Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mời Anh Ăn Cơm Chiên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPpxSpXkjjPN37MXkVg4xBfbt78NfZG7UgfG-HffSzA6eN7AKqqgRFNFotdOJ2px_yJYbaH5o78TXO3_aAVcIYZnGyar_Rf0bIIjTez9Johi4beUDFc2T-he0CWvITkSlM5IP3c-idigeCJr3TBmS3k=w215-h322-s-no-gm

Mời Anh Ăn Cơm Chiên
Tác giả: Cảm Giác Bình Yên
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Cảm giác bình yên (An ổn giác) (安稳觉) (2025)

Số chương: 5 chương + 1 ngoại truyện

Tags: 1×1, truyện ngắn, đam mỹ, ngọt ngào cưng chiều, HE

Giới thiệu

Anh là người tốt, em mời anh ăn cơm chiên.

Thô kệch công x ngốc nghếch cute thụ

Úc Đồ Từ x Lâm Trán Lam

Lâm Trán Lam cảm thấy Úc Đồ Từ là người rất tốt, anh đã giúp cậu mở hàng.

Thế là cậu mời Úc Đồ Từ ăn cơm chiên.

Nhưng Úc Đồ Từ lại hỏi cậu: “Em thích con trai sao?”​
 
Mời Anh Ăn Cơm Chiên
Chương 1: Cậu sẽ bán cơm chiên



Sau khi bị giảm biên chế, Lâm Trán Lam vừa ý khu chợ đêm Thành Nam, dùng số tiền để dành ít ỏi của mình để chọn một phòng đơn trong tòa nhà cho thuê gần đó, và mua một gian hàng ở chợ đêm.

Cậu hưng phấn tới mức thậm chí không khảo sát xem nên bán cái gì cho thích hợp. Liếc nhìn các chú dì đang buôn bán xung quanh, bán kẹo hồ lô bán dưa muối, còn bán đồ nướng và ma lạt trộn, chua ngọt mặn cay đều đủ cả, chỉ cần rao to một chút, muốn ế khách cũng khó.

Chả trách gian hàng này vẫn còn trống. Lâm Trán Lam do dự hai ba ngày, không thể cướp chén cơm của người ta được. Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Trán Lam quyết định.

Cậu sẽ bán cơm chiên.

Cả con phố này chưa ai bán cơm chiên hết.

Hơn nữa, tay nghề chiên cơm của cậu là hạng nhất. Do hồi còn đi thực tập, cậu không đủ tiền ăn thức ăn nhanh đắt đỏ, tự cậu ở nhà mày mò làm đủ loại mì xào với cơm chiên, rồi mang đến công ty.

Chẳng qua là.

Cậu đã quên mất một chuyện.

Sao mấy cặp đôi, mấy cặp vợ chồng, nhóm bạn thân và sinh viên đại học ra dạo chợ đêm lại có thể mua cơm chiên được cơ chứ.

Thế nên, vào ngày đầu tiên khai trương chẳng hề có một chút hồi hộp, Lâm Trán Lam không kiếm được một đồng lời nào hết.

May mà chợ đêm kéo dài đến nửa đêm về rạng sáng, Lâm Trán Lam cảm thấy mình không thể dễ dàng bỏ cuộc được, vì cái gian hàng này không hề rẻ.

Đại ca bán đồ kho kế bên cậu bán hết đơn này tới đơn kia, Lâm Trán Lam nghiêng đầu nhìn nhóm khách hàng của đối phương, cố gắng học hỏi chút kinh nghiệm ở đó.

Đại ca thấy Lâm Trán Lam cũng trẻ tuổi, tính cách nhút nhát, chắc chắn sẽ không có khách.

Chú đi qua nói với Lâm Trán Lam: “Con không thể như vậy được, con phải rao, rao càng lớn thì càng thu hút được sự chú ý của người ta.”

Đại ca quan sát Lâm Trán Lam từ trên xuống, làn da trắng nõn, dáng dấp cũng thanh tú như một miếng ngọc trắng sáng bóng, chú lại dặn dò: “Con ra đằng trước đứng đi, rao to mấy tiếng.”

Lâm Trán Lam nghe vậy thì gật đầu, cảm thấy đại ca là một rất tốt bụng, vội chiên một phần cơm chiên thịt bò để báo đáp người ta.

Hai người nhanh chóng trở nên thân thiết. Đại ca nhìn phần cơm chiên trông không ngon lắm, bán tín bán nghi nếm vài miếng.

Vậy mà khi cơm vừa vào miệng, cả lông mày cũng giãn ra, chú khen ngợi Lâm Trán Lam: “Ái chà chà, không ngờ nhóc này cũng giỏi đó chứ.”

Hương vị rất ngon, nhưng khẩu phần thì quá nhiều. Khách đến chợ đêm hầu hết đều là đảng đi làm với đảng đi học, nên khẩu phần phải được cân đong hợp lý, không được quá nhiều hay quá ít, cũng không được quá đắt hay quá rẻ.

Cách tốt nhất là lời ít nhưng bán được nhiều.

Bé Lâm thông minh ngộ ra ba gợi ý của đại ca, lập tức hành động:

Một, đổi giá bán cơm chiên.

Hai, mượn cái loa của bác gái hàng xóm.

Ba, đứng trước quầy hàng rồi gào vào loa.

Tất cả đã sẵn sàng, vì tiền và vì cuộc sống, Lâm Trán Lam lấy hết can đảm gào lên tiếng đầu tiên.

“Cơm chiên ngon nhất chợ đêm Thành Nam, ăn là hạnh phúc liền, vừa rẻ vừa đầy tô, các trai xinh gái đẹp ơi mau tới thử đi nè.”

Đại ca thấy Lâm Trán Lam xêm xêm tuổi con trai nhà mình, cuối cùng cũng bước được bước đầu tiên, yên tâm rồi vội vàng về buôn bán quầy hàng của mình.

Cứ thế, Lâm Trán Lam rao to năm phút, có mấy nữ sinh đi qua xem, ăn thử vài miếng nhưng lại không mua.

Còn có một nam sinh đi ngang qua cười đùa, trêu ghẹo cậu: “Ai ra đây dạo chợ đêm mà ăn cơm chiên, anh chủ điên rồi à.”

Lâm Trán Lam thật sự có hơi nản lòng, kinh doanh quá khó khăn, cuộc sống quá khó khăn, cậu còn bị công ty đuổi việc, sống càng khó khăn thêm.

Cậu đường đường là một sinh viên đại học, bày quầy hàng bán ở đây lại không kiếm được một xu nào, Lâm Trán Lam thật sự nản lòng.

Cậu cầu trời, một đơn, chỉ cần một đơn, chỉ cần mở hàng thì cậu sẽ có động lực làm tiếp.

Bên tai toàn là tiếng xe điện và tiếng cười đùa, chảo dầu của hàng đồ nướng đối diện liên tục phát ra mấy tiếng xèo xèo rất to.

Tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có Lâm Trán Lam không vui. Lâm Trán Lam dựa lên thân xe, cúi đầu, cho đến khi có một giọng nam trầm chậm rãi vang lên:

“Cơm chiên có phần lớn không?”

Lâm Trán Lam đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy một gương mặt xám xịt, ngũ quan bị bụi làm mờ đi, nhưng đôi mắt đen láy lại đặc biệt trong trẻo.

Lâm Trán Lam chỉ dùng một giây để xác định đây là một anh thanh niên đẹp trai.

Anh mặc một bộ đồ lao động màu xám đen, khí chất cả người khác hẳn với những người khác trong chợ đêm.

Thấy Lâm Trán Lam không trả lời, người đàn ông xa lạ chỉ quay đầu liếc nhìn tấm bản to vừa được sửa đổi của quầy hàng.

Trên đó có sáu chữ to đùng:

Cơm chiên 5 tệ một phần.

“Không có thì thôi vậy.” Người đàn ông có lẽ đoán rằng quầy hàng này chỉ để nếm thử, lại hơi liếc ông chủ nhỏ trẻ tuổi, trông càng giống một cậu chủ nhỏ đến trải nghiệm cuộc sống, da mịn thịt mềm.

Úc Đồ Từ đi làm cả một ngày, chỉ xem như mình nhìn nhầm, nói dứt lời thì nhấc chân muốn rời đi.

Lâm Trán Lam biết đây có thể là cơ hội duy nhất để mở hàng của cậu. Thấy đối phương có khuynh hướng muốn bỏ đi, cậu nhanh chóng thoát khỏi sự đắm chìm của mình, giữ chặt cánh tay đối phương để ngăn bước chân anh.

“Có ạ có ạ.” Lâm Trán Lam gật đầu.

Úc Đồ Từ vừa quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng đó của Lâm Trán Lam.

Lâm Trán Lam hỏi anh: “Thêm cay không ạ?”

Vốn dĩ chỉ để lấp đầy bụng, Úc Đồ Từ không có ý kiến gì, có thể chống đói là được.

Anh nói: “Sao cũng được.”

