Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mộng Cảnh [Kookjin] End

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
535,283
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
98082332-256-k764572.jpg

Mộng Cảnh [Kookjin] End
Tác giả: junsuxiah_wp
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Nhân vật : Jeon Jung Kook - Kim Seok Jin, Park Jimin - Jung Hoseok, Kim NamJoon...

Thể loại : huyền huyễn
Tác giả : trong Kho sách văn tổ Tags: huyềnhuyễnjungkookkookjinseokjinviễntưởng​
 
Mộng Cảnh [Kookjin] End
Lời của Jung Kook [ nhất ]


Trăng mùa hè huyền ảo, rất đẹp.

Nằm trên nhánh cây, thảnh thơi ngẩn người, nghe tiếng gió cùng tiếng côn trùng kêu vang, hạnh phúc.Chỉ tiếc......

Hạnh phúc bình thường đều ngắn ngủi."

Jung Kook thiếu gia, người ở trên đó à!" thanh âm dễ nghe, dưới tàng cây truyền đến, đầy chắc chắc.Quản gia đại thúc, ông thật sự làm mất hứng, ngẫu nhiên một lần đoán sai cũng không thể được à.

Thật chẳng thú vị, mỗi lần đều bị ông tìm được."

Thiếu gia!" trầm ổn lại mang theo dung túng, như trước vẫn kêu gọi."

Nghe rồi ......

Ông không cần kêu nữa" bất đắc dĩ, lộ mặt ra khỏi cành lá xum xuê, thuận tiện quăng một ánh mắt ai oán cho người dưới tàng cây"Sắp tới lễ trưởng thành của người rồi, người còn rất nhiều nghi thức chưa có học xong.

Lại còn chuồn êm, đến lúc đó mất mặt là người à."

Người dưới tàng cây, nói chuyện chưa bao giờ xuôi tai, thật sự tiếc một bộ hảo dung mạo.Jung Kook tâm tính đứa nhỏ, bị kích thích bĩu môi, thả người xuống phía dưới, mềm nhẹ như lông vũ.Lắc lắc thắt lưng, vài miếng lá cây bay bay, thổi khẩu khí, biến ảo phấn lục sắc điệp.

Đối diện người trước mắt, có chút cố ý làm như không thấy.Bị bỏ qua hoàn toàn, quản gia, không đồng ý nhìn cậu trêu chọc."

Thiếu gia, pháp thuật của người không nên sử dụng lung tung, tộc trưởng đã biết nhất định sẽ trách phạt ." biểu tình nghiêm túc."

Đại thúc, ông có thể bớt nề nếp được không, cứ thoải mái đi, cuộc sống còn dài, ta vẫn còn nhỏ mà." chỉ cần không dự lễ trưởng thành, vô luận như thế nào cũng không thừa nhận mình là người lớn.

Toàn thích nhõng nhẽo thôi."

Đối với thiếu gia mà nói, thì ít nhất còn có một ngàn chín trăm năm mới có thể lãng phí tiêu ma, nhưng tôi chỉ còn sống vài thập niên nữa thôi, cho nên phải quý trọng mà cẩn thận vượt qua."

ở thời gian hữu hạn, phải giáo dục thành tài vị thiếu gia cà lơ phất phơ trước mắt này."

Đại thúc......

Ông đừng làm tôi đau lòng nữa chứ, ông cứ hảo hảo mà sống, sống được càng lâu một chút mới được......" kháng nghị trong lời nói, càng nói càng như nũng.

Khuôn mặt đáng yêu, nhăn thành một đoàn, miệng chu chu ra vẻ đáng thương.Chán ghét, đại thúc nhìn đâu có già gì đâu......

Chán ghét chán ghét......"

Thiếu gia...... chúng ta sống lâu, so với chủng tộc sinh vật khác thọ mấy chục thậm chí mấy trăm lần, hẳn là thấy đủ, không cần nhiều lòng tham." sống được lâu, tất là chuyện tốt."

Ta đâu có tham......

Ta chỉ hi vọng đại thúc theo giúp ta lâu một ít, lâu một ít thôi" bằng không về sau phạm sai lầm bị phạt quỳ, thì chẳng còn ai lén đưa đồ ăn, chẳng ai có thể giúp đỡ cầu tình......

Lúc đó vô cùng bi thảm.Tuy trong lời nói mang tính trẻ con, nhưng thật ra rất hưởng thụ, trên mặt thản nhiên lộ cười."

Thiếu gia, trở về đi.

Mặt trời sắp lên rồi." nếu như bị ánh mặt trời chiếu đến, sẽ mất mạng."

Ừm......

Ta với ông trở về." không bốc đồng nữa, dù sao sự tình liên quan đến sinh tử, chẳng thể vui đùa.Hai người, sóng vai mà đi.

Không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện, hai chân, chẳng hề bước, mà trôi đi.

Bóng dáng, ban đêm xem ra......

Lại có chút âm trầm quỷ mị.
==========Năm nay lì xì nhiêu rồi mọi người ^^~, mình chẳng nhận được nhiêu mà còn phải lì xì lại hiuhiu :'( già chẳng có lợi gì cả ;__;
 
Mộng Cảnh [Kookjin] End
Lời của Jung Kook [ nhị ]


Ánh nến sáng lung linh.

Lễ trưởng thành của Jeon Jung Kook thiếu gia sắp tới.

Đêm trong thành nhộn nhịp, không khí vui mừng.Jung Kook sắp trưởng thành, như trước lười biếng ngồi trên ghế, nhìn mẫu thân bài bố, chải đầu đổi trang."

Mẹ à, mặt trời đến tột cùng là cái bộ dáng gì?" ngáp một cái, thuận miệng hỏi, đối với buổi lễ long trọng không có chút hứng thú."

Mẹ cũng chưa thấy qua, không có cách nào diễn tả cho con biết." hai tay chẳng hề rảnh rỗi sửa soạn, tùy tiện nhất đáp.Ừm......

Cái áo choàng này thêu công rất tốt, tài chế cũng đẹp, Kookie mặc vào lại thích hợp......

Con ta quả thật là đẹp trai......

Thật không hổ do ta sinh."

Mẹ, quản gia đại thúc nói khi chúng ta chết có thể nhìn thấy mặt trời, phải không ạ?" còn muốn đợi......

Đúng vậy, hơn một ngàn chín trăm năm, dài quá."

Hôm nay ngày tốt, miễn bàn chết được không" mẫu thân giận, thường ngày đối với đứa con bảo bối ăn nói loạn thất bát tao, không nỡ trách móc nặng nề."

Rốt cuộc có thật không mà" đôi mắt cười cong cong, miệng chu lên, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi làm nũng, luôn luôn bách phát bách trúng."......

Ừm, đúng vậy." vô lực chống đỡ, tâm lại bị con trai hung hăng nhu toái một lần, ngọt thấu.

Đáng yêu như vậy......

Thực không ngờ lại là bảo bối của mẹ.Xem ánh mắt mẫu thân, lại đang say mê......

Haiz......

Đầy mị lực thật sự là có lỗi a."

Mẹ, vì sao tới ngày đó chúng ta mới có thể nhìn thấy mặt trời, ngày thường không được à ?" vốn dĩ tò mò rất lâu rồi, hôm nay lại nhàm chán, vừa vặn hỏi một chút."

Ừm......

Xem như ông trời ban ân, đến cuối cùng cho chúng ta một cơ hội lặng lẽ ngắm oan gia cả đời đối đầu." giải thích hàm hồ, ngữ khí bất đắc dĩ.

Nhịn không được, khẽ thở dài."

Vậy con muốn chờ từ giờ đến sáng, không trở về Huyền thành, ngắm mặt trời xem thử kết quả thế nào?

Ai nha......

Mẹ à, đau lắm nha" đột nhiên một cái tát vỗ trên lưng, không lưu tình nhi tử hồ đồ......

Như thế nào bỏ được a."

Con còn dám nói ?!

Hồn phi phách tán hóa thành tro tàn – đó chính là kết quả !

Mẹ đã nói qua mấy ngàn mấy trăm lần không lọt lỗ tai con à, con thật tùy hứng hồ nháo!" nộ khí , nghĩ đến thì mẹ càng run lợi hại.

Có đứa con luôn tùy hứng làm bậy, thật sự là đại bất hạnh......

Ta thật mệnh khổ."

"Mẹ......

đừng tức giận nữa, gương mặt mỹ miều như vậy, tức giận sẽ mất đẹp.

