Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Một Lần Gặp Gỡ Vạn Lần Ngoái Đầu 1

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
637,178
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
400582118-256-k342800.jpg

Một Lần Gặp Gỡ Vạn Lần Ngoái Đầu 1
Tác giả: InyangMathew
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

" Làm sao đây?

Nhưng Tình Yêu chỉ để lót đường cho tương lai mà thôi "
" Mày chỉ cần yêu tao, tương lai tao sẽ lo cho mày, được chứ nàng nhỏ?

"
Cuộc sống học đường rải đầy mật ngọt, hoa hồng và cả tình yêu vụng về của Quang dành cho Mẫn.

 
Một Lần Gặp Gỡ Vạn Lần Ngoái Đầu 1
Chương 1 : Khởi đầu


WARNING!!!1.

Tác phẩm " Một Lần Gặp Gỡ Vạn Lần Ngoái đầu " thuộc quyền sỡ hữu của tác giả-Viên Ngọc Sáng.

Nghiêm cấm hành vi ăn cắp tác phẩm hay các tình tiết trong tác phẩm, cũng như chuyển ver hay reup dưới mọi hình thức.2.

Trong truyện sẽ xuất hiện những bối cảnh, địa điểm có thật.

Một số tình tiết là hư cấu, vui lòng không trải nghiệm để tránh " đau lòng "3.

Tác phẩm có nội dung yêu đương ngọt ngào, một vài chi tiết buff ảo, truyện giải trí, không mang tính tham khảo.

4.

Bản thân còn nhiều thiếu sót, đôi khi câu từ không logic hay mạch lạc, vì là tác phẩm đầu tay nên đôi khi có những tình tiết không khớp hoặc dùng câu từ miêu tả chưa đúng theo tình tiết.

Vậy nên, Sáng sẽ rất vui khi được các độc giả góp ý tích cực để cho tác phẩm được hoàn hảo và trọn vẹn hơn.♡5.

Tuy có thể không sửa được hết tất cả góp ý của mọi người nhưng Sáng vẫn sẽ tôn trọng và đọc hết tất cả góp ý ạ.

Mong các độc giả kính yêu sẽ dành ra vài giây bình luận và nhấn sao để Sáng có thêm động lực nhá. ♡♡♡

Bình minh vừa hé, khi màn sương mỏng còn ôm lấy phố phường và nắng sớm chỉ vừa e ấp soi mình trên lá.

Những tia nắng đầu tiên cũng bắt đầu khẽ trải lên những hàng cây còn vương sương, cơn gió sớm thổi nhè nhẹ như ngân nga chào ngày mới.Trái tim vừa hồi hộp vừa háo hức ra lệnh cho đôi chân bước lên ngưỡng cửa cấp ba, nơi mọi câu chuyện thanh xuân bắt đầu.Mang danh là một ngôi trường hàng đầu thế giới.

Ba cô trước khi có một chuyến công tác sang nước ngoài đã nhờ mối quan hệ đặc biệt là bạn thân hiệu trưởng để đưa cô vào thế giới phức tạp của người giàu.Mặc dù ông ấy chưa từng hỏi cô có muốn không?Trước khi ba cô rời khỏi nhà, ba cô đã dặn rằng quyền quản lí ngôi nhà sẽ thuộc về cô, nếu ai làm phiền cứ đánh nó, viện phí để ba lo, tuyệt vời.

Và vài chiếc siêu xe, một chiếc xe đạp điện, thẻ đen và một khối tiền không nhỏ, làm như ông ấy nghĩ đi mãi không về vậy.Ngôi trường này quả thật là có người chống lưng mới vào được.

Diện tích trường lớn đến khủng bố, nó rộng có cả sân vận động, sân bóng rổ, sân đánh cầu lông, nhà máy...Đi một vòng xung quanh trường thật sự khiến cô mở mang tầm mắt.

Cơ mà không sao, trước lạ sau quen, từ từ mà thưởng thức.Quả là trường càng to tìm lớp càng khổ, nhìn trường như này chẳng ai nhỉ là Trung Học Phổ Thông mất."

