Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não

Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não
Chương 160: Ngoại truyện 2: How I Met Your Mother (2)


Đối với quá khứ ngây thơ của Dương Bất Khí, thực ra đóa hồng nhỏ đã sớm nghe qua rồi.

Có đôi khi Từ Đồ Nhiên không có ở đây, Dương Bất Khí lại không rảnh quan tâm nó, nó cũng sẽ tìm tới trưởng nhóm thịt băm kia chơi. Mà dây rốn trong hình dạng thịt băm đó lại chẳng bao giờ né tránh quá khứ đen tối của Dương Bất Khí hết.

Vì thế, lúc nó nhìn thấy Dương Bất Khí trong hình dạng Godzilla đầu đất đang vụng về nhảy quanh Từ Đồ Nhiên trong hình dạng bóng đen, nó không những không bất ngờ mà còn xem rất thích thú, cắn từng miếng bỏng ngô phát ra tiếng vang răng rắc.

Dù thấy bóng đen đã sốt ruột nứt ra một khe hở như miệng, nó cũng chẳng nghĩ nhiều, vẫn sung sướng như thế.

Mãi tới khi "cái miệng" đó càng lúc càng lớn, sau đó ùm một tiếng, tóm trọn nửa cái đầu của Godzilla.

"..."

Đóa hồng nhỏ không kịp đề phòng, một miếng bỏng ngô bị nghẹn lại giữa nụ hoa.

Nhưng lúc này cả đóa hoa của nó đều ngớ hết cả ra, chẳng đoái hoài tới việc bị nghẹn mà chỉ ra sức nuốt xuống. Sau khi nuốt được, nó vô thức dùng rễ hút vài ngụm dung dịch dinh dưỡng để xoa dịu, ai ngờ chưa kịp thấm vào thì cảnh tượng khiến nó kinh ngạc hơn đã xuất hiện.

Cái bóng đen rộp một tiếng, cắn hẳn nửa đầu Godzilla rồi rút về.

Đóa hồng nhỏ: "..."

Nó im lặng một chút rồi lẳng lặng trả bỏng ngô về. Sau đó dùng hai lá cây cố gắng chống người lên, thử bò ra khỏi bình.

Sai lầm — Bấy giờ nó mới ý thức được chuyện này.

Chắc chắn có gì đó không ổn. Đây hoàn toàn không phải phim tình cảm gì hết.

Nhóc cây bên cạnh lại như chẳng hiểu gì, cả cái cây của nó nghiêng sang bên cạnh một chút, trên người toát ra hơi thở hoang mang.

Đóa hồng nhỏ hơi cạn lời nhìn nó, đã bình tĩnh trở lại. Nó quay lại nhìn hình ảnh trước mặt, chợt hiểu ra tại sao dây rốn lại thích hình dung Dương Bất Khí là "đầu đất" rồi...

Godzilla bị cắn mất nửa cái đầu mờ mịt ngẩng lên, miệng vết thương chẳng có bất cứ mô cấu trúc nào, thoạt trông đúng là như cục đất thật.

Dường như nó không biết đau. Nó chỉ nghiêng đầu qua rồi lặng lẽ bước về. Vùi mình vào trong đất, bắt đầu tự chữa trị cho mình.

... Sau đó, ngay sau khi chữa xong, nó lại chạy tới tìm cái bóng đen đang yên lặng nghỉ ngơi, dùng mấy cái chi ngắn cũn cỡn của mình để nhảy múa, mỗi bước đạp xuống đều khiến mặt đất rung chuyển.

Mãi tới khi bị bóng đen thiếu kiên nhẫn cắn lần nữa, nó lại yên lặng quay về. Tự chữa trị, sau đó lại mò sang...

Cứ thế lặp lại chừng hai ba lần, dường như Godzilla đầu đất cuối cùng cũng ngộ ra. Nó không còn ngốc nghếch đưa đầu cho bóng đen cắn nữa — Tương tự, mỗi lần trước khi đi qua, nó sẽ tự véo một phần của mình xuống, nặn thành hình dạng càng tròn càng tốt rồi cầm đi theo.

Đưa tới cạnh bóng đen, dùng cái chân trước ngắn ngủn thả xuống rồi lùi ra vài bước, sau đó tiếp tục điệu nhảy kỳ quái của mình.

Đóa hồng nhỏ: "..."

Nó suy nghĩ một lúc rồi từ từ thả hai tay đang chống hai bên ra, thả người về lại bình dung dịch dinh dưỡng. Sau đó nhặt bỏng ngô bên cạnh lên, bắt đầu nhai rôm rốp tiếp.

Trong lòng nó thầm đánh giá — Dù hơi đáng sợ, nhưng bản chất vẫn giống với phim tình cảm.

Mặc dù là kiểu khá khốc liệt.

Trong hình ảnh, quá khứ xa xôi được phát lại với tốc độ đáng sợ — Có lẽ là vì thấy đối phương rất biết điều, tự mang vật tế theo nên bóng đen cũng chẳng còn kháng cự gì với tên đầu đất ngu ngốc kia nữa. Có qua có lại, thậm chí nó còn có thể bình tĩnh đợi tên này nhảy xong mới quát đuổi đi.

Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, dù bóng đen không chấp nhận vật tế của đối phương nhưng vẫn yên lặng để mặc nó bên cạnh. Tuy nhiên, nó vẫn phớt lờ điệu nhảy vụng về của Godzilla.

Thế là Godzilla lại thay đổi lần nữa. Khi nó thấy bóng đen đang cố gắng bắt chước lại ngoại hình của những sinh vật khác, cuối cùng nó cũng nảy ra sáng kiến.

Nó cũng bắt đầu thay đổi hình dạng của mình.

Chân trước hiện tại ngắn quá, nó bèn nặn chân trước thành cánh, cơ thể quá cồng kềnh, thế thì đổi thành mảnh mai thanh lịch đi. Làn da quá bùn đất, nó nên thay cho mình vảy cá lấp lánh hay bộ lông mượt mà đây...

Cho tới cuối cùng, học theo ngoại hình của bóng đen, nó đã biến thành một con thỏ trắng không được bình thường cho lắm. Dù chỉ có thể loạng choạng đi bằng lỗ tai, nó cũng rất kiên trì cống hiến điệu nhảy chân thành của mình cho đối phương —

Tất nhiên, giờ nó đã rất thành thạo rồi. Biết khi nào nhảy thì đối phương sẽ chịu xem, và biết điều nên chạy khi nào.

... Lại sai lầm rồi.

Nhìn con thỏ trắng đang hào hứng dạy thỏ đen nhảy điệu nhảy mới của mình trong hình ảnh, đóa hồng nhỏ lại thay đổi nhận thức của mình lần nữa.

Gì mà phim tình cảm kinh dị chứ. Đây chỉ đơn giản là một bộ phim lịch sử đen —

Nhưng đúng lúc này, đầu nó đột nhiên bị người ta ấn xuống.

Đóa hồng nhỏ không kịp đề phòng, một miếng bỏng ngô trong nụ hoa lăn thẳng ra ngoài. Nó bất mãn cựa quậy một chút, phản ứng đầu tiên là giơ lá cây lên, nhưng mới vung lên đã như cảm ứng được gì đó nên đành ỉu xìu hạ xuống.

Ngay sau đó, một bàn tay vươn ra từ phía trên, nhấc cả đóa hoa của nó ra khỏi bình dung dịch dinh dưỡng, mang luôn cả bỏng ngô đang ăn dở đi.

"Chỉ không để ý con một lúc thôi mà buông thả quá nhỉ." Dương Bất Khí lắc lắc túi đồ ăn không còn bao nhiêu trong tay, nghiêm mặt nhìn xuống. Đóa hồng nhỏ rủ nụ hoa xuống, bất an vặn vẹo hai cái lá. Cây lớn bên cạnh thì lén vươn cành cây tới định kéo góc áo Dương Bất Khí, nhưng chưa kịp đụng vào đã bị Dương Bất Khí lườm luôn.

