Laney.
Laney.
Laney.Tiếng gọi tên chị ấy tan vào bóng tối như bọt sóng vỡ trên đá, kéo tôi bật dậy khỏi giấc mộng ướt đẫm mồ hôi.
Lưng áo dán chặt vào lớp vải ga, từng sợi tóc cũng nặng nề như vừa bước ra khỏi cơn mưa.
Một cơn đau âm ỉ từ gáy len lỏi lên thái dương như những rễ leo vô hình, chậm rãi nhưng không buông tha, thật khó chịu.Tôi chậm chạp ngồi dậy, tay đưa lên trán theo thói quen thì chạm phải lớp mồ hôi lạnh toát trơn trượt.
Ánh sáng bị chặn đứng bên ngoài bởi lớp rèm dày màu than đen, và trong vài phút, tôi chỉ ngồi đó, lắng nghe nhịp thở nặng nề của chính mình hòa vào bóng tối dày đặc.
Cả cơ thể như một lần nữa bị nuốt chửng bởi đêm đen quen thuộc.Những cơn ác mộng điên rồ đó chưa từng buông bỏ tôi, kể cả khi chị ấy đã trở về...Đi đến cửa sổ, tôi nghiêng người tựa mình vào bệ cửa đưa một tay vén góc rèm.
Ánh sáng bất ngờ ập đến như nhát dao sắc, khiến tôi loá mắt trong chốc lát.
Nhắm mắt lại, thở ra một hơi, khi mở ra lần nữa thì mọi thứ đã rõ ràng hơn.Vẫn là khu vườn đầy quen thuộc thế nhưng hôm nay lại căng lên một loại nhựa sống kỳ lạ.
Đó là âm thanh của con người, là tiếng cười, tiếng nói, thứ từ lâu đã vắng trong căn biệt thự lạnh lẽo này.
Dõi theo âm thanh, ánh mắt tôi cuối cùng cũng dừng lại tại nơi bắt nguồn.
Là chị, Laney đang chơi đùa cùng hai người hầu và Jackie trên bãi cỏ xanh ngắt.
Vạn vật dường như càng trở nên mơn mởn hơn sau những cơn mưa rào kéo dài nhiều ngày qua.
Hôm nay Laney mặc một chiếc váy dài bồng bềnh màu đỏ rượu, đặt trên nền cỏ xanh biếc chị ấy càng trở nên rực rỡ và chói mắt.
Jackie đang ôm con chó nhỏ Laney mang về từ bên ngoài, lăn lộn trên cỏ rồi đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt thằng nhóc dù rất cẩn thận nhưng tôi đã phát hiện ra nó đang nhìn về phía này.
Không vội vã cũng không bối rối như một người nhìn trộm bị phát hiện, tôi bình thản đón nhận ánh mắt của Jackie trước khi buông góc rèm trả căn phòng trở về bóng đêm vốn có.
"Kay."
Tôi gọi khẽ.
Từ dưới chân truyền lên cảm giác mềm mại và ấm áp.
Chú mèo đen tôi nuôi lặng lẽ cọ vào mắt cá chân.
Tôi bế nó lên, bàn tay vô thức vuốt ve lớp lông dày khi bước vào phòng tắm.Nếu thằng nhóc Jackie kia đã nhìn thấy thì hẳn không lâu đâu, nó sẽ lại chạy đến tìm tôi thôi.
Không ngoài dự đoán, đúng 1 tiếng sau từ bên ngoài đã vọng vào tiếng gõ cửa, giọng điệu thằng nhóc vẫn láo cá như thường lệ : "Đại tiểu thư mặt lạnh, tôi thấy chị nhìn ban nãy rồi nhé.
Đừng hòng chối !
Sao, ghen tị đúng không ?
Mở cửa đi, bản thiểu gia vào an ủi chị."
Nghe câu cuối của thằng nhóc mà tôi bỗng bất giác bật cười nhưng chả hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó đã dao động.
