Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,374
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
muc-than.jpg

Mục Thần
Tác giả: Ốc Sên
Thể loại: Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Huyền Huyễn, Trọng Sinh

Bạn đang đọc truyện Mục Thần của tác giả Ốc Sên. Mười nghìn năm trước hắn là Tiên Đế tối cao vô thượng nhưng lại bị mưu hại.

Mười nghìn năm sau hắn trùng sinh trở lại, quyết tâm rửa sạch mối thù.​
 
Mục Thần
Chương 1: 1: Mười Nghìn Năm Sau


Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cảm giác từng cơn đau từ trán truyền đến, Mục Vỹ khó khăn mở mắt ra.

Đây là đâu?
Mục Vỹ có chút bối rối.

Ngay trước mắt là một lớp học, chỉ là Mục Vỹ không ngồi ở chỗ của học sinh, mà là đứng phía trên bục giảng.

Phía dưới lớp, một đám học sinh tầm mười lăm mười sáu tuổi trợn tròn mắt, đang chằm chằm nhìn hắn như thể quái vật.

Mục Vỹ lắc đầu: “Không phải là mình đã chết rồi ư? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?”
Thiên Vận Đại Lục, đế quốc Nam Vân!
“Mình vẫn chưa chết? Còn xuyên không sao? Anh chàng này, cũng tên là Mục Vỹ? Đây chẳng phải là…quá trùng hợp rồi sao? Khoan đã, bây giờ là thời đại nào vậy?

Hồi tưởng lại những kí ức ngắn ngủi, Mục Vỹ một mình đứng trên bục giảng, trên người mặc một bộ áo dài màu đen, độc thoại với chính mình.

Chỉ là, xuyên không vào cơ thể anh chàng này, dường như hơi đen đủi!
Tên Mục Vỹ này, là một đứa con ngoài giá thú, không được Đại phu nhân của phụ thân trong gia tộc đối đãi tử tế, hơn nữa từ nhỏ đã là phế vật trong tu luyện, cũng không được phụ thân yêu quý.

Kết quả là, mười năm trước đã bị đưa từ thành Nam Vân, thủ đô của đế quốc Nam Vân đến một chi phụ của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân hẻo lánh.

Thế nhưng khi đến thành Bắc Vân, Mục Vỹ sống càng chật vật hơn, ở trong chi, phải chịu tiếng là kẻ vô dụng, không có chút địa vị nào, đến cả đầy tớ cũng dám ức hiếphắn.

May mắn thay là vị thiếu gia này không biết đánhvõ, thích đọc sách hơn.

Còn trưởng chi niệm tình hắn dù sao cũng là con trai của trưởng tộc nhà họ Mục, ăn không ngồi rồi cũng có hơi mất thể diện, liền tìm cách chạy trọt cho hắn làm thầy hướng dẫn giảng dạy trong Học viện Bắc Vân của thành Bắc Vân.

Ngày thường giảng giải cho học sinh kiến thức về luyện đan và luyện khí, đều là những thứ đã được ghi rõ trong sách, chỉ việc nhìn theo mà giảng là được.

Về lý mà nói, thì công việc này thực sự rất nhẹ nhàng.

Chỉ là Mục Vỹ vốn dĩ bản tính ngờ nghệch, từ nhỏ đã chịu nhiều ức h**p nên tính cách có phần nhu nhược.

Giảng những loại kiến thức như này, với hắn mà nói, cũng vất vả không ít.

Theo thời gian, toàn bộ học sinh trong lớp đều hiểu rõ tính cách và thân phận của hắn, dần dần không thèm coi hắn ra gì.

“Mẹ kiếp! Không ngờ ngươi lại đen đủi như vậy, nhà ngươi yên tâm, hai chúng ta bây giờ đã là một, sau này sẽ không có ai dám bất kính với ngươi!”
Sau khi sắp xếp lại dòng suy nghĩ, Mục Vỹ nói đầy tự tin.

“Ai da, thầy Mục, thầy đang nói chuyện với ai đấy? Không phải là vì một viên phấn của học sinh mà biến thầy từ đần độn thành bại não luôn đấy chứ?”
Ngay khi Mục Vỹ hồi tưởng lại kí ức của mình, một tiếng cười to vang lên bên tai, sau đó, toàn bộ học sinh trong lớp đều cười phá lên!
“Im lặng!”
Sắc mặt Mục Vỹ đanh lại, nhìn chằm chằm vào học sinh vừa cười ban nãy, đột nhiên quát lên.

Kiếp trước thân làm Tiên Vương tối cao vô thượng của đại thế giới Vạn Thiên, Mục Vỹ rất ghét việc lúc hắn đang suy nghĩ thì bị kẻ khác cắt ngang.

Bị Mục Vỹ quát, toàn bộ ba bốn mươi học sinh trong lớp đột nhiên im lặng, mồm há hốc, mặt ngẩn tò te không nói nên lời nhìn chằm chằm vào thầy Mục trước mặt giống như nhìn một con quái vật.

“Bây giờ là thời đại nào? Cái lão già Khổ Hải Thiên Tôn có còn quản tiểu thế giới Tam Thiênkhông?” Nhìn đám học sinh đang ngẩn tò te, Mục Vỹ cũng không quan tâm, thản nhiên nói.

Chỉ là, Mục Vỹ vừa nói ra câu đó, mồm miệng của ba bốn mươi học sinh từ trạng thái hình trứng vịt nằm ngang chuyển thành trứng ngỗng nằm đứng, nhìn chằm chằm Mục Vỹ như một kẻ ngốc.

“Ha ha…”
Đột nhiên tiếng cười đầy chế giễu của một học sinh vang lên một lần nữa, vẫn là cậu học sinh ban nãy.

Trên người mặc bộ võ phục màu trắng, tóc buộc gọn phía sau đầu, tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặt mày khôi ngô tuấn tú, chỉ là điệu cười ha ha khi nãy thực khiến người khác không ưa được tí nào.

“Mặc Dương, trò cười cái gì?” Kết hợp với kí ức của “Mục Vỹ” bị mình đoạt xác, Mục Vỹ biết, cậu học sinh này, tên Mặc Dương, thường ngày cũng là kẻ hay gây sự nhất!
“Thầy Mục, người ngoài luôn nói, thầy là kẻ vô dụng chỉ biết đọc sách, không biết võ công, trò thấy, bọn họ hoàn toàn nói sai cả rồi!”
Mặc Dương vừa cười vừa nói: “Nói thầy là phế vật ư, thật là xúc phạm từ phế vật này! Thầy đọc sách đến đần cả người ra rồi.

Ha ha…Khổ Hải Thiên Tôn, Khổ Hải Thiên Tôn là truyền thuyết mười nghìn năm trước rồi, tồn tại thật hay không hãy còn chưa rõ, thế mà thầy còn hỏi, còn hỏi lão ta…ha ha…”
Mặc Dương cười đến mức không thể đứng thẳng lưng mà nằm bò ra bàn, tay vừa chỉ vào Mục Vỹ, cười chảy cả nước mắt.

Mười nghìn năm trước?
Mục Vỹ sửng sốt.

Thật không ngờ, hắn lại trùng sinh đến mười nghìn năm sau!
 
Mục Thần
Chương 2: 2: Định Chơi Ta Ư


Nhưng với những người như cây đa cây đề ở đại thế giới Vạn Thiên thì thời gian nghìn năm cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, mình có đủ thời gian để quay về trả thù!
Nghĩ tới ở kiếp trước, mình là Tiên Vương tối cao vô thượng, nhưng lại bị người ta mưu hại, trong lòng Mục Vỹ bừng lửa giận.

