Tâm Linh Mợ Cúc

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
307031176-256-k405126.jpg

Mợ Cúc
Tác giả: AnhvoHoai
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hoàng Anh ( Diễm My) Tags: hh​
 
Mợ Cúc
1


TÊN TRUYỆN MỢ CÚC

THỂ LOẠI HIỆN ĐẠI

TÁC GIẢ HOÀNG ANHCHƯƠNG 1Từng đợt sấm nổ rền trời vang lên trong đêm mưa gió tầm tã, tháng bảy, tháng của Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau mỗi năm một lần trên cầu Ô Thước, có phải trời cũng thương xót cho hai người họ cách xa nhau, người đầu cầu nhớ nhung, người cuối cầu nhung nhớ mới đổ nhiều lệ như vậy.Đêm nay tôi không ngủ được, tôi sợ nhất sấm chớp như thế này, vì mỗi lần như thế tôi hay nằm mơ thấy những thấy kỳ lạ, giống như bản thân xuyên vào một thế giới khác, lúc đầu tôi cứ nghĩ mình xem phim xuyên không nhiều quá nên sinh ra mơ mộng, nhưng thời gian sau này tôi lên đại học không còn dành thời gian cho các soái ca trên màn ảnh nữa mà sao tình trạng này vẫn không dứt, haizzz, lại mất ngủ nữa rồi…!Hôm sau tôi dậy có hơi trễ hơn thường ngày do hôm nay là chủ nhật, tôi không phải đi học, mà đêm qua cũng không ngủ nhiều nên sáng nay cố ngủ thêm một chút, lúc vệ sinh cá nhân xong thì đồng hồ cũng điểm sang số 8, tôi di chuyển xuống nhà bếp để ăn sáng, không biết hôm nay dì Ba cho ăn món gì.

Nhưng khi bước xuống nhà, tôi thấy ba đang ngồi thất thần bên bữa ăn sáng, còn mẹ thì mắt đỏ hoe, cả chị Thư nữa, chị Thư cũng thút thít, tôi ngơ ngác hỏi:-- Ba mẹ, có chuyện gì vậy, mọi người làm sao vậy ?Mẹ tôi ồ ạt khóc lóc nói:-- Mất..mất hết rồi Cúc ơi..huhu..

-- Mất? …

Nhưng mà mất cái gì hả mẹ, mẹ nói rõ ràng đi..Mẹ tôi chỉ lắc đầu, hai hàng nước mắt tuôn ra như mưa đổ, mẹ tôi trước giờ là như vậy, dễ xúc động lắm, tôi biết khó mà hỏi thêm được gì nên quay sang hỏi chi Thư:-- Chị Hai, có chuyện gì vậy chị?Chị Thư cũng nước mắt ngắn dài, nói trong hàng lệ:-- Công ty...công ty gặp nhiều vấn đề..Nợ công nhân, cổ phiếu rớt giá thê thảm... chú Tài., chú Tài ôm hết tiền bỏ đi rồi..Tôi nghe mà như sét đánh bên tai, ngồi phịch xuống ghế.

Nhà tôi có một ông ty tuy không quá lớn nhưng cũng có chỗ đứng trong thương trường, dạo trước ba tôi bị tai nạn phải nằm viện điều trị, chuyện công ty tạm thời giao cho chú Tài, cũng tức là chú ruột của tôi, mỗi ngày nếu không là chú Tài thì cũng có người vào viện báo cáo tình hình cho ba tôi biết, tôi cũng nghe phong phanh công ty làm ăn không được thuận lợi, lại còn đền hai hợp đồng lớn do chú Tài sơ suất, nhưng không ngờ chỉ trong mấy tháng mà lại xuống dốc như vậy.-- Vậy..bây giờ..phải làm sao hả ba..?Ba tôi, một người đàn ông trụ cột trong gia đình, bình thường mạnh khỏe và dứt khoát, hôm nay, lần đầu tiên tôi thấy ông gục ngã nói những lời này:-- Còn sao nữa...Bán nhà, bán hết tài sản mà trả cho công nhân.Chị Thư :-- Bán nhà rồi mình ở đâu ba, huhu..??Ba bất lực đưa hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt, điện thoại trên bàn cứ reo liên tục, hết người này đến người kia gọi, chú Bách, thư ký của ba cũng chạy đến báo công nhân họ kéo đến công ty , đang la hét đòi gặp ba ngay lập tức.

Ba tôi mệt mỏi đứng dậy, vơ cái áo vest trên ghế đi với chú Bách, tôi đòi đi theo nhưng ba dứt khoát không cho theo, đành nhìn bóng ba lên xe đi trong rầu rĩ.Ở nhà mấy mẹ con tôi cũng không ngồi yên, lo lắng khôn cùng, không biết bên phía công ty sao rồi, chuyện công ty gặp trục trặc tôi có biết, và ba đã xoay được tiền để trả cho đối tác và công nhân, nhưng không ngờ là chú ruột tôi lại nhẫn tâm ôm hết số tiền đó đi trong lúc này, đúng là gián tiếp cầm dao kề cổ ba tôi mà.Thời gian cứ trôi qua, chúng tôi lo lắng gọi thử nhưng ba không có bắt máy, cả nhà ba người chúng tôi như ngồi trên đống lửa, mẹ khóc, chị Thư khóc um cả nhà làm tôi cũng bị rối trí theo tiếng khóc của hai người họ.-- Mẹ, chị Hai, chuyện đâu còn có đó, hai người bình tĩnh đợi ba về coi sao, chưa gì mà bù lu bù loa như vậy, có giải quyết được cái gì đâu chứ.Mẹ tôi lắc đầu, bộ dạng sắp ngất đến nơi:-- Giải quyết cái gì nữa..tiền khó khăn lắm mới xoay được mà cái thằng khốn nạn đó nó cưỡm hết rồi, bây giờ đào đâu tiền trả cho công nhân, đền bù hợp đồng, cổ phiếu trong một đêm rớt giá trầm trọng.. con nói còn giải quyết cái gì nữa hả..?

-- Dù là như vậy mẹ cũng phải bình tĩnh cùng ba suy nghĩ tìm cách khác, chứ ba đang rối như tơ vò mẹ còn ngồi khóc trách móc thì có được gì, càng làm ba rối hơn thôi..

-- Mẹ không biết..mẹ không biết cách gì hết huhu...ông trời ơi, sao tôi khổ thế này..Tôi nhìn mẹ với chị Thư ôm nhau khóc tức khóc tưởi mà bỏ đi ra ngoài, lấy xe máy chạy đến công ty của ba, từ đằng xa tôi đã thấy công nhân đông nghẹt, còn ba đứng trên kia giải thích và mong mọi người thông cảm thư thư thêm vài ngày, nhất định sẽ trả lương đầy đủ, nhưng số ít người im lặng, còn lại đều không đồng ý, họ mắng chửi ba tôi lừa gạt, bốc lột sức lao động và đòi khởi kiện ba, có người còn ném cả vỏ chai nhựa lên nữa, lời lẽ hết sức nặng nề, tôi thấy mà không kìm được vội chen vào đám đông chạy đến bên ba, ba nhíu mày, nói nhỏ với tôi:-- Con đi đâu vậy, mau về nhà đi, nhanh lên.Tôi lắc đầu:-- Không, con ở đây với ba.Bọn người phía dưới tức giận đến mức còn muốn xông lên đánh ba tôi, số bảo vệ gần như không thể ngăn được số công nhân này, tôi giật cái micro của ba và nói lớn:--- Mọi người...xin mọi người bình tĩnh nghe con nói vài lời.,chỉ vài lời thôi ạ..Trứng, vỏ chai liên tục ném lên, dù được bảo vệ nhưng tôi vẫn bị vỏ chai nước suối ném trúng vào đầu, tôi mặc kệ, tiếp tục nói:-- Các cô..các chú các bác các dì, xin mọi người im lặng, im lặng 3 phút nghe con nói về tiền lương của mọi người.Nghe đến tiền lương mọi người bắt đầu im lặng,không khí ồn ào từ tự dịu nhẹ, tôi mới cầm chặt cái mic mà nói thật lớn, thật rõ ràng:-- Thưa mọi người, như mọi người cũng đã biết hiện tại công ty đang gặp khó khăn về tài chính, đúng, hiện tại ngân sách công ty đã không còn tiền để chi trả lương cho mọi người, nhưng mọi người có biết nguyên nhân vì sao không ạ?Mọi người im lặng nhìn nhau rồi xì xầm cái gì đó, tôi tiếp tục nói:-- Là vì chúng ta thiếu đoàn kết đó ạ.

Lúc mà ba mẹ con thành lập công ty này con vẫn còn bé xíu, nhưng con vẫn nhớ như in những ngày nghỉ học được ba cho đi theo vào công ty, nhìn ba nhẹ nhàng với tất cả mọi người, rồi mỗi dịp lễ tết luôn cần thận xem xét quà cáp sao cho hợp lý, trong công ty ai có hoàn cảnh khó khăn đều được ưu tiên phần thưởng hơn một chút, đối với ba con đây không đơn thuần là 1 công ty mà còn là một ngôi nhà, mọi người không chỉ là là những công nhân ăn lương mà còn là những anh em cùng ba đi từ khó khăn đến thành công, chúng ta giống như một cơ thể, nếu ba con là bộ não thì tất cả mọi người cũng là tay chân máu thịt, không thể thiếu một bộ phận nào cả…Chậm vài giây tôi thấy sắc mặt những người phía dưới đã dịu lại liền nói tiếp:-- Mấy tháng trước ba con không may bị tai nạn, phải giao công ty cho chú Tài tiếp quản, nhưng không ngờ chú ấy đã không làm tốt việc mà còn cưỡm mất tài sản mà ba con cùng mọi người phải đổ mồ hôi nước mắt mới có được, hiện tại công ty đã gửi đơn lên công an, tiến hành truy nã chú ấy, lúc này momg mọi người hãy bình tĩnh, chúng ta cần đoàn kết để vực dậy công ty, để công ty đi vào hoạt động lại và có tiền chi trả cho mọi người, nếu mọi người cứ tiếp tục làm loạn không chịu làm việc thì người thiệt hại nhất chính là mọi người thôi, cùng lắm ba con đi tù, mà ba con đi tù thì công ty đóng cửa, ai sẽ là người đứng ra chi trả cho mọi người hai tháng tiền lương vừa qua….ai….không có ai cả...vậy nên con tha thiết mong mọi người, chúng ta là một gia đình, chúng ta cần phải đoàn kết lại...vì Thịnh Phát, vì con cái chúng ta...tất cả đều phải đồng lòng…..Phía dưới mọi người liếc nhìn nhau, trên này tôi xung phong giơ tay hô hào, thế là chú Bách cũng làm theo, những người khác cũng như thế, lần lượt những cánh tay rụt rè giơ lên rồi lại thêm cánh tay khác, cuối cùng thì họ cũng đồng ý cho công ty thêm tối đa nửa tháng phải phát lương tháng rồi cho họ xoay xở, ba tôi hứa sẽ sớm thanh toán lương mới giải tán được đám đông mà về nhà.Ba cho người lái xe máy, bảo tôi lên xe với ba, ông nhìn tôi nói:-- Cúc...ba cảm ơn con đã giải vây cho ba, con giỏi lắm.Tôi thì đang lo lắng về cái hẹn nửa tháng sau nên hỏi ba:-- Ba nhấm có xoay được tiền để phát lương không ba?Ba tôi thở dài thườn thượt:-- Những nơi vạy mượn được đều đã vay cả rồi, căn nhà cũng đã thế chấp ngân hàng.

-- Vậy là sao hả ba, sao mới một đêm mà đã đến độ như vậy.

