Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO6W05yVHWgYCL_E9AgCpVewmZ9WUd0WzZdeEI5yxu9GiVKtmVy7hFiJ-IMTnzd11gUjVoUN34czw_dQYp3jhk-Vc54RiM91JeIDjIx4WILQYjprWqji9r4gm0FEL0phEf61xkdaauJPxKmfYKigC7U=w215-h322-s-no-gm

Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Tác giả: Tạng Miêu Miêu
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Hài Hước
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tạng Miêu Miêu

Editor: Sasaswa

Nhân vật chính: Hám Thanh Châu x Đường Bân

Văn án:

Hám Thanh Châu luôn cho rằng Đường Bân không thích hắn, ngay cả cuộc hôn nhân này cũng là do hắn yêu cầu trước.

Nhưng kể từ khi Đường Bân bị bệnh tâm thần, mọi thứ dường như khác hẳn.

Nhím, kangaroo, hổ, thỏ,....

Đường Bân mỗi ngày đều tưởng mình là một con vật nào đó.

Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân vừa tỉnh lại đang bám chặt người mình, bất lực hỏi, "Hôm nay là con gì đây?"

Đường Bân thở một hơi, chậm rãi nói, "Koa - la -."

Ghi chú:

1. Đường Bân bị bệnh nên mới nghĩ mình là động vật.

2. Trúc mã, song hướng thầm mến, tiểu ngọt tiểu ngược.

3. Bối cảnh cho phép kết hôn đồng giới.

4. Chủ công.

5. Kiến thức chuyên môn chỉ dành cho cốt truyện thôi, đừng đi sâu tìm hiểu.​
 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 1: 1: Tôi Là Một Con Nhím Nhỏ




 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 2: 2: Gọt Một Quả Táo




 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 3: 3: Táo Rất Ngon




 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 4: 4: Nhím Nhỏ Thật Ngốc




 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 5: 5: Nhím Nhỏ Thích Trèo Cây



Cuối cùng, Hám Thanh Châu đành chịu thua, vì khi hắn định dạy Đường Bân cách dùng nhà vệ sinh thì người kia đã quay lưng lại với hắn với ánh mắt giận dữ.

Khi Hám Thanh Châu muốn rửa tay, cậu trừng mắt nhìn hắn: "Quả táo sẽ không tự đi vệ sinh."
Hám Thanh Châu: "...Anh sẽ."
Hắn dường như nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của người kia.

Sâu đó Đường Bân đơn giản nói: "Em muốn ăn táo."
Hám Thanh Châu trực tiếp ôm cậu ra khỏi toilet, đút cho cậu một quả táo to: "Ăn đi."
Đường Bân bĩu môi cầm quả táo, nhưng lần này cậu không tiếp tục quay lưng với hắn nữa - bởi vì cậu đã la to lên vì mùi bánh mì kẹp trên bàn.

Đường Bân nhảy lên ghế, dùng tay không cần lấy chiếc bánh mì kẹp vô cùng khó coi, nhét vào miệng.

Tim Hám Thanh Châu đập loạn, hắn nghĩ mình nên lót một tấm thảm chống trượt dưới bàn ghế.

Đường Bân thích thú ăn bánh mì, nói: "Món này không ngon bằng Tiểu long bao.

Em muốn ăn Tiểu long bao."
Hám Thanh Châu: "..." Chà, bây giờ hắn mới biết nhím nhỏ cũng có thể ăn Tiểu long bao.

Ăn bánh mì xong, Đường Bân l**m ngón tay rồi bỏ hạt vào miệng, tiếng nhai giòn giòn, mặc kệ ly sữa trên bàn vỗ bụng nói: "Nhím nhỏ no rồi."
Hám Thanh Châu biết cậu không thích uống sữa, nhưng vì lợi ích sức khỏe, hắn dự định để cậu uống ít nhất một lần một tuần.

"Còn sữa."
Đường Bân nhìn ly sữa liền trợn tròn mắt: "Nhìm nhỏ không uống sữa được."
Nhím thật sự không uống được sữa, nhưng Đường Bân có thể ăn bánh mì thì cũng có thể uống sữa.

"Em uống nữa ly nhé?" Hám Thanh Châu hạ tiêu chuẩn xuống.

"Ồ..."

Đường Bân chần chừ nhận lấy, nhưng cổ tay cậu đột nhiên chuyển một cái - toàn bộ ly sữa 'không cẩn thận' bị lật xuống.

Hám Thanh Châu cảm thấy mình nên giáo dục con nhím không nghe lời này là không được lãng phí thức ăn.

Nhưng rõ ràng là Đường Bân cố ý làm đổ sữa, nhưng cậu lại giả vờ sợ hãi, ôm tay trái đáng thương nói: "Nóng quá."
Hám Thanh Châu im lặng một lúc: "Sữa ấm."
Cậu im lặng một hồi sau đó nhanh chóng tìm cớ chối bỏ: "Thần kinh của nhím nhỏ rất nhạy cảm!"
Hám Thanh Châu cảm thấy Đường Bân nói đúng, thần kinh của nhím nhỏ nhạy cảm hơn quả táo nhiều, hắn chỉ đành lấy khăn trải bàn lau sữa đổ, hơn nữa ahnứ cũng không muốn so đo với một con nhím.

Đường Bân lúc trước đã thích hành động một cách tùy hứng, hiện tại tinh thần cậu không ổn định càng thích hành động tùy hứng hơn.

Hám Thanh Châu nhìn đồng hồ, quyết định nói sang chuyện khác: "Hôm nay anh phải đến công ty, dì Lý lát nữa sẽ đến.

Em và dì Lý ở nhà được chứ?"
Hôm nay hắn cần bàn một dự án nên phải đến công ty.

Đường Bân nhẹ nhàng 'a' một tiếng, hơi nhúc nhích chân xoay người trên ghế, quay lưng về phía hắn.

Hám Thanh Châu bước tới, xoa nhẹ tóc cậu: "Dự án này rất quan trọng.

Cỡ mấy tiếng nữa anh sẽ về, được không?"
Đường Bân không nói, nhưng sau đầu dường như hiện lên hai chữ 'Em không đồng ý.'
Thực ra mà nói, Hán Thanh Châu rất vui khi thấy cậu bám mình nhiều như vậy.

Hắn nghĩ ra một biện pháp tốt cho cả hai: "Vậy em đi với anh?"
Đường Bân bĩu môi do dự, "Nhưng mà...nhím nhỏ sợ người lạ."
Vẻ ngoài rụt rè của Đường Bân không khỏi làm tâm hắn tan chảy, muốn hôn cậu ngay.

Nhưng cuối cùng hắn cũng kìm lại được, chỉ nói: "Vậy em ở nhà đợi anh một lát, anh tranh thủ về sớm được chứ?"
Đường Bân ngẩng đầu nhìn Hám Thanh Châu.

Hắn suy nghĩ một chút: "Lúc về anh sẽ mua quà cho em."
Hai mắt cậu sáng lên, người vừa nãy không muốn hắn rời đi bây giờ vừa nghe có quà liền lập tức duỗi tay đẩy hắn ra.

Hám Thanh Châu cảm thấy bất lực: "Nếu có việc gì cứ gọi video cho anh, em biết dùng điện thoại đúng không?"
Từ ngày ba mẹ Đường Bân gặp chuyện tới nay, cậu đã không đụng vào điện thoại của mình, điện thoại của cậu bây giờ đang đặt ở tủ đầu giường.

Đường Bân gật đầu.

Hám Thanh Châu phát hiện ra rằng việc cậu có muốn sử dụng đồ vật nào đó không là tùy thuộc vào cậu có muốn dùng đến nó hay không.

Khi Hám Thanh Châu ra cửa, Đường Bân kéo tay áo hắn nói: "Em muốn ăn bánh dâu tây và bánh su kem Oreo."
Bây giờ hắn mới biết một con nhím nhỏ cũng biết bánh ngọt và bánh su là gì đó!
Dì Lý vô tình có mặt khi Hám Thanh Châu đang đi ra, trước đó hắn đã nói về tình huống của Đường Bân với bà trên Wechat.

Lái xe đến công ty mất khoảng mười phút, sau khi Hám Thanh Châu đến văn phòng xử lý một số tài liệu quan trọng thì đối tác đến.

Sau ba giờ bàn bạc thì hai bên mới chính thức kí hợp đồng.

