Tâm Linh Miếu Ông Địa

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391579103-256-k516758.jpg

Miếu Ông Địa
Tác giả: NguoiQuetLa
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Có ai từng nghĩ đến những sinh linh vô tội, sau khi bị cưỡng ép rời xa lòng mẹ, chúng sẽ đi về đâu?

Ai sẽ dang tay cưu mang chúng?

Liệu thổ địa có ra tay giúp đỡ?

Và ai sẽ trở thành thổ địa trong câu chuyện này?​
 
Miếu Ông Địa
Miếu Ông Địa


Hai người y công đẩy băng ca vào phòng giải phẫu, trên đó là một người phụ nữ trẻ.

Cô gái, còn rất trẻ, nằm thờ ơ trước những gì đang diễn ra.

Với cô, mọi thứ dường như quen thuộc một cách đáng sợ.

Một bác sĩ trong bộ đồ trắng bước vào phòng, ông ngồi xuống chiếc ghế làm việc, ánh mắt dửng dưng như thể đây chỉ là một phần của công việc hàng ngày, một phần của cái nghề cứu người."

Ca này còn ít tháng, mà sao... chà chà... lần thứ ba hả?"

Ông hỏi, giọng điệu nửa trách móc, nửa cảm thán."

Đám trẻ bây giờ mà bác sĩ," cô y tá vừa làm vừa đáp."

Chuẩn bị thuốc gây mê nửa thân dưới..."

Bác sĩ ra lệnh.Cô gái nhắm mắt lại, cố gắng phớt lờ tất cả những gì xung quanh.

Cô chỉ hy vọng lần này cũng sẽ qua nhanh như những lần trước.Nó đứng đó, lặng lẽ quan sát tất cả.

Thằng nhóc tức giận sôi sục nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Chỉ ít phút nữa thôi, thời khắc nó chờ sẽ đến.Căn phòng ngập trong sắc trắng, sắc màu của sự sạch sẽ và tinh khôi.

Cô gái kéo tấm che trắng phủ lên người cao hơn, như thể muốn che giấu cả những cảm giác khó chịu trong lòng.

Những con người trong bộ đồ vô trùng đang làm một việc mang tính chối bỏ.

Họ sẽ lấy ra khỏi cơ thể cô một thứ mà chính cô đã khước từ.Thứ ấy mang sắc đỏ của huyết thống, nhưng nó không may mắn khi được gieo mầm ở một nơi từ chối nó.

Khối máu chưa thành hình, quá non nớt để có thể kháng cự.

Một thao tác nhỏ đủ khiến nó biến mất khỏi đời, tay và chân chưa kịp hình thành, miệng chưa thể thốt lên lời.

Nỗi đau, dù không thể lên tiếng, vẫn hiện hữu, bất lực và tuyệt vọng.

Chiếc kẹp lạnh lẽo cắt đứt sợi dây kết nối duy nhất giữa nó và mẹ.

Nó buông xuôi, rời bỏ một cuộc đời chưa từng được sống, hành trang duy nhất mang theo chỉ là nỗi đau khôn nguôi, nỗi đau bị chính mẹ ruột khước từ."

Ồ, con trai."

Thằng nhóc giơ tay đón lấy thành viên mới.

Đứa bé trai mờ ảo nằm trong vòng tay nó, ánh mắt nhỏ bé cố gắng hướng về phía người mẹ đang nằm trên kia.

Đôi tay trong suốt, yếu ớt cố vươn về phía mẹ, nhưng chẳng thể chạm tới.

Nó không cam lòng, khát khao ở bên mẹ mình, nhưng chẳng hiểu vì sao mẹ lại bắt nó phải rời xa.

Cánh tay nhỏ vẫn vươn ra, bấu vào không khí vô vọng.Thằng nhóc lớn hơn nhìn theo cánh tay nhỏ bé kia, ánh mắt trừng lên đầy tức giận hướng về cô gái trẻ.

Nó kéo cánh tay bé nhỏ trở lại, lẩm bẩm điều gì đó rồi quay người, đi xuyên qua tường mà ra ngoài.

