

Dù khó tin nhưng điều đó đã thật sự xảy ra.

Chưa kể, nghe nói gần đây đại sư Hồng Trần cũng đang để mắt đến hắn.

Nếu Mục Vỹ cho họ một bản võ kỹ, có lẽ họ sẽ có thể vươn cao!

“Nhìn các trò ch** n**c miếng kìa, tưởng bí tịch. dễ lấy thế sao?", tiếng quát của Mục Vỹ kéo ba người về thực tế.

"Nghe cho kỹ đây, sau khi đột phá, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, các trò phải nằm trong tốp ba mươi của địa linh bảng. Nếu không đạt được, ta có thể khiến các trò vui vẻ sống thì cũng có thể khiến các trò khóc vì hối hận đã sinh ra trên đời"

"Hề hề... biết rồi biết rồi, thầy Mục yên tâm, trò sẽ không phụ lòng thầy đâu ạ!”

Cảnh Tân Vũ cười hí hửng rồi cầm cuốn võ kỹ lên, đọc chữ viết xiêu vo trên đó.

"Vương Bá Kim Thân!"

"Vương Bá Kim Thân!"

"Vô Thượng Minh Thân!”

Ba người đều sửng sốt khi nhìn cuốn võ kỹ giản phổ trong tay.

"Ba trò có thuộc tính khác nhau nên chọn cho các rò võ kỹ khác nhau, nhưng một cuốn võ kỹ này thôi đã đủ để các trò vang danh đại lục, đột phá vào cảnh giới Thông Thần chí cao vô thượng rồi, rõ chưa?”

"Vâng!"

Ba người đồng thanh.

Ai cũng muốn trở thành thiên tài, trở thành cao thủ tự nắm giữ vận mệnh của mình. Trước đây, họ không có cơ hội, không được ai hướng dẫn.

Giờ đây, Mục Vỹ chính là ngọn đèn soi sáng con đường phía trước cho họ.

"Đám ranh này, vâng cái đầu các trò ấy! Còn có năm ngày nữa, các trò mà không thăng cấp thì ta không kiếm cơm được rồi còn gì?"

Mục Vỹ hùng hổ nói: "Ta còn muốn thấy chủ nhiệm Trịnh của chúng ta khỏa thân chạy quanh sân luyện võ mười vòng cơ!"

"Ha ha... thầy Mục yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành ạ!"
 
Mục Thần
Chương 254: Thời hạn đã đến


Bọn họ đang rất mong chờ được nhìn thấy phó phụ trách Trịnh kh** th*n chạy quanh sân luyện võ.

Loáng cái, năm ngày đã trôi qua.

Hôm nay, cửa lớp chín sơ cấp nhộn nhịp một cách kỳ lạ.

Trịnh Thành Vân mặc áo bào màu xanh đứng ở cửa lớp chín sơ cấp, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ vênh váo.

Có mấy thầy giáo cao lớn của lớp sơ cấp đứng thắng tắp sau lưng lão ta, quan sát các học trò của lớp chín đi ra đi vào.

“Đinh Hà, từng là thầy giáo của lớp chín sơ cấp, cậu nghĩ đám học trò này có thể đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt được hay không?”, Trịnh Thành Vân cười hồi.

Một người thanh niên khoảng 27, 28 tuổi ăn vận nho nhã đứng trước mặt lão ta.

Người này tên là Đinh Hà, vốn là thầy chủ nhiệm của lớp chín sơ cấp, nhưng sau khi thấy lớp này quá kém cỏi, y vội vàng tìm chỗ dựa, đầu quân cho Trịnh Thành Vân để được đổi sang dạy lớp khác.

Bây giờ, y đã là thầy chủ nhiệm của một lớp trung cấp, địa vị ở Lôi Phong Viện cao hơn không biết bao nhiều lần so với hồi dạy khối sơ cấp.

“He he... Chủ nhiệm Trịnh yên tâm, với trình độ mèo cào của Mục Vỹ mà đòi giúp cả lớp ấy đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt trong vòng một tháng thì đúng là mơ mộng hão huyền"

Đỉnh Hà đầy tự tin nói: “Chủ nhiệm Trịnh không biết đấy thôi, cái lớp chín này toàn đứng bét học viện. Cổ Vũ Phàm là tên vô dụng bị cụt một tay nhưng cứ ảo tưởng trở thành một thầy luyện khí, còn mấy tên cà lơ phất phơ như Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực chỉ chẳng có tài cán gì, có mấy đứa này trong lớp thì Mục Vỹ còn lâu mới làm được như lời hẳn nói”.

“Thế thì tốt, tốt rồi!"

Trịnh Thành Vân cười híp mắt.

Lần này, lão ta có người đứng sau ủng hộ, chỉ cần có thể đuổi được Mục Vỹ ra khỏi học viện thì lão ta sẽ có mười nghìn linh thạch trung phẩm.

Nên đương nhiên lão ta sẽ làm chuyện xấu này một cách vui vẻ.

Hơn nữa, Mục Vỹ này luôn miệng gọi lão ta là phó phụ trách, cách gọi này khiến lão ta thấy rất bực bội

“Ơ, phó phụ trách Trịnh, sao ông đến đây sớm thế?”

Trịnh Thành Vân đang chìm đắm trong suy nghĩ, một tiếng gọi chói tai khiến lão ta nhíu chặt hàng lông mày lại thành một đường thắng.

Lại là Mục Vỹ!

Phó phụ trách Trịnh!

Nghe thấy vậy, Trịnh Thành Vân chỉ muốn lập tức tẩn cho Mục Vỹ một trận.

“Ha ha... Thầy Mục, lâu không gặp, không biết cậu còn nhớ lời hứa giữa hai chúng ta không?”

“Hứa? Phó phụ trách Trịnh, chúng ta có hứa hẹn gì với nhau à?”

Mục Vỹ tỏ ra ngạc nhiên nhìn Trịnh Thành Vân rồi hỏi.

“Thầy Mục đúng là khéo đùa!”, Đinh Hà đứng bên cạnh lên tiếng: “Một tháng trước, thầy Mục đã cam kết với chủ nhiệm Trịnh rằng sẽ khiến tất cả học trò của lớp chín sơ cấp đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất trong vòng một tháng, đồng thời tăng hạng lên thành lớp trung cấp, thầy quên rồi sao?”

“Có chuyện này á?"

“Đương nhiên!”

Trịnh Thành Vân sốt sắng hắn lên: “Mục Vỹ, hai chúng ta đã thoả thuận với nhau rồi, nếu cậu không thể làm được thì phải rời khỏi học viện, còn nếu được làm thì..."

“Thì sao?”

“Nếu làm được thì ta sẽ kh** th*n chạy mười vòng quanh sân luyện võ!"

"Ồ...."

Nghe thấy Trịnh Thành Vân nói vậy, Mục Vỹ làm như hiểu ra rồi gật đầu.

“Các trò đâu, đã nghe thấy phó phụ trách Trịnh nói gì chưa?”, Mục Vỹ gọi lớn lên.

