Tâm Linh Một Cõi Nhân Gian

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
323680740-256-k106114.jpg

Một Cõi Nhân Gian
Tác giả: truongxuong
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện có liên kết với Ngũ Âm Dương sư Tags: huyềnbí​
 
Một Cõi Nhân Gian
Chương 1 : nó là thứ gì?!!


Chuyện là vào một ngày trung thu bình thường như những ngày bình thường, hôm đó cũng như bao ngày bình thường làm những công việc bình thường...

Tất cả đều bình thường cho tới đêm lúc 23h05p.

Tôi vừa đi làm về tầm 21h, tắm rửa ăn thêm vài cái bánh và ngồi uống trà thư giãn sau một ngày khá là stress.

Tôi đang ngồi dưới mái hiên nhà, tay thì châm cho mình một điếu thuốc nhả làn khói bay ra tan vào không trung...

Đang cảm thấy chill vãi thì bỗng nhiên từ dư quang nơi đuôi mắt trái xuất hiện một hình bóng trắng toát đứng gần cây đu đủ lù lù nhìn tôi.

Tôi giật cmn mình quay đầu qua nhìn lại cho rõ thì không thấy hình bóng ấy đâu nữa ( tới đây thì chắc có bạn nói tôi phê đồ nhưng mà địt mẹ một điếu sài gòn bạc thì phê thế đéo nào được, tôi cũng có chơi đồ đ** đâu)

Lúc này tôi tự hỏi :- Vãi l*n cái éo gì đấy nhờ, chẳng lẽ lại gặp ma.

Hay nay nicotine trong thuốc mạnh hơn ngày thường...Tôi ngồi thẩn thờ một lúc thì đứng dậy đi ra gốc cây đu đủ xem có gì lạ không nhưng không có gì ở đấy cả vẫn là gốc cây đu đủ như bình thường ở đằng sau vài mét vẫn là cái đìa nước của lũ vịt.

Tôi đứng gãi đầu lầm bẩm :- Chắc hoa mắt rồi nhìn gà hóa cuốc, con mẹ nó làm hú hồn.

Chuẩn bị quay người đi vô nhà thì một cảm giác lạnh gấy ập tới sau lưng và từng đợt âm phong thổi qua lạnh càng thêm lạnh.

( âm phong là cơn gió có chứa âm khí nó lạnh lẽo một cách bất thường chỉ xuất hiện khi có quỷ hồn ở đó)

Tôi điến người thầm than trong đầu :

- Thôi xong!

Còn con mẹ gì nữa đâu mà khóc với sầu...Lấy hết can đảm quay từ từ lại phía sau thì ôi thôi địt mẹ tôi đơ cả người khi một khuôn mặt dí sát vào mặt tôi, khuôn mặt người đấy trắng bệch đôi đồng tử không có tròng trắng chỉ còn một màu đen láy, nhìn vào đó như bị rơi vào một không gian u tối có thể nuốt chửng con người ta bất cứ lúc nào.

Mái tóc nó dài khoảng độ 1m, trên người bận bộ đồ liệm màu trắng loang lổ toàn máu.

Cái mũi bị gãy lệch hẳn qua bên phải còn miệng thì đang nở nụ cười rộng đến cả mang tai nhìn tôi...

Bỗng nó cất tiếng cười the thé rất chói tai một mùi hôi thối như mùi chuột chết phà vào mặt tôi làm tôi muốn gập người nôn thóc nôn tháo ra hết những gì đã ăn nhưng tiếc là tôi không thể làm được, cả người tôi cứng đơ tay chân cơ thể tôi dường như không nghe theo tôi nữa chỉ còn mỗi đôi mắt là còn hoạt động được bình thường.

Tôi liếc ngang liếc dọng xem có ai ở gần không để nhờ giúp đỡ nhưng tiếc là không có ai cả, nhà nội tôi tầm đấy đã đi ngủ hết chỉ còn mình tôi là thức.

Nói thì chậm nhưng mà nó chỉ xảy ra vài giây...

Tôi thầm than trời :

- Đụ má chuyến này xong con mẹ nó rồi!

Mẹ nó! mày thức làm đéo gì giờ này để bị cảnh này đây không biết...

Bỗng nhiên con ma nữ dừng cười, tôi thấy môi nó không cử động nhưng vẫn có giọng nói cất lên văng vẳng bên tai tôi nó âm vang như từ địa ngục vọng lên :

- Mày... thấy được... tao!

Cuối cùng... cũng có người... thấy...

được... tao...!

...Con quỷ hồn vừa nói xong, tôi có cảm giác như tê tái từ dái tê lên.

Lúc này cả người tôi cứng đơ cố gắng lắm mới lắp bắp nói được một câu:- Mày... mày muốn gì?!

- Mày là cháu của thằng già thầy cúng kia, nó đã nhốt tao trong cái chai được chôn ở dưới gốc cây đu đủ này khá lâu rồi ...hahaha.

Nhưng mà cũng cảm ơn mày vì lúc sáng mày đã đái vào đó đồng thời cũng làm mất công hiệu của lá bùa kia nên bây giờ tao đã được tự do...hahaha. yên tâm đi tao sẽ cho mày chết nhanh chóng thôi, rồi tiếp theo sẽ là thằng già đó và từng người từng người một trong gia đình mày đều phải chết.hahahahahah....

Nó cất tiếng âm vang có phần oán giận nói với tôi xong lại cười thé lên.

Tai tôi như lùng bùng đi và nhớ về lúc sáng.

Tôi lầm bầm trong đầu:

- Không phải chứ!?

Chỉ là lỡ đái vào thôi mà có cần mọi chuyện phải như thế này không.

Địt mẹ mày Tí ơi là Tí.

Đái đâu không đái lại đái trúng chỗ của con đĩ này.

Thôi xong con mẹ nó rồiii!

Tôi muốn la lên để cho người nhà chạy ra cứu tôi nhưng tiếc là tôi có gồng mình hay làm bất cứ điều gì cũng không thể thốt ra được một tiếng, chỉ có ú ớ trong cổ họng như người bị câm.

Lúc đó tôi nghĩ :- Thôi bất lực mẹ rồi chắc buông xuôi cho nó làm gì làm quá.

Mẹ ơi!

Xuân này con không về...
 
Một Cõi Nhân Gian
Chương 2 : Anh là...?


Bỗng một tiếng ẦM lớn cùng với một ánh sáng chói mắt vang lên đánh thẳng vào chỗ tôi đáng đứng con quỷ hồn gào thét lên đau đớn rồi đột nhiên biết mất.

Cơ thể tôi được trả lại cho tôi và cũng do đứng căng cơ nãy giờ nên vừa được thả lỏng cả người tôi như cọng bún ngã xuống.

Tôi ngồi bệch dưới đất ngơ ngác nhìn xung quanh não tôi vẫn chưa load được chuyện gì vừa mới xảy ra thì tôi bất giác nhìn xuống chỗ tôi đang ngồi...

Một lõm đen xì đang còn bốc khói.

Tôi bất giác rùng mình, khuôn mặt tái đi, lắp bắp nói trong vô thức

- ......... vãi cả l*n!

Ối dồi ôi nó chỉ cần nhít vô thêm tầm chưa được nửa mét nữa thì chắc đầu mình tét làm hai con mẹ nó mất...Chắc các bạn cũng đoán được là gì rồi đúng không và chắc cũng có vài bạn không đoán được thì vâng đúng vậy, nó là sét đánh ôi cha mẹ ơi giờ nghĩ lại tôi còn thấy rùng mình...

Vừa lúc lẩm bẩm xong, tôi đang ngồi thẩn thờ nhìn, thì người nhà tôi chạy ra thấy tôi ngồi đó bà nội và cô út chạy lại đỡ tôi đứng dậy đi vô trong ghế đá trước sân ngồi.

Vừa đặt đít xuống tôi như hoàng hồn lại ngơ ngác nhìn xung quanh thì thấy có bà nội, cô út và chồng của cô út đứng mình tôi vẻ mặt lo lắng.

Bà nội liền hỏi:- Sao đấy con?

Mày có làm sao không?

Chuyện gì vừa xảy ra mà tao nghe tiếng ầm lớn như thế?

Mà sao mặt mày xanh như đít nhái thế kia?

Bà hỏi tôi một tràn làm tôi không biết trả lời câu nào trước.

Bất giác tôi đưa cánh tay lên chỉ ra phía lõm đen lúc nãy vừa nãy bị sét đánh cách chỗ tôi bây giờ tầm 5 mét.

Chồng cô út đi ra xem hướng tôi vừa chỉ cùng lúc cô út cũng xoay người đi theo.

Tôi thấy hai người đứng bất động mồm miệng há hốc quay lại nhìn tôi lắp bắp hỏi :- Cái...

Cái gì đây Tí?!

Sao...