Người con gái nằm trên bàn mổ, trong cơn mơ màng, đâu đó vang lên những lời trách móc trong vô thức:"Những người không quý sự sống thì không xứng đáng có sự sống."

Xuyên qua tường, xuyên qua phòng, rồi xuyên qua cả khoảng sân, một thân hình mờ ảo ôm trên tay một hình hài nhỏ bé hơn.

Thằng nhóc bước đi chậm rãi, không còn vội vàng.

Hai tay nó khẽ đung đưa đứa nhỏ trong lòng.

Đứa nhỏ ấy vẫn nhắm nghiền đôi mắt, hai giọt nước mắt cay đắng còn đọng lại nơi khóe.

Đôi bàn tay nhỏ giờ đây khép lại trước ngực, run lên theo từng tiếng nấc nghẹn ngào.Phía sau bệnh viện, dưới bóng một gốc cây lớn, một cái miếu nhỏ ẩn mình.

Vài đứa nhỏ đang đứng chờ, tất cả đều mờ mờ ảo ảo, giống như nhau."

Đại Ca về kia!"

Một đứa nhỏ reo lên.Đại Ca vẫn chậm rãi bước đi, ánh mắt đã thấy đàn em của mình đang chờ.

Nó không tăng tốc, giờ chưa phải lúc vội.

Khi gần đến nơi, tiếng một thằng nhóc khác vang lên:"Đại Ca cho em ẵm em bé cho..."

Chưa kịp nói hết câu, một bé gái đã hất vai vào nó.

Thằng Cụt Tay bị văng qua một bên.

Bé gái đưa tay đón lấy thành viên mới từ tay Đại Ca, rồi nói:"Cụt Tay, mày có tay đâu mà ẵm được, đã nói bao nhiêu lần rồi mà không nhớ."

Thằng Cụt Tay mặt bí xị, quay qua Đại Ca, giọng nài nỉ:"Bao giờ Đại Ca mới tìm lại đôi tay cho em vậy?"

"Từ từ, nó lạc ở đâu ai mà biết."

Một bàn tay quờ quạng đi tới, chụp lấy vai thằng Cụt Tay, lắc lắc.

Tay của thằng mới tới liên tục chỉ vào cái cổ, nơi thiếu mất một cái đầu."

Đại Ca nhớ tìm cái đầu cho thằng này luôn nha.

Em nói dùm nó cũng mệt lắm rồi đó."

Đại Ca bật cười, tay vỗ nhẹ lên đám đàn em.

Đừng nhìn nó nhỏ bé vậy, chính nó là người đã tập hợp hết đám nhóc này.

Từ bốn đứa lớn ở đây đến đám nhỏ nằm dưới gốc cây bên kia, tất cả đều do một tay Đại Ca chăm sóc.

Bé gái nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ mới tới nằm cạnh những đứa nhỏ khác.

Chúng còn rất mới, còn non nớt, chưa quen với hiện thực tàn khốc vừa trải qua.

Đám nhóc lớn ngồi đó, ánh mắt dõi theo những đứa nhỏ nằm thành hàng.

Cái miếu nhỏ là nơi trú mưa trú nắng, cũng là đại bản doanh của chúng.

Chúng từng nghe người ta nói đây là miếu ông Địa, nhưng giờ chúng đã chiếm nhà của ông ấy mà chẳng ai đến đòi."

Hôm nay họ có tới không?"

"Sáng giờ chưa thấy anh."

"Nếu họ tới, họ đem xác đứa nào đi thì gửi mấy đứa này theo luôn nha."

"Họ có thiệt là đón mấy đứa nhỏ không, Đại Ca?"

Đại Ca thở dài, ánh mắt nhìn những đứa lớn rồi lại nhìn đám nhỏ."

Ai mà biết.

Họ đem xác về an táng, rước đám nhỏ về cho có nơi có chỗ thì mình gửi cho tụi nó đi.

Họ ở nhà thờ, ở chùa thì hy vọng họ không làm điều sai trái thôi."

"Họ mà làm bậy thì mệt mình đó à," một đứa khác lên tiếng, giọng đầy lo lắng."