Thấy Mặc Dương vẫn đang cười lớn ở đó, Mục Vỹ nhếch mép, xem ra không dạy cho đám con cháu này một bài học thì chúng sẽ tưởng mình là "Mục Vỹ" từng để mặc cho chúng ức h**p trước kia thật mất!
Tuy nhiên, phải công nhận là thân thể của tên "Mục Vỹ" này đúng là yếu ớt không sao tả nổi!
Một thanh niên mười chín tuổi mà vẫn chưa luyện được tầng thứ nhất của thân xác là cảnh giới Tôi Thể, sức lực thì trói gà không chặt.

Hèn chi đám học trò này lại to gan càn quấy như vậy trong giờ học của hắn.

"Thầy Mục, thầy vẫn chưa trả lời câu hỏi của trò ạ!"
Khi Mục Vỹ đang nhìn chăm chú vào Mặc Dương, chuẩn bị dạy cho tên này một bài học thì có một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên.

Một học trò nữ đứng dậy, mỉm cười ngọt ngào, nhìn Mục Vỹ chăm chăm, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thầy Mục, trò không hiểu tại sao khi luyện chế Bách Linh Đan lại phải cho thêm cỏ Khô Diệp ạ?"
Mục Vỹ không nhìn Mặc Dương nữa, mà quay sang nhìn học trò nữ vừa đưa ra câu hỏi, suýt nữa hắn đã trào máu mũi.

Ánh mắt Mục Vỹ nhìn chòng chọc vào phần ngực của cô gái đó một cách gian trá, trong đầu hắn chỉ có đúng một ý nghĩ!
Chỉ có gương mặt là thơ ngây!
Chiếc áo bên trên ôm khít vòng ngực, không thể che đi nét xuân căng tràn của cô gái.

Mái tóc buộc gọn dài đến thắt lưng, chạm tới vòng eo uyển chuyển...!Làn váy ngắn dưới mặt bàn lộ ra cặp đùi mỹ miều, đẹp như ngọc.

Nha đầu này lớn lên, nhất định sẽ hại nước hại dân!
Nhưng Mục Vỹ biết, cô nhóc tên là Diệu Tiên Ngữ này chính là một yêu tinh đuổi cùng giết tận.

Mục Vỹ biết đây là một âm mưu mà đám học trò này bày ra để làm khó mình, hòng làm hắn mất mặt.

Luyện đan?
Mục Vỹ mỉm cười!
Định chơi ta à? Mơ đi!
Hắn đường đường là Tiên Vương tối cao của đại thế giới Vạn Thiên, nên với hắn mà nói, luyện đan, luyện khí thật sự dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, nơi này chỉ là Thiên Vận Đại Lục của tiểu thế giới Tam Thiên mà thôi.

Nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Diệu Tiên Ngữ đưa ra, rất nhiều học trò trong lớp lại bật cười.

Bọn họ cười một cách rất nham hiểm.

Câu hỏi này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng để có một lời giải đáp sâu sắc thì họ tin, với lượng kiến thức mà Mục Vỹ có, hắn trả lời được mới là lạ!
Đám học trò đang chờ người thầy này của mình tiếp tục làm trò cười cho thiên hạ, bọn họ đã quá quen với vẻ quẫn bách khi không trả lời được câu hỏi của Mục Vỹ.

"Bách Linh Đan là đan dược nhất phẩm, với võ giả bước vào cảnh giới Đoàn Cốt, tầng thứ hai của thân xác, nó có thể nâng cao tố chất xương cốt của bọn họ.

Vì vậy, khi bước vào cảnh giới Dịch Cân, tầng thứ ba của thân xác, nó sẽ khiến gân cốt dẻo dai thêm".

Mục Vỹ bình thản nói: "Bách Linh Đan được luyện chế từ ba loại thảo dược là cỏ Khô Diệp, hoa Bách Linh và cây Quế Mục.

Hoa Bách Linh có quá nhiều linh khí, nên cần dùng cây Quế Mục để trung hoà".

"Tuy nhiên cây Quế Mục lại có vị đắng, vị này sẽ ảnh hưởng đến tính chất linh khí của hoa Bách Linh, nhưng may sao cỏ Khô Diệp lại có thể loại bỏ được điểm này".

"Ngoài ra, điều quan trọng nhất là cỏ Khô Diệp trông có vẻ héo úa, nhưng lại chứa một lực sinh mệnh rất lớn ở phần rễ.

Thêm phần này vào sẽ càng khiến lính tính của hoa Bách Linh và cây Quế Mục kết hợp với nhau hoàn hảo hơn, từ đó nâng cao tác dụng của Bách Linh Đan!"
"Này người đẹp, ta nói đúng chưa?", Mục Vỹ mỉm cười phóng khoáng, nhìn Diệu Tiên Ngữ với vẻ hơi khiêu khích.

Trông dáng vẻ giảng giải đĩnh đạc của thầy Mục thường ngày vốn hiền khô, cả đám học trò đều ngây như phỗng.

Trước kia, thầy Mục chỉ nói vài câu thôi đã đỏ mặt, sao bây giờ tự nhiên lại thay tính đổi nết vậy?
Đan dược không phải là thứ mà ai cũng có thể luyện chế ra được đâu.

Diệu Tiên Ngữ có bối cảnh khác họ.

Từ nhỏ, cô ta đã thể hiện khả năng thiên phú về luyện đan.

Cả đám đang muốn đoán xem thầy Mục có đang nói linh tinh hay không qua ánh mắt của cô ta.

"Coi như thầy trả lời đúng!"
Diệu Tiên Ngữ bực bội bĩu môi.

Nay thầy Mục ngày thường hiền lành, ngờ nghệch, Mục đại ngốc lại có thể trả lời được câu hỏi này, điều đó khiến mọi người cảm thấy hơi khó hiểu.

Nghe thì có vẻ vấn đề này rất đơn giản, nhưng cỏ Khô Diệp có thể thúc đẩy linh tính của hoa Bách Linh và kết hợp hoàn mỹ với cây Quế Mục hay không.

Vấn đề này ngay đến cả thầy luyện đan hai sao còn không biết, cô ta cũng là được nghe ông nội chỉ dạy mới biết được điều này.

Đoán bừa!
Diệu Tiên Ngữ tự an ủi bản thân, chắc chắn người thầy này đang đoán bừa.

Đúng rồi!
Đột nhiên Diệu Tiên Ngữ có vẻ mừng rỡ, cô ta mỉm cười một cách xấu xa nhìn Mục Vỹ như nghĩ ra một chuyện gì đó.

Trước kia, ông nội cô ta nói có một vấn đề về luyện đan khiến ông luôn thấy vướng mắc.

Với trình độ kém cỏi của Mục Vỹ, chắc chắn hắn sẽ không thể trả lời được!
Câu hỏi này kiểu gì cũng sẽ khiến Mục Vỹ mất mặt trên lớp học.

“Thầy Mục, có một vấn đề này đã khiến học trò đau đầu rất lâu!”, nói rồi, Diêu Tiên Ngữ bước lên bục giảng: “Thầy đã nghe nói đến Tụ Linh Đan bao giờ chưa ạ?”
Tụ Linh Đan?
Diệu Tiên Ngữ vừa nói câu này ra, cả phòng học chợt im phăng phắc.
 
