Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!

Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 10



Ba tôi im bặt, không nói được lời nào.

Giang Diệc cúi gằm mặt, hai tay không ngừng vò vào nhau, không dám ngẩng đầu lên.

Mẹ quay sang nhìn cô ta, giọng nói ôn hòa nhưng ẩn chứa đầy hàm ý:

"Diệc Diệc, nếu con thực sự muốn giúp đỡ mẹ ruột của mình, có thể thuê cho bà ta một vị luật sư giỏi."

Giang Diệc giật mình ngẩng phắt lên, vội vàng phủ nhận:

"Mẹ, bà ta đáng phải chịu tội, con sẽ không bao giờ giúp đỡ bà ấy đâu."

Mẹ nở một nụ cười hài lòng, nhưng trong ánh mắt không hề có lấy một tia ấm áp.

Ba tôi thì ánh mắt phức tạp, phần nhiều là sự phẫn nộ.

Sau khi mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi, mẹ bưng một ly sữa nóng đến tận phòng tôi.

Bà nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, giọng nói dịu dàng:

"Những năm qua con đã phải chịu đựng quá nhiều thiệt thòi rồi. Mẹ nhất định sẽ giúp con đòi lại công bằng."

Hai cô gái xuyên không vào thân xác tôi đã từng nói rất đúng, mẹ thực lòng yêu thương tôi.

Bà cũng chính là một nạn nhân, cũng hoàn toàn vô tội.

Bị ép phải chia cắt với con ruột của mình, còn phải thay người khác nuôi nấng con gái của họ.

Mà người đó... khả năng rất cao chính là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc gia đình.

Tôi nghẹn ngào một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thốt ra được ba chữ:

"Con cảm ơn mẹ."

"Miệng" tôi lại lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng và dứt khoát:

"Bất kể là ai đi chăng nữa, một khi đã phạm pháp thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, mẹ nuôi của con cũng không phải là ngoại lệ."

Nếu như mạng của tôi không đủ lớn, e rằng đã bị bà ta đánh chết từ lâu rồi.

Mẹ rời đi, tôi khóa trái cửa phòng từ bên trong.

Mở máy tính, truy cập vào hệ thống camera giám sát.

Trong thời đại này, việc lắp đặt một chiếc camera là một phương án vừa đơn giản, vừa thô bạo, lại vô cùng hiệu quả.

Và quả thật, nhờ có nó, tôi đã phát hiện ra một chuyện... còn gây sốc hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng.

Mẹ ruột của Giang Diệc, An Tình, chính thức bị cơ quan chức năng khởi tố.

Ba tôi và Giang Diệc tuyệt nhiên không có bất kỳ động thái nào.

Ngược lại, người duy nhất đến trại tạm giam để thăm bà ta… lại chính là tôi.

Tại phòng thăm gặp, tôi ngồi xuống bên ô cửa kính nhỏ, nhấc ống nghe lên.

An Tình trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá, tựa hồ muốn khoan một lỗ xuyên qua người tôi.

Tôi mỉm cười nhàn nhạt:

"Chào mẹ của Giang Diệc. Giang Diệc không muốn đến thăm bà, nên tôi đành phải thay cô ấy đến đây vậy."

Bà ta gào lên một cách giận dữ:

"Đồ bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa! Nếu không phải vì mày, tao có bị giam cầm ở nơi này không?"

"Miệng" tôi lên tiếng thay tôi, giọng điệu đầy mỉa mai:

"Phải rồi, tôi chính là đồ bạch nhãn lang đấy. Bà đã đánh đập tôi suốt bao nhiêu năm trời, tôi chỉ để bà phải ngồi tù, chứ không hề ngược đãi lại bà… như vậy mà vẫn còn chưa đủ xứng với danh xưng bạch nhãn lang hay sao?"

Bà ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn tôi như được tẩm độc.

"Miệng" tôi nói tiếp, giọng điệu đầy ẩn ý:

"Người ta thường có câu: nợ mẹ thì để con cái trả. Giang Diệc là con gái ruột của bà, bà nợ tôi những gì, tôi hoàn toàn có thể đòi lại từ cô ta."

Bà ta tức giận đến nỗi đôi mắt trợn trừng, tay đấm mạnh xuống mặt bàn:

"Mày định làm gì con gái của tao?!"

"Đang làm gì vậy? Ngồi xuống ngay!" – viên cảnh sát canh gác nghiêm giọng cảnh cáo.

Tôi vẫn giữ nụ cười nhàn nhã trên môi:

"Bà lo lắng cho nó đến như vậy, nhưng nó lại chỉ ước gì bà chết sớm đi một chút cho rảnh nợ, để có thể đường đường chính chính biến ba mẹ tôi thành ba mẹ của nó."

Bà ta như bị dội một gáo nước lạnh, cuối cùng cũng chịu hạ giọng xuống:

"Tội lỗi mà tôi đã phạm phải, không hề liên quan đến con gái của tôi."

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt trên môi:

"Phải, đúng vậy, hoàn toàn chính xác… bởi vì con gái ruột của bà hiện giờ còn chưa biết đang lưu lạc ở phương trời nào."
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 11



Bà ta sững người, đôi mắt mở to, sự bất an hiện rõ trong đáy mắt:

"Mày… mày nói như vậy là có ý gì?"

Tôi tỏ ra tốt bụng một cách đặc biệt:

"Bởi vì người biết tráo đổi con cái, không chỉ có một mình bà đâu. Năm xưa bà đã tráo đổi tôi để con gái của bà được sống sung sướng trong nhung lụa tại nhà giàu… nhưng cũng có người khác có suy nghĩ y hệt như bà."

Bà ta mềm nhũn cả người, ngã phịch xuống ghế, miệng lẩm bẩm không thể tin nổi:

"Không thể nào… mày đang lừa tao…"

Tôi thì nhất định phải dội thêm một gáo nước lạnh nữa:

"Nếu không phải như vậy, thì tại sao Giang Diệc và ba tôi lại nỡ lòng bỏ mặc bà sống chết mặc bay? Cô ta lại còn dám cả gan leo lên giường của ba tôi nữa chứ?"

