Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang

Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 9.


Hoàng Đế có thể cho ba ngày khiến Lý Tầm rất bất ngờ, y vốn chỉ dự định hỏi bừa, nếu như được phái đi thì quá tốt, chỉ sợ hoàng đế không thả.

Y biết nếu lại tiếp tục cùng hoàng đế sớm chiều ở chung một chỗ, nội tâm y sẽ càng ngày càng loạn, một khi vì việc này mà lộ ra cái gì, tình cảnh của y sẽ cực kì khó xử.Người đã đến bên ngoài Hàn Lâm viện, trong lòng vẫn còn nghĩ về những chuyện kia, Lý Tầm không khỏi muốn cười nhạo chính mình đến lúc này quan tâm lại chỉ có tình cảnh của bản thân mình, quả nhiên là tự tư tự lợi.Lý Tầm một bên vừa phỉ nhổ bản thân vừa đi vào, người bên trong đều bận bận rộn rộn, an tĩnh mà trình tự làm việc của mình, Lý Tầm đến cũng không kinh động đến bất luận người nào.Chưởng viện học sĩ thấy y đến, phân một nhóm thư mục lên tay y, nhanh chóng thông báo vài câu liền vội vã rời đi.

Lý Tầm biết những quyển sách này quý giá, mắc dù cũng chẳng yêu quý chúng nhưng vẫn là rất cẩn thận sờ sờ phong bì quyển sách trên cùng.Y biết là bên hoàng đế đã sớm cho người truyền tin cho Hàn Lâm viện, bằng không với nhân duyên của y đến bên này tốt xấu cũng sẽ có mấy câu châm chọc khiêu khích.Bình tĩnh đối đãi như vậy, ngược lại làm cho y cảm thấy không quen.

Y không kiềm chế được mà nhớ đến hoàng đế, muốn biết hoàng đế hiện tại đang làm gì, có hay không bắt đầu hoài nghi thỉnh cầu của y là do có ý đồ riêng.Cái cảm giác này quá đau khổ, Lý Tầm không thể làm gì khác hơn là không ngừng tự nói với chính mình, không thể tiếp tục nhớ tới người đó nữa.Lý Tầm rất nhanh đem toàn bộ tinh lực để vùi đầu vào một đóng sách kia, giống như làm vậy có thể khiến y bình tĩnh một ít.

Mà hoàng đế lại ở khắp mọi nơi, Lý Tầm có thể từ thái độ đồng liêu đối đãi y mà nhìn thấy được sự tồn tại của hoàng đế.Hàn Lâm viện nhiều văn nhân, đấu đá lẫn nhau cũng nhiều, mà những việc này hiện tại một chút cũng không liên quan đến Lý Tầm, y đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc người khác.

Y chỉ muốn yên yên tĩnh tĩnh mà ngốc qua ba ngày này, cùng suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.Mà hiển nhiên vẫn có người không sợ quyền thế, Chu đại nhân chính là một trong số đó.Lý Tầm từng vì bài thơ kiếm chuyện cùng hắn kết một mối thù, còn tưởng rằng Chu đại nhân muốn báo thù, mặc dù bây giờ không động tĩnh cũng là do hoàng đế uy hiếp, nhưng hiện tại xem ra Chu đại nhân không phải loại người sẽ bởi vì quyền thế mà thu tay.Ngày thứ hai Lý Tầm cùng Chu đại nhân gặp nhau, hai người liếc nhau một cái, cũng đều xem thường không chào hỏi.Lý Tầm mắt nhìn thẳng bước đi, như dự liệu nghe Chu đại nhân gọi y.Hắn quay người lại hỏi: "Chu đại nhân có việc gì sao?"

Chu đại nhân cũng không thèm liếc nhìn hắn đến một cái.

đầu ngước rất cao, nói với tốc độ bão cuốn: "Thượng thư mặc dù dùng biện pháp hãm hại ngươi giống như ta, nhưng việc đó không liên quan đến ta."

Lý Tầm kinh ngạc nói: "Ý Chu đại nhân là?"

Chu đại nhân hừ lạnh một tiếng: "Miễn cho ngươi hiểu lầm việc này do ta sai khiến."

Lý Tầm cả cười, nói đến chuyện đó, nếu như y không phải chính xác biết thượng thư làm khó dễ y là bởi vì làm mai không thành, dựa vào biện pháp mà thượng thư làm khó dễ y, y đích xác có khả năng cho rằng Chu đại nhân không ưa y nên liên kết với người khác chèn ép y.Lý Tầm vì vậy gật đầu: "Ta biết rồi."

Chu đại nhân dừng một chút, lại bổ sung: "Ta bất quá không ưa ngươi, nhưng cũng khinh thường loại người giá áo túi cơm thông đồng làm bậy."

Lý Tầm: "..."

Lý Tầm bị nói thẳng một cách trắng trợn như vậy làm cho chấn kinh, sớm biết đến Chu đại nhân của Hàn Lâm biện mắt không chứa nổi bất luận một bụi, nhưng lại không nghĩ tới vị Chu đại nhân này tính cách lại thẳng thắn đến như vậy, một chút giải thích uyển chuyển cũng không buồn thêm vào.Bất quá cũng tốt, dù sao so với quanh co càng thống khoái.

Lý Tầm ngược lại bởi vậy nổi lên sự chán ghét với thái độ trốn tránh cảu bản thân.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 10.


Ba ngày đã qua, hoàng đế lại đích thân đến kiểm tra tiến trình việc thu nhận thư tịch.Bên ngoài vẫn còn mưa, một đường đi tới, vạt long bào của hoàng đế chỉ sợ cũng đã ướt một vũng.

Lý Tầm sững sờ, thấy những người xung quanh đều lần lượt quỳ xuống mới hoảng loạn quỳ xuống theo.

Y quỳ phục trên đất, mới kinh ngạc phát hiện lúc mình cùng hoàng đế ở chung cơ hồ chưa từng hành lễ qua.Hắn đến cùng tốt với y đến trình độ nào đây?

Lý Tầm mờ mịt nghĩ, cùng mọi người đứng lên, liền chết lặn theo mọi người chấp bước, trước sau cách hoàng đế một khoảng.Y trong lòng phiền não, đối với việc người chung quanh nói gì liền mắt điếc tai ngơ.Xem kết quả của lần thu sách độc bản này lại khen ngợi mọi người đã dùng hết tâm trí trong công việc, hoàng đế liền muốn hồi cung.

Lý Tầm hỗn hỗn độn độn mà nghe, trong lòng đột nhiên kéo tới một trận kinh hoảng, ngẩng đầu vừa đúng mắt đối mắt với hoàng đế.Hoàng đế nói: "Trẫm bên này thiếu mất nhân thủ, vẫn là muốn đòi lại Lý đại nhân rồi."

Chưởng viện học sĩ tự nhiên đáp ứng, chắp tay lôi kéo ống tay áo Lý Tầm.Lý Tầm giống như vừa mới tỉnh giấc chiêm bao, chỉ biết nhìn hoàng đế, hoàng đế đi ra ngoài y cũng đi ra ngoài, thần sắc như thế cũng làm mọi người thấy kì quái.Đến bên ngoài rồi, hoàng đế mới thở dài nói: "Xem được sách độc bản liền không nở lòng bỏ lại?"

Lý Tầm cúi đầu nói: "Vi thần không dám, chỉ là bởi vì thấy học sĩ chỉnh lý sách cổ khổ cực như thế, có tâm giúp đỡ một chút, mới quên mất thời gian."

Hoàng đế cười nói: "Ngươi có lòng, nhưng chẳng lẽ nơi trẫm không cần ngươi rồi?"

Lý Tầm trong tim nóng lên, nhanh chóng ngẩng đầu liếc hoàng đế một cái liền cấp tốc cúi đầu, hoàng đế còn tưởng rằng nội tâm y hổ thẹn, đưa tay vỗ vỗ vai y nói: "Ngươi nếu có thời gian rảnh rỗi có thể đến đây giúp đỡ, hiện tại vẫn nên về với trẫm thôi."

Lý Tầm thuận theo nói: "Vậy bệ hạ để hạ thần đi thu thập chút đồ vật."

Y mấy ngày nay đều ngủ lại ở Hàn Lâm viện, đồ đạc nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, không sai biệt lắm liền thu thập xong, đã thấy một tên thái giám hầu hạ trong tẩm cung hoàng đế đi tới, gièm pha cười nói: "Đại nhân nơi này có cần nô tài hỗ trợ không?

Những thứ này là hành lý của đại nhân đi?

Để nô tài cầm cho, bệ hạ vẫn còn đang chờ ngài ở ngoài đấy ạ."

Lý Tầm dừng động tác lại, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy hoàng đế khoanh tay ra sau đứng ngoài hành lang, Lý Tầm thấy được chỉ là bóng lưng, lại vô cớ cảm thấy an ổn.Thái giám trước mặt y vẫy tay, cẩn thận nói: "Đại nhân, chúng ta đi?"

Lý Tầm nhìn bộ dạng ông ta đối xử cẩn thận với mình, không khỏi tìm kiếm nguyên nhân trong đó.

Nói cho cùng, nếu như không phải hoàng đế đối xử tốt với y, trong cung toàn những người chỉ nhìn thấy lợi lộc này liệu có ai nguyện ý liếc nhìn y một cái.Lý Tầm phảng phất như hiểu ra việc này, trong lòng không khỏi có chút sung sướng.

Hắn đối với y tốt như vậy, Lý Tầm nghĩ.

Một cái kết luận bởi vậy được đưa ra."

Ta nếu đã không có người thích, hơn nữa cũng không ghét hắn, vậy tại sao ta lại không thể yêu thích hắn chứ?"

Lý Tầm nghĩ thầm, thở ra một ngụm khí, thản nhiên cùng mong đợi đi đến bên người hoàng đế.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 11.


Đảo mắt đã đến mùa thu hoạch vụ thu, Lý Tầm nói rất dễ nghe làm thì lại nhát gan, đến nay chỉ dám nhìn trộm hoàng đế, khác nào tên xấu xa chỉ hành động theo ham muốn.Thu hoạch mùa thu đương nhiên đi đôi với săn bắt, theo lý thuyết mà nói là y sẽ được ngốc 4, 5 ngày, nhưng hoàng đế đăng cơ bất quá mới hơn một năm, căn cơ chưa vững, đi đến bãi săn bắt chưa biết chừng còn gặp phải chuyện gì, liền đem thời gian ở lại rút ngắn còn 3 ngày.Ngày thứ nhất, hoàng đế bắn được một con nai, kêu người đem con nai đã bị thương này mang về nuôi, liền không động vào cung nữa, ngược lại Lý Tầm thân là quan văn đối với vũ khí cảm thấy hết sức hứng thú, móc ra cây cung thị vệ đưa cho y, rục rà rục rịch.Dư quang của hoàng đế thoáng liếc nhìn Lý Tầm đang định giương cung, lên tiếng nói: "Chớ lộn xộn."

Lý Tầm đơ ra, trong đầu bay qua vài âm mưu bàn luận, thầm nghĩ chẳng lẽ có chuyện, nghiêng đầu hỏi hoàng đế: "Bệ hạ phát hiện cây cung này có vấn đề sao?"

Hoàng đế nói: "Ngươi kéo không ra, vẫn là không nên miễn cưỡng."

Lý Tầm: "..."