Mục Thần
Chương 3: 3: Tụ Linh Đan


Tất cả bọn họ đều biết Tụ Linh Đan.

Tụ Linh Đan là đan dược tam phẩm, số thầy luyện đan có thể luyện chế ra loại đan dược này ở cả thành Bắc Vân chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thành Bắc Vân chỉ là một thành trì ở rìa ngoài của đế quốc Nam Vân.

Thầy luyện đan có cấp bậc cao nhất ở đây cũng chỉ đạt tới ba sao.

"Tụ Linh Đan?", Mục Vỹ ngẩn người.

Tụ Linh Đan là đan dược nâng cấp tốt nhất để nâng từ tầng thứ bảy của thân xác là cảnh giới Ngưng Nguyên lên tầng thứ tám là cảnh giới Tụ Đan.

Nhưng Mục Vỹ nhớ ở kiếp trước, đây là đan dược thử nghiệm cơ bản nhất của thầy luyện đan nhập môn.

Trông thấy dáng vẻ nghệt ra của Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ mỉm cười đắc ý.

Tụ Linh Đan là đan dược tam phẩm, đến ông nội cô ta còn thấy rắc rối khi luyện chế thì chắc chắn Mục Vỹ sẽ không biết gì cả.

Hơn nữa gần đây, khi luyện chế Tụ Linh Đan, ông nội cô ta cảm thấy chất lượng đan dược quá thấp, định cải tiến thêm, nhưng vẫn cứ sầu não vì không có cách nào cả.

Hôm nay, cô ta muốn lấy vấn đề này ra để khiến Mục Vỹ mất hết sạch mặt mũi!
"Thầy Mục, Tụ Linh Đan chính là đan dược tam phẩm, chủ yếu cần cóLinh Chi Bách Vị, Thiết San Hô, cỏ Cùng Căn, còn có yêu đan của yêu thú bậc thấp cấp ba Phá Phong Thanh Lang và thêm một ít dược thảo có tính bổ trợ thì mới có thể luyện chế thành công!"
"Thầy Mục, ba món dược liệu đầu tiên là những món không thể thiếu khi luyện chế Tụ Linh Đan.

Nhưng tại sao nhất định phải cần thêm yêu đan của Phá Phong Thanh Lang ạ?"
Diệu Tiên Ngữ chớp đôi mắt to tròn, rồi hỏi với vẻ ngây thơ.

"Chậc!"
Nhưng Diệu Tiên Ngữ vừa mới nói dứt câu, Mục Vỹ đã chẹp miệng, sau đó quát: "Tên khốn nào giảng như thế hả? Tụ Linh Đan là để võ giả bước vào cảnh giới Tụ Đan , tầng thứ tám của thân xác, sử dụng để tôi luyện Nguyên Đan.

Mà điều quan trọng nhất trong công đoạn này là gì? Đó là ổn định! Nguyên Đan mà bất ổn thì sau này sẽ khó mà thăng lên cảnh giới cao hơn được!"
Mục Vỹ tức giận nói: "Dù yêu đan của Phá Phong Thanh Lang có thể trung hoà dược tính của ba loại dược liệu chính, tuy nhiên nó cũng sẽ làm hao mòn hết linh tính của chúng.

Nên khả năng thành công sẽ rất thấp, đây là cách làm của tên ngu xuẩn nào vậy?"
Mục Vỹ chợt nghĩ, hàng nghìn năm trôi qua, kỹ thuật luyện đan chẳng những không tăng cao, mà còn thụt lùi thêm!
Nghe thấy Mục Vỹ lớn giọng mắng nhiếc, cả phòng học đều im lặng như tờ.

Khốn kiếp ư?
Ngu xuẩn sao?
Tụ Linh Đan có thể nói là đan dược được cả Thiên Vận Đại Lục công nhận, và cách thức cùng phương thuốc luyện đan này cũng vậy.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất đây là phương thuốc mà Dược Cốc Tử - Dược Thánh của Thiên Vận Đại Lục đã chế tạo ra từ hàng nghìn năm trước, được người đời sau tán thưởng và ca tụng, thế mà Mục Vỹ lại dám lớn tiếng mắng chửi!
Rốt cuộc ai mới là kẻ ngu xuẩn đây? Mục Vỹ tưởng mình có thể so với Dược Thánh của hàng nghìn năm trước thật hay sao?
Nhưng khi nghe thấy vậy, Diệu Tiên Ngữ lại ngẩn ra.

Ông nội của cô ta cũng nói như thế!
Người khác có thể không hiểu rõ về đan dược, nhưng cô ta thì lại rất quen thuộc.

Vả lại, từ khi còn nhỏ, cô ta đã là thầy luyện đan một sao thực thụ, hơn nữa còn được coi là tiểu thiên tài luyện đan của thành Bắc Vân.

Diệu Tiên Ngữ không ngờ là Mục Vỹ lại có thể hiểu rõ được điểm này!
Câu hỏi trước hắn đoán mò, nhưng chẳng lẽ vấn đề này cũng vậy?
"Vậy thầy Mục thử nói xem phải làm sao ạ?", tiếng gọi thầy lần này của Diệu Tiên Ngữ đã có thêm một chút vẻ xin được giải đáp.

Cô ta thay đổi giọng điệu, các học trò khác lập tức cảm thấy kỳ quái.

Từ thái độ này của Diệu Tiên Ngữ có thể thấy, hình như không phải Mục Vỹ đang nói luyên thuyên!
"Làm sao? Dùng yêu đan của Phá Phong Thanh Lang để luyện chế Tụ Linh Đan tự nhiên sẽ làm lãng phí linh khí của ba dược liệu chính khác.

Hơn thế nữa, cũng sẽ làm tăng xác suất luyện đan thất bại!"
Mục Vỹ lẩm bẩm nói: "Tốt nhất là dùng yêu đan của Phong Lang!"
"Ha ha..."
Nghe thấy "cao kiến" này của Mục Vỹ, cả phòng học lại tiếp tục vang lên tiếng cười ngặt nghẽo.

"Phong Lang? Thầy Mục, thầy đang đùa đấy à? Ha ha...", Mặc Dương không nhịn được ôm bụng, cười gập lưng nói: "Dù chúng trò không quá hiểu về luyện đan, nhưng dẫu sao cũng đã học khá nhiều bài luyện đan.

Phong Lang chỉ là một con yêu thú cấp một, hơn nữa còn là cấp thấp nhất, yêu đan của nó có rất nhiều tạp chất mà lại dùng để luyện chế Tụ Linh Đan cấp tam phẩm ư? Thầy đang đùa với trò đúng không ạ?"
 
Mục Thần
Chương 4: 4: Câu Trả Lời Trong Lớp Học


Nhìn thấy vẻ mặt cười đến mức ngớ ngẩn của Mặc Dương, Mục Vỹ quả thực không nói nên lời, muốn giải thích rõ với bọn nhóc này khó thật đấy.

Mà phía đằng kia, Diệu Tiên Ngữ cũng cười khổ lắc đầu.

Vỗn dĩ, cô ta cho là Mục Vỹ sẽ nói ra một phương pháp hay ho nào đó, thật không ngờ…
Yêu đan của Phong Lang?
Yêu đan của yêu thú Phong Lang cấp một, bản chất không tinh khiết, hơn nữa, bản thân nó cũng không có linh tính, dùng luyện chế đan dược Tụ Linh Đan tam phẩm, hoàn toàn không thể dung hợp được dược tính ba loại đan dược như cỏ Linh Chi Bách Vị.

