Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 420: Chương 420



Mọi người cũng không kịp tranh công với công chúa, vội vàng đuổi theo từng chiếc xe đi ra khỏi rừng, còn về phần rương quà lớn tặng cho Dự Vương cũng bị bọn họ kéo cả rương lẫn xe đi.

Ra khỏi kinh thành, lúc này trên đường đến Phúc Vương Tự lại có thêm không ít người, đa phần là những người có quyền có thế, có chút đầu óc.

Phúc Vương Tự là do tiên đế khi còn tại vị xây dựng, cho nên nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không dùng hỏa khí với nơi này, mọi người đều biết cho dù các vương gia tranh vị thế nào, cũng sẽ không dễ dàng chuyển chiến trường đến Phúc Vương Tự, còn về phần quân đội nhà họ Lý tuyên bố muốn phò tá chính thống, đã mang danh nghĩa phò tá chính thống thì càng không thể hủy hoại uy danh của tiên đế, hủy hoại phúc trạch của Phúc Vương.

Dọc đường gặp không ít quan binh lục soát, đặc biệt là những người đẩy từng chiếc xe càng phải kiểm tra nghiêm ngặt, Sở Du Ninh đều dùng tinh thần lực qua mắt.

Hoặc là đến lượt bọn họ thì giả vờ để người lục soát nghĩ rằng họ đã lục soát rồi, trực tiếp đi qua, hoặc là để họ nghĩ rằng họ sờ thấy phân, không phải có câu tiền bạc như phân thối sao? Người kiểm tra mở bao tải ra thấy phân thối suýt thì nôn, vội vẫy tay đuổi người đi.

Nửa canh giờ, trải qua mấy lần lục soát, cuối cùng mọi người cũng đến được Phúc Vương Tự.

Phúc Vương Tự bên trong thờ tượng Phúc Vương, Sở Du Ninh dùng tinh thần lực quét một vòng, thấy không có gì hay ho, bảo mọi người đuổi xe vào rừng bên cạnh, chờ Thẩm Vô Cữu đến hội hợp.

Cũng không biết hắn thế nào rồi, đã thoát thân chưa.

Đối với nàng mà nói, đó là Thẩm Vô Cữu dẫn đội làm nhiệm vụ, nàng không thể nhận về mình, nàng có thể ở kinh thành tạo ra hỗn loạn để phân tán sự chú ý của địch, để hắn ở bên kia tìm thời cơ cho nổ.

"Công chúa thẩm thẩm, người lại thu hoạch lớn rồi." A Quy từ trên lưng ngựa xuống, tiến lên chọc chọc cái bao lớn Sở Du Ninh đeo trước ngực.

Sở Du Ninh kịp thời nắm lấy ngón tay nhỏ của hắn: "Cái này không được đụng vào."

Nghe Sở Du Ninh nói vậy, mọi người vội vàng vây lại, phải biết công chúa thương A Quy nhất, đi đâu cũng mang theo bên mình, chỉ sợ xảy ra chuyện gì bất trắc, huống chi A Quy đưa ra yêu cầu gì nàng cũng đều đáp ứng, thậm chí phối hợp.

"Công chúa lại tiện tay mang về thứ gì vậy?"

Sở Du Ninh không nói cho mọi người biết nàng quay về là để đón Tứ công chúa, mọi người đều cho rằng công chúa là vì cái bao này mới quay về.

"Đại công chúa." Sở Du Ninh tháo bao vải đặt lên cái rương vừa được khiêng xuống.

Mọi người có chút không phản ứng kịp, là Đại công chúa mà họ nghĩ đến sao? Nhưng Đại công chúa không phải...

Lúc này ánh mắt mọi người mới chú ý đến hình dạng lồi ra qua lớp áo.

Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ không hẹn mà cùng nghĩ đến điều gì đó, chỉ thấy chân lạnh toát, lặng lẽ lùi lại một chút.

"Công chúa. Đại công chúa không phải đã..."

"Đúng vậy, đây là thi cốt của nàng." Sở Du Ninh đặt bao xương người xuống đất, mở ra cho mọi người xem.

Mọi người sau khi nhìn thấy, hận đến mức nắm chặt tay.

"Súc sinh!"

"Không sợ báo ứng sao!

"Đã báo rồi, hắn vốn đã không được bình thường. Được rồi, cho các ngươi xem một cái là muốn cho các ngươi thấy thủ đoạn gây án bi3n thái này, ta phải thu dọn mang về cho phụ hoàng."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 421: Chương 421



Mọi người gật đầu, thật sợ công chúa câu tiếp theo là muốn mang cái này về để bệ hạ ban thưởng.

Thu dọn xong, Sở Du Ninh nhìn đống túi vàng chất đầy trên xe, cầm bao xương đặt lên chiếc xe ngựa cướp được giữa đường.

"Ối!"

Trần Tử Thiện đột nhiên nhớ ra món quà lớn bọn họ cướp được vẫn chưa nói với công chúa, hắn vội vàng tiến lên chỉ vào cái rương lớn trong xe ngựa: "Công chúa, đây là món quà lớn định tặng cho Dự Vương, chúng ta vừa gặp là cướp luôn, vì công chúa đã nói, thịt đến miệng thì phải ăn trước."

Sở Du Ninh vô thức muốn dùng tinh thần lực để xem, nhưng thấy ánh mắt cầu khen ngợi của Trần Tử Thiện, cùng với vẻ mặt chờ đợi của mọi người, nàng đành từ bỏ, tự mình lấy đại đao ra c.h.é.m vào rương.

Ầm!

Ổ khóa bị c.h.é.m đứt, Sở Du Ninh dưới ánh mắt chờ mong của mọi người dùng d.a.o khều nắp rương, vì rương vẫn còn trên xe ngựa, mọi người liền vây quanh xe ngựa để xem, rương lại sâu, mọi người đều không nhìn thấy bên trong rương đựng gì.