"Còn con nữa. Ăn cho lớn thây. Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tình hình không ổn thì phải gọi ta ngay mà." Giọng nói Dương Bất Khí không lớn nhưng ngữ khí lại cực kỳ nghiêm khắc. Trong ánh mắt trách móc của anh, cành cây nhô ra kia cũng lặng lẽ rụt về.

Nhưng hành động này lại khiến Dương Bất Khí phát hiện ra một thứ khác — Anh gạt cành lá của cây lớn ra, sau đó tháo cái túi mà khi nãy đóa hồng nhỏ treo lên đó xuống.

Qua túi nhựa bán trong suốt, rất nhanh anh đã nhận ra thứ bên trong là gì. Anh nhìn cái túi một lúc, quay sang nhìn đóa hồng nhỏ vẫn đang lo sợ bên cạnh: "Con chuẩn bị thứ này hả?"

Đóa hồng nhỏ vẫn ỉu xìu, nghe vậy thì tủi thân gật đầu.

Dương Bất Khí: "..."

Dương Bất Khí: "Con muốn cho Đồ Nhiên thấy những thứ này hả?"

Đóa hồng nhỏ ngẩng đầu lên dò chừng biểu cảm của anh, lại gật gù rất khẽ.

Tất cả những sắp xếp khác không đáng kể. Nhưng nó biết, những bong bóng này là quan trọng nhất.

Nét nghiêm túc trên mặt Dương Bất Khí thoáng dịu lại.

"Có lòng. Nhưng cô ấy vẫn đang ngủ. Con không thể tới đó được. Lát nữa ta sẽ mang vào cho." Anh tiếp tục cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, chỉ tới lối ra ngoài sân nhỏ, "Giờ con tự về phòng của mình đi. Tới bữa khuya ta sẽ gọi con. Đừng có kiếm gì ăn nữa đấy."

Đóa hồng nhỏ như được ân xá, lập tức gật đầu, ôm bỏng ngô rơi bên cạnh rồi lon ton chạy tới lối ra. Chạy được một nửa, nó chợt quay đầu lại, nhìn hình ảnh đang lơ lửng trong không trung rồi lại nhìn căn phòng Từ Đồ Nhiên đang nghỉ ngơi, giảm tốc độ lại.

Dương Bất Khí kiềm chế nhắm mắt: "Không đi nữa là bữa khuya ta không gọi nữa nhé."

Đóa hồng nhỏ do dự một hồi, cuối cùng vẫn ôm bỏng ngô, lưu luyến chạy đi.

Lúc này Dương Bất Khí mới thở phào nhẹ nhõm. Anh nghĩ một chút rồi nhìn cây lớn bên cạnh, lặng lẽ thở dài — Cái cây này lớn nhanh quá, giờ anh sắp không thấy được ngọn nữa rồi. Thêm việc nhóc này càng lớn càng ngốc, đôi khi Dương Bất Khí không biết nên giao tiếp với nó thế nào nữa.

Dương Bất Khí suy nghĩ một chút, vẫn cố gắng hết sức tiến hành giáo dục tư tưởng ngắn gọn cho nó. Nói đơn giản là muốn nó dùng chút đầu óc, đừng có làm theo mọi việc mà đóa hồng nhỏ nói, nếu thật sự xảy ra chuyện thì thì đóa hồng nhỏ chạy được, còn nó có chạy nổi không? Dù chạy được thì cái hố để lại phải làm sao, đợi cha mẹ tới lấp cho nó à?

... Nhưng mà nói thật, đối với một cái cây mà nói, riêng yêu cầu thứ nhất thôi đã khá quá đáng rồi.

Xét tới tình hình trước mắt, Dương Bất Khí cũng chẳng nói nhiều nữa. Thấy nó rủ lá cây xuống, anh cũng kịp thời dừng lại, quay đầu xử lý vấn đề mộng cảnh xâm nhiễm — May mà đúng như suy đoán của đóa hồng nhỏ khi nãy, tình hình hiện tại không quá nghiêm trọng.

Anh chỉ cần lấy Lưới bắt mộng mà Từ Đồ Nhiên giao cho mình ra, bắt hết tất cả mảnh vỡ mộng cảnh bị tràn ra ngoài này rồi nhét từng cái vào bình thủy tinh là được.

Sau khi thu dọn xong, anh lại dùng nhánh cây để đan thành giỏ, cẩn thận đem những bình thủy tinh nào bước vào trong phòng, men theo cầu thang dẫn tới lối vào dưới mặt đất, đi thẳng tới tổ cũ của Từ Đồ Nhiên.

Cấu trúc tổ cũ chưa bao giờ thay đổi. Từ Đồ Nhiên đang ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn cũ của mình.

Từ cầu thang nhìn xuống, có thể thấy từ phần eo trở xuống của cô đã trở lại hình dạng bóng đen, xòe ra như làn váy, gần như phủ kín cả cái giường cung điện, mà nửa người trên của cô vẫn duy trì trạng thái con người, ở giữa có bóng đen, đầu hơi nghiêng nghiêng, hai tay chồng lên nhau, hai mắt nhắm nghiền.

Có thể gọi là một tư thế ngủ kỳ quặc. Nhưng Dương Bất Khí lại thấy cực kỳ đáng yêu. Anh rón rén đi tới dưới cung điện, lần lượt lấy ra từng bình thủy tinh trong giỏ rồi mở nắp ra, bày trên đất — Được chủ nhân tác động, mộng cảnh bị rải rác lập tức hiện ra dưới dạng chấm sáng, ồ ạt lao tới phía Từ Đồ Nhiên đang ngủ.

Làm xong xuôi mọi chuyện, Dương Bất Khí mới hoàn toàn thả lỏng được. Suy nghĩ một lúc, anh lại lấy cái túi nhựa chứa đầy bong bóng mực trái tim và nhẹ nhàng đặt bên cạnh bình mộng cảnh.

Ở chỗ này, khi Từ Đồ Nhiên vừa tỉnh dậy hẳn sẽ thấy... Sau khi chắc chắn chuyện này, Dương Bất Khí đứng dậy, quay lại nhìn Từ Đồ Nhiên đang nằm trên "cung điện", khẽ cười rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Chẳng hề đế ý miệng túi nhựa đã bị lỏng ra từ khi nào, bị những đốm sáng đang lơ lửng vô tình cọ vào, nó đã hoàn toàn bung ra. Bong bóng tình yêu liên tục bay ra, xen lẫn trong chấm sáng rồi lướt tới phía Từ Đồ Nhiên như bồ công anh.

Như cảm giác được gì đó, Từ Đồ Nhiên vẫn đang trong giấc mộng lại bất giác cong môi, trong bóng đen mọc ra những xúc tu nhỏ trông có vẻ rất vui.

Cùng lúc đó.

Trong đại dương cấu thành từ mộng cảnh, hải lưu vẫn vận hành như trước. Những dòng hải lưu này không chỉ cuộn xoáy trong vùng biển thôi, một khi có người rơi vào trạng thái ngủ say, chúng sẽ thay đổi hướng chảy, chảy ngược vào dòng ý thức của người đó.

Mà rất không may. Vì phân thể hình chiếu Người Nuôi Dạy xuất hiện nên nước biển hôm nay không được sạch cho lắm — Chuyện này cũng dẫn đến việc đa phần người ngủ lúc này đều sẽ gặp ác mộng.

