Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Chương 115: Ngoại truyện 12: Đám cưới



Lương Mạn Thu giật mình hỏi:

– Anh, Linh Heo là con gái mà, sao làm phù rể được?

Đới Kha tỉnh bơ đáp:

– Nó mà diện vest vào thì đố ai nhận ra là con gái.

Kim Linh toàn mặc đồ kiểu trung tính, nhìn thoáng qua dễ nhầm là con trai, song cô chưa bao giờ chủ động đặt mình vào vai trò của nam giới trong xã hội, cũng chẳng bao giờ thổ lộ kiếp sau muốn làm đàn ông.

Dù rằng, mỗi khi Kim Linh ra vẻ nam tính thì còn bảnh hơn cả Kim Minh.

Lương Mạn Thu vẫn hơi băn khoăn:

– Để chị ấy làm phù rể, liệu chị ấy có giận không anh?

Đới Kha khẳng định chắc nịch:

– Linh Heo không nhỏ mọn vậy đâu.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh nghĩ chị ấy sẽ chọn phù dâu hay phù rể?

Với tình bạn bền chặt bao năm, cả hai đều tin chắc Kim Linh sẽ không từ chối, kiểu gì cũng chọn một trong hai vai trò.

Đới Kha nói:

– Nếu mà đoán được thì anh đã chẳng hỏi làm gì cho mệt.

Thực ra, anh đoán khả năng cao Kim Linh sẽ chọn làm phù dâu. Danh sách phù rể của anh còn dài, thêm cô cũng chẳng sao, nhưng Lương Mạn Thu thì không có nhiều lựa chọn cho vị trí phù dâu, Kim Linh đâu nỡ không chìa tay giúp đỡ.

Chỉ có điều, việc mặc váy đối với Kim Linh quả là một thử thách cam go, thực sự sẽ lật đổ hình tượng bao nhiêu năm qua của cô.

Đới Kha vừa dứt lời, Kim Linh đã nhắn lại: “Má ơi, cuối cùng cũng chịu cưới! Chúc mừng tụi bây trước nhé! Bao nhiêu năm cuối cùng cũng đơm hoa kết trái rồi!”

D: (icon anh lính)

Linh Heo: “Phù rể với phù dâu mỗi bên mấy người vậy?”

D: (icon quả trứng)

D: “Đang chờ mày thôi đó.”

Lương Mạn Thu đứng bên khẽ nhắc:

– Anh ơi, chắc ý chị ấy là hỏi tụi mình định sắp xếp bao nhiêu người cho mỗi bên, chứ không phải hỏi mình đã chốt được mấy người rồi đâu.

Đới Kha đáp:

– Thì anh đang đợi nó chốt mà.

Anh cố tình tạo cảm giác Kim Linh là lựa chọn không thể thiếu, khiến cô cảm nhận được tầm quan trọng của bản thân, đồng thời khéo léo gây áp lực.

Đới Kha luôn giỏi trò này.

Dù Kim Linh tiếp xúc với Đới Kha nhiều hơn Lương Mạn Thu, nhưng giữa những người con gái với nhau luôn tồn tại một sợi dây gắn kết tự nhiên, nên đôi khi cô lại cảm thấy gần gũi với Lương Mạn Thu hơn.

Linh Heo: (icon cười nhăn răng) “Chỉ cần Tiểu Thu không chê phù dâu cao hơn cô dâu thì tao chiều tất.”

D: “Nhỏ chỉ muốn mày làm phù dâu thôi.”

Linh Heo: “He he.”

Đới Kha quay sang, ném cho Lương Mạn Thu hai chữ:

– Xong nhé.

Lương Mạn Thu chồm tới, hí hoáy trên điện thoại của Đới Kha, gõ: “Tuyệt quá!”, rồi chọn một nhãn dán được hệ thống gợi ý: “Thỏ con tặng bạn một đoá hoa xinh”.

Vừa đáng yêu vừa tinh nghịch, vừa nhìn là biết chẳng phải gu của Đới Kha.

Linh Heo: “Cái này chắc chắn là Tiểu Thu gửi rồi.”

Lương Mạn Thu còn định tiện tay chọn icon “đáng yêu” trong bộ sưu tập của hệ thống để gửi cho Kim Linh thì Đới Kha giằng lại điện thoại:

– Dùng máy em mà gửi.

Chứ lỡ hôm nào anh say khướt, giở lại tin nhắn mà thấy thì có mà chết khiếp.

Lương Mạn Thu với tay lấy chiếc điện thoại đang sạc ở đầu giường, tìm tài khoản WeChat của Kim Linh.

Q: (icon đáng yêu)

Linh Heo: (icon cười nhăn răng)

Q: “Chị Linh Heo ơi, phù dâu phải mặc váy đó, chị có ngại không?”

Linh Heo: “Vô tư đi.”

Rồi Kim Linh gửi một tấm ảnh tốp ca của giáo viên trường Tiểu học Thúy Điền nhân ngày lễ Thanh niên mùng 4 tháng 5. Trong ảnh, hai hàng giáo viên nữ mặc đồng phục là bộ váy vest dài tới gối và đi đôi giày da đen xinh xắn. Kim Linh đứng ở rìa hàng thứ hai, thấy rõ cả bộ trang phục.

Linh Heo: (icon che mặt) “Chị từng mặc rồi.”

Q: “Úi xinh thế, chị phải đăng lên vòng bạn bè chứ.”

Linh Heo: “Đăng lên thì có mà bị lão Ninh với Minh Bốn Mắt cười cho nửa năm.”

Lương Mạn Thu quay sang hỏi Đới Kha:

– Anh, thế phù rể anh định mời ai?

Đới Kha đáp:

– Để gần tới ngày anh hỏi lại lão Ninh với Minh Bốn Mắt xem sao.

Sau đó, vì lão Ninh và Kim Minh không sắp xếp được thời gian, Đới Kha đành nhờ hai người đồng nghiệp.

Tổng cộng có sáu người gồm cô dâu, chú rể, phù dâu và phù rể. Ba chàng trai bên đằng trai cao xấp xỉ nhau, còn ba cô gái bên đằng gái lại có chiều cao xếp thành bậc thang như cột sóng điện thoại, giảm dần đều: cao nhất là Kim Linh, kế đến là An Giai Nguyệt, và thấp bé nhất chính là cô dâu Lương Mạn Thu.

Cô cũng khó mà tìm được phù dâu nào thấp hơn mình.

An Giai Nguyệt đến Bích Lâm Hồng Đình từ sớm, tình cờ gặp Kim Linh đang lên cầu thang. Đến khi cùng bước tới cửa, cả hai mới nhận ra người kia chính là phù dâu còn lại.

Mãi cho đến khi Lương Mạn Thu tốt nghiệp đại học, An Giai Nguyệt mới biết đôi chút về hoàn cảnh gia đình cô bạn.

Hôm đó, Đới Tứ Hải dẫn theo mẹ con A Liên, cùng với Đới Kha đã cố tình xin nghỉ phép đến dự lễ tốt nghiệp của Lương Mạn Thu.

An Giai Nguyệt nhận lời làm phó nháy cho cả nhà Lương Mạn Thu, ban đầu còn hơi ngơ ngác hỏi:

– Bạn trai cậu đi chung với cả nhà bác cậu à?

Lương Mạn Thu gật đầu, ngập ngừng một lát rồi nói thật:

– Bác tớ chính là ba của bạn trai tớ. Từ nhỏ tớ đã sống ở nhà bác ấy rồi.

Hồi năm nhất, An Giai Nguyệt từng được Lương Mạn Thu đãi một chầu “cơm ra mắt người yêu”,khi đó cô mới biết tên thật của Đới Kha, lại thấy anh không cùng họ với Lương Mạn Thu nên cứ ngỡ họ chỉ là anh em họ mà thôi.

An Giai Nguyệt à một tiếng rõ dài, lúc này mới vỡ lẽ:

– Vậy ra… bạn trai cậu đúng là… anh trai cậu thật.

Thảo nào Bí thư chi Đoàn – à không, là Châu Thư Ngạn sau khi di cư đã bị cả lớp gọi bằng biệt danh “thằng Tây”, lại vỡ mộng hoàn toàn. Người mà cậu ta muốn nẫng tay trên nào phải dạng tầm thường, mà là người nhà của Lương Mạn Thu, đụng vào chính là đụng đến cả họ người ta, người ngoài khó lòng xen vào.