Lâm Trán Lam cảm thấy tâm trạng của người đàn ông này có hơi không tốt, cả khuôn mặt đều che kín cảm xúc. Cậu buông tay ra, vừa chuẩn bị món vừa hướng mắt về phía Úc Đồ Từ.

Người đàn ông cao lớn cởi áo khoác, trên bờ vai rộng là chiếc áo ba lỗ đen tuyền, bị mồ hôi thấm ướt. Anh cúi đầu tháo găng tay vải xuống, cào cào tóc trước trán, phát giác được một ánh mắt khác lạ, nhanh chóng ngẩng đầu lên, đối mặt với Lâm Trán Lam.

Lâm Trán Lam không có ác ý, lúc đưa phần cơm chiên nóng hổi cho Úc Đồ Từ còn tặng thêm một cái khăn ướt.

Đây là thứ cậu đặc biệt chuẩn bị trước khi ra ngoài.

Cậu đoán có lẽ tuổi tác của người đàn ông này và mình không kém nhau nhiều lắm, nên càng mạnh dạn qua mượn đại ca hàng bên cạnh một cái ghế đẩu, ngồi đối diện và chủ động trò chuyện với anh đôi câu.

Lâm Trán Lam hỏi: “Ăn ngon không ạ?”

Úc Đồ Từ không nói gì, rút tờ khăn giấy lau mồ hôi.

Lâm Trán Lam lại nói: “Nếu ngon thì lần sau lại ghé nha.”

Úc Đồ Từ vẫn không nói gì, nhưng có ngước mắt nhìn Lâm Trán Lam, cậu mỉm cười nhiệt tình, lúm đồng tiền nơi khóe miệng cực kì rõ ràng, anh tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Lâm Trán Lam càng nói càng hăng, hai tay chống đầu gối nói: “Anh biết không, anh là khách hàng đầu tiên của em trong hôm nay đó, anh là người tốt.”

Cuối cùng, Úc Đồ Từ cũng phản ứng một chút, cắn một hạt ớt, cau mày nhìn chằm chằm khuôn mặt vô hại của Lâm Trán Lam, nói:

“Cậu lắm lời quá.”

“Dạ… em xin lỗi ạ.” Cảm thấy sự nhiệt tình của mình quá mạo phạm, Lâm Trán Lam lúng túng quay người nhìn về phía đường phố của chợ đêm, cũng không líu lo như vừa nãy nữa.

Úc Đồ Từ cũng không thật sự chê Lâm Trán Lam nói nhiều, chẳng qua là ban ngày anh bốc dỡ hàng, tối lại làm thêm, suốt một ngày không có bao nhiêu người nói chuyện với anh. Úc Đồ Từ khẽ thở dài, nhìn về phía đối phương, vẻ mặt dịu dàng hơn một chút, chủ động nói:

“Ăn ngon lắm, nhưng mà cho quá nhiều ớt rồi.”

Lâm Trán Lam lập tức mỉm cười, sau khi nhận được phản hồi, cậu lại ném ra một ánh mắt nóng bỏng: “Thật ạ? Vậy mai anh còn ghé không? Em sẽ cho ít ớt lại.”

Úc Đồ Từ nghe câu mời mọc trắng trợn này của cậu, trầm mặc một lúc. Nhìn nét mặt của người này cũng có thể đoán là cậu chẳng có ý xấu gì, trái lại, Úc Đồ Từ cảm thấy đây là lần đầu tiên kể từ khi làm việc lâu như vậy, anh cảm nhận được chút thoải mái, thần kinh cũng không căng thẳng nữa.

Anh đồng ý rồi.
 
Mời Anh Ăn Cơm Chiên
Chương 2: “Cái này cho anh nè.”



Thế là vào ngày hôm sau, Lâm Trán Lam đặt hết tất cả kỳ vọng của mình lên người đàn ông này, trước khi đi còn hỏi tên của anh.

Úc Đồ Từ.

Lâm Trán Lam đợi từ ban sáng đến khi màn đêm buông xuống, nhưng mà chuyện bán buôn của hôm nay tốt hơn chút xíu. Cậu có thêm khoai tây nướng trong cơm chiên, nên có thêm ba khách mới.

Nhưng việc kinh doanh cũng chỉ khá hơn một chút, không phải lúc nào cũng theo ý cậu.

Nhưng còn rất lâu mới tới hạn cậu phải đóng tiền thuê nhà ba tháng kế, còn thời gian đã hẹn sắp đến mà trên đường phố chợ đêm vẫn không thấy bóng dáng Úc Đồ Từ đâu.

Lâm Trán Lam bắt đầu có cảm giác bất lực vì bị anh trêu đùa.

Cậu cẩn thận ngắm nghía mỗi một vị khách ngang qua quầy hàng của mình, chỉ là mỗi lần trông thấy bóng hình tương tự, sự chờ mong đều sẽ hóa thành bọt biển.

Sau nửa đêm, người dọn sạp ngày một nhiều, mọi người đều tất bật, chia nhau những món ăn vặt còn sót lại vì chưa bán hết.

Lâm Trán Lam được đại ca nhét cho hai phần vịt kho lớn, thím ở hàng bên cũng cho cậu một phần dưa muối ướp lạnh.

Lâm Trán Lam liên tục nói cảm ơn, nhưng lòng dạ cậu lại không đặt trên những thứ này, ánh mắt cậu vẫn luôn lang thang trên đường chợ đêm.

Đại ca hỏi cậu: “Bé Lâm à, con còn chưa dọn đồ hả, coi chừng không kịp.”

Lâm Trán Lam nhìn về đầu chợ đêm, trả lời: “Con đang đợi ạ.”

“Thiệt là khó hiểu.” Đại ca lầu bầu hai câu rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Thấy số lượng gian hàng thay đổi từ nhiều thành ít rồi đến không còn dư lại mấy gian, Lâm Trán Lam liếc nhìn giờ trên điện thoại, nghĩ trong vòng mười phút nữa Úc Đồ Từ không tới, cậu cũng phải rời đi rồi.

Cậu vừa chờ vừa dọn đồ, lại hướng mắt nhìn đường, một đám người đi nhanh về hướng quầy hàng của Lâm Trán Lam.

Bọn họ mặc đồ lao động giống Úc Đồ Từ, từng người từng người xếp thành hàng dài. Chú trung niên đứng đầu hỏi cậu: “Còn bán không cậu? Hôm nay tụi tôi tan ca trễ, Úc Đồ Từ nói cơm chiên của cậu vừa rẻ vừa ngon, tụi tôi ghé ăn thử.”

Lâm Trán Lam gật đầu lia lịa: “Bán ạ bán ạ.”

Cậu nói xong, vươn đầu tìm Úc Đồ Từ trong nhóm người. Úc Đồ Từ cao hơn những người này nhiều, nên tìm được anh sẽ rất dễ dàng. Nhưng Lâm Trán Lam nhìn một vòng, không có thấy anh.

Chú trung niên cười: “Úc Đồ Từ chưa tan làm đâu, hôm nay có thể cậu ấy không tới được.”

Lâm Trán Lam thất vọng “à” một tiếng, không biết sao tâm trạng lại bỗng chùng xuống. Cậu bắt đầu cho dầu vào chiên cơm, sau đó còn chia vịt kho và dưa muối cho mấy ông anh.

Cậu ngồi yên lặng trên bệ đá, nhìn quầy hàng nhỏ của mình.

Ông anh bên cạnh khen cậu không ngớt: “Chú em, tay nghề này cậu học từ ai vậy, ngon lắm nha.”

Lâm Trán Lam đáp qua loa: “Bẩm sinh ạ.”

Cậu đi qua chỗ chú trung niên lúc đâu, chú ta đã ăn xong, đang bình thản rút một điếu thuốc. Lâm Trán Lam hỏi chú ấy:

“Úc Đồ Từ làm tới mấy giờ ạ?”

Người đàn ông đáp: “Chắc sắp rồi.”

“Vậy tối ảnh không ăn cơm ạ?”

Người đàn ông cười: “Cậu ấy á hả, cậu ấy thường không ăn.”

Lâm Trán Lam có hơi giận, có ăn mới có sức¹, sao có thể không ăn chứ. Nhưng Lâm Trán Lam lại không có thông tin liên lạc của Úc Đồ Từ.1

Vả lại giao tình của bọn họ dường như chỉ bắt nguồn từ một bữa cơm, là quan hệ giữa người mua và người bán, bèo nước gặp nhau, vốn dĩ không cần phải để ý đến vậy.

Nhưng Lâm Trán Lam vẫn cảm thấy trong lòng có một nơi không thể gượng sức nổi, nói đơn giản là, cậu bị nghẹn lại.

Sau khi làm xong mọi việc, Lâm Trán Lam đẩy xe về nhà.

Suốt một tuần, Lâm Trán Lam mở hàng đúng theo thời gian đã hẹn. Nhờ Úc Đồ Từ giới thiệu, việc kinh doanh của quầy cơm chiên phát đạt hơn mấy quầy hàng nhỏ bình thường.

Khách hàng dẫn theo khách hàng, bạn bè dẫn theo bạn bè, nhưng phần lớn khách đều do Úc Đồ Từ giới thiệu tới, nhưng chính Úc Đồ Từ thì vẫn luôn không xuất hiện.

