Siêu Nhiên Máu Nóng và Quyền Lực

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
399376275-256-k308021.jpg

Máu Nóng Và Quyền Lực
Tác giả: __SOOTE__
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại : Tranh đấu quyền lực, fantasy
----
Tôi là Lilith còn chị gái song sinh của tôi là Laney.

Rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra, cùng một dung mạo, cùng một vóc dáng nhưng chị gái luôn là đoá hoa nhỏ kiều diễm trong mắt mọi người xung quanh, còn tôi luôn bị xem là tảng băng lạnh.

Kể cả người cha độc đoán và cai nghiệt của chúng tôi cũng chỉ dành chút dịu dàng hiếm hoi riêng cho chị ấy.

Ngay từ đầu đã là lỗi của tôi sao ?

Không, không.

Định mệnh như hòn lửa đỏ bị ông trời dúi vào tay ngay từ khi sinh ra.

Laney có nghĩa là ánh sáng, là hào quang rực rỡ và ấm ám.

Còn Lilith lại mang nghĩa ngược lại, đó là bóng đêm cô độc, là sự tĩnh mịch đen tối.

Rõ ràng ngay từ khi bắt đầu, chị ấy đã có tất cả mọi thứ thế nhưng, dường như chị ấy lại bắt đầu muốn nhiều hơn thế nữa.

Ở một gia tộc như Ainsworth, bề ngoài đạo mạo thanh cao nhưng bên trong đã ngập tràn máu tươi qua hàng đời gia chủ, thật chẳng lạ gì khi những đứa trẻ chảy xuôi dòng máu ấy có bản năng giành giật kể cả với chính chị em cùng mẹ cùng cha.

Nhưng quyền lực tối cao ấy không phải là món đồ chơi ngày bé chỉ cần lấy lòng cha thì liền có được.

Sự ưu ái nhiều năm hay chính sự dịu dàng của cha chỉ dành riêng cho một người có thể khiến suy nghĩ của chị ấy trở nên ngây thơ đến non nớt ?

Hay vở kịch lưu lạc 7 năm bên ngoài kia đã khiến thứ gì đó to lớn hơn bị thay đổi ?​
 
Máu Nóng Và Quyền Lực
Chương 1 : Sự trở về của 'Ánh Sáng'


Lại là một ngày mưa nặng hạt.

Tôi chậm rãi đóng tệp tài liệu cuối cùng trên bàn lại trước khi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đưa tay hất tung tấm rèm.

Những tia sáng yếu ớt, sau khi lặng lẽ băng qua màn nước ngọc, lại một lần nữa cố gắng xuyên qua lớp kính dày để len lỏi vào căn phòng của tôi.

Nhấc tách trà từ lâu đã nguội lạnh nhấp một ngụm, tôi lơ đãng nhìn theo bóng dáng của chiếc xe đang xé toạc màn nước chạy phăng phăng từ cổng về hướng nhà chính.

Chiếc ô bung ra.

Một bóng người yểu điệu trong chiếc váy đỏ rực rỡ chậm rãi bước xuống.

Mũi giày gót nhọn dẫm lên mặt nước trong veo như gương, trong vài giây ngắn ngủi tôi tưởng chừng ánh nhìn của người đó đã dừng lại nơi khung cửa sổ này.

"Chị ấy đã về."

Tôi lẩm bẩm rồi bất giác đưa mắt nhìn về phía khung ảnh nhỏ đặt trên bàn làm việc.

Trong ảnh hai đứa trẻ : một cô bé đang cười rộ lên rực rỡ như một đoá hoa kiêu hãnh, bên cạnh là một cô bé với gương mặt giống đến 9 phần đang mím chặt môi, ánh mắt toát ra một loại khí chất bình tĩnh tựa mặt hồ ngày vắng gió.

Ai cũng khen hai đứa nhỏ xinh đẹp giống nhau nhưng chưa từng có một ai thật sự nhầm lần đôi song sinh đó.

Càng lớn, hai đứa trẻ đó nhìn càng giống nhưng cũng càng không giống, một người xinh đẹp và rực rỡ như lửa còn một người lại mang theo sự lạnh lẽo và âm u như thể mùa đông chưa bao giờ rời đi trong tâm hồn.Và rồi, ai mà chẳng yêu thích 'ánh sáng' rực rỡ chứ ?Cốc cốc cốc.

"Đại tiểu thư mặt lạnh, chị có chết dí trong đó rồi không đấy ?"

Một giọng nói móc mỉa đầy châm chọc vọng qua cánh cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ và mạnh mẽ kéo tôi trở về hiện thực.

Tôi liếc khẽ về phía cửa, lặng lẽ úp khung ảnh xuống, động tác chậm rãi như thể chẳng buồn giấu diếm rồi mới lạnh nhạt lên tiếng : "Có việc gì thì nói nhanh lên."

"Ồ, có chuyện lớn là đằng khác."

Đó là em trai cùng cha khác mẹ của tôi, dù biết thừa rằng tôi đang ở trong phòng nhưng vẫn cố tình gây náo loạn để kiếm kịch vui.

Không ngoài dự đoán, ngay khi tôi đáp lời nó đã cất giọng hả hê như sắp chẳng giấu nổi sự háo hức hóng kịch hay : "Chị Laney đã trở về rồi đấy.

Đang được đám người hầu tung hô ở phòng khách như món bảo vật ngàn năm vừa được tìm về.

Chị không tính xuống góp vui à ?

Hay tính đóng vai tiểu thư lạnh lùng đến tận tối ?"

Tôi im lặng một nhịp, trong lòng ngứa ngáy như có một sợi lông gảy nhẹ lên mà không kiềm được lẩm bẩm :"Đúng là chị ấy rất được nhiều người yêu mến...?"

Tôi cũng chẳng thể nào nhận ra trong câu nói vừa rồi có bao nhiêu là chua xót, bao nhiêu là đắng chát ghen tị.

Ngay khi lời vừa buột ra, tôi đã giật mình, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo đến nhàu nhĩ từ lúc nào.

Hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng tôi vẫn phải bước ra mở cửa.

Jackie đang đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt đầy ranh mãnh đảo quanh như đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ trên biểu cảm của tôi."

Tôi biết rồi, em đi trước đi.

Lát tôi sẽ xuống."

Không vì lí do gì, tôi chỉ là bỗng dưng dưng muốn cười liền cố gắng nhếch khoé môi nặn một nụ cười thế nhưng thằng nhóc vừa nhìn thấy, nó liền rùng mình : "Chị cười nhìn khó coi chết đi được, cứ như tượng đá bị nứt ấy.

Thôi đừng cười nữa, cứ lạnh như thường ngày ấy cho đỡ rợn người."

Nói rồi thằng nhóc nhún vai xoay lưng rời đi nhưng vẫn không quên buông lại một câu nhắc nhở đầy "thiện ý" : "Mà chị mau lên đi, không là lỡ mất màn tái hợp cảm động nhất thể kỷ thì tiếc lắm."

Tôi vẫn đứng yên ở ngưỡng cửa, bất giác đưa tay chạm nhẹ lên khoé môi.

Lời nói của thằng nhóc vẫn vang vọng trong đầu nhưng cuối cùng không đi tìm gương mà chỉ khẽ mím môi : 'Đúng là cười chỉ hợp với chị ấy mà thôi.

Mình vẫn nên không cười thì hơn.'Tôi nghĩ.Tôi quay người bước trở lại bàn làm việc, ánh mắt chạm khẽ vào khung ảnh vừa bị úp xuống.