“Rồi ạ!"

Đột nhiên giọng nói của cả lớp chín vang lên điếc tai nhức óc, hơn một trăm học trò cùng đồng thanh đáp lớn.

Nhất thời các học trò khác đang đứng vây quanh bên ngoài cũng phải nhòm ngó, bắt đầu quan sát xem có chuyện gì.

“Ha ha... Mục Phong Hành, người ca ca này của ngươi hài hước thật đấy!", có hai bóng người đang đứng cạnh nhau trên hành lang bên ngoài lớp học, một người trong số đó bật cười.

“Hài hước chỗ nào?”, Mục Phong Hành hỏi một cách buồn chán.

“Theo ngươi nói thì thầy Mục này của ngươi luôn ghi nhớ chuyện này, nhưng hôm nay lại làm trò để lão hồ ly Trịnh Thành Vân phải nhắc thầy ấy. Thực chất là ca ca ngươi đang muốn nhắc lão ta, hơn nữa còn muốn làm lớn chuyện lên. Lớp ngươi đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt hết thật rồi thì Trịnh Thành Vân này hết đường chối cãi”.

Nghe người bằng hữu tốt của mình là Hoàng Lạp phân tích, đôi mắt của Mục Phong Hành cũng dần sáng lên.

“Người huynh trưởng từng bị gọi là vô dụng này thật sự có thể nghĩ ra một cách thông minh như vậy sao?", Mục Phong Hành lẩm bẩm một mình.

“Nghe nói thầy ấy cho ngươi một bộ pháp quyết tên là 'Quỷ Ảnh Thần Tông Mô gì đó chuyên tu luyện chém giết à? Thân pháp và tốc độ thế nào? Lợi hại lầm sao?”

“Ừ!"

“Lợi hại thật à?”

Hoàng Lạp kinh ngạc nói: “Tiểu tử này bây giờ đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm rồi, người khác không biết nhưng ta thì biết thừa. Đến ngươi còn nhận xét là lợi hại thì ít nhất đó cũng phải là bí pháp cao cấp Huyền Giai. Người ca ca này của ngươi siêu thật đấy!"

Cao cấp Huyền Giai? Môn võ kỹ đó đâu chỉ dừng ở cấp độ này, sau khi nghiên cứu tính bộc phát của nó, Mục Phong Hành cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi định cho cả thiên hạ biết ta đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm à?”

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, khai thông huyệt Quan Nguyên, bây giờ cậu ta dư sức ghi tên lên linh bảng của Lôi Phong Viện.

Nhưng Mục Phong Hành chỉ là học trò của lớp chín, thật sự khiến người ta khó mà phát hiện ra được.

“Ngươi đúng thật là! Nếu không vì Cổ Tâm Nhã thì ngươi đã là cao thủ của long bảng từ lâu rồi, nhưng..”

“Nói đủ chưa?”

“Rồi rồi, ta không nói nữa được chưa! Ngươi mau vào lớp đi, sắp kiểm tra rồi, ta đứng đây chờ xem Trịnh Thành Vân kh** th*n chạy quanh sân võ!

Mục Phong Hành cũng đến bó tay với người tri kỷ này của mình, câu ta quay người đi vào lớp.
 
Mục Thần
Chương 255: Kiểm tra trên lớp


Lúc này đã có cả đống người đứng ở cửa và ngoài cửa sổ của lớp chín.

Tất cả bọn họ đều đang chờ xem trò vui

Một bên là lời hứa sẽ rời khỏi học viện của Mục Vỹ, một bên là câu thề thốt sẽ kh** th*n chạy vòng quanh sân võ của Trịnh Thành Vân, lần đột phá này của lớp chín đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Trịnh Thành Vân cũng không ngờ sự việc lại bị làm quá lên như thế này, ngày càng có nhiều người đứng vây quanh lớp chín.

Nhưng như vậy cũng tốt, Mục Vỹ sẽ không thể, chối cãi trước nhiều người thế này được.

“Có thể bắt đầu được chưa thầy Mục?”

“Này các trò, phó chủ nhiệm Trịnh hỏi đã bắt đầu được chưa kìa?”

“Lúc nào cũng được ạ!"

Hơn một trăm học trò trong lớp cùng đồng thanh đáp lời Mục Vỹ.

Tiếng trả lời này quá hăng hái, khiến Trịnh Thành Vân giật nảy mình.

Đinh Hà hơi cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Trước kia, y từng là thầy chủ nhiệm của lớp chín, nhưng trong mắt y thì lớp này toàn một lũ vô dụng. Nhưng bây giờ, lớp chín lại đang thể hiện một tỉnh thần đoàn kết!

Lực gắn kết!

Đột nhiên Đinh Hà cảm thấy lớp chín đã thay đổi một cách chóng mặt.

Chắc sắp có chuyện không hay xảy ra rồi

“Bây giờ bắt đầu kiểm tra, xem rốt cuộc các học. trò của lớp chín sơ cấp đã đột phá hết lên cảnh giới Linh Huyệt hay chưa. Chỉ cần một người không đạt thì coi như đột phá thất bại, thầy Mục cậu cũng sẽ phải thực hiện lời cam kết của mình”.

“Được thôi”.

Mục Vỹ mỉm cười, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Bắt đầu kiểm tra, từng học trò đi lên bục giảng theo lời điểm danh của Đinh Hà.

Đương nhiên Mục Vỹ biết tại sao Trịnh Thành Vân lại gọi Đinh Hà tới, lão ta sợ hẳn sẽ đánh tráo học trò nên mới làm vậy để phòng bị lừa.

Lão hồ ly này suy nghĩ cũng sâu xa thật đấy.

“Người thứ nhất, Thẩm Tòng Hành.”

“Người thứ hai, Hồ Mộng...”

...

Các học trò lần lượt nối tiếp nhau đi lên kiểm tra, còn mặt Trịnh Thành Vân thì ngày càng xám xịt

Đã đến học trò thứ năm mươi rồi nhưng đều đạt tiêu chuẩn hết, không một ai dưới cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất cả.

“Đinh Hà, chuyện này..."

“Chủ nhiệm yên tâm..."

Đỉnh Hà vẫn đầy tự tin nói: “Các học trò vừa rồi đều có căn bản tốt, phía sau mới là đám mất gốc. Hoàng Vô Cực, Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá đều chưa kiểm tra, ba đứa này chắc chắn không đạt”.

“Ừm, không vội, không vội”, Trịnh Thành Vân lau mồ hôi trên trán, rồi bình tĩnh ngồi xuống.

Nhưng khi Trịnh Thành Vân nhìn xuống dưới thì thấy Mục Vỹ đã nằm vắt vẻo trên cái ghế đánh một giấc ngon lành từ lâu, điều này khiến lão ta suýt hộc máu.

Tên này tự tin quá nhỉ! Hay là hẳn đã nắm chắc. phần thắng?

“Người thứ một trăm linh năm, Hoàng Vô Cực!”

Khi Đinh Hà gọi đến cái tên này, Hoàng Vô Cực chậm chạm đi lên, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra.

