Tâm Linh Mối Duyên Tiền Kiếp

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
386011973-256-k317354.jpg

Mối Duyên Tiền Kiếp
Tác giả: seaBluruby
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bạn cùng phòng của tôi là ma, không thể tin tôi lại rước một con ma về nhà.

Xin chào, tôi tên Thiên Thế, năm nay hai mươi sáu tuổi, tôi là một nhân viên công sở bình thường, đánh đổi mình cho tư bản.

Còn cậu ma ấy tên Lam Vỹ, một con ma không có chỗ nương thân, chết cách đây mấy trăm năm.

Thật ra tôi có một bí mật lớn, rồi dần bị cuốn vào những câu chuyện ma qiyr kì quái
Công Thiên Thế x Thụ Lam Vỹ Tags: dammymoiduyentienkiepseablurubytieuthuyetdammytruyendammytruyenlinhditruyennguoc​
 
Mối Duyên Tiền Kiếp
Gặp Lam Vỹ


Công ty TK vốn là một công ty lớn chuyên đầu tư cho các doanh nghiệp trong và ngoài nước, họ nhắm đến các doanh nghiệp có thiết kế phần mềm điện tử.Tại chi nhánh chính, phòng ba bộ phận thiết kế.“Thiên Thế hôm nay lại phải tăng ca ha.”

Giọng nói vui vẻ được cất lên, đồng nghiệp Tần vỗ vai tỏ ý an ủi.Thiên Thế ngồi trước màn hình máy tính lớn, anh tập trung cao độ trước những con số và bản vẽ, gương mặt điển trai hiện lên vẻ phờ phạc vì thiếu ngủ, dưới mắt còn in rõ quầng thâm đen.Thiên Thế thờ ơ nói trong tiếng gõ lách cách.Âm điệu mệt mỏi được vang lên “Ờ ờ, anh nên về đi Tần cẩu.”

“Tần, Tần cẩu?”

Cậu ta hờn dỗi nói “Quá đáng với người ta vừa phải thôi, tôi về trước đây, đừng có về muộn nữa, nghe nói… con đường gần điểm bus có ma đấy.”

Thiên Thế không để tâm đến những lời nói của Tần, anh nhanh chóng đuổi cậu ta về, bản thân lại tiếp tục làm việc.Bóng dáng nam nhân ngồi một mình trong căn phòng được phản chiếu qua những ánh đèn yếu ớt, Thiên Thế hoàn thành công việc trong tiếng lách cách của bàn phím hay tiếng tích tắc của đồng hồ.Điểm đúng mười một giờ đêm, anh nộp báo cáo cho trưởng phòng.“Mệt vãi.” – Thiên Thế thầm trách.Xong xuôi mọi việc, Thiên Thế liền thu dọn đồ đạc, anh tan làm trong đêm khuya.Trên con đường đi quen thuộc, anh ngồi lại một chỗ tại điểm bus.Qua mười lăm phút, chuyến xe có số hiệu 105 cũng đã gần đến, Thiên Thế đứng dậy chuẩn bị đi, bất ngờ anh bị bóng dáng cậu trai bên cạnh làm cho giật mình, anh thận trọng nói.“À xin chào.”

Cậu trai ngơ ngác nhìn Thiên Thế khó hiểu, cậu không nói gì chỉ nhìn anh chằm chằm.Thiên Thế thấy cậu cứ nhìn mình đâm ra khó hiểu theo, anh lịch sự nói.“Xe đến rồi tôi đi trước.”

Dứt câu Thiên Thế nhanh chóng bước lên xe, Lam Vỹ đứng dưới nhìn theo anh, cậu hoài nghi nói.“Anh ta nhìn thấy mình sao?”...Chiếc xe đi qua những con đường dài cũng đã dừng lại, Thiên Thế bước xuống, anh mệt mỏi vừa đi vừa lẩm nhẩm trong cơn ngáp.“Buồn ngủ quá, hay mình đi đường tắt.”

Đứng trước một cái ngõ nhỏ, tăm tối lập lòe có vài ánh điện, Thiên Thế nhìn vào khung cảnh bị bao trùm bởi sắc tối u ám, anh rùng mình một cái.Nơi đây có những cành cây xơ xác trụi lá, cành cây đó liên tục đung đưa theo gió nó tạo nên những âm thanh rên la ken két.

Trong những ngôi nhà bị bỏ hoang còn xuất hiện những con mắt xanh trắng không rõ nguồn gốc.Thiên Thế cảm thấy âm u, ghê rợn, khắp người nổi da gà, anh thầm thì to nhỏ muốn tự trấn an.“S-Sao tự dưng cảm thấy ớn ớn lạnh thế nhờ, mình bị Tần cẩu dọa sợ rồi sao, không đời nào.”

Đằng sau bóng lưng nam nhân, Lam Vỹ lẽo đẽo đi theo Thiên Thế.

Bất giác thấy sự xuất hiện của kẻ khác, cả người Thiên Thế run lên, anh bị dọa sợ.“Có người đi theo mình, nhanh chuồn thôi.” – Thiên Thế đi càng nhanh cậu càng đuổi theo.“Mẹ kiếp sao cứ đi theo mình mãi thế này.” – Anh thầm chửi.Thấy Lam Vỹ vẫn còn đuổi theo, Thiên Thế tức giận lập tức đứng lại khiến cậu không kịp phanh mà đụng mặt với anh ta.Anh ta thấy đó là cậu trai vừa nãy thì liền quát.“Này, cậu đi theo tôi làm cái gì.”

Lam Vỹ không biết nên nói gì, cậu cứ đứng đờ người nhìn Thiên Thế.

Anh ta không chịu được cái cách cậu nhìn chằm chằm nên bực bội nói.“Cậu là cớm phải không, nói trước tôi nghèo lắm không có tiền cho cậu cướp đâu.”

“Không… tôi không phải cướp.” – Lam Vỹ khua tay múa chân giải thích.“Nhìn ốm yếu thế này thì cướp ai nổi.”

Thiên Thế nói tiếp “Không thì biến thái hay cướp sắc… tôi thì cũng đẹp trai đấy nhưng giá này hơi mắc cậu trả nổi không.”

Lam Vỹ liền phủ nhận “Tôi không cướp sắc.”

“Rốt cuộc đi theo tôi làm cái mẹ gì.” – Anh ta mất kiên nhẫn, khó chịu nói với cậu.Lam Vỹ liền giải thích, cậu nói.“Vì anh nhìn thấy tôi.”

Thiên Thế thấy thật nực cười, anh chế giễu.“Không ngờ cậu cũng đẹp trai mà mắc bệnh thần kinh.”

Mặc kệ Thiên Thế nói gì, Lam Vỹ giải thích với anh.“Tôi không phải là người.”

“Wow chắc cậu là ma.” – Anh bình thản nói với điệu bộ ghét bỏ.“Ừm… tôi là ma mà.”

Thiên Thế không tin nghĩ cậu trêu đùa, anh liền hùa theo nói.“AAAAAAA, cậu nghĩ tôi sẽ la lên như thế đúng không.”

Lam Vỹ ngây thơ đáp “Thường thì sẽ là vậy.”

“Cậu nghĩ tôi tin?

Tôi con nít chắc.”

“Nhưng đấy là sự thật.”

