Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mộng Đào Hoa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,017
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMPBFv-tYKwDOm53pJJceU-_12acOePkQps6JAFoj4byvrtoU4URG3mqqtZMWhgPnSjaKuqRTgdcmqCtvDN64ckDwnOQ_-wWGUXiSMbSW2f2sVb4twZG-pTPD4PYKmykmHZH9_6TWxhQEA4eFPhHdyi=w215-h322-s-no-gm

Mộng Đào Hoa
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi phát hiện đối tượng yêu đương qua mạng của mình chính là anh trai của một "trà xanh".



Thế là tôi lập tức hôn môi anh.



Sau đó cười khẩy: "Chia tay đi, trong số mấy người, kỹ thuật hôn của anh là tệ nhất."



Về sau, nam streamer nổi tiếng - Kỷ Minh Thời, lần đầu tiên say rượu trên sóng livestream để lộ khuôn mặt thật và bật khóc.



"Là do tôi chưa đủ cố gắng sao?"



Cuối cùng, anh nghiến răng nghiến lợi.



"Đừng để tôi gặp lại cô ấy nữa!"



Tôi bình luận một câu châm chọc:



[Buồn cười chết mất, chắc tôi sợ?]



Địa chỉ IP: Anh Quốc.​
 
Mộng Đào Hoa
Chương 1: Chương 1



Tôi phát hiện đối tượng yêu đương qua mạng của mình chính là anh trai của một "trà xanh".

Thế là tôi lập tức hôn môi anh.

Sau đó cười khẩy: "Chia tay đi, trong số mấy người, kỹ thuật hôn của anh là tệ nhất."

Về sau, nam streamer nổi tiếng - Kỷ Minh Thời, lần đầu tiên say rượu trên sóng livestream để lộ khuôn mặt thật và bật khóc.

"Là do tôi chưa đủ cố gắng sao?"

Cuối cùng, anh nghiến răng nghiến lợi.

"Đừng để tôi gặp lại cô ấy nữa!"

Tôi bình luận một câu châm chọc:

[Buồn cười c.h.ế.t mất, chắc tôi sợ?]

Địa chỉ IP: Anh Quốc.

1

Tin tốt: Đối tượng yêu đương qua mạng của tôi chính là nam streamer nổi tiếng Kỷ Minh Thời, vừa cao vừa đẹp trai lại giàu có.

Tin xấu: Hiện tại tôi đang bị anh truy sát.

2

Chuyện là thế này.

Tôi tên Đào Họa, một nữ sinh đại học trong sáng ngây thơ.

Gần đây tôi quen được một người yêu qua mạng cực kỳ quyến rũ.

Giọng nói vừa lười biếng vừa trầm ấm:

"Bé cưng, đừng bơ anh mà."

Mê hoặc, thực sự quá mê hoặc.

Nhưng trớ trêu thay, tên trong game của anh lại là "Dê Lười Làng Cừu".

Sự đối lập này quá đỉnh.

Thậm chí khi nghe thấy giọng anh, tôi còn cảm thấy rung động, không thể tự chủ được.

Tôi kiêu ngạo đáp:

"Lần này tha cho anh, nhưng phải cho em xem cơ bụng."

Quả nhiên, anh ngoan ngoãn gửi ảnh qua.

Một bức ảnh selfie trước gương.

Không thấy rõ mặt, nhưng cơ bắp săn chắc, đường nét hoàn hảo, vừa có cơ bụng sáu múi vừa có đường nhân ngư, làn da trắng nõn mà săn chắc.

Tôi lập tức hít thở không thông.

Dê Lười Làng Cừu: "Sao không nói gì? Không thích à?"

Bình thường anh khá bảo thủ, chưa từng nói những lời táo bạo, chỉ lặng lẽ nhìn tôi trêu chọc.

Nếu không phải vì sợ tôi giận, chắc anh cũng không gửi ảnh khoe cơ bắp đâu.

Tôi nhắn lại: "Không phải, vừa cho mèo ăn xong."

Dê Lười Làng Cừu: "Xem nào."

"Được thôi."

Mèo của tôi là một bé mèo lông vàng ú nu.

Tôi cố tình thay một bộ váy hai dây gợi cảm, dáng người tôi rất đẹp, phần xẻ n.g.ự.c cũng khá sâu, nằm trên ghế sofa tìm góc chụp với mèo.

Vô tình khoe đường cong.

Gửi!

Đầu bên kia im lặng hồi lâu.

Trên màn hình hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập..." lặp đi lặp lại.

[Bé ơi, cuối tuần gặp nhau nhé, anh muốn mua Coca.]

Vậy là… chúng tôi đã hẹn gặp mặt ngoài đời.

Anh cũng không vòng vo: [Ừm, nhà anh nuôi một con chó, nó còn biết lộn mèo.]

Ngay sau đó, anh gửi cho tôi một tấm ảnh.

[Anh trông thế này, đừng nhận nhầm.]

Trời đất ơi!

Quá đẹp trai!

Đó là một bức ảnh ngoài trời, anh mặc áo khoác gió màu đen, kính bảo hộ to bản cài trên đỉnh đầu. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, thuộc kiểu ngoại hình đậm chất nam tính. Dưới chân còn có một chú chó Golden Retriever to lớn.

Tôi phóng to rồi thu nhỏ ảnh mấy lần, không hề thấy dấu vết chỉnh sửa.

Tôi từng nghĩ chắc chắn anh không xấu.

Nhưng không ngờ lại đẹp trai đến vậy.

Thế là tôi cũng gửi một tấm ảnh của mình.

Vốn dĩ tôi có ngoại hình rất sắc sảo.

Hoàn toàn không lép vế.

[Được thôi, đây là em.]

Sau đó, tôi lưu ảnh anh lại làm hình nền điện thoại.

3

Thứ sáu.

Tiết học tiếng Anh đại cương.

Tôi lấy điện thoại ra điểm danh.

Vừa bấm nút nguồn, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ bên cạnh.

Tôi cau mày quay sang.

Là cô bạn cùng phòng mà tôi chẳng ưa gì… Hạ Thanh.

Hồi huấn luyện quân sự, huấn luyện viên lén chuồn đi, Hạ Thanh liền khóc sướt mướt.

Nhưng cô ta khá có tiền, mua trà sữa cho cả trung đội trong suốt khóa huấn luyện.

Ai cũng nể tình, ào ào xúm lại an ủi.

Tôi che bớt ánh nắng.

"Huấn luyện viên chẳng lẽ không thể trốn ngay từ ngày đầu tiên sao?"

Cô ta lập tức nước mắt lưng tròng, đẩy tôi một cái, còn nói tôi không có tình người.

Cũng từ đó, mối thù giữa chúng tôi bắt đầu.

Sau đó, tôi dọn ra ngoài ở.

Lúc này đây, khóe môi Hạ Thanh nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

"Bình thường chẳng bao giờ trả lời tin nhắn trong nhóm, vậy mà lại lấy ảnh anh trai tôi làm hình nền."

Tôi nghe mà rối như tơ vò.

"Cô nói gì cơ?"

Giọng tôi không mấy thân thiện.

Tôi cực kỳ khó chịu với cô ta.

"Cô làm gì thì tự biết đi chứ."

Tôi thật sự không biết.

Lúc này, một bạn cùng phòng khác cũng nhìn thấy hình nền điện thoại của tôi.

"Đào Họa, người này là anh trai của Thanh đó. Cậu ấy từng gửi ảnh trong nhóm mà, cậu còn… lưu lại nữa."

Ngữ khí mang theo chút hứng thú hóng chuyện.

"Chậc, không phải cậu thầm thích anh trai của Thanh đấy chứ?"

Tôi cũng cảm thấy không ổn.

Vội mở nhóm chat ký túc xá mà lâu rồi tôi chưa động đến.

Dựa theo tần suất nhắn tin trong nhóm, tôi đoán họ đã lập một nhóm nhỏ ba người rồi.

Nhưng Hạ Thanh lại cố tình gửi ảnh vào nhóm này.

Chắc là để khoe khoang anh trai mình đẹp trai phong độ.

Cô ta đã gửi khá nhiều ảnh.

Nào là cảnh anh lặn biển, chơi tennis, và cả tấm ảnh ngoài trời mà anh đã gửi cho tôi.
 
Mộng Đào Hoa
Chương 2: Chương 2



"Anh ấy là anh trai cô?"

Tôi cười giận dữ.

Chuyện oái oăm như vậy mà cũng để tôi gặp phải?

Hạ Thanh đắc ý gật đầu.