Lương Mạn Thu đang trang điểm trong phòng ngủ, người ra mở cửa là A Liên.

Kim Linh khẽ ghé tai An Giai Nguyệt, thì thầm nói đó là mẹ của em trai Đại D. Cô nàng lúc nào cũng kiêm luôn vai trò người thuyết minh. Hồi nhỏ cũng chính cô là người hay rỉ tai đám bạn mới quen, dặn đừng có nhắc gì đến mẹ Đại D, nếu không thì có ngày ăn đòn mà chẳng hiểu vì sao.

Một người phụ nữ trung niên khác đứng bên bàn trang điểm, gương mặt nom vừa lạ lẫm lại phảng phất nét quen thuộc. Bà nhìn Lương Mạn Thu đang dần thay đổi từng chút một dưới lớp trang điểm, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, không rõ là vì câu nệ hay xúc động.

An Giai Nguyệt lại rón rén hỏi Kim Linh người này là ai.

Câu hỏi này quả thực làm khó Kim Linh, cô nàng đáp:

– Thôi cứ gọi bằng cô là chuẩn bài.

An Giai Nguyệt thầm giơ ngón cái, buột miệng khen:

– Chuẩn ạ!

May thay, Lương Mạn Thu đã kịp thời giải đáp thắc mắc. Cô nói với người phụ nữ đó:

– Mẹ, hai phù dâu của con đến rồi ạ.

Nơi con gái chuẩn bị làm lễ rước dâu không phải nhà mình khiến Lư Ngọc Phân thấy hơi xấu hổ. Bà bước sang một bên, nói với hai cô gái:

– Hai cháu đến sớm thế, vất vả cho hai cháu quá.

An Giai Nguyệt và Kim Linh vội đáp rằng chẳng hề vất vả, bởi các cô và Lương Mạn Thu là bạn bè thân thiết bao năm.

Sau đó, Kim Linh mới kéo riêng An Giai Nguyệt ra nói nhỏ rằng đây cũng là lần đầu tiên cô gặp mẹ của Lương Mạn Thu, trước đây chưa từng nghe Mạn Thu hay Đại D nhắc đến bao giờ.

An Giai Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lương Mạn Thu lại giữ kín như bưng chuyện gia đình. Nếu là mình, cô cũng chẳng thiết phí lời giải thích.

Cô dâu cùng các phù dâu vừa trang điểm, làm tóc xong xuôi thì xe đón dâu đã đậu ngay dưới lầu, không khí tưng bừng náo nhiệt hẳn lên.

Lão Ninh và Kim Minh tuy không làm phù rể nhưng cũng có mặt phụ giúp mấy việc lặt vặt, trông lại có phần hợp vai hơn hẳn. Đến cả pháo giấy cũng do hai anh chàng này bắn.

Xem ra chú rể cảnh sát nào khi đón dâu cũng khó thoát khỏi màn thử thách thể lực. Đây là cơ hội chính đáng duy nhất để trêu chọc mấy anh chàng cảnh sát nêm các cô phù dâu và đám bạn bè thân thiết đâu dễ gì bỏ qua

Những “hình phạt” mà năm xưa ông thầy Chương Thụ Kỳ từng nếm trải, cậu học trò Đới Kha nay cũng chẳng thoát được món nào.

Đới Kha và hai phù rể hì hục hít đất.

Kim Minh lén thở phào nhẹ nhõm, đoạn quay sang bảo lão Ninh:

– Em đã nói rồi mà, bọn mình không hợp làm phù rể đâu.

Lão Ninh chen đến bên cạnh Kim Linh đang hào hứng đếm, còn cố tình ngắm cô từ đầu đến chân. Hôm nay Kim Linh trông rất điệu đà nữ tính, đúng chuẩn gái thẳng khiến phụ huynh yên tâm.

Anh ta cất tiếng trêu:

– Ôi người đẹp ơi, mày có còn là Linh Heo mà tao biết không đấy?

Kim Linh lườm lão Ninh một cái sắc lẹm, tiện chân đá vào ống quyển anh ta một phát rồi vênh mặt bảo:

– Chị đây ở bầu thì tròn ở ống thì dài nhé.

Sau khi trải qua đủ trò thử thách, Đới Kha bế bổng Lương Mạn Thu lên bằng một tây, để cô ôm chặt cổ mình, ngồi vững trên cánh tay anh.

Khác với chiếc váy xòe bồng khi chụp ảnh cưới, hôm nay Lương Mạn Thu diện một thiết kế váy đuôi cá với phần tà sau hơi dài. Kim Linh giúp nâng tà váy, trong khi An Giai Nguyệt vốn là kế toán chuyên nghiệp, thì xách túi cho cô dâu, luôn trong tư thế sẵn sàng nhận lì xì.

Chiếc cầu thang bộ từ tầng năm xuống tầng một này, thuở bé Lương Mạn Thu đã từng theo Chương Thụ Kỳ đi xuống, từng ấm ức bỏ nhà chạy xuống, nhưng nhiều hơn cả vẫn là những lần đuổi bắt nô đùa cùng Đới Kha.

Hôm nay là lần đầu tiên, dưới những ánh nhìn chúc phúc của mọi người, cô được Đới Kha trân trọng bế xuống lầu.

Khoảng cách từ tầng năm xuống tầng một tuy rất ngắn, Đới Kha cứ thế bế cô một mạch xuống lầu mà hơi thở vẫn đều đặn như không. Thế nhưng, quãng đường từ tầng một lên tầng năm lại rất dài, Lương Mạn Thu đã mất mười bảy năm ròng rã mới chính thức đặt chân đến đích.

Tháng Mười Một, Hải Thành bước vào mùa đẹp nhất trong năm.

Chiều tối, lễ cưới được cử hành trên bãi biển thơ mộng của khách sạn trong ánh hoàng hôn rực rỡ tựa vàng tan chảy, gió biển mơn man thổi, bờ cát mịn màng trải dài, và tiếng sóng vỗ về rì rào không ngớt.

Hai bên thảm đỏ trưng bày những bức ảnh ghi lại hành trình từ thơ bé đến khi trưởng thành của Lương Mạn Thu và Đới Kha, như một hành lang thời gian dẫn lối các khách mời tiến về phía con đường lát gỗ sát bờ biển.

Gió chiều khẽ lay những đóa hoa nhài cùng hoa bách hợp, nhẹ nhàng thổi tung những dải lụa trắng tinh khôi.

Phía cuối thảm đỏ, trước phông nền có chữ D&Q, hai nhân vật chính của ngày trọng đại đang sánh bước bên nhau.

Cô con gái sáu tuổi của Chương Thụ Kỳ và Triệu Tĩnh làm phù dâu nhí, mang nhẫn cưới đến trao cho cô dâu chú rể.

Đới Tứ Hải vốn định để Cá Hố đảm nhận vai trò này, nhưng thằng bé sợ chỗ đông người nên nhất quyết không chịu. Đúng là hồi ba tuổi tính nết làm sao thì lớn lên y như vậy, thằng nhóc yếu đuối y như Đới Kha từng nói.

Số phận lại một lần nữa tạo thành một vòng lặp khép kín, gắn kết những người hàng xóm cũ này lại với nhau, dệt nên một mạng lưới thân tình bền chặt.

Đến phần phát biểu, Lương Mạn Thu tay phải cầm micro, tay trái đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, giơ cao tấm thẻ chi chít chữ vừa được An Giai Nguyệt đưa cho.

Đới Kha suýt nữa buột miệng văng tục, anh thì thầm:

– Em định nói gì mà nhiều dữ vậy?

Lương Mạn Thu liếc yêu anh một cái, rồi cất giọng bằng tông điệu bình tĩnh như mọi khi:

– … Xin chân thành cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian quý báu đến chung vui trong ngày trọng đại của chúng tôi. Chú rể đang đứng cạnh tôi đây không chỉ là chồng tôi, mà trước hết, anh ấy còn là anh trai của tôi. Mối quan hệ của chúng tôi khởi đầu từ tình thân, rồi mới đơm hoa kết trái thành tình yêu. Nếu có một thứ tình cảm nào thiêng liêng hơn cả tình yêu, với tôi, đó chắc chắn là tình thân. Tình thân mà tôi may mắn có được không chỉ đến từ người mẹ đã sinh thành, người bà đã tảo tần sớm hôm một mình nuôi nấng tôi suốt bao năm, người anh đã cùng tôi khôn lớn, hay cô A Liên đã chỉ dạy tôi cách đối mặt với tuổi dậy thì, mà phần lớn hơn cả đến từ người bác đã rộng lòng cưu mang và nuôi tôi nên người.