- Lam Vỹ ra sức khẳng định.Thiên Thế lại ra sức phủ nhận.“Muốn gì thì nói, lừa gạt người khác thì cũng nên lấy lý do có lý chút.”

“Tôi nói thật, tôi lừa gạt anh làm gì.”

“Vô vị.”

Không muốn mất thêm nhiều thời gian đôi co với cậu nữa, anh nhìn vào đồng hồ đã là mười hai giờ đêm thì liền quay đi, mặc kệ Lam Vỹ ở đấy.Thiên Thế nhanh chóng đi về nhà.Lam Vỹ thấy Thiên Thế không tin mình, cậu đứng nhìn theo anh rồi biến mất.…Chung cư Vịt con.Thiên Thế mệt mỏi bước vào phòng, anh ngả mình trên chiếc ghế sofa dài, vừa nằm vừa lướt điện thoại.Mười lăm phút sau, anh dần chìm vào giấc ngủ.Trong căn phòng dần hiện lên bóng dáng của Lam Vỹ, cậu tiến tới sát gương mặt kia rồi nói.“Nè anh.”

Nói xong cậu còn không quên thử chọt chọt vào con người ấy nhưng rất tiếc lại không chạm vào được.Lam Vỹ ủ rủ nói “Không chạm vào được, chỉ nhìn thấy thôi sao.”

Sáng sớm hôm sau, Thiên Thế bị đánh thức bởi tiếng chuông tít tít, anh ta khó chịu cau mày, tay liên tục mò mẫm chiếc điện thoại.

Tắt xong anh lại ngủ tiếp, cứ thế năm phút sau chuông lại kêu một hồi cho đến tám giờ sáng.“Ưmmm aaaaa, đã tám giờ rồi ư.”

Thiên Thế cự quậy thân mình, vươn vai cho tỉnh ngủ.

Anh bắt đầu đi tắm.Tiếng nhạc sôi nổi xập xình được cất lên, anh vừa ca vừa múa trong phòng, anh hát lên những câu la là la lá là la như một đứa trẻ.Bất thình lình Lam Vỹ từ đâu xuất hiện, Thiên Thế quay lại thấy vậy liền hét toáng lên thành nhiều tiếng không rõ lời.Khung cảnh lúc bấy giờ rất hỗn loạn, anh tìm mọi cách để che đi phần thân nhạy cảm, hết dùng tay rồi đến dùng chai sữa tắm.Thiên Thế đỏ mặt quát với lời lắp bắp.“Này, này… c-cậu, cậu từ… từ đâu chui ra vậy, cút… cút ra ngoài cho tôiiiiiiiiiiii.”

Lam Vỹ không biết, cậu xấu hổ nói lại với anh “Tôi… tôi.”

Cậu vừa nói vừa lấy tay che mắt, gương mặt thì ửng đỏ.“Cậu đỏ mặt cái quái gì, cút điiiiiiiiiiii, tôi sẽ giết cậuuuuuuuu.”

- Thiên Thế mau chóng mặc quần áo trước sự chứng kiến của Lam Vỹ.“Ơ ừm… tôi đi ngay đây.”

Dứt câu, Lam Vỹ cúi đầu chào Thiên Thế, cậu đi xuyên qua cánh cửa phòng tắm.

Cảnh tượng trước mắt khiến Thiên Thế từ một con người đang đỏ mặt chuyển sang tái xanh mặt mày.Anh ta không tin dụi dụi mắt mình “C-cậu… cậu?”

Thiên Thế đứng đờ người trong phòng tắm, trái tim anh bỗng trở nên ngừng đập, anh run sợ trước thứ vừa nãy.Một tiếng trôi qua, Thiên Thế vẫn đang đọc kinh, anh lẩm nhẩm kinh phật trong miệng.“Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật…”

Anh nghĩ “Mình cũng không thể đứng ở trong này mãi được.”

Thiên Thế từ từ tiến tới cánh cửa, anh nhẹ nhàng chạm vào nó rồi dần dần mở nó ra, anh cẩn trọng bước ra ngoài còn không quên nhắm mắt lại, anh không muốn nhìn thấy Lam Vỹ.“Anh ở trong đấy lâu hơn tôi nghĩ.”

Lam Vỹ cất giọng làm anh giật mình mở mắt.Nhìn thấy cậu, Thiên Thế càng giật mình hơn, anh sợ hãi ngồi sụp xuống nền nhà, mông ra sức lùi lại về phía sau, miệng thì hét to nói.“Ối thần linh ơi, có maaaaaaa.”

Lam Vỹ chán chường, cậu đưa tay bịt lỗ tai lại, cậu nói.“Anh hét to làm cái gì.”

“Thì … cậ… u là… ma.” – Thiên Thế khua tay múa chân xua đuổi cậu.Cậu ma bình tĩnh nói tiếp “Anh nhìn thấy tôi rồi mà làm như bất ngờ lắm.”

“Nhưng… dù gì... cậu cũng là… là ma...

đương nhiên… tôi sợ.”

“Anh đứng lên trước đã.”

Lam Vỹ từ từ tiến lại gần.Thiên Thế thấy thế đổ mồ hôi hột lập tức ngăn lại, anh nói “Đừng…

đừng bước tới, tôi… tôi tự đứng được.”

Dứt câu, anh cẩn thận đứng dậy, vừa đứng vừa quan sát hành động của Lam Vỹ.Thiên Thế dè chừng lên tiếng hỏi “Mà tại sao nhất thiết cậu phải theo tôi mới được, tôi không thù không oán gì với nhà cậu.”

“Tôi đã bảo rồi là ANH NHÌN THẤY TÔI.”

“Vậy những người khác không à.”

Thiên Thế hoài nghi hỏi, anh không tin.“Đương nhiên là không rồi… chứ vậy tôi theo anh làm cái gì.”

Cậu ma bĩu môi nói.Thiên Thế cảm thấy bản thân không đúng, cả người khờ khạo như kẻ tâm thần anh vò đầu bứt tóc nói tiếp.“Ha ha… vãi thiệt sao tôi lại nhìn thấy cậu được, phi lý.”

“Tôi cũng có biết đâu, tự nhiên anh quay ra chào tôi, tôi cũng giật mình chứ bộ.”

Thiên Thế đứng đối đáp với Lam Vỹ.“Vậy cậu tính sao.”

“Tôi cũng không biết nữa, anh đừng hỏi.”

“Thế cậu về nhà đi đừng theo tôi nữa.”

Thấy Thiên Thế nhắc đến nỗi đau, Lam Vỹ bày tỏ rằng.“Thật ra tôi là một con ma lang thang, nghèo đói, không nơi nương tựa huhuu anh có thể...”

Biết có điềm không lành, anh lập tức từ chối “Không đời nào tôi sống với cậu.”

Trước sự khước từ của Thiên Thế, Lam Vỹ mất mát, cậu nói với giọng điệu đau buồn đầy nỗi thê lương.“Vậy thì thôi, tôi biết mà, không ai chấp nhận tôi cả, anh nhìn thấy tôi mà anh lại đối xử với tôi như vậy huhuuu.”

“Cậu nói vậy chả khác nào bảo đây là lỗi của tôi.”

Lam Vỹ không muốn nghe Thiên Thế nói nữa, cậu dở bài khóc lóc.