Lâm Trán Lam nóng tính cảm thấy mình không chờ được nữa. Cái anh Úc Đồ Từ này tưởng làm chuyện tốt không để lại tên, thì cậu phải biết ơn ghi nghĩa hay sao?

Cuối cùng, cậu dùng một gói thuốc lá để đổi được địa chỉ nơi làm việc của Úc Đồ Từ. Lâm Trán Lam mang theo hộp cơm nóng hổi và nước ngọt lạnh đến tìm anh.

Thế nên, khi Úc Đồ Từ nhìn thấy Lâm Trán Lam, biểu cảm của đối phương trái ngược hoàn toàn với sự vui vẻ vào lần gặp đầu tiên, nhìn anh với vẻ hờn giận vô cùng.

Mới đầu Úc Đồ Từ có phần không nhận ra cậu, tưởng là người qua đường, người công nhân đằng sau nói với anh, có người tìm anh.

Lúc anh sải bước đi tới gặp người ta, mới nhớ ra.

Là ông chủ nhỏ xinh đẹp luôn lộ hết vui buồn giận hờn trên mặt – Lâm Trán Lam

“Cái này cho anh nè.” Lâm Trán Lam vô dụng, rõ ràng là đến giáo huấn anh vì lỡ hẹn, hại cậu đợi rất lâu vào đêm hôm đó.

Nhưng nể tình anh đã giới thiệu khách cho cậu, Lâm Trán Lam tha thứ cho Úc Đồ Từ.

Nhưng mà, Úc Đồ Từ nhìn hộp cơm bằng sắt, không rõ nguyên do, nên không nhận cũng không nói gì, dùng khăn trên vai lau mồ hôi trên trán.

“Cảm ơn anh đã giới thiệu khách hàng cho em.” Cái miệng nhỏ hồng hào của Lâm Trán Lam khép mở, chân thành nói.

“Tôi không có.” Úc Đồ Từ không thừa nhận, vì anh cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, hoặc có thể nói, việc để người ta đuổi theo nói cảm ơn là chuyện phiền phức. Anh không giỏi giao tiếp, nên lúc giới thiệu khách hàng cho Lâm Trán Lam, anh đã cố ý dặn dò nhóm công nhân rồi.

Tuyệt đối đừng tiết lộ chỗ làm việc.

Cơ mà kết quả hình như hơi khang khác.

Lâm Trán Lam vẫn theo tới.

“Anh đang xạo em đúng không?” Lâm Trán Lam vô tội nhìn Úc Đồ Từ, hỏi một cách chân thành.

Tai Úc Đồ Từ chợt nóng ran, anh lấy khăn lau hai cái, nó dần dần đỏ lên.

Lâm Trán Lam cười một tiếng, “Trông giả lắm, tai anh đỏ hết trơn.”

Lúc cậu nói, đầu ngước lên, yết hầu lăn tròn trên làn da trắng mịn như sứ. Úc Đồ Từ nhìn mê mẩn, chẳng biết hộp cơm đã bị nhét vào tay mình.

Còn có ly nước ngọt lạnh kia, lạnh đến mức Úc Đồ Từ thấy mát mẻ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trán Lam càng sâu hơn.

Trước khi Lâm Trán Lam đi còn lập ra một giao hẹn mới: “Em quyết định rồi, anh giới thiệu khách hàng cho em, em mời anh ăn cơm miễn phí. Nếu trước mười hai giờ đêm mà anh chưa tới, vậy đợi em dọn quầy rồi em qua đưa cho anh.”

Cậu lại nhấn mạnh: “Anh không được từ chối, cũng không được rời đi.”

Úc Đồ Từ muốn từ chối, nhưng dường như anh cũng thật sự không làm gì Lâm Trán Lam được.

Vì cơm chiên của Lâm Trán Lam thật sự rất ngon, anh nghĩ tới nó rất lâu rồi nhưng bận quá không kịp ăn. Thế nên, khi Lâm Trán Lam tung ra sự cám dỗ này, anh đã nghẹn lời.

Nhưng mà, Lâm Trán Lam cũng không nhận ra rằng, giọng điệu lúc cậu nói chuyện với Úc Đồ Từ rất mềm mại, nghe rất giống đang quyến rũ người ta.
 
Mời Anh Ăn Cơm Chiên
Chương 3: Lâm Trán Lam đúng là yêu tinh.



Úc Đồ Từ mới đến công trường, trước kia anh là thợ máy, nhưng kiếm thì ít mà chi tiêu thì nhiều.

Bây giờ anh đã có việc làm mới, chọn thuê nhà ở gần chợ đêm, cũng là vì sau khi tan làm có thể ăn cơm nóng, đồ nóng.

Nhưng mấy lần dạo tới dạo lui, đi tuần một vòng, phần lớn đều bán đồ ăn vặt và đồ ngọt. Còn mấy quán chính thức thì giá quá đắt, 20 tệ một tô mì thịt bò, anh thấy không đáng. Hơn nữa, anh không có yêu cầu gì với chuyện ăn uống, cũng không theo đuổi sự ngon miệng.

Ngày hôm đó gặp được quầy hàng của Lâm Trán Lam, cũng xem như chó ngáp phải ruồi.

Chỉ là may mắn thôi, tay nghề của Lâm Trán Lam là hàng đầu, anh ăn cũng thấy hạnh phúc hơn trước.

Quan trọng nhất là, Lâm Trán Lam còn cực kì xinh đẹp.

Rồi anh đồng ý sẽ ghé quầy hàng của Lâm Trán Lam vào ngày hôm sau, nhưng lại vì còn quá nhiều việc phải làm đến tận lúc chợ đêm dọn quầy, Úc Đồ Từ đã lỡ hẹn.

Sau đó Úc Đồ Từ đi đường vòng đến chợ đêm một chuyến, gần hai giờ, chợ đêm đã dọn dẹp sạch sẽ, không còn dấu vết từ lâu.

Úc Đồ Từ có hơi áy náy, nên ban ngày anh bèn quảng bá tài nấu ăn của Lâm Trán Lam, như thế có thể bù đắp phần nào sự hổ thẹn của anh.

Anh cũng chẳng biết tại sao, không tới quầy hàng của Lâm Trán Lam, lại bỗng tò mò vẻ mặt của Lâm Trán Lam khi nhìn thấy có nhiều khách hàng như vậy.

Chắc chắn cậu sẽ luyên tha luyên thuyên, nói một tràng dài trước mặt Úc Đồ Từ.

Úc Đồ Từ vừa nghĩ thế, ban ngày làm việc cảm giác cũng có động lực hơn, chuẩn bị làm xong việc sớm thì qua xem quán nhỏ của Lâm Trán Lam.

Chỉ là rất đúng lúc, Lâm Trán Lam chọn ngay ngày đó để chặn anh lại, bày tỏ lòng biết ơn của cậu.

Nói đến cảm nhận của Úc Đồ Từ về con người Lâm Trán Lam, ban đầu khi tiếp xúc thì cảm thấy cậu là một chàng trai trẻ thích nói chuyện, thích hoạt động.

Cậu đưa ra một ước hẹn, và Lâm Trán Lam thật sự nói được làm được. Mỗi đêm dọn quầy xong sẽ đưa cơm cho anh, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Úc Đồ Từ cảm thấy sự quyết đoán này của cậu không nên chỉ mở một gian cơm chiên, mà hẳn nên là một quán cơm lớn.

Ngay cả hộp cơm bằng sắt cũng gần như biến thành đồ dành riêng cho Úc Đồ Từ.

Lâm Trán Lam còn cố ý thay đổi đồ ăn mang đến cho Úc Đồ Từ.

Hôm nay là cơm chiên cà rốt thịt sợi, ngày mai là cơm chiên với cà tím và thịt nướng, ngày kia là cơm trộn khoai tây nghiền, ngày kia nữa là cơm chiên với ớt xanh xào thịt. Tóm lại là suốt một tuần các món ăn đều khác nhau.

Sau khi đưa cơm, Lâm Trán Lam sẽ ngồi cạnh nhìn Úc Đồ Từ ăn cơm. Khi thấy anh mồ hôi đầm đìa, cậu sẽ đưa anh một tờ khăn ướt.

Úc Đồ Từ nhận lấy, ngửi được hương bạc hà thoang thoảng, rất mát lạnh, bụi bặm trên mặt được lau đi.

Lần này, Lâm Trán Lam nhìn rõ gương mặt người đàn ông.

Đường nét mượt mà, ngũ quan cứng cáp, và màu da hoàn toàn khác biệt với cậu. Cả người anh lộ ra cảm giác như đang bị phơi dưới ánh nắng gắt, khi đối mắt với anh cũng có ảo giác như bị bỏng.

Nhưng Lâm Trán Lam lại rất tận hưởng từng giây từng phút ở cạnh Úc Đồ Từ. Dù sao, anh là người tốt duy nhất có thể lắng nghe cậu nói chuyện, còn không chê cậu phiền.

Úc Đồ Từ ngồi trên nền đất xám xịt, hỏi người bên cạnh: “Cậu không chê mệt à?”

