Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
464,048
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
minh-tinh-hoang-hau-gia-dao.jpg

Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Tác giả: Ai Mikaze
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Phụ
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Ai Mikaze
Tình trạng: Chưa Hoàn

Dạ Tử Ly một đại minh tinh vang khắp màn ảnh lớn nhỏ. Chưa một vai nào nàng không diễn thành công. Có điều, Dạ Tử Ly nàng có quy tắc là chọn những phim có tình tiết hợp lệ và tính cách nam nữ chủ đều vừa ý nàng. Đó là lí do cho dù biên kịch đạo diễn liên tục tìm đến nàng cho vai Lạc Tâm Nghiên nhưng luôn bị từ chối.

Không những thế Dạ Tử Ly nàng còn dính nhiều scandal từ trên trời rơi xuống do chính công ty quản lý tạo ra để pr. Kết quả nàng bị một fan cuồng của sao Nam giết chết.

Xuyên không vào cuốn kịch bản nàng từng từ chối, Dạ Tử Ly trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm Mộ Dung Ngữ Lam. Khóc không ra nước mắt nàng tìm cách trốn khỏi định mệnh. Hoa đào nở thành đoá, nam chủ lại đi theo nàng.​
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 1



Trên hành lang rộng lớn của công ty giải trí, nữ tử mỹ lệ, váy ôm ngắn lộ thân hình quyến rũ, nhanh nhẹn bước đi, sau lưng là trợ lý đi cùng. Từ xa bóng dáng nữ tử chạy tới, trên tay cầm một cuốn kịch bản dày cộm " Tử Ly, cô xem lại đi, kịch bản này thật sự rất hay"

Dạ Tử Ly không dừng bước, phiền chán trả lời " Tô Minh Huyên, kịch bản đó thật sự không ổn"

Tô Minh Huyên không bỏ cuộc, nàng vẫn chạy theo, hai tay không ngừng đưa kịch bản trước mặt xinh đẹp nữ tử "Nhìn đi, nữ chính trong đây là xuyên không đến thông minh tài giỏi, được nhiều nam tử theo đuổi. Ta không tìm được ai khác đóng vai Lạc Tâm Nghiên bằng cô đâu Tử Ly đại minh tinh"

Nàng chán nản " Nữ chính là sát thủ hiện đại xuyên về mô tuýp cũ rít, còn có nhất nữ đa phu, sao hợp với lý, nếu đóng kịch bản này, ta sẽ bị ảnh hưởng danh tiếng"

Nàng đọc qua kịch bản của Vương Phi Tuyệt Sắc, thật sự không hợp tình hợp lý, đến cả nữ chính cũng chẳng ra làm sao. Các nam chính thích nàng quá miễn cưỡng, nàng không có ấn tượng tốt với nữ chính Lạc Băng Nghiên, luôn tỏ ra lạnh lùng, bất cần.

Tô Minh Huyên nhìn bóng lưng nàng đi xa, tức giận lầm bầm " Tưởng là đại minh tinh là hay sao, cô chắc chắn là tướng nữ phụ thôi"

Đi theo Dạ Tử Ly, trợ lý Ngôn Khả tò mò hỏi " Tỷ tỷ, cuốn Vương Phi Tuyệt Sắc đó đang rất hot, nếu tỷ đóng vai chính trong đó chắc chắn sẽ đạt lượng người xem phá đảo"

"Tiểu Khả, đệ biết tiêu chí của ta mà, nữ chính luôn tỏ ra tự cao tự đại, rõ ràng nàng ở cổ đại nhưng tính cách vẫn luôn nghĩ mình còn là sát thủ hiện đại. Ta không nhập vai được" Dạ Tử Ly nhún vai, nàng rất có quy tắc, những tác phẩm nàng chọn không những mang yếu tốt nội dung còn tính cách nhân vật.

"Ra là vậy" Ngôn Khả gật gù, hắn theo nàng được 5 năm luôn biết vị đại minh tinh này luôn tuân thủ quy tắc của bản thân nói không với luật ngầm của showbiz.

Bước ra ngoài cửa, phóng viên đã đứng đầy bên ngoài, ánh đèn flash liên tục chớp nháy, Ngôn Khả đi trước nàng dạt đoàn người ra hai bên "Xin tránh đường"

"Tử Ly, nghe nói cô đang hẹn hò với Dương Vũ, có đúng không ?" Một phòng viên nhanh chóng đưa mic đến trước mặt nàng.

Dạ Tử Ly âm thầm thở dài, lại là tin đồn thứ 7749, không phải đã nói công ty quản lý của nàng đừng tạo scandal bằng tin đồn hẹn hò được không. Dương Vũ nàng với hắn chỉ đóng cùng một phim, còn không có nhắn tin, làm sao mà hẹn hò?

"Tử Ly, có phải Dương Vũ đã dẫn cô ra mắt gia đình, hai người sắp kết hôn rồi sao ?" Một phóng viên cao tay khác lại đưa mic tranh hỏi.

Đại ca chúng ta còn không có hẹn hò, làm sao mà kết hôn?

"Dạ Tử Ly" Một tiếng kêu thất thanh lại vang lên. Nàng âm thầm thở dài, lại là gì nữa ?

Chưa kịp mở miệng ra nói bụng đã đau nhói, nữ tử dùng con dao đâm vô bụng nàng, đôi mắt lửa giận " Dạ Tử Ly, Dương Vũ là của ta, ai cho ngươi cướp đi"

Ngôn Khả hoảng hốt đẩy nữ tử ra ôm lấy thân hình nàng ngã xuống " Tỷ"

Xung quanh bàng hoàng, phòng viên thần kinh thép liên tục chụp ảnh, bảo vệ đến giữ lấy nữ tử điên loạn kia. Dạ Tử Ly th* d*c, cuộc đời minh tinh của nàng kết thúc như vậy sao ? Đã nói đừng tung tin đồn bậy, giờ fan cuồng Dương Vũ đến tìm nàng rồi đấy. Đáng chết.

Huyền Vũ Quốc, Hoàng Cung

Nằm trên chiếc giường xa hoa rộng lớn, nữ tử khuynh quốc đang nhắm mắt ngủ say, nắng ban mai chiếu thẳng lên khuôn mặt không một khuyết điểm. Nàng lờ mờ tỉnh dậy, đưa tay lên vương vai, tay kia mò điện thoại "Để điện thoại đâu rồi?"

Bực tức mở mắt ra, nàng hoảng sợ nhìn khung cảnh xung quanh. Gì đây ? Khung cảnh cổ trang, nàng đây là ngủ trên phim trường sao ? Dạ Tử Ly kêu lên " Tiểu Khả, Tiểu Khả"

Từ bên ngoài bước vô không phải bóng hình Tiểu Khả yêu quý của nàng, mà là một nữ tử xa lạ vận trang phục cổ đại "Công chúa người tỉnh rồi?"

"Công chúa ? Cô gọi ta à ?" Có người gọi nàng là Tử Ly, có người gọi nàng là Dạ tiểu thư, đại minh tinh, nhưng chưa có ai gọi nàng là công chúa cả.

Nữ tỳ khó hiểu "Công chúa người không sao chứ ?"

Một dấu chấm hỏi to trên đầu, nàng nghệch người, xong phút chốc lại đập tay vào nhau hiểu rõ " Các ngươi đang cố khuyên nhũ ta đóng phim Vương Phi Tuyệt Sắc nên mới bày ra trò này đúng không ?"

Bây giờ đến lượt nữ tỳ nghệch ra, Dạ Tử Ly vẫn tiếp tục, nàng đứng lên ra khỏi giường, đi thẳng ra cửa " Ta nói ta không đóng kịch bản này, đừng ép ta"

Đưa tay mở cửa bước ra ngoài, quái lạ sao xung quanh khung cảnh vẫn thật cổ đại như vậy, không có một người nào mặt đồ hiện đại. Đạo diễn không phải muốn nàng tham gia quá nên tạo quy mô lớn như vậy chứ ?

Nữ tỳ vội vã chạy ra ngoài trên tay cầm chiếc áo khoác lên người nàng sợ hãi nói " Công chúa, việc này không hợp lễ nghi, công chúa mời vào trong ?"

Nhìn xung quanh toàn khung cảnh trang hoàng cổ đại, Dạ Tử Ly há hốc nàng đang ở đâu đây. Từ đằng xa vọng lại tiếng gọi nam tử " Ngữ Lam"

Dạ Tử Ly nheo mắt nhìn người đang tới, hắc bào trang phục, tuấn mỹ dung nhan, lạnh như băng khí chất, nàng nhìn xung quanh ngỡ ngàng " Hắn gọi ngươi kìa"

"Công chúa, Tam Vương Gia gọi ngài" Tỳ nữ muốn khóc thành tiếng, vội nói.

Nàng chỉ vào bản thân há hốc " Ta ?"

Nàng có tên Ngữ Lam đâu, khoan Ngữ Lam nghe sao quen như vậy ? Hắc bào nam tử đứng trước mặt nàng, Dạ Tử Ly hơi thất thần, hắn mỹ quá a, nàng gặp nhiều nam thần điện ảnh nhưng bọn họ cũng không có khí chất vương giả như vậy.

Thế giới quang trong tim Dạ Tử Ly vỡ vụng, đại mỹ nam chán ghét nàng ? Không lẽ nàng có anti fan đẹp trai như vậy sao ?

"Xin hỏi ngươi là ?" Nàng chập chờn, Dạ Tử Ly nàng dính nhiều tin đồn hẹn hò, dù nàng không thật sự hẹn hò với ai, toàn chiêu trò của công ty quản lý, nhưng cũng thu hút cho nàng kha khá anti fan.

Khoang anti fan ? Dương Vũ. Đúng rồi nàng là bị fan cuồng của Dương Vũ đâm, sau đó lại xuất hiện ở nơi này, mà không phải bệnh viện. Không lẽ nàng xuyên không rồi ?

"Ta là Tam Hoàng Huynh, Ngữ Lam ngươi chắc không sao ?" Hắn khó hiểu nhìn thẳng nàng.

"Ta không sao, lúc nãy hơi thất thố, thất lễ rồi" Tam Hoàng Huynh ? Vậy nàng thật là công chúa à ? Vừa là muội muội của hắn, hắn còn không ưa nàng, không thể ăn mỹ nam ca ca rồi.

Dạ Tử Ly thầm kêu không ổn, nàng không biết bản thân là ai, thời đại này là nào, làm sao mà sống a ? Hắn thấy nàng hợp lệ, lạnh lùng hỏi "Ngữ Lam hôm nay ngươi không vấn đề gì đi ?"

Liếc mắt sang nữ tỳ kế bên, nàng hoảng sợ quỳ xuống " Tứ Vương Gia, hôm nay công chúa vừa dậy đã chạy ra bên ngoài, hôm qua công chúa vẫn sinh hoạt bình thường"

Nàng né một bên, cần quỳ vậy không ? Thật đáng sợ. Hắn cau mày "Hôm qua ngươi làm gì ?"

Dạ Tử Ly nghệch người, làm gì ? Quay CF sau đó đến phòng đọc kịch bản, rồi đi ăn cơm thị quay, đến cùng bị đâm chết, bi thảm. Nữ tỳ vội nói "Hôm qua công chúa chỉ đi dạo nói chuyện cùng Lạc tiểu thư"

Lạc tiểu thư ? Ngữ Lam công chúa ? Nàng lầm bầm " Chắc Tam Vương Gia không phải Mộ Dung Ngạo Thần"

Hắn nhướng mày "Lục hoàng muội kêu huý danh của ta là như nào?"

Nàng trợn mắt "Ngươi thật sự là Mộ Dung Ngạo Thần ?"

"Có vấn đề gì sao ?" Hắn nhàn nhạt chất vấn, nàng làm sao kinh ngạc như vậy.

Nàng cảm giác tiếng lòng đang vỡ vụn, không cần hỏi cũng đoán nàng xuyên vào kịch bản cẩu huyết Vương Phi Tuyệt Sắc, nàng còn là nữ phụ bi thảm Mộ Dung Ngữ Lam, vì chót chọc giận nữ chính vài lần mà đã bị nam chủ Thuỷ Lăng Hiên giết thảm.

Dạ Tử Ly khóc không ra nước mắt, thật sự xuyên đến nữ phụ lâm li bi đát. Bây giờ là lúc nào rồi, đến giai đoạn nào rồi ? Nàng e dè hỏi "Tam Hoàng Huynh, phụ hoàng nơi nào rồi ?"

"Phụ hoàng đương nhiên ở Hoàng Thanh Cung" Hắn không hiểu ý nàng, sao nàng lại hỏi câu hỏi như vậy.

Nàng thở phào vậy là truyện chỉ mới bắt đầu, Ngũ Vương Gia Mộ Dung Mặc Nhiên chưa đăng ngôi vị, nàng chưa bị hoà thân đến Bạch Hổ quốc.

Muốn nói gì đó, mắt đã thấy từ xa nữ tỳ vội vã chạy đến, vừa thấy Mộ Dung Ngạo Thần liền hoảng hốt quỳ xuống " Tam Vương Gia thỉnh an, Công chúa thỉnh an"

Mộ Dung Ngạo Thần nhìn tì nữ vừa tới lạnh lùng hỏi "Ngươi không phải là nữ hầu bên cạnh Hoàng Hậu?"

"Thưa Tam Vương Gia đúng như vậy. Công chúa ngài mau đến khuyên Hoàng hậu nương nương. Từ sáng giờ nàng không bước ra khỏi phòng, cũng không cho ai vô " Lo lắng hiện hữu trên mặt thanh tú, nàng cầu khẩn nhìn Dạ Tử Ly.

Dạ Tử Ly chỉ vào mình ngơ ngác " Ta ?"

Nữ tỳ Mân Thuỷ gấp gáp gật đầu "Đúng vậy công chúa, người mau qua thăm hoàng hậu đi"

Bên cạnh Thuý Hoa cũng lo lắng thêm vào "Công chúa, Mân Thuỷ tỷ tỷ gấp gáp như vậy e rằng Hoàng Hậu không khoẻ, người nên qua xem"

Mộ Dung Ngạo Thần nhếch môi, không khoẻ ? Nữ nhân đó có gì mà không khoẻ. Hai mẫu nữ độc ác này, có ngày hắn sẽ xé tan bộ mặt giả tạo của bọn họ.

Nhìn sát khí trong mắt hắn xẹt ngang, Dạ Tử Ly nuốt nước miếng, Mộ Dung Ngạo Thần là thân sinh của Diệp Quý Phi, năm đó Hoàng Hậu năm lần bảy lượt muốn bỏ đứa con của Diệp Quý Phi, nếu không phải nàng mệnh tốt có lẽ đã mất mạng cả nàng cùng Mộ Dung Ngạo Thần, có điều sức khoẻ Diệp Quý Phi từ đó luôn suy yếu, sau đó mất mạng, từ khi biết chuyện hắn luôn hận Hoàng Hậu cùng Mộ Dung Ngữ Lam.

Bi thảm là từ miêu tả kết cục sau này của nguyên chủ. Nàng ớn lạnh, cuốn vày chạy trước "Tam Hoàng Huynh, cáo từ a. Ta đi gặp mẫu hậu đại nhân"

Hắn nhìn theo bóng dáng nàng chạy theo Mâu Thuỷ. Trầm ngâm cũng đuổi theo, Mộ Dung Ngữ Lam hôm nay cho hắn cảm giác kỳ lạ, nàng không kiêu kỳ hống hách như trước.