Bà ta như bị sét đánh ngang tai, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu:

"Không… không thể nào đó là sự thật được…"

Đúng lúc ấy, viên cảnh sát đưa cho bà ta tập tài liệu mà tôi đã mang theo.

Tôi nói rõ ràng từng chữ:

"Đây là bản xét nghiệm ADN mà Giang Diệc đã lén lút đi làm. Cô ta không phải là con ruột của ba tôi. Ba tôi biết chuyện này, nhưng ông ấy không hề biết có vụ tráo đổi lần thứ hai, chỉ đơn thuần nghĩ rằng bà đã cắm sừng ông ấy, nên mới nói thẳng rằng: ‘Bà vốn dĩ chỉ là một c*n đ.* bán d.â.m mà thôi.’"

"Láo toét!" – bà ta lại một lần nữa đập mạnh xuống bàn, lập tức bị viên cảnh sát quát lớn:

"Im lặng ngay!"

Bà ta kích động hét lên:

"Từ khi quen biết ông ta, trong lòng tao chỉ có duy nhất một mình ông ấy! Ông ta đã từng hứa hẹn sẽ cưới tao… nhưng cuối cùng vẫn kết hôn với con tiện nhân mẹ mày! Mẹ mày thì có gì hơn tao chứ? Cùng lắm cũng chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn mà thôi!"

Tôi bình thản đặt ống nghe xuống.

"Miệng" tôi nhếch lên một nụ cười khinh miệt:

"Câu cần phải nghe cuối cùng cũng đã moi ra được rồi."

Đúng vậy. Phần còn lại của vở kịch này… sẽ đến lượt mẹ tôi ra tay dàn xếp.

Mẹ tâm sự với tôi, sau khi ông ngoại tạ thế, ban đầu chỉ có một mình mẹ đứng ra quán xuyến sản nghiệp đồ sộ ông để lại. Về sau, ba bắt đầu chen chân vào, từ vai trò "phụ giúp một tay" dần biến thành "kẻ chiếm hữu toàn quyền".

Trong đôi mắt thấm mệt của mẹ, thoáng hiện nét bi thương:

"Bao năm chung sống với ba con, ông ấy chưa từng có bất kỳ hành vi khuất tất nào bên ngoài, cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái. Mẹ đã từng nghĩ, dù sao thì sau này toàn bộ gia sản này cũng sẽ thuộc về con gái của chúng ta, cho nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua, cho rằng hồ đồ một chút cũng chẳng sao. Suýt chút nữa thì đã tạo điều kiện cho đám người khốn kiếp đó, để con gái ruột của mẹ phải chịu đựng khổ cực ở bên ngoài."

Bà siết chặt tay tôi, ánh mắt trở nên kiên định lạ thường:

"Mọi việc sau này cứ để mẹ thu xếp, mẹ sẽ đích thân trải đường sẵn cho con đi."

Câu cuối cùng, giọng mẹ mang một sự dứt khoát đặc biệt.

Sau đó, mẹ mời gia sư về nhà để dạy tôi kiến thức quản lý kinh doanh.

Trong lúc tôi đang phải vật lộn với mớ "thiên thư" ấy, thì mẹ cũng đã âm thầm sắp đặt cho tôi một đối tượng liên hôn.

Thế là đùng một cái, tôi có ngay một vị hôn phu từ trên trời rơi xuống.

Người đó chính là người thừa kế của gia tộc họ Thẩm, Thẩm Hoài Cảnh.

Cũng chính là người đã ra tay kéo Giang Diệc lên khỏi hồ bơi trong buổi tiệc sinh nhật hôm đó.

Tôi vừa định mở miệng từ chối, thì "tay" bất ngờ run lên một cái, và "miệng" đã nhanh hơn tôi một bước:

"Mọi việc con đều nghe theo sự sắp đặt của mẹ."

Mẹ bảo tôi và Thẩm Hoài Cảnh ra ngoài vườn đi dạo để bồi đắp tình cảm.

Vừa mới bước chân ra khỏi cửa, anh ta lập tức thu lại nụ cười giả tạo, hừ lạnh một tiếng:

"Đây chỉ là một cuộc liên hôn gia tộc thuần túy mà thôi, cô tốt nhất đừng nên ôm bất kỳ ảo tưởng hão huyền nào không thực tế."
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 12



Ồ, lại thêm một gã "nam nhân tầm thường" mắc chứng tự luyến nặng đây mà.

Tôi đang định bụng sẽ đáp trả lại một cách đanh thép thì "miệng" đã nhanh hơn một nhịp:

"Tôi hiểu rõ điều đó."

Ánh mắt Thẩm Hoài Cảnh nhìn tôi càng thêm vẻ khinh miệt:

"Hôm đó ở hồ bơi, lần đầu tiên chị của cô bị đẩy xuống nước tôi không nhìn thấy, nhưng lần thứ hai thì chính mắt tôi đã trông thấy là do cô đẩy."

Tôi không hề lên tiếng phủ nhận.

Lần thứ hai Giang Diệc bị đẩy xuống hồ, đúng là do một tay tôi làm.

Thẩm Hoài Cảnh nói tiếp:

"Thể loại phụ nữ như cô, tôi đã gặp qua rất nhiều rồi. Khuyên cô một câu thật lòng, sau này nên biết giữ mình giữ ý một chút, đừng để bị người khác nắm được thóp, rồi lại kéo theo tai tiếng không hay cho tôi và cả gia tộc họ Thẩm."

Nói xong, anh ta liền sải bước dài rời đi, dáng vẻ như thể sợ ở gần tôi thêm một giây nào nữa sẽ làm bẩn người mình.

Tôi tức tối chất vấn cô gái xuyên không đang trú ngụ trong người mình:

Vừa rồi tại sao lại không cho tôi chửi thẳng vào mặt hắn ta?

"Miệng" trả lời:

"Cục cưng à, Thẩm Hoài Cảnh chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết này đấy, hắn ta có thể khiến cho gia tộc họ Giang vốn đang vững mạnh phải đối mặt với nguy cơ phá sản bất cứ lúc nào."

"Có gì mà nghiêm trọng đến mức đó chứ?" Tôi tỏ vẻ bán tín bán nghi.