"Công chúa, là bảo vật gì vậy? Món quà lớn có thể tặng cho một vương gia chắc chắn không tầm thường." Trần Tử Thiện hỏi.

Sở Du Ninh nhìn người trong rương: "Đối với Dự Vương mà nói, quả thực là món quà lớn."

Nàng nhảy xuống xe ngựa: "Các ngươi tự xem đi."

Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ mấy người lập tức biết món quà này không lọt vào mắt công chúa, công chúa không thích, chắc là không tốt lắm.

Nhưng công chúa ngoài tiền và lương thực ra thì không chê thứ gì, những thứ khác ở chỗ nàng dường như đều không có giá trị.

Bùi Diên Sơ trước đỡ Thẩm Tư Lạc lên, sau đó cũng đưa A Quy lên.

Hai cô cháu tiến lên nhìn, đều kinh hô lên.

"Là người!"

Mấy người Trần Tử Thiện cũng vội vàng trèo lên xe ngựa chen vào xem.

Quả nhiên, trong chiếc rương chiếm trọn cả khoang xe là một mỹ nhân đang ngủ say!

Mỹ nhân bị trói tay chân, chỉ là người vẫn đang ngủ say, mặc váy đỏ bằng lụa mỏng, da như mỡ đông, giống như quả đào hồng mới chín trên cành, rõ ràng đã được trang điểm cẩn thận.

Nhìn tướng mạo này thì hoặc là được gia đình nuôi dưỡng cẩn thận, hoặc là được những nơi chuyên bán mỹ nhân cho quan lại quý tộc nuôi dưỡng.

"Không phải chứ, món quà lớn đã nói đâu?" Trần Tử Thiện hoài nghi nhân sinh.

Công chúa không thích nhất là nhặt người, vì nhặt người có nghĩa là lại phải nuôi thêm một người, thêm một phần trách nhiệm, hắn còn cướp về một người.

Khương Trần suy nghĩ một chút: "Không phải đều nói Dự Vương thích mỹ sắc sao? Đối với Dự Vương mà nói, mỹ nhân chính là món quà lớn nhất."

Trần Tử Thiện vỗ tay lên trán, quên mất chuyện này!

Hóa ra chiến lợi phẩm bọn họ vất vả cướp được mà không cần công chúa trợ giúp, lại là một nữ nhân!

"Rõ ràng là bị bắt cóc, đúng là không phải người!"

Thẩm Tư Lạc vừa nhìn thấy thi cốt bị đóng đầy đinh của Đại công chúa, lại nhìn thấy nữ nhân bị trói trong rương, quả thực là nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này, mỹ nhân trong rương rên lên một tiếng, hàng mi khép lại khẽ run lên, từ từ mở mắt, đó là đôi mắt như thế nào, giống như mặt hồ sau cơn mưa, trong veo như một tấm gương, phản chiếu tất cả mọi người vào trong.

Lúc này đã vào đông, gió lạnh thổi vào, mỹ nhân trên người chỉ mặc một lớp lụa mỏng run lên, hoàn toàn tỉnh táo.

Nàng ta nhìn những khuôn mặt xa lạ, trong nháy mắt nhớ lại cảnh ngộ và hoàn cảnh của mình, sợ hãi hét lên, nàng ta vô thức muốn chạy nhưng tứ chi đều bị trói chặt nhét trong rương, không thể động đậy.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 422: Chương 422



Cuối cùng, mắt nàng ta dần phủ một tầng hơi nước, vừa sợ vừa kinh nhìn những người này, giống như một chú thỏ lạc vào bẫy của thợ săn.

"Các, các ngươi là ai?" Giọng nói của mỹ nhân cũng mềm mại ấm áp.

"Câu này hẳn là chúng ta phải hỏi ngươi mới đúng, ngươi là ai?" Bùi Diên Sơ hỏi.

Mỹ nhân thấy Bùi Diên Sơ mắt đầy vẻ phong lưu, mím chặt môi không trả lời hắn, ánh mắt sợ hãi đánh giá những người vây quanh mình.

Đầu tiên nàng ta dừng mắt trên mặt Thẩm Tư Lạc, cảm thấy Thẩm Tư Lạc cùng là cô nương, không thể làm chủ cho mình, ánh mắt lại tiếp tục chuyển sang người tiếp theo, người này thì béo tốt hòa nhã nhưng càng hòa nhã lại càng đáng ghét, nàng ta chính là bị một bà mập lừa.

Cuối cùng, ánh mắt nàng ta nhìn thấy Khương Trần chỉ thò nửa người vào vì bị Trần Tử Thiện che khuất, người này có vẻ thư sinh, nhìn cũng nho nhã ôn hòa.

Nàng ta chọn nhìn hắn trả lời: "Ta họ Hứa, tên Hàm Nguyệt, ta bị người bắt cóc, bọn họ nói muốn đem ta tặng cho Dự Vương của Việt Quốc."

Mọi người đã sớm nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm của mỹ nhân, thấy cuối cùng nàng ta chọn nhìn Khương Trần trả lời, không nhịn được trêu chọc.

Trần Tử Thiện lui về phía sau, đẩy Khương Trần lên trước: "Sau này chia nhóm chỉ còn mình ta lẻ loi, đột nhiên nhớ thê tử của ta quá."

Khương Trần đột nhiên bị đẩy ra đối mặt với một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, mắt không biết nên nhìn vào đâu, đằng này mỹ nhân lại cứ nhìn chằm chằm hắn.

"Ngươi..."

"Hắt xì!"

Khương Trần vừa mở miệng, đối phương đã hắt hơi.

Hắn nhìn trang phục của nàng ta, lại nhìn trang phục trên người mình, vội vàng cởi áo ngoài khoác lên cho mỹ nhân.

"Chúng ta có nên cởi trói cho nàng ta trước không?" Thẩm Tư Lạc hỏi.