Sao đâu tự nhiên có cái lõm đen thui thế này??Bà nội tôi cũng hốt hoảng chạy ra xem lời út nói có thật không, vừa chạy ra thì biểu cảm của bà cũng như vợ chồng út vừa nãy.

Bà thốt lên :- Ôi trời ơi...

Chuyện...

Chuyện này....??!Mọi người quay ra hướng về phía tôi như đang chờ một lời giải thích hợp lý.

Tôi lúc này đang suy nghĩ 🙁Liệu mình nói rằng mình gặp ma rồi tự nhiên sét từ trên trời đánh xuống thì họ có tin không?

Hay lại chửi mình bị điên??).Bỗng nhiên một tiếng đổ vỡ chén bát rất lớn vang lên, mọi người giật nảy cả mình lật đật chạy xuống bết xem chuyện gì.

Chạy tới nơi thì thấy một mâm chén bát bị đổ vỡ hết các mảnh vỡ nằm tứ lung tung, mém xíu nữa tôi đã giẫm phải một mảnh sành cỡ một ngón tay cái may mắn là tôi thấy kịp lúc nên dừng lại gấp xém thì cắm mặt hôn cái nền nhà.- Con mèo!

Chắc chắn là con mèo nó làm đổ bể hết chỗ này!

Tao phải bắt nó đập cho nó một trận mới được.!Bà nội tôi điên tiết nói như mắng đồng thời quay qua quay lại tìm kiếm con mèo xem còn ở gần đây không.

Nhưng tiếc là không có con gì ở đó kể cả một con ruồi cũng không.

Mọi người thở dài ngao ngán rồi cuối xuống bắt đầu nhặt lại những mảnh vỡ chén đĩa.

Tầm khoản 30p sau thì tất cả đã được dọn sạch sẽ mai lại tốn tiền mua một đống chén đĩa mới.

Lúc đó đã rơi vào 00h45 ai cũng mệt mỏi đi lên giường của mình bỏ qua sự việc cây đu đủ còn ở ngoài kia.

Riêng tôi thì biết không có con mèo nào làm đỗ đống chén đĩa đó vì theo tôi thấy nó khá nặng với sức của một con mèo bình thường thì sẽ không nhít nổi nó để rơi vỡ vụn như vậy.

Tôi nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, suy nghĩ một hồi thì tôi ngủ lúc nào cũng không biết...

Trong mơ lại mơ thấy cảnh tượng con quỷ hồn đứng dí sát vào mặt tôi, nhưng lần có khác một chút là tôi với vai trò là người xem và tôi còn thấy có thêm một bóng người đàn ông cao tầm 1m8 trên thân tỏa ánh kim quang tay đang cầm một thứ gì đó mà tôi không biết nó là thứ gì chỉ biết nó dài cỡ 20cm hình trụ có một đầu nhỏ nhọn còn một đầu to tròn.

Người ấy đứng đằng sau cách con quỷ hồn được 2m tay trái cầm vật đó dơ thẳng lên trời rồi bất ngờ hạ nhanh cánh tay cùng với vật đó xuống...

Một tia sét đánh thẳng xuống chỗ con quỷ hồn làm sáng cả một góc trời.

Tôi thấy tia sét chỉ đánh thẳng vào con quỷ hồn thì hình như nó cũng cảm nhận được nguy hiểm sắp tới con quỷ hồn nghiêng mình qua bên phải để né tránh.

Tuy nó có né được đòn chí mạng ấy nhưng cũng làm nó bị mất 1/3 thân người bên trái.

Nó đau đớn hét lên thảm thiết rồi vội vọt biến mất...

Tôi cứ đứng như khúc gỗ quan sát hết tất cả diễn biến từ nãy tới giờ mồm miệng há hốc thiếu điều nhét cả cái trứng hột vịt vào còn vừa.

Tôi chấn tỉnh lại nhìn qua phía người đàn ông lúc này đang nhìn tôi cười hiền từ...

Tôi có cơ hội được quan sát kĩ khuôn mặt người này, khuôn mặt thanh tú, gò má cao, sóng mũi hình dọc dừa, đôi mắt hai mí to và đen láy nhìn tôi, môi hình trái tim đang nở nụ cười phải nói là chói nắng về phía tôi.

Tôi có cảm giác người này nhìn rất quen hình như tôi gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời tôi không thể nhớ được.

Cứ thế người ấy từ từ bay lên thân hình mờ ảo tan dần vào không khí.

Tôi vội chạy lại với tay miệng thì hỏi:- Anh gì đó ơi!

Anh là ai?

Sao lại giúp em?

Anh ơiii!

Anh...!

Tôi bừng tỉnh dậy thấy bên má phải nóng lên đau điếng, tôi xoa xoa má nhìn lên thì thấy bà nội tôi nét mặt lo lắng nhìn tôi hỏi :

- Mày lại làm sao đấy cháu?

Làm cái gì mà mà ú ớ như người chết đuối vậy?!Tôi bần thần ngây người ra lẩm bẩm :- Thì ra là mơ.

Con mẹ nó sao cứ như phim thế này!

Mà người đàn ông ấy là ai??

Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu tôi...

- Mày lảm nhảm gì đấy?

- Hả?

À!

Dạ không có gì đâu nội.!

- Thôi coi dậy ăn sáng đồ đi ông tướng, tui nấu rồi để ngoài bàn đó.

Nội thấy tôi lẩm bẩm một mình thì hỏi lại lần nữa.

Tôi giật mình nói không có gì.

Nội lắc đầu thở dài bảo tôi dậy vệ sinh rồi ra ăn sáng.

Tôi vâng dạ rồi đứng dậy đi ra khỏi giường xuống nhà tắm vệ sinh rồi ra ăn sáng.......Bước ra trước nhà tôi liền chạy ra xem lại chỗ lõm đất bị sét đánh hồi tối thì thấy vẫn còn cái lõm ở đó và hình như nội hay cô út đã lắp nó lại rồiTôi chỉ nghĩ đến đấy thì tiếng nội kêu tôi :- Tí!

Không vào ăn sáng nhanh tí còn đi mần nữa!Tôi bỏ qua mọi suy nghĩ trong đầu nhanh chân đi vào lại ghế đá trước sân để ăn sáng.

Vào thấy nội chuẩn bị cho tôi bát mì nhìn khá là đầy đủ chất vì có rau có tôm có thịt...

Ăn xong tôi ngước lên nhìn nội đang ngồi trước mặt, nội đang cắm cúi lựa rau để tí nữa gánh ra chợ bán...

Tôi lên tiếng hỏi nội :- Nội ơi!

Chừng nào bác hai về hả nội?Bà nội hơi ngạc nhiên với câu hỏi của tôi.

Nội nói :- Ờ có thể là hôm nay bác con nó về đó!

Mà có chuyện gì à ?- À!

Dạ không gì đâu!

Thôi thưa nội con đi làm!Tôi chần chừ tính nói cho nội biết chuyện tối qua...

Nhưng thiết nghĩ đợi bác hai về rồi nói một lần cũng không sao.
 
Một Cõi Nhân Gian
Chương 3 : Nó lại đến!


Thế là tôi liền đứng dậy chào nội để chạy đi làm.

Tôi vội lấy xe chạy lên chỗ làm.

Chỗ tôi làm cách nhà tôi 2km đi chỉ tầm 10p là tới nơi.

Vào chỗ làm thì vẫn làm như mọi ngày nhưng hôm nay chủ lại kêu làm đêm vì có đồ cần phải hoàng thành trong hôm nay.

Trong lòng tôi thì chẳng muốn tí nào nhưng nghĩ về gia đình nhà mình thì cũng ráng ở lại làm cho hết buổi...

Tầm 20h30p tôi lại chạy về nhà nội.

Về đến nhà tôi thấy để trước sân là chiếc xe wave của bác hai.

Tôi vui sướng trong lòng như đã tìm được cứu tinh, tôi lập tức chạy như bay vô trong nhà, chạy tuốt xuống dưới bết thì thấy nội tôi đang nấu thứ gì đó nhìn tôi một cách khó hiểu.- Mày làm cái gì mà chạy như ma đuổi thế?

À mà bác hai mày về rồi đấy!

Nó đang tắm trong nhà vệ sinh kia kìa.

Tôi có chút hồi hộp kèm vui sướng trong lòng khi biết bác hai đã về thật và là vì tôi chuẩn bị nói chuyện về con quỷ hồn ở ngoài kia, tôi vội nói với nội là không có gì rồi bảo nội tiếp tục nấu gì đi.

Nội nhìn tôi lắc đầu rồi quay lại với công việc nấu nướng của mình.

Còn tôi thì đi ra trước mệt mỏi ngồi ở băng ghế đá châm cho mình điếu thuốc.

Ngồi một lúc thì tôi lại nhớ về những chuyện hồi tối hôm qua vừa xảy ra.