Nhưng "miệng" lại nói một cách đầy chắc chắn:

"Cứ bảo đừng mà lại không tin. Trong các bộ truyện nữ tần, thông thường nếu nữ chính đã mạnh thì nam chính lại càng mạnh hơn. Hào quang của nam chính lúc nào cũng chói lòa hơn cả nữ chính. Thế nên tuyệt đối không thể xem thường Thẩm Hoài Cảnh được đâu. ‘Tay’ còn nói, hôm sinh nhật đã nhìn thấy ánh mắt trao đổi giữa anh ta và Giang Diệc đầy vẻ mờ ám, chắc chắn là bọn họ đã quen biết nhau từ trước rồi. Nam chính theo kiểu bá đạo tổng tài chỉ sủng ái một mình tiểu kiều thê thì lúc nào cũng có thể vì nữ chính mà không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí còn sẵn sàng kéo theo vô số người vô tội phải chết chung. Vậy nên sau này mới có hàng loạt những bộ truyện về nữ phụ phản công và những tiểu nhân vật báo thù đó. Chúng ta cần phải điều tra kỹ lưỡng thông tin về gia tộc họ Thẩm và bản thân Thẩm Hoài Cảnh, rồi mới có thể quyết định bước đi tiếp theo. Ba chúng ta cùng hợp sức lại, nhất định có thể phản công thành công."

Tôi gật đầu mạnh lia lịa như gà mổ thóc.

Nói là làm ngay.

Tập đoàn Thẩm thị khởi nghiệp từ lĩnh vực bất động sản, sau đó mở rộng sang các ngành dược phẩm và thực phẩm, tiềm lực vốn đã mạnh mẽ, nền tảng lại vững chắc, bối cảnh đằng sau lại càng sâu không lường được.

Muốn lay động được một cây cổ thụ sừng sững như vậy, quả thực còn khó hơn cả việc lên trời.

Nhưng mà, chỉ cần là việc do con người làm, thì không có gì là không thể.

Ngành kinh doanh chủ lực của gia tộc họ Giang là chuỗi khách sạn và các dịch vụ ẩm thực cao cấp.

Tập đoàn thực phẩm Thẩm thị hiện đang có ý định thử sức với mảng đồ ăn chế biến sẵn, liền ngỏ ý muốn hợp tác cùng nhà họ Giang.

Ba tôi lập tức đồng ý không chút do dự, trong khi mẹ thì lại phản đối một cách gay gắt.

Hai người đã có một trận tranh cãi nảy lửa ngay tại nhà.

Ba tôi gầm lên:

"Bà đã hơn chục năm nay không hề động tay vào công việc của công ty, bà thì biết cái gì mà cứ thích chỉ tay năm ngón lung tung?"

Mẹ tôi cười lạnh đáp trả:

"Chỉ dựa vào việc tôi chính là cổ đông lớn nhất của công ty này."

Giang Diệc đành phải đứng ra dàn xếp:

"Ba mẹ à, hay là chúng ta mời Thẩm Hoài Cảnh đến nhà một chuyến đi, dù sao thì anh ấy cũng là vị hôn phu của em gái. Mọi người cứ nói chuyện rõ ràng với nhau rồi hãy đưa ra quyết định cuối cùng."

Ngày hôm sau, Thẩm Hoài Cảnh quả nhiên đã đến thật.
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 13



Tính cả lần gặp mặt ở buổi tiệc sinh nhật, thì đây đã là lần thứ ba tôi chạm mặt anh ta.

Trong lúc anh ta đang ngồi thảo luận về việc hợp tác với ba mẹ tôi trong phòng trà, tôi thì lại nằm dài trên chiếc ghế đặt trước bể bơi để hóng gió.

Giang Diệc đi đến, gương mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ vô hại như thường lệ, nhưng lời nói lại chẳng khác nào một lớp vỏ bọc hoàn hảo của một quả bom cay:

"Em gái à, chẳng phải mẹ đang cho em theo học lớp quản lý kinh doanh đó sao? Vị hôn phu của em hiện đang bàn bạc chuyện hợp tác quan trọng với ba mẹ, tại sao em lại không vào trong đó để lắng nghe thử xem?"

"Tay" tôi khẽ run lên, ý muốn nói là: Cứ tự biên tự diễn tiếp đi.

Tôi giả vờ tỏ ra ngây ngô:

"Nếu chị muốn nghe thì cứ để em vào nói với ba mẹ một tiếng, nhường chỗ lại cho chị nhé?"

Nói xong, tôi lập tức đứng dậy, định bụng đi về phía phòng trà.

Chị ta cuống quýt chặn đường tôi lại, nghiến răng ken két:

"Giang Phan, em đang cố tình chọc tức chị phải không?!"

Tôi nhún vai một cách vô tội:

"Đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết phân biệt tốt xấu."

Chị ta tức giận đến mức toàn thân run lên bần bật.

Cái tính chịu đòn kém cỏi như thế này mà cũng đòi làm nữ chính sao?

Còn về phần nam chính, cái tên Thẩm Hoài Cảnh gì đó, đầu óc thì chẳng có chút thông minh nào, chỉ biết mù quáng nuông chiều nữ chính, vậy mà không những không bị phá sản mà còn làm cho sự nghiệp của gia tộc họ Thẩm ngày càng phất lên như diều gặp gió.

Thế thì thử hỏi những người đang nghiêm túc nỗ lực làm ăn chân chính sẽ phải sống như thế nào đây?

Dù gì thì tôi cũng đang sắm vai một nữ phụ độc ác, tôi không phục.

Ba mẹ và Thẩm Hoài Cảnh cùng nhau bước ra khỏi phòng trà, vẻ mặt ai nấy đều rạng rỡ.

Mẹ tôi còn giữ anh ta ở lại dùng bữa cơm trưa.

Tôi bỗng dưng cảm thấy có một điềm gì đó chẳng lành.

Mẹ nói rằng bà hoàn toàn tin tưởng vào Thẩm Hoài Cảnh, hợp tác với anh ta nhất định sẽ không có sai sót gì.

"Miệng" khẽ thở dài một tiếng:

"Đấy, lại là hào quang của nam chính rồi. Gia tộc họ Giang chắc chắn sắp sửa trở thành bệ phóng vững chắc cho anh ta rồi."

