Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Món Quà Thần Linh Ban Tặng
Chương 80



Nhưng chưa lần nào khiến Văn Cảnh hiểu rõ như lần này: Cố Trà có lẽ sẽ không thể gượng dậy nếu Trì Đàm thật sự biến mất.

Đến ngày thứ mười, Cố Trà đã chẳng ăn nổi gì, thường xuyên nôn mửa và buồn ngủ. Hứa Tiêu lo lắng, gọi bác sĩ đến. Nhân lúc Cố Trà ngủ thiếp đi một lát, bác sĩ kiểm tra cho cô.

Khi biết kết quả kiểm tra, mọi người không biết nên vui hay buồn.

Cố Trà tỉnh dậy, việc đầu tiên muốn làm là đến thành phố ngầm ở Bình Hải. Hứa Tiêu thực sự không thể chịu nổi nữa.

“ Tiểu thư, cô đang mang thai!”

Cố Trà đột nhiên sững sờ.

Bàn tay cô chậm rãi đặt lên bụng: “Cô nói gì?”

Cô ngơ ngác nhìn Văn Cảnh, như muốn xác nhận.

Văn Cảnh quay mặt đi. Giờ đây, khi Trì Đàm sống chết chưa rõ, không ai biết đứa bé này đến có đúng lúc hay không.

Giọng anh trầm xuống: “Đúng vậy. Sức khỏe của cô không tốt lắm. May mà phát hiện sớm, nếu không đứa bé này e là…” E là không giữ được.

Dù Cố Trà đã sớm trưởng thành trước tuổi, nhưng rốt cuộc cô chỉ là một cô gái hai mươi, bản thân vẫn còn như một đứa trẻ. Việc một sinh linh bé nhỏ bất ngờ xuất hiện trong đời cô khiến cô có chút ngỡ ngàng.

Cô mất vài tiếng để chấp nhận chuyện này. Nhân lúc mọi người bận rộn, Văn Cảnh một mình đến gặp cô.

“Tiểu thư, giờ cô định làm gì? Nếu cô cần…”

Ánh mắt Cố Trà lạnh đi: “Cần gì?”

Văn Cảnh khó nhọc nói: “Cô chủ, với thân phận của cô, e là không thể…”

Cô là người cầm quyền nhà họ Cố, còn cả một tương lai rộng mở phía trước. Dù đã đính hôn, hôn sự có thể hủy bất cứ lúc nào. Nhưng đứa bé này, một khi sinh ra, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô.

Vì vậy…

Cố Trà hiểu ý anh: “Trì Đàm sẽ không sao. Con tôi cũng sẽ không sao. Gia đình ba người chúng tôi, không ai có thể chia cắt.”

Văn Cảnh cúi đầu. Gia đình ba người…

Anh gật đầu: “Xin lỗi, tôi hiểu rồi.”

“Ra ngoài đi.”

Văn Cảnh biết đó là một sinh mệnh vô tội, là con của cô . Nếu Trì Đàm thực sự đã chết, đây sẽ là dòng máu duy nhất anh để lại.

Cô sẽ không từ bỏ.

Văn Cảnh có chút hối hận vì đã nói những lời đó.

Đến chiều tối, khi mọi người biết tin Cố Trà mang thai, ngoài kinh ngạc là niềm vui.

Ai ngờ cặp đôi từng đấu đá kịch liệt ngày nào giờ lại đính hôn, thậm chí đã có con.

Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến lão đại gặp chuyện, sắc mặt mọi người lại trầm xuống.

Vì sức khỏe Cố Trà không tốt, mọi người không đến làm phiền cô nghỉ ngơi. Thế nên, khi cô lặng lẽ đến thành phố ở Bình Hải lúc nửa đêm, không ai hay biết.

Khi cô đến, gió biển thổi mạnh, tiếng sóng vỗ từng đợt, hệt như âm thanh của cơn lốc xoáy ngày Trì Đàm gặp chuyện.

Cố Trà nhắm mắt, hít sâu một hơi, chậm rãi bước về phía thành phố .

Lúc này là một giờ sáng.