Tuy nói chúng ta sẽ không già cả, nhưng mẹ là hội trưởng tế văn , người mẹ thiên hạ vô song của con, con cũng không muốn hại hại mẹ đau lòng đâu."

đầu tựa vào vai mẹ, vừa nhu thuận vừa cầu xin.Thích chưng diện tự kỷ, đều là di truyền.

Như dự kiến, vốn giận dữ , cơn tức liền biến mát, mặt mày cười tươi, sợ lúc đọc tế văn lộ ra vẻ hào hứng."

Mẹ không tức giận, mà này......

Trăm ngàn đừng làm chuyện gì khiến mẹ thương tâm.

Mẹ thật sự chịu không nổi con xảy ra chuyện.

Ban ngày là tử huyệt duy nhất của chúng ta, không thể chạm vào." nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa con nghịch ngợm trên vai, lại dặn dò."

Dạ, mẹ yên tâm đi, con sẽ nghe lời , không để mẹ lo lắng nữa ." ngữ khí ngọt ngào, cam đoan.

Mặt trời......

Xa không thể nhìn......

Thôi, nghĩ nhiều vô dụng."

Tốt lắm, đứng lên để mẹ nhìn một cái xem được không, cái áo choàng này là trước khi con sinh ra, tỷ muội trong tộc đang may , là chờ ngày hôm nay ." quang cảnh trăm năm trước, tâm tình hưng phấn chờ mong, hiện rõ trong đầu như tạc.Nghe lời Jungkook đứng dậy, giơ hai tay, vung vung như đôi cánh, nở nụ cười say lòng mỹ phu nhân.

Jung Kook của mẹ......

Gần trăm tuổi rồi.
 
Mộng Cảnh [Kookjin] End
Lời của Jung Kook [ tam ]


Tinh thần phấn khởi, xem người hầu rất bận rộn.

Rồi sau đó, bị gọi đến lộ đài, mấy trăm tộc nhân, dưới đài nhìn lên.Sau khi đọc xong lễ tế, tộc trưởng phụ thân chúc phúc dặn dò, truyền xích liên cho người thừa kế.

Uống qua huyết rượu.Cuối cùng, quỳ lễ xong, kết thúc cái lễ trưởng thành ngu ngốc.Đứng thẳng tắp, mặc long trọng, biểu tình khuôn mặt nghiêm trang......

Dù mệt chết người cũng phải cố.

May mắn cả đời chỉ một lần mà thôi.Tộc nhân trước mặt, thần sắc kiên nghị, trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.Nghe thấy phụ thân thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.Sao vậy......

Con chẳng làm điều gì sai, sao ngài mệt mỏi như vậy."

Jung Kook, hôm nay con đã trưởng thành, phải thành thục ổn trọng, tương lai kế thừa vị trí của ta, ta mới yên tâm." nói xong chính mình cũng chưa nắm chắc kỳ vọng, ngữ khí trầm trọng."

Vâng, con đã biết." thành thục ổn trọng ?Hảo, con học, con tận lực học......

Thành công ở phủ của ngài nhưng ngài cũng đừng mong muốn xa vời quá."

Hiện tại, đến chọn một cái đi.

Mục tiêu lần đầu tiên của con." chỉ vào trên bàn một quyển trục, nói.Chầm chập tiến lên, tùy tay rút ra một quyển."

Cái này đi."

"Thằng bé này......

Không đúng, không còn bé bỏng nữa .

Ngươi...... cái tên này, sao không chịu tiếp thu lời ta nói ?" thái độ khinh mạn, rước lấy bất mãn, bị mắng."

Phụ thân, phụ thân vĩ đại thân ái nhất của con, đừng nóng.

Là do quản gia đại thúc tỉ mỉ chọn ra, từng cái một nhất định là tốt.

Con tuyển ai thì cũng giống nhau thôi......" haiz......

Làm gì mà khó khăn vậy......

Muốn sống thật lâu, tùy ý thoải mái không tốt sao."

Ngươi......

Quên đi, tùy ngươi.

Bất quá ngươi nhất định phải nhớ rõ, trước khi mặt trời mọc, phải trở về.

Ra khỏi phạm vi của Huyền thành, mất đi kết giới che ánh mặt trời, nếu lỡ xảy ra......

Ngươi nên nhớ mẹ ngươi sẽ thế nào đi."

"Vâng vâng vâng, con ghi nhớ trong lòng, khắc cốt ghi tâm, nhất thời nửa khắc, không dám quên." tặng kèm một cái hôn gió, cố ý khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của cha."

Kookie, tiểu Kook, bảo bối của mẹ." xưng hô buồn nôn, ý tứ cảnh cáo qua ánh mắt......

Không tốt, mẹ giận rồi."

Dạ dạ dạ, con sẽ cố gắng, hai người đừng trút giận lên con......

Còn có, mẹ, không phải đạn mẹ đừng kêu con là tiểu Kook à?" khó có thể chịu được xưng hô, nổi hết da gà rồi này......

Ác."

Haiz......

Mấy năm trước, không biết sao ta đẻ đứa ngốc tử này, mỗi ngày miệng không ngừng kêu 'kook, kook, đến nỗi xưng nhũ danh, nhưng đó chính con tự nói nha ."

đôi mắt đẹp lưu chuyển, khoái ý trêu chọc."

Mẹ." mình đầu hàng.Chuyện cũ thật xấu hổ......

Khi đó tuổi quá nhỏ, đọc cứ ngọng.Người ta hỏi, "Thiếu gia người no chưa."

Vốn định nói 'chưa chưa' lại nói thành 'kook kook' (đồng âm khác nghĩa)Mẹ hỏi, "Kookie thích em trai hay em gái".

Định nói 'em gái', lại biến thành "kook kook".Cha hỏi, "Tiểu tử thối muốn tạo phản hả".

Định nói 'không không'...... lại biến thành 'kook kook'.Tiện đà, mọi người không nề hà, đặt nhũ danh – Kook Kook.Bị liên tiếp kêu mấy chục năm, năm tám mươi tuổi, vô số lần oán giận kháng nghị, rốt cục khiến cho mọi người trong phủ tạm thời ngừng xưng nhũ danh này.

Mà hôm nay sao nó lại hiện ra thế này?"

Tốt lắm......

Mẹ không trêu con nữa, con mau chuẩn bị xuất phát đi, đi sớm về sớm." tươi cười tiệm tiêu, nhất thiết dặn dò."

Mẹ yên tâm, con rất nhanh sẽ trở lại."

Jung Kook nhẹ nhàng ôm mẫu thân, thấp giọng trấn an.Cúi đầu.

Tháo dây, mở cuốn.Trên cuốn, lối vẽ nhân vật tỉ mỉ sinh động.

Ghi chú: Kim Seokjin, nam, tuổi hai mươi lăm, sinh nhật, loài người, hiện ở......Kim Seokjin ?

Hắc hắcCon mồi thứ nhất....... của taTràn đầy tự tin cười đến sáng lạng, răng nanh sắc nhọn, thân dài chậm rãi, ánh nến hạ, ẩn ẩn phiếm quang
 
Mộng Cảnh [Kookjin] End
Lời của Jung Kook [ tứ ]


Mặt trời, nghe quản gia đại thúc giảng, cũng tròn tròn giống ánh trăng, và sáng giống ánh trăng nữa .

Chẳng qua, còn sáng hơn cả ánh trăng gấp trăm ngàn lần.

Chẳng mờ mờ ảo ảo như trăng.Nếu nhìn thấy, sẽ hoá chúng ta thành tro.Có một tộc trưởng sống lâu năm, dung nhan không hề lão hóa, còn một chút ít pháp thuật.Chúng ta, số lượng tộc đàn rất thưa thớt, sinh sản rất khó.

Bất quá chỉ có thể sống thêm mấy trăn năm nữa.Chúng ta...... xưng chính mình, là người.Người, xưng hô chúng ta là Hệ Huyết Yêu.Hoặc – Quỷ Hút Máu.== == == ==Ánh trăng liêu nhân.

Gió, se lạnh.Một đôi tay, đẩy cửa sổ ra.Đưa ánh trăng vào nhà.Không có điểm sáng, cửa sổ hé ra gương mặt một người, nghiêm trang nhưng vẫn xuất thần.Ánh mắt vô cùng trong suốt.

Ngoài cửa sổ, Jung Kook nhìn mà tán thưởng.Khó trách, sẽ có linh hồn thuần khiết.