Tôi thì đang vận dụng hết tốc lực của não bộ để suy nghĩ:

Ai mà biết trước được điều gì, biết đâu đây lại chính là một cơ hội tốt để hạ gục cặp đôi nam nữ chính này cũng nên.

"Tay" run lên nhè nhẹ — biểu thị sự tán thành tuyệt đối.

Tôi cố gắng tận dụng mọi cơ hội, dùng đủ mọi cách để thuyết phục mẹ giao dự án quan trọng này cho mình.

Sau đó, mẹ lại đứng ra thuyết phục ba.

Ba cuối cùng cũng đồng ý, và lập tức thành lập một nhóm hỗ trợ đặc biệt cho tôi.

Vị tổ trưởng thì lại là một kẻ khôn lỏi trơn như cá chạch, nói năng thì trơn tru lưu loát bao nhiêu thì năng lực thực tế lại èo uột bấy nhiêu.

Ba thành viên còn lại trong nhóm, một người thì suốt ngày mắt thâm quầng, ngáp ngắn ngáp dài liên tục; một người thì dán chặt mắt vào màn hình máy tính nhưng hồn vía như đang treo lơ lửng trên cành cây; còn người cuối cùng thì cứ loay hoay đi tìm việc để làm nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tôi cho người tra lại hồ sơ đánh giá hiệu suất làm việc trong hai tháng gần nhất của cả bốn người họ, không một ai thoát khỏi danh sách những nhân viên "chuẩn bị bị sa thải".

"Miệng" thay tôi gào lên một cách giận dữ:

"Ba giao cho con cái tổ hợp này là đang muốn nhìn thấy sự hợp tác giữa chúng ta với tập đoàn Thẩm thị hoàn toàn đổ bể hay sao?!"

Ba lại một lần nữa bày ra dáng vẻ đường đường chính chính:

"Phan Phan, ba chỉ muốn thử thách con một chút thôi mà, ba tin rằng con sẽ không bao giờ khiến ba phải thất vọng đâu."

"Miệng" đáp lại ngay lập tức:

"Tất nhiên là vậy rồi, nếu con hoàn thành tốt nhiệm vụ này thì ba định sẽ thưởng gì cho con đây?"
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 14



Ba nhíu mày, không trả lời ngay.

"Miệng" tiếp tục đưa ra gợi ý:

"Hay là thế này đi, ba cứ cho con quyền quản lý một phòng ban nào đó, phòng tài chính, phòng nhân sự hay phòng kinh doanh đều được cả."

Ba nhíu mày càng chặt hơn nữa, trả lời một cách lấp lửng:

"Con cứ hoàn thành tốt dự án này trước đã rồi chúng ta sẽ tính tiếp."

Tôi coi như ông đã ngầm đồng ý:

"Vậy thì cứ quyết định như thế nhé."

Tôi gọi cả tổ bốn người kia đến để họp bàn công việc.

Đã làm thì phải làm cho ra hồn, còn nếu không muốn làm thì xin mời rời đi, nhường chỗ lại cho những người thực sự muốn làm.

Trong thời buổi kinh tế khó khăn này, sinh viên tốt nghiệp xong mà thất nghiệp là chuyện xảy ra như cơm bữa, biết bao nhiêu người vẫn đang mòn mỏi chờ đợi một cơ hội việc làm.

Tôi phân công công việc một cách rõ ràng, đặt ra thời hạn cụ thể cho từng hạng mục.

May mắn là cuối cùng ai nấy cũng đều kịp thời hoàn thành công việc đúng theo thời hạn đã định.

Tôi mới tạm thời yên tâm được phần nào, bắt đầu giao cho họ những phần việc quan trọng hơn.

Tập đoàn Thẩm thị đã gửi bản dự thảo hợp đồng hợp tác sang.

Bộ phận pháp lý của công ty đã kiểm tra xong xuôi, nhưng tôi vẫn cẩn thận đọc lại từng chữ một.

Hai "người xuyên không" đang trú ngụ trong đầu tôi cũng cùng nhau đưa ra những ý kiến chỉnh sửa cần thiết.

Bản hợp đồng được sửa đi sửa lại rất nhiều lần, cuối cùng thì phía Thẩm thị cũng đã chịu nhượng bộ một bước, xác lập một cách rõ ràng quyền lợi và nghĩa vụ của cả hai bên, cùng với các điều khoản chi tiết về việc xử lý vi phạm hợp đồng.

Vào ngày ký kết hợp đồng, Thẩm Hoài Cảnh đã không hề xuất hiện.

Bởi vì Giang Diệc không may bị trật chân, anh ta không chỉ gọi bác sĩ riêng của gia đình đến tận nhà để khám chữa, mà còn phải đích thân ở lại bên cạnh để chăm sóc cho cô ta.

Trợ lý của anh ta thì liên tục gọi điện thoại loạn cả lên, còn mấy người khác bên phía tập đoàn Thẩm thị thì hễ thấy tôi nhìn qua là đều vội vàng tránh ánh mắt đi chỗ khác.

Tôi cụp mắt xuống, cố gắng che giấu đi tia mỉa mai đang ẩn hiện trong đáy mắt.

Chỉ là sáng nay lúc ra cửa, tôi có nói với Giang Diệc vài câu, vậy mà chị ta liền nghĩ ra đủ mọi cách để cản trở tôi ký kết hợp đồng với Thẩm Hoài Cảnh.

Tôi kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, coi như đã nể mặt tập đoàn Thẩm thị đủ rồi, sau đó liền phất tay áo, tỏ vẻ giận dữ rời đi.

"Bàn tay" giơ ngón cái lên tỏ ý khen ngợi.

"Miệng" thì lại tấm tắc không ngớt:

"Cưng à, cậu cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi đấy, làm tốt lắm."

Tôi đã cố tình chọc tức Giang Diệc, để cho chị ta phải đứng ra mặt cản trở việc ký kết hợp đồng.

Không phải vì tôi cho rằng thực phẩm chế biến sẵn là không tốt, mà là bởi vì nó hoàn toàn không phù hợp với định hướng phát triển của nhà họ Giang.

Chúng tôi chuyên kinh doanh trong lĩnh vực dịch vụ ăn uống cao cấp, khách hàng đến nhà hàng của chúng tôi là để mong muốn được thưởng thức một bữa ăn với những nguyên liệu tươi ngon nhất, những món ăn nóng hổi được chế biến ngay tại chỗ.