Trong khoảnh khắc, tôi tưởng như nghe được tiếng mưa gõ nhè nhẹ bên ngoài khung kính, dai dẳng, mờ nhòe, như một điều gì đó đã từng quen thuộc đang lặng lẽ trở về nhưng không phải cùng tôi, mà là cùng một người khác.Khép cửa phòng, tôi vừa đi hết dãy hành lang đã nghe được âm thanh rộn ràng của đám người hầu lấp ló phía sau.

Bọn họ không dám đi vào trong, chỉ thập thò đứng ở một góc cửa, người rướn người trườn, chen chúc như một đám rối rít không xương, tranh nhau liếc nhìn Laney đang ngồi trong phòng khách mà chẳng hề hay biết tôi đang tiến đến từ phía sau.Một người phụ nữ trung niên vừa cầm khăn tay chấm nước mắt, vừa sụt sịt nói với cô hầu trẻ đứng cạnh đang hiếu kỳ nhìn vào trong:"Cuối cùng đại tiểu thư thật sự của chúng ta cũng đã về rồi...

Tiểu thư đáng yêu, ngọt ngào của tôi cũng đã trở về rồi.

Nhìn người nàng ấy kìa, gầy hẳn đi, hẳn là những năm lưu lạc bên ngoài cũng chẳng dễ chịu gì.

Thật đáng thương cho tiểu thư của chúng ta..."

Một người khác nghe vậy cũng lập tức chen vào:"Tiểu thư Laney đúng là người như tên, vừa ngọt ngào lại rực rỡ hệt như cố phu nhân.

Nhưng mà... cùng là chị em sinh đôi, sao tiểu thư Lilith lại như mặt trăng với mặt trời thế không biết.

Cả ngày im lặng, không nói không cười, nhìn thôi đã lạnh sống lưng."

Bọn họ ríu rít như một bầy chim non chờ mớm mồi, thật sự ồn ào đến mức khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Những lời ra tiếng vào ấy vốn chẳng xa lạ gì, nhưng dám ngang nhiên buôn chuyện giữa hành lang chính thì đúng là thấy đời sống đang quá rảnh rỗi."

Mở cửa cho tôi."

Tôi lên tiếng, giọng nói lạnh như nước đá rơi xuống sàn đá cẩm thạch.

Đám người hầu giật thót.

Vài người suýt nữa ngã khuỵu, mặt mày tái mét như tàu lá chuối, ánh mắt lấm lét chẳng ai dám nhìn thẳng.

Bầu không khí khựng lại như bị chém đôi trong một nhịp thở, cả đám đều như trân trối nhìn trước khi có một người không chịu được mà quỳ phịch xuống, lắp bắp : "X-Xin lỗi tiểu thư..."

Có người dẫn đầu, cả đám phía sau lũ lượt quỳ gối xuống van nài khiến nháy mắt không gian trước cửa phòng khách trở nên ồn ào hẳn.

Nhưng tôi chưa làm gì vội mà chỉ khoanh tay lặng lẽ đứng cụp mắt nhìn vào đám người đang quỳ dưới đất như đang đánh giá đám cỏ dại mọc sai chỗ thì bên trong đã có người đẩy cửa bước ra.

Đó là một gương mặt với đường nét giống tôi đến 7,8 phần, một gương mặt mà dù tỉnh hay mơ thì tôi cũng đã nhìn qua vô số lần.

Laney đi đến trước mặt tôi chắn cho đám người, ánh mắt chị ấy nhìn về phía tôi có bất bình nhưng cũng có kiên định : "Em vẫn như à Lilith, chị đã nói rằng không nên làm khó người hầu mà.

Bọn họ dù gì cũng lớn tuổi hơn chúng ta đấy." [Lilith, chị đã nói rằng không nên làm khó người hầu mà.

Bọn họ dù gì cũng lớn tuổi hơn chúng ta đấy...]Tiếng nói của Laney văng vẳng trong tai, vang trong đầu.

Mắt tôi nhòe đi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, và một bóng người mơ hồ nào đó dần nhập vào hình ảnh chị ấy đang đứng trước mặt.Chị vẫn mặc váy đỏ, dáng vẻ chính trực, rực rỡ như hoa hồng tháng Sáu, là dáng vẻ không cần cố gắng cũng thu hút mọi ánh nhìn.'Ah, nhức đầu quá.

Lại tái phát rồi...'Tôi khẽ lùi một bước, đưa tay ôm trán.

Cơn đau âm ỉ sau gáy như dây leo xiết chặt.

Dù sắc mặt tôi lúc này tái xanh, vẻ mặt vẫn chẳng khác thường là mấy.

Quanh năm đã lạnh lẽo, ai lại đi phân biệt tuyết đầu mùa hay băng cuối đông.

Đúng lúc đó cha tôi cũng đi đến, ông nhìn thấy đám đông nhốn nhào liền lập tức không vui : "Các ngươi đang diễn trò hề gì ở đây đây ?"

Giọng cha lạnh như băng, nét mặt không giận tự uy càng khiến cả đám người hầu sợ tái mặt mà im bật.

Đến cả Laney cũng không dám làm loạn mà ngoan ngoãn rụt người lại, bàn tay khẽ miết vào nhau lí nhí nói : "Thưa cha, Laney đã về rồi ạ."

Tôi nén lại cơn đau, cúi đầu ngắn gọn chào : "Chào cha."

Cha liếc mắt nhìn một lượt qua tất cả, dù rất nhỏ nhưng tôi đã chút ánh sáng mềm mại đã dừng lại trên gương mặt của Laney, thứ mà có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ có được dù cho có ghen tị đến đỏ cả mắt.

Ông không nói thêm gì.

Chỉ thong thả bước vào phòng khách.

Đám người hầu rất biết điều, nhanh chóng tản ra hai bên, nhường đường như sóng tách biển.Ngồi vào vị trí trên cùng, cha hỏi thăm vài câu, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên người của chị gái.

Trước lúc rời đi, cha bình thản bỏ lại một câu khiến cả căn phòng nháy mắt rơi vào im lặng và sự đánh giá thầm lặng đến từ các phu nhân và những người còn lại trong nhà :

"Cứ sống ngoan ngoãn là được.

Những thứ khác không cần con lo lắng."

Laney đứng ngây người.

Có lẽ trong đầu chị đang quay cuồng không biết đây là phúc hay họa, là ban ơn hay lời cảnh cáo.

Làm sao chị hiểu được?Tôi lặng lẽ nhìn chị.

Đứa con gái của vợ cả, con đầu lòng.

Nếu không có biến cố năm đó, đáng lẽ cả chị và tôi, và cả những đứa con đến từ những người vợ khác, đều có tư cách công bằng cạnh tranh để chạm tay vào quyền lực tối cao của gia tộc này.Tôi bước gần đến, mỉm cười lịch sự, một nụ cười vừa đủ xa cách để không thể xem là thân mật."

Những năm nay, nhiều thứ đã thay đổi.

Sau này chị không rõ gì... hãy cứ hỏi em."

Tôi quay lưng bước đi.

Cánh cửa phòng khách khép lại sau lưng, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê mờ dần.

Chỉ còn lại tôi bước một mình trong hành lang dài trải thảm, ánh sáng vàng rạ sau mưa đổ dài qua những ô cửa kính cao vút.Tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên nhành cây cao, rồi lại nhìn xuống khóm hồng đỏ rực trong vườn.

Tầng tầng lớp lớp cánh hoa lấp lánh giọt nước như giọt ngọc vương trên gấm, kiêu sa và xa cách như một giấc mộng đẹp đã bị lãng quên.Chúng ta... có lẽ đã sớm chẳng còn như xưa nữa rồi.Mọi thứ đã thay đổi từ khoảnh khắc chị ấy muốn nhiều hơn những gì chị ấy xứng đáng có được.Tôi nhếch môi cười.

