Chương 2: Thu Thập Vật TưBuổi sáng hôm sau, ánh mặt trời nhạt nhòa rọi vào căn phòng nhỏ lộn xộn, chiếu lên từng hạt bụi lơ lửng trong không khí.
An Dương ngồi trên sàn, hai tay xiết chặt vào chiếc vòng tay bạc cũ kỹ.
Mắt cậu nhìn chăm chăm vào vết máu khô trên mặt vòng, vẫn chưa hết bàng hoàng vì phát hiện kinh hoàng tối qua.Một không gian - ẩn trong chiếc vòng tay gia truyền, chỉ cần giọt máu của cậu là mở được.
Bên trong là một kho trống rỗng, ngoài vài món vũ khí quen thuộc mà cậu từng dùng ở kiếp trước.
Đủ để tự vệ, nhưng không đủ để tồn tại lâu dài trong tận thế.Thứ này, nếu sử dụng đúng cách, sẽ là lợi thế sống còn.
Nhưng cậu biết mình không thể để lộ.
Nếu có ai phát hiện, dù là người thân nhất, họ cũng sẽ vì sợ hãi hoặc tham lam mà đẩy cậu vào địa ngục lần nữa.Cậu giấu vòng tay trong lớp lót áo trong, rồi bắt đầu lên danh sách.
Thức ăn đóng hộp, mì gói, nước tinh khiết, pin dự phòng, dụng cụ y tế, quần áo dày, giày đi địa hình...
Tất cả đều cần mua.Để sống sót trong tận thế, cậu cần chuẩn bị nhiều hơn bất kỳ ai.Nhưng trước hết... cần tiền.---An Dương không có tài khoản tiết kiệm nào đáng kể.
Ba mẹ nuôi chưa bao giờ cho cậu tiền riêng.
Tuy nhiên, từ sau khi biết mình không phải con ruột, cậu đã bí mật đi làm thêm và giấu một ít tiền mặt.Cậu lấy hết số tiền đó, bỏ vào túi trong.
Sau đó, len lén rời khỏi nhà vào sáng sớm, để lại một mẩu giấy nhỏ trên bàn: "Con đi tránh dịch.
Ba mẹ đừng tìm.
Con sẽ sống."
Không nước mắt, không lời từ biệt.
Dù sao, họ cũng chẳng bao giờ thật lòng quan tâm đến cậu.
Người mà họ yêu thương... là con trai ruột của họ.Cánh cửa khép lại sau lưng cậu.
Ngay khoảnh khắc đó, An Dương cảm thấy như thể mình đang bước ra khỏi một kiếp sống cũ.---Đà Nẵng những ngày đầu tháng Bảy oi ả, dòng người vẫn qua lại tấp nập trên các tuyến phố lớn.
Tin đồn về một căn bệnh lạ chưa khiến ai hoảng sợ, nhưng một số mặt hàng bắt đầu tăng giá âm thầm.An Dương đi từ chợ Cồn đến siêu thị gần ga tàu, rồi vòng sang các cửa hàng đồ cắm trại.
Cậu không mua nhiều một lần - sợ bị để ý - mà chia nhỏ, cẩn thận cất từng món vào không gian khi vắng người.
Vẻ ngoài gầy gò và ngoan hiền giúp cậu không bị chú ý quá mức.Từ sáng đến chiều, cậu đã gom được kha khá:20 gói mì,15 lon thịt và cá hộp,10 chai nước tinh khiết,Một bộ sơ cứu cơ bản,Dao gọt, dây thừng, bật lửa, pin dự phòng,Một đôi giày dã ngoại và hai bộ quần áo kaki bền chắc.Ngoài ra, cậu cũng ghé hiệu thuốc để mua thêm vitamin, thuốc hạ sốt, tiêu chảy, gạc, băng keo cá nhân và vài tuýp kháng sinh bôi ngoài da.
Có một vài món hàng chỉ được bán theo toa, nhưng An Dương mạo hiểm giả bệnh, nói dối rằng người nhà ở quê bị sốt cao.
Cậu không thích nói dối, nhưng trong hoàn cảnh này, đạo đức cũng phải lùi một bước trước sinh tồn.Cuối cùng, cậu ghé một cửa hàng vũ khí thể thao để mua mấy món nhỏ như dao găm huấn luyện, găng tay chống trượt, đèn pin đội đầu, lều nhỏ và túi ngủ du lịch.Tổng cộng, số tiền tiết kiệm của cậu gần như cạn sạch.Sau một ngày ròng rã, cậu về lại một căn nhà hoang ở ven sông Hàn - nơi cậu đã vô tình phát hiện vào tối hôm qua.
Căn nhà cũ kỹ, tường bong tróc, nhưng yên tĩnh và kín đáo.An Dương mở không gian ra, bắt đầu sắp xếp mọi thứ thành từng nhóm, phân theo hạn sử dụng và mục đích.
