Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
414,519
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN4uJrLuOq3Db7H7HPrdU0-onlP-gy9fnPNBwNI1YdACBZGOpkei53f2UEwsrjbvroY72CAUzNm28jm2UnDwpqMGAwsDWRtEGzymItBoq2lBUm4ZjUiUu0Ip9_IbI0M6wN3VYw9fUZmlI9PCnX42xCf=w215-h322-s-no-gm

Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thân xác tôi đột nhiên trở thành nơi trú ngụ của hai linh hồn ngoại lai.

Một kẻ kiểm soát giọng nói, hóa thành "cái miệng" sắc sảo.

Kẻ kia chi phối hành động, trở thành "đôi tay" không khoan nhượng.

Họ phơi bày định mệnh: tôi là "thiên kim thật" bị đánh tráo, kiêm luôn vai "nữ phụ hiểm độc" trong một cuốn truyện ngược tâm đầy rẫy thật giả.

Tiểu thư giả mạo kia thổn thức:

"Em gái không cố ý đẩy em... Em ấy oán hận em, cũng là điều dễ hiểu..."

"Đôi tay" tôi tức khắc đẩy ả ta ngã chổng vó xuống hồ bơi.

"Cái miệng" tôi cong lên nụ cười mỉa:

"Lần này mới đích thực là tôi đẩy. Không diễn tròn vai, chẳng phải phụ công cô bày trò sao?"

Nam chính lạnh giọng kết tội:

"Diệc Diệc dịu dàng lương thiện, cô chẳng bằng một phần vạn của cô ấy."

"Đôi tay" tôi lập tức chuyển đoạn phim, chiếu cảnh Diệc Diệc nhà anh ta đang tình tứ bên kẻ khác.

"Cái miệng" tôi ung dung nhận xét:

"Đúng là không bằng Diệc Diệc... Biểu cảm đó, tư thế đó, tôi học không nổi."

Các vị xem, làm nữ phụ ác bá mà sung sướng thế này, ai dại gì muốn làm nữ chính chịu khổ nữa?​
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 1



Ngày ba mẹ ruột tìm đến, tôi đang hăng hái… xử lý cá giữa chợ.

Tôi vận chiếc tạp dề chống thấm, dao thớt trong tay vang lên những nhịp điệu "Loảng xoảng, loảng xoảng" đầy thuần thục.

Tôi chính là “chuyên gia lọc cá” có tiếng tại khu chợ này.

Khi ấy, "cái miệng" ngự trong tôi buông lời chê bai:

"Cục cưng ơi, đừng làm cá nữa, thử việc khác xem, trước khi xuyên không tôi từng giữ vị trí quản lý sản phẩm đấy!"

Tay tôi thoáng ngừng, lưỡi dao bổ mạnh xuống mặt thớt.

"Cái miệng" vẫn thao thao bất tuyệt:

“‘Cái tay’ nhờ tôi nhắn cô rằng cổ từng là tư vấn viên bảo hiểm, môi giới địa ốc, nhân viên telesales, thậm chí còn làm phục vụ tại quán cà phê nữa.”

Miệng thì rộn ràng không ngớt.

Tay thì thi thoảng khẽ run lên như một cử chỉ đáp lời.

Bên trong tôi, tồn tại chính là hai cô nương xuyên không ấy:

Một người chiếm dụng khẩu hình, một người kiểm soát đôi bàn tay.

Ba chúng tôi cùng sử dụng… một khuôn miệng và một cặp tay.

Tôi dứt khoát làm thêm một con cá nữa.

Chỉ trong lúc tay dao tay thớt, hai vị khách không mời ấy mới chịu tạm yên.

Đúng khoảnh khắc đó, ba mẹ ruột của tôi xuất hiện.

Họ vận trang phục đắt tiền, phong thái quý phái, một sự tương phản rõ rệt với không khí ồn ã, tanh nồng của khu chợ cá.

Người phụ nữ trung niên mắt hoe đỏ, giọng nghẹn ngào:

"Con gái yêu của mẹ… Cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con rồi…"

Tôi vung dao thực hiện vài đường cuối cùng, rồi trao con cá cho vị khách.

Người phụ nữ nọ vội đưa tay che mũi, lùi lại vài bước, tựa hồ e ngại thứ mùi tanh cùng vẻ nhếch nhác từ sạp cá của tôi.

"Cái miệng" trong tôi thì thầm đầy phấn khích:

"Cục cưng, đến rồi, phân đoạn kịch tính đây! Thể loại thiên kim thật giả này tôi đã đọc nát rồi, cứ tin ở tôi!"

Tiếp đó, "cái miệng" ngước lên, đối diện ba mẹ ruột:

"Hai vị có nhu cầu mua cá không? Tôi buôn bán ở chợ này hằng ngày, cam đoan cá luôn tươi rói!"

Người phụ nữ trung niên ngoảnh mặt đi, bật khóc thành tiếng.

Người đàn ông trung niên cất lời với tôi:

"Chúng ta chính là cha mẹ đẻ của con, đến để đưa con trở về nhà."

Tôi kinh ngạc đến mức không biết phải phản ứng ra sao.

"Cái miệng" lại một lần nữa thay tôi đáp lời:

"Chẳng trách mẹ nuôi thường xuyên đánh đập tôi… hóa ra tôi thực sự không phải con ruột của bà."

Người phụ nữ trung niên nức nở, lao đến ôm chầm lấy tôi:

"Mẹ mới chính là mẹ ruột của con! Để mẹ ngắm nhìn con kỹ hơn một chút…"

"Cái tay" nhẹ nhàng xắn tay áo lên, để lộ những vết bầm tím, sẹo lớn nhỏ chằng chịt.

Người phụ nữ càng khóc dữ dội hơn, quay phắt sang người chồng, gào thét:

"Tôi nhất định phải kiện bà ta! Dám cả gan tráo con tôi, lại còn hành hạ con bé đến nông nỗi này! Tôi phải kiện bà ta!!"

Người đàn ông thoáng chút bối rối, ánh mắt né tránh, vội vàng lái sang chuyện khác:

"Trước mắt, chúng ta hãy đưa Phan Phan về nhà."

Ba mẹ ruột đưa tôi về đến nhà.

Một biệt thự lộng lẫy, khuôn viên được chăm chút tỉ mỉ, có cả quản gia và tài xế riêng.

Một thiếu nữ trạc tuổi tôi từ tầng hai bước xuống.