Ánh mắt Lương Mạn Thu cố ý hướng về phía Đới Tứ Hải đang ngồi ở hàng ghế đầu dành cho khách mời. Người đàn ông tuổi ngoài ngũ tuần vẫn nụ cười rạng rỡ thường trực, mái tóc hoa râm nay đã được nhuộm đen, khiến trông ông hôm nay càng thêm phong độ.

– Thưa bác, ngày con mơi chân ướt chân ráo từ quê lên Hải Thành, bác đã nói với con rằng: “Con chỉ cần chuyên tâm học cho thật giỏi, cùng anh vào cấp Ba, thi đậu đại học, những chuyện khác không cần phải bận tâm.” Mỗi khi con mất đi sự tự tin, bác lại thủ thỉ những lời động viên ấy. Suốt mười bảy năm đằng đẵng, bác luôn đối đãi với con như con gái ruột, lo cho con từ chuyện học cấp Ba, lên đại học, rồi đến cả cao học, nuôi nấng con trở thành một đứa con nhà người ta trong mắt mọi người.

Khách khứa bỗng vỗ tay rền vang như sấm, tất cả mọi người đều phải công nhận Lương Mạn Thu quả thực rất xuất sắc.

Đới Tứ Hải vốn đang cười tươi rói, vậy mà tiếng vỗ tay rền vang lại khiến sống mũi ông cay xè. Trong lòng trăm mối ngổn ngang, vừa tự hào lại vừa xúc động khôn nguôi. Ông nào dám mơ nhà mình lại có ngày được nở mày nở mặt thế này, đây là lần đầu tiên trong đời ông được chứng kiến tận mắt sức lay động của tri thức mãnh liệt đến nhường nào, mà người mang lại cho ông trải nghiệm này lại chính là cô sinh viên ưu tú của Đại học Bắc Kinh.

Lương Mạn Thu nghẹn ngào cất lời:

– Bác vẫn luôn đảm đương vai trò của một người cha thực thụ, bù đắp cho con tình thương của người cha mà con hằng thiếu vắng. Trước đây con còn e ngại, chưa dám thay đổi cách xưng hô, hôm nay cuối cùng cũng có thể đường hoàng gọi bác một tiếng ba. Ba ơi, con cảm ơn ba mười bảy năm về trước đã mang con về nhà và cho con một cuộc đời mới.

Mắt Đới Tứ Hải đã nhòa đi, ông bất giác đưa tay lên lau khoé mắt, nào ngờ càng lau thì nước mắt lại càng tuôn nhiều. Người đàn ông đã ở vào cái tuổi biết rõ lẽ đời lại sụt sùi khóc ngon lành như một đứa trẻ.

Người ta thường chỉ khóc sụt sùi khi gả con gái, đằng này hôm nay Đới Tứ Hải vừa gả được con gái, lại vừa có thêm con dâu, hai dòng cảm xúc cứ thế trào dâng mãnh liệt khiến ông chẳng tài nào kìm nén nổi.

A Liên cũng đỏ hoe vành mắt, mỉm cười trong làn nước mắt, lặng lẽ đưa giấy ăn cho ông.

Đới Kha cũng chẳng bình tĩnh hơn là bao, nhưng ít nhất không đến nỗi khóc sướt mướt như ba mình, dẫu sao người được cảm ơn cũng đâu phải là anh.

An Giai Nguyệt chẳng buồn để tâm đ ến lớp trang điểm đã nhòe đi ít nhiều, vội vàng đưa khăn giấy thấm khô nước mắt cho Lương Mạn Thu trước.

Lương Mạn Thu hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp:

– Ngoài ra, em cũng có vài lời muốn nói với chồng em, cũng chính là anh trai em. Trong mắt người ngoài, em luôn là “con nhà người ta” hoàn hảo, nhưng chỉ có anh mới hết lần này đến lần khác nhìn thấu những do dự và bất an ẩn sâu trong lòng em. Nếu ba là người giúp em không phải lo nghĩ về cơm áo gạo tiền, thì anh chính là người giúp em chẳng còn phải muộn phiền vì những trăn trở trong tình yêu. Tình yêu mà em cảm nhận được chính là sự đồng hành bền bỉ qua năm tháng, là những lựa chọn kiên định không bao giờ đổi thay. Dù anh chưa bao giờ nói ra, nhưng em vẫn luôn cảm nhận được tất cả. Cảm ơn anh đã luôn nỗ lực không ngừng để chúng ta không lạc mất nhau trên hành trình trưởng thành.

Cuối cùng cũng đến lượt Đới Kha được nhắc tên, anh buộc phải ngước mặt lên, gắng chớp chớp mắt, như vậy thì nước mắt mới không rơi xuống.

Lương Mạn Thu lại nói:

– Cuối cùng, em xin gửi lời cảm ơn chân thành đến Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự thuộc đồn cảnh sát Thúy Điền, anh Chương Thụ Kỳ, người anh Tiểu Kỳ đã chứng kiến chúng em cùng nhau khôn lớn. Sự quan tâm và giúp đỡ của anh suốt chặng đường vừa qua đã đáp ứng mọi kỳ vọng thuở niên thiếu của chúng em về hình ảnh một người cảnh sát. Anh đã dùng sự chính trực và tinh thần trách nhiệm của mình để gắn kết gia đình đặc biệt của chúng em bằng sợi dây pháp lý vững chắc nhất.

Chương Thụ Kỳ không nhịn được cười, tự vỗ tay cho chính mình, cũng là để cảm ơn sự ghi nhận của đông đảo quần chúng đối với công tác của lực lượng cảnh sát.

Triệu Tĩnh khều nhẹ cô con gái nhỏ:

– Cục cưng nghe thấy không, chị Tiểu Thu đang khen ba đó, mình cũng vỗ tay cổ vũ cho ba đi con.

Đới Kha cầm lấy micro, cất giọng:

– Em tôi đã làm ba bọn tôi khóc rồi, để tôi nói vài câu xem có làm ông ấy cười lại được không nhé.

Khách mời phía dưới đều cười rộ lên, Đới Tứ Hải cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đới Kha tiếp tục:

– Các cô chú hàng xóm hay ghé tiệm nhà con chắc ai cũng biết, từ nhỏ con đã chẳng phải đứa con ngoan ngoãn gì cho cam, càng không phải là người khiến ba con được mát lòng mát dạ. Tiếng xấu của con thậm chí còn đồn đến tận tai sếp con bây giờ là anh Tiểu Kỳ, thiếu chút nữa là trở thành đối tượng làm việc của anh ấy rồi.

Lời lẽ thẳng thắn lại pha chút hài hước của Đới Kha khiến không ít khách mời vỗ tay hưởng ứng, tiếng vỗ tay càng lớn chứng tỏ mối quan hệ càng thân thiết. Lão Ninh còn hào hứng hét lên “Chuẩn luôn!”, khiến Kim Minh đứng cạnh không kịp bịt miệng anh ta lại.

Chương Thụ Kỳ và Triệu Tĩnh bất giác nhìn nhau cười. Đây cũng chính là chủ đề họ thường tán gẫu để làm nóng không khí trước khi chính thức yêu nhau. Đới Kha quả thực đã cống hiến và hy sinh quá nhiều cho họ.

Đới Kha nói tiếp:

– Nếu không có em gái, thì người anh này cũng chẳng thể nào tồn tại. Đây có vẻ là một lời nói thừa, nhưng cũng là những lời thật lòng nhất của tôi. Tôi có thể khẳng định rằng, nếu không có Lương Mạn Thu, Đới Kha của bây giờ đã không phải là một cảnh sát, có khi còn đang đứng ở phía đối lập với lực lượng cảnh sát ấy chứ.

Giọng điệu của anh bỗng dưng trở nên nghiêm túc lạ thường, đây không phải là hiệu quả mà Đới Kha mong muốn. Anh cố nở một nụ cười gượng gạo, nhưng chẳng mấy hiệu quả, ngược lại còn giống như khúc dạo đầu của một trận khóc sắp sửa tuôn trào.

Lương Mạn Thu rưng rưng nước mắt, lặng lẽ lắc đầu, ý muốn nói với anh rằng sẽ không đâu, dù anh có tệ đến mấy cũng không đến nỗi làm những chuyện phạm pháp.

