Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP5M-WGBMqXo6CdhDo2HUtmqSDRLfJJQG8jdXZgKRWu53vpTdJgQjCzVTnQ_OwnVFLoldXAQ1LCoe9-XU-51pIJruX0BWvRpkiysnnbTNUtLpptZvhzSRuHawlQGFALhrHeOzS3FVCEeTCJQBPDyVWU=w215-h322-s-no-gm

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Khi bà ngoại tôi hấp hối, mẹ tôi, một người phụ nữ đã bước qua tuổi sáu mươi, níu lấy bàn tay của người mẹ chín mươi tuổi của mình, nghẹn ngào hỏi rằng bà đã phụng dưỡng mẹ hơn nửa cuộc đời, cớ sao vẫn không hề được mẹ nhìn nhận?

Bà ngoại đã gạt tay mẹ tôi, cố gắng duy trì chút sinh khí mong manh để đợi bằng được bác cả và dì út đến.

Cho đến tận lúc từ giã cõi đời, bà ngoại vẫn không hề đáp lại câu hỏi của mẹ.

Kể từ đó, mẹ tôi chỉ giam mình trong căn phòng riêng, ngày ngày nằm bất động trên giường.

Mẹ không còn tìm thấy niềm vui hay sự quan tâm ở bất kỳ điều gì nữa.

Cơ thể mẹ đau mỏi triền miên, đôi tay run lên không ngừng.

Ai cũng cho rằng, mẹ tôi vì nỗi đau mất đi người mẹ kính yêu mà trở nên suy sụp như vậy.

Duy chỉ có tôi thấu hiểu, mẹ tôi thực sự đã lâm bệnh.

Và căn bệnh ấy, đã giày vò mẹ tôi suốt cả nửa đời người.​
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 1: Chương 1



Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất.

So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng.

Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ.

Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ.

Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần.

Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được.

Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi.

Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng.

Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ.

Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc.

Thế nhưng không một ai có thể lường trước được rằng bà sẽ đột nhiên quên mất cả đường về nhà hay thậm chí là quên luôn cả bản thân mình là ai.

Điều đáng sợ nhất chính là có một lần bà đang đứng ở giữa đường, rồi đột nhiên không còn phân biệt được mình đang làm gì nữa, thậm chí còn tiểu tiện làm ướt hết cả quần.

Chất lỏng từ từ chảy xuống mặt đường nhựa, bà lúc đó trông chẳng khác nào một đứa trẻ con, cứ ngồi lì ở ngay vạch kẻ sang đường mà gào khóc thảm thiết.

Toàn bộ đoạn đường đó cũng vì sự cố của bà mà đã bị ùn tắc giao thông mất cả nửa tiếng đồng hồ.

Những loại chuyện như thế này thường khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi nhất.

Sau vài lần ầm ĩ như vậy, cộng thêm việc bà ngoại lại có quá nhiều những quy tắc khắt khe trong cuộc sống, chẳng hạn như việc vứt rác cũng phải đeo một loại găng tay chuyên dụng riêng, rồi lại không thể nào chịu đựng nổi được khi nhìn thấy người khác được nghỉ ngơi dù chỉ là một chút, những điều đó đã khiến cho không một người bảo mẫu nào được thuê về lại có thể chịu đựng nổi, tất cả bọn họ đều không thể chăm sóc bà được quá mấy ngày đã vội vàng bỏ đi.

Mẹ tôi bị dồn vào bước đường cùng nên đành phải chấp nhận xin nghỉ hưu trước thời hạn quy định.

Mẹ toàn tâm toàn ý ở nhà để chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bà, từ việc ăn uống cho đến cả những vấn đề vệ sinh cá nhân.

Bà ngoại tuy rằng thường xuyên không thể tự chủ được trong mọi hành vi, thế nhưng trên người của bà lúc nào cũng thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, hoàn toàn không hề có chút mùi khó chịu nào của người già cả.

Mái tóc của bà lúc nào cũng được chải chuốt một cách vô cùng gọn gàng, rồi được vén ra phía sau tai và cố định bằng đúng cái loại cao có mùi hương quế Thượng Hải cổ điển mà bà yêu thích nhất.

Tất cả những điều đó đều là nhờ vào công lao chăm sóc của mẹ tôi.

Thế nhưng mẹ tôi thì lại luôn để một mái tóc ngắn trông rất đơn giản, quần áo thì cũ kỹ và đã bị giặt đi giặt lại quá nhiều lần đến mức bạc phếch cả màu, không còn có thể nhìn ra được màu sắc gốc ban đầu nữa mà mẹ cũng không nỡ lòng nào vứt bỏ đi.

Mẹ của tôi đã từng là một giáo viên trung học được công nhận là đặc biệt xuất sắc của cả thành phố.

Vào thời điểm đó, ngay cả ngôi trường Trung học số một danh tiếng của thành phố cũng chỉ có được vài người được bầu chọn là giáo viên đặc biệt xuất sắc mà thôi.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 2: Chương 2



Bục giảng chính là vị trí mà mẹ tôi đã từng dốc hết cả tuổi thanh xuân của mình để cống hiến, và cũng là nơi mẹ đã nhận được sự công nhận cùng với lòng tôn trọng từ toàn xã hội.

Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được rằng mẹ đã phải dằn vặt và đấu tranh nội tâm đến mức nào khi đưa ra cái quyết định khó khăn này.

Vào lúc ấy, mẹ tôi vẫn còn chưa bước sang tuổi năm mươi nữa.

Cái ngày mà mẹ nộp hồ sơ xin nghỉ việc, mẹ đã trở về nhà rất muộn.

Khi mẹ về đến nhà, đôi mắt của mẹ đã hoe đỏ cả lên.

Thế nhưng mẹ lại không hề nói bất cứ điều gì cả.

Kể từ khi bà ngoại phải nhập viện để điều trị căn bệnh ung thư đã ở vào giai đoạn cuối, mẹ tôi đã phải thuê một người chăm sóc để có thể thay phiên nhau.

Bản thân mẹ thì gần như đã phải túc trực ở trong bệnh viện để hầu hạ bà ngoại suốt cả ngày lẫn đêm, không thể nào có được một giấc ngủ yên ổn trọn vẹn.

Chút tiền ít ỏi mà mẹ đã để dành được khi về già, cùng với số tiền mà mẹ đã phải tích cóp trong hơn nửa cuộc đời của mình, hầu như đều đã được tiêu hết cho việc chữa bệnh của bà ngoại.

Sau khi các bác sĩ đã chính thức xác định rằng không còn bất kỳ hy vọng nào nữa, mẹ tôi liền tất bật chuẩn bị những bộ áo liệm và chiếc quan tài tốt nhất cho bà.

Vào thời điểm ấy, trên mạng internet đã xuất hiện những phòng phát sóng trực tiếp chuyên bán các loại vật phẩm này.

Mẹ tôi cứ thế ngồi canh chừng những buổi phát sóng đó, rồi chăm chú xem người bán lần lượt giới thiệu từng món đồ một cho đến khi mẹ cảm thấy rằng bà ngoại sẽ hài lòng thì mới thôi.

Mẹ của tôi luôn khiến cho người khác có một cảm giác rằng dường như trên người của mẹ luôn ẩn chứa một nguồn sức lực vô tận nào đó.

Bà ngoại cho đến những ngày cuối đời thì đầu óc đã hoàn toàn trở nên lú lẫn, không còn có thể nhận ra được người thân của mình nữa.

Thế nhưng ngay vào chính cái khoảnh khắc trước lúc lâm chung, đầu óc của bà lại đột nhiên trở nên tỉnh táo một cách lạ thường.

Mẹ tôi nắm chặt lấy bàn tay của bà, rồi hỏi xem bà còn có điều gì muốn trăn trối lại hay không.

Bà ngoại lại hất mạnh tay của mẹ tôi ra, rồi cứ liên tục gọi tên của bác cả và dì út mãi không thôi.

Mẹ của tôi cuối cùng cũng không thể nào kìm nén được những cảm xúc trong lòng mình được nữa.

“Mẹ ơi! Con đã phụng dưỡng mẹ suốt cả nửa cuộc đời này rồi, vậy con đã có điều gì làm không tốt hay sao? Tại sao mẹ vẫn cứ mãi không chịu nhìn nhận đứa con này vậy hả?”

Bà ngoại cho đến tận lúc chết vẫn không hề cho mẹ tôi một câu trả lời nào cả, bà chỉ lạnh lùng liếc nhìn mẹ tôi một cái rồi không hề có thêm bất kỳ phản ứng nào nữa.

Bà cố gắng gượng đến cùng, và cuối cùng khi đã được nhìn thấy mặt của bác cả và dì út, rồi dặn dò họ về chỗ cất giữ tờ di chúc thì mới có thể an tâm mà nhắm mắt xuôi tay.

Bà đã vui vẻ rời khỏi cõi đời này.

Khi các nghi thức của tang lễ đã kết thúc, mẹ của tôi dường như cuối cùng cũng đã nhận ra một điều rằng, bà ngoại đã thực sự chết rồi, và cả cuộc đời này của mẹ sẽ không bao giờ có thể nhận được câu trả lời từ bà nữa.

Cái suy nghĩ đó cứ thế gặm nhấm lấy lý trí của mẹ, rồi hành hạ mẹ trong suốt cả quãng đời còn lại.

Mẹ hoàn toàn không thể nào được giải thoát khỏi nó.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 3: Chương 3



Mẹ giống như một sợi dây đàn đã bị căng hết cỡ trong một khoảng thời gian quá dài.

Và rồi “phựt” một tiếng, cuối cùng thì nó cũng đã đứt tung ra.

Mẹ tôi là người con thứ hai trong gia đình.

Phía trên mẹ có một người anh cả, và phía dưới còn có một người em út là em gái.

Mẹ tôi được sinh ra vào những năm thuộc thập niên 60 của thế kỷ trước.

Ngay cả trong cái thời kỳ gian khó đó, thì điều kiện kinh tế của gia đình nhà bà ngoại tôi cũng đã thuộc vào loại tốt nhất trong vùng rồi.