Đang miên mang suy nghĩ đột nhiên một bàn tay lạnh toát vỗ vào vai tôi.

Tôi giật mình kinh hãi quay phắc lại phía sau...

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết đó là bác hai cũng đồng thời là thầy cúng mà con quỷ hồn đã nhắc đến lúc trước.- Lúc trưa về, tao nghe nội mày nói là mày có hỏi tao bao giờ về!

Có chuyện gì à Ti?

Bác cất tiếng hỏi tôi trước, làm cho tôi ấp úng chưa biết trả lời như nào...

Thì bác vào nhà, pha ấm trà đem ra.

Bác rót cho tôi một chén trà rồi bảo :- Nè uống đi rồi từ từ nói cho bác nghe xem chuyện gì!?

Tôi nhận lấy chén trà mà bác rót, đưa lên miệng uống một ngụm, đặt chén trà xuống, tôi hít sâu, lấy hơi kể lại mọi chuyện của tối hôm qua...

Kể xong, tôi thấy nét mặt của bác biến sắc, ông lắp bắp hỏi lại :- Con chắc là con quỷ hồn đó đã thoát ra rồi chứ???- Vâng!

Chính nó còn đòi lấy mạng con, rồi lấy mạng bác, rồi tất cả mọi người nhà mình...

Bác tự dưng đứng bật dậy nói :- Không được!

Không ổn rồi!

Tao phải đi làm vài thứ để nhốt nó lại một lần nữa.!

Nói xong bác bảo mượn phòng tôi để làm gì đó.

Đi vào phòng, bác đóng sầm cửa lại khóa chốt trong, trong phòng lại yên tĩnh như chưa có chuyện gì sảy ra, đến nổi một tiếng ruồi vo ve cũng không có...

Tôi còn đang bần thần ngây người nhìn theo bác thì lại một bài tay nữa vỗ vào vai tôi.

Tôi chết lặng quay đầu chầm chậm ra phía bàn tay ấy thì một giọng nói có phần lo lắng nói cất lên :- Bác mày làm gì mà nó vô phòng mày đóng cửa kín mít thế kia???

Một lần nữa tôi lại thở phào.

Tôi cất giọng có phần run run :- Nội à!

Lần sau đừng có vỗ vai từ đằng sau như thế nữa được không!

Có ngày con chết vì đứng tim mất...Nội không nói gì chỉ cười hề hề làm lộ ra cái hàm răng bị sún chỉ còn mỗi cái răng cửa.- Con cũng không biết nữa.

Con có nói vài chuyện cho bác thì, tự nhiên bác đòi mượn phòng con làm gì đó!

Con chịu rồi...- Chuyện gì??!- À...

À thì...

Tí nữa con nói cho nội vào nhà đi...Nội cũng lắc đầu ngán ngẩm rồi không nói gì nữa bỏ đi vô nhà.

Lại làm cho tôi nhìn theo ngơ ngác một lúc nữa.

Tôi thầm nghĩ :- Mình có nên nói cho nội biết không nhỉ?

Hay đợi xin ý kiến của bác hai....?

Đang suy nghĩ thì một cảm giác lạnh buốt từ sống lưng ập tới, làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Lúc này mặt tôi đang hướng vào trong nhà nhưng lại có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chằm chằm từ hướng cái lõm đất ngày hôm qua chuyền vào.

Tôi từ từ quay qua, vừa quay tôi vừa cầu mong mọi chuyện không như cái thứ mà tôi đang nghĩ.

Nhắm mắt lại, mở mắt ra thì tôi không thấy có thứ gì ở ngoài đó, cảm giác rợn người cũng dần biến mất...

Đột nhiên cảm giác ấy lại bùng lên mạnh hơn lúc trước.

Một bàn tay thò từ đằng sau tới, bàn tay ấy chỉ còn lại da bọc xương cùng với 5 cái móng tay dài bằng ngón tay của người lớn...

Nó túm cổ tôi nhất lên không trung.

Chân tôi chới với không chạm được đất, tôi cố gắng gỡ bàn tay đó ra nhưng nó cứ như thép nguội, có cố gắng cỡ nào cũng không hề nhúc nhích được dù là 1mm.

Tôi đang vùng vẫy cố gắng cố gắng thoát ra thì một giọng nói âm vang lại cất lên trong đầu tôi :

- Chết, chết, chết!

Chết hết!

CHÚNG MÀY PHẢI CHẾT HẾT CHO TAO!

HAHAHAHA....

Nói xong nó lại tiếp tục với giọng cười chói tai ấy the thé lên.

Tôi lúc này hai mắt đang mờ dần mờ dần.

Tôi nghĩ lần này có thể là lần cuối tôi còn nhìn thấy các vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm kia :

- Mẹ ơi con xin lỗi!

Con...

Con đi đây...

Tôi đang mất dần ý thức, mắt tôi giờ chỉ còn nhìn thấy một màu đen chết chóc.

- Thiên địa huyền tông, vạn khí bổn căn, nghiễm tu hạo kiếp, chứng ngô thần thông, tam giới nội ngoại, duy đế độc tôn, thể hữu kim quang, đại ánh ngô thân, thị chi bất kiến, thính chi bất văn, bao la thiên địa, dưỡng dục quần tính, thị tụng vạn biến, thân hữu quang minh, tam giới thị vệ, ngọc đế đồng nghênh, phương thần minh lễ, dịch sử lôi linh, yêu quái tang đảm, quỷ thần chí hình, nội hữu phích lịch, lôi thần ẩn danh, đỗng tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng, kim quang tốc hiện, phúc hộ đàn đình.CẤP CẤP NHƯ LUẬT LỆNH !.

Sau đó một tiếng hét to "LÂM".

Bỗng đất cát bay lên tứ tung, một ánh quang màu vàng trắng hình tròn chói mắt xuất hiện vây quanh cơ thể tôi.

Bên ngoài nó có hình dạng như đạo bùa ta thường thấy trên các bộ phim nói về pháp sư ...

Đạo quang vừa hiện lên liền đánh bật con quỷ hồn ra xa tầm 4 mét tôi còn nghe tiếng kêu la thảm thiết của nó.

Lờ mờ nhìn thấy nét mặt con quỷ hồn đã tái nay càng tái hơn, vẽ mặt nó như không tin lại có chuyện này sảy ra...

Tôi bắt đầu hít thở một cách khó khăn rồi từ từ ngất lịm đi không còn biết gì nữa...
 
Một Cõi Nhân Gian
Chương 4 : Lại là anh!


...

Tôi mơ màng mở mắt thì thấy xung quanh mình chỉ toàn một màu đen.

Tôi bất giác nghĩ :

- Mình...mình chết rồi ư?!Đang hoang mang với suy nghĩ của mình, thì từ xa một tia sáng nhỏ từ từ xuất hiện.

Tôi ngẫn ngơ co chân bước đi về phía tia sáng ấy.

Đi được 4 hay 5 mét gì đó, càng đi lại tia sáng ấy càng gần và to hơn, chẳng mấy chốc tôi đã đứng trước tia sáng đó mà bây giờ nó đã lớn hơn và to hơn độ tầm hơn 2 mét.Tôi phân vân có nên bước vào đó không.

Không biết sau cái thứ như cánh cửa này có gì chứ?.- Từ từ đã Tí!

Chuẩn bị bước một chân sang thì một giọng nói trầm ấm có phần vang vọng cất lên làm tôi giật cả mình.

Tôi quay đầu sang hướng vừa có tiếng nói, thì ở đó, một bóng hình người mờ mờ rồi từ từ, từ từ hiện rõ hơn.

Khi đã hiện lên rõ ràng thì tôi nhận ra người này là người đàn ông đã giúp tôi dùng sét để đánh cho con quỷ hồn chạy mất dép trước đó.

Tôi ngỡ ngàng một lúc thì chấn tỉnh lại, tôi liền cất tiếng có phần lắp bắp hỏi người đàn ông đó :

- Anh...

Anh là ai...?

Mà còn nữa.

Sao... sao anh lại giúp em vào lúc đó???Tôi hỏi những câu hỏi mà tôi thắc mắc từ hôm qua tới giờ.

Hỏi xong tôi lặng im chờ người ấy trả lời.

Người đàn ông đó nhìn tôi cười hiền từ, lấy tay xoa đầu tôi và nói :- Anh cái gì!

Ta là cậu của con đó!

Con không nhớ ta à?

Mà cũng đúng con gặp ta chỉ có vài lần, lúc đó con chỉ tầm 5, 6 tuổi và đó cũng là lần cuối con gặp ta.

Và ta cũng mất được 12 năm rồi!

Không nhớ là phải...Nghe xong, tôi cố lục lại ký ức để xem mình còn xót lại mảnh ký ức nào về người cậu này không...