Những lời định nói trong đầu Đới Kha vốn dĩ cũng chỉ có đến thế. Anh trước giờ vốn không phải kiểu người thích ủy mị sướt mướt, ngay cả tỏ tình cũng chẳng biết phải ăn nói ra sao cho hoa mỹ. Có lẽ những lời lẽ chân thành từ tận tâm can của Lương Mạn Thu ban nãy đã thực sự chạm đến trái tim anh, thôi thúc mong muốn giãi bày hiếm hoi trào dâng mãnh liệt trong lòng anh.

Chuyện này chưa từng có tiền lệ, chỉ có duy nhất một lần này, cũng giống như đám cưới của họ vậy.

– Năm 2008 là năm em đến nhà mình, cũng trở thành năm bản lề quan trọng của cả nhà ta, mỗi một năm sau đó đều biến thành “năm thứ mấy em gái đến nhà”. Ba thì bận bịu vất vả kiếm tiền để cho chúng ta một cuộc sống tốt đẹp hơn, nên trong nhà thường chỉ có hai anh em mình, có những khi nói hai anh em nương tựa vào nhau cũng chẳng hề quá lời. Anh chẳng thấy khổ cực chút nào, ngược lại còn cảm thấy tốt hơn nhiều so với hồi còn phải lủi thủi một mình. Hồi học cấp Hai, em cứ hay trách anh không chịu dẫn em đi chơi, thật ra là vì anh ngại làm phiền em học bài. Em không nghe nhầm đâu, cái thằng mặt dày như anh cũng có lúc biết ngại đấy. Nhưng anh xin lấy danh nghĩa của một người anh trai, một cảnh sát và một người chồng để đảm bảo với em rằng: Lương Mạn Thu, em sẽ là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất của anh kể từ nay về sau, cũng là người em gái và người vợ duy nhất của cuộc đời anh.

Khi vệt nắng vàng cuối cùng của hoàng hôn vừa tắt lịm, Lương Mạn Thu và Đới Kha đã trao nhau nụ hôn nồng thắm trước sự chứng kiến của người thân và bạn bè, cùng nhau đón chào một bầu trời đầy sao thuộc về riêng họ.
 
Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Chương 116: Ngoại truyện 13: Món quà



Sau đám cưới của Lương Mạn Thu và Đới Kha, những lời hỏi thăm của người quen dành cho họ đều xoay quanh chuyện bao giờ thì có con.

Dĩ nhiên là không một ai hỏi thẳng, tất cả đều lựa lời bóng gió xa xôi, vòng vo tam quốc, phô diễn trọn vẹn sự thâm thúy của tiếng Hoa.

– Đại D, hôm bữa bác thấy ba con ẵm một đứa nhỏ trước cửa tiệm cũ, không biết là của ông ấy hay của con nữa.

– Ê Cá Hố, con kêu anh chị đẻ một thằng Tiểu D đi là con sẽ được lên chức chú út đó.

– Tụi bây còn trẻ thì lo mà cố gắng lên, cho ba tụi bây sớm được lên chức ông nội đi, chứ đứa thì đi học, đứa thì đi làm, ông ấy ở nhà cũng buồn lắm đó.

Lương Mạn Thu và Đới Kha từ đó nghiễm nhiên trở thành hình mẫu lý tưởng, người quen của Đới Tứ Hải ai cũng có thể lấy họ ra để dạy dỗ con cái nhà mình:

– Nhìn thằng Đại D nhà người ta kìa, hồi đi học thì quậy phá muốn chết mà giờ cũng làm được cảnh sát, lại còn cưới được cô vợ giỏi giang tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh nữa chứ.

Lão Ninh cũng là một trong những nạn nhân, thường tếu táo phản bác:

– Đó là cô vợ nuôi từ bé đó, người ta nuôi từ nhỏ tới lớn, sao hồi đó ba mẹ không chịu nuôi cho con một đứa đi?

Nếu Lương Mạn Thu không phải là con nuôi của nhà họ Đới thì Đới Kha chắc chắn chẳng có cửa mà với tới cô, chuyện này không cần nói ra thì ai cũng ngầm hiểu với nhau.

Kim Linh và Kim Minh cũng trở thành đối tượng bị oanh tạc dồn dập.

Ngoài chuyện bị giục cưới, tính cách trái ngược của hai chị em cũng bị châm chọc.

Kim Linh bỗng chốc biến thành một học sinh cá biệt trong lớp, nhưng mọi lời càm ràm đều như nước đổ đầu vịt với cô, cứ vào tai này rồi lại tai kia ra.

Đợi ba mẹ nguôi giận, Kim Minh bất lực đẩy gọng kính, nhớ tới cái kế hoạch tào lao mà lão Ninh đã bày cho mình, bèn thủ thỉ với chị gái:

– Ê Linh Heo, hay bà giả vờ công khai là les để chặn bớt hỏa lực của ba mẹ đi?

Kim Minh không tránh khỏi bị ăn đòn, nhưng lực sát thương đã yếu hơn hồi nhỏ rất nhiều, vài cái gối ôm ném tới thì có thấm tháp vào đâu?

Đàn ông con trai thì cùng lắm chỉ bị mất mặt thôi.

Kim Linh ném cái gối ôm xuống sàn, nói:

– Mày cứ yên tâm đi Minh Bốn Mắt, mục tiêu chính của ba mẹ mình bây giờ chính là mày, mày mà không đẻ được một thằng con trai nối dõi là nhà mình kể như tuyệt tự đó.

Chị đây thì cùng lắm cũng chỉ làm một bà cô già thôi.

Sau đó, ba của bọn họ lại dò hỏi:

– Lão Ninh nó cũng còn độc thân mà, hay là con thử tìm hiểu nó xem sao, dù gì cũng là bạn học cấp hai bao nhiêu năm, biết rõ gốc gác lai lịch, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với người ngoài.

Kim Linh trợn mắt lườm ba mình một cái sắc lẹm:

– Thôi xin ba tha cho con, con đây thà làm bà cô già cả đời còn hơn.

Ngay cả An Giai Nguyệt, người không thuộc hội Thúy Điền cũng khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này. Mẹ cô thường giả vờ vô tình nhắc nhở:

– Cái con bé bạn học cấp Ba mà con làm phù dâu cho đó, nó đẻ con chưa nhỉ?

An Giai Nguyệt đáp:

– Con không nghe nói gì.

Mẹ cô lại nói:

– Chưa đẻ thì chắc cũng sắp rồi ha.

Hồi An Giai Nguyệt ôm bó hoa cưới của Lương Mạn Thu về nhà, mẹ cô còn cười tủm tỉm trêu:

– Nhận được hoa cưới của bạn rồi thì người tiếp theo lên xe hoa chắc chắn là con gái mẹ phải không?

An Giai Nguyệt và Kim Linh đã kết bạn WeChat với nhau trong đám cưới của Lương Mạn Thu, thỉnh thoảng vẫn tương tác qua lại trên trang cá nhân của đối phương. Đôi khi Kim Linh đến quận Diêm Sơn để nghe giảng hoặc tham gia tập huấn, nếu có rủ Lương Mạn Thu đi ăn thì cũng không quên gọi cả An Giai Nguyệt, từ đó tạo thành một nhóm ba người chơi thân với nhau.

Những cuối tuần Đới Kha phải đi công tác xa nhà, Lương Mạn Thu thường xuyên tụ tập cùng An Giai Nguyệt và Kim Linh.

Còn Đới Kha, hễ được nghỉ phép là lại dắt Lương Mạn Thu đi leo núi hoặc đi bộ đường dài, ai bảo cô không có hứng thú với mấy môn thể thao mang tính đối kháng cơ chứ.

Đi bộ đường dài dĩ nhiên càng đông người thì càng vui, Lương Mạn Thu rủ thêm Kim Linh và An Giai Nguyệt, Kim Linh thỉnh thoảng lại gọi thêm cả Kim Minh, còn An Giai Nguyệt thì hú thêm một cậu bạn cùng bàn thời cấp Ba kiêm bạn học chung đại học là Khỉ Con.

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành Lịch sử tại Đại học Y, Khỉ Con đã trở về trường cũ của mình là trường cấp Ba Hải Thành để dạy môn Lịch sử và trở thành đồng nghiệp của Jodie.

Để cân bằng số lượng nam nữ trong nhóm, cũng như có thêm người phụ xách đồ, Đới Kha thường rủ thêm mấy anh đồng nghiệp nam còn độc thân tham gia cùng.