"Bình thường nhìn cô cao ngạo thế, không ngờ cũng lén lút theo dõi nhóm chat nhỉ?

"Nhưng loại người như cô hả, anh trai tôi chắc chắn không để mắt đến đâu. Có tôi ở đây, cô đừng hòng bước chân vào nhà tôi!"

Sỉ nhục.

Tôi chán ghét mà ghét lây sang cả anh.

Bỗng nhiên rất muốn kéo "Dê Lười Làng Cừu" vào danh sách đen.

Nhưng đúng lúc này, anh gửi đến một tin nhắn.

[Khi nào em đến? Anh đặt bàn rồi.]

Tôi tức đến mức ngón tay run lên.

Đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Tôi gửi cho anh địa chỉ một khách sạn.

[8 giờ tối mai, cùng đi dạo nhé.]

……

Sau giờ học.

Tôi nhanh chóng nhắn tin cho một cậu trai quen biết trong quán bar lần trước, tên là Tiểu Linh.

Cậu ta có giọng nói rất ngọt, vừa nhấc máy đã nũng nịu.

"Chị ơi, tìm em có chuyện gì thế?"

"Một vạn tệ, giúp chị một việc. Ngày mai thay chị đi gặp một người."

Cậu ta lập tức đáp lại: "Không phải chị yêu đương qua mạng với ai đó rồi phát hiện hắn ta xấu trai đấy chứ?"

Tôi lạnh lùng gõ chữ: [Không xấu.]

Tiện thể gửi ảnh của Kỷ Minh Thời qua.

"Em yên tâm, chị chỉ là không ưa bộ dạng kiêu ngạo của anh ấy, chị sẽ thuê vệ sĩ đi cùng đảm bảo an toàn cho em."

Nhưng chưa kịp gửi đi.

Bên kia đã hét lên phấn khích.

"Chị ơi! Em không cần tiền! Em còn trả chị một ngàn, chị cho em mượn tài khoản của chị đi, để em trò chuyện với anh ấy thêm vài hôm rồi mới đi gặp!"

Lòng tự trọng của tôi đâu?

Tôi suýt chút nữa phun máu.

Ngập ngừng hồi lâu, tôi chỉ có thể nghẹn lời: "Thôi đi."

Tôi sợ Tiểu Linh yêu luôn anh mất.

5

Tôi cũng chẳng có bao nhiêu lòng tự trọng.

Khi nhìn thấy Kỷ Minh Thời ngoài đời, chân tôi mềm nhũn.

Anh thực sự quá đẹp trai.

Từ mái tóc đến đôi giày thể thao dưới chân, tất cả đều hợp với gu của tôi.

Ban đầu, tôi định mắng cho anh một trận, nhưng môi lại chạm vào môi anh.

Tôi vẫn còn lý trí, liền cắn anh một cái, mùi m.á.u tanh lập tức lan ra.

Kỷ Minh Thời nhíu mày đau đớn, nhưng vẫn cưng chiều ôm lấy tôi, đặt lên tủ giày ở lối vào.

Anh cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai tôi: "Đừng vội."

Một tay túm lấy cổ áo, kéo lên rồi cởi bỏ.

Trước khi nhìn thấy cơ bụng anh, tôi đã chuẩn bị sẵn vài câu nói dối.

Chẳng hạn như: "Xin lỗi, tôi từng gặp người còn đẹp hơn anh."

Hay là: "Anh thậm chí còn không bằng tám người mẫu nam mà tôi từng thuê."

Nhưng sau khi nhìn thấy tám múi cơ bụng và đường nhân ngư hoàn hảo của anh, tôi nuốt nước bọt một cái.

Kỷ Minh Thời cong môi, nụ cười vừa ngông cuồng vừa quyến rũ.

"Tối nay, anh là của em."

Tôi mất hết lý trí.

Gào lên một tiếng rồi nhào tới.

Ánh trăng mờ ảo, bóng cây lay động…

Tôi đau đến mức bật khóc.

Kỷ Minh Thời dịu dàng an ủi, hôn lên khóe môi tôi, tiện thể nói vài câu đầy ác ý.

"Ngày mai mua Coca tiếp nhé?"

Tôi lắc đầu.

Anh giả vờ không hiểu.

"Không muốn đi cửa hàng tiện lợi sao? Vậy ngày mai chúng ta cứ ở khách sạn cả ngày nhé?"

Đợi đến khi Kỷ Minh Thời ngủ say, tôi hít hít mũi, xuống giường mặc váy.

Đồ khốn.

Đau c.h.ế.t đi được.

Mặc dù lúc giữa chừng tôi cũng khá thích.

Bước ra khỏi khách sạn, tôi gửi cho anh một tin nhắn.

[Chia tay đi. Trong số mấy người, kỹ thuật của anh kém nhất.]

Đúng vậy.

Đây chính là kế hoạch trả thù của tôi.

Quả nhiên.

Dùng thân mình để vào ván cờ.

Tôi còn tự cảm động với chính mình.

Sau đó, tôi lập tức kéo Kỷ Minh Thời vào danh sách đen.

6

Kỳ thi cuối kỳ, tôi bận tối mắt tối mũi.

Mãi đến khi hoàn thành bài thi cuối cùng, tôi mới có thời gian mở app giải trí.

Lập tức, một video từ tài khoản chuyên tin tức giải trí hiện lên.

[Buồn cười quá, hóa ra thế giới này là một bộ truyện ngôn tình phiên bản lớn!]

[Tin sốc: Kỷ Minh Thời lần đầu lộ mặt trên livestream, say rượu khóc vì thất tình!]

Kỷ Minh Thời!

Chẳng lẽ là người tôi đang nghĩ đến?

Người mà hai ngày trước tôi còn tiếp xúc thân mật?

Bây giờ lại trở thành streamer nổi tiếng?

Tôi lập tức tìm kiếm tên của anh trên mạng.

Do để lộ mặt, chỉ trong một tuần anh đã tăng thêm năm triệu người theo dõi, chính thức bước vào hàng ngũ streamer có hơn mười triệu fan.

Mà video được ghép lại gần đây nhất là từ năm ngày trước.

Vào đúng ngày hôm sau khi tôi đá anh.

Trong video, anh ngồi trước màn hình, dáng vẻ lạnh lùng, đeo tai nghe, ánh mắt sắc bén.

Ngón tay thon dài đặt trên bàn phím, nhưng lại thực hiện những thao tác kém cỏi nhất.

Đồng đội tức giận chửi rủa.

"Anh trai ơi, anh không có nút phá trụ à?"

"Sao không đi chơi game thời trang thay vì chơi game MOBA này?"

"Anh còn tệ hơn cả shipper giao đồ ăn."

"Anh bị làm sao thế? Tôi rải ít thóc lên màn hình, gà cũng đi đường còn hay hơn anh!"
 
Mộng Đào Hoa
Chương 3: Chương 3



Kỷ Minh Thời rơi nước mắt.

Giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.

Anh nghẹn ngào nói: "Tôi thật sự rất tệ sao?"

Đồng đội đều im lặng.

Tất cả bọn họ đều là streamer.

"Anh khóc đấy à?"

Họ đồng loạt bỏ việc đẩy trụ, vào phòng livestream của Kỷ Minh Thời hóng chuyện.

"Tôi chưa từng thấy Kỷ Minh Thời khóc bao giờ!"

Vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Kỷ Minh Thời tâm trạng tệ hại.

Quay đầu lấy một chai rượu Mao Đài, uống một hơi dài.

"Là do tôi chưa đủ cố gắng sao?"

"Cô ấy gặp tôi một lần liền chặn tôi."

"Tôi xấu xí đến vậy sao?"

"Sao cô ấy có thể nhẫn tâm như thế, lạnh lùng như thế, vô lý như thế?"

Rõ ràng anh đã say.

Khóe mắt đỏ bừng.

"Cô ấy nói tôi kém cỏi, tôi đã thức trắng đêm để học, vậy mà cô ấy lại chặn tôi ngay lập tức, không cho tôi cơ hội níu kéo."

"Nhưng! Tôi không làm kẻ si tình đáng thương."

Anh càng nói càng buồn.

Cuối cùng trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô ấy."

Tôi đơ người.

Cô bạn thân Phương Bạch gửi tin nhắn đến đúng lúc.

[Cưng ơi, hè này đi Anh chơi không?]

Tôi lập tức đặt vé máy bay.

Cơ thể có chút không thoải mái.

Chuồn trước đã.

Máy bay hạ cánh.

Tôi mở app giải trí, thuật toán đề xuất toàn tin về Kỷ Minh Thời.