“Này Hoàng Vô Cực, trò dám lên thật à? Các học trò khác đều đạt hết rồi, còn trò thì..."

“Hì hì, thầy Đinh, thầy yên tâm. Từ khi thầy rời khỏi lớp chín, chúng trò như đã thay đổi hẳn luôn ạ! Ai cũng trở thành thiên tài hết, bây giờ trò cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất rồi”.

“Vớ vẩn!", Định Hà khẽ quát: “Tên vô dụng như ngươi mà cũng đòi trở thành võ giả cảnh giới Linh Huyệt ư?"

“Hì hì..” Hoàng Vô Cực gãi đầu, không hề giận mà cười nói: “Nếu để thầy dạy thì không được, vì thầy dốt lảm. Nhưng thầy Mục thì khác, chuyện gì cũng có thể, xảy ra!"

“Ngươi...”

Nếu không bởi đang có nhiều người ở đây, kiểu gì Đinh Hà cũng tát cho Hoàng Vô Cực một bạt tai.

Chém gió, cái đồ chỉ biết chém gió!

Đinh Hà không tin Hoàng Vô Cực có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất, y muốn xem cảnh giới tu vi của Hoàng Võ Cực.

“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!”

Nhìn thấy kết quả kiểm tra của Hoàng Vô Cực, Định Hà trợn mắt há mồm.

Mẹ kiếp! Tên vô dụng chỉ biết ăn đòn này cũng có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất ư?

“Thầy Đinh, đến trò ạ!", Cảnh Tân Vũ chạy lên, vội vàng nói.

Mấy ngày qua, cậu ấy đã khổ luyện rất nhiều vì bị Mục Vỹ trách mắng. May mà cậu ấy đã không phụ lòng mong đợi của mọi người, đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất.

Vương Bá Kim Thân thật sự rất phù hợp cho cậu ấy tu luyện.

Phương pháp dạy theo năng khiếu từng người của Mục Vỹ quả là lợi hại, điều này khiến cậu ấy phục sát đất.

“Trò?”

“Trò cũng là võ giả cảnh giới Linh Huyệt rồi ạ!”

Cảnh Tân Vũ bước lên, chủ động tiếp nhận kiểm tra.

“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất”

Đúng vây, Cảnh Tân Vũ đã trở thành võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất.

“Thầy Đinh, thầy Mục giỏi lắm. Nếu có thời gian thì thầy nên học hỏi thầy ấy. Bây giờ, trò đang nỗ lực để trở thành hộ vệ thân cận của thầy Mục”

Cảnh Tân Vũ thề thốt nói: "Thầy không biết chứ, Lâm Hiền Ngọc và hai mỹ nữ bên cạnh thầy Mục đều siêu lầm. Trò phải tiến bộ thật nhanh để trở thành hộ vệ kim bài của thầy Mục mới được!"

Hộ vệ thân cận? Giờ còn hộ vệ kim bài nữa?

Đinh Hà sững người, rốt cuộc Mục Vỹ đã cho lũ ngốc này uống bùa mê thuốc lú gì mà đứa nào cũng như bị ngáo thế kia?
 
Mục Thần
Chương 256: Xong đời rồi!


“Đến trò ạ, trò là người cuối rồi!"

Hiên Viên Giá chen lên trên.

“Thầy Đinh, trò có cần kiểm tra nữa không ạ? Với tư chất thông minh, gương mặt mê người và hình tượng bảnh bao này, chắc chắn trò là cảnh giới Linh Huyệt tồi. Mà thầy Mục còn quy định trò phải đứng tốp ba mươi của linh bảng nên giờ trò đang cố gắng đột phá lên tăng thứ hai, mở được huyệt Nội Quan”.

Nghe thấy vậy, Đinh Hà suýt hộc máu.

Hiên Viên Giá!

Tên cẩu thả này mà cũng sắp đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai ư?

Thời buổi này, cảnh giới Linh Huyệt như rau bán ngoài chợ thế à? Mua thêm một mớ là đột phá thêm một tầng ư?

Định Hà chỉ cảm thấy cả thế giới đang đảo lộn!

Nhưng có một người còn đang rối bời hơn y nhiều, đó là Trịnh Thành Vân!

Mặt của Trịnh Thành Vân bây giờ đã tái như con nhái.

Xong đời rồi!

Trong đầu lão ta chỉ có ba chữ này.

Xong thật rồi!

Một trăm linh tám học trò đều đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, mà mới bao lâu đâu? Có một tháng ngắn ngủi thôi.

Sao Mục Vỹ có thể làm được?

“Kiểm tra kết thúc, tất cả học trò đều là cảnh giới Linh Huyệt. Từ hôm nay, lớp chín sơ cấp sẽ là lớp chín trung cấp!”

Sau lời tuyên bố của một thầy giáo có địa vị khá cao của học viện, cả lớp chín sướng điên lên.

Thế là lớp chín bọn họ đã vượt qua hơn một trăm lớp sơ cấp, tiến lên lớp trung cấp rồi.

Tất cả mọi việc đều nhờ công của một người Mục Vỹ!

“Thầy Mục muôn năm!”

“Thầy Mục muôn năm!"

“Sư phụ muôn năm!"

“Sư phụ muôn năm!"

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. truyện ngôn tình

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Sau đó, đám học trò đã không kiềm chế được cơn xúc động trong lòng nữa, đang từ gọi thầy Mục chuyển luôn sang thành sư phụ

Thầy giáo chỉ là một nghề. Thầy giáo được học viện thuê về dạy, nên sẽ chỉ có mối quan hệ hợp tác với học trò.

Nhưng sư phụ thì khác, đó là cách gọi thật lòng của đám học trò với Mục Vỹ.

Dù bọn họ chưa trở thành đồ đệ của Mục Vỹ, nhưng họ sẽ ghi nhớ công ơn này của thầy ấy.

“Hử? À, xong rồi hả?"

Nghe thấy tiếng hoan hô, Mục Vỹ đứng dậy, ngáp dài nói: "Sao rồi? Kết quả thế nào?”

“Đều đạt hết rồi ạ!", Thiết Phong kích động đáp.

“Ùm, thế thì tốt, nhưng các trò vây quanh ta làm gì? Bây giờ phải báo cáo với phó phụ trách Trịnh chứ lại! Phó phụ trách Trịnh, ông định đi đâu đấy?”

"Trịnh Thành Vân định chuồn ra khỏi lớp chín, nhưng đã bị Mục Vỹ gọi lớn lại.

"À! Ha ha... thầy Mục, chúc mừng cậu, chúc mừng lớp chín đã đạt chỉ tiêu hết và lên thành lớp trung cấp. Ta còn có việc nên đi trước đây”

“Ớ? Đi là đi thế nào hả phó chủ nhiệm Trịnh?”, Mục Vỹ ngạc nhiên nói: “Hình như lúc trước chúng ta có nhắc tới lời hứa hẹn gì đó mà. Ông đã đến đây, còn nhấn mạnh để nhắc ta nữa, mới đây mà đã quên rồi sao?"