Ví dụ như —

Trong phòng học với ánh đèn chập chờn, bạn nhìn thấy một cô bé tóc đuôi ngựa trước mặt đang chầm chập quay đầu lại, phần cổ phát ra tiếng vang răng rắc. Trong phòng ngủ xa lạ, bạn nghe từ dưới gầm giường truyền tới tiếng gõ lộc cộc, rõ ràng là rất sợ nhưng vẫn vô thức bò tới mép giường, cúi người xuống nhìn.

Trong phòng nhỏ tối mịt, bạn nghe tiếng khóa cửa xoay, cánh cửa phòng đóng chặt đang bị mở ra từ bên ngoài. Trong gương, rõ ràng chỉ có hình ảnh phản chiếu của bạn, nhưng rõ ràng bạn lại thấy có người đang vỗ vai mình, vô thức quay đầu sang nhìn.

Đúng vào lúc này.

Trong một giấc mơ xa xôi khác, Từ Đồ Nhiên mới nuốt chửng con mồi mới đang uể oải vươn vai, vừa tính toán hoạt động sau khi tỉnh dậy của mình vừa xoay người bước ra ngoài.

Bất thình lình, có vài bong bóng mực đỏ nhẹ nhàng tràn tới. Chúng liên tục rơi lên vai, đầu cô, lúc va chạm phát ra tiếng vang rất nhỏ nhưng vẫn ngoan cố không bị vỡ.

Từ Đồ Nhiên kéo vài cái sang nhìn, trong tất cả bong bóng đỏ đều là trái tim. Chỉnh lại góc độ tí nữa là có thể thấy, trong mỗi trái tim còn ẩn chứa chữ nữa.

[Chúc], [Mừng], [Sinh], [Nhật]...

Ngoài ra hình như còn ẩn chứa những lời khác. Từ Đồ Nhiên cẩn thận đánh vần một lúc, vô thức đọc lại hai câu trong đó:

"Rất may mắn khi gặp được em..."

"Tối nay cùng nhảy chung nhé?"

...

Ai thấy may mắn cơ?

Chắc chắn không phải bút của Bút Tiên rồi.

Từ Đồ Nhiên suy nghĩ, không kìm được mà khẽ bật cười.

Thế là —

Trong phòng học chập chờn, cô gái kỳ lạ đã quay hẳn đầu lại. Trong phòng ngủ xa lạ, cuối cùng bạn cũng đã thấy rõ dưới gầm giường.

Trong phòng tối mịt, cửa phòng đã mở ra hoàn toàn, để lộ thứ đằng sau cửa. Trước gương, cuối cùng bạn cũng đã nhìn thẳng ra sau lưng.

Nhưng cảnh tượng kh*ng b* như trong tưởng tượng không hề xảy ra. Dù bạn đang ở trong giấc mơ nào, dù bạn đang đối diện với nỗi sợ tiềm tàng nào, lúc này đây, bạn chỉ có thể nhìn thấy trái tim, ruy băng, hoa tươi nở rộ và ánh đèn rực rỡ tràn ngập trong tầm mắt, vừa lấp lánh vừa xinh đẹp.

Hình như một ngôi sao nào đó đang rất vui, muốn chia sẻ ánh sáng của cô ấy cho bạn.

——————

Đóa hồng nhỏ: A, là phim tình cảm!

Đóa hồng nhỏ: A, là phim kinh dị!

Đóa hồng nhỏ: A, là phim lịch sử đen!

Nhóc cây: A... Xem chẳng hiểu gì hết.
 
Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não
Chương 161: Ngoại truyện 3: Chào mừng đến với thành phố Tân Sinh


Thành phố Tân Sinh.

Tương Lâm vẫn nhớ chỗ này.

Đó là một thành phố ảo chỉ tồn tại trong khu vực của Thể Đáng Ghét, một thế giới giả lập được tái tạo bởi ý thức và mộng cảnh của những người bị lạc vào đó.

Nhưng hình như "thành phố Tân Sinh" mà ả đang ở không giống chỗ đó cho lắm.

Chẳng biết đã nhìn quanh bao nhiêu lần rồi, ánh mắt Tương Lâm xuyên qua cửa sổ nhà hàng, đáp xuống bức tượng điêu khắc cực lớn trong quảng trường trung tâm, nhìn một lúc lâu, mãi tới khi vai bị người ta khẽ vỗ.

"Xin chào." Tương Lâm quay đầu lại, thấy người máy có đôi mắt điện tử màu xanh lam đang nghiêng đầu nhìn mình, xách hộp cơm đã đóng gói trong tay.

"Món ngài đã gọi ạ. Tổng cộng là 9 tệ, cho hỏi trả bằng tiền mặt hay..."

"Điểm." Tương Lâm không chút do dự, lấy thẻ thân phận cá nhân ra. Nhân viên phục vụ nhận thẻ rồi dùng cái máy đem theo quẹt ngay, vừa trừ điểm vừa nói: "Vì ngài là hội viên của quán chúng tôi nên từ hôm nay sẽ được nhận gấp ba lần điểm tiêu dùng hôm nay, có thể dùng cho lần sau ạ..."

Tương Lâm lơ đãng đáp lại, nhận lại thẻ thân phận và hộp thức ăn rồi xoay người rời khỏi nhà hàng.

Lần này ả mua món hamburger mới của nhà hàng, dùng thịt nhân tạo nhưng vẫn rất ngon. Trong túi còn tặng kèm hai thanh năng lượng miễn phí nữa. Tương Lâm mở ra, vừa đi vừa nhai ngấu nghiến, lúc đi ngang qua bức tượng lớn trên quảng trường lại dừng bước.

Đây là tượng của "Đấng Sáng Tạo" — Tất cả những người ả quen trong thế giới này đều nói với ả như thế.

Nhưng tượng này lại không giống với tượng mà trước đây Tương Lâm thấy.

Trong ấn tượng của ả, hình dạng của Đấng Sáng Tạo hẳn là một con giun khổng lồ, cả người quấn đầy mạch máu và dây điện. Nhưng trước mặt ả lại giống như một khối hình học màu đen khổng lồ không rõ ý nghĩa.

Dưới tượng là một bồn hoa. Bên trong được trang trí một số lượng lớn hoa giả điện tử — Những bông hoa giả này đều là của người khác. Chỉ cần người qua đường muốn, bất cứ lúc nào họ cũng có thể mua vài cành như thế trong tiệm rồi thành kính bỏ vào bồn hoa.

Điều đáng nói là dù tượng này đen nhánh, nhưng có lẽ vì có lớp sơn phủ đặc biệt nên luôn có thể phản chiếu ra ánh sáng màu huyền ảo dưới ánh sáng — Đặc điểm này khiến Tương Lâm liên tưởng tới một số thứ.

Nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc liên tưởng thôi.

Ả chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa tới vấn đề này, giống như việc từ trước tới giờ ả chưa bao giờ tìm hiểu xem tại sao rõ ràng mình đã bị Sao nuốt chửng, thế mà sau một giấc ngủ dài lại tỉnh dậy trong thành phố có bề ngoài như thành phố Tân Sinh này.

Không phải là không tò mò, chỉ là thấy không cần thiết lắm thôi. Từ khi tỉnh dậy, Tương Lâm đã phát hiện khả năng của mình đã bị tước mất, nói cách khác, hiện tại ả không còn gì để chống cự nữa; huống hồ gì, sau vài ngày quan sát, ả phát hiện hình như mình không ghét tình hình trước mắt này cho lắm.

Dù mất đi khả năng đặc biệt, nhưng khi tỉnh dậy ả lại có thẻ thân phận và một số điểm có thể dùng để tiêu dùng. Không nhiều, nhưng vẫn dùng được. Hơn nữa hiện tại ả đang nắm giữ cơ thể cô gái trẻ mà mình dùng trong hiện thực — Tất nhiên không phải cùng một cơ thể mà chỉ là bản sao thôi. Nhưng chí ít cơ thể này vẫn khỏe mạnh, tay chân nguyên vẹn, đánh được nhảy được, sẽ không thêm gánh nặng cho ả mà còn có thể tiếp tục tạo ra thu nhập nữa.