Mình làm gì được hơn đâu, sức mình đến đó thì làm vậy thôi," cô bé ngồi kế bên phân tích."

Họ mà làm bậy, em cho họ một bạt tay!"

Thằng Cụt Tay hùng hổ nói.Cả đám quay lại nhìn nó.

Thằng Cụt Tay nhận ra điều gì đó sai sai, bèn bành miệng cười, hất mặt về phía thằng Mất Đầu:"Nói dùm nó thôi, không phải em nói nha Đại Ca.

Mà bao giờ Đại Ca tìm hai cái tay cho em vậy?"

Thằng Mất Đầu đang ngồi thì nhảy dựng lên, hai tay quơ loạn.

Cả đám phá lên cười, nụ cười trẻ thơ tỏa ra hơi ấm an lành, lan tỏa đến đâu xua tan cái lạnh lẽo của cõi u minh mờ ảo."

Mấy thằng kia ra đây tao biểu!"

Tiếng la oang oang bên ngoài phá tan sự vui vẻ bên trong.

Đại Ca đi đầu, phía sau là bốn đứa đàn em.

Một Đại Ca đứng trước, dẫn theo một lực lượng khá hùng hậu: một thằng Cụt Tay, một thằng Mất Đầu và hai đứa con gái.Đối diện chỉ có ba thằng nhóc, thằng nào cũng đen nhẻm, chẳng hiểu vì sao chúng lại đen như vậy.

Tuy kém về số lượng, nhưng cả ba đều to ngang ngửa với Đại Ca.

Thực lực kiểu này, Đại Ca không thể xem thường."

Tụi bây sao không để cho bọn tao đứa nhỏ nào hết vậy?"

Một thằng bên kia lên tiếng."

Đưa bọn mày làm gì?"

Đại Ca đáp, ánh mắt không rời đối thủ."

Thầy tao thích, tao đem về cho thầy tao, vậy thôi."

"Để tương lai bọn nhỏ giống chúng mày hả?

Chỉ đi phá người khác là hay."

"Xí...

được ăn ngon, được chơi vui mà bọn mày nói phá.

Mày không giao cho tao vài đứa tao phá cái miếu nhỏ kia cho mày chừa."

Đại Ca chắn trước mặt đàn em, hai tay nắm lại thủ thế.

Ba thằng phe kia bành miệng cười, nụ cười vô hồn, lạnh lẽo và ác nghiệt.

Hai phe lao vào nhau.

Ba đánh một, không chột cũng què.

Đại Ca nhanh chóng dính đòn, sáu tay sáu chân liên tục đấm đá vào cái bóng hình nhỏ bé.

Một cước vào bụng, Đại Ca phản đòn thành công, một trong ba thằng té ngửa ra sau.

Hai thằng còn lại hồi đáp xứng đáng, hai cú đấm bay thẳng vào mặt đối thủ.

Lại giáp công, quyền qua cước lại, những cú đấm đau lắm chứ, nhưng Đại Ca cắn răng chịu đựng.Bốn đứa đàn em phía sau thi nhau hò hét, ra sức cổ vũ cho Đại Ca của mình, nhưng không đứa nào dám vào hỗ trợ.

Anh hùng đâu phải lúc nào cũng oai phong lẫm liệt; thương tích đầy mình mà vẫn cố sức đứng lên bảo vệ kẻ khác, đó mới là anh hùng thật sự.

Khắp người Đại Ca đâu cũng là vết thương, nhưng ba thằng kia cũng chẳng khá hơn.

Vung một chân, Đại Ca tung một cú đá trúng thằng đối diện, khiến nó ngã nhào vào thằng bên cạnh.

Bị đánh đau, lại bị đồng đội té vào, nó vung tay đấm thêm một cú vào mặt thằng làm nó té, vậy là hai đứa quay sang đánh nhau.

Đúng nghĩa của những đứa con nít, có và không có lý do, tất cả đều thảm thiết như nhau.Một cánh tay kéo Đại Ca lại, một tấm lưng che chắn cho nó từ phía sau.

Một người thanh niên trong bộ đồ trắng đứng giữa hai phe.