Bà ngoại tôi là một người gốc Thượng Hải, bà được sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuộc tầng lớp trí thức, lại còn sở hữu một vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp nữa.

Chỉ vì đúng vào cái lúc mà phong trào các trí thức trẻ phải lên miền núi và xuống các vùng nông thôn để lao động bất ngờ nổ ra vào những năm 50-60, nên bà mới bị điều động về một vùng quê nhỏ bé và hẻo lánh.

Tính tình của bà vốn dĩ rất cao ngạo, bà cứ lựa chọn tới rồi lại lựa chọn lui, và cuối cùng thì do tuổi tác cũng đã không còn trẻ trung gì nữa, nên đành phải tạm thời chấp nhận kết hôn với ông ngoại tôi, một người đàn ông xuất thân từ vùng nông thôn nhưng lại có một vẻ ngoài khá điển trai cùng với một công việc ổn định.

Khi mẹ tôi vừa mới được sinh ra đời, bà ngoại nói rằng do sức khoẻ của bà lúc đó không được tốt cho lắm, nên đã bèn đưa đứa trẻ sơ sinh là mẹ tôi về dưới quê để nhờ người chăm sóc.

Mẹ của tôi đã phải sống cùng với bà nội của mẹ, người mà tôi cũng chính là gọi bằng cụ.

Mẹ tôi đã lớn lên nhờ vào việc uống sữa dê được pha lẫn với lại cháo kê mỗi ngày.

Chỉ duy nhất vào những dịp Tết đến xuân về thì mẹ mới có thể được nhìn thấy ông bà ngoại của mình đang trong lòng thì ôm cô em gái nhỏ, còn tay thì lại dắt theo cậu anh trai, cùng nhau trở về quê.

Mãi cho đến sau này khi các chính sách đã được nới lỏng hơn, dù cho vì rất nhiều lý do khác nhau mà bà ngoại tôi đã không thể nào quay trở về được Thượng Hải nữa, thế nhưng bà cũng đã cùng với ông ngoại tôi trở lại thành phố để sinh sống, rồi làm việc trong một đơn vị nhà nước, điều kiện kinh tế lúc đó cũng có thể coi như là khá tốt rồi.

Dù vậy, bọn họ vẫn không hề có ý định sẽ đón mẹ tôi trở về.

Mãi cho đến tận khi mẹ tôi đã lên bảy tuổi, tức là đã đến cái độ tuổi bắt buộc phải đi học tiểu học, thì mẹ mới được người ta đưa trở lại ngôi nhà ở trên thành phố của chính mình.

Cũng chính vào lúc ấy, mẹ tôi mới biết được một điều rằng thì ra nước không nhất thiết phải gánh từ dưới giếng lên, mà chỉ cần vặn nhẹ cái vòi một cái là nước đã cứ thế "ào ào" mà chảy ra rồi.

Thì ra các loại rau củ quả cũng không nhất thiết phải tự tay mình xới đất rồi gieo hạt trồng trọt, mà chỉ cần đi ra ngoài chợ là đã có thể dễ dàng mua được rồi.

Thì ra quần áo của trẻ con cũng không nhất thiết là cứ phải nheo nheo đôi mắt lại dưới ánh đèn dầu leo lét, rồi lấy những bộ quần áo cũ của người lớn ra mà sửa lại từng đường kim mũi chỉ một.

Những bộ quần áo khoác ở bên ngoài của cả bác cả lẫn dì út thì đều được đặt may sẵn ở ngoài tiệm may vào mỗi năm.

Ở trong nhà thậm chí còn có cả một chiếc máy khâu nữa, đó chính là một thứ vô cùng hiếm có vào cái thời bấy giờ.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 4: Chương 4



Những bộ quần áo mặc thường ngày của bác cả và dì út thì đều là do chính tay bà ngoại tôi tự mình đạp máy may để may cho.

Vào cái ngày đầu tiên mà mẹ tôi được trở về lại ngôi nhà ở trên thành phố, sau khi bà ngoại đã mở hé cánh cửa ra, thì bà đã không hề nhận lấy cái bao tải đựng đầy những hạt đậu phộng mà mẹ tôi đã mang theo, mà chỉ luôn nhíu chặt đôi mày lại rồi bịt mũi của mình, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày vải đã bị rách cả mũi của mẹ tôi.

Vào lúc đó thì mẹ tôi tuy vẫn còn nhỏ tuổi lắm, thế nhưng cũng đã ý thức được rằng mình đang bị người khác chê bai rồi, nên những ngón chân của mẹ cứ thế co rúm cả lại rồi trốn vào sâu bên trong, từ tận đáy lòng của mẹ chợt dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu không thể nào mà nói thành lời được.

Thế nhưng mẹ vẫn luôn nhớ rất kỹ những lời căn dặn của cụ tôi trước khi mẹ đi, nên ngay từ cái ngày đầu tiên trở về, mẹ đã rất tự giác bắt đầu chia sẻ bớt những công việc nhà với bà ngoại rồi.