Tuy rằng đây là sự thật, Lý Tầm cũng phát hiện bản thân thật sự không kéo được cây cung kia, nhưng bị người ta trực tiếp nói thẳng vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, cho dù người kia là hoàng đế."

Vậy thần không được thử sao?"

Hoàng đế bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi thật muốn bắn, bị thương rồi đừng trách trẫm không nói trước."

Lý Tầm gật đầu liên tục: "Thần nào dám trách cứ bệ hạ."

Dứt lời, cầm cung lên lại do dự một hồi nhưng vẫn là đi tìm thị vệ hỏi han.Lý Tầm không yên lòng mà nghe thị vệ giảng giải cho cách bắn cung, trộm dò xét hoàng đế lại phát hiện người kia thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn mình một cái, đã từng không để ý đến những cảm xúc toát ra từ bên trong đôi mắt kia truyền tới, Lý Tầm tránh không kịp, còn rất muốn quay về quá khứ để hỏi cho rõ ràng.Bởi vì Lý Tầm hoàn toàn không nghiêm túc nghe thị vệ giảng, tư thế bày như thế nào cũng không đúng, mắt thấy thị vệ muốn bắt đầu sửa tư thế cầm cung của Lý Tầm, hoàng đế không thể làm gì khác hơn là bước tới gần mấy bước, vẫy lui thị vệ, chính mình duỗi tay nắm chặt cung, cũng cầm luôn tay Lý Tầm.Lý Tầm cả kinh: "Bệ hạ?!"

Đầu cũng không dám quay.Hoàng đế nhẹ nhàng ôm lấy y, đem tư thế đứng thẳng của y điều chỉnh lại, thân thể Lý Tầm có chút cứng ngắc, cơ hồ tùy ý hoàng đế thao túng.Hoàng đế cầm tay y bắn một mũi tên, sau đó hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

Lý Tầm im lặng, chẳng lẽ muốn mình nói thật ra suốt quá trình đều chăm chú để ý đến nhiệt độ cơ thể của hoàng đế trên người mình mà không có chú ý tên bắn ra như thế nào sao?Hoàng đế thấy y không đáp, liền áp sát vào, cơ hồ nói vào bên tai y, bỗng tăng cao âm lượng: "Ái khanh đang nghĩ gì thế, không nghe thấy trẫm nói gì sao?"

Thanh âm này quá lợi hại, Lý tầm toàn thân chấn động, trực tiếp nhảy ra khỏi lồng ngực hoàng đế, bưng lỗ tai nói: "Nghe thấy được nghe thấy được, mới vừa rồi là thần còn đang thưởng thức dư vị của cảm giác bắn cung để lại."

Hoàng đế nhíu mày: "Ái khanh nguyên lai yêu thích bắn cung như thế, không bằng lại bắn một lần nữa?"

Lý Tầm nào dám trở lại a, vội nói: "Không được không được, thần trên người còn có công vụ, không được lười biếng."

Hoàng đế thậm chí còn cảm thấy đáng tiếc, cũng nhớ lại dư vị được ôm người kia vào lòng, ánh mắt quét trên người Lý Tầm mấy vòng, hận không thể ôm thêm mấy lần.Lý Tầm cúi đầu tránh né ánh mắt của hoàng đế, tiện tay mò được cuốn sách liền muốn trở về, vừa đi vừa nói: "Bệ hạ thứ tội, để thần về trướng trước."

Bước chân có thể nói là chạy trối chết.Rốt cuộc cũng quá lỗ mãng, hoàng đế không thể làm gì khác hơn là than thở: "Ngươi đi đi."
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 12.


Săn bắt ngày thứ hai, Lý Tầm với thái độ bình thường đi theo bên người hoàng đế chỉ lo cầm bút viết viết, hoàng đế nhìn y vài lần vẫn chưa bị phát hiện.Hoàng đế trong lòng buồn rầu, không khỏi đố kị với quyển sách luôn được y cầm trên tay kia.Lý Tầm đem những gì nên viết cũng viết xong, thấy hoàng đế đang cùng thống lĩnh Ngự Lâm quân nói chuyện.

Y nâng sách buồn bực ngán ngẩm mà xem lại ghi chép trước kia, đếm đếm mới phát hiện thì ra y đã viết nhiều cuốn như vậy.

Những ngày sau khi hoàng đế đăng cơ đều viết hết trên trang giấy, y mừng thầm, cảm giác như có được cả cuộc đời của một người.

Lại lập tức thất vọng vì bản thân không biết gì về hành vi của hoàng đế cả.Hoàng đế giao phó công việc xong liền đi tới bên Lý Tầm, hỏi: "Hiếm được ra ngoài một chuyến, có muốn đi cưỡi ngựa hay không?"

Lý Tầm trợn mắt lên nhìn hoàng đế, lát sau mới nói: "Nhưng thần không biết cưỡi ngựa."

Hoàng đế cười nói: "Vậy trẫm đích thân dạy ngươi."

Lý Tầm chậm rãi gật đầu.Hoàng đế gọi người dắt một con ngựa trắng tới, Lý Tầm đã thấy hoàng đế cưỡi con ngựa này rất nhiều lần, chắc là ngự dụng, y chưa từng nghĩ mình sẽ được cưỡi ngựa của hoàng đế, không khỏi có chút kích động.Trong lúc Lý Tầm xuất thần, hoàng đế đã lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống mà đưa tay cho y.Tim y bỗng nhiên đập thình thịch cảnh tượng trước mắt này cùng lần đầu tiên y gặp hoàng đế trùng lặp nhau.

Y giữa mọi người quỳ gối ở Hàng Lâm viện, không một chỗ nào hơn người, hoàng đế lại cố tình đi đến trước mặt y, hướng y duỗi ra cánh tay, khóe miệng mỉm cười."

Trẫm nghe nói Lý Tầm Lý đại nhân là một thanh niên tuấn kiệt trong những người tài ba, làm sử quan bên cạnh người trẫm không biết là có phải lãng phí người tài hay không?"

Lý Tầm hoảng hốt chốc lát, đưa tay cầm lấy tay người ở trên, chính như cái đáp lại mà y đưa cho hoàng đế ngày ấy.Hoàng đế đưa y lên ngựa, kéo dây cương một cái, Lý Tầm ngồi còn chưa được vững, động lực do ngựa phi nước đại đem y đẩy vào trong ngực hoàng đế, hoàng đế cũng rất tự nhiên mà đưa tay ôm lấy eo y.Hai người chặt chẽ dán vào nhau.Hoàng đế một bên khống chế cho ngựa chạy về phía trước, một bên dựa vào bên tai Lý Tầm giảng giải, Lý Tầm miễn cưỡng nghe, tay không biết để ở đâu, không thể làm gì khác hơn là cũng kéo cương ngựa.Bên tai y bỗng truyền đến âm thanh hoàng đế cười nhẹ, mu bàn tay bị người cà lên.

Lý Tầm thân thể cứng nhắc, hoàng đế đột nhiên nói: "Lúc cưỡi ngựa chú ý hàng đầu chính là kẹp chặt bụng ngựa xả vững dây cương, tuyệt đối không được bị quăng xuống.

Ban đầu lục phủ ngũ tạng sẽ cảm thấy khó chịu, quen rồi cũng sẽ biết tự xử lý như thế nào.

Ngươi có muốn thử một lần hay không?"

Lý Tầm chần chờ gật đầu, hoàng đế liền thả tay.Ngựa vốn đã được thuần phục, nhưng dù sao cũng là hoàng đế cưỡi, ngày thường được cho ăn ngon, con ngựa này cũng thập phần xảo quyệt.

Hoàng đế buông lỏng tay, ngựa liền ngừng lại, mặc cho Lý Tầm có lôi kéo như thế nào cũng không chịu đi nửa bước, ỷ thế ăn hiếp kẻ yếu cũng trở thành thói quen.Lý Tầm giằng co nửa ngày cũng không có kết quả, cảm thấy thập phần mất mặt, vì vậy nổi lòng ác độc, thúc mạnh vào bụng ngựa, ngựa chấn kinh hí dài một tiếng, mang hai người chạy như bay.Lý Tầm thật sự chịu đựng một phen cảm giác ngủ tạng lục phủ đổi vị trí, tiếng nói cũng không ngăn được rung rẩy: "A a a ta sai rồi!

Mau dừng lại a!

Muốn chết rồi muốn chết rồi!"

Hoàng đế thành thạo điêu luyện, ha ha cười: "Lý Tầm ngươi cũng có ngày hôm nay, đây chính là con đường phải đi qua, ngươi vẫn là chịu đựng đi."

Lý Tầm cả người nằm úp sấp trên lưng ngựa, bị hoàng đế kéo mạnh một cái trở về, y tiến vào trong lồng ngực hoàng đế."

Không học không học!

Ta thật sự muốn chết!"

Lý Tầm hô to, cảm thấy cả người đều bị phá nát.Hoàng đế biết không thể đùa quá mức, liền lôi kéo dây cương làm ngựa dừng lại, nhìn xung quanh, mới phát hiện sớm rời trại thật xa.Lý Tầm nằm úp sấp như cá chết, hoàng đế cũng không ôm trở về.

Y suy nhược mà khoát tay áo một cái, hữu khí vô lực nói: "Thần từ trước tới nay không biết cưỡi ngựa lại khủng bố như vậy."

Hoàng đế đến trong mắt cũng ánh lên nét cười xấu xa, đè nén cười nhạo mà trịnh trọng nói: "Mọi người đều phải trải qua như vậy cả, ngươi bất quá là do lần đầu cưỡi ngựa nên không quen thôi, có muốn cưỡi lần nữa không?"

Lý Tâm lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Không cưỡi nữa không cưỡi nữa!"

Hoàng đế giả vờ ưu sầu: "Nếu không cưỡi ngựa thì làm sao chúng ta về đây?"

Lý Tầm lúc này phát hiện bây giờ ở đây chỉ còn lại hoàng đế và y, rất xa ngược lại nghe được tiếng bước chân vội vã, hẳn là thị vệ tới rồi.Mắt thấy sắc trời không còn sớm, quả thật là phải đi về, Lý Tầm không thể làm gì khác hơn lùi một bước mà yêu cầu: "Nếu như về lại, bệ hạ có thể hay không cưỡi chậm một chút?"

Hiển nhiên đã bị ngược thảm.Hoàng đế trước tiên tim đã cảm thấy ngọt ngào, hiện tại còn ước gì được ở bên ngoài lâu một chút, lên ngựa liền có thể chậm bao nhiêu thì chậm bấy nhiêu mà đi về phía trước, đi chưa được mấy bước liền chạm mặt mấy thị vệ đã tới.Đáng tiếc khi nãy là hai người bọn họ đơn độc ra ngoài, tuy ý làm bậy cũng không có gì quan trọng, hiện tại lại có thị vệ, nhiều người nhìn ngó, Lý Tầm rất tự giác muốn xuống ngựa, dự định theo thị vệ nào đó cọ đoạn đường.Hoàng đế sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng cũng chỉ có thể thả Lý Tầm xuống, cũng may thị vệ không phát giác được gì, biểu hiện của Lý Tầm cũng không nhìn ra cái gì không đúng, hoàng đế mới có thể an tâm một chút.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 13.


Trên đường trở lại quá an tĩnh, âm thanh của chim muông một chút cũng không nghe được.

Thị vệ oai phong lẫm liệt, từng người từng người liên tiếp rút đao.