Một vài tài khoản tin tức còn mạnh miệng.

[Kỷ Minh Thời, bạn gái cũ của anh đâu rồi? Sao cô ta không lên tiếng? Không phải là sợ rồi chứ?]

Tôi khinh thường, quyết định để lại một bình luận.

[Buồn cười c.h.ế.t mất, tôi phải sợ chắc?]

Địa chỉ IP: Anh Quốc.

7

Sau khi tôi ngủ bù để thích nghi với chênh lệch múi giờ, điện thoại nóng ran vì thông báo liên tục.

Lúc này tôi mới nhận ra bình luận của mình đã leo lên top bình luận.

Tôi giật mình. Không lẽ danh tính bạn gái cũ của Kỷ Minh Thời đã bị lộ?

Không thể nào.

Tôi che giấu kỹ lắm mà.

Cho đến khi tôi mở video.

Hóa ra chính Kỷ Minh Thời đã đích thân trả lời bình luận của tôi.

Bình luận của anh chỉ vỏn vẹn một ký tự:

[?]

Tôi lập tức tái mặt.

Hồi còn chìm đắm trong tình yêu, tôi đã thay đổi toàn bộ tên tài khoản của mình thành "Tình Mê Mỹ Dương Dương".

Chỉ vì muốn đồng bộ với cái tên "Dê Lười Làng Cừu" của anh.

Lúc đó, tôi chỉ muốn chờ đến ngày anh phát hiện ra, để anh cảm động rớt nước mắt.

Ai mà ngờ chuyện lại thành ra thế này!

Tôi mở tin nhắn riêng.

Không ngờ Kỷ Minh Thời dùng hẳn tài khoản chính của mình để nhắn tin cho tôi.

[Kết bạn lại đi, Đào Họa.]

Do chưa kết bạn nên chỉ có thể gửi một tin nhắn duy nhất.

Ngoài ra, còn có một loạt tin nhắn từ những tài khoản lớn khác, có vẻ như đều do Kỷ Minh Thời sai khiến.

[Đừng có trốn nữa.]

[Cô rốt cuộc có bao nhiêu bạn trai?]

[Cô chia tay với bọn họ đi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.]

Nhiều vô kể.

Cuối cùng, chỉ còn lại ba chữ:

[Đồ lừa đảo.]

Tôi cắn môi, lòng có chút chua xót.

Dù sao thì tôi cũng đã thật lòng yêu đương một lần, hơn nữa đó còn là mối tình đầu.

Sao có thể không thích anh cho được?

Nhưng rốt cuộc anh làm sao mà phát hiện ra tôi?

Tôi tiếp tục lướt xem tin nhắn riêng.

[Cô là chính chủ đúng không? Ảnh đại diện của cô chính là Kỷ Minh Thời mà!]

Lúc này tôi mới sực nhớ.

Ảnh đại diện của tôi là bức ảnh anh mặc áo len xám, ôm một chú mèo trong lòng.

Chỉ để lộ nửa khuôn mặt.

Đường nét xương hàm sắc sảo, đôi môi ửng hồng.

Chú mèo lông xanh trong lòng anh đang vươn móng hồng hồng.

Hồi còn yêu nhau qua mạng, người ta rất dễ mơ mộng về tương lai.

Cho nên ngay sau khi anh gửi ảnh cho tôi, tôi đã nhắn:

[Anh yêu, sau này chúng ta nuôi một con mèo nhé.]

Bức ảnh này có bầu không khí quá tốt, mà với nhan sắc của anh thì chụp kiểu gì cũng giống ảnh trên mạng.

Thế nên tôi không suy nghĩ nhiều, liền lưu lại làm ảnh đại diện trên mạng xã hội.

Tầm mắt mờ mịt.

Tôi hít mũi một cái.

Nếu Kỷ Minh Thời không phải anh trai của Hạ Thanh thì tốt biết bao.

Nhưng mà tôi vẫn rất buồn.

Nghĩ vậy, tôi dứt khoát chặn anh thêm một lần nữa.

8

Lần tiếp theo tôi gặp lại Kỷ Minh Thời là hai tuần sau đó.

Vừa xuống máy bay, tôi và Phương Bạch đã bị nhóm bạn kéo đến khu nghỉ dưỡng ven biển.

"Nghỉ hè mà không ra biển thì thật lãng phí!"

Tôi và Phương Bạch than thở: "Cho bọn tớ nghỉ ngơi chút đi, mấy anh chị ơi, bọn em còn chưa kịp thích nghi với lệch múi giờ mà."

"Đào Họa này, anh trai cậu cũng đang ở biệt thự đấy, lát nữa nhớ qua gặp anh ấy nhé."

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu.

"Anh tớ?"

Anh tôi tên là Chu Nghiễn Thư, vì ba mẹ ly hôn nên chúng tôi sống cách xa nhau.

"Đúng vậy, anh ấy về rồi, còn bảo muốn tạo bất ngờ cho cậu nữa."

Bảo sao dạo này hỏi mà anh cứ úp úp mở mở.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt mọi người.

"Vậy tớ qua gặp anh ấy trước đây."
 
Mộng Đào Hoa
Chương 4: Chương 4



"Không ra bãi biển phơi nắng chút à? Hai ngày trước tớ thấy có một anh siêu đẹp trai chơi bóng chuyền trên bãi biển, còn có rất nhiều fan nữ vây quanh nữa, hôm nay biết đâu lại gặp!"

Bóng chuyền bãi biển…

Kỷ Minh Thời cũng thích chơi bóng chuyền bãi biển.

Anh dường như luôn tràn đầy sức sống.

Thích lướt sóng, dã ngoại, trượt tuyết, tóm lại những môn thể thao vận động mạnh anh đều có thể chơi rất giỏi.

Tôi không khỏi thở dài lần nữa.

Vừa xách hành lý chạy đến biệt thự, Chu Nghiễn Thư đã đứng ở cửa đón tôi.

Tôi vừa khóc vừa lao vào ôm anh.

"Anh!!!"

Chu Nghiễn Thư sải bước dài về phía trước, nhận lấy hành lý từ tay tôi.

"Gấp gáp gì chứ? Cẩn thận ngã đấy."

Tôi ôm cánh tay anh làm nũng: "Anh ơi, em nhớ anh quá! Sao bây giờ mới về…"

Giọng tôi đột nhiên nghẹn lại.

Bởi vì tôi vừa liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Kỷ Minh Thời.

Anh mặc áo ba lỗ trắng và quần short kaki.

Làn da trắng nõn, cơ bắp săn chắc, tay còn xoay xoay quả bóng chuyền bãi biển.

Ánh mắt anh lạnh nhạt quét về phía tôi.

Bảo sao.

Lúc nãy cứ có cảm giác có luồng khí lạnh phía sau lưng.

Tôi nuốt nước bọt.

Hình như anh đã buông bỏ rồi.

Cũng phải.

Mới yêu qua mạng có mấy tháng mà thôi.

… Có thể yêu sâu đậm đến mức nào chứ?

9

"Em quen Kỷ Minh Thời à?"

Chu Nghiễn Thư lười biếng nằm trên sofa, vừa chơi game vừa hỏi tôi.

"Ừm… một tên tệ hại."

Hiếm khi thấy anh tôi đánh giá ai đó kém như vậy.

Tôi giả vờ thản nhiên hỏi: "Ồ, Kỷ Minh Thời đã làm gì anh à?"

Chu Nghiễn Thư nheo mắt lại: "Đào Họa, đừng nói với anh là em thích cậu ta đấy nhé?"

Tôi lập tức chột dạ.

"Em? Thích Kỷ Minh Thời?"

Tôi chỉ vào mình, lắc đầu quầy quậy: "Em thích Kỷ Minh Thời?"

Người ta khi chột dạ thường có xu hướng lặp lại câu hỏi.

"Sao có thể chứ! Có đánh c.h.ế.t em cũng không thích anh ấy!"

Rõ ràng Chu Nghiễn Thư không tin.

"Thế tại sao em cứ dò hỏi anh về cái thằng đó thế?"

Tôi tùy tiện bịa một lý do: "À thì... Em từng xem anh ấy livestream chơi game."

Chu Nghiễn Thư nhướn mày: "Chỉ với tên đó mà cũng làm streamer nổi tiếng á?"

"Không những thế, anh ấy còn có hơn 10 triệu fan rồi đấy."

Anh tôi lười biếng đáp: "Lúc ba mẹ ly hôn, anh chuyển trường lên Bắc Kinh, tâm trạng vốn đã chẳng vui vẻ gì. Lúc đó còn nghịch ngợm nhuộm tóc bạch kim, quyết tâm làm một thiếu niên phản nghịch."