Nhưng tôi suy nghĩ đến nỗi nổi cả gân đầu nhưng không tài nào nhớ được.

Cậu vỗ vai tôi nói :

- Thôi!

Không nhớ cũng không sao.

Đừng nghĩ quá coi chừng nghĩ đến đứt mạch máu não luôn bây giờ....haha!

Cậu nói xong liền cười lên.

Tôi hơi cáu bởi giọng cười có phần gợi đòn kia.

Tôi nghĩ :

- Mẹ!

Cậu đéo gì lại cười trên nỗi đau của người khác thế kia!?

Phải ông còn sống, tôi mèo méo meo cho mấy phát..!Dường như cậu biết được suy nghĩ của tôi.

Vẻ mặt ông ấy đanh lại.

Nhìn tôi có phần không hài lòng...

Tôi cũng không ngờ là ông ấy có thể biết tôi đang suy nghĩ gì trong đầu.

Tôi chỉ biết cuối mặt hơi ngượng xuống, gãi đầu.

Cậu vỗ vào đầu tôi 1 phát đau điếng, tôi bất ngờ vì cú vã của ổng, chỉ biết ôm đầu la lên "Ái Uiii".- Mày đòi mèo méo meo ai?

Cậu cất tiếng có phần tức giận hỏi như mắng về phía tôi.

Tôi lúc này vẫn ôm cái đầu xoa xoa "Mẹ....!".

Vừa tính chửi trong đầu thì vội vàng dập tắt cái suy nghĩ đó, ngước mặt lên cười hề hề...

- Con nhỡ mồm...

Con xin lỗi cậu...hì hì hì...Vào những lúc như thế này chỉ cần một nụ cười tự tin là đủ...

Cậu dường như cũng không chấp nhất về việc đó nữa, nét mặt có phần hòa hoãn lại nói :- Thôi thời gian không còn nhiều!

Ta gặp con là để nói cho con biết là vào lúc 20 tuổi con hãy về quê ngoại, và bảo me của ta cũng tức là bà ngoại của con đưa cho con vật của cậu Hùng đã dặn với bà trước lúc cậu mất.

Còn con quỷ hồn kia thì đã được bác hai con lập đàn cầu siêu cho nó rồi nên không còn gì phải lo...

À còn nữa "Nghiệp tới có tránh cũng không được"còn giờ thì đi đi, mọi người đều đang lo cho con lắm đấy!Vừa nói xong.

Chẳng nói chẳng rằng gì, cậu quay ra đá đít tôi một phát cho lọt qua cái vòng sáng kia.

Bị bất ngờ tôi la lên thì ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh thì thấy mình đang nằm trên giường và mọi người có bác hai, bà nội, ông nội, vợ chồng cô út, con của cô út cũng đang bất ngờ nhìn tôi ngơ ngác theo.- Ôi trời ơi...

Tỉnh rồi, tỉnh rồi...

Mày làm cho bà nội lo muốn chết.

Cái thằng này thật là...
 
Một Cõi Nhân Gian
Chương 5 : Quy hồi địa phủ


Bà nội lao vào ôm chầm lấy tôi nói như mếu.

Mọi người đều thở phào khi thấy tôi tỉnh lại.

Bác hai lại gần cất giọng khàn khàn lo lắng hỏi :- Có có làm sao không?

Có thấy không ổn chỗ nào không?Tôi cũng bất giác xờ xoạng từ trên xuống dưới để xem mình có thiếu bộ phận nào không.

Thì mọi thứ vẫn như cũ chỉ có mỗi cái đầu hình như bị sưng do cú vã lúc nãy của ông cậu thôi.- Má!

Vã tới nỗi sưng luôn.

Ông làm cậu tôi hơi lâu rồi đấy....- Con nói gì???

Bác thấy tôi lẩm bẩm một mình thì khó hiểu hỏi.

Tôi giật mình vội lắc đầu nói không có gì...

Mọi người thấy tôi không sao nữa thì tản ra.

Bà nội đi xuống nấu cho tôi cái gì đó để tí tôi ăn.

Lúc này trong phòng chỉ còn mỗi tôi và bác hai, tôi liền hỏi bác :- Mọi chuyện sao rồi?

Con quỷ hồn đó sao rồi bác. ?Bác nghe tôi hỏi thì cũng ngồi xuống giường nói :- À...tao giúp nó siêu thoát rồi!

Khổ dùng mọi biện pháp khó khăn lắm nó mới chịu đi!

Tôi liền tò mò bảo bác kể lại mọi chuyện cho tôi nghe.

Bác gật gù, thở dài rồi từ từ chậm rãi cất giọng khàn khàn của bác kể :

- Lúc mà tao đang luyện bùa để một lát nhốt nó lại lần nữa.

Vừa luyện xong chưa kịp thở thì tao nghe tiếng ú ớ của mày cùng với tiếng cười the thé của nó.

Không suy nghĩ nhiều tao liền tung cửa chạy vội ra trước sân thì thấy ngay cảnh tượng nó đang bóp cổ mày nhất lên.

Khuôn mặt của mày lúc đó vừa tái vừa tím, tao biết lúc này không được chậm trễ.

Tay bắt ấn miệng đọc chú ngữ của bài chú kim quang hộ thể.

Đọc xong tay móc ra 3 lá bùa vàng phóng thẳng tới chỗ mày đang bị con quỷ cái đó bóp cổ.

Tiếp đó một đạo quang vàng chói mắt bao bọc cơ thể mày cũng đồng thời đánh bật con quỷ hồn kia ra xa.

Sau khi mày ngã xuống ngất đi, thì con quỷ hồn đấy tức điên gào thét lên trời lúc này đang có trăng sáng thì không biết mây đen từ đâu kéo đến dày đặc.

Âm phong nổi lên cuồn cuộn.

Khi biết người đã cứu mày là tao...

Nó không nói lời nào liền tụ âm khí lại trên 2 cánh tay lao thẳng tới như mũi tên về phía tao.

Tao cũng hơi bất ngờ vì nó không nói lời nào đã đánh như vậy.

Vội vàng lấy thanh kiếm gỗ đào vắt ở trên lưng xuống tay đồng thời móc ra 8 lá bùa nghiêng người về bên phải né đòn tấn công của nó.

Nó vồ bị hụt thì lại càng điên tiết, quay phắc lại hướng về phía tao mà lao tới như vũ bão.

Tao cắn rách đầu lưỡi để lấy máu vì máu ở đầu lưỡi luôn là vật chí dương, dùng để khắc chế âm tà rất tốt và chúng cũng sợ thứ máu này.

Cắn xong tao phun lên kiếm gỗ đào, dùng máu để tế kiếm giúp kiếm có thần lực hơn và mạnh hơn (đừng có nghĩ gì đến sơn súng của lửa chùa nha 🙂)* ).

Cùng lúc tao quăng ra tám lá bùa trên tay, tám lá bùa ấy bay đến dán lên đầy đủ tứ chi và lên người nó.

Nó thấy bùa dính trên người nhưng không bị gì liền cười nhếch mép tiếp tục lao tới.

Tay tao bắt một loạt ấn hô to lên "TRẤN!

".

Bất ngờ một lá bùa đang dính bên tay phải của con quỷ hồn phát nổ.

Âm thanh nổ trầm đục, con quỷ hồn bất ngờ thét lên đau đớn nó dùng lại qua sang nhìn cánh tay phải của mình thì thấy chỉ còn là một làn khói đen đang bốc lên không ngừng.

Nó câm phẫn nhìn tao...

Tao gằn giọng lên nói :- Súc sinh!

Mau dừng việc này lại nếu không tao đánh cho hồn siêu phách tán mãi mãi không được siêu sinh !Con quỷ hồn cười khẩy, nó lấy đà lao tới một lần nữa.

"TRẤN!

TRẤN!

TRẤN!" tao lại hô lớn liên tiếp, 3 tiếng nổ thay nhau nổ từng hồi.

Con quỷ hồn lại một lần nữa gào rú lên, nó nằm dưới đất lăn lộn quằn quại thống khổ.

Trên người nó lúc này chỉ còn 2 cái chân, 2 cánh tay biến mất, cùng với đó là ngay bụng nó xuất hiện 2 cái lỗ khá to, ruột gan phèo phổi gì đều lộn xộn rơi ra lòng thòng nhìn mà phát khiếp.

Lúc này nó bắt đầu sợ hãi, liền quỳ xuống cầu xin tao tha cho...

Nó hứa lần này sẽ đi đầu thai, tao cũng tin vậy nên đã buông lỏng cảnh giác chuẩn bị tiếng về phía nó để giúp nó siêu thoát thì bỗng bà nội của mày thấy ồn ào nãy giờ nên chạy ra xem có chuyện gì.

Bà vừa chạy ra cất tiếng hỏi thì ngay lập tức con quỷ cái đó phi thẳng vào người bà...