Nhưng đôi mắt lại lặng im, không chứa nổi một tia ý cười nào.
 
Máu Nóng Và Quyền Lực
Chương 2 : Tâm tư của cha


Laney.

Laney.

Laney.Tiếng gọi tên chị ấy tan vào bóng tối như bọt sóng vỡ trên đá, kéo tôi bật dậy khỏi giấc mộng ướt đẫm mồ hôi.

Lưng áo dán chặt vào lớp vải ga, từng sợi tóc cũng nặng nề như vừa bước ra khỏi cơn mưa.

Một cơn đau âm ỉ từ gáy len lỏi lên thái dương như những rễ leo vô hình, chậm rãi nhưng không buông tha, thật khó chịu.Tôi chậm chạp ngồi dậy, tay đưa lên trán theo thói quen thì chạm phải lớp mồ hôi lạnh toát trơn trượt.

Ánh sáng bị chặn đứng bên ngoài bởi lớp rèm dày màu than đen, và trong vài phút, tôi chỉ ngồi đó, lắng nghe nhịp thở nặng nề của chính mình hòa vào bóng tối dày đặc.

Cả cơ thể như một lần nữa bị nuốt chửng bởi đêm đen quen thuộc.Những cơn ác mộng điên rồ đó chưa từng buông bỏ tôi, kể cả khi chị ấy đã trở về...Đi đến cửa sổ, tôi nghiêng người tựa mình vào bệ cửa đưa một tay vén góc rèm.

Ánh sáng bất ngờ ập đến như nhát dao sắc, khiến tôi loá mắt trong chốc lát.

Nhắm mắt lại, thở ra một hơi, khi mở ra lần nữa thì mọi thứ đã rõ ràng hơn.Vẫn là khu vườn đầy quen thuộc thế nhưng hôm nay lại căng lên một loại nhựa sống kỳ lạ.

Đó là âm thanh của con người, là tiếng cười, tiếng nói, thứ từ lâu đã vắng trong căn biệt thự lạnh lẽo này.

Dõi theo âm thanh, ánh mắt tôi cuối cùng cũng dừng lại tại nơi bắt nguồn.

Là chị, Laney đang chơi đùa cùng hai người hầu và Jackie trên bãi cỏ xanh ngắt.

Vạn vật dường như càng trở nên mơn mởn hơn sau những cơn mưa rào kéo dài nhiều ngày qua.

Hôm nay Laney mặc một chiếc váy dài bồng bềnh màu đỏ rượu, đặt trên nền cỏ xanh biếc chị ấy càng trở nên rực rỡ và chói mắt.

Jackie đang ôm con chó nhỏ Laney mang về từ bên ngoài, lăn lộn trên cỏ rồi đột nhiên khựng lại.

Ánh mắt thằng nhóc dù rất cẩn thận nhưng tôi đã phát hiện ra nó đang nhìn về phía này.

Không vội vã cũng không bối rối như một người nhìn trộm bị phát hiện, tôi bình thản đón nhận ánh mắt của Jackie trước khi buông góc rèm trả căn phòng trở về bóng đêm vốn có.

"Kay."

Tôi gọi khẽ.

Từ dưới chân truyền lên cảm giác mềm mại và ấm áp.

Chú mèo đen tôi nuôi lặng lẽ cọ vào mắt cá chân.

Tôi bế nó lên, bàn tay vô thức vuốt ve lớp lông dày khi bước vào phòng tắm.Nếu thằng nhóc Jackie kia đã nhìn thấy thì hẳn không lâu đâu, nó sẽ lại chạy đến tìm tôi thôi.

Không ngoài dự đoán, đúng 1 tiếng sau từ bên ngoài đã vọng vào tiếng gõ cửa, giọng điệu thằng nhóc vẫn láo cá như thường lệ : "Đại tiểu thư mặt lạnh, tôi thấy chị nhìn ban nãy rồi nhé.

Đừng hòng chối !

Sao, ghen tị đúng không ?

Mở cửa đi, bản thiểu gia vào an ủi chị."

Nghe câu cuối của thằng nhóc mà tôi bỗng bất giác bật cười nhưng chả hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó đã dao động.

Nếu là bình thường hẳn tôi đã thẳng tay đuổi Jackie đi nhưng hôm nay, tôi đã đồng ý.

"Muốn thì vào."

Đến cả Jackie cũng bất ngờ, nó ồ lên một tiếng rồi đẩy cánh cửa ra.

Bên trong tối đen như mực, cả căn phòng rộng lớn chỉ được soi sáng một góc rất nhỏ bằng ánh đèn màu vàng nhạt.

Tôi đang ngồi bên ghế bành, một tay tôi vuốt đầu chú mèo Kay đang cuộn tròn trên đùi còn một tay lật dở trang sách.

Một nửa ngũ quan được ánh đèn vàng nhạt hắt sáng, dát lên một lớp hào quang mỏng càng hiếm hoi khiến khoảng cách giữa tôi và thế giới này, lần đầu tiên, thu hẹp lại.Jackie vừa bước vào đã khựng lại vài giây, trong đầu nó hẳn lại nảy ra loại suy nghĩ kỳ quái nào đó nhưng tôi chẳng bận tâm.

Rất nhanh, nó đã nhảy vọt đến chiếc ghế bên cạnh bàn trà nhỏ ngồi xuống.

Với tay lấy một miếng bánh ngọt trên tháp, nó tự nhiên cho vào miệng rồi híp mắt cười : "Đúng là ngon thật đấy."

Đoạn, nó rướn người nhìn sang tôi.

Chẳng cần ngẩng lên tôi cũng nhận ra trong mắt nó có bao nhiêu là tò mò còn bao nhiêu là sự hóng hớt đầy châm biếm.

Chờ đợi câu nói đó từ nó, thế nhưng nó đã khiến tôi bất ngờ khi chẳng hỏi như vậy mà đột nhiên chuyển chủ đề : "Hôm nay phòng chị tối hơn thường ngày à ?

Sao kéo rèm kín thế, thông thường vẫn để hở một chút mà ?

Đọc sách như vầy không đau mắt à ?"

Jackie làm một loạt liên tiếp mấy câu hỏi.

"Không liên quan đến em, tôi thích vậy."

Tôi hờ hững đáp, giọng đều đều chẳng để lộ ra mảnh cảm xúc nào.

Jackie tiếp tục ăn liền vài cái bánh ngọt, một lúc sau nó mới tiếp tục lên tiếng : "Chị có đang tức giận không ?"

Nó dò hỏi, đầu hơi cúi xuống để quan sát gương mặt đang bình thản nhìn trang sách như cố moi móc chút lửa giận nào đó xuất hiện nơi đáy mắt.

Nhưng thật đáng tiếc cho thằng nhóc, nó đã chẳng thể tìm được gì ngoài một dáng vẻ lạnh tanh.

Tôi không đáp lời nó mà vẫn tiếp tục đọc sách.

"Chị không lo lắng chị Laney sẽ lấy lại mọi thứ à ?

Chị ấy đang được mọi người yêu quý lắm đấy, mẹ tôi cũng đã mời chị ấy ghé qua tiệc trà chiều vào cuối tuần này cùng các phu nhân."

Tôi thừa biết chút tâm tư nhỏ của Jackie khi nó chạy đến vào lúc này thì làm sao có thể dễ dàng bị lời nó của nó chọc tức chứ ?

Rời mắt khỏi trang sách vài giây, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn trực diện vào mắt thằng nhóc.