Vào lúc đầu, bà ngoại thường hay chê bai mẹ tôi nói chuyện không được ngọt ngào cho lắm, lại còn toàn là nói bằng tiếng địa phương nữa, rồi lại còn chê bai làn da của mẹ tôi thì đen nhẻm cả đi, thậm chí còn bắt bẻ cả những thói quen vệ sinh cá nhân mà cụ tôi đã từng dạy cho mẹ nữa.

Thế nhưng chỉ một thời gian sau đó thì bà lại phát hiện ra một điều rằng, mẹ tôi tuy tuổi đời còn rất nhỏ nhưng đã tỏ ra vô cùng tháo vát và đảm đang rồi, mẹ không chỉ biết cách giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, mà thậm chí còn biết cả cách nấu ăn, rồi trông nom em nhỏ nữa, nên dần dần bà đã giao hết toàn bộ công việc nhà cho một mình mẹ tôi quán xuyến.

Thế nhưng vào cái thời điểm ấy thì mẹ của tôi cũng chỉ mới có bảy tuổi mà thôi, mỗi khi muốn rửa bát thì mẹ còn phải đứng hẳn lên trên một cái ghế đẩu, rồi lại còn phải kiễng cả hai chân lên nữa.

Do bị thiếu hụt chất dinh dưỡng từ nhỏ nên mẹ của tôi thậm chí còn không thể nào cao bằng được dì út nữa.

Cứ như thế, mẹ tôi luôn phải mặc lại những bộ đồ mà dì út đã không còn mặc nữa là được rồi.

Vào thời gian đầu, cả bác cả lẫn dì út đều tỏ ra không hề vui vẻ chút nào vì trong nhà đột nhiên lại có thêm một người nữa, đặc biệt là dì út thì lại càng tỏ ra khó chịu hơn vì dì vẫn còn ít tuổi, dì vừa khóc lóc om sòm lại vừa lăn ra để mà ăn vạ, thậm chí dì còn cố tình tè dầm làm ướt hết cả quần nữa.

Bà ngoại lúc đó chỉ còn biết vừa phải dỗ dành cho dì út, lại vừa phải sai mẹ tôi đi giặt quần áo rồi lau dọn nhà cửa.

Cả bác cả lẫn dì út thì đều cứ tưởng rằng những viên kẹo ngọt ngào và cả tình thương yêu của bố mẹ rồi sẽ bị chia sớt đi mất, nên đã cùng nhau liên thủ lại để mà bắt nạt mẹ của tôi.

Thế nhưng chỉ một thời gian sau đó thì họ lại phát hiện ra một điều rằng, số lượng kẹo mà họ nhận được chẳng hề bị ít đi chút nào cả, mà tình thương yêu của bố mẹ thì dưới sự so sánh đó lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thậm chí mẹ của tôi còn chia sớt cho họ cả những thứ mà mẹ đã phải rất khó khăn lắm mới có thể có được nữa.

Bà ngoại cũng thường xuyên lên tiếng khen ngợi mẹ tôi là một đứa trẻ rất "ngoan ngoãn”.

Thế nhưng trên thực tế thì mẹ của tôi còn nhỏ tuổi hơn cả bác cả, và cũng chỉ lớn hơn dì út có hai tuổi mà thôi.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 5: Chương 5



Cứ như thế, từ từ rồi mẹ của tôi cuối cùng cũng đã có thể hòa nhập được vào trong cái gia đình này.

Đó chính là nhờ vào cái việc mỗi ngày mẹ đều phải ăn cơm thừa canh cặn, rồi lại phải lau nhà rửa bát, rồi lại phải chải đầu, rồi lại phải đắp chăn cho dì út ngủ, rồi lại còn phải xách cặp sách cho bác cả nữa mà mới có thể đạt được.

Mẹ của tôi học hành rất giỏi, tính tình lại vô cùng ngoan ngoãn nữa.

Mẹ chính là một đứa con vừa ngoan ngoãn lại vừa khiến cho bà ngoại cảm thấy yên tâm nhất trong cả ba người con.

Ngay cả đến những chuyện hệ trọng trong cả cuộc đời của mình, thì chỉ cần bà ngoại nói là "hướng đông", thì mẹ của tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dám nói là "hướng tây" cả.

Hai cái chữ "ngoan ngoãn" đó, cuối cùng rồi cũng đã trở thành một thứ ‘lời nguyền’ đã giam cầm mẹ tôi trong suốt cả nửa cuộc đời của mình.

Chính vì thế mà sau này, khi anh cả thi đỗ vào một trường đại học ở tận Thượng Hải, thì cũng đúng ngay vào cái lúc mà phong trào đi ra nước ngoài đang bùng lên một cách mạnh mẽ, nên bà ngoại đã phải đập nồi bán sắt đi để có tiền cho bác cả được sang Mỹ du học.

Còn cô em gái thì học hành lại chẳng ra làm sao cả, nên đã quyết định mở một cửa hàng để khởi nghiệp, và bà ngoại cũng đã phải bán luôn cả cái căn nhà ở trong thành phố đi để cho dì có vốn làm ăn.

