WARNING!!!1.
Tác phẩm " Một Lần Gặp Gỡ Vạn Lần Ngoái đầu " thuộc quyền sỡ hữu của tác giả-Viên Ngọc Sáng.
Nghiêm cấm hành vi ăn cắp tác phẩm hay các tình tiết trong tác phẩm, cũng như chuyển ver hay reup dưới mọi hình thức.2.
Trong truyện sẽ xuất hiện những bối cảnh, địa điểm có thật.
Một số tình tiết là hư cấu, vui lòng không trải nghiệm để tránh " đau lòng "3.
Tác phẩm có nội dung yêu đương ngọt ngào, một vài chi tiết buff ảo, truyện giải trí, không mang tính tham khảo.
4.
Bản thân còn nhiều thiếu sót, đôi khi câu từ không logic hay mạch lạc, vì là tác phẩm đầu tay nên đôi khi có những tình tiết không khớp hoặc dùng câu từ miêu tả chưa đúng theo tình tiết.
Vậy nên, Sáng sẽ rất vui khi được các độc giả góp ý tích cực để cho tác phẩm được hoàn hảo và trọn vẹn hơn.♡5.
Tuy có thể không sửa được hết tất cả góp ý của mọi người nhưng Sáng vẫn sẽ tôn trọng và đọc hết tất cả góp ý ạ.
Mong các độc giả kính yêu sẽ dành ra vài giây bình luận và nhấn sao để Sáng có thêm động lực nhá. ♡♡♡
Bình minh vừa hé, khi màn sương mỏng còn ôm lấy phố phường và nắng sớm chỉ vừa e ấp soi mình trên lá.
Những tia nắng đầu tiên cũng bắt đầu khẽ trải lên những hàng cây còn vương sương, cơn gió sớm thổi nhè nhẹ như ngân nga chào ngày mới.Trái tim vừa hồi hộp vừa háo hức ra lệnh cho đôi chân bước lên ngưỡng cửa cấp ba, nơi mọi câu chuyện thanh xuân bắt đầu.Mang danh là một ngôi trường hàng đầu thế giới.
Ba cô trước khi có một chuyến công tác sang nước ngoài đã nhờ mối quan hệ đặc biệt là bạn thân hiệu trưởng để đưa cô vào thế giới phức tạp của người giàu.Mặc dù ông ấy chưa từng hỏi cô có muốn không?Trước khi ba cô rời khỏi nhà, ba cô đã dặn rằng quyền quản lí ngôi nhà sẽ thuộc về cô, nếu ai làm phiền cứ đánh nó, viện phí để ba lo, tuyệt vời.
Và vài chiếc siêu xe, một chiếc xe đạp điện, thẻ đen và một khối tiền không nhỏ, làm như ông ấy nghĩ đi mãi không về vậy.Ngôi trường này quả thật là có người chống lưng mới vào được.
Diện tích trường lớn đến khủng bố, nó rộng có cả sân vận động, sân bóng rổ, sân đánh cầu lông, nhà máy...Đi một vòng xung quanh trường thật sự khiến cô mở mang tầm mắt.
Cơ mà không sao, trước lạ sau quen, từ từ mà thưởng thức.Quả là trường càng to tìm lớp càng khổ, nhìn trường như này chẳng ai nhỉ là Trung Học Phổ Thông mất."
Lớp của mình là...10a8" Cô cẩn thận đi dọc hành lang cầm điện thoại dò lớp, cuối cùng cũng tìm thấy được lớp của mình.
Bước vào lớp thì cũng gần đầy đủ học sinh, có lẽ...năm nay nam nhiều hơn nữ nhỉ?Đúng là lắm cậu ấm cô chiêu thật, ai cũng mặt hoa da phấn, nhìn mặt chả có tí học vấn nào.Sau buổi giao lưu làm quen, cô được xếp ngồi cùng một bạn nam.
Cô khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, thoáng sững người một chút."
Ơ...?
Sao lại toàn nam xung quanh mình vậy?