Lớp của mình là...10a8" Cô cẩn thận đi dọc hành lang cầm điện thoại dò lớp, cuối cùng cũng tìm thấy được lớp của mình.

Bước vào lớp thì cũng gần đầy đủ học sinh, có lẽ...năm nay nam nhiều hơn nữ nhỉ?Đúng là lắm cậu ấm cô chiêu thật, ai cũng mặt hoa da phấn, nhìn mặt chả có tí học vấn nào.Sau buổi giao lưu làm quen, cô được xếp ngồi cùng một bạn nam.

Cô khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, thoáng sững người một chút."

Ơ...?

Sao lại toàn nam xung quanh mình vậy?

"Cô khẽ lầm bầm trong miệng không biết nên vui hay nên buồn.

Vui vì xung quanh toàn trai đẹp, buồn vì xung quanh có quá nhiều nam sinh.Trước mặt là nam, hai bên cũng là nam, ngay cả ở phía đằng sau cũng chẳng là ngoại lệ, nhìn gay, cấn quá đi mất.Sở dĩ hai bên cô là nam vì một bàn ngồi bốn người, thế quái nào mà bàn cô lại chỉ có ba người, thật may mà có người từ lớp khác chuyển đến chứ không chắc cô ngạt chết mất.Lớp cô có 50 người, mà có hết thảy là 38 nam, chỉ có vỏn vẹn 12 nữ.

Ông trời chắc là đang giao thử thách đầu tiên cho cô rồi.

Cô đang ngồi co ro giữa một đám con trai thì thằng bên tay trái lên tiếng:"Bạn muốn vào trong thì nói mình nhé, tại chung một tổ thì được đổi chỗ nhân tiện thì mình là Lâm Toàn Anh ."

Lần lượt thì mọi người chung tổ cũng giới thiệu, nghe phát biết ngay toàn con ông cháu cha, người máu mặt.

Tên họ Lâm này là con trai thứ của tập đoàn cổ phiếu Lâm Thị, tiền 3 đời dùng không hết, đẹp trai lại còn tài nghệ cao khiến không ít cô gái nhìn vào đã " rụng trứng " .

Cô đâu biết lúc này đang có ánh mắt không mấy vui vẻ nhìn cô đang nói chuyện với người con trai khác.

Cảm giác theo dõi đó khiến cô rùng mình, quay lại thì chẳng phát giác ra điều gì.Chỉ đành cho rằng đó là ảo giác.Một hồi thì giáo viên cũng cho về, dặn dò của ngày tựu trường thế mà lại là ngày mốt chuẩn bị đầy đủ đi khai giảng.

Vừa bước ra khỏi cửa lớp cô như được giải thoát, trong lớp ngột ngạt chết mất.

Tự dưng có hai bạn nam đột ngột xông ra hỏi."

Bạn nữ gì đó ơi, cho chúng tớ biết tên và phương thức liên lạc được không á?

""H-hả?"

Cô nghe xong mà ngu hết cả người.

Còn chưa kịp trả lời thì có người đứng ra nói hộ."

Cô ấy không thích mời về cho" Một người con trai cao tầm 1m8 đứng trước mặt cô.

Thấy vậy hai thanh niên kia cười khinh rồi bỏ đi, có lẽ chúng vẫn không bỏ qua đâu.

Nhưng giọng nói này quen lắm, không lẽ..?"bạn là...Huy Thánh Khang đúng không?"

Cô cẩn thẩn dè chừng hỏi, tò mò hơi nghiêng đầu về trước, xem có phải người quen không?"

Giờ mới nhận ra à?"

Người kia quay lại với khoé môi hơi nhếch lên, xen kẽ với . . . khinh thường ?"

Lâu quá không gặp, cao quá trời ha "Nhận ra người quen cô liền cười niềm nở, đập tay lên vai nó như người anh em lâu ngày không gặp.

Nhưng cô lại không nhận ra được ánh mắt kì lạ của nó.