Ban đêm, nhưng lại như những vì sao lấp lánh.Hút máu là bản năng giống như cá ngự ở trong nước, chim ở trên trời.Máu, chẳng phải ngày ngày cần, thường thường một lần ăn no là một năm không sợ đói.Tướng mạo không đẹp, không có khẩu vị.

Khí chất không tốt, không có hứng thú.

Linh hồn thuần khiết, mới là thượng phẩm.

Con mồi lần này...... là cực phẩm.Trèo lên, cẩn thận xem xét.Thiết ngọc trộm hương, này một câu, bất ngờ xâm nhập trong óc. ( giống như là trèo tường lén lút ngắm mỹ nhân)Xí, bổn thiếu gia mới là hương là ngọc, những người khác bất quá cũng chỉ là xinh đẹp tầm thường.Có điều, Seokjin này...... cũng không tệ lắm.

Tướng mạo thanh tú, khí chất trong sáng,......

Quản gia đại thúc, ánh mắt đúng là xuất sắc.Hút máu thế nào đây...... lần đầu săn bắn, khó tránh khỏi khẩn trương, không thể qua loa.

Quản gia đại thúc chỉ giáo ba loại phương thức, nên cẩn thận suy nghĩ lựa chọn.Phương pháp thứ nhất, dùng ngọt ngào mỉm cười gia độc nhất vô nhị hồn xiêu phách lạc của bổn thiếu hôn mê hắn, thừa dịp trở tay không kịp, đánh bất ngờ.Phương pháp thứ hai, trực tiếp hôn hắn, đến nghẹt thở.

Nhưng -- phương pháp thô tục khuyết thiếu mỹ cảm, khinh thường.Phương pháp thứ ba, nhuyễn ngôn lời nói nhỏ nhẹ, hảo ngôn khuyên bảo, làm cho chính hắn đem cổ hiến cho ta.

Cái này...... cơ hội thành công xa vời.

Phàm nhân mà thấy chúng ta, không kinh hách thét chói tai thì té ngất xỉu.Đến tột cùng, như thế nào mới thích hợp?"

Ai vậy?"

đột nhiên, hành tích bị phát hiện......

Thật đáng khen.Ở bên cửa sổ-Kim Seokjin, mặt chậm rãi chuyển tới hướng Jung Kook.

Ban đêm, bốn mắt tương giao.......

Bị phát hiện, tại sao hắn không hôn mê hoặc kêu to?

Thường vào ban đêm người nhìn thấy một thân đen, chân không chạm đất , cũng nên kinh hoàng kích động, tại sao vẻ mặt hắn lại đờ đẫn?"

Là ai......Ở nơi nào?" hỏi lại, ngữ điệu bình bình.

Có gì đó sai sai.

Lại gần, mặt đối mặt, mắt đối mắt.Kia một đôi mắt, rõ ràng là nhìn thẳng mặt mình...... lại, không tiêu cự.Hắn...... không nhìn thấy ?!"

Ngươi...... là người mù ?!" không suy nghĩ, thốt ra nghi vấn trong lòng, đả thương người cực hạn.

Tự bản thân hối hận, cảm thấy tự trách."......

Ừm......

Tôi bị mù."

ảm đạm , hạ mắt.

Thần sắc lại thản nhiên."

Ngươi không sợ ta sao?......

Hơn nửa đêm đột nhiên hiện ra......" kỳ lạ, thế nhưng không có kinh hoàng e ngại hiện trên mặt ?"

Ban đêm hiện ra, quỷ à?" thanh âm khàn khàn, hỏi.

Quỷ?

Cũng coi như gần đúng ......"

Làm sao ngươi biết ta là người hay quỷ ?

Ngươi lại nhìn không thấy......" cắn lưỡi, sao lại tiếp tục hỏi một câu đầy vô tâm, ảo não."

Ban đêm không ai đến nơi này của tôi.

Đến...... thì là quỷ." im lặng thần sắc tịch mịch, giống đứa nhỏ ít người yêu thương."

Ngươi không sợ sao?

Quỷ nhưng muốn ăn thịt người." nhịn không được đùa dai, đe doạ.

Để xem gương mặt của hắn như thế nào.

Hoảng hốt, lo sợTuy rằng, bổn thiếu gia chính là muốn máu, chứ không phải đòi mạng."

Ăn thịt người?

Vậy cứ ăn đi ...... dù sao, sống cũng vô vị." lạnh nhạt."

Ngươi, không muốn sống?

Vì sao ?

Mọi người đều sợ chết mà......?" kỳ quái, nói không hề giống với quản gia đại thúc."

Sống hay chết có gì khác.

Nói không chừng chết, kiếp sau có thể thấy, sẽ không còn đứng ở nơi này, và sẽ có bằng hữu ......" nói ra lời khát cầu nhất.Bằng hữu ?

Không có sao......

Giống nhau , ta cũng không có......Trong tộc, toàn là người trên ngàn tuổi, ngoại trừ ta, còn có người kia chỉ có vài thập niên tuổi đã bị đuổi đi......

đi đến tiêu sái, biểu ca cũng không có quay đầu lại.Bằng hữu a......

Bổn thiếu gia cũng muốn......"

Vậy, ta không ăn ngươi, chúng ta làm bằng hữu đi !" tâm huyết dâng trào , hưng phấn bay tới.

Giữ chặt bàn tay ấm áp.Bị dọa.

Từ hờ hững, rốt cục biến thành kinh ngạc.

Tay, ngây ngốc nhận Jung Kook nắm, đã quên giãy."

Nếu ngươi cự tuyệt, ta sẽ ăn ngươi ngay lập tức !" uy hiếp, mang theo chút khẩn trương.

Thu hồi răng nanh, cắn môi dưới.Sau một lúc lâu."

Cậu...... làm bằng hữu của tôi ?" cẩn thận hỏi."

Đúng vậy, thế nào...... ngươi không dám làm bằng hữu của quỷ?" bằng hữu...... muốn, so với máu càng muốn hơn.Chậm rãi, mặt nho nhỏ tinh xảo, lộ cười, sáng ngời...... như ánh trăng tròn."

Tốt, mặc kệ cậu là người hay là quỷ, chúng ta...... làm bằng hữu."
 
Mộng Cảnh [Kookjin] End
Lời của Jung Kook [ ngũ ]


Nhiều năm trước......

"Quản gia đại thúc, vì sao anh Jimin lại bị đuổi đi?" khóc nức nở, thương tâm không thôi."

Bởi vì...... cậu ấy phạm vào sai lầm nghiêm trọng." cho người phàm uống máu của chính mình."

Sai gì vậy ?

Tuy rằng anh ấy hay không nghe lời, nhưng mà...... cũng đâu cần đuổi anh ấy đi!"......

Ô......

Từ nay về sau không còn ai chơi với ta ......

Ô......"

Chính cậu ấy cũng không muốn ở tại chỗ này, đi ra ngoài...... có lẽ rất tốt." ai cũng trói buộc không được người này."

Ô...... gạt người, không phải thúc nói ra Huyền thành, chúng ta mất mạng sao ?" anh Jimin sẽ không về nữa?".....

Jung Kook thiếu gia, nếu ánh mặt trời chiếu đến chúng ta, chúng ta mới hóa thành tro bụi.

Ra Huyền thành, chỉ cần không phải ban ngày, trốn tránh mặt trời thì sẽ không chết ."

"Thế à...... anh Jimin thật sự không trở lại ?"

ô......

Tuy rằng cái miệng của anh ta xấu tính lại quái, nhưng......

đó là người huynh trưởng duy nhất làm bạn với ta"Có lẽ có một ngày, khúc mắc của cậu ấy tháo ra, cậu ấy sẽ trở lại ."

"Khúc mắc gì?" tiếp tục khóc, phong vân biến sắc cũng muốn khóc, nói không chừng...... muốn ngay lập tức đem anh Jimin trở lại."

Có một ngày, thiếu gia sẽ biết." hoặc sớm hoặc trễ, chung quy có một ngày, cũng phải đối mặt.== == == ==Có được một người bằng hữu, quá mức hưng phấn.

Nói chuyện phiếm, suýt nữa, mặt trời mọc làm tiêu tán hồn phách.Bị quản gia đại thúc đầy lo lắng cứu trở về.

Vừa về, liền bị phạt tới linh đường quỳ gối......Đầu gối đau quá a, quỳ thật sự là vất vả.

Mông đau quá a -- bị mẹ tức giận đạp hai chân, mặt không hề lưu tình .Mình thật đáng thương.Ôi cái lỗ tai ta ~, phụ thân vẫn còn đang rít gào.......