Chỉ duy nhất có một mình mẹ của tôi là đã làm theo đúng những yêu cầu của bà ngoại, đó là thi vào một trường cao đẳng ở trong tỉnh, rồi sau đó được phân công về dạy học ở một trường học gần nhà, rồi lại sớm kết hôn, và rồi cũng lại sớm ly hôn.

Sau khi ông ngoại tôi đã qua đời, thì mẹ tôi lại phải bán đi cái căn hộ mà đơn vị đã phân phối cho mình, rồi lại cộng thêm vào đó toàn bộ số tiền tiết kiệm mà mẹ đã dành dụm được, rồi lại còn phải đi vay mượn khắp nơi nữa, và cuối cùng thì mẹ cũng đã mua được một căn nhà lớn hơn, tất cả cũng chỉ là để có thể phụng dưỡng cho tuổi già của bà ngoại – một người vốn dĩ luôn rất kén chọn về chỗ ở, lại còn rất thích được phơi nắng và trồng hoa nữa.

Dù cho hồi còn đi học thì thành tích học tập của mẹ tôi còn tốt hơn cả bác cả rất nhiều.

Dù cho ước mơ lớn nhất của mẹ tôi chính là được học ngành y, rồi sau đó sẽ trở thành một vị bác sĩ nhi khoa thật giỏi giang.

Thế nhưng bà ngoại lại nói rằng, nếu như học cao đẳng thì sẽ được nhà nước phân công công việc ngay, rồi khi ra trường là đã có thể có tiền để mà báo hiếu cho mẹ cha rồi.

Với lại nếu như ở lại địa phương thì cũng sẽ tiện bề chăm sóc cho gia đình hơn nữa.

Mẹ của tôi đã phải cắn chặt răng lại rồi khóc suốt cả một đêm dài, thế nhưng cuối cùng thì mẹ vẫn đồng ý làm theo lời của bà.

Bà ngoại còn nói rằng, sau này khi bà đã già yếu rồi, thì bà rất mong muốn sẽ có được một đứa con ở bên cạnh để mà chăm sóc cho mình.

Bà ngoại cũng còn nói thêm rằng, bà thương mẹ tôi nhất trong cả ba người con, bởi vì lòng bàn tay hay là mu bàn tay thì cũng đều là thịt da của chính bà mà thôi.

Người mẹ ngốc nghếch của tôi đã hoàn toàn tin vào những lời nói đó.

Hoặc cũng có thể là mẹ tôi đã tự nguyện muốn tin rằng những điều đó chính là sự thật.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 6: Chương 6



Chính vì lẽ đó mà vào cái lúc bà ngoại tôi lâm chung, khi mà mẹ tôi được nhìn thấy tận mắt tờ di chúc của bà, thì cái niềm tin yếu ớt mà mẹ đã phải cố gắng hết sức để mà chống đỡ bấy lâu nay đã hoàn toàn sụp đổ tan tành.

Mẹ tôi đã hỏi bà ngoại cái câu hỏi mà mẹ đã phải chôn chặt ở trong lòng mình suốt hơn nửa thế kỷ qua.

Thế nhưng cho đến tận lúc chết thì bà ngoại cũng vẫn không hề trả lời lại cho mẹ tôi một lời nào cả.

Đây chẳng phải là đang muốn cố tình giam cầm mẹ tôi cho đến tận lúc chết, rồi lại còn muốn ép cho mẹ tôi phải phát điên lên hay sao cơ chứ!

Sau khi tang lễ kết thúc, mẹ tôi đã tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày ba đêm ròng rã.

Tôi lo lắng đến mức chỉ muốn phá tan cánh cửa phòng.

Tôi khóc lóc, nài nỉ mẹ đừng làm tôi sợ hãi.

Mẹ mở cửa, gương mặt không còn một chút sinh khí nào, thân hình gầy rộc đi trông thấy.

Mẹ cụp mắt xuống, giọng nói yếu ớt:

"Con yêu, mẹ sẽ ăn cơm, con đừng quá lo lắng. Nhưng mẹ thực sự kiệt sức rồi."

"Hơn nửa cuộc đời này, mẹ lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ rũ rượi, trước đây bà ngoại con cứ luôn miệng mắng mẹ lười biếng, bây giờ không còn ai nói nữa, cuối cùng mẹ mới có thể được nghỉ ngơi một cách thoải mái. Con cứ để cho mẹ ngủ thêm một chút nữa nhé."

Dù là đang trò chuyện với đứa con gái ruột thịt là tôi, giọng điệu của mẹ vẫn mang theo một vẻ gì đó như đang thương lượng, thậm chí là có cả sự cầu xin trong đó nữa.

Tôi không thể nào kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở, rồi ôm chầm lấy mẹ, và chính vào lúc ấy tôi mới bàng hoàng phát hiện ra rằng mẹ đã gầy đến mức cả người chỉ còn toàn là xương xẩu.

Tôi thật sự vô cùng sợ hãi rằng mẹ sẽ xảy ra chuyện không hay.

Thế nhưng mẹ lại nhất quyết không chịu chuyển sang nhà của tôi để ở.