Nhiệt độ không khí hơi thấp, Cố Trà ôm chặt bụng, vẫn quyết định mặc thêm một chiếc áo.

Cô tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào xa xăm, ánh mắt có chút trống rỗng.

“Trì Đàm, em lại đến đây.”

“Mọi người đều nói anh đã chết, nhưng em không tin.”

“Đừng đùa nữa, mau ra đây đi, anh biến mất lâu như vậy, em sẽ giận đấy.”

Cố Trà bất chợt nhớ đến hai năm cô biến mất, không biết Trì Đàm đã đau khổ vượt qua như thế nào.

Cô lau đi khóe mắt ươn ướt, nhẹ nhàng vu.ốt ve chiếc bụng còn phẳng lì: “Em muốn nói với anh, anh sắp làm cha rồi.”

“Em sẽ bảo vệ con thật tốt.”

“Nhưng mà…”

Cố Trà chậm rãi lau nước mắt, giọng nói khàn khàn và buồn bã, thì thầm: “Đừng để em lại một mình.”

“… Em sợ lắm.”

Gió nổi lên, mái tóc cô bị gió cuốn bay. Cố Trà kéo chặt áo, che chắn cho bụng.

Xa xa, ngọn hải đăng cô đơn sừng sững trên đảo, Cố Trà nhìn ánh sáng mờ nhạt ấy, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cô không muốn về, chỉ muốn ở lại đây, để có thể gần anh hơn một chút.

Có lẽ vì mang thai, hoặc có thể do những ngày căng thẳng khiến cô kiệt sức, Cố Trà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tiếng sóng biển văng vẳng bên tai, giấc ngủ của cô không được yên ổn.

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trong một vòng tay.

Ngẩng đầu lên, là gương mặt của Trì Đàm.

Gần một tháng không gặp, anh trông có vẻ mệt mỏi, râu mọc lún phún.

Cố Trà ngỡ mình đang mơ, ngơ ngác nhìn anh: “Trì Đàm?”

Nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, Trì Đàm vội vã đưa tay lau, giọt lệ đọng lại trong lòng bàn tay anh, nóng bỏng khiến cơ thể anh khẽ run, nỗi đau xót dâng trào trong lòng.

Anh đã vất vả chèo thuyền từ đảo trở về, chỉ để thấy bảo bối của mình co ro bất lực ngủ trên bờ biển.

Anh đau lòng đến muốn chết.

Giờ đây, nước mắt của cô càng khiến mọi phòng tuyến trong anh sụp đổ, giọng anh cũng nghẹn ngào: “Đừng khóc, đừng khóc, xin lỗi em.”

Cố Trà nắm lấy tay anh, vẫn không dám chắc, gọi: “Trì Đàm.”

“Ừ, anh đây, anh đây.”

Quả nhiên là mơ, trời còn chưa sáng mà.

Cố Trà khóc càng dữ dội, Trì Đàm hoảng hốt không biết phải làm sao, chỉ biết hôn nhẹ lên đôi mắt đẫm lệ của cô: “Trà Trà đừng khóc, anh không sao, xin em.”

Chắc là mơ thôi.

Cố Trà nhắm mắt lại, rồi mở ra, vẫn là gương mặt ấy.

Trì Đàm cẩn thận nâng mặt cô, lòng bàn tay vu.ốt ve làn da nhợt nhạt của cô: “Trà Trà, không phải mơ, anh còn sống, anh đã về. Sao em không ngoan thế, chẳng phải anh bảo em đợi anh sao? Sao không chăm sóc bản thân cho tốt?”

Cô không biết anh đau lòng thế nào khi thấy cô tiều tụy như vậy.

Cố Trà bất ngờ ôm chặt cổ anh, khóc nức nở. Trì Đàm luống cuống, vội xin lỗi: “Xin lỗi, anh không nói nữa, anh không nên trách em, là anh sai, đáng lẽ anh nên về sớm hơn.”

Đàn ông không hiểu tính khí con gái, càng dỗ cô càng cảm thấy tủi thân.

“Đều tại anh, tại anh hết!”

Trì Đàm vội gật đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Tại anh, mọi thứ đều là lỗi của anh, lần sau anh không dám nữa, đừng khóc được không? Bảo bối đừng làm anh đau lòng.”