"Khương tiên sinh, tiện thể giúp nàng ta cởi trói luôn đi." Bùi Diên Sơ nói.

"Ngươi là tiên sinh dạy học sao, chẳng trách ta thấy ngươi là người tốt." Mỹ nhân dường như đang vui mừng vì mình có ánh mắt tốt.

Mấy người Trần Tử Thiện im lặng.

Cô nương này có phải hơi ngốc không? Dễ tin người như vậy, bị bắt cóc cũng không có gì lạ.

"Thẩm Vô Cữu!"

Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói vui mừng của công chúa, mắt mọi người sáng lên.

"Tứ thúc/tứ ca/phò mã trở về rồi!"

Những người chặn trước xe ngựa trong nháy mắt đi sạch, chỉ còn Khương Trần không đi được, vì hắn vẫn đang cởi trói cho nữ tử trong rương.

Sở Du Ninh nhìn thấy Thẩm Vô Cữu sải bước đi tới, lập tức bỏ hạt dẻ vừa định bóc vào trong hà bao, chạy về phía hắn.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, mới biết công chúa trong lòng lo lắng cho phò mã như vậy, vừa thấy người bình an trở về, kích động nhào tới.

"Ngươi trở về rồi!"

Sở Du Ninh sắp nhào vào lòng Thẩm Vô Cữu thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào vai hắn: "Bị thương rồi."

Thẩm Vô Cữu kéo nàng vào lòng: "Chỉ là vết thương nhẹ."

Lần này cho nổ tung doanh thuốc s.ú.n.g của đối phương, ngoài việc phá hủy vật liệu, còn có kho vũ khí mà Việt Quốc tích lũy nhiều năm.

Nơi đó xung quanh là doanh trại của kinh thành, bên ngoài doanh thuốc s.ú.n.g lại có trọng binh canh giữ, bên trong càng có nhiều tử sĩ, lần này dẫn theo mười người đi, chỉ trở về năm người, hoặc nói có thể trở về năm người đã không tệ, trong đó còn có mấy người bị thương ở mức độ nhất định.

Doanh thuốc s.ú.n.g là nơi chế tạo vũ khí nổ, một khi nổ tung thì trong phạm vi mấy dặm đều có thể cảm nhận được chấn động, hắn cũng không kịp né tránh, mới bị mảnh sắt nổ tung đ.â.m vào vai.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 423: Chương 423



Sở Du Ninh dùng tinh thần lực quét qua vết thương của hắn, may mà không bị thương sâu: "Sẽ để lại sẹo chứ?"

Thẩm Vô Cữu đã sớm nghĩ xong lời nói: "Đó là vết sẹo cũ, không tính."

"Quả nhiên ngươi không có ta không được, mới để ngươi ra ngoài một chút đã bị thương trở về."

Sở Du Ninh vừa đắc ý liền thích khoanh tay sau lưng, ngẩng cằm lên trông vô cùng đáng yêu.

Mọi người nghe vậy đều cười khúc khích.

Vị Ngọc diện tướng quân khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, danh chấn bốn phương trước mặt công chúa cũng chỉ là một nam nhân không được.

"Nàng mới biết ta không có nàng là không được sao?" Thẩm Vô Cữu giơ tay vuốt mái tóc dài xõa sau lưng nàng, hàm ý sâu xa hỏi ngược lại.

Sở Du Ninh nghe ra lời tỏ tình trong lời nói của hắn, vui vẻ nắm lấy tay hắn lắc lắc: "Ta không có ngươi cũng không được."

Thẩm Vô Cữu quay đầu nhìn mấy xe chất đầy đồ, khó trách lại chọn trốn vào trong rừng, hóa ra từ trong thành mang ra nhiều đồ như vậy.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, vừa cười vừa không cười: "Ta thấy nàng rất được."

Sở Du Ninh vừa định đắc ý thì nhớ lại lời tối qua đã hứa với hắn sẽ ngoan, mắt nàng lại bắt đầu long lanh: "Nếu có ngươi ở đây, ta tin rằng nhất định sẽ được hơn nữa, ngươi chắc chắn có cách mang cả lương thực của địch đi."

Thẩm Vô Cữu:... Đột nhiên muốn mừng thầm vì mình không ở đó, nếu không hắn không mang đi được chẳng phải sẽ khiến nàng thất vọng sao?

"Nhiều lắm, nhiều hơn cả quốc khố của Khánh Quốc chúng ta, Trần Béo Béo bọn họ còn xúi ta cho nổ tung lương thực." Sở Du Ninh tự nhiên mách lẻo.

Nàng nghĩ lại vẫn thấy đau lòng, nếu như ở mạt thế thì có thể ăn được bao lâu chứ, nhưng bọn họ nói phải đốt đi mới có thể tạo cho Việt Quốc thêm nhiều phiền phức.

Lương thực trong kho lương của kinh thành không còn thì phải điều từ nơi khác đến, chỉ riêng việc này đã đủ phiền phức, đợi đến khi Lý tướng quân lại kéo quân đánh tới, trong thành không có lương thực, đó chính là một vấn đề lớn, nói không chừng đến lúc đó không cần Khánh Quốc bọn họ đánh, Việt Quốc tự mình chơi xong rồi.

Thẩm Vô Cữu liếc nhìn mấy người Trần Tử Thiện, dứt khoát giúp mắng: "Ngay cả chút khó khăn này cũng không giải quyết được, giữ bọn họ làm gì."

Mấy người Trần Tử Thiện:... Không được dỗ thê tử như vậy!

"Công chúa, phò mã đã trở về, chúng ta đi thôi?" Trần Tử Thiện vội vàng chuyển chủ đề.

"Phải đi ngay, rất nhanh sẽ có người lần theo dấu bánh xe tìm tới, những thứ này..."