Cô ấy diện chiếc váy trắng muốt, cổ đeo sợi dây chuyền óng ánh, trông tựa như một thiên thần vừa bước ra từ truyện cổ tích.

"Ba mẹ… có lẽ con nên rời khỏi căn nhà này thì hơn?"

Cô ta cúi gằm, đôi mắt hoe đỏ, dáng điệu như một chú nai con đang kinh hãi.

Mẹ tôi vội vã bước tới, giọng đầy thương xót:

"Con chính là con gái của mẹ, không một ai có quyền ép con rời đi."

Nhìn qua cũng đủ biết, cô ta chính là con ruột của mẹ nuôi tôi, người đàn bà đã nhẫn tâm tráo đổi số phận của chúng tôi.

Dù cô ta có tỏ ra ngây thơ, vô tội đến đâu, tôi vẫn không tài nào có thiện cảm nổi.

Bởi lẽ, sự thật là cô ta đã sống trong gấm vóc lụa là suốt ngần ấy năm, trong khi tôi phải lớn lên dưới sự ngược đãi của chính mẹ ruột cô ta.

Những thống khổ tôi đã gánh chịu, không gì có thể bù đắp. Đừng ai kỳ vọng tôi sẽ tỏ ra cao thượng hay vị tha.
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 2



"Cái miệng" trong tôi cất lời, giọng điệu nhẹ như không:

"Đây là chị… hay là em nhỉ? Ba mẹ đã từng lạc mất một đứa con vì bị đánh tráo, phải chịu cảnh chia cắt hơn một thập kỷ. Nay con vừa trở về, gia đình mới đoàn viên, cớ sao lại ngỏ ý muốn rời đi?"

Mẹ tôi sững người, lùi lại vài bước, tạo một khoảng cách với cô gái kia.

Gương mặt "thiên thần" của cô ta lập tức đông cứng, hoảng hốt chất vấn:

"Mẹ không cần con nữa sao?"

Ngay khi mẹ bắt đầu có dấu hiệu mềm lòng, "cái miệng" tôi lại tiếp tục tấn công:

"Ba mẹ, còn người mẹ nuôi của con, kẻ đã nhẫn tâm tráo đổi con, hai người dự định giải quyết thế nào?"

Lần này, ba tôi mới lên tiếng:

"Phan Phan, ý con ra sao?"

Mọi ánh nhìn lập tức tập trung về phía tôi.

Trong thâm tâm, tôi muốn gào lên: "Hãy để bà ta đối mặt với pháp luật, để bà ta phải trả giá cho tất cả những gì đã gây ra cho tôi."

Thế nhưng, "cái miệng" lại thốt ra một câu hoàn toàn khác:

"Dù bà ấy từng đối xử không tốt với con… nhưng dẫu sao cũng là người đã nuôi con khôn lớn."

Tôi sốt ruột quan sát phản ứng của mọi người.

Mẹ tôi ôm mặt khóc rưng rức, vẻ đau đớn, nhưng dường như đã chấp nhận sự thật này.

Cô gái kia thì khẽ thở phào, ánh mắt nhìn tôi càng thêm vẻ khinh miệt, tựa như đang hả hê vì sự "ngu muội" không biết đòi lại công lý của tôi.

Không ngờ, ba tôi cũng tỏ vẻ như trút được gánh nặng.

Chà, mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.

Lúc này, "cái miệng" chuyển giọng, bình thản thuật lại:

"Từ khi con bắt đầu có nhận thức, mẹ nuôi đã luôn đánh đập con, chửi rủa con là đồ vô dụng."

"Bà ấy ép con phải bới thùng rác, nhặt ve chai để bán. Khi ấy con chỉ mới bảy, tám tuổi. Còn quá nhỏ nên không nhớ tường tận, chỉ biết người lúc nào cũng bốc mùi khó chịu, dơ dáy, bị bạn bè chế giễu, ức h**p."

"Có một lần con bị phạt quỳ giữa phòng khách suốt nhiều giờ liền, không được ăn uống gì."

"Con đói lả, lén lút vào bếp tìm thức ăn, bị bà ấy phát hiện, liền bị đánh túi bụi, nào dép, nào ghế, khắp người con không còn chỗ nào lành lặn."

"Có đôi lần… con thực sự ngỡ rằng mình sẽ bị bà ta đánh đến chết."

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, khóc không thành lời:

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa… Phan Phan của mẹ, bảo bối của mẹ… Mẹ thề sẽ không dung thứ cho bà ta!"

"Cái miệng" lại giả vờ ngây ngô hỏi:

"Mẹ ơi, không thấy con gái của mẹ nuôi đâu cả… chẳng lẽ đã bỏ trốn rồi? Dù sao thì mẹ ruột cô ta cũng vừa phạm tội tráo con người khác, vừa hành hạ con suốt mười mấy năm trời… hình như đó là hành vi phạm pháp đấy mẹ?"

Mẹ tôi quay sang nhìn cô gái kia, ánh mắt trở nên phức tạp.

"Cái miệng" tôi tỏ vẻ sửng sốt:

"Là cô ư?!"

Cô ta khẽ rụt người lại, im bặt.

Ba tôi thì điềm nhiên đưa ra kết luận:

"Từ nay về sau, Diệc Diệc là chị, Phan Phan là em. Cả hai đều là con gái của chúng ta. Chuyện cũ… xem như cho qua hết."

Tôi đổi tên thành Giang Phan.

Mẹ nuôi đặt cho tôi chữ "Phan" với hy vọng con gái ruột của bà ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp.

Còn tôi giữ lại chữ đó, là để mong chờ ngày cái ác phải đền tội.

Mẹ dẫn tôi lên lầu.

"Phan Phan, đây là căn phòng mẹ đã chuẩn bị cho con."

Căn phòng rất rộng, cửa sổ nhìn về hướng Nam, bên trong có nhà vệ sinh riêng và cả một phòng thay đồ.

Mười mấy năm cơ cực tôi phải chịu đựng, quả thật là một sự bất công quá lớn.

Miệng tôi lại tự động cất tiếng:

"Mẹ ơi, nhà mình thật rộng lớn, chỉ riêng nhà vệ sinh cũng đã lớn hơn cả căn phòng con ở trước kia."

Mẹ thở dài: "Mọi chuyện đã qua rồi, con ạ."

Nhưng miệng tôi dường như không có ý định bỏ qua:

"Phòng cũ của con toàn đồ đạc hỏng hóc chất đống, nhưng ngẫm lại cũng còn may mắn, ít nhất vẫn tốt hơn là bị đuổi ra ban công ngủ."