Mà ma đâu có khóc được, cậu kêu lên những âm thanh ai oán đầy âm u và chết chóc, cậu càng kêu gương mặt cậu càng trở nên kinh dị, chúng như nứt vỡ ra thành từng mảng nhỏ, rời rạc bê bết máu.“HUHUHUHUU.”

Thiên Thế kinh hãi trước tình cảnh này, anh ta run rẩy nói.“C-ậu… cậu…

đừng khóc… lớn nữa, cậu… khóc như thể tôi… tôi bắt nạt cậu vậy... m-ặt, mặt cậu… tôi… tôi sợ… sợ, nín đi.”

“HUHUHUHUHUHUHUU.”

Lam Vỹ lại càng kêu lớn hơn nữa, cơ thể cậu ta như nứt làm đôi, Thiên Thế không chịu được nữa, anh nhắm mắt lại quát lớn.“DỪNG LẠI ĐIIIII.”

“Hức hức.”

Sự buồn nôn lập tức ập lên trong khoang miệng, anh không chịu được liền chạy đi nôn khan, anh ói ra toàn là nước loãng.

Lam Vỹ thấy anh vậy liền lên tiếng xin lỗi.Sau khi thấy đỡ hơn, Thiên Thế quay trở lại, anh vẫn còn ám ảnh nên không dám nhìn thẳng vào cậu, anh nói với giọng run.“Haiz… cậu sẽ được ở đây những với điều kiện cậu không được khóc lóc rồi biến thành hình ảnh như vừa nãy, nghĩ thôi tôi đã muốn nôn rồi.”

Lam Vỹ ủ rũ, cúi đầu xin lỗi.Thiên Thế nói tiếp “Và cho đến khi tôi tìm cách không nhìn thấy cậu nữa.”

“Cảm ơn anh hihi.”

Lam Vỹ vui vẻ đáp lại Thiên Thế.Cậu lên tiếng hỏi anh tiếp “Anh biết tại sao lại nhìn thấy tôi rồi ư.”

“Ờ, có lẽ tôi đã biết một chút, chỉ là nhìn thấy được mỗi cậu.”

Nhìn thấy đã trễ giờ Thiên Thế vội vã đi thay đồ, anh ta mau chóng đi làm rồi để lại cho cậu một câu “Cậu ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, giờ tôi phải đi làm.”

Dứt câu, tiếng đóng cửa sầm mạnh được vang lên, Lam Vỹ đứng trong căn phòng lớn, cậu nhìn vào khoảng không rồi nói.“Ờm anh đi làm…”
 
Mối Duyên Tiền Kiếp
Tên thân mật


Tít tít, bạn đã chấm công sáng thành công.“Haizzz.”

“Thiên Thế nay đi làm sớm dữ ta.”

Tần nhân viên bộ phận thiết kế, cậu ta luôn canh những lúc Thiên Thế tới làm mà nói chuyện, trên tay lúc nào cũng cầm cốc cà phê, thích thú nhìn dáng vẻ mặt mệt mỏi của Thiên Thế, cậu ta thấy hả hê, trêu đùa cười thành một tiếng lớn.Thiên Thế đã quá quen chả mảy may quan tâm, liền đi qua tiện tay lấy luôn cốc cà phê trên tay Tần, không quên bồi một câu.“Cảm ơn ha.”

“Ờ ờ.”

Vào đến bàn làm việc, Tần không chịu tha, liền qua buôn chuyện, cậu ta nói.“Tối qua thế nào, có nhìn thấy không.”

Thiên Thế vẻ mặt khó hiểu quay ra hỏi “Thấy gì?”

“Ma ý.”

Tần nói tiếp “Không thấy sao.”

Thiên Thế a lên một tiếng, Tần mong đợi câu trả lời cũng nói a theo.“A à không.”

Dứt câu Thiên Thế quay lại làm việc.Mất hứng Tần đánh vai Thiên Thế một phát đau, thuận tay lấy luôn cốc cà phê trên bàn rồi bỏ đi.Thiên Thế mặc kệ, anh biết cậu ta suốt ngày dính lấy như sam cũng chỉ vì muốn nghe chuyện ma từ anh.Vốn dĩ từ xưa, gia đình nhà họ Thiên đã nổi tiếng với việc bắt ma, ông nội Thiên là người có kỹ năng tâm linh và giàu kinh nghiệm nhất.

Ông luôn muốn Thiên Thế đi theo con đường này, chỉ trách anh lại không có đôi mắt âm dương, không thể nhìn thấy ma hay những thứ tâm linh.Điều khiến Thiên Thế khó hiểu nhất là tại sao chỉ nhìn thấy được mỗi Lam Vỹ.Nhớ lại vào ngày hôm kia, tại Thiên gia.“Cậu chủ, lão gia đang đợi người.”

Quản gia Từ đón tiếp lấy Thiên Thế, anh gật đầu thay cho lời đáp.Thiên Thế nhanh chóng đi vào, anh lên tiếng hỏi.“Ông nội Thiên người cho gọi con sao.”

Nghe thấy tiếng nói của đứa cháu thân thương, ông nội Thiên liền vui vẻ ra đón tiếp, ông nói.“Ôi trời, A Bảo đến rồi ư, lại đây nào.”

Thiên Thế thấy ông nội gọi mình bằng cái tên thân mật liền xấu hổ, anh trách.“Sao ông lại gọi con bằng cái tên đó.”

Ông nghe vậy liền trách lại “Chậc cái thằng bé này, ông gọi con bằng cái tên này thì đã làm sao, A Bảo ông đẹp trai như này mà.”

Thiên Thế không cãi lại được, anh bất lực gọi hai tiếng “Ông à.”

Ông vui vẻ dẫn A Bảo của ông vào bàn lớn đã bày sẵn thức ăn, ông nói.“Lâu lắm không gặp được A Bảo, con càng ngày càng đẹp trai ra nha, chậc nhìn cơ bắp con này.”

Thiên Thế không làm được gì, anh cười trừ cho qua chuyện.Ông nội Thiên vừa gắp thức ăn vừa hỏi han A Bảo vài chuyện.“A Bảo, công việc thế nào rồi.”

ông hỏi tiếp “Có vất vả quá không, nhìn sắc mặt con không tốt.”

Anh vừa ăn vừa đáp ông rằng “Khá tốt, gần đây tăng ca nên thiếu ngủ thôi ạ.”

Ông đau lòng nhìn cháu trai yêu quý của mình, ông an ủi “Mệt quá phải biết nghỉ ngơi đấy, đừng làm quá sức.

Haizz con biết ta vốn dĩ không muốn con làm công việc này.”

Chưa để ông nói hết câu, Thiên Thế liền nói.“Ông nội Thiên, con không bắt ma được, ông cũng biết mà.”

“Ôi trời, hahaha ta biết rồi mà thằng bé này, thôi ăn đi, ta đến phòng sách đây.”

“Vâng, tý con qua.”

Ông nội Thiên rời đi, Thiên Thế ngồi lại ăn một mình.

Ba mươi phút sau, anh liền qua phòng sách như đã nói.Đứng trước căn phòng lớn, Thiên Thế lẩm nhẩm.“Vẫn không thay đổi.”

Anh mở cánh cửa ra đồng thời lên tiếng gọi.“Ông nội Thiên con đến rồi đây.”

Đáp lại Thiên Thế là khoảng không im lặng, anh từ từ bước vào bên trong.“Ông không có ở đây sao?”