Cô bĩu môi nhìn Huy Thánh Khang, có chút không vui vì nó giờ nhìn trông như cây cột điện, nhìn ngứa mắt thật.

Hồi xưa trêu nó mãi, đơn giản vì nó lùn hơn cô cả khúc.Giờ nó trưởng thành rồi, to cao hơn cô gấp mấy lần.

Giờ cảm giác cô như con thỏ đứng trước hươu cao cổ vậy.

Đột nhiên nó tiến tới rồi bóp mạnh má cô."

Giờ ai mới là trẻ con nhỉ?

"Trong giọng nói của nó còn mang theo chút giễu cợt mà lẫn chút đáng sợ, quả thật lúc trước cô đánh nó cũng nhiều mà nó chỉ cười rồi bỏ qua nên hồi xưa đám con gái thích đè nó ra mà bắt nạt mãi.

Đâu có ngờ mọi chuyện lại thành ra như này chứ?

Gậy ông đập lưng ông rồi!!
 
Một Lần Gặp Gỡ Vạn Lần Ngoái Đầu 1
Chương 2 Chuẩn bị


Khó khăn lắm cô mới thoát được ra khỏi nó, thật may mắn.Vừa ngồi vào trong xe, cô như được giải thoát.

Bởi vì cô đã không tắt máy lạnh lúc lên lớp, nên bây giờ nó mát lạnh đến từng kẽ chân tóc.

Khởi động xe lên, vươn người ra phía sau lấy chút đồ ăn vặt, kéo chiếc bàn nhỏ mà cô đã lắp vào mấy tháng trước ra và đặt đồ ăn lên đó.

Và dĩ nhiên, chẳng thể thiếu chút âm nhạc để làm dịu tâm hồn.

Với cô, âm nhạc không chỉ là giai điệu - đó là nhịp thở của cuộc sống, là nơi cô tìm thấy chính mình.

Mỗi nốt nhạc trầm bổng như kể lại những thử thách, những thăng trầm mà cuộc đời đem đến.Tiếng nhạc du dương như đánh tan mọi áp lực, ngột ngạt trên lớp từ nãy đến giờ.

Một chút snacks và hơi mát từ máy lạnh thật khiến người ta không khỏi buông lỏng cảnh giác mà nghỉ ngơi.Sau khoảng 20 phút thì cô cũng về đến nhà, vừa mở cửa nhà ra một cục bông dài đã chạy đến dụi dụi vào cổ chân cô mà nũng nịu."

Bà nội lên chơi hả "Cô nói lớn vọng vào trong, chỉ nghe thấy tiếng cắt gì đó ở bếp, cô đi vào khép cửa sau lưng" À bà đây "Bà nội cô ngồi trên ghế ở ngoài ban công phòng khách uống trà" Nay bà lên chơi hả?

"Cô cuối xuống bế con mèo lên đi đến cạnh bà ngồi lên chiếc ghế gần đó.

Bà cô ngấp ngụm trà rồi ngẩn mặt nhìn cô."

Ừ, ở hai ngày thôi "Bà ấy nhìn tiểu miêu trong tay cô."

Sao?

Đem tiểu miêu đến cho rồi không biết cảm ơn luôn à?

"" Hì hì cháu cảm ơn nhá "Cô cười tít mắt ôm con mèo hôn tới tấp, rồi như sực nhớ ra điều gì đó nhìn bà."

Ủa mà bà nội lên đây rồi ai chăm đàn gia súc?

"Bà nội cô - Lan Thẩm Quyên khẽ nhướng mày rồi bật cười."

Ái chà biết lo cho bà cơ đấy "Cô ngại ngùng gãi đầu."

Có người trông rồi, không chết được đâu "" Dạ vâng "Cô gật gù cảm nhận cơn gió thu nhẹ nhàng rít lên trên làn gia trắng ngần của cô."

Thôi ạ, con còn phải đi nhà sách nữa, có gì bà chăm tiểu miêu nha "Chú mèo gold vàng kêu lên hai tiếng như đồng ý, nó phe phẩy cái đuôi trông thật kiêu ngạo, như thể sự đồng ý của nó dành cho cô là một sự ban ơn ?."