"Kết quả là Kỷ Minh Thời làm chủ tịch hội học sinh, tên đó ghét anh làm màu, anh thì ghét cậu ta đạo đức giả, thế là chẳng ưa gì nhau."

Tôi ôm tim, trong đầu toàn là hình ảnh từ truyện tranh thiếu nữ.

"Anh ấy từng là chủ tịch hội học sinh cơ á?!"

Ngay lập tức, những tình tiết trong truyện thanh xuân vườn trường ùa về trong tâm trí tôi.

"Dừng ngay!"

Chu Nghiễn Thư tỏ vẻ ghê tởm: "Đừng có mà tưởng tượng cậu ta là nhân vật nam chính! Ngoài đời chẳng phải người tốt gì đâu, còn hút thuốc, uống rượu đầy đủ cả!"

Sự đối lập này…

Với cái vẻ đẹp trai c.h.ế.t người kia của anh.

Tôi càng muốn chinh phục anh hơn.

10

Phương Bạch tỏ vẻ khó hiểu.

"Cậu vừa chê người ta kỹ thuật kém mà bỏ chạy, bây giờ lại muốn quay lại quyến rũ anh ta, Kỷ Minh Thời có thèm để ý cậu không?"

Chuyện giữa tôi và Kỷ Minh Thời chỉ có Phương Bạch biết.

Tôi thần bí tiến lên một bước: "Tớ nghi ngờ anh ấy là lần đầu tiên."

"Cậu cũng vậy còn gì?"

"Nhưng mà kỹ thuật của anh ấy thực sự rất tệ."

Phương Bạch bật cười.

"Thế mà cậu vẫn thích anh ta à?"

Tôi kéo tay cô ấy, suýt nữa hét lên.

Bởi vì Kỷ Minh Thời vừa bước vào từ cửa quán bar.

Dáng người cao ráo, đôi chân dài, ngũ quan sắc nét đầy tính công kích, vẻ ngoài điển trai đến mức không thể phớt lờ.

Chỉ là ánh mắt anh lướt qua tôi một cách thờ ơ, rồi nhanh chóng chuyển đi chỗ khác, bước thẳng đến bàn xa nhất.

Phương Bạch phán một câu:

"Hai người các cậu trông không giống tình cũ, mà giống kẻ thù không đội trời chung thì đúng hơn."

Tôi cũng có chút chột dạ.

Nhưng tôi thật sự rất thích Kỷ Minh Thời.

Yêu đương là để vui vẻ mà, tôi rất rộng lượng, có thể tha thứ cho hành động trẻ con của chính mình.

Tôi quyết định chủ động làm hòa.

Tôi gọi phục vụ.

"Làm giúp tôi một ly Between the Sheets, mang đến cho anh chàng kia."

Phương Bạch đã hơi ngà ngà say.

Cô ấy cười trêu chọc: "Between the Sheets* à? Đây không phải là câu thả thính mà là một lời mời gọi trắng trợn!"

(Ở trên giường và những việc liên quan đến…)

Tôi cũng bật cười.

"Người trưởng thành mà, hơn nữa độ cồn của ly này khá cao, say rồi thì dễ làm lành hơn."

Dường như phục vụ đã nói gì đó với anh, Kỷ Minh Thời liền quay đầu nhìn tôi.

Tôi mỉm cười dịu dàng, lịch sự gật đầu chào.

Coi như một lời xin lỗi cho lần chia tay đầy "hổ báo" hôm trước.

Nhưng ánh mắt anh không có chút d.a.o động nào, chỉ hơi gật đầu, sau đó không có thêm phản ứng gì nữa.
 
Mộng Đào Hoa
Chương 5: Chương 5



Tôi có hơi chán nản, có vẻ như anh thực sự giận rồi.

Bình thường tôi không hay đóng vai "cẩu độc thân" theo đuổi người khác.

Giờ phút này thật sự không biết phải làm gì tiếp theo.

Tôi cầm lấy túi xách.

"Phương Bạch, tớ ra ngoài đi dạo một chút."

Tiện tay thanh toán luôn hóa đơn.

Ngoài quán bar chính là bãi biển.

Bầu trời đêm tối đen như mực, chỉ có làn gió biển mang theo vị mặn thổi tan hơi men trong người tôi.

Vừa mở điện thoại xem tin nhắn, Phương Bạch đã spam liên tục.

[Anh ta đang nghịch điện thoại.]

[Không có biểu cảm gì, có vẻ hơi chán, đầu ngón tay đang xoay ly rượu.]

[Kỷ Minh Thời l.i.ế.m môi rồi, vẫn không có phản ứng gì.]

[Ối! Anh ta đứng dậy rồi!]

[Tớ thề, anh ta vừa nhìn về hướng cậu đi!]

[Cậu chưa làm gì mà đã khiến anh ta "động tâm" thế à?!]

[Ôi bà trùm, mở lớp dạy thả thính đi!]

Tôi ngơ ngác.

Khoan đã...

Tôi còn chưa bắt đầu quyến rũ mà?!

11

"Đào Họa."

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Là Kỷ Minh Thời.

Tôi mừng rỡ ngẩng đầu.

Nhưng anh đột nhiên tiến lên một bước, bóng dáng cao lớn phủ xuống người tôi.

Mùi hương biển mát lạnh quấn lấy mũi.

Môi chạm môi, tôi gần như theo phản xạ ôm lấy cổ anh.

Anh siết eo tôi chặt đến mức hơi đau.

"Kỷ Minh Thời..."

Tên anh bị tôi gọi ra trong hơi thở dồn dập.

Anh buông tôi ra.

"Sao thế?"

"Anh... chờ đã."

Kỷ Minh Thời bật cười: "Vừa rồi không phải em đang thả thính anh sao?"

Tôi có chút mất tự nhiên.

"Mới hai tuần không gặp, vậy mà hôn mạnh bạo như thế..."

Tôi chịu không nổi.

Kỷ Minh Thời cười khẽ.

"Lạ à?"

"Ừm."

Anh bóp cằm tôi, bắt tôi ngẩng lên.

"Hôn thêm vài lần nữa là quen thôi."

Tôi bị trêu chọc đến mức xấu hổ.

Lúc này tôi vô tình liếc thấy Hạ Thanh.

Chết thật.

Tôi quên mất Kỷ Minh Thời là anh trai cô ta.

Những ký ức không muốn nhớ lại lập tức ập đến.

"Có tôi ở đây, cô đừng hòng bước chân vào nhà tôi!"

Giọng nói của Hạ Thanh như âm vang trong đầu.

Tôi lập tức mất hứng.

Đẩy Kỷ Minh Thời ra.

Anh không hiểu gì, còn lo lắng hỏi tôi có khó thở không.

Tôi chột dạ quay đi hướng khác, vừa vặn nhìn thấy Chu Nghiễn Thư đang đeo tai nghe, một mình nghe nhạc.

Kỷ Minh Thời cũng nhìn theo.

Bỗng nhiên hỏi: "Chu Nghiễn Thư quan trọng hơn hay anh quan trọng hơn?"

Tôi ngẩn người.

Mà Hạ Thanh vẫn đang tìm kiếm gì đó.

Tôi hoảng hốt, kéo Kỷ Minh Thời vào góc tối.

Nhưng anh lại giữ chặt cổ tay tôi.

"Anh hỏi em, Chu Nghiễn Thư quan trọng hơn hay anh quan trọng hơn?"

Tôi là một đứa cuồng anh trai.

"Tất nhiên là anh ấy quan trọng hơn."

Anh lập tức tối sầm mặt.

Tôi kiễng chân, hôn lên môi anh một cái.

"Nhưng anh cũng rất quan trọng."

Anh hừ lạnh một tiếng, có vẻ không hài lòng với câu trả lời này.

Tôi chợt nghĩ ra một kế hoạch.

Quyết định làm "người tình bí mật".

"Chúng ta có thể giữ bí mật mối quan hệ này không?"

Hạ Thanh mà biết tôi cưa đổ anh trai cô ta thì chắc chắn tôi sẽ bị hành hạ cả đời.

Kỷ Minh Thời lùi lại một bước.

Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.

"Ý em là anh là lốp dự phòng?"

"Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ."

Anh xoay người bỏ đi.

Tôi vội vàng đuổi theo giải thích.

Nhưng anh lại kéo tay tôi, đưa thẳng về biệt thự của anh.

Vừa vào cửa, anh lập tức ép tôi vào tường, cúi đầu hôn xuống.