Tao tái mặt kinh hãi miệng la lớn :- Má!!

Mau chạy vào nhà đi má!Bà ngơ ngác, đang không hiểu chuyện gì thì trong mắt bà thấy một bóng trắng lao tới.

Bà kinh hãi cứng đơ người, mặt tái xanh tái xám mắt nhắm lại như đang chờ tử thần tới bế mình đi.

Một tiếng hét đau đớn chói tai vang lên, bà giật mình khi nghe tiếng hét đấy, bà mở bừng mắt ra sợ hãi giáo giác nhìn xung quanh, mắt bà bỗng dừng lại về cái thứ trắng trắng đỏ đỏ, mờ mờ ở trước mặt.

Bà nheo mắt cố nhìn cho rõ thì tao liền nói to :- Má!

Vào nhà đóng hết cửa lại đi má!

Lát nữa con giải thích sau!

Nghe tao nói vậy, vẻ mặt bà hoang mang nhưng cũng làm theo lời tao nói.

Bà lật đật bước nhanh vào nhà đóng hết cửa nẻo lại...

Lúc này tao quay ra, nét mặt phẫn nộ, gằn giọng quát về phía con quỷ cái kia đang nằm lê lết trên sân :- Mẹ mày, con chó cái!

Tao đã rũ lòng tính tha cho mày một mạng nhưng mày lại làm thế với mẹ của tao.

Hơ hơ!

Cũng may là tao có cho bà lá bùa đeo để phòng thân nếu không xém tí nữa thì tao lại phải ra tay với mẹ của mình...

Năm nay tao gần 70 tuổi rồi nhưng chưa gặp trường hợp nào như mày cả.

KÊU CHÚA XUỐNG CỨU MÀY ĐIII!!!Nói xong, tao cầm thanh kiếm gỗ đào trên tay, chỉ mũi kiếm hướng thẳng vào đầu con quỷ hồn chuẩn bị đâm tới.

Đang lao tới gần sát với cái đầu của nó thì từ đâu một đạo quang sáng rực, mạnh mẽ hất thanh kiếm trên tay tao bay xa 2 mét rơi xuống đất.

Tao giật mình mình về phía đạo quang ấy thì thấy là một giáng người đàn ông cao khoản 1m8 tay cầm thứ gì đó tầm 20cm một đầu nhọn còn một đầu thì tròn, cũng chính cái vật đấy đã chặn đòn tấn công của tao vừa rồi.

Từ thân thể người ấy được bao bọc bởi một tầng kim quang, khí thế uy mãnh làm tao hơi sợ bất giác lùi lại ba bước...- Mày là ai ??

Sao lại ngăn cản tao giết con nghiệp súc kia ?

Tao cất giọng có phần e dè hỏi...- Ông không cần phải biết tôi là ai...

Ông!

Đệ tử đời thứ tư của phái Mao Sơn...

Trương Văn Lập.

Hãy rộng lòng tha cho con quỷ hồn này một mạng và hãy giúp cô ta siêu thoát...!- Tại sao ta lại phải giúp ả siêu thoát?!

Trong khi ả đã xém làm hại mẹ và xuýt giết chết cháu của ta!?- Vậy ông đánh nó tan hồn thì ông có thấy vui không?

Hay lại bị giảm âm đức sau này?- Ta...- Chi bằng ông giúp cô ta siêu thoát, may ra con cháu ông sau này có thể được hưởng âm đức mà ông đã tích được.

Tôi thấy ông cũng không phải là người không có tình có nghĩa.

Xem như nể mặt tôi, nể mặt tổ sư, mở lòng từ bi giúp cô ta lần này!- Tổ sư...?

Ngươi có quan hệ gì với tổ sư gia?Thấy người đó nhắc đến tổ sư của phái Mao Sơn.

Tao thắc mắc không biết rốt cuộc người này là ai sao lại nhắc tới tổ sư.

Tao cũng tự hỏi " Liệu tên này cũng đệ tử đời trước của phái Mao Sơn à??

"

- Ông không cần biết.

Tôi chỉ cần ông biết là hãy giúp cho cô ta siêu thoát...

Chuyện cần nói tôi cũng đã nói.

Tôi phải đi rồi!Vừa nói xong người ấy từ từ mờ dần và biến mất.

Tao tính với lại hỏi thêm cho rõ vài chuyện thì chưa kịp cất lời người ấy đã vội biến mất.

Tao lắc đầu thở dài mệt mỏi, quay sang nhìn con quỷ hồn vẫn còn đang quỳ.

Nó thấy tao nhìn về phía nó, nó liền sợ hãi khuôn mặt trắng bệch, dập đầu cầu xin tao tha cho.

Tao cất giọng nghiêm nghị hỏi nó :- Mày đã chịu đi đầu thai chưa?

Hay còn muốn đánh tiếp?- Dạ...

Dạ con chịu đi ạ!

Xin ông đừng đánh nữa.

Đánh nữa chắc con chết mất...!Nó run rẩy lắp bắp trả lời tao.

Tao không nói gì, bước chân tiến lại gần nó tay thì lấy một lá bùa ở trong túi ra, tay còn lại bấm pháp quyết miệng đọc chú dẫn độ :- Hoàng tuyền mở lối

Nhất lộ thông hành

Hồi hướng vãng sinh

Quy hồi lục đạo.

THU!Đọc xong tao thả lá bùa bay về phía con quỷ hồn.

Lá bùa bay tới chỗ nó rồi quay vòng vòng trên đầu con quỷ hồn theo đó mà thả ra linh lực đem hồn của con quỷ hồn mà thu hết vào trong lá bùa.

Trước khi bị thu hết hồn phách, tao còn kịp nhìn thấy nó gật đầu mỉm cười chào tao...

Lá bùa sau khi thu xong thì nương theo gió mà bay về hướng tây.- Hi vọng mày có thể đầu thai vào một kiếp khác tốt hơn...Tao lắc đầu thở dài, đứng nhìn theo lá bùa bay đi một lúc thì tao cũng bước lại gần chỗ mày đang nằm bất tỉnh, bế mày lên rồi tới gõ cửa cho bà nội mày ra mở.

Bà thấy mày bị ngất đang nằm trên tay tao thì lo lắng hỏi mày có làm sao không.

Tao lắc đầu bước vô nhà đi vào phòng của mày, đặt mày lên giường nằm xong tao quay ra ngồi giải thích cho bà nội mày hiểu chuyện xảy ra nảy giờ...

Nói xong, vẻ mặt bà từ hoang mang tới kinh hãi rồi tới tiết thương...- Ơ!

Thế con quỷ hồn đấy từ đâu mà đến hả bác??Ngồi chăm chú nghe nãy giờ tôi thắc mắc không biết con quỷ hồn ấy ở đâu chui ra mà lại bị bác nhốt cho tới bây giờ rồi còn đánh nhau nữa chứ...- Chuyện này, sau này mày sẽ từ từ biết!

Còn bây giờ thì nhấc cái mông mày lên đi tắm rửa rồi ra ăn chút gì đi.

Mày ngất cũng 20 tiếng rồi đó!

Không đói à?Bác vừa nói xong thì tiếng bà nội gọi tôi :

- Thằng tí đâu!

Ra ăn chút gì đi nè con!

Nội nấu xong rồi!.

- Vâng, vâng đợi con một chút!Tôi đáp lời nội rồi bước xuống giường vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ rồi bước lên trước ngồi ăn cơm...- Rốt cuộc con quỷ hồn đó là ai?

Từ đâu đến...

Rồi còn cái người bác hai nói đã gặp thì chắc chắn là ông cậu đã mất của mình rồi.

Cơ mà ổng kêu mình về quê lấy gì nhỉ??

Thôi kệ có thực mới vật được đạo...

Ăn trước tính sau!Suy nghĩ một hồi thì tôi bỏ qua hết thảy lại cắm mặt xuống ăn cho xong bữa cơm...
 
Một Cõi Nhân Gian
Chương 6 : năm 1945


Đã 3 ngày kể từ hôm đánh nhau với con quỷ hồn kia.

Trong đầu tôi luôn luôn thắc mắc rằng.

Con quỷ hồn ấy là ai?

Nó từ đâu đến?

Sao lại xuất hiện và còn được ông cậu của tôi không cho đánh chết mà còn cho đi đầu thai?

Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi làm cho tôi cực kì khó chịu.

Nên tôi quyết phải là rõ thân phận của con quỷ đấy.

Vào một buổi chiều tầm 18h.

Tôi vừa đi làm về.

Mệt mỏi tôi lại ngồi trước băng ghế đá để uống trà và tiện châm cho mình một điếu thuốc.

Đang thả hồn vào những làn khói thì những câu hỏi chưa có lời giải đáp đó lại một lần nữa xuất hiện trong đầu tôi.