Thiên Thế tự hỏi.Anh nhìn xung quanh căn phòng, phòng sách vẫn giống như năm xưa, nó chẳng thay đổi gì, vẫn giống như trong ký ức hồi nhỏ của Thiên Thế.

Anh nhớ nơi đây chính là nơi cho anh biết về những câu chuyện ma quái hay những thợ bắt ma.Căn phòng này còn chứa đựng những kỷ niệm của Thiên Thế với ba mẹ, chỉ tiếc họ đã mất trong lúc làm nhiệm vụ.Thiên Thế ngắm nhìn những kỷ vật xưa mà ba mẹ để lại, anh cảm thấy nhớ họ.

Anh nhìn vào sợi dây chuyền mà mẹ hay đeo bất giác anh rơi nước mắt.Ông nội Thiên thấy anh khóc liền tới động viên an ủi, ông vỗ nhẹ vai ông nói.“A Bảo, con biết không, ba mẹ con thực sự rất yêu con, nhìn con lớn khôn khỏe mạnh hai đứa nó yên lòng lắm, thậm chí còn cười lớn hạnh phúc nữa.”

Thiên Thế quay lại, anh ôm chầm vào người ông yêu quý này, anh mếu máo nói.“Ông nội Thiên.”

“A Bảo của ông mít ướt quá.”

ông trêu đùa cười lớn “Đàn ông hết cả rồi, mau nín đi cháu trai của ông.”

Ông nội Thiên đứng dỗ dành A Bảo như dỗi con nít, ông vỗ về an ủi từng chút một.Chợt có tiếng của Từ quản gia vang lên.“Lão gia, món đồ ấy đã được mang tới.”

Nghe đến món đồ, Ông nội Thiên liền nhanh chóng xem xét, ông tiến tới lại gần.“Đã mang tới rồi sao.”

Thiên Thế hiếu kì cũng lại hỏi “Món đồ gì vậy ông.”

“À Thiên Cửu, con biết Thiên Cửu phải không, con bé đã tìm thấy được một món đồ lạ khi làm nhiệm vụ.”

Ông giải thích thêm “Món đồ này hình thù tựa như một cây trâm cài tóc mang oán khí rất nặng, điều kì lạ rằng oán khí này lại không làm hại ai, A Bảo con thấy có kì lạ không.”

Thiên Thế nhìn cây trâm rồi nói “Kì lạ thật.”

Ông nội Thiên quay sang bảo với quản gia Từ “Cất nó đi, ta sẽ từ từ nghiên cứu.”…“Thiên Thế, Thiến Thế sao cậu lại ngủ gật ở đây, trưởng phòng tìm cậu kìa.”

“Hả à ờ, tôi đi liền.”

Thiên Thế bị tiếng gọi của Tần đánh thức, anh nhanh chóng đi gặp trưởng phòng nhưng vẫn suy nghĩ đến cây trâm.Cốc cốc, Thiên Thế lên tiếng hỏi “Trưởng phòng, anh cho gọi tôi.”

“Vào đi.”

Trưởng phòng nói tiếp “Bản báo cáo hôm qua cậu gửi tôi, tôi muốn sửa lại vài ý.”

“À vâng anh muốn sửa gì ạ.”

Thiên Thế đáp.Trưởng phòng gạch những nội dung cần sửa, anh nói “Sửa lại những ý này như tôi viết là được.”

“Vâng, tôi sẽ sửa theo ý anh.”

Thiên Thế cúi đầu định rời đi, trưởng phòng lại bảo.“Cậu Thiên Thế, cậu không cần phải tăng ca muộn, cứ về đúng giờ, không nhất thiết phải nộp báo cáo cho tôi vào mười một giờ đêm.”

Thiên Thế cúi đầu cảm ơn, anh rời đi về lại bàn làm việc, anh làm nốt những công việc còn lại cho đến giờ tan làm.Thiên Thế vui sướng thốt lên “Yehhh tư bản đã tha cho mình.”

Tần hiếu kì lại hỏi “Thiên Thế hôm nay sao vui thế, tan làm cũng sớm nữa.”

Thiên Thế không nói gì nhiều chỉ vỗ vai Tần rồi nhanh chóng tan làm.Năm giờ chiều, Thiên Thế lại đi trên con đường quen thuộc như tối qua, vẫn tại điểm bus đó, anh đợi xe 105.Thiên Thế nhìn xung quanh như thể tìm kiếm thứ gì đó, khi không có thấy điều gì khả nghi anh mới thở phào nhẹ nhõm.Chiếc xe màu xanh 105 cũng đã đến, Thiên Thế bước lên xe, anh đi về nhà, lần này anh không chọn con đường tắt.…Tiếng tinh tinh vang lên, cánh cửa được mở ra, Thiên Thế mang thân thể uể oải bước vào, anh lại nằm dài trên chiếc ghế sofa.Lam Vỹ bất thình lình xuất hiện, cậu hỏi.“Sao hôm nay anh về sớm vậy.”

Thiên Thế vẫn chưa kịp thích ứng, anh giật mình hét lên một tiếng.“Này cậu, đừng có mà xuất hiện đột ngột trước mặt tôi.”

Anh nói tiếp “Nay được về sớm chứ sao.”

Cậu ma ồ lên một tiếng hời hợt, cậu đứng đó nhìn Thiên Thế nghịch điện thoại.

Anh không chịu được ánh nhìn chằm chằm, anh hỏi.“Cậu có gì muốn nói sao.”

Lam Vỹ thấy vậy liền đáp “Anh tên là gì.”

“Tôi tên Thiên Thế.”

Anh hỏi cậu “Còn cậu.”

“Lam Vỹ ạ.”

Cậu hỏi tiếp “Thiên Thế anh có tên thân mật không.”

“Tên thân mật? cậu hỏi làm gì.”

“Tôi thắc mắc nên mới hỏi.”

Suy nghĩ hồi lâu, Thiên Thế mới trả lời “A Bảo.”

Lam Vỹ ồ lên, cậu đáp “Là A Bảo sao, hehe còn tôi là Tự Lam.”

Thiên Thế quay đi, anh lầm bầm nói nhỏ “Tôi có hỏi cậu đâu.”

Cậu thắc mắc nhiều thứ, nhất là về người đàn ông trước mắt này, cậu hỏi tiếp.“A Bảo, anh bao nhiêu tuổi, anh làm nghề gì vậy.”

Thiên Thế ngồi dậy, vẻ mặt khó hiểu anh nói “Cậu đang tò mò về tôi sao.”

Lam Vỹ không chần chừ, cậu liền gật đầu nhiều cái.

Thiên Thế bối rối sau cũng nói cho cậu biết.“Tôi hai sáu tuổi, tôi là nhân viên của một công ty thiết kế, còn cậu.”

“Tôi á?”

Lam Vỹ ngạc nhiên nói “Tôi, tôi chỉ biết là mình chết cách đây mấy trăm năm, chắc trăm tuổi, tôi không biết bản thân làm nghề gì, khi có nhận thức thì đã là một con ma lang thang rồi.”

“Cậu cũng nhiều tuổi quá nhỉ mà cậu không biết tại sao bản thân lại chết à.”

Anh bổ sung nói thêm “Vốn dĩ sẽ được siêu thoát đầu thai, cậu còn điều gì lưu luyến ở đây sao.”