Trong khoảng thời gian này, Đường Bân chưa gọi cho hắn lần nào, nhưng dì Lý cứ nửa giờ lại gửi tin nhắn cho hắn để báo cáo tình trạng của cậu theo yêu cầu của hắn.

Hám Thanh Châu mặc kệ lời khuyên của thư kí mà hoãn lại một số văn kiện, muốn về nhà xem Đường Bân.

Nhưng đột nhiên lại có tin từ công ty của Đường Bân - Cổ phần của cha mẹ Đường Bân sau khi hai người mất tự nhiên rơi xuống tay cậu, cần cậu tiến hành đồng ý đăng kí thay đổi chủ sở hữu.

Chứng rối loạn thần kinh của Đường Bân được Hám Thanh Châu cố ý che giấu, vì vậy quản lí cấp trên của cậu chỉ còn cách đến tìm hắn.

Lúc đó đã qua giờ cơm trưa.

Hắn mỉm cười nhìn điện thoại không có cuộc gọi đến, lẩm bẩm 'đồ vô lương tâm.'
Hám Thanh Châu buổi trưa không ăn cơm ở căn-tin mà vội vàng mua vài thứ rồi quay về gặp Đường Bân.

Nhưng khi hắn bước xuống lầu, cô thư kí lại vội vàng chạy tới bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Hắn cầm chìa khóa lên, suy nghĩ xem bây giờ Đường Bân đang làm gì.

Thư ký: "Có người muốn trèo cây bên ngoài công ty chúng ta."
Liên quan đến tôi à? Đây là phản ứng đầu tiên của hắn.

Cô thư ký nuốt nước bọt: "Người muốn trèo cây là...phu nhân."
Hám Thanh Châu: "..."
Hắn chạy nhanh xuống lầu, sau đó thấy Đường Bân đang ôm chặt một gốc cây, vây quanh cậu là bảy - tám nhân viên bảo vệ, một trong số họ đang ôm chặt eo cậu.

Dì Lý đứng bên cạnh sốt sắng ngăn cản, còn người qua đường thì thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn.

Hám Thanh Châu đẩy các nhân viên bảo vệ xung quanh sang một bên, la lên: "Đường Bân!"
Thấy hắn đến, bảo vệ vội vàng nới lỏng hai tay đang ôm eo cậu.

Đường Bân nghiêng đầu bình tĩnh liếc nhìn Hám Thanh Châu, sau đó hưng phấn đi tới trước mặt cái cây lớn,
Hám Thanh Châu hơi buồn, bởi vì cậu thích cây hơn táo.

Bác bảo vệ kinh ngạc nhìn dáng vẻ gầy yếu của Đường Bân, biết bây giờ không có mấy người có thể lưu loát trèo cây như cậu.

Hám Thanh Châu không sợ Đường Bân ngã, khi còn học tiểu học, cậu đã biết trèo cây rồi, thường xuyên chỉ dạy hắn trèo theo, tuy nhiên hắn có nguyên tắc của mình nên không học với cậu, trèo cây là một hoạt động rất thô lỗ và nguy hiểm.

Mà bạn nhỏ đang ngồi trên cành cây phơi nắng lại cúi đầu kêu hắn: "Hám Thanh Châu, nếu anh không học, em sẽ nghỉ chơi với anh đó."
Hắn nghe vậy lập tức cảm thấy lo lắng, vừa rồi hắn còn hơi miễn cưỡng, lúc này mới cố gắng nhớ lại động tác trèo cây trước đó của cậu, nhưng mà leo lên không hề đơn giản chút nào, Hám Thanh Châu vừa leo được hơn 10cm thì đã trượt xuống, mông chạm đất.

Hám Thanh Châu vẫn nhớ Đường Bân khi ấy cười tự đắc ngồi trên cây.

Hắn lúc đó không hề cười, nhưng không thể phủ nhận rằng tâm trạng của hắn cũng rất vui, vui đến mức không cảm thấy mông mình đau chút nào.

Hám Thanh Châu cuối cùng không học được vì Đường Bân bị ba mẹ ra lệnh cấm leo cây.

Nói chính xác thì người đó là mẹ cậu.

Mẹ của Đường Bân rất nghiêm khắc với cậu, nhưng ba cậu thì lại rất cưng chiều người con trai này.

Hiện tại -------
Hám Thanh Châu ngẩng đầu nhìn Đường Bân đang ngồi trên thân cây nhìn xung quanh đầy hứng thú: "Em không muốn ăn bánh ngọt sao? Xuống đi, chúng ta đi mua."
Cậu cúi đầu bắt gặp ánh mắt của hắn.

Hám Thanh Châu xuất thần, như thể khung cảnh trước mắt và tuổi thơ đang đan xen vào nhau.

Hắn và Đường Bân có quan hệ rất tốt, tiểu học, trung học cơ sở rồi trung học phổ thông, mối quan hệ của cả hai nhạt dần khi bắt đầu lên Đại học, cả hai tách ra trong không vui, điều đó dẫn đến việc hai người ít liên lạc với nhau trong suốt bốn năm đại học.

Đường Bân hô to: "Nhím nhỏ muốn nhảy xuống, quả táo bắt được nhím nhỏ không?"
Bảo vệ sửng sốt.

Cái cây này tuy không cao lắm nhưng cũng gần bốn - năm thước, một người đàn ông trường thành như Đường Bân dù thế nào cũng phải nặng hơn 70kg.

Hám Thanh Châu dưới bất kì hoàn cảnh nào cũng đều bình tĩnh, hắn không sợ mình bị gãy tay, mà chỉ sợ không bắt được Đường Bân.

Hám Thanh Châu: "Xin lỗi, em có thể tự mình leo xuống không?"
Cậu nghiêng đầu suy tư một chút, bất đắc dĩ gật đầu, sau đó không quên mắng hắn: "Quả táo không tốt chút nào."
Hám Thanh Châu - người bị vợ nói là không tốt: "..."
Đường Bân nhanh lẹ leo xuống, cậu ngã vào vòng tay của Hám Thanh Châu.

Hắn xoa xoa đầu cậu: "Đi, anh dẫn em đi ăn bánh."
Đường Bân ôm hắn tuyên bố chủ quyền, còn hôn một cái.

Nhân viên bảo vệ xung quanh: "..." Ôi ôi, chúng tôi không biết gì hết!
Hám Thanh Châu được nụ hôn của cậu dỗ dành, say mê nắm nay người kia: "Đi thôi, em muốn ăn ở đâu?"
Bảng trắng -------
Nhân viên bảo vệ: Không phải bá tổng sau khi được vợ nhỏ dỗ dành sẽ thưởng cho tất cả nhân viên sao? Tại sao bọn lại không có?.
 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 6: 6: Học Tiếng Anh Với Quả Táo



Dì Lý cứ nửa tiếng sẽ nhắn tin cho Hám Thanh Châu, khi Đường Bân kêu gào muốn ra ngoài, bà không thể nào không thông báo cho hắn biết được, trừ khi -------
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân: "Di động của dì Lý đâu?"
Cậu vô tội nhìn hắn: "Hả? Anh hỏi em muốn ăn mấy cái bánh? Em muốn ăn hai cái."
Hám Thanh Châu: "..." Được rồi, cậu bây giờ bắt đầu giả câm giả điếc.

"Anh không trách em, cũng phạt em."
Đường Bân hoài nghi nhìn hắn ba giây, sau đó hít một hơi rồi tự động chuyển sang trạng trái bực bội: "Nhím nhỏ biết mình làm sai rồi."
Hám Thanh Châu có dự cảm không lành, hắn cảm thấy Đường Bân hẳn đã làm ra chuyện gì đó phi thường.

Chắc chắn rồi, cậu nói ngay trong giây tiếp theo: "Nhím nhỏ vô tình làm rơi điện thoại của dì Lý."
Hám Thanh Châu im lặng một hồi, không sao hết, hắn tin cậu chỉ bất cẩn làm rơi điện thoại của dì Lý.

Đường Bân sụt sịt nhìn hắn phớt lờ mình, khóc lóc: "Nhím nhỏ hoạt bát, hiếu động, vô tình làm vỡ điện thoại là chuyện bình thường."
Hám Thanh Châu cảm thấy mình nên dạy dỗ cậu một chút, nếu không ngày mai người này đốt nhà luôn mất.