- Mẹ!

Khó chịu thế nhờ!

Tôi có phần cáu gắt, lẩm bẩm...

Tôi vứt điếu thuốc đi.

Đứng dậy đi ra lại chỗ cây đu đủ mà con quỷ hồn đó nói nó bị phong ấn dưới đó.

Tới nơi, trước mặt tôi là cây đu đủ cao gần 2 mét, tôi đếm bằng mắt thì thấy khoản độ chục trái đu đủ lớn nhỏ.

Cành lá của nó tầm 3 gan tay.

Tôi nhìn cây một hồi thì cuối xuống nhìn dưới gốc cây.

Tôi nhớ lại lời con quỷ hồn ấy nói:

" Tao đã bị thằng già thầy cúng kia nhốt ở trong cái lọ được chôn dưới gốc cây này khá lâu rồi...

"

Tôi chần chừ một chút.

Cuối cùng tôi quyết định đào xung quanh chỗ đó lên để xem có thể giải đáp được một thắc mắc nào đó ở hàng tá câu hỏi trong đầu tôi không...

Tôi đi vào nhà để lấy cuốc.

Bước ra lại gần chỗ cây đu đủ.

Tôi bắt đầu cuốc...

Tầm hơn 20 phút sau tôi đã cuốc được xuống 2 tất đất.

Nhưng vẫn chưa thấy gì...

Tôi bắt đầu thấy chán nản.

Mình mẩy dính đầy đất cát.

Tôi tính bước lên lắt lại khoản đất mình vừa đào.

Thì "Cóc!"...

Hình như lưỡi cuốc của tôi vừa va phải thứ gì đó.

Tôi đào rộng xung quanh ra rồi từ từ nhất vật vừa đào được lên.

Tôi thấy nó là một cái chai thuỷ tinh đã bị đứt đoạn đầu.

"Chắc là do mình lúc nãy cuốc hơi mạnh...

"

Tôi nghĩ như vậy.

Liền lấy tay phủi phủi chỗ đất còn dính trên chai.

Thì hiện ra trước mắt tôi đầu tiên là là một cái gì đó màu vàng nhạt.

Tôi lấy thứ đó ra xem thì mới biết nó là một đạo bùa khá cũ.

- Chắc có khi lá bùa còn lớn tuổi hơn cả mình nữa...

Tôi suy nghĩ buân quơ một chút.

Bỏ qua suy nghĩ vừa nãy, tôi ghé mắt vào nhìn bên trong cái lọ.

Thì thấy một cái thứ gì đó nó như mảnh dây thừng bị cháy.

Tôi lấy thứ đấy ra, thì đúng thật, nó là một mảnh nhỏ của dây thừng cháy còn xót lại.

Tôi tự hỏi không biết cái mảnh dây thừng này có ý nghĩa gì đây?.

Tôi lại ngó vào cái lọ thì thấy không còn gì nữa.

Tôi vứt cái lọ đấy qua một bên.

Bắt đầu lấp đất lại...

Hơn 5 phút sau tôi đã lấp lại như cũ chỗ mình vừa đào.

Đứng phủi tay phủi quần.

Đột nhiên lại một cảm giác lạnh buốt từ sống lưng chuyền tới.

Tôi chột dạ nghĩ :

- Không phải chứ!.

Nó siêu thoát rồi mà...?

Tôi cầu mong cho không phải cảnh tượng mặt đối mặt như lúc trước.

Lấy hết can đảm.

Tôi từ từ quay người về phía sau...

Khi thấy cái thứ đứng đằng sau mình là con quỷ hồn kia.

Tôi giật mình chấn kinh, lắp bắp hỏi :

- Cô... cô...

Không phải cô đã siêu thoát rồi sao!?

Nhưng mà từ từ đã...

Hình như tôi thấy cô ta có phần mỏng manh và trong suốt hơn lúc trước.

Lúc này giọng nói cô ta cất lên âm vang có phần yếu ớt :

- Đừng lo!

Tôi không hại cậu đâu...

Đây chỉ là một hồn ba phách mà cái lọ với tấm bùa đó còn giữ lại của tôi.

Vì lúc cậu tiểu vào nó chỉ ngấm một nửa lá bùa nên 2 hồn 7 phách kia của tôi có thể thoát ra được...

Cũng vì thiếu phần hồn này nên tôi vẫn chưa đầu thai được.

- Vậy cô có thể cho tôi biết...

Cô là ai được không?

Sao lúc đó cô lại muốn giết tôi với bác hai của tôi?

Cũng may là lúc này hình dạng cô ta không đáng sợ như lúc đầu tôi thấy.

Tôi lấy lại bình tĩnh hỏi cô ta những câu mà tôi còn thắc mắc.

- Được thôi!

Tôi sẽ cho cậu biết...

Cô ta kể một lèo về việc cô ta là ai và lý do cô ta chết.

Thì ra mọi chuyện là thế này :

- Cô ta tên là Hoa.

Năm đó cô 35 tuổi.

Cô mất vào giữa năm 1945.

Hoa có 2 đứa con một người chồng và đang mang đứa thứ 3.

Vào những năm 1945 là năm nạn đói kinh khủng nhất nước ta.

Ngoài đường người nào người nấy thân hình da bọc xương.

Nằm phơi nắng chết đói như rạ.

Đâu đâu khắp nơi đều là mùi tử khí, mùi thối của xác người phân hủy.

Lúc đó nhiều nhà phải ra ngoài đồng, ruộng để mót những nhánh rau dại, rà bắt những con chuột đồng hoặc những thứ gì có thể ăn được.

Có nhiều người đói quá hóa dại.

Họ bắt được con rắn không cần biết nó có độc hay không.

Họ nướng nó lên rồi bỏ vô mồm mà ăn để qua cơn đói.

Cũng vì không biết nó có độc mà nhiều người đã chết ngay khi vừa cắn vào đầu con rắn.

Họ lăn ra dảy đành đạch như cá mắc cạn, mắt trợn ngược mồm sùi bọt mép, cả người tím tái đi.

Cứ thế mà họ chết đi.

Người nhà của những người chết cũng rất đau lòng nhưng họ cũng không làm gì được.

Vì người chết quá nhiều.

Đến nỗi mọi người đào cái hố lớn để chôn tập thể.

Mùi xác người phân hủy ở đây càn nồng nặc hơn, bay khắp xóm làng.

Lúc đó may mắn sao nhà của Hoa còn bịch cám heo.

Hoa lấy nước nấu lên một nồi đủ 4 miệng ăn.

2 đứa con của cô.

Một đứa là gái một đứa là trai.

Đứa chị lớn hơn em 3 tuổi.

2 đứa ôm tong ốm teo, cái đầu còn bự hơn cả thân hình.

Đương nhiên đây là dấu hiệu của những đứa bé bị suy dinh dưỡng.

Bé gái thì đầu tóc rụng hết chỉ còn lưa thưa vài cọng như con trai.

Còn thằng em thì không khá hơn mấy người nó như que củi, cái bụng với cái đầu là to nhất trên người nó, làn da cháy đen vì hay chạy ngoài nắng để kiếm gì đó ăn.

Nhưng cái gì rồi cũng hết, không có gì là mãi mãi.

Bịch cám heo của nhà Hoa cũng gần cạn sạch.

Chỉ còn đủ một lần nấu nữa là nhà không còn thứ gì để ăn.

Chồng của Hoa biết vậy, anh lủi thủi đi ngoài nắng.

Đi hết chỗ này tới chỗ kia chỉ mong kiếm được gì đó cho cả nhà ăn nhưng vô vọng.

Khắp nơi đều là dấu chân, dấu đào bới.

Hiển nhiên đây là do người dân cũng đi tìm giống anh.

Anh sắc mặt phờ phạt, 2 má hóp vô, tay chân gầy đét.

Anh lại bước đi những bước siêu vẹo về nhà.

Về tới căn nhà bằng đất với lá cây rách nát, lụp sụp.

Anh bước vào, 2 đứa con liền chạy lại tíu tít hỏi :

- Bố, bố!

Có gì ăn không bố?

Bố có mang gì về ăn không bố?

Anh nhìn 2 đứa con rồi ngước lên nhìn vợ mình với cái bụng ở tháng thứ 9 ấy mà anh lắc đầu buồn bã, ứa nước mắt.

Anh cất giọng khà đặc mà nói :

- Không có gì ăn rồi các con!

Hôm nay nhà ta nhịn đói một bữa nữa vậy!...

2 đứa bé vừa nghe tới đó thì nét mặt chúng xị xuống, cúi gằm mặt xuống đất mà lủi thủi đi lại vô nhà.

Hoa liền nói :

- Hay là mình nấu phần cám còn lại ăn nha anh?

Em thấy tụi nhỏ như vậy em chịu không được...

Nói xong cô khóc nấc lên.