Này thật giống một loại tín hiệu, từ trong bụi rậm xung quanh bỗng nhiên nhảy ra mấy hắc y nhân, cầm vũ khí liền vọt lên.

Hoàng đế cưỡi ngựa ở phía trước, thị vệ đầu tiên xông lên hộ giá, quên mất vẫn còn Lý Tầm đang ngồi sau lưng, động tác quá lớn khiến quyển sách trên tay Lý Tầm rớt xuống đất.Việc này không thể ngờ tới, Lý Tầm quýnh lên nhảy xuống ngựa, cũng không quản mắt cá chân một trận đau nhức mãnh liệt mà đưa tay ra nhặt, thích khách chém ra một đao thiếu chút nữa y đã thành vong hồn dưới đao.

Hoàng đế thấy cảnh này mắt căng ra sắp nứt, cưỡi ngựa chạy như điên tới, bay lên một cước đem thích khách và đao cùng nhau đá bay, một tay đem Lý Tầm đang sửng sốt tha lên ngựa."

Ngu xuẩn, một quyển sách còn có thể trọng yếu hơn cái mạng của ngươi sao!"

Hoàng đế giận đến không nhịn nổi.Lý Tầm giật giật môi, vốn định giải thích, tay ghìm lại eo y của hoàng đế dùng lực quá lớn, chặt đến làm cho y sau này mới cảm nhận được thiếu chút nữa là chết.

Vì vậy cúi đầu nói: "Là vi thần vì nhỏ mất lớn."

Y thập phần thống khoái thừa nhận, lúc này đúng là không thích hợp để vấn trách, hoàng đế vội vội vàng vàng đem y kiểm tra một vòng, cũng không yên tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Lý Tầm lắc đầu một cái: "May nhờ bệ hạ đã kéo thần lại."

Tình huống khẩn cấp, hoàng đế không dám để Lý Tầm rời bên cạnh mình, một tay nắm lấy dây cương, một tay cầm lấy thanh đao cướp được từ tay thích khách, sẵn sàng đón quân địch.Người hai bên đứng nhìn nhau, ngựa của hoàng đế chạy trốn quá nhanh, cùng theo được cũng chỉ còn mấy người thị vệ, mặc dù thị vệ võ công cao cường cũng không tránh khỏi thương tổn.Hoàng đế ngược lại biết võ công, nhưng đi vội nên không mang theo kiếm của mình, cướp được lại là một cây đao, miễn cưỡng cũng xem là thuận tay.Lý Tầm suy đoán tình thế, trong lòng có chút thấp thỏm, mà trên mặt một chút cũng không có kinh hoảng.

Y biết lúc này chính mình là vật cản của mọi người, vì vậy mặc dù mắt cá chân đau hết trận này đến trận khác cũng không dám lên tiếng.Mắt thấy có mấy thị vệ ngã xuống, Lý Tầm kéo kéo ống tay áo hoàng đế, cũng không chờ hoàng đế quay đầu liền nói thật nhanh: "Bệ hạ đem thần thả xuống, từ vòng vây bảo vệ của thị vệ, dựa vào mã lực chắc chắn có thể trốn thoát."

Hoàng đế cả giận nói: "Ngươi câm miệng cho trẫm!

Cứ ngốc ở đây cho trẫm!"

Lý Tầm không tình nguyện mà ngậm miệng, ngón tay lại vòng quanh ống tay áo của hoàng đế, có chút lưu luyến.Thị vệ từ từ không địch lại được, không thể làm gì khác hơn là lui về phòng thủ, lại sợ tiếp viện tới không kịp cuối cùng lại phải chết, liền đề nghị hoàng đế đi về phía nam một bên phá vòng vậy.Thích khách đương nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội nhận được tiếp viện, thế tiến công như vũ bão, ngược lại đem bọn họ đẩy về hướng ngược lại.Thị vệ sớm phát ra tín hiệu, giờ khắc lại không làm nhiễu được trận thế của thích khách, không thể làm gì khác hơn là lui về phía bắc.Hoàng đế đem Lý Tầm vững vàng che chở trong lòng ngực, phía sau có lưỡi dao chém lên bả vai hắn một vết thương, ngay lập tức chảy máu.

Hoàng đế cầm kiếm đỡ, hơi dùng sức liền động tới vết thương, sắc mặt ngay lập tức trắng như tuyết.Vật cưỡi bên dưới liền vì sự tấn công của thích khách làm cho chấn kinh, hoảng quá không lựa đường mà chạy vào rừng, mặc dù đánh bậy đánh bạ cũng có thể kéo dài một chút khoảng cách với thích khách, nhưng cũng khiến cho người rời khỏi quỹ đạo không biết tới nơi nào.Hoàng đế ven đường bị cành lá quẹt mấy đường, nỗ lực kéo dây cương để hai người không rớt xuống ngựa, khí lực từ lâu đã tiêu hao hết, đợi đến khi ngựa bắt đầu chạy chậm lại, liền ngã xuống.Lý Tầm cả kinh, giang tay kéo lấy hoàng đế, hai người cùng nhau lăn vào trong bụi cây rậm rạp.

Con ngựa kia mới ngừng lại, tại một chỗ bất an đi lại.Lý Tầm cũng không đoái hoài tới bản thân làm sao, vội vàng bò đến che lấy vết thương của hoàng đế, vừa nhìn thấy như máu kia không thể nào ngừng được, tay run rẩy cơ hồ không còn khí lực.Hoàng đế vỗ vỗ tay y, lộ ra nụ cười tái nhợt: "Trẫm không có chuyện gì, trẫm vừa nhìn thấy ngươi mới ném cái gì, sách của ngươi, ném đi đâu rồi?"

Lý Tầm giờ phút này chỉ cảm thấy hết cách, nghe lời này của hoàng đế tức giận nói: "Sách cái gì mà sách, ai quan tâm nó rơi đi đâu!"

Ai biết hoàng đế lại còn cười: "Ngươi không kiếm về, tới lúc đó lại trách trẫm làm lỡ chuyện của ngươi."

Tim Lý Tầm bỗng nhiên khó chịu, rầu rĩ nói: "Không dám trách bệ hạ."

Hoàng đế cỗ gắng đưa tay lên xoa xoa mặt y: "Ngoan, đừng như vậy, trẫm không có chuyện gì."

Lý Tầm cũng không nói nữa, nhìn quanh bốn phía một vòng, liền đỡ hoàng đế dậy, nửa tha nửa túm hướng nơi sâu nhất trong rừng mà đi.

Con ngựa kia cũng ngoan ngoãn từng bước theo sát.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 14.


Lý Tầm đẩy ra bụi cỏ rậm rạp, giấu hoàng đế đằng sau một tảng đá.Y không hiểu y thuật, trơ mắt nhìn máu trên người hoàng đế chảy nhuộm đỏ một mặt hòn đá.Y ngồi xuống: "Bệ hạ, chúng ta sẽ chết sao?"

Hoàng đế giật giật môi, thanh âm suy yếu nhưng ngữ khí lại rất kiên định: "Không biết."

Lý Tầm nhìn hoàng đế chằm chằm, trầm mặc nửa ngày, trong lòng biết rõ hoàng đế là đang cố gắng chống đỡ.

Y một đường được hoàng đế che chở quá tốt, trừ lúc bản thân nhảy từ trên lưng ngựa xuống bị thương ngoài ra lông tơ kẽ tóc đều không sao, lúc con ngựa vì chấn kinh mà chạy loạn đều được hoàng đế vững vàng ôm vào ngực.

Vốn người nên bị thương là y nhưng những vết thương đều nhất nhất rơi vào người hoàng đế, vốn là thần tử nên vì vua mà không từ sống chết.Trong lòng Lý Tầm vừa chua sót vừa ấm áp, không rõ tư vị khiến trong miệng y phảng phất đều nếm trải một tia chua xót."

Thần khi còn nhỏ bởi vì không cha không mẹ, vài lần giãy dụa cố gắng mới thi đậu, có thể được bệ hạ nhìn thấy, là thần đời này may mắn."

Ánh mắt y sáng quắc, như cắt ra từ ánh bình minh không bao giờ tàn, lời y nói kiên định, làm cho người ta ảo giác rằng nguyện vọng chắc chắn sẽ trở thành sự thật, "Thần cũng cho là bệ hạ cát nhân thiên tướng, nhất định bình yên vô sự."

Hoàng đế không biết vì sao nhưng lại cảm thấy một trận hồi hộp khi nhìn vào đôi mắt kia, liền thấy Lý Tầm đột nhiên đứng lên, chầm chậm mà cẩn thận, đem vết máu một đường che lấp đến sạch sành sanh.Đợi đến khi y trở về, hoàng đế nói: "Chân của ngươi bị thương, để trẫm xem xem."

Lý Tầm tránh né hắn, thấp giọng nói: "Vết thương của thần không đáng ngại."

Lý Tầm ngược lại đi cởi áo khoác của hắn ra, miệng nói: "Mạo phạm rồi bệ hạ, kính xin cho phép thần nhìn vết thương của bệ hạ ra sao rồi."

Hoàng đế muốn tránh, lại đánh giá cao thể lực của bản thân.

Hắn lúc này cơ hồ không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là để Lý Tầm cởi áo mình ra.Quả nhiên, tay Lý Tầm lại bắt đầu run rẩy.

Hoàng đế thở dài nói: "Ngươi xưa nay chưa từng thấy loại tình cảnh này, có chút bối rối là bình thường.

Nơi này bí mật không người, chúng ta ở đây chờ thị vệ đến là tốt rồi, trẫm đảm bảo nhất định không có chuyện gì xảy ra nữa đâu."

Lý Tầm gật đầu nói: "Thần tin tưởng bệ hạ."

Hoàng đế cảm nhận được y còn đang run rẩy, đang định nói thêm mấy câu an ủi, chỉ thấy y cởi áo khoác của mình cởi ra, một câu nói bị chặn bên mép, chỉ phun ra được vài chữ: "Sách của ngươi......"

Lý Tầm lắc lắc đầu nói: "Mới viết được một nửa, ném đi cũng chẳng sao, vi thần còn một quyển phụ, để ở trong lều."

Vừa nói vừa đem áo khoác của mình trùm lên người hoàng đế.Hôm nay y mặc một kiện thanh y, cùng màu sắc của cây cỏ xung quanh thập phần giống nhau.Hoàng đế vốn còn đang hoài nghi y tại sao cũng cởi áo, đợi đến khi nhìn thấy y khoác lên áo của mình cái gì nên hiểu đều hiểu."

Lý Tầm ngươi muốn làm gì!"

Lý Tầm buột chặt vạt áo, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy hoàng đế, hai tai đều đỏ lên.

Vẻ mặt của y lại còn đang rất nghiêm túc, thật giống như cái ôm kia cũng chỉ là ôm một cái chứ không hề có ý tứ khác."

Bệ hạ chớ vội, thần tin thị vệ chẳng mấy chốc sẽ đến."

Hoàng đế đè nén tức giận: "Lý Tầm, ngươi ngồi xuống không được nhúc nhích!"

Lý Tầm lắc đầu một cái: "Bệ hạ, bọn họ tìm không thấy người chắc chắn sẽ cho lùng xục chung quanh, trốn đi là không có tác dụng."

Hoàng đế cả giận nói: "Vậy ngươi cùng trẫm hai người cùng chạy!"

Lý Tầm vẫn cứ lắc đầu, thậm chí không mở miệng, cũng không nói chuyện nữa, chỉ đứng đó nhìn hắn thật sâu."