Jeon Jung Kook ngươi là tên ngu xuẩn, ngốc đản, không muốn sống nữa có phải hay không ?!......

Ngươi là người duy nhất của bộ tộc ta từ trước đến nay qua một cái lễ trưởng thành đi săn bắn đã bất thành còn suýt nữa mất mạng, ngu xuẩn, ngốc đản, đại hỗn đản!......

Ta, mặt mũi cha của ngươi lót bên trong áo chăn toàn bộ bị ngươi làm mất mặt hết !!!......

Ngươi là đứa nghịch tử bất hiếu, đứa ngu ngốc.

Ngươi, ngươi...... cút cho ta tới linh đường quỳ đi......Ai......

Bị mắng là xứng đáng, nhưng phạt quỳ...... ta đã làm gì đâu.Nói cái gì đối tổ linh sám hối, nào có cái gì linh mất linh, một khi đến cuối đời, chúng ta đều giống như vậy , ngay cả tro cũng không còn một mẩuCó lẽ là mệnh quá dài , cho nên mới mất đi quyền hồi sinh......Ai......

đói lại mệt mỏi quá"Kookie, lâu quá mới gặp......"

đột nhiên , thanh âm quen thuộc phía sau vang lên.Trong nháy mắt, ngây người, rồi sau đó mạnh mẽ quay đầu.Đứng ở cạnh cửa , một đầu tóc đỏ, đôi mắt cong cong, cười kiêu ngạo......"

Anh Jimin!" kinh hỉ, vui vẻ nhảy dựng lên.

Nhìn ngắm biểu huynh đã lâu không gặp.Sau đó...... vô tình đụng đến, anh ấy lấy tay che lại."

Này, này, này......

đừng dựa vào thân cận quá, mỹ nam như ta sao có thể mà tùy tùy tiện tiện mà dựa vào" đẩy ra thân hình của Jung Kook, thu tay lại, cúi đầu nhìn xem có móng tay nào bị thương không...... hoàn hảo, đôi tay vẫn hoàn mỹ như trước chưa sứt mẻ"Anh Jimin...... anh về rồi" cách biệt hơn mười năm, tưởng niệm hơn mười năm, khó được nhìn thấy người, cư nhiên xuất hiện.Vẫn là một thân diễm sắc, mỹ hồng nhân, đuôi tóc dài thắt bím choàng trên vai.

Không thay đổi , đều tuyệt sắc."

Kookie, nghe nói em náo loạn khiến cho cả tộc ai cũng đều cười to mà bàn luận, có phải không?

Anh Jimin của em rất muốn nghe một chút đây" vẫn ngữ điệu này."

Anh Jimin......" hết cách, đành làm nũng.Thân ảnh cao gầy, không biết khi nào, đứng ở phía sau Park Jimin."

Jimin, đừng náo loạn." thản nhiên , thanh âm ôn hòa."

Ai đùa gì đâu......

Kookie của chúng ta nói xem, anh Jimin hiểu rõ em nhất có đùa không nào ?"

ánh mắt sáng trong, cười đến hảo ngọt, hỏi cũng rất ngọt.Bị hỏi , không dám lên tiếng, không dám trả lời.

Lắc đầu."

Cậu......" người đứng phía sau than nhẹ, mang theo vẻ mặt dung túng mỉm cười......

Âm cười, đều giống như xuân phong ôn hòa.Hắn...... là ai?"

Khỏi tò mò, hắn là Hoseok, là lương thực của anh." mắt hạnh tà miết, độ cong khóe môi khẽ nâng.Hoseok ?

Hắn...... chính là người, là người anh Jimin cho máu.Seokjin, đôi mắt trong veo ấy, là...... lương thực?Chúng ta thân thể như vậy, trừ bỏ chính mình, không ai thương.

Máu, lại trân quý dị thường.

Cả đời chỉ cho hai lần.Ai nếu trong người có mái của chúng ta, bản thân mình và người cùng đồng sinh cộng tử.Nhưng, dễ dàng...... thương tổn, cũng có thể giết chết người kia cho mình máu."

Anh Jimin, hắn kỳ thật là bạn của anh ?" bằng không sao liền dám cho hắn năng lực của mình.Ngạc nhiên, cho tới bây giờ người vẫn thản nhiên, tuy nhiên một cái chớp mắt bối rối."

Gì mà bạn hay không , ta nói lương thực chính là lương thực!" không thay đổi , tùy hứng.

Chộp tới cánh tay người phía sau, kéo cổ tay áo lên cắn.Người tên Hoseok , bạn của anh Jimin, đau nhíu mày, cũng không giãy, cứ để mặc anh ấy cắn.Cắn cái người kia, nhưng thật ra đau lòng .

Nhả ra, nhìn hai cái lỗ thủng, Nhăn mày."

Ngu ngốc, sao không giãy dụa, để cho ta cắn." cúi đầu, thổi nhẹ, miệng vết thương chậm rãi khép lại, dần dần bất lưu dấu vết."

Không phải cậu nói tôi là lương thực sao ?"

đạm cười, phân không rõ là chế nhạo hay là kháng nghị."

Ngươi......

Ngu ngốc!......

Kookie, tại em nói lung tung!

Xứng đáng phạt quỳ." quay đầu, không nói đạo lý, tùy ý giận chó đánh mèo.Ta thì có liên quan gì đâu?

Ta chỉ đứng xem, ta vô tội ......

Mà, miệng của anh Jimin không thể trêu vào"Anh Jimin......

đừng có mới đến liền khi dễ em" nhăn mặt, chu miệng.

Hảo ai oán.Khiôn mặt đang giận, đột nhiên liền đưa tình chuyển nhu, cười khẽ ra tiếng.

Đi tới, nhẹ nhàng ôm đệ đệ nhiều năm chưa gặp."

Jung Kook, em vẫn đáng yêu......

Kookie, hảo đệ đệ của ta, nhớ anh Jimin không?" vài thập niên trước, đồng dạng yêu làm nũng, đều bị dụ.Được ôm lấy , hạnh phúc muốn khóc, cũng thật sự......

đỏ hốc mắt, ẩm ướt.Nhớ anh lắm đó......

Tuy rằng tính cách người anh này có bao nhiêu kém cỏi, chua ngoa......"

Đến, nói cho anh Jimin nghe, lần này gây tai hoạ gì ?" cảm tính ngắn ngủi, ôn nhu ngắn ngủi, trạng thái cố định nảy mầm tươi cười ác liệt.Ai......

Không nên kỳ vọng rất cao , Pak Jimin chính là Park Jimin......"

Em, lần đầu tiên có bằng hữu !" thoải mái cười, không che giấu hưng phấn.

Cùng huynh trưởng chia xẻ vui sướng.Trong nháy mắt, cương cười, trợn tròn mắt, bỏ lại một câu."

Xằng bậy!"
 
Mộng Cảnh [Kookjin] End
Lời của Jungkook [ lục ]


......

Jungkook, chúng ta sống lâu, còn nhân loại sống bao nhiêu ?

Nếu ngày sau hắn già cả, tật bệnh quấn thân, rồi sau đó tử vong, em muốn dùng những năm còn lại hồi tưởng...... thống khổ sẽ chỉ là em thôi.

Hơn nữa, em lại là người trọng cảm tình, anh chỉ sợ em đau đớn gấp bội.

Anh Jimin, vì sao anh có bằng hữu là con người, còn em lại không được ?

Không công bằng......Bởi vì, hắn uống máu của anh, giống anh trường sinh bất diệt.

Bởi vì, anh không phải con trai độc nhất củatộc trưởng, không cùng huyết thống thừa kế trách nhiệm, bởi vì anh và hắn...... không còn lựa chọnVậy...... em cũng cho người đó uống máu của mình.Kookie ngốc, điều đó không thể được .

Hơn nữa, làm sao em biết hắn có nguyện ý biến thành giống chúng ta, đêm tối mới đi ra, cả đời trốn tránh mặt trời.Em...... không bao giờ có bạn à ?Nếu là bạn, cũng vậy thôi ......Anh Jimin, là sao?Một câu này, hi vọng cả đời em cũng đừng cố hiểu.========Anh Jimin đến rồi đi như cơn gió.Buổi nói chuyện, vô cùng nghiêm túc.

Rốt cuộc, là muốn khuyên cái gì, không phải không hiểu, thôi cứ cho rằng là không hiểu đi.Dù sao, trăm năm đến, chẳng ai biết mình cô đơn, chỉ cho là tính trẻ con tùy hứng.