Đứng trước Phượng Cung, Dạ Tử Ly thẩn thờ nhìn cung điện rộng lớn, nàng xuyên rồi, thật sự xuyên rồi, còn xuyên vào nữ phụ Mộ Dung Ngữ Lam, Mân Thuỷ không hiểu sao nàng còn không chịu vào, nhẹ lên tiếng hỏi "Công chúa"

"A ta vào" Vào rồi gặp Hoàng Hậu nên nói gì ? Phải biết trong biên kịch nàng là một ác nữ chính hiệu, nếu bị nàng phát hiện không phải nữ nhi của nàng, có phải sẽ cho nàng ngũ mã phanh thay không ? Hảo đáng sợ.

Đi vào trong hai bên nữ tỳ đều quỳ rối xuống, thấy nàng còn cuối thấp mặt hơn, cũng đúng thôi nhân vật Mộ Dung Ngữ Lam này ỷ mình là nữ nhi được sủng ái, lại còn là thân sinh hoàng hậu sở sinh, nên luôn hống hách ngang tàn.

Đi vào trong phòng trên bàn ngồi một nữ tử, tay chống đầu, nếu không phải xung quanh khung cảnh làm nàng nhận ra đây chính là mẫu hậu đại nhân của nàng thì nàng sẽ nghĩ đây là vị công chúa tỷ tỷ nào đó, ni ma sao có thể trẻ như vậy. Hơn thế nàng còn rất mỹ.

"Mẫu hậu" Nàng nhẹ giọng kêu.

Nữ tử trước mặt đột nhiên mở to mắt, nhìn chầm chầm nàng hô " Ni ma, ta còn có con rồi sao ? Còn lớn như vậy"

Nhìn nàng bất lực tròng mắt, Dạ Tử Ly chấm hỏi cực to, kịch bản nói Ngôn Nhã Tú thâm sâu độc ác, nàng mưu kế dày đặt. Còn trước mặt Ngôn Nhã Tú giống như một ngốc nữ, nhìn Dạ Tử Ly nàng càng thêm kinh dị khó tin. Không lẽ cũng xuyên đi?

"Các ngươi lui xuống, bổn công chúa muốn nói chuyện với Mẫu hậu" Không uổng công nàng là đại minh tinh, nhập vai cũng thật nhanh đi.

Đám nô tỳ không dám chần chờ lui xuống. Dạ Tử Ly dè dặt ngồi ghế bên cạnh hỏi "Ngươi cũng xuyên không ?"

Ngôn Nhã Tú mở to mắt nhìn nàng, sau đó chòm lên nắm lấy tay nàng "Ngươi cũng vô danh vô tức đến đây sao ?"

"Đúng vậy a, ngươi làm sao đến đây, ở hiện đại là người nào ?" Dạ Tử Ly mừng rỡ gặp đồng hương, trước giờ truyện toàn độc thân độc mã xuyên không, bây giờ lại còn có đồng nghiệp đi cùng. Nàng quá may mắn đi a. Hơn thế còn xuyên vào hoàng hậu đại nhân, không lo bị chết rồi.

Ngôn Nhã Tú chần chừ " Việc này ta không biết nên nói cho ngươi không, nếu biết ngươi biết thân phận ta sẽ bất ngờ phát khóc mất"

Dạ Tử Ly chớp mắt nói tiếp "Ngươi mà biết thân phận ta cũng sẽ bất ngờ, ta là minh tinh a"

"Minh tinh ? Ta không thiếu, trừ khi ngươi là Dạ Tử Ly" Ngôn Nhã Tú chu mỏ, khinh thường hừ. Phải biết hắn đi theo Tử Ly tỷ tỷ, đại đỉnh danh trợ lý Ngôn Khả.

"Là ta a" Nàng giật giật khoé miệng.

"Ngươi là Dạ Tử Ly" Ngôn Nhã Tú há hốc, đúng rồi khí chất này, độ nhanh nhẹn nhập vai này. Sao hắn có thể quên.

Nàng cầm cốc trà uống cạn, từ lúc xuyên đến giờ gặp bao nhiêu chuyện, còn chưa uống được cốc nước. Đặt cốc trà xuống nàng vỗ ngực "Đại minh tinh Dạ Tử Ly chính là ta"

Trên người bỗng nặng trĩu, Ngôn Nhã Tú đã nhào lên ôm nàng, vừa nói vừa khóc "Ai iu, tỷ tỷ, ta thật nhớ tỷ a, ta còn tưởng tỷ đã chết rồi"

"Từ từ, ngươi là Tiểu Khả ?" Nàng sững sờ.

Không phải chứ Tiểu Khả cũng xuyên đến đây, hơn thế còn xuyên vào Hoàng Hậu nương nương, Dạ Tử Ly bật cười, hai tay đập vào mặt bàn " Tiểu Khả, bây giờ đệ về với bản chất của mình rồi, xuyên đúng vào nữ nhân"

Ngôn Nhã Tú lúc này là Ngôn Khả bĩu môi " Nếu xuyên vào nữ nhân xinh đẹp thì được, đằng này xuyên vào Hoàng Hậu, còn có con"

Nhìn hắn bất mãn, Dạ Tử Ly càng cười to, quả thật rất buồn cười đi. Từ quản lý bây giờ Tiểu Khả lên chức thành mẫu hậu đại nhân của nàng.

"Được rồi,.. khụ khụ Tiểu Khả đệ biết đây là đâu không ?" Nàng nghiêm túc vào vấn đề.

"Cổ đại a" Hắn nhanh nhẹn trả lời, khung cảnh này chính là cổ đại, nàng là công chúa, hắn là hoàng hậu.

Dạ Tử Ly lắc đầu, gằn từng tiếng " Trong đây là thế giới của cuốn kịch bản chết tiệt Vương Phi Tuyệt Sắc, ta là Mộ Dung Ngữ Lam, đệ là hoàng hậu Ngôn Nhã Tú"

Toang! Ngôn Khả há mồm chữ a, hắn đương nhiên biết kịch bản bị tỷ tỷ hất hủi nhiều lần này, không ngờ lại đi vào đây, còn vào hai vai phụ phản diện, số khổ a.

Bên ngoài vang tiếng gõ cửa, cung nữ Mân Thuỷ nhẹ giọng nói "Hoàng Hậu, là Tam Vương Gia thỉnh an"

Mộ Dung Ngạo Thần hắn theo nàng đến đây làm gì ? Ngôn Khả nhìn sang nàng xin ý kiến, Dạ Tử Ly hít sâu nói "Đệ cứ diễn bật mẫu nghi thiên hạ là được"

"Nhưng tỷ, đệ không phải diễn viên, còn có b* ng*c này nặng quá" Hắn khóc không ra nước mắt.

"Đừng nói nhiều" Nàng quát.

"Bổn cung sẽ ra ngoài" Ngôn Khả dùng giọng nói mà hắn thấy cao quý nhất lên tiếng. Bên cạnh Dạ Tử Ly hài lòng gật đầu, phải vậy chứ, theo nàng bao lâu nay, không lẽ có nhiêu diễn xuất mà không học được.

Dạ Tử Ly dìu "nàng" ra bên ngoài, trên ghế trong phòng Mộ Dung Ngạo Thần đã ngồi chờ sẵn, tóc đen như mực, mày rậm hiên ngang, mắt phượng sâu lắng, tuấn lãng như hoạ dung nhan.

Ngôn Khả không kiềm được thốt lên "Mỹ nam a"

Dạ Tử Ly nhanh chóng nhéo eo nàng "Liêm sỉ"
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 2



Mộ Dung Ngạo Thần nhìn trước mặt người tới, trong mắt lộ vẻ chán ghét, hắn lạnh giọng thỉnh an "Hoàng hậu hảo"

Danh xưng Mẫu Hậu hắn cũng chẳng bao giờ dùng, nàng không xứng. Ngôn Khả nhìn sang hắn, mỹ nam này có vẻ chán ghét bọn họ, không biết là nhân vật nào " Ngồi đi"

Dìu Ngôn Khả ngồi vào ghế, Dạ Tử Ly cũng ngồi bên cạnh, cười lên tiếng "mẫu hậu, nay Tam Hoàng Huynh đến thăm ngài a"

Tam Hoàng Huynh, Tam Vương Gia, là nhân vật Mộ Dung Ngạo Thần a. Không hổ là trợ lý đắc lực của đại minh tinh, hắn nhanh chóng bắt được tình hình, cười thân thiện đối " Ra là Thần Nhi, không biết ngươi đến đây là có việc gì ?"

Tiểu Khả xuất xắc a, biết thế khi xưa nàng đã cho hắn vào showbiz chung luôn rồi. Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt nói tiếp lời nàng "Tối nay là yến tiệc, ta chỉ muốn nhắc Hoàng Hậu vài chuyện"

Yến tiệc ? Yến tiệc gì ? Dạ Tử Ly cùng Ngôn Khả nhìn nhau, nàng nhún vai, nước đi này ta chịu. Ngôn Nhã Tú trong lòng đem nàng mắng không thôi, hắn lại mang bộ dáng mẫu nghi thiên hạ nói tiếp " Yến tiệc a, bổn cung đã cho người chuẩn bị kĩ, sẽ không sơ suất"

Cũng may Tử Ly tỷ tỷ vừa đóng xong phim Hậu Cung Tranh Đấu ký với vai Tần Hoàng Hậu cùng Dương Vũ, đi cạnh nàng hắn cũng hậu được kha khá lời thoại cùng cách diễn, không thì đi toi.

Mộ Dung Ngạo Thần nhìn sang Dạ Tử Ly, hắn cứ cảm giác không đúng về nàng, kể cả Ngôn Khả cũng có gì đó không phải. " Ngữ Lam, đã đến tuổi cập kê. Hôm nay chẳng phải nên bàn về hôn sự sao ?"

Hôn sự của nàng ? Bên cạnh Ngôn Khả không kiềm được phụt cười, phải biết là đại minh tinh Dạ Tử Ly tuy rằng dính nhiều tin đồn tình ái, nhưng vẫn luôn độc thân, xuyên về cổ đại thành ra một cái hôn sự.

Dạ Tử Ly âm thầm liếc hắn, vậy chẳng phải tình tiết vừa mới bắt đầu ? Trong yến tiệc Lạc Tâm Nghiên được ban hôn cho Mộ Dung Ngạo Thần, nhưng vẫn không chừa được thói mê nam sắc, lén lút ngắm Đệ nhất công tử Huyền Vũ Quốc Vân Phi Vũ bị Mộ Dung Ngữ Lam phát hiện, kết quả một cước đá xuống hồ, từ đó sát thủ hiện đại Lạc Tâm Nghiên xuyên qua.

Vậy chẳng phải đối xử tốt với Lạc Tâm Nghiên hôm yến tiệc, để nàng tránh xa sông hồ là có thể thoát nạn sao ? Nàng gãi đầu " Tam hoàng huynh, ta còn nhỏ a, huynh nên nạp vương phi trước ta đi a"

" Đúng vậy, Thần Nhi nên nạp phi trước Lam nhi a" Ngôn Khả bị nàng véo ăn đau, cũng gật gù tiếp lời.

Mộ Dung Ngạo Thần nhếch mép cười, đứng dậy nói " Ta có việc đi trước, cáo từ"

Hắn rời khỏi Phượng Cung, hắn mong chờ hai mẫu nữ nàng sẽ làm gì trong đêm yến hội tối nay.

Nhìn bóng hình đi xa, Dạ Tử Ly ôm đầu than " Không ổn a, vừa xuyên qua chưa quen biết gì đã yến hội, đã gặp nhiều người, lỡ xảy ra chuyện gì có phải ngũ mã phanh thay không"

"Ai phanh thay chúng ta" Hắn khó hiểu hỏi, không phải nàng là công chúa, hắn là hoàng hậu sao ?

Dạ Tử Ly bực tức gõ đầu hắn "Hoàng Thượng đại nhân, lão công của ngươi a"

Ngôn Khả phiền muộn ngã xuống bàn , quên mất xuyên qua còn vô thanh vô tức có một cái lão công, rốt cuộc hắn làm sai gì a.

Không lâu Xuân Hoa cũng bước đi vào, sợ sệt quỳ xuống "Công chúa nên về chuẩn bị đi cho yến tiệc"

"Ta biết rồi" Nàng chán nản nói, nhìn sang Ngôn Khả, thì thầm " Tiểu Khả, đừng lo, trong đây chúng ta biết trước tương lai, hơn thế khả năng diễn xuất của ta thuộc hạng thượng thừa, tuỳ cơ ứng biến"

Ngôn Khả gật đầu, giờ lo lắng cũng không giải quyết được gì.

Công Chúa điện

Dạ Tử Ly soi mình vào gương há hốc, lúc còn hiện đại nàng là minh tinh nên đương nhiên rất đẹp, không ngờ xuyên đến cổ đại Mộ Dung Ngữ Lam này lại mỹ hơn vậy, làn da trắng mịn, mắt to tròn, sóng mũi cao. Đây là đại mỹ nhân a.

Bên cạnh Xuân Hoa e dè nhìn trộm, nay công chúa thật sự đẹp, lúc nàng trang điểm cho công chúa như mọi khi nàng liền không vừa ý xoá hết, kêu là quá loè loẹt, nên đã tự mình sửa soạn, không ngờ lại mỹ như vậy.

Diện trên mình màu đỏ rựa lửa y phục, nàng hài lòng lắc mình vài cái. Sau đó nhìn qua cung nữ bên cạnh " Xuân Hoa, ngươi rất sợ ta đi"

"Nô tỳ..." Nàng không biết nói sao chập chững

"Đừng lo, ta không làm hại ngươi, lúc này chưa quen từ từ sẽ quen" Dạ Tử Ly cười khuynh quốc khuynh thành, nhấc chân rời khỏi cửa, Xuân Hoa nhìn theo nàng có chút khó hiểu, hôm nay công chúa không nói to, không chửi rũa đập đồ, hơn thế còn không hỏi về tung tích của Vân thừa tướng.

Ngồi trên kiệu, nàng bồi hồi lo lắng, lúc nãy nói với Ngôn Nhã Tú là để an ủi hắn, thật ra nàng cũng rất lo a. Nàng không phải nữ chính, không có võ công, nếu có việc gì sẽ bỏ mạng.

Đi xuống trước cửa cung, nàng nuốt nước miếng, sau đây là địa ngục, làm sao dám bước vô. Đang thất thần sau lưng lại vang lên tiếng gọi "Lục công chúa, ngươi đến rồi"

Lục công chúa chắc là kêu nàng rồi, Dạ Tử Ly mĩm cười quay sau, nhìn người tới là nữ tử mỹ mạo, thanh tú. Nàng giả vờ chào hỏi "A là ngươi, đến sớm thật"

Ngươi là ai ? Nữ tử thấy nàng liền cười, có điều trong mắt toàn mang giả tạo, nụ cười công nghiệp này trong giới showbiz có đầy "Công chúa, hôm nay người thật mỹ, có lẽ Vân Thừa Tướng nhìn là thích ngay"

Vân Thừa Tướng ? Vân Phi Vũ ? Một trong những nam chủ, người tình trong một của Mộ Dung Ngữ Lam. Nhìn nữ tử trước mặt, vui vẻ khi gặp nàng, trong yến tiệc này không phải là Lạc Sở Sở đi, vậy Lạc Tâm Nghiên chẳng phải cũng quanh đây sao, nàng tò mò hỏi "Sở Sở này, Lạc Tâm Nghiên không biết đang nơi nào ?"