Tất nhiên Tương Lâm sẽ không chọn cách thiển cận là lấy cơ thể đổi lấy tiền. Hơn nữa trong "thành phố Tân Sinh" này, cơ chế hiến cơ thể để đổi điểm cũng đã bị bãi bỏ, muốn thay thế linh kiện vào người thì phải tự bỏ tiền ra.

Ả chọn cách bắt đầu lại từ bàn tay trắng. Làm công cũng được, buôn bán cũng được, không làm mấy chuyện đen tối là ổn. Mọi thứ không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng chỉ cần không nghĩ nhiều thì vẫn sẽ tìm được cách kiếm tiền thôi.

Đó là chưa kể, sau khi ở thế giới này nửa tháng, Tương Lâm đã phát hiện ra một chuyện khác —

Thời gian trong thế giới này tuần hoàn.

Như trong hộp thế giới của Sao vậy.

Sau chu kỳ, thế giới sẽ được đặt lại. Tất cả quay lại điểm bắt đầu, ả cũng sẽ tỉnh dậy trong căn nhà nhỏ của mình lần nữa. Nhưng khác với những người cònn lại, ả vẫn giữ được tất cả ký ức, nhưng ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.

Dù chuyện quay về trước giải phóng này lạ tới mức khiến người ta trợn tròn mắt, nhưng nhờ có ký ức được giữ nguyên, cuộc sống lại trôi qua khá dễ dàng — "Thành phố Tân Sinh" hiện tại đã xóa bỏ những rào cản lớn giữa các khu vực khác nhau, không có sự độc quyền và ràng buộc của các nhà thờ, tất cả mọi người đều có cơ hội để khiến cuộc sống của mình tốt hơn, cơ hội chỗ nào cũng có.

Tương Lâm cũng chẳng truy cầu gì quá cao siêu. Nhờ lợi thế có ký ức, ả nắm bắt được một vài cơ hội xung quanh, tạo ra con đường thu nhập ổn định là được. Tốt nhất là có thêm thời gian rảnh một tí, đủ để dạo chơi khắp nơi... Giống như bây giờ vậy.

Và khi những nhu cầu này được thỏa mãn hết, bản chất của thế giới này không còn quan trọng với ả nữa.

Khỏi tìm tòi nghiên cứu, khỏi tìm ra sự thật. Thậm chí ả còn cố gắng tránh né tất cả những gì có liên quan tới thuyết huyền bí trong thế giới này — Ả biết "thành phố Tân Sinh" này đang được một sức mạnh thần bí chăm nom. Đủ loại sự tích và bí ẩn trập trùng, ngoài "Đấng Sáng Tạo" ra còn có rất nhiều tín ngưỡng khác của nó lưu truyền trên vùng đất này. Theo như Tương Lâm được biết, có "Thánh x*c th*t" và "Phản Đấng Sáng Tạo" nữa...

Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới ả?

Quan tâm thế giới này thật hay giả làm gì. Quan tâm người đứng sau là tốt bụng hay ác ý làm chi. Không cần biết bản thân tồn tại được bao lâu, hoặc mọi thứ chỉ là một giấc mơ trước khi tan biến. Cuộc sống hiện tại khiến ả cảm thấy rất thoải mái, rất thỏa mãn, như thế là đủ rồi.

Tương Lâm lẳng lặng nghĩ, nhét luôn miếng hamburger cuối cùng vào miệng rồi thuận tay dùng nước cạnh quảng trường rửa sạch tương trên tay. Ả cúi đầu không biết có nên ăn hết thanh năng lượng được tặng không thì chợt nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trước mặt ả, bức tượng hình học đen khổng lồ kia vẫn đứng lặng như tờ, ánh sáng rực rỡ bên ngoài lưu động liên tục.

Mãi tới khi tới gần, Tương Lâm mới phát hiện trong bồn hoa dưới tượng không hoàn toàn chỉ có hoa điện tử giả mà còn có một ít tiền xu nữa. Xem ra là có ai đã dùng nơi này như một hồ cầu nguyện rồi.

Tương Lâm nhìn pho tượng chằm chằm một lúc rồi lại cúi đầu nhìn thức ăn đang ôm trong lòng, chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm thở dài, lấy một thanh năng lượng từ trong đó ra bỏ vào bồn hoa bên dưới pho tượng.

"Dù mi có mục đích gì, ta vẫn thấy nên cảm ơn mi một tiếng." Ả ngước mắt nhìn về phía pho tượng, nói một mình, "Nhưng ta lại không muốn tới nhà thờ. Nói thật, ta cũng không quá muốn gặp mặt mi đâu..."

"Vậy nên, cứ thế này đi."

"Cảm ơn."

Ả lùi lại vài bước, lẳng lặng nhìn lên pho tượng trước mặt, im lặng một lúc rồi thuận tay rút thanh năng lượng còn lại trong túi ra, vừa xé bao bì vừa dứt khoát xoay người bỏ đi.

— Bên này. Trong một nhà thờ nào đó ở thành phố Tân Sinh.

Từ Đồ Nhiên đang đứng trên bục giảng thuyết, thuận tay khép lại cuốn sổ đang cầm: "Được rồi, cuộc họp định kỳ hôm nay tới đây tôi. Vẫn như cũ, tất cả các vị Thần, dù là thần ác hay thần thiện, đều làm ơn che giấu cho tốt vào, làm theo thiết lập nhân vật của mình đấy nhé. Nhất là Từ Đồ Nhiên Đấng Sáng Tạo và Từ Đồ Nhiên Phản Đấng Sáng Tạo, hai người có thể thay ca cho nhau, nhưng lần sau ít ra cũng nhớ đổi ngày nhé, được không?"

Nói xong, cô đảo mắt nhìn xuống dưới. Trên ghế là một loạt thiếu nữ mặc váy đen — Ngoài "Từ Đồ Nhiên Đấng Sáng Tạo" và "Từ Đồ Nhiên Phản Đấng Sáng Tạo" mới được nhắc tới còn có Từ Đồ Nhiên Thánh x*c th*t. Đây là ba hóa thân cấp cao nhất, cũng đang ngồi ở vị trí chính giữa.

Nói đúng hơn thì "Đấng Sáng Tạo" và "Thánh x*c th*t" có lịch sử lâu đời nhất. Tiếp theo là Phản Đấng Sáng Tạo, nhưng cái danh này là do Từ Đồ Nhiên tạo ra khi nhớ ra bản thể của mình nên vẫn còn khá mới.

Tiếp theo đó là một số hóa thân được tách ra để đáp ứng những tín ngưỡng mới khi chu kỳ được tích lũy, bao gồm nhưng không giới hạn là Thần mèo, Thần nhảy múa, Thần máy quét rác, Thần không khí trong lành... Vì mới được lập chưa bao lâu nên công việc liên quan cũng không nhiều lắm. Tuy nhiên để tiện, Từ Đồ Nhiên vẫn cho mỗi vị Thần một hóa thân, dù sao chẳng ai chê công nhân miễn phí bao giờ mà.

Nhắc tới công nhân, Từ Đồ Nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác.

"Đúng rồi, Tương Lâm kia ấy, ả có tìm tới mấy người không?"

Cô thu dọn đồ đạc, khó hiểu nhìn xuống dưới. Các cô gái váy đen bị cô hỏi thế thì xì xào bàn tán với nhau một lúc, giác hút trên khuôn mặt tạo thành từ sương đen giãn ra, như đang nói chuyện với nhau.

Sau đó thì cùng nhau lắc đầu.