Sau đó.

Anh khóc.

Khóc thật!

Tôi hôn lên khóe mắt anh, hỏi: "Anh sao vậy?"

Anh lạnh nhạt đáp: "Bụi bay vào mắt thôi."

Rồi giọng anh thấp xuống, như thì thầm với chính mình.

"Thôi vậy, miễn là không bị phát hiện thì được rồi."

Tôi vừa đau lòng, vừa thấy hài lòng.

Tôi vỗ về: “Chỉ là yêu đương trong bí mật thôi mà. Trước mặt người khác, chúng ta là người xa lạ, khi không có ai, em sẽ chiều theo ý anh hết.”

12.

Tôi và Kỷ Minh Thời bắt đầu mối quan hệ yêu đương bí mật kéo dài suốt một tuần.

Trong thời gian này, chúng tôi luôn né tránh Chu Nghiễn Thư và Hạ Thanh.

Hạ Thanh thường xuyên đến tìm Kỷ Minh Thời, ngọt ngào gọi anh trai, khiến tôi cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Nhưng họ là anh em ruột, đây là sự thật không thể chối cãi.

Vì Kỷ Minh Thời, tôi đã bỏ trạng thái "chỉ trò chuyện" trong danh sách bạn bè của Hạ Thanh, đổi thành "có thể xem story".

Thậm chí còn nhiệt tình thả like bài đăng ảnh bãi biển của cô ta.

Kết quả là chỉ một phút sau khi tôi nhấn like, Hạ Thanh lập tức đăng một story khác.

Là một biểu cảm lật mắt xem thường.

Chỉ hiển thị riêng cho tôi.

Cảm giác ấm ức bỗng trào lên trong lòng tôi.

Mặt tôi hơi tái đi.

Đúng lúc này, Kỷ Minh Thời ôm lấy eo tôi từ phía sau.

Tôi bực bội gạt tay anh ra.

"Em về trước đây."

"Dễ dàng dứt áo ra đi thế? Mặc quần áo vào là không nhận người nữa à?"

Giọng anh mang theo chút ấm ức.

Tôi vốn dĩ rất dễ mềm lòng, nhìn thấy anh như vậy, tôi càng khó cầm cự.

Đôi mắt anh đỏ hoe, môi hơi sưng, mái tóc mềm mại hơi rối do vừa ngủ dậy, mang theo chút lười biếng.
 
Mộng Đào Hoa
Chương 6: Chương 6



Chỉ vì gương mặt này, tôi đã tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác.

Tôi cúi đầu hôn lên môi anh.

"Thế này được chưa?"

Kỷ Minh Thời cười khẽ.

"Được."

Tôi trầm ngâm một lúc, tiếp tục nói: "Mối quan hệ của chúng ta tuyệt đối không thể để ai biết."

Vừa nhắc đến chuyện này, Kỷ Minh Thời lại bắt đầu phản nghịch.

Anh ngẩng cằm, giọng nói vừa ngông cuồng vừa quyến rũ.

"Nếu bị phát hiện thì sao nào?"

Tôi tưởng tượng đến hậu quả.

Chắc chắn sẽ rất thảm.

"Anh sẽ bị đánh nhừ tử, em cũng không khá hơn đâu."

Chu Nghiễn Thư cực kỳ không ưa Kỷ Minh Thời.

Hạ Thanh thì ghét tôi đến tận xương tủy.

Nếu chuyện này lộ ra, cả hai bên gia đình chắc chắn sẽ đại loạn.

Kỷ Minh Thời cười khẩy: "Chu Nghiễn Thư ghê gớm đến vậy sao?"

"Đúng thế, anh ấy rất giỏi đánh nhau."

Hồi nhỏ, anh tôi từng bảo vệ tôi không biết bao nhiêu lần, đánh nhau gần như cơm bữa.

"Vậy nếu anh đánh lại thì sao?"

Tôi cắn môi.

"Không được, em sẽ đau lòng."

Tôi cuồng anh trai mà.

Kỷ Minh Thời: "..."

13

Mẹ tôi không có ở Thượng Hải, bà sang Ý xem trình diễn thời trang.

Vì vậy, tôi theo anh trai về Bắc Kinh.

May mà Kỷ Minh Thời cũng ở đó.

Tôi ngủ li bì suốt một ngày.

Dù sao trong khoảng thời gian ở bãi biển, ban ngày tôi theo anh trai đi lướt sóng, lặn biển, câu cá, ban đêm lại len lén trốn đến biệt thự của Kỷ Minh Thời.

Bây giờ tôi đã kiệt sức.

Lúc tỉnh dậy, anh trai tôi đang nằm dài trên sofa xem "SpongeBob SquarePants".

Anh ấy quay sang nhìn tôi, nghiêm túc hỏi:

"Đào Họa, có phải em đang quen ai không?"

Tôi hoảng hốt, suýt chút nữa đứng không vững.

"Làm gì có?!"

"Thế thì cái tên 'Dê Lười Làng Cừu' trong điện thoại em là ai?"

Tôi nhắm mắt.

Là Kỷ Minh Thời.

Khóe môi tôi co giật.

"Là một người làm marketing em quen trong quán bar."

Anh trai tôi nhìn tôi đầy hoài nghi.

"Cậu ta nhắn tin cho em đấy, sau này đừng kết bạn với mấy loại người đó nữa."

"Vâng."

Hôm qua tôi tiện tay để điện thoại trên bàn.

Cũng may anh trai tôi không có thói quen kiểm tra điện thoại người khác.

Vừa về phòng, tôi vội vàng lướt xem tin nhắn của Kỷ Minh Thời.

Là một bức ảnh đồ ăn.

Chắc là do anh tự nấu.

Bên dưới là tin nhắn:

[Em đói không?]

Tôi hắng giọng, làm nũng bằng giọng nhẹ nhàng:

"Đói quá, em vừa ngủ dậy nè."

Ngay lập tức, một cuộc gọi thoại xuất hiện trên màn hình.

"Muốn ăn không?"

Giọng Kỷ Minh Thời trầm thấp đầy quyến rũ.

"Muốn chứ."

"Anh đóng gói rồi mang qua cho em nhé?"

Tôi hoảng hốt từ chối: "Không được!"

Anh trai tôi vẫn còn ở nhà, nếu bị phát hiện thì hai người họ sẽ đánh nhau mất.

Kỷ Minh Thời im lặng một chút, sau đó hỏi: "Chu Nghiễn Thư cũng ở đó?"

"Đương nhiên rồi."

Tôi trả lời rất tự nhiên.

Đầu dây bên kia không nói gì.

Tôi nhìn điện thoại, thấy anh vẫn chưa ngắt máy.

"Alo? Anh bị mất sóng à? Sao không trả lời?"

Lần này, Kỷ Minh Thời đáp lại rất nhanh.

"Anh trả lời bằng sự im lặng."

Tôi bật cười.

"Lần sau em sẽ tìm cách đuổi anh ấy ra ngoài, lúc đó anh lén mang đồ ăn qua cho em nhé, hồi hộp lắm luôn!"

Tất nhiên, câu này có hai tầng nghĩa.

Kỷ Minh Thời cười lạnh.

"Ha."

Tôi cảm thấy giọng điệu anh hơi sai sai.

Tôi còn chưa kịp hỏi, anh đã lên tiếng trước:

"Thôi vậy, đồ ăn anh đã làm xong rồi, để anh gọi shipper mang qua cho em."

Tôi vội vàng từ chối.

"Không được, em không thể ăn một mình được."

Kỷ Minh Thời dừng lại vài giây, sau đó nói:

"Anh làm một phần cho Chu Nghiễn Thư luôn."

"Tốt quá, anh đúng là hiểu chuyện."

"..."

"Anh ấy không ăn cay đâu nhé."

Sau đó, tôi nghe thấy anh hít sâu một hơi.

Tiếp theo, giọng anh trầm xuống, đầy bất lực.

"Đúng là tôi tự chuốc khổ mà."

"Hả?" Tôi không nghe rõ.

"Không có gì."

Tôi lơ đãng xoắn một lọn tóc trên ngón tay, thản nhiên hỏi:

"Anh biết nấu ăn từ khi nào vậy?"

Tôi nhớ rất rõ, trước đây Hạ Thanh từng nói anh nấu ăn rất giỏi, nhưng khi chỉ có một mình thì lại chẳng buồn vào bếp.

"Vì đột nhiên anh rất nhớ em."

14

Tay nghề nấu ăn của Kỷ Minh Thời thực sự rất xuất sắc.