Bạn......

Thật vất vả mới có, mình không muốn buông.========" Jin, mắt của ngươi...... từ nhỏ đã vậy?" vẫn như cũ là một thân hắc y, tà tà ngồi trên bàn trà, đem chân khoát lên cái ghế bên cạnh, bày ratư thế thoải mái.Chuồn ra không dễ, nắm chắc thời gian hiểu biết mọi thứ...... bạnlà như thế à, cái gì cũng muốn biết, cũng muốn chia xẻ cùng nhau, đúng chứ......?"

Theo như tôi nhớ thì đúng là như vậy ." ngữ khí thản nhiên, khuôn mặt hơi cúi."

Hỏi...... hỏi ngươi câu này đừng tức giận nhé, có buồn không?

Nếu buồn thì cứ nói, nói với ta này, lần sau ta sẽ không hỏi cũng không nói nữa đâu." thẳng đứng dậy, có chút hoảngHiếm khi nào cùng bạn bè nói chuyện, muốn như thế nào mới thích hợp, nói cái gì mới thỏa đáng."

Tôi không giận, cũng không buồn...... cũng coi như là có chút chút tủi đi.

Nhưng tôi biết cậu không khinh thường tôi, cho nên không sao." mắt không có tiêu cự, vẫn mở to như nước, bình tĩnh vô ba.

Chính là khóe miệng, mang theo mỉm cườinhợt nhạt."

Tất nhiên ta sẽ không bao giờ khinh thường ngươi, ngươi là người bạn đầu tiên của ta!" vội vàng cam đoan.Ngẫm lại không đúng, lại mở miệng hỏi " Chẳng lẽ có người từng bởi vì đôi mắt của ngươi mà coi thường ngươi sao?"

"...... không có." rầu rĩ đáp, tươi cười ảm đạm."

Ngươi đừng giấu giếm ta, là ai dám lớn gan như vậy, nói cho ta biết, ta thay ngươi trút giận!

Ngươi không cần để ý tới ánh mắt của những kẻ tiểu nhân, bọn họ nhất định là ghen tị ngươi đáng yêu mới làm như vậy .

Nói cho ta biết, là ai?"

đáng giận, ai có thể nhẫn tâm với một thiện nhân như vậy.Lời nói đầy tri kỉ, tâm tình vốn tối tăm, hạ cảm xúc, chậm rãi bình phục."

Quỷ có thể tùy ý đi bất cứ nơi đâu?" không đáp lời, đột nhiên nói sang chuyện khác, nghiêng đầu hỏi.
.

Trong phòng một mảnh trầm mặc."

Jungkook?" hơi hơi cau mày, nghi hoặc.Hoàn toàn không biết, lúc này Jungkook cùng với Jin, chỉ kém nửa tấc, môi gần chạm nhau.Thình thịch, thình thịch......

Bị dọa hết hồn, tay đặt ở ngực, đột nhiên tim đập tăng lên.Chậm rãi , thân thể lùi về sau, lôi ra khoảng cách, nhìn gương mặt trước mắt, sửng sốt.Nguyên lai, đây là khuôn mặt của người đó.

Rõ ràng gặp nhau rồi, lại như lần đầu tiên nhìn kỹ.Dưới ánh trăng, có chút mông lung, không đỉnh mỹ, nhưng thật thanh tú, thật......

đáng yêu."

Jungkook?

Sao vậy, tôi hỏi vấn đề không nên à?" làm cho cậu ta khó mở miệng?"

Hả?

Ngươi nói cái gì?" thu tâm trí, thầm mắng mình một tiếng đứa ngốc.

Hỏi."

Tôi nói, quỷ có thể tùy ý đi bất cứ đâu hả?" cậu ta thoắt ẩn thoắt hiện nhanh lắm."

À,......

Ừ, chổ nào cũng đi được ." chỉ cần không phải ban ngày, chỉ cần không có ánh mặt trời."

Hay quá...... tôi cũng muốn bước ra khỏi đây." ngữ khí yêu thích và ngưỡng mộ, lộ ra cô đơn."

Vậy à" cả đời trốn tránh mặt trời, hơn phân nửa cuộc sống đều vây tại Huyền thành, có cái gì mà hay ?"

Tại sao cậu vốn là hữu hình mà tôi lại chạm vào cậu được ?

Quỷ, chắc sẽ không có chân để đi?" tính trẻ con cắn môi dưới, vẻ mặt tò mò.Chính mình khi làm nũng cũng thường thường cắn môi dưới, khó trách...... mẹ nói làm điện bộ này thật đáng yêuThật sự đáng yêu...... bởi vì là hắn, cho nên mới đáng yêu?"

Ngươi, thật sự cảm thấy ta là quỷ sao?" cứ coi là yêu quái đi......

Tuy rằng xưng hô này thật sự làm cho người ta chán ghét."

Cậu không phải quỷ?" có chút mê hoặc."

Để ta cho người sờ mặt, thế gian này có quỷ nào đẹp trai vậy không?"

đột nhiên xúc động, muốn hắn 'thấy' chính mình.

Làm cho hắn, ghi nhớ mãi gương mặt mình.

Chứ không phải bộ dáng mơ hồ.Bởi vì bổn thiếu gia cũng xem rành mạch mặt của hắn rồi, nhớ luôn...... nên có qua có lại thôi, mẹ đã dạy , công việc quan trọng phải công bình, bởi vì...... bởi vì chúng ta là bạn."

Tôi...... cho tôi sờ mặt cậu" vừa háo hức vừa run, thanh âm như vậy thì sẽ có gương mặt như thế nào.

Chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng."

Ừ......

đến." da mặt dày , cư nhiên cũng bắt đầu thẹn thùng.

Nhưng vẫn là kiên định , chậm rãi kéo tay hắn qua, đặt trên mặt mình.Hai tay nhẹ nhàng đưa lên cảm nhận từng chi tiết trên gương mặt Jungkook.Này là mày, này là mắt, là mũi, là ...... môiCứng đờ.

Tay cậu ấy, ôn nhu , nhưng đôi môi lạnh lẽo .

Hai người, đều xấu hổ, cũng đều......

đỏ mặt==========
 
Mộng Cảnh [Kookjin] End
Lời của Jung Kook [ thất ]


Ngày nào đó, có chút chật vật nói tạm biệt, như là...... chạy trối chết.

Jung Kook biết đỏ mặt, hơi thở rối loạn.Phải nói là tâm...... rối loạn.

Chính mình cũng không hiểu, tò mò , rung động.Quên nó, dường như không có việc gì, coi như chưa phát sinh.Bởi vì chúng ta là bằng hữu, là...... bằng hữu a.== == == ==Mẹ giống như đã biết, lý do ta chuồn đi ra.

Không có trách cứ, chính là ánh mắt lo lắng, không che giấu xem ta.Mẹ...... biết ta nhất định tự trách khiến bà quan tâm.

Nhưng là lần này, con lần đầu tiên không muốn buông tha cho ý niệm trong đầu.Con...... kỳ thật cô đơn đã lâu .

Con thật sự muốn một bằng hữu, có thể nói hết có thể sẻ chia có thể làm càn hồ nháo.Jin người đó, là bằng hữu đầu tiên của con, có lẽ cũng là duy nhất."

Jung Kook, mẹ biết con lần này sẽ không nghe lời mẹ nói, nhưng có một việc con phải đồng ý với mẹ, tuyệt đối không thể đem máu cho ai bất luận kẻ nào, vô luận dưới tình huống nào cũng không được." là cầu xin.

Gần đây, dự cảm trong lòng đều bốc lên, làm cho người ta nôn nóng bất an, chỉ mong là do chính mình nhiều lo lắng."

Mẹ, Jung Kook sẽ nghe lời, tuyệt không đem máu cho ai hết, vô luận dưới tình huống nào." vì sợ mẹ lo, tìm mọi cách an ủi."

Mẹ đừng buồn lo vì con , con đã trưởng thành, làm việc gì sẽ đúng mực." yêu kiều , tựa đầu trên vai mẹ, thanh âm nhè nhẹ, cố ý dỗ vẻ mặt lo âu bất an từ bà."

Đúng mực?

Con nếu đã hiểu, tại sao lần đầu tiên săn bắn còn suýt nữa đánh mất tánh mạng."

"Dạ, mẹ xinh đẹp nhất của con, quên chuyện này đi.