“Ha ha... ta đùa, đùa ấy mà”

Mặt Trịnh Thành Vân đã vã mồ hôi.

Mục Vỹ này đúng thật là! Tốt xấu gì thì lão ta cũng là phó phụ trách của khối sơ cấp, quản lý hàng trăm các lớp sơ cấp lớn bé mà.

“Thầy Mục này, làm gì cũng phải biết nể nang một chút, để ngày sau còn nhìn mặt nhau!”

“Nhìn mặt nhau? Ta có nói là muốn gặp ông tiếp à?”, Mục Vỹ nhìn Trịnh Thành Vân rồi chế giễu nói: “Ban nãy, phó phụ trách Trịnh có nói như thế này đâu!"

“Cậu.. Mục Vỹ, cậu đừng quá đáng!”, Trịnh Thành Vân bắt đầu lấy thân phận ra để chèn ép: “Ta là phó phụ trách của khối sơ cấp nên cậu đừng có láo!”

“Thế à? Tiếc quá... Nhưng bây giờ ta không còn là thầy giáo của lớp sơ cấp nữa, lớp chín sơ cấp đã thành lớp trung cấp rồi"

“Cậu.”

“Thiết Phong, trò là lớp trưởng, chắc chưa quên những gì phó phụ trách Trịnh từng nói chứ? Thầy ấy không muốn tự nói ra thì chúng ta nói giúp đi”

“Vâng ạ”

Thiết Phong cười ha hả, đi thẳng về phía Trịnh Thành Vân.

“Biến!”

Trịnh Thành Vân cho Thiết Phong một bạt tai rồi nổi giận đùng đùng: “Mục Vỹ, cậu quá láo lếu, ta sẽ báo cáo với viện trưởng để ông ấy trừng trị cậu”.

“Báo cáo? Được thôi, ông đánh học trò của ta bị thương nên ta cũng đang muốn tố cáo ông đây. Lâm Hiền Ngọc, lôi lão già chết tiệt này đến sân luyện võ cho ta. Ông ta mà không chạy thì đánh cho bằng chạy thì thôi, không đủ mười vòng thì không được ngừng”.

“Thế ông ta không nghe lời thì phải làm sao ạ?"

“Không nghe ư? Giết luôn!"

Lời nói của Mục Vỹ trở nên lạnh lùng vô tình.

Lúc nào hắn cũng cười cợt, thành ra đã khiến nhiều người quên mất bản lĩnh của hẳn.

“Dạ!"

Dứt lời, Lâm Hiền Ngọc tóm ngay lấy Trịnh Thành Vân.

Nhưng dù gì Trịnh Thành Vân cũng là phó phụ trách của khối sơ cấp, tu vi đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, khai thông huyệt Quan Nguyên, thực lực cao cường.

Thấy Lâm Hiền Ngọc lao tới, lão ta hoàn toàn phớt lờ.

Đây chỉ là một tên vô dụng mới đột phá, trong mắt lão ta, gã chỉ như một đứa trẻ ranh.

Trịnh Thành Vân tuỳ ý tung một chưởng ra, trong lòng bàn tay lão ta có một luồng ám kình, nếu lưỡng sức mạnh này chạm vào người Lâm Hiền Ngọc thì gã sẽ chết ngay.

Cheng...

Song, Lâm Hiền Ngọc vốn đang giơ tay ra để bắt Trịnh Thành Vân thì chợt rụt tay lại, rồi lấy kiếm ra chém.

Cheng cheng...

Lúc thanh trường kiếm va chạm với ám kình, luồng sức mạnh của Trịnh Thành Vân đã hoàn toàn tan biến, hoá thành những mảnh vụn.

Lâm Hiền Ngọc hừ lạnh một tiếng rồi lại giơ tay ra.

“Thắng oắt con kia, vẫn định ra tay với ta ư? Cút đi!"
 
Mục Thần
Chương 257: Mới chỉ là bắt đầu thôi


Thấy Trịnh Thành Vân lại tiếp tục tấn công, Lâm Hiền Ngọc không hề nao núng mà xông lên.

Bụp....

Mặt đất rung chuyển, mọi người chỉ thấy Lâm Hiền Ngọc đứng im, còn Trịnh Thành Vân thì lảo đảo lùi lại, sau đó cảm đầu bụp một cái vào chiếc bảng đen trên tường, lão ta hộc máu, máu chảy không ngừng.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Siêu đấy!”, Thanh Trĩ lạnh lùng nói

“Tỷ tỷ, tỷ nói gì thế?”

“Lâm Hiền Ngọc này chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, nhưng bất kể là phương thức, chưởng kình hay phản ứng thì đều hơn hẳn Trịnh Thành Vân, đúng là không đơn giản!"

Dù nói vậy, nhưng Thanh Tí lại nhìn sang Mục Vỹ.

Ngày nào cô ấy cũng theo sát Mục Vỹ nên biết rõ võ kỹ mà Lâm Hiền Ngọc tu luyện là Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết của Mục Vỹ cho. Mục Vỹ không hề che giấu chuyện này.

Nhưng gã mới tu luyện môn pháp quyết này được bao lâu?

Gã mới ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, nhưng đã có thể đánh Trịnh Thành Vân - võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm thành ra vậy thì đúng là quá mạnh.

“Lôi phó phụ trách Trịnh ra ngoài l*t s*ch quần áo, rồi bắt chạy đi!"

“Khoan đã!"

Đình Hà đột nhiên chạy ra, chỉ vào Mục Vỹ mà quát: “Thầy Mục, thầy đừng có mà hỗn hào. Chủ nhiệm Trịnh là phụ trách của học viện, thầy làm như vậy..."

“Lắm lời thế nhờ! Lôi luôn thầy Đinh ra cho ta!”

Mục Vỹ không còn đủ kiên nhẫn để nghe Đinh Hà nói hết câu, đã gọi ngay học trò của lớp chín ra kéo y đi.

Các học trò của lớp chín đã thấy chướng mắt với Đỉnh Hà quái gở bỏ rơi bọn họ từ lâu.

Nếu không vì sợ quy định của học viện thì bọn họ đã tấn y một trận rồi.

Bây giờ thấy Mục Vỹ hạ lệnh như vậy, cả lớp lao lên bao vây Đinh Hà ngay.

“Đi xem đại chủ nhiệm Trịnh và thầy Đinh kh** th*n thôi!, Mục Vỹ dẫn đầu, hô hào cả đám người chạy ra sân luyện vỡ.

“Huynh định làm thật đấy à?”,Mục Phong Hành đã đi đến cạnh Mục Vỹ từ lúc nào, rồi hỏi nhỏ.

"Ừ, có gì phải sợ chứ?”

“Chắc huynh cũng có thế đoán ra ông ta nhận lệnh của ai, huynh làm vậy sẽ khiến bà ta nổi giận đấy!"