Mỗi ngày, tôi đều phải cố gắng tranh thủ thời gian hoặc là nhờ người mang những phần thức ăn đã được chuẩn bị sẵn từ trước mang tới, rồi cẩn thận để vào trong tủ lạnh, sau đó lại phải theo dõi qua hệ thống camera xem mẹ có đúng giờ lấy thức ăn ra để hâm nóng rồi ăn hay không.

Tôi còn mang cả chú mèo cưng tên là "Khoai Tây Chiên", một giống mèo Anh lông ngắn siêu cấp bám người, đến để cho mẹ tôi có thể làm “con sen” mà lo liệu việc ăn uống cho nó.

Cứ mỗi khi tan làm là tôi lại ngay lập tức đưa con gái của mình đến nhà của mẹ.

Mẹ tôi thương con gái của tôi nhất trên đời.

Bé con của tôi thì lại tròn trịa và đáng yêu không thể nào mà chịu nổi được, nên mỗi khi nhìn thấy con bé, thì đôi mày của mẹ tôi mới có thể giãn ra được một chút.

Và cũng chỉ có lúc đó thì mẹ tôi mới có thể thỉnh thoảng lại mỉm cười được vài tiếng.

Con gái của tôi đã trở thành một thứ vũ khí tối thượng giúp cho tôi có thể dỗ dành được mẹ.

Mẹ của tôi chính là một người như thế đấy, mẹ hoàn toàn không muốn làm cho bà ngoại phải nhọc lòng thêm nữa, và cũng lại càng không muốn làm cho tôi phải nặng gánh thêm những suy tư và lo lắng.

Mẹ của tôi hiền lành đến mức gần như là trở nên yếu đuối vậy.

Cả một cuộc đời của mẹ luôn đặt những cảm nhận của người khác lên trên hàng đầu.

Mỗi khi đến giờ ăn cơm, mẹ tôi cứ như thể là một con búp bê bị người ta lên dây cót vậy, mẹ máy móc ngồi ngay ở dưới chiếc camera giám sát, rồi từ từ ăn cho đến hết suất cơm của mình.
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 7: Chương 7



Sau đó thì mẹ lại rửa sạch sẽ hết bát đĩa, rồi lại khóa chặt cửa phòng lại để mà tiếp tục đi ngủ.

Cứ mỗi khi tan tầm là tôi lại ngay lập tức trở về nhà của mẹ, rồi ép mẹ phải ra ngoài đi dạo một chút để có thể hít thở được bầu không khí trong lành.

Nếu như ngày nào cũng chỉ nằm lì ở trong phòng như vậy, thì cho dù là một người khỏe mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ phải sinh bệnh mà thôi.

Chồng của tôi cũng đã cố gắng sắp xếp để vào mỗi dịp cuối tuần thì sẽ đưa cả gia đình cùng nhau đi du lịch, rồi tổ chức những bữa tiệc nướng BBQ ở ngoài trời, rồi lại còn nài nỉ mẹ tôi phải đi cùng nữa, chính những điều đó đã khiến cho mẹ tôi không thể nào cứ trốn mãi ở trong phòng được nữa.

Sau khi đã trải qua một tháng trời như vậy, thì tuy rằng mẹ tôi vẫn còn rất thích tự nhốt mình ở trong phòng, thế nhưng cuối cùng thì mẹ cũng đã chịu khó nói chuyện nhiều hơn với tôi rồi.

Trớ trêu thay, lại đúng ngay vào cái thời điểm ấy, thì bác cả cùng với dì út lại mang theo tờ di chúc tìm đến tận nhà.

Họ nói rằng họ muốn bán đi căn nhà này.

Và còn bảo rằng mẹ tôi bắt buộc phải dọn đi nơi khác nữa.

Ngôi nhà ấy hiện đang đứng tên của bà ngoại, và trong tờ di chúc thì bà ngoại cũng đã ghi rất rõ ràng rằng sẽ để lại nó cho bác cả và dì út, mỗi người sẽ được hưởng một nửa.

Trong suốt những năm vừa qua, do căn nhà này lại nằm ở trong một khu vực có trường điểm, nên giá trị của nó cũng đã tăng lên gấp sáu, thậm chí là bảy lần rồi.

Giá trị thị trường hiện tại của nó rơi vào khoảng chừng 4 triệu tệ.

Nếu như mỗi người được hưởng một nửa, thì cả bác cả lẫn dì út, mỗi người cũng sẽ nhận được đến 2 triệu tệ.

Thế nhưng số tiền dùng để mua căn nhà này thì hoàn toàn là do một tay mẹ của tôi đã bỏ ra cả!

Đó chính là toàn bộ số tiền mà mẹ tôi đã phải tích cóp trong cả một cuộc đời của mình!

Từ những hình ảnh được ghi lại qua camera giám sát, tôi nhìn thấy mẹ của mình cứ cúi gằm đầu ngày một thấp hơn nữa, cơn giận dữ khiến cho máu trong người như muốn dồn thẳng cả lên trên não vậy.

Trong đầu của tôi lúc đó chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ mà thôi, đó chính là tôi phải gi.ết chết bọn họ!