Hơi bất ngờ Mộ Dung Ngữ Lam nhắc đến Lạc Tâm Nghiên, nàng chán ghét ra mặt nói " Chắc bây giờ nàng đang đi làm phiền các vương gia, công tử. Đúng là không ra hệ thống gì"

Dạ Tử Ly gật gù, nhưng lúc sát thủ hiện đại xuyên qua thì rất đáng sợ. Nàng cất bước đi vào trong. Lạc Sở Sở cũng đi theo vào

Dạ Tử Ly là công chúa nên ngồi cao hơn so với Lạc Sở Sở. Đối diện nàng là Mộ Dung Ngạo Thần lúc này đang lạnh lùng thưởng thức rượu. Thấy nàng nhìn hắn, Mộ Dung Ngạo Thần ngước mắt lạnh hướng nàng, Dạ Tử Ly đành lia mắt qua chỗ khác. Hắn hơi thất thần, hôm nay vị Hoàng muội này lại mỹ như vậy.

"Ngũ Vương Gia, Vân Thừa Tướng đến"

Đưa mắt nhìn về phía cửa, nam tử đi đầu ngũ quan tuấn lãng, khí chất vương giả, mái tóc tuỳ ý xoã đằng sau, mỹ lệ vô song. Nam tử kế cạnh dung mạo tự hoạ, đỏ thẫm phục bào, tóc dài được cột ẩu thả bởi trâm ngọc. Nàng cảm thán cổ đại thật nhiều mỹ nam.

Nam tử đỏ thẫm phục bào đi ngồi kế bên cạnh Mộ Dung Ngạo Thần, người còn lại ngồi kế bên nàng. Dạ Tử Ly thầm cân nhắc nhân vật, bên cạnh nam tử nhìn thấy nàng, tròng mắt hơi bất ngờ nhanh chóng thay đổi bằng chán ghét " Lục Hoàng Muội nay thật mỹ"

Xưng nàng bằng hoàng muội, nhan sắc như vậy chỉ có thể là Ngũ Hoàng Huynh thân thương của nguyên chủ Mộ Dung Mặc Nhiên. Nàng cười tiếp hắn " Đa tạ hoàng huynh"

Cảm nhận ánh mắt rực lửa, Dạ Tử Ly đưa mắt xuống dưới, kia nữ tử ngồi cạnh Lạc Sở Sở, dung mạo cũng là tiểu mỹ nhân, có điều ánh mắt háo sắc ngu ngốc làm mất đi thiện cảm của nàng, hơn thế ánh mắt đang lia liên tiếp từ hai hoàng huynh của nàng đến nam tử tuấn mỹ đối diện. Dạ Tử Ly rùng mình, đây chắc là nữ chính Lạc Tâm Nghiên đi.

"Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá đáo"

Xung quanh đều đứng lên hành lễ, nàng cũng không ngoại lệ, có điều hành lễ trước Tiểu Khả làm nàng không phục a. Bên ngoài đi vào hai bóng hình, hoàng thượng Mộ Dung Cảnh trầm giọng lên tiếng " Bình thân"

Trở về chỗ ngồi Dạ Tử Ly tò mò nhìn lên đế vương bên trên nam tử, nàng kinh ngạc Hoàng thượng lại mỹ như vậy, không hổ danh hai hoàng huynh của nàng lại soái như thế. Cho dù đã gần 50 tuổi nhưng hắn vẫn cứ đẹp lão, cũng đúng thôi hiện đại không phải vẫn có Chung Hán Lương cùng Lâm Chí Dĩnh dù 50 cũng rất soái sao.

Ngôn Khả đồng thời cũng nhìn nàng, khẩu hình miệng nói "tỷ, làm sao bây giờ?"

"Lão công của ngươi thật soái" Nàng âm thầm giơ ngón cái.

"Tỷ, không phải lúc đùa" Hắn thẹn quá hoá giận than, bên cạnh Mộ Dung Cảnh thấy được, trầm giọng hỏi.

"Lam Nhi cùng hoàng hậu đang trao đổi gì sao ?"

Mộ Dung Ngạo Thần đưa mắt sang, Mộ Dung Mặc Nhiên cũng chán ghét nhếch môi cười khẽ. Dạ Tử Ly đảo mắt nhanh chóng nói " Là mẫu thân khen hôm nay Lam Nhi thật mỹ"

"Ồ ra là vậy, đúng là hôm nay Lam Nhi rất xinh đẹp" Nữ nhi này của hắn luôn trang điểm thật đậm, hôm nay lại nhẹ nhàng khuynh quốc như thế.

Hắn tiếp tục nói " Có phải hôm nay nên ban hôn cho Lam Nhi không ? Ngươi thấy sao Vân ái khanh ?"

Nàng nhìn sang nam tử tuấn mỹ đối diện, ra kia là Vân Phi Vũ. Có điều ban hôn cho nàng, hỏi hắn làm gì ?