Đi đi, bà trông cho, tí về ăn cơm á nha, ăn ngoài bà nói mẹ con đó "Cô phụng phịu không đáp lời, chào bà rồi rời đi.

Có vẻ vì lười nên cô chọn đi xe điện cho nhanh, địa điểm lần này cô chọn là nhà sách FAHASA, nếu rảnh cô sẽ ghé sang Hải An xem thử có gì mới không.

Đến nơi cô cất xe rồi đi vào trong, như những con người khác, bước vào Fahasa cô thật sự muốn mua hết tất cả."

Tí mua sách sau, ghé quầy tiểu thuyết đã "Thế là cô gạt ý định vào đây mua sách vở sang một bên mà bước thẳng đến quầy tiểu thuyết.1 cuốn, 2 cuốn, 5 cuốn rồi 10 cuốn, cứ như vậy mà chiếc giỏ chất ngày càng nhiều.

Nào là trêu nhầm, đạo tình, tam quốc diễn nghĩa, tứ thư ngũ kinh hay truyện trinh thám kinh dị đều được cô gom tất thảy.Cái giỏ nặng đến mức cô phải nhờ nhân viên nam đến xách dùm đến quầy tính tiền rồi để đó."

Chị ơi, em để đây đừng dẹp của em nhé "" H-hả à được "Nhân viên sững người một lúc rồi gật đầu, cô thấy vậy rồi lấy thêm 1 cái giỏ nữa đi qua bên khu phải, lấy một mớ sách nữa.

Mua nhiều đến mức mà anh nhân viên kia đề nghị đi theo để xách đồ giúp cô, dù cô từ chối nhưng anh vẫn khăng khăng giúp."

Em cảm ơn anh nhé "" Không có gì đâu em "Cô mỉm cười đi một vòng ở tầng trệt, định đi lên tầng thì ánh mắt va phải cuốn sách khổng lồ - Đại Việt Sử Ký Toàn Thư bản lớn có giá khá là đáng suy nghĩ.Nhưng đó là với người bình thường, còn với một người yêu sách như mạng thì cô dứt khoát mua.Sau 4 tiếng đồng hồ, kết thúc buổi mua sắm bằng cái bill dài bằng chiều cao của cô, thật đáng để suy ngẫm.

Những món đồ nhiều đến mức khiến ai vào nhà sách cũng trầm trồ thậm chí há hốc miệng không thể tin được.

Cô cảm ơn nhân viên và gọi garp car đến chở hàng, gọi xe máy thì hành người chở quá nên bắt buộc phải gọi xe hơi chất đồ cho khỏe.

Mọi thứ ổn rồi cô mới chất một ít đồ nhẹ lên xe rồi đi về nhà, tiện đường mua một hộp taikoyaki về.

Đến lúc cô về thì mẹ cũng đã về và đang trong bếp nấu ăn.

" Chào mẹ con mới về " Mẹ cô không đáp lời chỉ dặn dò vài câu rồi kêu cô chuyển đống đồ đó lên lầu.

Cô nhờ giúp việc chuyển nó lên phòng sách, sau khi đã đầy đủ thì cô khóa cửa phòng lại, bắt đầu chìm đắm trong mùi thơm của trang sách.
 
Một Lần Gặp Gỡ Vạn Lần Ngoái Đầu 1
Chương 3 Những cuốn sách kỳ lạ


Phòng sách của cô chất đầy tiểu thuyết nhìn vừa nghệ sĩ vừa khiến người khác choáng váng.

Đến cả những bộ sách phiên bản giới hạn cũng có ở đây, quả là một kẻ nghiện sách.Cô lôi từng cuốn sách ra, bắt đầu sắp lên kệ, trong đó có vài cuốn sách cổ, được đặt trong lồng kính đặt biệt. . . dường như nó rất quan trọng với cô.