Tôi thật sự muốn gi.ết chết tất cả những kẻ đã từng bắt nạt mẹ của mình, cho dù đó có là tên bác cả khốn kiếp kia hay là con mụ dì út vô cùng ích kỷ nọ.

Tôi phóng chiếc xe của mình đi như một kẻ điên cuồng lao thẳng về phía nhà của mẹ!

Cánh cửa chỉ khép hờ, nên về cơ bản vẫn có thể quan sát được tình hình diễn ra bên trong.

Sau khi lái xe như bay suốt cả quãng đường, đến lúc này đây, ngược lại tôi đã có thể giữ được sự bình tĩnh trở lại.

Tôi nhận thấy tình hình trong căn phòng lúc này đã không còn giống như những gì tôi nhìn thấy qua camera nữa, bởi vì trong phòng không chỉ có sự hiện diện của bác cả và dì út mà thôi.

Ngay cả bác dâu, người mà tôi chỉ mới gặp mặt được vài lần, cùng với chú út cũng đều đang có mặt ở đó.

“Chị nói rằng căn nhà này là do chính chị đã bỏ tiền ra để mua, vậy chị có bằng chứng gì để mà chứng minh hay không? Trong cuốn sổ đỏ của căn nhà này thì chỉ có duy nhất tên của mẹ chúng ta mà thôi đấy!”
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 8: Chương 8



“Này chị ơi, làm người thì không thể nào lại ích kỷ đến như vậy được đâu! Chúng em cũng đã cùng nhau bàn bạc kỹ lưỡng với lại anh chị cả cả rồi, chị đã phải chăm sóc cho mẹ suốt bao nhiêu năm qua thì cũng không hề dễ dàng gì cả, rồi cả việc tang lễ của mẹ thì cũng đều là do một tay chị đứng ra lo toan hết, cho dù không có công lao đi chăng nữa thì cũng phải có khổ lao chứ, còn về phần di chúc của mẹ thì chúng ta hãy tạm thời chưa bàn đến vội, bọn em vẫn sẽ đồng ý chia cho chị một phần ba giá trị của căn nhà này. Căn nhà này bây giờ giá trị thị trường của nó cũng đã lên đến bốn triệu tệ rồi đấy, cả em lẫn anh cả thì cũng đều đã nhượng bộ hết mức có thể rồi! Thế nhưng em thật sự không thể nào ngờ được rằng chị lại còn muốn lấy hết toàn bộ nữa!”

Dì út trong lúc đang lớn tiếng chỉ trích mẹ của tôi là một người “ích kỷ” thì còn dùng tay đập mạnh xuống bàn kêu lên “bôm bốp” nữa, cơn tức giận khiến cho cả vùng cổ của dì cũng đã đỏ ửng cả lên rồi.

Bác dâu cũng nhanh chóng tiếp lời vào ngay: “Đúng là như thế đấy, thưa cô hai. Hơn nữa, đứa cháu trai của cô bây giờ cũng đang chuẩn bị phải sắm sửa cho căn nhà tân hôn của nó rồi, đây đúng là vào cái lúc mà nó đang rất cần dùng đến tiền đấy. Thằng bé đó chính là đứa cháu trai duy nhất của cô mà, vậy mà cô không những chẳng hề để tâm nhiều hơn đến nó một chút nào cả, thế mà bây giờ cô lại còn… Làm sao mà lại có người cô nào lại hành xử như vậy được chứ hả!”

“Nếu như đúng ra ấy, thì chúng tôi hoàn toàn có thể trực tiếp bán đi căn nhà này mà không cần phải thông báo trước cho cô một lời nào cả, thậm chí có gọi cả cảnh sát đến để mà đuổi thẳng cô ra khỏi nhà thì cũng không hề quá đáng một chút nào đâu. Tất cả chúng ta đều là người một nhà cả mà, vậy thì tại sao lại không thể chừa cho nhau một con đường lui được cơ chứ, chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn hay sao?”

Mẹ của tôi tức giận đến mức bật khóc thành tiếng.

“Nếu như các người mà bán căn nhà này đi rồi, thì các người bảo tôi phải ở đâu bây giờ hả? Hồi đó khi mẹ còn phải ở trong một căn nhà thuê tồi tàn, chính tôi đã vì xót thương mẹ nên mới nghĩ đến cái việc phải mua một căn nhà mới cho mẹ ở. Vào cái thời điểm ấy, để có thể mua được cái căn nhà này, thì tôi đã phải bán đi chính căn nhà của mình, rồi lại còn phải chạy vạy vay mượn khắp mọi nơi nữa, và cũng đã phải mất đến mười năm trời ròng rã thì mới có thể trả hết được số nợ đó. Vào cái năm đó, mẹ đã dỗ dành tôi rằng chỉ cần viết tên của một mình mẹ vào trong cuốn sổ đỏ thôi, mẹ nói rằng chỉ có đứng tên của chính mẹ thì mẹ mới có thể yên tâm mà ở được, chính vì vậy mà trong cuốn sổ đỏ đó mới chỉ có duy nhất tên của một mình mẹ mà thôi. Các người hãy thử tự hỏi lại lương tâm của chính mình xem, tất cả số tiền của mẹ thì đều đã để cho các người được đi ra nước ngoài, rồi lại còn để cho các người làm kinh doanh nữa, vậy thì làm gì còn có tiền để mà mua nhà được nữa cơ chứ? Từ khi bố mất đi rồi, thì toàn bộ đều là do một tay tôi đứng ra để chăm sóc cho mẹ cả, còn các người thì ai nấy cũng đều đã thành đạt cả rồi, vậy các người có bao giờ bỏ ra chút tiền bạc hay là công sức gì để mà phụ giúp hay không? Vậy mà hiện tại đây, chỉ vì cái căn nhà này mà các người lại đang tâm muốn đuổi tôi đi, thử hỏi xem các người còn có chút lương tâm nào hay không hả?”
 