Lâm Trán Lam cười trong trẻo: “Mệt gì cơ, chiên cơm ạ? Nếu chiên cơm có thể giúp em tự do tài chính, vậy thì không mệt xíu nào.”

Hoàn toàn khác với thái độ với cuộc đời của Úc Đồ Từ, Lâm Trán Lam là người chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Giống như khi cậu mới mở quầy hàng, suốt tám tiếng không có một khách hàng nào, nhưng cậu vẫn có thể cứng đầu gào to.

Nản thì nghỉ ngơi thôi, không có gì to tát hết.

Nhưng Úc Đồ Từ lại khác. Anh không có gì để theo đuổi, còn sống đối với anh cũng như hoàn thành nhiệm vụ, ăn cơm cũng thế. Đúng hơn là không có sở thích hay hứng thú gì.

Tiết kiệm tiền trở thành mục tiêu duy nhất của anh, lấy vợ trở thành chuyện lớn cuối cùng của anh.

Nhưng anh không lấy được, vì Úc Đồ Từ thích đàn ông.

Sau này cũng chẳng biết phải xài tiền tiết kiệm thế nào, nói cách khác, nhiều tiền như vậy, nên tiêu xài cho ai đây.

“Vả lại, hôm nay em kiếm được chừng này nè,” Lâm Trán Lam bấm lên đầu ngón tay, nói với Úc Đồ Từ, “Có điều vẫn phải cảm ơn anh.”

Úc Đồ Từ lại nhìn thấy hai hàng mi của cậu trai, hẹp dài đen nhánh, con ngươi sáng ngời, tựa như những ngôi sao nhỏ giữa đêm, khiến lòng Úc Đồ Từ muốn bắt lấy chúng mang về nhà.

Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, Úc Đồ Từ vươn tay quay đầu Lâm Trán Lam đi, không đối mắt với cậu nữa.

Úc Đồ Từ thấp giọng nhàn nhạt nói: “Chủ yếu là tay nghề của cậu giỏi, không liên quan mấy đến tôi.”

Lâm Trán Lam lại thật sự so sánh với anh: “Vậy không đúng, là anh quảng bá giúp em, cộng thêm tay nghề của em, là công lao của anh đó.”

Úc Đồ Từ nhìn cậu chăm chú, không đáp, nhìn Lâm Trán Lam tự mình tính tới tính lui xem là công của ai.

Cuối cùng Lâm Trán Lam nói nói:

“Xem như là công của cả hai người chúng ta đi.”

Úc Đồ Từ cười, đây là lần đầu tiên Lâm Trán Lam thấy Úc Đồ Từ cười sau hai tháng quen biết nhau.

Lâm Trán Lam cũng nhân cơ hội hỏi thông tin liên lạc và địa chỉ của anh.

Mỗi ngày cậu đều sẽ gửi tin nhắn cho Úc Đồ Từ, ví dụ như:

Blue: Hôm nay anh muốn ăn gì?

C: Tùy em.

Blue: Không được anh phải nói một món.

C: Cơm chiên trứng.

Blue: Cơm chiên trứng không có dinh dưỡng, đổi thành cơm hầm đậu đũa đi.

C: Em có thể không cần hỏi tôi.

Thi thoảng, Úc Đồ Từ nhìn chằm chằm vào những tin nhắn dồn dập này, chẳng biết từ khi nào, anh từ thấy phiền với những tin nhắn này, đến vừa nghỉ tay sẽ lấy điện thoại ra xem.

Mấy đồng nghiệp cười anh: “Úc Đồ Từ cậu yêu đương rồi à, tối ngày xem điện thoại miết.”

“Không thể nào, chưa từng nghe Úc Đồ Từ nói thích cô nào mà.” Chủ yếu là mọi người chưa từng thấy Úc Đồ Từ có bất kỳ hoạt động riêng tư gì.

Mãi đến khi một người đứng ra, nói một câu: “Mấy ông hỏi nhóc Lâm thử, có khi cậu ấy biết gì đó.”

“Đúng vậy, có lý đó, tối nay rồi hỏi.”

Thế này đã tiết lộ sạch sẽ tâm tư của Úc Đồ Từ. Ánh mắt anh nhìn về phía nhóm công nhân cũng mất tự nhiên, không biết lúc trước quảng bá giúp Lâm Trán Lam tính là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Úc Đồ Từ cố gắng thuyết phục bản thân giữ liên lạc với Lâm Trán Lam.

Mà Lâm Trán Lam cũng lún sâu vào mối quan hệ đưa cơm mơ hồ này với Úc Đồ Từ, mơ mơ hồ hồ.

Chỉ là mối quan hệ mông lung này, khiến Úc Đồ Từ nhạy bén nhận ra, đồng thời cũng khiến Lâm Trán Lam cảm nhận được.

Cái gọi là đạt đến một đỉnh cao rồi sẽ từ từ rơi xuống.

Lâm Trán Lam vẫn đưa cơm như thường lệ, đứng bên đường rợp bóng cây. Mấy ngày trước có mưa, mặt đất có hơi ẩm.

Lâm Trán Lam cầm hộp cơm bằng sắt nhìn vào trong, có mấy người công nhân khác đi ra cùng anh, người ta trêu ghẹo hai người họ:

“Tôi cảm thấy Lâm Trán Lam càng giống vợ cậu hơn ấy.”

Nghe thấy lời này, gò má Lâm Trán Lam đỏ bừng, rồi Úc Đồ Từ dẫn cậu ra chỗ khác – một chỗ mới mà mấy người đồng nghiệp không phát hiện.

“Hôm nay em đem thịt heo hấp bột gạo¹ cho anh.” Lâm Trán Lam nói rồi muốn ngồi lên thềm đá. Trên mặt đất dù không có nước đọng, nhưng vẫn còn ẩm, cậu nói tiếp: “Không biết có bị nguội chưa.”1

thitheohapbotgao.png


Úc Đồ Từ thấy vậy, giơ tay, nắm cánh tay cậu, không cho Lâm Trán Lam ngồi nữa.

Anh nói: “Chờ một chút.”

Dứt lời, Úc Đồ Từ móc từ trong túi ra một túi nilon trong suốt, lót lên trên.

“Được rồi đó, ngồi đi.”

Lâm Trán Lam đang cầm hộp cơm, bị hành động của Úc Đồ Từ làm rung động, đôi mắt dán chặt lên gương mặt người đàn ông không rời, lặp đi lặp lại: “Úc Đồ Từ, con người anh thật tốt.”

Úc Đồ Từ vốn không để ý đến mấy lời này của Lâm Trán Lam, nhưng anh đều lắng nghe hết, thi thoảng sẽ gật đầu đáp lại.

Lâm Trán Lam cứ nhìn qua anh như vậy, ăn thịt mỡ nạc xen kẽ, khoảng chừng ba mươi phút, Úc Đồ Từ ăn xong bữa trưa, hai người cũng không đứng dậy.

Lâm Trán Lam rất thích vẻ ngoài của Úc Đồ Từ, từ ngày đầu tiên gặp thì gương mặt ấy đã thu hút cậu, luôn muốn giơ tay chạm thử.

Nhưng cậu nhịn được, cơ mà hôm nay lại không nhịn được.

Úc Đồ Từ thấy cậu xuất thần, hỏi: “Em sao vậy, hôm nay cứ luôn nhìn tôi.”

Lâm Trán Lam lắc đầu, lấy ra một bịch khăn giấy từ túi quần, xé mở rồi rút ra một tờ, trước khi Úc Đồ Từ kịp phản ứng,

Tờ giấy trên tay Lâm Trán Lam đã lau lên miệng anh.

“Miệng anh dính dầu, em giúp anh.”

Tai Úc Đồ Từ như bị bỏng.

“Không cần, tôi tự làm.” Anh giành lấy tờ khăn giấy kia, quay đầu đi chỗ khác, trái tim đập loạn xạ.

Xem Úc Đồ Từ là người tốt, mời ăn cơm miễn phí, còn giúp anh lau miệng.

Lâm Trán Lam đúng là yêu tinh, Úc Đồ Từ nghĩ, lòng lại nóng ran.

Lâm Trán Lam đến thành phố này làm việc, ngoại trừ hồi đi học có mối quan hệ gần gũi hơn với mấy bạn cùng phòng, những người khác đối với cậu đều không nóng không lạnh.

Nữ sinh trong trường đã tỏ tình, bóng gió với cậu, nhưng cậu không hiểu, rốt cuộc cảm giác thích một người là như thế nào.

Mỗi lần gặp phải, cậu cũng chỉ trả lời: “Xin lỗi, hình như tớ không thích cậu.”

Cô gái tức đến nỗi quay đầu bỏ đi, chửi ầm lên.

Lâm Trán Lam cho rằng mình vô tình làm cô gái tổn thương, sau đó đổi lời nói thành:

“Xin lỗi, hình như tớ không thích con gái.”

Cô gái khác nói đầy ẩn ý: “Hóa ra là gay à.”