Dạy thế nào?
Hắn trầm tư, vẻ mặt ũ rũ nói: "Hôm nay không có bánh ăn."
Đường Bân kinh ngạc nhìn hắn: "Quả táo học hư lừa gạt nhím nhỏ!"
"Anh lừa gạt em cái gì?"
Đường Bân bất bình: "Anh nói không trách nhím nhỏ, không phạt nhím nhỏ."
"Ừm." Hám Thanh Châu bình tĩnh: "Không phải anh muốn phạt em, chỉ là anh không muốn cho em ăn bánh nữa."
Đường Bân một mặt nghi ngờ, cậu chưa bao giờ nghĩ quả táo của mình lại xấu xa đến mức lừa gạt nhím nhỏ!
Cậu cảm thấy có lỗi: "Em...!đợi anh lâu quá, nhím nhỏ rất nhớ anh, chỉ muốn cho anh một bất ngờ trước khi làm vỡ điện thoại của dì Lý."
Cậu càng nói càng xót xa: "Nhím nhỏ rõ ràng là rất sợ người lạ, nhưng vì anh mà em vượt qua nỗi sợ...Hiện tại anh lại mắng em!"
Đường Bân nói xong liền nhấn mạnh, tóm tắt: "Nhím nhỏ sẽ không bao giờ thích quả táo nữa!"
Hám Thanh Châu nghĩ mình không thích hợp để dạy dỗ người khác, đặc biệt là Đường Bân, bởi vì hắn lại nhượng bộ trước những lời nói vô lý và chiêu trò của cậu.

Và sau đó - hắn nhìn nhân viên lưu loát lấy bánh ra, không khỏi hoài nghi lời nói của Đường Bân vừa nãy có thật lòng hay không.

Không biết có phải thật hay không, lời nói của cậu thật sự đã chạm vào trái tim của Hám Thanh Châu, hắn thực sự sợ Đường Bân không thích mình.

Hắn nhìn hai cái bánh ngọt phô mai, một cái bánh su trước mặt cậu - Đường Bân muốn hai cái nhưng hắn đã ngăn lại.

Sau khi dùng nĩa sắn một miếng, Đường Bân nheo mắt hài lòng, sau đó chú ý thấy Hám Thanh Châu đang nhìn chằm chằm mình.

"Anh không ăn hả?" Cậu cắn nĩa hỏi.

Hám Thanh Châu nhìn bánh ngọt phô mai của mình - có chút nhiều, hắn cầm một chiếc nĩa khác lên, chưa kịp làm gì đã thấy cậu đột nhiên lại vội vàng cúi đầu cắn từng chiếc bánh.

Tay Hám Thanh Châu dừng lại.

Đường Bân mũi đầy kem cảnh giác nhìn hắn.

À, khi người kia hỏi hắn có ăn hay không, cũng không phải thật sự muốn cho hắn ăn.

Hám Thanh Châu cảm thấy mình đang nuôi một con nhím nhỏ hẹp hòi.

Đường Bân thoải mái nhìn Hám Thanh Châu không muốn giành đồ ăn với mình, nói: "Nếu anh muốn ăn, anh có thể tự mua cái khác."
Hắn cầm lấy giấy lau kem trên mũi cậu: "Anh không ăn, em ăn đi."
Hám Thanh Châu không hứng thú lắm với đồ ăn ngọt.

"Vậy anh không ăn cùng với em sao?" Đường Bân đột nhiên hỏi, đồng thời chỉ vào một bàn khác: "Bọn họ ăn cùng nhau."
Hám Thanh Châu nhìn sang - có một cặp vợ chồng đang ngồi ở đó.

Trong lòng khẽ động, hắn không khỏi nở nụ cười: "Được."
Hám Thanh Châu đi mua một cái khác.

"Ăn ngon không?" Đường Bân chớp chớp mắt mong đợi.

Hám Thanh Châu bị ánh mắt của cậu nhìn có chút ngứa, hắn cười nói: "Ừm, rất ngon."
Đường Bân lộ vẻ tiếc nuối: "A...không ngon sao....Vậy để em giải quyết thay anh!"
Cậu nói xong không đợi hắn phản ứng lại đã giật lấy chiếc bánh, còn nhân tiện cuối đầu cắn một miếng.

Hám Thanh Châu: "..." Thật là, vừa nãy hắn không nên cảm động.

Con nhím nhỏ này chỉ có chút vô tâm thôi.

Sau khi Đường Bân ăn hết hai cái bánh su, chuẩn bị ăn cái thứ ba thì bị Hám Thanh Châu nhanh chóng rút đĩa - Đường Bân hành động nhanh hơn não, lập tức cắn một miếng lên cái bánh.

Hám Thanh Châ muốn cười một tiếng, đẩy đầu cậu ra: "Em ăn nhiều quá rồi, gói cái này lại cất vào tủ lạnh ngày mai ăn được chứ?"
Đường Bân ngẩng đầu, hoài nghi điều hắn nói.

Hám Thanh Châu gọi nhân viên tới gói lại.

Đường Bân mặc cả với hắn: "Vậy chúng ta có thể mua thêm một ít về được không?"
Hám Thanh Châu do dự.

Cậu làm nũng: "Đi mà?"
Hắn im lặng ba giây, gật đầu chịu thua: "Ừm."
Hắn cảm thấy nhím nhỏ cần được chiều chuộng.

Hám Thanh Châu xin lỗi dì Lý rồi bồi thường điện thoại cho bà, dì Lý xấu hỏi nói rằng mình đã không làm tốt nhiệm vụ.

Bữa tối vẫn do Hám Thanh Châu làm, lượng thức ăn của Đường Bân không bị ảnh hưởng nhiều sau khi ăn hết hai cái bánh.

Cậu ợ một tiếng, vỗ vỗ bụng.

Hám Thanh Châu nhìn cái bụng hơi phập phồng của người kia mà có chút lo lắng không biết cậu có ăn quá nhiều rồi không.

Đường Bân thõa mãn lau miệng lên tay áo Hám Thanh Châu, rồi xoa đầu hắn như ba mẹ khen ngợi con trai nhà mình: "Tốt lắm, tiếp tục chăm chỉ."
Hám Thanh Châu nhìn vết dầu mỡ trên tay áo bật cười, hôn lên môi cậu một cái.

Đường Bân sững người một lúc, sau đó mở to hai mắt nghi ngờ nhìn hắn.

Ngay khi Hám Thanh Châu nghĩ rằng hành động của mình có chút quá phận thì Đường Bân lại đột ngột chồm lên cắn môi hắn.

Đó là một vết cắn, hoặc là không.

Sau khi cắn một miếng, Đường Bân vươn đầu lưỡi l**m láp, sau đó nghiêm túc nói: "Quả táo không được ăn nhím nhỏ!"
Cảm giác ngột ngạt và nóng bỏng làm nhịp tim của Hám Thanh Châu đột nhiên chậm lại.

"Ừ." Hắn nói, không biết mình phát điên cái gì tự dưng lại muốn hôn cậu, "Vậy nhím nhỏ muốn ăn trái táo như thế nào?"
Đường Bân nhìn xuống.

Lông mày Hám Thanh Châu giật giật, vội vàng nâng đầu cậu lại.

Đường Bân khiêm tốn ôm lấy cổ hắn.

Hám Thanh Châu rất thích Đường Bân bám mình như bây giờ, hận không thể ăn cậu vào trong miệng.

Hắn đưa cho Đường Bân vài viên thuốc bổ dạ dày để tiêu hóa thức ăn.

Sau khi cậu ồn ào uống thuốc xong thì ngồi xếp bằng bên cạnh nhìn Hám Thanh Châu ôm máy tính làm việc.

Ánh mắt Đường Bân nhìn chằm chằm hắn tập trung làm việc, giống như đối phương rất hài lòng với dáng vẻ của hắn bây giờ, Hám Thanh Châu bị nhìn rất khó tập trung vào công việc.

Hắn thở dài: "Em có muốn xem TV không?"
Đường Bân chớp mắt gật đầu.

Hám Thanh Châu đưa điều khiển cho cậu.

Đường bân cầm lấy điều khiển rồi ném nó sang một bên.

Hám Thanh Châu tò mò nhìn cậu.

Đường Bân bước xuống ghế sô pha, càu nhàu chạy lên lầu, chốc lát sau lại lôi ra một cái hộp nhỏ.