Ánh sáng đỏ hồng từ ánh đèn lập loè phản chiếu trong đôi đồng tử xanh thẳm giống như một ngọn đuốc cheo leo giữa trời đêm giông, cả chị và tôi đều thừa hưởng đôi mắt của cha nhưng chỉ có tôi di truyền cái nhìn sắc lạnh của người đàn ông đó.

Khoé môi tôi khẽ nhếch lên nhưng chẳng có tia cười nào trong mắt khiến bầu không khí chẳng mấy chốc trở nên ớn lạnh đến rợn người.

Không vội nói gì, tôi chỉ nhìn Jackie đến mức khiến trong mắt thằng nhóc đã bắt đầu có chút hoảng loạn dù đã cố che giấu.

Nó nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt không tự nhiên rời khỏi gương mặt tôi mà lí nhí nói : "Đừng cười như vậy, chị đang làm tôi sợ đấy."

Mọi vẻ láu cá thường nhật hoàn toàn bị nó thu liễm lại, nó rụt người về ngoan ngoan ngồi trên ghế.Lúc này tôi mới cất giọng, không cần gầm lên nhưng cũng đủ để nhắc nhở nó : "Đừng nghĩ rằng tôi không nhận ra chút trò chơi của em.

Em có thể làm bất cứ điều gì nhưng đừng cố thử thách giới hạn của tôi."

Chậm rãi rời mắt khỏi thằng nhóc, tôi đưa tay nhấc tách trà nguội lạnh lên nhấp một ngụm rồi bình thản tiếp tục đọc sách.

Cảm thấy bầu không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt, Jackie cũng dần nhận ra tâm trạng của tôi hôm nay không bình thường, không phải là tức giận mà là một loại gì đó nó không thể gọi tên.

Càng là như vậy, nó càng không dám nén lại lâu.

Thằng nhóc nhảy khỏi ghế, vờ ngoan ngoãn cúi đầu chào rồi chạy biến khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng dần khuất sau cánh cửa, tôi trở về không gian yên tĩnh chỉ thuộc về một mình tôi.

Lời nói của thằng nhóc không thể không nói là có ảnh hưởng đến tôi, động tác vuốt ve Kay dừng lại một chút, tôi lầm bầm lặp lại lời nói của Jackie.

"Được mọi người yêu quý ?"

Giữa trưa, bên ngoài cánh cửa phòng một lần nữa vang lên tiếng gọi.

Nhưng lần này không phải là Jackie mà là một người hầu : "Tiểu thư, chủ nhân truyền gọi người tới thư phòng ạ."

Cha muốn tìm ta sao ?

Tôi có chút thắc mắc thế nhưng vẫn không hỏi gì nhiều liền đứng dậy đi theo người hầu ra khỏi phòng.

Kay bị bỏ lại trên ghế cạnh quyển sách, nó buồn chán meo lên một tiếng rồi lại lim dim nhắm mắt ngủ.

Không bên ngoài đầy nắng thế nhưng cũng chẳng ấm áp hơn trong phòng của tôi là bao nhiêu, dường như thứ nắng kia chỉ mang giá trị thắp sáng chứ cũng chẳng có tí nhiệt nào.

Đi một chút đã đến thư phòng của cha, người hầu rón rén cúi chào tôi rồi nhẹ nhàng lùi ra.

Chỉ còn một mình đứng trước cánh cửa gỗ màu đen trầm nặng nề, tôi hít vào một hơi thật sâu rồi cúi đầu chỉnh sửa lại váy áo trên người.

Đưa tay vuốt phẳng vài nếp gắp còn chẳng có thật trên chiếc đầm lụa be lần cuối, tôi gõ lên cửa phòng ba cái đầy cẩn trọng : "Thưa cha, Lilith đã tới rồi ạ."

Ngay lập tức từ bên trong vang lên giọng nói trầm ổn của một người đàn ông, cánh cửa lớn không cần tôi đẩy đã từ từ mở ra và đối diện với tôi là cha đang ngồi bên bàn làm việc.

Chưa kịp để tôi cúi đầu chào, bên bên tai lại vang lên giọng nói của một người khác vừa lạ mà cũng vừa quen.

"Cha nói chuyện với em gái, con xin phép về phòng ạ."

Hơi nhấc mí mắt nhìn sang, vẫn là bộ đầm đỏ rực đó.

Là Laney.Chị cúi đầu, lúc đi ngang qua tôi còn dịu dàng nở một nụ cười ấm áp.

Chị ấy càng lớn đúng là càng xinh đẹp giống mẹ...Cánh cửa khép lại sau lưng, lúc này chỉ cần lại mình tôi và cha trong thư phòng.

Vẻ mặt của ông lạnh tanh và nghiêm khắc, rút từ ngăn kéo ra một tấm thiệp mời, ông đẩy nó đến trước mặt tôi rồi chậm rãi nói : "Gia tộc Ravenshire của vùng lãnh địa phía bắc vừa gửi thiệp mời đến, con có thể xử lí lần này chứ ?"

Tôi cụp mắt nhận lấy tấm thiệp rồi cẩn thận dùng dao thư mở một đường, trên lời hoa mỹ là đến dự tiệc sinh nhật con trai cả của gia chủ nhưng thừa biết rằng bên dưới không chỉ đơn giản là như vậy.

Bao đời nay gia tộc này nổi tiếng trung trực liêm khiết, là thanh gươm sắt bén nhất phía Bắc của hoàng tộc.

Từ lâu đã không ưa nổi Ainsworth lắm điều tiếng, ở trong tối đông tây đều lặng lẽ giương cung bạt kiếm với cha nên tất nhiên sẽ chẳng đơn giản là mời đi dự sinh nhật.

Gấp tấm thiệp lại, tôi nhẹ nhàng đáp : "Vâng thưa cha, con sẽ cố gắng không phụ kỳ vọng."

Ánh mắt cha vẫn dừng lại trên mặt tôi lâu hơn thường lệ, lạnh hơn mọi khi.

Hơi lạnh kỳ dị trong thư phòng này càng khiến người ta rợn người, và tôi cũng biết ánh nhìn đó nghĩa là gì... từ rất lâu rồi.

Đúng vậy, trừ Laney ra, trong mắt cha chưa bao giờ có nhiều hơn một chút tình yêu nào.

Ông là đang đo lường.

Từ khi chúng tôi ra đời, ông chưa từng thực sự yêu thương.

Chỉ quan sát.

Đánh giá.

Ghi nhớ.

Chọn lựa.Với ông, một trong những đứa con sẽ là những kẻ sẽ kế thừa quyền lực của mình, chúng chưa từng được xem như một đứa trẻ.

Càng đấu đá, người cuối cùng chiến thắng mới có đủ tư cách để làm chủ.

Bàn tay căng cứng dưới vạt áo, đầu móng tay đã căng thẳng đến mức bấu chặt vào da thịt đến bật máu nhưng chẳng hề nhận ra cho đến khi cảm nhận được vài giọt chất lỏng lạnh lẽo đang trượt qua kẽ tay.

Cuối cùng cha cũng dời mắt đi và nhàn nhạt nói : "Mang cả chị con theo.

Ta sẽ sắp xếp tuỳ tùng, tuần sau xuất phát.

Không còn thắc mắc gì thì có thể về phòng."

Ông chưa bao giờ giải thích hành động của mình và cũng càng không nói lí do đằng sau mỗi khi yêu cầu chúng tôi làm điều gì đó.

Tôi hiểu rõ nguyên tắc nên không hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn đáp :"Dạ thưa cha, con đã hiểu."

Tôi cúi đầu chào rồi cẩn thận lui ra phòng phòng.