"Lạ quá." Từ Đồ Nhiên lẩm bẩm, khẽ lắc đầu.

Cô đã cố tình tách Tương Lâm ra rồi đưa vào Hộp tín ngưỡng này — Không phải vì tốt bụng, chỉ đơn giản là vì tò mò thôi.

Có lẽ vì mối quan hệ giữa Ngày dài và Đêm trường nên ngay khi vừa nuốt Tương Lâm, Từ Đồ Nhiên đã cảm giác được một vài thứ trong ý thức của ả.

Nhưng lúc đó đang bận đánh nhau nên không rảnh để để ý. Mãi tới sau này, khi tiêu hóa từ từ lại, cô mới rảnh để chậm rãi mở xem những thứ đó.

Sau đó thì nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Cô tách riêng ý thức của Tương Lâm ra, bỏ vào trong Hộp tín ngưỡng của mình.

Cô rất tò mò, khi thoát khỏi mọi gông cùm xiềng xích thì tên này sẽ chọn lựa thế nào.

Tất nhiên vẫn phải quan sát. Các tín đồ là đôi mắt của cô. Nhưng tất cả những gì cô làm cũng chỉ có quan sát mà thôi, cô không có ý định can thiệp quá nhiều vào lựa chọn của Tương Lâm, cũng chẳng có thời gian.

Hơn nữa Từ Đồ Nhiên nghĩ chắc chắn tên đó sẽ ý thức được thế giới này không ổn. Ý thức được có điều khác thường ắt sẽ đi tìm kiếm sự thật. Vì để tìm kiếm sự thật, cuối cùng ả sẽ đụng độ với sức mạnh thần bí sinh ra thế giới này — Mà rất không may, sức mạnh thần bí của thế giới này đã bị Từ Đồ Nhiên nắm độc quyền rồi. Chỉ cần Tương Lâm tìm, sớm muộn gì cũng sẽ dính líu tới cô.

Mà tới khi đó, cô sẽ cho Tương Lâm một cơ hội khác để lựa chọn — Tiếp tục tồn tại trong thế giới không ngừng tuần hoàn này, hoặc chọn cách thoát khỏi sự giả dối, bị Từ Đồ Nhiên nuốt chửng rồi tiêu hóa lần nữa.

Tất nhiên, nếu hai bên không xung đột lợi ích, có thể đạt tới thỏa thuận thì cô nghĩ phát triển tới bước hợp tác cũng không tệ. Ví dụ như trả lại một phần sức mạnh cho Tương Lâm, để ả trở thành một người đại diện cho mình trong Hộp tín ngưỡng...

Nhưng đã qua mấy lần tuần hoàn rồi mà Tương Lâm vẫn chưa tìm tới, chuyện này khiến người ta hơi nghi hoặc.

"Sao thế nhỉ. Với khả năng của ả, chắc hiện tại không bị mê muội gì đâu nhỉ?" Từ Đồ Nhiên mím môi, chân thành đặt câu hỏi, ánh mắt lướt qua một cô gái váy đen đột nhiên giơ tay lên.

"Cô nói cái gì? Ả rất lười hả... Ừ, tôi biết ả rất lười. Nhưng chắc cũng chẳng lười tới mức này đâu nhỉ, thế thì quá vô lý rồi..."

...? Chờ chút.

Từ Đồ Nhiên nói được một nửa rồi như chợt ý thức được gì đó, lặng lẽ im miệng, rơi vào trầm tư lần nữa.

Cùng lúc đó, trong nội thành cách biên giới mấy nghìn mét, Tương Lâm đang ngồi trên bậc thang cầu vượt sáng ngời, mở cái túi trong tay ra lần nữa, thuận tay lấy một lon bia mới mua rồi mở ra.

Bia cũng là sản phẩm mới, không biết cho thêm gì bên trong mà mới mở ra đã trào một đống bọt, Tương Lâm không kịp chuẩn bị nên bị văng tứ tung trên quần áo. Ả thấp giọng mắng một tiếng, luống cuống vung tay chân, loay hoay một lúc lâu mới ngồi yên.

Ả nhìn những dãy đèn neon lớn ở phía xa xa, uống ực một ngụm rồi "À" một tiếng.

Thỏa mãn ợ một tiếng vang lừng.

[XONG TOÀN TRUYỆN]
 
Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não
Chương 162: Ngoại truyện 4: Nếu Đồ Nhiên thức tỉnh sớm hơn Dương Bất Khí


*Chỉ là tình huống giả tưởng nếu Từ Đồ Nhiên thức tỉnh sớm hơn Dương Bất Khí hai năm.

*Khả năng của cả hai đều có chỉnh sửa, khuynh hướng của Từ Đồ Nhiên là Thiên tai, Trật tự, Sinh mệnh, sau đó có thêm Dự báo; khuynh hướng của Dương Bất Khí là Thú hoang nâng cấp.

*Tuyến thời gian vào ngành của Bồ Hàm với Phỉ Phỉ cũng được sửa lại, đổi thành cùng lúc với Dương Bất Khí.

*Thiết lập không có tác dụng gì, chỉ để làm tròn logic:

Năm thứ ba sau khi người gỗ phản bội bỏ trốn, Đồ Nhiên thức tỉnh sớm nhưng hệ thống (dây rốn) không thức tỉnh chung, ánh sao khuynh hướng Dự báo cũng đang say giấc nồng (không cộng thêm điểm hệ thống). Vì chưa thức tỉnh hoàn toàn nên các khuynh hướng đã có thăng cấp rất chậm.

Hai năm sau, Dương Bất Khí không có ký ức cũng thức tỉnh. Sau đó không bao lâu, hệ thống dây rốn cũng thức tỉnh với ánh sao Dự báo và quay về với Đồ Nhiên...

1.

Lần đầu tiên Dương Bất Khí gặp Từ Đồ Nhiên là ở một căn homestay.

Hôm đó đám bạn thời đại học tụ họp, chẳng biết ai đã lôi ra một hộp boardgame. Họ hào hứng mở hộp ra nhưng không hề biết thứ được mở là một trò chơi giết chóc tàn khốc.

Lòng người khác nhau, dưới sự thúc đẩy ác ý của trò chơi, rất nhanh mọi người đã tan đàn xẻ nghé, thân ai nấy lo. Dương Bất Khí cố gắng hết sức cũng chỉ có thể cứu được nhóm bốn năm người kể cả anh. Ngay lúc anh nghĩ bản thân đã phải bỏ mạng trong trò chơi kỳ lạ này, đằng trên homestay lại vang lên một tiếng động cực lớn.

Sau đó anh chợt thấy một cô gái xuất hiện trên sàn nhà tầng 2 như một vị thần giáng thế, mái tóc bay phất phới nhưng lại như được buộc hờ. Ánh mắt cô hờ hững đảo quanh, nhuốm chút bệ vệ, rõ ràng trên cầu thang có vô số bóng đen đang bò lúc nhúc nhưng mặt cô vẫn lạnh tanh.

Sau đó, anh thấy cô hành động.

Bước lên cầu thang, cong lưng xuống như một con thú hoang đầy vẻ hiếu kỳ, vươn các khớp xương ra rồi vồ lấy con mồi đã xác định như một tia chớp.

Lúc đó Dương Bất Khí đang đứng ở cuối cầu thang, trong mắt anh là bóng dáng đang càng lúc càng tới gần mình — Mà ngay lúc anh vô thức muốn cử động, bên tai lại có tiếng gió vụt qua.

Cô gái đó vút qua tai anh nhanh như tên bắn.

Cô nâng chân phải lên, đá chính xác vào cái bóng đen ở sau lưng anh.

2.

Lần thứ hai gặp Từ Đồ Nhiên là vài tháng sau đó.