Cố Trà vẫn chưa dám tin, nâng mặt anh nhìn thật lâu, lại bắt đầu cảm thấy tủi thân.

Trì Đàm sợ cô khóc nữa, giơ tay tự tát mình một cái: “Xin em đừng khóc, ngoan nhé?”

Cố Trà ngẩn ra, cuối cùng khẽ mỉm cười.

Thấy cô bật cười, Trì Đàm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa thả lỏng, giây tiếp theo trái tim anh lại thắt chặt.

Cô khóc như hoa lê dính mưa ôm cổ anh, giọng nũng nịu: “Trì Đàm, em mang thai rồi đó.”
 
Món Quà Thần Linh Ban Tặng
Chương 81



Trì Đàm bị những lời này làm cho ngoài khét trong mềm.

Hoàn toàn sững sờ.

Cố Trà cũng cảm thấy xấu hổ, rúc thẳng vào lòng anh.

Trì Đàm ngơ ngác ôm lấy vòng eo cô.

“Con?”

Anh khẽ thì thầm: “Anh sắp làm cha rồi sao?”

Cố Trà vùi mặt vào ngực anh, gật đầu.

Trì Đàm vuốt tóc cô: “Sao thế, không vui à? Hay là cảm thấy khó chịu ở đâu?” Anh bắt đầu có chút lo lắng.

“Không phải.”

Cố Trà nhỏ giọng, nũng nịu nói: “Em chỉ là không biết phải làm gì bây giờ.”

Nói đến chuyện này, cô có chút buồn rầu. Ai ngờ được Trì Đàm lại trúng ngay lần đầu, khiến cô trở tay không kịp, hoàn toàn chưa chuẩn bị gì.

Trì Đàm dỗ dành cô: “Không sao, có anh đây, anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Chúng ta về Khang Dụ Thành kết hôn trước, được không?”

Cố Trà nhìn anh, không nói gì.

Trì Đàm nghĩ cô không muốn, vội lấy một thứ ra đưa cho cô.

“Cái gì đây?” Cố Trà hỏi.

“Mở ra xem sẽ biết.”

Cố Trà làm theo, mở ra mới biết đó là mảnh bản đồ kho báu thứ năm.

“Sao anh tìm được nó?”

Gió biển hơi lạnh, Trì Đàm ôm cô thật chặt: “Hôm đó anh bị lốc xoáy cuốn xuống biển, phát hiện dòng nước dưới ngăn bí mật dẫn đến ngọn hải đăng, có một lối vào. Trên đường bơi qua, anh tìm được mảnh bản đồ này. Khi đến hải đăng mới biết đó là một hòn đảo hoang. May mắn trên đảo có cây ăn quả, anh mới sống sót được. Mấy ngày trước, có ngư dân đánh cá đi ngang qua hải đăng, anh mới có cơ hội trở về.”

Nói đến đây, anh khẽ xin lỗi: “Xin lỗi, đã để Trà Trà đợi lâu.”

Cố Trà nhẹ nhàng lắc đầu. Mấy ngày anh mất tích, chắc chắn anh còn sốt ruột và đau khổ hơn cô. Sao cô trách anh? Những lời oán trách vừa nãy chỉ là nói dối mà thôi.

Trì Đàm hôn đầu ngón tay cô, lo lắng hỏi nhỏ: “Trà Trà, giờ em có yêu anh không?”

Cố Trà mỉm cười: “Ừ.”

“Anh không có gia đình, em có muốn cho anh một mái ấm không?”

Cố Trà nắm bàn tay to lớn của anh, đặt lên bụng mình: “Ừ, một nhà ba người.”

Trì Đàm ánh mắt ấm áp, hôn cô: “Anh sẽ dùng cả đời để yêu thương em, chỉ yêu mình em.”

Cố Trà gật đầu, đầu ngón tay vu.ốt ve xương mày anh: “Trì Đàm, về nhà thôi.”