Bây giờ mà lại sử dụng đồ ăn đóng gói sẵn để phục vụ khách hàng, thì chẳng khác nào tự tay đập nát cái bảng hiệu danh tiếng mà chúng tôi đã phải mất bao nhiêu năm công sức để gầy dựng!

Thế nhưng, trong nguyên tác của cuốn truyện, tất cả mọi người đều chỉ biết quay cuồng xung quanh nam chính, ban lãnh đạo của nhà họ Giang cũng như thể đang đeo một cặp kính râm màu đen, chẳng một ai chịu nhìn thấy vấn đề rõ ràng rành rành đang hiện hữu ngay trước mắt.

Về sau, lần nào Giang Diệc cũng giở lại chiêu trò cũ rích ấy, và lần nào cũng đều thành công một cách mỹ mãn.

Nam chính rõ ràng là một hình mẫu tinh anh lỗi lạc trong giới thương trường, vậy mà cứ hễ đứng trước mặt nữ chính là lại như bị trúng phải bùa mê thuốc lú, có thể vì cô ta mà sẵn sàng bỏ bê cả chuyện làm ăn quan trọng.
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 15



Sau vài lần bị hủy hẹn một cách vô cớ, tôi lại một lần nữa lên tiếng phản đối kịch liệt với ba mẹ.

Lần này, tôi còn chủ động thuyết phục thêm được vài vị cổ đông và quản lý cấp cao khác cùng đứng về phía mình.

Dự án hợp tác sản xuất đồ ăn chế biến sẵn với tập đoàn Thẩm thị, cứ thế mà tan thành mây khói.

Giang Diệc tỏ ra vô cùng vui vẻ, bởi vì cô ta đã thành công phá hỏng được dự án mà tôi đang phụ trách.

Ba tôi cũng rất vui mừng, bởi vì tôi đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ, ông có cớ để không phải giao cho tôi quản lý một phòng ban lớn nào, lại còn có thêm lý do "chính đáng" để điều tôi xuống các cơ sở chi nhánh để "rèn luyện thêm kinh nghiệm".

Còn về phần tôi với mẹ, lại càng vui hơn nữa.

Mọi việc đang diễn ra một cách vô cùng thuận lợi, hoàn toàn đúng theo kế hoạch mà chúng tôi đã vạch ra.

Thẩm Hoài Cảnh vì Giang Diệc mà lại một lần nữa đánh mất đi một mối hợp tác làm ăn quan trọng.

Mẹ tôi liền nhân cơ hội này hẹn mẹ của nhà họ Thẩm ra ngoài uống trà, tỏ vẻ khó xử mà nói:

"Chị à, tôi có đến hai đứa con gái… thật tình chẳng biết nên mở miệng nói với chị như thế nào cho phải nữa."

Mẹ Thẩm thuận miệng hỏi lại một cách tự nhiên:

"Là Phan Phan hay là Diệc Diệc, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Mẹ tôi chỉ nói nửa chừng, vừa đủ để cho đối phương có thể tự mình tưởng tượng tiếp phần còn lại của câu chuyện:

"Giá như hồi đó mà chúng ta đính hôn cho Diệc Diệc với Hoài Cảnh thì có phải là tốt biết mấy rồi không, mấy người lớn chúng ta cũng chẳng cần phải làm cái chuyện chia cắt đôi uyên ương nữa."

Tôi cố tình dẫn Giang Diệc đi ngang qua phòng trà, vừa hay nghe được trọn vẹn đoạn đối thoại ấy.

Gương mặt cô ta lúc thì xanh mét, lúc lại trắng bệch, giơ tay định đẩy cửa bước vào, nhưng rồi lại cố gắng kìm nén lại, sau đó vội vã rời khỏi căn biệt thự.

Quả nhiên, không lâu sau đó, Thẩm Hoài Cảnh đã mở lời muốn hủy bỏ hôn ước với tôi.

Nhưng ba mẹ Thẩm không những không đồng ý, mà ngược lại còn đề nghị tổ chức một buổi tiệc đính hôn thật linh đình và hoành tráng.

Hai bên gia đình cùng nhau ngồi lại để bàn bạc về các chi tiết cụ thể.

Tôi giả vờ tỏ ra ngây thơ mà hỏi:

"Tại sao trước đây chúng ta lại không tổ chức tiệc đính hôn ạ? Đính hôn đâu phải là một việc bắt buộc phải làm đâu chứ?"

Mẹ Thẩm cố gắng che giấu đi vẻ lúng túng trên gương mặt, dịu dàng nói với tôi:

"Phan Phan à, trước kia cha con thằng bé bận rộn quá nhiều công việc, cho nên mới có chút chậm trễ. Bây giờ cô đã nói chuyện với họ rồi, lễ đính hôn là phải được tổ chức một cách đàng hoàng và long trọng."

Tôi liếc mắt nhìn qua Thẩm Hoài Cảnh và Giang Diệc, một người thì đang cúi đầu tỏ vẻ ấm ức, một người thì ánh mắt đau đớn như thể trái tim vừa bị ai đó khoét mất đi một góc.

Tôi cảm thấy buồn cười không chịu nổi.

Nam chính nếu như thật sự yêu nữ chính đến mức đó, tại sao lại không dám đứng lên phản đối kịch liệt chuyện đính hôn với tôi chứ?

Chẳng qua là bây giờ tôi đã có được một vị thế vững chắc trong nhà họ Giang, có khả năng sẽ kế thừa toàn bộ sản nghiệp, cho nên hắn ta mới phải cố gắng cắn răng chịu đựng để mưu cầu lợi ích mà thôi.

Gia tộc họ Thẩm đề nghị tổ chức lễ đính hôn vào lúc này, cũng chẳng phải vì yêu quý gì tôi cho cam, mà chẳng qua là họ muốn thắt chặt hơn nữa mối quan hệ hợp tác với nhà họ Giang mà thôi.

Bởi vì trong mấy tháng gần đây, thị phần của tập đoàn Giang thị đang không ngừng tăng lên một cách chóng mặt.