-- Không phải mới 1 đêm mà là gần hai tháng nay công ty đã tuột dốc thê thảm, ba không muốn mẹ với các con lo nên không nói ra, vay tiền để duy trì, nhưng cuối cùng vẫn thất bại…Tôi nhìn ba, thảo nào gần đây ba già đi trông thấy, hôm nào cũng đi sớm về trễ, mẹ còn trách ba về không đúng giờ, không ăn tối cùng gia đình, không ngờ ba một mình chịu bao nhiêu áp lực như vậy, tôi thương ba quá nên ôm lấy tay ba mà dựa đầu vào đó:-- Ba...ba vất vả rồi…Trên đỉnh đầu truyền đến hơi thở của ba, hơi thở vương mùi mệt mỏi.Mấy ngày sau ngày nào ba cũng đi từ sáng sớm đến tối muộn mới về nhà, tôi hỏi tình hình thì ba chỉ lắc đầu rồi tiếp tục nhìn vào cái điện thoại đang có người gọi đến đòi tiền.

Những ngày đó không khí trong nhà đều rất ảm đạm, nếu không là tiếng mẹ với chi Thư khóc thì lại là tiếng thở dài trong màn đêm tối của ba….Qua một tuần, ba vẫn không xoay tiền được, thời hạn nửa tháng thì ngày một gần, nhìn mái tóc của ba đã xuất hiện những sợi tóc bạc mà lòng tôi đau xót vô cùng, nhưng bản thân lại không có cách gì giúp ba trong lúc này.

Mẹ tôi hỏi:-- Sao rồi ông, ông có vay được tiền ở đâu chưa?Ba lắc đầu, chẳng buồn động đũa.-- Chưa.

-- Vậy phải làm sao đây, hai cha con ông hứa nửa tháng có còn gì?

Sao bây giờ lại không có?

-- Bà tưởng vay tiền dễ lắm à, lại là số tiền lớn thế tự dưng người ta cho bà vay chắc, người ta để đầu tư không sướng hơn sao?

-- Thì...thì…Lúc này điện thoại của ba lại reo lên, màn hình trước mắt hiện lên dãy số rất đẹp, lại không có lưu tên, ba chần chừ rồi cũng nghe máy:-- A lô.

--....

-- Ông là…

--...

-- Tôi nhớ mà..được được…Ba tắt máy đặt điện thoại xuống bàn, mẹ liền hỏi ngay:-- Ai vậy ông?

-- Bà còn nhớ vợ chồng anh Tứ ở quê không, anh Tứ có hình xăm đại bàng trên ngực đó.Mẹ tôi nhăn trán suy nghĩ một lúc thì cũng nghĩ ra, lại hỏi:-- Tôi nhớ, rồi sao, gọi cho ông có việc gì?

-- Anh ấy nói có việc bàn với chúng ta, trưa nay sẽ lên tới.

-- Bàn chuyện gì, lâu nay hai nhà có qua lại gì đâu?

Hay là định nhờ vả chúng ta cái gì?Ba mắng:-- Bà lại nữa, bà biết nhà người ta thế nào mà ăn nói thế, bỏ cái tật ấy đi nhé, lớn rồi, ăn nói cẩn thận kẻo người ta cười cho.Mẹ tôi quay lưng bỏ về phòng, cái tánh mẹ tôi là vậy, dễ xúc động, dễ giận dỗi nhưng cũng nhanh quên, thế nào một lúc nữa cũng đi xuống nói chuyện với ba tôi bình thường như chưa có chuyện gì cho mà xem.

Bởi tôi rầu cái tính của mẹ tôi hết sức vậy đó, thiếu quyết đoán, thiếu lập trường, ba khuyên hoài mà mẹ không có sửa được, riết rồi ba cũng mặc kệ luôn.Đến xế trưa, hơn 1 giờ chiều thì ngoài cổng có người nhấn chuông, dì Ba đang làm công chuyện nên tôi chạy ra mở cổng, trước mắt tôi là con xe đắt tiền màu đen bóng loáng, một người đàn ông tầm tuổi ba tôi đi tới hỏi:-- Chào con gái, đây có phải nhà của vợ chồng Hai Thịnh không con?

-- Dạ đúng rồi bác, bác tìm ba con hả?

-- Ừ ba có hẹn với ba con, ba con có ở nhà chứ?

-- Dạ có, mời bác vào nhà, ba con đang ở bên trong.

-- Ừ.

Tôi đóng cổng rồi cũng đi nhanh vào theo xem là có chuyện gì, thấy bộ dạng vui vẻ của ba tôi tôi cũng đỡ lo, chỉ sợ người ta đến làm lớn chuyện, ba tôi bị tim sẽ không chịu nổi thôi.

Tôi đứng gần đó cũng nghe sơ qua câu chuyện, thì ra người đàn ông này chính là bác Tứ, hàng xóm cũ ở quê của ba mẹ tôi ở dưới Kiên Giang, nhấp ngụm trà, bác ấy nói:-- Anh chị có nhớ đã bao lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau không, đã ba mươi năm rồi còn gì?

Ba tôi cười, nụ cười hiếm hoi của những ngày qua:-- Nhanh thật đấy, mới đó mà đã ba mươi năm, thời gian vội vã quá.

-- Chớp mắt một cái chúng ta đều đã già hết rồi.

-- ừ, già hết rồi.

-- Thật ra tôi cũng có nghe chuyện của anh, chỗ anh em với nhau tôi hỏi thật, tình hình sao rồi?

-- Tôi cũng đang cố gắng tìm mọi cách xoay sở.. nhưng anh cũng biết rồi đó, số tiền lớn đâu phải dễ dàng mà xoay ra.

-- Tôi hiểu, cho nên hôm nay tôi đến cũng vì chuyện đó.Ba tôi ngạc nhiên nhìn bác Tứ, lắng nghe bác ấy nói:--Chỗ hàng xóm với nhau nên tôi nói thẳng luôn, không vòng vo làm gì, tôi sẽ cho anh vay tiền để cứu lấy công ty lúc này, và thêm tiền để anh chỉnh sửa lại trang thiết bị trong công ty, tất nhiên tôi cũng có 1 điều kiện.

-- Điều kiện gì?

-- Là anh phải gả con gái anh cho con trai tôi.

-- Hả?Cả ba mẹ tôi đều há hốc kinh ngạc, bác Tứ..ông ấy nói cái gì vậy trời?-- Anh nói vậy là sao?

-- Là chúng ta kết thông gia, tôi muốn cưới con gái anh cho con trai tôi.Mẹ tôi không nén được thắc mắc, bèn hỏi:-- Nhưng sao nhà anh lại muốn cưới con gái tôi, thiếu gì các cô gái khác?Bác Tứ cười cười:-- Không có gì đâu chị, là do tôi quý anh chị cũng như hai cháu thôi, anh chị cứ suy nghĩ, chỉ cần anh chị đồng ý thì tiền sẽ vào tài khoản anh Thịnh ngay.Ba tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:-- Làm vậy khác nào tôi bán con mình.

-- Anh đừng nói vậy, tôi không hề có ý đó, cũng không cần phần trăm gì trong công ty anh cả, đơn giản là tôi cho anh vay, bao giờ làm ăn được thì trả cho tôi sau.

Đây là con trai tôi.Bác Tứ lấy ra bức ảnh đặt lên bàn, ba mẹ tôi xem trước rồi đưa cho tôi với chị Thư, vừa thấy bức ảnh chị Thư đã trầm trồ:-- Wao..đẹp trai quá…

Tôi huých tay chị Thư mấy cái chị mới thôi trầm trồ khen người trong ảnh, còn bác Tứ nói tiếp:-- Đó là Tấn Đạt, con trai Út tôi, hiện tại nó đang cùng tôi quản lý công ty thủy sản ở quê, nếu nó cưới vợ sinh con, tôi sẽ giao toàn bộ công ty lại cho nó điều hành, thật sự là nhà chúng tôi làm ăn nên cũng quan trọng chuyện tuổi tác, thằng này nó tuổi Dần, thầy nói phải cưới vợ tuổi Tuất mới tốt, vừa hay hai con gái nhà anh chị có ngày tháng sinh trùng với thầy nói, cho nên mới có cuộc gặp ngày hôm nay.Đến đây thì chúng tôi cũng đã hiểu rõ câu chuyện, bác Tứ nói ba mẹ cứ suy nghĩ thêm rồi từ giã ra về, không quên nhìn hai chị em tôi rồi mới đi.

Mẹ tôi hỏi:-- Hồi đó biết là nhà họ giàu nhưng không nghĩ là giàu đến mức độ này.

Ý ông tính sao?Ba ngẩng lên nhìn tôi với chị Thư khẽ nói:-- Hai đứa đều còn đang đi học, cho nên..Ba chưa nói dứt câu chị Thư đã sà xuống nói:-- Ba, con thấy lời đề nghị đó nhà mình đâu có thiệt gì đâu, vừa có tiền cho ba cứu công ty mà còn được làm thông gia với nhà giàu như vậy, ba còn chần chừ gì nữa.Ba tôi chau mày:-- Con nói vậy là con đồng ý cuộc hôn nhân này có phải không?Chi Thư cười tủm tỉm, còn tôi thì tranh thủ lấy điện thoại tìm kiếm cái công ty thủy sản mà bác Tứ nói lúc nãy, đúng là rất lớn, quy mô còn lan rộng sang các tỉnh miền tây khác nữa.

Còn có cả ít thông tin về người trong ảnh kia:-- Ba, cái người này là con trai bác Tứ nè, Lâm Tấn Đạt, 29 tuổi.

-- Ừ, mặt mũi cũng sáng sủa lắm.Chi Thư lại khen:-- Đẹp trai thật, đẹp hơn cả mấy idol của chị luôn á Cúc.Nhìn chị Thư thì ai cũng nhận ra chị ấy đồng ý cho hôn sự này, ba biểu chị ấy suy nghĩ thêm nhưng chị ấy chắc nịch:-- Con đồng ý thật mà ba đừng có lo, nhà người ta giàu như vậy, con về đó chẳng phải tốt quá rồi sao, ba gọi cho bác Tứ trả lời đi.

-- Không vội.

Từ từ đã, làm thế sau này họ sẽ xem thường con đó có biết chưa.

-- Ôi ba ơi liêm sỉ gì tầm này, lỡ như nhà người ta tìm được con gái khác thì sao?Tôi mới nói:-- Nếu tìm được thì bác ấy đã không lặn lội lên đâu và rót nhiều tiền vào công ty của mình.Ba tôi gật gù:-- Thu Cúc nói đúng, vả lại...nhà đó có chút phức tạp.

-- Phức tạp sao ba?

-- Ông Tứ...tới hai bà vợ.Chị Thư dường như bị vẻ đẹp trai của người trong ảnh làm cho u mê, vô tư nói:-- Trời, có vậy thôi hả, con còn tưởng là chuyện gì, con không quan tâm chuyện đó đâu ba, nói chung là con chịu cuộc hôn nhân này.Chị Thư cười hề hề, liên tưởng đến chồng tương lai đẹp trai, mà không biết rằng đằng sau sự hào nhoáng của gia tộc họ Lâm là những bí mật ghê rợn...🍀🍀

Chào mọi người, chúng ta cùng chào đón hai nhân vật chính của câu truyện này nhé.

Truyện mới nên em My xin mỗi chế một like, 1 bình luận để truyện được nổi lên nhé.

Truyện này có nhóm, nhóm đang lên chương 12, đêm nay lên 13, chị em vào nhóm thì có thể chuyển khoản hoặc nạp card vina 50k nhé.

Mãi yêu....🍀🍀
 
Mợ Cúc
chương 2


TÊN TRUYỆN MỢ CÚC

TÁC GIẢ HOÀNG ANH

THỂ LOẠI HIỆN ĐẠI CÓ YẾU TỐ HƯ CẤU.CHƯƠNG 2Đêm đó chị Thư sang phòng tôi rủ tôi chọn váy cưới giúp chị ấy, rồi địa điểm chụp ảnh cưới, cùng nơi trăng mật lý tưởng, nói chung chi Thư nôn nao hào hứng lắm, đến nỗi tôi phải nói:-- Chị không tìm hiểu người ta là người thế nào à?