Vì "người chuyên nghiệp" tới kịp nên Dương Bất Khí đã sống sót sau sự kiện homestay ấy. Cũng chính vì sự kiện đó, cuộc đời của anh đã rẽ sang một hướng không thể ngờ tới được.

— Sau khi thoát chết, anh đổ bệnh nặng. Bệnh hơn một tháng, khỏi rồi lại phải tiếp nhận kiểm tra và tư vấn tâm lý của "tổ chức chuyên nghiệp". Cuối cùng kết luận nhận được là anh đã bị thứ được gọi là "Thể Đáng Ghét" trong sự kiện homestay đó ảnh hưởng, từ đó đánh thức được siêu năng lực của mình...

À không, nói theo thuật ngữ chuyên môn thì là "tố chất".

Tố chất, phản kháng bị động. Khuynh hướng, Thú hoang, Đêm trường. Khả năng cụ thể hiện tại là lúc gặp phải đòn tấn công về tinh thần, Dương Bất Khí có thể ép mình hóa thú, từ đó ổn định trạng thái tinh thần của bản thân và chống lại sự quấy nhiễu từ bên ngoài.

Nếu sử dụng đúng cách còn có thể giúp người khác ổn định tinh thần ở một mức độ nào đó nữa.

Nói chung thì đây là một kỹ năng phòng ngự rất thực tế. Nhờ vậy mà Dương Bất Khí mới nhận được lời mời nhận việc từ các chuyên gia.

Anh cẩn thận suy nghĩ rất lâu, rất muốn hỏi cô gái chạy như bay trên cầu thang trước đó thuộc tổ chức nào nhưng vẫn không thể thốt ra thành lời được. Cuối cùng anh chọn đại một tổ chức lớn tên là "Viện Từ Tế", thuận lợi vượt qua thời gian huấn luyện cơ bản một tháng và chính thức bước vào kỳ thực tập.

Chính sách thực tập của viện Từ Tế có người hướng dẫn. Dương Bất Khí và hai người mới đã vượt qua thời gian huấn luyện lập thành một nhóm — Đó là một cặp đôi thanh mai trúc mã, nam tên Bồ Hàm, nữ tên thân mật là Phỉ Phỉ, khuynh hướng khả năng lần lượt là Biết tuốt và Dự báo, khá xứng đôi.

Vào cái hôm chính thức thực tập, ba người họ đã chờ sẵn ở một phòng họp nhỏ. Bồ Hàm với Phỉ Phỉ nhỏ giọng thì thầm với nhau, Dương Bất Khí thì ngồi một mình một bên, vừa chờ vừa im lặng vẽ nguệch ngoạc lên sổ.

Chợt, cửa mở ra. Một cô gái buộc tóc hờ hững ngáp dài bước vào, lười biếng ngồi xuống một chiếc ghế ngẫu nhiên, vuốt vuốt tóc để lộ đôi mắt gần như y hệt như trên bản vẽ nguệch ngoạc của Dương Bất Khí.

"Chào buổi sáng... À không, chào buổi trưa nhé." Cô gái nhìn thời gian, bình tĩnh nói, "Tự giới thiệu tí nhé, tôi họ Từ, Từ Đồ Nhiên."

"Từ hôm nay tôi sẽ là người hướng dẫn ba người thực tập."

3.

Gọi là người hướng dẫn nhưng Từ Đồ Nhiên trông trẻ hơn ba người họ nhiều.

Sau này mới phát hiện đúng là Từ Đồ Nhiên nhỏ hơn họ thật, cô mới 19. Chỉ là cô vào ngành sớm, đã thức tỉnh và gia nhập viện Từ Tế từ hai năm trước rồi.

Sau một thời gian nữa Dương Bất Khí mới biết thực ra ba người họ vốn không phải do Từ Đồ Nhiên dẫn dắt.

Là nhà ngoại cảm có ba khuynh hướng cực hiếm, Từ Đồ Nhiên đã là đối tượng đào tạo trọng điểm của viện Từ Tế từ khi mới nhận việc rồi. Hơn nữa sự kết hợp khuynh hướng của cô có thể nói là tuyệt chưa từng thấy —

Thiên tai, Trật tự, Sinh mệnh. Hai khuynh hướng đầu thiên về tấn công và khống chế hiện trường, khuynh hướng cuối thì thiên về tự vệ, vừa công vừa thủ được, đúng là chiến binh toàn diện trời sinh.

Đặc biệt, khả năng Tế bào Hela* khuynh hướng Sinh mệnh đã đem tới cho cô khả năng tự chữa lành mạnh mẽ. Dù vết thương nặng tới cỡ nào, cô chỉ cần nằm vài ngày là có thể nhảy nhót tưng bừng trở lại, thậm chí đôi khi còn có thể hồi phục vết thương trong nháy mắt nữa. Theo một ý nghĩa nào đó thì gọi là kỹ năng buff máu cũng chẳng ngoa.

(*) Tế bào Hela là một loại tế bào thuộc dòng tế bào bất tử được sử dụng trong các nghiên cứu khoa học.

Cộng thêm việc đầu óc cô nhanh nhạy, tinh thần ổn định, dám đánh dám xông pha, hung hãn không sợ chết nữa. Vì thế dù cấp của cô chưa hẳn là cao, ba khuynh hướng chỉ mới cấp Đăng nhưng chiến tích lại hết sức chói lọi, có thể nói là một trong những chiến binh hàng đầu của viện Từ Tế.

Mà theo lý thì chiến binh hàng đầu thế này sẽ không được cử đi hướng dẫn người mới.

— Nhưng trên đời luôn có bất ngờ mà.

"Nghe nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần trước, chẳng hiểu sao Đồ Nhiên lại bất tỉnh nhân sự. Sau khi ra ngoài thì ngủ liền tù tì mấy ngày khiến cấp trên hoảng hết cả lên."

Lúc ba người mới tụ lại nói chuyện, Phỉ Phỉ, người hướng ngoại nhất, đã kể thông tin mình nghe được: "Tới nay vẫn chưa làm rõ được nguyên nhân. Cấp cao sợ trên người cô ấy có vết thương ẩn nên ra lệnh nghiêm cấm cô ấy tham gia công việc có mức độ nguy hiểm cao nữa mà phải ở viện kiểm tra."

Nhưng đương sự lại thực sự không chịu ngồi yên, cứ làm phiền đòi cơ hội làm người hướng dẫn người mới thực tập để giết thời gian.

Bồ Hàm nghe vậy thì rất kinh ngạc, vừa lọc thịt cá cho Phỉ Phỉ vừa cảm thán bồ mình quá giỏi, tìm tin tức nhạy thật.

Dương Bất Khí nhìn anh ta, anh cũng đang ngậm một miếng sườn, nhất thời không biết có nên ăn hay không.

4.

Từ Đồ Nhiên rất nổi tiếng ở viện Từ Tế.

Rất nhanh Dương Bất Khí đã biết được sự thật này.

Nghe nói trong viện cô còn có một nhóm nhỏ tên là "Thị Trấn Cổ Tích", bình thường đều sinh hoạt chung với nhau, là kiểu như có thể tới giúp cô học bài thâu đêm trước kỳ thi đại học ấy.

Thường nhóm nhỏ đó sẽ cùng đi làm nhiệm vụ chung, nhưng vì giờ tình hình của Từ Đồ Nhiên đặc biệt nên họ chỉ có thể tạm thời chịu đựng tình huống vắng mặt thế này.

Người lập nhóm nhỏ đó tên Chu Đường, trước khi đi nhiệm vụ xa nhà còn cố tình đứng ngoài phòng giảng nhỏ của Từ Đồ Nhiên để nhìn vào nữa. Sau khi dùng ánh mắt khá bắt bẻ để quan sát một lượt, cô ta gọi riêng Dương Bất Khí ra, gửi lại cho anh một file ppt.