Bệ hạ..."

Lời nói mới được phân nửa, lại không nói được phần sau.

Trong lòng Lý Tầm lắc đầu, tự nói với mình không cần nhiều lời. lúc này nói cho hoàng đế nghe tâm ý của mình cũng chẳng có chút ý nghĩa nào, không bằng trước sau cứ làm một tên sử quan có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Lý Tầm nội tâm chua xót, chỉ có thể vui mừng bởi thói quen thường hay viết bản nháp của bản thân, mới không để tập ghi chép thường ngày sinh hoạt này có một tuần trống rỗng."

Bệ hạ có nhớ đêm đi dạo ở Ngự Hoa viên không?

Thần nói mình không biết võ công không thể bảo vệ bệ hạ, hiện tại thần muốn nói với bệ hạ, những lời đó là giả."

Lý Tầm đứng lên, hoàng đế nỗ lực vươn tay nắm lấy vạt áo y, nói thầm trong miệng: "Ngươi không cần đi, ta không cho ngươi đi...."

Thanh âm kia lọt vào tai Lý Tầm chỉ khiến y thống khổ đến chịu không nổi.

Nhưng y không thể quay đầu, cũng không dám quay đầu, khập khễnh đi đến bên con ngựa.

Y lúc này chỉ có thể an ủi chính mình, nghĩ thầm thương tích của hoàng đế nếu được chữa trị kịp thời thì sẽ không sao.Một đoạn đường ngắn ngủi như vậy cảm giác lại như là hàng ngàn cây số, thật giống như đi qua bao nhiêu năm, cũng thật giống như nhân sinh ngắn ngủi không chút thành tựu của y.Y chà xát vết máu dính trên tay, tự giễu nở nụ cười, nghĩ thầm: "Ta vẫn chưa viết được truyện ký về cuộc đời ta a, sau này e rằng cũng không ai thay ta viết đi."

Y rốt cuộc đi đến bên cạnh con ngựa, một bên xoa xoa bờm nó như động viên, thấp giọng nói: "Ta phải cứu chủ nhân của ngươi a, ngươi không thể lại giận dỗi như lúc nãy nữa."

Nói xong y ngốc nghếch mà bò lên trên yên ngựa.Ngồi trên lưng ngựa, y quay đầu lại liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, một ngón tay đưa lên trên môi làm cái kí hiệu đừng nói chuyện, sau đó lại còn có thể lộ ra nụ cười, nói: "Bệ hạ cũng không nên phát ra âm thanh nha, miễn cho thần cố gắng như vậy lại thành công dã tràng."

Hoàng đế chỉ có thể nhìn y chằm chằm, cái trán lộ cả gân xanh.Câu nói sau cùng của Lý Tầm ngữ khí lại như thói quen ngày thường của y, nhẹ nhàng dễ dàng, y nói: "Dương Tiềm, bảo trọng."

Y thúc vào bụng ngựa, nhanh chóng rời đi.Hoàng đế nhìn bóng lưng Lý Tầm ở trên lưng ngựa loạng chòa loạng choạng mà duy trì vững vàng, lại không cho người ta thêm thời gian để lo lắng mà nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.Trong mắt hắn bây giờ chỉ còn một màu xanh biếc, bao gồm cả kiện thanh y Lý Tầm để lại.Y có phải đã sớm có ý định này, chẳng lẽ là muốn rời khỏi ta sao?

Y làm sao có thể bình thản ung dung như vậy?

Hoàng đế cứ như vậy suy nghĩ lung tung, thậm chí không biết mình đang nghĩ gì, giống như chỉ có tìm một cái gì đó để làm, mới có thể áp chế được sự tuyệt vọng vô biên không ngừng dâng lên.Tiếng bước chân hỗn độn không lâu sau đó vang lên, hình như là phát hiện ra có người đang cưỡi ngựa, rối loạn một trận mà đuổi theo hướng ngựa rời đi.Thân thể căng thẳng của hoàng đế bỗng nhiên như bị rút hết sinh lực.

Hắn mờ mịt nghĩ, ta vẫn là chưa dạy y cách cưỡi ngựa mà, sớm biết như vậy sẽ không đùa y.

Nghĩ tới đây, thật giống như mới phản ứng được Lý Tầm đã làm gì, hoảng hốt muốn đứng lên, lại chỉ có thể ngã xuống.Hắn rốt cuộc cũng nhịn không được mà rơi lệ.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 15.


Hắn không biết đã nằm ở đó bao lâu, tay chân cơ hồ đều chết lặng, nhưng dần dần đã lấy lại được chút khí lực, có thể đỡ lấy hòn đá mà đứng lên.Xung quanh quá yên tĩnh, chỉ có nghe thấy tiếng chim ngói phát ra nghe thật thê lương, mỗi một bước đi, đều có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.Hoàng đế ra khỏi bụi cây, không có gặp thích khách, cũng không thấy được Lý Tầm.Thời điểm sắp ngã xuống, ngự lâm quân vội vã chạy đến, lo sợ đến mặt tái mét đỡ lấy đế vương của bọn họ, sau đó nhìn thấy trên người hoàng đế là một kiện thanh y thấm đẫm máu.Ngu thống lĩnh đi đầu thấy vậy quay đầu nhéo thái y vẫn còn ngồi trên ngựa một cái, thái y ai ui kêu đau, cầm theo hòm thuốc của ông mà xông tới, ngay tại chỗ xử lý vết thương của hoàng đế.Cởi quần áo ra mới phát hiện, hoàng đế cơ hồ thương tích khắp người, vết thương nặng nhất không thể nghi ngờ là lỗ hổng trên vai, vết dao lấy mất một mảng da thịt, mất máu quá nhiều, có thể chống đỡ đến lúc này mà vẫn cử động được thực sự không dễ dàng.Thái y nơm nớp lo sợ mà băng bó vết thương cho hoàng đế, chạm đến kiện thanh y dính đầy máu cùng lá cây, đang định đem nó vứt đi, lại phát hiện hoàng đế dù đang nửa mê nửa tỉnh cũng nắm chặt không buông.Ngu thống lĩnh thấy thế nhíu mi, đối với trợ thủ bên người nói: "Đi phụ cận xung quanh tìm xem có người khác hay không, Lý đại nhân vốn là phải ở bên cạnh bệ hạ."

Mới giao phó xong, âm thanh trợ thủ lẫm lẫm liệt liệt hiệu lệnh thuộc hạ làm hoàng đế tỉnh lại.Ngu thống lĩnh thầm mắng một tiếng, thần sắc cung kính mà tiến lên xin lỗi, hoàng đế nhờ người nâng ngồi dậy, trong thần sắc có chút hỗn độn, nhưng tia hỗn độn chỉ lại trong một khoảnh khắc, sau đó hoàng đế liền ra lệnh cho hắn."

Lý đại nhân vì dụ thích khách ly khai mà mất tích, ngươi dẫn người đi tìm cho trẫm!

Hướng bắc, tìm cho cẩn thận!

Trẫm sống phải thấy người..."

Hoàng đế nói với tốc độ nhanh chóng, nói quá nhanh dẫn đến hụt hơi gấp gáp thở.

Không biết là do đau xót hay bi thống, bốn chữ cuối cùng hắn nói ra càng gian nan: "...chết phải thấy xác."

Ngu thống lĩnh lặng lẽ ngước nhìn hắn một cái, tựa hộ nhìn thấy nước trong đôi mắt của vị quân vương trẻ tuổi.Ngu thống lĩnh nói: "Thỉnh bệ hạ yên tâm, thần đã cho người đi tìm Lý đại nhân, tin tưởng không lâu sẽ có kết quả."

Hoàng đế tỉnh táo lại, phảng phất như cảm xúc của một khắc trước chỉ là ảo giác.

Mà Ngu thống lĩnh biết, chỉ cần thủ hạ của mình một ngày không có tin tức, hoàng đế liền một khắc cũng không thể nguôi giận, tính mạng hộ vệ ngự lâm quân có mặt ở buổi săn đang lơ lửng trước cửa địa ngục.Vì vậy phó thống lĩnh mang thủ hạ đi tìm người một khắc cũng không dám ngừng, nhưng cũng chẳng có tin tức."

Trẫm cho các khanh mấy ngày suy nghĩ thật kĩ đưa ra lời giải thích có thể thuyết phục trẫm."

Hoàng đế đảo mắt qua hàng người sắc mặt tối om, trong đó không thiếu những nhân vật quyền cao chức trọng rường cột của nước nhà, ánh mắt hắn như nhìn người chết, ý cười phát lạnh: "Dù sao trẫm từ trước đến giờ cũng thà giết lầm, còn hơn bỏ sót."

Những người bị ngự lâm quân giam giữ rốt cuộc cảm thấy được tính mạng và chức quan đều đang gặp nguy, chưa kịp suy nghĩ đã bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.

Mà lời của người đang trong tình trạng hoạng loạn nói ra bất quá chỉ có thể tin năm phần mười, hoàng đế không kiên trì ở lại nghe, phất tay áo tức giận bỏ đi.Ngu thống lĩnh rất ân cần mà đem mọi người kéo ra, ngược lại bộ hình tự có vô số biện pháp tra ra chân tướng.Một lát sau, thời điểm thái y tới đổi thuốc, liền thấy vết thương trên vai hoàng đế lại nứt hơn phân nửa, băng vải quấn quanh người thấm toàn máu.Thái y kinh hãi, quỳ xuống tại chỗ hô to: "Thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể!

Vết thương kia không thể lại nứt ra!"

"Cút!"

Hoàng đế lạnh lùng liếc ông ta một cái, khinh thường phun ra một ngụm khí, nội tâm vốn đang đè nén lại cuồn cuộn dâng lên.

Hắn có chút tức giận nghĩ: "Bảo trọng, bảo trọng, trẫm còn không bằng chết đi cho xong!"

Nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì hắn là hoàng đế, hắn không thể tùy ý làm bậy, bởi vì hắn là hoàng đế.

Nhưng hắn thà rằng không làm hoàng đế, như vậy hắn hà tất phải kiên kị đủ thứ, Lý Tầm cũng không cần vì hộ giá mà hi sinh bản thân.Hoàng đế vì một câu bảo trọng mà nhớ đến cái nhìn trước khi bỏ đi của Lý Tầm, tựa hồ như đã biết trước kết cục của chính mình mà biểu hiện ra một tia lưu luyến.Hắn hận Lý Tầm tự ý làm việc, lại không dám nghĩ tới tình trạng Lý tầm bây giờ sẽ như thế nào.

Nếu như mình lúc đó có thể bắt y trở lại thì tốt rồi, hoặc là chết cùng một chỗ.Đã qua một ngày.Hoàng đế ngồi bất động một đêm, cảm giác đau đớn trên người như biến mất.

Hắn đứng lên, tự giác vững vàng mà đi ra khỏi trướng.Hắn chờ không được nữa rồi.Thái y canh giữ ngoài trướng, thấy hoàng đế đi ra ngoài, trong lòng cả kinh liền xông về phía trước liều mạng ngăn cản.

Hoàng đế cúi đầu liếc ông một cái, giống như đang nhận xét coi ông là ai, lập tức thần sắc biến đổi, tiện tay lấy một thanh kiếm nằm sau cổ thái y.