Hám Thanh Châu chưa bao giờ nhìn thấy chiếc hộp này, hắn đoán là cậu đã mang theo nó sau khi kết hôn.

Khi hắn nhìn sang, hắn thấy một hộp đầy đĩa CD - đĩa CD bây giờ rất hiếm thấy.

Đường Bân lấy ra một đĩa CD-ROM về dạy tiếng anh.

Hám Thanh Châu nghĩ, đây có lẽ là một con nhím rất thích học hỏi.

Sau khi Đường Bân cất đĩa CD vào thì lại tiếp tục ngồi xếp bằng bên cạnh Hám Thanh Châu.

Nhưng -- hắn co giật miệng nhìn nội dung trên TV - chương trình mẹ dạy con học tiếng anh đang phát.

Hắn vội càng cầm lấy điều khiển tắt TV: "Đừng xem lung tung."
Đường Bân không chịu, đưa tay giật lấy điều khiển TV.

Hám Thanh Châu cầm điều khiển bỏ sang chỗ khác, cả người cậu gần như đè lên người hắn.

Không biết hắn nhấn lộn nút nào mà TV lại bật lên.

Mấy âm thanh không chịu nổi phát ra, Đường Bân lập tức bị hấp dẫn, quay đầu lại nhìn.

Hám Thanh Châu che mắt: "Đừng nhìn, những thứ này không tốt."
Nhưng hắn lại đột nhiên nghĩ rằng, từ khi Đường Bân mang cái hộp này xuống, hẳn là cậu đã từng nhìn thấy nó, và -- tầm mắt Hám Thanh Châu rơi vào chiếc hộp đựng đầy đĩa CD, chẳng phải đây là tất cả sao?
Bảng trắng----
Đường Bân: Nhím nhỏ làm gì có suy nghĩ xấu, em chỉ muốn học tiếng anh với quả táo thôi..
 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 7: 7: Nhím Nhỏ Thích Chạy Nhảy



"Em đi tắm rồi ngủ sớm đi." Hám Thanh Châu nói với Đường Bân.

Cậu quấn lấy chăn lắc đầu: "Không được."
Hám Thanh Châu cảm thấy mình đang đối phối với một đứa trẻ không nghe lời.

Hắn hỏi: "Vậy em muốn làm gì?"
Đường Bân: "Nhím nhỏ không buồn ngủ, không muốn ngủ."
Hám Thanh Châu suy nghĩ một chút, tải trò chơi chém trái cây trên điện thoại, chỉnh sang chế độ trẻ con rồi đưa cho cậu.

Hám Thanh Châu: "Anh phải xử lí công việc, em có thể ngồi chơi kế bên được không?"
Đường Bân cau mày nhìn trái cây nhảy lên liên tục trên màn hình, đột nhiên tức giận nói: "Anh coi em là đồ thiểu năng sao?"
Hám Thanh Châu im lặng một lúc: "Vậy em muốn chơi trò gì?"
"Điện thoại em đâu?" Đường Bân hỏi.

"Hôm nay em dùng xong thì đặt ở đâu?"
Cậu nghiêng đầu nghĩ: "Trên tủ TV, anh đi lấy cho em."
Hắn ngạo nghễ nhìn cậu cười: "Được."
Đường Bân nhận lấy điện thoại mở trò chơi 'Vương giả' ra.

Hám Thanh Châu im lặng nhìn năm ngón tay lưu loát của cậu rồi gửi tin nhắn cho Vương Thời.

Hám: Bây giờ Đường Bân chơi 'Vương giả' thì có bình thường không?
Vương đội lập công lớn: Hả?
Hám: Đường Bân bây giờ có khi thì bình thường, có khi thì không bình thường.

Vương đội lập công lớn: Anh có thể nói cụ thể tình huống của cậu ấy vào hôm nay không?
...!
Vương đội lập công lớn: Có hai trường hợp.

Thứ nhất là tình trạng thần kinh của Đường Bân đang phát triển theo chiều hướng tích cực và sẽ hồi phục trong thời gian ngắn.

Tình huống thứ hai là trạng thái tinh thần của cậu ấy trở nên như thế sau khi bị rối loạn thần kinh.

Cậu ấy nghĩ mình là một con nhím chỉ để trốn tránh những điều mà bản thân không chấp nhận được, vì vậy mới dễ dàng thỏa mãn với những điều bình thường.

Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân, tuy lý trí của hắn hi vọng đây là trường hợp thứ nhất, nhưng con tim lại hy vọng cậu có thể duy trì trạng thái như bây giờ lâu một chút, vì cậu bây giờ bất kể vì lí do gì cũng đều thích hắn, ỷ lại vào hắn.

- ------
Đường Bân tự mình chơi game, đột nhiên phồng má ném điện thoại sang một bên, nhào vào vòng tay của Hám Thanh Châu.

Hắn ôm lấy cậu: "Làm sao vậy?"
Đường Bân sau khi khôi phục sẽ không có chuyện nhào vào lòng hắn nữa.

Cậu tức giận nói: "Bọn họ mắng em!"
Hám Thanh Châu thích thú xoa đầu cậu: "Vậy thì em mắng ngược lại."
Đường Bân bĩu môi: "Nhưng nhím nhỏ là nhím lịch sự, sẽ không chửi thề."
Hám Thanh Châu tự động bỏ qua những gì cậu đã nhắn cho Vương Thời vào tối hôm qua, nói: "Vậy thì chúng ta không quan tâm đến những người l* m*ng kia nữa."
Đường Bân cau mày lắc đầu: "Không được."
"Hửm?"
"Anh mắng cho em!"
Hám Thanh Châu: "..." Thì ra nhím nhỏ là nhím lịch sự, còn trái táo lại là trái táo l* m*ng.

Đường Bân cảm thấy cách này rất hay, liền lấy điẹn thoại chửi cho bên kia một ứng dụng kết bạn.

Hám Thanh Châu vui vẻ trước bộ dạng phồng má của cậu, nhượng bộ: "Được rồi, anh giúp em mắng."
Hắn không bao giờ ngờ rằng một đại tổng tài như hắn bây giờ lại giúp vợ nhỏ của mình mắng đồng đội trong game của cậu.

Hơn nữa...Còn mắng thua.

Đường Bân không vui, phiền muộn: "Trái táo anh sao lại vô dụng vậy chứ?"'
Hám Thanh Châu được giáo dục là không được mắng nặng người khác, thua là cũng hiểu được.

Nhưng nhím nhỏ có vẻ rất tức giận, cậu lăn lộn trên giường như trút cơn bất mãn.

Hám Thanh Châu buồn cười giữ cậu lại: "Đi tắm rửa rồi ngủ đi."
Đường Bân lập tức vui vẻ trở lại, ôm lấy hắn nũng nịu: "Vậy chúng ta tắm chung đi."
Hắn cảm thấy nếu mình tắm chung với cậu, chuyện gì xảy ra cũng khó mà nói được.

"Em tắm trước đi."
Đường Bân bĩu môi: "Nhưng mà...nhím nhỏ ngốc đến mức không tự tắm cho mình được."
Đúng là ngốc có chọn lọc.

Hám Thanh Châu cuối cùng vẫn không chịu nỗi, Đương Bân đã đi vào phòng tắm trước.

Cậu nằm trong bồn tắm một cách không đàng hoàng, luôn tạt nước lên người hắn.

Hám Thanh Châu đè lại hai tay lộn xộn của cậu.

Đường Bân nhìn hắn, ngây ngô hỏi: "Tại sao anh không c** q**n áo?"
"Anh giúp em tắm trước, sau đó anh mới tắm."
"Ồ..." Đường Bân gật đầu, sau đó đáng thương nói, "Anh nắm tay em đau quá."
Hám Thanh Châu thả lỏng một chút.

Đường Bân đột nhiên nở nụ cười, sau đó vươn tay bịt hai tai hắn lại, kéo vào bồn tắm.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, thấp giọng nói: "Đừng làm rộn." rồi muốn đứng dậy.

Nhưng Đường Bân làm sao có thể cho hắn như mong muốn, cậu nhanh chóng lật người ôm Hám Thanh Châu vào bồn tắm, sau đó dùng hai chân cố định hắn lại.

Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân tự mãn ngồi trên người mình - một vài giọt nước nhiễu vào miệng cậu, người kia tuyên bố: "Em muốn ăn quả táo!"
Sau khi nghe cậu nói xong, hắn thở dài một hơi, có phần bất lực vươn tay lau nước trên mặt đối phương: "Được rồi, tắm nhanh lên rồi còn đi ngủ."
Đường Bân bị Hám Thanh Châu quấn khăn tắm ôm ra ngoài, hắn vừa đặt cậu lên giường thì đối phương lập tức xoay người quay lưng về phía hắn.

Hắn nhìn tư thế này liền biết là cậu đang không vui, Hám Thanh Châu đoán rằng đây chỉ là phản ứng của động vật nhỏ không thích tắm rửa.

"Tốt lắm." Hám Thanh Châu dỗ dành, "Chúng ta tắm xong rồi."
Đường Bân quay đầu nhìn hắn.

Hám Thanh Châu: "Ngủ đi, ngủ ngon."
"Hừ..." Ánh mắt Đường Bân đột nhiên sáng ngời, cậu xoay mình đứng lên, rũ bỏ chăn trên người, bất đầu phấn chấn chạy khắp phòng ngủ.

Hám Thanh Châu im lặng nhìn cậu ban đêm còn dắt chim đi dạo, âm thầm tăng nhiệt độ máy điều hòa lên vài nấc.

Đường Bân tinh thần phấn chấn, nhảy từ thảm lên ghế sô pha, rồi từ ghế sôpha nhảy lên giường.

Nhím có thể được coi là động vật sống về đêm, chúng thường ngủ vào ban ngày và tràn đầy năng lượng vào ban đêm, nhưng mà - Hám Thanh Châu luôn nghĩ rằng Đường Bân cũng tràn đầy năng lượng vào ban ngày.

Đường Bân có vẻ không hài lòng với việc chỉ nhảy trong phòng ngủ, cậu mở cửa nhảy xuống lầu.

Hám Thanh Châu vội vàng theo kịp.

Hắn cảm thấy bộ dạng hiện tại của đối phương rất mất mặt.

Đường Bân đi ra phòng khách rồi muốn mở cửa lớn ra ngoài.

Tim Hám Thanh Châu đập loạn, vội vàng đưa tay ấn lên cửa.

Tay của hai người đặt lên nắm cửa, cậu tò mò nhìn hắn.

"Em không thể ra ngoài mà không mặc quần áo được."
Đường Bân trợn mắt, chỉ vào một chỗ sau lưng hét lớn: "Nhìn kìa, đĩa bay!"
Hám Thanh Châu: "..." Hắn không nghĩ mình ngốc tới nỗi sẽ bị lời này lừa gạt.

Đường Bân hơi thất vọng nhìn đối phương không mắc bẫy.

Hám Thanh Châu nhìn cậu một cái rồi nhìn theo hướng tay của Đường Bân, nhưng tay nắm cửa không hề buông lỏng.

Đường Bân chớp mắt, nở một nụ cười thật tươi.

Hắn chạm vào mái tóc ẩm ướt của cậu: "Em chạy nhảy đủ rồi, chúng ta nên đi sấy tóc thôi."
Đường Bân ngả người về phía sau tránh hắn chạm vào, không bình thường nói: "Không muốn!"
Sau đó...Hám Thanh Châu bế Đường Bân về phòng ngủ, đơn giản mặc bộ đồ ngủ vào rồi cố định cậu chắc chắn trong vòng tay mình, hai người đối mặt ôm lấy nhau.

Hám Thanh Châu đưa tay thăm dò nhiệt độ của máy sấy tóc: "Nóng thì nói anh nhé."
Đường Bân đảo mắt, bắt đầu hú lên: "Ahhhh, nóng quá!"
Hám Thanh Châu vỗ vỗ lưng cậu: "Đừng hét loạn."
Hắn dám đánh nhím nhỏ, Đường Bân tức quá, vươn đầu dụi vào ngực Hám Thanh Châu cho đến khi áo của đối phương xuất hiện một mảng ướt nước.

Xuyên qua lớp vải, Hám Thanh Châu có thể cảm nhận được một chút hơi nóng, muốn đem ngực hắn phỏng ra một lỗ.

Hám Thanh Châu thấy mình sắp phát hỏa luôn rồi.

Đường Bân náo loạn đủ kiểu, đến khi sấy tóc xong cho cậu thì hắn đã mệt bở hơi tai.

Ngón tay Hám Thanh Châu lướt qua mái tóc mềm mại của cậu, rõ ràng là có chút khô, cánh tay có chút mỏi nhưng lại không muốn buông ra.

Đường Bân ngoan ngoãn ngồi yên được năm phút, tự cảm thấy đây là giới hạn của một con nhím nhỏ nên bắt đầu di chuyển không yên trong vòng tay của Hám Thanh Châu.

Hám Thanh Châu đặt cậu xuống giường, bất đắc dĩ sờ sờ tóc cậu: "Bây giờ ngủ được chưa?"
Đường Bân thở hổn hển, quả nhiên đã hơi muộn.

Hám Thanh Châu muốn đi ngủ, hắn muốn được ôm cậu vào lòng như tối hôm qua.

Nhưng Đường Bân lại duỗi thẳng hai tay hay chân thành chữ đại nằm trên giường, và có xu hướng là muốn chiếm trọn hết cái giường.

Hám Thanh Châu trầm mặc nhìn cậu, Đường Bân mong đợi nhìn lại.

Hám Thanh Châu khó hiểu.

Đường Bân biết quả táo của mình có chút ngốc nên nhã ý nhắc nhở.

Vì vậy - Hám Thanh Châu thấy cậu tự vén áo mình lên.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy mấy ngày nay mình bị Đường Bân k*ch th*ch vô cùng khó chịu.

Bộ dạng ngạo mạn hiện tại của cậu như muốn nói lên 'thưởng cho anh' vậy.

Hám Thanh Châu biết suy nghĩ của đối phương hẳn là khác với suy nghĩ của mình: "Chuyện gì vậy?"
Đường Bân tức giận, cậu biết quả táo của mình ngu ngốc, nhưng không ngờ lại ngốc tới mức này: "Cho phép anh xoa bụng em."
Hám Thanh Châu sững người trong giây lát, trên thực tế, nếu một con nhím tin tưởng bạn, nó sẽ lộ bụng của mình ra trước người đó.

Hắn cảm thấy cổ họng mình hơi khô, sợ rằng xoa bụng xong càng cảm thấy khó chịu hơn.

Nhưng sự cám dỗ trước mắt hắn lại quá lớn.

Ôi, thật mềm.

Đây là phản ứng đầu tiên của Hám Thanh Châu.

Bảng trắng----
Đường Bân: Tại sao tôi lại tràn đầy năng lượng vào cả ban ngày và buổi tối, bạn không biết lí do sao?
 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 8: 8: Tôi Là Koala



Buổi sáng, Hám Thanh Châu tỉnh dậy và thấy toàn thân Đường Bân đều dán chặt lên người mình, người kia ôm chặt cổ hắn, suýt chút nữa làm hắn tắt thở.

Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng, hắn mềm lòng muốn dời cánh tay của cậu rời đi nhưng cái ôm của người kia quá chặt, Hám Thanh Châu không dám ra sức, cố gắng hồi lâu cũng không có kết quả.

Khuôn mặt của người kia vùi cả vào vai hắn, Hám Thanh Châu cảm nhận được hơi nóng người kia thở ra, có chút ngứa ngáy.

Thật sự rất khó mà nhịn nổi khi vừa sáng sớm đã thấy cảnh tượng này.

Hám Thanh Châu tiếp tục muốn nhấc cánh tay đối phương lên, thấy sắp thành công thì Đường Bân lại từ từ mở mắt ra.

Hám Thanh Châu trong tích tắc không dám nhúc nhích.

Đường Bân ngủ dậy có chút mơ màng, nhìn hắn bằng đôi mắt buồn ngủ, bất mãn nói: "Ngủ tiếp đi."
Hám Thanh Châu thì thầm: "Em ngủ đi."
Đường Bân duỗi tay ôm cổ hắn rồi mới nhắm mắt lại.

"Em cứ ngủ tiếp đi, anh đi làm bữa sáng."
Đường Bân r*n r* đáp ứng, nhưng cánh tay không hề buông lỏng, không chỉ như vậy mà còn dùng một chân quắp lấy bắp chân Hám Thanh Châu.

Hắn bất lực nhìn cậu, cho rằng mình ngủ thêm chút nữa cũng không phải chuyện gì lớn.