Trong khi đó, tập đoàn Thẩm thị thì lại hoàn toàn ngược lại, do người phụ trách liên tục hủy bỏ các buổi đàm phán quan trọng, khiến cho họ bị mất đi liên tiếp mấy đối tác lớn, thiệt hại phải gánh chịu cũng không hề nhỏ chút nào.
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 16



Tôi chỉ còn thiếu duy nhất một bước cuối cùng nữa thôi.

Phải đợi cho đến tận ngày tổ chức lễ đính hôn, tôi mới có cơ hội gặp được người giúp việc cũ của nhà họ Giang, cũng chính là người mẹ ruột thật sự của Giang Diệc, người đã một lần nữa nhẫn tâm tráo đổi con sau khi mẹ nuôi của tôi đã làm điều đó lần đầu tiên.

Lễ đính hôn được tổ chức long trọng tại một khách sạn sang trọng thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Giang thị.

Khách mời đến tham dự tấp nập không ngớt, đông gấp mấy lần so với buổi tiệc sinh nhật hôm trước.

Ở hai bên sân khấu chính, những màn hình lớn liên tục trình chiếu những hình ảnh của tôi và Thẩm Hoài Cảnh.

Giang Diệc bước lại gần, nhìn lên màn hình rồi cất tiếng cười khẩy đầy mỉa mai:

"Sao chẳng thấy có tấm ảnh nào em chụp chung với "em rể tương lai" của mình đâu nhỉ? Đính hôn thì đã sao chứ, em sẽ mãi mãi không bao giờ có được trái tim của anh ấy đâu."

Nói rồi, cô ta đột ngột buông tay làm rơi chiếc ly rượu, vang lên một tiếng "choang!" vô cùng chói tai. Vệt rượu vang đỏ loang lổ trên chiếc váy trắng tinh khôi của cô ta.

Giang Diệc lại một lần nữa bắt đầu màn kịch diễn "mỹ nhân mong manh dễ bị tổn thương" của mình, vẻ mặt thì tỏ ra vô cùng tội nghiệp, thân thể thì trông có vẻ yếu đuối mỏng manh, nhưng lại cố gắng tỏ ra kiên cường mạnh mẽ.

Tôi chỉ mỉm cười nhìn cô ta, một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.

Thẩm Hoài Cảnh hớt hải chạy tới, ánh mắt của mọi người xung quanh cũng dần dần đổ dồn về phía chúng tôi.

Mẹ tôi nhanh tay kéo Giang Diệc lại gần, khẽ chau mày một cách kín đáo như thể không muốn ai phát hiện ra: "Sao con lại bất cẩn đến như vậy chứ, mau đi thay một bộ đồ khác đi con."

Sau đó, mấy cô bạn đã từng gọi tôi là "đồ nhà quê" trong buổi tiệc sinh nhật trước đó lập tức xúm lại vây quanh bảo vệ Giang Diệc, hộ tống cô ta rời khỏi hiện trường một cách nhanh chóng.

Tất cả đều là những đứa trẻ lớn lên trong các gia đình hào môn quyền quý, ai mà chẳng biết cách nhìn tình hình mà lựa chọn phe phái cho mình chứ?

Thẩm Hoài Cảnh và Giang Diệc thậm chí còn chẳng kịp nói với nhau một câu nào.

Anh ta tiến lại gần tôi, đôi mắt ngầu đục như sắp nổi cơn thịnh nộ, nghiến răng nói ra từng chữ một:

"Tôi đã đính hôn với cô rồi, rốt cuộc cô còn muốn như thế nào nữa?"

Nhìn ở cự ly gần mới thấy… gương mặt của anh ta đúng là có hơi to thật đấy.

Tôi chậm rãi trả lời, giọng điệu đầy thách thức:

"Tôi cũng không muốn gì nhiều. Chỉ là… tôi muốn có được ánh hào quang nam chính của anh mà thôi."

Thẩm Hoài Cảnh bật cười một cách lạnh lùng:

"Giang Diệc là một cô gái dịu dàng và lương thiện, cô còn chẳng bằng được một phần vạn của cô ấy."

Đúng lúc đó, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước vào đại sảnh.

Tôi tỏ ra rộng lượng mà chỉ điểm:

"Mẹ ruột của bảo bối Giang Diệc nhà anh đã đến rồi đó."

Bà ấy lao thẳng đến chỗ ba tôi, túm lấy cổ áo của ông, đôi mắt đỏ rực lên vì giận dữ mà hét lớn:

"Ông đã giấu Giang Diệc của tôi đi đâu rồi? Con bé chính là con ruột của chúng ta cơ mà!"

Toàn bộ hội trường bỗng chốc rơi vào một sự im lặng tuyệt đối.

Âm nhạc cũng đã bị tắt đi.

Giang Diệc vừa mới thay đồ xong và bước vào.

Một người bạn của cô ta chỉ tay về phía mẹ nuôi của tôi mà nói:

"Đây chính là Giang Diệc."

Mẹ nuôi của tôi lập tức lao tới, vén váy của cô ta lên, tìm kiếm dấu vết ở sau lưng, động tác nhanh gọn và dứt khoát, không một ai kịp thời ngăn cản.

Bà ta gào khóc một cách điên cuồng:

"Mày không phải là con gái của tao! Mày không phải là Giang Diệc! Con gái của tao có một nốt ruồi son ở ngay trên eo!"

Lực lượng bảo vệ cuối cùng cũng đã chạy đến, nhanh chóng khống chế mẹ nuôi của tôi.
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 17



Mẹ tôi tròn mắt nhìn ba, giọng điệu đầy vẻ hoài nghi:

"Ông Giang, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Sắc mặt của ba tôi lúc này trông y hệt như một người bị táo bón suốt ba ngày liền mà không thể giải quyết được, ông ta chỉ tay vào mẹ nuôi của tôi mà hét lớn:

"Bà ta điên rồi! Lời của một kẻ điên mà bà cũng tin được à? Hơn nữa… bà ta rõ ràng đang bị tạm giam cơ mà, tại sao lại có thể mò được đến tận đây chứ?"