Sau một hồi loay hoay bao sách vở thì cũng đã chập tối, cô ước nhìn, bên ngoài cửa sổ là một bầu trời đêm lốm đốm những ánh sáng nhỏ, dù chẳng nhiều nhưng nó như chiếu sáng cả góc trời.♡♡♡

Sáng hôm sau, ánh nắng còn chưa gắt, bầu trời thu trong vắt như tấm gương khổng lồ, phản chiếu những dải lụa mây trắng mỏng manh trôi lững lờ trên làn nước nhạt.

Không khí cuối mùa thu đầu mùa đông vẫn là thứ gì đó khiến con người ta phiêu bồng theo gió ngát.

Những đóm hoa dại trắng ngần phất phơ trong những làn cỏ dại, vô danh tiểu tốt nhưng lại đẹp đến xiêu lòng.

Dù rất còn rất sớm nhưng sân trường đã có không ít sinh viên đến.

Vậy nên quá sớm để cô bước vào trường nên cô đã đi vào cửa hàng tiện lợi cách đó một khoảng.

Vừa bước vào, những hình bóng quen thuộc đã hiện ra trước mắt, đó là Uyên và Hân.

" Mẫn!

"

Cô gái trẻ búi tóc đuôi ngực cao bước đến, đuôi mắt cáo sắc sảo khẽ cong lên, khóe miệng của mở rộng.

Cô sững sờ chưa hình dung ra được chuyện gì thì Uyên đã ôm chầm lấy cô.

" Là Uyên nè, Hạ Ngọc Uyên nè "

" Mẫn hả?

"

Lúc này thì cô gái kia mới như sực nhớ ra mà bỏ ly trà xuống đi đến gần cô.

Phải rồi, là Chu Hân Hân - Nghệ Sĩ Cải Lương nổi tiếng.

" Sao hai người lại ở đây thế "

Ngọc Uyên luyến tiếc buông cô ra, ánh mắt chất chứa niềm vui không kể hết, Hân Hân vẫn kiêu ngạo như ngày nào nhưng hôm nay lại không thể che giấu niềm hớn hở.

" Trường tao với Hân ở gần đây nên ghé, trường mày là ở kia hả?

"

Cô nhìn theo ngón tay của Uyên, rồi gật đầu, Hân vui vẻ, cười tít mắt với khuôn mặt có chút mũm mĩm càng trông đáng yêu.

" Thế hay quá, trường tao với Uyên bên kia kìa, không xa mấy, cách có 10 phút đi bộ thôi "

" Haha thế thì tốt quá "

Cô vỗ vai hai người, khoác vai đi vào trong, Hân hào phóng vỗ ngực.

" Lâu lắm mới gặp lại, ăn gì tao mua "

" Có chuyện tốt như vậy à?

"

Câu trả lời của cô có chút chế giễu nhưng không giấu nổi ý cười, Uyên nghe vậy thì nổi cáu trách móc.

" Ơ, bao đồ ăn cho Mẫn mà mua ly đá 3 ngàn cho tao không mua là không mua ?"

Hân lờ đi như không nghe thấy, chỉ quan tâm cô muốn ăn gì khiến Hạ Ngọc Uyên tức muốn bốc khói.

Cô mua một lọ sữa chuối nhỏ và một chiếc bánh ngọt, nó khá ngon và giá tiền cũng khá mắc nhưng cô không cần trả tiền nên chẳng quan tâm mấy.

" Ra ngoài dạo đi "

Uyên nhìn vào đồng hồ, gật đầu đồng ý.

" Đi chút thôi, gần vào học rồi đó Hân à "

" Chuyện của tao không cần mày nhắc "

Nó kiêu ngạo nói một cách khó ưa, Uyên nghe cũng không chịu nổi mà đi đến véo tai Hân khiến nó lêu oai oái.

Cô nhìn chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu.

" Lớn tướng rồi mà vẫn trẻ con như ngày nào "

Cả hai nghe vậy thì đều quay sang lườm cô, cô vờ đưa hai tay lên ra vẻ đầu hàng cười hì hì như cam chịu.