Vẻ mặt buồn rầu, Lam Vỹ chia sẻ “Tôi không biết bản thân tại sao lại chết, tôi không biết mình đến từ đâu, ký ức trong tôi chỉ có như vậy.”

“Lạ nhỉ.”

Thiên Thế cười an ủi Lam Vỹ “Được rồi, bây giờ cậu đang sống cùng tôi còn gì nữa, nếu tìm nguyên nhân cậu sẽ được siêu thoát thôi yên tâm.”

“Cảm ơn anh.”

“Cậu ở ngoài này làm gì thì làm đi, tôi về phòng ngủ đây.”

Thiên Thế đứng dậy đi về phía phòng ngủ, Lam Vỹ hỏi anh.“A Bảo, anh không ăn tối à.”

“Cậu đói sao”“Không, ma đói cái gì chứ, tôi không thấy anh ăn tối.”

Thiên Thế liền giải thích “Trưa ăn cơm công ty vẫn còn no, với cả mai đi làm tôi cần ngủ bù.”

“A Bảo.”

Lam Vỹ gọi tên thân mật Thiên Thế.“Gì nữa, tự dưng gọi tên người ta.”

“C-cảm ơn và chúc anh ngủ ngon.”

“Ồ ờ, tôi ngủ đây.”

Và cứ thế ma, người cùng hòa hợp chung sống.Thế trần gian có gì mà ngươi phải lưu luyến như vậy, ta tự hỏi kiếp này kiếp khác chàng Thiên Thế có nhận ra Lam Vỹ chăng.

Dây tơ chưa đứt, lão nguyệt thì vẫn xe tơ, Thiên Thế duyên này Lam Vỹ nợ chàng, đợi ngày hội ngộ ta nguyện trả lại duyên này, chỉ mong chàng quên ta, hận ta nhiều một chút có phải tốt hơn không, mối tình xưa xin chàng hãy quên đi.

A Bảo, A Bảo.Thiên Thế giật mình thức dậy, anh nói trong cơn mê man.“Mình mơ giấc mơ gì thế này.”
 
Mối Duyên Tiền Kiếp
Cây trâm


Sáng sớm hôm sau lại là một ngày mới bắt đầu, trời cũng trở xanh mây cũng trở trắng, tâm trạng cũng tốt hơn, Thiên Thế ôm mình ngủ trong phòng.Lam Vỹ ngắm nhìn gương mặt anh, cậu nói.“Ngủ thôi mà cũng đẹp trai nữa.”

“Tôi nghe thấy đấy cậu Tự Lam.”

Thiên Thế choàng dậy vươn vai nhiều lần, anh vỗ vỗ lấy cái miệng đang ngáp lớn, cơ thể chưa tỉnh ngủ mắt nhắm mắt mở không đồng đều.Anh lên tiếng hỏi “Sao cậu lại vào đây?”

Đáp lại chỉ là tiếng bụng kêu của Thiên Thế, Lam Vỹ cậu xấu hồ đã rời đi từ lâu.Thiên Thế không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng đi tắm rửa rồi vệ sinh cá nhân.Đồ ăn cũng đã được giao tới.

Ở trong căn phòng khách, Thiên Thế ngồi xem ti vi, anh vừa xem vừa ăn.Một lúc sau, khi anh gần ăn xong Lam Vỹ mới xuất hiện.Thiên Thế thấy bóng dáng cậu liền hỏi “Cậu ăn không.”

Lam Vỹ hỏi lại “Ăn gì vậy.”

“Bánh bao.” – Thiên Thế thuận tay lấy ra một cái cho cậu.Lam Vỹ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao trước mặt, cậu làm Thiên Thế khó hiểu, anh hỏi.“Nhìn nó là cậu no à.”

Cậu giải thích “Tôi không biết ăn kiểu gì, không có nhang đốt không ăn được.”

Thấy vậy Thiên Thế liền lấy ra một cái nhang điện, anh thuận miệng hỏi Lam Vỹ.“Cậu xem đã ăn được chưa.”

Lam Vỹ vui vẻ đáp “Ăn được rồi, ngon lắm, cảm ơn anh.”

“Không có gì, còn nhiều ăn thêm nữa đi.”

Thiên Thế cùng Lam Vỹ ngồi ăn bánh bao, hai bọn họ vừa ăn vừa xem ti vi, còn tán chuyện nhảm những thứ linh tinh trên đời.Tám giờ sáng, giờ làm việc của Thiên Thế cũng đã đến, anh lại chuẩn bị đi làm.

Trước khi anh rời đi, Lam Vỹ lên tiếng hỏi.“A Bảo, tôi đi cùng anh có được không.”

“Sao tự dưng cậu lại muốn đi cùng tôi.” – Thiên Thế quay đầu lại nhìn Lam Vỹ.Cậu xấu hổ, liên tục nói trong ngập ngừng “B-bởi, bởi tôi… tôi muốn… muốn xem cuộc sống của anh.”

Thiên Thế cảm thấy cũng không có gì bất tiện, anh gật đầu đồng ý.Thiên Thế dẫn Lam Vỹ ra ngoài, bọn họ cùng đứng tại điểm bus chờ xe đến.Lam Vỹ quay sang đứng đối diện với anh, cậu nói “A Bảo, anh thường đi làm bằng xe bus sao.”

“Ừm, tôi thấy nó khá tiện.”

Thiên Thế bổ sung “Tôi không giỏi lái xe.”

“Nhưng chờ xe lâu lắm.” – Lam Vỹ ủ rủ nói.“Không lâu đâu, mười lăm phút là có xe rồi.”

Dứt câu, Thiên Thế nhanh chóng nhận ra chiếc xe bus 105 quen thuộc cũng đã tới, anh chuẩn bị lên xe, anh gọi Lam Vỹ đi theo.“Đi thôi.”

Con đường dài nhanh chóng được rút ngắn lại, điểm bus cần tới cũng đã xuất hiện, Thiên Thế đợi cửa xe mở, anh bước xuống, Lam Vỹ cũng đi theo.Lam Vỹ thấy đây là nơi gặp Thiên Thế lần đầu, cậu vui vẻ trò chuyện.“A Bảo, tôi gặp anh là ở đây này.”

Thiên Thế nhìn lại nơi đó, anh vui vẻ mà nói.“Lúc đó cậu làm tôi giật mình đấy.”

“Haha, anh có mà làm tôi giật mình ý, tự nhiên nói chuyện với người ta, hoang mang quá trời.”

Lam Vỹ vừa nói vừa đi theo bước chân của Thiên Thế.Thiên Thế chỉ cười chứ không đáp nữa, hai người nhanh chóng đi đến công ty.

Đứng trước máy chấm công, Lam Vỹ hỏi Thiên Thế.“Cái này là gì vậy.”

Thiên Thế nói một cách tự nhiên “Máy chấm công.”

Cậu gật gật đầu, sau đó liền cùng Thiên Thế đi vào bên trong.Bất chợt lại có tiếng trêu đùa vang lên bởi Tần.“Thiên Thế hôm nay thế nào.”

Thiên Thế quay ra nói nhỏ với Lam Vỹ.“Đừng để ý anh ta.”

Dứt câu, anh thờ ơ nói lại “Bình thường.”

Tần vui vẻ đi theo buôn chuyện tiếp “Tôi nói cậu nghe nè, tôi nghe nói.”