Ngay cả Chu Nghiễn Thư, người kén ăn nhất mà tôi từng biết, cũng phải tấm tắc khen ngợi.

"Em gọi đồ ăn ở đâu thế?"

Tôi tiện miệng bịa một lý do: "Một đầu bếp riêng, rất khó đặt lịch."

"Đáng tiếc thật."

Tôi bông đùa: "Hay là em thử tán tỉnh đầu bếp đó, vậy anh có thể được ăn miễn phí mỗi ngày?"

Chu Nghiễn Thư tỏ vẻ cảm động.

"Đào Họa, em đúng là hy sinh vì anh trai quá nhiều rồi. Anh cảm động quá!"

Tôi ôm anh, giả vờ lau nước mắt.

"Anh, vậy hãy chuyển cho em một triệu đi. Hôm trước em khuyên ba mẹ quay lại với nhau, làm mẹ nổi giận, thế là bà cắt thẻ của em rồi!"

Chu Nghiễn Thư lập tức tỉnh táo.

"Thôi khỏi."

Anh cũng từng chọc giận ba, kiên quyết tham gia đoàn khảo sát Nam Cực, thế là bị cắt tiền trợ cấp, giờ cũng chỉ có chút lương còm cõi.

Hai anh em nghèo khổ.
 
Mộng Đào Hoa
Chương 7: Chương 7



Tôi quyết định đích thân vào bếp nấu cho Kỷ Minh Thời một bữa để cảm ơn anh vì bữa ăn.

Trong lúc tôi đang hầm sườn, Kỷ Minh Thời gửi tin nhắn đến.

Liên tiếp vài tấm ảnh.

Tôi mở ra xem.

Là ảnh Chu Nghiễn Thư ở sân bóng rổ.

Có lẽ là tụ tập với bạn học cũ.

Nhưng tấm nào cũng là cảnh anh tôi kéo áo lau mồ hôi hoặc nhận nước từ các chị gái xinh đẹp.

Tôi cau mày.

Chu Nghiễn Thư gần đây ăn uống hơi quá đà, lớp cơ bắp mỏng manh của anh đúng là sắp không giữ nổi nữa.

Tôi định để lại một bình luận trêu chọc.

Không ngờ Kỷ Minh Thời lại gửi đến một loạt tin nhắn.

[Trời ạ, đúng là không có đạo đức đàn ông.]

[Đàn ông đàng hoàng ai lại tùy tiện kéo áo lau mồ hôi chứ? Cơ bụng là thứ riêng tư, có thể để người khác nhìn sao? (Mặc dù cậu ta chẳng có cơ bụng gì.)]

[Dù sao anh cũng không tùy tiện khoe cơ bụng. Chắc là do gia giáo nhà anh tốt hơn.]

[Anh thật sự không ưa nổi cậu ta.]

Tôi bật cười, cảm thấy Kỷ Minh Thời quá ác cảm với anh trai tôi rồi.

Tôi nhắn lại:

[Anh có thể bớt soi mói được không?]

[Anh ấy chẳng làm gì có lỗi với anh cả, vậy mà anh cứ tỏ thái độ như thế.]

[Dù gì hai người cũng mỗi người một nơi, không liên quan gì đến nhau, nhưng anh ấy quay về rồi, chuyện đó cũng chẳng tránh được.]

[Anh có thể rộng lượng hơn một chút không? Nếu không sau này hai người gặp nhau thì phải làm sao?]

Đối phương đang nhập tin nhắn...

Tôi kiên nhẫn chờ.

Một phút.

Hai phút.

[Anh không trả lời à?]

Lần này Kỷ Minh Thời trả lời rất nhanh.

[Anh trả lời bằng sự im lặng.]

Tôi phì cười.

Đúng lúc này, tôi ngửi thấy mùi khét.

Vội vã nhắn tin cho anh.

[Tôi ngửi thấy mùi cháy rồi.]

Kỷ Minh Thời nhắn lại với giọng điệu cực kỳ lười biếng.

[Ồ, có lẽ là CPU của anh bị cháy rồi.]

15

Kỷ Minh Thời bị ngã.

Lúc chơi bóng rổ, Chu Nghiễn Thư thực hiện một cú úp rổ mạnh mẽ, Kỷ Minh Thời nhảy lên tranh bóng, kết quả trẹo chân.

Vì anh trai tôi bận công việc, nên nhiệm vụ đưa Kỷ Minh Thời đi kiểm tra rơi vào tay tôi.

"Chuyện đó cứ để anh lo, chi phí thuốc men chúng ta sẽ thanh toán, cả tiền taxi nữa, đừng để người ta nói chúng ta nhỏ mọn."

"Anh! Sao anh có thể đẩy việc này cho em?!"

Chu Nghiễn Thư thở dài: "Anh không cố ý làm cậu ta bị thương, dù anh không thích cậu ta, nhưng cũng không đến mức ra tay thật."

Anh chợt khựng lại, như thể vừa nghĩ ra điều gì.

"Mà khoan, có khi nào cậu ta vừa chơi vừa nghĩ đến chuyện gì đó, bị phân tâm nên mới tự làm mình ngã không?"

"Có thể là cậu ta vừa nhớ ra hồi cấp ba anh không tham gia đánh nhau nhưng vẫn bị ghi tên vào sổ, thế nên lương tâm cắn rứt rồi té nhào?"

"..."

Tôi không còn gì để nói.

Tôi vội vàng cúp máy trước khi Chu Nghiễn Thư bắt đầu kể lại chuyện năm xưa anh bị ghi tên vào sổ kỷ luật ngay trước kỳ thi đại học.

Khi tôi đến bệnh viện, Kỷ Minh Thời đã chụp phim xong.

Bàn chân hơi đỏ và sưng nhẹ.

"Không sao, chỉ là bị trật khớp nhẹ."

Anh vẫn thản nhiên như không.

Tôi nhìn chân anh, cau mày nói: "Sưng to thế này mà còn bảo không sao?"

Kỷ Minh Thời dựa vào mép giường, khẽ nhướn mày.

"Em lo lắng cho anh à?"

"Dĩ nhiên rồi."

Ánh mắt Kỷ Minh Thời thoáng dịu lại.

Tôi đứng g*** h** ch*n anh, anh thì nhẹ nhàng ôm eo tôi.

Cảm giác này... có chút ngọt ngào.

Tôi hôn lên môi anh một cái.

"Anh cũng dễ dỗ dành ghê."

Kỷ Minh Thời lập tức biến sắc.

Anh cười nhạt.

"Ồ? Thế ai là người khó dỗ dành? Chu Nghiễn Thư à?"

Tôi chớp mắt ngây thơ.

"Anh làm sao thế? Đúng là anh ấy không dễ dỗ dành mà?"

Hồi nhỏ, có lần tôi quấn quýt bên anh trai hàng xóm - một cậu bạn học giỏi, luôn giúp tôi làm bài tập.

Chu Nghiễn Thư đã hỏi tôi: "Em thích anh làm anh trai, hay thích cậu ta làm anh trai?"

Tôi ngang bướng đáp: "Em thích anh ấy!"

Thế là Chu Nghiễn Thư giận dỗi không thèm để ý đến tôi.

Dỗ thế nào cũng không chịu nguôi ngoai, cuối cùng phải nhờ ba mẹ ra mặt hòa giải.

Kỷ Minh Thời cười khẩy.

"Hai người là thanh mai trúc mã à?"

Anh nhấn mạnh hai từ "trúc mã" với giọng điệu đầy châm chọc.

"Cậu ta hồi nhỏ yếu ớt như thế, sao bây giờ lại khỏe thế được nhỉ?"

"Anh có cần nói móc thế không?" Tôi bắt đầu khó chịu.

Kỷ Minh Thời hừ lạnh.

"Anh đang nói chuyện nghiêm túc."

Tôi nghiêm túc nhìn anh.

"Anh đang muốn chia tay với em à?"

Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh.

"Chia tay?" Anh cười nhạt, giọng nói đầy chế giễu: "Anh còn tưởng quan hệ của chúng ta chỉ là 'chấm dứt' thôi chứ?"

"???"

Tôi ngỡ ngàng.

Tôi coi anh là bạn trai.

Còn anh chỉ xem tôi là bạn giường?

Như có một xô nước đá đổ ập xuống đầu tôi.

Nước mắt dâng tràn.

Kỷ Minh Thời hoảng hốt, l.i.ế.m môi một cái.

"Anh không có ý đó..."

Tôi không để anh nói tiếp, chủ động tấn công trước.

"Anh nói đúng lắm, vậy tối nay mình đặt phòng đi, coi như lần cuối cùng."