Mẹ tôi nhíu mày, giọng điệu đầy chất vấn:

"Ông đừng có mà đánh trống lảng nữa. Cái gì mà "con gái ruột của các người"? Ý của ông là… bà ta chính là tình nhân của ông? Sinh cho ông một đứa con gái rồi âm thầm tráo đổi con của chúng ta? Để cho con của bà ta được nuôi nấng và cưng chiều trong nhà của tôi, còn con gái ruột của tôi thì lại bị bà ta ngược đãi tàn nhẫn từ nhỏ đến lớn hay sao?"

Mẹ tôi vừa dứt lời, sự thật tr*n tr** liền bị phơi bày ra trước mặt tất cả mọi người.

Các vị khách khứa đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều tỏ ra vô cùng tò mò và hóng hớt.

Tôi "vô tình" cho chuyển sang màn hình tiếp theo, trình chiếu một loạt những cử chỉ thân mật của Giang Diệc với các "nam chính" khác nhau.

Trên màn hình, từng gương mặt đàn ông lần lượt hiện ra một cách rõ nét.

Có một người đã được làm mờ đi khuôn mặt, nhưng ba mẹ tôi chỉ cần nhìn lướt qua là đã biết đó là ai.

Chát! — một cái tát như trời giáng thẳng xuống gương mặt của ba tôi.

Mẹ tôi đã không thể nào kìm nén được cơn giận dữ đang bùng cháy trong lòng.

Thẩm Hoài Cảnh chết trân tại chỗ khi nhìn lên màn hình, chiếc cằm gần như muốn rớt xuống đất vì kinh ngạc.

Tôi lại nhẹ nhàng "rắc thêm muối" vào vết thương lòng của anh ta:

"Đúng là tôi không thể nào bằng được Giang Diệc của anh rồi. Nhìn mấy cái biểu cảm với mấy cái tư thế kia kìa, tôi thật sự làm không nổi đâu."

Một nữ nhân viên phục vụ dìu một bà lão bước vào sảnh tiệc.

Đó chính là người giúp việc đã từng làm việc trong nhà họ Giang năm xưa, người đã nhẫn tâm thực hiện hành vi tráo đổi con lần thứ hai.

Bà ấy nước mắt lưng tròng nhìn mẹ tôi, giọng nghẹn ngào:

"Thưa bà chủ, tôi là Tạ Phương, chị Tạ đây ạ."

Mẹ tôi nhận ra bà ấy, không khỏi giật mình kinh ngạc:

"Chị Tạ? Tại sao chị lại đến đây?"

"Tôi đến đây là để xin nhận tội với bà chủ và ông Giang. Năm đó, con gái của tôi lỡ dại có thai khi chưa kết hôn, tôi vì nhất thời nảy sinh lòng tham lam độc ác, đã nhẫn tâm tráo đổi đứa bé đó với con gái của bà chủ."

"Sau đó, tôi xin nghỉ việc giúp việc, định bụng sẽ đưa đứa bé về quê để nuôi nấng. Nhưng vừa mới xuống đến ga tàu thì con bé không may bị lạc mất."

"Đứa bé ấy có một nốt ruồi son ở ngay trên thắt lưng, bà chủ nhất định phải tìm lại được nó…"

Bà lão vừa nói vừa khóc lả đi, rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhân viên phục vụ vội vàng dìu bà đến một chiếc ghế gần đó để nghỉ ngơi.

Gương mặt của mẹ nuôi tôi lúc này càng trở nên điên dại hơn bao giờ hết, bà ta đột nhiên rút ra một con dao gọt hoa quả, đâm thẳng vào người ba tôi.

Cả sảnh tiệc ngay lập tức rơi vào một tình trạng hỗn loạn cực độ.

Ba tôi đau đớn đến mức gương mặt méo xệch đi, ngũ quan co rúm lại một cách khó coi.

Mẹ nuôi tôi gào lên thảm thiết, khuôn mặt vặn vẹo một cách dị dạng:

"Ông biết rõ ràng con gái của mình đã mất tích từ rất lâu rồi, vậy mà ông vẫn cứ lừa dối tôi! Còn hứa hẹn đợi cho vợ của ông chết đi rồi sẽ cưới tôi, ba người chúng ta sẽ cùng nhau sống hạnh phúc như một gia đình… tất cả đều là lừa gạt tôi!"

Cảnh sát và xe cấp cứu đến hiện trường gần như cùng một lúc.

Mẹ nuôi của tôi chỉ vừa mới được tại ngoại chưa đầy một ngày… thì nay lại phải vào trại giam một lần nữa.

Ba tôi được đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 18: Hết



Mẹ tôi lạnh lùng buông một câu:

"Nếu như ông ấy không thể tỉnh lại được nữa thì cứ rút ống thở luôn đi."

Nhưng… số của ba tôi vẫn còn lớn lắm.

Ông ta không chết.

Chỉ là không may phát sinh thêm biến chứng, giờ đây phải nằm liệt giường, không thể tự mình đi lại được nữa, còn nói năng thì lại ngọng nghịu khó nghe như thể vừa mới bị bẻ gãy mất mấy chiếc răng.

Sau khi ra viện, mẹ tôi đã đích thân chăm sóc cho ông ta.

Kể từ ngày đó, lần nào tôi gặp ba, gương mặt của ông ta cũng đều sưng húp lên như thể vừa bị ong đốt.

Tôi làm bộ hỏi mẹ một cách đầy quan tâm ngay trước mặt ông ta:

"Mẹ có bị đau tay không ạ?"

Mẹ tôi khẽ cong môi cười một cách nhàn nhạt:

"Không sao đâu con, mẹ đâu có ngu ngốc đến mức đó. Mẹ dùng đế dép để đánh mà."

Tôi lắc đầu bật cười, rồi ngồi xuống bàn để ăn sáng.

Ăn xong còn phải đi làm để kiếm tiền nuôi sống cả gia đình nữa chứ.

Dưới sự ủng hộ nhiệt tình của mẹ, tôi đã chính thức tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp đồ sộ của nhà họ Giang.

Tôi cũng đã thẳng thừng hủy bỏ hôn ước với Thẩm Hoài Cảnh.

Anh ta và Giang Diệc dây dưa không rõ ràng với nhau, gây ra đủ mọi loại thị phi tai tiếng cho nhà họ Thẩm, cuối cùng đã bị đá bay ra khỏi công ty.

Anh ta bị điều chuyển công tác sang tận châu Phi xa xôi.