Thái y đáng thương sợ đến tay chân phát run, rầm một cái trực tiếp quỳ xuống, nhưng vẫn muốn tận trung với chức vụ mà kéo hoàng đế lại, tận tình khuyên nhủ.Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, chân đang bước bỗng nhiên dừng lại.Thái y còn tưởng chính mình khuyên can có tác dụng, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện tầm mắt hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào người Ngu thống lĩnh đang đi tới, hoặc nói là, người đang nằm trong lòng Ngu thống lĩnh kia.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 16.


Trải qua một ngày một đêm tìm kiếm không ngừng nghỉ, Ngự Lâm quân được phái ra rốt cuộc cũng có phát hiện tại bờ sông.Ngu thống lĩnh nhận được tin tức lập tức chạy tới, hắn biết đến bây giờ tình hình của Hoàng Đế vẫn luôn không tốt, nếu như không xác nhận là người tìm được còn sống hay đã chết, hắn cũng không dám trực tiếp bẩm báo.Nhưng nếu như người này mà chết.

Ngu thống lĩnh đang trên đường chạy tới trong đầu lại nghĩ đến việc này, sắc mặt lập tức trầm lại.

Mặc dù người có chết thì hắn vẫn phải bẩm báo, chỉ là khi đó hoàng đế có tức điên lên hay không thì không nhất định.Vẫn may, khi hắn chạy tới bờ sông Lý Tầm đã được nhân sĩ từ trong nước vớt ra, hơn nữa vẫn còn một hơi thở, nhưng cũng chỉ là còn một hơi.Một mũi tên vẫn còn đang xuyên qua ngực, lại thêm ngăm trong nước cũng hơn năm canh giờ, vết thương sưng vù không còn huyết sắc, có thể thấy được nếu như bọn họ chậm thêm nửa bước Lý Tầm không chết đuối, với tình hình chảy máu của vết thương như thế này cũng đủ đem người đẩy đến cái chết.Ngu thống lĩnh không dám tiêu tốn thời gian kiểm tra vết thương trên người hắn, trước tiên chỉ tùy tiện băng bó một chút vết thương nguy hiểm nhất liền vội vàng hoảng loạn đem người trở về, chỉ sợ trên đường về có gì bất ổn đem người kia vì hao tổn khí lực mà chết.Khi hoàng đế vừa mới đi ra, nhìn thấy chính là Ngu thống lĩnh ôm người từ bờ sông chạy về gấp rút tìm thái y.Thái y thấy hoàng đế bất động, rất hiểu chuyện mà vọt tới bên Ngu thống lĩnh xem xét tình huống, vừa nhìn vừa chau mày.Hoàng đế cắn chặt răng, âm thanh như nghẹn lại mà nói: "Người, như thế nào?"

Thái y bận đáp: "Lý đại nhân thương thế nguy cấp, chỉ có thể... chỉ có thể..."

"Nói!"

Thái y lại chần chờ, nói: "Chỉ có thể giữ được một hơi, lát lại nhìn tình huống."

Hoàng đế nhắm mắt lại, thân hình gục xuống.

Thái y vốn muốn nhào tới dìu, lại thấy hoàng đế xua xua tay liền đứng dậy, chỉ có sắc mặt tái nhợt đi nhiều."

Trẫm muốn ngươi không tiếc bất kì giá nào cũng phải đem người cứu trở về!

Người nếu như chết..."

Hoàng đế bỗng nhiên mờ mịt, hắn thầm nghĩ, nếu như người kia chết thì phải làm sao đây, lẽ nào bắt thái y chôn cùng sao, nhưng việc này thì có liên can gì đến thái y đây, hắn tuy là hoàng đế, cũng không thể trách phạt mà không có lý do.

Vì vậy mới nói được nửa câu, liền nuốt trở về.Thái y tự biết trách nhiệm trọng đại, nhận được khẩu dụ của hoàng đế, ngay lập tức đưa Lý Tầm vào lều tiến hành chữa trị.Hoàng đế bỗng cảm thấy vắng vẻ, tựa hồ không biết hiện tại phải làm cái gì mới tốt.Ngu thống lĩnh vừa nhìn liền biết hoàng đế là một đêm không ngủ, vừa có vết thương vừa uể oải, sống được đến bây giờ cũng là một điều thần kì, mà hoàng đế còn giống như là mang ý định không muốn đi nghỉ ngơi, Ngu thống lĩnh để tránh vạn nhất liền theo hoàng đế đi ra ngoài trướng.Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, Ngu thống lĩnh dường như nhìn thấy được chút vấn đề, nghĩ thầm việc của Lý Tầm có thể kích thích được hoàng đế, liền nói đến thời điểm tìm được Lý Tầm.Lý Tầm khi đó cưỡi ngựa của hoàng đế, mà con ngựa kia cũng coi là một con ngựa tốt vạn người chưa chắc có được, tuy rằng tính khí xảo trá quỷ quyệt, nhưng vẫn còn chút linh tính.Người của Ngự Lâm quân vốn cũng không thể nhanh như vậy tìm được bờ sông kia, nhưng vào thời điểm đang sắp xếp tìm kiếm, con ngựa kia đột nhiên chui ra, trước mặt mấy quân sĩ hí vang, quân sĩ vốn đã được thông báo, Lý Tầm là cưỡi ngự mã mà đi, nếu như phát hiện ngự mã thì Lý Tầm cũng ở đâu đó không xa.

Cũng may mà quân sĩ đúng lúc đi theo, mới ở bờ sông sau một tảng đá lớn tìm thấy Lý tầm chắc vốn đang xuôi dòng chảy bị tảng đá đó ngăn cản lại.Dựa vào tình huống lúc đó, Ngu thống lĩnh đại khái cũng có suy đoán được Lý Tầm đã gặp phải chuyện gì.Những tên thích khách không có ngựa nên khó có thể truy bắt được Lý Tầm đang cưỡi ngựa, chắc bọn họ cuối cùng thay đổi vũ khí dự định trực tiếp bắn chết, lúc đó Lý Tầm chắc là đang muốn qua sông, bởi vậy sau khi trúng tên liền trực tiếp ngã xuống sông, thích khách vì một lý do nào đó, cho rằng Lý Tầm đã chết hoặc nhận ra Lý Tầm không phải hoàng đế, vì vậy mới không bổ thêm một đao.

Mà mũi tên kia xuyên qua cũng không phải là nơi quan trọng, Lý Tầm mới không bị mũi tên này đoạt mạng, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.Ngu thống lĩnh có thể nghĩ được, hoàng đế đương nhiên cũng có thể từ những gì hắn kể suy diễn được tám chín phần mười, càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi, nếu như mũi tên kia chuẩn thêm một chút, hoặc là những người kia tiến đến bù thêm một đao, bây giờ hắn nhìn thấy có thể cũng chỉ là một cái thi thể.Thần sắc của hoàng đế càng ngưng trọng càng ủ dột, cau chặt mày, đem tình huống kia lại một lần tái hiện trong đầu, tâm tư rõ ràng, một nghi vấn lại đột nhiên nhảy ra."

Các ngươi như thế nào chạy tới được chỗ ẩn thân của trẫm?"

Nhờ có hoàng đế nói cho bọn họ biết nên đi hướng Bắc, Ngự Lâm quân đi tìm Lý Tầm còn phải tốn một ngày một đêm, vậy bọn họ làm sao có thể tìm được mình?

Phải biết con ngựa kia sau khi chấn kinh liền hoảng loạn mà chạy vào rừng, một đường chạy như bay không biết được bao xa, cũng không lưu lại vết máu, với tình huống không biết phương hướng như vậy Ngự Lâm quân làm sao có thể chỉ trong mấy canh giờ liền tìm tới được bên này?Động tác của Ngu thống lĩnh dừng một chút, lập tức vươn tay từ trong ngực móc ra mấy xấp giấy."

Thần ở nơi xảy ra chuyện tìm thấy được thứ này, phỏng chừng là do Lý đại nhân thả xuống, liền kêu thuộc hạ phân tán đi tìm, quả nhiên dọc đường đi liên tiếp tìm được, chúng thần chính là theo những xấp giấy này mà tới."

Hoàng đế đầu tiên là sững sờ, lập tức trợn to hai mắt, lúc vươn tay ra vẫn còn đang run rẩy, Ngu thống lĩnh liền đem tờ giấy kia để lên tay hoàng đế.Mấy xấp giấy đó rõ ràng đã từng là một quyển sách, lại bị người ta tách ra thành nhiều phần, trang giấy còn được viết chữ, chữ viết nắn nót, chính là bút tích của Lý Tầm.Hoàng đế tựa hồ có thể tưởng tượng được Lý Tầm từng nghiêm túc như thế nào khi viết những thứ này, thế nhưng hiện tại quyển sách này đã hoàn toàn bị phá nát, mà người viết nó cũng đang thoi thóp trên giường.Đáng tiếc phán đoán của Ngu thống lĩnh cũng không hoàn toàn chính xác, sau khi tỉ mỉ kiểm tra vết thương thái y đưa ra một kết luận không mấy lạc quan.Hoàng đế lúc này đã ngồi vào bên trong màn, chờ thái y đưa ra phương pháp trị liệu.Thái y kiểm tra xong xuôi, thở dài nói: "Xương sườn của Lý đại nhân vì tác động của ngoại lực mà gãy mất mấy đoạn, đồng thời tổn thương đến nội tạng, trên người lại bị trúng một mũi tên, may mà không trúng chỗ yếu."

Hoàng đế thấy sắc mặt Lý Tầm còn quá nhợt nhạt, hơi thở cũng càng ngày càng yếu, trong lòng kinh hoảng bất an, quyết đoán hỏi thái y: "Vậy khi nào y mới có thể tỉnh?"

Thái y lắc đầu: "Khó nói."

Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, thái y rất có mắt nhìn mà nhanh chóng giải thích: "Lý đại nhân ở bên ngoài một ngày một đêm, vết thương có chút chuyển biến xấu, ban đêm có thể sẽ sốt cao, đêm nay nếu sốt cao không hạ sẽ thập phần nguy hiểm."

Hoàng đế sững sờ, theo bản năng mầ nhìn xem những vết thương kia, nhưng vết thương đã sớm được băng bó kĩ, hắn nhìn cũng nhìn không ra, chỉ có thể tin tưởng thái y."

Vậy trẫm sẽ ở lại nơi này."

Thái y cả kinh hô: "Tuyệt đối không thể a bệ hạ, vết thương của người vẫn còn phải hảo hảo tịnh dưỡng."

Hoàng đế cau mày, vừa định trách cứ một câu, lại cảm thấy một trận choáng váng.

Hắn hậu tri hậu giác mà nhìn đến nơi quấn nhiều băng vải trên vai, máu đã thẩm thấu ra.

Lượng máu này nói cho hoàng đế người vốn tưởng mình đã khỏi, rằng hắn vẫn còn đang thụ thương.Hoàng đế mờ mịt mà cảm nhận được cơ thể uể oải, dùng một khoảng thời gian rất dài mới phán đoán ra được cảm giác này có nghĩa là gì.

Hắn bắt đầu cảm thấy hoa mắt ù tai, lời Ngu thống lĩnh cùng thái y khuyên bảo cũng nghe không được, hắn nhìn chằm chằm Lý tầm đang nằm trên giường, trước mắt tối sầm lại.Thái y thấy vậy liền kinh hoảng gấp gáp, vẫn là do Ngu thống lĩnh bảo hắn nhanh chóng thay băng cho hoàng đế.