Cảnh sát hình sự ngày thường toàn phải làm việc chân tay vất vả, bán sức khỏe để đổi lấy thành tích phá án, nên hễ được nghỉ là chỉ muốn nằm ườn ở nhà chơi game cho thỏa thích. Ban đầu Đới Kha rủ rê mãi chẳng ai buồn đi, nhưng vừa nghe nói hai cô phù dâu xinh đẹp trong đám cưới cũng tham gia là mấy anh chàng độc thân liền nhao nhao hưởng ứng nhiệt tình.

Vòng bạn bè của họ dần được mở rộng và duy trì tương đối ổn định.

Khỉ Con đăng ảnh chụp chung cả nhóm lúc đi bộ lên trang cá nhân, chẳng mấy chốc đã thấy Châu Thư Ngạn bấm “thích”.

Hầu Tử cười cười đưa điện thoại cho An Giai Nguyệt xem, nói:

– Nguyệt Nguyệt, cậu có để ý không, mỗi lần tớ đăng tấm ảnh nào có Tiểu Thu là thằng Tây kia lại “thích” nhanh như gió.

An Giai Nguyệt “hầy” một tiếng, đáp:

– Hình như là vậy thiệt đó.

Thời cấp Ba, mọi người hay gán ghép Lương Mạn Thu với Châu Thư Ngạn, nhưng phần lớn chỉ là trêu đùa cho vui. Với ai Châu Thư Ngạn cũng tỏ ra ôn hòa, lịch thiệp, nên người dính tin đồn tình cảm với cậu ta không chỉ có Lương Mạn Thu, chẳng qua Lương Mạn Thu là người được đồn đại lâu nhất, thậm chí có phiên bản còn cho rằng họ đã từng hẹn hò một thời gian.

Cuộc sống nội trú sáu ngày một tuần chẳng khác nào ở tù, vừa khô khan vừa ngột ngạt, nên mấy chuyện ngồi lê đôi mách xoay quanh vụ yêu sớm chính là thứ gia vị tuyệt vời nhất.

Sau nhiều năm tốt nghiệp, hiện tại cả đám đều đã ngấp nghé tuổi ba mươi, những chuyện ngốc nghếch ngây ngô của thời mười bảy, mười tám tuổi sớm giờ chỉ còn là những câu chuyện cười cho qua, chẳng một ai còn bận tâm đ ến nữa.

Khi hồi tưởng về quá khứ, tâm trạng mỗi người ra sao, là hoài niệm bâng khuâng hay ẩn chứa chút gì đó khác lạ, có lẽ chỉ người trong cuộc mới hay.

Khỉ Con lại nói:

– Tớ từng tán dóc với cô Jodie về thằng Tây đó, cả hai bọn tớ đều cảm thấy cậu ta coi Tiểu Thu như người tình trong mộng vậy.

An Giai Nguyệt lườm cậu ta một cái, nói:

– Chậm tiêu thế, bây giờ cậu mới nhận ra à?

Đồng nghiệp của Đới Kha, cũng là một trong những phù rể năm xưa, thấy An Giai Nguyệt và Khỉ Con trò chuyện thân mật như thế bèn hỏi anh với vẻ mặt đầy khó hiểu:

– Anh bảo phù dâu còn độc thân mà, nhìn đâu có giống chút nào.

Đới Kha đáp:

– Bằng chứng hiện tại cho thấy là độc thân, còn sau này thì ai biết.

Anh đồng nghiệp suy nghĩ một lúc rồi quyết định bỏ cuộc:

– Thôi vậy, mấy người vào được trường cấp Ba Hải Thành với Đại học Y toàn là siêu nhân cả, em trèo cao không tới nổi. Anh Đại D à, em không có bản lĩnh như anh đâu.

Công việc của Đới Kha khá đặc thù nên không ít kẻ cậy mình có biên chế mà vênh váo tự đắc, tìm bạn gái nếu không xinh đẹp thì cũng phải giàu có, thậm chí nhiều người còn vắt óc nghĩ kế tiếp cận con gái lãnh đạo hòng đổi đời nhờ một cuộc hôn nhân.

Nghe nói vợ của Đới Kha tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh danh giá, lại làm việc ở một công ty lớn, ai cũng tấm tắc khen anh có bản lĩnh. Người nào biết chuyện thì lại khen thêm cả lão Đới ba của anh, rõ ràng ông chủ Đới có tầm nhìn đầu tư hơn hẳn những người khác.

Với những người này, hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là một cuộc giao dịch tr@n trụi mà thôi.

Mấy lời ong tiếng ve này Đới Kha chỉ nghe tai này rồi ra tai kia, chẳng bao giờ mang về nhà kể lể làm Lương Mạn Thu phiền lòng.

Điều khiến họ thực sự phiền lòng lúc này là bao giờ mới sinh được một nhóc Tiểu D hay một bé Trung Thu để chặn đứng những lời thúc giục của Đới Tứ Hải.

Trước đây, khi tình cờ nhắc đến chuyện sinh con, họ đã dễ dàng thống nhất với nhau là người cần cai thuốc thì vẫn tiếp tục cai, người vốn không thích vận động thì cũng bắt đầu tập luyện thể dục thể thao. Hiện tại, tình hình sức khỏe của cả hai đều rất ổn định, nhưng chưa một ai muốn phá vỡ sự cân bằng đáng quý này để thực sự đưa kế hoạch mang thai ra bàn bạc một cách nghiêm túc.

Lương Mạn Thu thì e ngại không dám ngỏ lời, còn Đới Kha vốn mạnh miệng cũng chưa hé răng.

Mặt khác, họ cũng đang thực sự tận hưởng thế giới hai người đầy ổn định và hạnh phúc này.

Bước ngoặt bất ngờ xuất hiện vào năm thứ hai sau khi họ kết hôn, có một lần Đới Kha đi công tác xa, cuối tuần Lương Mạn Thu phải ngủ một mình.

Cô đang thiu thiu ngủ thì bị một bàn tay quen thuộc làm cho bừng tỉnh.

Cô nằm nghiêng, một bên đầu gối bị nhấc lên, đối phương cứ thế cọ tới cọ lui đến khi cô ướt át rồi đâm thẳng vào.

Lương Mạn Thu giật bắn mình, vô thức siết chặt khiến Đới Kha suýt chút nữa thì bắn tại trận.

Trong bóng tối mờ ảo, nhịp thở gấp gáp của đối phương, những thói quen đầy ám muội khi cả hai gần gũi, cùng với mùi hương quen thuộc đến nao lòng, Lương Mạn Thu dần thả lỏng cảnh giác, cười khẽ mắng yêu:

– Cái anh này, về mà sao không báo trước một tiếng.

Đới Kha đáp:

– Đột xuất được về sớm, anh cũng không ngờ tới.

Lương Mạn Thu lại hỏi:

– Anh, anh có…

Đới Kha ngắt lời cô:

– Không hút thuốc, không uống rượu, tắm rửa sạch sẽ rồi.

Mỗi lần Đới Kha bất ngờ xông vào phòng ngủ, Lương Mạn Thu đều tra hỏi “đủ bộ ba” trước, thiếu bất cứ thứ gì là anh lập tức bị lưu đày viễn xứ – tức ghế sô pha, tuyệt nhiên không có chuyện thương lượng.

Lương Mạn Thu không ngửi thấy mùi lạ, bèn yên tâm hôn đáp lại anh.

Đới Kha đè nghiêng người cô, càng ra sức cọ xát khiến mật ngọt tuôn trào dào dạt, tràn trề lênh láng, một cảm giác mãnh liệt chỉ có khi cả hai không dùng bao.

Bình thường anh vẫn gọi cô là em bé nước, đến khi không đeo bao thì cô đã hóa thành thú lũ quét.

Lương Mạn Thu chợt ngờ vực, vất vả vòng tay ra sau tìm kiếm vành bao, nhưng hình như chẳng cảm nhận được gì, chỉ có đám lông xoăn tít và thứ dịch trắng nhớp nháp.

Đới Kha khàn giọng hỏi:

– Em làm gì đấy?

Lương Mạn Thu dè dặt đáp:

– Anh ơi, có phải anh không đeo bao không thế?

Đới Kha ừ một tiếng, nghe như tiếng đáp lời, lại như tiếng gằn giọng vì dùng sức.