Trước khi rời đi, anh ta nhất quyết đòi được gặp tôi một lần cuối, nói rằng có khi sẽ không bao giờ có cơ hội quay trở về được nữa.

Xin lỗi nhé, chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi đã trực tiếp ra lệnh cho bảo vệ của khu biệt thự đuổi cổ anh ta ra ngoài. Nếu như không đuổi được thì cứ gọi thẳng cho 113, à nhầm, là 110.

Cả "cái miệng" lẫn "cái tay" của tôi đều nói rất rõ ràng rằng: Thẩm Hoài Cảnh bây giờ đã hoàn toàn mất hết hào quang của nam chính rồi.

Tôi khẽ cong môi. Phải, câu đó quả thực rất chuẩn xác.

Tập đoàn Giang thị bây giờ… đang dần dần vượt mặt cả tập đoàn Thẩm thị hùng mạnh.

Khi tôi vừa ra đến bãi đậu xe, Giang Diệc bất ngờ từ một bên lao tới.

Cô ta níu chặt lấy tay tôi, vừa khóc lóc vừa van xin thảm thiết:

"Giang Phan, em làm ơn giúp chị khuyên mẹ một tiếng được không, để cho chị được trở về nhà…"

Tôi thẳng thừng hất tay cô ta ra:

"Mẹ nào cơ? Mẹ của chị sắp phải ra hầu tòa rồi đấy, căn nhà mà bà ấy đang ở cũng chỉ là nhà thuê mà thôi, bây giờ chắc chắn đã bị chủ nhà đòi lại rồi. Nếu muốn quay về thì chị cứ tự mình đi tìm bà ấy với chủ nhà mà nói chuyện đi."

Giang Diệc bỗng dưng gào lên, giọng nói cao vút đến chói tai:

"Không phải là bà ta! Bà ta không phải là mẹ của tao! Tao đang nói đến nhà họ Giang cơ! Tao chính là đại tiểu thư danh giá của Giang gia, các người dựa vào cái gì mà dám đuổi tao ra khỏi nhà chứ?!"

Tôi cười khẩy một tiếng đầy khinh miệt:

"Ồ, đại tiểu thư của Giang gia cơ đấy? Có cần phải đi làm xét nghiệm ADN để xác minh lại không?"

Cô ta ngồi thụp xuống đất, gào khóc thảm thiết như thể trời sắp sập đến nơi.

Lực lượng bảo vệ cuối cùng cũng đã chạy tới.

Tôi mở cửa xe, ung dung ngồi vào ghế lái.

Giang Diệc điên cuồng lao đến định nhào vào xe của tôi, nhưng đã bị lực lượng bảo vệ kịp thời ngăn cản lại.

Cô ta gào lên trong tuyệt vọng:

"Tao hoàn toàn vô tội! Tao cũng chính là một nạn nhân! Tao thật sự không hề biết bất cứ chuyện gì cả!"

Tôi nhặt xấp ảnh đang đặt trên ghế phụ, ném qua cửa kính xe cho cô ta.

Đó là những bức ảnh chụp cô ta từ lúc còn bé cho đến khi lớn lên, chụp chung với mẹ nuôi của tôi và cả ba tôi nữa.

Từng tấm ảnh một, cả ba người họ đều cười rạng rỡ và hạnh phúc như một gia đình thật sự.

Họ đã từng cùng nhau đi công viên giải trí, tham quan thủy cung, cùng nhau thổi nến mừng sinh nhật, cùng nhau chơi trò gia đình vui vẻ.

Cô ta biết tất cả mọi chuyện.

Biết rõ mình chính là con gái của một người tình nhân.

Biết rõ mẹ ruột của mình đã từng đối xử tàn nhẫn với tôi như thế nào.

Vậy mà vẫn còn dám trơ trẽn mở miệng nói rằng mình vô tội hay sao?

Vậy còn tôi… tại sao lại không được phép căm hận chứ?

Sau đó, trong buổi lễ cắt băng khánh thành một khách sạn mới của tập đoàn Giang thị, có người đã từ sân thượng của tòa nhà bên cạnh nhảy xuống tự vẫn.

Cùng lúc đó, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ:

[Dù sao thì tao cũng không còn muốn sống nữa, trước khi chết nhất định phải làm cho mày gặp xui xẻo một phen, để cho cái khách sạn mới này của mày phải gặp vận đen.]

"Miệng" nói:

"‘Tay’ bảo tôi phải nhắc cậu nhớ, cô ấy đã từng làm đại lý bảo hiểm B, môi giới bất động sản, nhân viên telesale, thậm chí còn từng làm nhân viên phục vụ nữa cơ đấy."

Khách sạn của chúng tôi có hệ thống an ninh rất tốt, cô ta không tài nào có thể đột nhập vào được, cho nên đành phải đi sang tòa nhà bên cạnh để tìm đường tự sát.

Nói thật lòng, tôi cũng đã hoàn toàn cạn lời với cô ta rồi.

Sau khi vụ án của mẹ nuôi tôi được tòa tuyên án, tôi nhận được tin:

Bà ta đã tự hủy hoại bản thân mình trong tù, đã hoàn toàn phát điên rồi.

Ác giả thì phải ác báo, câu nói này quả không sai chút nào.

Tôi quay sang nói với "Miệng" và "Tay":

"Cuối cùng thì cũng đã hả được cơn giận trong lòng rồi."

Nhưng… không có một ai đáp lại lời tôi.

Hai cô gái xuyên không đã từng sống trong thân thể của tôi, "Miệng" và "Tay", đều đã biến mất không một dấu vết.

Mãi cho đến ba năm sau, tôi mới làm quen được với hai người bạn mới.

Một người đã từng làm product manager.

Người kia thì đã từng làm đại lý bảo hiểm B, môi giới bất động sản, nhân viên telesale, từng làm nhân viên pha chế cà phê thuê…

Tôi vừa khóc vừa cười.

Hai cô ấy ở bên cạnh tôi, cùng tôi cười phá lên như mấy đứa trẻ ngốc nghếch.

Ba đứa chúng tôi, ba con người có vẻ hơi dở hơi, cứ thế cùng nhau tiếp tục sống cuộc đời của mình.
 
Back
Top Bottom