Thái y tâm kinh đảm chiến thay thuốc cho hoàng đế xong, mới an tâm bắt đầu chuẩn bị xử lý vết thương của Lý Tầm.Vết thương của hoàng đế ngược lại khá dễ băng bó, mà vết thương trên bả vai Lý Tầm bị mũi tên đâm vào quá sâu, thời điểm thái y rút cây tên ra đều là nơm nớp lo sợ, mũi tên rút ra khiến máu không bị ngăn lại mà chảy ra thành dòng, đành dùng miếng vải đã băng vết thương khi nãy mà kìm máu.Lần lượt từng chậu máu được bưng ra ngoài, không biết qua bao lâu, thái y thở ra một hơi như trút được gánh nặng, dặn người hầu bốc thuốc đem đi sắc.Thời điểm Lý Tầm được mang về vốn đã sốt nhẹ, sau một phen dằn vặt của thái y cùng với thuốc phát huy tác dụng càng khiến y sốt cao không lùi.

Thái y bận phối những loại thuốc khác nhau cho y uống cũng không thấy hiệu quả, mắt thấy bệnh nhân hơi thở càng ngày càng yếu, thái y không cách nào khác đành phải nhanh chóng đi bẩm báo lại với Ngu thống lĩnh.Giây trước vừa mới bẩm báo xong, giây sau hoàng đế liền vọt vào.Lý Tầm nằm trên giường vô thanh vô tức, sốt cao khiến mặt y có chút huyết sắc, như là dấu hiệu của hồi quang phản chiếu.Hoàng đế không quản được chuyện có bị hiềm nghi hay không, hất vạt áo lên một gối quỳ xuống bên cạnh giường, đưa tay ra nắm lấy tay Lý Tầm.

Tay hắn run rẩy, lòng bàn tay lạnh ngắt, càng không nhận ra đến tột cùng là tay Lý Tầm lạnh hơn hay là tay hắn lạnh hơn.Thái y mang người ra ra vào vào bốc thuốc sắc thuốc, sửa đổi phương pháp chế dược mấy lần, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gia tăng lượng thuốc, hi vọng thuốc mạnh hơn sẽ có công hiệu hơn.Ở bên kia một mảnh vội vàng ầm ĩ, Ngu thống lĩnh người đang phụ trách thủ vệ trong lúc vô tình liếc qua nhìn thấy hoàng đế cúi đầu ghé sát vào má Lý Tầm, tưởng người đang làm gì, nhưng hắn lại nghe thấy được âm thanh hoàng đế ngột ngạt cùng nghẹn ngào: "Ta không thể không có ngươi..."

Ngu thống lĩnh nhíu mày, thầm nghĩ hình như bản thân đã nghe được bí mật hoàng thất vốn không nên biết.Có lẽ là do mạng Lý Tầm chưa tới lúc chết, hoặc là liều thuốc của thái y có hiệu quả, đến khi ánh bình minh ló dạng, sốt cao dần dần lui xuống, sau lần đó vẫn yên tĩnh mà nằm ở đó, cũng không có tình huống nguy cấp nào.Hoàng đế ở đó đến nửa đêm rốt cục cũng bị khuyên về nghỉ, nhưng đáng tiếc còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu lại bắt đầu hỏi cung nghi phạm, Ngu thống lĩnh đi theo toàn bộ quá trình, trong lòng cũng thập phần bội phục sự chịu đựng của hoàng đế.Bãi săn dù sao cũng không phải là Thái Y viện, hai ngày sau thái y mới mang đến thuốc dùng khẩn cấp, hoàng đế suy tính đến đề nghị của thái y, quyết định lập tức về cung.Lý Tầm trải qua đêm nguy cấp đó.

Tình huống bây giờ cơ bản đã ổn định, ngoại trừ tịnh dưỡng ngoài ra cũng không có biện pháp nào có hiệu quả cả.

Còn về việc tịnh dưỡng, đương nhiên trong cung vẫn thích hợp hơn.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 17.


Nháy mắt đã trở lại trong cung được mười mấy ngày, hoàng đế xử lý xong một nhóm người, liền tiến hành luận công ban thưởng, hiện tại chỉ còn lại một việc làm hắn lo lắng là Lý Tầm đang nằm ở Thái Y viện kia.Nhiều ngày tu dưỡng như vậy, vết thương trên người Lý Tầm đã hồi phục không sai, một ít vết thương nhỏ chỉ còn lưu lại những vết tích mờ nhạt, nhưng đáng tiếc người thì vẫn còn bất tỉnh.Hoàng đế xử lý xong chính sự liền đi đến Thái Y viện, thái y đối với việc này đã không còn lấy làm ngạc nhiên, hằng ngày bẩm báo xong tình hình liền lui xuống.Đi vào gian phòng tràn ngập mùi thuốc, Lý Tầm không hề động đậy nằm ở trên giường, trên mặt vẫn không chút huyết sắc.Y lần này có thể tính là nguyên khí đại thương nghiêm trọng, kiếm một hồi vớt được cái mạng tính là may mắn, chỉ cần người còn sống, hắn không để ý Lý Tầm còn ngủ bao lâu.Như thường lệ kiểm tra sơ qua miệng vết thương có xuất huyết hay không, xác nhận vết thương nặng nhất kia đã khôi phục đến thế nào, hoàng đế mới đem vạt áo Lý Tầm che lại.Hắn những ngày trước đã kinh hồn bạt vía nhiều ngày, lúc Lý Tầm vẫn chưa được tìm thấy thì hắn lại hoảng sợ suốt ngày, Lý Tầm được tìm thấy vì bị thương nặng mà hấp hối hắn lại càng hận không thể cả ngày canh giữ bên cạnh giường, phải tận mắt nhìn thấy y vẫn còn thở mới an tâm được một chút.Như bây giờ đã tốt lắm rồi, hắn không dám cầu nhiều hơn.Nếu vết thương không có việc gì, hoàng đế liền ngồi bên mép giường bắt đầu theo lệ nói chuyện với y.Hắn lật quyển sách viết lại sinh hoạt thường ngày của mình đã bị Lý Tầm xé thành nhiều mảnh kia, bất ngờ phát hiện được nhiều điều hay ho.Lý Tầm ghi chép sinh hoạt hằng ngày của hoàng đế thập phần cẩn thận, mà đối với hai người bọn hắn đây cũng không hẳn là ghi chép đúng với sự thật.

Hoàng đế tự biết lúc bình thường bản thân sẽ đi chọc Lý Tầm, thường xuyên nói những câu hàm hồ ám muội, người nếu như không có tâm cũng sẽ không thể phát hiện ra cái gì không đúng, mà Lý Tầm lại cố tình cải biến rất nhiều, tuy rằng ý tứ không thay đổi, nhưng nghĩa chính từ nghiêm, không hề có ý ám muội.Hoàng đế không khỏi hoài nghi, Lý Tầm có phải phát hiện chuyện gì, đặc biệt là cải biên từ khoảng thời gian từ Hàn Lâm viện trở về.

Đáng tiếc Lý Tầm bất tỉnh, hắn cũng không thể tìm được chứng cứ.Nhưng một khi có loại tâm tư này, hoàng đế liền không thể không nghĩ tới một ít thứ không nên nghĩ tới.Đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng Lý Tầm lúc này đang nằm trên giường đối với thế giới bên ngoài không có một chút cảm giác, sợ là hoàng đế bây giờ có đem quần áo y lột sạch y cũng chẳng có phản ứng.

Mà hoàng đế đương nhiên sẽ không giống như cầm thú như vậy.Lý Tầm thoạt nhìn là một bộ dạng thư sinh mỏng manh, thực sự ra cũng chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, hoàng đế cứ xoa xoa tay chân y, lại cảm thấy cảm giác mềm mềm ấy rất thoải mái, mặc dù không có cảm giác dẻo dai như eo của y.Hoàng đế mặt không thay đổi thầm nghĩ: "Việc tùy ý làm bậy này chờ y tỉnh lại rồi xử lý, nói chung không thể dễ dàng buông tha."

Lý Tầm khi tỉnh lại cả người đều mông lung, vừa không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết mình đang sống hay đã chết, ngược lại thấy thái y bưng chén thuốc đi vào, vừa thấy y tỉnh lại, đặt chén thuốc lên bàn liền xông ra ngoài.Lý Tầm nhận ra vị thái y kia, rõ ràng bản thân là được cứu, không khỏi cảm khái chính mình vận may thật tốt.

Mà vết thương của y cũng không đau, huống hồ Lý Tầm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, quả nhiên còn không có ngồi vững liền ba một tiếng mà ngã xuống.Giường không hề mềm mại, gối cũng chẳng mềm mại, Lý Tầm thiếu chút nữa bị chính mình đập ngất.

Mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới thì ra mình từng từng bị tên bắn, y nhất thời càng thêm vui mừng chính mình kiếm trở về cái mạng.Trong lúc y đang giằng co, hoàng đế chầm chậm khoan thai đi vào.Lý Tầm có chút co rúm lại, bởi vì thần sắc của hoàng đế rất kì quái, vừa không giống như cao hứng, cũng không giống như sinh khí, bộ dáng vừa thương xót vừa vui mừng khiến người có chút thấp thỏm lo âu."

Bệ hạ."

Lý Tầm cẩn thận gọi.Hoàng đế gật gật đầu, quay đầu nhìn thấy chén thuốc bên cạnh, tiện tay bưng tới, Lý Tầm muốn lui vào bên giường trong, còn chưa kịp lật mình liền bị hoàng đế đè lại bên vai không bị thương."

Không nên lộn xộn, nằm yên."

Hoàng đế bắt đầu đút thuốc cho y, tự động động thủ, Lý Tầm thụ sủng nhược kinh, ngốc lăng lăng đem thuốc uống hết, suốt quãng thời gian đều chỉ nhìn chằm chằm hoàng đế mà phát ngốc.Hoàng đế cất đi chén thuốc, thấy y vẫn đang nhìn mình, liền đưa tay xoa xoa đầu y, ân cần nói: "Cảm thấy còn chỗ nào không thoải mái sao?"

Lý Tầm lắc đầu một cái, lập tức nói: "Bệ hạ sao lại đích thân đến đây?"

Hoàng đế nhíu mày: "Trẫm không thể đến?"

Lý Tầm vội nói: "Thần không dám, thần là lo lắng bệ hạ một ngày có trăm ngàn công việc còn đích thân đến đây xem thần thật quá cực khổ, huống hồ vết thương của bệ hạ có phải còn chưa có khỏi hẳn đi?"

Lý Tầm chưa dứt lời, câu nói này lập tức vén lên tức giận đè nén lâu nay của hoàng đế, nhưng hắn thấy Lý Tầm bệnh nặng mới khỏi lời trách cứ liền không nói ra được, nhịn nửa ngày chỉ nói được một câu trào phúng: "Trẫm đến thăm ân nhân cứu mạng làm sao lại cảm thấy cực khổ chứ."

Khả năng nghe lời đoán ý của Lý Tầm thường ngày được rèn luyện là để dùng vào lúc này, ngay lập tức liền hiểu được hoàng đế đang phẫn nộ chuyện gì, chê cười nói: "Thần cũng là không đường có thể đi không có cách nào khác hơn mới ra hạ sách này."

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Không đường để đi cũng không biết cùng trẫm thương lượng?"

Lý Tầm nói: "Bệ hạ sẽ đồng ý sao?"

Hoàng Đế nói: "Không biết."