Tay mẹ run lên, đôi mắt hoe đỏ: "Con đã phải ngủ ở ban công bao nhiêu lần?"
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 3



"Thường xuyên lắm mẹ ạ. Mùa hè thì oi bức ngột ngạt, mùa đông thì lạnh thấu xương, chỉ có mùa xuân thu may ra mới dễ chịu được đôi ba tháng."

Mẹ đã khóc không thành tiếng.

Tôi định bụng sẽ an ủi mẹ, muốn nói rằng giờ đây khổ tận cam lai rồi.

Nhưng miệng tôi lại tiếp tục:

"Mẹ ơi, mẹ có thể dẫn con đi xem thêm vài phòng nữa được không ạ?"

Mẹ gật đầu lia lịa: "Được, được chứ."

Phòng của Giang Diệc còn rộng rãi và xa hoa hơn căn phòng tôi vừa xem.

Miệng tôi lại cất lời:

"Mẹ ơi, căn phòng này còn đẹp hơn căn phòng trước rất nhiều, con có thể ở phòng này được không?"

Giang Diệc vội vàng lên tiếng: "Đây là phòng của con mà!"

Mẹ lộ vẻ khó xử: "Chuyện này…"

Miệng tôi nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ lại thoang thoảng hương vị "trà xanh":

"Con xin lỗi, lẽ ra con không nên quá tham lam như vậy. Có một nơi để ngủ là con đã phải biết ơn lắm rồi."

Mẹ quay sang Giang Diệc, giọng dịu dàng mang ý thương lượng:

"Diệc Diệc, Phan Phan mới về, hay là con nhường em ở căn này trước, được không con?"

Giang Diệc lập tức lộ vẻ ấm ức, nước mắt chực trào nơi khóe mi, giọng nghẹn ngào:

"Mẹ à, bây giờ mẹ bảo con nhường phòng, vậy sau này có phải tất cả mọi thứ con đều phải nhường cho em ấy không?"

Tôi thực sự muốn bật cười khẩy:

Mới có thế mà đã không chịu đựng nổi? Tôi chỉ mới bắt đầu thôi đấy. Tôi chính là nữ phụ tàn độc cơ mà!

Tôi mới là con ruột của ba mẹ, cô đã chiếm đoạt cuộc sống sung sướng của tôi suốt bao nhiêu năm, bây giờ hoàn trả lại cho tôi một chút thôi mà cũng không cam lòng sao?

Đây gọi là sự hoàn trả, không phải là "nhường".

Miệng tôi vẫn ngọt ngào tựa mật ong:

"Xin lỗi chị, em không cần căn phòng này đâu. Căn phòng trước cũng rất tuyệt vời rồi. Em đã từng phải ngủ ngoài ban công, giờ được ngủ trong phòng như vậy là quá tốt rồi. Chị lớn lên trong căn nhà này, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu thiệt thòi, đổi phòng đột ngột chắc chắn sẽ không quen."

Mẹ tôi sững người.

Miệng tôi lại tiếp lời:

"Mẹ và chị đừng ghét bỏ con nhé. Hôm nay con mới được cảm nhận sự quan tâm, đó là thứ mà con chưa từng có được trong suốt mười mấy năm qua."

Mẹ không cho phép từ chối, quay sang Giang Diệc:

"Diệc Diệc, lát nữa mẹ sẽ bảo người giúp việc chuyển phòng cho hai đứa."

Lần này, Giang Diệc thật sự muốn bật khóc.

Tôi thầm giơ ngón tay cái tán thưởng cái miệng của mình.

Cứ cho là tôi độc địa, hay tâm lý tôi lệch lạc cũng chẳng sao.

Tôi vốn dĩ có thể sống một cuộc đời tốt đẹp như cô ta, từ nhỏ đã được hưởng mọi điều kiện tốt nhất, mọi sự yêu thương.

Nhưng vì mẹ ruột của cô ta, để cô ta được hưởng những thứ vốn thuộc về tôi, mà đã nhẫn tâm đánh tráo thân phận, để tôi phải chịu đựng khổ sở suốt bao năm.

Tôi xin hỏi lại một lần nữa: tôi không được phép trở nên tàn nhẫn sao?

Trên bàn ăn, vô số món ngon vật lạ được bày biện, sắc hương vị đều hội tụ đủ đầy, khiến tôi nhìn thôi cũng đã thèm thuồng, chỉ muốn lập tức cầm đũa lên mà thưởng thức cho thỏa thích.

Nhưng vừa liếc mắt, tôi đã bắt gặp vẻ mặt "chờ xem kịch hay" không hề che giấu của Giang Diệc.

Tay tôi nhẹ nhàng dùng đũa chung gắp thức ăn, miệng tôi thì từ tốn nhai nuốt, cử chỉ thanh tao như đang dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng chứ không phải ở nhà.

Giang Diệc sững sờ, ánh mắt chứa đầy lửa giận bị kìm nén.

Mẹ thì lại tỏ ra vô cùng hài lòng với biểu hiện của tôi.

Sau bữa ăn, mẹ hỏi tôi:

"Phan Phan, con đã từng được học các quy tắc lễ nghi bao giờ chưa?"

Tôi lắc đầu:

"Dạ chưa ạ."

Miệng tôi tự động thêm vào:

"Trước kia có cơm ăn đã là may mắn lắm rồi, toàn ăn ngấu nghiến như hổ đói, làm gì có cơ hội học lễ nghi? Hôm nay con ăn chậm lại một chút là vì con biết ba mẹ sẽ không để con bị đói nữa."

Mắt mẹ lại hoe đỏ, tràn ngập vẻ xót xa.

Giang Diệc cũng đỏ hoe mắt theo, làm ra vẻ tủi thân nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, càng khiến người ta thêm động lòng thương.
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 4



Ba tôi lên tiếng:

"Các con đều là con gái của ba mẹ. Ba mẹ sẽ đối xử công bằng, không thiên vị bất kỳ ai."

"Hôm nay Diệc Diệc đã nhường phòng cho Phan Phan, mà sinh nhật Diệc Diệc cũng sắp đến rồi, ba sẽ chuyển trước một trăm ngàn vào thẻ cho con, đến ngày sinh nhật sẽ còn có bất ngờ nữa."

Câu cuối cùng là nói với Giang Diệc, vẻ mặt hiền hòa.

Nghe thì có vẻ công bằng đấy, nhưng từng câu từng chữ đều khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Có ai còn nhớ ngày hôm đó… cũng chính là sinh nhật của tôi không?