Vân Phi Vũ trầm tĩnh trả lời " Lục công chúa quốc sắc thiên hương"

~~~~~~~~~~~
Hóng cmt
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 3



Dạ Tử Ly nhìn hắn, soái ca tiếp tục đi, ta đang chờ a. Vân Phi Vũ không ngước nhìn nàng, mở miệng nói tiếp "Thần nghĩ công chúa vốn hợp với quyền cao chức trọng hoàng tộc"

Cái này đúng là nghe có vẻ đang khen nàng, Dạ Tử Ly nàng đánh giá cao, nhưng mà nghe như thế nào cũng ra là muốn nàng đi hoà thân sao ? Chỉ hợp với Hoàng Tộc ? Không thể bắt nàng lấy Mộ Dung Mặc Nhiên hay Mộ Dung Ngạo Thần a, chính là loạn luân.

Trên mặt lộ vẻ không vui, Mộ Dung Cảnh vẫn cười bình tĩnh, đúng là nguy hiểm nhất là Bậc đế vương, cho dù thế nào vẫn luôn điềm tĩnh như vậy. "Trẫm thấy Lam Nhi cũng có tình ý với Vân ái khanh, nàng thấy sao Hoàng Hậu ?"

Mọi ánh nhìn lại chuyển sang Ngôn Khả , bên cạnh Mộ Dung Ngạo Thần nhếch môi khẽ cười lạnh "Phi Vũ, đợt này khó tránh khỏi hôn lễ rồi"

Vân Phi Vũ hừ lạnh, muốn hắn lấy Mộ Dung Ngữ Lam ngang tàn háo sắc, đúng là nằm mơ. Trừ khi hắn muốn công chúa của hắn chết sớm.

Dạ Tử Ly trực tiếp nhìn nàng, Ngôn Khã ngươi mà không giúp ta thoát khỏi hôn sự này, chắc chắn về lại hiện đại tỷ sẽ sa thải ngươi. Ngôn Khả thấy ánh mắt của nàng, âm thầm nuốt nước miếng, cười nhẹ nói "Hoàng thượng, hôn sự của Lam Nhi không phải nên hỏi ý kiến nàng một chút sao ? Lỡ đâu Lam Nhi có có người trong lòng "

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, không phải người trong lòng lục công chúa chính là Vân Thừa Tướng hay sao ? Những con mắt hướng về phía nàng, có ganh tị, chán ghét, tò mò, hiếu kỳ. Dạ Tử Ly ho khan " Cái này, Phụ Hoàng, đa tạ ý tốt của người, hôn sự này Lam Nhi không thể nhận"

Vân Phi Vũ bất ngờ, không phải nàng luôn muốn gả cho hắn sao ? Bất chấp tất cả tại sao bây giờ lại từ chối hôn sự. Mộ Dung Mặc Nhiên bên cạnh hiếu kỳ mở miệng "Lam Nhi, không phải muội vẫn luôn thích Vân Thừa Tướng sao ? Đừng ngại ngùng ở đây có chúng ta cùng Phụ Hoàng làm chủ hôn cho muội"

"Đa tạ ý tốt của Hoàng Huynh, quả thực Lam Nhi đã có người trong lòng, có điều người đó không phải Vân Thừa Tướng" Nàng cười nhẹ, nội tâm không ngừng đem hắn ra chửi rũa, Mộ Dung Mặc Nhiên đừng tưởng ngươi sẽ lừa được bổn công chúa, ai đọc kịch bản chẳng biết ngươi thâm sâu khó đoán, ghét Mộ Dung Ngữ Lam đến tận xương tuỷ, được Hoàng Hậu nuôi dưỡng nhưng ngươi luôn chán ghét bọn họ, tuy rằng nói nuôi dưỡng nhưng Ngôn Nhã Tú cũng ngàn trăm lần muốn giết ngươi.

Mộ Dung Cảnh nghe thấy liền tò mò hỏi " Lam Nhi người trong lòng là ?"

"Là ... là a là Hinh Vương Gia của Thanh Long quốc Tuyết Vô Ảnh" Nàng đảo mắt nhanh chóng nói, Hinh Vương Gia a, nhớ lúc chọn casting vai này biên kịch cùng nhà sản xuất đã đau đầu mắt tháng trời, vì hắn không chỉ là tuyệt sắc mĩ nam, còn phải trích tiên không bám bụi trần khí chất, đã từng nàng đã có suy nghĩ sẽ đóng phim này nếu họ chọn được một Hinh Vương từ trong truyện đi ra, tiếc rằng diễn viên bọn họ chọn quá tệ đi. Với lại hắn chưa bao giờ có đất diễn chung với Mộ Dung Ngữ Lam, nên nói đại như vậy cũng không sao a.

Mộ Dung Ngạo Thần giật mình, bên cạnh Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Vân Phi Vũ cũng cả kinh không kém. Chỉ có Ngôn Khả ôm đầu, tỷ tỷ vì diễn viên đóng Hinh Vương Gia quá kém nên đã không đồng ý cho đoàn phim thêm cơ hội nào. Mộ Dung Cảnh trầm giọng hỏi "Lam Nhi, con gặp Hinh Vương rồi ?"

Phải biết Hinh Vương đối với Thanh Long quốc như một gì đó rất lớn mạnh, hắn là chiến thần bất khả chiến bại của Thanh Long quốc, cao ngạo trích tiên cho dù Thanh Long quốc quân vương cũng phải kính hắn vài phần.

"Nữ nhi chưa từng gặp Hinh Vương ngoài đời, có điều ta vô tình thấy được bức hoạ của hắn từ đó nhất kiến chung tình, phi người phi lấy" Nàng rưng rưng nước mắt, nên nhớ diễn xuất là nghề của nàng, nước mắt muốn chãy là có thể chãy.

Mộ Dung Cảnh đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn " Hồ đồ, sao có thể phi người phi lấy, cho dù thế nào ngươi cũng không thể gả cho hắn"

Ngôn Khả biết đến lượt đất diễn của nàng, tay xoa lồng ngực nam tử, an ủi " Hoàng Thượng bớt giận, Lam Nhi tuổi còn nhỏ, chưa trải sự đời. Gặp qua bức hoạ Hinh Vương liền không kiềm được cảm xúc, thần thiếp sẽ dạy dỗ lại nữ nhi"

Hắn nguôi được một chút, không vui hừ lạnh "Nàng nên quản giáo lại nàng, không thể cứ mãi mê chơi đùa vậy được"

"Vâng" Ngôn Khả vỗ về hắn, đưa mắt qua cho nàng làm cái nháy. Dạ Tử Ly đắc ý cừơi, thấy sự chuyên nghiệp của đại minh tinh nàng, hành động này lại vô tình lọt vào mắt Mộ Dung Mặc Nhiên, hắn nhếch mày hôm nay hắn cảm thấy cả Hoàng Muội này của hắn cùng vị mẫu hậu này cũng đều có gì đó không đúng. Nàng nói nàng thấy bức hoạ của Hinh Vương, nàng từ đâu thấy, hơn thế Mộ Dung Ngữ Lam từ nhỏ si mê Vân Phi Vũ không phải ngày một ngày hai, so về nhan sắc chắc chắn không thua kém Hinh Vương, tại sao vì một bức hoạ nàng có thể bỏ qua hôn sự với Vân Phi Vũ.

Vân Phi Vũ bên này cũng trầm ngâm suy nghĩ, mấy hôm trước nàng còn bám lấy hắn khắp nơi, bây giờ lại nói động tâm với Hinh Vương, có chút đột ngột quá đi.

Mộ Dung Cảnh bình ổn lại, trầm giọng phất tay "Còn ai muốn xin trẫm ban hôn"

Dạ Tử Ly vừa ngậm miếng thịt, vừa tự nói lẩm nhẩm " Lạc Tông Nghị"

Mộ Dung Mặc Nhiên học võ công vốn nghe được rành mặt.

Vừa cất tiếng, một giọng nam tử trung niên đã vang lên dưới yến tiệc "Hoàng Thượng, thần xin ban hôn cho ái nữ"

Mộ Dung Cảnh nhìn xuống dưới nam tử trung niên mỹ thúc thúc, hắn đưa thay ra hiệu bình thân "Lạc tướng quân đây là muốn hỏi hôn cho vị tiểu thư nào?"

Ai mà chẳng biết Lạc Tông Nghị có hai nữ nhi, một người tư chất hơn người, là đệ nhất mỹ nhân Huyền Vũ Lạc Sở Sở, người còn lại là đệ nhất ngốc nữ Huyền Vũ Lạc Tâm Nghiên. Đương nhiên hắn sẽ xin hôn cho Lạc Sở Sở a, ai mà lấy Lạc Tâm Nghiên ngốc nữ.

Dạ Tử Ly nhìn bọn họ như đoán trước được kết quả khinh thường nói khẽ " Lạc Tông Nghị chính là xin hôn cho Lạc Tâm Nghiên a"

Bên dưới Lạc Tông Nghị ôm quyền, một bộ dũng tướng anh khí nói "Hoàng Thượng, người còn nhớ 10 năm trước đã ban cho thần một nguyện vọng"

Mộ Dung Cảnh hồi tưởng lại quả thật có điều đó, lúc đó hắn bị lừa rơi vào lưới địch, chính Lạc Tông Nghi dũng cảm xông vào trong lòng địch cứu ra hắn. Hắn đã hứa giao cho hắn một nguyện vọng, chỉ cần hợp tình hợp ý. "Đúng vậy, trẫm có hứa"

Lạc Tông Nghị với chất giọng trầm ồ ồ tiếp tục nói "Hôm nay thần xin dùng lời hứa đó khẩn xin Hoàng Thượng ban hôn cho ái nữ Tâm Nghiên cùng với Tam Vương Gia"

Mộ Dung Ngạo Thần anh tú mày kiếm chau lại, Mộ Dung Mặc Nhiên cả kinh nhìn sang nữ tử kế cạnh, nàng đoán ra được hết. Sao có thể.

Dạ Tử Ly đắc ý cắn trái nho. Mộ Dung Ngạo Thần đợt này không thể né rồi. Tình tiết kich cũng bắt đầu. Có điều nếu Lạc Tâm Nghiên gả cho Mộ Dung Ngạo Thần, vậy tình tiết không phải giống như cũ sao. Bên dưới Lạc Sở Sở kích động không tin được nhìn hắn, phụ thân sao lại xin hôn cho Lạc Tâm Nghiên, hắn không biết nàng cũng thích Tam Vương Gia sao.

Mộ Dung Cảnh quay sang nam tử anh tuấn mỹ mạo vẫn điềm tĩnh ngồi phía dưới, hắn nhẹ giọng hỏi " Thần Nhi, ngươi thấy như nào ?"

Đối diện Dạ Tử Ly vẫn tin vào tài tiên tri như thật do biết trước kịch bản của nàng, tiếp tục nói nhẩm "Mộ Dung Ngạo Thần chắc chắn không phủ nhận, với hắn lấy hay không lấy Vương Phi không phải đều giống nhau"

Mộ Dung Ngạo Thần liếc mắt qua nàng, sau đó lạnh giọng nhìn Lạc Tông Nghị nói "Bổn Vương từ chối, Lạc tướng quân chắc không muốn thấy ái nữ bị lạnh nhạt, Bổn vương đã có người trong lòng, không thể lấy nàng"

Lạc Tông Nghị nét mặt xám xịt, Lạc Sở Sở vui mừng, người trong lòng của hắn có phải nàng không ? Dạ Tử Ly sặc ngụm trà trong họng, không lấy ? Từ chối, hắn sao có thể từ chối. Trong kịch bản không phải Mộ Dung Ngạo Thần đồng ý lấy nàng sao ?

Bên cạnh Mộ Dung Mặc Nhiên cũng thả lỏng nghi ngờ, cười nhẹ " Hoàng muội đoán sai rồi"

Dạ Tử Ly trừng mắt hắn, hắn nghe được, nam tử cổ đại đến lỗ tai cũng thính như vậy. Có điều vậy cũng tốt, tránh kịch bãn phát triển theo ban đầu, nàng cùng Ngôn Khả lại mất mạng. Nhìn qua nữ tử ngồi trên ngôi cao, nàng ra hiệu.

Ngôn Khả hiểu được, liền nhẹ giọng nói " Hoàng Thượng, nếu Thần Nhi không muốn, cũng không thể ép a. Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Hơn thế nếu kiên trì chỉ sợ Lạc Tiểu Thư sẽ chịu thiệt"

Mộ Dung Ngạo Thần ngạc nhiên nhìn nàng, nàng đây là đang nói giúp hắn ?
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 4



Mộ Dung Cảnh không bớt giận, lời hứa của Đế Vương đâu thể nói bỏ qua là bỏ qua "Mộ Dung Ngạo Thần, trẫm lệnh ngươi lấy Lạc tiểu thư làm Vương Phi"

"Nhi thần không thể" Hắn vẫn ung dung không chút sợ hãi nói ra.

Dạ Tử Ly cảm thán, đúng là nam chủ, không sợ trời không sợ đất. Mộ Dung Cảnh tức đến đỏ mặt, hắn đập tay xuống bàn, xung quanh quan lại đều quỳ xuống " Hồ đồ"

Mộ Dung Mặc Nhiên trước giờ luôn có quan hệ tốt với Mộ Dung Ngạo Thần, hắn đứng ra nói giúp " Phụ Hoàng, nếu hoàng huynh đã nhất quyết không đồng ý, vậy không thể cưỡng cầu, nếu không e rằng Lạc tiểu thư cũng sẽ khó xử"

Dạ Tử Ly đang nhai miếng thịt cũng cố nuốt kéo váy dài bước ra ngoài "Phụ Hoàng yêu dấu, Tam ca a, là một người lạnh lùng, như tản băng vậy, Lạc tiểu thư mà lấy hắn, chẳng khác nào lấy khối băng làm phu quân"

Nhìn nàng miêu tả Mộ Dung Ngạo Thần thành khối băng, Mộ Dung Mặc Nhiên không nhịn được bật cười. Mộ Dung Ngạo Thần thấy nàng nói giúp cho hắn, trong mắt loé khác lạ.

Mộ Dung Cảnh nhìn nữ nhi, nhi tử đồng loạt cầu tình, trong lòng có chút động, dù sao hắn cũng không muốn nhi tử của hắn lấy ngốc tử, có điều lời hứa không thể thất.

Bên dưới một nữ tử bước ra ngoài, bộ dạng ngốc nghếch đôi mắt rưng lệ nói "Ngạo Thần ca ca, Nghiên nhi rất thích ngươi a. Nghiên nhi chỉ muốn gả cho ngươi a"

Dạ Tử Ly nhìn nàng, nữ chính đại nhân đây rồi, không đúng lúc này nàng chưa xuyên qua. Xách tà váy chạy xuống dưới đứng trước mặt nữ tử nhẹ giọng an ủi "Lạc tiểu thư ngoan, Tam ca a là người lạnh lùng, sẽ làm ngươi đau a"

Nhìn Mộ Dung Ngữ Lam diu dàng, xung quanh mọi người hít hơi thở lạnh, nàng cũng có ngày nói chuyện nhỏ nhẹ vậy sao ?

Mộ Dung Mặc Nhiên cùng hai người khác cũng nhìn nàng khó hiểu, hôm nay hắn cảm thấy nàng rất khác không những từ hôn Vân Phi Vũ, còn nói chuyện điềm tĩnh nhẹ nhàng.

Dạ Tử Ly nhập vai mẫu thân hiền dịu đang an ủi nữ nhi. Cuối cùng Lạc Tâm Nghiên cũng buông lỏng nói "Ngạo Thần ca ca sẽ làm Nghiên Nhi đau sao ?"

" Đúng vậy a" Nàng gật đầu lia lịa.

Sau lưng tiếng Vân Phi Vũ đột ngột vang lên " Có thích khách bảo vệ Hoàng Thượng"

Dạ Tử Ly xoay ngừơi sau lưng khoảng 20 hắc y nhân từ trên trời rơi xuống, Mộ Dung Mặc Nhiên, Mộ Dung Ngạo Thần cùng Vân Phi Vũ đồng loạt rút kiếm.

Nam chủ không hổ danh là nam chủ, võ công cao cường, khí thế hùng hổ. Mộ Dung Cảnh cùng Ngôn Khả đều được ám vệ bảo vệ, bên cạnh còn có Mộ Dung Ngạo Thần cùng Mộ Dung Mặc Nhiên hộ giá.

Dạ Tử Ly lần đâu thấy đao kiếm không khỏi sợ hãi, nàng nhìn sang Lạc Tâm Nghiên thở dài, bây giờ nàng ta là một ngốc nữ không thể bảo vệ nàng, chỉ có thể trông chờ vào các ám vệ. Ngôn Nhã Tú lo lắng nhìn bên dưới hô " Bảo vệ công chúa, mau bảo vệ công chúa"

Mộ Dung Cảnh nhìn sang tuyệt sắc nam tử hạ lệnh " Nhiên Nhi mau bảo vệ Lam nhi"

Mộ Dung Mặc Nhiên nghe lệnh phi thân đến chỗ nàng, bên này Lạc Tông Nghị cũng đang gồng mình đánh sát thủ, không hổ là Lạc tướng quân, chiêu thức đường kiếm cũng quang minh lỗi lạc như vậy.

Nhìn tuyệt sắc mỹ nam bên cạnh, tay cầm trường kiếm, mắt đào hoa nhìn qua nàng "Hoàng muội không phải biết chút võ nghệ sao ?"

"Mấy công phu mèo của ta, sao có thể đấu thắng bọn hắn" Nàng hô lên, sao nàng lại quên Mộ Dung Ngữ Lam có võ công chứ, tuy không cao nhưng cũng đủ phòng thân.

Bên cạnh Lạc Sở Sở cũng hoảng sợ chạy đến kế bên nàng " Ngũ Vương Gia, thật đáng sợ"

Mộ Dung Mặc Nhiên vừa giết thích khách, vừa bảo vệ bọn họ, hảo soái a. Tiếc rằng là nam chủ, còn là hoàng huynh của nàng, chỉ thể ngắm không thể đụng.

Không lâu thích khách được dẹp loạn, Dạ Tử Ly thở phào nhẹ nhỏm, cổ đại thật quá đáng sợ a. Chưa kịp thả lỏng, một hắc y nhân vẫn chưa chết nhanh chóng bay lên cầm kiếm kề lên cổ Lạc Tâm Nghiên, nàng hoảng sợ la "Phụ thân, Ngạo Thần ca ca cứu Nghiên Nhi"

"Nghiên Nhi" Lạc Tông Nghị thất thanh hô.

Dạ Tử Ly nhìn hắc y nhân kề kiếm lên cổ Lạc Tâm Nghiên, cuống họng muốn mắt kẹt nàng đưa hai tay nói " Soái ca, có gì từ từ nói, chúng ta nên ga lăng, bỏ nữ nhi ra trước. Nam nhi bên kia có gì soái ca cứ việc bắt"

Vừa nói nàng vừa lấy tay chỉ vào Mộ Dung Mặc Nhiên bên cạnh, hắn nhếch môi cười nhẹ. Chỉ có phụ thân Lạc Tông Nghị, cùng hai người nàng cùng Ngôn Nhã Tú vốn là Ngôn Khả biết rõ tình tiết ra còn lại không một ai đứng ra giúp Lạc Tâm Nghiên.

Đột nhiên Dạ Tử Ly phát hiện ra, không đúng Mộ Dung Mặc Nhiên, Mộ Dung Ngạo Thần cùng Vân Phi Vũ võ công cao cường như vậy, sao lại không cứu nổi Lạc Tâm Nghiên, trừ phi bọn họ muốn Lạc Tâm Nghiên tử.

Dạ Tử Ly không phải muốn lo chuyện bao đồng, có điều nếu đúng vậy Lạc Tâm Nghiên tử thì người xuyên qua sẽ là sát thủ máu lạnh nữ chính a, lúc đó nàng chắc chắn sẽ khổ. Cắn răng nàng đi trước mặt hắc y nhân nói " Ta là Lục công chúa Mộ Dung Ngữ Lam, nàng chỉ là ngốc nữ người người đều ghét, thả nàng bắt ta đi"

" Lam Nhi" Mộ Dung Cảnh không ngờ nàng lại làm vậy, thất kinh hô to.

Ngôn Khả bên cạnh biết được nàng làm vậy là muốn Lạc Tâm Nghiên bình an để nữ chính không có xuyên qua. Mộ Dung Ngạo Thần cau nhẹ mày kiếm, vốn Mộ Dung Ngữ Lam không ưa gì Lạc Tâm Nghiên sao nay lại dùng tính mạng đổi lấy nàng. Hắn có chút không hiểu.

Lạc Tông Nghị thấy nàng đề nghị lấy thân cứu ra ái nữ, trong mắt hé lộ không tin cùng cảm động. Không ngờ điêu ngoa công chúa lại có thể không màn nguy hiểm cứu ra Tâm Nghiên.

Hắc y nhân nghe lời đề nghị của nàng, suy nghĩ một hồi cũng chấp nhận. Đẩy ra Lạc Tâm Nghiên, nhanh chóng kéo tay nàng sát hắn. Thanh kiếm bén nhọn kề lên cổ nàng. Bên trên Ngôn Khải kinh sợ hô " Tỷ.... Ngữ Lam"

Lạc Tông Nghị ôm Lạc Tâm Nghiên bị ngã ngất vội vã rời đi.

Dạ Tử Ly nhìn xung quanh ngoài Mộ Dung Cảnh cùng Ngôn Khả lo lắng nhìn nàng, còn lại toàn là ánh nhìn vô cảm, còn có chờ mong nàng mất mạng. Không phải chứ bọn họ cũng không muốn cứu nàng sao ? Như vậy không phải chưa kịp làm gì đã đi nhận tiền cát-xê.

Ngôn Nhã Tú nắm nay tay áo của Mộ Dung Cảnh lo lắng không nguôi "Hoàng thượng, cứu Lam Nhi"

Hắc y nhân sau lưng nàng cất giọng "Thả ta hoặc nữ tử này sẽ chết"

"Đại ca, nhẹ tay một chút, trầy da ta" Nàng nhăn nhó, minh tinh quan trọng nhất là vẻ ngoài, bệnh nghề nghiệp a.

Mộ Dung Cảnh hạ lệnh "Còn chần chờ gì mau cứu công chúa"

Mộ Dung Mặc Nhiên đứng gần nàng nhất, hắn vẫn xoay người đối diện nàng, trong mắt không có chút nào muốn cứu. Dạ Tử Ly âm thầm thở dài, không phải là hắn ghét Mộ Dung Ngữ Lam hay sao, còn chần chừ gì hắn sẽ cứu nàng.

Hắc y nhân thấy tình thế không ổn, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận vì bắt nữ tử này, trường kiếm đưa lên muốn cứa qua động mặt nàng. Dạ Tử Ly tuyệt vọng nhắm chặt mắt, đột nhiên hắc y nhân sau lưng hô đau đớn, cả người ngã xuống đất. Nàng bị một lực kéo mạnh vào lòng, Dạ Tử Ly thuận thế ngước mắt lên nhìn nam tử vừa cứu mình, mắt đen như mực dung mạo tự hoạ- Vân Phi Vũ.

Mộ Dung Mặc Nhiên bất ngờ nhìn Vân Phi Vũ ra tay cứu nàng. Hắn còn muốn nàng chết, thế mà tên này đã cứu. Mộ Dung Ngạo Thần mắt lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc đó hắn còn có một chút xúc động sẽ cứu nàng, có điều hắn chợt nhận ra nàng là nữ nhi của Ngôn Nhã Tú, người đã giết đi mẫu phi của hắn.

Để Dạ Tử Ly xuống mặt đất, Vân Phi Vũ xoay người đi đến các thi thể nằm dưới đất tìm tung tích.

Ngôn Khả từ trên cao vụt xuống bên cạnh nàng, xoay nàng một vòng lo lắng " Không bị thương đâu chứ ? Lo chết ta a"

"Xin lỗi... để Mẫu Hậu và Phụ Hoàng phải lo cho ta" Nàng cười nhẹ, thật may mắn ở đây nàng còn có Ngôn Khả xuyên không cùng. Không quá cô đơn.
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 5



Sau yến hội đã 3 ngày. Dạ Tử Ly ngây ngừa ngồi trên xích đu, mấy ngày nay nàng chỉ ngồi trong khuôn viên hoặc đến cung điện của Ngôn Nhã Tú, nên gọi là Ngôn Khả cho quen tai. Dù sao nàng cũng gọi hắn như vậy gần mấy năm rồi.

Xuân Hoa từ xa chạy đến, vội vã nói với nàng. Nữ tử này a, sau ba ngày cực khổ nàng cũng làm cho nàng ta thoải mái với nàng hơn, dù sao bóng ma Mộ Dung Ngữ Lam để lại cũng quá lớn " Công chúa, người nghe tin gì chưa ?"

"Tin gì ?" Nàng chán nản đung đưa trên xích đu.

"Là Lạc Tứơng Quân tam tiểu thử a, nàng hôm nay vừa ra tay đánh nhị tiểu thư" Xuân Hoa vừa nói vừa th* d*c, không phải nói nhị tiểu thư Tướng Quân Phủ là ngốc tử sao ?

Dạ Tử Ly hụt chân, rớt khỏi xích đu, Xuân Hoa cuống quých đỡ nàng ngồi dậy. Dạ Tử Ly túm lấy cánh tay nàng hối hả nói " Ngươi nói Lạc Tâm Nghiên thay đổi thành người khác ?"

"Đúng vậy, từ lúc tỉnh lại nhị tiểu thư như một người khác, quyết đoán lạnh lùng" Xuân Hoa gật đầu lia lịa.

Dạ Tử Ly phủi cát trên y phục, vội vã chạy ra khỏi cung, vừa đi vừa nói " Xuân Hoa a, nhanh mau chúng ta đi Tướng Quân phủ"

Nàng cần chứng nhận xem có phải sát thủ hiện đại đã xuyên qua hay không. Xuân Hoa có chút phản ứng không kịp, công chúa sao lại kích động đi tướng quân phủ, không phải trước giờ nàng đều không có ý gì tốt với bọn họ 2 tỷ muội hay sao.

Đứng trước Tướng Quân Phủ, 2 nữ tử ngước nhìn bức tường cao trước mặt. Xuân Hoa tò mò hỏi " Công chúa cửa chính bên kia, chúng ta sao không vào?"

"Hang cọp, không thể vào" Lỡ bị nữ chính g**t ch*t, nàng làm sao bây giờ.

Dạ Tử Ly cột váy lên, tay áo sắn lên cao. Nhìn công chúa thục nữ biến thành bộ dáng lưu manh Xuân Hoa khóc không ra nước mắt. Dạ Tử Ly bẻ tay nói " Xuân Hoa, nâng đi lấy khúc gỗ đằng kia xê lại đây"

Nàng nhanh chóng đi đẩy khúc gỗ đến dưới chân Dạ Tử Ly " Công chúa, ngươi tính làm gì ?"

"Đương nhiên là trèo vô" Nàng đứng lên khúc gỗ, với vào trong. Cần phải xác minh bên trong có phải nữ chính không. Rõ ràng nàng nhớ đúng là trong kịch bản có nói nữ chính Lạc Tâm Nghiên bị Mộ Dung Ngữ Lam đẩy xuống hồ nên mới bị xuyên vào, đằng này nàng không đẩy Lạc Tâm Nghiên, nữ chính vẫn xuyên vào a ?

Xuân Hoa lo lắng ngước nhìn bên dưới. Dạ Tử Ly nhảy lên nắm được bước tường, cả người treo lơ lửng trong không trung, thầm chửi, chết tiệt cái tường này sao lại cao như vậy chứ.

"Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi làm gì ở đây ?" Giọng nam tử bất ngờ vang lên sau lưng. Nàng bất ngờ buông tay khỏi vách tường cả người theo trọng lực rơi xuống đất.

Xuân Hoa vội vã đỡ nàng dậy sau đó nhìn người tới giật mình quỳ xuống "Tham Kiến Thương Vương"

Dạ Tử Ly xoa xoa cái mông, ngước mắt nhìn nam tử đối diện, nàng quên nói trong 3 ngày nàng tự kỷ trong cung điện, thì Ngũ Hoàng Tử Mộ Dung Mặc Nhiên được phong làm Thương Vương, còn Mộ Dung Ngạo Thần được Phong Dực Vương. Trước mắt đây còn ai khác ngoài Ngũ hoàng huynh nam chủ Thương Vương của nàng.

"Ngũ ca, có thể đừng kêu tên ta một cách đáng sợ như vậy được không, té từ trên cao xuống rất đau a" Nàng bực bội xoa cái mông ấm ức phê bình.

Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mày, nay hắn vận cẩm bào tuấn mỹ, từng bước tiến tới "Lục hoàng muôi không ở trong cung, đến trước Tướng Quân Phủ làm gì ?"

"Ta ... ta đến thăm Lạc Tâm Nghiên, không phải nói nàng vừa tỉnh sao ?" Nàng bịa lí do.

Mộ Dung Mặc Nhiên chỉ vào hướng cửa chính "Cửa chính bên kia, sao lại leo tường vào"

Dạ Tử Ly đổ mồ hôi lạnh, nếu để hắn bắt được thóp không phải sẽ uy nàng đến chết, phải biết vị hoàng huynh này cũng chẳng ưa gì muội muội này " Chính là ta muốn tìm cảm giác mới thôi, còn ngươi, không ở trong phủ đệ, đến đây làm gì ?"

" Đương nhiên đến để điều tra thích khách" Hắn ung dung tự tại nói.

Dạ Tử Ly nghĩ nghĩ, đây chẳng phải mở đầu kịch bản, lần đầu Lạc Tâm Nghiên gặp nam chủ Mộ Dung Mặc Nhiên, hắn đến cùng Lạc Tông Nghị điều tra về thích khách, sau đó gặp phải nữ chính, bị thần thái cùng trí tuệ của nàng thu hút.

"Vậy hoàng huynh làm việc vui, ta đi trước" Nàng xách váy muốn bỏ chạy đã bị hắn nắm lại.

"Không phải đã đến rồi sao ? Cùng đi vào trong" Hắn không để nàng phản hồi đã kéo nàng đi, từ xa hắn đã thấy vị hoàng muội này đang dòm ngó bên ngoài phủ. Hắn muốn xem nàng đang giở trò gì.

Thấy bị xách đi Dạ Tử Ly bất mãn kêu lên " Này Mộ Dung Mặc Nhiên, ta có chân a, ta có thể đi được a"

"Mặc Nhiên ca ca thả ta xuống"

"Ngũ hoàng huynh thả xuống a"

Mặc nàng la mắng hắn xách nàng đến cổng Tướng Quân phủ, trước cổng Lạc Tông Nghị đã đứng đợi sẵn, thấy hắn liền nghiêm túc hành lễ " Thần tham kiến Thương Vương"

Nhìn bên cạnh nữ tử, hắn bất ngờ cũng hành lễ " Tham kiến công chúa điện hạ"

Dạ Tử Ly nhìn sang Lạc Tông Nghị, cho dù nàng chán ghét nữ chính nhưng không bàn cãi Lạc Tông Nghị này anh minh lỗi lạc, luôn một lòng vì Huyền Vũ quốc.

Xuân Hoa cuống quých chạy từ sau đến, Dạ Tử Ly xoa xoa cái cổ bị hắn nắm, cười gật đầu với Lạc Tông Nghị.

Mộ Dung Mặc Nhiên trầm giọng đưa tay " Lạc Tướng Quân khách sáo"

Đi theo Lạc Tông Nghị vào trong sảnh, vì là Thương Vương nên Mộ Dung Mặc Nhiên ngồi trên chủ vị cao nhất, bên cạnh hai bên là Dạ Tử Ly cùng Lạc Tông Nghị. Không vòng vo hắn vào thẳng vấn đề " Thích khách lần này đã tra được ?"

Lạc Tông Nghị nghiêm chỉnh nói " Thích khách lựa vào đúng yến tiệc, vượt qua bao ám vệ cùng thị vệ để xông vào hoàng cung, có lẽ người ra lệnh biết rõ thời gian và ngóch ngách của Hoàng Cung"

Mộ Dung Mặc Nhiên nhếch môi cười, hơi liếc về phía nàng tiếp tục hỏi " Ý ngươi là có người phản bội ?"

"Thần không dám nói" Lạc Tông Nghị ôm quyền.

Mộ Dung Mặc Nhiên cầm trên tay tách trà nhìn sang nàng. Dạ Tử Ly không hiểu nhìn lại, xem nàng làm gì ? Ta có phải người gọi thích khách đến. Khoan thích khách ? Không phải là ...

Dạ Tử Ly há hốc, không phải là tình tiết thích khách do Ngôn Dự Cơ sắp xếp sao? Mà Ngôn Dự Cơ là ai ? Chính là phụ thân của Ngôn Khả người đang là mẫu hậu của nàng a. Vậy chẳng phải là tổ phụ của nàng sao ?

Kịch bản có ghi Ngôn Dự Cơ cùng Ngôn Nhã Tú cấu kết bày ra kế thích khách trong yến tiệc nhầm giết Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Mộ Dung Ngạo Thần, không ngờ bọn họ võ công cao cường không những không đánh được còn thất bại thảm thê.

Nàng nuốt nước miếng nếu bọn họ điều tra ra đó là chu di cửa tộc a. Thấy nàng khác thường Mộ Dung Mặc Nhiên hỏi "Ngữ Lam biết gì về thích khách sao ?"

"Không a, sao ta biết được, chính ta bị thích khách bắt còn thấy đau a" Nàng ôm cổ nuốt nước miếng. Nàng cứ cảm giác tên nhóc này biết hết mọi chuyện, đang cố tình trêu chọc nàng.

Bên ngoài tỳ nữ vội vã chạy vào quỳ xuống điện " Đại nhân, nhị tiểu thư bị tam tiểu thư đẩy ngã xuống hồ"

Lạc Tông Nghị tức giận đỏ mặt, đập bàn đứng dậy " Hồ đồ"

Dạ Tử Ly tò mò muốn đi xem, kịch bản có khúc này a. Lúc nàng đọc đã nhớ kĩ do Lạc Sở Sở xúc phạm tự tôn của Lạc Tâm Nghiên, nên bị nàng một cước bay xuống hồ.

Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn hắn, không để ý nói " Chúng ta nên đi xem"

Được tỳ nữ dẫn đường, cả ba nhanh chóng đến bên bờ hồ, Lạc Sở Sở ướt nhẹp ngồi khóc hoa lê đái vũ. Đứng bên cạnh ngạo nghễ lạnh lùng Lạc Tâm Nghiên không chút lây động nhìn các nàng tới.

Lạc Tông Nghị xấu hổ chuyện nhà bị bọn họ bắt gặp, giận dữ la " Chuyện này là sao ?"

Vớ được cộng dây, Lạc Sở Sở đi đến bên Lạc Tông Nghị khóc nức nở " Phụ thân, nàng ức h**p ta, còn đẩy xuống hồ"

" Tâm Nghiên, ngươi nói" Lạc Tông Nghị nhìn sang nàng.

Dạ Tử Ly cũng đánh giá nàng, khí chất này, thái độ này chắc chắn là nữ chủ đã xuyên qua. Chứng minh xong rồi nàng cũng mau rời khỏi đây, đứng kế nữ chính không chừng thành vật hi sinh.

Lạc Tâm Nghiên nhìn sang bọn họ hai người, nhìn lại Lạc Tông Nghị nói " Là nàng xúc phạm đến ta"

Đó là lí do nàng không đóng vai Lạc Tâm Nghiên, tính cách tự cao tự đại, vừa đến cổ đại mấy ngày đã không làm chủ được hành vi. Đẩy ngã Lạc Sở Sở, sau đó trước mặt phụ thân lại tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng, cho dù a, Lạc Tông Nghị này rất yêu thương Lạc Tâm Nghiên.

Mộ Dung Mặc Nhiên cũng đánh giá nữ tử trước mắt, Lạc Tâm Nghiên vốn là một ngốc nữ, xem ra lúc này không phải vậy. Dạ Tử Ly đưa mắt nhìn lên hắn, tình cờ thấy hắn nhìn chầm chầm Lạc Tâm Nghiên, nàng bĩu môi, đúng là nam chủ bị nữ chủ thu hút theo đúng kịch bản.

Gió thổi mang theo hơi lạnh, Dạ Tử Ly đánh cái hắc xì, nàng run run. Bên cạnh Mộ Dung Mặc Nhiên liếc sang nàng "Lạnh ?"

" Bờ hồ có hơi lãnh, ta không sao các ngươi tiếp tục a" Nàng cười hề hề ra hiệu, lúc này Lạc Tâm Nghiên cũng nhìn sang nàng, Dạ Tử Ly đánh cái rùng mình, cái này không phải lãnh nữa, mà ánh mắt nữ chính hảo đáng sợ a.

Mộ Dung Mặc Nhiên đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng " Lạc tướng quân, bổn vương đưa hoàng muội về trứơc, chuyện trong nhà để ngươi giải quyết"

" Thần cung tiễn Thương vương gia cùng công chúa, xin lỗi vì đã để vương gia và công chúa chứng kiến việc đáng xấu hổ này" Lạc Tông Nghị khom lưng hành lễ.

Mộ Dung Mặc Nhiên không có việc gì phất tay, hắn dắt nàng rời đi. Dạ Tử Ly ngơ ngác cứ thế mà đi ? Vậy nữ chủ ?

Không phải Mộ Dung Mặc Nhiên sẽ đứng ra nói giúp nữ chủ, sau đó chứng kiến dũng cảm nói lên suy nghĩ lúc còn ngốc tử, rồi nói ra vấn đề thích khách ở hoàng cung, sau đó dần thích nàng sao ? Giờ lại đi về.

Lạc Tâm Nghiên nhìn theo bóng lưng bọn họ. Dựa theo trí nhớ thân xác này nam tử là Ngũ Vương Mộ Dung Mặc Nhiên, nữ tử bên cạnh là người luôn ăn h**p nàng Lục công chúa Mộ Dung Ngữ Lam. Không phải trí nhớ nói Ngũ vương gia luôn không ưa vị Luc công chúa đanh đá này sao ? Nay hắn lại quan tâm nàng lãnh. Có điều Mộ Dung Ngữ Lam, những người từng làm hại nguyên chủ này, Lạc Tâm Nghiên nàng sẽ trả đủ cho từng người.