-- Thời gian còn dài, mặc sức mà tìm hiểu, em lo gì.

-- Thì em phải lo chứ sao không, không quen không biết, không hiểu tính cách người ta ra sao, có đàng hoàng tốt tính hay là người trăng hoa chơi bời, hôn nhân là cả một đời người chứ đâu phải cuộc chơi mà tùy tiện hả chị.Chị Thư véo mũi tôi, cười khì:-- Chị biết rồi, em đó, lúc nào cũng lo xa hết.

Thôi chọn giúp chị đi, chị thích mẫu này nè em thấy sao?Tôi với chị Thư là hai chị em sinh đôi nhưng chúng tôi không giống nhau đến mức không nhận ra được, tôi cao hơn chị Thư 2cm, da trắng và tóc đen, chị Thư thì đeo đuổi phong cách sexy, tóc chị hay nhuộm màu, thích mặc những cái váy body ôm trọn cơ thể nóng bỏng, tôi thì không có theo hướng nào cố định, thích thì mặc, nhưng có lẽ thích nhất là những thiết kế trang nhã, tôi cũng không thích quá phô trương, chị em tôi, hai tính cách hoàn toàn khác biệt, nhưng có lẽ cái khác nhất chính là cái nốt ruồi đen dưới mắt tôi, mà người ta hay gọi là nốt ruồi lệ, tôi nhớ có lần mẹ đưa chị em tôi về quê của mẹ ở An Giang để ăn giỗ, ai cũng khen chị em tôi đẹp, với nhan sắc này lớn lên phải đi thi hoa hậu nhưng có một ông lão cũng đã lớn tuổi, tóc đã bạc hết mái đầu, ông bận bộ bà ba màu nâu, tóc búi củ tỏi, tay vuốt vuốt chòm râu rồi nói:-- Nợ duyên kiếp trước kiếp này phải trả, cái nốt ruồi đó chính là phá tướng, nhưng cũng không được tự tiện phá bỏ, nếu không tai họa sẽ ập đến.Tôi còn nhớ ông ấy là thầy Lương, được xem là bậc thầy tướng số, ông chỉ cần nhìn người đó là có thể nói được tương lai sau này nhưng không phải ai cũng được ông xem, người nào có duyên với ông thì ông mới nói, có điều mẹ tôi thì không tin cái chuyện bói toán, gạt ngang:-- Gì mà kiếp sau kiếp trước, tôi không tin đâu.Ông Lương cười khà khà:-- Để rồi xem tôi nói có đúng không.

Con bé có nốt ruồi dưới mắt cái số của nó không đơn giản, còn vương tiền kiếp, người ta theo đến kiếp này để đòi, muốn tránh cũng không được đâu.Bẵng đi đã nhiều năm trôi qua tôi cũng không nhớ về lời thầy Lương nói, chỉ là không hiểu sao đêm nay tôi ngủ tôi nằm mơ thấy ông ấy, ông cười, đưa cho tôi đoạn dây màu đỏ, tay vẫn vuốt chòm râu trắng như ngày xưa rồi biến mất..Lúc tôi tỉnh giấc, trong tay vẫn cầm đoạn dây màu đỏ giống hệt trong giấc mơ, tôi kinh ngạc dụi mắt mấy lần, đoạn dây vẫn nằm yên trong lòng bàn tay của mình, bên ngoài trời lại đổ mưa lớn, sấm chớp lại vang lên.

Tôi không biết, không biết đây là điềm báo khởi đầu những chuyện sau này….Chiều hôm đó ba tôi về sớm hơn thường ngày, ông đặt cái cặp lên bàn rồi biểu tôi lên phòng gọi chị Thư với mẹ xuống, tôi bỏ mấy cọng rau đang nhặt lại cho dì Ba rồi lên lầu gọi hai mẹ và chị Thư đang bàn tính chuyện hôn sự, nét mặt hớn hở vẫn còn đọng trên gương mặt hai người họ.Mẹ hỏi:-- Gọi tôi làm gì vậy, tôi với con Thư đang chọn nhà hàng nào ngon để đãi khách mà chưa chọn được nữa nè.Ba nhìn chị Thư trân trân, khuôn mặt rõ là khác lạ, tôi đoán là đã có chuyện gì rồi, nên hỏi thêm:-- Ba, bộ có chuyện gì hả ba, con thấy sắc mặt ba không tốt lắm?Ba thở hắt ra một hơi rồi nói:-- Thư à..ba muốn nói con chuyện này, liên quan đến hôn sự của con.

-- Ba nói đi, có phải bên đó đã chọn được ngày rồi không ba?

-- Ừ, họ chọn được ngày tháng cả rồi, mùng 9 dạm hỏi, 19 rước dâu, nhưng mà…

-- Nhưng mà sao ba?

-- Nhưng mà...chú rể...chú rể không đi được..phải ngồi xe lăn..Cái điện thoại chị Thư rơi xuống, chị ấy tròn mắt, lắp bắp:-- Cái gì..ba nói cái gì..anh ta ngồi xe lăn.Ba gật đầu, giọng nói nhẹ hều:-- Ừ, nghe nói bị tai nạn bị gãy chân, nên ngồi xe lăn con ạ.

Lần này thiệt thòi cho con rồi..Chị Thư đột ngột đứng phắt dậy, nói lớn:-- Con không chịu đâu, ngay từ đầu bác ấy đâu có nói con bác ấy bị tàn tật con tưởng là người bình thường nên con mới đồng ý, chứ nếu biết bị như vậy con đâu có điên mà lấy anh ta làm gì chứ, con không chịu...con không chịu đâu…..Chị Thư bỏ chạy về phòng, mẹ tôi cũng chạy theo chị ấy, dưới nhà chỉ còn tôi và ba, nhìn ba rầu rĩ tôi mới hỏi cho rõ ràng:-- Ai nói cho ba biết anh ta bị vậy hả ba?

-- Bác Tứ, ông ấy gọi cho ba nói thật là con trai út ông ấy bị tai nạn hồi lúc đi học, tuy giữ được tính mạng nhưng mà hai chân không đi lại được, phải di chuyển bằng xe lăn.

-- Dạ, cũng tội nghiệp quá.

Với tính cách của chị Thư con sợ chị ấy không chấp nhận chuyện này đâu ba.

-- Ừ, cho nên ba phải nói rõ với nó từ trước, cái khó bây giờ là đã cận ngày thanh toán lương cho công nhân, máy móc hư hỏng cần phải sửa chữa thay thế, trăm thứ đều cần đến tiền con ạ.Tôi lặng im nhìn lên căn phòng trên lầu, chị tôi tôi hiểu, không bao giờ chị ấy đồng ý chuyện chồng mình bị như thế, mà nếu chị Thư không chịu thì công ty của ba sẽ ra sao đây, lúc này là lúc sinh tử, đứng trước bờ vực thẳm, tiến không được, lùi cũng không xong.Haizzz…Một lúc sau mẹ tôi đi xuống, mặt nhăn nhó, trách móc:-- Sao từ đầu ông không nói rõ ràng với con bé, để nó hào hứng hy vọng rồi ông tạt cho nó gaò nước lạnh như vậy chứ, ông thật quá đáng.

-- Kìa mẹ, ba cũng mới biết chứ có phải cố tình giấu mẹ với chị Hai đâu mà mẹ trách ba như thế.

-- Mày thì lúc nào cũng bênh ông ấy chầm chập ấy.

Hay mày muốn chị mày lấy thằng tàn tật suốt đời, mày xấu tính vừa vừa thôi.Từ nhỏ cho đến lớn tôi với mẹ tôi không có hợp, nói năm ba câu thế nào cũng cãi nhau, nhà có 4 người nhưng hai phe phái, tôi với ba, mẹ với chị Thư, mẹ bênh chị ấy lắm, cái gì tốt đẹp cũng ưu tiên chị Thư hơn tôi.-- Con chỉ nói đúng sự thật thôi, lúc này nhà biết bao nhiêu chuyện dồn dập, một mình ba đứng ra chống đỡ, mẹ đã không san sẻ với ba mà trách cứ đủ chuyện, mẹ thương chị Hai thì ba cũng thương vậy, lẽ nào ba muốn đẩy chị ấy vào chỗ như vậy, cái này là do bên người ta mới cho ba hay, mẹ làm ơn hiểu đúng câu chuyện thôi trách ba đi.

-- Mày nói hay quá, vậy mày lấy thằng đó đi, mày thương ba mày lắm mà, mày lấy nó đi, mày cứu công ty đi, chứ tao nhất quyết không gả con Thư đâu.

-- Con chưa thấy ai vô lý như mẹ, được, chị Thư không lấy thì con lấy, mẹ không phải lo chị ấy khổ đâu.Ba quát:-- Im cả đi..để tôi nghĩ cách…Giọng mẹ cũng không hề nhỏ:-- Nghĩ cách gì,, còn vài ngày nữa đến hạn nửa tháng ba con ông hứa với người ta, lần này mà không thanh toán họ đến dỡ luôn cái nhà này rồi cả nhà kéo nhau ra gầm cầu mà ở, trời ơi, sao tôi khổ vậy nè trời…Bà ngúng nguẩy bỏ lên lầu tiếp tục, thấy ba vì đầu bứt tai mà tôi không đành lòng, nói:-- Ba, ba đừng lo nữa, con sẽ lấy người đó, ba hứa với bác ấy đi.Ba cả kinh ngước lên nhìn tôi, tôi lại gật đầu thêm cái nữa:-- Con nói thật đó, ba nói chuyện với bác ấy đi để bác ấy chuyển tiền cho ba thanh toán công nợ.

Con đồng ý cuộc hôn nhân này.Đôi mắt ba đỏ lên, giọng nói nghèn nghẹn:-- Cúc..thiệt thòi cho con tôi rồi.

-- Không có gì đâu ba, nhà người ta giàu như vậy con cũng không khổ sở gì đâu, ba đừng có lo, tập trung lo cho công ty qua giai đoạn khó khăn này là con mừng rồi.Ba kéo tôi tựa đầu lên vai mình, từng câu chữ đều xúc động ;-- Từ nhỏ con luôn hiểu chuyện như vậy, chẳng bù cho con Thư, cái tính của nó y như mẹ con, luôn làm ba lo lắng không yên lòng.

-- Ba đừng lo quá mà ảnh hưởng sức khỏe, bệnh tim của ba chưa hết hẳn đâu.

--Ừ..cảm ơn con..con gái ngoan..____Vậy là tôi đồng ý lấy con trai út bác Tứ, bác ấy cũng giữ đúng lời hứa chuyển tiền cho ba tôi thanh toán lương công nhân, trả bớt các khoản vay và còn hứa sau khi đám cưới xong sẽ hỗ trợ thêm cho ba tôi một khoản không nhỏ nữa, chuyện công ty coi như cũng được giải quyết.Có một điều là trước mặt ba mẹ tôi cố mạnh mẽ là thế nhưng có ai biết khi đêm về tôi mới dám bật ra tiếng thở dài, nhưng mà tôi không thể làm khác được, lúc này là lúc ba cần tôi nhất, tôi không thể ích kỷ mà từ chối hy vọng cứu vớt công ty, không thể trơ mắt nhìn sự nghiệp bao năm gầy dựng của ba tan thành bọt biển được.Rồi ngày cưới cũng đến, vì chú rể đi lại khó khăn nên hai bên thống nhất là cưới hỏi nhập một, tôi thì không có ý kiến gì, sao cũng được hết, đến cả hình cưới cũng là ảnh ghép hai khuôn mặt lại với nhau cho có với người ta, chị Thư cầm tay tôi, an ủi:-- Thiệt thòi cho em quá, nhưng mà biết sao bây giờ, thôi..em cố gắng nhé.