Nếu là bình thường hẳn tôi đã thẳng tay đuổi Jackie đi nhưng hôm nay, tôi đã đồng ý.
"Muốn thì vào."
Đến cả Jackie cũng bất ngờ, nó ồ lên một tiếng rồi đẩy cánh cửa ra.
Bên trong tối đen như mực, cả căn phòng rộng lớn chỉ được soi sáng một góc rất nhỏ bằng ánh đèn màu vàng nhạt.
Tôi đang ngồi bên ghế bành, một tay tôi vuốt đầu chú mèo Kay đang cuộn tròn trên đùi còn một tay lật dở trang sách.
Một nửa ngũ quan được ánh đèn vàng nhạt hắt sáng, dát lên một lớp hào quang mỏng càng hiếm hoi khiến khoảng cách giữa tôi và thế giới này, lần đầu tiên, thu hẹp lại.Jackie vừa bước vào đã khựng lại vài giây, trong đầu nó hẳn lại nảy ra loại suy nghĩ kỳ quái nào đó nhưng tôi chẳng bận tâm.
Rất nhanh, nó đã nhảy vọt đến chiếc ghế bên cạnh bàn trà nhỏ ngồi xuống.
Với tay lấy một miếng bánh ngọt trên tháp, nó tự nhiên cho vào miệng rồi híp mắt cười : "Đúng là ngon thật đấy."
Đoạn, nó rướn người nhìn sang tôi.
Chẳng cần ngẩng lên tôi cũng nhận ra trong mắt nó có bao nhiêu là tò mò còn bao nhiêu là sự hóng hớt đầy châm biếm.
Chờ đợi câu nói đó từ nó, thế nhưng nó đã khiến tôi bất ngờ khi chẳng hỏi như vậy mà đột nhiên chuyển chủ đề : "Hôm nay phòng chị tối hơn thường ngày à ?
Sao kéo rèm kín thế, thông thường vẫn để hở một chút mà ?
Đọc sách như vầy không đau mắt à ?"
Jackie làm một loạt liên tiếp mấy câu hỏi.
"Không liên quan đến em, tôi thích vậy."
Tôi hờ hững đáp, giọng đều đều chẳng để lộ ra mảnh cảm xúc nào.
Jackie tiếp tục ăn liền vài cái bánh ngọt, một lúc sau nó mới tiếp tục lên tiếng : "Chị có đang tức giận không ?"
Nó dò hỏi, đầu hơi cúi xuống để quan sát gương mặt đang bình thản nhìn trang sách như cố moi móc chút lửa giận nào đó xuất hiện nơi đáy mắt.
Nhưng thật đáng tiếc cho thằng nhóc, nó đã chẳng thể tìm được gì ngoài một dáng vẻ lạnh tanh.
Tôi không đáp lời nó mà vẫn tiếp tục đọc sách.
"Chị không lo lắng chị Laney sẽ lấy lại mọi thứ à ?
Chị ấy đang được mọi người yêu quý lắm đấy, mẹ tôi cũng đã mời chị ấy ghé qua tiệc trà chiều vào cuối tuần này cùng các phu nhân."
Tôi thừa biết chút tâm tư nhỏ của Jackie khi nó chạy đến vào lúc này thì làm sao có thể dễ dàng bị lời nó của nó chọc tức chứ ?
Rời mắt khỏi trang sách vài giây, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn trực diện vào mắt thằng nhóc.
Ánh sáng đỏ hồng từ ánh đèn lập loè phản chiếu trong đôi đồng tử xanh thẳm giống như một ngọn đuốc cheo leo giữa trời đêm giông, cả chị và tôi đều thừa hưởng đôi mắt của cha nhưng chỉ có tôi di truyền cái nhìn sắc lạnh của người đàn ông đó.
Khoé môi tôi khẽ nhếch lên nhưng chẳng có tia cười nào trong mắt khiến bầu không khí chẳng mấy chốc trở nên ớn lạnh đến rợn người.
Không vội nói gì, tôi chỉ nhìn Jackie đến mức khiến trong mắt thằng nhóc đã bắt đầu có chút hoảng loạn dù đã cố che giấu.