~~~~~~~~~~~
Mai ra Ám Vệ Khuynh Quốc nhé
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 6



Đi ra khỏi Tướng Quân Phủ. Dạ Tử Ly vùng người khỏi tay hắn. Sửa sang lại trang phục hừ nhẹ nói "Hoàng Huynh, ngươi không giúp nàng ?"

"Ai ?" Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mi hỏi ngược lại nàng.

Dạ Tử Ly chỉ tay phía Tướng Quân Phủ "Chính là Lạc Tâm Nghiên a"

"Sao ta phải giúp nàng ?" Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhạt. Hoàng muội của hắn cảm giác không giống như xưa, ít nhất không đến nỗi đáng ghét.

Nàng há hốc, không lẽ nàng xuyên qua tạo ra hiệu ứng bươm bướm sao ? Rõ ràng hôm nay là lúc Mộ Dung Mặc Nhiên bắt đầu thích Lạc Tâm Nghiên, nhưng nhìn bộ dáng này hắn giống như chẳng quan tâm đến Lạc Tâm Nghiên "Ngươi không thấy nay Lạc Tâm Nghiên thay đổi sao ? Không còn là ngốc tử a"

Hắn để tay lên cằm trả lời nàng "Ngươi nhắc ta mới để ý. Nhưng vậy thì sao ? Sao ta phải quan tâm nàng ?"

Dạ Tử Ly ôm đầu " Mặc kệ ngươi vậy"

Dù sao mọi chuyện không liên quan đến nàng. Nhìn nàng muốn rời đi, Mộ Dung Mặc Nhiên tiến đến giữ khuỷ tay nàng " Nay đi dạo phố đi"

" Không muốn" Suy nghĩ một hồi nàng trả lời, tuy nàng cũng muốn đi dạo phố, có điều đi cùng với Mộ Dung Mặc Nhiên có vẻ không phải ý kiến hay.

Hắn nhướng mày hứng thú, nhìn qua Xuân Hoa ra lệnh " Ngươi về trước, bổn vương dẫn Công chúa đi dòng quanh sẽ về sau"

"Không phải đã nói không muốn đi sao ?" Dạ Tử Ly dữ tợn đe doạ, nàng cũng từng đóng vai phản diện a, còn đạt giải diễn viên xuất nhất a.

Mộ Dung Mặc Nhiên không chút nào e ngại, hắn bật cười xoa đầu nàng " Ngữ Lam đây là muốn đe doạ ta sao ?"

Nhìn giống một mèo nhỏ xù lông. Hắn sững người, kí ức lúc nhỏ bất chợt ùa về, lúc đó hắn chỉ mới 10 tuổi, đi bộ trong ngự hoa viên. Một nữ tử tầm 5 tuổi đang với tay muốn lấy con diều mắc kẹt trên cây. Mộ Dung Mặc Nhiên đi đến dùng nhẹ khinh công đã lấy được con diều, nhẹ nhàng đưa cho nữ tử "Của muội"

"A đa tạ Hoàng Huynh" Giọng nói non nớt vọng ra từ nữ tử bé nhỏ, nàng nở nụ cười tươi như hoa.

"Lam Nhi không đi cùng mẫu phi sao ?" Hắn xoa đầu nữ tử nhẹ giọng hỏi.

Nữ tử lắc đầu nhìn hắn trong trẻo trả lời "Không"

Dạ Tử Ly khó hiểu nhìn hắn xoa đầu nàng, song lại lạc vào thế giới của bản thân, đưa tay trước mặt hắn búng vài cái " Mộ Dung Mặc Nhiên, ngươi nhìn cái gì vậy ?"

Hắn bừng tỉnh, nhìn dung nhan trước mặt, cười bất đắc dĩ. Quá khứ thế nào cũng không thay đổi hiện tại nàng là nữ nhi của Hoàng Hậu, nữ tử mà suốt đời này sẽ là kẻ thù của hắn.