“Khiến bà ta nổi giận?”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn đệ đệ của mình rồi nói: "Đôi lúc, sự khoan nhượng của mình chỉ đối lại được sự phách lối của kẻ thù. Ta đã cho bọn họ một cơ hội rồi, nhưng họ vẫn tiếp tục khiêu khích ta, thế thì đừng trách ta không nể tình”.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Mục Phong Hành bằng ánh mắt ôn hoà.

Mục Phong Hành tỏ vẻ kỳ lạ nhìn người ca ca này của mình.

Cậu ta thật sự không hiểu Mục Vỹ. Nếu nói Mục Vỹ luôn thờ ơ với mọi việc, thái độ thì bất cần, nhưng hắn rất để tâm đến mọi việc của lớp chín sơ cấp, hơn nữa... không hề có chút vụ lợi nào.

Mục Vỹ làm việc gì cũng có tính toán, ai dám động vào hắn thì hắn sẽ trả đũa, thế nhưng hẳn lại vô cùng bao dung với các học trò của lớp chín.

Cậu ta thật sự không hiểu kiểu người như Mục Vỹ rốt cuộc có suy nghĩ gì.

“Chuẩn bị xem trò vui thôi!”

Mục Vỹ mỉm cười một cách sâu xa rồi đi theo mọi người.

Mà lúc này đã có hàng nghìn học trò đang tập trung ở sân luyện vỡ.

Đúng là tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa!

Lúc này, tin tức Trịnh Thành Vân sắp kh** th*n đã lan truyền khắp Lôi Phong Viện.

Có mấy bóng người đang đứng ở rìa sân luyện võ quan sát tất cả.

“Ngạn Vân Ngọc, có chuyện gì mà náo nhiệt thế nhỉ?”

Trong mấy người thanh niên đứng ngoài rìa sân luyện võ, một người mặc y phục bằng lụa trắng, eo thắt đai ngọc cười đáp: “Ta cũng không rõ Lôi Phong Viện đang có trò vui gì mà có thể khiến giáo viên của lớp một cao cấp luôn bận rộn như ngươi phải bỏ dở công việc tồi chạy ra đây đấy”

“Tiêu Bất Ngữ, cái tên và con người của ngươi đúng là bất nhất, nhiều lúc người lắm lời đến phát mệt đấy".

Nghe thấy lời nói của người đàn ông mặc y phục. lụa trắng, Ngạn Vân Ngọc cười khẽ rồi lắc đầu.

“Hai người các ngươi đều là chủ nhiệm của lớp cao cấp mà lại rảnh thế à?”

Lúc hai người đó nói chuyện, một cơn gió mát hoà với mùi hương của cơ thể khiến người ta say mê thổi tới.

Một giọng nói trong sáng vang lên sau lưng họ.

Đó là một mỹ nữ trẻ tuổi, cô ấy mặc chiếc váy màu đỏ, vóc dáng cao gầy, mái tóc đen như thác, da trắng như ngọc, lông mày màu khói, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ quyến rũ.

Dưới chiếc mũi cao là chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi môi như được phết một lớp mật ngọt khiến người ta say mê.

“Vương Hinh Vũ, cô đến không đúng lúc rồi!"

Thấy người đẹp đi tới, mấy người kia bật cười.

“Sao? Có chuyện gì thế?”

'Vương Hinh Vũ cau mày, hứng thú hỏi.

“Có người sắp kh** th*n chạy quanh sân luyện võ, hơn nữa còn là đàn ông, cô có chắc là muốn xem không?”, Ngạn Vân Ngọc cười hỏi

“Có gì mà không xem được?”, Vương Hinh Vũ cười nhạo nói: “Đám đàn ông xấu xa các người có thể trở thành giáo viên lớp cao cấp của Lôi Phong Viện thì Vương Hinh Vũ ta cũng có thể, chuyện các ngươi làm. được thì ta đây cũng làm được”.

Dù là phận nữ, nhưng Vương Hinh Vũ đã từng bước đi từ vị trí giáo viên chủ nhiệm lớp sơ cấp lên lớp ba cao cấp bằng thực lực của mình, việc làm này đã xuất sắc hơn rất nhiều giáo viên trong học viện.

“Hử? Nhưng là chủ nhiệm Trịnh Thành Vân đấy Ngày xưa, lão già háo sắc đó chỉ chăm chăm muốn có được cô, giờ thấy lão ta bị như vậy chắc cô vui lắm nhỉ."

Tiêu Bất Ngữ cười ha hả nói: “Tiếc là Khô Du Chá không ở đây, không thì đã có kịch hay để xem rồi!"

Thấy Tiêu Bất Ngữ nhắc đến Khô Du Chá, mấy người ở đó đều ngẩn ngơ.
 
Mục Thần
Chương 258: Dựa dẫm đàn bà


Khô Du Chá!

Vốn là học trò của lớp sơ cấp, về sau thể hiện tài năng xuất chúng và trở thành thầy giáo chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp.

Quan trọng nhất là Khô Du Chá do chính Trịnh Thành Vân một tay nâng đỡ, có thể nói là có ơn tái sinh với hẳn ta.

Mấy người xung quanh đều biết Khô Du Chá luôn tôn kính Trịnh Thành Vân.

Nếu hắn ta nhìn thấy có người đối xử với Trịnh Thành Vân như vậy thì sẽ rất thú vị.

“Kẻ nào to gan như vậy?”

“Mục Vỹ!”

“Ồ? Chính là thiếu trưởng tộc mới lập của nhà họ Mục kia sao?”, Vương Hinh Vũ ngẩn người, cười nói: “Xem ra vị thiếu trưởng tộc mới của nhà họ Mục này thật sự coi Lôi Phong Viện là vườn hoa nhà hắn rồi!"

“Coi là vườn hoa?”

Ngạn Vân Ngọc cười bảo: “Muốn vườn hoa thì hắn nên tới Thổ Viện mới phải. Đó mới là sân nhà của nhà họ Mục và người tài. Tới đây là tới nhầm chỗ rồi”.

“Nhưng ta cũng muốn xem thử vị thiếu trưởng tộc có thể đưa lớp chín sơ cấp thăng lên lớp chín trung cấp chỉ trong một tháng ngắn ngủi này lợi hại đến mức nào."

“Ai da, có trò hay rồi!”

Đúng lúc ấy, Tiêu Bất Ngữ bật cười nhìn sang mép sàn đấu ở phía xa.

Ở đó có mấy chục người chen chúc đi tới.

Kẻ cầm đầu có dáng người cao lớn, hai mắt trợn trừng đẳng đãng sát khí.

Chính là Khô Du Chá!

“Quả nhiên là có trò hay để xem!", Ngạn Vân Ngọc cũng nở nụ cười.

Gã muốn xem thử, lần này Mục Vỹ sẽ giải quyết thế nào!

Thiếu trưởng tộc nhà họ Mục tự cho minh là đúng đám làm xằng làm bậy ở Lôi Phong Viện. Mục Vỹ quá ngông cuồng, nên có người ra mặt dạy dỗ hắn.

Bản thân Khô Du Chá là thầy giáo chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đã mở ra huyệt Mệnh Môn.