Anh cô độc nửa đời, trước đây chỉ biết tranh quyền đoạt lợi. Nhờ cô gái trước mặt, anh hiểu được yêu là gì. Giờ đây, vì “gia đình” trong lời cô, vì sự dịu dàng trong mắt cô, anh cam nguyện buông bỏ tất cả, lấp đầy mọi thứ.

Người đàn ông bế cô lên: “Ừ, chúng ta về nhà.”

Có cô, anh đã có một mái ấm.
 
Món Quà Thần Linh Ban Tặng
Chương 82



Trì Đàm đã trở về, hơn nữa là trở về trong trạng thái sống sót.

Điều này khiến mấy gã đàn ông của Satan kích động đến ôm đầu khóc rống.

Vì Trì Đàm nóng lòng muốn kết hôn, họ không ở lại Bình Hải lâu.

Nhưng điều Cố Trà không ngờ tới là, khi họ còn đang trên máy bay, Trì Đàm đã thông báo cho Tống Ưu ở Khang Dụ Thành chuẩn bị hôn lễ, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Cố Trà vừa đúng độ tuổi kết hôn ở Khang Dụ Thành. Sau khi máy bay hạ cánh, Trì Đàm không để cô về nhà họ Cố trước mà bế thẳng cô lên xe đến Cục Dân chính, như thể sợ cô đổi ý.

Hai người mặc áo sơ mi trắng chụp ảnh đăng ký kết hôn. Khi nhân viên công tác đóng dấu xong, Trì Đàm cầm hai cuốn sổ đỏ, vui mừng đến không biết phải làm sao.

Cố Trà chưa từng biết Trì Đàm lại hay cười đến vậy. Anh nắm chặt giấy chứng nhận kết hôn, tay còn lại giữ chặt cổ tay cô, như thể vẫn sợ cô sẽ chạy mất.

Không còn cách nào, anh đã chờ khoảnh khắc này quá lâu, luôn cảm thấy mình đang mơ. Chỉ khi thực sự chạm vào cô, anh mới dám tin rằng, từ giờ phút này, cô mãi mãi thuộc về anh.

Cố Trà hôn nhẹ lên cằm anh: “Ông xã.”

Trì Đàm vừa kiềm chế được cảm xúc kích động thì lại sụp đổ, ngây người nhìn cô: “Em gọi anh là gì?”

Cố Trà ôm cổ anh. Cô gái nhỏ nhắn, Trì Đàm dùng cánh tay nâng cô lên, nghe cô ngọt ngào gọi lần nữa: “Ông xã chứ gì.”

Trời ơi!

Ngọt ngào quá!

Anh ôm lấy cô vợ nhỏ hôn đắm đuối, hôn đến khi má cô ửng hồng, mắt phủ sương mù, càng thêm kiều diễm đáng yêu.

Trì Đàm khẽ thở dài, lúc này mới cảm thấy mang thai cũng không hẳn là tốt.

Từ Cục Dân chính đi ra, Trì Đàm cuối cùng cũng chịu đưa cô về nhà họ Cố, nhưng vì không yên tâm về cô vợ nhỏ, anh nhất quyết không chịu rời đi.

Cố Sâm và Cố Dạng chẳng hiểu chuyện gì.

Cho đến khi Cố Trà hơi ngượng ngùng nói: “Em mang thai rồi.”

Dù sao cũng là chú và anh trai, cô không tránh khỏi chút thẹn thùng.

Cố Dạng và Cố Sâm quả nhiên sững sờ hồi lâu. Cố Dạng nhíu mày liếc nhìn Trì Đàm, còn Trì Đàm thì tỏ ra lạnh nhạt, chẳng thèm để ý.

Cố Sâm sững sờ xong, mở miệng hỏi: “Hai đứa còn chưa kết hôn mà.”

Dù tư tưởng anh rất cởi mở, nhưng trong mắt anh, Cố Trà vẫn là cô bé nhỏ ngày nào. Vậy mà giờ đã mang thai, sắp làm mẹ? Thật huyền ảo!

Trì Đàm như ông lớn lôi ra hai cuốn sổ đăng ký kết hôn: “Kết hôn rồi.”

Cố Sâm và Cố Dạng: “…”

Tên này đúng là kẻ tàn nhẫn!