Đưa tay kéo lấy tay nàng, không để Dạ Tử Ly lên tiếng liền nói " Đi thôi"

Xuân Hoa nhìn theo nàng gia công chúa bị kéo đi, không biết nên làm gì chỉ biết đứng ngây người. Hộ vệ đi theo bên người Mộ Dung Mặc Nhiên đi đến trầm giọng nói " Ngươi đi về trước, Vương gia sẽ đưa công chúa về an toàn sau"

Xuân Hoa không an tâm nhưng cũng không cách nào khác ngoài ngoan ngoãn hồi cung.

Bị Mộ Dung Mặc Nhiên lôi đi, Dạ Tử Ly bực mình cam chịu, đại minh tinh như nàng sao đã bao giờ chịu cảnh nhục nhã như vậy. Nàng đột nhiên ghì lại, hai mắt sáng rực nhìn quầy kế bên " Kẹo hồ lô"

Mộ Dung Mặc Nhiên cũng nhìn sang, chỉ là kẹo hồ lô thôi, nàng có cần ngạc nhiên như vậy. Dạ Tử Ly đi đến đó vui vẻ nói " cho ta 1 xiên"

Nàng từng đóng phim cổ trang, thấy qua nhiều xâu kẹo hồ lô, nhưng hầu như toàn là đồ giả. Ở hiện đại muốn ăn được kẹo hồ lô phải vô những hội chợ cổ trang. Nàng lại là đại minh tinh, đi đến những phiên chợ là không tiện. Muốn ăn thật là khó.

Bán kẹo hồ lô là đôi trung niên, lão bá đưa nàng xiên kẹo, cười hiền lành nói " Cô nương xem ra rất thích kẹo hồ lô, của ngươi là 2 đồng"

"Phải a, cực thích" Nàng cười tươi rói hào hứng cắn một viên. Đưa tay vào trong túi muốn lấy ngân lượng, mặt mày liền tối sầm. Tiền của nàng đâu a ? Dạ Tử Ly mím môi, lúc nãy đi cùng Xuân Hoa nên đinh ninh cũng không cần mang ngân lượng.

Mộ Dung Mặc Nhiên thấy nàng cau có khó xử, trong tay cầm ngân lượng đưa cho lão bá phụ. Hắn nhìn ngân lượng trong tay rối rít đưa lại " Công tử, này nhiều quá ta không thể nhận a"

" Cầm đi" Hắn phất tay không để ý.

Bá mẫu trung niên kế bên cảm kích nhẹ giọng nói " Công tử chắc cũng coi trọng cô nương, nhị vị thật đẹp đôi"

" Đừng nói bậy, hắn là ca ca của ta a" Nàng trừng mắt giải thích. Ca ca còn là nam chủ, đừng nói là đẹp đôi, cho dù chung chí hướng cũng không có.

" Sao cơ" Biết mình lỡ lời, bá mẫu liền rối rít xin lỗi.

Dạ Tử Ly không để ý vẫy tay chào rồi rời đi. Song song bên cạnh Mộ Dung Mặc Nhiên, nàng lúc này không còn muốn đòi về, nhìn đường phố náo nhiệt phồn hoa, Dạ Tử Ly hứng thú xem cái này nhìn cái nọ. Đây không phải đồ giả của phim trường, tất cả đều là thật a.

Đến một quầy bán mặt nạ, Dạ Tử Ly cầm trên tay một chiếc mặt nạ hồ ly. Lại đưa lên mặt đeo vào, lấy một chiếc khác vẫy tay hướng Mộ Dung Mặc Nhiên " Lại đây"

" Ta sẽ không đeo" Hắn nhàn nhạt từ chối.

Nàng thất vọng bĩu môi, không phải muốn ngươi đeo thử thôi sao, khó tính như vậy. Mất hứng gỡ mặt nạ xuống rời đi. Đi một quãng nhìn đằng sau không thấy bóng dáng nam tử tuấn lãng. Dạ Tử Ly lo lắng chạy đi tìm. Xung quanh toàn là những gương mặt lạ lẫm, khung cảnh xa lạ. Trong thâm tâm nàng xuất hiện sợ hãi. Không phải Mộ Dung Mặc Nhiên tên đó muốn bỏ nàng lại chứ.

Nàng lại không thể gọi tên hắn, đó là tên huý, nếu gọi tên của Vương Gia bừa bãi trên phố, chắc chắn không phải ý hay. Nhìn bốn phía không có thân ảnh quen thuộc, Dạ Tử Ly chán nản than thở. Cổ tay đột nhiên bị nắm lại. Nàng hoảng hồn nhìn xuống.

Nam tử trung niên nắm lấy cổ tay nàng, hắc bào áo phong, trước mặt là bàn giấy cổ, nàng nhướng mi " Thầy đồ ?"

" Cô nương là quý nhân, tương lai là phượng trong nhân loại, lục long sủng phượng" Hắn vuốt chòm râu dài, gật gù nói.

"Ngươi nói gì ? Ta nghe không hiểu" Nàng ngớ người, ý hắn là sao ?

Chưa kịp để nàng hỏi thêm câu nào, bên tai đã vang lên tiếng gọi của Mộ Dung Mặc Nhiên, nàng ngước mắt nhìn hắn đi lại, trên tay cầm 2 chiếc mặt nạ hồ ly khi nãy, " Ngữ Lam, cuối cùng cũng tìm được"

" Ngươi đây là ?" Nàng nhìn hắn đi đến, khó hiểu hỏi lại.

Mộ Dung Mặc Nhiên đưa chiếc mặt nạ đến tay nàng. Hắn không hiểu sao bản thân lại mua thứ đồ này, có điều không quan trọng, dù sao chỉ là món đồ chơi. Cũng giống như vị Hoàng Muội này, cũng là món đồ chơi trong tay hắn, con cờ của quyền lực.

Dạ Tử Ly cầm lấy chiếc mặt nạ hồ ly, ngớ ngươi hắn đây là mua cho nàng ? Đừng nghĩ như vậy là hắn sẽ đối tốt với nàng, nên nhớ cách đây vài hôm hắn còn đứng trơ mắt nhìn nàng sắp chết dưới lưỡi kiếm của thích khách.

" Cái còn lại là của ngươi, không phải nói không đeo sao ?" Nàng chỉ tay vào mặt nạ hắn đang cầm.

" Tiện tay mua, sau đó sẽ bỏ" Hắn cười lắc lắc chiếc mặt nạ.

Dạ Tử Ly bĩu môi, mạnh miệng không phải hắn cũng thích sao ? Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn bầu trời, mở miệng " Sắc trời không còn sớm, chúng ta hồi cung"

" A được" Nàng cũng quên bén vụ thầy đồ khi nãy, lật đật đi theo hắn hồi cung.

Hoàng cung

Bên trong Phượng Cung, Ngôn Khã lo lắng đi qua lại, Mân Thuỷ cũng bất an khuyên nhũ " Hoàng Hậu nương nương công chúa sẽ không sao, Thương Vương sẽ không làm tổn hại đến nàng"

" Làm sao biết được, ngươi biết Thương Vương là loại người nào không ?" Ngôn Khả không giấu đc lo âu, Thương Vương Mộ Dung Mặc Nhiên, nhìn thì tiêu dao không quản sự đời, thật ra là võ công cao cường nam chủ, thâm sâu khó lường sau này sẽ lên ngôi đế, để tỷ tỷ đi cùng hắn, có thể không lo sao !
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 7



Mân Thuỷ mím môi, Thương Vương như nào nàng lại không biết, đừng nhìn vẻ tiêu dao bên ngoài của hắn mà lầm tưởng, so với Dực Vương lạnh lùng, hắn thêm vài phần mưu trí tàn nhẫn. Huống hồ hắn trước giờ không thích gì Lục công chúa.

Ngôn Khả đi qua đi lại lo âu, bên dưới Xuân Hoa vẫn còn quỳ trên đất lo âu, nàng khó hiểu hỏi " Không đứng lên, quỳ dưới làm gì ?"

"Nô tỳ đáng chết để công chúa đi cùng Thương Vương " Xuân Hoa sợ hãi dập đầu, đợt này nàng khó giữ lại cái mạng.

Ngôn Khả xoa cái trán, quơ tay " Ngươi đứng lên đi, bổn cung không nói muốn phạt ngươi"

Dù sao cũng là người hiện đại, không thể giết người tuỳ tiện, huống chi Xuân Hoa chỉ là một cung nữ. Mộ Dung Mặc Nhiên muốn, nàng ta cũng không thể trái lời.

Xuân Hoa e dè nhìn qua, Mân Thuỷ gật đầu ý chỉ nàng đứng dậy. Nàng có chút không rõ tại sao hôm nay hoàng hậu không những không trừng phạt cung nữ phạm tội, còn không mắng nhiếc đánh đập.

" Mẫu hậu, nữ nhi siêu cấp mỹ mạo về rồi " Bên ngoài vọng vô tiếng nữ tử, tiếp đến là thân ảnh xinh đẹp đi vào. Ngôn Khả nhìn thấy hình dáng nữ tử, lật đật đi ra ngoài, hai tay nắm lấy tay nàng.

" Sợ chết ta, ta còn tưởng Mộ Dung Mặc Nhiên knock out ngươi rồi chứ" Ngôn Khả nhăn mi, đánh giá nàng trên xuống dưới đều an toàn, mở thở phào nhẹ nhởm.

Dạ Tử Ly cười gượng, từ đằng sau xuất hiện nam tử tuấn mỹ, mắt hoa đào sóng mũi thẳng, hắn cười nhẹ nhìn nàng " Cho dù không hiểu ngươi đang nói gì. Nhưng Ngữ Lam là muội muội của Bổn Vương, ta sẽ không làm hại nàng"

Trong lòng bọn họ thầm bĩu môi, ai tin ? Mộ Dung Mặc Nhiên trong nguyên tác bức tử Hoàng Hậu, đưa Mộ Dung Ngữ Lam đi hoà thân sau đó bỏ mạng, giờ lại giả vờ thân thiết a.

" Hoàng Huynh đi cũng mệt rồi, nên về nghỉ ngơi a" Dạ Tử Ly khôn khéo đuổi khách. Nàng cũng không muốn ở gần nam tử nguy hiểm này, lỡ hắn không vừa ý gì lại đem bọn họ ra giết.

Mộ Dung Mặc Nhiên sao không nhận ra được nàng không muốn hắn ở lại, hoa đào mắt loé lên tia sáng, tiêu dao tự tại tiếp lời " Hảo, sắc trời đã tối. Bổn Vương đi trước"

Hắn thong thả xoay người rời đi, Dạ Tử Ly thấy vậy liền buông lỏng phòng bị, đi đến ghế xuề xoà ngồi xuống " Mệt chết ta"

Ngôn Khả ra lệnh cho cung nữ đi ra ngoài hết, bên trong chỉ còn hai người bọn họ, hắn đi đến bên người nàng, tò mò hỏi " Tử Ly tỷ tỷ, rốt cuộc khi nãy đi cùng Thương Vương đó, có chuyện gì ?"

" Tiểu Khả, hôm nay ta gặp nữ chính Lạc Tâm Nghiên, ý ta là sát thủ Lạc Tâm Nghiên" Nàng uống tí trà, nghiêm túc nói.

Ngôn Khả hoảng hốt ôm miệng, Lạc Tâm Nghiên này không phải Lạc Tâm Nghiên trước " Nàng xuyên qua rồi sao ? Không phải lúc đó tỷ không có đẩy nàng xuống hồ sao ?"

" Ta không biết sao Lạc Tâm Nghiên xuyên qua, nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ tiếp diễn như cũ" Nàng lo âu nói, nếu như vậy số phận của nàng và Ngôn Khả phải nói hai từ bi thảm.

Hắn nhăn mi, Dạ Tử Ly nhìn trong hình hài mỹ nữ Ngôn Khả, không nhịn được bật cười " Tiểu Khả, không phải nói bộ dạng Ngôn Nhã Tú này đúng là mỹ đi, không hổ danh ngày trước là đệ nhất mỹ nhân Huyền Vũ"

Hắn bĩu môi, biết hắn làm quen với cơ thể mới khó lắm không, đâu như nàng nữ nhân qua nữ nhân thì dễ rồi, hắn là nam nhân qua nữ nhân a. " Trong truyện không phải nói Mộ Dung Cảnh yêu mỗi mẫu thân của Lạc Tâm Nghiên sao ? Đệ nhất mỹ nhân cũng chỉ trong cái lồng này"

"Cũng đúng, Ngôn Khả chúng ta tìm cách thoát khỏi đây, đi tìm mỹ nam. Thế nào?" Nàng cừơi ranh mãnh, bọn họ chỉ là vật hi sinh, mất đi 2 người cốt truyện cũng không có gì thay đổi.

Ngôn Khả đưa ngón like " Theo tỷ"

Cho dù là kiếp trước Ngôn Khả, hay kiếp này Ngôn Nhã Tú, thì hắn vẫn sẽ là người quản lý gương mẫu cho nàng.

Dực Vương Phủ

Trăng sáng rọi xuống một mản sân, tĩnh lặng không gian, nam tử đứng dưới màn đêm, lãnh đạm lạnh nhạt tựa như bức tượng Hi Lạp cổ, một hắc y nhân quỳ trước chân hắn cung kính " Vương gia, việc thích khách là do Quốc Cữu Ngôn Dự Cơ dàn xếp"

Mắt phượng lộ nguy hiểm, Ngôn Dự Cơ, Ngôn Nhã Tú, bọn họ càng ngày càng hành động lộ liễu, khi hắn còn là tiểu hài tử sao ? "

Ám vệ bên dưới tiếp tục hỏi " Vương Gia, Ngôn Dự Cơ hành thích thất bại, còn để lộ liễu như vậy, nếu nhân cơ hội này diệt trừ chắc chắn sẽ thành công"

Mộ Dung Ngạo Thần nhếch môi cười lạnh " Hoàng Hậu dưới gối không có hoàng tử, không thể phò trợ ai lên ngai vàng. Nên đã muốn tạo phản"

Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh nữ tử ranh mãnh, Hoàng Muội nếu như Ngôn Dự Cơ kết tội, nàng cũng không tránh được liên luỵ. Mộ Dung Ngữ Lam xác định là con cờ của Vương quyền.

Sáng hôm sau,

Dạ Tử Ly ngồi thần trên chiếc giường, lấy tay vỗ cái lưng tê cứng, đau quá, chiếc giường sao có thể cứng như vậy. Mền êm nệm ấm, ngôi nhà triệu đô của nàng a. Nàng muốn quay về, các fan yêu dấu chắc chắn rất đau khổ nhớ thương nàng.

Xuân Hoa nghe tiếng động, đi vào cười tươi " Công chúa ngươi dậy rồi, nô tỳ giúp người thay y phục"

Nàng gật đầu tuỳ ý, lúc đầu nàng còn muốn tự mình mặc y phục, sau đó nàng phát hiện ra y phục cổ đại khó mặc như vậy, lúc trước khi đóng phim cổ trang, nàng phải thức dậy từ sớm để chuẩn bị trang điểm, trang phục rất cực khổ a.

Xuân Hoa thay y phục xong xuôi, Dạ Tử Ly nhìn sắc trời bên ngoài, vui vẻ nói " Nay chúng ta đi dạo Ngự Hoa Viên đi"

" Vâng" Xuân Hoa cung kính trả lời. Đợi nàng dùng bữa xong , Chủ tớ hai người dắt nhau đi dạo.

Phải nói Ngự Hoa Viên rất đẹp a, toàn những loài bông quý hiếm. Lúc này mà có nhiếp ảnh gia đi theo, chắc chắn nàng sẽ có những tấm ảnh để đời.