"Cô khẽ lầm bầm trong miệng không biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì xung quanh toàn trai đẹp, buồn vì xung quanh có quá nhiều nam sinh.Trước mặt là nam, hai bên cũng là nam, ngay cả ở phía đằng sau cũng chẳng là ngoại lệ, nhìn gay, cấn quá đi mất.Sở dĩ hai bên cô là nam vì một bàn ngồi bốn người, thế quái nào mà bàn cô lại chỉ có ba người, thật may mà có người từ lớp khác chuyển đến chứ không chắc cô ngạt chết mất.Lớp cô có 50 người, mà có hết thảy là 38 nam, chỉ có vỏn vẹn 12 nữ.
Ông trời chắc là đang giao thử thách đầu tiên cho cô rồi.
Cô đang ngồi co ro giữa một đám con trai thì thằng bên tay trái lên tiếng:"Bạn muốn vào trong thì nói mình nhé, tại chung một tổ thì được đổi chỗ nhân tiện thì mình là Lâm Toàn Anh ."
Lần lượt thì mọi người chung tổ cũng giới thiệu, nghe phát biết ngay toàn con ông cháu cha, người máu mặt.
Tên họ Lâm này là con trai thứ của tập đoàn cổ phiếu Lâm Thị, tiền 3 đời dùng không hết, đẹp trai lại còn tài nghệ cao khiến không ít cô gái nhìn vào đã " rụng trứng " .
Cô đâu biết lúc này đang có ánh mắt không mấy vui vẻ nhìn cô đang nói chuyện với người con trai khác.
Cảm giác theo dõi đó khiến cô rùng mình, quay lại thì chẳng phát giác ra điều gì.Chỉ đành cho rằng đó là ảo giác.Một hồi thì giáo viên cũng cho về, dặn dò của ngày tựu trường thế mà lại là ngày mốt chuẩn bị đầy đủ đi khai giảng.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp cô như được giải thoát, trong lớp ngột ngạt chết mất.
Tự dưng có hai bạn nam đột ngột xông ra hỏi."
Bạn nữ gì đó ơi, cho chúng tớ biết tên và phương thức liên lạc được không á?
""H-hả?"
Cô nghe xong mà ngu hết cả người.
Còn chưa kịp trả lời thì có người đứng ra nói hộ."
Cô ấy không thích mời về cho" Một người con trai cao tầm 1m8 đứng trước mặt cô.
Thấy vậy hai thanh niên kia cười khinh rồi bỏ đi, có lẽ chúng vẫn không bỏ qua đâu.
Nhưng giọng nói này quen lắm, không lẽ..?"bạn là...Huy Thánh Khang đúng không?"
Cô cẩn thẩn dè chừng hỏi, tò mò hơi nghiêng đầu về trước, xem có phải người quen không?"
Giờ mới nhận ra à?"
Người kia quay lại với khoé môi hơi nhếch lên, xen kẽ với . . . khinh thường ?"
Lâu quá không gặp, cao quá trời ha "Nhận ra người quen cô liền cười niềm nở, đập tay lên vai nó như người anh em lâu ngày không gặp.
Nhưng cô lại không nhận ra được ánh mắt kì lạ của nó.
Cô bĩu môi nhìn Huy Thánh Khang, có chút không vui vì nó giờ nhìn trông như cây cột điện, nhìn ngứa mắt thật.
Hồi xưa trêu nó mãi, đơn giản vì nó lùn hơn cô cả khúc.Giờ nó trưởng thành rồi, to cao hơn cô gấp mấy lần.
Giờ cảm giác cô như con thỏ đứng trước hươu cao cổ vậy.
Đột nhiên nó tiến tới rồi bóp mạnh má cô."
Giờ ai mới là trẻ con nhỉ?
"Trong giọng nói của nó còn mang theo chút giễu cợt mà lẫn chút đáng sợ, quả thật lúc trước cô đánh nó cũng nhiều mà nó chỉ cười rồi bỏ qua nên hồi xưa đám con gái thích đè nó ra mà bắt nạt mãi.
Đâu có ngờ mọi chuyện lại thành ra như này chứ?
Gậy ông đập lưng ông rồi!!