Thẩm Vô Cữu lại liếc nhìn mấy xe đồ lớn, ánh mắt đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn nữ nhân được Khương Trần đỡ xuống từ trên xe ngựa.

Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn sang, trong lòng đều khẽ thót.

Phò mã sẽ không phải là coi trọng cô nương này chứ?

Cô nương này quả thật dáng người đẹp, dung mạo cũng đoan trang, nếu không cũng sẽ không bị bắt cóc để làm lễ vật tặng cho Dự Vương, so với công chúa thì tính tình hoàn toàn trái ngược.

Hứa Hàm Nguyệt vừa tiếp xúc với ánh mắt của Thẩm Vô Cữu, sợ hãi rụt lại sau lưng Khương Trần.

Ánh mắt của người này thật đáng sợ, sắc bén như dao, giống như muốn ăn thịt người vậy.

"Phò mã, có phải bên ngoài có quân truy đuổi không, vậy chúng ta mau lên đường thôi."

Trần Tử Thiện vội vàng tiến lên dùng thân hình mập mạp của mình che chắn tầm mắt của Thẩm Vô Cữu, nhưng Thẩm Vô Cữu cao hơn hắn, có che cũng vô ích.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 424: Chương 424



Thẩm Vô Cữu đẩy hắn ra, sải bước lên trước, kéo nữ nhân đó ra khỏi sau lưng Khương Trần.

"Công chúa, phò mã động thủ rồi mà người vẫn chưa có phản ứng gì sao?" Trần Tử Thiện chạy đến trước mặt Sở Du Ninh, công chúa có phải là thiếu một sợi dây trong não không?

Sở Du Ninh nghi ngờ nhìn hắn: "Trần Béo Béo, ngươi sốt ruột như vậy là nhìn trúng cô nương nhà người ta rồi sao? Đừng quên ngươi còn có một thê tử đang ở nhà chờ ngươi đấy."

Trần Tử Thiện muốn quay người đ.â.m đầu vào cây, hắn sốt ruột vì ai chứ?

"Ngươi nhìn trúng cũng vô dụng, cô nương nhà người ta không nhìn trúng ngươi, nàng ta nhìn trúng Khương Đào Đào. Trước kia ngươi nạp thiếp nhiều như vậy là muốn sinh ra con, ta không trách ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã có tình cảm với thê tử thì đừng nghĩ nữa."

"Công chúa, ý của ta là, phò mã nhìn trúng nàng ta rồi!"

Trần Tử Thiện tức giận nói thẳng ra, không nói thẳng không được, công chúa căn bản không hiểu.

Sở Du Ninh chớp chớp mắt: "Thẩm Vô Cữu thích kiểu đó sao?"

Nàng cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình, nửa năm nay rõ ràng đã lớn hơn một chút, nhưng so với đối phương vẫn hơi nhỏ, lại nhìn khuôn mặt của đối phương, cũng không phải một kiểu với nàng, đối phương dịu dàng khả ái, nàng có thể đáng yêu nhưng không liên quan gì đến dịu dàng.

"Ngươi thích kiểu này sao?" Sở Du Ninh đi tới hỏi thẳng.

Mọi người:...

Rất tốt, quả nhiên là công chúa giải quyết nhanh gọn.

Thẩm Tư Lạc cũng sốt ruột, tiến lên thì thầm: "Tứ ca, huynh đừng hồ đồ."

Thẩm Vô Cữu trừng mắt nhìn nàng ta: "Nói bậy bạ gì đó, cút sang một bên."

Hắn quay đầu nhìn Sở Du Ninh, trừng phạt mà véo mặt nàng: "Ta chỉ thích kiểu như công chúa."

Sở Du Ninh gật đầu: "Chứng tỏ ánh mắt của ngươi vẫn còn tốt. Vậy ngươi tiếp tục nhìn đi, mắt là để phát hiện ra những thứ đẹp đẽ."

Mọi người:...

Bọn họ sai rồi, là suy nghĩ của bọn họ không theo kịp công chúa.

Thẩm Vô Cữu thích Sở Du Ninh nhìn nhận mọi việc khác với người thường, hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng thân phận của nữ tử này.

Mặc dù giấc mơ đó của hắn đến một cách kỳ lạ, trong mơ cũng chỉ nhìn thấy từ xa nhưng nữ nhân có thể dẫn đến diệt quốc, gián tiếp khiến Thẩm gia rơi vào kết cục như vậy, hắn không thể không khắc sâu.

Không ngờ đêm qua bọn họ còn nghĩ nữ nhân đó có phải là Tề Vương phi không, hôm nay lại vô tình đụng phải bọn họ.

Sở Du Ninh trợn tròn mắt, ánh mắt lại dừng trên người Hứa Hàm Nguyệt.

Thẩm Vô Cữu nói đây chính là hồng nhan khiến Cảnh Huy Đế nổi giận mà khai chiến với Việt Quốc ở kiếp trước!

Một người ở Việt Quốc, một người ở Khánh Quốc, hơn nữa phụ hoàng của nàng cũng chưa từng đến Việt Quốc, làm sao quen biết với cô nương nhà người ta, còn trở thành chân ái? Cô nương này hình như cũng trạc tuổi nàng?

Sở Du Ninh lại nhìn người từ trên xuống dưới, gật đầu, cũng thì thầm với Thẩm Vô Cữu: "Quả thật là kiểu phụ hoàng ta sẽ thích."

Mọi người thấy công chúa và phò mã nhìn chằm chằm Hứa Hàm Nguyệt nói chuyện riêng, cũng không nhịn được mà nhìn theo, Hứa Hàm Nguyệt hoàn toàn trốn sau lưng Khương Trần, chỉ thỉnh thoảng mới thò đầu ra nhìn trộm, rồi lại rụt về.