Chút thời gian cũng không để cho nhà họ Cố do dự hay đổi ý.

Cố Dạng và Cố Sâm không thể nói gì thêm, đành phải tham gia vào công tác chuẩn bị hôn lễ dù đã muộn. Dù sao đây cũng là đại hôn của hai nhà quyền lực, không thể qua loa.

Trì Đàm cũng nhân cơ hội ấy chính thức tiếp nhận việc chăm sóc Cố Trà tại trang viên của mình.

Chờ cô tĩnh dưỡng vài ngày, sức khỏe khá lên một chút, Cố Trà liền triệu tập mọi người trong nhà họ Cố, ghép lại năm mảnh bản đồ kho báu. Khi năm mảnh ấy ghép thành một bản đồ hoàn chỉnh, vị trí kho báu được xác định nằm ngay tại Khang Dụ Thành.

Chỉ là vị trí kho báu lại nằm sâu trong núi rừng heo hút, đến mức không ai có thể ngờ tới. Công trình khai phá rất lớn, nên họ phải cử người đi mở đường trước.

Vì cần phải khai phá cả một vùng núi, Trì Đàm đã sớm mua lại cả ngọn núi ấy.

Cố Trà lúc này có thể toàn tâm toàn ý đi tìm kho báu.

Đến ngày khai sơn tìm kho báu, An Tiểu Mỹ và Trương Khanh cũng đến góp sức.

Khai thác được một vòng, rồi vòng sau liền có tin truyền đến: hang động đã được mở, nghe nói phát hiện ra dấu hiệu của kho báu nên không thể tiếp tục nổ mìn nữa.

Khi Cố Trà nhận được tin, gần như có thể khẳng định nơi đó chính là chỗ cất giấu kho báu.

Cô cùng Trì Đàm lập tức đến nơi.

Dựa theo lộ trình trên bản đồ, quả nhiên họ đã tìm được kho báu truyền thuyết.

Trước mắt là một ngọn núi vàng, lấp lánh đến hoa cả mắt, vàng bạc châu báu chất đầy cả hang động, không chừa lấy một khe hở.

Mọi người ở đó đều tròn mắt kinh ngạc, ngay cả Cố Trà cũng sững người. Cuối cùng cũng hiểu, vì sao lại có nhiều người vì khối tài sản này mà tranh giành đến thế.

Trì Đàm ghé tai cô cười nói:

“Chúc mừng bảo bối, từ nay em chính là người phụ nữ giàu nhất Khang Dụ Thành.”

Cố Trà khẽ cười:

“Vậy còn anh?”

Trì Đàm nhướng mày:

“Anh là người đàn ông giàu nhất Khang Dụ Thành.”

Cố Trà sững người, nhìn về phía anh:

“Tài sản của anh còn nhiều hơn cả kho báu này sao?”

Trì Đàm ôm lấy cô:“Tất cả đều cho em.”

Cố Trà có chút ngỡ ngàng ,quả nhiên!

Cô chợt nghĩ đến một chuyện:

“Nếu anh còn giàu hơn cả em, tại sao trước đây lại muốn cướp đồ của em?”

Trì Đàm nghẹn lời. Đúng là anh thích quyền lực và lợi ích, nhưng chưa từng thực sự để tâm đến kho báu nhà họ Cố. Dù sao thì… anh cũng đâu thiếu tiền.

Ban đầu tiếp cận Cố Trà chỉ là vì vô tình nghe được người thừa kế nhà họ Cố rất ghê gớm. Trì Đàm vốn luôn tò mò những thứ mới lạ, muốn xem thử vị đại tiểu thư nhà họ Cố là người thế nào.

Và vào ngày họ gặp nhau, bánh răng số phận bắt đầu quay.

Sau đó anh theo đuổi cô, tranh giành với cô, đến mức chẳng rõ mình muốn kho báu hay chỉ đơn giản là muốn thu hút sự chú ý của cô. Vì cô gái này thực sự quá kiêu ngạo, quá bình tĩnh. Trong mắt cô, anh dường như chưa từng tồn tại, nhưng anh lại rõ ràng biết mình đã sa vào, và sa vào quá nhanh, quá bất ngờ, không kịp trở tay.