Nhưng hắn đã có thói quen dậy sớm và không quen ngủ tiếp nên thật sự không ngủ được, nhưng Hám Thanh Châu cảm thấy rất hài lòng với hai ấm của cánh tay đang ôm lấy mình, một lúc sau, hắn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Nhưng -- kim giờ đã điểm chín giờ nhưng Đường Bân vẫn không có dấu hiệu muốn thức giấc.

Cậu trước đây hơn tám giờ sáng đã tỉnh rồi.

"Đường Bân?" Hám Thanh Châu nhẹ nhàng gọi.

"Hừ..." Cậu mơ mơ màng màng cọ cọ trong vòng tay hắn.

"Tới giờ dậy rồi."

Đường Bân miễn cưỡng mở mắt ra: "Nhưng Koala nhỏ còn rất buồn ngủ."
Hám Thanh Châu sửng sốt một chút, nghi ngờ là mình nghe nhầm: "Ko...Koala?"
Đường Bân thở ra một hơi: "Koala nhỏ muốn ngủ."
Hám Thanh Châu gọi cho Vương Thời ngay lập tức.

Việc thay đổi từ con vật này sang con vật khác là điều họ không ngờ tới, vì vậy Vương Thời đành phải bỏ hết các kế hoạch ban đầu để kiểm tra cho Đường Bân trước.

Đường Bân ôm chặt lấy Hám Thanh Châu không chịu buông.

Vương Thời ngồi sau bàn làm việc nói với hắn: "Theo những thay đổi của cậu ấy, tôi dự định sẽ tăng cường liệu pháp chữa trị kết hợp giữa tâm lý và y học.

Bây giờ trị liệu tâm lý sẽ cố định một tuần một lần."
Hám Thanh Châu liếc nhìn Đường Bân đang nằm trên vai mình, không trả lời.

Đường Bân mở hé mắt rồi cắn lấy tóc hắn.

Hám Thanh Châu hình như còn nghe thấy tiếng chép chép của người đang nhai tóc mình.

Sau đó hắn mới chợt nhớ là sáng nay cậu còn chưa ăn sáng.

Chắc là đói rồi.

Hắn nhớ ngày hôm qua Đường Bân nói muốn ăn Tiểu long bao nên hiện tại lập tức chở cậu đến quán đó.

Gấu Koala Đường Bân kém hoạt bát hơn nhím nhỏ Đường Bân, cả đường đi cậu chỉ buồn bã ỉu xìu ngồi trên ghế phụ.

Hám Thanh Châu sau khi xuống xe thì vòng qua mở cửa rồi mở đai an toàn cho cậu: "Không phải hôm qua em nói muốn ăn Tiểu long bao sao? Vào thôi."
Đường Bân uể oải nhướng mi nhìn hắn, sau đó duỗi tay ra.

Hám Thanh Châu biết cậu muốn ôm, tuy đã qua giờ ăn sáng nhưng trong quán vẫn có rất nhiều người, ôm Đường Bân một người cao 1m80 thì quả thật rất gây sự chú ý.

Hám Thanh Châu thử thương lượng: "Em đi xuống trước, chúng ta đi vào rồi ôm được không?

Đường Bân chậm rãi nghiêng đầu.

Năm giây sau --- cậu chậm rãi gãi đầu.

Hám Thanh Châu cảm thấy thích thú, không khỏi cúi đầu hôn lên trán người kia: "Xuống đi."
Đường Bân chậm rãi vươn tay sờ trán.

Hám Thanh Châu đưa cậu vào một phòng riêng, hai người vừa bước vào Đường Bân đã quấn lấy hắn như vòi bạch tuộc.

Hám Thanh Châu sờ sờ sau gáy cậu, ôm cậu ngồi xuống rồi đổi sang tư thế ôm một bên.

Hắn gọi hai lồng bánh bao gạch cua, hai lồng bánh báo chiên và hai bát cháo bí đỏ.

Những chiếc bánh bao hấp trong giây lát được dọn ra đã tỏa mùi thơm phức.

Đường Bân lười biếng nhìn mấy cái bánh bao, sau đó túm cổ áo Hám Thanh Châu chỉ về hướng bánh bao gạch cua.

Koala Đường Bân ngay cả ăn uống cũng không tích cực như nhím nhỏ Đường Bân.

Hám Thanh Châu nhanh chóng hiểu được ý cậu, hắn gắp một cái để Đường Bân cắn một ngụm.

Nước súp trong đó gần như trào ra trong một ngụm đầu tiên.

Hám Thanh Châu sợ nước súp nóng, định thổi cho nguội chút thì đã thấy Đường Bân cúi đầu một hơi ăn hết, hai má phồng lên.

Hắn thích thú nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu của cậu, dù cậu không ăn nhiệt tình nhưng tính háu ăn vẫn chiến thắng tất cả.

Đường Bân nhai rất chậm, dường như nhai xong có chút mỏi, dựa vào vai Hám Thanh Châu như không xương, tiếp tục nhai.

Hám Thanh Châu có chút ngứa, múc một muỗng cháo thổi nguội rồi mới đút cho cậu.

Sau khi Đường Bân ăn thìa cháo thì hai mắt đột nhiên trợn to.

"Làm sao vậy?" Hám Thanh Châu vội vàng hỏi.

Đường Bân nuốt cháo: "Hừm...còn nóng."
"Hả?" Môi của hắn chạm vào mép thìa, "Không nóng."
Cậu ủy khuất: "Bánh bao nóng."
Hám Thanh Châu sững người một lúc rồi nhếch mép cười, không ngờ Koala Đường Bân lại phản ứng chậm như vậy.

Cậu tức giận nhìn Hám Thanh Châu cười, hai tay kéo lấy cổ hắn, mở miệng: "Thổi."
Hám Thanh Châu nghĩ rằng Đường Bân đang yêu cầu một nụ hôn.

Và tất nhiên hắn sẽ không từ chối cậu.

Đường Bân mở mắt nhìn gương mặt Hám Thanh Châu dần dần phóng đại trước mặt mình, vươn tay muốn đẩy ra, cậu tức giận nói: "Anh không đau lòng em..."
"Thế nào," Hám Thanh Châu giả vờ thổi rồi mới rời đi: "Anh đau lòng cho em."
Đường Bân hài lòng, lại chỉ vào lòng bánh chiên.

Mất gần một tiếng sau cậu mới hài lòng vỗ bụng dựa vào vai hắn.

Trên đường về nhà Hám Thanh Châu hỏi: "Em là gấu Koala, vậy anh là gì?"
Đường Bân cười với hắn: "Là cây lớn, của em."
Cậu quả nhiên coi hắn là một cái cây lớn, bởi vì người kia lúc nào cũng ôm chặt lấy hắn, chỉ cần hắn đẩy cậu ra thhì đối phương sẽ buồn bã rất lâu.

Hám Thanh Châu thấy vậy thì không chịu nổi, cuối cùng cũng thương lượng một tư thế thích hợp cho cả hai người - hắn ngồi trên ghế sôpha, cậu ngồi đối diện trên đùi hắn xem điện thoại, hai tay ôm cổ Hám Thanh Châu, còn hắn thì ngồi đó dùng máy tính xử lý công việc.

Âm thanh điện thoại phát ra quá lớn, hắn lấy tai nghe đeo vào cho cậu.

Đường Bân không phản ứng gì chỉ tiếp tục nhìn điện thoại.

Ba phút sau - Đường Bân cởi bỏ tai nghe, tức giận ném sang một bên, thất vọng nói: "Em không muốn đeo tai nghe."
Ồ, không phải không có phản ứng mà là phản ứng có chút lâu.

Hám Thanh Châu hỏi: "Tại sao lại không muốn đeo?"
Đường Bân suy nghĩ vài giây, nói: "Koala nhỏ đâu biết nhiều như vậy."
Hám Thanh Châu: "..." Cậu không biết tại sao mình lại không muốn đeo tai nghe.

Thật ngạc nhiên!
"Được." Hắn gãi gãi đầu, "Vậy thì không đeo, em xem tiếp đi."
Đường Bân ôm chặt hơn, nhưng chỉ trong vài giây sau cậu lại dùng ngón tay kéo kéo tóc hắn, thổi nhẹ vào cổ Hám Thanh Châu.

Hám Thanh Châu thật sự không thể tập trung xử lí công việc nổi.