Không khí bóp nghẹn cuối cùng cũng có thể thở thông, đứng bên ngoài, tôi không quay về phòng ngay mà đứng ngẩn người vài khắc.

Bây giờ, tôi bắt đầu suy đoán ý định của ông ấy.

Tình cảnh bây giờ giữa tôi và Laney, ông ấy biết rõ.

Tại sao lại sắp xếp như vậy ?

Tôi ngẫm nghĩ, đây là thử thách tôi hay dù biết sự thật năm đó nhưng vẫn muốn chiều lòng đứa con gái cưng, gây khó dễ tôi đây ?

Cúi đầu nhìn lại tấm thiệp mời trong tay, tôi bật cười lạnh một tiếng.

Ánh mắt lãnh đạm quét qua cánh cửa thư phòng khép chặt, nơi quyền lực tối cao nhất của gia tộc tụ về mà trong mắt suýt đã không cất được tham vọng của chính mình...
 
Máu Nóng Và Quyền Lực
Chương 3 : Món quà của Hoàng Đế


"Tiểu thư, xin mời đi lối này."

Trước mắt là một dinh thự lấp lánh ánh đèn vàng rực rỡ, chiếc xe dừng lại và một người tuỳ tùng đi đến mở cửa mời tôi xuống.

Bữa tiệc sinh nhật của trưởng tử nhà Ravenshire, dù nổi tiếng liêm chính nhưng chưa bao giờ là không xa hoa.

Nhấc nhẹ vạt váy dài màu trắng ngà, tôi khẽ quay đầu kiểm tra Laney có theo kịp sau lưng mình không rồi mới chậm rãi đi theo sự chỉ dẫn của người hầu.

Sau đó, chậm rãi bước theo người dẫn đường, tiến qua cánh cửa lớn nơi ánh sáng lung linh tràn ngập giữa tiếng cười nói huyên náo của giới quý tộc.Sinh khí nơi này như tuôn trào khắp từng ngóc ngách, không hổ là một gia tộc được Thần linh ban phước.

Ngay cả những kẻ chẳng biết gì về ma thuật cũng có thể cảm nhận sự khác biệt giữa Ravenshire và Ainsworth, chẳng trách sao gia tộc đó luôn có một sự thành kiến nhất định đối với gia tộc tôi.

Gia khách được chuẩn bị một phòng nghỉ trong thời gian chờ buổi tiệc, người hẫu dẫn tôi về phòng xong liền biến mất.

Ngã người ngồi trên chiếc ghế đệm nhung êm ái, tôi theo thói quen khẽ nhắm mắt lại bâng quơ gọi Kay nhưng mất vài giây sau mới nhận ra đây chẳng phải là nhà mình.

Căn phòng, dù đẹp đẽ, vẫn khiến người ta buồn chán.

Cuối cùng, tôi quyết định bước ra hành lang đi dạo.Lối đi dài trải thảm đỏ, khung cửa sổ lớn kịch trần cùng ánh đèn vàng lung linh, những thứ này cũng quá đỗi tầm thường để có thể làm tôi kinh ngạc hay hứng thú.

Mãi cho đến khi tôi đi đến trước một bức tranh cực lớn được treo trong góc khuất cuối hành lang, nơi ánh sáng chỉ rọi được một nửa để mặc một nửa rơi vào bóng đêm.

Bên trên vẽ hai người con gái, một người cầm kiếm còn một người ôm sách và hình ảnh của ngai vàng mơ hồ hiện lên như một lời tiên tri bị bỏ ngỏ.Trong lúc tôi ngơ ngẩn nhìn thì từ đâu xuất hiện một bóng người, bước chân người đó rất nhẹ và cũng rất khẽ như thể chẳng muốn đánh động đến bất kỳ ai mà chỉ đơn giản là dừng lại trước bức tranh, đứng ngay bên cạnh tôi.

Đoạn, anh ta lên tiếng đánh gãy sự im lặng này : "Bức tranh này kể về truyền thuyết của nữ hoàng cổ đại cùng người chị em.

Cô đoán xem, ai sẽ là người lên ngôi sau cùng ?

Là người cầm kiếm ?

Hay người ôm sách ?"

Đó là một cách bắt chuyện khá đường đột đó.

Thế nhưng tôi cũng không tránh né câu chuyện mà nhàn nhạt đáp : "Là người cầm kiếm."

Ánh mắt vẫn dán chặt trên bức tranh, tôi để mặc người đàn ông đang cau mày nhìn mình."

Phần lớn câu trả lời luôn là người ôm sách, tại sao cô lại cho rằng đó là người cầm kiếm ?"

Thế nhưng tiếc thay trước khi để tôi giải thích bất cứ điều gì thì một tiếng chuông đã vang lên đánh gãy mọi ý định, báo hiệu cho bữa tiệc đã chuẩn bị bắt đầu.

Tôi chậm rãi xoay người, không cúi đầu mà chỉ bình thản gật đầu một cái có lệ trước khi rời đi.

Tiếng nhạc giao hưởng vang lên, du dương và xa hoa lắp đầy sảnh tiệc.

Thức ăn thơm lừng được bày ra trên những chiếc đĩa tinh xảo, tiếng đám quý tộc tụm lại cạnh nhau bàn tán xôn xao ríu rít.

Ở một góc không có quá nhiều sự chú ý, tôi nghiêng người tựa vào thành ghế lắc nhẹ ly rượu vang đỏ thẫm trong tay trước khi nhấp một ngụm.

Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía chị gái đang rạng rỡ giữa vòng vây của những quý ông quý bà sang trọng.Hôm nay chị ấy mặc một chiếc đầm bồng bềnh màu đỏ rượu, điểm nơ trắng.

Vòng quanh chiếc cố nõn nà là chuỗi hạt ngọc phú quý, mỗi khi chị ấy nghiêng đầu nhẹ mỉm cười ánh sáng trong mắt so với châu báu còn lấp lánh hơn vài phần.

Chị ấy hiện diễn giữa bữa tiệc như thể chưa từng rời, chưa từng biến mất khỏi vòng tròn thượng lưu trong suốt 7 năm kia.

Nhưng ngoài quan sát ra, tôi cũng chả biểu hiện hay làm bất cứ hành động nào khác.

Đúng lúc đột nhiên ánh sáng trong căn phòng tắt ngắm đi, sự nhiễu động của ma thuật xuất hiện vô cùng rõ ràng khiến đám kỵ sĩ căng thẳng đặt tay lên chuôi kiếm sẵn sàng giao chiến bất cứ lúc nào.

Nhưng rất nhanh, ở vị trí trung tâm sảnh tiệc, tia sáng lóe lên nơi trung tâm đại sảnh.

Một đoàn tinh linh hiện thân, những sinh vật thần thánh chỉ gắn liền với Hoàng tộc.Người dẫn đầu cầm theo một chiếc hộp nhỏ đi đến trước mặt gia chủ nhà Ravenshire.

"Ta là sứ giả của Hoàng Đế mang đến lễ vật mừng sinh nhật cũng quà mừng lễ trưởng thành cho con trai cả nhà Ravenshire."

Giọng hắn vang lên như tiếng chuông ngân, uy nghi mà lạnh lẽo.

Trưởng tử lập tức quỳ một chân, nhận lễ vật trong sự cảm tạ.Tất cả những người có mặt ở đó nhất thời không biết phản ứng ra sao mà chỉ biết ngây ngốc nhìn sinh vật cao quý đang hiện diện ở đó, chẳng mấy người được cơ hội tận mắt nhìn thấy tinh linh trong đời nên có vài người đã lén lút cố ghi nhớ thật rõ dáng hình của đoàn tuỳ tùng Hoàng Đế.