Thiên Thế biết cậu ta lại nói chuyện linh tinh, anh không muốn nghe liền cắt ngang lời nói của Tần.Anh không vui nói “Tần, tôi không muốn nghe về chuyện ma nữa, anh đi làm việc đi.”

Nói xong anh liền quay đi về bàn làm việc của mình bỏ lại Tần đứng bơ vơ.“Tôi chưa nói xong mà.” – Tần mất mát biểu đạt.Thiên Thế quan sát xung quanh sau đó nói nhỏ với cậu rằng.“Tự Lam, khi ở công ty cậu quan sát thôi đừng nói chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ bị coi là kẻ tâm thần, cậu hiểu ý tôi chứ.”

Lam Vỹ gật đầu lia lịa, cậu nghe theo lời Thiên Thế đã dặn mình, cậu tò mò đi đến chỗ này đi đến chỗ kia, Lam Vỹ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.Cậu phấn khích kêu lên “Woww, toàn những thứ lạ mắt.”

Thiên Thế thấy vậy cũng chỉ biết cười, anh quay lại làm việc tiếp, anh để cậu tự chơi đùa.Tiếng lách cách, lạch cạch vang lên suốt buổi sáng hôm đó, hình bóng nam nhân nghiêm túc hiện lên khiến Lam Vỹ có cái nhìn khác về anh.Lam Vỹ lẩm bẩm “A Bảo chăm chỉ thật đấy.”

Lời lẩm bẩm của cậu lọt đến tai Thiên Thế, anh tự nhiên lại nở nụ cười, trong lòng xao động những cảm xúc kì lạ, vừa vui vừa thấy buồn cười.

Thiên Thế lại vùi đầu vào công việc tiếp, Lam Vỹ ngồi một góc chờ đợi anh.Tiếng vang của mười hai giờ được cất lên, Thiên Thế tạm ngưng công việc, anh gọi nhỏ bảo với Lam Vỹ.“Đi ăn trưa.”

Cậu liền đi theo sau lưng anh.Tần từ đâu nhảy ra, cậu ta bá vai bá cổ Thiên Thế như kiểu anh em thân thiết, Tần nói.“Thiên Thế đi ăn trưa thôi.”

Thiên Thế miễn cưỡng đồng ý, anh không được tự nhiên liền gạt tay Tần xuống.

Anh liếc nhìn Lam Vỹ, anh ra hiệu cho cậu đi theo mình.Đến nhà ăn, Thiên Thế cùng Tần đi lấy xuất cơm, bọn họ đến ngồi ở bàn gần đó.Thiên Thế thuận tay mở nhanh điện trong túi áo lên, anh ra hiệu cho Lam Vỹ ăn cùng mình.Tần ăn nhồm nhoàm một cách mạnh bạo, cậu ta vừa ăn vừa nói.“Thiên Thế, tôi thấy hình như trưởng phòng có hứng thú với cậu đó.”

Thiên Thế ngừng ăn, anh nói “Theo tôi thấy không có chuyện đó, đừng nói nữa ăn đi.”

Tần không bỏ qua cho Thiên Thế, Tần nói tiếp “Cậu phải tin vào con mắt nhìn người của tôi.”

“Mắt cậu có vấn đề rồi.” – Thiên Thế tiếp tục ăn.Lam Vỹ quan sát hai người nói chuyện, cậu thắc mắc trong lòng không biết vị trưởng phòng kia là ai.Giờ trưa cùng đã kết thúc, Thiên Thế với Tần lại trở về làm việc, Lam Vỹ lẽo đẽo đi theo hai người.Tại đây Thiên Thế nhận được cuộc gọi đến từ Ông nội Thiên, anh nhấc máy nói vào trong.“Ông gọi con có việc gì vậy.”

Ông nội Thiên thầm trách “A Bảo, ông gọi con cũng phải có việc sao.”

Thiên Thế giải thích với người bên kia đầu dây rằng “Con không có ý đó.”

Ông cười đùa nói tiếp “Haha, tối nay đến ăn cơm với ta, ta mới đi câu được con cá bự lắm, đến nhé A Bảo ta đợi con đó.”

Dứt câu ông liền cúp máy, không để Thiên Thế kịp trả lời.Anh bất lực nói trong vô vọng “Ông lại chơi cái trò này.”

Lam Vỹ đứng cạnh đó, cậu hỏi “Tối nay anh đi đâu sao.”

Thiên Thế suy nghĩ “Không thể dắt cậu ấy theo được, ông mà biết con cháu của thợ bắt ma lại đi sống cùng ma, ông nhồi máu cơ tim mất.”

Nghĩ xong cậu quay ra nói nhỏ với Lam Vỹ “Tối nay tôi có việc gấp, cậu tự đi về được chứ.”

Lam Vỹ có hơi không vui, cậu ủ rũ nói “Không đi cùng được ạ.”

Anh gật đầu rồi dặn rò “Không đi được, ngoan, khi nào tôi về sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu, được chứ.”

Cậu thấy vậy cũng đành lòng đồng ý.…Năm giờ chiều tại trước cổng công ty.Thiên Thế nói với Lam Vỹ.“Tự Lam, cậu nhớ đường về chứ.”

Cậu đáp “Đương nhiên nhớ rồi.”

Thấy cậu khẳng định vậy, anh thở phào nói tiếp “Được rồi, tôi đi đây, cậu cũng mau chóng về đi đấy.”

Lam Vỹ gật đầu, cậu chào tạm biệt Thiên Thế, đợi anh đi khuất cậu dần biến mất dưới ánh hoàng hôn.…Tại Thiên Gia, Thiên Thế bước vào kèm câu chào.“Ông nội Thiên, con tới rồi.”

Ông nội nhanh chóng ra tiếp đón, ông nói.“A Bảo nhanh vào đi, thức ăn được dọn ra rồi.”

Trên chiếc bàn ăn lớn được bày dọn bởi các món ăn ngon, ông nội Thiên gắp cho Thiên Thế miếng cá ngon nhất.“A Bảo con ăn đi.”

Ông quay sang gắp cho Thiên Cửu, ông nói “Cửu Cửu cũng ăn đi.”

Thiên Cửu mặt không cảm xúc, cô nói “Ông cũng ăn đi chứ, toàn gắp cho Thiên Thế.”

Ông cười trừ nhìn hai đứa cháu mình dùng bữa.Bấy giờ Thiên Thế mới lên tiếng.“Thiên Cửu lớn quá rồi ha, biết nghĩ cho ông rồi.”

Cô ưỡn ngực, mặt ngẩn cao tự tin nói “Tất nhiên, ai giống nhà anh, ông nội Thiên bắt ma vất vả, tôi phụ chẳng được bao nhiêu nên lo lắng cho ông là lẽ thường tình.”

Anh ngạc nhiên quay ra hỏi ông nội.“Dạo này ma quỷ nhiều lắm sao ông.”

Ông âm ừ nói “Ài không biết lý do gì những con ma cấp cao gần đây xuất hiện nhiều lên.”

Thiên Thế lo lắng sức khỏe ông không tốt, anh liên tục hỏi han.“Ông nội Thiên người không sao chứ, hay là người đừng đi làm nhiệm vụ nữa, vẫn còn nhiều thợ bắt ma khác mà.”