Thẩm Vô Cữu biết được nữ nhân này vốn là có người tặng cho Dự Vương, bị Trần Tử Thiện bọn họ nửa đường vô tình cướp được, cũng không vội thẩm vấn, dù sao cũng phải đưa người về cùng, trước mắt phải nhanh chóng rời khỏi đây.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 425: Chương 425



"Công chúa định mang theo một xe vàng nặng trịch này chạy trốn sao?"

Thẩm Vô Cữu hỏi xong còn trách móc trừng mắt nhìn Trần Tử Thiện và những người khác, đi theo công chúa lâu rồi đến cả não cũng không còn nữa à? Công chúa nhất thời làm càn, nhưng cái này có thể mang về được sao?

Thứ nặng như vậy, trên đường đi dấu vết bánh xe rất rõ ràng, cho dù có Trình An chuyên xóa dấu vết ở phía sau, chỉ cần cẩn thận một chút vẫn có thể phát hiện ra.

Lúc đến họ có thể thong thả, lúc về thì nguy hiểm trùng trùng, mang theo mấy xe vàng, cho dù năng lực của công chúa có lợi hại đến đâu cũng khó mà thoát được.

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, đã quen rồi, ở mạt thế khi đi ra ngoài thu thập vật tư dù thế nào cũng phải mang vật tư về căn cứ, nàng quên mất rằng hiện tại bọn họ hoàn toàn không cần phải liều mạng gom vàng.

"Hay là đào hố chôn tại chỗ đi?" Bùi Diên Sơ đưa ra chủ ý.

Trần Tử Thiện liếc nhìn mấy xe vàng, cảm thấy không ổn, phải đào một cái hố lớn đến mức nào mới có thể chôn được nhiều bao vàng như vậy.

Sở Du Ninh nghĩ đến đường hầm bí mật trong kho lương trên Quỷ Sơn, người ở thế giới này hình như rất thích đào đường hầm, nếu không mang đi được thì nàng sẽ tìm một nơi nào đó giấu trước, dù sao thì sau này đánh hạ Việt Quốc là điều chắc chắn, đến lúc đó sẽ quay lại mang vàng về.

Sở Du Ninh càng nghĩ càng thấy ý tưởng này hay, nàng nhắm mắt lại phóng thích tinh thần lực, trong phạm vi trăm mét đều hiện lên trong đầu nàng.

"Tìm thấy rồi!"

"Tìm thấy gì?"

Thẩm Vô Cữu cũng đang nghĩ cách, thê tử của hắn vất vả lắm mới kiếm được, nếu cứ thế mà vứt đi thì thê tử sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.

"Tìm thấy chỗ giấu vàng, mọi người theo ta." Sở Du Ninh vẫy tay, sải bước đi vào trong rừng.

Rừng của Phúc Vương Tự nằm dưới chân núi Phúc Vương Tự, được trồng riêng trên đất bằng, để cho khách thập phương đến thắp hương nghỉ chân hoặc dừng xe ngựa.

Một nhóm người cứ đi mãi vào trong, chưa đi được bao xa thì thấy trên đất dựng một tấm bia đá, trên bia đá viết hai chữ lớn màu đỏ son - Cấm địa

Sở Du Ninh hoàn toàn không để ý, tiếp tục dẫn mọi người đi vào trong.

Rất nhanh, một ngôi mộ đá hình tròn xuất hiện trước mắt, được xây bằng gạch đá thành hình cầu, có thể xây mộ như thế này, có thể thấy chủ nhân của ngôi mộ không phải là người bình thường.

Sở Du Ninh đột nhiên vẫy tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, nhìn về phía một cái cây nào đó phía trước.

Thẩm Vô Cữu nhảy lên, g.i.ế.c c.h.ế.t người ẩn núp trên cây, một người khác cũng bị Trình An giải quyết, còn người bị Thẩm Vô Cữu g.i.ế.c c.h.ế.t thì lá thư báo tin trên tay rơi xuống đất, may mà ngăn cản kịp thời nên chưa kịp kéo ra.

"Thật không ngờ còn có người canh mộ, người được chôn ở đây hẳn là một hoàng tử của Việt Quốc nhỉ?" Trần Tử Thiện ngạc nhiên.

"Đây là Phúc Vương Tự, có thể được chôn dưới chân núi Phúc Vương Tự, còn xây mộ hoành tráng như vậy, lại có người canh mộ, có phải là Phúc Vương đó không?" Thẩm Tư Lạc suy đoán.

Lúc này, tiếng quạ kêu vang lên, Hứa Hàm Nguyệt "Á" một tiếng sợ hãi trốn sau lưng Khương Trần, nắm chặt lấy tay áo của người ta, Khương Trần muốn rút cũng không rút ra được.

Trên người nàng ta mặc chiếc áo ngoài rộng thùng thình của Khương Trần, để giữ ấm còn dùng một đoạn dây thừng làm thắt lưng buộc ngang eo, trông giống như một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 426: Chương 426



Khương Trần đã nhiều lần bảo nàng ta đi theo Thẩm Tư Lạc và A Quy, nhưng cô nương này cứ nhất quyết bám lấy hắn, không trách có câu nói xưa rằng ân huệ của mỹ nhân khó mà hưởng được.

Mọi người không khỏi có chút trách móc nhìn qua, Hứa Hàm Nguyệt cũng biết mình suýt nữa thì hỏng việc, vội vàng che miệng lại, lắc đầu lia lịa tỏ ý sẽ không lên tiếng nữa.

Cho dù không có ai nói với nàng ta, nàng ta cũng biết những người này không đơn giản, bởi vì mọi người đều gọi nữ tử trông ngoan ngoãn, mềm mại kia là công chúa, gọi nam tử có ánh mắt đáng sợ kia là phò mã, hơn nữa hình như đến từ Khánh Quốc.

"Hứa cô nương, hẳn là ngươi cũng đã nhận ra chúng ta đang chạy trốn, nếu tiếp theo ngươi còn hoảng sợ như vậy, ta cũng không thể bảo vệ ngươi được."