-- Em đi lấy chồng rồi, chị ở nhà nhớ để ý đến ba một chút, thời gian này đừng mua quần áo túi xách hàng hiệu nữa, để tiền cho ba xoay xở công ty, sau này ổn định mua cũng không muộn.

-- Chị biết rồi mà, em nói những lời này nhiều lần rồi đó.

-- Nói nhiều vậy không biết chị có nhớ không nữa.Hai chị em tôi tâm sự một lúc thì nhà trai đã đến, tôi được gọi ra để làm lễ, và cũng là giây phút tôi được nhìn thấy “ chồng” tôi bên ngoài, anh ta đẹp hơn cả trong ảnh, những đường nét trên mặt rất hài hòa, nhưng mà khuôn mặt lạnh quá, từ lúc làm lễ cho đến đón dâu cũng không hề nở ra nụ cười, cứ như bị ép buộc lấy tôi chẳng bằng.Đoạn đường từ Sài Gòn về Kiên Giang mất khoảng 6-7 tiếng đi xe, “chồng” tôi ngồi bên cạnh, thi thoảng nhìn sang tôi chứ không có nói gì, tôi cũng chẳng có gì để nói nên cũng im lặng theo, cứ như vậy cho đến khi xe chạy qua cầu Vàm Cống thì anh ta đưa cho tôi chai nước suối nhỏ, cất giọng nói đầu tiên:-- Uông chút đi, mới nửa đường thôi.Tôi đưa tay ra nhận chai nước, lịch sự Cảm ơn, anh ta không đáp lại, dõi mắt nhìn ra bên ngoài cánh cửa, thái độ...rất là nhạt không chút mặn mà với người vợ này, xem ra cuộc sống vợ chồng tôi không đơn giản rồi đây.Biết nhà chồng tôi rất giàu, lại có công ty này nọ quy mô rất lớn, tôi tưởng là nhà họ ở trung tâm thành phố, hoặc là nơi đông dân cư nhưng mà không ngờ là xe càng chạy tôi thấy nhà cửa thưa dần, cây cối nhiều lắm, tuy là đường quốc lộ nhưng không có nhà san sát với nhau, đúng chất miền quê yên bình.Cứ như vậy, cuối cùng chiếc xe cũng dừng ở ngôi nhà có căn rạp cưới to đùng, vậy là đã đến nhà chồng tôi rồi, xem ra nhà chồng tôi cũng tổ chức lớn lắm, mấy căn rạp cưới, quan khách ngồi chật ních bên trong, trước cổng có đám trẻ con nô đùa, thấy xe dừng thì đau nhau réo gọi:-- Cô dâu chú rể kìa..cô dâu kìa tụi bây ơi.Có người lại mở cửa xe cho tôi xuống trước, bên cửa kia thì có thêm một người đỡ chồng tôi qua xe lăn, mà không phải dạng xe lăn thông thường, đây là xe lăn đời mới dành cho những người có tiền, không cần ai đẩy cả, có thể tùy chỉnh các nút rất thuận tiện di chuyển.

Lúc đó mẹ chồng tôi đi ra tới, hôm nay bà không có đi đón dâu, chỉ có ba chồng tôi và ít họ hàng khác.

Mẹ chồng tôi tươi cười rạng rỡ, vừa đi vừa nói to:-- Về tới rồi hả con, có mệt lắm không con, nhanh, nhanh vào nhà kẻo nắng.Hôm nhà chồng lên nhà tôi nói chuyện, bàn bạc về đám cưới tôi có tiếp xúc qua với bà rồi, cảm thấy bà cũng vui vẻ và dễ chịu lắm.

Tôi cười nhẹ gật đầu chào bà, trả lời:-- Dạ con không có mệt.

-- Ừ vào nhà...vào nhà.Bà một bên cầm tay dẫn tôi vào trong cùng chồng làm lễ bái gia tiên, nói là làm lễ bái nhưng cũng chỉ có mỗi tôi, chồng tôi đi đứng không được nên ngồi đó cho có lệ.

Tôi được nhà chồng cho hẳn 5 cây vàng, các cô dì chú bác bên nhà chồng lần lượt đi lên trao quà, người thì cho tiền, người cho cái nhẫn tròn đeo vào tay.

Lúc trước tôi có nghe đám cưới miền tây trao vàng nhiều lắm, bây giờ mới tận mắt chứng kiến.Làm lễ xong thì tôi được mẹ chồng dẫn về phòng, bà mở cửa phòng tân hôn để hai chúng tôi vào, còn dặn dò:-- Con đi đường xa đã mệt rồi, để mẹ kêu con Tí vào giúp con thay đồ rồi mang cơm lện cho hai đứa ăn, bên ngoài khách khứa đông lắm.

-- Dạ mẹ.

-- Ừ thế nhé, mẹ ra tiếp khách.Mẹ chồng tôi đi ra tiện tay bà đóng luôn cánh cửa lại, phía bên trong chồng tôi đã kéo cà vạt ra từ lúc nào, tôi vừa xoay người lại thì anh ta nói:-- Chốt cửa lại.

-- Ơ, mẹ vừa nói đợi người lên giúp tôi thay đồ mà.

-- Cô thay cho tôi trước.

-- Hả?

Tôi thay cho anh á…???Anh ta chẳng buồn nhìn tôi lấy một giây mà ấn nút cho chiếc xe chạy về phía chiếc giường ngủ có ga đệm màu đỏ, nhàn nhạt nói:-- Cô hình như chưa sử dụng đúng công dụng của mắt nhỉ?Tôi chau mày nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra là anh đang đá xéo tôi không có mắt.

Ức quá nên nói:-- Này, anh…Anh ta cắt ngang lời tôi:-- Tôi là chồng cô, tên Đạt, không phải tên này, đến chồng mình tên gì mà cô cũng không biết à?

--Anh..

-- Đúng rồi, gọi như vậy mới đúng.

Mau giúp tôi thay quần áo đi...Vợ…Anh ta cố tình kéo dài chữ vợ ra tận trăm mét, trên môi còn nở nụ cười đểu đểu rất khó ưa, được, anh muốn thay đồ chứ gì, tôi giúp anh toại nguyện.Tôi đến chỗ anh ta, đầu tiên là cởi cái áo vest ra trước, sau đó định cởi hàng nút áo sơ mi thì đã bị anh ta giữ lại:-- Mở tủ lấy quần áo ra trước.Tôi cười nhẹ:-- Cởi áo xong tôi lấy.Nhưng anh ta hình như là có con mắt diều hâu, nhếch mép nói:-- Mặt cô gian lắm, tôi sợ cô sau khi thấy thân thể tôi thì không kìm chế được mà cướp đời trai của tôi.Tôi nghe mà muốn buồn nôn ngay tại chỗ, cười nhạo:-- Ôi trời, anh tự mãn vừa vừa phải phải thôi còn chừa cho người khác họ tự mãn với, tôi mà thèm anh á, mơ đi.

--Cô chối làm gì, nhìn vào gương mà xem, trên trán cô nổi rõ lên rồi đấy.Hai hai năm trên đời tôi cũng gặp qua nhiều loại người lắm rồi nhưng tôi chưa từng thấy người nào như anh ta, ừ thì anh ta cũng đẹp trai đấy nhưng trai đẹp thì nhan nhản ra, có phải duy nhất anh ta đẹp đâu mà tự kiêu đến thế, vả lại Thu Cúc tôi cũng đâu phải là đứa xấu tệ mà phải thèm khát anh ta lộ liễu như thế.-- Vâng, anh thì đẹp trai nhất vũ trụ này rồi, ai mà bằng anh, con gái mê anh chắc phải xếp mấy hàng dài nhỉ, tôi may mắn lắm mới được làm vợ anh, ôi may mắn, quý hóa quá cơ….

-- Cô đừng đá xoáy tôi, lấy quần áo ra thay cho tôi đi.Vừa hay bên ngoài có người gõ cửa:-- Cậu mợ ơi, em là Tí, bà biểu em vào giúp mợ thay quần áo.Tôi mới nhíu mày lần nữa, gì mà thời này còn xưng hô cậu mợ như thời hội đồng ngày xưa vậy ta, thú vị à nghen.-- Tôi ra liền.Mở cửa ra, một con bé tầm 15 16 tuổi gì đó mới gật đầu thưa:-- Dạ mợ, bà Hai kêu con lên thay quần áo giúp mợ.

-- Ừ, em tên Tí hả?Con nhỏ gãi đầu cười hề hề:-- Dạ tên thiệt con tên Chi, nhưng mà từ nhỏ tới lớn con còi quá nên mọi người đều gọi em là Tí đó mợ, chứ con tên họ là Nguyễn Thị Kim Chi.

-- Ra là vậy, em bao nhiêu tuổi?

-- Dạ con 18 á mợ.Tôi ngạc nhiên:-- 18 tuổi hả, nhìn em nãy giờ tôi tưởng tầm 15 16 tuổi thôi.

-- Hì hì, con còi mà mợ.

-- Ư, nhỏ con trẻ lâu, vậy em vào đây mở khóa sau lưng dùm tôi đi.

-- Dạ.Nhưng mà khoan khoan, cái ông “ Chồng” đẹp trai của tôi đang ngồi thù lù ở đó, tôi mới giơ tay biểu Tí nó dừng lại, nói:-- Tôi thay đồ..anh ra ngoài một lúc đi..Tí nó cười hí hí:-- Cậu mợ là vợ chồng rồi mà còn mắc cỡ gì nữa hả mợ, thôi mợ đứng yên để con kéo cái dây kéo này xuống, mà công nhận mợ đẹp quá trời, mặt đẹp mà người cũng đẹp, đẹp hơn cả mợ Phi luôn.Tôi dĩ nhiên không đồng ý, vợ chồng thì vợ chồng, nhưng cái chuyện này...tôi ngại lắm.Thấy tôi cứ nhất mực không chịu anh ta cũng miễn cưỡng xoay mặt vào trong, tôi mới biểu Tí:-- Em mở cái va li ra dùm tôi, lấy bộ đồ pijama trên cùng ra đây.

-- Dạ mợ.Tôi đã chuẩn bị trước hết, nên Tí nó chỉ cần nở va li ra là có ngay bộ đồ màu xanh ngọc tôi xếp sau cùng.

Cầm bộ đồ cho tôi, Tí nói:-- Mợ là dân thành phố mà cũng đơn giản quá ha, con tưởng mợ mặc váy ngắn ngắn giống như trên vô tuyến á.

-- Vô tuyến là gì?

-- Dạ là cái vô tuyến để coi phim á mợ.

-- Em nói ti vi đó hả?

-- Dạ, ở đây người ta kêu vô tuyến, ít ai kêu ti vi, con quen miệng rồi, toàn kêu như vậy.Nói đến đó thì tôi cũng thay xong bộ đồ bộ, trút cái váy cưới ra được trời ơi nó khỏe, nhẹ cả người luôn chứ đùa.-- Cảm ơn em nha, em làm gì làm đi.

-- Dạ vậy con xuống bếp đem cơm lên cho cậu mợ ăn.

--Ừ, em đi đi.Quay qua Đạt vẫn mang trên giường bộ đồ từ sáng đến giờ, dù anh ta có nói chuyện thế nào thì bây giờ cũng là chồng tôi, lại đi đứng không thuận tiện nên tôi gạt chuyện lúc nãy sang một bên mà hỏi:-- Anh mặc đồ gì để tôi lấy cho anh thay.

-- Bộ đồ thể thao bên trái tủ.Tôi làm theo, đi lấy đúng bộ quần áo mà anh ta yêu cầu, cầm bộ quần áo trên tay mà tự nghĩ áo thì dễ thay rồi, còn quần thì sao, không lẽ..không lẽ tôi cũng phải thay luôn…..?? ❤️❤️
 
Mợ Cúc
chương 3


MỢ CÚC

Thể loại hiện đại.