Đến khi tốt nghiệp, đám bạn cùng phòng đường ai nấy đi, những con đường khác nhau mở ra nhiều giao điểm, Lâm Trán Lam càng ít bạn bè hơn.

Nên Lâm Trán Lam cực kì để ý mối duyên phận bèo nước gặp nhau này với Úc Đồ Từ.

Về phần là tình yêu hay tình bạn, Lâm Trán Lam đã suy nghĩ rất lâu, sợ tỏ tình sẽ bị từ chối, Lâm Trán Lam bằng lòng lùi một bước để trời cao biển rộng, phân loại nó vào tình bạn.

Như thế, Úc Đồ Từ cũng sẽ không khó xử với cậu.

Nhưng nếu có một ngày, Úc Đồ Từ thật sự có người yêu, vậy Lâm Trán Lam cảm thấy ngày đó cậu sẽ không còn làm bạn với Úc Đồ Từ được nữa.

Vừa nghĩ tới đã khiến người ta đau lòng.

Lâm Trán Lam xoắn xuýt trong căn phòng trọ nhỏ hồi lâu, sau đó quyết tâm đến nói chuyện với Úc Đồ Từ.

Khác với những buổi tối thường ngày, Lâm Trán Lam chọn đến tìm anh vào buổi chiều. Bên ngoài công trường nóng nực có quá nhiều bụi, hai người ngồi trên thềm đá bên cạnh.

Ánh mặt trời nóng rực thiêu đốt cả hai, Úc Đồ Từ hỏi: “Sao mới giờ này mà em tới rồi.”

“À, hôm nay em không bán, nên tới đây nói với anh một tiếng.” Lâm Trán Lam luống cuống chuẩn bị câu tiếp theo.

“Lần sau không cần tới đâu.” Thể chất Úc Đồ Từ dễ đổ mồ hôi, anh ngửa đầu liếc nhìn mặt trời trên đỉnh, giọng điệu có hơi vội vàng.

Lâm Trán Lam bị dọa sợ, “dạ” một tiếng.

“Không phải, nói một tiếng qua điện thoại là được rồi.” Úc Đồ Từ lập tức giải thích rõ ràng.

Trời quá nóng, lại không có trò giải trí gì, hai người khô khan ngồi cùng nhau. Nửa tiếng sau, Úc Đồ Từ lại sắp đi làm, Lâm Trán thấy anh đổ rất nhiều mồ hôi, hỏi:

“Ăn kem que không anh?”

Úc Đồ Từ không ăn đồ ngọt, vừa muốn từ chối, Lâm Trán Lam nói tiếp: “Ăn đi, em muốn ăn.”

Úc Đồ Từ gật đầu, nghe tiếng bước chân nặng nề của Lâm Trán Lam đứng dậy rồi chạy nhanh qua đường bên kia, đôi chân mảnh mai và làn da cậu dưới ánh nắng mặt trời đặc biệt chói mắt.

Úc Đồ Từ buộc mình phải dời mắt đi.

Cậu có biết là hành vi của mình rất quyến rũ không vậy.

Tức chết mất.

Mua một que nhân đậu xanh và nhân đậu đỏ, Lâm Trán Lam giúp anh gỡ bao bì ra: “Cây nhân đậu xanh này ngon lắm, anh thử đi.”

Úc Đồ Từ không nhận: “Em thích à?”

“Đúng vậy, vị em thích nhất, nên cho anh đó.”

“Vậy em ăn đi,” Úc Đồ Từ cầm lấy cây nhân đậu đỏ kia, bình tĩnh nói, “Tôi ăn cái này.”

Lâm Trán Lam cảm thấy Úc Đồ Từ thật sự là người tốt, rất quan tâm đến cậu. Hai người hẳn là bạn bè, vấn đề xoắn xuýt nhiều ngày qua, đáp án rất rõ ràng.

Nhưng Lâm Trán Lam vẫn muốn xác minh một chút, cậu gom đủ dũng cảm hỏi anh:

“Chúng ta là bạn bè nhỉ, cũng lâu vậy rồi mà.”

Hỏi xong, Lâm Trán Lam hối hận ngay, cậu rất sợ bị từ chối, rất sợ Úc Đồ Từ lại cảm thấy cậu mạo muội.

Giống như khi có nữ sinh tỏ tình với mình, quá đau đớn. Hơn nữa, lúc hỏi ra miệng, Lâm Trán Lam cảm thấy càng giống tỏ tình.

Que kem nhân đậu xanh lăn dọc theo que gỗ đến đầu ngón tay, tỏa ra luồng khí lạnh buốt, Lâm Trán Lam nhìn Úc Đồ Từ rất chăm chú.

Tay Úc Đồ Từ cầm que nhân đậu đỏ, nhắc cậu một câu: “Nhân đậu xanh sắp chảy rồi.”

Nhưng Lâm Trán Lam nào còn lòng dạ để ý tới que kem nữa, cậu hiếm hoi giơ tay đẩy nhẹ vai người bên cạnh.

“Anh nói đi.”

Úc Đồ Từ bất lực nhìn cậu: “Không phải.”

Quá suy sụp, quá đau khổ, cảm giác như mọi thứ đã làm lúc trước đều uổng phí, trái tim Lâm Trán Lam như sắp vỡ vụn.

Nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh ăn kem, dùng sự buốt lạnh làm tê liệt mình, không để Úc Đồ Từ phát hiện trong lòng cậu có điều gì khác thường.

Úc Đồ Từ hắng giọng, que kem nhân đậu đỏ trên tay đã hết. Anh đứng dậy, lấy gói khăn ướt mà Lâm Trán Lam thường dùng nhất từ trong túi ra, thảy lên người cậu: “Ăn xong rồi lau đi.”

“Em không thèm.” Lâm Trán Lam giơ tay quăng qua một bên.

Úc Đồ Từ không rõ hàm ý thật sự của động tác này, trong mắt anh, đấy chỉ là trẻ con cố tình gây sự.

Anh không thật sự xem Lâm Trán Lam là bạn bè, vì anh phát hiện mình có chút ỷ lại cậu, ỷ lại việc cậu nấu ăn, ỷ lại tin nhắn của cậu, ỷ lại việc mỗi khi cậu xuất hiện đều khiến anh muốn buông công việc trên tay đi.

Đây là chuyện gì vậy chứ? Là một nam giới có nhu cầu sinh lý bình thường, anh yêu người con trai này.

Sao anh có thể chấp nhận mối quan hệ bạn bè được, muốn chết thật mà.

Úc Đồ Từ chỉ có thể vờ như không nghe thấy, mới vừa ném que gỗ vào thùng rác, Lâm Trán Lam đã đứng dậy, dù không cao bằng anh, nhưng giọng điệu cậu lại mạnh mẽ, vang dội,

Lâm Trán Lam hỏi: “Vậy anh có thích em không?”
 
Mời Anh Ăn Cơm Chiên
Chương 4: “Yêu thầm thật sự không phải là chuyện con người nên làm.”



Không thể để Lâm Trán Lam phát hiện tâm tư của mình, Úc Đồ Từ đã nghĩ thế.

Còn Lâm Trán Lam trừng to hai mắt ở bên cạnh, nôn nóng chờ một câu trả lời.

Nóng, quá nóng.

Rõ ràng đã ăn kem que, nhưng vẫn rất nóng. Lâm Trán Lam từng bước sát gần anh, giọng điệu bức bách khiến Úc Đồ Từ không biết phải nói ra thế nào.

Anh bỏ lại một câu: “Tôi đi làm đây.”

Nơi bóng râm bên đường, Lâm Trán Lam bị bỏ lại một mình đang suy nghĩ đi suy nghĩ lại.

Không phải là bạn bè lại vừa không phải thích, Lâm Trán Lam thật sự nghĩ mãi chẳng rõ còn mối quan hệ nào nữa.

Nhưng Úc Đồ Từ đã nói rõ anh và cậu không phải bạn, điều này khiến cậu có hơi buồn.

Vì vậy, Blue đau lòng quyết định không đưa cơm cho Úc Đồ Từ nữa, cũng không gửi tin nhắn cho Úc Đồ Từ luôn.

Úc Đồ Từ bị Lâm Trán Lam đơn phương chiến tranh lạnh. Dưới cái nóng oi bức, thậm chí cả quầy hàng cậu cũng không mở.

Úc Đồ Từ chỉ xem cậu như trẻ con, gây rối mấy ngày là xong rồi. Anh cũng không giỏi dỗ dành người khác.

Soạn một loạt tin nhắn rồi lại xóa hết, anh thở dài, tự mắng mình:

“Yêu thầm thật sự không phải là chuyện con người nên làm.”

Úc Đồ Từ liên tục ngủ không ngon giấc, trong đầu anh toàn là nét mặt Lâm Trán Lam. Anh mở điện thoại lên nhìn khung chat, chẳng biết nên nói gì. Sau một thế kỷ tự thuyết phục bản thân, Úc Đồ Từ gửi một cái sticker.

Kết quả, đối phương từ chối tin nhắn của anh.

Anh ngồi dậy khỏi giường, rút một điếu thuốc, bực bội châm thuốc.