Sau khi cưới xin đàng hoàng, Đới Kha cũng bạo dạn hẳn lên. Chu kỳ của Lương Mạn Thu vốn đều đặn, nên cứ nhằm ngày an toàn là anh đòi chơi trần. Có điều, khoảng thời gian an toàn mà hai người tính toán chỉ bằng một nửa so với thông thường, nhưng may mắn là dù chơi nhiều nhưng họ vẫn chưa trúng thưởng cho đến tận bây giờ.

Giờ đây cả hai đã thực sự là người lớn, cuối cùng cũng hiểu ra rằng cái gọi là mang thai ngoài ý muốn thực chất chỉ là tấm bình phong tiện lợi để che đậy cho những phút giây người lớn mất kiểm soát và buông thả bản thân – một cái cớ đã được cả thế giới người lớn ngầm công nhận.

Lương Mạn Thu không những không đẩy Đới Kha ra, ngược lại còn ôm chặt anh hơn như một lời cổ vũ thầm lặng.

Trước kia, mỗi lần đổi tư thế, Đới Kha đều vô thức liếc xem bao có bị rách không. Nếu không bật đèn thì anh lại dùng tay “nhìn”, tiện thể kéo bao lên một chút, kẻo nó bị cuộn vào trong rồi tuột mất.

Lần này, Đới Kha thả sức đổi mấy tư thế liền: khi thì nâng người cô lên từ phía sau như chơi rút gỗ; khi thì như hai lưỡi kéo cắt nhau; lúc lại để cô dạng ch ân ngồi lên người mình mà nhấp mạnh.

Chẳng cần bật đèn, Đới Kha cũng tưởng tượng ra vẻ mấp máy đầy khêu gợi nơi cửa mình của cô.

Suối ngầm vẫn róc rách không ngừng, tựa hồ sóng vỗ vào bờ đá, tiếng động làm người ta cảm nhận rõ mồn một sự ẩm ướt và trơn tuột.

– Anh ơi, anh… ra rồi à? – Lương Mạn Thu bất giác hỏi.

Đới Kha gắt:

– Em khùng à, làm gì có chuyện đó.

Lương Mạn Thu đưa tay kiểm tra, quả nhiên “c@u nhỏ” vẫn cứng rắn như lúc đầu.

– Sao mà nhiều nước dữ vậy?

Đới Kha cười bảo:

– Bà xã ngốc, của em het chứ của ai.

Hả? Đầu óc Lương Mạn Thu ong ong, nhất thời không phản ứng kịp.

Sau mỗi hiệp, Lương Mạn Thu luôn là người chịu thua trước, mệt nhoài rũ rượi. Đới Kha để cô ngồi trên người mình ngồi mát ăn bát vàng, còn anh thì miệt mài nâng cô lên xuống, nhịp nhàng đưa đẩy.

Lương Mạn Thu nằm nhoài trên ngực anh một lúc để lấy lại sức, mồ hôi quyện vào nhau khiến da thịt càng thêm dính nhớp.

Khi cái nút bít lỗ dần xìu xuống, Lương Mạn Thu vừa nhổm người dậy là dòng dịch lỏng sền sệt, loãng hơn hồ dán một chút tức thì chảy ra, lấp đầy rốn Đới Kha.

Đới Kha nghiến răng, khẽ rên lên một tiếng.

Lương Mạn Thu cười khúc khích, dòng dịch lỏng theo đó cũng run rẩy nhỏ giọt, kết thành một hàng cúc ngọc lớn nhỏ không đều trên cơ bụng săn chắc của Đới Kha.

– Anh ơi, em xin lỗi nha.

Nhưng giọng cô chẳng có vẻ áy náy gì lắm.

Đới Kha đét mông cô một cái, như đá phải thân cây sau mưa, d1ch nhờn văng tung tóe khiến anh lại ướt sũng cả người.

Sau lần giao lưu mà hai bên đạt được thoả thuận đó, bao cao su bỗng dưng biệt tăm biệt tích khỏi nhà. Thỉnh thoảng, sau mỗi cuộc yêu, Lương Mạn Thu và Đới Kha lại có thêm công đoạn thay ga giường.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, một tháng, hai tháng, rồi nửa năm. Họ không còn gánh nặng tránh thai, những tưởng sẽ được bung xoã tới bến, nhưng rồi lại lo ngay ngáy lỡ bung quá đà thì lại thành vô sinh hiếm muộn.

Nỗi lo này chủ yếu đến từ Lương Mạn Thu.

Cô đọc tài liệu, thấy nói rằng nếu không dùng biện pháp tránh thai mà một năm vẫn không cấn bầu thì có thể bị chẩn đoán là vô sinh hiếm muộn.

Đới Kha thì bảo mới nửa năm thôi, còn sớm chán.

Rồi một ngày, Chương Thụ Kỳ lại báo tin vui là đứa thứ hai nhà anh ta đang trên đường tới. Anh ta còn trêu Đới Kha phải cố gắng hơn nữa, tranh thủ cho con mình học cùng năm với con thứ hai của anh ta, bằng không thì nên dùng bài thuốc bí truyền bổ thận tráng dương.

Lần đầu tiên trong đời, Đới Kha đỏ mặt tía tai, bảo sếp biến đi.

Chương Thụ Kỳ không những không giận mà còn cười, nhắc anh tối nay hoàn thành tài liệu, không quên chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Hôm nay Đới Kha tròn ba mươi mốt tuổi.

Đới Kha nhẩm tính, Chương Thụ Kỳ đã bốn mươi hai tuổi mà vẫn làm một mạch được hai đứa, đúng là gừng càng già càng cay, có thể sánh ngang với người bạn vong niên của anh ta là Đới Tứ Hải.

Anh xong việc trở về nhà, trời cũng đã gần sáng.

Lương Mạn Thu khoanh tay, tựa người ngủ gật trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một hộp quà dẹt dẹt, trông như hộp bút máy.

Đới Kha ngồi xuống bên cạnh, vuốt má cô.

Lương Mạn Thu mơ màng tỉnh giấc.

Đới Kha dịu dàng nói:

– Anh đã bảo em không cần đợi anh, cứ ngủ trước đi mà.

Ngay cả Đới Tứ Hải mời về ăn sinh nhật, anh cũng từ chối, hẹn dịp khác tụ tập vì công việc quan trọng hơn.

Lương Mạn Thu nheo mắt cười, dụi đầu vào lòng anh một cách tự nhiên, không chút oán hờn.

– Anh ơi, sinh nhật vui vẻ nhé.

Đới Kha đòi hỏi:

– Gọi ông xã đi.

Trời đất bao la, ngày sinh của ai thì người đó là to nhất.

Lương Mạn Thu ngọt ngào đổi giọng:

– Chúc ông xã sinh nhật vui vẻ!

Đới Kha hôn cô một cái, rồi nhoài người cầm lấy hộp quà, tò mò hỏi:

– Quà gì thế?

Lương Mạn Thu muốn giật lại nhưng không kịp, vội nói:

– Phải ăn bánh kem với ước nguyện đã chứ.

Đới Kha đáp:

– Anh ước rồi, ước cho em…

Lương Mạn Thu vội bịt miệng anh lại, nhắc:

– Nói ra là mất thiêng đấy.

– Rốt cuộc là quà gì?

Khác với vẻ cẩn thận tỉ mẩn của Lương Mạn Thu mỗi khi mở quà, Đới Kha giật phăng sợi ruy băng, xé toạc lớp giấy gói màu xanh thẫm.

Bên trong là một chiếc hộp acrylic được dán kín, đựng một vật hình cây bút, giống như nhiệt kế điện tử, cũng có một ô hiển thị nhỏ bằng nửa móng tay út, nhưng không có đầu kim loại đo nhiệt độ.

Ô hiển thị nền trắng hiện rõ hai vạch hồng song song.

Đới Kha nhìn chăm chú, mắt từ từ mở to, miệng há hốc kinh ngạc, rồi ngẩng phắt lên nhìn Lương Mạn Thu.

Lương Mạn Thu khẽ mỉm cười, vẻ e thẹn của cô giờ đây không còn là sự rụt rè tự ti như thuở ban đầu mà là một sự đằm thắm và kín đáo.

Đới Kha quẳng hộp quà xuống sàn, bế thốc món quà lớn lao, quý giá và nặng trĩu của mình lên, nhất thời xúc động đến không nói nên lời. Cảm xúc vỡ òa khiến anh lại giống hệt như lần đầu gặp cô, buột miệng chửi thề:

– Vãi chưởng!
 
Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Chương 117: Ngoại truyện 14: Bố đây sắp được làm ba rồi



Mãi một lúc sau Đới Kha mới hoàn hồn, vội vàng đặt Lương Mạn Thu xuống đất, cúi đầu nhìn cái bụng cô hơi nhô lên của cô, hỏi:

– Có phải không được đè lên nó không?

Lương Mạn Thu dở khóc dở cười, giải thích:

– Làm gì mà nhanh thế, chẳng qua em ăn no nên bụng nó mới nhô lên vậy thôi.

Thứ anh sờ thấy thực chất chỉ là thành tử c ung toàn mỡ của cô.

– Để anh nghe thử xem. – Nói đoạn, Đới Kha quỳ một gối xuống, áp tai vào bụng Lương Mạn Thu.

Lương Mạn Thu buồn cười hỏi:

– Nghe thấy gì mà nghe?

Đới Kha nói:

– Ọt ọt.

Lương Mạn Thu phì cười:

– Chắc là ruột em đang kêu đấy.

– Trật lất. – Đới Kha đáp. – Là Tiểu D đang gọi điện thoại tâm sự với anh đấy.

Lương Mạn Thu thích thú hỏi:

– Sao anh chắc là Tiểu D thế, biết đâu lại là Trung Thu thì sao?

Đới Kha liền đáp:

– Biết đâu là cả Tiểu D lẫn Trung Thu ấy chứ.

Lương Mạn Thu nói:

– Anh đừng có mà tưởng bở, nhà em hình như chẳng có gen sinh đôi đâu.

Đới Kha đứng dậy, cách lớp áo khẽ xoa bụng dưới của Lương Mạn Thu:

– Thôi một đứa là được rồi, em nhỏ con thế này mang hai đứa nặng lắm.

Lương Mạn Thu bất giác mơ màng:

– Nếu mà hai đứa thì mình trúng số độc đắc rồi còn gì.

Đới Kha đứng dậy rút điện thoại ra:

– Để anh báo cho lão Đới.

Yêu nhau thì giấu giếm tận mấy năm trời, đến khi cưới rồi, Đới Kha tự động chuyển sang chế độ “hễ có tin vui là phải báo cáo ngay”.

– Ấy, khoan đã. – Lương Mạn Thu vội nói. – Hay là mình cứ đi viện khám lại cho chắc, nhỡ báo nhầm thì sao.

– Chỉ có báo thiếu, chứ làm gì có chuyện báo nhầm. – Đới Kha dẫu hay nói nhăng nói cuội nhưng vẫn tán thành ý kiến của bà xã.

Hôm sau là thứ Tư, Lương Mạn Thu và Đới Kha xin nghỉ nửa ngày, cùng nhau đến bệnh viện lấy số khám bệnh.

Thấy Lương Mạn Thu từ phòng siêu âm bước ra, Đới Kha vội đứng dậy đón lấy. Nhìn nụ cười có chút ngơ ngác của cô, anh cũng không khỏi căng thẳng theo:

– Sao thế em?

Lương Mạn Thu mím môi, nụ cười rạng rỡ hơn:

– Hai đứa.

Đới Kha sững sờ, tựa hồ vừa bất ngờ chạm mặt một tên tội phạm bị truy nã bấy lâu, vừa mừng rỡ lại vừa không dám tin.

Sợ anh không hiểu, Lương Mạn Thu nói thêm:

– Sinh đôi.

Đới Kha hoàn toàn ngây người:

– Đỉnh thế…

Cũng chẳng rõ là anh khen ai, hay chỉ đơn thuần cảm thán vận may của mình. Tiếp đó, nụ cười không sao kìm nén nổi cứ thế nở rộ trên môi anh.

Quầy phân loại gọi số lấy kết quả siêu âm, trên đó ghi rõ những gì Lương Mạn Thu vừa thấy trên màn hình của bác sĩ: hai túi ối, song thai khác trứng.

Đới Kha chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa. Anh giờ đã chẳng còn là cậu nhóc để chân trần chạy khắp chốn khi đậu cấp Ba năm nào, thế nhưng tâm trạng lúc này lại phấn khích hơn cả khi đó.

Anh gãi gãi mái tóc cắt ngắn, nhìn Lương Mạn Thu, niềm vui sướng hiện trong mắt anh cũng giống hệt cô.

Lương Mạn Thu khẽ nói:

– Anh đừng có lại bế thốc em lên đấy.

Ở đây đông người thế này, ngại chết đi được.

– Sao em biết? – Niềm vui bất ngờ khiến lý trí anh có phần rối loạn, câu trả lời của Đới Kha chẳng mấy khôn ngoan, nhưng nào có ai bận tâm đâu?

Anh kéo Lương Mạn Thu vào lòng, sự chênh lệch chiều cao khiến cô lọt thỏm trong vòng tay anh.

Đới Kha cúi xuống hôn lên trán Lương Mạn Thu một cái, nếu không phải cô nhắc trước, anh đã nhắm ngay môi cô rồi.

– Vợ anh đỉnh quá!

Dù xét về mặt sinh học hay xã hội học, Đới Kha đều khen đúng người cả.

Lương Mạn Thu đỏ mặt:

– Anh định nói với ba thế nào?

Chứ cô thì chịu, chẳng tài nào mở miệng nổi, ngay cả nói với A Liên cũng thấy ngại ngần. Nếu có ai hỏi, cô chắc chắn sẽ thừa nhận, chỉ là thiếu một cơ hội để chủ động nói ra thôi.

Đới Kha quả quyết:

– Nói thẳng luôn.

Lương Mạn Thu chỉ có một yêu cầu:

– Đừng nói trước mặt em.

Cô vốn dễ xấu hổ, không quen trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Lương Mạn Thu khám xong là về thẳng công ty. Ngoài buồn ngủ và sợ lạnh ra, cô chưa có phản ứng thai nghén nào khác, vẫn đi làm bình thường.

Đới Kha đã xin nghỉ phép nên chẳng vội về cơ quan, anh tranh thủ ghé qua văn phòng Đới Tứ Hải ngồi chơi, nhâm nhi ngụm trà ba pha.

Đới Tứ Hải còn bốn năm nữa là đến tuổi nghỉ hưu theo quy định cũ, chỉ tiếc là cậu út vẫn chưa học xong chương trình chín năm bắt buộc.

Thấy cậu con cả mặc quần cảnh sát thay đột nhiên xuất hiện, Đới Tứ Hải không khỏi ngạc nhiên một lúc lâu.

– Nay nghỉ phép à? – Ông lấy ra chiếc cốc uống trà riêng của Đới Kha, càng nhìn vẻ mặt con trai càng thấy có gì đó khang khác.

Đới Kha cười ngoác tới mang tai, mắt cũng ánh lên niềm vui không sao che giấu nổi.

Anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bằng gỗ mun đối diện bàn trà, không uống trà mà cầm thẳng gói thuốc lá bên cạnh bàn, rút một điếu ngậm lên miệng rồi châm lửa.

Đới Tứ Hải hỏi:

– Không phải cai rồi à? Muốn có con thì không nên hút đâu.

Đới Kha ngả người vào lưng ghế sô pha, khoan khoái nhả ra một làn khói:

– Hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Đới Tứ Hải khựng lại, nhất thời chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Đới Kha nói:

– Bố đây sắp được làm ba rồi.

Đới Tứ Hải “Ối chao” một tiếng, niềm vui hiện rõ trên mặt mày:

– Vậy ba được lên chức ông nội rồi hả?

Đới Kha ngậm điếu thuốc, giơ mu bàn tay lên, xoè ra hai ngón.

Đới Tứ Hải vui đến mức như trẻ lại, cũng bắt chước Đới Kha giơ hai ngón tay hình chữ V lắc lắc:

– Tốt lắm, tốt lắm! Tao đợi ngày này lâu lắm rồi!

Đới Kha hơi nhíu mày:

– Ý con là hai lận.

Đới Tứ Hải ngơ ngác:

– Hai gì?

Đới Kha cười đáp:

– Vợ con mang thai đôi.
 
Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Chương 118: Ngoại truyện 15: Đời sau của Đại D (HẾT)



Oa oa.

Tiếng khóc trẻ con vừa cao vừa chói, chưa rõ của bé trai hay bé gái, đã xé tan sự tĩnh lặng buổi sớm mai ở Phỉ Thúy Loan.

Đới Tứ Hải đang ở trong bếp vội vàng hỏi vọng ra:

– Đứa nào lại khóc đấy, anh trai hay em gái?