Khương Trần không quên cảnh cáo trước. Mặc dù phò mã không nói rõ nhưng hắn biết phò mã đã quyết định sẽ đưa cô nương này về Khánh Quốc để thẩm vấn.

Hứa Hàm Nguyệt che miệng lại, lắc đầu lia lịa, trong mắt lại ngấn lệ.

Khương Trần thấy vậy không khỏi nghi ngờ liệu lời mình vừa nói có nặng lời quá không.

Trần Tử Thiện ở một bên thầm vui. Khương Trần thích trích dẫn kinh điển để nói đạo lý, sau này có cách trị hắn rồi, chỉ cần hắn lải nhải thì đẩy cô nương này ra, xem hắn còn nói được gì trước đôi mắt ngấn lệ kia không.

Tiếng kêu của Hứa Hàm Nguyệt, Sở Du Ninh còn chẳng để vào lòng, nàng đã đi vòng quanh ngôi mộ đá.

Bùi Diên Sơ trong lòng có một dự đoán không tốt, đi đến bên cạnh Thẩm Vô Cữu: "Công chúa sẽ không muốn chôn vàng vào trong mộ chứ?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nổi hết cả da gà, mặc dù đây là một cách hay nhưng đào mộ người khác là việc rất thiếu đức, nhất là ngôi mộ này còn có người canh mộ thì biết người được chôn trong mộ không phải người bình thường.

"Nghĩ gì vậy, công chúa có thể đoạt lại được t.h.i t.h.ể của Đại công chúa từ phủ Dự Vương, còn có thể làm ra chuyện đào mộ người khác sao? Nhất định là ngôi mộ này có gì đó bí ẩn."

Thẩm Tư Lạc kiên quyết không cho người ta nói xấu công chúa, ngay cả Bùi Diên Sơ cũng không được.

Một đường đi đến đây, sự sùng bái của nàng ta đối với công chúa ngày càng tăng, bất kể lúc nào, công chúa đều đặt bọn họ lên hàng đầu, cũng giống như lần này, nếu như không có bọn họ đi theo, công chúa chắc chắn sẽ đi theo tứ ca đi đánh trại thuốc s.ú.n.g của địch.

Sở Du Ninh đứng trước bia mộ, đặt tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trông giống như đang tưởng nhớ đến chủ nhân của ngôi mộ, đột nhiên, nàng dùng sức đẩy về phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng "Rắc", bia mộ dịch chuyển, trên mặt đất lộ ra một cái lỗ, cái lỗ có bậc thang kéo dài vào bên trong.

Tất cả mọi người đều mở to mắt:!!

Dù biết công chúa tìm mật đạo dễ như trở bàn tay, nhưng khi nhìn thấy cảnh này bọn họ vẫn không dám tin.

"Ta đã nói rồi mà, công chúa không phải là người đào mộ." Thẩm Tư Lạc đắc ý nói.

Sở Du Ninh nhấc chân định đi vào, Thẩm Vô Cữu vội vàng kéo nàng lại: "Công chúa, cẩn thận có bẫy."

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, mặc dù đã dùng tinh thần lực xác nhận bên trong không có gì nguy hiểm nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đứng sau hắn.

Ừm, phải thỏa mãn trái tim muốn bảo vệ nàng của Thẩm Vô Cữu.

Không cần phải dặn dò, Trình An đã nhanh chóng tìm một cái gậy chọc vào một bó đuốc, châm lửa đưa cho Thẩm Vô Cữu.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 427: Chương 427



Thẩm Vô Cữu trước tiên ném một hòn đá vào trong, bên trong truyền đến tiếng hòn đá rơi xuống đất, đợi một lúc xác nhận không có cơ quan ám khí gì, mới nắm tay Sở Du Ninh giơ đuốc đi trước.

Hai người bước xuống từng bậc thang, đi được mười mấy bậc mới đến đáy, ánh sáng từ trên chiếu xuống từ cửa hang, bên trong thậm chí còn không có một cái quan tài, càng không nói đến huyệt mộ, trống trơn, trông giống như một cái hầm ngầm hơn.

"Ninh Ninh, nàng có thấy ngôi mộ này có chút kỳ lạ không? Bên ngoài có hai người canh mộ nhưng bên trong mộ lại trống rỗng."

Thẩm Vô Cữu cau mày khó hiểu, hắn đã kiểm tra kỹ bốn phía, còn tiến lên gõ vào vách đá, đều không phát hiện ra có gì bất thường.

"Không sao, chúng ta cứ chiếm chỗ này trước, dù sao cũng không có chỗ nào khác thích hợp, nếu bị cướp mất thì đến lúc đó cùng lắm cướp lại gấp đôi." Sở Du Ninh vô tư nói.

Thẩm Vô Cữu gật đầu, so với việc cứ thế mà vứt mấy xe vàng đó đi thì có một chỗ để cũng tốt.

Hắn ngẩng đầu bảo Trình An dẫn người chuyển vàng xuống, càng nhanh càng tốt.

Sở Du Ninh lại nhìn chằm chằm vào một chỗ vách đá, gọi Thẩm Vô Cữu lại: "Thẩm Vô Cữu, phía sau này còn có đường, có muốn đi xem không?"

Thẩm Vô Cữu nghe vậy, tiến lên gõ vào vách đá này, không thấy có gì khác biệt.

Hắn nhìn về phía Sở Du Ninh: "Có thể nhìn ra phía sau là gì không?"

"Một con đường vượt quá phạm vi dò xét của ta, ta đứng đây không nhìn thấy điểm cuối."

Cho nên nàng mới hỏi hắn có muốn đi xem không, nếu đi thì bên này chuyển vàng xong có lẽ bọn họ còn chưa đi được nửa đường.

"Nàng muốn đi không?" Thẩm Vô Cữu hỏi.