Úc Đồ Từ bị Lâm Trán Lam chặn rồi, nhìn dấu chấm than màu đỏ đó, Úc Đồ Từ mất ngủ.

Anh mất tập trung đợi chờ ở công trường, lúc làm việc cũng không nhanh nhẹn, quyết định sau khi giai đoạn công trình này kết thúc, anh sẽ đi tìm Lâm Trán Lam, xin làm hòa.

Nhưng mà, anh không đợi được đến chủ nhật, vì Lâm Trán Lam không bày quầy.

Lúc nhóm công nhân nói với anh, trong mắt trong lòng họ là sự nuối tiếc với món cơm chiên, biết Lâm Trán Lam và Úc Đồ Từ có quan hệ tốt, họ thấy hai người ngồi với nhau mấy lần, nên nghĩ tới chuyện nhờ Úc Đồ Từ giúp hỏi lí do.

Úc Đồ Từ nhìn về phía bầu trời xanh, tự nói: “Hình như em ấy không bày quầy là do tôi.”

Lời này vừa thốt ra, Úc Đồ Từ suýt thì bị mấy đồng nghiệp cô lập, bọn họ bắt Úc Đồ Từ đi tìm Lâm Trán Lam.

Từng trò chuyện với Lâm Trán Lam về tình hình của hai căn trọ cho thuê, việc tìm thấy chỗ ở của cậu không phải việc gì khó. Úc Đồ Từ đứng dưới lầu nhà trọ, anh đã thay sang một bộ đồ sạch sẽ, mát mẻ.

Mấy cô gái trong nhà trọ muốn tới hỏi xin thông tin liên lạc của anh, đều bị Úc Đồ Từ từ chối. Một bà cụ ngồi hóng mát ở tầng một, thấy Úc Đồ Từ đợi từ sáng tới chiều, đưa cho anh cái ghế gỗ nhỏ, nói: “Ngồi đi.”

Đứng lâu đúng thật là có hơi mệt, nhưng Úc Đồ Từ sợ ngồi thì lời xin lỗi sẽ có vẻ không chân thành, nên từ chối ý tốt của bà.

Anh thản nhiên nói: “Con đợi bạn.”

Bà cụ: “Đợi ai vậy.”

“Ở lầu ba ạ.”

“Ấy…” Bà cụ biết Lâm Trán Lam, cậu bé trắng trẻo mỗi khi ra bày quầy hàng đều sẽ chào bà, “Con tìm bé Lâm hả, nó ở nhà mà.”

“Dạ,” Úc Đồ Từ nghe được “bé Lâm”, nhận ra bà ở đây có thể sẽ có một ít tin tức: “Ở nhà ạ?”

Bà suy nghĩ hồi lâu, đến khi Úc Đồ Từ không thể chờ thêm nữa, mới từ từ nói: “Cống bếp phòng nó bị nghẹt, hôm nay mới vừa thuê người làm.”

Nghe thế, Úc Đồ Từ vội bước đi, hai bước thành một đi lên lầu ba, đến trước cửa nhà Lâm Trán Lam.

Trời nhá nhem tối, ánh hoàng hôn chiếu nghiêng, màu đỏ thẫm hiện lên trên lối đi nhỏ. Úc Đồ Từ quá cao, chạm vào quần áo treo trên đầu.

Là cái áo tay ngắn màu trắng của Lâm Trán Lam, anh giơ tay sờ thử, đã khô, bèn tiện tay lấy xuống.

Vừa định gõ cửa, trong phòng Lâm Trán Lam đã truyền ra tiếng “loảng xoảng”. Úc Đồ Từ lật đật đi gõ cửa, giây sau, cửa mở ra. Lâm Trán Lam đang tự thay bóng đèn, kết quả ghế nhựa không chắc, trong chớp mắt vừa nhìn thấy Úc Đồ Từ thì cậu đã ngã thẳng xuống.

Dáng vẻ chật vật, còn làm đổ thùng rác bên chân.

Vẻ lúng túng bị Úc Đồ Từ nhìn thấy hết, xấu hổ cực kỳ, Lâm Trán Lam muốn chui luôn xuống đất.

“Anh tới làm gì chứ?” Chân Lâm Trán Lam bị trật, rất đau đớn.

Úc Đồ Từ, vốn xuất thân từ thợ máy, bỏ qua câu hỏi của Lâm Trán Lam, vẫn đi vào trong, hỏi cậu: “Em muốn thay bóng đèn à?”

Anh cúi đầu nhìn về phía Lâm Trán Lam, đỡ cậu lên giường.

Lâm Trán Lam vô cùng kiêu kỳ đẩy anh ra: “Anh đi ra đi, ai cho anh vào.”

Úc Đồ Từ: “…”

Lâm Trán Lam lại hỏi lần nữa: “Anh tới làm gì?”

Úc Đồ Từ xách năm mươi cây kem đậu xanh đã sớm chảy thành nước cho Lâm Trán Lam xem, còn nói: “Tới làm lành với em.”

(raw 五十根早已化成水的绿豆沙冰棍 (qt: năm mươi cái sớm đã hóa thành nước đậu xanh cát băng côn), không biết mình hiểu sai ý tác giả hay sao mà 50 cây kem dữ zị =))))

Nói tới đây, Lâm Trán Lam đã nguôi giận, cậu chỉ cần có một bậc thang. Chẳng qua là cậu cảm thấy Úc Đồ Từ không nên đối xử lạnh lùng với mình như thế, chẳng qua là cậu cảm thấy Úc Đồ Từ không nên quá nhẫn tâm với mình.

Cậu còn đưa cơm mỗi ngày nữa đó!

“Anh biết thay bóng đèn không?” Lâm Trán Lam tránh mắt.

Úc Đồ Từ đáp: “Biết.”

Lâm Trán Lam chỉ vào cái bóng đèn mới toanh trên bàn: “Vậy anh làm đi.”

Mười phút sau, công việc đơn giản đã hoàn thành. Úc Đồ Từ lại hướng mắt về phía Lâm Trán Lam lần nữa, nhớ đến câu hỏi hôm đó của cậu:

“Anh có thích em không?”

Anh đứng lặng im tại chỗ, trong đầu tua lại từng mẩu chuyện vụn vặt với Lâm Trán Lam.

Thôi được, Úc Đồ Từ quyết định thử một lần.

Anh đứng trước mặt Lâm Trán Lam, dáng vẻ cứng rắn hoàn toàn không nhìn ra là đến làm lành.

Mà Lâm Trán Lam, người từng được tỏ tình vô số lần, cảm thấy cảnh này hơi quen quen.

Thời gian tích tắc tích tắc, Úc Đồ Từ hỏi cậu một lèo:

“Em thích con trai sao?”

Người đàn ông nói rất dứt khoát, giọng điệu rõ ràng, không hề dài dòng lê thê, trái lại khiến người ta nghe vào tai như “Em có thích anh không?”

Lâm Trán Lam vẫn chưa nghe ra ẩn ý trong lời nói, ngơ ngác trên giường, nghiêm túc suy nghĩ, râu ông nọ cắm cằm bà kia mà trả lời một câu:

“Em không biết nữa, nhưng mà hình như em không thích con gái.”

Úc Đồ Từ: “…”

Cậu nhóc Lâm Trán Lam này có vẻ như chưa thông suốt, nhưng anh lại không thể nói trắng ra. Vì Úc Đồ Từ cũng sợ bị từ chối, cũng sợ Lâm Trán Lam cảm thấy anh mạo muội.

Lỡ đâu cậu là trai thẳng, vậy một khi anh tỏ tình, đến cơ hội làm bạn bè cũng không còn.

Nhưng cậu nói cậu không thích con gái.

Úc Đồ Từ đành phải đổi câu khác: “Vậy em có đồng ý sống chung với anh không?”

“Dạ?” Lâm Trán Lam vẫn chưa hiểu, “Sống chung? Anh muốn ăn cùng em hả?”

Có lúc Úc Đồ Từ không hiểu sao cậu thi lên đại học được, gật đầu cứng ngắc, giải thích: “Không khác lắm, ăn cơm cùng nhau, ngủ cùng nhau.”

“Nhưng mà, còn phải sống chung với nhau nữa.” Úc Đồ Từ lại bổ sung thêm nửa câu sau.

Lâm Trán Lam đã chịu đựng đủ cảnh sống một mình, nghe thấy mấy câu này, chân cũng hết đau, nói: “Vậy anh có thể thông cống giúp em không?”

Úc Đồ Từ gật đầu: “Được.”
 
Mời Anh Ăn Cơm Chiên
Chương 5: “Em mời anh ăn cơm chiên đi.”



Sau khi chuyển đến phòng trọ của Lâm Trán Lam, Úc Đồ Từ cảm thấy giường của cậu không đủ lớn, không vừa cho hai người ngủ, nên đã kê thêm một cái giường gấp, mỗi khi anh trở mình sẽ phát ra tiếng động kỳ lạ.

Nhưng vì Lâm Trán Lam dọn quầy tới khuya, vậy nên mỗi ngày khi Úc Đồ Từ rời giường, sẽ cố gắng giữ tiếng ồn nhỏ nhất có thể.