Nhưng cũng chả có giọt nước mắt nào rơi xuống cả.

Bởi lẽ cũng là vì 2 ngày chưa ăn gì với bao nhiêu chất đều nuôi vào đứa bé đang nằm trong bụng cô.

- 3 mẹ con có ăn thì ăn đi.!

Em cần ăn để lấy sức chuẩn bị sinh đứa bé ra.

Ăn luôn phần của anh đi!

Anh chịu được...!

Anh chồng cô nói lại với giọng điệu mệt mỏi như sắp ngã xuống đến nơi.

Cô khó khăn vác cái bụng to vượt mặt mình để đứng dậy.

Tiến lại chỗ anh, cô ôm anh một cái nức nở vùi mặt vào vai anh.

Dù cho chiếc áo anh đang mặc rác nát, hôi hám :

- Bao giờ mới hết cảnh này đây anh?

Em thật sự chịu hết nổi rồi...

Cô nấc lên từng tiếng hỏi anh.

- Anh cũng không biết nữa.

Hi vọng quân giải phóng của nước ta đến kịp đây.

Nếu không thì chắc...

Chắc cả nhà ta...

Chết mất!...

Anh lắc đầu thở dài, tay xoa đầu tóc đã bết lại do lâu ngày chưa gội của vợ mình, anh đáp.

Nghe xong cô đánh vào ngực anh mất phát.

Cô nức nở hơn nói :

- Anh cứ mở mồm là chết, mở mồm là chết!

Anh muốn thế lắm hả????

Cô lại khóc to hơn.

Vùi mặt vào vai anh mà gào khóc.

Anh cũng không biết làm gì.

Chỉ còn biết vỗ về an ủi vợ nín khóc...

Một lúc sau cô bớt khóc đi.

Cô được anh đỡ lên đưa lên tấm chiếu mục nát mà nằm nghỉ ngơi.

Còn phần của anh thì lại đi ra ngoài tiếp tục kiếm tìm gì đó có thể ăn được.

Giữ cái nắng chang chang của mùa hè, anh bước đi những bước chân khập khiễng.

May mắn sao khi đi ngang qua một gò đất thì anh thấy có một củ sắn anh vui mừng chạy xuống nhặt củ đấy lên phủi phủi cất giấu vào trong túi áo.

Có vẻ vì quá đói, đi được nửa đường về nhà thì anh lăn quay ra giữa đường, hơi thở yếu dần yếu dần và không còn thở nữa...

Lúc này ở nhà, chị Hoa đang khệ nệ vác cái bụng bầu to vượt mặt mình đi lại xó bếp nấu nốt phần cám heo còn lại cho 2 đứa nhỏ ăn.

Đang lay hoay đốt lửa lên thì có người chạy vào nhà hớt ha hớt hải nói :

- Ôi trời ơi con Hoa!

Mày...

Mày ra xem thằng chồng mày nó nằm phơi thây ở giữa đường kia kìa!

Mà tao nghĩ là nó chết rồi đấy.

Thôi thôi mau mau lên.

Nói xong người đàn bà lật đật chạy về nhà mình.

Chị Hoa lúc này đang hoang mang vẻ mặt đen xạm nay đã tái mét đi.

Chị hốt hoảng đứng bật dậy cùng với cái bụng bầu to quá khổ.

Chị đi nhanh hết sức có thể.

Vừa đi chị vừa thấy tim mình như bị ai đó dùng tay bóp chặt lại.

Nó quặn thắt từng cơn.

Nước mắt chị không biết có lại từ lúc nào đang chực chờ rơi xuống.

Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện gì.

Thấy mẹ lật đật đi ra khỏi nhà chúng cũng tò mò, tíu tít chạy lon ton theo sau.

Đột nhiên chúng thấy mẹ của mình dừng lại, tay chân bủn rủn ngồi phịch xuống đất.

Chúng thấy mẹ đang ôm một người có gương mặt hốc hác, khắc khổ mà gào mà khóc.

Không biết tại sao chúng cũng rưng rưng nước mắt mà òa khóc theo mẹ.

Tiếng khóc xé lòng của ba mẹ con khiến ai thấy cảnh này cũng đều sót xa.

Họ cũng muốn giúp lắm nhưng mà tới gia đình mình còn lo chưa xong thì làm sao lo cho người khác.

Ba mẹ con khóc đến xưng cả mắt thì bà Hồng là người lúc nãy báo tin cho chị Hoa.

Bà bước lại tay xách tấm chiếu có phần mục nát.

Bà vỗ vai cô mà nói giọng trầm buồn :

- Thôi.

Chuyện gì tới thì nó tới.

Người thì làm sao cãi được trời.

Cứ coi như là như này đã giải thoát thằng Huấn ra khỏi cái cảnh khổ sở đói rách này đi con.

Con coi về mà giữ sức khỏe để còn sinh đứa bé trong bụng ra chứ...

Haizz mày cứ thế này thằng Huấn làm sao mà an tâm đi đầu thai hả con!

Chị Hoa nất lên từng tiếng trả lời :

- *hic hic.

Cô Hồng nói bây giờ con phải làm sao đây.

Thiếu anh chắc mấy mẹ con con sống không nổi mất cô ơi...

Chị lại òa lên khóc nức nở hơn.

Bà Hồng cũng không biết nên làm gì ở tình cảnh này.

Bà lắc đầu chép miệng lầm bầm nói:

- Khổ thân con bé...

Chỉ mong quân giải phóng mau đến kịp chứ không... *chậc haizzz

Bà rùng mình không dám nghĩ tới cảnh đó nữa.

Độ vài mươi phút sau.

Có vẻ chị Hoa cũng khóc hết cả nước mắt.

Hai mí mặt của chị và hai đứa con sưng đỏ ửng lên.

Bà Hồng thấy thế liền giục chị mau cuốn xác của anh Huấn lại mà đem ra cái hố xác đầu làng.

Chị đắn đo suy nghĩ một lúc thì chị lại quyết định chôn chồng mình ở góc cây đu đủ sau nhà mình.

Bà Hồng cũng không nói gì.

Liền phụ chị dùng tấm chiếu cuộn tròn xác anh Huấn nằm đó rồi khệ nệ vác phụ chị Hoa về.

Về tới nhà bà phụ chị Hoa xới chỗ đất quanh cây đu đủ mà chị đã nói.

Hai đứa nhỏ cũng vào phụ bà.

Chúng lấy tay đào xung quanh cho cái hố rộng ra.

Tầm khoảng 1 giờ đồng hồ sau.

Cuối cùng thì bà Hồng cũng đào và chôn người đàn ông xấu số ở dưới 3 tất đất.

Chị Hoa vẫn lếch cái bụng bầu của mình ra ngồi bệch xuống đất mà ôm cái huyệt đất được bà Hồng đắp lên 2 tất mà khóc dấm dứt.

Bà Hồng cũng lại an ủi vài câu rồi cũng tất tả chạy về nhà.

Chị chưa kịp nói cảm ơn gì thì bà đã về nhà của mình.

Chị chỉ biết thầm cảm ơn bà về những việc bà đã giúp nhà chị, mặc dù là không có máu mủ gì với nhau nhưng bà luôn nhiệt tình tận tụy đến nỗi chị coi bà như người mẹ thứ 2 của mình.

Đang miên mang suy nghĩ lấy tay quệt đi giọt nước mắt còn động lại trên hàng mi.

Thì trong nhà con của chị là con bé Hai nó chạy hớt hải ra sau mồm miệng lắp bắp :

- Mẹ ơi... mẹ ơi.

Thằng cu bin...thằng... thằng cu bin... nó... nó...

- Nó?

Nó làm sao!

Nó làm sao hả?

Mày từ từ nói cho mẹ nghe...

Em con nó bị làm sao?

Nghe đứa con gái mình cứ lắp bắp nói không ra hơi thì chị có phần cáu gắt pha lẫn với sự lo sợ hỏi lại nó.

Mặt con bé trắng bệt ra như người thiếu máu.

Nó từ từ lấy lại hơi thở bình thường mà nói :

- Cu bin nó... nó chết rồi...

Chị như lùng bùng lỗ tai của mình đi.

Chị nắm lấy hai 2 của con bé rồi hỏi xác thực lại một lần nữa :

- Cái gì!

Mày nói sao?

Nói lại mẹ xem nào?!

Bị mẹ gì lấy 2 vai.

Con bé hơi nhăn mặt trả lời :

- Cu Bin nó chết rồi mẹ ơi!

Lúc nãy nó nhặt được củ sắn.

Nó ăn vội quá mà mắc nghẹn rồi... rồi chết đi...

Nghe từng lời từ miệng con gái mình nói ra.

Mà thấy như hàng ngàn mũi kim đâm từng đợt vào tim của mình.

Chị không còn sức mà đứng lên nữa.

Chị gào lên than trời trách đất rồi ngã lăn quay ra cạnh ngôi mộ của chồng mà ngất đi.

Một khoản thời gian sau chị tỉnh lại.

Mở mắt thấy toàn màu đen chỉ còn ánh trăng mờ mờ len loi vào khung cửa sổ làm bằng đất sét và vài thanh tre dựng nên.

Chị nhìn quanh quẩn thấy con gái mình nằm co ro bên góc bếp mà chị nhớ đến chồng và con trai chị.

Chị lại nghẹn ngào nất lên từng tiếng ai oán trong đêm.

Giờ thì nhà 4 người chỉ còn 2 người.

Không biết liệu ai sẽ là người tiếp theo chịu không nổi mà chết đây.

Từng suy nghĩ không hay vẫn vơ trong đầu chị.

Nằm khóc một hồi chị cũng từ từ mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Chị đang miên mang vừa ngủ vừa khóc vì trong giấc mơ chị thấy chồng mình.

Anh đang dắt tay đứa con trai đứng trước mặt mình vẫy tay chào tạm biệt để đi đâu đó.

Chị vội chạy theo để níu tay người chồng mình lại nhưng không được.

Chị càng cố gắng chạy thật nhanh bao nhiêu thì bóng dáng chồng con chị xa bấy nhiêu.

Chị ngồi bật dậy.

Cơn đau ở bụng vì bị đứa bé ở trong đạp khiến chị mặt nhăn mày nhó.

Mồ hôi và nước mắt cứ thi nhau chảy trên mặt và 2 gò má của người phụ nữ khắc khổ vừa mất chồng vừa mất con.

Chị còn đang bần thần vì giấc mơ của mình.

Bỗng có một bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay chị mà lắc.

- Mẹ, mẹ!

Con đói quá mẹ ơi.

Nhà còn gì ăn không mẹ?!

Chị nhìn xuống thấy con bé gái con chị đang liên tục lắc lắc tay chị, miệng thì than đói.

- Ờ...

Chờ mẹ một lát!

Để mẹ xem xem còn gì ăn không...

Nói rồi chị khó khăn đứng lên.

Một tay vịn vào thành tường một tay ôm cái bụng khệ nệ bước đi.

Tiếng lại gần chỗ bếp củi.

Chị từ từ lục lọi xem nhà còn gì có thể ăn được không.

Lay hoay một lúc thì chị thấy được bịch cám heo còn lại một ít.

Nấu lên thì đủ cho bốn miệng ăn.

Chị nhìn bịch cám heo mà xót xa.

Không suy nghĩ nhiều nữa.

Chị lấy cái niêu bằng đất đã sức mẻ đủ chổ.

Chị đưa cho con bé Hai để nó chạy ra sau nhà có cái đứa nước gần cạn đáy mà lấy nước.

Khoản hơn 2 phút sau con bé chạy thật nhanh vào nhà để đưa cái niêu nước nó đã múc.

Lấy cái niêu từ tay con, chị nhóm lửa rồi đặt lên cái kiềng ba chân.

Tầm 5 phút sau chị bảo con gái lấy chén lại chị múc cho mà ăn.

Con bé hớn hở chạy lại đưa cái bát cơm làm bằng sọ dừa phơi khô đưa cho chị.

Chị múc đầy chén rồi đưa chén cám đó cho con mà bảo nó ăn từ từ kẻo lại nghẹn.

Con bé ăn một cách ngon lành.

Nó cứ húp xì xụp, chị nhìn thấy mà khóe mắt cay cay...

Giờ chị chỉ còn nó và đứa bé sắp sinh ra là nguồn sống.

Mất đi 2 đứa này nữa thì chắc chị cũng chả thiết sống làm gì nữa.

Con bé ăn xong nó ngước lên thấy mẹ cứ nhìn nó mà không ăn.

Nó cất tiếng có phần khỏe hơn hẳn mà hỏi mẹ :

- Mẹ ơi!

Sao mẹ không ăn đi ạ.

Mẹ phải ăn để sinh em ra chứ.!

Chị giật mình nghe con hỏi xong, chị rơm rớm nước mắt lấy tay xoa đầu con chị trả lời :

- Ừa!

Con ăn no chưa?

Chưa thì ăn luôn phần của mẹ này...

Mẹ không đói!?

Con bé lắc đầu nguầy nguậy vừa nói vừa lấy tay chỉ vào bụng của chị :

- Không được!

Con no rồi.

Mẹ ăn đi... mẹ phải ăn để sinh em ra chơi với con chứ.

Chị bất giác ôm con bé vào lòng mà khóc tu tu như đứa trẻ.

Khóc xong, chị cũng bưng bát cám lên mà ăn vài miếng cho con bé thấy để nó không lo lắng mà hối chị ăn nữa.

Ăn xong, chị được con bé dìu vào chỗ nằm để nghỉ ngơi.

Đang nằm thì đột nhiên bụng chị đau dữ dội, từ phần giữa của 2 bắp chân, có thứ nước gì đó chảy ra.

Chị đau đớn kêu con Hai :

- Hai!

Con Hai!

Mau, mau qua nhờ bà Hồng giúp mẹ!

Mẹ...

Mẹ đau quá...

Con bé Hai đang ngồi gần xó bếp chọc chọc ngoáy ngoáy gì đó thì nghe tiếng mẹ mình kêu.

Nó hớt hãi chạy lên, thấy mẹ nó nhăn nhó mặt mày, kêu rên đau đớn.

Nó nhìn xuống thứ nước đang chảy ở giữa 2 chân của mẹ mà sợ hãi chạy vút đi sang nhà bà Hồng.

Tầm 5 phút sau có tiếng chân người chạy lại gần nhà chị.

Chị biết đó là bà Hồng và con bé Hai, nên cũng bớt lo lắng hơn.

Bà Hồng vừa chạy vào nhà thì thấy biểu cảm khuôn mặt chị giống như con Hai nó miêu tả.

Bà cũng bất giác nhìn xuống chân chị, thì hốt hoảng miệng vừa nói vừa chạy lại gần :

- Ôi trời ơi vỡ ối rồi...

Bà đi nhanh lại chỗ chị nằm, banh 2 chân chị ra bà vừa thúc dục vừa trấn an :

- Không sao, không sao.

Từ từ thôi con, lấy hơi từ từ rồi rặn ra.

Chị nghe thế cũng từ từ làm theo.

Chị lấy hơi rồi từng chút từng chút một đẩy đứa bé ra.

Con bé Hai đứng cạnh lo lắng, nó cầm lấy tay mẹ nó rồi động viên nói :

- Cố lên, cố lên mẹ!

Chắc mẹ đau lắm nhưng mà cố gắng lên mẹ ơi.!

Đang trong bầu không khí căng thẳng.

Một tiếng khóc của đứa bé mới chào đời cất lên, làm xua tan đi những cái lo lắng và không khí có phần ngột ngạt từ nãy đến giờ.

Bà Hông reo lên :

- Ôi trời!

Chúc mừng chúc mừng, là con trai, là con trai đó.

Nói xong bà quấn đứa bé vào chiếc áo có phần cũ rách.

Đưa đứa bé xát lại chị Hoa.

Chị Hoa lúc này mệt mỏi, vẻ mặt tái đi thấy rõ.

Chị thở từng hơi nặng nhọc rồi đưa đôi bàn tay run rẩy ra trước để đón đứa bé mà bà Hồng đưa tới.

Không hiểu sao khi nhìn vào đứa bé chị lại khóc.

Chắc cũng là vì thằng cu nó giống bố nó với cả anh Ba của nó.

Chị lâu vội những giọt nước mắt chực chờ rơi.

Vén áo lên, đưa miệng đứa bé gần vào bầu ngực mà chị không biết nó có sữa ở trong đấy không.

Đứa bé vừa đưa tới trước ngực đã níu lấy mà bú lấy bú để.

Chị mệt mỏi đưa mắt qua nhìn bà Hồng rồi thì thào nói:

- Con cảm ơn cô Hồng nhiều lắm...

Nếu mà không có cô, con cũng chả biết phải làm sao cả.

Bà Hồng nghe thế liền đáp :

- Ừm.

Có gì đâu con.

Hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện bình thường...

Với cả, chồng con mày cũng mất rồi.

Còn con bé Hai thì quá nhỏ cho nên....

Bà Hồng chép miệng, thở dài khi thấy đôi mắt chị Hoa ngân ngấn nước.

Bà liền tiếp :

- Thôi, cô về đây coi mà giữ sức để nuôi đứa nhỏ nữa.

- Dạ vâng ạ.

Con cảm ơn cô đã giúp đỡ nhà con, dù cho chúng ta chẳng ruột thịt gì.

Cả đời này con mang ơn cô nhiều lắm cô Hồng ạ!
 
Back
Top Bottom