Giang Diệc lập tức nín khóc, mỉm cười:

"Con cảm ơn ba ạ."

Miệng tôi đúng chuẩn "bình trà di động":

"Oa, một trăm ngàn cơ đấy! Con chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ, không biết phải nhặt bao nhiêu vỏ chai mới đủ nhỉ?"

"Liệu có đủ để trả góp mua một căn hộ không ta?"

"Con luôn ao ước có một căn nhà nhỏ, chỉ cần đủ để ở một mình, không phải lo lắng chuyện bị phạt quỳ giữa phòng khách hay phải ngủ ngoài ban công nữa."

Mẹ dịu dàng mỉm cười với tôi:

"Phan Phan, gửi số tài khoản cho mẹ, mẹ cũng sẽ chuyển một trăm ngàn cho con, muốn mua sắm gì thì cứ thoải mái."

Tôi móc ra chiếc điện thoại cũ kỹ mua ở chợ đồ cũ, miệng lại thành thật:

"Mẹ ơi, con không có tài khoản ngân hàng, dùng Alipay hay WeChat có được không ạ?"

Mẹ quay đi lau vội giọt nước mắt, rồi quay lại mỉm cười:

"Không sao cả, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi làm thẻ, tiện thể mua luôn một chiếc điện thoại mới."

Miệng tôi lại tự động bật chế độ "khiêm nhường":

"Con cảm ơn mẹ, chưa từng có ai đối xử tốt với con như vậy."

Mẹ quay sang nói với ba:

"Không phải anh vừa mới mua một căn hộ hai phòng ngủ gần trường sao? Cứ để Phan Phan ở tạm căn đó đi."

Nụ cười trên gương mặt ba tắt ngấm, ánh mắt có phần sắc lẻm:

"Căn hộ đó là quà sinh nhật của Diệc Diệc."

Mẹ do dự trong giây lát, nhưng vẫn quyết định:

"Diệc Diệc đã có bốn căn nhà đứng tên rồi, căn này cứ để Phan Phan ở trước đi."

Nói xong, bà quay sang Giang Diệc:

"Diệc Diệc, con có đồng ý để em ở tạm căn đó trước được không?"

Giang Diệc tỏ vẻ rộng lượng:

"Con thế nào cũng được ạ, ba mẹ chịu giữ con ở lại nhà là con đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, tất cả mọi thứ con đều có thể nhường cho em."

Cuối câu, cô ta khẽ cúi đầu, trông như thể đang phải chịu đựng một nỗi ấm ức vô cùng lớn.

Miệng tôi lại than một câu:

"Nếu con không trở về, thì mọi thứ trong căn nhà này đều thuộc về chị. Bây giờ được ở cùng ba mẹ thế này, con đã vô cùng mãn nguyện rồi, cần gì đến nhà riêng nữa đâu."

Ánh mắt mẹ nhìn ba đã có thêm vài phần lạnh lùng:

"Lão Giang, ý anh thế nào?"

Trong mắt ba hiện rõ vẻ không vui, nhưng vẫn cố mỉm cười:

"Căn hộ đó… cứ để cho Phan Phan."

Trở về phòng, tôi thả mình xuống chiếc giường mềm mại tựa như mây, không ngớt lời tán dương "miệng":

"Cậu quả là lợi hại, chỉ vài ba câu đã khiến Giang Diệc cứng họng không đáp lại nổi."

"Miệng" kiêu hãnh đáp:

"Đương nhiên rồi, tôi là một con mọt truyện với hơn chục năm kinh nghiệm, mấy thể loại thiên kim thật giả này tôi đã đọc nhiều đến mức thuộc làu."

"Muốn đối phó với hạng trà xanh thì phải cao tay hơn nó, lấy gậy ông đập lưng ông mới là thượng sách."

"Chỉ tiếc là cuốn tiểu thuyết này tôi với ‘tay’ đã tua nhanh gấp mười lần để đọc cho xong, nhiều chi tiết vẫn chưa kịp xem kỹ. Chỉ nhớ mang máng là Giang Diệc sắm vai nữ chính, còn cậu là nữ phụ độc ác."

"Kết cục, Giang Diệc thừa kế toàn bộ gia sản nhà họ Giang, kết hôn với một nam chính còn giàu có hơn, đội chiếc mũ ‘nữ chủ mạnh mẽ’ nhưng thực chất lại sống kiểu tiểu kiều thê được nuông chiều."

"Còn cậu? Bị cả thế giới quay lưng, tai tiếng lan xa, cha mẹ ruột đuổi cổ ra khỏi nhà, tinh thần hoảng loạn lao ra đường và bị xe tông chết. Gã tài xế đó đúng là xui xẻo tám đời."

Tôi đã nghe về đoạn kết đó kể từ khi họ xâm nhập vào cơ thể tôi.

Nhưng mỗi lần nhắc lại, trái tim vẫn không khỏi nhói lên.
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 5



Chỉ là, nỗi sợ hãi bây giờ không còn chiếm trọn tâm trí tôi nữa. Thay vào đó là sự phẫn uất và không cam lòng.

Nếu thiên kim giả là người vô tội.

Vậy còn tôi thì sao?

Tôi đã làm điều gì sai trái?

Tại sao tôi phải chịu đựng đủ mọi đau khổ, lớn lên trong sự ngược đãi, đến khi tìm lại được cha mẹ ruột thì vẫn chỉ là viên đá lót đường cho cô ta? Để rồi cuối cùng phải chết một cách thê thảm như vậy?

"Tay" run lên khe khẽ, "miệng" lập tức lên tiếng:

"Tay bảo, bọn tôi sẽ đứng về phía cậu. Những thứ trong căn nhà này vốn dĩ phải thuộc về cậu. Thiên kim giả đó dựa vào cái gì mà dám tranh giành?"

Không hiểu sao lòng tôi lại ấm áp đến lạ. Như có một dòng chảy âm ấm lan tỏa trong lồng ngực.

"Tay" lại run, "miệng" lại nói:

"Tay bảo, qua quan sát của cô ấy thì ba cậu có vấn đề.

Dựa trên kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của tôi, Giang Diệc hoặc là con riêng, hoặc là tình nhân bé nhỏ của ông ta."

Nghe thì có vẻ điên rồ thật, nhưng không phải là không có khả năng.