TÁC GIẢ HOÀNG ANHCHƯƠNG 3..không lẽ….Tôi ngập ngừng hỏi:-- Bình thường….ai làm những việc này cho anh?

-- Có vấn đề gì sao?

-- Cũng không hẳn...nhưng mà…Đạt chấp hai tay lại, ngả lưng dựa vào ghế:-- Đừng nói là đến chuyện thay quần áo cho chồng mà cô cũng không làm được, xem ra số tiền ba tôi bỏ ra...không thỏa đáng rồi.Tôi giương mắt nhìn Đạt, nhìn cái nụ cười trên môi anh ta mà có một cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, tôi biết, biết và hiểu cuộc hôn nhân này là tôi dùng bản thân để cứu lấy công ty của ba cho nên đúng với câu không ai cho ai không cái gì cả, cái gì cũng phải đánh đổi và có cái giá của nó.

Cho nên cố gắng, cố gắng dịu giọng mà nói:-- Tôi làm được.

-- Vậy còn đứng ở đó làm gì.Anh ta dứt lời tôi liền đem bộ quần áo thể thao để sang một bên rồi đi chốt cửa phòng, sau đó mới quay lại cởi từng nút áo sơ mi Đạt đang mặc, bàn tay có chút run run, 22 năm đây là lần đầu tôi làm cái việc này, thật sự lồng ngực đang đập mạnh lắm.Xong cái áo, tôi ngần ngại nhìn xuống phần thắt lưng, dù không muốn nhưng cũng không thể từ chối, kể từ hôm nay tôi đã là vợ người ta, nghĩ thoáng ra một chút thì chuyện này cũng là nên làm, không phải một ngày một bữa nữa mà là nhiều ngày nữa, tôi cũng nên quen dần với những việc này là vừa.

Nghĩ vậy, tôi cẩn thận tháo cái cúc quần, run run chạm vào dây kéo, nhẹ nhàng kéo xuống, khó khăn để kéo được cái quần âu ra khỏi thân thể kia, và cũng không dễ dàng mặc vào.

Phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Đạt:-- Coi như cô cũng biết điều.Tôi đứng thẳng lên, nhẹ giọng đáp :-- Dĩ nhiên tôi phải biết điều với anh, anh là cứu tinh của gia đình tôi mà.

Lúc đó bên ngoài cánh cửa vang lên giọng của con Tí:-- Cậu mợ ơi con đem cơm lên lên, cho con vào nhé.

-- Ừ, đợi mợ mở cửa.Con Tí đem mâm thức ăn đặt lên bàn rồi xới cơm ra mời:-- dạ mời cậu mợ dùng cơm.Tôi bảo:-- Em ra ngoài làm công chuyện đi, ăn rồi tôi dọn.

-- Ý đâu có được mợ, con phải đứng đây hầu cậu mợ ăn chứ.Hầu?

Thời buổi này mà ăn cơm còn có người hầu như thời vua chúa ngày xưa nữa sao, nhà chồng tôi hơi bị phong kiến quá rồi đó.-- Thôi không cần, cậu mợ tự ăn được.

-- Dạ hổng có được đâu mợ ơi, đây là quy tắc, bọn con phải đứng hầu cậu mợ ăn.Đạt nói:-- Mày ra ngoài đi.

-- NHưng mà..Con Tí bị cái nhìn của Đạt làm cho tái mặt, vội vàng nói:-- Dạ cậu..con đi liền..chút nữa con vô dọn dẹp.Tôi thấy hình như con Tí rất là sợ Đạt luôn, chỉ là một ánh nhìn thôi mà đã làm cho con nhỏ tái mặt mày như vậy rồi, mà cũng đúng, tiếp xúc với anh ta nãy giờ tôi cũng hiểu sơ sơ “ chồng tôi”, xem qua cuộc sống vợ chồng sau này không đơn giản rồi, nhưng thôi, đến đâu thì tính đến đấy, bây giờ ăn cơm cái đã, đói lắm rồi.Nhìn xuống mâm cơm được bày biện đẹp mắt, tôi liền gắp một ít thức ăn cho vào miệng, khẩu vị này được lắm, thơm ngon vừa miệng.

Còn Đạt, anh ta cũng đang ăn, tuyệt nhiên không nói thêm câu gì.

Ăn xong, chúng tôi vừa đặt đũa xuống thì mẹ chồng tôi với con Tí đi vào, con Tí thì đem hai ly nước để lên bàn cho chúng tôi uống, còn mẹ chồng tôi thì hỏi:-- Ăn xong chưa hai đứa, thức ăn có vừa miệng không con.Tôi cười nhẹ trả lời:-- Dạ ngon lắm mẹ.

-- Ừ, vừa miệng là tốt, nếu có chỗ nào không vừa ý thì con nói với con Tí, từ nay con Tí nó theo hầu vợ chồng con, đặng cho con sai biểu.

-- Dạ mẹ.

-- Thôi hai đứa nghỉ ngơi đi, mẹ không làm phiền hai đứa nữa.

-- Bên ngoài còn đông khách không mẹ, con định ra ngoài phụ dọn dẹp với mọi người.Mẹ chồng tôi đặt tay bà lên vai tôi, ấn tôi xuống, giọng ngọt xớt:-- Con cứ nghỉ ngơi đi, đi cả mấy trăm cây số người đã đủ mệt rồi, nhà mình có người làm, mấy cái chuyện này để cho tụi nó làm, việc của con là tranh thủ sinh cho mẹ đứa cháu nội là được rồi…Mẹ chồng tôi cười hề hề, tôi cũng cười cười với bà cho đến khi bà đi ra ngoài, đây là lần thứ hai mẹ chồng tôi đề cập đến chuyện sinh con, lần lên nói chuyện bà cũng nói khi cưới về không được tránh thai mà phải sinh cho nhà bà một đứa cháu, trai gái gì cũng được vì hai anh chồng tôi, anh lớn đã lập gia đình lâu mà chưa có con, anh kế thì còn độc thân, cho nên bà mong tôi có thể sớm sinh cho nhà họ Lâm một đứa cháu cho vui nhà vui cửa, có điều tôi nhìn sang Đạt, anh ta bị như thế tì chuyện vợ chồng...sẽ thế nào…??-- Cô nhìn tôi làm gì?

Muốn động phòng ngay bây giờ à?Ơ cái tên này, ăn nói kiểu gì thế?-- Đồ điên.Anh ta nhếch môi:-- Tôi không những điên mà còn tàn phế, nhưng cô vẫn lấy tôi đó thôi.

-- Anh…Tôi bắt đầu ghét cái thái độ hách dịch này của Đạt, đúng là cuộc hôn nhân này không xuất phát từ tình yêu, nhưng bây giờ lấy nhau rồi mà anh ta lại mai mỉa như vậy, không biết đoạn đường sắp tới sẽ đi được đến đâu đây?-- Tôi muốn ngủ.

-- Hả?Trời đất, bây giờ còn là ban ngày, anh ta...có cần gấp gáp vậy không chứ?-- Bây...bây giờ sao..??

-- Ừ.

-- Nhưng mà...nhưng mà..Kỳ thực không phải tôi chưa từng có bạn trai, nhưng mà trong thời gian ấy tôi với người yêu vẫn chưa đi quá giới hạn, chuyện đó, thật là ngại ngùng…Đạt nhăn mặt:-- Này, cô làm sao vậy, còn không đến đỡ tôi lên giường.Tôi rụt rè nói:-- Chuyện đó...từ từ...được không..tôi...tôi…chưa sẵn sàng..

-- Cô đang nghĩ cái gì vậy, cái gì mà chưa sẵn sàng.

-- Thì anh nói anh muốn...sao...tôi...tôi…Những ngón tay tôi đan vào nhau, một cô gái chưa từng trải qua chuyện đó lại còn là với một người không có tình cảm, thực sự là có sự sợ hãi và hoảng hốt trong lòng.Đạt bật cười:-- Tôi biết cô đang nghĩ cái gì rồi..thì ra đầu óc cô đen tối như vậy?

-- Vậy chứ ý anh là gì?

-- Tôi mệt, tôi muốn đi ngủ..cô..đỡ tôi lên giường, đã hiểu chưa?Hóa ra là vậy, làm tôi cứ tưởng..-- Tôi hiểu rồi, để tôi..đỡ anh..Nhưng mà Đạt cao to, hai chân không có cảm giác nên cứ chì xuống, phải khó khăn lắm tôi mới giúp anh ta ổn định chỗ nằm, còn mình thì đi vào trong nhà vệ sinh tẩy trang lớp trang điểm cô dâu trên mặt, gội đầu và tắm rửa, khi bước ra thì trên giường Đạt đã chìm vào giấc ngủ, lồng ngực nhấp nhô nhè nhẹ, tôi ngó nghiêng cũng không biết làm gì nên mở cửa đi ra ngoài xem thử, thấy tôi, con Tí liền chạy tới hỏi:-- Ủa mợ, mợ tìm con hả?

-- Đâu có, tôi ra xem mọi người làm gì thôi, bên ngoài còn đông khách không?

-- Dạ cũng ít à mợ.

Sao mợ không ngủ một chút đi cho khỏe?

-- Cũng chiều rồi, ngủ giờ này tối tôi không ngủ được, em đang làm gì đó, tôi phụ với.

-- Dạ không được đâu mợ, mấy chuyện này để tụi con làm, mợ là chủ sao mà làm mấy chuyện nặng nhọc này được.Tôi cười:-- Có gì đâu, ở nhà tôi cũng hay phụ giúp việc làm mà, để tôi làm với mọi người cho vui.Con Tí nhăn mặt nói:-- Mợ thương con thì mợ về phòng đi, chứ cậu Đạt mà biết chắc cậu lột da tụi con ra.Tôi mới hỏi:-- Sao em sợ cậu Đạt quá vậy, bộ cậu ấy dữ lắm hả?Con Tí nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn ngược rồi mới nói vừa đủ nghe:-- Dạ, cậu hay cáu giận lắm, khó chiều nhất nhà đó mợ.

-- Vậy hả, nhưng không sao, cậu ngủ rồi.

-- Thôi mợ buồn thì em dẫn mợ đi vòng vòng làm quen với mọi người nha chứ cậu mà thấy mợ làm công chuyện em sợ lắm.Tôi bật cười:-- Coi em nói kìa, tôi với anh ta đâu tới mức ấy.

-- Tại mợ mới về mợ chưa tiếp xúc nhiều với cậu nên mợ chưa thấy lúc cậu giận kinh khủng như thế nào đâu, bây giờ là đỡ hơn rồi đó, chứ lúc cậu mới bị gãy chân cậu ghê lắm, ngày nào cũng đập phá đồ đạc trong nhà.Chuyện con Tí nói tôi có thể hiểu, từ một người bình thường mà đột ngột thành người tàn phế thì anh ta không chấp nhận được cũng là lẽ thường tình thôi, kiểu như là anh ta không chấp nhận được sự thật đó.

Tâm lý ai cũng sẽ thế thôi, khó mà vượt qua được.Tôi theo con Tí xuống nhà bếp, vừa đi tôi vừa nhìn thiết kế của căn nhà, nhà chồng tôi không có xây lầu như những ngôi nhà trên thành phố nhưng thiết kế lại rất đặc biệt, nội thất bên trong đa phần là gỗ quý, nhìn sang trọng lắm.

Kể cả gian bếp cũng làm người khác phải chú ý, bởi sự trang nhã nhưng không hề tầm thường.

Con Tí hắng giọng:-- Mọi người, mợ Út xuống nè.Mấy người đang dọn dẹp liền đồng loạt gật đầu chào:-- Dạ, chào mợ Út.

-- Chào mọi người.Con Tí mới bắt đầu giới thiệu, nó chỉ người phụ nữ lớn tuổi nhất mà nói:-- Đó là bà Tám, là người nấu nướng chính ở nhà mình đó mợ.