Nghĩ mãi cũng không thay đổi được gì......

Mẹ cũng đừng mắng con nữa.

Chừa con chừa chút mặt mũi đi...... làm ơn ~." làm nũng, xoa xoa hai tay cầu xin.Người làm mẹ lập tức mềm lòng thành nước, không hề trêu chọc chế nhạo.

Chính là ôm chầm bảo bối, hôn lên hai má trắng như tuyếtAi......

Thiên hạ của cha mẹ, làm nữ nhân , năng lực chịu được bao nhiêu......== == == ==Dưới ánh trăng, bên cửa sổ, Jin ngồi chờ.

Tay phải chống má, quấn lấy băng vải.

Sắc mặt, cô đơn."

Tay ngươi làm sao vậy?!"

Jung Kook lại trốn thành công, khẽ gọi ra tiếng.Lần trước rời đi, rõ ràng còn hảo hảo , như thế nào nay liền bị thương ?"

Cậu đã đến rồi?" trong nháy mắt, mặt sáng ngời, khó nén sung sướng thoải mái.Lần trước tạm biệt, đã mấy ngày chưa gặp mặt.

Nghĩ, cậu tối nay cũng không đến......"

Ta đến chứ.

Ngươi trước nói cho ta biết, làm sao bị thương ?"

Jung Kook nhảy vào phòng, muốn kéo tay cậu, lại vội vàng dừng lại."

Bị thương chút xíu thôi, bớt đau rồi." bâng quơ , né qua không đáp."

Bị chút xíu thì sao lại băng vải?

Ngươi mau nói cho ta biết, đến tột cùng sao lại thế này?" bướng bỉnh muốn biết nguyên nhân, Jung Kook đuổi theo hỏi."

Mới sáng sớm, lúc cùng cha nuôi ra cửa, tôi không cẩn thận thì bị thương.

Thật sự không có gì đáng ngại."

Jin dấu tay ra sau lưng."

Cha nuôi?

Là người nuôi dưỡng ngưoi ?

Ngươi và ông ta ra cửa sao để bị thương ?

Ngươi che cái gì, che ta cũng xem được."

Jung Kook vừa bực mình vừa buồn cười, giữ chặt cánh tay Jin.Jin có chút mất tự nhiên, khẽ từ chối, tránh không thoát, chỉ phải mặc hắn tay lạnh lạnh...... lôi kéo."

Tôi cứ mỗi tháng, đi cùng cha nuôi tới chổ của Min YoongGi tiên sinh.

Thời điểm trở về không cẩn thận làm cho người ta đụng vào, tay chỉ trầy da thôi, chẳng nặng gì đâu." không lay chuyển được hắn, Jin thản nhiên giải thích."

Min YoongGi tiên sinh?

Lại là ai?" này một tầng lại một tầng, ẩn ẩn phiếm tơ máu , hơn cả trầy da."

Ông ấy là đại phu Y Quán.

Cậu đừng hỏi nhiều nữa , khó được hôm nay cậu đến, kể chuyện thú vị cho tôi nghe đi......"

Jin mỉm cười, nói sang chuyện khác.Biết cậu cười là dừng ở đây, đừng cứ bức cậy mạnh.

Jung Kook than nhẹ một tiếng, buông tha cho."

Chuyện thú vị......

Đúng rồi, hôm nay lúc sắp tới, suýt nữa ta bị mẹ xinh đẹp độc nhất vô nhị thông minh phát hiện.

May mắn bổn thiếu gia vốn tài trí vô song, dương đông kích tây, thế này mới có thể chuồn êm thành công" chợt nhớ lại gương mặt lo lắng của mẹ, tâm tình đàm tiếu chợt trở thành nhạt."

Mẹ à...... thật tốt, Jung Kook có mẹ yêu thương."

Jin như trước cười, nhưng vẻ mặt đầy tâm sự"Mẹ của Jin đâu ?

Là người như thế nào ?

Nhất định là mỹ nhân." chỉ biết cậu sống chung với cha nuôi, chưa từng nghe nói đến song thân."

Mẹ của tôi...... có phải mỹ nhân hay không, tôi không biết, tô......chưa từng nhìn thấy." thanh âm ngẹn ngào, cảm xúc dao động."

Jin ngươi......" làm sao vậy?

Là ta hỏi sai sao?"

Jung Kook cậu......" không thể trốn tránh , nói rõ thôi.Cùng nói lên , hai người đều dừng lại."

Ngươi nói trước đi......"

Jung Kook buông tay, ngồi ở ghế đối diện Jin."

Cậu..... có mẹ, cậu trốn ra khỏi nhà...... cho nên, cậu có nhà có thân nhân, cậu...... thật sự không phải là quỷ?"

Jin mở to mắt, không có tiêu cự, chậm rãi , chuyển đối phương hướng."

Lần trước không phải nói với ngươi , thế gian này có quỷ nào mà đẹp trai hơn ta?" nhớ lại lần trước lôi kéo tay hắn, đụng chạm mặt mình, rất...

ấm áp, phớt qua môi..... nhiệt khí đều tụ tập trên mặt mình.Đúng rồi, lần trước, hai người đều xấu hổ hoảng hốt...... tạm biệt cũng vội vàng.Nhưng......"

Vậy...... cậu không phải quỷ.

Cậu...... là cái gì?" mặt Jin lại khác thường dần dần tái nhợt.

Thanh âm đứt quãng, thấp vài phần."

Ngươi...... không sợ quỷ mà?" quỷ còn không sợ, sắc mặt trắng bệch như vậy, là sợ cái gì?

Jung Kook thấy, Jin chậm rãi nhắm mắt lại, thần sắc phức tạp.

Jung Kook không để ý , tay Jin nắm chặt thành quyền, gân xanh ẩn hiện."

Nhiệt độ cơ thể của cậu rất thấp, không phải người thường.

Cậu, cứ ban đêm lại đến, ban ngày đi, cho nên...... cậu, chẳng lẽ là......

Hấp Huyết Tinh?" sớm nên......

đoán được .Xúc cảm lạnh như băng quen thuộc, hành tung quỷ mị mới xuất hiện ban đêm, sớm nên.

đoán được ...... lại còn dối gạt bản thân, không chịu đối mặt.

Chính là ham muốn có người chia sẻ khoái hoạt giả dối......"

Ừm, còn tên khác là Quỷ Hút Máu." nhìn mặt Jin, Jung Kook chậm rãi nói từng chữ.Tâm, bởi vì Jin......

Vẻ mặt càng trắng bệch khó coi, một chút một chút trầm xuống.
......"

Ngươi sợ ta sao?"

Jung Kook nhìn chằm chằm mặt Jin, bình ổn hô hấp hỏi.

Cảm thấy trái tim giống bị người nắm chặt ở trong tay vuốt ve."......"

Jin mở ra mắt, lẳng lặng ......"

Ngươi...... sợ ta?"

Jung Kook lại hỏi, hô hấp bắt đầu dồn dập.Tôi nghĩ, tôi cũng có bằng hữu .

Tôi nghĩ, vô luận chủng tộc tướng dị có khác nhau, sẽ không ngăn cách......

Tôi, chung quy vẫn đi sai à?"

Không...... tôi, không sợ cậu."

Jin như trước tái nhợt nghiêm mặt, vẻ mặt lại hờ hững.

Lạnh lùng đáp.Là ông trời xếp đặt...... trốn không nổi vận mệnh.Sẽ không trốn, cứ như vậy đi=======
 
Mộng Cảnh [Kookjin] End
Lời của Jung Kook [ bát ]


" Anh Jimin, vì sao chúng ta phải hút máu người ?"

Kookie bé nhỏ nằm dài trên bàn, một tay gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.

" Em đi hỏi sâu róm xem vì sao nó thích ăn lá cây, vì sao con nhện thích ăn con muỗi, anh sẽ trả lời vấn đề của em." thiếu niên Park Jimin, tay chống má, chân bắt chéo, thuận miệng đáp.

"Con người và chúng ta nhìn cũng giống nhau mà?

Tại sao bọn họ lại không hút máu?" lông mi dài cong cong, mắt to tròn mở to đầy tò mò.

" Loài người và chúng ta đương nhiên khác nhau, thậm chí chết còn nhanh hơn, có cái gì hiếm lạ.

Chúng ta toàn tộc sống tới mấy trăm, máu rất là quý em có biết không?"

đáp án chẳng ra gì cả, trả lời cho có lệ

" Anh Jimin, quản gia đại thúc nói...... chúng ta bị người coi là yêu quái!" yêu quái là không tốt hả ?