"Không muốn xem điện thoại nữa sao?" Hám Thanh Châu hỏi cậu.

Đường Bân nghiêng đầu nhìn hắn vài giây, sau đó đắn đó nói: "Tại sao anh lại không tức giận với em?"
Hám Thanh Châu mỉm cười, không ngờ cậu lại hỏi như vậy: "Tại sao anh phải tức giận?"
Đường Bân suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: "Koala nhỏ còn rất nhỏ, anh không được cưng chiều nó, sẽ làm hư Koala."
Hám Thanh Châu không hiểu: "Em muốn anh nói về em sao?"
Đường Bân chớp mắt nhìn hắn.

Hám Thanh Châu không biết đối phương đang làm gì, chỉ hợp tác nói: "Ngồi im nào, đừng ồn nữa."
Đường Bân sững sốt ba giây, sau đó - người giây trước vừa nói không được chiều hư mình giây sau lại hoài nghi nói: "Anh thật sự dám nói vậy?!"
Hám Thanh Châu cười cười hôn lên trán cậu, lập tức nhận sai: "Thực xin lỗi, anh sai rồi."
Đường Bân sững sờ một giây sau khi nghe đối phương nhận sai ngay lập tức.

Hám Thanh Châu bế cậu lên: "Được rồi, em đói không? Muốn ăn gì?"
Nhưng điều mà Đường Bân muốn nói còn chưa nói ra, liền kéo tóc Hám Thanh Châu một lần nữa.

Hám Thanh Châu bị cậu kéo hơi nghiêng đầu, sau đó đặt một tay lên mông Đường Bân, tay kia thì vươn ra nắm chặt tay Đường Bân đang kéo tóc mình.

Đường Bân bất mãn kẹp chặt tay hắn, tức giận nói: "Anh chán ghét em? Không cho em chạm vào tóc anh?"
Điều này thực sự quá phi lý.

Hám Thanh Châu vô lực nói: "Ý em là sao?"
Đường Bân khịt mũi, "Koala chỉ có thể ôm một cái cây, nhưng cái cây lại có rất nhiều koala bám trên đó!"
Hám Thanh Châu sửng sốt một chút: "Tại sao em lại nói vậy?"
Cậu lại khịt mũi, nhân tiện nghiêng đầu vô cùng tự đắc: "Anh mà hiểu cái gì!"
Hám Thanh Châu: "..."
Một lúc lâu sau - hắn sờ sờ đầu Đường Bân, đoán rằng đối phương vừa xem tình tiết này trên điện thoại: "Đừng xem mấy thứ bậy bạ, anh chỉ có Koala là em thôi."
Đường Bân khịt mũi: "Không nên tin lời nói của đàn ông."
Hám Thanh Châu nhíu mày, cảm thấy mình không nên để cậu xem điện thoại nữa..
 
Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu Miêu
Chương 9: 9: Chỉ Có Một Koala Duy Nhất



Công việc của Hám Thanh Châu ngày càng nhiều, bây giờ hắn không chỉ giải quyết việc kinh doanh của công ty mình mà còn phải làm một phần việc của Đường Bân, nhưng cậu bây giờ lúc nào cũng đeo bám lấy hắn.

Lần đầu tiên Hám Thanh Châu hiểu được thế nào là 'nỗi đau ngọt ngào.'
Hắn nhìn Đường Bân đang ngủ say trong tay, nói: "Em muốn cùng anh đến công ty hay muốn đợi anh ở nhà?
Hắn không biết Koala Đường Bân có sợ người lạ hay không.

Cậu ngáp một cái: "Cùng anh."
Hám Thanh Châu xoa đầu cậu, không sao cả, để Đường Bân ở nhà cho dì Lý chăm sóc hắn cũng không yên tâm lắm, đặt người ở dưới mắt mình vẫn tốt hơn.

Đường Bân ngồi trong xe có chút hưng phấn, tài xế lái xe đi thẳng về phía trước, cậu thì ôm cổ Hám Thanh Châu cao hứng nhìn phong cảnh thay đổi ngoài cửa sổ.

Hám Thanh Châu nói: "Lúc xuống xe anh sẽ nắm tay em, vào văn phòng lại ôm tiếp được không?"
Đường Bân nghe xong, không còn hứng thú với cảnh tượng ngoài cửa sổ nữa, càng ôm chặt cổ hắn hơn.

Hám Thanh Châu bật cười: "Sao lại bám người như vậy chứ?"
Đường Bân ậm ừ nói: "Koala nhỏ phải ôm cây lớn cả ngày mà."
Hắn không bắt cậu buông ra được, chỉ nói: "Được."
Sau khi ra khỏi xe, nhóm nhân viên nhìn vị chủ tịch mặt lạnh của họ đang cẩn thận ông một người đàn ông bước ra, há hốc mồm kinh ngạc.

Mới sáng ra...đã ân ái rồi sao?
Thì ra làm phu nhân tổng tài là không cần tự bước đi sao, thật nể phục.

Tất cả nhân viên nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cùng nhau chào: "Chào chủ tịch! Chào phu nhân chủ tịch!"
Âm thanh vang lớn đến nỗi sắp phá vỡ cả một tòa nhà.

Hám Thanh Châu lạnh lùng đáp: "Được."
Đường Bân ôm cổ hắn, lắc lắc chân, tươi cười đáp: "Chào các cô gái~"
Một nhóm nữ nhân viên lập tức kinh ngạc chạy tới: "Xin chào phu nhân chủ tịch!"
Đường Bân nở nụ cười rực rỡ hơn: "Các cô thật xinh đẹp."
Hám Thanh Châu đang bấm thang máy thì dừng lại.

Vẻ mặt các nhân viên nữ chuyển từ nịnh hót sang hoảng sợ.

Thang máy chuyên dụng đã đi xuống, Hám Thanh Châu ngơ ngác bước vào cửa thang máy như không nghe thấy lời của Đường Bân.

Cậu vẫy vẫy tay chào tạm biệt: "Tạm biệt các cô gái!"
Nhân viên nam bị phớt lờ: "..."
Hám Thanh Châu thấy Đường bân lắc lư ngón chân đá vào vách thang máy, nói: "Em vui lắm hả?"
Cậu nghiêng đầu nói: "Rất vui."
"Sao lại vui thế?"
Hắn nghĩ nếu cậu trả lời là do nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp kia thì ngày mai có thể sẽ không đưa Đường Bân đến công ty nữa.

Cậu chớp mắt: "Em không nói đâu."
"Thật chứ?" Hám Thanh Châu cười, nửa thật nửa giả uy h**p: "Vậy anh sẽ không ôm em nữa."
Đường Bân sững sờ một chút, sau đó không thể tin được mà giật giật tóc nói: "Anh là một cái cây xấu xa!"
Hám Thanh Châu bật cười, chỉ với một lời đe dọa mà hắn đã nhận được đánh giá tồi tệ này.

Hắn không lo lắng về vấn đề này nữa, sau khi vào phòng làm việc, hắn đặt Đường Bân lên ghế sô pha, nói: "Em muốn ăn gì thì cứ gọi Tiểu Trương đi mua cho."
Đường Bân ngồi trên sôpha ngẩng đầu nhìn hắn đang cúi người: "Em muốn dùng điện thoại."
Hám Thanh Châu do dự một chút.

Đường Bân vươn tay mò túi áo: "Điện thoại đâu?"
Hám Thanh Châu: "Không được xem mấy thứ bậy bạ."
Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Hám Thanh Châu nhẹ nhõm đưa điện thoại cho cậu.

Tiểu Trương, chính xác là Trương Văn, trợ lí của Hám Thanh Châu, trong khi y đang báo cáo công việc với hắn thì luôn cảm thấy sau lưng mình hơi ớn lạnh - y cảm thấy có một ánh mắt không thiện cảm đang nhìn chằm chằm mình.

"Tôi đặt tài liệu lên bàn cho ngài." Trương Văn báo cáo xong thì thở phào nhẹ nhõm, muốn thoát khỏi căn phòng lạnh lẽ khó giải thích này ngay lập tức.

Vừa bước tới cửa - "Tiểu Trương!" Đường Bân la lên, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha.

"Đường...anh Đường." Trương Văn dè dặt cười với cậu, bản năng mách bảo cho y biết ánh mắt chán ghét vừa rồi đến từ Đường Bân.

Đường Bân khẽ nhíu mày.