Xem ra mấy ngày nay mình bị lây nỗi muộn phiền của ông nội đến nỗi sinh bệnh rồi, ấy thế mà lại nghĩ sẽ có được đáp án từ người thầy nổi tiếng là ngớ ngẩn này!
Thật là nực cười!
“Hả? Vậy theo như những gì thầy nói, chỉ dựa vào yêu đan của Phong Lang, là có thể bổ trợ cho những gì Phá Phong Thanh Lang không thể đạt được, đồng thời nâng cao dược lực và tỷ lệ thành công của Tụ Linh Đan?”
“Đương nhiên không phải!”
Dường như theo bản năng, Mục Vỹ mở miệng đáp lại.

Chỉ là hắn vừa nói xong, cửa phòng học đã mở, có hai người đi từ ngoài vào.

Một người, toàn thân mặc áo bào tro, tóc hoa râm, để râu quai nón, thoạt nhìn chừng bảy tám mươi tuổi, nhưng phong thái nhanh nhẹn.

Còn theo sau là một người đàn ông trung niên, hơi khom người xuống, vẻ mặt cung kính, lo lắng nhìn theo ông lão đi phía trước đến nỗi không dám thở mạnh.

“Viện trưởng!”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đi phía sau có vẻ căng thẳng, Mục Vỹ sửng sốt.

Thật không ngờ viện trưởng hôm nay đột nhiên đến thị sát lớp học, hơn nữa, ông lão này là ai vậy?
Song, theo ký ức của Mục Vỹ, hình như trong cả thành Bắc Vân, người có khả năng làm cho viện trưởng của Học viện Bắc Vân căng thẳng đến như vậy cũng chưa xuất hiện.

“Hả? Thế thì phải làm sao?”
Nghe thấy câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Mục Vỹ, lão già mặc áo bào tro bắt đầu hứng thú, cười ha hả nói: “Ai ai cũng biết, Phong Lang chỉ là yêu thú cấp một, cấp bậc quá thấp, yêu đan không tinh khiết, nếu dùng để điều chế đan dược, tạp chất quá nhiều.

Hơn nữa, với cấp bậc của yêu đan Phong Lang, dường như cũng không trung hòa được dược tính của ba loại dược liệu chính là Linh Chi Bách Vị, Thiết San Hô, cỏ Cùng Căn!”
“Đúng là không thể, thế nhưng thêm vào một vị dược liệu thì lại có thể!”
“Dược liệu gì?”
“Quả Tử Ngọc!”
Quả Tử Ngọc?
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, toàn bộ học sinh trong lớp đều sửng sốt.

Bọn họ bất ngờ, không phải vì giá trị của quả Tử Ngọc, mà là quả Tử Ngọc này, thật sự là quá phổ biến, quá bình thường, tưởng chừng như còn chẳng đáng giá bằng yêu đan của Phong Lang, bởi vì hầu như bên trong những dãy núi của toàn Đế quốc Nam Vân, đâu đâu cũng có thể thấy.

Có thể nói, quả Tử Ngọc chính là thứ chín thối trên đường, thậm chí ở trong chợ không ai bán.

Bởi vì loại quả này không hề có giá trị, có thể tiện tay hái được, nên không ai để ý!

“Quả Tử Ngọc…”
Chỉ là khi nghe thấy lời của Mục Vỹ, ông lão mặc áo bào tro kia cũng nhíu mày, trở nên trầm mặc.

“Quả Tử Ngọc, mặc dù không có linh tính, nhưng lại có một loại công hiệu, có khả năng cô đặc, linh tính của yêu đan Phong Lang thấp, nếu có thể tụ hợp lại, đúng là cũng có thể nâng cao linh tính của yêu đan Phong Lang, thay thế cho yêu đan của Phá Phong Thanh Lang thì vẫn có thể, chỉ là…”
“Không chỉ có điểm này!”
Mục Vỹ nhìn vẻ mặt suy tư của ông lão mặc áo bào tro, lại nói: “Quả Tử Ngọc, còn có một công hiệu, có thể làm đông máu, không những có thể làm đông máu mà còn có khả năng tự nâng cao hiệu quả của mình trong lúc làm đông máu".

“Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là quả Tử Ngọc có thể cùng lúc hấp thu linh tính của ba loại dược liệu Linh Chi Bách Vị, tự trung hòa, sau đó tái tuần hoàn, tác dụng ngược lại lên ba loại dược liệu!”
Nghe từng câu từng câu Mục Vỹ nói, ánh mắt của ông lão mặc áo bào màu tro dần dần sáng lên…
Không sai!
Quả Tử Ngọc thực sự có công hiệu này, chỉ là chẳng ai nghĩ đến việc dùng yêu đan của linh thú có cấp bậc thấp như Phong Lang để thay thế cho yêu đan của Phá Phong Thanh Long.

Càng không ai ngờ được lại có thể dùng quả Tử Ngọc để bù lại vấn đề thiếu hụt linh khí của Phong Lang trong quá trình hoán đổi này.

Kỳ thực là vì yêu đan Phong Lang và quả Tử Ngọc quá đỗi bình thường, bình thường đến nỗi tất cả mọi người không dám nghĩ đến việc dùng hai vị thuốc này để luyện chế đan dược tam phẩm.

Hơn nữa, quả Tử Ngọc còn có thể xem như trạm trung chuyển, về điểm này càng không ai nghĩ đến.

Cao!
Cẩn trọng suy nghĩ từng lời của Mục Vỹ, Mạt Vấn đột nhiên cảm thấy ý tưởng này rất mới lạ, rất táo bạo, hơn nữa có khả năng rất lớn sẽ thực hiện được.

Dù có là thế hệ Dược Thánh năm đó cũng không nghĩ đến phương pháp này, chàng thanh nhiên này có tư tưởng thật đặc biệt!
“Lão Mạt Vấn ta xin hỏi, quý danh của tiểu huynh đệ?”, nghĩ đến điểm này, Mạt Vấn sửa sang lại vạt áo, kính cẩn nói.

“Mục Vỹ!”
Mục Vỹ tùy ý đáp.

Có điều, Mục Vỹ cũng không để tâm đến câu giới thiệu tên qua loa của Mạt Vấn, nhưng câu này lại khiến cho Lục Khiếu Thiên ở phía sau kinh ngạc đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Còn ba bốn mươi học sinh trong lớp lại càng trợn mắt há mồm, không ngừng dụi mắt, rướn cổ, nhìn chằm chằm vào ông lão trước mặt.
 
Mục Thần
Chương 5: 5: Đại Sư Mạt Vấn


Mạt Vấn là ai?
Bất kỳ ai trên khắp đế quốc Nam Vân đều biết đến cái tên này.

Học viện Nam Vân là học viện có quyền uy nhất và đứng đầu ở đế quốc Nam Vân.

So sánh Học viện Bắc Vân với Học viện Nam Vân thì đúng là như một trời một vực.

Mà Mạt Vấn chính là viện phó của Học viện Nam Vân.

Ông là thầy luyện đan sáu sao, nổi danh lừng lẫy khắp đế quốc Nam Vân.

Đến triều đình của đế quốc cũng phải cung kính và coi ông là khách quý.

So với viện phó Mạt Vấn thì viện trưởng Lục Khiếu Thiên của Học viện Bắc Vân này thật sự quá tầm thường, hoàn toàn không thể so bì.

Đã có rất nhiều truyền kỳ về Mạt Vấn.