"Miệng" tiếp tục hiến kế:

"Mẹ cậu có lẽ thật lòng thương cậu, dù sao cũng là người mang nặng đẻ đau. Nhưng bố cậu thì chưa chắc đã có chút tình cảm nào đâu. Bây giờ cứ tập trung vào việc gần gũi mẹ nhiều hơn, còn lại thì cứ quan sát tình hình."

"Tay" run lên, "miệng" nói:

"Tay bảo nên khởi kiện mẹ nuôi, đồng thời theo dõi sát sao ba cậu và Giang Diệc."

Tôi cảm thấy như mình vừa có thêm hai người bạn đồng hành, đôi môi bất giác cong lên, khẽ cười đáp:

"Nghe theo lời hai cậu vậy."

Hôm sau, mẹ đưa tôi đi làm thẻ ngân hàng.

Vừa hoàn tất thủ tục, bà đã chuyển vào đó năm trăm nghìn tệ.

Bà nói:

"Con gái mẹ đã phải chịu khổ suốt bao nhiêu năm, mẹ có làm gì cũng không thể nào bù đắp đủ."

Cái cảm giác được mẹ yêu thương này… chính là điều mà hơn mười năm qua tôi hằng khao khát.

Thật tốt biết bao.

Tôi nghẹn ngào, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt:

"Đó không phải lỗi của mẹ… Chúng ta không nên tự dằn vặt mình, người đáng bị trừng phạt chính là kẻ đã gây ra tất cả mọi chuyện."

Mẹ gật đầu:

"Mẹ sẽ bàn bạc lại với ba con, nhất định phải kiện An Tình."

An Tình chính là mẹ nuôi của tôi. Bà ta thời trẻ cũng từng sở hữu nhan sắc, nhưng lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha nghiện cờ bạc, mẹ bệnh tật nằm liệt giường.

Sau khi cha mẹ lần lượt qua đời, cuộc sống của bà ta mới có chút khởi sắc.

Không ngờ lại vướng vào chuyện có thai trước hôn nhân, sinh ra Giang Diệc rồi nhẫn tâm tráo đổi con.

Tôi lớn lên bên cạnh bà ta ngần ấy năm, chưa từng một lần nghe bà ta nhắc đến cha ruột của Giang Diệc là ai.

Chỉ biết rằng, bà ta ngược đãi tôi một cách tàn nhẫn.

Đặc biệt là mỗi lần tôi hỏi về cha ruột của mình, bà ta lại như phát điên, đánh chửi tôi càng thậm tệ hơn, miệng không ngớt lời "con tiện nhân".

Ba quay sang bảo mẹ: "Năm nay vẫn như thường lệ, tổ chức tiệc sinh nhật cho Diệc Diệc tại nhà, mời thêm đông đảo bạn bè của con bé đến chung vui."

Mẹ gật đầu: "Vâng, để em gọi ông Lương cùng các học trò của ông ấy đến để may lễ phục mới cho Diệc Diệc."

Trên gương mặt Giang Diệc không che giấu được niềm hân hoan: "Con cảm ơn ba mẹ."

Tôi ngồi cạnh như một kẻ ngoại cuộc, lặng lẽ quan sát họ.

"Bàn tay" tôi khẽ chạm vào ly nước, cố ý tạo ra một chút tiếng động nhỏ.

Mẹ quay sang nhìn tôi, giọng dịu dàng: "May cho Phan Phan một bộ luôn nhé con."

"Bàn tay" tôi buông thõng trước người, những ngón tay xoắn vào nhau đầy vẻ bất an.

"Cái miệng" tôi lên tiếng: "Bộ lễ phục đó... liệu có che kín toàn thân không ạ? Có phải sẽ hở tay hở chân không? Trên người con có rất nhiều sẹo, trông xấu xí lắm."

Nói rồi, "bàn tay" kéo nhẹ cổ áo, vén khẽ tay áo, để lộ ra những vết sẹo chằng chịt.

Không chỉ mẹ, ngay cả ba cũng lộ rõ vẻ xót xa.

Mẹ gật đầu quả quyết: "Sẽ che hết, năm nay cả ba mẹ con mình đều sẽ mặc lễ phục kín đáo. Cũng nhân dịp tiệc sinh nhật của Diệc Diệc, chúng ta sẽ chính thức công bố thân phận của Phan Phan."
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 6



Tôi liếc nhìn sang Giang Diệc, thấy đáy mắt cô ta lóe lên một tia sát khí âm u tựa như muốn xé xác tôi ra thành từng mảnh.

Thấy tôi nhìn, cô ta lập tức thu lại biểu cảm, mỉm cười với tôi, nhưng nụ cười ấy chẳng hề chạm đến đáy mắt.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại, đôi mắt cong cong như thể vô cùng thân thiết.

Không đợi "cái miệng" ra tay, tôi tự mình lên tiếng: "Mẹ ơi, con chưa từng được tổ chức sinh nhật bao giờ. Hay là thôi, con không tham gia tiệc đâu ạ. Con sợ sẽ làm mất mặt chị."

Mẹ cuối cùng cũng nhớ ra, ánh mắt tràn ngập vẻ xót xa xen lẫn hối hận: "Phan Phan, ngày hôm đó cũng chính là sinh nhật của con mà. Là ba mẹ đã quá sơ suất."

Sắc mặt ba thoáng chút phức tạp, dịu giọng dỗ dành mẹ, rồi mới nói: "Diệc Diệc và Phan Phan sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật."

Mẹ khẽ nhíu mày, một cử chỉ gần như không thể nhận thấy: "Chọn đúng ngày sinh nhật, công bố luôn Phan Phan là con gái ruột của chúng ta, tiện thể chúc mừng sinh nhật con bé luôn."

Ba cũng nhíu mày, như muốn nói điều gì đó.

Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của mẹ, lời đã đến đầu môi cũng đành phải nuốt ngược vào trong, không hề lên tiếng phản đối.

Tối hôm đó, tôi thức dậy đi rót nước.

Trong bóng tối, tôi nhìn thấy hai bóng người đang đứng ở ban công, liền lặng lẽ bước lại gần.

"Ba ơi, nếu công bố cô ta là con ruột thì chẳng khác nào nói với cả thế giới rằng con chỉ là đồ giả."

"Con đừng lo lắng, ba sẽ tìm cách giải quyết."

"Mẹ thiên vị quá."

"Dù sao thì Phan Phan cũng là con ruột của mẹ con. Bao nhiêu năm nay mẹ con vẫn thương yêu con như con gái ruột, dù biết hai đứa bị tráo đổi cũng chưa từng đối xử tệ bạc với con."