Một giọng trẻ con non nớt vang lên:

– Em gái khóc ạ, chứ con không khóc.

Đới Tứ Hải hỏi:

– Em con lại làm sao nữa rồi?

Anh trai đáp:

– Em ấy làm đổ đồ chơi xếp hình rồi ạ.

Cô em gái há miệng, giữa hai hàm răng trắng bé xíu kéo ra một sợi dãi trong veo, khóc càng lúc càng to.

Đới Tứ Hải bảo:

– Con giúp em xếp lại đi, ông nấu mì cho hai đứa nhé.

Rồi ông lại hạ giọng lẩm bẩm:

– Hễ đụng chút khó khăn là khóc, y chang thằng cha bây.

Từ khi cặp song sinh chào đời, Đới Kha và Lương Mạn Thu đã vĩnh viễn mất đi biệt danh “anh trai” và “em gái” ở nhà, hai tên gọi thân thương đó được truyền lại cho hai cục cưng một trai một gái của họ.

Người ta thường nói xem tính nết hồi lên ba là biết sau này ra sao, ấy vậy mà tính cách của hai anh em này lại trái ngược hẳn với ba mẹ chúng: cậu anh thì tương đối điềm đạm, chững chạc, trong khi cô em lại hoạt bát, tinh nghịch.

Lúc đánh nhau, cô em luôn là tướng quân toàn thắng, đánh anh trai khóc ré lên rồi thì chính mình cũng bị lây nước mắt, oà khóc theo. Sau khi hai anh em khóc chán chê, thường thì cậu anh sẽ bình tĩnh lại trước, hay nói đúng hơn là khóc mệt trước, rồi cả hai lại lau nước mắt cho nhau, quên hết xích mích mà tiếp tục chơi chung.

Đới Kha trước đây hùng hồn tuyên bố phải đối xử công bằng với cả hai đứa, nhưng anh cũng đâu phải thánh nhân, tình cảm ít nhiều cũng có lúc thiên vị.

Đới Kha rõ ràng là thiên vị con gái hơn. Lý do anh đưa ra thì nhiều vô kể, ví như: “Con trai là đàn ông, đàn ông chịu thiệt thòi một chút thì có sao?”, hay là “Lúc nhỏ phải cưng nó nhiều vào, ai bảo con gái lớn lên là không thân với ba nữa chứ”, chứ nhất quyết không chịu thừa nhận thực ra con gái giống anh hơn: cũng bốc đồng, cả thèm chóng chán, nhưng được cái gan dạ và hướng ngoại. Đứa đầu tiên dám châm pháo hoa là nó, Tết nhất hô toáng lên “Tấn tài tấn lộc” để đòi lì xì cũng là nó, và dĩ nhiên, ra ngoài chơi dễ gây gổ với bạn bè cũng là nó nốt.

Còn cậu con trai thì lại nhút nhát và sợ người lạ. Có lần cắt quả đầu húi cua, lúc ngồi im lặng, họ hàng bạn bè ai cũng bảo trông cậu bé có khí chất của sinh viên trường quốc phòng, không thì sau này nối nghiệp bố làm cảnh sát.

Thấy cậu anh học gì cũng nhanh hơn cô em, Đới Kha phải buột miệng kêu lên:

– Đệt, gen của Lương Mạn Thu trội thật!

Đới Kha trước kia từng nghĩ đến cảnh kiệu con trên vai đi dạo phố, giờ thì mỗi bận chỉ cõng được một đứa, thành thử tình ba con cũng chẳng biết san sẻ sao cho đồng đều. Anh cõng cô em gái, còn cậu anh thì giao cho Đới Vũ, bảo:

– Cưỡi cổ chú mày đi.

Đới Vũ chỉ hơn hai đứa cháu mười ba tuổi, nhưng vai vế lại chẳng nhỏ chút nào. Dù là anh em cùng cha khác mẹ với Đới Kha, hai người họ chỉ giống nhau mỗi chiều cao.

Đới Vũ lí nhí:

– Em còn muốn cao nữa mà.

Đới Kha ra giọng đàn anh lớn ngắt lời:

– Hồi mày bé anh chở mày đi chơi suốt còn gì, đừng có lằng nhằng.

Đới Vũ đành đỏ mặt báo ơn, kiệu đứa cháu trai lên vai.

Hai người đàn ông cao nhất nhà họ Đới, mỗi người kiệu một nhóc tì, dắt díu nhau xuống dưới lầu chơi.

Vừa xuống đến sân, nhỏ em đã tung tăng chạy nhảy khắp nơi nhanh như sóc, khiến Đới Kha đuổi theo mệt bở hơi tai. Thế là Đới Vũ cùng cậu anh bị tụt lại phía sau.

Một bà cụ hàng xóm quen mặt, thấy vậy bèn cố tình chỉ vào Đới Vũ, hỏi cậu bé:

– Cục cưng ơi, đây là anh con hay là chú con thế?

May mà đứa nhóc Đới Vũ kiệu có phần chững chạc hơn.

Thằng bé lễ phép đáp:

– Là chú con ạ.

Bà cụ tủm tỉm cười, cố ý trêu:

– Bà cứ tưởng là anh con cơ đấy, ha ha.

Dẫu biết chẳng thể nào nhầm nhọt đươc, vậy mà Đới Vũ – cậu học sinh cấp Ba mới mười lăm mười sáu tuổi, từ ngoại hình, học lực đến tính cách đều thuộc dạng làng nhàng vẫn ngượng chín cả mặt.

Về đến nhà, Đới Vũ không khỏi phàn nàn với Đới Tứ Hải đôi ba câu về mấy bà cụ lắm chuyện.

Đới Tứ Hải vốn đã quen với những kiểu trêu chọc tương tự nên chẳng hề bận tâm, chỉ từ tốn khuyên nhủ cậu con út:

– Người ta nói một câu thì mình có mất miếng thịt nào đâu, con cứ kệ họ đi.

Đới Vũ chẳng nhiều lời thêm, gọi một tiếng “Ba”, rồi ngỏ ý xin Đới Tứ Hải ít tiền tiêu vặt để đi chơi với bạn.

Bất ngờ, nhỏ em bé bỏng lại nghiêm mặt chen vào:

– Đây là ông nội, không phải ba đâu.

Đới Tứ Hải ngớ người, đoạn bật cười mắng yêu:

– Con bé này toàn nói linh tinh.

Nhỏ em níu tay Đới Vũ, quả quyết nói:

– Chú phải gọi là ông nội, không được gọi là ba.

Đới Vũ đành bất đắc dĩ gãi gãi vành tai đã ửng đỏ, giải thích:

– Đấy là ông nội của con, nhưng là ba của chú mà.

Nhỏ em vẫn còn ngơ ngác, khăng khăng một mực nhắc lại:

– Là ông nội mà.

Đới Tứ Hải vội bế thốc cô bé lên dỗ dành, chủ yếu để nó tạm quên chuyện này đi, chứ giảng giải cho một đứa trẻ lên ba thì biết đến bao giờ nó mới hiểu.

– Ừ ừ ừ, ông là ông nội của con đây.

Sinh con không khác nào mở túi mù. Chẳng cần biết cặp song sinh rồng phượng này sau này có hóa rồng hóa phượng hay không, riêng việc Lương Mạn Thu mẹ tròn con vuông, thuận lợi hạ sinh hai thiên thần nhỏ khỏe mạnh đã là túi mù mỹ mãn nhất rồi.

Trong suốt quá trình vượt cạn chỉ có chút tiếc nuối không đáng kể là việc bé gái chào đời trước rồi mới đến bé trai.

Trên sổ tiêm chủng của hai đứa trẻ vẫn ghi rành rọt thứ tự chào đời thực tế: bé gái là chị, bé trai là em.

Câu đầu tiên Lương Mạn Thu thều thào hỏi Đới Kha khi vừa nhìn thấy anh là:

– Mình cứ coi như con trai là anh, con gái là em, được không anh?

Đới Kha siết chặt tay cô, lòng trào dâng nỗi vui sướng xen lẫn hồi hộp, nhưng trên hết vẫn là sự lo lắng về sức khỏe của cô, anh đáp với giọng run run:

– Em muốn sao cũng được hết, là trâu là ngựa gì cũng được tuốt.

Thế là đại gia đình vốn đã phức tạp này lại có thêm một bí mật nhỏ bé vô hại, cùng nhau đón chào một khởi đầu mới tuy bình dị mà trọn vẹn.HẾT
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back