Vào năm mười một ở đế quốc Nam Vân, cục diện đất nước bất ổn, bị hai đế quốc láng giềng xâm lược, chính Mạt Vấn đã luyện ra Hổ Vân Đan giúp các binh lính hồi phục thương tích nhanh chóng, đồng thời nâng cao sức mạnh chiến đấu của họ, từ đó đã đánh lui hai đế quốc lớn xâm phạm.

Năm một trăm bảy mươi, đế quốc Nam Vân bùng bệnh dịch, đến võ giả cũng bị lây nhiễm, điều này khiến thế lực của quốc gia suy giảm mạnh.

Cũng chính Mạt Vấn đã luyện ra Thanh Tâm Đan, diệt trừ dịch bệnh.

Có thể nói không một ai ở đế quốc Nam Vân là không biết đến thanh danh của Mạt Vấn.

Mỗi khi nhắc đến ông, có rất nhiều người đều bày tỏ thái độ thành kính.

Hiện giờ, người có thể khiến ông xem trọng ở nơi đây có thể nói là rất hiếm.

Không ai ngờ Mạt Vấn lại có thái độ khiêm nhường và hỏi tên của Mục Vỹ chỉ vì vài câu nói của hắn.

Nếu không thấy thái độ khiêm nhường của viện trưởng Lục Khiếu Thiên, thậm chí đám học trò còn hoài nghi không biết đây có phải là đại sư Mạt Vấn thật hay không?
Lục Khiếu Thiên biết rõ, đại sư Mạt Vấn là người khiêm tốn.

Ngay việc đến Học viện Bắc Vân lần này, ông cũng âm thầm lặng lẽ, vậy mà lại giới thiệu tên họ của mình với Mục Vỹ.

Lục Khiếu Thiên hướng ánh nhìn hoài nghi quan sát Mục Vỹ.

Vốn ông ấy không hề muốn nhận Mục Vỹ, nhưng chi phụ của nhà họ Mục lại nổi danh ở thành Bắc Vân.

Hơn nữa, chi chính của nhà họ Mục cũng đã ăn sâu bén rễ ở đế quốc Nam Vân.

Vì vậy, ông ấy mới giữ Mục Vỹ ở lại Học viện Bắc Vân.

Nhưng biểu hiện của hắn thật sự quá tệ.

Hắn vốn không phải là võ giả, giảng bài theo sách hướng dẫn cũng không xong, đúng là ngớ ngẩn đến mức không thể chịu nổi.

Nhưng hôm nay, tên ngốc này có vẻ không giống như mọi ngày!
Lục Khiếu Thiên không phải là thầy luyện đan, nên không hiểu gì về linh đan cả.

Nhưng Mạt Vấn thì hoàn toàn ngược lại.

Cách mà Mục Vỹ nói, về lý thuyết thì đúng, thực chất khi luyện chế hình như lại có khả năng thành công.

Nếu có thể thành công thật thì dùng hai loại dược liệu có ở khắp mọi nơi như yêu đan của Phong Lang và quả Tử Ngọc để luyện chế đan dược Tụ Linh Đan tam phẩm, như vậy đúng là có thể luyện chế ra cả đống.

Nghĩ thử, nếu Tụ Linh Đan có giá rẻ như vậy, luyện chế ra một số lượng lớn sẽ đủ để nâng cao thực lực của võ giả tại đế quốc Nam Vân lên gấp bội.

Như vậy sức mạnh quốc gia của đế quốc sẽ tăng lên, đối mặt với sự xâm phạm, nhòm ngó của các đế quốc xung quanh, chắc chắn họ sẽ không phải lo lắng như hiện giờ nữa.

Nhưng đây không phải là chuyện mà Lục Khiếu Thiên có thể nghĩ tới!
"Lão đây vẫn còn một câu hỏi nữa muốn thỉnh giáo!", Mạt Vấn chắp tay nói: "Hoá Khiếu Đan có thể giúp võ giả cảnh giới Thông Linh - tầng thứ chín của thân xác ngưng luyện huyệt đạo, bước vào cảnh giới Tụ Khiếu- tầng thứ mười của thân xác.

Nhưng khi dùng Hoá Khiếu Đan được luyện chế từ Bạch Nhược Ti Thảo, cuối cùng sức mạnh lại suy giảm.

Với võ giả bước vào cảnh giới Tụ Khiếu mà nói, đúng là tiến thêm một bước, nhưng lại bị nội thương..."
"Thế thì dùng Dương Linh Huyết Chi để cân bằng! Nhớ là không được dùng hết cả quả, mà chỉ được lấy một lượng cực nhỏ, một chỉ thôi là đủ rồi!"

"Dương Linh Huyết Chi..."
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Mạt Vấn chỉ cảm thấy như được khai sáng.

Đúng! Dương Linh Huyết Chi bản chất có rất nhiều huyết khí dương cương, có thể tăng thêm tính dẻo dai cho Bạch Nhược Ti Thảo, đúng là quá thích hợp.

Dù Dương Linh Huyết Chi khá quý hiếm, nhưng để luyện chế ra một lò đan dược thì chỉ cần một chỉ thôi là đủ rồi!
"Hay! Quá hay!"
Mạt Vấn không nhịn được tán thưởng.

Ông không hề để ý đến ánh mắt sôi sục của Lục Khiếu Thiên và cả lớp học ở xung quanh.

Ngay sau đó, ông hỏi liền một mạch vài nghi vấn thường ngày của mình, còn Mục Vỹ thì vẫn trả lời rành mạch lưu loát.

Hai người họ gần như đã hoàn toàn quên mất xung quanh còn có một đám học trò đang nghe cuộc thảo luận của họ đến mức mù mờ.
 
Mục Thần
Chương 6: 6: Không Thể Tưởng Tượng


Sau những câu hỏi đưa ra, Mạt Vấn phát hiện kiến thức về luyện đan của Mục Vỹquả thực là vượt qua tầm hiểu biết của mình.

Tuy trong vài vấn đề, có những loại linh dược linh thảo Mục Vỹ đề cập đến mà ngay đến cả ông cũng không biết, nhưng khi một cách không thể thực hiện được thì Mục Vỹ còn có thể nghĩ ra một cách mới.

Đối với thầy luyện đan thì điều gì quan trọng nhất?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là phương pháp luyện đan!
Từ cổ chí kim, đối với thầy luyện đan, cách thức để luyện ra một loại đan dược luônquý giá giống như mạng sống của cả gia đình.

Nhưng Mục Vỹ lại giống như một cuốn từ điển sống về luyện đan, với mỗi loại đan dược, hắn có thể dễ dàng nói ra vài phương thức để luyện thành loại đan đó.

Thật không thể tin được! Thật sự là quá sức tưởng tượng!
Rốt cuộc Mục Vỹ này có thân phận gì? Đế quốc Nam Vân có được thiên tài với khả năng thiên bẩm xuất chúng đến như vậy, lại cam tâm làm thầy hướng dẫn trong Học viện Bắc Vân nhỏ bé, thực là lãng phí nhân tài!

Nhưng đối với Mục Vỹ, Mạt Vấn này, tên thì nghe có vẻ hay, nhưng lại hỏi quá nhiều, hơn nữa… hơi bị ngu!
Nếu như Lục Khiếu Thiên cùng ba bốn mươi học trò biết được suy nghĩ trong lòng của Mục Vỹ lúc này, sợ rằng sẽ hộc máu mồm mất.