Ông nội Thiên an ủi “Ôi dào, A Bảo yên tâm, ông vẫn còn khỏe lắm, mấy con ma đó không nhằm nhò gì với ông đâu.”

Cho dù nghe ông nói vậy, trong lòng Thiên Thế vẫn ánh lên một tia lo sợ, vẻ mặt mất tự nhiên, anh nhìn ông trong lo lắng.Chợt có tiếng nói cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.Thiên Cửu ngửi ngửi, cô lên tiếng hỏi “Thiên Thế, anh gặp ma à.”

Bị bất ngờ bởi câu nói, Thiên Thế sặc cơm, anh ho khan khụ khụ đáp lại.“Ma?

Ma gì, tôi có nhìn thấy đâu mà biết gặp hay không.”

Thiên Cửu vẫn không tin, cô dò hỏi “Trên người anh có mùi của một con ma cấp thấp, mùi không được rõ những tôi vẫn ngửi ra được.”

Anh cố gắng hành xử một cách tự nhiên nhất, anh bày tỏ.“T-thế á, tôi có ngửi thấy gì đâu.”

Bấy giờ ông nội Thiên mới lên tiếng, ông nói.“Con không ngửi thấy là đúng rồi, Thiên Cửu có khứu giác rất nhạy, quả thực nếu Cửu Cửu không nói ta cũng không để ý, con không mang lá bùa bên mình à.”

Nghe ông nói, Thiên Thế mới nhớ đến lần trước anh đã cho Tần lá bùa đấy chỉ vì cậu ta bảo gần đây gặp thứ không lành.Thiên Thế thở dài, anh liền lấp liếm cho qua chuyện, anh nói.“À chắc con lỡ làm mất ở đâu đó rồi.”

Ông nội Thiên dặn dò rằng “A Bảo tuy con không nhìn thấy ma nhưng ma vẫn có thể làm hại con, để lúc nào ta bảo Từ quản gia mang đến cho con lá bùa mới.”

Thiên Thế không muốn để lộ bí mật anh sống với ma, anh liền gật đầu đồng ý.Để bẻ lái sang chuyện khác, anh dò hỏi về cây trâm kia.“À ông ơi, cây trâm kia sao rồi.”

Thấy Thiên Thế có hứng thú, ông kể về nó cho anh nghe.“Theo ta thấy, cây trâm đó đã có từ rất lâu rồi, chắc phải mấy trăm năm về trước, nó được chôn dưới một cái cây cổ thụ, Cửu Cửu đã tìm thấy ở đấy.”

Thiên Cửu cũng góp giọng, cô nói.“Trong lúc đuổi bắt theo một con ma, tôi vô tình vấp ngã vào rễ cây rồi thấy nó, bao quanh cây trâm đấy dày đặc oán khí nặng, nhiều oán khí đến nỗi tôi tưởng mình toi đời rồi nhưng đến khi chạm vào lại chẳng có phản ứng gì.”

Ông nói tiếp “Ta đặt ra giả thuyết này, có khi nào oán khí này không hại người bởi linh hồn chưa siêu thoát đó là người tốt chăng, chắc phải oán hận, bất mãn thậm trí đau khổ sâu sắc lắm mới tạo ra nhiều năng lượng tiêu cực như vậy nhưng cũng may nó không bộc phát.”

Thiên Thế thắc mắc, anh hỏi ông.“Liệu cây trâm có chứa linh hồn chưa siêu thoát không.”

Ông nôi Thiên lắc đầu rồi bảo “Không có, cây trâm như vật chứa oán khí thôi, không có con ma nào.”

Anh không hỏi nữa, cả ba ông cháu lại tiếp tục thưởng thức những món ăn trên bàn, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, hàn huyên vui đùa như những ngày của quá khứ cho đến lúc Thiên Thế ra về.
 
Mối Duyên Tiền Kiếp
Súp cá


Căn nhà hoang nơi cuối ngõ, hình ảnh bóng ma mờ nhạt hiện lên rõ dần, Lam Vỹ ngồi chơi với đám mèo gần đó.

Cậu thở dài trông buồn bã, Lam Vỹ thủ thỉ tâm sự.

“Mấy đứa biết cái anh lúc trước đứng ở kia không, anh đấy tên Thiên Thế nhưng tao thích gọi là A Bảo hơn.

Hôm nay anh ấy có hẹn, nghe nói rất quan trọng nên tao đành phải về một mình… nghe buồn nhỉ.”

Đáp lại những lời tâm sự ấy, cũng chỉ là những tiếng kêu meo meo vang vọng trong gió.

Không được đáp lời, cậu lại ngồi nói chuyện với chính bản thân mình.

Lam Vỹ nằm dài trên mặt đất, cậu nhìn lên ánh trăng sáng của bầu trời, thả hồn vào đó, cậu đón nhận những trận gió lạnh như thể cậu là một con người.

Bất chợt, cậu cất tiếng gọi A Bảo.

Cảm xúc trong cậu mơ hồ, không rõ đây có phải là cảm xúc không nữa.

Lam Vỹ thấy mất mát quá, cậu không có nhịp đập trái tim, vậy tại sao ở nơi đó, nó lại nhói đau và rung động đến vậy.

Lam Vỹ đặt tay trên ngực, nghĩ về Thiên Thế, cậu thấy mình thân thuộc với anh, cậu thấy vui vì có anh trò chuyện.

Đây có được gọi là cảm xúc hay không?

Hay chỉ do cậu đang tự ảo tưởng ra.

Lam Vỹ làm ma đã lâu, cậu dường như quên mất cảm giác khi làm người là như thế nào.

Chỉ khi quan sát cuộc sống của Thiên Thế, Lam Vỹ mới thấy mình đã bỏ lỡ nhiều điều trong cuộc sống, cuộc sống của Thiên Thế thật tuyệt vì ở đó cậu có anh.

Chưa bao giờ, Lam Vỹ lại khao khát làm người đến vậy, Lam Vỹ muốn chạm vào Thiên Thế, muốn biết mùi vị của đồ ăn ra sao.

Cậu tự hỏi, nó có giống như những lúc bản thân cảm nhận hương vị hay không.

Vong hồn thẫn thờ hòa cùng khí gió, tiếng lòng Lam Vỹ được cất lên.

Có người ở bên thích thật đấy, không còn cô đơn như trước đây nữa.

Hồn ma nay đã không còn lang thang, cậu giờ đã có nơi để về.

Lam Vỹ nói với mình như nói với chính anh.



Những tiếng hô Tự Lam không ngừng được vang lên.

Trong căn nhà trống, Thiên Thế lo lắng gọi to tên cậu, chỉ là cậu không có ở đây.

Anh đi từng ngóc ngách trong nhà, ở đâu trốn được anh đều tra xét.

Thiên Thế tìm kiếm cậu rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Anh thầm nghĩ, sợ cậu phải đợi nên đã về sớm hơn dự tính, mà cậu lại đi đâu mất.

Thiên Thế sốt ruột, anh sợ cậu bị lạc đường.

Không nhịn được anh cất cao giọng gọi.

“Tự Lam, cậu đâu rồi, mau ra đây đi.”

Anh nói tiếp “Đừng có mà chơi trò hù dọa, không vui đâu.”

Anh bạn Thiên Thế nhanh chóng đe dọa rằng “Cậu mà nhảy ra đây khiến tôi giật mình, tôi đuổi cậu đi đó.”