Đại não Trương Văn chạy hết công suất, đột nhiên sửa miệng: "Chủ tịch...Phu nhân chủ tịch!"
Đường Bân khịt mũi không chút khách khí nói: "Tôi muốn ăn thạch đá của Thập Lí Đường và hoành thánh nhỏ của Miên Kí."
*Thạch đá
Hai nơi này, một nơi ở hướng Đông, một nơi ở hướng Tây, đi ô tô cũng mất 20 phút, cộng với thời gian xếp hàng cũng phải gần 40 phút.

Trương Văn lại nhớ tới ánh mắt thiếu thiện cảm của Đường Bân - y có vô ý xúc phạm vợ chủ tịch khi nào không nhỉ? Trương Văn nghĩ, nhưng thật lâu cũng không thu được kết quả gì.

Chắc là do y suy nghĩ nhiều, mấy món ăn này kêu người khác đi mua vẫn được mà, quả thật không cố ý nhắm vào y.

Đường Bân nói tiếp: "Tôi muốn anh tự đi mua."
Trường Văn: "..."
Y nhín vị giám đốc nhà mình cầu xin sự giúp đỡ.

Hám Thanh Châu ngẩng đầu lên từ đống tài liệu: "Cậu đi mua cho em ấy đi."
Trương Văn: "..." Chậc, tại sao lại làm vậy với y, y đã làm sai cái gì, chỉ cần phu nhân chủ tịch mở miệng, số phận của y sẽ lập tức thay đổi.

Cuối cùng, Trương Văn vẫn phải chạy đi mua mấy món ăn kia.

Đường Bân nghiêng đầu nhìn Hám Thanh Châu vài giây, thấy hắn chuyên tâm làm việc không nói với mình câu nào, chịu không nổi chạy tới bên cạnh hắn.

"Chuyện gì vậy?" Hám Thanh Châu nhìn cậu.

Đường Bân cúi người tựa cằm lên đùi hắn: "Không phải anh chỉ có một Koala là em thôi sao?"
Lại là vấn đề này, hỏi lần đầu có thể là do đúng dịp, hỏi lại lần thứ hai thì tất nhiên là có vấn đề.

Hám Thanh Châu: "Sao lại hỏi vậy?"
Cậu mở to hai mắt: "Anh không phủ nhận điều đó!"
Hám Thanh Châu sửng sốt một chút, không ngờ mạch não của cậu lại chạy theo hướng này, nghĩ tới đây liền nghiêm túc nói: "Không đúng, anh chỉ có một Koala là em, sao lại hỏi vậy?"
Đường Bân: "Trong truyện nói, chủ tịch sẽ ngoại tình với trợ lý của họ, anh với Trương Văn có không?"
Đúng là không nên để cậu xem mấy thứ bậy bạ trên điện thoại nữa.

Hám Thanh Châu xoa đầu: "Chỉ có trong truyện thôi, y đơn giản chỉ là trợ lý của anh thôi."
Cậu bĩu môi: "Anh nói dối!"
"Anh không nói dối em."
Đường Bân: "Vậy sao ngày nào anh cũng làm thêm giờ? Bận việc gì mà ngày nào cũng phải tăng ca vậy? Anh lấy cớ tăng ca để làm chuyện không thể nói với Trương Văn chứ gì?"
Hám Thanh Châu đứng hình một lúc, đây là lần đầu tiên hắn đi làm đúng nghĩa sau khi Đường Bân bị bệnh*, vì vậy những gì cậu nói vừa nãy là thời điểm sau khi họ vừa mới kết hôn.

*Tức là lần trước cũng đi xíu rồi về thôi hà, chứ không đi theo giờ hành chính.

Hắn thật sự không ngờ cậu lại quan tâm đến chuyện này.

Tại sao Đường Bân lại để tâm đến chuyện này? Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, Đường Bân cũng thích hắn sao? Nhưng...!cậu đã có người mình thích rồi mà.

Đường Bân đồng ý kết hôn vì tức giận khi người kia xuất ngoại...cậu không nói với ai về cuộc hôn nhân của mình...Hai người gần như không liên hệ với nhau lần nào trong bốn năm...!
Nói như thế nào cũng có điểm không hợp lý.

Thấy Hám Thanh Châu hồi lâu không đáp lại, Đường Bân lại càng tin chắc vào suy nghĩ của mình, trong lòng càng thêm đau khổ với tức giận.

Koala nhỏ sắp bùng nổ rồi!
Hám Thanh Châu ôm cậu lên: "Thật sự anh chỉ tăng ca vì công việc thôi, chuyện kia..." Vì hắn biết Đường Bân không thích mình, sợ bầu không khí lúng túng khi cả hai đối diện với nhau nên hắn mới đi sớm về muộn.

Hắn sợ Đường Bân ngày nào đó bình tĩnh lại sẽ đòi ly hôn với mình nên thời gian hai người ở bên nhau càng ngày càng rút ngắn.

"Chuyện kia là chuyện gì?" Cậu hỏi.

Chuyện này phải nói với Đường Bân sao đây? Hắn hôn lên trán cậu, trịnh trọng nói: "Anh với trợ lý không có gì cả.

Anh chỉ có em thôi, Koala nhỏ."
Đường Bân ôm cổ hắn: "Thật không?"
"Thật, anh thề."

Đường Bân dễ dàng thỏa mãn, khi nhận được lời hứa liền vui vẻ trở lại, dụi dụi lên đầu Hám Thanh Châu.

Hắn nghĩ tới chuyện Đường Bân nói là Koala chỉ có một cái cây duy nhất, chuyện này có thật không?
Hám Thanh Châu nhìn cậu, một suy nghĩ vừa nóng bỏng vừa ngớ ngẩn chạy trong đầu hắn: "Đường Bân, em..."
Đường Bân biết Hám Thanh Châu và Trương Văn không có loại quan hệ đó thì tâm tình tốt hơn, chỉ vào khoảng không gian trống bên cạnh, nói: "Anh trồng một cái cây ở đó đi!"
Hám Thanh Châu đột ngột im lặng không nói nữa.

Cậu duỗi ngón tay ra muốn hành động liền, bộ dáng giống như một hôn quân chỉ biết hưởng lạc: "Vậy ở chỗ kia cũng phải trông cây, đến lúc đó em muốn ôm cây nào thì ôm cây đó."
Hám Thanh Châu: "..."
Hắn lạnh lùng nói: "Không được trồng cây trong phòng."
Đường Bân nghiêng đầu nghĩ: ""Vậy chỉ trồng một cây thôi, trên mặt đất thì làm bãi cỏ."
Hám Thanh Châu tiếp tục tàn nhẫn nói: "Không được!"
Cậu uất ức: "Tại sao!"
"Văn phòng của anh, không được là không được."
Đường Bân càng thêm ủy khuất: "Quả nhiên những điều anh nói chỉ là gạt người.

Cái gì mà chỉ có một Koala duy nhất, cây lớn nói vậy cũng chỉ để lừa gạt Koala nhỏ đẹp trai, đơn thuần thôi."
Hám Thanh Châu cảm thấy chính mình vừa rồi thật sự là bị úng não, tại sao lại đi giằng co với một Koala bị rối loạn tinh thần chứ.

Đường Bân càng nói càng đau lòng, cậu cảm thấy mình sắp khóc tới nơi: "Koala nhỏ không thích cây lớn nữa!"
Hám Thanh Châu thở dài: "Em muốn làm gì, anh kêu thư kí vào làm cho em, được chứ?"
Đường Bân lập tức chuyển mưa thành nắng: "Thật không?"
Hắn xoa đầu: "Ừm."
Đường Bân hôn lên hai má hắn: "Koala nhỏ thích anh nhất!"
Tim Hám Thanh Châu run động, tuy biết lời nói của đối phương không phải thật nhưng vẫn không nhịn được mà đập loạn.

Hám Thanh Châu: "Được rồi, bây giờ em có thể tiếp tục ngồi sôpha xem điện thoại được không?"
Cậu khịt mũi: "Không!"
"Em..."
Đường Bân đau lòng nói: "Koala nhỏ phải ôm cây lớn của mình..."
Hám Thanh Châu: "..Được, vậy em ngồi yên chút."
Bảng trắng-----
Đường Bân: Sở dĩ vui vẻ là vì được gọi là 'phu nhân chủ tịch'.

*suỵt*.
 
Back
Top Bottom