"Con biết chứ. Nhưng con vẫn cảm thấy ấm ức. Con không muốn tổ chức sinh nhật chung với cô ta."

"Được rồi, ngoan nào. Phan Phan đã trở về, đây là chuyện không thể tránh khỏi."

Tôi lặng lẽ quay trở về phòng.

"Cái miệng" tặc lưỡi: "Tôi đã nói rồi mà, ba cậu và Giang Diệc chắc chắn có chuyện mờ ám. Không phải là con riêng thì cũng là tiểu tam."

"Bàn tay" run nhẹ.

"Cái miệng" tiếp lời: "Cả Tay và tôi đều cho rằng nên dựng một cái bẫy, hoặc không thì tìm cách nào đó để mẹ cô trực tiếp chứng kiến mối quan hệ bất thường giữa hai người đó."

Vào ngày sinh nhật, toàn bộ căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy và tao nhã.

Mẹ mời đầu bếp cùng đội ngũ nhân viên phục vụ từ một khách sạn năm sao đến, quyết tâm mang lại cho mọi người cảm giác thoải mái như ở nhà.

Bà còn bảo Giang Diệc dẫn tôi đi làm quen với nhiều bạn bè hơn.

Không ngoài dự đoán, tôi rất nhanh chóng đã bị cô lập.

"Chậc chậc, ở đâu lại xuất hiện một con bé nhà quê thế kia, cũng đòi đứng ngang hàng với Giang Diệc sao?"

"Giang Diệc là đại tiểu thư của nhà họ Giang, là ba mẹ Giang thấy cô ta đáng thương nên mới tốt bụng nhận nuôi, chứ không phải để cô ta tranh giành đồ đạc với Giang Diệc đâu nhé."

"Đúng thế, nhìn lại bản thân mình đi, có xứng đáng không?"

Tôi bật cười nhạt, tự mình tung đòn phản công:

"Chị à, chị không nói cho mấy người bạn của chị biết thân phận thật sự của tôi sao? Nhỡ đâu các cô ấy đắc tội với người không nên đắc tội thì ai sẽ gánh vác hậu quả?"

Trong mắt Giang Diệc thoáng qua vẻ chột dạ, cô ta định lảng sang chuyện khác:

"Thôi, chuyện này không nhắc đến nữa, sau này Phan Phan chính là em gái ruột của chị."

Tôi cười lạnh:

"Tôi và chị vốn dĩ không hề có chút quan hệ máu mủ nào."

"Giang Phan!"

Giang Diệc gào lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Nhưng xung quanh đã có người bắt đầu chú ý.

Cô ta vội vàng thay đổi sắc mặt, dịu dàng nói:

"Đều là chị em với nhau cả, không cần phải phân biệt rạch ròi như vậy."

Nhưng tôi lại cố tình nói tiếp:

"Mẹ ruột của chị đã nhẫn tâm đánh tráo tôi và chị, để chị được sống sung sướng trong nhung lụa tại nhà họ Giang, còn tôi thì bị hành hạ mỗi ngày, thậm chí còn thường xuyên bị bỏ đói. Bây giờ tôi đã trở về, ba mẹ vẫn giữ chị lại trong nhà, chỉ chuẩn bị khởi kiện mẹ ruột của chị thôi. Vậy mà chị còn để bạn bè của chị chửi mắng tôi hay sao?"
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 7



"Đừng nói nữa!"

Giang Diệc vội vã đưa tay bịt miệng tôi lại, tôi lập tức giữ chặt tay cô ta.

Cô ta được nuông chiều từ bé, còn tôi thì phải làm lụng chân tay từ nhỏ, thể lực hoàn toàn chênh lệch.

"Chị à, tôi vẫn chịu gọi chị một tiếng chị, vẫn có thể lấy đức báo oán. Nhưng chị đã bao giờ xem tôi là em gái của chị chưa? Chị sẽ không bao giờ làm vậy, chị chỉ biết nói xấu sau lưng tôi trước mặt bạn bè của mình mà thôi."

Giang Diệc vùng vẫy không ngừng:

"Buông tay ra! Mọi người đang nhìn đấy!"

Thấy ba mẹ đang đi tới, tôi mới buông cô ta ra.

Nhưng, tay tôi chưa chắc đã chịu nghe theo lời tôi.

"Bàn tay" nhanh như chớp lật ngược hai cánh tay của Giang Diệc, khóa chặt ra sau lưng cô ta, động tác dứt khoát y như cảnh sát đang bắt giữ tội phạm.

Sắc mặt ba tôi sa sầm, nghiêm khắc quát:

"Con đang làm gì vậy? Mau buông chị con ra!"

Xem ra hình tượng "đứa trẻ đáng thương" mà "miệng" tôi đã dày công xây dựng, sắp sửa sụp đổ rồi.

Miệng tôi cũng bật ra tiếng cười lạnh:

"Ba, mẹ, nếu hai người không cần tôi nữa, tôi có thể rời đi ngay lập tức. Nhưng đã đưa tôi trở về rồi, thì xin đừng coi tôi như một trò đùa. Nếu không phải vì hai người cứ mãi lập lờ nước đôi, thì chị ấy liệu có dám ở trước mặt bạn bè bôi nhọ tôi, để cả đám người cùng nhau bắt nạt tôi như vậy không?"

Mẹ tôi kinh ngạc:

"Phan Phan, con đang nói gì vậy?"

Tôi liếc nhìn sang đám bạn của Giang Diệc:

"Bọn họ chửi tôi là đồ nhà quê, nói ba mẹ vì thương hại nên mới nhận nuôi tôi, còn bảo tôi nên tự soi gương lại mình đi."

Mẹ tôi lập tức nổi giận:

"Con là con gái ruột duy nhất của mẹ, ai dám bắt nạt con, tức là đang chống lại mẹ!"

Cơn giận đó rõ ràng là nhắm vào những người ngoài.

Ba tôi định đứng ra hòa giải:

"Trẻ con đùa giỡn với nhau thôi mà, chẳng có gì nghiêm trọng cả."

Mấy người lớn xung quanh lập tức hùa theo, bắt con cái của mình phải xin lỗi tôi.

Đám người kia miễn cưỡng nói lời xin lỗi.

Ánh mắt họ nhìn Giang Diệc không còn vẻ thân thiết nữa, mà đầy oán trách và xa cách.

Tay tôi lúc này mới chịu buông Giang Diệc ra.

Cô ta lập tức xoa xoa cổ tay, khóe mắt đọng lại giọt lệ, như sắp rơi xuống đến nơi, trông cũng đáng thương lắm.