Hồi lâu, vẫn không có ai lên tiếng, người đàn ông khua khua tay đi tìm bóng dáng hồn ma.

Anh ta cất lời “Hay tôi không nhìn thấy cậu nữa.”

Nghĩ tới điều không khả thi, Thiên Thế lập tức gạt phăng ý nghĩ đó đi, anh sợ Lam Vỹ nghe được, anh luống cuống vừa nói vừa giải thích.

“Tự Lam, tôi nói đùa thôi, cậu mau ra đây đi, tôi có mang súp cá về…

Tự Lam…”

Anh liên tục nhắc đến tên của một vong hồn.

Cái tên Tự Lam được cất lên mãi cho đến khi giọng nói anh dần nhỏ lại.

Lam Vỹ đâu biết, cậu vẫn hồn nhiên ngắm đêm trăng.

Lời nhỏ nhẹ được bộc bạch.

“A Bảo đã dặn mình là phải về nhà nhưng mình lại ra đây, không biết anh đã về chưa, có mang đồ ăn về cho mình không nhỉ...”



Bóng lưng nam nhân bỗng trở nên thật đơn độc, nó được phản chiếu qua những ánh đèn mờ từ tivi.

Thiên Thế đắm mình vào những bộ phim đen trắng, tiếng xì xào phát ra khiến anh chẳng thể nghĩ ngợi được gì.

Anh cứ nhìn vô định vào nó.

Từ nơi sâu nhất của đôi mắt, bóng ma nhẹ nhàng lướt qua, nó không gây ra bất cứ tiếng động, cứ tĩnh lặng mờ nhạt rồi rõ dần.

Thiên Thế tâm trạng không vui, anh ngồi tựa vào thành ghế, gương mặt tỏ ra cau có, đôi môi cũng mím chặt lại.

Lam Vỹ chưa kịp lên tiếng, anh giành nói trước.

Thiên Thế gằn ra từng chữ một, lạnh lùng mà cộc lốc.

“Đi đâu giờ này mới về.”

Lam Vỹ biết mình đã sai, vẻ mặt đầy sự hối lỗi.

Cậu ngập ngừng nói “Tôi… tôi đi chơi với mấy con mèo.”

Anh không tin, giọng nói nặng nề lại được cất lên.

“Mèo?

Tôi nhớ là bảo cậu về nhà cơ mà.”

Cậu liên tục giải thích với anh rằng.

“Tôi nghĩ anh sẽ về muộn nên mới… mới đi chơi.”

Giọng nói anh phát ra liên tục, cường độ càng ngày càng mạnh mẽ, anh gằn giọng xuống nói trong sự lo lắng.

“Cậu có biết ở ngoài kia có bao nhiêu thợ… không.”

“Tôi, tôi.”

Lam Vỹ sợ hãi trước thái độ tức giận của anh, cậu không biết tại sao anh lại cáu giận với cậu như vậy.

Cậu liên tục nói lời xin lỗi.

Lam Vỹ nghĩ, nếu khóc được, mình nhất định sẽ khóc cho anh coi, bản thân biết sai rồi, đâu anh cần tức giận như vậy.

Thiên Thế vẫy tay, anh ra hiệu cho cậu đi đến trước mặt mình, anh nói.

“Tự Lam, cậu đã sống với tôi rồi, sau này không có tôi, cậu không được đi ra ngoài một mình, tôi nói là lo cho cậu, cậu không biết nó nguy hiểm như thế nào đâu.”

Vẻ mặt ngây thơ, Lam Vỹ vô tư nói.

“Tôi là ma mà, có ai nhìn thấy tôi đâu.”

Thiên Thế bất lực trước con ma không biết sợ này, anh thầm trách trong lòng.

Đồ ngốc nhà cậu, có thợ bắt ma nào lại không nhìn thấy được ma được cơ chứ, may cho cậu là họ chưa đụng tới thôi.

Anh thờ dài thành nhiều tiếng một, đầu anh nhức lên một cách khó hiểu.

Thiên Thế dọa nạt rằng “Tôi nói thì cậu nghe đi, cậu không nghe, tôi đuổi cậu đi bây giờ.”

Lam Vỹ không dám cãi nữa, cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Vì để có chỗ nương thân, anh nói gì cậu cũng nghe theo hết.

Thấy vậy, Thiên Thế liền đi lấy bát súp ra, anh vừa đốt nhang vừa dặn dò.

“Này, súp cá đấy, vẫn còn nóng cậu ăn đi.”

“Súp, súp ư” Lam Vỹ tỏ ra ngạc nhiên nói.

Anh đáp “Có gì mà cậu ngạc nhiên, chưa ăn bao giờ à.”

Cậu vừa thưởng thức vừa bày tỏ “Tất nhiên chưa rồi, tôi chết nhiều năm như vậy, thấy mọi thứ thay đổi đã là bất ngờ lắm rồi.

Nào là tivi, điện thoại, ô tô thậm trí đồ ăn, tôi chỉ nghe qua thôi đã tận mắt được sờ vào đâu.”

Thiên Thế ngạc nhiên trước câu nói, anh hỏi.

“Thế sáng nay, cậu xem tivi là lần đầu à.”

Lam Vỹ ăn một cách ngon lành, cậu vui vẻ thốt lên.

“Đúng rồi, cái gì cũng là lần đầu thấy, sau khi đi lạc tôi toàn trốn ở đằng sau cái chỗ anh gọi lại điểm bus ý, vì không có hương khói tôi không ăn ké được miếng nào.”

Anh bạn ma hào hứng kể chuyện tiếp.

“Rồi tôi lại được anh bắt chuyện cùng nhưng mà anh lại lên xe đi mất, do không biết lên xe kiểu gì nên tôi phải chạy đuổi theo đó, mệt lắm, xa nữa.

Xong tôi cứ đi theo anh cho đến cái ngõ kia, mà anh lại bỏ tôi ở lại, tôi đành lén đi theo sau, khi biết được số nhà rồi, tôi lại ra nhà hoang trú tạm, sáng hôm sau mới đến để chào hỏi, nào ngờ… bắt gặp anh đang tắm.”

Thiên Thế không tin vào tai mình, anh nhìn cậu ma nói mà ngỡ ngàng theo.

Thật điên rồi.

Anh thốt lên “VÃI THIỆT!”

Thiên Thế xấu hổ nghĩ.

Quái lạ, cậu ta vô tri đi theo mình về chỉ vì mình nói chuyện với cậu ta?

Nếu là người khác, à không, con ma khác thì đã chạy tám hướng rồi, cậu ta không biết gì về thợ bắt ma sao?

Cách tự vệ của cậu ta mất hết rồi à, ai nói gì cũng nghe?

Thuộc loại ma nghe lời?

Cái gì mà còn ra nhà hoang tạm trú rồi sáng sớm đến chào hỏi, còn thấy mình tắm nữa?

Cậu là ma sao lại ngây thơ tin người dữ vậy, nếu không phải là tôi thì cậu đã bị đánh cho tan biến rồi.

Thiên Thế thở dài trong bất lực, anh tuyệt vọng với con ma ngu ngốc, đầu đất này.

Anh nói “Sau cậu nhớ chú ý, không phải ai cũng tốt với một con ma đâu.”

Lam Vỹ ồ lên một tiếng.
 
Back
Top Bottom