Chuẩn bị cho cậu một bữa sáng đơn giản, Úc Đồ Từ lại bắt đầu công việc hôm nay.

Anh cực kì tận hưởng tháng ngày hiện tại, rất giản dị, rất bình thường, tuy lúc tan làm thì cả người đều mệt mỏi.

Nhưng chỉ cần vừa tỉnh dậy và có thể nhìn thấy người mình thầm thương ngủ bên cạnh, còn có người đích thân mang cơm trưa và cơm tối đến cho mình, anh cảm thấy vui sướng vô cùng.

Chuyện phiền lòng duy nhất, đó là chỉ có Lâm Trán Lam cho rằng họ là bạn thân.

Có vẻ còn là loại đơn thuần.

Tan làm về đến nhà trọ, Úc Đồ Từ sầu não mở cửa phòng, nhìn thấy trên bàn có hai ly thủy tinh mới mua, một xanh một đỏ.

Một gương mặt tươi cười, một gương mặt lạnh lùng.

Lâm Trán Lam nghe thấy tiếng động, lớn tiếng nói: “Anh về rồi.”

Hôm nay Úc Đồ Từ rất mệt, làm việc liên tục cả ngày, lượng nhiệm vụ còn nhiều hơn mấy ngày trước gấp mấy lần, nhưng anh cũng chỉ có thể gắng sức mà làm.

Úc Đồ Từ không đáp lời, cầm ly màu đỏ có mặt cười uống một ngụm nước. Lâm Trán Lam bước hai bước nhỏ từ buồng trong đi ra, nói với anh: “Anh uống ly của em rồi.”

Cậu chỉ vào một chiếc ly khác: “Cái màu xanh lam là của anh.”

“Có gì quan trọng à?” Khuôn mặt Úc Đồ Từ không có biểu cảm gì, cả người toát ra một luồng áp suất thấy dị thường.

“Không, không quan trọng.” Lâm Trán Lam lắp bắp nói, “Anh không vui hả?”

“Không có,” Úc Đồ Từ c** đ* công nhân, để lộ nửa lưng, “Chỉ là mệt thôi.”

Lâm Trán Lam phát hiện Úc Đồ Từ rất khác thường. Ngày thường, một ngày anh chỉ hút một điếu thuốc, nhưng hôm nay lại rút một hơi năm điếu.

Lâm Trán Lam đang nghĩ cách làm Úc Đồ Từ thoải mái, vui vẻ hơn một chút, hoàn toàn quên béng nước trong nồi đang sôi, cậu còn vụng về cầm cái quai nồi, kết quả là bị bỏng.

Trong nháy mắt đó, cảm giác nóng rát lan khắp người, Lâm Trán Lam kêu lên: “Shhh.”

Tiếng muỗng đập vào thân nồi cùng với tiếng Lâm Trán Lam, Úc Đồ Từ ở ngoài cửa đều nghe thấy.

“Bị phỏng hả?” Úc Đồ Từ bước nhanh vào, thấy cậu đang cầm ngón út, nói: “Để anh làm, em ra xem TV đi.”

“Ngăn kéo ở dưới có nước thuốc khử trùng, em lấy ra để lên bàn, lát nữa anh bôi thuốc mỡ trị phỏng cho em.”

“À vậy để em tự làm, em biết mà…”

Chưa đợi Lâm Trán Lam nói hết câu, ánh mắt sắc lẹm của Úc Đồ Từ liếc cậu một cái, bước lại gần cậu, cứng rắn nói:

“Để anh coi em có cần khử trùng không.”

Lâm Trán Lam ngoan ngoãn gật đầu, lần nào cậu cũng đều thật sự cảm nhận được sự quan tâm của Úc Đồ Từ, dù có lúc mặt anh rất lạnh lùng, nhưng cậu vẫn rung động.

Úc Đồ Từ vuốt nhẹ đầu ngón tay cậu, nói khẽ: “Lần sau em gọi anh, sau này đừng tự làm một mình nữa.”

“Dạ dạ, em biết rồi,” Vẻ mặt Lâm Trán Lam có hơi căng thẳng, “Mới nãy là do em phân tâm.”

Trong căn phòng nhỏ chật chội, hai người ngồi ở cuối giường, chỗ trống hai bên không nhiều lắm. Lâm Trán Lam ngồi sát bên Úc Đồ Từ, nghĩ:

Nếu, nếu như Úc Đồ Từ không chỉ là bạn thân của cậu, thì thật tốt biết bao.

Lâm Trán Lam ngẩn người nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay bị thương.

Thoa thuốc, bưng món, Úc Đồ Từ bảo cậu ăn cơm.

Nhưng Lâm Trán Lam lại chậm chạp không nhúc nhích, vì bộ phim truyền hình Lâm Trán Lam thích nhất sắp kết thúc rồi.

Cảnh đặc sắc nhất:

Nam nữ chính giải quyết hiểu lầm, trailer có một cảnh hôn, Lâm Trán Lam không muốn bỏ lỡ, lại sợ sự uy nghiêm của Úc Đồ Từ, cậu ngồi xuống từ từ, nghiêng đầu nhìn về phía TV trong phòng.

Úc Đồ Từ liếc thấy ngón tay cầm thìa của cậu hơi vểnh lên, trông rất buồn cười, gắp một miếng thịt đặt vào chén cậu.

“Mau ăn đi.” Úc Đồ Từ nhéo cằm cậu quay qua.

Lâm Trán Lam mới không tình nguyện quay đầu, cậu nhai miếng thịt, hỏi người đàn ông: “Úc Đồ Từ, anh từng được ai hôn chưa?”

Úc Đồ Từ: “…”

“Hôn là cảm giác gì? Có thoải mái không?” Lâm Trán Lâm hồn nhiên tiếp tục đặt câu hỏi.

Úc Đồ Từ: “…”

Lâm Trán Lam: “Em chưa từng được ai hôn.”

Úc Đồ Từ: “…”

Úc Đồ Từ mãi không trả lời. Cậu có biết mình đang nói gì không vậy? Ở trước mặt người đàn ông thầm thương cậu, hỏi anh được hôn là cảm giác thế nào.

Lâm Trán Lam không chờ được câu trả lời của anh, lại muốn xem TV tiếp, thế là tùy tiện gắp mấy miếng thịt rồi đi vào phòng trong.

Đến khi Úc Đồ Từ dọn dẹp chén đũa để vào bồn rửa, bài hát kết thúc của phim truyền hình vang lên, nước lạnh chảy xuống tay làm dịu đi cơn khô nóng của Úc Đồ Từ.

Một loạt câu hỏi của Lâm Trán Lam đã kí.ch thí.ch Úc Đồ Từ, anh hơi muốn hút thuốc.

Lúc này, Lâm Trán Lam lại đi ra.

Vẫn là vấn đề vừa nãy.

Cậu bám riết tới cùng, không sợ chết tiếp tục hỏi.

“Úc Đồ Từ, chắc là anh đã từng được hôn rồi nhỉ, nói em biết chút đi, cảm giác thế nào?”

Nước lạnh đã giội ướt cơn khô nóng của Úc Đồ Từ, kết quả lại sôi trào vì Lâm Trán Lam.

Anh quăng cái thìa xuống, rửa tay sạch sẽ, từ từ dựa sát người Lâm Trán Lam, nước nhỏ giọt từ tay anh.

“Anh chưa từng hôn ai, sao vậy, em muốn hôn anh à.” Anh thong thả nói.

Lâm Trán Lam ngây ra một chốc, sau đó nói: “Anh muốn hôn em thì cứ hôn đi, với lại anh nói anh thích đàn ông, em cảm thấy chắc là cũng được.”

Hàng mày Úc Đồ Từ nhăn lại, bàn tay dính nước giơ lên, đặt lên sau cổ cậu, hai người lùi tới bên tường.

Bức tường cũ loang lổ vẫn đang bong tróc, Lâm Trán Lam nghiêm túc, trịnh trọng hỏi anh:

“Úc Đồ Từ, em thích anh, nhưng mà có vẻ như anh không thích em, đúng không?”

Lâm Trán Lam nhẫn nhịn rồi vẫn hỏi ra miệng, cậu cảm thấy tảng đá trong lòng đã rơi xuống, thoải mái hơn nhiều.

Dù bị từ chối cũng sẽ không bận lòng đến vậy nữa, vì những ngày ở bên Úc Đồ Từ, hạnh phúc chưa bao giờ tách rời cậu.

Nếu Úc Đồ Từ ở chung với mình mà thấy không vui vẻ, Lâm Trán Lam quyết định buông bỏ sự chấp nhất này.

Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng bị từ chối, nhưng Úc Đồ Từ nói:

“Hôn một cái rồi em sẽ biết.”

Anh trả lời thế, làm Lâm Trán Lam chẳng hiểu gì. Cậu còn đang nghĩ nên trả lời thế nào, môi hôn ấm áp đã kề sát lại.

Lâm Trán Lam chỉ có thể đặt tay lên vai anh, khó khăn mở mắt ra. Nụ hôn mãnh liệt này chẳng giống với hình ảnh duy mỹ trong phim truyền hình.