Kookie bé nhỏ, hai má thịt thịt tròn trịa, có chút không vui.

" Cái gì mà yêu quái hay không yêu quái , nhiều lời, kêu Hấp Huyết Tinh không phải dễ nghe hơn sao?" giận dữ, dung nhan vẫn bá mị như trước.

Có gì đó khác......

Dù sao, đều bị loài người ghét......

== == == ==
" Ngươi, không sợ ta.

Vậy tại sao...... sắc mặt khó coi như vậy?" mặt còn trắng bệch hơn bình thường.

Bực mình, như là chờ sắp sửa nghe được đáp án, thống thượng một đao.

Jin im lặng.

Chậm rãi đứng dậy, mặt hướng ngoài cửa sổ lẳng lặng mà đứng.

Ánh trăng phủ lên bóng dáng, như được một vòng đạm ngân bao lấy, vừa tinh tế lại yếu ớt, ôn nhuận lại đầy thương cảm......

Sau một lúc lâu......

"Jung Kook, mắt của tôi vốn dĩ bình thường, có thể nhìn thấy mọi vật.

Tôi...... cũng có cha mẹ yêu thương, có anh làm bạn ......" lời nói nhè nhẹ , dễ dàng dung nhập không khí vắng lặng.

Đề tài đột nhiên chuyển, khiến cho Jung Kook khẩn trương hơn.

Ẩn ẩn trực giác, chắc nguyên do từ mình, phản ứng ấy có gì đó bất ổn.

Nhẹ nhàng nói ra, YooChun tay phải ôm ngực đang hoảng loạn, giương mắt, hỏi " Sao ngươi lại không nhìn thấy, cha mẹ cũng không tại bên người, mà ngươi một mình sống tại nơi này?"

" Trước khi tôi được sinh ra, cha và anh trai đột nhiên mất đi .

Mẹ chịu không nổi đả kích, cũng không biết trong bụng có tôi cho nên uống thuốc độc tự sát ." ngữ khí vẫn như cũ thảnh nhiên, giống như đang kể chuyện không hề liên quan mình và người cũng không thân thuộc

" Uống thuốc độc tự sát ?!

Vậy ngươi......" làm sao sống sót, làm sao bị mù ?

" Là do mệnh tôi còn dài, mẹ được cha nuôi cứu nên mới biết được tôi tồn tại.

Cho nên cố chống chọi cái chết sanh tôi ra.

Nhưng không ngờ, nguyên nhân độc tố nhập thể ...... sinh hạ không trọn vẹn." mắt mù, không nhìn thấy hình dáng của mẹ.

Vĩnh viễn trong trí nhớ là tiếng nữ nhân thét chói tai và khóc lóc.

" Vậy giờ mẹ ngưoi đâu?" nghe hắn nói mà đau lòng nhưng cũng cảm tạ trời xanh, mẹ của hắn cho dù không chịu nổi, vẫn để cho hắn sống.

" Vào lúc ta ba tuổi, đi chữa bệnh ở vô số danh y nhưng vẫn không tìm được cách trị liệu.

Mẹ... dường như mất trí, thét chói tai, muốn bóp chết tôi, cho nên...... bị cha nuôi tiễn bước." nếu khi đó đã chết thì tốt rồi, tội gì nhiều năm sống như vậy mà vẫn không có vui vẻ

Gió đêm thổi lạnh, ngưỡng nghiêm mặt, lệ nơi hốc mắt không còn lưu lại bao nhiêu, cho dù có nó cũng thực chát, khả năng khóc gần như đã bị quên lãng
"......" nói như thế nào, nên nói cái gì?

Chính mình nghe mà còn đau lòng như thế, hắn...... lại chịu được bao nhiêu khổ, áp lực bao nhiêu đau......?

" Jin......" sau một lúc lâu, thử lên tiếng một câu.

Chỉ gọi tên hắn, lại không an ủi nên lời Thương hại, hắn tất khinh thường.

Thương tiếc, hắn sao chịu nhận.

Mình thật ngây thơ.

"Cậu, đừng thương xót tôi.

Nói cho cậu biết là tôi hi vọng chúng ta cũng coi như hiểu biết qua lại đối phương mặc dù quen biết chưa bao lâu, nhưng...... tôi vẫn muốn chia sẻ một ít, cũng cho người khác biết chuyện xưa của tôi"

" Tại sao lại nói như vậy?"

Gắt gao theo dõi bóng dáng đơn bạc ấy.

Cảm giác bất an đột nhiên tăng lên.

" Chúng ta cũng coi như đã làm bằng hữu.

Tôi từng có bằng hữu, có phải nên thỏa mãn hay không" nho nhỏ thanh âm , nói cho chính mình nghe.

"Jin...... ngươi......" chẳng lẽ chung quy là ta sai ......

Đơn giản hắn là người, cho nên vẫn không có biện pháp?

"Jung Kook, cậu vừa mới hỏi tôi, tôi có sợ cậu hay không.

Tôi nói lại cho cậu một lần nữa.

Tôi không sợ, cho dù cậu là Hấp Huyết Tinh." trong lời nói lạnh lùng, không thay đổi tư thế cũng...... không chịu quay đầu lại.

Cho nên, Jung Kook không nhìn thấy.

Máu dâng lên yết hầu, gắng sức ngăn lại nhưng một giọt rơi khỏi miệng, màu đỏ đậm cực diễm lệ, ban đêm xem ra lại huyền ảo.

Chậm rãi, dọc theo khóe môi rơi trên vạt áo, lẫn vào quần áo biến mất.

"Vậy, ngươi không sợ ta nhưng...... ghét ta là Hấp Huyết Tinh?

" vẫn là hỏi ra miệng, muốn nghe chính miệng hắn nói ......

Yên tĩnh , lá cây khẽ động......

Hai người, một người ngồi trên ghế, một người đứng phía trước cửa sổ, không thay đổi khoảng cách.

Tâm......lại cách xa nhau vạn dặm.

"Jung Kook, cậu đi đi, về sau......

đừng đến nữa ." cam chịu , hạ lệnh trục khách.
......

Buồn, ngay cả lý do cũng không có liền bị đuổi......

Hơn cả tự tôn, là đau lòng, người đầu tiên quý trọng lại chán ghét mình tồn tại......

Bi ai, là vậy phải không......

Im lặng, chưa nói tạm biệt.

Chịu đựng vài chục năm ít khi nào rơi lệ.

Ban đêm, dưới ánh trăng, đến khi bình tĩnh, theo gió mà đi.

......

Jung Kook...... lúc này đây, là tôi từ bi lần cuối cùng

Cậu, nếu lại đến tôi chắc chắn không có lựa chọn.

Cửa sổ rộng mở, trong phòng trống vắng, rốt cục không chống đỡ nổi, chậm rãi ngã người, tay che miệng, khe hở không ngừng tuôn máu......

"Khụ, khụ......

Thời gian, còn lại không nhiều lắm .

Là hạnh...... hay bất hạnh......?" hỏi chính mình, cười khổ, ẩn nhẫn lệ, vẫn rớt xuống.
 
Mộng Cảnh [Kookjin] End
Lời của Jung Kook [ cửu ]


Tâm nguyện sẽ được đền bù, có phải hay không nên vui thích?

Như thế nào, trừ bỏ chua sót không còn cái khác.

Tôi......sống trong bóng đêm, sống đến mệt mỏi.

Cõng, không muốn lưng đeo hận, khiêng cũng chẳng thể dỡ xuống.

Kỳ thật, tôi không muốn tồn tại như vậy ...... thật sự không muốn......

Một ngày lại một ngày trôi qua.

Luôn ngóng trông, chung quy có một ngày liền giải thoát rồi, vậy thì mau chút đi.

Dù sao cũng chẳng có lựa chọn.

Ngày nào đó, đột nhiên xông tới , lại là quỷ......

Quỷ cùng tôi nhận thức, thường thường đến.

Mỗi lần tôi hỏi, có phải muốn đến mang tôi đi.

Đều đáp, thời điểm chưa tới.

Nhưng, bị người đó lôi kéo tay hỏi, làm bằng hữu không?!

Chưa từng tham niệm, như thế nào đột nhiên...... hy vọng xa vời liền rục rịch?

Cả đời sống ở trong một màu đen, một lần, thử một lần vậy, cho phép chính mình phóng túng đi.Tịch mịch lâu lắm, thiếu thiếu này cũng tốt, tôi mong có người làm bạn, có người để chia sẻ...... coi như người đó là quỷ cũng tốt.