Thằng bên kia vẫn nhào lên, nhưng ăn ngay một cái ký vào đầu đau điếng.

Hai thằng nội chiến cũng dừng lại.

Ba thằng ấy lại quay về một chiến tuyến."

Ê, ba thằng bây sao lì vậy?

Đã bảo nó đi chỗ khác rồi mà.

Thầy của mày muốn bắt người thì tự đến đây mà lấy."

Người thanh niên mắng, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt.Ba thằng đen nhẻm kia nhìn nhau, rồi cả ba quay lưng chạy mất, không đứa nào dám lên tiếng.

Uy thật.

Đại Ca lùi lại, cái lưng ấy đứng ngay trước mặt làm nó không nhìn thấy gì hết.

Nhìn đối thủ bỏ chạy, Đại Ca hiểu rằng đây mới là sức mạnh thật sự.

Người thanh niên quay lại nhìn nó, mặt nghiêm nghị."

Hay quá ta, hôm nay đánh lộn nữa."

"Em không đánh thì tụi nó cướp mấy đứa nhỏ hết rồi sao."

Chàng trai ngồi bệt xuống đất, ánh mắt ngang tầm với Đại Ca.

Lần đầu tiên, chàng trai cười, nụ cười hiền lành nhìn đứa nhỏ trước mặt."

Đã nói bao nhiêu lần là người ta đến rước đi, thì đi theo đi, ở đây chi cho bị đánh ra nông nỗi này."

Bốn đứa nhỏ từ xa cũng đi đến.

Người thanh niên đứng lên, bước về một chỗ gần đó, cầm lên một vật tròn tròn, rồi ném về phía đám nhóc."

Ê, Mất Đầu, cái đầu của em nè."

Thằng Mất Đầu mừng như điên, hai tay quơ vào không khí, cố bắt thật nhanh món quà vô giá."

Tao thấy nó, để tao bắt lấy cho mày!"

Cụt Tay nhào đến, lấn ngã hai con bé đang đứng phía trước.

Nhanh, quyết đoán, chọn vị trí chính xác, nhưng nó quên mất một điều: nó không có đôi tay.

Cái đầu rơi ngay trước mặt, lăn lông lốc trên nền xi măng.

Thằng Cụt Tay giờ mới nhớ ra điều mình thiếu, nó chạy về phía thằng Mất Đầu."

Tay... lẹ... cái tay!"

Thằng Mất Đầu nhảy dựng lên, tưởng Cụt Tay muốn cướp tay của mình để đổi lấy cái đầu.

Nó giấu hai tay ra sau, khép chặt vào người, sát nhất có thể."

Bám cổ tao, mày không có đầu để nghĩ hả?

Lẹ tao cõng mày đến đó!"

Thằng Mất Đầu giờ mới hiểu ra, nó đúng là ít cái để suy nghĩ thật.

Hai thằng cõng nhau đến bên cái đầu tròn vo, nhỏ xíu.

Thằng Mất Đầu mò mẫm dưới đất, ôm cái đầu của chính mình vào lòng, vuốt ve."

Gắn lên đi, ở đó mà vuốt!"

Nhóc Cụt Tay lúc nào cũng nóng vội.Mất Đầu gắn cái đầu vào cổ, lắc lắc cho khít lại.

Lần đầu tiên nó thấy ánh sáng, trong ánh sáng chói lòa, một ít sự vật dần định hình.

Một bóng người hiện ra ngay trước mặt: thằng nhóc nhỏ như nó, với hai cánh tay cụt.

Thằng Đã Từng Mất Đầu ôm lấy thân hình đối diện, hai tay siết mạnh, nhấc bổng Cụt Tay lên, xoay một vòng rồi cả hai ngã nhào.

Không một tiếng than đau, không nước mắt, chỉ có nụ cười trẻ thơ."

Ê, Đại Ca, sao em quyết định làm việc này?"

Chàng thanh niên lại ngồi trước mặt nhóc Đại Ca, nhìn thẳng vào mắt nó mà hỏi."

Em không muốn đám nhỏ không ai nhận như em, hoặc bị đám mấy thằng hồi nãy bắt đi."