Ông là đại sư Mạt đấy!
“Mục tiểu huynh đệ, lão đây…”
“Mạt Vấn huynh, cái đó… Ồ, thật ngại quá, đã đến giờ tan học rồi, ta phải về nhà đã!”
Thấy Mạt Vấn lại muốn hỏi thêm nữa, Mục Vỹ đã sớm mất kiên nhẫn, nếu không phải vì nể mặt viện trưởng với học trò trong lớp, Mục Vỹ đã sớm tiễn khách rồi.

Chỉ là Lục Khiếu Thiên ở bên cạnh nghe thấy những lời của Mục Vỹ, xém chút nữa nước tiểu đã chảy ra quần.

Tan học? Về nhà?
Ôi trời ơi, tên ngu xuẩn này, có biết người đang đứng ở trước mặt hắn chính là một bậc thầy về luyện đan, giậm chân một cái, toàn bộ đế quốc Nam Vân chấn động hay không?!
Mạt đại sư có thể khiêm tốn học hỏi kẻ bề dưới, thật là hiếm thấy, tên nhóc này lại còn chê phiền!
Đúng thật là Mục Vỹ không biết điều này, muốn trách thì chỉ có thể trách Mục Vỹ của trước kia quá nhu nhược.

“Lão đã mạo phạm rồi, mạo phạm rồi…”
Nghe thấy lời này, Mạt Vấn đỏ mặt, lưỡng lự hỏi: “Ta với thầy Mục mới quen mà như đã thân, không biết ta có thể đi đến quý phủ một chuyến không?”
Cái gì?
Nghe thấy lời của Mạt Vấn, Mục Vỹ trợn tròn mắt, cái lão già này còn chưa vừa lòng sao, tự nhiên lại muốn đến nhà mình nữa.

Đây đúng là kiểu ăn no uống say còn muốn gói mang về đây!
Chỉ là nhìn thấy bộ dạng sốt sắng gật đầu của Lục Khiếu Thiên, Mục Vỹ bất đắc dĩ nói: “Tuỳ ông thôi”.

Không kiên nhẫn thêm được nữa, Mục Vỹ vội vàng khoát tay áo, nghênh ngang bước ra khỏi lớp học.

Phía sau Mạt Vấn khom lưng, chạy vội vàng đuổi theo Mục Vỹ đang đi nhanh phía trước.

Trông dáng vẻ kia, Mạt Vấn thật giống như lão quản gia bên cạnh Mục Vỹ.

Sắc mặt Lục Khiếu Thiên khổ đắng, vội vã rời lớp học, chạy đuổi theo.

Tiểu tổ tông này, hôm nay không biết đã mở mang đầu óc chỗ nào, những vấn đề ngay cả đại sư Mạt Vấn cũng hết cách thì hắn lại có thể ứng đáp trôi chảy như nước.

Nhưng dù vậy, nếu tên khốn này không biết trời cao đất dày, dám đắc tội với đại sư Mạt, ông ấy sẽ mất chức viện trưởng này mất.

Nhất thời, Mục Vỹ đi ở phía trước, Mạt Vấn đi theo bên cạnh, Lục Khiếu Thiên đi sau hai người.

Những học trò còn ở lại trong lớp dường như hóa đá.

Kia thật sự là đại sư Mạt Vấn thanh danh lẫy lừng trên toàn đế quốc Nam Vân sao?
Đó có phải là thầy Mục luôn bị bọn họ gọi là kẻ vô dụng đấy không?
Giờ khắc này, đám học trò đã bắt đầu hoài nghi về thế giới quan của chính mình.

Trên đường đi, Mạt Vấn lại càng không ngừng hỏi Mục Vỹ, dường như muốn được giải đáp tất cả những khúc mắc của mấy chục năm qua.

Chỉ là dọc đường, Mục Vỹ cảm thấy như có cả đàn ruồi đang bay bên tai, kêu vo vo mãi, khiến hắn rất bực bội.

Từ học viện về đến gia tộc, Mục Vỹ cũng biết, hắn của trước kia ở nhà họ Mục cũng không được đối đãi tử tế, cũng không thèm đếm xỉa tới đám tôi tớ, đi thẳng một mạch đến tiểu viện của mình.

“Mục Vỹ thiếu gia, lão gia cùng mấy vị trưởng lão của gia tộc đang ở phòng khách đợi thiếu gia đây!”, chỉ là đang lúc chuẩn bị trở về tiểu viện, Mục Vỹ nghe thấy một giọng nói quái gở ở phía sau lưng hắn.
 
Mục Thần
Chương 7: 7: Ta Đánh Ngươi Đấy


Mục Vỹ không hề lạ lẫm với tiếng gọi ở phía sau đó.

Mục Tiền, cũng chính là quản gia của chi phụ gia tộc họ Mục ở thành Bắc Vân.

Lão già này quả đúng tên sao người vậy, trong mắt lão ta chỉ có tiền, là kiểu người coi trọng thế lực điển hình.

Mục Vỹ biết dù mình bị tách đến chi phụ ở thành Bắc Vân, nhưng tháng nào cũng được gia tộc cho tiền để chi tiêu hàng ngày.

Ban đầu, lão già Mục Tiền này thường cắt xén tiền sinh hoạt của hắn, nhưng về sau thì lão ta nuốt trọn số tiền luôn.

Trước kia Mục Vỹ có bản chất hiền lành, thân phận thấp kém, nên không dám lên tiếng.

Nhưng bây giờ Mục Vỹ đã trở thành một người khác rồi.

"Có chuyện gì?", Mục Vỹ lạnh mặt, mất kiên nhẫn hỏi.

"Có chuyện gì?", Mục Tiền chắp tay sau lưng, ưỡn cái bụng phệ ra, tỏ vẻ như nhìn kẻ dưới nói: "Cái tên đần độn này, còn hỏi ta có chuyện gì ư? Gia tộc và các trưởng lão đã sắp xếp hôn sự cho ngươi, bảo ngươi đi gặp để chọn ngày còn tổ chức hôn lễ.

Chuyện nhỏ nhặt này cũng bắt ta phải đích thân đi, đúng là phiền phức".

Năm nay, Mục Vỹ đã mười chín tuổi, đúng là đã đến tuổi thành thân.

Nhưng gia tộc sắp xếp hôn sự cho hắn, chuyện này khiến hắn không thể không nghi ngờ.

Bởi hắn biết rõ trước kia Mục Vỹ có địa vị thế nào ở trong chi phụ của nhà họ Mục.

"Còn ngây ra đấy làm gì? Mau đi đi! Đúng là đồ ăn hại, sao? Được gia tộc sắp xếp hôn sự cho nên mừng tới mức quên hết mọi sự rồi hả?"
Thấy Mục Vỹ đứng im tại chỗ, Mục Tiền không nhịn được quát mắng.

Hôm nay, lão ta cứ thấy tên này là lạ.

Trước kia, hễ lão ta bảo gì là hắn chỉ gật đầu rồi đi làm ngay, nhưng nay thì lại khang khác.

Nghe thấy tiếng quát tháo của Mục Tiền, Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn đứng sau Mục Vỹ không nhịn được cau mày.

Nói sao đi nữa thì Mục Vỹ cũng là một thiếu gia, bị kẻ dưới quát mắng sai khiến thế này đúng là chẳng ra làm sao cả.

Nhưng Mục Vỹ lại mỉm cười chua chát, tiến lên một bước, quan sát Mục Tiền.