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 9: Chương 9



Bác cả lúc này không thể nào ngồi yên được nữa, liền đột ngột đứng bật dậy.

“Cô đang nói cái gì vậy hả? Tại sao chúng tôi lại không có lương tâm cơ chứ? Việc chúng tôi có thể thành đạt được như ngày hôm nay chẳng lẽ lại không phải là kết quả của chính sự nỗ lực không ngừng của chúng tôi hay sao? Cô có biết được rằng hồi đó tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là cực khổ ở bên nước ngoài thì mới có thể có được ngày hôm nay hay không hả?”

“Cả tôi lẫn chị dâu của cô thì đều phải dốc hết sức mình ra để mà làm việc ở một thành phố lớn như vậy, lại còn ở xa xôi cách trở đến thế nữa, cho nên dù có muốn hiếu kính với mẹ đi chăng nữa thì cũng không thể nào tiện lợi được như cô. Thế nhưng vào những ngày lễ, hay là những dịp tết đến xuân về, thì có bao giờ chúng tôi lại thiếu đi những món quà cáp biếu xén hay không cơ chứ?”

“Chính bản thân cô là một kẻ vô dụng, tầm nhìn thì lại hạn hẹp vô cùng, chỉ biết cam chịu ở lại một cái địa phương nhỏ bé này để mà được sống một cuộc đời nhàn nhã, vậy thì cũng đáng đời cho cô phải chịu cảnh lĩnh mấy đồng lương còm cõi cả một đời rồi!”

“Cô cứ chuyển sang bên nhà con gái của cô ở bên kia thì có phải là được rồi hay sao? Chẳng phải là bây giờ nó đang rất giàu có đó ư, chẳng lẽ nó lại nỡ lòng nào để cho cô phải chịu cảnh ăn bờ ngủ bụi hay sao? Tại sao cô cứ nhất định phải làm cho mọi chuyện trở nên khó coi đến như bây giờ vậy hả?”

Bác dâu trợn trừng đôi mắt lên một cách trắng dã: “Đúng là những người ở nơi nhỏ bé thì vẫn mãi chỉ là những người ở nơi nhỏ bé mà thôi, làm sao mà có thể biết được cuộc sống ở một thành phố lớn như chúng tôi đây nó vất vả và khó khăn đến thế nào cơ chứ!”

Chú út cũng nhanh chóng lên tiếng góp giọng vào: “Đúng là như vậy đấy, chị hai à, những lời chị nói ra thì ngay cả tôi đây nghe cũng cảm thấy khó chịu nữa là. Cả tôi lẫn Tuệ Tuệ tuy rằng vẫn đang ở đây, thế nhưng chúng tôi cũng phải làm ăn kinh doanh chứ đâu có được nhàn hạ sung sướng như chị đâu, ngày nào cũng phải bận rộn đến mức chân không kịp chạm đất nữa là. Thế nhưng có lần nào mà mẹ phải nhập viện mà chúng tôi lại không đến thăm, rồi lại không mua những món đồ bổ dưỡng cho mẹ đâu cơ chứ?”

Giọng nói của dì út thì lại càng lúc càng trở nên cao hơn nữa, ngón tay của dì gần như đã muốn chọc thẳng vào đến tận mũi của mẹ tôi rồi.

“Này Trần Thục Phân, tôi đã phải nhịn chị lâu lắm rồi đấy nhé, bây giờ thì mọi người cũng đều đang có mặt ở đây cả rồi, nên tôi cũng chẳng ngại gì mà không nói thẳng ra đâu! Khi mà mẹ chúng ta vẫn còn minh mẫn ấy, thì mẹ đã thường xuyên gọi điện thoại cho tôi để mà than phiền rằng chị cho mẹ ăn uống chẳng ra làm sao cả, vậy thì mấy cái món đồ bổ dưỡng mà chúng tôi đã mua cho mẹ chắc chắn là đều đã chui cả vào trong bụng của chị rồi chứ gì nữa!”

“Khi mẹ phải nhập viện ấy, thì chúng tôi cũng rất muốn bỏ tiền ra để mà lo liệu chứ, thế nhưng mẹ lại nói rằng mẹ có tiền rồi, mẹ không cho chúng tôi đưa thêm nữa, chính vì vậy mà chúng tôi mới không đưa đấy chứ!”
 
Back
Top Bottom