Nấu ăn ngon số một luôn.

-- Chào dì Tám.Lần lượt đến thằng Xanh, con Bích và con Mộc, con Tí còn nói thêm:-- Còn có thằng Đan nữa mợ, nhưng nó làm gì rồi không có ở đây.

À còn con Bích, người làm riêng của mợ Hai Trâm, nó chỉ hầu hạ mợ Trâm thôi không có làm chuyện nhà như tụi con, tiền lương nó mợ Hai tự trả, nó cũng khó ưa y như mợ Hai vậy, ở đợ mà cái mặt lúc nào cũng câng câng thấy ghét lắm, con với nó chửi lộn tối ngày à.

-- Ừm, mọi người cứ làm việc của mình đi.Đang nói chuyện với con Tí và mọi người thì có một giọng nói cất lên:-- Thím Út, đi đường xa không mệt sao mà lại ra đây, sao không nghỉ ngơi đi.Tôi quay qua nhìn, tôi nhớ không nhầm lúc làm lễ người này được giới thiệu là chị dâu của chồng tôi, cũng tức là chị em bạn dâu với tôi, vợ của anh Hai Công, tên là Trâm, tôi mới trả lời:-- Chị Hai, em không mệt lắm nên xuống đây nói chuyện với mọi người cho vui.

-- Em dâu khỏe ha, ngồi xe 6 7 tiếng đồng hồ mà không thấy mệt, chị tưởng em dân thành phố sung sướng quen rồi chứ.Ủa, giọng điệu này là đang khen hay chê tôi đây, sao mà tôi cảm nhận 7 phần là nghiêng về suy nghĩ xấu rồi đó.

Nhưng mà thôi, tôi mới về đây , lạ nước lạ cái, tốt nhất vẫn là nên vĩ hòa vi quý tất cả mối quan hệ.-- Dạ tại em cũng thường xuyên tập thể dục nên thể trạng cũng không yếu lắm chị.

-- Vậy thì tốt rồi, lúc ba má nói cưới vợ thành phố cho chú út chị cứ lo em dâu quen cách sống thành phố, không chịu được đường xa vất vả, xem ra là chị lo dư thừa rồi.Tôi cười cười nói giả lả mấy câu thì chị ấy cũng đi, đợi những bước chân xa dần đến khi không còn nhìn thấy cái bóng dáng nữa thì con Tí mới nói với tôi:-- Mợ Hai chảnh chọe lắm đó mợ, người ăn kẻ ở trong nhà không có ai ưa mợ ấy hết.

Tại mợ ấy khinh người lắm.

-- Tôi nghe nói anh chị Hai chưa có con hả?Con Tí lắc đầu:-- Dạ chưa, hồi đó mợ Hai có thai một lần nhưng bị sẩy, tới giờ không có nữa mặc dù chạy chữa dữ lắm luôn.

Nó ghé vào tai tôi, nói nhỏ xíu:-- Với cậu Hai cũng hờ hững với mợ Hai lắm, cậu ấy đi suốt ít có ở nhà, mà ở nhà cũng ít nói chuyện với ai.

-- Vậy còn người thứ ba là ai, hình như hôm nay không có mặt?

-- Dạ cậu Ba đi làm trên thành phố á mợ, đợt này ngay đợt cậu ấy đi công tác nước ngoài nên không về được, nhà này con thích cậu Ba nhất, vừa hiền lành lại đẹp trai.Nói đến đó mắt con Tí sáng rỡ lên, đến độ dì Tám cũng phải lên tiếng:-- Con Tí nó si mê cậu Ba dữ lắm mợ ơi mà cậu Ba đâu có để ý đến nó.Con Tí cãi:-- Sao không chứ, lần nào cậu về cậu cũng mua quà cho con.

-- Ủa, ai cậu cũng mua mà.

-- Nhưng..nhưng của con đặc biệt hơn của mọi người.

Chai dầu thơm của con bự nhất.Con Mộc đang lau chén cũng nói :-- Đặc biệt gì, chứ không phải mày cứ chạy theo cậu Ba, nài nỉ cậu mua cho mày chai dầu thơm hả, làm như người ta không biết hà, con này nó mê trai lắm mợ ơi, mê trai có tiếng luôn đó.Con Tí bị mọi người phanh phui đỏ mặt cả lên, phủi tay giải thích với tôi:-- Không có đâu mợ, mợ đừng có tin, con không có lộ liễu vậy đâu.Chúng tôi cứ thế nói chuyện một hồi, mọi người ở đây vui vẻ lắm,nói chuyện lại chất phác dễ thương, nhất là con Tí với thằng Xanh, hai đứa nói một vài câu lại cãi nhau, buồn cười lắm, đang vui vẻ thì chị Trâm đi xuống hỏi :-- Thuốc của má lớn xong chưa mà tụm năm tụm bảy ở đây?Dì Tám liền trả lời:-- Dạ rồi mợ, để tôi bưng lên với mợ.Nhưng chị Trâm cản lại:-- Nhà có cả đống công chuyện, dì cứ làm đi.Rồi quay qua tôi:-- Thím Út, thím rảnh không, đem thuốc lên cho má với chị nè, sẵn biết má luôn.Má, má nào?

À, tôi nhớ ra rồi, ba tôi nói ba chồng tôi tới hai vợ, vậy người má này hình như là vợ lớn.

Vậy tôi cũng nên đi coi như ra mắt luôn.-- Dạ, em đi với chị.

-- Ừ đi,vậy thì thím bưng chén thuốc dùm chị đi, tay chị có hơi đau.

-- Dạ, để em.Chị Trâm đi trước, tôi bưng chén thuốc theo sau, tôi có nhìn vào chén thuốc có màu đen ngòm nên hỏi:-- Đây là thuốc gì vậy chị?

Má bệnh hả?

-- Ừ, má lớn bệnh bấy lâu nay, hằng ngày đều phải uống thuốc, đó, thím thấy cái nhà đằng đó không, má lớn ở trong đó đó.

-- Dạ em thấy.Đi lên con đường nhỏ , hai mép đường còn trồng những bông hoa nhỏ đủ màu đỏ cam vàng đến một căn nhà bằng gỗ, tuy căn nhà này nằm trong khuôn viên nhà lớn nhưng nó lại nằm tách biệt một mình ở góc, diện tích không không quá lớn nhưng mà độ nguy nga thì không hề thua kém căn nhà lớn, chỉ là diện tích thu hẹp hơn mà thôi, trước nhà có có hai cây hoa giấy nở đỏ rực rỡ.

Đang nhìn thì bất ngờ chân tôi va phải cái gì đó khiến cả người ngã sóng soài dưới đất, chén thuốc trên tay cũng theo đó mà đổ hết xuống đất, vương vãi khắp nơi, chị Trâm giọng điệu hốt hoảng:-- Ôi trời thím Út, sao thím không cẩn thận gì hết vậy, bưng có chén thuốc cho má mà cũng không xong nữa hả thím.

Đổ hết rồi làm sao đây, mấy đứa ơi, mấy đứa ơi.Tôi đang đau nhưng khi nghe chị Trâm nói mà không khỏi bàng hoàng, rõ ràng là chị ta gạt chân tôi nên tôi mới bị ngã, bây giờ lại nói giọng điệu đó là sao, lại còn hô hào người đến để làm gì?-- Chị Hai, rõ ràng chị gạt chân tôi, chính mắt tôi thấy.

-- Trời đất quỷ thần ơi thím đi mà con mắt thím để ở đâu, làm đổ bể hết thuốc của má lớn rồi bây giờ dám đổ thừa tôi hả, tôi đi trước thím cả mét thì gạt chân thím kiểu gì.Giọng điệu chị Trâm ngày một lớn, người làm trong nhà chạy ra, cả mẹ chồng tôi nữa, con Tí con Mộc nhốn nháo hỏi:-- Có chuyện gì vậy mợ?Tôi thì ngồi dậy rồi, nhưng không nhanh miệng bằng chị Trâm:-- Má, má coi thím Út nè, tôi rủ thím ấy đem thuốc cho má lớn, sẵn cho thím ấy biết mặt má lớn luôn, thím ấy đi đứng kiểu gì bị ngã làm đổ thuốc má lớn rồi đổ thừa tôi làm thím ấy ngã, má coi có vô lý không?Tôi cũng nhanh chóng giải thích:-- Mẹ..là chị Hai gạt chân con ngã.

-- Thím nói chuyện mắc cười quá, tôi với thím đi cách xa nhau, thim coi cái chân tôi dài cỡ nào mà quay lại gạt chân thím được, thím không cẩn thận làm ngã thì nhận đi, lại dám đổ thừa cho tôi, đúng là làm ơn mắc oán mà.Tôi chỉ con đường mà nói:-- Mẹ, con đường này bằng phẳng như vậy thì con ngã kiểu gì được ạ, không hề có viên đất đá nào cả, với lại nếu là con ngã thì con nhất định sẽ nhận.Chị Trâm định nói gì đó nhưng mẹ chồng tôi lên tiếng trước:-- Thôi chuyện đã lỡ rồi, cũng không có gì lớn lao…--Sao lại không lớn, tôi bị bệnh , cô biết tôi phải uống thuốc này đúng giờ, hay là cô cố tình sai con dâu cô làm thế để tôi không có thuốc uống, để tôi nhanh chết có phải không?Sắc mặt mẹ chồng tôi tái đi khi giọng nói ấy cất lên, từ trong căn nhà một người phụ nữ bước ra, mẹ chồng tôi mím môi, khẽ thưa:-- Chị lớn…!

……………NHÓM ĐANG LÊN CHƯƠNG 15, NHÀ MÌNH VÀO ĐỌC TRƯỚC THÌ IB EM NHA.

PHÍ LÀ 50K ĐỌC ĐẾN FULL VÀ NGOẠI TRUYỆN Ạ.
 
Mợ Cúc
Chương 4


❌❌VUI LÒNG KHÔNG SAO CHÉP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.❌❌TRUYỆN : MỢ CÚC

THỂ LOẠI HIỆN ĐẠI

TÁC GIẢ : HOÀNG ANHCHƯƠNG 4-- Chị lớn...em nào dám có ý nghĩ đó.Má lớn cười nhạt:-- Cô thì có chuyện gì mà không dám, chồng tôi cô còn cướp được nữa là cái mạng này của tôi.Chị Trâm nhanh mồm nhanh miệng chạy lên chỗ má lớn mà nói:-- Má, trong người má sao rồi mà lại ra đây, bên ngoài gió lớn lắm.

-- Thì vẫn vậy, phải có thuốc cầm cự qua ngày cũng bị người ta hất đi hết, xem ra người ta chướng mắt má nên muốn cho má nhanh chết đây mà.

-- Má nhỏ, má coi lại con dâu má đi, bưng có chén thuốc cũng không xong nữa thì làm được chuyện gì nên hồn, đúng là đồ tiểu thư õng ẹo.Tôi định nói nhưng bị bàn tay của mẹ chồng tôi giữ lại, bà tiến lên một bước nhỏ nhẹ nói:-- Chị lớn thông cảm bỏ qua cho vợ Út Đạt, hôm nay đi đường xa mệt nhọc nên con nhỏ có hơi chóng mặt, dẫn đến sự cố vừa rồi, thay mặt con dâu em xin lỗi chị, em lập tức biểu nhà bếp nấu chén thuốc khác cho chị liền.

Cúc, xin lỗi má lớn đi con.Nhìn vào ánh mắt của mẹ chồng tôi, tôi hiểu bà muốn tôi xuống nước, không biết trong nhà này như thế nào nhưng đến cả mẹ chồng tôi cũng đã xuống nước xin lỗi má lớn như thế, tôi cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà đôi co thêm, coi như tôi chịu ấm ức một chút cho yên nhà cửa.-- Dạ, con xin lỗi má lớn, là do con bất cẩn, con sẽ chú ý hơn.