Cảnh giới Tôi Thể, tầng thứ nhất của thân xác!
Cấp bậc này mà cũng dám nói năng l* m*ng với hắn.

Mục Vỹ lại tiến lên thêm một bước, sau đó xoa tay.

Bốp...!
Đột nhiên Mục Vỹ tát một phát lên mặt Mục Tiền, tiếng bạt tai giòn giã vang lên, không gian lập tức im bặt.

Mục Vỹ hạ tay xuống, trên mặt Mục Tiền in một dấu tay đỏ au, má dần sưng lên.

"Ngươi...!Ngươi dám đánh ta?"

Bốp...!
Lại một dấu bàn tay rõ nét khác xuất hiện ở má bên kia của Mục Tiền, khiến gương mặt lão ta sưng vù.

"Ta đánh ngươi đấy.

Nhớ cho kỹ, ta là thiếu gia của nhà họ Mục.

Còn ngươi là người hầu kẻ hạ của nhà ta, sau này mà còn dám mắng nhiếc ta như thế nữa thì không chỉ là hai cái bạt tai đâu!"
Mục Vỹ quẳng lại mấy câu rồi quay người bỏ đi.

Đúng là hổ xuống đồng bằng không bằng chó.

Một lão quản gia nhỏ bé mà dám mắng hắn là đồ ăn hại, ngu dốt.

Mục Vỹ biết rõ việc cấp bách bây giờ là phải nâng cao thực lực của mình.

Nhưng tố chất cơ thể này của hắn đúng là cực kém.

Chỉ tát mạnh hai phát lên mặt Mục Tiền mà tay hắn như bị gãy và có cảm giác tê rần.

Xem ra hắn phải nâng cao thực lực ngay thôi.

Trông thấy Mục Vỹ oai phong lẫm liệt, hai cái tát khiến Mục Tiền như đần người ra, Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn ở phía sau đều có những suy nghĩ khác nhau.

Lục Khiếu Thiên biết rõ Mục Vỹ có bản tính hèn nhát, nên luôn nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng hôm nay, hắn như đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Trước kia, ông ấy tuyệt đối không tin Mục Vỹ dám quát Mục Tiền lấy một tiếng.

Nhưng trong mắt của Mạt Vấn thì cảnh tưởng này lại có một cách giải thích khác.
 
Mục Thần
Chương 8: 8: Sắp Đặt Hôn Sự


Dù sao Mạt Vấn cũng là thầy luyện đan sáu sao, ông dễ dàng nhận ra Mục Vỹ còn chưa luyện tới tầng thứ nhất của cảnh giới Tôi Thể.

Mục Vỹ này làm việc quyết đoán như thế, xem ra hắn không hề đơn giản, chí ít cũng là một kẻ có cá tính.

Mục Vỹ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn.

Hắn thẳng tay tát hai cái vào mặt Mục Tiền làm cho lão ta đờ cả người ra, rồi nghênh ngang rời đi.

Nếu như Mục Tiền phản ứng lại, liều mạng một phen với hắn thì Mục Vỹ khó mà chống đỡ nổi.

Lúc này trong đại sảnh nhà họ Mục, mười mấy cái ghế dựa đều đã có người ngồi, một chỗ trống cũng không còn.

Có hai người ngồi ở hàng ghế đầu, trong đó một người chừng bốn mươi tuổi, mái tóc hơi hơi bạc, ánh mắt sắc bén, phong thái quyền quý đang cười nói.

Người này chính là trưởng tộc của chi phụ nhà họ Mục ở thành Bắc Vân – Mục Lâm Thần.

Người còn lại, mặc một bộ áo bào màu đen, tóc trắng như tuyết, là một ông lão dáng người thấp bé.

“Ha ha…Tần lão thái gia, Mục Vỹ nhà ta có tính cách hướng nội, rất kiệm lời, lát nữa gặp nó xin đừng chê trách!”
Nhìn thấy ông lão mặc áo bào màu đen, Mục Lâm Thần mỉm cười, chỉ là trong nụ cười ấy có chút lo lắng.

Ông lão ấy chính là Tần Thời Vũ, lão thái gia của nhà họ Tần ở thành Bắc Vân.

Nhà họ Tần ở thành Bắc Vân cũng là một gia tộc lớn, thực lực hùng mạnh.

“Trưởng tộc Mục cứ nói đùa, cậu Mục Vỹ này chỉ là hơi hướng nội, nhưng Dao Nhi nhà ta, cậu cũng biết rồi mà… Lần này, hai nhà Tần Mục chúng ta kết thông gia, chủ yếu là để nhắc nhở những kẻ có ý đồ và để nhà họ Vương và họ Điêu không dám làm bừa.”
Tần lão thái gia nhấp một ngụm trà, ánh mắt hướng về thiếu nữ đang ngồi phía sau.

Thiếu nữ này có dáng người yểu điệu, da trắng nõn nà, dịu dàng như ngọc, trong sáng long lanh.

Đôi mắt thông minh linh hoạt nhìn xung quanh vừa có phần tinh nghịch, vừa có phần bướng bỉnh, trên người cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt ôm sát eo.

Trong ánh mắt đó của thiếu nữ toát lên sự thông minh hồn nhiên sẵn có.

Chỉ là, một bên khuôn mặt của cô bị tấm lụa trắng che khuất, khiến người khác không thấy rõ được dung mạo cô.

“Nghĩa phụ, nghe nói người cho tìm con?”
Ngay lúc này, một giọng nói uể oải vang lên trong đại sảnh.

Đó chính là Mục Vỹ, hắn mặc một chiếc áo dài màu đen, trên trán còn dính vệt phấn mỏng, tóc buộc gọn túm cao phía sau gáy, một sợi còn vương trên trán.

Hắn chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt mất kiên nhẫn, tiến vào đại điện.

Nhìn thấy Mục Vỹ tiến vào, Mục Lâm Thần liền cảm thấy trước mắt như bừng sáng lên.

Không biết tại sao, Mục Vỹ hôm nay vô cùng khác lạ so với mọi ngày.

“Vỹ Nhi, vị này chính là lão thái gia của nhà họ Tần, còn đây là tiểu thư nhà họ Tần, Tần Mộng Dao”, nhìn thấy Mục Vỹ, trên mặt Mục Lâm Thần nở một nụ cười.

Ánh mắt Mục Vỹ không thèm để ý đến Tần lão thái gia mà nhìn thẳng vào người Tần Mộng Dao ở bên cạnh.

Vóc dáng của tiểu nha đầu này rất cân đối, một đôi mắt to, sáng lấp lánh, vô cùng linh hoạt, chỉ là đeo khăn che mặt nên không nhìn rõ dung mạo.

Nếu như khuôn mặt xinh xắn cân xứng với dáng người này, thì cô ấy đúng là tuyệt thế giai nhân.

Chỉ là có tấm khăn che mặt, sợ rằng không xinh đẹp, Mục Vỹ không muốn lúc làm việc đó với thê tử tương lai của mình mà phải tắt đèn, thế thì thật mất hứng.

Hơn nữa, việc sắp đặt hôn sự của gia tộc, Mục Vỹ cũng không thích!
“Nghĩa phụ, người tìm con đến là …”
“Là như này, nhà họ Mục chúng ta chuẩn bị cùng nhà họ Tần kết thông gia, nghĩa phụ sắp đặt hôn sự cho con, cho nên…”
“Con từ chối!”

Còn chưa đợi Mục Lâm Thần nói xong, Mục Vỹ ngay lập tức từ chối.