Sở Du Ninh nhìn chằm chằm vào vách đá này: "Ta có một linh cảm, chúng ta nên đi con đường này."

"Được, chúng ta vào xem thử."

Thẩm Vô Cữu nắm tay nàng, chỉ cần là nàng muốn làm, hắn đều nguyện ý đi cùng, huống chi nhìn vẻ mặt này của nàng cũng không phải muốn đi tìm cái gọi là vật tư của nàng.

"Vậy thì Trần Tử Thiện bọn họ thì sao?"

"Để bọn họ đi trước, chúng ta đuổi theo sau."

Sở Du Ninh có chút không yên tâm, không có tinh thần lực của nàng, những người này có thoát khỏi được quân truy đuổi không?

"Nàng không cần lo lắng, Trình An và Hình Vân biết phải làm thế nào. Hơn nữa nàng không thể lúc nào cũng che chở bọn họ dưới đôi cánh của mình."

Thẩm Vô Cữu biết nàng không muốn thấy người của nàng gặp bất trắc, chỉ là như vậy cũng không có lợi cho sự trưởng thành.

Sở Du Ninh cũng hiểu đạo lý này, ở mạt thế không ép người ta trưởng thành thì không thể sống được, ở thế giới này chỉ cần bảo vệ bọn họ vượt qua nguy hiểm là có thể sống tốt, cho nên nàng cũng không nghĩ đến chuyện để bọn họ tự mình đối mặt với nguy hiểm.

"Được rồi, ngươi nói với Trình An một tiếng, chúng ta nhanh lên." Nàng cũng không phải là người rề rà.

Vừa lúc Trình An dẫn người chuyển vàng xuống vàng quá nặng, Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ cùng nhau khiêng một bao xuống.

Sở Du Ninh nói muốn tạm thời tách khỏi Thẩm Vô Cữu, để Trình An và những người khác bảo vệ bọn họ đi trước.

"Công chúa, chúng ta có thể đợi người và phò mã ở bên ngoài." Trần Tử Thiện không muốn lắm, không có công chúa là chủ chốt thì làm sao được.

"Không được."

Thẩm Vô Cữu nghiêm khắc nói: "Ta và công chúa còn không biết khi nào mới ra được, các ngươi đợi ở bên ngoài cũng không phải là cách, lỡ quân truy đuổi đuổi tới thì không phải là bắt được các ngươi ngay sao, ta để Trình An bảo vệ các ngươi đi trước."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 428: Chương 428



Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ nhìn nhau, gật đầu với Sở Du Ninh: "Được, đợi chuyển hết vàng xuống thì chúng ta đi."

Sở Du Ninh hiếm khi nghiêm mặt: "Nhiệm vụ của các ngươi chỉ có một, đó là bảo vệ tốt bản thân mình, không được phép thiếu một người nào."

"Công chúa yên tâm, một đường đi đến đây chúng ta đã học được rất nhiều bản lĩnh từ người." Trần Tử Thiện vỗ n.g.ự.c tự tin nói.

Sở Du Ninh gật đầu, nhìn về phía Bùi Diên Sơ.

Bùi Diên Sơ cũng bảo đảm với hai người: "Ta sẽ bảo vệ tốt Lạc Lạc và A Quy."

"Các ngươi cứ đi về phía trước, ta và công chúa sẽ đuổi theo sau."

Thẩm Vô Cữu nói xong lại dặn dò Trình An và Hình Vân bảo vệ tốt mọi người, sau đó cùng Sở Du Ninh đi về phía vách đá đó.

Sở Du Ninh giơ chân đá mấy cái, cánh cửa đó vẫn không bị đá ra, xung quanh cũng không tìm thấy cơ quan, chứng tỏ cánh cửa này chỉ có thể mở từ bên trong, không thể vào từ đây.

Đang lúc Thẩm Vô Cữu cân nhắc có nên đợi chuyển hết vàng và mọi người đi rồi dùng thiên lôi đánh nổ không thì Sở Du Ninh nhắm mắt lại, điều động tinh thần lực đi xoay cơ quan phía sau vách đá, không lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng "Rắc", cánh cửa đá từ bên kia mở ra.

Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu vội vàng đi vào.

Trần Tử Thiện nhìn bóng lưng biến mất nhanh chóng của hai người, tim đập nhanh: "Sao ta lại có chút bất an thế này? Bên trong này rốt cuộc sẽ thông đến đâu, công chúa không những không dẫn chúng ta vào, còn bảo chúng ta đi trước. Công chúa ngay cả đi cướp quốc khố của Việt Quốc cũng dám dẫn chúng ta đi cùng, chứng tỏ nơi công chúa và phò mã đến còn nguy hiểm hơn đi cướp quốc khố nhiều."

"Đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ là quân truy đuổi sắp đến, công chúa và phò mã sợ chậm trễ sẽ bỏ lỡ thời cơ chạy trốn tốt nhất mới để chúng ta đi trước, nếu không, đến lúc đó còn dẫn theo một đám người chúng ta thì làm sao chạy thoát được." Bùi Diên Sơ vỗ vai Trần Tử Thiện an ủi nhưng trong lòng cũng lo lắng.

Trần Tử Thiện gật đầu: "Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng chuyển đi, chuyển xong thì nhanh chóng rời đi, tuyệt đối không được kéo chân công chúa."

*

Mọi người chuyển từng bao vàng đến cửa mộ, sau đó lăn xuống bậc thang, bên dưới có người chuyển đến một chỗ cất đi.

Thẩm Tư Lạc thì dẫn theo Hứa Hàm Nguyệt đi tìm quần áo cho nàng ta thay, cứ mặc mãi một chiếc áo ngoài của nam nhân cũng không phải chuyện tốt.