Dương Bất Khí lấy điện thoại mở ra xem, trang đầu trong ppt là một cụm chữ to in đậm [Hướng dẫn chăm sóc Đồ Nhiên].

"..." Sao đột nhiên quá vậy.

"Tóm lại là như thế. Đợt này phiền anh chăm sóc Đồ Nhiên rồi." Chu Đường nghiêm túc nói, "Yêu cầu của tôi không cao đâu, giám sát cô ấy ăn ba bữa, đốc thúc cô ấy kiểm tra thường xuyên là được. Con người cô ấy không ai quản lý là lại ăn bậy ăn bạ..."

Đối phương nói chân thành tới mức khiến Dương Bất Khí cảm thấy hơi lo lắng vì được để ý. Anh cẩn thận đồng ý rồi đánh dấu vài điểm quan trọng trên ppt dưới ánh mắt của Chu Đường. Khó khăn lắm mới nói xong, anh chợt nhớ ra chuyện gì đó nên hơi ngượng ngùng hỏi tại sao trong ba người cô ta lại tìm tới mình.

Theo lý thì Phỉ Phỉ, người cùng là nữ, sẽ có khả năng lớn hơn chứ.

Chu Đường kinh ngạc nhìn anh: "Anh đang nói gì vậy? Người ta đang yêu đương mà."

Dương Bất Khí: "... ?"

Thì? Có gì logic không?

Chu Đường suy nghĩ một lát rồi giải thích một cách dễ hiểu hơn: "Chỉ có mình anh là độc thân thôi."

Dương Bất Khí: "..."

Hiểu, người ta thì yêu đương, còn tôi thiếu tình thương đúng không?

5.

Tuy nói thế nhưng Dương Bất Khí vẫn rất để ý tới lời nhờ cậy của Chu Đường.

Từ Đồ Nhiên cũng rất hợp tác — Chẳng biết có phải ảo giác của Dương Bất Khí không mà anh cứ cảm giác lúc hai người ở cạnh nhau lại có cảm giác rất thân quen, rõ ràng chưa quen biết nhau bao lâu nhưng cứ như là déjà vu vậy, cứ như mới sinh ra đã là như thế rồi.

Nhưng rất nhanh anh đã nhận ra một chuyện khác.

— Chỗ khó trong việc chăm sóc Từ Đồ Nhiên không phải trong sinh hoạt hàng ngày.

Mà là trong Cõi — Khu vực kỳ dị.

6.

Đúng vậy, công tác hiện trường.

Dù vẫn đang trong kỳ thực tập nhưng nhóm Dương Bất Khí cũng có nhiệm vụ ở hiện trường.

Bình thường đều đi để hỗ trợ cho người khác hoặc kiểm tra và thu thập tài liệu ở một Hộp có tình hình ổn định. Nhìn chung rủi ro tương đối thấp.

Nhưng chỉ là "nhìn chung" thôi.

Vẫn là câu nói đó, trên đời luôn có bất ngờ mà.

Như bây giờ đây — Họ đang ở trong một Hộp trắng, Cõi được cho là "Tất cả đều ổn" và được quản lý bởi tổ chức khác.

Sự thực là từ khi bước vào, họ chẳng thấy một người sống nào hết.

Từ Đồ Nhiên thành thạo lấy sổ quy tắc ra, thành thạo kích hoạt và thành tạo đánh dấu một số mục "Tuyệt đối không được" trong đó.

"Sổ quy tắc nhắc nhở không được lên tầng 3..." Từ Đồ Nhiên vừa nói vừa đi vòng quanh, "Ba người thấy thế nào?"

"..." Cả ba người mới cùng im lặng.

Chốc sau, Phỉ Phỉ khuynh hướng Dự báo lên tiếng đầu tiên: "Nhưng linh cảm của tôi mách bảo rằng ở tầng 3 sẽ có manh mối quan trọng."

Bồ Hàm khuynh hướng Biết tuốt lập tức nói theo: "Tôi cũng thấy ở tầng 3 có mảnh vỡ manh mối."

"Ừm." Từ Đồ Nhiên gật đầu không hề do dự, "Rất vui vì chúng ta đã có chung suy nghĩ. Thế mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, lát nữa lên tầng 3."

Chỉ có Dương Bất Khí còn chưa kịp mở miệng nói gì đã cảm thấy có gì đó không ổn: "...???"

Ủa, mấy người khoan đã!

7.

Dương Bất Khí, khuynh hướng Thú hoang, tố chất Phản kháng bị động, ưu thế là luôn giữ vững trạng thái tinh thần dù đối diện với bất cứ bất thường gì.

Ít nhất là Biết tuốt đã kiểm tra cho anh trước đây đã nói như thế, vì vậy mà còn bị Từ Đồ Nhiên gọi đùa là "Capybara" nữa.

Nhưng vào lúc này, Dương Bất Khí lại cực kỳ nghi ngờ kết quả kiểm tra ấy.

Không ổn, không ổn chút nào hết.

8.

Thực ra điểm nổi trội thực sự trong khả năng của Dương Bất Khí là không chỉ có thể ổn định trạng thái của mình vĩnh viễn mà anh còn có thể giúp những người xung quanh ổn định tinh thần.

Dương Bất Khí nhìn ba người đang cực kỳ hào hứng bên cạnh.

Lại nảy sinh nghi ngờ dữ dội về khả năng của mình.

9.

Từ Đồ Nhiên: "Chốt nhé, lên tầng 3!"

Bồ Hàm & Phỉ Phỉ: "Tầng 3 tầng 3!"

Dương Bất Khí: "Ờ thì, xin lỗi, đợi tí..."

Từ Đồ Nhiên: "Tìm thử thang máy ở đâu đi?"

Dương Bất Khí: "? Đợi đã, sổ quy tắc bảo đừng đi thang máy mà..."

Từ Đồ Nhiên: "Tìm được rồi! Tầng 3 tầng 3..."

Dương Bất Khí: "..."

Dương Bất Khí yên lặng. Dương Bất Khí nhắm mắt.

Dương Bất Khí và những người khác cùng vào thang máy, lặng lẽ ấn nút đóng cửa rồi lại lặng lẽ ấn nút tầng 3.

10.

Rất thích Sinh mệnh. Rất thích cuộc sống. Rất thích sao.

Mỗi lần từ Cõi về với Từ Đồ Nhiên, trong lòng Dương Bất Khí đều lặp đi lặp lại câu này.

Có lẽ vì câu dài quá nên mỗi lần muốn nhẩm đều chỉ còn lại mỗi câu "Rất thích sao". Ngày nào cũng nhẩm mấy trăm lần.

Anh cũng chẳng hiểu tại sao.

11.

May mà đây chỉ là kỳ thực tập, chính thức sẽ không có nhiều cơ hội để anh đi với Từ Đồ Nhiên.

Hơn nữa không phải nhiệm vụ hiện trường nào cũng đều phải vào trong Cõi. Đôi khi chỉ cần tới khu vực của tổ chức khác để tặng ít quà là được rồi.

Khi các nhiệm vụ tương tự nhiều hơn, rất nhanh Dương Bất Khí đã nhận ra được một chuyện khác.

Là Từ Đồ Nhiên thật sự rất nổi tiếng.

Dù là viện Nhân Tâm ngang hàng với viện Từ Tế hay cửa hàng nhà họ Khương chuyên buôn bán đạo cụ Thể Đáng Ghét, tất cả đều rất tốt với cô. Nghe nói năm xưa Tô Tuệ của viện Nhân Tâm nghe Từ Đồ Nhiên sắp thi đại học còn cố tình chạy tới tự đề cử mình, nói mình có thể giúp học Văn — Nhưng chẳng hiểu sao lại bị nhóm Chu Đường từ chối thẳng thừng.