Nhưng mà, thì sao chứ?

Đáng đời.

Tôi quay về phòng để nghỉ ngơi một lát.

Thực ra là để bàn bạc với hai cô gái xuyên không đang trú ngụ trong thân thể tôi, thảo luận về đối sách sắp tới.

Tôi nói: "Hôm nay không kiềm chế được cơn giận, hình tượng ‘đứa trẻ đáng thương’ coi như sụp đổ hoàn toàn rồi."

"Miệng" đáp: "Ba mẹ cậu đâu có ngốc nghếch. Nếu cậu cứ mãi đóng vai trà xanh, họ sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra, đến lúc đó phản tác dụng thì còn thê thảm hơn. Bây giờ như thế này là vừa vặn, đáng thương nhưng vẫn có cốt khí, không phải ai cũng có thể dễ dàng chà đạp."

"‘Tay’ cũng khẽ run, ý muốn nói là đồng tình," "Miệng" tiếp lời, "bây giờ cậu muốn làm gì cũng được, bọn tớ sẽ lo liệu phần hậu thuẫn."

Tôi khẽ cong khóe mắt, mỉm cười: "Được."

Có hai người bọn họ đồng hành, thật sự tốt biết bao.

Chứ nếu chỉ có một mình tôi đơn độc bước vào căn biệt thự xa lạ này, ai biết được mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao. Có khi lại giống như "Miệng" đã nói, mấy nữ chính xuyên không trong tiểu thuyết, vừa mới trở về nhà giàu đã bị con nuôi hãm hại, bị cha mẹ ruột chán ghét, cuộc sống còn bi thảm hơn cả trước khi nhận lại người thân.

Nghỉ ngơi được một lát, tôi vừa định bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Là Giang Diệc.

Cô ta hạ thấp giọng, dịu dàng nói: "Phan Phan à, là lỗi của chị, chị đến để xin lỗi em."

"Từ khi em quay trở về, chị lúc nào cũng lo sợ ba mẹ sẽ không còn thương yêu chị nữa, nên mới nhất thời hồ đồ, nói với bạn bè rằng em chỉ là con nuôi."

Tôi cười nhạt: "Rồi sao nữa?"
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 8



Giang Diệc khựng lại, rồi nói: "Chị sẽ giới thiệu bạn bè cho em làm quen, chúng ta ra ngoài đi."

"Tay" của tôi khẽ run lên một chút. Tôi hiểu ý.

"Cẩn thận có cạm bẫy." — đó chính là ý của "Tay".

Giang Diệc dẫn tôi ra khu vườn, nhưng không đến chỗ đông người mà lại đi về phía hồ bơi, nơi có ít người qua lại.

Khách mời hôm nay ai nấy đều mặc lễ phục trang trọng, chẳng có ai xuống nước, nên nơi này hầu như vắng tanh.

Cô ta nói: "Chị đã hẹn họ ở đây rồi, chúng ta chờ một lát nhé."

Đúng lúc đó, mẹ cùng mấy vị phu nhân khác vừa lên tầng hai, đứng ở ban công. Từ vị trí ấy nhìn xuống, vừa hay có thể thấy rõ cảnh tượng ở hồ bơi.

Giang Diệc tiến lại gần hơn, nghiêng người nói nhỏ vào tai tôi: "Em từ nhỏ đã phải đi lượm rác, không được giáo dục đàng hoàng, không phải là đồ nhà quê thì là gì?"

Rồi đột nhiên cô ta hét toáng lên: "Giang Phan! Em đang làm gì vậy?!"

Bõm! Một tiếng động lớn vang lên, có người rơi xuống nước.

"Miệng" nói nhỏ: "Đừng sợ hãi, có bọn tớ ở đây rồi."

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, cố tình cười khẩy nhìn Giang Diệc đang chới với giữa làn nước: "Chỉ có vậy thôi sao? Muốn vu oan cho người khác mà thủ đoạn lại thấp kém đến thế à?"

Mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại.

Một người đàn ông trẻ tuổi, ngoại hình và khí chất đều vô cùng xuất sắc, vội vã nhảy xuống kéo Giang Diệc lên bờ.

Ba tôi tức giận trừng mắt nhìn tôi: "Con đẩy chị con xuống nước để làm gì?!"

Mẹ từ ban công đi xuống chậm hơn một nhịp, vội vàng chắn trước mặt tôi: "Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, ông đừng vội quát mắng con bé."

Ba vẫn không chịu dừng lại, lớn tiếng quát: "Ba bảo con phải xin lỗi!"

Giang Diệc toàn thân ướt sũng, bước lại gần hai bước, dịu dàng và hiểu chuyện mà nói: "Ba mẹ đừng giận nữa, mọi người đều đang nhìn kìa, em gái không cố ý đẩy con xuống nước đâu, nó hận con cũng là điều dễ hiểu mà."

Ánh mắt ba tôi nhìn tôi càng thêm vẻ khó chịu, giọng điệu nghiêm khắc: "Xin lỗi chị con ngay lập tức!"

Tôi khẽ cười, vẫy tay gọi một bé gái nhỏ xíu, gương mặt xinh xắn như búp bê lại gần.

Cô bé lon ton chạy tới, chìa chiếc điện thoại cho tôi, hớn hở đòi được khen: "Chị ơi, em đã quay lại hết rồi nha!"

Tôi xoa đầu cô bé: "Lát nữa chị sẽ bện cho em một con châu chấu bằng cỏ."

Ba và Giang Diệc lập tức biến sắc.

"Tay" của tôi run lên, ra hiệu cho tôi nhìn về phía Giang Diệc.

Thấy cô ta đang âm thầm kéo nhẹ tay áo của ba.

Ba tôi gằn giọng: "Ba bảo con xin lỗi chị con, con còn định làm gì nữa vậy?"

Tôi không vội vàng, mở đoạn video trong điện thoại ra, cười đầy ẩn ý: "Xem ra cả ba và chị đều rất mong muốn đoạn clip này được phát công khai nhỉ?"

Giang Diệc cuống cuồng giải thích: "Lúc nãy là do con bất cẩn trượt chân ngã xuống nước thôi ạ. Ba à, ba mau bảo mọi người giải tán đi."

Ba tôi cau mày, vội vàng nói vài câu xin lỗi với các vị khách khứa.

Nhưng những người có mặt ở đây ai nấy đều là những người đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, ai mà không hiểu rõ sự tình?