Xong nhiệm vụ tặng quà, tinh linh kia bỗng xoay người phất tay hoá ra một cơn bụi tiên lấp lánh đổ xuống đại sảnh.

"Đây cũng là chút phước lành bệ hạ muốn ban phát cho các người.

Vì hôm nay là sinh nhật của Ngài Ravenshire, bệ hạ còn cẩn thận truyền ta thay người góp vui cho bữa tiệc."

Nói rồi từ trong tay áo của tinh linh kia xuất hiện một hòn ngọc màu đen thẫm lơ lửng bay lên, trước ánh nhìn chăm chú và hiếu kỳ của người ngồi bên dưới, tinh linh lại tiếp tục : "Nếu các ngươi dám để Ngọc Hồn soi xét tâm hồn mình, nói ra lời mong ước thật sự trong đầu thì sẽ được Ngọc Hồn ban lời chúc phúc.

Nhưng đừng cả gan nói dối, vì Ngọc Hồn sẽ chỉ ra đấy."

Ngay khoảnh khắc tinh linh nói ra lời đó, tôi đã biết rằng đây không chỉ là một trò góp vui đơn thuần của Hoàng Đế mà là phép thử của sự hoài nghi Đế Vương.

Trong căn phòng này, tất cả đều là con cháu của các gia tộc lớn, hẳn là người muốn thăm dò tâm tư của những kẻ dưới quyền tương lai.Hoặc cũng là một mũi tên trúng hai đích, vừa hay đảo mắt một cái sang cô con gái thất lạc đã tìm về của nhà Ainsworth...Một thoáng tôi rời mắt khỏi viên ngọc kia, bàn tay mân mê ly rượu vang đỏ.

Sẽ chẳng có ít lợi gì nếu tôi tham gia trò chơi này cả, trong đầu xuất hiện vô vàn ý nghĩ nhưng cuối cùng chỉ biết nuốt ngược xuống khi nhận ra cửa sảnh đã bị phong ấn từ lúc tinh linh tiến vào.

Người đầu tiên bước đến trước Ngọc Hồn, đó là một cậu thiếu gia với mái tóc màu cam cùng gương mặt lốm đốm tàn nhang nôm vô cùng hiền lành.

Cậu ta run rẩy đặt tay lên trên Ngọc Hồn, nhỏ giọng nói : "Ta...ta ước có thể lấy vợ và có một gia đình nhỏ bình yên..."

Càng nói, giọng cậu nhóc càng trở nên nhỏ đi vì cậu biết, sinh ra trong một gia tộc lớn thì loại ước mơ đó bị xem là không có chí tiến thủ.

Dứt lời, Ngọc Hồn sáng lên một ánh sáng màu bạc, tinh linh khẽ gật đầu : "Ngươi sẽ được chúc phúc."

Điều cậu nói là lời thật tâm trong lòng.

Khi cả hội trường đã bắt đầu có vài lời xì xào bàn tán nhưng cậu nhóc đó sẽ chẳng bao giờ biết được, chính sự thật như trò đùa đó sẽ cứu cả cậu và gia tộc một mạng trước lòng hoài nghi của Hoàng Đế.Người tiếp theo rồi lại người tiếp theo, có người nói thật cũng có người vì quá sợ hãi mà nói dối bị tinh linh thẳng tay vạch trần.

Viên Ngọc Hồn vốn màu đen nhưng sau mỗi lần cầu nguyện lại phát ra đủ loại màu sắc khác nhau, cuối cùng chỉ còn lại quanh quẩn vài nhà.

Laney liếc mắt nhìn sang tôi rồi chị gật đầu như thể đạt được thoả thuận nào đó giữa cả hai dù cho sự thật chẳng phải vậy.

Tôi cười khổ trong lòng vì chút kế nhỏ, không biết vô tình hay hữu ý nhưng tất cả hành động của chị lại vừa vặn lọt hết vào mắt của đám quý tộc.

Chị nhẹ nhàng đi qua đám người và đứng trước viên ngọc, dáng vẻ e ấp lại rụt rè đặt nhẹ tay lên bề mặt ngọc nhẵn nhụi.

Laney nhỏ giọng nói : "Tôi ước rằng gia tộc của tôi sẽ luôn thịnh vượng và người cha đáng kính của chúng tôi sẽ trường thọ."

Nháy mắt ánh sáng phát ra từ viên ngọc rực rỡ đến chói loà khiến hầu hết mọi người trong căn phòng ấy đều không nhịn được mà trầm trồ kêu lên một tiếng.

Lời nói đã được chứng thực là sự thật, gương mặt chị có chút phiếm hồng như ngại ngùng vì lời ước nguyện có chút thật trẻ con.

Tinh linh nhẹ nhàng nói phước lành như những người khác :"Cầu cho ngọn lửa ấy được thắp sáng, không bị bóp nghẹt giữa những màn kịch đẹp đẽ."

Đám đông "ồ" lên còn chị thì quay đầu nhìn về phía tôi ngồi ở gần cuối quảng trưởng, bàn tay vuốt nhẹ tóc mai nở một nụ cười như gió xuân phớt ngang trời.

Đặt trên dung mạo đó, hẳn đã có nhiều thiếu gia đã ngất ngây trước dáng vẻ của chị.

Tôi cũng nhẹ nhàng nhếch khoé môi đáp lại nụ cười của chị, chị ấy đúng thật là thông minh.

Một nửa của sự thật, thì cũng là sự thật...Sự kiện tiếp tục, tưởng chừng như sẽ kết thúc khi dạo qua tất cả các nhà thì bỗng dưng tinh linh đi chỉ tay về hướng của tôi cất lời : "Hình như còn vị còn lại của tiểu thư nhà Ainsworth vẫn chưa ước nguyện nhỉ ?"

Đám đông nháy mắt im bật như chờ kịch vui, thông thường mỗi gia tộc chỉ cần một người là đủ thế nhưng đến nhà Ainsworth lại bị điểm danh cả hai.

Dù biết trước mọi thứ sẽ trở nên tai hoạ nhưng tôi chẳng cách nào né tránh, đặt ly rượu lên bàn, tôi chạm rãi đứng dậy đi đến trước viên Ngọc Hồn.

"Cầu cho...bất kỳ ai cũng xứng đáng được đặt ở vị trí vốn dĩ thuộc về họ."

Không ai rõ cô đang nghĩ gì.

Nhưng lời đó như một thanh kiếm bọc nhung, nghe nhẹ nhàng vào tai người vô tình nhưng lại có sức nặng như tạ ngàn cân trong lòng người hữu ý.

Ngọc Hồn bỗng phát ra ánh tím lạnh, rồi nhanh chóng tan vào không khí.

Không có "lời chúc phúc" nào được phát ra.

Không hề có lời phán xét nhưng cũng không có tán thưởng.Cách lớp áo choàng, tôi chẳng thể nào nhìn rõ được gương mặt của tinh linh nhưng tôi cảm nhận được cái nhướng mài của hắn.

Một sự im lặng ngắn bao trùm không gian trước khi tinh linh thật sự lên tiếng : "Xin tiểu thư đừng quên, ánh sáng nào cũng có bóng tối."

Tinh linh nói một câu không rõ đầu, không rõ đuôi khiến vài người bắt đầu xì xầm bàn tán.

Thế nhưng với tôi như vậy là đủ, khẽ cúi đầu chào, tôi lại bình thản rảo bước trở về vị trí ngồi của mình.

Nhìn ánh mắt phập phồng của Laney, tôi đoán chị ấy đã có nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng hẳn lại chẳng có cách nào bắt đầu đây mà.