Xin má lớn bỏ quá cho con.Má lớn hừ giọng:-- Tôi nào dám trách cứ ai, tôi già rồi, chỉ muốn an yên những ngày tháng còn lại mà mẹ con các người cũng làm khó dễ, haizz, xem ra những ngày tháng sau này của má con mình phải vất vả lắm Trâm ơi.Tôi khó hiểu nhìn má lớn rồi nhìn mẹ chồng tôi, chỉ là một chén thuốc thôi mà, đâu có to tát gì mà sao má lớn lại làm khó làm dễ như vậy.-- Dạ thật tình là con không cẩn thận làm đổ chứ không có ý gì đâu, xin má lớn đừng nói như vậy mà tội cho mẹ con con.Chị Trâm không im được cái miệng mình, lại nói:-- Trời ơi coi kìa, cái miệng thím Út ngọt hết sức vậy đó, mới về chưa đầy một ngày mà biết nịnh má nhỏ ghê không.

Ông bà mình có câu đặng này mất kia, thím Út tuy vụng về nhưng khéo miệng quá chừng hà, tôi đây thiệt tình là không sánh bằng thím rồi.

-- Em chỉ là có sao nói vậy thôi chị, còn nói khéo miệng thì em sao dám hơn chị được.Má chồng tôi lắc đầu nhẹ với tôi rồi xin lỗi má lớn thêm mấy lượt nữa nhưng mà má lớn cố tình không bỏ qua, lúc đó không biết là lấo ba chồng tôi biết chuyện ông cũng đi ra, hỏi:-- Có chuyện gì mà kéo sang đây hết vậy?Vẫn là chị Trâm nhanh miệng nói trước:-- Dạ thưa ba, lúc nãy con xuống nhà bếp lấy thuốc cho má lớn, thấy em dâu ở đó nên có rủ em dâu đi cùng đặng cho biết mặt má lớn, ai dè đi đến đây em dâu không biết là vô tình hay cố ý mà làm đổ hết chén thuốc của má xuống đất, làm cho má lớn không có thuốc uống đúng liều, con sợ tối nay má không ngủ được.Ba chồng tôi nghe chị Trâm nói thì cau mày nhìn sang tôi hỏi:-- Có chuyện đó không Cúc?Trước khi tôi trả lời mẹ chồng đã khều nhẹ tay tôi, đôi mắt hàm ý đừng làm to chuyện nên tôi mới trả lời:-- Con không cẩn thận nên ngã, chứ con không cố tình làm cho má lớn không có thuốc uống, con mới về nhà mình mọi chuyện còn bỡ ngỡ nên có sai sót, xin ba má thông cảm mà bỏ qua cho con lần này.Ba chồng tôi gật gật đầu:-- Ừm.., con dâu nó đã nói thế là được rồi, lần sau phải chú ý hơn.

-- Dạ ba.Nhưng chị Trâm cứ đè tôi ra mà gây chuyện:-- Ba, thím Út cố tình hay vô tình gì cũng được nhưng làm đổ hết thuốc của má lớn phải làm sao đây?

Kiểu gì đêm nay má cũng khó ngủ cho mà coi.Má lớn lúc nãy còn trách cứ mẹ chồng tôi với tôi, bây giờ có ba ở đây thì thái độ lại hoàn toàn khác:-- Thôi đi, em nó cũng không cố ý, má mất ngủ một đêm cũng không sao.Tôi nghe má lớn nói mà cười trong bụng, “mất ngủ một đêm thôi không sao đâu”, nói như vậy khác nào tát thẳng vào mặt tôi là làm bà mất ngủ chứ.

Trộm nghĩ tôi đang sống ở thế kỷ 21, thời đại 4.0 rồi mà không tin rằng được gả về một gia đình có cách sống như thời xưa vậy đó, giống hệt như nhà hội đồng xưa có nhiều vợ, các bà mưu mô đấu đá nhau, giống..giống lắm.-- Má, sức khỏe má đã không tốt, khó khăn lắm mới tìm được phương thuốc phù hợp, thầy thuốc đã dặn là phải uống đúng cữ mới phát huy hết tác dụng, bây giờ thím Út nói một câu không cố tình làm má mất ngủ cả đêm, vậy mai mốt bọn người làm nó cũng vô tình y vậy thì sao, cũng dễ dàng bỏ qua cho chúng nó vậy hả...Ba à, chuyện này nếu không giải quyết rõ ràng làm gương cho người ăn kẻ ở là không được đâu ba.Thì ra là vậy, chị Trâm nói nãy giờ là có ý muốn tôi bị trách phạt đây mà, đúng là xấu xa thiệt, chưa gì đã kiếm chuyện với tôi rồi.

Bởi tôi có xem trên phim, chị dâu em chồng đã khó hòa thuận, đằng này hai con dâu càng khó dung hòa hơn.Ba chồng tôi thấy má lớn ho sù sụ,phải bám vào tay chị Trâm nên nói:--Lần này là Cúc không cẩn thận làm mất cử thuốc của má lớn, tuy con không cố tình nhưng cái vô tình đó làm ảnh hưởng đến bệnh tình của má lớn, ba phạt con quét dọn từ đường ba ngày cho thật sạch sẽ, coi như là để làm gương cho tất cả mọi người phải cẩn trọng hơn nữa, đặc biệt chuyện thuốc thang của bà lớn, đã biết chưa?Mọi người đồng loạt cúi đầu trả lời “ Dạ biết”, tôi cũng vậy, dù không cam tâm nhưng nhìn thấy nét mặt của mẹ chồng cũng hạ cái tôi xuống, khẽ nói:-- Dạ ba.

-- Ừ, được rồi, giải tán đi...tôi dìu bà vào nhà.Ba chồng bước lên đỡ lấy cánh tay má lớn, dìu bà vào trong, chị Trâm cũng vội bước theo sau, người làm tản ra đi làm việc, chỉ còn tôi và mẹ chồng khẽ bước quay về, đi hơn chục bước mẹ chổng mới cầm tay tôi nói:-- Thiệt thòi cho con rồi..Má biết là con Trâm nó cố tình gây chuyện, nhưng mà có những chuyện cứ nhịn cho xong con ạ.Tôi thắc mắc:-- Nhưng sao chị Trâm phải làm vậy hả mẹ, con có làm gì chị ấy đâu?Mẹ chồng tôi thở dài:-- Mục đích của nó là nhắm vào mẹ nhiều hơn là con, nó là con dâu của má lớn, nó làm vậy là để ba trách mẹ, quan tâm đến má lớn nhiều hơn nữa, cảnh chung chồng đâu đơn giản đâu con.Tiếng bà thở dài nghe có phần bi ai, não nề, và có gì đó nghèn nghẹn không diễn tả được, nhưng suy cho cùng thì bà nói đúng, cảnh chồng chung là cảnh tượng đau lòng nhất, người ấm chăn thì người kia cô quạnh, người vui kẻ buồn lòng, cho nên việc ganh ghét đố kỵ là không tránh khỏi được.-- Vậy anh Hai với anh Ba là con má lớn hả mẹ?

-- Không phải, chỉ mỗi thằng Công là con bà lớn thôi, thằng Bằng là con nuôi, năm đó không biết là ai đã để nó trước cửa nhà nên ba thương tình đem vô nuôi dưỡng đến bây giờ, mẹ chỉ có mỗi chồng con thôi, bao nhiêu hy vọng cũng dồn hết vào nó, vậy mà..Bà sụt sùi nước mắt chảy ra, tôi biết là ba đang nói đến chuyện cái chân của Đạt, bèn hỏi:-- Không chữa được sao mẹ?

-- Không phải không chữa được mà nó không chịu chữa hết mình, bác sĩ nói cái này cần phải điều trị lâu dài, tập luyện mới có khả năng phục hồi mà nó có chịu đâu, nó bị sốc nên người cũng đâm ra khó chịu, nếu nó có nói gì khiến con buồn lòng thì cho mẹ xin lỗi con nghe Cúc.

--Dạ mẹ, con hiểu tâm lý anh Đạt mà, con không có để trong lòng đâu.

-- ừm, có câu nói này của con là mẹ yên tâm rồi, cố gắng sinh cho mẹ đứa cháu, trước là để vui nhà vui cửa, ba con ổng thích con gái hơn vì nhà toàn con trai, nhưng trai gái gì cũng được, chỉ cần có con thì vị thế của mẹ con chúng ta cũng vững hơn ở trong nhà này, con hiểu ý mẹ mà đúng không?Tất nhiên là tôi hiểu rồi, tình cảnh này có khác gì các phi tần trong cung tranh sủng đâu chứ, ai ai cũng muốn có thai để được lòng hoàng thượng, có con thì cái ghế ngồi mới vững, hoàn cảnh nhà chồng tôi chính là như vậy?-- Mẹ, chị Trâm với anh Hai lấy bao lâu rồi, sao chưa có con?

-- Cũng gần 10 năm rồi, hồi đó nó có bầu được 7 tháng nhưng không cẩn thận bị ngã sảy thai, bác sĩ nói cơ thể nó bị ảnh hưởng gì đó nên cần phải điều dưỡng cho thật tốt, sau này có bầu cũng sẽ mổ bắt con chứ không sinh được.

À, sau này con phải cần thận khi đi với nó, đáng ra mẹ định để con nghỉ ngơi rồi mới nói nhưng bây giờ phải nói cho con biết hết, người ta đã không chờ được mà ra tay rồi.Hai mẹ con tôi dừng chân bên ngôi nhà mát, có gió chiều thổi nhẹ, bà nhìn xung quanh sau khi xác định không có ai thì nói, giọng vừa đủ tôi nghe:-- Bà lớn là vợ chính thức của ba, hồi đó hai người mâu thuẫn cái gì đó rồi ly thân, bà lớn về nhà mẹ đẻ, ba mới đi cưới mẹ, mà lúc đó mẹ đâu có biết họ chỉ mới ly thân, khi sinh thằng Đạt ra rồi bà lớn lại về, bắt đầu cuộc sống như vậy đến tận bây giờ.Chậm một chút bà lại nói:-- Mà con cũng biết đời vợ lẽ thì phải chịu bao nhiêu là ấm ức, bà lớn luôn lấy quyền hạn ra trấn áp mẹ, hồi đó ba con đi nhiều, ít có ở nhà, mẹ chịu bao nhiêu là cực khổ, bây giờ thì đỡ hơn nhưng vẫn không thoát được cái danh cướp chồng, giờ con về đây ít nhiều cũng bị làm khó dễ như mẹ, nhưng nghe mẹ, cái gì nhịn được thì cứ nhịn, ba con ổng nói rồi, đứa nào sinh được con trai trước thì ổng sẽ giao quyền hành lại cho đứa đó, con với thằng Đạt cố lên, đừng để thằng Công với con Trâm qua mặt.Tôi nghe mà thừ người ra, đúng là kiểu đấu đá sặc mùi ngày xưa luôn rồi.-- Dạ..con hiểu rồi mẹ.

-- Ừm, mẹ nhìn là biết con là người thông minh, nhất định sẽ giúp được mẹ và thằng Đạt, con yên tâm đi, chuyện bên nhà con mẹ sẽ nói với ba rót thêm tiền để ba con xoay xở, ba chồng con ổng trọng tình nghĩa nhất định sẽ giúp đỡ, nhưng nếu mà con sinh được một đứa cháu thì đừng nói là vài ba tỷ, vài chục cũng không thành vấn đề.Tôi gật đầu nghe mẹ chồng nói, nhưng trong lòng lại đang bất ổn, vì tôi biết con đường phía trước không đơn thuần là lấy chồng sinh con như những người phụ nữ khác, mà trên vai còn mang một trọng trách lớn cho cả gia đình bên tôi, và cả hy vọng của nhà chồng.Nói thêm mấy câu thì con Tí đi ra mời chúng tôi vào nhà ăn cơm chiều, tôi nhìn vào điện thoại mới hơn 4 giờ, ở đây ăn cơm sớm quá, ở nhà tôi thường là đợi ba tôi đi làm về mới ăn.-- Thôi, mình vào nhà đi con.