Cậu cẩn thận ghi chú bằng sổ tay: cái gì cần dùng trước, cái gì để sau, cái nào có thể dùng đổi chác.Bữa tối chỉ là một gói mì với nước ấm, nấu bằng bếp cồn mini mua ở cửa hàng du lịch.
Khi màn đêm buông xuống, cậu chui vào túi ngủ, ép mình ngủ sớm để giữ sức.
Nhưng ý nghĩ về tương lai khiến cậu thao thức mãi.Cậu nghĩ về những tháng ngày khốn khổ của kiếp trước - bị phản bội, bị bỏ rơi, bị xé xác giữa bầy tang thi vì một mẩu bánh mì mốc.
Mỗi lần nhắm mắt, những ký ức ấy lại hiện lên như ác mộng.Không.
Lần này, cậu sẽ không để điều đó xảy ra.---Sáng sớm hôm sau, điện thoại cậu rung lên.
Là tin nhắn từ một người quen cũ: "Ê Dương, m nghe tin chưa?
Ở phía Bắc có vụ người cắn người, giống phim kinh dị á.
Nghe nói có người bị cắn rồi nổi điên, máu chảy tùm lum.
Ghê vãi."
An Dương không trả lời.
Cậu biết - chỉ còn chưa đầy ba tuần nữa, thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn.
Và cậu thì chưa thể dừng lại.Ăn sáng qua loa bằng thanh năng lượng và uống một ngụm nước, cậu tiếp tục hành trình.
Lần này, cậu dùng xe buýt công cộng để đỡ gây chú ý.
Điểm đến là khu vực phía tây thành phố - vùng đồi núi nơi từng có doanh trại quân sự cũ, theo trí nhớ kiếp trước là nơi Trần Mạnh từng xuất hiện.Cậu đã tính toán kỹ: nếu có thể tiếp cận sớm, khi mạt thế chưa bùng nổ, thì việc chen chân vào nhóm người của Trần Mạnh sẽ dễ hơn sau này.Không phải vì tin tưởng hay thần tượng gì hắn.
Mà bởi vì Trần Mạnh là người có khả năng lãnh đạo, có tài chiến đấu và biết nhìn xa.
Một kẻ như vậy, cho dù lạnh lùng và khó gần, vẫn còn tốt hơn là theo những kẻ hoảng loạn.Xe buýt dừng ở cuối trạm, cách doanh trại khoảng hai cây số.
Cậu xuống xe, đi bộ, tranh thủ quan sát địa hình và tìm lối tiếp cận.Doanh trại nằm giữa hai quả đồi thấp, bị bỏ hoang nhiều năm.
Rào thép hoen gỉ, cỏ mọc ngập đầu gối.
Nhưng từ xa, An Dương đã thấy vài dấu vết khả nghi - vết bánh xe còn mới, dấu chân giày quân đội dập lên đất ẩm.
Có người đến trước rồi.Cậu leo lên một nhánh cây lớn, ẩn mình, dùng ống nhòm nhỏ theo dõi.
Không lâu sau, một nhóm người mặc đồ dã chiến tiến vào từ hướng bắc.
Họ mang theo ba lô lớn, vũ khí hiện đại.
Đi đầu là một người đàn ông cao lớn, gương mặt nghiêm nghị đến mức sắc lạnh.Trần Mạnh.An Dương nhận ra ngay.
So với kiếp trước, trông hắn trẻ hơn, cứng cáp hơn, ánh mắt vẫn sắc như dao cạo.
Không nói một lời dư thừa, hắn chỉ ra hiệu, và cả nhóm lập tức chia ra kiểm tra từng khu.Không nghi ngờ gì nữa.
Hắn đang gom vũ khí.
Rất đúng thời điểm.An Dương biết tiếp cận bây giờ là quá sớm.
Cậu vẫn còn yếu, chưa có lý do để thuyết phục hắn giữ mình lại.
Nhưng thời gian không còn nhiều.Cậu ngồi yên trên cây suốt hai giờ, theo dõi hành vi của cả nhóm.
Nhận diện ai là người cảnh giới, ai là người vũ lực mạnh, ai là phụ trách hậu cần.
Một kế hoạch đang dần hình thành trong đầu.Cậu sẽ tạo ra một tình huống cứu mạng.
Cố tình để bản thân gặp nguy hiểm - nhưng vừa đủ để hắn thấy giá trị của cậu.Dù cho phải đánh đổi một chút máu, cậu cũng phải chen vào bằng được.> "Trần Mạnh... tôi không cần anh cứu.
Nhưng anh sẽ cần tôi.
Sớm thôi."
> "Tôi sẽ bám theo anh.
Dù cho cả thế giới này có sụp đổ."
Tuy nhiên cậu không gấp, cậu dành ra mấy ngày quan sát đội của Trần Mạnh làm việc để nắm bắt tình hình.
Cuối cùng cũng có cơ hội