"Công chúa, Thừa Tướng đang ở Ngự Hoa Viên cùng Hoàng Thượng" Xuân Hoa đi sau đột nhiên nhớ ra gì đó lên tiếng.

"Ừ ?" Nói ta làm gì ? Ta không có thích hắn a. Thích hắn là Mộ Dung Ngữ Lam, còn nàng là Dạ Tử Ly, một đại minh tinh, mỹ nam không thích nàng thì thôi, nàng phải đi theo đuổi mỹ nam sao ?

Xuân Hoa bất ngờ, không phải công chúa lúc thức dậy đều hỏi Thừa Tường có trong cung hay sao sao. Bây giờ lại lãnh đạm như vậy " Công chúa, Hoàng Thựơng nay triệu kiến Lạc tiểu thư Lạc Tâm Nghiên"

" Sao ?" Tuy nói Mộ Dung Cảnh không muốn Mộ Dung Ngạo Thần lấy một ngốc nữ, nhưng đối với Lạc Tâm Nghiên cũng sủng ái có thêm, vì nàng là nữ nhi thân sinh của tâm sinh nữ tử.

" Nô tỳ nghe nói, vì Hoàng thượng nghe tin Lạc tiểu thư hết ngốc, nên đã vội vã triệu kiến nàng vào cung" Xuân Hoa nghiêm túc trình bày.

Dạ Tử Ly đảo mắt, tình tiết này không phải lần đầu tiên Lạc Tâm Nghiên gặp Vân Phi Vũ, sau đó trùng hợp đụng độ Mộ Dung Ngữ Lam là nàng, sau một màn cãi vã, Mộ Dung Ngữ Lam bị Lạc Tâm Nghiên một cứơc đá văng xuống hồ, đương nhiên Vân Phi Vũ nhắm mắt làm ngơ không thấy nàng, lâm li bi đát a. Không những vậy Hoàng Thượng Mộ Dung Cảnh không những trách phạt nàng, còn khoang dung hơn trước, trực tiếp ban lệnh tổ chức hôn lễ cho Lạc Tâm Nghiên cùng Mộ Dung Ngạo Thần cực kỳ long trọng.

" Xuân Hoa, sao ngươi không nói ta trước" Nàng ôm đầu trách mốc.

"Nô tỳ đáng chết, nhưng mà nay công chúa rất mỹ a, cho dù gặp Vân Thừa Tướng cũng sẽ khen công chúa" Xuân Hoa vội cúi thấp đầu.

Dạ Tử Ly bất lực ngẩng đầu lên trời " Ta không phải sợ bản thân xấu, là ta không muốn gặp hắn"

Nam nhân của nữ chính, gặp làm gì ? Xui xẻo. Chưa để Xuân Hoa hoàn hồn, nàng đã kéo tay nàng chuẩn bị rời đi " Đi, chúng ta hồi cung"

Chưa kịp đi bao xa, giọng bán nam bán nữ Đức công công đã vang lên sau lưng " Lục công chúa, Hoàng Thượng triệu kiến người"

Dạ Tử Ly đờ người, bọn họ đều là người có võ công cao cường, nàng đứng xa như vậy cũng nghe được giọng, bái phục a.

Nàng đứng thẳng người, cười nhẹ điềm đạm " Vậy sao ? Ngươi dẫn đường"

Dù sao nàng cũng không gây sự với Lạc Tâm Nghiên, chắc chắn không vấn đề gì xảy ra.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
So với Ám Vệ Khuynh Quốc, truyện này sẽ ngược nhiều hơn @@
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 8



Không lâu sau Đức công công đưa nàng đến đình viện, nằm bên trong Ngự Hoa Viên, bao quanh bởi bờ hồ trong veo, bắt ngang bằng một cây cầu. Trong ngồi hai nam tử, một hoàng bào nghiêm trang, vương giả khí chất. Người còn lại lam trang y phục, tuấn nhan như ngọc, vạn phần tuấn mỹ.

Thấy nàng, Mộ Dung Cảnh cười hiền từ "Lam Nhi đến rồi à, cùng ngồi chung"

Dạ Tử Ly nhập vai công chúa hiền lương thục nữ, nhẹ nhàng đến cạnh bọn hắn "Ngữ Lam tham kiến Phụ Hoàng"

Nàng đóng nhiều vai từ lớn đến nhỏ, vài ba cái lễ nghi cổ đại nàng chính là thuộc lòng. Lứơt qua Vân Phi Vũ, nhận ra ánh mắt hắn nhìn nàng mang thêm nồng đậm chán ghét, Dạ Tử Ly bĩu môi, không thích nàng liền không thích nàng, dù sao nàng cũng không ưa hắn.

" Ngữ Lam hôm nay có nhã hứng đi dạo Ngự Hoa Viên sao ?" Mộ Dung Cảnh nhìn thân sinh nữ nhi, tò mò hỏi.

Dạ Tử Ly không chút bối rối trả lời " Hôm nay sắc trời đẹp như vậy, nếu không ra Ngự Hoa Viên ngắm cảnh quả là phí"

Vân Phi Vũ nhếch môi cười, ngắm cảnh ? Không phải vì có hắn ở đây nên nàng mới đến sao?

Hiểu được cái cười của hắn, Dạ Tử Ly âm thầm chửi, không phải ra ngắm ngươi, nếu biết Vân Phi Vũ ngươi ở đây, ta chính là trốn đi ngàn dặm.

Đức Công Công đi đến phía sau Mộ Dung Cảnh cung kính nói " Hoàng Thượng, Lạc tiểu thư đã tới"

"Cho vào " Mộ Dung Cảnh trầm giọng ra lệnh.

Dạ Tử Ly nuốt nước miếng, đến rồi, nàng có nên chạy không ? Đúng là cùng là người hiện đại, nhưng ngành nghề có chút khác biệt, nàng là minh tinh, nàng ta là sát thủ, nàng ta biết võ, nàng lại không. Nếu có việc gì sai trái Lạc Tâm Nghiên mà ra tay, nữ phụ nàng chỉ có chết a.

Không lâu sau, Đức công công dẫn theo một bạch y nữ tử, khí chất lạnh lùng cao lãnh, Dạ Tử Ly nhìn sang Vân Phi Vũ, thấy hắn cũng nhìn về phía Lạc Tâm Nghiên, trong khung cảnh này nam chính Vân Phi Vũ bị thu hút bởi khí chất của nàng, nên nãy sinh tò mò.

Lạc Tâm Nghiên hành lễ " Lạc Tâm Nghiên tham kiến Hoàng Thượng"

" Bình thân, trẫm nghe nói ngươi đã khỏi bệnh, xem ra không sai" Trong mắt nam tử tràn đầy sủng nịnh. Dạ Tử Ly âm thầm thay Mộ Dung Ngữ Lam thương xót, vốn nàng mới là hắn thân sinh nữ nhi, bên ngoài mọi người đều thấy Lục công chúa được sủng ái tận thiên, ít ai biết được thật ra đối với Mộ Dung Cảnh, nàng chỉ là con cờ chính trị.

" Đa tạ Hoàng thượng quan tâm" Vẫn chất giọng lạnh nhạt, Lạc Tâm Nghiên nhìn lướt qua Dạ Tử Ly, đây là nữ tử hôm nọ, Huyền Vũ công chúa.

Mộ Dung Cảnh ban toạ cho nàng. Lạc Tâm Nghiên lạnh nhạt nhìn nàng, nữ tử luôn ăn h**p nguyên chủ đây sao ? Bên cạnh Vân Phi Vũ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nói " Lạc tiểu thư đột nhiên khoẻ lại, là chuyện đáng mừng"

"Đúng vậy" Mộ Dung Cảnh tâm trạng tốt cười to.

Dạ Tử Ly chỉ ngồi bên cạnh im lặng uống trà, có nàng biết bên trong Lạc Tâm Nghiên vốn không còn là Lạc Tiểu Thư ngốc tử nữa.

Lạc Tâm Nghiên đột nhiên quay qua Dạ Tử Ly lạnh lẽo hỏi " Lục công chúa là đi, sau khi tỉnh dậy ta không nhớ rõ, ngươi cùng Vân Thừa Tướng là có hôn ước rồi đi"

Nàng trong lòng âm thầm cừơi lạnh, không đụng đến nữ chính, nữ chính lại tìm cách đụng đến nàng. "Lạc tiểu thư có vẻ không nhớ rõ thật, ta cùng Vân Thừa Tướng không là gì cả"

Muốn khiêu khích nàng ? Không có cửa. Nàng không phải là Mộ Dung Ngữ Lam si tình vì Vân Phi Vũ, đương nhiên sẽ không vì vậy mà tức giận.

Nhìn nàng điềm tĩnh, nhàn nhạt, Lạc Tâm Nghiên khó hiểu. Không phải mỗi khi đụng đến Vân Phi Vũ, Mộ Dung Ngữ Lam đều điên cuồng sao ? Nay lại bình tĩnh như vậy.

Vân Phi Vũ bên cạnh không vui nói " Lạc tiểu thư, có những chuyện không nên hỏi"

Lạc Tâm Nghiên lạnh nhạt trả lời " Là Tâm Nghiên không thấu đáo"

Mộ Dung Cảnh thấy không khí không đúng, có điều nữ nhi này của hắn sao lại không có chút nào tức giận. Hắn lại nhìn thấy khí thế kinh người xuất ra từ nàng. Không những Mộ Dung Cảnh, Vân Phi Vũ cũng nhận ra được, vốn hôm nay hắn đã thấy Mộ Dung Ngữ Lam khác lạ không bám hắn si mê như trước, nàng điềm đạm, vương giả.

Dạ Tử Ly là ai ? Đại minh tinh a. Lí do vì sao biên tập đạo diễn chấp nhận đánh đổi nhiều tiền để muốn cho nàng vào vai Lạc Tâm Nghiên, vì khí chất, nhan sắc, cùng tài diễn xuất xuất sắc này a.

Nàng điềm tĩnh uống trà, lúc này nàng không gây sự với Lạc Tâm Nghiên, nhưng có vẻ sau khi thừa nhận ký ức nguyên chủ nàng ta cũng không ưa gì nàng.

Mộ Dung Cảnh trầm giọng nói " Yến tiệc trước trẫm không thể sắp xếp hôn sự cho ngươi. Nếu ngươi nhìn trúng nam tử nào cứ nói, trẫm thay ngươi làm chủ"

Dạ Tử Ly âm thầm cười lạnh, nhìn đi, hắn rõ ràng quan tâm Lạc Tâm Nghiên còn hơn hắn thân sinh nữ nhi, mỹ nam phụ thân này đúng là thuộc dạng si tình, thích mẫu thân, nên khoan dung luôn cho nữ nhi.

Lạc Tâm Nghiên cười nhàn nhạt đáp "Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm"

Ngừng một chút nàng lại nói tiếp " Không biết Vân Thừa Tướng là có người trong lòng chưa ?"

Đang nhấp miếng trà Dạ Tử Ly sặc nhẹ, đây chính xác là Lạc Tâm Nghiên không ? Trong kịch bản vốn không có đoạn này a, quá sổ sàng đi.

Nhìn thoáng qua Dạ Tử Ly, Lạc Tâm Nghiên cười lạnh, nàng từng nói những kẻ làm tổn thương nguyên chủ, nàng sẽ trả từng chút một, Mộ Dung Ngữ Lam nàng ái một Vân Phi Vũ, vậy nàng sẽ cướp đi thứ nàng ta yêu thích.

Vân Phi Vũ vẫn lãnh đạm không chút hoang mang, hắn từ tốn trả lời " Ta còn nhiều chuyện phải lo, vấn đề hôn sự chưa phải lúc"

" Vậy sao ? Như vậy Lục công chúa không phải nên đến tuổi thành thân đi" Nàng nhìn sang Dạ Tử Ly, môi mỏng nhẹ nói.

Mộ Dung Cảnh cũng quay sang nàng, Ngữ Lam năm nay cũng lớn, vốn định gả nàng cho Vân Phi Vũ, một phần để thành gia thất, phần còn lại để kiềm chế Vân Phi Vũ, có điều hắn không ngờ trong yến tiệc nàng lại nói thích Hinh Vương Tuyết Vô Ảnh, đừng nói là đi qua Thanh Long quốc Hoà Thân, Tuyết Vô Ảnh chắc chắn không đồng ý hôn sự này.

"Đúng vậy, Lam Nhi cũng nên thành thân" Hắn nhìn nàng, nữ nhi này của hắn tư sắc hơn người, cho dù là đệ nhất mỹ nhân Lạc Sở Sở cũng phải thua nàng, có điều từ nhỏ đã ương bướng, kiêu ngạo, lại không có tài.

Dạ Tử Ly chửi thầm, nữ chính, ta không đụng gì ngươi, ngươi lại dám xiên xỏ ta "Phụ Hoàng, Lam Nhi vốn tâm chỉ có một người"

Mộ Dung Cảnh tức giận trầm giọng " Hồ đồ, sao có thể được"

Lạc Tâm Nghiên nhìn sang nàng, tâm chỉ có một vậy mà trước chính điện Vân Phi Vũ từ chối nàng, thật sự mất mặt " Công chúa, không thể lỡ mất thanh xuân, Vân Thừa Tướng bây giờ không để ý nữ nhi tình trường, nhưng ngươi không thể không a"

"Bổn công chúa nói thích Vân Thừa Tướng lúc nào ?" Nàng cười nhẹ, câu nói điềm đạm lại mang theo khí chất nho nhã.

Vân Phi Vũ có chút thất thần nhìn nàng, hôm nay hắn cảm giác Mộ Dung Ngữ Lam có chút khác lạ, lại rất mỹ. Định thần lại, hắn quay qua nữ tử kế cạnh tiếp lời " Lạc tiểu thư, người trong lòng của công chúa không phải ta"

" Sao cơ ?" Rõ ràng trong ký ức nàng, Mộ Dung Ngữ Lam chính là điên cuồng theo đuổi Vân Phi Vũ.

Mộ Dung Cảnh đột nhiên đứng dậy " Trẫm có chút mệt, hồi cung trước. Các ngươi cứ tuỳ ý"

"Cung tiễn Hoàng Thượng"

"Cung tiễn Phụ Hoàng"

Dạ Tử Ly âm thầm mừng trong bụng, vượt qua an toàn. Vân Phi Vũ trong lòng bao ngổn ngang, hôm nay hắn không hiểu lí do gì mà Lạc Tâm Nghiên liên tục gây hấn với Mộ Dung Ngữ Lam, hơn thế Mộ Dung Ngữ Lam cũng không vẻ gì mất bình tĩnh, rất từ tốn nhẹ nhàng.

Bên cạnh Lạc Tâm Nghiên thần không biết, quỷ không hay dùng tay nhanh trí đẩy về phía Dạ Tử Ly. Nàng mất thăng bằng rơi xuống hồ.

Bên cạnh Vân Phi Vũ theo quáng tính muốn giữ nàng lại, nhưng lại thôi. Hắn chần chừ, rõ ràng biết Mộ Dung Ngữ Lam sẽ không biết bơi, hắn lại không biết nên cứu nàng hay không. Nếu Mộ Dung Ngữ Lam chết cũng thật tốt.

Mộ Dung Cảnh nghe tiếng động đằng sau liền quay lại, hắn liếc mắt nhìn Lạc Tâm Nghiên, sau đó hô to " Mau cứu công chúa"

Mộ Dung Ngữ Lam cùng Dạ Tử Ly giống nhau một chỗ là không biết bơi. Nàng trong thuỷ cố gắng ngoi lên hít thở. Y phục cổ đại dính nước càng thêm rườm rà nặng trịch. Nàng cố nhìn Vân Phi Vũ, chỉ mong hắn có thể cứu nàng.