Lúc nghe Từ Đồ Nhiên tự kể, anh mới biết lúc mới vào ngành, thực ra Từ Đồ Nhiên đã tiếp xúc với viện Nhân Tâm trước, bên kia cũng rất tích cực mời cô về. Nhưng Từ Đồ Nhiên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chọn viện Từ Tế.

Dương Bất Khí hỏi nguyên nhân nhưng Từ Đồ Nhiên chỉ bảo do khác biệt về suy nghĩ; sau này mới biết tên đầy đủ của viện Nhân Tâm là "Bệnh viện tâm thần Nhân Tâm", cô thấy khó nghe nên không vào.

Dương Bất Khí nghĩ thấy cũng lạ, tên đầy đủ của viện Từ Tế là "Viện điều dưỡng tâm thần Từ Tâm Tế Dân" mà...

Hình như cũng đâu có khá khẩm hơn là bao?

Từ Đồ Nhiên lẳng lặng nghiêng đầu, nhìn sang chỗ khác.

"Bởi mới bảo là khác biệt về suy nghĩ đấy."

Thông tin kém quá.

12.

Tuần thứ năm từ khi theo Từ Đồ Nhiên học, tự dưng cô lại chạy mất.

Nghe nói nhóm Thị Trấn Cổ Tích đụng phải vấn đề ở nhiệm vụ bên ngoài, tất cả bị kẹt trong một Cõi không ra được. Vốn cấp cao vẫn muốn lừa Từ Đồ Nhiên để cô không liều, kết quả là không giấu được, lúc phản ứng lại thì cô đã chạy mất tăm rồi.

Gặp lại là một tuần sau đó — Trong phòng bệnh đặc biệt ở viện Từ Tế.

Từ Đồ Nhiên nằm trên giường bệnh, bên cạnh là người của Thị Trấn Cổ Tích vây quanh, hai mắt cô nhắm nghiền, trên ngực đặt một đóa hoa trắng nhỏ.

Ai không biết còn nghĩ là đi rồi nữa, khiến Dương Bất Khí chết khiếp.

13.

Phỉ Phỉ tận dụng mối quan hệ xã hội của mình để nghe ngóng thông tin, bảo Từ Đồ Nhiên bị ô nhiễm trong Cõi, phải thanh lọc trong phòng bệnh một thời gian.

Là một người mới, Dương Bất Khí vẫn chưa hiểu thanh lọc là như thế nào lắm. Anh chỉ biết lúc mình hít một hơi thật sâu, lén đứng ngoài nhìn vào phòng bệnh, thứ đầu tiên mình nhìn thấy là cái chân bó bột đang treo trên cao của Từ Đồ Nhiên. Trên thạch cao còn vẽ phù văn rất phức tạp nữa.

Anh đứng bên ngoài, im lặng nhìn rất lâu.

Lần đầu tiên trong đời, anh ghét tố chất của mình tới mức đó.

14.

Mọi người trong Thị Trấn Cổ Tích trở về từ cõi chết nên vẫn còn phải cách ly để đánh giá và viết báo cáo. Tất nhiên chuyện chăm sóc Từ Đồ Nhiên vẫn vào tay Dương Bất Khí.

Dương Bất Khí ngồi cạnh giường của Từ Đồ Nhiên, vừa đọc tài liệu về phù văn thanh lọc vừa lẳng lặng trông chừng cô. Chẳng biết đã qua bao lâu, anh nghe thấy tiếng động nhỏ nên ngẩng đầu lên nhìn, chạm phải đôi mắt đang mở của Từ Đồ Nhiên.

Dương Bất Khí vội hỏi cô thấy thế nào. Từ Đồ Nhiên mờ mịt lắc đầu, sau một lúc lâu mới lên tiếng như đã tỉnh táo lại:

"Tôi mới nằm mơ."

Dương Bất Khí: "?"

"Trong mơ tôi đang đi trong Cung điện Trật tự, đằng trước có một con vật nhỏ."

Từ Đồ Nhiên vừa nói vừa khó khăn khua tay: "Mềm lắm, tai dài, hơi giống thỏ. Nhưng cái mặt lại trông rất giống capybara."

Bình thường cô luôn lố lăng và khí thế, giờ hiếm khi lại lộ ra vẻ mơ hồ thế này. Dương Bất Khí không hiểu đây có phải di chứng vì bị ô nhiễm không nên đành phải vừa bấm chuông gọi người tới, vừa dùng giọng điệu dỗ dành nói: "Ừm. Thế cô nghĩ giống con gì hơn?"

Từ Đồ Nhiên không nói gì mà chỉ chớp đôi mắt đẹp đẽ, lẳng lặng nhìn anh chằm chằm.

Rất lâu sau cô mới đột nhiên thốt ra một câu:

"Giống anh ấy."

Dương Bất Khí hơi sửng sốt, vô thức cúi đầu nhưng vừa hay lại chạm phải đôi mắt của Từ Đồ Nhiên. Lấp lánh như thể chứa đựng cả bầu trời đầy sao vậy.

Dương Bất Khí chẳng biết có phải cô đang khen mình không. Anh chỉ biết rất lâu sau anh mới nhớ ra mình phải nhìn sang chỗ khác, má cũng hơi nóng lên.

15.

— Này, Nuôi Không Nổi, tối qua tôi lại nằm mơ.

— Lại mơ thấy con thỏ capybara đó à?

— Không chỉ có thế thôi đâu.

—?

— Tôi mơ thấy con thỏ đó lật người lại, bốn chân chổng lên trời, dùng hai tai đi trên đất. Hai cái tai như biến thành hai món đồ vật, ở dưới còn mang hai cái chậu hoa nhựa nhỏ nữa.

— Ách...

— Siêu chấn động.

— Đó không còn là vấn đề cảm giác nữa đúng không, thế này đã không còn là động vật nữa rồi ấy... Rốt cuộc là động vật hay thực vật đây?

— Không biết nữa.

— Nhưng tôi thấy giống anh.

— "..."

— Siêu đáng yêu.

— "..."

Đang khen đúng không?

Dương Bất Khí im lặng nghĩ. Anh đặt điện thoại xuống nhưng cảm giác má mình lại bắt đầu nóng lên.

16.

Dương Bất Khí nhớ lại cuộc trò chuyện với Chu Đường cách đây rất lâu.

Anh hỏi cô ta nhờ mình chăm sóc Từ Đồ Nhiên là vì chỉ có anh độc thân trong số ba người mới thật à.

Chu Đường trầm ngâm rất lâu, cắn ống hút nói lấp lửng: "Thật ra cũng không hẳn..."

"Chỉ là khi nhìn vào mắt anh sẽ cảm thấy anh rất xem trọng cô ấy thôi."

Dương Bất Khí sửng sốt. Chu Đường hơi buồn cười nhìn sang:

"Anh không phát hiện à? Ánh mắt anh nhìn Đồ Nhiên lúc nào cũng sáng lấp lánh ấy... Rất dễ thấy."

... Thế ư?

Dương Bất Khí không biết.

Nhưng sự ví von của Chu Đường lại khiến anh nhớ tới một chuyện khác.

Là một chuyện rất lâu trước đây.

— Trong căn homestay có thể gọi là điểm bắt đầu của mọi chuyện, anh loạng choạng đứng dưới lầu, máu chảy dài trên cánh tay như thể có thể ngã gục ngay.

Đúng lúc này, anh nghe một tiếng vang cực lớn. Anh nhìn thấy một người rơi xuống như sấm sét.

Ánh mắt của người ấy mới là sáng ngời đúng nghĩa.

Sáng như tràn ngập ánh sao. Từ trên trời giáng xuống, lao về phía anh.
 
Back
Top Bottom