Nó nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt không tự nhiên rời khỏi gương mặt tôi mà lí nhí nói : "Đừng cười như vậy, chị đang làm tôi sợ đấy."
Mọi vẻ láu cá thường nhật hoàn toàn bị nó thu liễm lại, nó rụt người về ngoan ngoan ngồi trên ghế.Lúc này tôi mới cất giọng, không cần gầm lên nhưng cũng đủ để nhắc nhở nó : "Đừng nghĩ rằng tôi không nhận ra chút trò chơi của em.
Em có thể làm bất cứ điều gì nhưng đừng cố thử thách giới hạn của tôi."
Chậm rãi rời mắt khỏi thằng nhóc, tôi đưa tay nhấc tách trà nguội lạnh lên nhấp một ngụm rồi bình thản tiếp tục đọc sách.
Cảm thấy bầu không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt, Jackie cũng dần nhận ra tâm trạng của tôi hôm nay không bình thường, không phải là tức giận mà là một loại gì đó nó không thể gọi tên.
Càng là như vậy, nó càng không dám nén lại lâu.
Thằng nhóc nhảy khỏi ghế, vờ ngoan ngoãn cúi đầu chào rồi chạy biến khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng dần khuất sau cánh cửa, tôi trở về không gian yên tĩnh chỉ thuộc về một mình tôi.
Lời nói của thằng nhóc không thể không nói là có ảnh hưởng đến tôi, động tác vuốt ve Kay dừng lại một chút, tôi lầm bầm lặp lại lời nói của Jackie.
"Được mọi người yêu quý ?"
Giữa trưa, bên ngoài cánh cửa phòng một lần nữa vang lên tiếng gọi.
Nhưng lần này không phải là Jackie mà là một người hầu : "Tiểu thư, chủ nhân truyền gọi người tới thư phòng ạ."
Cha muốn tìm ta sao ?
Tôi có chút thắc mắc thế nhưng vẫn không hỏi gì nhiều liền đứng dậy đi theo người hầu ra khỏi phòng.
Kay bị bỏ lại trên ghế cạnh quyển sách, nó buồn chán meo lên một tiếng rồi lại lim dim nhắm mắt ngủ.
Không bên ngoài đầy nắng thế nhưng cũng chẳng ấm áp hơn trong phòng của tôi là bao nhiêu, dường như thứ nắng kia chỉ mang giá trị thắp sáng chứ cũng chẳng có tí nhiệt nào.
Đi một chút đã đến thư phòng của cha, người hầu rón rén cúi chào tôi rồi nhẹ nhàng lùi ra.
Chỉ còn một mình đứng trước cánh cửa gỗ màu đen trầm nặng nề, tôi hít vào một hơi thật sâu rồi cúi đầu chỉnh sửa lại váy áo trên người.
Đưa tay vuốt phẳng vài nếp gắp còn chẳng có thật trên chiếc đầm lụa be lần cuối, tôi gõ lên cửa phòng ba cái đầy cẩn trọng : "Thưa cha, Lilith đã tới rồi ạ."
Ngay lập tức từ bên trong vang lên giọng nói trầm ổn của một người đàn ông, cánh cửa lớn không cần tôi đẩy đã từ từ mở ra và đối diện với tôi là cha đang ngồi bên bàn làm việc.
Chưa kịp để tôi cúi đầu chào, bên bên tai lại vang lên giọng nói của một người khác vừa lạ mà cũng vừa quen.
"Cha nói chuyện với em gái, con xin phép về phòng ạ."
Hơi nhấc mí mắt nhìn sang, vẫn là bộ đầm đỏ rực đó.
Là Laney.Chị cúi đầu, lúc đi ngang qua tôi còn dịu dàng nở một nụ cười ấm áp.
Chị ấy càng lớn đúng là càng xinh đẹp giống mẹ...Cánh cửa khép lại sau lưng, lúc này chỉ cần lại mình tôi và cha trong thư phòng.