Lát sau khi cô mở lời khuyên ngăn thì họ mới ngưng lại, cả hai người kẹp chặt cô ở giữa, khoác cả hai tay khiến cô bất lực không nói nên lời.

Lát sau Hân phát giác ra cô vẫn chưa ăn sáng nên đành buông tay.

" Ê này, nghe nói trường mày á, mày là đại ca hả?

"

Cô suýt sặc khi nghe lời này

" A-Ai kể mày vậy?

"

" Thằng Khang chứ ai ?

"

Uyên thấy vậy thì cười khanh khách vỗ lưng cô.

" Ái chà, cô nàng của chúng ta mới ngày đầu đi học đã là trùm trường rồi cơ á?

"

Cô chẳng dám làm họ phật lòng nên đành gật đầu rồi diễn theo.

" Haha cái thằng đấy lanh chanh quá, nhưng mà quả thật không sai "

Rồi Hân như thấy điều gì đó, vỗ bôm bốp vào vai cô, chỉ vào con hẻm gần trường cô.

" Phải đàn em mày không?

"
 
Một Lần Gặp Gỡ Vạn Lần Ngoái Đầu 1
Chương 4 Đàn em bất đắc dĩ


Cô nhìn theo hướng tay chỉ của nó, thấy một thanh niên tóc vàng, cao ráo đẹp trai đang tụ tập với một đám thanh niên ở con hẻm.

" Ểh..?

"Còn chưa kịp giải thích họ đã thích thú đẩy cô đến trước mặt đám người kia, vì không muốn làm bẽ mặt hai nhỏ kia nên cô nhắm mắt đánh liều nói."

Thấy đại ca mà không biết chào à?

"Tiếng nói chuyện rôm rả dừng ngay tức khắc còn cô thì bủn rủn hết cả người, đầu óc giờ chỉ toàn ý muốn bỏ chạy, có tên kia đứng dậy định đánh coi thì tên tóc vàng giơ tay ngăn lại."

Chào đại ca ạ "Tên đó cuối đầu chào cô, khiến những tên bạn bè xung quanh anh ta cũng ngỡ ngàng, cô mới là người hoảng loạn."

Ai da, thôi bọn tao đi trước nhé, ở lại với đám đàn em của mày đi "" Mẫn đỉnh quá đi mất "Hai người họ bỏ đi, cô lúng túng cuối người xin lỗi rồi quay người bước đi, chưa đi được mấy bước đã bị một tên túm lại."

Con nhóc kia, hỗn láo thế?

"Hắn nhấc cặp cô lên, áp sát mặt cô tra hỏi với khuôn mặt dữ tợn.Cô nuốt khan, vội lắc đầu."

Tôi- "" Cái thằng này, bất kính với đại ca như thế à?

"Tên kia bị cái người tóc vàng kia gõ lên đầu đau đến mức thả cặp cô xuống.

" Đau !

"Nó kêu lên, tên tóc vàng khoác vai cô, thuận miệng uống luôn hộp sữa cô uống dỡ.

" Gọi đại ca đi nhé!

"Những người khác dường như không dám trái lời chỉ đành gật đầu ngoan ngoãn gọi cô một tiếng đại ca.

" T-tôi xin lỗi "Cô xấu hổ chạy đi, có lẽ muốn bù đắp vì đã gọi bừa nên cô dúi vào tên tóc vàng kia một nắm kẹo sữa, rồi lao vút đi về phía cổng trường."

Cô nhóc đó trông đáng yêu quá mày ha "Tên tóc vàng khẽ lia mắt vào chàng trai đang ngồi trên bệ đá lớn."

À, tao có ý này "Hôm nay vẫn là một ngày bình thường ngoại trừ sự việc hồi sáng nay.

Cô bước vào lớp, thấy trong tổ có bạn học mới, cô liền bước đến chào hỏi với tư cách là tổ trưởng.

" Xin chào, cậu là học sinh mới hay là vừa chuyển qua đây ?