Nàng thấy trong mắt hắn là do dự, băn khoang, xong lại kiên định nồng đậm chán ghét. Nàng bất lực buông bỏ ý chí sống sót, từ từ chìm xuống đáy hồ. Rõ ràng là đại minh tinh nổi tiếng nhiều người yêu thích, bây giờ đến thế giới này lại trở thành một quân cờ công chúa, nhiều người chán ghét.

Ý thức dần mờ ảo, một bàn tay kéo lấy tay nàng, đôi môi bị bịt kín, không khí từ từ truyền vào miệng nàng, Dạ Tử Ly theo quán tính tham lam hít hà không khí ít ỏi, vô tình làm nụ hôn càng thêm sâu.

Nam tử rời khỏi môi nàng, kéo nàng trồi dậy. Sau đó vận khinh công bay ra khỏi mặt nước, đáp xuống đình viện.

Dạ Tử Ly từ từ mở mắt, nhìn xung quanh đông người đứng, có Mộ Dung Cảnh một bên nhăn mi lo lắng, Lạc Tâm Nghiên lạnh lùng chán ghét cùng không tin đựơc nhìn nàng, còn có Vân Phi Vũ không biết đang suy nghĩ gì. Khoan đã vậy ai đã cứu nàng.

Ngước nhìn nam tử cứu nàng, Dạ Tử Ly cả kinh hô " Hoàng Huynh"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mộ Dung Mặc Nhiên hay Mộ Dung Ngạo Thần đây
 
Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
Chương 9



Y bào ướt sủng, tóc đen dính thuỷ vương trên gương mặt tuấn mỹ. Đôi mắt đào hoa nhìn nàng cười nhẹ " Hoàng Muội đây là không cẩn thận nên té xuống nước à"

Dạ Tử Ly nhìn chầm chầm hắn, Mộ Dung Mặc Nhiên lại cứu nàng, việc này không có trong kịch bản a. Nghe hắn hỏi, nàng định hồn lại, hào hùng đứng lên, đi phắc đến trước mặt Lạc Tâm Nghiên, đưa tay tát vào mặt nàng.

Tiếng bốp vang lên chói chang, có vẻ Lạc Tâm Nghiên cũng không ngờ nàng làm nhanh như thế, trong lúc đó không hề phòng bị để nàng tát. " Ngươi"

"Dám đẩy bổn công chúa xuống hồ, ngươi ăn gan hùm" Nàng lạnh lùng lên tiếng, trong người lần nữa toát ra khí chất cao lãnh.

Bên cạnh Vân Phi Vũ không tin được nhìn nữ tử trước mặt. Mộ Dung Ngữ Lam ngang tàn không ai không biết, nhưng hôm nay nàng đánh Lạc Tâm Nghiên, lại vẫn khí thế lãnh đạm như vậy.

Mộ Dung Mặc Nhiên cũng nhướng mày, không ngờ trước mặt mọi người nàng lại đánh Lạc Tâm Nghiên.

Lạc Tâm Nghiên nhìn nàng, hai mắt hiện lên sát khí. Dạ Tử Ly không hề sợ hãi, bây giờ nàng là công chúa a, Lạc Tâm Nghiên lợi hại thế nào cũng không tự nhiên giết nàng được.

" Công chúa chắc hiểu lầm, ta làm sao đẩy ngươi xuống hồ" Lạc Tâm Nghiên cười lạnh, giỏi cho một Mộ Dung Ngữ Lam, dám đánh nàng ? Sát thủ hiện đại như nàng lại chiu nhục như vậy.

Dạ Tử Ly thấy nàng chối, cũng không chút ý nhường nói tiếp " Lạc tiểu thư, ý nói bổn công chúa vu oan cho ngươi. Cơ thể ta ai đụng vô làm ta rơi xuống hồ, ta biết. Ngươi không việc gì phải vu oan cho ngươi. Cũng bỏ đi, coi như Lạc tiểu thư vừa khỏi bệnh, đầu óc cũng không minh mẫn đụng trúng bổn công chúa. Ta đây không chấp nhặt"

Từng lời nói cứ nàng làm Lạc Tâm Nghiên tức giận, hai bàn tay sau gáu áo bấu chặt vào nhau. Nàng biết bị Dạ Tử Ly đưa vào thế bí, không thể không thừa nhận đành nói " Là Tâm Nghiên không đúng"

Dạ Tử Ly nhếch miệng cười, Lạc Tâm Nghiên ngươi là sát thủ. Về chiêu trò rõ ràng thua người làm trong showbiz là nàng đây. Huống hồ các vai diễn cung đấu của nàng không phải ít, chút cỏn con vậy có là gì.

" Được rồi, Tâm Nghiên cũng không cố ý. Ngữ Lam về thay y phục đi" Mộ Dung Cảnh trầm giọng phá vỡ cục diện căng thẳng.

Nàng nhìn vào hắn, phụ hoàng thân quý của nàng a. Cuối cùng lại đi bênh nữ nhi của người trong mộng, đúng thôi dù thế nào hắn cũng không thích Ngôn Nhã Tú, sủng ái nàng cũng vì triều chính.

Mộ Dung Mặc Nhiên khoác áo lên vai nàng, thấp giọng nói " Đi thôi, ta đưa ngươi về"

Hắn cười nhẹ về phía Mộ Dung Cảnh " Nhi thần cáo lui"

Không nhìn Lạc Tâm Nghiên, Mộ Dung Mặc Nhiên đưa nàng rời đi. Vân Phi Vũ nhìn theo nàng, là Mộ Dung Ngữ Lam đã thay đổi, hay do hắn tưởng tượng. Nàng vẫn xấu xa như vậy, vẫn ỷ mình được sủng ái, là nữ nhi thân sinh của Hoàng Hậu, mà kiêu căng, coi trời bằng vung. Hắn hỗn loạn đi đến ôm quyền " Thần cáo từ"

Mộ Dung Cảnh phất tay để Vân Phi Vũ rời đi. Nhìn sang Lạc Tâm Nghiên sủng ái nói " Hồi phủ đi, có việc gì cứ tìm trẫm"

Nữ nhi của Nhu nhi lại giống nàng đến như vậy. Nhi Nhi nàng yên tâm, ta không thể bảo vệ hảo nàng, ta cũng sẽ bảo vệ tốt cho Tâm Nghiên.

Lạc Tâm Nghiên biết vì mẫu thân Trình Liễu Nhu của nàng mà nam nhân này mới quan tâm chăm sóc nàng. Cho dù nàng đẩy nữ nhi của hắn xuống nước, hắn cũng không một lần bắt tội nàng. Vậy cũng tốt, Mộ Dung Ngữ Lam, chúng ta chưa xong đâu. " Đa tạ Hoàng thượng"

Dọc theo con đường về công chúa phủ. Dạ Tử Ly đột nhiên quay nhìn nam tử kế bên hỏi " Hoàng Huynh nay vô cung muốn gặp Phụ Hoàng sao ?"

" Đúng là muốn gặp Phụ Hoàng, không những ta, còn có Dực Vương" Mộ Dung Mặc Nhiên cười mị hoặc. Vốn muốn gặp Hoàng Thượng, lại vô tình nhìn thấy vị Hoàng Muội này rơi xuống hồ, bên trên Vân Phi Vũ lại không có ý cứu nàng, hắn thừa biết Vân Phi Vũ ghét Mộ Dung Ngữ Lam. Có điều vị Hoàng Muội này không thể chết dễ dàng như vậy, nàng còn phải chịu đựng đau khổ dài dài.

" Có chuyện gì sao ?" Nàng có dự cảm không lành, giống như có liên quan đến nàng cùng Ngôn Khả.

Mộ Dung Mặc Nhiên vô tư nói " Cũng không có gì, chỉ là nghe nói Hoàng huynh tìm được manh mối về thích khách, nên ta muốn đi xem sao"

" Ngươi nói là Tam Hoàng Huynh biết được thích khách là ai ?" Nàng há hốc, hình như trong kịch bản có nhắc, Tam Vương Gia tìm được chứng cứ mọi chuyện liên quan đến Ngôn Nhã Tú, hắn bẩm báo với Mộ Dung Cảnh.

Mộ Dung Cảnh tức giận lục soát Phượng Thanh cung. Không tìm được manh mối, hắn lập tức đưa Ngôn Nhã Tú cùng Mộ Dung Ngữ Lam vào lãnh cung. Khoảng một tuần sau Quốc Cữu Ngôn Dự Cơ lên triều làm đủ trò Mộ Dung Cảnh mới thả bọn họ ra. Có điều luôn phòng bị, Mộ Dung Ngữ Lam cũng thành thất sủng công chúa, thiệt lâm li bi đát.

Không được nàng không thể để Mộ Dung Ngạo Thần gặp Mộ Dung Cảnh "Bây giờ Tam hoàng huynh đang ở đâu?"

" Chắc trên đường đến Hoàng Thanh Cung" Hắn suy nghĩ một hồi lên tiếng.

Dạ Tử Ly than dài, sau đó lấy áo bào trên vai giữ chặt chạy đi " Đa tạ ơn cứu mạng của Hoàng Huynh, ta đi trước a"

Nhìn bóng dáng nữ tử chạy đi mất, Mộ Dung Mặc Nhiên xoa thần, mắt hồ ly hiện ra nguy hiểm. Hoàng muội trò hay chỉ mới bắt đầu.

Mặc kệ đầu tóc, y phục còn dính thuỷ. Nàng chạy nhanh đến Hoàng Thanh cung. Từ xa đã thấy nam tử hắc bào anh minh thần vũ, chiến thần Dực Vương tuấn mỹ lạnh lùng. Nàng vội vừa chạy vừa hô " Hoàng Huynh, Hoàng Huynh, Ngạo Thần ca ca"

Mộ Dung Ngạo Thần tập võ, đương nhiên thính giác rất nhạy, hắn quay đầu nhìn thấy nữ tử xộc xệch chạy đến, tóc tai bù xù, quần áo ướt sủng, trên vai còn khoác thêm chiếc áo bào. Hắn kinh ngạc " Mộ Dung Ngữ Lam ?"

" Chính là ta... đợi chút, chạy nãy giờ ta hết hơi" Dạ Tử Ly chống đầu gối, đưa một tay ý bảo hắn để nàng thở.

Nhìn chiếc áo bào trên vai, hắn nhíu mày " Đây là của Ngũ đệ ?"

Dạ Tử Ly gật đầu, định thần lại ngước mặt nhìn hắn " Ngươi tìm phụ hoàng ?"

Nhìn nữ tử xốc xếch trước mặt, còn đâu công chúa Huyền Vũ Quốc, nàng lúc này bê bối, tóc tai ướt nhũng, mặt mày lem lúa. Hắn nhăn mày hỏi " Sao ra nông nỗi này"

" Không sao chút chuyện ngoài ý muốn. Có điều, Tam Hoàng Huynh nghe nói ngươi tìm được manh mối thích khách hôm trước. Có thể cho ta biết được không"

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng hỏi lại " Việc triều chính , ngươi muốn biết làm gì?"

"Ta cũng không muốn biết" Vì ta biết là ai rồi.

" Ta còn chuyện gấp phải làm" Mộ Dung Ngạo Thần phiền chán trực tiếp bước qua nàng.

Dạ Tử Ly gấp gút ôm lấy eo hắn, hô lên "Tam Hoàng Huynh, là ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi"

Nàng khóc đến hoa lê đái vũ. Mộ Dung Ngạo Thần bị đột ngột ôm sau lưng, ngượng ngùng đỏ mặt quát " Mộ Dung Ngữ Lam ngươi làm gì, bỏ ta ra"

Cho dù nàng là Hoàng muội của hắn, nhưng nam nữ thọ thọ bất thân, không thể tuỳ tiện ôm như vậy. Dạ Tử Ly da mặt dày nhất quyết không bỏ, đối vợi nàng cũng không là gì, dù sao tư tưởng hiện đại với nàng là diễn viên, ôm hôn là bình thường đối với nàng. " Không, Tam hoàng huynh, ngươi thật sự ghét ta sao ? Muốn ta bị Phụ Hoàng trừng phạt sao "

Mộ Dung Ngạo Thần ngừng lại, lạnh lùng nói " Hoàng muội, ngươi biết rõ người làm?"

"Ta biết ngươi định đi bẩm báo về thích khách" Nàng ăn liều nói ra, giờ phải tìm cách ngăn hắn lại, lãnh cung nàng không vào a.

Gỡ tay nàng khỏi eo hắn, Mộ Dung Ngạo thần kéo nàng đến trước mặt hắn. Nữ tử bê bết không chịu nỗi này chính là Lục công chúa Mộ Dung Ngữ Lam sao ? "Ngươi đây là đang thừa nhận với ta chính Hoàng Hậu là người sai khiến thích khách"

" Hoàng Huynh" Nàng không biết nên nói gì, đúng là Hoàng Hậu gây nên, nhưng là Ngôn Nhã Tú a. Không phải Ngôn Khả hiện tại.

Mộ Dung Ngạo Thần vòng qua nàng đi lên trước, lãnh đạm lạnh lùng nói " Chuyện này cứ để Phụ Hoàng làm chuẩn, ngươi hồi cung đi"

Dạ Tử Ly bấu góc áo thật chặt, đáng chết. Không những hình tượng chật vật, nàng còn phải đi gánh chịu hậu hoả do nguyên chủ gây ra. Đại minh ta có tội gì với ngươi sao, thiên a.

Nàng chạy đến giữ tà áo bào của hắn vội vàng nói " Ta đảm bảo chúng ta mẫu nữ không gây phiền phức cho ngươi nữa, được chứ. Ta lấy thân phận công chúa ra đảm bảo"

Bây giờ nàng là Dạ Tử Ly, Hoàng Hậu là Ngôn Khả, các nàng sẽ không việc gì phải gây hoạ vào thân. Ngôi vị, hoàng quyền không quan trọng.

Mộ Dung Ngạo Thần kinh ngạc nghe nàng ước hẹn. Lại nhớ đến lúc yến hội Ngôn Nhã Tú giải vây giúp hắn. Bọn họ tính gây chuyện gì.

" Ta biết, lâu nay ta và Mẫu hậu luôn gây khó dễ cho ngươi, có điều ta đảm bảo sẽ không xảy ra nữa, đuợc không ? Nếu chuyện này đến tai Phụ Hoàng, chúng ta thật sự gặp rắc rối" Nàng lo lắng không yên, tay vẫn níu lấy góc áo hắn.

Nhìn nàng như mèo nhỏ tội nghiệp, hắn có chút mềm lòng. Có điều nghĩ đến những điều nàng từ làm, Ngôn Nhã Tú từng làm, hắn không thể tha thứ " Muộn rồi"

Không do dự cất bước đi. Dạ Tử Ly không bỏ cuộc muốn chạy theo, đau đầu lại ập đến, xung quanh dần tối om. Nàng ngã xuống trên nền đất lạnh, mắt vẫn dõi theo bóng hình dần nhạt nhoà.

Không thấy nàng lại níu kéo, hắn bỗng dưng quay đầu. Cả kinh nhìn nữ tử ban nãy nằm yên lặng trên mặt đất, tóc tai vẫn bù xù, y phục còn dính thuỷ. Mộ Dung Ngạo Thần bất động, đây là giở trò tiếp sao. Không để ý nàng, xoay người muốn bước tiếp đến Hoàng Thanh Cung.

Hắn lại thở dài quay lại, đến bên cạnh bế lên nàng. Không biết vì sao hắn lại làm như vậy. Hơn ai khác hắn là người muốn nàng chết, bây giờ lại cứu nàng. Mộ Dung Ngạo Thần a, ngươi đây là đang làm gì.
 
Back
Top Bottom