Khi một người không muốn thừa nhận cảm xúc của mình, không muốn thừa nhận thất bại, điều đó thật đáng sợ. Chính vì vậy mà anh chọn cách sai lầm, để rồi bỏ lỡ cô trong suốt hai năm, và chính khoảng thời gian đó giúp anh hiểu rõ rằng, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, thứ anhmuốn có lẽ… không phải là kho báu.

Còn rốt cuộc anh muốn điều gì…

Trì Đàm nhìn Cố Trà , khẽ nói: “Tên hỗn đản đó đã dùng sai cách.”

Anh vậy mà đang mắng… chính mình là tên hỗn đản.

Cố Trà bật cười thành tiếng:

“Đúng là đồ hỗn đản.”

Hai người nhìn nhau cười.

Nụ cười của cô dịu dàng.

Ánh mắt của anh đầy cưng chiều.
 
Món Quà Thần Linh Ban Tặng
Chương 83: Hoàn



Tin tức về kho báu nhà họ Cố được khai quật nhanh chóng leo lên top tìm kiếm. Cố Trà trong nháy mắt trở thành danh môn giàu có nhất Khang Dụ Thành. Cùng lúc, thời gian hôn lễ của cô và Trì Đàm cũng được công bố rộng rãi.

Dư luận không khỏi xôn xao, người người đều trầm trồ: “Đệ nhất danh môn kết hôn với người đàn ông ưu tú nhất Khang Dụ Thàng, đúng là một mối lương duyên hoàn hảo, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa!”

Phán quyết của Khương Duy cũng đã được tuyên: với hàng loạt tội danh, hắn bị kết án tù chung thân.

Còn Cố Lệnh, sau quá trình điều tra nghiêm ngặt, bị đưa đi sống ở vùng quê hẻo lánh, cả đời bị giám sát chặt chẽ, không được phép quay lại Khang Dụ Thành, càng không thể gây sóng gió gì thêm.

Ngày hắn bị đưa đi, còn lớn tiếng đòi gặp Cố Trà . Nhưng cô hoàn toàn phớt lờ.

Cô đoán được hắn định nói gì—có thể là van xin cô , cũng có thể là mắng chửi một trận. Nhưng với cô, mọi kết quả đều chẳng còn quan trọng.

Từ khoảnh khắc hắn dùng tính mạng của Trì Đàm để uy h**p cô, tình nghĩa huynh muội giữa họ đã chấm dứt.

Đó là con đường hắn tự chọn.

Không thể trách ai được.

Giải quyết xong mọi việc lặt vặt, Cố Trà an tâm chuẩn bị cho hôn lễ.

Ngày cưới, trời trong xanh, mây trắng nhẹ trôi, ánh nắng rực rỡ. Hai nhà Trì – Cố chính thức trở thành thông gia. Mọi khúc mắc trong quá khứ như tan theo ánh sáng ngày lễ, ít nhất, trong khoảnh khắc này, ai cũng nở nụ cười hạnh phúc.

Nhạc Lâm và Khương Sán đều đến dự lễ cưới. Cả hai im lặng, nét mặt có chút buồn bã, từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ uống rượu. Cố Sâm mặc kệ họ.

Hứa Tiêu và An Tiểu Mỹ ở bên cạnh giúp Cố Trà chuẩn bị, Hứa Tiêu ríu rít không ngừng:

“Trước giờ em đã cảm thấy chị và lão đại đúng là định mệnh. Mấy năm làm fan CP như vậy, cuối cùng cũng thành đôi, mãn nguyện quá!”

Cố Trà khẽ cười, nhưng trong lòng vẫn có chút hồi hộp.

Hứa Tiêu tinh ý nhận ra, chủ động chuyển hướng câu chuyện để nàng bớt căng thẳng. Cô bắt đầu khen ngợi Trì Đàm: “Đại tiểu thư còn nhớ Dương Vân Tiêu với Cao Văn Tâm không?”

“Nhớ chứ.”