Môi Kỷ Minh Thời run run.

Nhưng rất nhanh, anh khôi phục lại dáng vẻ bất cần.

"Được thôi, nhưng chân anh vừa bị thương, lần này em phải chủ động đấy nhé?"

Tôi kéo tay anh đứng dậy.

"Anh chỉ cần nằm yên là được."
 
Mộng Đào Hoa
Chương 8: Chương 8



Đêm hôm đó.

Mỗi nụ hôn đều nồng cháy hơn bao giờ hết.

Có những khoảnh khắc, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ gì cả.

Hầu hết thời gian… Kỷ Minh Thời vẫn là người dẫn dắt.

"Đào Họa, lần cuối cùng đấy, sau này đừng hòng nghĩ đến nữa."

Nước mắt tôi chảy dài trên gối.

Nhưng miệng tôi vẫn không chịu thua.

"Chẳng có gì thú vị cả."

Anh cười nhạt.

"Không thú vị? Em chắc chứ?"

Sáng hôm sau.

Tôi không quay đầu lại.

Tôi giả vờ như trút được gánh nặng.

Xem ra chiếc túi Chanel tôi định tặng Hạ Thanh nhân dịp sinh nhật cô ta cũng không cần dùng nữa.

16

Sinh nhật của Hạ Thanh.

Cuối cùng… tôi vẫn không kiềm chế được mà đến dự.

Cô ta mời cả lớp đến biệt thự tổ chức tiệc.

Tôi từng nhìn thấy biệt thự này rồi.

Lúc còn bên nhau, Kỷ Minh Thời từng chia sẻ với tôi những bức ảnh cũ của anh.

Trong đó có một tấm chụp anh đang bơi trong hồ bơi của căn biệt thự này.

"Wow, nhà cậu giàu quá đi!"

"Anh trai cậu cũng đến à?"

"Không ngờ anh trai cậu còn là một streamer đình đám triệu fan nữa chứ!"

Hạ Thanh liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy đắc ý.

"Anh ấy chắc chắn sẽ đến, năm nào cũng vậy." Cô ta nâng cằm, mỉm cười nhìn tôi, giọng điệu đầy ẩn ý. "Đào Họa, cậu không phải vì anh trai tớ mà đến đấy chứ? Dù sao... cậu cũng từng mê mẩn anh ấy lắm mà."

Tôi đã đổi màn hình khóa điện thoại từ lâu.

Nhưng cô ta vẫn không chịu buông tha.

Tôi đưa cho cô ta chiếc túi xách trên tay.

"Sinh nhật vui vẻ."

Một chiếc túi Chanel để đổi lấy tấm vé vào cửa, tôi cảm thấy mình rất hào phóng rồi.

Cô bạn cùng phòng của tôi vẫn còn phấn khích.

"Lát nữa có thể chụp ảnh chung với anh trai cậu không?"

Hạ Thanh bĩu môi làm nũng.

"Không được đâu, anh ấy không thích, bình thường anh ấy lạnh lùng lắm." Cô ta dặn dò kỹ lưỡng, "Đúng rồi, đừng nhắc đến chuyện anh ấy là anh trai tớ trước mặt mọi người, anh ấy nổi tiếng quá, tôi sợ bị ảnh hưởng."

Tôi chẳng buồn để ý đến điệu bộ khoe khoang giả vờ của cô ta.

Tùy tiện cầm một ly rượu, lặng lẽ đứng trong góc.

Từ ban công nhìn xuống, tôi đặc biệt chú ý đến cổng biệt thự.

Hết ly này đến ly khác, tôi uống đến hơi chếch choáng.

Không thấy bóng dáng Kỷ Minh Thời.

Ngược lại, tôi lại thấy Hạ Thanh đang nói chuyện với anh trai tôi, Chu Nghiễn Thư.

Hai người họ còn cười nói rất vui vẻ.

Tại sao anh tôi lại ở đây? Nghĩ lại thì cũng không quá bất ngờ, dù sao trường cấp hai và cấp ba của họ cũng chung hệ thống.

Tôi loạng choạng định xuống tìm anh trai.

Nhưng vừa bước được hai bước, chân tôi khựng lại, eo bị một bàn tay ấm áp giữ chặt.

"Uống nhiều như vậy làm gì?"

Là giọng nói quen thuộc, đã lâu không nghe thấy.

Kỷ Minh Thời cuối cùng cũng xuất hiện.

Tửu lượng của tôi không tệ, nhưng rượu hôm nay khá nặng, khiến tôi say hơn bình thường.

Khi mùi hương mằn mặn của biển pha lẫn chút vị đắng nhàn nhạt trên người anh xộc vào mũi, tôi mới cảm thấy mình thực sự đã say.

Tôi ngẩng đầu, giọng nói có chút nũng nịu.

"Kỷ Minh Thời..."

Anh thấp giọng đáp: "Ừ, anh đây."

Tôi ôm lấy cổ anh, lẩm bẩm: "Em muốn hôn."

Anh khẽ bật cười.

"Chỉ muốn làm mỗi chuyện đó thôi sao?"

17

Tôi không biết mình đã bị anh đưa vào phòng ngủ nào.

Anh khóa trái cửa.

Môi anh chiếm lấy môi tôi, dễ dàng công phá mọi phòng tuyến.

Một tay anh ôm chặt eo tôi, tay còn lại siết lấy đùi tôi, nhẹ nhàng đặt tôi lên tủ trang điểm.

Âm nhạc ồn ào bên ngoài bị chặn lại hoàn toàn, trong không gian chỉ còn tiếng hôn nồng cháy và nhịp tim dồn dập.

"Không được..." Tôi đẩy anh ra.

Anh khựng lại.

"Sao thế? Vì Chu Nghiễn Thư à?"

Tôi lắc đầu, đầu óc không còn tỉnh táo.

"Anh là anh trai của Hạ Thanh, em không muốn làm chị dâu cô ta."

Kỷ Minh Thời nhíu mày: "Em đang nói gì vậy?"

Tôi thực sự say rồi.

Đầu óc quay cuồng, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt mờ đi.

Kỷ Minh Thời bật cười, giữ lấy cằm tôi, khẽ bóp nhẹ một cái khiến môi tôi chu lại.

Anh cúi xuống, đặt lên môi tôi một nụ hôn.

"Chuyện giữa chúng ta thì liên quan gì đến Hạ Thanh?"

"Em không thích cô ta."

"Không thích thì đừng gặp."

"Nhưng cô ta là em gái anh."

Kỷ Minh Thời im lặng trong giây lát, dường như nhận ra điều gì đó.

Anh chậm rãi mở miệng.

"Cô ta không phải em gái anh."

Đúng lúc này, tiếng trống dồn dập của bài nhạc bên ngoài vang lên, đẩy bầu không khí lên đến đỉnh điểm.

Tôi tròn mắt, ngỡ ngàng.

"Anh vừa nói gì cơ?"

Kỷ Minh Thời không né tránh ánh mắt tôi.

"Em tỉnh táo chưa?"

"Chưa rõ lắm."

Anh bật cười, ánh mắt sáng lên như thể đang mong chờ điều gì đó.

"Xem ra em thật sự say rồi."

Ngón tay anh luồn vào trong lớp váy, khẽ nhéo một cái.

Tôi run lên, mở to mắt, ấm ức trừng anh.

"Lợi dụng người say rượu..."

Tôi lên án.

Anh cười nhẹ, giọng trầm thấp.

"Không phải em chủ động trước à?"

Tôi bừng tỉnh.

Kỷ Minh Thời bật mở WeChat.

Hình như có tiếng "ting" nhỏ vang lên, báo hiệu tin nhắn thoại đang bắt đầu ghi âm.

Anh nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi hỏi: "Nếu bây giờ phải chọn giữa Kỷ Minh Thời và Chu Nghiễn Thư, em chọn ai?"

Giọng điệu mang theo sự uy h.i.ế.p rõ ràng.

"Anh khuyên em chọn cho cẩn thận, nếu chọn sai, chúng ta sẽ thực sự kết thúc."

Tôi không hiểu ý anh.

Sao chuyện gì cũng phải so sánh với anh trai tôi?

"Đợi một chút đã."

"Anh không muốn đợi."

"..."

Kỷ Minh Thời hít sâu một hơi.

"Anh hỏi lại lần nữa, người đàn ông em thích nhất là ai?"

Câu hỏi này thì tôi hiểu.

Không chút do dự, tôi đáp ngay: "Kỷ Minh Thời!"

Tin nhắn thoại gửi đi thành công.

"Vèo" một tiếng.