"

Cô đặt cặp vào chỗ ngồi trong cùng của mình rồi quay qua cậu bạn đó.

" À...

Tớ là học sinh mới "

Ôi, chất giọng này thật sự rất đáng yêu!!

Cậu bạn này có vẻ rụt rè, nhưng sự thanh tú và nét đẹp sắc sảo vẫn là không thể ẩn chứa.

Cô cẩn thận quan sát, đôi mắt nâu sâu hút như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ.

Thật sự là tuyệt sắc giai nhân.

" Được rồi, gọi mày tao nhá?

"

Cô nói nhỏ nhẹ, như thể chỉ cần lớn tiếng một chút là bình hoa sứ trước mắt này có thể vỡ vụn ngay lập tức.

" Tao là Tuệ Mẫn, là tổ trưởng tạm thời của tổ 3, hôm nay sẽ bầu lại các chức vụ trong lớp, có gì không hiểu mày có thể hỏi tao nhé?"

" A-à tao là Quang...

Thất Vũ Đình Quang "

Cái tên này nghe quen thật, là họ Thất, hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi, cơ mà không nhớ.

" Được rồi, hợp tác vui vẻ "

Cô chìa tay ra bắt tay với anh, anh gượng gạo bắt tay lại, tuy nhiên trong đôi mắt sắc sảo đó lại chất chứa ý cười khó lòng nhận ra.

Dường như là ánh mắt của một kẻ toan tính?
 
Một Lần Gặp Gỡ Vạn Lần Ngoái Đầu 1
Chương 5 Lại Gặp Nhau?


Vẫn còn khá sớm để học sinh đến lớp đầy đủ.

Nên cô tranh thủ phổ cập những điều mình đã biết cho cậu học sinh tên Quang kia.

Cậu ta là một người khá cao, ước chừng mét 7 hay mét 8 gì đấy.

Dáng người cao gầy, cả người toát ra một khí chất của một ông trùm ngầm.

Nhưng một người rụt rè như vậy..?

Chắc là cô phán đoán sai rồi.

" Mày là du học sinh sao?

"Quang khẽ gật đầu, khóe môi cong cong lên."

Đúng rồi, chỉ là học sinh tầm thường thôi "Cô bất ngờ che miệng rồi theo thói quen đưa tay xoa mạnh đầu, đôi môi không giấu nổi vẻ vui mừng mà mỉm cười."

Thế sau này tao lại có người nhờ vả rồi "Quang cứng người nhưng lại để mặc cho cô xoa đầu, lại như cố tình dụi vào tay cô.

Tiếng cửa lớp mở ra, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn thì sững sờ, là chàng trai cô vừa gặp lúc sáng.Nhìn rất quen, nhưng màu tóc đã thay đổi..?

Từ màu vàng thành màu đen, chẳng lẽ đã nhuộm ngay buổi sáng ư?

" Sao thế?

"Thất Vũ Đình Quang nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô khỏi đầu, khẽ xoa nó trong tay.

" Là cái tên hồi sáng tao vừa gặp "Cô cứng đờ mở miệng nói từng chữ, lúc này nó mới buông tay cô ra mà nhìn về hướng cửa lớp.

Tên đó có vẻ hơi bất ngờ rồi đôi mắt khẽ cong lên giơ bàn tay lên vẫy vẫy về phía Quang và cô.

Những bạn học đi theo sau cậu ta cũng lần lượt đi vào, có người nhận ra cô tính hét lên chào hỏi nhưng bị cậu ta dễ dàng ngăn lại chỉ với một ánh mắt.

" Quen mày hả Mẫn ?

"Quang mang theo giọng điệu thắc mắc lại như có chút cố tình hỏi.

Là kiểu câu hỏi đã biết trước được kết quả.Thấy chỉ là câu hỏi bình thường, cô không suy nghĩ gì nhiều liền nhanh chóng lắc đầu.

Rồi như chột dạ việc ban sáng mà cứng nhắc gật đầu một cái thật nhẹ như gượng ép.

Quang phá lên cười ngặt nghẽo khi nhìn cô hành xử như vậy.