Úc Đồ Từ nói:

“Đây là hôn.”

“Hôn càng mãnh liệt, chứng tỏ càng yêu.” Lâm Trán Lam thầm nghĩ. Ở chung với nhau nửa năm rồi, sao Úc Đồ Từ có thể không có chút ý nghĩ nào với cậu được?

Nhưng bọn họ đều đang đợi người kia ngỏ lời.

Cậu vừa mừng thầm, Úc Đồ Từ thở ra một hơi, ánh mắt nghiền ngẫm chăm chú nhìn cậu: “Anh thấy hơi nóng.”

“Vậy làm sao giờ?” Lâm Trán Lam vốn muốn vòng qua anh đi lấy đá trong tủ lạnh, lại bị Úc Đồ Từ cản lại.

“Em mời anh ăn cơm chiên đi.”

“Được.” Lâm Trán Lam đồng ý một cách dứt khoát. Cậu l**m nhẹ môi, chuẩn bị đi, hỏi: “Thêm một quả trứng gà nha?”

Úc Đồ Từ kìm nén h.am muốn, nói: “Không phải cái đó.”

“Dạ?” Lâm Trán Lam vừa chuẩn bị hỏi tiếp.

Úc Đồ Từ đã bồng cậu lên đi vào phòng trong.

Những ngày tháng nhẹ nhàng, đạm bạc, nhưng được ở cạnh người mình yêu, sẽ hạnh phúc rất lâu…

Kết thúc cốt truyện chính.
 
Mời Anh Ăn Cơm Chiên
Chương 6: Ngoại truyện. Đôi chồng chồng nhỏ



Năm thứ hai sau khi yêu nhau, Úc Đồ Từ bị bệnh đau đốt sống cổ.

Tuổi trẻ không biết linh hoạt, làm rất nhiều công việc chi tiết phải cúi người khom lưng. Úc Đồ Từ cảm thấy chuyện này không thể trách người khác, nên anh cũng luôn không bận tâm.

Chỉ có Lâm Trán Lam để bụng tới bệnh vặt này. Để thành thạo toàn bộ kỹ thuật xoa bóp, đến cả phim truyền hình bản thân thích nhất cũng không xem.

Chỉ cần Úc Đồ Từ vừa rảnh, Lâm Trán Lam sẽ đấm bóp cho anh.

Đối với chuyện này, Lâm Trán Lam nói một không hai, Úc Đồ Từ đành buông vũ khí đầu hàng.

Sau khi tắm xong, Úc Đồ Từ ngồi xếp bằng trên giường, Lâm Trán Lam quỳ sau lưng anh, vừa định bắt đầu, đầu Úc Đồ Từ hơi ngửa ra, dựa vào ngực cậu, nói: “Hôm nay đừng xoa bóp nữa, anh muốn đi ngủ.”

Dáng vẻ này của anh rất giống đang làm nũng. Bởi vì lần trước dùng biện pháp cứng rắn thì phát hiện Lâm Trán Lam không ăn thua, thử mềm mỏng hạ mình kết quả vẫn bị giáng một gậy vào đầu¹.1

Lâm Trán Lam đưa tay đẩy đầu anh: “Không được, phải kiên trì, tốt cho cơ thể. Ai kêu bình thường anh không chú ý chăm sóc sức khỏe, lẹ lên lẹ lên.”

Úc Đồ Từ bị Lâm Trán Lam cố định tư thế ngồi, cam chịu nhắm mắt lại.

Úc Đồ Từ phát hiện, chỉ cần là nói chuyện liên quan đến sức khỏe, Lâm Trán Lam sẽ biến thành “em xã” quản nghiêm.

Nửa tiếng trôi qua, Lâm Trán Lam thực hiện đến thao tác cuối cùng. Cậu ấn mỏi cả tay, xoa nhẹ hai cổ tay, cầm miếng thuốc dán đặt ở bên chân lên, xé mở bao bì.

Úc Đồ Từ nghe tiếng mở mắt, lưng người này áp lên ngực người kia. Úc Đồ Từ vươn tay ra là có thể chạm đến mắt cá chân Lâm Trán Lam.

Mỗi lần còn chưa sờ được mấy cái, bàn tay Lâm Trán Lam đã chạm tới, lực không mạnh, chủ yếu có tác dụng cảnh cáo.

“Đừng nhúc nhích, còn dán thuốc cao.” Ngón tay Lâm Trán Lam vân vê vành tai anh, nhẹ giọng cảnh cáo.

Nhưng vừa nghe tới dán thuốc cao, Úc Đồ Từ đã căng thẳng, giãy giụa tránh đi: “Sao lại dán nữa, không phải tuần trước mới dán sao?”

Giọng điệu gấp gáp, Lâm Trán Lam nhận ra anh không chịu, giải thích: “Đúng vậy, mỗi tuần đều phải dán.”

“Lẹ lên, em đã xé ra rồi.” Lâm Trán Lam kiên nhẫn nói với anh, đầu gối nhích lại gần anh.

Nhưng Úc Đồ Từ không muốn, anh dứt khoát quay người lại, mặt đối mặt với Lâm Trán Lam, anh nói từ chối lần nữa: “Không dán, anh không muốn dán, anh chưa cần phải dán cái này.”

“Có cần.” Lâm Trán Lam vẫn phản bác.

Lý do không dán, cũng là vì dán miếng thuốc cao này khiến mặt mũi Úc Đồ Từ mất sạch rồi.

Nhóm công nhân bốn năm chục tuổi cũng chưa bao giờ dán thuốc, nên khiến Úc Đồ Từ, một thanh niên chưa qua đầu ba, là người tiên phong dùng nó.

Lúc Lâm Trán Lam tới đưa cơm còn học được cách kiểm tra, xem Úc Đồ Từ có lén gỡ xuống không. Cậu bắt được mấy lần, Lâm Trán Lam khí thế hùng hổ bỏ hộp cơm lại, không ăn cùng anh.

Chuyện này làm đám đồng nghiệp cười thật lâu, bọn họ hoàn toàn không có ác ý, chỉ chọc ghẹo mấy câu. Úc Đồ Từ lại nhớ kỹ, anh vô thức bắt đầu kháng cự việc dán thuốc cao.

Anh và thuốc dán không đội trời chung.

Mỗi lần dán thuốc cao đều phải như thế. Trong mắt Lâm Trán Lam, Úc Đồ Từ mới là đứa con nít không nói lý lẽ.

Nhưng Úc Đồ Từ đã quyết, mặc kệ hôm nay Lâm Trán Lam có làm gì, anh cũng sẽ không khuất phục.

Lâm Trán Lam thấy anh bướng bỉnh như vậy, nghĩ ngợi một lúc. Cậu để miếng thuốc dán xuống, vẻ mặt ôn hòa nhìn anh, hơi mỉm cười, từ từ tiến lại gần Úc Đồ Từ.

Úc Đồ Từ nói: “Em nói gì thì anh cũng không dán đâu.”

Thật kiên trì, Lâm Trán Lam thật sự định khen anh mấy câu, lần này lại có thể kiên trì lâu như vậy mà không thỏa hiệp.

“Thật à?” Lâm Trán Lam hỏi anh. Hai người, một người ngồi, một người quỳ thẳng tắp, Úc Đồ Từ cúi đầu không nhìn cậu.

“Ừm,” Úc Đồ Từ trầm giọng nói, “Không dán.”

“Anh nghe lời chút đi mà.” Lâm Trán Lam thốt ra nửa câu sau, vươn tay nâng khuôn mặt ra vẻ kiêu ngạo của anh, đối mặt với mình.

Úc Đồ Từ còn vọng tưởng thoát khỏi “xiềng xích” của cậu, Lâm Trán Lam lại giữ chặt không buông, lấp kín môi anh vừa nhanh vừa chuẩn.

“Anh ngoan xíu nào, dán xong em cho anh hôn một cái.” Lâm Trán Lam mềm mại nói nốt nửa câu sau.

Một chiêu này, đối với Úc Đồ Từ thì không có chút lực tấn công nào. Nhưng phòng tuyến mà anh dựng lên thật lâu ngay cả một giây cũng không vượt qua nỗi, đã sụp mất.

Dường như chỉ cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của Lâm Trán Lam trong hai ba giây. Môi anh còn chưa kịp thích ứng, Lâm Trán Lam đã đơn phương kết thúc. Đây thật sự là một mánh khóe trêu chọc người ta.

Úc Đồ Từ chưa đã thèm, lại đối diện đôi mắt mê hoặc kia, long lanh sáng ngời, không thể kiềm chế được.

Trận này, Úc Đồ Từ lại bị đánh bại.

Úc Đồ Từ chủ động phối hợp với Lâm Trán Lam để dán thuốc cao, còn giơ ngón tay làm động tác “hai”: “Hôn hai cái.”

“Biết rồi mà, quay qua đi, dán xong rồi hôn.” Lâm Trám Lam lại dùng ngón tay vân vê vành tai Úc Đồ Từ, đáp lời.

- Hoàn thành -
 
Back
Top Bottom