Mông tâm nhận định, cuối cùng là sai......

Người đó, ra là kẻ mà tôi phải chờ đợi, phải lừa gạt, cũng phải ...... giết !

Hấp Huyết Tinh.

Cha nuôi, người đã đoán.

Con...... vẫn không tránh thoát?
== == == ==

"Kookie, con bị sao vậy ?"

đứa nhỏ này, chôn chính mình trong chăn, ai kêu cũng không để ý.

Đến tột cùng là có chuyện gì? ......

Không đáp lời, vẫn là chăn phủ gấm lý cuốn thành một đoàn.

"Kookie......

Rốt cuộc con bị gì ?" chưa khi nào nổi cơn thế này.

Sốt ruột , kéo chăn hỏi.

Giấu ở bên trong , vẫn như cũ không nói gì, giống như không có nghe.

"Kookie, con đừng dọa mẹ nữa" càng phát ra hoảng hốt, một phen rớt ra chăn.

Nhìn đến, mặt tâm can bảo bối yêu làm nũng đầy nước mắt.

Luôn luôn mang nụ cười trên môi, nay ướt sũng , cắn môi dưới, mặt mũi đều nhăn lại, hai mắt đã sưng đỏ.

"Kookie......" nhẹ nhàng đem con ôm vào trong lòng, đau lòng như chính bản thân mình

"Huu... mẹ à..." vùi đầu vào ngực mẹ, rốt cục khóc lên tiếng.

Nguyên lai, bị chán ghét, tâm lại đau đến vậy......

Đau đến nước mắt ngừng không được......

Là Hấp Huyết Tinh...... mình có nguyện ý làm đâu ...... từ nhỏ sinh ra đã như thế......

Huhu......

Sớm biết thế, lúc trước hút máu của hắn rồi, tội gì dây dưa đến giờ.

Nhưng mình còn có mẹ dỗ, Jin hắn...... cũng chỉ có một mình.

Huhu...... bị người ta ghét, sao còn đau lòng dùm người ta...... mình là đồ ngốc.

Huhu......

"Đến tột cùng trong lòng có cái gì khó chịu, nói mẹ nghe xem nào" nhẹ nhàng vuốt ve lưng con trai, ôn nhu hỏi.

Jung Kook vùi đầu càng sâu, khóc càng thương tâm, không chịu đáp

"Thôi được, mẹ không hỏi nữa, con muốn khóc thì khóc cho hết bực đi" trong lòng thở dài.Đứa nhỏ này, ngày thường hay biếng nhác, nhưng lại rất vô cùng mẫn cảm ......

Muốn khuyên như thế nào đây, an ủi ra sao a ?

Bao nhiêu thắc mắc không biết dò hỏi đâu.

Haiz......

== == == ==
"Kook Kook đáng yêu ơi, anh Jimin đến thăm em này , mau quỳ nghênh tiếp đại gia đi" một cước đá văng cửa, vẫn như cũ là một thân diễm lệ

"Anh Jimin......

Huhu......" khóc thật lâu, vẫn là thương tâm , nước mắt lã chã giương mắt nhìn.

Ngoài cửa , nhìn thấy nhíu nhíu mày, không hề vui đùa, rảo vài bước tiến lên.

Phất vạt áo ngồi bên giường, tay nhẹ nhàng xoa mặt người đang khóc thương tâm

"Kookie, nói anh Jimin nghe, phát sinh chuyện gì ?" khó trách dì lo lắng gọi mình trở về.

Bao lâu chưa nhìn thấy thằng bé khóc rồi ?

"Anh Jimin...

Em, bị người ta ghét ......

Hu......" nhớ tới một lần, nhắc tới một lần, liền thương tâm một lần.

Nước mắt càng hung.

"Bị ai ghét ?!" là ai dám lớn gan vậy, người đáng yêu như thế này cũng bỏ được sao ?

Dám thương tổn đến thằng bé?.

"Jin hắn...... hắn đuổi em đi, muốn em không tới gặp hắn nữa ......"

Jin ngu ngốc, mà mình cũng buồn khi nói người ta ngốc.

"Jin?

Là người bạn mà lần trước em kể?"

"Dạ......" khóc ánh mắt sưng lên, yết hầu đau quá, tâm...... càng đau.

"Cẩn thận kể lại mọi chuyện cho anh nghe xem......"

Jung Kook nghẹn ngào , đem từ đầu tới cuối kể lại, lệ lại muốn ngã nhào.

"Có gì đó lạ...... có chút bất thường" nghe, nghĩ, trực giác nhạy bén.

Lúc trước rõ ràng tưởng quỷ, không e ngại cũng không bài xích, vậy sao khi biết là Hấp Huyết Tinh, lại phản ứng mãnh liệt ?

Kì lạ......

"Hu......

Gì mà lạ, dù sao vẫn bị người ta ghét ......" anh Jimin ngốc không kém, lúc này còn nói cái gì kì lạ hay không
"Em, em đừng khóc ...... một trăm năm chú mày tích bao nhiêu lệ trong đó vậy ?

Chẳng lẽ em là cái ao không đáy sao ?" chưa từng khóc nhiều đến thế, làm cho người xem tâm càng đau.

Làm sao có thể khóc thành như vậy......

Rốt cuộc có bao nhiêu thương tâm......

Đột nhiên trong đầu nảy lên một ý tưởng, kinh ngạc chính mình, vội vàng hỏi "Kookie, em...... em thích người ta ?!"

Bị hỏi , bán giương miệng, hai mắt sưng đỏ mở to giống quả đào, hai má còn lưu lại vài giọt lệ cũng kinh sợ.

"Động tâm... với người ta rồi ?!" trăm ngàn lần không nên có tình huống này, trăm ngàn lần không nên!

"Em......

Em không biết" khẽ đáp, vẻ mặt vẫn ngờ nghệch như cũ.

Động......

Động tâm ?!

Chưa từng nghĩ...

Chưa từng nghĩ đến chuyện này...

Thích...

Jin?!

Không biết, hai chữ, so với phản bác hoặc là thừa nhận, càng đáng sợ ......

Sự tình càng ngày phát triển theo hướng tệ hơn, hết sức ngăn cản...... tuy rằng, thật sự tàn nhẫn.

"Jung Kook, em...... về sau đừng đi gặp người đó nữa." thẳng tắp nhìn mắt hắn, ngữ khí cường thế, thần sắc nghiêm nghị.

Này một câu, làm cho người đang khóc không ngớt liền hoàn toàn dừng lại lệ, trừng mắt với vị huynh trưởng đang chau mày nhìn mình
" Dù sao, người ta cũng không muốn gặp em, tội tình gì tự tìm mất mặt, đừng có đi." lạnh lùng

Tuy rằng là vì tốt cho thằng bé, lại......

đột nhiên nhớ lại năm đó, gặp gỡ nhau trong đau đớn.Hai ánh mắt, chính là nhìn nhau, một thần sắc phức tạp, một...... càng phát ra đau thươngSau một lúc lâu......

"Anh Jimin, em sẽ không đi tìm hắn .

Giờ...... giờ em muốn ngủ một chút, anh ra ngoài trước nha" xoay người nằm xuống, lại đem chính mình cuốn tiến chăn phủ gấm.

Không hề rơi lệ, chỉ im lặng, từ từ nhắm hai mắt, giống thật sự muốn đi vào giấc ngủ.

Jung Kook...... nhẫn tâm với em, anh làm sao nỡ lòng.

Nhưng...... không làm là không được ......

Haiz......

Than nhẹ , Jimin đứng dậy.

Chậm rãi thong thả ra cửa.

Ngoài cửa, trước hành lang, thân ảnh cao gầy đứng yên, ánh mắt ôn hòa, mang theo cơ trí.

Tiến lên, đầu tựa trên vai hắn, Jimin đột nhiên cũng muốn khóc......

"Hoseok à, tôi nên giúp thằng bé thế nào đây ?

Chuyện này thật lạ, tôi ...... tôi nên làm như thế nào mới là đúng ?"

"Thuận theo tự nhiên đi, nếu nó đến thì tránh cũng không khỏi ......" an ủi.

Ở trong phòng, Jung Kook chậm rãi mở mắt, nhìn vách tường đến xuất thần.

Rốt cuộc...... không gặp hắn ?

Thật sự...... muốn chấm dứt sao...... ?!
 
Back
Top Bottom