Lý Tầm bộ mặt biểu hiện ta biết mà, nói: "Bởi vậy thần mới chỉ có thể tiền trảm hậu tấu."

Hoàng đế cười lạnh nói: "Trễ một bước nữa ngươi liền muốn tấu cũng không kịp."

Lý Tầm: "..."

Cũng may hoàng đế cũng chỉ muốn phát tiết một chút, cũng không phải là muốn hỏi tội, Lý Tầm cũng buông lỏng rất nhiều.

Nhưng y chỉ thoải mái được đến khi hoàng đế lấy ra quyển sách y ghi chép sinh hoạt thường ngày, một lần nữa uất ức mà cảm nhận được sâu sắc loại cảm giác tự nâng cục đá đập chân mình.Hoàng đế giống như thỉnh giáo mà nói: "Ái khanh biết quyển sách này là từ đâu nhặt được không?"

Lý Tầm không đánh giá được nguyên nhân hoàng đế phẫn nộ là từ đâu, chỉ có thể cẩn thận nói: "Thần biết tội, thần trên đường chạy trốn bất cẩn ném đi mất, là thần thất trách!"

Hoàng đế bị chọc tức mà nở nụ cười: "Trẫm cũng không biết còn có lời giải thích rằng khi ném mất đồ vật còn có thể chia ra nhiều phần để ném."

Lý Tầm vừa nghe liền biết hoàng đế tám phần mười đã biết chính mình là cố ý ném sách, nhưng y đoán không được hoàng đế là có ý gì, không thể làm gì khác hơn là nói đúng với thực tế: "Thần cũng là bất đắc dĩ, làm chút ký hiệu cũng chỉ vì muốn viện binh tới đúng lúc, sẽ không phí nhiều thời gian tìm đường."

Hoàng đế đối với đáp án này hiển nhiên rất không vừa ý: "Nếu ngươi biết viện binh tất nhiên sẽ đến, tại sao vẫn tự ý đi ra ngoài?"

Lý Tầm thở dài: "Viện binh có thể nhìn thấy ký hiệu, thích khách tự nhiên cũng có thể nhìn thấy, thần không dám bất cẩn, vạn nhất tới là thích khách, thần ngược lại lộng khéo thành vụng."

Hoàng đế nói: "Nhưng thời điểm ngươi còn chưa nhìn thấy tới là thích khách hay là Ngự Lâm quân liền đi."

Lý Tầm chỉ giải thích một câu: "Thần không dám đánh cược."

Hoàng đế cau mày: "Tại sao?"

Lý Tầm nhìn thẳng hắn, trong con ngươi chỉ in hình ảnh một mình hắn, mà lời lại như dội một chậu nước lạnh, đó là lý do mà hoàng đế cho tới nay vẫn không muốn nghe."

Bởi vì ngài là bệ hạ."

Hoàng đế nhìn y chằm chằm, gằn từng chữ một: "Vậy nếu như, ta không phải hoàng đế thì sao?"

Nếu như ta không phải hoàng đế, ngươi vẫn sẽ liều mạng cứu ta lần này sao?Vẻ mặt của hắn rõ rõ ràng ràng mà viết cái vấn đề này, Lý Tầm âm thầm cười, biểu tình lại càng ngày càng kinh ngạc: "Nào có cái gì nếu như như vậy?"

Hoàng đế liền không nói nữa.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Chương 18.


Qua mấy ngày, Lý Tầm mới hậu tri hậu giác mà hiểu được, hoàng đế giống như là đang sinh khí.Lý Tầm nhớ lại lúc đó cũng cảm thấy chính mình thực sự là tìm đường chết, biết rõ ràng hoàng đế muốn có được đáp án là gì, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền cố tình nói bậy một câu, giờ thì tốt rồi, hoàng đế đã tin lời nói đùa của y.

Chỉ nhìn biểu tình kia của hoàng đế, sợ là hắn đã phi thường thất vọng đi.Đặc biệt là khi nghe thái y nói cho y biết các biểu hiện của hoàng đế trong khoảng thời gian không tìm được y, y càng hối hận vì đã trêu đùa hoàng đế.Tuy rằng sau này y đã đúng lúc giải thích không phải là bởi vì thân phận của hắn là hoàng đế mà là vì hắn là Dương Tiềm, nhưng hoàng đế hiển nhiên lửa giận chưa tan.Loại tình cảm này kiêng kỵ nhất là việc liên quan đến thân phận, dù sao thân phận chỉ là cái danh hiệu, hoàng đế sợ Lý Tầm đối xử tốt với hắn chỉ là bởi vì hắn là hoàng đế, nhưng Lý Tầm làm sao có thể không lo lắng hoàng đế đối xử tốt với y bất quá chỉ bởi vì nhất thời hứng khởi.

Vị trí sử quan này tùy tiện tìm cũng có người thay thế được y, Lý Tầm chậm chạp không dám hướng hoàng đế tỏ rõ tâm ý chính là vì sợ hoàng đế dưới cơn nóng giận tùy tiện cắt chức y.Y từ lâu đã hiểu rõ trái tim của chính mình, y làm hết thảy bất quá là hi vọng hoàng đế có thể cảm thấy được Lý Tầm là một người đối với hắn đặc biệt một chút, y cũng không hy vọng làm hoàng đế thương tâm.Mà hiển nhiên y vẫn là sai, hoàng đế đối với y là thật tâm.Nghĩ tới đây y cũng mềm lòng, đợi tới lúc hoàng đế đến thăm y, y rất chủ động hỏi: "Bệ hạ đang tức giận sao?"

Hoàng đế không nói, Lý Tầm không thể làm gì khác hơn là không ngừng cố gắng: "Thần bây giờ không phải đang rất tốt mà, bệ hạ không nên tức giận nha?"

Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Trẫm không hề tức giận."

Đây chính là vẫn còn đang tức giận a, Lý Tầm thập phần ưu sầu, cũng không biết nên làm gì nói tiếp, chỉ có thể khô cứng nói: "Thần không nghĩ tới, là thần quá càn rỡ."

Hoàng đế đang chờ y nói chuyện, ai biết nghe đến một câu như vậy, thầm nghĩ ta giận hắn cái gì đây.

Liền quay người một tay đem eo y nắm chặt, một cái tay chống ở bên mặt y, tiên phát chế nhân nói: "Đúng, ngươi lá gan đích xác rất lớn mà, có phải là kiếm trở về một cái mạng liền đặc biệt đắc ý, trêu đùa trẫm có phải là cực kỳ vui không?"

Lý Tầm cả kinh sững sờ, cười khan nói: "Thần không dám, đây cũng chính là nói nhanh hơn miệng."

Hoàng đế ngữ khí nguy hiểm mà lập lại: "Nói nhanh hơn miệng?"

Lý Tầm cảm thấy không lành, quyết đoán câm miệng.Hoàng đế bị làm cho tức giận, thần sắc lại hết sức bình tĩnh, híp mắt một cái, cố ý chậm rãi tới gần, trong lúc Lý Tầm khẩn trương đến cơ hồ muốn nhắm mắt lại cười lạnh nói: "Ái khanh thẳng thắn, thật là làm cho trẫm ước ao."

Lý Tầm sốt sắng nói: "Không...

Không..."

Hoàng đế cũng đã cúi đầu hôn.Cái hôn này quá tàn nhẫn.

Hoàng đế giống như là muốn đem nội tâm đọng lại vô số sợ hãi cùng phẫn nộ mấy ngày nay phải trải qua phát tiết ra ngoài, hai đôi môi trằn trọc dán vào nhau, hung mãnh tiến công, Lý Tầm liên yếu ớt tiếp nhận, không nhịn được phát ra tiếng khóc nức nở rên rỉ.Hoàng đế rốt cục thả y ra.Lý Tầm lăng lăng nhìn hắn.Hoàng đế thấy y phản ứng như vậy, tâm cũng nguội một nửa, tự giễu cười một tiếng nói: "Ngươi nói ngươi liều mình cứu ta là bởi vì ta là Dương Tiềm, nhưng nếu ngươi biết ta có tâm tư như vậy, ngươi còn nguyện ý cứu ta?"

Lý Tầm trầm mặc chốc lát, kì thực quá khiếp sợ cho nên không biết nên nói cái gì.Hoàng đế lại không biết từ trong trầm mặc của y thấy được tin tức gì, than một câu: "Trẫm biết mà."

Không phải...

Ngươi cho ta thời gian a!

Lý Tầm mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại, tâm lý liền hơi hồi hộp một chút.Hoàng đế biểu tình hết sức rõ ràng mà cho thấy hắn đang rất thất lạc, Lý Tầm vội nói: "Nguyện ý nguyện ý!"

Hoàng đế sờ sờ đầu y nói: "Ngươi không cần căng thẳng, cũng không cần phải nói dối."

Lý Tầm bối rối: "Ta không có nói dối."

Hoàng đế lại đứng lên, tựa hồ là phải đi.Lý Tầm thầm nghĩ không được, không thể để cho hoàng đế nghĩ sai lệch, liền vươn tay kéo lấy góc áo hoàng đế, một mặt rầu rỉ nghĩ nên giải thích thế nào.Hoàng đế quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, cười cười, nói: "Trẫm ngày mai trở lại thăm ngươi."

Lý Tầm liều mạng lắc đầu: "Bệ hạ trước tiên hãy nghe thần nói!"

Hoàng đế cúi người, đem tay y gỡ ra, chỉ giúp y nhét lại góc chăn."

Ngươi xưa nay thông minh, đương nhiên biết trẫm muốn nghe cái gì, mà trẫm không nghĩ chỉ là nghe một câu nói dễ dàng như vậy, trẫm muốn chính là chân tâm của ngươi."

Đây là lần đầu tiên hoàng đế rõ ràng như vậy mà biểu đạt ra yêu cầu của hắn, Lý Tầm nghe quả thực muốn cho chính mình một cái tát, lúc thường phản ứng nhanh như vậy vừa đến thời khắc mấu chốt chỉ biết câm như hến!"

Không, ta không phải ý tứ này, ta muốn nói là..."

Hoàng đế quyết đoán đánh gãy y, quay người muốn đi."

Ngươi nghỉ ngơi thật tốt."

Lý Tầm vừa nhìn không thể nói chuyện tiếp, đành phải cắn răng một cái từ trên giường nhảy lên, cũng không lo đến vai nhất thời đau đến quặn ruột, gắt gao ôm lấy eo hoàng đế.Hoàng đế bị y làm sợ hết hồn, quay đầu nhìn thấy y cứ như vậy liều mạng nhào tới, muốn trách móc cũng không kịp.Lý Tầm vẫn nhịn đau mà cố gắng nói thật nhanh: "Ta nói là sự thật, ta là thật sự yêu thích ngươi!"

Hoàng đế không nói lời nào, cũng bối rối.Lý Tầm rốt cục không chịu nổi, phốc một chút nằm trở lại, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.Hoàng đế chậm rãi ngồi trở lại bên giường, cúi đầu nhìn y nửa ngày, mới giống như mới được hoàn hồn, hỏi: "Ngươi nói là sự thật?"