Khi đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, võ giả mở ra huyệt Dương Lăng Huyền, chân nguyên ở huyệt khiếu của hai chân hai tay hoàn toàn được thông suốt, thực lực tăng vợt.

Còn tầng thứ năm lại mở thêm huyệt Quan Nguyên và huyệt Khí Hải. Hai huyệt khiếu lớn này liên hệ mật thiết, là nơi chân nguyên bộc phát của võ giả.

Tang thứ bảy là hai huyệt Mệnh Môn và huyệt Thận Du nằm ở phía sau đan điền. Khi đã đạt đến cảnh giới này, củng cố cảnh giới chỉ là chuyện nhỏ.

Tầng thứ năm và tầng thứ sáu được coi là hai cảnh giới lớn đóng vai trò cực kỳ quan trọng của võ giả.

Hiện giờ Khô Du Chá đang ở tầng thứ sáu, mở ra huyệt Mệnh Môn, đan điền vững chắc, chân nguyên dõi dào, toàn thân thông suốt, thực lực mạnh mẽ.

Mục Vỹ bắt Trịnh Thành Vân c** s*ch đồ chạy bộ, Khô Du Chá không tức điên lên mới lạ. Bạ𝗇‎ có‎ biế𝒕‎ 𝒕ra𝗇g‎ 𝒕ruyệ𝗇‎ #‎ 𝘛‎ r‎ U‎ m‎ 𝘛‎ r‎ u‎ y‎ 𝑒‎ 𝗇.𝐕𝗇‎ ‎ #

“Các ngươi đang làm cái gì?"

Trong khi đám người Mục Vỹ đang bắt Trịnh Thành Vân và Đinh Hà lột quần áo, một giọng nói giận dữ đột nhiên vang lên.

Mấy chục người hùng hổ xông tới, cầm đầu là Khô Du Chá đang nhìn Mục Vỹ, hai mắt toé lửa.

“Khô Du Chái Mau cứu ta!”

Lúc này, toàn thân Trịnh Thành Vân chỉ còn một chiếc quần cộc, trông thấy Khô Du Chá như gặp cứu tình, suýt thì quỳ xuống khóc rống lên.

“Mục Vỹ, sao ngươi dám ngông cưỡng như vậy? Chủ nhiệm Trịnh là chủ nhiệm của học viện. Sao ngươi dám làm vậy với ông ấy?"

“Hả? Ngươi là ai?”

“Ta là Khô Du Chá, giáo viên chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp!”

"Ồ.. chưa từng nghe nói!”

Ồ.. chưa từng nghe nói?

Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Khô Du Chá tức muốn phun máu.

Toàn bộ Lôi Phong Viện có khoảng một trăm lớp sơ cấp, mấy chục lớp trung cấp nhưng chỉ có hơn chục lớp cao cấp. Thế mà Mục Vỹ lại nói không biết.

“Ngươi đúng là cuồng vọng. Tiếc là ngươi quá láo xược”.

Khô Du Chá lười mở miệng, dứt khoát quát lên: “Thả người!"

“Ta thả cái rắm nhà ngươi!"

Mục Vỹ nhìn Khô Du Chá, cũng lười nói lý với đối phương.

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hắn chỉ đang dạy dỗ Trịnh Thành Vân, tự nhiên lại có giáo viên chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp gì đó nhảy xổ ra.

Hắn muốn làm xong một chuyện mà cũng thật khó khăn.

“Không thả? Ngươi muốn chết hả?”

Khô Du Chá không thèm nhiều lời, rốt cuộc cũng ra tay.

“Muốn đánh hả? Được thôi!”

Thấy hắn ta bắt đầu ra tay, Mục Vỹ cũng định xông lên. Nào ngờ lại có hai tiếng xé gió chợt vang lên.

Thanh Trĩ và Thanh Sương đã lao lên.

Lần trước Mục Vỹ bất ngờ gặp chuyện, Mục Thanh Vũ đã ra lệnh cho họ dù gặp phải chuyện gì, đối thủ là ai đi chăng nữa, muốn làm hại Mục Vỹ đều phải bị xử lý.

Giết không tha!

'Vậy nên hai người họ không hề nương tay với Khô Du Chá.

“Haiz, muốn ra tay cũng không có cơ hội..", Mục Vỹ đành phải thở dài: "Hiền Ngọc, ngươi l*t s*ch lão cáo già này rồi cho lão chạy đi”.

“Rõ!"

Lâm Hiền Ngọc lập tức l*t s*ch đồ còn lại trên người Trịnh Thành Vân, quất roi đánh.

"Á...."

Tiến k** r*n vang lên. Thậm chí Trịnh Thành Vân còn có ý định tự sát.

Thế nhưng lão ta không dám ngừng chân, đâm đầu chạy thẳng.

“Mục Vỹ, ta phải giết ngươi"

Thấy cảnh tượng đó, Khô Du Chá nổi trận lôi đình.

“Giết ta? Đến cả hộ vệ của ta cũng không đánh lại được còn muốn giết ta sao?”

“Ngươi... rúc sau lưng hai cô nương thì có gì tài giỏi? Loại đàn ông bám váy đàn bà”, Khô Du Chá lớn tiếng mắng chửi.

“Muốn dựa hơi phụ nữ cũng phải có để dựa đã. Ngươi muốn dựa cũng không có đâu. Đây cũng là một tài năng đấy”

Mục Vỹ không thèm nói lý, tiếp tục nhìn Trịnh Thành Vân và Đinh Hà cởi truồng chạy bộ.
 
Mục Thần
Chương 259: Thi triển võ kỹ


“Các học trò lớp sáu cao cấp xông lên cho ta Đánh mạnh tay vào, đánh tên Mục Vỹ kia để cha mẹ hắn cũng không nhận ra”.

“Vâng!”

Khô Du Chá bị Thanh Trĩ, Thanh Sương cầm chân, chỉ có thể ra lệnh: “Ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!”

“Ơ? Đánh không được lại muốn đánh hội đồng à?”, Mục Vỹ bật cười khanh khách bước ra.

“Sư phụ, để chúng con lên”, đám người Thiết Phong cũng ồ ạt xông lên, ý chí dâng trào.

“Cút sang một bên”.

Mục Vỹ bực bội phất tay: “Mấy người các trò còn không đủ để người ta nhét kẽ răng đâu, lại còn đòi lên. Người ta đều là học trò của lớp cao cấp, ít nhất cũng có thực lực Linh Huyệt tầng thứ ba, các trò không so bì được”,

“Sư phụ..."

“Ta toàn dạy các trò kiến thức võ giả trên giấy, chưa từng cho các trò xem thực chiến. Hôm nay để ta lên cho. Các trò phải nhìn cho kỹ, không được bỏ sớt bất kỳ điểm nào, hiểu chưa?”

“Vâng!”

“Vâng!”

Nghe Mục Vỹ nói thế, toàn bộ học trò của lớp chín trung cấp đều bừng bừng ý chí chiến đấu.