Chuyện nhỏ nhặt thế này, chỉ cần nhìn qua một cái là đã biết rõ ngọn ngành.

Mẹ tôi thất vọng liếc nhìn Giang Diệc, rồi khoác tay tôi, mời hai mẹ con cô bé kia cùng đến phòng trà để uống trà.

Người mẹ kia lộ rõ vẻ vui mừng ra mặt.

Giang Diệc sau khi thay một bộ trang phục khô ráo, đang đứng bên hồ bơi trò chuyện cùng mấy người bạn.

Một cô gái trong nhóm tỏ vẻ hằn học:

"Sao cậu không nói sớm cho bọn tớ biết Giang Phan mới thực sự là con ruột của nhà họ Giang? Hại bọn tớ đắc tội với nhà họ Giang, tớ còn bị ba mắng cho một trận té tát!"

Một người khác cũng lên tiếng phụ họa:

"Đúng vậy đó, rõ ràng cậu mới là đứa xuất thân từ tầng lớp thấp kém, lại còn đóng giả làm con nhà danh giá, chẳng khác nào thứ đồ giả mạo chiếm lấy tổ chim khách!"
 
Miệng Lưỡi Và Tay Chân Tôi Cũng Xuyên Không Rồi!
Chương 9



Đôi mắt Giang Diệc rưng rưng đỏ hoe:

"Chúng ta không phải là bạn bè của nhau sao?"

Bọn họ cười khẩy đáp lại:

"Bạn bè mà lại xem tụi này như lũ ngốc à? Bọn tớ đã lên tiếng bênh vực cậu, kết quả là bị cậu lợi dụng làm bia đỡ đạn."

Đúng lúc này, tôi vừa đi tới, cuộc trò chuyện của họ liền đột ngột dừng lại.

Ai nấy khi trông thấy tôi, sắc mặt đều có chút không được tự nhiên.

Một người gượng gạo cười làm lành:

"Giang Phan, bọn tớ đã hiểu lầm cậu rồi. Cứ ngỡ cậu là hạng con gái đầy mưu mô, chỉ muốn trèo cao vào nhà giàu."

Tôi cười nhạt, chẳng buồn đáp lại, chỉ thong thả bước tới gần Giang Diệc.

Rồi tôi cất tiếng cười lạnh:

"Chị à, vẫn còn dám bén mảng lại gần hồ bơi cơ đấy. Không sợ tôi lại 'lỡ tay' đẩy chị xuống nước thêm một lần nữa à?"

Mặt Giang Diệc tái mét đi:

"Không phải em đã cho người quay lại clip rồi sao?"

Tôi bật cười khanh khách, tiếng cười sảng khoái, chẳng khác nào một nữ phản diện độc ác điển hình trong truyện:

"Con bé đó mới chỉ là một đứa trẻ con, lấy đâu ra video gì chứ?"

Quả nhiên, đôi mắt Giang Diệc trợn tròn, gương mặt tím tái vì tức giận.

Cô ta quay sang nhìn mấy người bạn kia:

"Các cậu nghe thấy cả rồi đấy! Không sợ cô ta lại giở trò gì nữa à?"

Tôi khẽ nhướng mày:

"Sợ cái gì cơ? Sợ chị lại vu oan cho tôi à? Nhưng chị đã từng vu oan cho tôi rồi, còn sợ gì nữa chứ?"

Lúc này, "Miệng" tôi buông lời như một lời gợi ý:

"Vậy thì đành phải khiến nó trở thành sự thật thôi."

Dứt lời, "Tay" tôi phối hợp một cách nhịp nhàng, đẩy thẳng Giang Diệc xuống hồ bơi.

"Miệng" nói tiếp, giọng điệu bình thản như đang bình luận về thời tiết:

"Lần này mới thực sự là tôi đẩy đấy. Nếu không đẩy thì thật là uổng công chị đã dày công diễn sâu."

Sự phối hợp nhịp nhàng, quả là hoàn hảo đến từng chi tiết.

Mấy cô bạn của Giang Diệc đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mới có người hốt hoảng chạy tới kéo cô ta lên.

Ba tôi nghe thấy tiếng ồn ào liền chạy tới, còn chưa kịp hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao thì Giang Diệc đã khóc lóc thảm thiết, chỉ tay vào tôi:

"Ba! Lần này chính là cô ta cố tình đẩy con xuống!"

Thì sao nào?

Cái góc hồ bơi này vốn dĩ là điểm mù của camera, chính chị ta đã dùng hành động của mình để nói cho tôi biết điều đó.

Mấy cô bạn kia vừa mới đến đã mở miệng chửi mắng tôi là đồ nhà quê, nói tôi đẩy là tôi đẩy chắc?

Tôi bật cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi, không thèm đôi co thêm lời nào.

Tôi đi đến phòng trà, đưa cho con bé kia một con cào cào mà tôi vừa bện bằng cỏ.

Con bé ôm khư khư con cào cào trong tay, vẻ mặt thích thú vô cùng.

Tiệc sinh nhật vừa kết thúc, Giang Diệc đã vội vàng kéo ba sang một góc riêng, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.

Mẹ chỉ liếc nhìn họ một cái, sau đó quay sang trò chuyện với tôi như không có chuyện gì xảy ra.

Không bao lâu sau, ba tôi với vẻ mặt cố nén giận bước lại gần.

Ông nói với mẹ bằng giọng điệu đầy trách móc:

"An Tình dù sao cũng là mẹ ruột của Diệc Diệc. Chuyện điều tra bà ta, chẳng phải chúng ta đã thống nhất là tạm thời hoãn lại rồi sao?"

Mẹ hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Em cũng muốn hoãn lại, nhưng người đàn bà họ An kia thì không hề có ý định đó. Hôm nay nhà chúng ta đón tiếp bao nhiêu khách khứa danh giá, vậy mà bà ta lại dám lén lút trà trộn vào. Nếu bảo vệ không phát hiện kịp thời và mời bà ta ra ngoài, hậu quả ông đã nghĩ tới chưa, lão Giang?"

Ba tôi trông có vẻ đã hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng vẫn cố tình làm lơ.

Ông nói:

"Nhưng cũng không nhất thiết phải đưa bà ta đến đồn công an chứ…"

Mẹ liếc nhìn ông một cái, giọng điệu lạnh đi vài phần:

"Bà ta đã cả gan tráo đổi con gái của chúng ta, còn ngược đãi Phan Phan suốt bao nhiêu năm trời. Vậy mà không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay sao?"
 
Back
Top Bottom