Toàn bộ nhà họ Mục cũng chỉ có Mục Lâm Thần đối tốt với hắn, điều này, khi dung hợp ký ức Mục Vỹ cũng biết rất rõ, hắn rất kính trọng nghĩa phụ của mình.

Vì thế, dù có bị ức h**p, Mục Vỹ cũng không muốn nghĩa phụ rước thêm phiền toái, hắn đều cố chịu đựng.

Nếu không bởi vậy, hắn đã chẳng thèm quan tâm đến chuyện này.

Chỉ là, Mục Lâm Thần cực kỳ quan tâm đến Mục Vỹ, dù ở nhà họ Mục, đại đa số mọi người đều khó chịu với hắn.

Mục Vỹ biết, một khi hắn từ chối, nhất định sẽ có một đám người nhảy ra chỉ vào mặt hắn mà mắng nhiếc.

“Hỗn láo!”
Quả đúng như vậy, Mục Vỹ vừa dứt lời, ngay lập tức liền nghe thấy một giọng chửi rủa cất lên.
 
Mục Thần
Chương 9: 9: Chất Vấn Tại Chỗ


“Hỗn láo!”
Cùng với tiếng quát mắng, một người đứng dậy khỏi ghế.

Nghe thấy giọng nói này, Mục Vỹ không cần nhìn cũng biết là ai.

Đó chính là Mục Phong Nguyên, đại trưởng lão của nhà họ Mục!
Mục Vỹ biết lão già này không ít lần âm thầm để đám con cháu nhà mình ra tay với Mục Vỹ trước kia, nhẹ thì chửi bới, còn nặng thì đánh đập.

Trong mười năm sống ở nhà họ Mục, có thể nói Mục Vỹ bị đánh từ nhỏ đến lớn, thành ra hắn mới trở nên yếu ớt như thế này.

“Mục Vỹ, ngươi có biết Tần tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, ngươi lấy được cô ấy là nhà họ Mục chúng ta được lời to hay không? Cái loại cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, mà vẫn còn không đồng ý? Ngươi có biết trưởng tộc đã hao tâm tổn trí bao lâu để lo cuộc hôn sự này cho ngươi không?”
Mục Phong Nguyên lớn tiếng quát tháo, suýt nữa tóm đầu Mục Vỹ trách mắng, còn nước bọt thì bay tung toé trong đại sảnh.

“Đại trưởng lão, con không bị điếc, phiền người nhỏ giọng một chút được không?”, Mục Vỹ liếc mắt, cắt ngang nói: “Tần Mộng Dao tiểu thư xinh đẹp như tiên, còn con chỉ là một con cóc ghẻ, nên không dám ăn thịt thiên nga đâu”.

“Nếu Tần tiểu thư đã xinh đẹp đến vậy thì để cho đại ca Mục Lang đi.

Huynh ấy là người cháu trai mà đại trưởng lão yêu thương nhất, trai tài gái sắc quá xứng lứa vừa đôi, đại trưởng lão thấy có đúng không ạ?”
“Ha ha…”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, trong đại sảnh im ắng chợt vang lên một tiếng cười khá chói tai.

Tiếng cười này phát ra từ miệng của Tần Mộng Dao.

Thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, Tần Mộng Dao biết mình đã thất lễ, bèn cúi đầu xuống, im lặng.

Còn ở phía này thì đại trưởng lão đã sắp tức nổ phổi!
Trước kia, mỗi khi đưa ra quyết định gì với Mục Vỹ, ngay từ đầu đại trưởng lão đều sẽ quát tháo hắn một cách “có tình có lý”.

Dù lão ta có mắng hắn đến mức ngu người thì tên này cũng không dám cãi lại, chuyện gì cũng đồng ý hết.

Nhưng hôm nay, Mục Vỹ dám cãi lại!
“Mục Vỹ, ngươi đã ở nhà họ Mục tại thành Bắc Vân mười năm, nhưng ngươi đã làm được gì cho gia tộc? Còn gia tộc thì đã phải nuôi một tên vô tích sự như ngươi cả chục năm.

Bây giờ là lúc để báo ơn, mà ngươi lại phản đối à? Không lẽ ngươi định ăn bám nhà họ Mục đến hết đời hay sao?”
Đúng lúc này, một giọng mắng nhiếc khác cũng vang lên.

Đó là Mục Phong Thanh, nhị trưởng lão của nhà họ Mục.

“Trời ạ, nếu nói vậy thì đám Mục Lang với Mục Nguyên hình như còn ăn nhiều hơn con, thế chẳng lẽ họ còn ăn hại hơn con hay sao? Mà con còn biết có vẻ như họ cũng chưa cống hiến được gì cho nhà họ Mục cả!”
“Ngươi có thể so bì được với chúng sao? Sau này, chúng sẽ là trụ cột của nhà họ Mục ta, chúng là thiên tài đấy, còn ngươi là cái thá gì hả?”, đại trưởng lão lại lên tiếng, trong mắt lão ta còn có vẻ khinh thường.

Hôm nay, Mục Vỹ uống nhầm thuốc hay sao mà dám trả treo như thế?
Hai vị trưởng lão đối mắt nhìn nhau, đều có vẻ hơi kinh ngạc.

Mẹ kiếp!
Lúc này, trong lòng Mục Vỹ đã hoàn toàn nổi giận.

Kiếp trước, hắn là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, nào đã bị ai bức bách đến mức này bao giờ.

Nếu không phải hiện giờ thân thể của hắn quá kém cỏi thì hắn đã xông lên đập cho hai lão già chết tiệt này một trận tơi bời rồi.

“Trưởng tộc, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, xin hãy đòi lại công bằng cho lão nô!”
Nhị trưởng lão vừa đứng dậy thì đã có tiếng khóc sướt mướt vang lên ở bên ngoài.

Hai má của Mục Tiền sưng vù, lão ta quỳ sụp xuống đất, khóc lớn nói: “Lão nô vừa thông báo cho Mục Vỹ thiếu gia đến đại sảnh bàn chuyện, mới chỉ thúc giục một chút thôi, không ngờ tên tiểu súc sinh này lại giáng cho lão nô hai cái bạt tai.

Xin trưởng tộc, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đòi lại công bằng giúp ạ!”
“Cái gì?”
Thấy mặt mũi Mục Tiền sưng vêu, nhị trưởng lão quát: “Giỏi lắm Mục Vỹ, Mục quản gia đã sống ở nhà họ Mục ta hai mươi năm, trung thành tận tâm, mà ngươi dám đánh ông ấy?”

“Đánh ông ta?”
Mục Vỹ hừ nói: “Ông ta là kẻ dưới, mà lại lớn giọng quát mắng thiếu gia, hết mắng con là ngu dốt lại đến ăn hại, lẽ nào còn không đáng đánh hay sao?”
“Câm miệng ngay!”
Nhị trưởng lão nổi giận ngất trời: “Mục Vỹ, ta thấy ngươi định làm phản rồi.

Đánh người làm, cãi lại lệnh gia tộc, xem ra không dùng gia pháp ngươi sẽ không biết hối cải!”
“Nghĩa phụ, dù thế nào thì con cũng không đồng ý mối hôn sự này!”, Mục Vỹ mặc kệ đại trưởng lão và nhị trưởng lão, sau đó nói thẳng với Mục Lâm Thần.

Mục Lâm Thần cũng thấy hơi lúng túng.

Ông ấy không ngờ hôm nay Mục Vỹ lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.
 
Back
Top Bottom