"Thì có người của chùa hay nhà thờ đến đón mà."

"Họ có ở đây hoài đâu, mà những con người đáng ghét kia giờ nào cũng bỏ mấy đứa nhỏ ra hết.

Em không ẵm thì các bé thế nào?"

Nhóc Đại Ca bắt đầu khóc.

Nó không khóc vì buồn, mà vì tức.

Sự tức giận bộc phát mãnh liệt, bùng nổ như giông tố, và những hạt mưa mang hình giọt lệ."

Đó, thằng Cụt Tay đó, người ta cắt nó ra.

Em đến trễ một chút, ráp lại mất đôi tay đó.

Rồi lo đón con bé kia ở phòng này, phòng bên kia thằng Mất Đầu mất cái đầu."

Chàng trai nghe những lời trẻ thơ mà lòng cay đắng.

Anh ngẩng mặt nhìn trời, cố ngăn dòng lệ muốn rơi."

Họ có quyền gì mà bỏ tụi em?

Họ giết tụi em mà như làm một việc cao quý lắm vậy."

Nhóc Đại Ca tức rung người, bắt đầu gào lên trong nước mắt.

Bốn đứa đàn em giờ đã đứng ngay sau lưng, đứa nào cũng khóc."

Nhóc, nín đi em, nghe anh nói nè."

Năm đứa vẫn chưa nín, nhóc Đại Ca vẫn muốn nói gì đó nữa.

Chàng thanh niên lắc đầu nhìn nó.

Nhóc Đại Ca muốn mở miệng nói tiếp, rồi lại thôi.

Năm đứa cố dừng cơn nấc."

Không ai có quyền cướp đi mạng sống của người khác hết.

Ai làm việc đó phải gánh hậu quả của mình.

Kể cả cha mẹ cũng không được giết con cái của mình.

Cái em biết trên kia có gì không?"

Cả đám nhìn theo tay chàng trai chỉ.

Anh tiếp lời:"Trên kia là ông trời.

Ông trời có mắt, sai hay đúng ông trời thấy hết."

"Vậy ông trời có phạt ba mẹ của em không?"

Một cô bé mở miệng hỏi."

Họ đã chối bỏ em, họ sẽ lãnh điều họ đáng phải lãnh."

"Vậy tội nghiệp họ lắm."

Cô bé nói rồi lại muốn khóc.

Những đứa còn lại đều nhìn về phía nó."

Cái họ mất đầu tiên là những đứa con ngoan.

Họ không có cái phúc làm ba mẹ của các em."

Cả đám nhìn nhau, có tiếng thở dài.

Tất cả đều đang cố hình dung những người cha, người mẹ của mình.

Nhưng tất cả đều không thể, vì khi ấy, nỗi đau quá lớn đã che mờ mọi thứ."

Ngày mai có đoàn ở nhà thờ đến lấy các thai nhi đi đó.

Tụi em gửi hết các bé rồi đi theo luôn đi."

"Không, em mà đi, ai sẽ đón nhận các bé sắp đến?"

Đại Ca vô cùng quyết đoán."

Vậy ai xung phong thì ở lại, những người còn lại thì đi."

Chàng thanh niên nói chưa hết câu thì bốn cánh tay đã giơ lên cao.

Đại Ca quay lại nhìn những đứa em thân thiết."

Đại Ca, em không có tay thôi chứ em có giơ tay đó nha."

Đại Ca nhìn thằng Cụt Tay, rồi nhìn ba đứa còn lại.

Tất cả đều cười.

Chúng quyết định tiếp tục công việc của mình cho đến khi nào còn có thể.

Cả năm đứa cùng nhìn về hướng chàng thanh niên.

Anh ấy đã quay lưng và đi một đoạn theo hướng ngược lại từ lúc nào không rõ.Đám nhỏ không hề nhìn thấy, chàng trai ấy đang cười mà hai mắt đỏ hoe.

Anh lẩm bẩm một câu chỉ đủ để mình nghe được:"Không biết đám nhỏ này bao giờ mới chịu trả cho mình lại cái nhà của mình."
 
Back
Top Bottom