Mục Vỹ vẫn luôn nói suông với bọn họ, chưa bao giờ dùng hành động làm mẫu. Vì vậy bọn họ vẫn luôn muốn biết thực lực của hẳn ở mức độ nào!

“Thầy Mục chỉ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba. Đám người Khô Du Chá dẫn tới đều là người của lớp sáu cao cấp, thật sự có thể đánh được sao?”

Hoàng Vô Cực lo lắng nói.

“Ngươi thì biết cái gì? Võ mồm và võ công của thầy Mục đều mạnh như nhau. Ngươi lại dám hoài nghỉ thầy ấy?", Cảnh Tân Vũ khoanh tay đáp.

“Được rồi, các người đừng ồn nữa, chuẩn bị để có thể ra tay bất cứ lúc nào là được"

Tô Hân Nhiên thấy mấy người họ đấu đá lẫn nhau, nhếch môi hâm mộ nói: "Thầy Mục ngầu quá đi mất. Ta muốn sinh Tiểu Mục cho thầy ấy!

Phụt...

Đám người xung quanh suýt thì phun hết máu ra ngài.

Sinh Tiểu Mục? Tô Hân Nhiên còn dám nói ra.

Cùng lúc đó, đám người Vương Hinh Vũ, Ngạn Vân Ngọc, Tiêu Bất Ngữ thấy cảnh tượng này đều tỏ vẻ kỳ quái.

“Hắn đang làm gì vậy? Muốn làm anh hùng sao?”, Tiêu Bất Ngữ châm chọc nói.

“Dù thế nào thì người của lớp cao cấp đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba. Tên này lại muốn một mình chống đỡ? Nằm mơ đi"

“Đúng là một tên điên ngông cuồng tự cao tự đại", Vương Hinh Vũ lắc đầu cười khẽ.

Cô ta cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp cao cấp, đương nhiên biết rõ thực lực của các học trò trong lớp cao cấp.

Người có thực thấp nhất phải đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba thì cả lớp mới có thể thăng lên lớp cao cấp.

Mà trong lớp cao cấp có không ít học trò có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ tư, tầng thứ năm.

Toàn bộ người có tên trên linh bảng của Lôi Phong Viện đều là học trò của lớp đặc biệt, cả học viện này chỉ có một lớp như vậy.

Muốn trở thành học trò của lớp đặc biệt thì trước tiên phải được vào lớp cao cấp.

Vậy nên cứ cách một khoảng thời gian, lớp cao cấp sẽ có một hai học trò thiên tài khiêu chiến cao thủ trên linh bảng để được vào lớp đặc biệt.

Cao thủ trên linh bảng cũng chính là thiên tài mạnh nhất của Lôi Phong Viện.

Học viện Thất Hiền cũng có một long bảng.

Người có tên trên long bảng là một trăm người mạnh nhất được chọn ra từ bảy lớp đặc biệt của bảy học viện.

Có thể nói một trăm người kia chính là thiên tài xuất chúng nhất, thực lực siêu mạnh, thậm chí rất nhiều cao thủ trên long bảng không hề thua kém giáo viên của lớp cao cấp.

Vương Hinh Vũ đương nhiên không tin Mục Vỹ muốn một mình chiến cả đám người.

Dù sao thì lớp sáu cao cấp cũng là lớp cao cấp do Khô Du Chá dốc lòng dạy bảo, không một học trò nào trong lớp này là người tầm thường.

Mục Vỹ muốn đánh bại họ là rất khó! Khó như lên trời!

“Được rồi, bây giờ chúng ta cứ xem trò hay này đi."

Không chỉ mấy giáo viên của lớp cao cấp này, các giáo viên và học trò của lớp sơ cấp và cao cấp đang vây xem xung quanh cũng không tin tưởng Mục Vỹ.

Lớp sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đặc biệt, xếp từ thấp lên cao.

Không thể không nói, có một vài học trò của lớp cao cấp còn có tu vi mạnh hơn giáo viên lớp sơ cấp và cao cấp nhiều.

Huống hồ là cả một đám người!

“Phong Dụ Nhàn, bắt hắn lại cho ta. Hắn dám sỉ nhục chủ nhiệm Trịnh, ta nhất định phải bắt hắn đến trước mặt viện trưởng, khiến hắn xấu mặt".

Khô Du Chá tung chưởng đánh bật Thanh Tí và Thanh Sương rồi vội vàng ra lệnh.

“Vâng!"

Phong Dụ Nhàn là học trò của lớp sáu cao cấp, vốn có thiên phú hơn người, hiện giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, mở ra huyệt Dương Lăng Tuyền, toàn thân thông thuận, thực lực không thể, khinh thường.

Quan trọng nhất là sau lưng hẳn ta còn có mấy chục học trò của lớp sáu cao cấp chỉ kém hắn ta một chút.

“Không tồi, không tồi, đều là người có khí phách!”

Mục Vỹ tán thưởng: “Thiên phú tạm được, nhưng so với học trò lớp chín trung cấp của ta thì còn kém nhiều lắm”.

“Ngươi muốn chết hả?”

Nghe thấy Mục Vỹ vẫn còn dám chế giễu bọn họ, Phong Du Nhàn lập tức nổi giận.

Uy tín của lớp cao cấp không thể bị khinh nhờn Mục Vỹ chỉ là thầy giáo từ sơ cấp thăng lên trung cấp, không có tư cách.

“Đám ranh lớp chỉ mở to mắt ra mà xem.

Những thứ ta thường dạy các trò đều ở đây cả đấy” Mục Vỹ đối diện với mấy chục người lao tới, không hề hoang mang tiến lên.

Ầm....

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Một bóng người nặng nề lùi về sau, va chạm với mặt đất tạo nên một cái hố sâu hoắm.

“Đây là... Minh Thể Quyền của Vô Thượng Minh Thân”, Hoàng Vô Cực ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước. mắt, khó tin thốt lên.

Giờ phút này, Mục Vỹ đạp chân xuống đất rồi đá vào người trước mặt.

Ầm...

Hiên Viên Giá và Cảnh Tân Vũ đều há hốc mồm, đồng loạt lên tiếng: "Trường Long Bài Vỹ của Vương Bá Kim Thân!”

Trông thấy chiêu thức Mục Vỹ vừa đánh ra, bọn họ như chợt tỉnh ngộ.

Đây mới là Trường Long Bài Vỹ thật sự. Lúc trước bọn họ dựa theo công pháp võ kỹ và lời bình của Mục Vỹ trên đó vẫn không thể nằm bắt được trọng điểm. Bây giờ thấy hắn đánh ra mới hiểu ra.
 
Mục Thần
Chương 260: Áp giải


Ngay sau đó, Mục Vỹ đánh ra từng chiêu thức.

"Mị Ảnh Thần Tông Môn!”

“Vô Thượng Minh Thân!”

“Vương Bá Kim Thân!”

“Vũ Lăng Thương Pháp!"

"..."

Từng chiêu võ kỹ được đánh ra, Mục Vỹ xuyên qua đám người, dường như cả năm người đều không thể chạm tới góc áo của hẳn.

Quá mạnh!