" Nhìn mày trông ngốc nghếch quá "" Hãy im lặng trước khi mày không thể cười được nữa "Nó ngầm thỏa hiệp với sự đe dọa của cô, ngoan ngoãn không cười nữa nhưng trong đôi mắt khó dấu nổi sự buồn cười.

" Thằng đó nhanh phết Thành Nhỉ?

"Bát Long Kim Thành - người cô chạm mặt lúc sáng, khẽ mỉm cười với những thằng con trai xung quanh.

" Mũi tao không cao đến nỗi có thể chọc vào chuyện của người khác nên đừng hỏi nữa.

"Những tên xung quanh cười phá lên khi nghe câu trả lời nhạt nhẽo của anh.

Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm vào lớp đã là 7 giờ 20 phút.

Là một giáo viên tầm trung niên, có vẻ nghiêm khắc lại mang theo chút dí dỏm, có vẻ nhược điểm duy nhất là đây là giáo viên Hóa.

Cô thở dài chán nản tựa cằm vào tay, Quang ngồi kế bên thấy vẻ chán nản của cô mà nhướng mày định nói gì đó nhưng lại thôi.

Mang danh là một trường quốc tế thì tức nhiên không chỉ có 13 môn học phổ thông, mà còn có những môn học dành để đào tạo cậu ấm cô chiêu và cách bước chân giới tài phiệt cho những ai xuất thân tầm thường.

Những môn đầu tư nhất mà cô quan sát được là cưỡi ngựa, đàn tranh, violin, piano, chạy điền kinh, thiết kế quần áo, thực hiện các thí nghiệm khoa họa...Sau hai tiết toán nhàm chán, cuối cùng cũng đến môn thể dục, đa dạng môn học thể thao và lần này là cầu lông.

Cô uể oải vươn người khởi động, tiếng xương vai và lưng kêu răng rắc khiến Quang không khỏi bật cười.

" Học mỗi hai tiết toán mà mày lão hóa luôn rồi cơ à?

"Nó khúc khích cười dọn dẹp sách vở rồi đứng dậy nhìn con mèo lười biếng ngồi trên ghế.

" Toán là cái môn kinh khủng nhất đó trời ơi, nói với cái giọng tỉnh bơ đó là muốn lên giọng với ai hả?

"Cô tức tối lườm Quang, nó hết cách đành đưa hai tay lên ra vẻ chịu thua.

" Vợt này Mẫn "Huy Thánh Khang đi đến đưa vợt cho cô.

Cô hơi ngạc nhiên vì có lẽ nó mua vợt mới cho cô.

" Mua vợt mới cho tao cơ à?

"" Quà gặp mặt đó "Nó hất mặt xuống cây vợt trong tay cô, thuận tay khoác vai Quang như anh em cột chèo.

Thật sự là rất ấn tượng với vỏ vợt, họa tiết của nó không xa lạ gì chính là anime Kimetsu no Yaiba Nhật Bản.

Bên trong còn là phiên bản của Inosuke khiến cô vui đến mức tay chận loạn xạ.

" Ôi bạn yêu "Cô ước đôi mắt long lanh lên, biết ơn sao cho hết với nó đây.

" Ghê quá, đừng nhìn tao như vậy "Nó xua đuổi rồi kéo Quang và cô đi.

" Đây là bạn mới, tên Quang á, đối xử cho chừng mực vào "Quang qua bắt tay Khang, nó cũng vui vẻ cười.

" Chừng mực gì chứ, bốn bể là nhà tất cả đều là anh em mà lo gì chứ "Nó cười khúc khích khoác vai thằng Quang khiến cô cũng ngán ngẩm, dù sao cô cũng không quản rộng đến vậy."

Muốn làm gì thì làm "Cầm trên tay cây vợt của bộ anime yêu thích, mải mê đắm chìm nó đến nỗi cô chẳng hề hay biết ánh mắt sắc như dao của Quang đang ghim thẳng vào người mình với một cường độ đánh lo ngại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back