Thế nhưng không để tâm quá nhiều, tôi vờ như chẳng nhận ra sự thấm thỏm của chị mà bình thản nhấp môi một ngụm rượu vang, ăn tiếp một miếng bánh.
 
Máu Nóng Và Quyền Lực
Chương 4 : Thảm án của kẻ được chúc phúc


Ngày thứ bảy trong chuyến đi về phương Bắc tham dự sinh nhật của trưởng tử nhà Ravenshire đã thật sự xảy ra chuyện như những gì tôi lo lắng.

Khi tôi dùng bữa sáng bên trong phòng riêng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ hoàn toàn sự bình yên, dừng động tác cắt thịt, tôi cố giữ để bản thân không khó chịu mà lên tiếng :"Có việc gì ?"

Một kỵ sĩ trong đội tháp tùng bước vào, gã không kịp thở mà ngay giây sau khuỵu một gối xuống sàn nhà căng thẳng nói : "Tiểu thư...tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi !"

Không để tôi hỏi lại lần thứ hai, gã tiếp tục : "Có 13 trong số những quý tộc được chúc phúc bởi Ngọc Hồn đêm qua đều được phát hiện bị sát hại tại biệt phủ riêng vào sáng nay.

Hiện trường bị phong toả, người của viện thẩm tra Kinh Đô đã đến kết hợp cùng chi viện thẩm tra.

Tôi...tôi vô tình nghe được rằng bọn họ tìm thấy được dấu vết của nhà Ainsworth còn sót lại ở hiện trường !"

Một tiếng 'ong' vang lên trong đầu, sự nghiêm trọng của vụ việc thậm chí còn vượt ngoài dự liệu của tôi.

Nhưng không thể biểu hiện ra sự nóng vội hay hấp tấp, tôi vẫn giữ nét mặt bình tình suy xét nhanh tình huống.

Chợt, tôi lại nhớ đến trong số những người được chúc phúc đêm qua, ánh sáng của Laney là rực rỡ nhất."

Chị gái của ta vẫn ổn chứ ?"

Tôi hỏi.

Tên kỵ sĩ không dám chậm trễ dù chỉ một giây, gã vội đáp lời tôi.

"Thưa tiểu thư, tiểu thư Laney vẫn an toàn."

Dù cho là thế nào, nếu lần này Laney xảy ra chuyện thì cha sẽ không thể có thái độ tốt với tôi.

Dù biết rằng sự việc không đơn giản, thậm chí còn có thể là một cái bẫy đã được giăng sẵn nhưng tôi vẫn hạ lệnh : "Mang thêm người của ta đến bảo vệ chị ấy."

Nghe chỉ thị, kỵ sĩ đó không lập tức nhận lệnh ngay mà trên gương mặt gã thấp thoáng vài phần do dự."

Nhưng thưa tiểu thư..."

Câu nói bị bỏ lửng.Gã không nói nhưng tôi cũng rõ gã muốn hỏi gì vì dù sao gã cũng đã theo tôi lâu.

Nhưng toan tính của tôi đâu dễ dàng giải thích được ?

Ánh mắt dừng lại trên gã vài giây, tôi nói :"Ngươi biết ta không thích nhắc lại lần 2 mà đúng không ?"

Gã ngước đầu lên nhìn lại vừa hay va thẳng thẳng vào ánh mắt của tôi, ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Ngay lập tức, gã đáp : "Xin lỗi tiểu thư.

Tôi đã hiểu."

Nói rồi gã lập tức lui xuống sắp xếp người, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Tôi liếc nhìn đĩa thức ăn đầy nhàm chán nhưng vẫn chậm rì rì cầm con dao lên cắt miếng thịt tái còn đang rướm máu hoà cùng sốt vang đỏ âu, lạnh nhạt gọi một tiếng : "Kay."

Nhưng lần không phải gọi con mèo, từ trong góc khuất của căn phòng, một làn khói đen dần tụ lại thành hình người rồi quỳ xuống trước mặt tôi.

Hắn nhỏ giọng cung kính đáp lại :"Chủ nhân có việc sai bảo."

Tiếng dao nĩa lạch cạch va vào nhau trong căn phòng im ắng, tôi bỏ một miếng thịt được cắt cẩn thận vào miệng, thông thả nuốt rồi đưa tay nhấc ly rượu đặt bên cạnh hớp một ngụm nhỏ.

"Tìm hiểu vụ việc đó cho ta.

Theo dõi cả Laney, liên tục yêu cầu người hầu gài bên người chị ấy gửi báo cáo nhất cử nhất động."

Tôi lạnh nhạt nói.

Ngay từ buổi tiệc vào đêm trước, tôi đã cảm giác có gì đó không đúng và chắc chắn chị ấy không thể nào đơn thuần là vô tội được."

Tốt nhất là chị gái thân yêu của tôi ơi, đừng để tôi tóm được cái đuôi nhỏ xinh của chị..."

Cắt miếng thịt còn lại cuối cùng trên dĩa, tôi thậm chí còn chẳng nhận ra ngón tay mình siết chặt con dao ăn hơn mức cần thiết.

Máu dồn lên mu bàn tay khiến các khớp xương trắng bệch.

Tôi sẽ chẳng đứng yên nhìn gia tộc Ainsworth bị tổn hại và chị có nghĩ cha cũng sẽ như thế ?---Cùng lúc đó tại cung điện ở Kinh Đô xa xôi, Hoàng Đế ngồi bên bàn làm việc đọc báo cáo cập nhật về vụ việc được gửi về phương Bắc xa xôi đã tức giận vô cùng.

Gương mặt của người đàn ông trung niên tối sầm lại, tờ giấy đáng thương tay lão cũng bị vò cho nát bét.

Bên cạnh là hai quan thần cúi đầu lặng lẽ chịu trận.Gầm.

Hoàng Đế dằn mạnh bản báo cáo lên bàn, gầm lên : "Xấc xược !

Là kẻ nào dám cả gan muốn dắt mũi trẫm ?!"

Sự áp chế toả ra từ huyết thống hoàng tộc khiến bầu không gian nháy mắt như bị bóp nghẹn, không khí hoá đặc như chì ép cả hai không cách nào chống cự lại được mà gục xuống nền nhà ho khan.

"Bệ hạ...Bệ hạ bớt giận..."

Mãi cho đến khi gương mặt của hai thần quan đáng thương sắp tím đen lại ngất xỉu thì Tinh Linh dẫn đầu đoàn sứ giả xuất hiện ở bữa tiệc đêm qua mới lên tiếng giải vây : "Bệ hạ bớt giận, đừng làm bị thương những người cùng bệ hạ phân ưu."

Giọng người đó lạnh nhạt nhưng lại vô cùng có trọng lượng, ấy vậy mà lại có thể khiến áp lực trong căn phòng tan bớt đi.

Hai thần quan dưới đất chật vật đến độ dưới khoé mắt đã có vài vệt nước ươn ướt, sau khi sức nặng tan bớt liền chật vật đứng dậy hướng Tinh Linh kia gật đầu cảm tạ thật sâu sắc dù cho đối phương chẳng có vẻ gì là đặt trong lòng.

Lòng ngực Hoàng Đế phật phồng dữ dội, trong mắt toàn là tơ máu.

Làm sao lão có thể không nhận ra người đứng sau màn kịch này không chỉ muốn đục nước béo cò, đặt lão vào thế khó để trục lợi hạ bệ cánh tay phải trong tối của gã, gia tộc Ainsworth ?