Đến lúc này, Lâm Hiền Ngọc cũng không khỏi bội phục.

Gã cứ tưởng mình dùng thực lực Linh Huyệt tăng thứ tư đánh Trịnh Thành Vân tơi tả đã vô cùng ghê. gớm.

Nhưng bây giờ mới phát hiện nếu đối thủ là Mục Vỹ, kết cục của gã sẽ chẳng khác gì Trịnh Thành Vân, thua đến mức rối tỉnh rối mù.

Còn những võ kỹ kia được Mục Vỹ thể hiện vô giống như đã quen thuộc hàng nghìn năm, làm gì giống lần đầu tiên đánh ra.

“Rốt cuộc tên này... kh*ng b* tới mức nào?”

Bấy giờ Lâm Hiền Ngọc mới giật mình nhận ra, sức mạnh của Mục Vỹ không chỉ ở thủ đoạn mà còn cả thực lực của chính hắn.

Chỉ là Mục Vỹ chưa từng thể hiện ra ngoài nên mới bị cho là chỉ biết dựa vào thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục mà không sợ trời không sợ đất!

Không chỉ có Lâm Hiền Ngọc, đám học trò của lớp chín trung cấp cũng sợ ngây người.

Bọn họ thật sự hoài nghi mình bị hoa mắt.

Đây là thầy Mục của bọn họ sao?

Ra tay nhanh như chớp, phản ứng linh hoạt, quan trọng nhất là ai dám tới gần thầy đều sẽ bị đánh nhừ tử rồi ném ra ngoài.

Hơn nữa, điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, có người suýt thì đánh Mục Vỹ bị thương. Kết quả trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc lại đột nhiên dừng lại, hoặc là bị ngăn cản, đánh trả, tựa như Mục Vỹ đã biết trước bọn họ sẽ xuất hiện ở đó.

Kinh hãi, thần kỳ!

“Ha ha.. Không ngờ vẫn có chút tài năng!", Ngạn Vân Ngọc khẽ mỉm cười nhìn Mục Vỹ, buột miệng nói

Tiêu Bất Ngữ cau mày lên tiếng: “Hay là Ngạn Vân Ngọc nhà ngươi lên chơi với hẳn thử xem. Nói không chừng sau này lớp chín trung cấp thăng lên cao cấp sẽ là đổi thủ của ngươi đó."

“Hắn xứng sao?”

Ngạn Vân Ngọc hừ lạnh nói, quay người rồi đi.

Mấy vụ ồn ào kiểu này không đáng để xem.

“Không phải Vương nữ thần nhìn trúng hẳn đấy chứ? Cô thấy hắn lợi hại chưa, mấy chục người vây đánh cũng không sợ. Thích không hả?”

“Tiêu Bất Ngữ, ngươi ăn nói cho cẩn thận”, Vương Hinh Vũ khinh thường nói: “Chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, trò mèo mà thôi. Ngươi tự xem chính mình đi, sắp tới cuộc thi của lớp cao cấp rồi. Không biết lớp bốn cao cấp của ngươi có còn bại trận dưới lớp ba cao cấp của ta nữa không?”

“À phải rồi, lần này ta sẽ nương tay, không đánh ngươi bầm dập mặt mũi nữa!"

Vương Hinh Vũ nở nụ cười xinh đẹp rồi quay lưng rời đi, để lại mùi thơm nhàn nhạt

“Đúng là một ả đàn bà mài mòn sự kiên nhẫn của người khác. Nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta thèm muốn có được!”

Tiêu Bất Ngữ nhìn theo bóng lưng Vương Hinh Vũ, lạnh giọng nói.

“Sớm muộn gì ta cũng sẽ thu cô về tay! Đến lúc đó phải xem thử ở trên giường, cô còn cứng miệng như vậy hay không!”

Trên sàn đấu, Mục Vỹ vẫn dùng từng chiêu thức. đánh tơi bời đám học trò kia

Cả lớp chín trung cấp đều há hố mồm.

Quá đã!

Chỉ có hai chữ, đã nghiền!

Trông thấy Mục Vỹ đánh bại người của lớp cao cấp, đám học trò lớp chín trung cấp có cảm giác như bản thân cũng đang trong cuộc chiến.

Loại cảm giác này không thể diễn tả thành lời.

Ầm...

Mục Vỹ tung cú đấm cuối cùng rồi đứng dậy phủi tay, thở phù một hơi.

“Giải quyết xong hết rồi!

Hắn bật cười nhìn bọn học trò lớp sáu cao cấp đang nằm la liệt dưới đất rồi quay sang hỏi Khô Du Chá: “Thế nào? Đã phục chưa?

“Phục? Mục Vỹ, có giỏi thì đánh tay đôi với ta một trận. Nếu thua, ngươi phải dập đầu xin lỗi chủ nhiệm. Trịnh, ngươi dám không?”

“Không dám!”

Mục Vỹ không hề do dự đáp lại.

“Ngươi có thực lực Linh Huyệt tầng thứ sáu, ta đây mới ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba. Ngươi mở mồm khiêu chiến ta? Không biết xấu hổ à?”, Mục Vỹ cười cợt nói: "Còn nữa, phó chủ nhiệm Trịnh đánh cược thua với ta, có chơi có chịu, liên quan quái gì tới ngươi?"

“Ngươi..."

Khô Du Chá giận điên người, không ngờ Mục Vỹ lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy.

Hắn ta khiêu chiến, Mục Vỹ không thèm suy nghĩ đã dứt khoát từ chối!

“Lâm Hiền Ngọc, phó chủ nhiệm Trịnh chạy xong chưa?"

“Chạy xong rồi thưa thiếu chủ!"

“Tốt, bảo phó chủ nhiệm Trịnh mặc quần áo vào đi. Ta còn phải mời thầy ấy đến phủ một chuyến, chạy mười vòng chắc phó chủ nhiệm Trịnh cũng mệt mỏi lắm rồi”.

“Vâng!”

Cái gì? Dẫn về phủ?

Nghe lời Mục Vỹ nói, Khô Du Chá trợn trừng hai mắt: "Ngươi muốn làm gì hả Mục Vỹ? Phó chủ nhiệm "Trịnh là thầy giáo của học viện, ngươi dẫn thầy ấy vẽ phủ làm gì?"

“Làm gì không đến lượt ngươi lo!"

Mục Vỹ trợn mắt lườm: “Hơn nữa ngươi không nghe thấy à? Ta mời phó chủ nhiệm Trịnh tới phủ uống trà nghỉ ngơi, ngươi quản được sao?"

“Đúng rồi, Khô Du... Chá đúng không?”, Mục Vỹ nói tiếp: “Ta nói cho ngươi biết, đừng bày cái bản mặt thối của ngươi ở đây. Ta là thầy giáo lớp trung cấp, ngươi là thầy giáo lớp cao cấp, chí thế mà thôi. Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, Trịnh Thành Vân cũng không có!”

“Dẫn đi!"

Mục Vỹ lạnh giọng ra lệnh.
 
Back
Top Bottom