Vẻ mặt của ông lạnh tanh và nghiêm khắc, rút từ ngăn kéo ra một tấm thiệp mời, ông đẩy nó đến trước mặt tôi rồi chậm rãi nói : "Gia tộc Ravenshire của vùng lãnh địa phía bắc vừa gửi thiệp mời đến, con có thể xử lí lần này chứ ?"
Tôi cụp mắt nhận lấy tấm thiệp rồi cẩn thận dùng dao thư mở một đường, trên lời hoa mỹ là đến dự tiệc sinh nhật con trai cả của gia chủ nhưng thừa biết rằng bên dưới không chỉ đơn giản là như vậy.
Bao đời nay gia tộc này nổi tiếng trung trực liêm khiết, là thanh gươm sắt bén nhất phía Bắc của hoàng tộc.
Từ lâu đã không ưa nổi Ainsworth lắm điều tiếng, ở trong tối đông tây đều lặng lẽ giương cung bạt kiếm với cha nên tất nhiên sẽ chẳng đơn giản là mời đi dự sinh nhật.
Gấp tấm thiệp lại, tôi nhẹ nhàng đáp : "Vâng thưa cha, con sẽ cố gắng không phụ kỳ vọng."
Ánh mắt cha vẫn dừng lại trên mặt tôi lâu hơn thường lệ, lạnh hơn mọi khi.
Hơi lạnh kỳ dị trong thư phòng này càng khiến người ta rợn người, và tôi cũng biết ánh nhìn đó nghĩa là gì... từ rất lâu rồi.
Đúng vậy, trừ Laney ra, trong mắt cha chưa bao giờ có nhiều hơn một chút tình yêu nào.
Ông là đang đo lường.
Từ khi chúng tôi ra đời, ông chưa từng thực sự yêu thương.
Chỉ quan sát.
Đánh giá.
Ghi nhớ.
Chọn lựa.Với ông, một trong những đứa con sẽ là những kẻ sẽ kế thừa quyền lực của mình, chúng chưa từng được xem như một đứa trẻ.
Càng đấu đá, người cuối cùng chiến thắng mới có đủ tư cách để làm chủ.
Bàn tay căng cứng dưới vạt áo, đầu móng tay đã căng thẳng đến mức bấu chặt vào da thịt đến bật máu nhưng chẳng hề nhận ra cho đến khi cảm nhận được vài giọt chất lỏng lạnh lẽo đang trượt qua kẽ tay.
Cuối cùng cha cũng dời mắt đi và nhàn nhạt nói : "Mang cả chị con theo.
Ta sẽ sắp xếp tuỳ tùng, tuần sau xuất phát.
Không còn thắc mắc gì thì có thể về phòng."
Ông chưa bao giờ giải thích hành động của mình và cũng càng không nói lí do đằng sau mỗi khi yêu cầu chúng tôi làm điều gì đó.
Tôi hiểu rõ nguyên tắc nên không hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn đáp :"Dạ thưa cha, con đã hiểu."
Tôi cúi đầu chào rồi cẩn thận lui ra phòng phòng.
Không khí bóp nghẹn cuối cùng cũng có thể thở thông, đứng bên ngoài, tôi không quay về phòng ngay mà đứng ngẩn người vài khắc.
Bây giờ, tôi bắt đầu suy đoán ý định của ông ấy.
Tình cảnh bây giờ giữa tôi và Laney, ông ấy biết rõ.
Tại sao lại sắp xếp như vậy ?
Tôi ngẫm nghĩ, đây là thử thách tôi hay dù biết sự thật năm đó nhưng vẫn muốn chiều lòng đứa con gái cưng, gây khó dễ tôi đây ?
Cúi đầu nhìn lại tấm thiệp mời trong tay, tôi bật cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt lãnh đạm quét qua cánh cửa thư phòng khép chặt, nơi quyền lực tối cao nhất của gia tộc tụ về mà trong mắt suýt đã không cất được tham vọng của chính mình...