-- Dạ, con về phòng xem anh Đạt dậy chưa?

--Ừm, con đi trước đi.Về đến phòng, Đạt đã dậy từ lúc nào rồi, và không biết ai đã đỡ anh ta xuống xe mà khi tôi vào anh ta đang ngồi xem laptop bên bàn, tôi khẽ nói:-- Đến giờ cơm rồi, anh ra ăn đi rồi hãy làm.Đạt đóng laptop lại, không nhìn tôi mà nói:-- Đất ở quê gồ ghề làm ngã cô rồi à?Tôi nhìn Đạt, nhìn cái khuôn mặt có thể nói là đẹp trai sáng sủa, sao mà nói câu nào cũng là móc họng móc hầu người khác hết vậy.-- Chắc anh thích câu cá lắm, lưỡi câu hơi sắc.Đạt cho xe xoay lại, nhếch mép cười:-- Cũng như nhau cả thôi, miệng lưỡi cô cũng không vừa, nếu mẹ tôi không can ngăn chắc gì cô đã để yên.

-- Anh nấp ở đâu mà thấy vậy?Đạt không trả lời chỉ cười nhạt, tôi mới bảo:-- Anh thấy vợ mình bị người ta đổ oan thế mà còn không lên tiếng lại ở đây nói móc mỉa tôi, xem ra tôi có phước quá.

-- Yên tâm..phước cô còn dài…từ từ mà tận hưởng nhé vợ…Cái giọng điệu của anh ta khiến tôi chướng mắt vô cùng, mẹ chồng tôi nhìn cũng hiền lành vui vẻ mà anh ta không có chút di truyền nào từ bà kia chứ, ăn nói thiệt khó nghe, thảo nào con Tí sợ anh ta như vậy, đúng là khó ưa khó chiều, với cái tính cách này mà ai yêu anh ta chắc gu cũng mặn dữ lắm à nha.Tuy vậy tôi cũng dằn xuống đẩy anh ta ra nhà ăn, mà anh ta cũng ngang ngược lắm, rõ ràng là xe có chức năng đi tự động nhưng ta cứ bắt tôi phải đẩy mới chịu cơ.

Ra đến nhà ăn, ba mẹ chồng tôi cũng vừa có mặt, chị Trâm cũng õng ẹo đi tới ngồi vào bàn, con Tí chỉ chỗ ngồi của hai chúng tôi, cẩn thận kéo ghế ra giúp tôi nữa, chị Trâm lại ngứa miệng nói tiếp:-- Thím Út vất vả rồi, nhưng thôi, ráng cố gắng thím nhé, chút Đạt tuy đi lại không bình thường nhưng bù lại đẹp trai, gái bu theo chú ấy đầy mấy hàng dài mà chú ấy không chịu, thím là thím may mắn lắm chú ấy mới ưng đó.Chuẩn bị ăn cơm lại có ba mẹ chồng ở đây tôi cũng chẳng thèm đôi co với chị ta làm gì nên cười cười không trả lời mà lại mời ba mẹ chồng ăn cơm, khiến cho chị ta quê độ liếc xéo tôi rồi quay qua hỏi con Mộc:-- Mộc, cậu Hai đâu sao không thấy cậu?Con Mộc khúm núm thưa:-- Dạ thưa mợ con mời rồi, cậu nói cậu vào ngay..dạ cậu Hai kìa mợ, cậu về tới rồi..Anh Hai Công với Đạt có nhiều nét giống nhau, nhất là mũi ai cũng cao, nhưng mặt anh Hai tròn hơn mặt Đạt, người cũng thấp hơn, nước da cũng đen hơn Đạt một chút.

-- Mời ba má ăn cơm.Anh Công khá ít nói, trong bữa ăn chỉ lặng lẽ ăn phần ăn của mình mà không nghe nói năng gì, có chị Trâm nói này nói nọ.Hết bữa ăn cả nhà ra phòng khách ăn trái cây tráng miệng, lúc nãy con Tí có ghé tai tôi đây là quy tắc trong nhà, ăn cơm phải có đầy đủ thành viên, ăn xong thì phải ra phòng khách nói chuyện một lúc, thôi thì nhập gia tùy tục, tôi tất nhiên cũng phải làm theo như vậy.Đầu tiên là ba chồng tôi nói với tôi:-- Con mới về đây có gì không biết thì cứ hỏi mẹ, đừng có ngại, còn có Thùy Trâm, hai chị em hòa thuận mà sống, ba không muốn anh em trong nhà bất hòa với nhau.

-- Dạ ba.

-- Sẵn có mặt các con ở đây ba nhắc lại, nhà thì có ba thằng con trai, riêng thằng Bằng nó đam mê với nghề bác sĩ, nó cũng nhiều lần nói là không tham gia vào công ty gia đình, cho nên chỉ còn hai đứa là Công với Đạt, đứa nào cũng có thực lực, ba thì ngày một lớn tuổi, mong hai anh em hỗ trợ, đồng lòng đưa công ty ngày một phát triển hơn, gần đây có tin hai anh em bất hòa, ba thực sự rất buồn lòng.Anh Công nói:-- Không có chuyện đó đâu ba, anh em con thì làm sao bất hòa được, đúng không Đạt?Đạt cười, nụ cười hiếm hoi:-- Anh Hai nói đúng đó ba, bọn em là anh em, thương nhau còn không hết nữa là, ba đừng nghe những lời đồn vô căn cứ đó.Ba chồng tôi gật gù:-- Ừ, anh em con đồng lòng là ba mừng rồi.

Còn hai con dâu nữa, cố gắng sinh cho ba má vài đứa cháu đi, chứ ba má ham lắm rồi.Ba chồng tôi dứt lời tôi có nhìn sang chị Trâm, thấy sự buồn bã trong đáy mắt chị ta, còn anh Công thì vẫn bình tĩnh trả lời:-- Dạ ba yên tâm, bọn con sẽ sinh cho ba vài đứa cháu nội kháu khỉnh.Phía bên này Đạt nhếch môi cười, sau đó cả anh Công và Đạt đồng thời nhìn nhau, hai tia mắt đó...không hề bình thường mà chính là phức tạp...rất phức tạp…Tôi đoán hai anh em này không hề hòa thuận như những gì họ vừa nói, mà cũng đúng, hai người mẹ vốn dĩ không thuận hòa thì hai người con khó lòng hòa thuận, nhất là ánh mắt vừa rồi, không hề có chút tình cảm trong đó.Ngồi thêm tầm một lúc thì mạnh ai nấy về phòng mình, tôi vừa đứng lên định đẩy Đạt về phòng thì bên kia ghế chị Trâm liền nói:-- Thím Út về ngủ sớm đi mai còn sang từ đường quét dọn, nhớ là quét cho sạch như vậy mới thành tâm nghen thím, chứ qua loa quá..coi chừng bị quở đó..Anh Công hắng giọng :-- Về phòng.Con Tí đứng bên cạnh tôi chờ cho hai vợ chồng Hai Công khuất vào trong mới nói:-- Mợ Trâm càng lúc càng thấy ghét, mà mợ đừng lo, ngày mai con phụ với mợ, bình thường con với con Mộc làm hoài à, vừa làm vừa nói chuyện nhanh rồi lắm mợ.

-- Ừ, em cũng đi tắm rửa gì đi, chúng tôi về phòng trước.

-- Dạ, có gì cần sai biểu mợ gọi con.

-- Ừ, đi tắm đi.Đẩy Đạt theo con đường lúc nãy về phòng, anh ta nói:-- Nhanh thế đã được vào tham quan từ đường rồi à?

-- Anh thấy tôi bị phạt anh vui lắm hả?

-- Dĩ nhiên.

-- Lạ nha.

-- Lạ gì?

-- Thì tôi là vợ anh, tôi bị phạt quét dọn từ đường ba ngày, người làm chồng như anh không sợ mang tiếng không biết dạy vợ hả?Đạt bật cười, dù không thấy rõ khuôn mặt anh ta lúc này như thế nào nhưng giọng cười rõ ràng ngập ý chế nhạo tôi:-- Cô đề cao bản thân mình quá rồi đó, từ ngày cô đồng ý lấy một người tàn phế như tôi thì cô đã mang danh là tham tiền rồi, nên chuyện cô bị phạt vốn dĩ là hiển nhiên.Tôi dừng xe lại, khó hiểu hỏi anh ta:-- Sao lại hiển nhiên?

-- Tự nghĩ đi.

-- Anh thật vô lý.

-- Chuyện vô lý trên đời này còn nhiều lắm, chẳng hạn như cô lấy tôi vậy đó.Tôi tức chết với anh ta mất.

Ước gì tôi có thể đánh anh ta vài cái cho bỏ cơn tức cái lồng ngực này, người gì đâu mà đáng ghét đến như vậy.___Buổi tối, tôi gọi nói vài câu với ba qua facetime, có cả mẹ và chị Thư nữa, tôi không dám than thở cái gì chỉ vui vẻ nói tất cả đều rất tốt, ba tôi đang nặng lo cho công ty, lại thêm ông có bệnh trong người, tôi không muốn ông thêm buồn lòng, cho nên cười cươi nói nói hết cả cuộc gọi để cho ông yên tâm.Quay lại căn phòng này, Đạt thì vẫn đang xem laptop, tôi cũng có việc gì nên vào lướt facebook một chút, thấy bọn bạn của tôi nó đăng ảnh rồi tag tên tôi rất nhiều, người khen tôi xinh, khen chú rể đẹp trai nhưng cũng có những bình luận chê bai chú rể đẹp vậy mà bị tàn phế này nọ, rồi còn có cảnh những lời khiếm nhã bảo tôi ham hư vinh nên mới chịu lấy người què quặt, đọc xong quả thực là rất chạnh lòng, nhưng suy nghĩ lại thì họ nói đúng, tôi đúng là vì tiền mới đồng ý lấy Đạt, chứ trước giờ tôi luôn nghĩ người chồng của mình là người mình yêu thương, hai người phải trải qua quá trình tìm hiểu mới đi đến hôn nhân, tôi còn muốn được người yêu đi đến nhiều tỉnh thành của đất nước, mỗi nơi đến sẽ chụp ảnh làm kỷ niệm, vậy mà cuối cùng người tôi lấy là một người không có tình cảm, và cũng không cùng tôi đặt chân đến những vùng đất mới..Suy nghĩ một hồi tôi ngủ quên lúc nào không biết, trong giấc ngủ tôi lại mơ thấy những giấc mơ giống ở nhà tôi hay thấy, nhưng lần này lại có một người nam nhân cao cao, dáng vẻ quen quen, người đó đeo cái mặt nạ cho nên tôi không thấy mặt, chỉ thấy người đó đứng trên một ngọn núi cao vời vợi, phía dưới là vực sâu ngàn trượng rồi đột ngột nhảy xuống, tôi bị sự sợ hãi làm cho tỉnh giấc, bật dậy hét lên:-- Đừng mà…Không hiểu sao nhìn cảnh tượng người đó nhảy xuống mà trái tim tôi đau đớn đến trào nước mắt, miệng kêu trong vô thức.Người đó là ai, có liên quan gì đến tôi, vì sao tôi lại có cảm giác rất đau lòng..NHÓM ĐANG LÊN ĐẾN CHƯƠNG 16 CHỊ EM MÌNH VÀO NHÓM ĐỌC TRƯỚC THÌ IB EM NHÉ, PHÍ LÀ 50K Ạ.

CHƯƠNG NÀY TRÊN 2K LIKE CHO EM MY NHA
 
Back
Top Bottom