A Quy nhỏ bé không giúp được gì nên ngồi bên cạnh chơi, Thẩm Vô Cữu sợ quân truy đuổi đuổi đến, đã sớm sắp xếp hai người canh giác, những người khác đều chuyển vàng đi đi lại lại, cũng không cần lo lắng hắn xảy ra chuyện.

A Quy cầm thanh kiếm gỗ nhỏ của mình ở bên cạnh vừa cười vừa vung, mỗi lần vung đều dùng sức, rất ra dáng.

Vung mệt rồi thì ngồi xuống tại chỗ, đặt kiếm sang một bên, từ trong túi nhỏ lấy ra một gói thịt khô để ăn.

Đây là chiếc túi đeo chéo mà công chúa thẩm thẩm bảo người làm cho hắn, chuyên đựng đồ ăn, hắn đói sẽ có đồ ăn ngay.

Đột nhiên, đằng sau gốc cây lớn phía trước vang lên tiếng sột soạt, A Quy tưởng là thỏ, cầm thanh kiếm gỗ đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến gần gốc cây đó.

Hắn áp sát vào gốc cây, nhẹ nhàng thò đầu ra xem sau gốc cây có thứ gì, kết quả lại đối diện với một khuôn mặt đầy lông, sợ hãi kêu lên một tiếng, lùi lại mấy bước.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 429: Chương 429



Một lúc sau, thấy người phía sau không có động tĩnh gì, hắn quay đầu nhìn cô cô không xa, lại mạnh dạn tiến lên xem trộm.

Sau gốc cây có một người mặt đầy râu, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, ngay cả giày cũng không có, còn bò bằng tay chân, giống như hổ trên Quỷ Sơn đi lại.

Không phải thỏ, A Quy có chút thất vọng.

Vì gần đó có người nên A Quy cũng không sợ người này, hơn nữa người này còn trốn tránh, hẳn là sợ bọn họ mới đúng.

Hắn nhìn người giống như ăn mày này, đặt thanh kiếm gỗ xuống, từ trong túi lấy ra gói thịt khô cẩn thận đặt xuống đất: "Cho ngươi ăn."

Người đó dùng tứ chi đi lại, tiến đến cúi đầu há miệng cắn gói thịt khô.

"Không phải ăn như vậy."

A Quy vội vàng tiến đến giật lấy gói thịt khô, nhưng tên ăn mày lại đè tay lên trên bảo vệ không cho hắn lấy, vì vậy giấy dầu bị rách, thịt khô rơi vãi đầy đất.

Tên ăn mày bò xuống há miệng ăn, may mà trên đất có một lớp lá dày, thịt khô rơi trên lá, người này còn ăn cả lá.

A Quy thấy hắn có vẻ rất đói, lại lấy quả khô trong túi ra, lần này hắn học cách mở giấy gói, đặt xuống đất cho tên ăn mày ăn.

Người đó nhìn hắn một cái, cúi đầu dùng mũi ngửi ngửi, há miệng đớp một miếng lớn cho vào miệng.

A Quy ngồi xổm trên đất nhìn hắn ăn: "Sao ngươi không dùng tay bốc ăn?"

Tên ăn mày đương nhiên sẽ không trả lời hắn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, trong mắt chỉ có đồ ăn.

"Sao ngươi lại dùng tay đi lại vậy?"

"Ngươi ăn đồ ăn giống như hổ và gấu đen, chúng ăn đồ ăn cũng không cần dùng tay, chỉ cần dùng miệng ăn là được."

Tên ăn mày nhanh chóng ăn hết đồ ăn, ngay cả giấy dầu cũng muốn ăn vào, bị A Quy kịp thời ngăn lại: "Cái này không thể ăn."

Tên ăn mày nhìn hắn một lúc, đột nhiên cắn thanh kiếm gỗ trên đất rồi chạy.

Người đó rõ ràng là dùng tứ chi đi lại nhưng lại chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã nhảy lên cây, còn có thể từ cây này nhảy sang cây khác, linh hoạt như một con khỉ.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, A Quy hoàn toàn ngơ ngác, hắn ngây ra như phỗng, đến khi phản ứng lại thì người kỳ quái đã chạy mất dạng.

"Kiếm của ta!" A Quy nhớ ra phải đuổi theo.

"A Quy, con đi đâu vậy? Phải đi rồi." Thẩm Tư Lạc vừa kịp kéo hắn lại.

"Nhị cô cô, kiếm... thanh kiếm công chúa thẩm thẩm làm cho con." A Quy chỉ vào hướng tên ăn mày biến mất, lo lắng đến mức dậm chân.

Thẩm Tư Lạc biết A Quy rất coi trọng thanh kiếm mà công chúa thẩm thẩm làm cho hắn, ngay cả khi lén lút chạy ra ngoài cũng không quên mang theo.

Nàng ta tìm kiếm trên mặt đất, không thấy thanh kiếm gỗ nhỏ liền hỏi: "Kiếm đâu?"

"Bị một tên ăn mày cắp mất rồi, nhị cô cô, chúng ta mau đuổi theo đi!" A Quy kéo tay áo Thẩm Tư Lạc kéo về phía trước.

"Bị cắp đi..." Thẩm Tư Lạc không biết tại sao A Quy lại dùng từ cắp, chỉ có dã thú mới dùng từ cắp.

Nàng ta vẫn luôn chú ý đến bên này, chỉ thấy A Quy trốn sau gốc cây lớn thò đầu ra chơi, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, nàng tưởng hắn nhặt lá cây chơi, hóa ra còn gặp một tên ăn mày sao?

"Lạc Lạc, phải đi rồi." Bùi Diên Sơ thấy bọn họ vẫn chưa đi, vội vàng đến kéo A Quy đi.

"Nhưng mà nhưng mà... kiếm của con." A Quy không ngừng quay đầu nhìn về hướng tên ăn mày biến mất, mong tên ăn mày đó trả lại kiếm cho hắn.
 
Back
Top Bottom