Hứa Tiêu cười tươi: “Hai cô đó từng tranh giành tình cảm với chị. Sau vụ ầm ĩ đó, lão đại đích thân gây áp lực với Dương gia và nhà họ Trì, khiến họ phải ‘quản giáo’ con gái cho ra hồn. Dương gia sợ quá, vội vàng gả Dương Vân Tiêu đi sớm. Còn Cao Văn Tâm thì không còn chỗ dựa, tài nguyên tụt dốc, anti-fan đông nghịt, giờ sắp rời khỏi giới giải trí luôn rồi. Còn đâu tâm trạng mà dây dưa với lão đại nữa!”

Cố Trà có chút bất ngờ: “Còn Nhạc Tiệp thì sao?”

Hứa Tiêu cười khẩy: “Cô ta dám chọc chị, Trì gia sau đó đã ra tay rất nhiều lần với Nhạc gia. Trên thương trường cũng liên tục gây khó dễ, khiến nhà họ bây giờ phải cúi đầu làm người, nào dám gây sự nữa.”

“Còn nữa…” Hứa Tiêu tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Cố Trà nghe đến khẽ mím môi cười. Không ngờ anh lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy vì mình, vậy mà cô chẳng hay biết gì.

Nhờ có Hứa Tiêu và An Tiểu Mỹ trò chuyện rôm rả, tâm trạng Cố Trà cũng dần bình tĩnh lại.

Khi hôn lễ bắt đầu, cô mặc váy cưới đứng ngoài lễ đường.

Văn Cảnh và một vệ sĩ khác đẩy cánh cửa lễ đường ra.

Ánh sáng đột ngột chiếu vào.

Cố Trà ngẩng đầu, và bắt gặp ánh mắt Trì Đàm—khoảng cách vừa đủ gần để thấy rõ, cũng vừa đủ xa để hồi hộp.

Chỉ một ánh nhìn, như gợi lại tất cả quá khứ của hai người—sự cô độc, lạnh lùng, khép kín—nhưng rồi cũng chính vì đối phương mà trở nên mãnh liệt, rực cháy và kiên định.

Khoảnh khắc ấy, họ đứng trên vòng xoay thời gian, đối diện nhau, cùng lựa chọn đi hết cuộc đời này bên nhau.

Âm nhạc vang lên.

Trì Đàm bước về phía cô.

Giữa ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người, người đàn ông mặc vest, dáng cao ngất ấy cúi người bế bổng cô gái của mình lên.

Ánh sáng phản chiếu sau lưng anh, rực rỡ như tuyên ngôn: “Cả đời này, anh nguyện gánh hết phong ba, yêu em đến bạc đầu.”

Trì Đàm cúi đầu, giọng dịu dàng: “Em không cần bước đi trước đâu, chỉ cần đứng ở đây. Anh sẽ luôn bước đến bên cạnh em. Anh sẽ luôn là người yêu em trước.”

Cố Trà cong môi mỉm cười, giơ tay ôm lấy cổ anh.

Cô như nhìn thấy ánh sáng trong mắt Trì Đàm—ấm áp hơn bất kỳ thời khắc nào.

Và nghe thấy anh nói: “Bảo bối, bây giờ anh muốn đưa em đến tương lai của chúng ta. Đừng sợ, nơi đó rất tuyệt vời ,có anh người yêu em.”

Cố Trà nở nụ cười ngọt ngào:

“Trì Đàm, em không sợ. Thật sự không sợ—vì có anh mà.”

Trì Đàm ôm lấy cô dâu của mình, từng bước một đi về phía tương lai.

Anh từng nghĩ trái tim mình đã mục ruỗng.

Tình yêu cũng chẳng là gì.

Thế nhưng, chỉ cần cô liếc anh một cái, chỉ cần một cái liếc mắt thôi.

Trái tim đã mục ruỗng, héo tàn ấy bỗng sống lại.

Trì Đàm biết, cả đời này của anh, có một liều linh dược hồi sinh.

Đó chính là cô gái tựa như mây trên đỉnh trời này.

Món quà mà thần linh ban tặng.

Trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng đáp xuống lòng anh.

Trì Đàm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Anh sẽ nuông chiều cô cả đời, cho đến hơi thở cuối cùng.
 
Back
Top Bottom