Lý Tầm một bên thở dốc một bên mãnh liệt gật đầu, chỉ lo chậm một bước hoàng đế liền chạy mất.Hoàng đế không có chạy, mà cũng không nói gì nữa, giống như đang mơ giữa ban ngày mà nhìn Lý Tầm ngẩn người.Hắn vốn là muốn cho Lý Tầm thấy rõ hiện trạng sau khi ra quyết định, hắn nghĩ chính mình tùy tiện hôn môi tất nhiên sẽ dọa chết Lý Tầm, lại không nghĩ rằng y lại trả lời như vậy, trong đầu chỉ còn lại một câu hắn yêu thích ta, nửa là vui mừng, nửa là kinh hoảng.Lý Tầm thật vất vả mới làm dịu được trận đau kia, đang muốn nói cái gì, trước mặt bỗng nhiên bị một cái bóng đen bao trùm, đem cả người y bọc lại.Hoàng đế nhất thời kích động không nhịn được đem y ôm lấy, sau khi thân thể dán vào nhau lại không biết nên làm gì, không thể làm gì khác hơn là chuyên tâm cảm thụ nhiệt độ của người kia là như thế nào đem tim hắn đều nóng chảy.Lý Tầm kinh ngạc phát hiện hoàng đế cư nhiên lại ngây thơ như vậy, vậy mà trước đó lại có thể biểu hiện như kẻ xấu xa?

Còn tưởng rằng là thập phần có kinh nghiệm đây.Hoàng đế ôm chặt y không tha, Lý Tầm cũng không dám tùy tiện đem người đẩy ra, vốn là đùa giỡn qua đầu, nếu như đẩy thêm một lần nữa vậy thì thật sự sẽ kéo được người trở lại nữa.

Y cũng đưa tay khoát lên hông hoàng đế, lẳng lặng mà chờ.Hoàng đế chạm vào mặt y, đột nhiên hỏi: "Thương thế của ngươi như thế nào?"

Lý Tầm cảm thụ một chút, cảm thấy một chút hành động kia hẳn là không khiến vết thương nứt ra, liền đáp: "Không có vấn đề gì."

Hoàng đế nhân tiện nói: "Được."

Đang nghi hoặc lời nói này có ý nghĩa gì, Lý Tầm cảm giác trên người nhẹ đi, hoàng đế đã đứng lên.Sâu trong nội tâm vẫn có chút lưu luyến cái ôm ấp áp kia, tuy rằng bị đè thì có chút uất ức.

Lý Tầm nhìn chằm chằm hoàng đế, liền thấy hoàng đế ho khan một tiếng, triệu thái y vào.Sau đó Lý Tầm cũng rất nhanh bị mang ra Thái Y viện, sau đó lại bị người ôm tiến vào tẩm cung của hoàng đế.Người ôm y không phải hoàng đế, y mới nhớ tới tính đến hôm nay cũng chỉ qua mấy ngày thôi, vết thương của hoàng đế phỏng chừng cũng còn chưa khỏe hẳn.Khi thả người xuống, thị vệ liền lập tức cáo lui.Lý Tầm ở trên giường khó khăn trở mình, kéo lấy ống tay áo hoàng đế.Hoàng đế nghi hoặc nhìn về phía y.Lý Tầm nói: "Vết thương của Bệ Hạ thế nào rồi?"

Hoàng đế cười cười: "Không có gì đáng ngại."

Lý Tầm theo dõi sắc mặt hắn: "Nói dối."

Hoàng đế sắc mặt không thay đổi: "Vẫn là cần nghỉ ngơi mấy ngày."

Lý Tầm thở dài, tay vốn đang lôi kéo ống tay áo của hắn lén lút vói vào nắm chặt tay hắn, hoàng đế sững sờ, theo lực tay Lý Tầm mà ngồi xuống."

Bệ hạ thân thể ngàn vàng, dựa vào bổn phận của quân thần, thần hi vọng bệ hạ tỉ mỉ mà an dưỡng, mà thôi vốn là dựa vào tim của Lý Tầm ta, ta cũng hi vọng ngươi có thể mạnh khỏe, ngươi hiểu không ?"

Hoàng đế ừ một tiếng, một cách tự nhiên mà cúi đầu khẽ hôn trán Lý Tầm một cái, thấp giọng nói: "Ta biết rồi."

Lý Tầm vì vậy triệt để trong tẩm điện của hoàng đế an cư lạc nghiệp.Nhờ có việc sớm chiều ở chung này, y cuối cùng đem thời gian hoàng đế làm việc và nghỉ ngơi thăm dò rõ ràng.Hiếm thấy có cơ hội được xem bộ dáng hoàng đế đi ngủ, lúc trước y đặt đầu xuống gối liền ngủ, chưa hề biết hoàng đế vẫn thường hay nửa đêm tập kích, lúc này hoàng đế ngủ mà y không ngủ, liền cũng học theo răm rắp mà đến bên hoàng đế nhìn nửa ngày, thở dài thở ngắn một phen.Cũng may bộ dáng hoàng đế không có dọa người như bình thường, nhìn qua cũng là thanh niên anh tuấn mi mục như họa, Lý Tầm rục rà rục rịch, đưa tay ra sờ sờ mặt hoàng đế, đầu ngón tay từ mũi vẽ đến môi.Y chợt nhớ tới lần kia bị hoàng đế đè lên giường hôn môi, mặc dù là lần thứ nhất, mà cảm giác kia kỳ thực rất quen thuộc.Lý Tầm nhìn chằm chằm hoàng đế bắt đầu phát ngốc.

Mà tay vẫn còn đang đặt trên mặt người ta, với lại sơ ý một chút động tĩnh liền lớn hơn, hoàng đế khá là buồn bực mà mở mắt ra: "Chuyện gì?"

Thảm là đang rình trộm lại bị bắt quả tang, Lý Tầm giật mình ngay lập tức liền ngồi trên mặt đất, biểu tình kinh hoảng: "Bệ bệ...

Hạ!"

Hoàng đế ngồi dậy, một cái tay xoa xoa sống mũi, vươn tay đem y kéo lên, bất đắc dĩ nói: "Thương thế của ngươi còn chưa khỏe hoàn toàn, hơn nửa đêm lại ầm ỉ cái gì?"

Lý Tầm không lưu loát nói: "Thần, thần ngủ...

Ngủ không được..."

Hoàng đế nhíu mày: "Vậy muốn trẫm ru ngươi ngủ?"

Lý Tầm kinh hãi: "Không, không cần!

Bệ hạ ngài ngủ đi!"

Nói xong quay người liền muốn chạy.Lao nhanh vài bước, không chạy được.Hoàng đế vươn tay với tốc độ nhanh nhất của con người.

Người vẫn còn ngồi trên giường, vươn tay liền đem Lý Tầm tóm chặt.Lý Tầm run rẩy quay đầu: "Bệ hạ, đây là muốn làm gì?"

Hoàng đế lười nói chuyện, đem y lật lên trên giường, Lý Tầm triệt để bị ép, một câu nói cũng không dám phun ra."

Được, nói một chút đi, ngươi hơn nửa đêm không ngủ muốn làm gì?" hoàng đế rất thẳng thắn.Lý Tầm còn muốn giãy dụa một chút, vừa nhìn thần sắc hoàng đế cùng tình cảnh của mình, tự giận mình mà đáp: "Thần chỉ là có một nghi vấn."

Hoàng đế hừ một tiếng.Lý Tầm đoán không được cái hừ này là có ý gì, suy đoán một chút có thể là kêu y có rắm mau thả, liền đánh bạo hỏi: "Bệ hạ thích ta sao?"

Hoàng đế liếc y một cái, tay trực tiếp ngắt eo y một cái, Lý Tầm ngao lên một tiếng.Hoàng đế mới giống như hả được cơn giận nói: "Ngươi nói xem, không thích ngươi lại thân cận với ngươi như thế?

Ngươi có phải là chưa từng nghe tới gần vua như gần cọp?"

Lý Tầm tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, hoàng đế chưa từng chân chính trách phạt qua y cái gì, đối xử với y so với bất luận người nào đều thân mật.

Trước đây y cũng phát hiện một chút đầu mối rồi, tại sao còn muốn đi hỏi điều thừa thải như vậy?

Lý Tầm tự hỏi tự trả lời, đại khái là bởi vì không yên lòng đi, chưa nghe được câu nói kia, thật giống như chính mình chỉ là một món đồ chơi.Y thường xuyên than thở với chính mình lại còn lo được lo mất, nhưng nghĩ đây cũng chính là biểu hiện khi yêu thích một người, liền bình thường trở lại.

Lập tức lại hỏi: "Vậy tại sao lại thích ta a?"

Hỏi xong liền bắt đầu đắc ý chờ hoàng đế đem sự tích anh dũng của y ra nói, lại không nghĩ rằng hoàng đế thập phần tức giận đáp một câu: "Trẫm mắt mù."

Lý Tầm cảm thấy được chính mình bị vũ nhục, bất mãn hết sức, nghiêm túc nói: "Thỉnh bệ hạ đối mặt với vấn đề của thần!"

Hoàng đế ho khan một tiếng, khả nghi mà trầm mặc.Lý Tầm ánh mắt sáng quắc, hoàng đế bị nhìn chằm chằm, nửa ngày mới nói: "Eo ngươi chạm vào khá thoải mái."

Lý Tầm càng không lời nào để nói, một mặt ngươi đang đùa ta à.Hoàng đế thẹn quá hóa giận: "Lý Tầm!"

Lý Tầm so với hắn càng oan ức: "Ngươi hơi quá đáng rồi!

Thì ra ngươi chỉ là yêu thích thân thể của ta!"

Hoàng đế: "..."

Cũng không phải có được không!

Hoàng đế thập phần bất đắc dĩ, nhưng thấy biểu tình của Lý Tầm vừa oan ức vừa mong đợi liền không thể không nói ra nguyên nhân: "Yêu thích lại cần lý do sao?"

Lý Tầm sững sờ, thuận theo lời hoàng đế nói suy nghĩ một chút, cảm thấy thật giống có chuyện như vậy, vì vậy liền vui vẻ, liền đến gần hôn lên khóe miệng hoàng đế một cái, cười hì hì nói: "Bệ hạ xấu hổ sao?"

Hoàng đế không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn này của y, nhưng Lý Tầm lại không muốn buông tha mà gặng hỏi, hoàng đế liền thẳng thắn đem y đè xuống hôn một cái, thế tiến công mãnh liệt đem y bức đến trong mắt nhỏ xuống một giọt thủy quang, thần sắc cũng có chút rơi vào hoảng hốt.Bộ dáng này của y như đang dụ người trầm mê, hoàng đế miễn cưỡng đè nén dục vọng trong nội tâm xuống, có ý ngầm chỉ: "Có mấy lời ngươi có phải là cũng nên nói cho ta biết?"

Lý Tầm sững sờ, đang muốn hỏi còn có lời gì muốn nói, trong lòng hơi động, cười như không cười nhìn hoàng đế, nói: "Quả thật vẫn còn một ít lời muốn nói, ngươi hiện tại muốn biết?"

Hắn cũng không chờ hoàng đế trả lời liền cười nói tiếp: "Bất quá bây giờ không nói không phải cũng không sao đi, dù sao ngày sau còn dài đúng không?"

Hoàng đế thật sâu liếc mắt nhìn y: "Ngày sau còn dài lại có thể dài bao lâu?"

Lý Tầm nói: "Đại khái một trăm năm?

Một trăm năm sau rồi tính đi."

Hoàng đế rốt cục nở nụ cười: "Được thôi."

HOÀN CHÍNH VĂN.-------_____--------_____--------_____-------Còn mấy chương ngoại truyện nữa là xong rồi QAQ.
 
Back
Top Bottom