Anh kéo tôi vào lòng, bàn tay thon dài siết nhẹ sau gáy tôi.

Giọng nói khẽ khàng nhưng đầy kiên quyết.

"Đào Họa, anh thực sự không muốn làm kẻ thứ ba. Anh chỉ có thể khiến anh ta nhường chỗ lại thôi."
 
Mộng Đào Hoa
Chương 9: Chương 9



18

Chưa đầy một phút sau.

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Tôi giật mình, nép vào n.g.ự.c Kỷ Minh Thời.

"Kỷ Minh Thời… bên ngoài là xã hội đen sao?"

Anh thản nhiên đáp: "Không, là tình địch."

Anh đặt tôi xuống ghế sofa.

Ngay sau đó, tiếng gầm giận dữ vang lên từ bên ngoài.

"Kỷ Minh Thời! Mở cửa ngay! Mày còn là con người không hả?!"

Lần đầu tiên tôi nghe thấy Chu Nghiễn Thư mất kiểm soát như vậy.

Kỷ Minh Thời vẫn điềm nhiên như không.

Thái độ lười nhác nhưng lại mang vẻ đương nhiên.

"Cho dù có là cầm thú thì sao nào?"

Anh thản nhiên bước đến, mở cửa.

Cánh cửa vừa bật ra, một cú đ.ấ.m đã giáng thẳng vào mặt anh.

Chu Nghiễn Thư đè anh xuống đất, ra tay không chút lưu tình.

"Mày còn liêm sỉ không hả?! Ông đây đã ngứa mắt mày từ hồi cấp ba rồi!"

Kỷ Minh Thời nhanh chóng phản công.

Giọng anh lạnh băng: "Người không được yêu mới là kẻ thứ ba."

Tôi: ...

Trạng thái của tôi bây giờ giống hệt cụ ông trên tàu điện ngầm nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Những người xung quanh nhanh chóng lao vào can ngăn.

Trong đó, người sốt sắng nhất là bạn thân của Kỷ Minh Thời… Chu Hạo.

Tôi bừng tỉnh khỏi cơn say.

Chu Hạo la lên: "Kỷ Minh Thời! Cậu làm kẻ thứ ba mà còn ngang ngược hơn chính thất luôn cơ á?!"

Thế là… Chu Hạo bị kéo vào trận ẩu đả, ăn trọn vài cú oan uổng.

Bỗng, tôi và Chu Hạo cùng lên tiếng.

"Anh trai, đừng đánh vào mặt anh ấy!"

"Đừng đánh vào mặt!"

Bốn người chúng tôi đều sững sờ.

Tôi: "Ai là kẻ thứ ba cơ?"

Chu Hạo: "Khoan… anh trai?" (chỉ vào Châu Nghiễn Thư)

Kỷ Minh Thời: "Em gọi tên đó là… anh trai?"

Chu Nghiễn Thư nghiến răng: "Ông đây không được đánh vào mặt nó chắc?"

Kỷ Minh Thời đột nhiên bật cười.

Anh thả lỏng người, nằm dài dưới đất, bộ dạng như thể mặc cho anh tôi xử lý.

"Cậu cứ đánh đi, đánh xong thì tôi chính thức hẹn hò với cô ấy."

Chu Nghiễn Thư: "..."

Sau đó, anh tôi lập tức đạp thêm mấy cú.

Tôi không nỡ nhìn tiếp.

"Anh, đừng đánh nữa."

Điều khiến tôi ngạc nhiên là Chu Nghiễn Thư lại thực sự dừng tay.

Tôi kinh ngạc: "Anh thật sự không đánh nữa à?"

Anh tôi chậc một tiếng đầy ghét bỏ.

"Vừa đánh vừa thấy thằng nhãi này cười, cảm giác cứ ghê ghê như nào ấy. Ông mà đánh vào mặt nó, lát nữa nó còn có thể l.i.ế.m tay ông đấy chứ."

Tôi bật cười.

Rồi vội vàng đỡ Kỷ Minh Thời dậy.

Chu Nghiễn Thư hừ lạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ châm chọc.

Tôi lấy lọ cồn sát trùng, bắt đầu xử lý vết thương cho cả hai.

Bên cạnh, hai người kia vẫn đang đấu khẩu.

Chu Nghiễn Thư lải nhải không ngừng.

"Lúc tao mới vào trường, chỉ vì nhuộm tóc trắng mà mày cấm cửa không cho tao vào."

"Đó là quy định của trường."

"Nhưng tóc tao đã trắng bẩm sinh rồi!"

Kỷ Minh Thời định phản bác, nhưng cuối cùng lại im lặng.

"Là lỗi của tôi."

"Còn chuyện lần đó nữa, tao chỉ đi ngang qua chỗ đánh nhau thôi, thế mà mày tính luôn tao vào, làm tao bị ghi lỗi kỷ luật."

"Tôi tận mắt thấy anh đá mỗi người một cú, không gọi là tham gia thì gọi là gì?"

Tôi thấy anh tôi bắt đầu lấn lướt, bèn cầm bông tẩm cồn, nhấn mạnh lên vết thương của anh.

"Anh trai à, đáng lẽ anh nên ngoan ngoãn từ cấp một mới đúng."

Tôi đau lòng thổi nhẹ lên khóe mắt đỏ ửng của Kỷ Minh Thời.

"Đau không?"

Anh cong môi, giọng điệu dịu dàng.

"Không đau."

Chu Nghiễn Thư lạnh lùng chen vào: "Cứ coi như người anh này c.h.ế.t rồi đi?"

Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc tuyên bố: "Em muốn hẹn hò với anh ấy."

Chu Nghiễn Thư chán nản phất tay.

"Muốn yêu đương thì cứ yêu, đừng có quá thật lòng là được."

Kỷ Minh Thời mỉm cười.

"Không phải chơi đùa, là yêu nghiêm túc."

19

Chu Nghiễn Thư rời đi.

Những người trong biệt thự cũng dần tản ra hết.

Không khí vẫn còn vương mùi rượu nồng nặc.

Tôi ngủ không yên giấc.

Kỷ Minh Thời vòng tay ôm lấy eo tôi, một tay khác luồn xuống ôm gọn đầu gối, bế ngang tôi lên.

"Đến chỗ khác ngủ."

Tôi mơ màng dụi vào lòng anh.

Trong lúc đó, tôi nghe thấy giọng Hạ Thanh gọi anh.

"Anh Minh Thời."

Tôi giả vờ ngủ, nhưng thật ra vẫn lắng nghe.

Tôi đã mơ hồ nhận ra, hình như Hạ Thanh không phải em gái ruột của anh.

Bước chân Kỷ Minh Thời chững lại, anh quay người đối diện với Hạ Thanh.

"Anh và Đào Họa đang hẹn hò à?"

"Ừ."

Hạ Thanh cắn môi, như thể có điều muốn nói nhưng lại chần chừ.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy khoảnh khắc này cũng khá hay ho.

"Em và cô ấy có hiềm khích gì sao?"

Giọng Hạ Thanh có chút gượng gạo: "Không có."

"Vậy sao em vẫn nói với người khác rằng anh là anh trai em?"

"..."

Kỷ Minh Thời nhếch môi, giọng điệu thản nhiên nhưng không kém phần sắc bén.

"Trước đây anh không phủ nhận vì em từng bị bắt nạt. Nếu em gọi anh là anh trai có thể giúp em tránh rắc rối, anh cũng không phản đối… Nhưng bây giờ em đã là sinh viên rồi."

Anh dừng lại một chút, ánh mắt lạnh dần.

"Anh nghĩ, em không cần phải giả vờ như anh là anh trai em nữa. Quan hệ giữa chúng ta, nhiều nhất chỉ là người từng hỗ trợ nhau, hiểu chưa?"

20

Tôi và Kỷ Minh Thời.

Sau hai năm kể từ khi tốt nghiệp, chúng tôi quyết định kết hôn.

Tôi đến Bắc Kinh, chụp ảnh cưới tại ngôi trường cấp ba của Kỷ Minh Thời.

Trường anh và trường anh trai tôi được ngăn cách bởi một hành lang dài.

Hai bên hành lang trồng đầy hoa.

Kỷ Minh Thời có việc bận, đến muộn hơn tôi một chút.

Gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, những cánh hoa hồng phấn rơi vào lòng bàn tay tôi.

"Ơ? Là hoa đào sao?"

Một bóng người phủ xuống.

Kỷ Minh Thời đứng trước mặt tôi, đôi mắt ánh lên ý cười rạng rỡ.

"Là Đào Họa!"

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom