Đam Mỹ Mùa Mưa - Chung Hiểu Sinh

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
412,695
0
36
AP1GczO0Z0qwe8SyF-eHSopqqDMoLtRY7aUhJMisIbK7L17kmbqoZiuqC2ArhAZs-5qd_3mTAmgEuhuP1TN7xcKHVK_PbLVyh44zbsfUXbNuDkgUgocwrCFdrAChIOZVQL8svcetZoPkEmrJpMlTViMZiWZW=w215-h322-s-no-gm

Mùa Mưa - Chung Hiểu Sinh
Tác giả: Chung Hiểu Sinh
Thể loại: Đam Mỹ, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Chung Hiểu Sinh
Trans: Trần Trần
Ẩn nhẫn bạc tình công x cố chấp si tình vô tâm vô phế thụ, 1x1, BE.
Văn án:
Tiết Thanh minh mưa phùn lất phất, nửa đường đạp thanh nhớ cố nhân.​
 
Mùa Mưa - Chung Hiểu Sinh
Chương 1: Đạp thanh


Tiết Hàn thực* cấm lửa, vậy mà trên núi Bắc Mang ở thành Lạc Dương lại có người đốt lên một trận khói đen, mù mịt tận trời. Chờ lúc có người tò mò tới gần, nơi đó chỉ còn lại một đám tro tàn, bị gió thổi bay tán loạn.

<i>(Hàn thực trước Thanh minh một</i><i> đến</i><i> hai ngày, từng được coi là ngày giỗ đầu tiên ở Trung Quốc,</i><i> tục xưa</i><i> cấm lửa khói, chỉ được ăn đồ lạnh.)</i>

-------------------------------------------------------------------------------

Kiều Dịch Chi nhận được một quả cầu mây, nhồi bằng đuôi và bờm ngựa, ấy là từ bằng hữu ở nơi phương xa gửi đến. Thậm chí Kiều Dịch Chi còn có thể mơ hồ hồi tưởng lại rất nhiều năm về trước, y cạo sạch lông đuôi con ngựa yêu quý của người đó, bỏ lại cái đuôi mảnh dẻ màu da xấu xí lồ lộ sau mông ngựa, khiến cho một người một ngựa tức đến mức bỏ ăn bỏ uống, giận lẫy mấy ngày trời. Nhưng khi thật sự tới dịp đạp thanh, hai người đá cầu mây trên bãi cỏ, lăn lộn một trận hể hả xong bèn chẳng giận dỗi gì nữa.

Kiều Dịch Chi có phần cảm động, mới chỉ nghe qua gửi áo ấm ngàn dặm, chứ chưa nghe chuyện gửi cầu mây ngàn dặm bao giờ. Huống hồ khoảng cách giữa y và người đó, đã sớm không chỉ là ngàn dặm nữa. Hiện giờ, y ở chốn này đã có phần chết lặng, rất ít khi nhớ lại chuyện cũ, để khỏi thêm nặng nỗi buồn thương.

Tội gì phải vất vả gửi thứ này đến để khiến y lại thêm sầu xuân bi thu chứ.

Nhớ tới ngày mai lại là tiết Thanh minh, có lẽ người đó đã tính kỹ thời gian đem đồ đi tặng, để vừa vặn vào khi đạp thanh, Kiều Dịch Chi lại có dịp nghịch thứ đồ chơi đã lâu không chạm đến này.

Kiều Dịch Chi cười cười, lại nhớ năm xưa vào tiết Thanh minh, hai người thường tới chốn đồng xanh ấy. Đôi mắt nhìn về phương xa chợt đem theo vẻ chờ mong, tựa như quả cầu mây trong tay cũng có độ ấm, truyền từ lòng bàn tay vào đến trong tim.

Vào ngày tiết Thanh minh đến thật, hiếm có dịp người gác cửa không biết đi đằng nào, cửa lớn màu đen lộ ra một cái khe nhỏ, thấp thoáng nhìn ra quang cảnh bên ngoài.

Kiều Dịch Chi trộm vươn đầu ra xem, sau khi xác định quả đúng không có người canh gác, bèn vội vã ôm quả cầu mây kia lẻn ra, chạy thẳng đến chốn cũ chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Bên ngoài mưa bụi lất phất, tầng tầng mây trắng xám che lấp cả mặt trời, cả thế giới nặng nề chìm trong sương khói che phủ. Thời tiết này đối với Kiều Dịch Chi mà nói lại là vừa đẹp, mưa dầm cũng hợp với tâm tình của y lúc này, chỉ tiếc không thể thả diều mà thôi.

Đi chưa mấy chốc mà đã đến vùng đồng xanh bên ngoài thành. Mưa xuân nhẹ nhàng lất phất cũng chẳng hề ảnh hưởng đến thú đạp thanh của người dân thành Lạc Dương.

Trên chạc cành chắc khỏe vắt vẻo xích đu làm bằng dây liễu, mấy đứa tóc để chỏm thay nhau xếp hàng chơi. Mười mấy năm trước, Dịch Chi dẫm lên chiếc xích đu, người kia kiên nhẫn đẩy y suốt một canh giờ, mãi đến tận khi tự Kiều Dịch Chi cảm thấy chóng mặt chơi mệt rồi, người kia vừa ngừng lại liền ẫm ĩ than cánh tay nhức mỏi, bắt Dịch Chi xoa bóp cho mình.

Dù là trời mưa, vẫn cứ có vài thiếu niên không bỏ cuộc, cầm cánh diều buộc sáo trúc chạy thật nhanh trong mưa. Diều giấy lắc lư bay giữa mưa xuân, tựa như sắp rớt xuống mà lại chẳng rớt. Tiết Thanh minh thường trời đều mưa, năm xưa bọn họ vội làm diều cho kịp tháng ba tháng tư mà mất ăn mất ngủ, nếu gặp phải trời mưa không thả được, cũng sẽ không cam lòng mà dắt diều chạy băng băng, đến tận khi chiếc diều thủ công chất lượng vốn đã không tốt lắm mục nát rồi mới biết hối tiếc.

Một đám khuê tú tụ tập dưới tàng cây, vải đỏ áo xanh tựa như muốn đọ cùng xuân khoe sắc. Lúc đó bọn họ không dám tiến đến trêu ghẹo, co lại dưới tán cây cách đó xa xa, vai tựa vai nhau, lúc có lúc không bình phẩm về quần áo của đám đàn bà con gái.

Từng cảnh tượng quen thuộc năm xưa cứ thế vụt qua trước mắt. Một mình Kiều Dịch Chi cầm quả cầu mây dựa vào gốc liễu. Cành liễu nhú mầm xanh mới, tựa như đang gột rửa mái tóc đen. Y tiện tay kéo một nhánh liễu, lại đột nhiên buông tay, cành liễu mềm mại bật trở lại lắc lư một hồi. Rõ ràng là một cảnh tượng rất đỗi bình thường, Kiều Dịch Chi nhìn rồi lại bật cười, khẽ ngâm nga: "Tìm xuân khắp chốn xuân chẳng thấy, hóa rằng trên đầu ngọn liễu đây."

Thế gian lại là một mùa xuân.
 
Mùa Mưa - Chung Hiểu Sinh
Chương 2: Huynh đệ


Xét về bối phận, Kiều Dịch Chi và Vân Sinh là anh em họ. Mẹ của Vân Sinh vốn là nhị tiểu thư nhà họ Kiều, năm đó vì một bài thơ đứng đầu hội làng mà nhất quyết muốn hạ mình gả cho thư sinh nghèo tay trắng nhà họ Vân.

Thư sinh nghèo đèn sách hơn hai mươi năm, công danh chưa thành đã thành gia lập thất, lại không có năng lực nuôi dưỡng chăm sóc vợ con. Người ngợm thì ốm yếu liên miên, chỉ biết đọc sách. Vào dịp Đông chí đi xem hành hương trên sông không cẩn thận ngã xuống nước, người ướt sạch, còn nhiễm gió Tây Bắc. Năm ấy Vân Sinh mới ôm quyển 《Tăng Quảng hiền văn》học nói, mà cha đã buông tay lìa đời.

Nhị tiểu thư họ Kiều tính khí lẫm liệt, chưa từng mong đợi chồng một bước lên mây, tuổi trẻ đã thành góa phụ dắt theo cô nhi, nói thế nào cũng không chịu vứt bỏ mặt mũi trở về nhà mẹ đẻ.

Vân Sinh theo mẹ lưu lạc khốn đốn bên ngoài mấy năm. Thiếu niên vào tuổi ăn tuổi lớn, lại chỉ có thể ngày hai bữa ăn canh đạm cháo trắng. Cho đến tận năm mười hai tuổi, mẹ bệnh nặng qua đời, mới được bà ngoại bế về nhà họ Kiều.

Vân Sinh mất cha lẫn mẹ, đã ăn cơm nhà họ Kiều, lão tổ tông đương gia bèn đổi tên cho hắn, gọi là Kiều Vân Sinh, cho em trai của mẹ nhận làm con thừa tự, đưa cho một thiếp thất không có con cái nuôi dưỡng.

Kiều Dịch Chi chính là con trai của cha nuôi Vân Sinh, vốn là anh em họ, mà trời xui đất khiến thành ra bỏ đi chữ 'họ' ấy.

Kiều Vân Sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại kiệm lời ít nói, có lúc mấy người bề trên tâm tình không tốt, giận cá chém thớt, vừa chửi vừa đánh, rủa xả cha mẹ ruột cũng chẳng hề thấy hắn tức giận, ngược lại nghe vậy còn dịu giọng khuyên giải: "Dì ba đừng giận, cha chỉ là nhất thời quên đó thôi, sau này ắt sẽ nhớ tới."

Đối với người này, Kiều Dịch Chi cảm thấy vừa tò mò, vừa đáng thương, cầm lòng không đặng bèn sáp tới muốn thử xem hắn có phải quả hồng mềm mặc kệ người ta n*n b*p thật hay không.

Ấy mà thử vậy, hai anh em lại ngày càng thân thiết hơn. Vân Sinh không chỉ không biết giận, còn săn sóc tinh tế, hơn cả tỉ mỉ còn có ung dung bình tĩnh rất thức thời.

Hai anh em cùng chơi với nhau, ăn uống chung một bàn. Mỗi lần Kiều Dịch Chi đều ăn rất nhanh, Vân Sinh nhai chậm nuốt kỹ, thường thì trong bát còn lại toàn những món Kiều Dịch Chi thích ăn, nhìn dáng vẻ thòm thèm như hổ đói của y, bèn cười đẩy bát về phía trước: "Này, anh không ăn nổi nữa đâu."

Một hai lần cũng thôi, lâu ngày Kiều Dịch Chi cũng phát hiện có ẩn tình bên trong: Một người thích ăn cháo hầm táo đỏ, lại không thích ăn táo đỏ trong cháo; thích ăn rượu nếp bí ngô, lại không thích ăn rượu nếp trong đó; thích ăn gà xắt xào hạt dẻ, lại không ăn hạt dẻ trên đĩa... Thường đây đều là những thứ bản thân y thích ăn, không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Mỗi ngày vào buổi trưa, hai người đều có chè hoa quế làm điểm tâm. Kiều Dịch Chi thích ăn ngọt, thường một chén sợ ít, hai chén sợ nhiều, vậy nên lần nào cũng xỉa từ chén của Vân Sinh một ít.

Ngày hôm đó, Vân Sinh vẫn như thường lệ chọn lấy chỗ nhiều cẩu kỷ, ăn được mấy miếng đã bỏ xuống không động đến nữa. Kiều Dịch Chi không thích ăn cẩu kỷ, trong bát của mình cũng thường vét sang một bên.

Kiều Dịch Chi nghĩ quàng nghĩ xiên nhiều, ăn xong phần mình bên này rồi nhất mực dằn lòng không động vào của Vân Sinh, ưỡn bụng gào lên: "No rồi no rồi, em không muốn ăn nữa."

—— Y cứ muốn nhìn xem Vân Sinh không thích ăn thật hay là cố ý nhường mình.

Vân Sinh nhìn y một cái, cười cười, rồi lười biếng dựa vào ghế trúc, lấy sách đặt ở một bên qua đọc.

Kiều Dịch Chi kiềm chế không nhìn hạt nếp ngọt trong chén chè hoa quế, vắt chân nằm trên đùi Vân Sinh, tùy tiện hỏi: "Sách gì thế? Em thấy anh xem từ sáng tới giờ chẳng chịu bỏ xuống."

Vân Sinh cười lật bìa sách ra lắc lắc trước mắt y, Kiều Dịch Chi ngạc nhiên nói: "《Hàn Phi Tử》? Anh xem sách Pháp Gia* làm gì?"

<i>(Pháp gia là học phái quan trọng trong lịch sử Trung Quốc, đề xướng lấy pháp trị làm nòng cốt tư tưởng/Theo Baidu)</i>

Vân Sinh luôn đeo theo ý cười dịu dàng kia, buông một tay vuốt tóc Dịch Chi: "Thấy viết hay bèn xem thôi."

Kiều Dịch Chi có phần hưởng thụ, gáy sau cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, lại lúc có lúc không tán gẫu với hắn, cố gắng để mình quên đi chén chè hoa quế chưa ăn hết kia. Vân Sinh vốn đã kiệm lời, bèn thuận theo y, hỏi một câu đáp một câu, vậy mà thoắt cái cũng giết thời gian được một nén hương.

Tới lúc nha hoàn đến thu thập bát đĩa, nhìn thấy chè hoa quế chưa ăn được mấy miếng, ngơ ngác hỏi: "Công tử còn dùng không?"

Vân Sinh liếc mắt nhìn Kiều Dịch Chi đang nằm trên đầu gối mình, Dịch Chi đang rời mắt nhìn quanh quất khắp nơi.

Vân Sinh cười khẽ, tay trái luồn vào tóc Kiều Dịch Chi nhè nhẹ v**t v*: "Đem đi hâm nóng lại rồi bưng qua đây." Dừng một chút, ngón tay rời khỏi những lọn tóc của y, ngón trỏ lướt qua sống mũi y: "...Khỏi cho con nhím tham ăn bên góc tường kia thèm thuồng cả buổi chiều."

Kiều Dịch Chi có hơi kinh ngạc nhìn hắn, bắt gặp ngay ý cười nuông chiều trong mắt hắn.

Ánh mặt trời tháng tư rọi qua những chạc cành chiếu lên giữa mày mắt người thiếu niên, thoáng ngẩn ngơ chẳng phân rõ đâu là ánh dương loang lổ, đâu là hoa đào đang rơi.

Mùa hoa xuân năm đó, lỡ trầm mê đôi mắt ai.
 
Mùa Mưa - Chung Hiểu Sinh
Chương 3: Lễ vật


Mỗi lần Kiều Dịch Chi nhìn thứ đồ gì ở trong phòng Vân Sinh quá hai cái, mấy ngày sau Vân Sinh sẽ lấy danh nghĩa quà dịp lễ gì đó tặng cho y.

Thuyền nhỏ gỗ hạch đào, thi từ thư họa, giấy cửa sổ tinh xảo... Vân Sinh chẳng có thứ gì đáng tiền, đồ trong phòng phần lớn là cha Kiều cho, càng đừng nói là món gì có thể xem như ơn huệ, dẫu là có, cũng chưa chắc Kiều Dịch Chi đã để vào mắt.

May là Vân Sinh khá có thiên phú về văn học, còn có chút thành tựu, mấy năm này kết thân được nhiều văn nhân danh sĩ ở Giang Đông, quả thực là có chút danh tiếng. Thêm nữa bản thân khéo tay, thường có thể làm ra rất nhiều đồ chơi mới lạ dỗ cho Kiều Dịch Chi mặt mày hớn hở.

Dẫu cho hai anh em có thân thiết hơn nữa, Vân Sinh vẫn là một kẻ trầm lặng, có chuyện gì cũng vẫn giấu tiệt trong lòng khó cạy miệng nói, chỉ tươi cười ứng phó người khác.

Năm Vân Sinh mười lăm tuổi, lão tổ tông tặng cho hắn một con ngựa nhỏ. Không ngờ kể từ đó Vân Sinh đem coi như trân bảo, ngày nào cũng tự tay tắm rửa đút ăn cho ngựa, trong lòng nghĩ gì cũng chỉ nói cho ngựa nhỏ kia nghe. Một người một ngựa quả thực ăn ý vô song, lại khiến cho Kiều Dịch Chi ghen tức không ít.

Người mà lại đi ghen tức với một con ngựa, Kiều Dịch Chi tự ngẫm lại còn thấy hoang đường nực cười, nhưng lúc thấy Vân Sinh đối đãi mình quả thực chẳng quan tâm bằng con ngựa, chỉ hận không thể cùng ăn cùng ngủ với ngựa kia, lửa giận bèn không thể áp chế được, cứ phừng phừng bốc lên.

Thân thiết với ngựa cũng không thể quên anh em. Vân Sinh vẫn bỏ chút công sức làm quà tặng cho Kiều Dịch Chi như thường, Đoan Ngọ là một chiếc thuyền rồng khắc bằng gỗ hạch đào, hạ chí là một chiếc quạt do danh sĩ Giang Đông, Tô Tây vẽ...

Đến tháng bảy, Vân Sinh đang tắm cho ngựa trong chuồng, chợt thấy Kiều Dịch Chi nộ khí đằng đằng xông tới, chỉ vào con ngựa, la lên: "Tặng nó cho em!"

Vân Sinh ngơ ngác, biết y lại lên cơn nhỏ nhen, tức thì dịu dàng cười nói: "Sao thế? Hôm nay mới mồng sáu tháng bảy, dạo gần đây... Chẳng lẽ em muốn đòi quà tiết Trung Nguyên* sao? Vậy thì không lành vận lắm đâu..."

<i>(Tiết Trung Nguyên: Rằm tháng bảy, theo tục xưa đốt tiền giấy, cúng tế người đã khuất)</i>

Kiều Dịch Chi tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: "Lễ Thất tịch*! Em muốn quà lễ Thất tịch!"

<i>(Thất tịch: Lễ tình yêu theo văn hóa Trung Quốc, gắn liền với truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ)</i>

Vân Sinh ngẩn ra, rũ mắt xuống cười nói: "Lễ này anh tặng quà... Chẳng thể coi ra trò trống gì. Mấy ngày tới là lập thu, em để anh nghĩ xem..."

Kiều Dịch Chi quăng cho con ngựa kia một cái nhìn sắc lẹm, cau mày nói: "Chuyện gì anh cũng nói với nó, lại không nói với em. Trong mắt anh, em còn chẳng bằng một con ngựa đấy ư?"

Vân Sinh lắc đầu: "Anh chỉ là..."

Chỉ là làm sao? Kiều Dịch Chi nhìn hắn, nhưng hắn vẫn chậm chạp không giải thích được.

Cục diện đông cứng lại. Lòng dạ Vân Sinh thâm sâu, Kiều Dịch Chi lại tính tình trẻ dại, lửa giận nói bốc lên liền bốc lên, nói tiêu tán là phút chốc tiêu tán. Tủi thân bước ra khỏi chuồng ngựa, buổi tối dùng một bát canh ngân nhĩ mật ong ngọt lịm, lại thấy Vân Sinh múc đậu xanh tính hàn vị đắng khỏi bát, đem ngân nhĩ của mình trút cho y, vậy là ấm ức gì cũng quăng hết ra sau đầu.

Ngày hôm sau, y quả thực nhận được quà Thất tịch.

Vân Sinh tự tay tết một đôi lồng đèn uyên ương tặng cho y, tuy rằng tay nghề không tốt lắm, đôi uyên ương kia bị tết thành đầu vịt, mình hạc, đuôi thỏ, nhưng Kiều Dịch Chi vẫn rất vui mừng nhận lấy: "Anh ơi, nếu anh làm cho chúng một đôi mào gà nữa là càng hoàn hảo rồi!"

Vân Sinh thẹn, nói: "Tầm bậy... Uyên ương là một đực một cái, mào gà chỉ có gà trống mới có, sao có thể làm một đôi?"

Kiều Dịch Chi rũ mắt xuống, đôi mắt bị chôn dưới cái bóng của hàng mi dài, lát sau cười khẽ nói: "Uyên ương này của anh cũng chỉ có em mới nhìn ra được..."

Tới tháng tư năm sau, Kiều Dịch Chi thừa dịp Vân Sinh không đề phòng, lén mang cây kéo lẻn vào chuồng ngựa, cạo trọc cái đuôi của con ngựa ngày một to khỏe kia, để lại một miếng thịt dài xấu xí đằng sau mông ngựa. Lập tức khiến khí thế của nó suy sút, xấu không còn lời nào diễn tả.

Con ngựa chịu đả kích lớn, từ sau đó thu lại dáng vẻ uy phong lẫm liệt ngày trước, cúp đầu cụp đuôi, trông còn chẳng bằng con lừa bên cạnh.

Vân Sinh vừa vào chuồng ngựa, thấy việc đã vậy, giận đến suýt thì ngất xỉu tại chỗ. Tuy rằng đau lòng cực kỳ, hắn lại không nhẫn tâm phát cáu với người em trai này, mắng không đành, cười không xong: "Em làm cái trò gì thế này!"

Kiều Dịch Chi vui vẻ cầm quả cầu mây mới chế được ra, tựa như khoe đồ quý mà lắc qua lắc lại trước mặt Vân Sinh: "Dùng lông đuôi ngựa của anh nhồi đó, trông được không?"

Vân Sinh dở khóc dở cười: "Cái gì mà lông đuôi ngựa của anh... Em tự ý làm vậy, cũng không chịu thương lượng với anh gì cả!"

Kiều Dịch Chi bĩu môi: "Thương lượng với anh, anh sẽ đồng ý chắc? Được rồi mà, quả cầu mây này coi như quà anh tặng em, em không hỏi tự ý lấy vậy."

Cơn tức của Vân Sinh vẫn mắc nghẹn ở lồng ngực: "Quà? Đây là quà lễ gì mới được chứ?"

Kiều Dịch Chi chẳng thèm nghĩ đã nói: "Mấy ngày nữa là tiết Thanh minh, lúc chúng ta ra ngoài đạp thanh cùng nhau chơi quả cầu mây mới này... Vậy coi như là quà tiết Thanh minh anh tặng em đi."

Vân Sinh mắng: "Chậc! Không phải ngày tốt lành! Thôi vậy đi, coi như là quà tiết Hàn thực tặng em, em vui là được rồi."

Kiều Dịch Chi quả nhiên rạng rỡ vui vẻ.

Từ đó về sau, Vân Sinh cũng dần lạnh nhạt với con ngựa kia, không còn hở chút rảnh rỗi là lại tới thăm nó, hành động bình thường hơn nhiều. Chỉ là cũng ngày càng trầm mặc kiệm lời hơn.
 
Mùa Mưa - Chung Hiểu Sinh
Chương 4: Mai mối


Ba tháng sau, trong phủ có một vị khách không mời mà tới.

Kiều Dịch Chi từ sáng đã chẳng thấy Vân Sinh đâu. Đến trưa, vốn định vào bếp làm chút đồ ăn, lúc ngang qua sảnh khách thấy bên trong có tiếng người nói chuyện, nhất thời tò mò bèn đi tới.

Chỉ thấy trong phòng khách có ba người đang ngồi, một là Vân Sinh từ sáng không thấy đâu, một là cha của Kiều Dịch Chi - Kiều Chính, còn có một người đàn bà chừng tứ, ngũ tuần. Kiều Dịch Chi đã từng gặp bà ta, năm đó hôn sự của em họ chính là bà ta tới cửa làm mai: Bà mối Lý Nương.

Kiều Dịch Chi cảm thấy có một tiếng nổ bùng lên trong đầu, đứng như trời trồng tại chỗ không thể nhúc nhích.

Ba người trong sảnh có vẻ như đã đàm luận xong xuôi, Kiều Chính và Vân Sinh đứng dậy tiễn Lý Nương ra cửa. Kiều Chính là người đầu tiên nhìn thấy Dịch Chi ngơ ngẩn đứng trước cổng, không khỏi ngẩn người: "Con ở đây làm gì?"

Vân Sinh thoáng liếc nhìn y, dáng vẻ chợt có vẻ hốt hoảng, rồi lại lập tức khôi phục như thường.

Kiều Chính cũng chẳng để ý Dịch Chi, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Vậy hôn sự định luôn vào đầu xuân năm sau nhé, phiền Lý Nương bẩm lại với Thái thú đại nhân giúp cho."

Kiều Dịch Chi tựa như lãnh một đòn cảnh tỉnh, đôi mắt chằm chặp gắt gao nhìn về phía Vân Sinh, tựa như hận phải nhìn thành một cái lỗ trên người hắn.

Kiều Chính gọi đầy tớ đến tiễn Lý Nương ra phủ, quay người lại nói với Kiều Dịch Chi: "Sao con lại ở đây? Đã ăn trưa chưa?"

Kiều Dịch Chi tựa như bị ma nhập, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Vân Sinh chút nào: "Bà ấy tới làm gì? Anh... định thành hôn sao?"

Vân Sinh không đáp, Kiều Chính lại nói: "Anh trai mày tài năng hơn người, lúc ở hội làng đề một bài thơ, được thiên kim nhà Thái thú đại nhân để mắt đến, Thái thú kêu Lý Nương tới cửa làm mai đây này. Mày cũng phải học anh mày đi, mày xem cả ngày ngoài ăn uống chơi bời ra, đã làm nên được cái trò trống gì chưa? Mày nói mày..."

Kiều Dịch Chi cứ như bỏ ngoài tai lời nói của Kiều Chính, cất tiếng cực khẽ hỏi: "Anh thật sự định thành hôn sao?"

Vân Sinh khẽ mỉm cười, ngắt lời Kiều Chính đang cằn nhằn, nắm lấy tay Dịch Chi, nói: "Cha, con đưa Dịch Chi đi dùng bữa trưa."

Kiều Chính lúc này mới chịu hậm hực ngậm miệng: "Đi đi. Dẫn em con đi đọc nhiều sách vào."

Đợi khi hai người đã rời khỏi tầm mắt của Kiều Chính, Vân Sinh mới buông tay Kiều Dịch Chi, lãnh đạm hỏi: "Em làm sao thế?"

Ánh mắt Kiều Dịch Chi nhìn thẳng vào mắt hắn không chút sai lệch, lần thứ ba hỏi lại: "Anh thật sự định thành hôn sao?"

Vân Sinh nhẹ nhàng thở ra, không trả lời.

Kiều Dịch Chi tựa như chết chìm bám lấy một nhánh rơm cuối cùng, vẻ mặt đau đớn cầu xin: "Anh Vân Sinh... Anh đừng thành hôn có được không? Thiên kim nhà Thái thú, anh đã gặp cô ấy chưa? Anh thích cô ấy sao?"

Vân Sinh trầm mặc nhìn y một lúc lâu, sau cùng vươn tay ra v**t v* mái tóc của y: "Anh không thích cô ấy. Anh sẽ đi nói với cha, anh không thành hôn."
 
Mùa Mưa - Chung Hiểu Sinh
Chương 5: Thành hôn


Sau cùng, Vân Sinh vẫn thành hôn.

Đến tận khi nhìn thấy từng hòm từng hòm lớn dán chữ Hỉ to đỏ chói ra vào trong phủ, Kiều Dịch Chi mới biết rốt cuộc mình bị người ta lừa rồi. Y nghiêng ngả lảo đảo xông vào chỗ ở của Vân Sinh, còn chưa vào cửa đã khàn giọng hét lớn: "Anh Vân Sinh! Anh lừa em!"

Vân Sinh đang ngồi trong phòng đọc《Pháp Kinh》, nghe thấy bèn bỏ sách trong tay xuống, khẽ thở dài một tiếng, vẫy tay với y: "Lại đây, em định gào cho người trong phủ tới đây hết à?"

Kiều Dịch Chi nhào về phía hắn, gắt gao túm lấy bả vai của hắn, vẻ tuyệt vọng đong đầy trong mắt: "Anh vẫn muốn lấy thiên kim nhà Thái thú ư? Tại sao anh lại lừa em?"

Vân Sinh thong thả đẩy tay của y ra: "Dịch Chi, em không hiểu. Dù sao đó cũng là Thái thú..."

Kiều Dịch Chi phẫn nộ nói: "Thái thú thì làm sao? Là anh thích trèo cao hay không dám từ chối?"

Vân Sinh hơi cau mày, chớp mắt lại đột nhiên mỉm cười: "Cớ gì anh phải từ chối?"

Kiều Dịch Chi ngẩn người.

Chậu than trong phòng cháy đỏ phát ra tiếng lép bép tí tách, vang đến chói tai.

Qua rất lâu, Kiều Dịch Chi mới khổ sở cất lời: "Anh Vân Sinh... Tâm tư của em dành cho anh, chẳng lẽ anh thật sự không hiểu sao?"

Vân Sinh thản nhiên rời mắt, lại qua rất lâu mới nhàn nhạt nhả ra bốn chữ: "Trái với luân thường."

Kiều Dịch Chi cười. Y quỳ xuống bên chân Vân Sinh, nắm lấy tay hắn đặt lên má mình, nhẹ nhàng cọ cọ: "Anh Vân Sinh... Anh ơi... Anh đừng lấy cô ấy có được không? Anh cho em thời gian, để em chứng minh... Đến cả cô ấy trông như thế nào, anh cũng đâu biết, có phải không? Làm sao anh có thể thích cô ấy? Em thích anh mười năm! Anh nhìn em đi!"

Vân Sinh chầm chậm lại kiên quyết mà rút tay ra: "Kiều Dịch Chi, em đừng ngu ngốc vậy nữa."

Kiều Dịch Chi cười đến đứt đoạn ruột gan, ngã ngồi dưới mặt đất, cuồng loạn oán trách: "Vậy tại sao anh lại lừa em! Anh đã nói anh sẽ không lấy cô ấy!"

Vân Sinh lộ vẻ trào phúng, mỉm cười: "Nói cho em biết, để em tiện đường phá hỏng ư? Là em đã dạy anh, anh thích thứ gì, không thể để lộ ra mặt."

Dịch Chi như bị sét đánh, nhìn chằm chằm hắn không thể tin nổi: "Anh... nói cái gì?"

Vân Sinh khom người vỗ lên vai y, nụ cười lạnh nhạt: "Yên tâm đi, anh không lấy cô ấy." Nhân lúc Kiều Dịch Chi còn đang ngây ngẩn, bèn bổ sung thêm, "Anh sẽ vào ở rể nhà Thái thú."

Hắn đứng dậy, tinh thần sáng láng cười ra tiếng: "Dịch Chi, trước Thanh minh anh sẽ rời đi, năm nay không thể cùng em ra ngoài đạp thanh chơi cầu mây nữa rồi."

Mồng năm tháng ba, kiệu lớn màu đỏ rước Vân Sinh rời khỏi phủ họ Kiều. Lần đi này, chẳng bao giờ trở lại nữa.
 
Mùa Mưa - Chung Hiểu Sinh
Chương 6: Gặp lại.


Thương buôn mà có thể lôi kéo liên kết với quan liêu thì giống như chuột tìm thấy đường đến hũ gạo vậy. Kiều Chính cũng vì có lòng dạ này mà gấp gáp sắp xếp hôn sự cho Vân Sinh. Vân Sinh cũng quả thực có chí tiến thủ, vào ở rể một năm liền leo lên chức chủ bộ. Chỉ là từ sau khi vào ở rể, hắn bèn chẳng trở về phủ Kiều lần nào nữa.

Ngày hôm đó, Dịch Chi đang ngồi trong phòng, cầm một chiếc thuyền nhỏ bằng gỗ hạch đào ngẩn người, Kiều Chính đột nhiên đi vào: "Cha đưa con đến thăm Vân Sinh nhé?"

Kiều Dịch Chi giật mình, thuyền nhỏ trong tay rơi xuống đất. Y vội vàng cúi người tìm, nhưng tìm thế nào cũng chẳng thấy.

Kiều Chính kéo y đứng dậy: "Đi thôi, nếu thích vậy, bảo Vân Sinh khắc lại một chiếc tặng con."

Hai người tới ngoài cửa phủ Thái thú, Kiều Chính bái danh thiếp lên, đứng bên ngoài chờ chẵn nửa canh giờ, mới thấy có đầy tớ dẫn bọn họ vào trong phủ.

Vừa vặn hôm ấy Thái thú không có ở đó, Vân Sinh quản việc nhà.

Kiều Chính và Kiều Dịch Chi được đầy tớ đưa vào sảnh đường, thấy Vân Sinh ngồi trên ghế chủ vị, tướng mạo tuy chẳng thay đổi gì so với năm trước, nhưng khí chất đã khác hoàn toàn.

Vân Sinh của năm đó, trong dịu dàng còn có chút vẻ hèn mọn. Mà hắn ở hiện tại đã là phong thái bức người.

Kiều Chính kéo Kiều Dịch Chi đang ngây ra như phỗng chắp tay thi lễ, Vân Sinh cười cười nói: "Cậu khách khí rồi."

Một tiếng gọi cậu cất lên, Kiều Chính cũng sững sờ. Qua một lúc lâu, ông ta mới gượng cười mấy tiếng, thấy Vân Sinh tỏ ý, bèn kéo Kiều Dịch Chi ngồi xuống.

Trà đã chuẩn bị đâu vào đó, Thiết Quan Âm thượng hạng, không phù phiếm cũng không rẻ mạt.

Vân Sinh ung dung nhấp một hớp trà, hỏi: "Cậu đưa em họ Dịch Chi tới thăm cháu, là có việc gì sao?"

Kiều Chính vốn muốn khách sáo mấy câu rồi mới quanh co vào đề, lại bị Vân Sinh ngắt ngang: "Cháu không ưa vòng vo, cậu có việc gì không ngại nói thẳng."

Kiều Chính đương bối rối, thấy Kiều Dịch Chi ở bên cạnh từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chặp Vân Sinh mà hồn đã phiêu du tới tận chân mây, chỉ đành nhắm mắt hắng giọng: "Vân Sinh, cha... Cậu có một lượng hàng muối lậu mới vào thành, diêm dẫn*..."

<i>(Diêm dẫn là giấy phép chính phủ cấp cho thương nhân vận chuyển và buôn bán muối dùng, xuất hiện từ thời Tống/Theo Baidu)</i>

Vân Sinh hờ hững nói: "Cậu, cháu chỉ là một chức chủ bộ, diêm dẫn là triều đình phân phát, cậu muốn cháu làm gì?"

Kiều Chính cười nói: "Không cần. Nếu có thể, Vân Sinh nhờ Thái thú đại nhân nhắm một mắt mở một mắt là được."

Vân Sinh hơi nhíu mày: "Việc này là vi phạm luật pháp."

Kiều Chính l**m đôi môi khô khốc, văn vẻ lai láng cố gắng thuyết phục, nói đến bí bách bèn lấy khuỷu tay huých Kiều Dịch Chi, trông chờ y có thể cậy vào mối tư giao tốt đẹp từ nhỏ với Vân Sinh mà lên tiếng giúp đỡ. Chẳng ngờ Kiều Dịch Chi từ đầu đến cuối chỉ cau mày nhìn Vân Sinh chẳng mở lời.

Vân Sinh một tay đỡ má, thong thả thưởng trà, cũng không biết rốt cuộc lời Kiều Chính nói có lọt tai hay không, ánh mắt có phần hứng thú mà đảo xung quanh người Kiều Dịch Chi.

Qua hồi lâu, Kiều Chính thấy thuyết phục vô vọng, đang định nổi giận, lại thấy Vân Sinh đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: "Chút chuyện nhỏ này nếu cậu đã lên tiếng, cháu nào dám chối từ." rồi lại đột nhiên chuyển đề tài, nói, "Không biết em họ Dịch Chi đã thành hôn hay chưa?"

Kiều Chính ngẩn người, vội cười xòa nói: "Còn chưa. Dịch Chi em nó từ bé đã ăn không ngồi rồi, làm sao có thể so được với Vân Sinh, cũng làm gì có tiểu thư nhà nào đồng ý chịu thiệt như thế?"

Vân Sinh lại cười nói: "Chẳng bằng cháu giúp em họ giới thiệu một mối hôn sự thì thế nào?"

Kiều Dịch Chi lập tức cau mày, cuối cũng khàn khàn mở miệng: "Anh Vân Sinh..."

Kiều Chính nói: "Không biết là tiểu thư nhà nào?"

Vân Sinh thấy trên mặt Kiều Dịch Chi đầy vẻ van lơn, quyến luyến dưới đáy mắt so với một năm trước chỉ tăng chẳng giảm, bèn đột nhiên trầm mặt, lạnh lùng nói: "Hiện giờ cháu vẫn chưa chọn được ai, cháu sẽ để ý giúp em họ. Nếu cậu không còn chuyện gì khác, cháu sai đầy tớ đưa hai người quay về. Thứ cho cháu còn có việc, không thể tiễn xa."
 
Mùa Mưa - Chung Hiểu Sinh
Chương 7: Nhà tan


Rốt cuộc Vân Sinh vẫn niệm tình cũ, giúp Kiều Chính việc này.

Tối hôm đó, Kiều Chính bày yến tiệc ở quán rượu thiết đãi Vân Sinh và Thái thú. Vân Sinh lấy cớ còn việc quấn thân mà từ chối, nhưng lại cho vời Kiều Dịch Chi đến phủ của mình tụ họp.

Lúc này vừa vặn lại là một năm xuân sắc. Trên tóc Kiều Dịch Chi cài trâm hoa, lại ngắt một nhánh cho Vân Sinh, rồi mới tới nơi hẹn.

Vân Sinh hẹn y tới một tiểu viện. Trong sân không có người, chỉ có một con ngựa.

Kiều Dịch Chi đưa nhánh hoa cho hắn: "Anh Vân Sinh."

Đôi mắt u tối của Vân Sinh khẽ gợn sóng, nửa ngày sau mới nhận lấy nhành hoa: "Có ý gì đây?"

Kiều Dịch Chi dửng dưng cười: "Chẳng có ý gì cả, thấy nó đẹp bèn ngắt xuống tặng anh. Coi như là quà lễ Hàn thực của em thôi."

Vân Sinh nhẹ nhàng đem cành hoa đặt lên mặt bàn đá trong sân. Trên bàn đá còn có một vò rượu với hai cái chén. Hắn hỏi: "Có uống không?"

Kiều Dịch Chi mím môi, khẽ cười đáp: "Nếu anh Vân Sinh muốn uống, em tự khắc hầu theo."

Ba chén rượu xuống bụng, lời trong lòng cũng tuôn ra.

Vân Sinh nói: "Trước đây tôi hận cả nhà họ Kiều các người."

Kiều Dịch Chi khẽ lắc đầu: "Nhà em đối đãi anh không tốt ư?"

Vân Sinh cười lạnh: "Lão tổ tông đón tôi về, chẳng qua là sợ tôi ở bên ngoài làm mất mặt nhà họ Kiều. Tuy tôi không mang họ Kiều, nhưng lại có nửa huyết thống của Kiều gia. Thật lòng đối tốt với tôi cũng chỉ có mình em thôi. Nhưng tôi vẫn hận em."

Kiều Dịch Chi ngẩn người: "Tại sao?"

Vân Sinh nói: "Em đối tốt với tôi cũng có ý đồ. Thân thế của tôi thấp hèn hơn em thì có thể mặc em giẫm đạp sao? Em nhân lúc tôi ngủ hướng về phía tôi th* d*m, thật sự tưởng rằng tôi không biết sao?" Chưa để Kiều Dịch Chi mở miệng, hắn đã tiếp lời, "Chẳng qua đó là trước đây. Hiện giờ tôi không hận em nữa. Bởi vì hiện giờ tôi không thấp kém hơn em."

Kiều Dịch Chi sững sờ.

Vân Sinh đứng dậy đi tới trước mặt y, nắm lấy cằm y gằn từng chữ một: "Nếu em thật thích tôi, không ngại làm kẻ nằm dưới thân tôi chứ?"

Kiều Dịch Chi nhìn dáng vẻ lãnh đạm của hắn, không nhịn được bật cười: "Anh Vân Sinh... Tới bây giờ, em vẫn chưa từng khinh thường anh..."

Lời còn chưa dứt, Vân Sinh đã kéo y vào trong lòng, môi mỏng lành lạnh ấn lên đôi môi của y.

——————

Tới trưa canh ba, Vân Sinh đứng dậy mặc lại quần áo. Lúc vén chăn lên, gió lạnh lọt vào, Kiều Dịch Chi mơ mơ màng màng tỉnh lại, quờ tay sờ vị trí bên cạnh: "Anh Vân Sinh?"

Vân Sinh lấy một phong thư từ trong áo ra ném lên người y: "Đây là món quà cuối cùng tặng cho em. Cưỡi con ngựa ở trong sân, rời khỏi thành Lạc Dương, đem phong thư này tới thành Bộc Dương tìm một người chủ bộ tên Trương Mãn. Em có thể ở rể nhà đó, anh ta sẽ liệu cho em thoát chết."

Kiều Dịch Chi tỉnh hẳn, nhìn bóng lưng Vân Sinh rời đi, sợ ngây người.
 
Mùa Mưa - Chung Hiểu Sinh
Chương 8: Hàn thực (Hoàn)


Sau cùng, Kiều Dịch Chi cũng không rời đi.

Ngày người nhà Kiều gia bị đem ra xử trảm, Vân Sinh làm quan giám sát. Lệnh bài của hắn ném xuống không có một chút nương tay. Hắn tận mắt trông thấy thời khắc cuối cùng, Kiều Dịch Chi nở một nụ cười thê lương về phía hắn, ngay sau đó đầu đã rơi xuống.

Có lẽ là đến cuối cùng, Kiều Dịch Chi vẫn muốn gần hắn một chút, đầu tự lăn đến dưới bậc thang nơi hắn ngồi mới dừng lại. Lúc ấy, Vân Sinh có chút tức cười, nghĩ, nếu như y có thể lăn lên bậc thang, mọi người xung quanh sẽ có phản ứng thế nào?

Có lẽ là quá mức hoang đường, hắn cười mãi cười mãi rồi cười ướt cả hốc mắt.

"Anh Vân Sinh..."

"Anh Vân Sinh..."

"Anh..."

"Vân Sinh..."

Từng tiếng, từng tiếng một, quẩn quanh bên tai hắn không dứt, quấn lấy hắn đằng đẵng bảy năm.

Bảy năm sau, Vân Sinh đã trở thành Thái thú thành Hán. Ngày Đông chí trong lúc hành hương xảy chân ngã xuống nước, bệnh nặng không dậy nổi.

—— Thế mà lại gặp cảnh ngộ hệt như cha hắn. Hắn cũng nghĩ, hóa ra ta không làm người giống cha ta, lại vẫn gặp cùng một kiểu chết thế này.

Đến hôm vào lễ Hàn thực, hiếm thấy có lúc tinh thần hắn khá khẩm hơn, bèn mặc quần áo xuống giường, lấy từ hộc tủ ra một quả cầu mây phủ đầy bụi bặm: Đó là thứ tìm ra được khi lục soát nhà họ Kiều vào bảy năm trước, Vân Sinh đem cất đi, giữ suốt bảy năm liền.

Hắn không cho đầy tớ theo hộ tống, một mình cưỡi ngựa lên núi Bắc Mang, tìm thấy phần mộ của Kiều Dịch Chi.

Tiết Hàn thực cấm lửa khói, nhưng hắn lại đốt quả cầu mây kia trước mộ phần.

"Ngày mai là tiết Thanh Minh, mong rằng em nhận được nó." Vân Sinh nói vậy, "Hoặc có lẽ năm sau, anh lại có thể cùng em chơi cầu mây rồi."

Đến khi có người tò mò theo dấu khói đen trèo lên núi Bắc Mang nhìn cho kỹ, đã chỉ còn thấy trước mộ phần phủ đầy tàn tro.

Một trận gió quét qua, chẳng còn dư lại bất cứ thứ gì nữa.

- Toàn văn hoàn -
 
Back
Top Bottom