Chúng đã dám lấy danh dự của lão để ép lão phải lôi nhà Ainsworth lên "sân khấu" nếu không, lời ban phúc trong bữa tiệc sinh nhật đó không chỉ là một trò đùa mà còn là một cú tát lung lay vị thế của hoàng tộc trong lòng dân.

Hít vào một hơi thật sâu, lão đang cân nhắc, cân nhắc cả đến tình huống tồi tệ nhất... lão có thể tự cắt bỏ một "cánh tay" của mình không ?

Hoàng Đế chậm rãi mở mắt, ánh sáng trong mắt lão tối đi vài phần.

Phất tay cho tất cả những người có mặc trong thư phòng lui xuống trừ Tinh Linh, cuối cùng lão lạnh lùng gọi một cái tên : "Carlos, ra đây."

Ngay lập tức, một người thanh niên mặc giáp mỏng, khoác áo choàng đặc thù của pháp sư xuất hiện trước mặt lão, cậu ta khuỵu gối hành lễ : "Bệ hạ cho gọi thần."

"Đi điều tra vụ việc thảm sát con em của các gia tộc lớn sau bữa tiệc ở phương Bắc."

Lão không muốn nói vòng vo mà lập tức hạ chỉ.

"Nhận lệnh."

Cậu ta vẫn cung kính cúi đầu nhưng câu trả lời lại vô cùng dứt khoác.

Đó là Carlos, người dẫn đầu của Nox, những kẻ được mệnh danh là "bóng ma của hoàng tộc" luôn đi sau ngai vàng, không hỏi lý do - chỉ hành động.

Đội quân duy nhất chỉ nhận yêu cầu của Hoàng Đế và cũng chỉ chịu sự chi phối của chủ nhân Đế Quốc.

Tất cả rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tinh Linh cùng Hoàng Đế, lão không gồng mình lên trước "người" đã nhìn lão từ ngày còn quấn tã, sự tin tưởng Hoàng Đế dành cho Tinh Linh kia chỉ hơn chứ không thể kém so với Nox khiến lão thả lỏng ngã người tựa ra sau.

Đưa tay day day trán, dưới đuôi mắt từ bao giờ đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn, lão đã chẳng còn là chàng thiếu niên trẻ tuổi năm nào nhưng Tinh Linh vẫn luôn mang một hình dáng như vậy kể từ khi lão sinh ra.

Nói không ghen tị chính là nói dối nhưng nhiều hơn ghen tị chính là sự ngưỡng mộ xuất phát từ nơi thầm kín nhất đáy lòng.

Hoàng Đế nhìn Tinh Linh rồi nhẹ giọng hỏi : "Ethyrael, nếu là Ngài, Ngài sẽ làm gì trong tình huống này ?"

Hoàng Đế rất ít khi gọi tên vị Tinh Linh bên cạnh lão nhưng đây là một trong những lần hiếm hoi đó.

Ethyrael không có chút gì là vội vã đáp lại lời của Hoàng Đế, bóng lưng y thẳng tắp và cao ngạo, ngay cả khi đối diện với Hoàng Đế cũng chưa từng nhúng nhường.

Nắng vàng nhạt khẽ chiếu vào mái tóc vàng ánh bạc lấp lánh lên loại ánh sáng đến mức vô thực, y hơi trầm ngâm một chút rồi chậm rãi đáp : "Ta chỉ là người quan sát, ta không can dự quá sâu vào thế giới của loài người.

Nhưng ngài hãy nhớ, không có ánh sáng thì tất cả đều là bóng tối."

Hoàng Đế ngẩn người ra vài giây, trong miệng lầm bầm lặp lại những chữ cuối cùng của lời Ethyrael vừa nói rồi bỗng nhiên ngửa đầu bật cười.----Buổi chiều cùng ngày, một lá thư triệu tập được gửi đến dinh thự nằm ở phương Bắc của nhà Ainsworth.

Trong thư, người viết chỉ rõ đích danh yêu cầu tôi cùng Laney đến Chi viện thẩm tra.

Không còn gì nghi ngờ, lời nói của kỵ sĩ ban sáng là sự thật.

Khoác thêm một lớp áo choàng lông dày lên người, tôi mang theo một người hầu rồi chậm rãi lên xe đi đến nơi triệu tập.

Lần này, Laney cũng ngồi cùng một chỗ.

Vừa thấy tôi bước lên, ánh mắt chị ướt át mang theo vài tia run rẩy nhìn nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức nhìn mà chẳng nói gì thêm.

Bầu không khí trong xe dần chìm vào im lặng như kim rơi đáy hồ, tôi chóng tay lên cằm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi trắng xoá kéo dài tận chân trời, cái lạnh heo hút rít qua từng khe núi cuốn lấy thị thành phồn hoa vùng biên giới.

Mãi cho đến khi chiếc gần đến toà nhà của Chi viện thì Laney bỗng lên tiếng đánh gãy sự im lặng : "Lilith, thật sự là...chúng ta đã...đã giết bọn họ sao ?"

Giọng chị run nhẹ nhưng ánh mắt chạm đến tôi thấp thoáng đốm lửa sáng kỳ lạ, như vừa pha lẫn giữa sợ hãi, đau xót và... ghê tởm ?Tôi không vội trả lời mà chậm rãi quay đầu nhìn thẳng vào mắt chị, không nao núng cũng không nhúng nhường, chỉ đơn giản như muốn nhìn sâu vào trong xé toạc lớp mặt nạ đang bao trùm lên mọi thứ.

Chị nghĩ rằng tôi chẳng biết gì sao ?

Hay lại là một phần trong kế hoạch khác ?

Tôi tự hỏi.

Ánh mắt tôi dừng lại trên người chị lâu đến mức khiến Laney bắt đầu cảm thấy không thoải mái, chị ho nhẹ một tiếng như muốn nói gì thêm nhưng tôi đã cắt ngang.

"Tại sao chị lại hỏi như vậy ?"

Laney bỗng hơi mất tự nhiên, chị hơi đảo mắt sang chỗ khác để tránh ánh nhìn của tôi.

"Chị đã nghe các kỵ sĩ nói.

Họ nói rằng...đã tìm thấy dấu vết còn sót lại của nhà chúng ta.

Nếu không, vì sao người được Ngọc Hồn ban phước rực rỡ nhất là chị vẫn còn sống ?"

Càng nói giọng chị càng nhỏ đi nhưng sự ám chỉ ngầm trong lời nói lại chắc chắn.

Chiếc xe đã dừng lại trước toà nhà của Chi Viện thẩm tra nhưng chúng tôi không vội mở cửa.

Cắn nhẹ khoé môi, chị rũ mắt xuống, thì thẫm : "Em lúc nào cũng giống cha... những việc tàn nhẫn như thế... chị không thể nào hiểu được..."

Laney đang cố đẩy mũi nhọn về phía tôi sao ?

Chị lại diễn ra một vở như thể đã quá ghê tởm với các việc làm tàn ác của gia tộc và lần này cũng là một trong số đó.Đáp lại câu hỏi của chị, tôi cụp mắt nhẹ nhàng nở một nụ cười, ngón tay khẽ vân ve chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út : "Chị nghĩ như vậy sao ?

Laney à, cha sẽ không vui khi nghe điều này đâu."

Bỏ lại một câu cảnh cáo mặc cho chị hiểu nó theo nghĩa nào, tôi phất tay ra hiệu cho người hầu mở cửa xe tháp tùng.

Bước xuống, chiếc áo choàng xoã rộng phía sau, tôi không quay lại nhìn.

Nhưng qua mặt kính xe, tôi thấy bàn tay Laney nhẹ nhàng lau một giọt nước mắt nơi khoé mắt, hay ít nhất là trông như thế.
 
Back
Top Bottom